TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 11 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 55

Chủ đề: Bạo chúa - gelu567890 - Hoàn thành

  1. #11
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 10: Amelia (3)

    Thiên sứ cởi chiếc áo choàng đỏ và khoác lên người cô. Chiếc áo choàng mỏng, không thể cản nổi cái lạnh của nhà tù, nhưng không hiểu sao cô thấy rất ấm áp.

    Anh dắt cô rời khỏi nhà tù, dắt cô qua một căn phòng rộng lớn rất nhiều người. Cô cứng người, những ký ức tồi tệ ùa về.

    Bất chợt cô thấy bàn tay mình bị siết chặt. Anh quay lại, mỉm cười với cô.

    - Không sao đâu! Theo tôi nào!

    Giọng anh tràn ngập từ tính và đầy ma lực, giống như một thứ thuốc phiện ngọt ngào. Cô như một con thiêu thân, dù biết rằng lao tới ánh sáng là phải chết, nhưng vẫn không ngần ngại bay đến. Cô cảm thấy sự chân thành và tin tưởng ở anh.

    Anh đưa cô tới trước một con thú bằng kim loại. Nó có hình hộp, bay lơ lửng giữa không trung, hai mắt nó mở to nhưng lờ đờ không có ánh sáng. Anh mở miệng nó ra và nhẹ nhàng kéo cô vào.

    Con thú êm ái bay trên không trung, đưa bọn họ đến một nơi mà Amelia không biết, và cô cũng không quan tâm. Cô thấy chán nản, tuyệt vọng, và không hiểu lí do để tiếp tục sống nữa.

    - Này, Amelia? Cô đang ở cung trăng nào vậy? Về lại mặt đất với tôi nào?

    Ôi, sao mà quen thuộc đến vậy? Cô bật khóc.

    Anh có vẻ bối rối, không hiểu tại sao cô lại khóc. Anh chỉ biết đặt tay lên đầu cô vỗ vỗ, giống như Jason từng vỗ.

    - Đừng khóc nữa nào. Đừng khóc nữa. Quá khứ là quá khứ, tôi không biết cô đã phải chịu những gì, nhưng giờ cô an toàn rồi. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi.

    Cô càng khóc dữ hơn. Nhưng lần này cô không thấy tuyệt vọng. Lần này có thấy thanh thản.

    Anh để cô tựa đầu vào vai mình. Ở trong lòng anh, cô cảm thấy an toàn. Jason cũng đã từng ôm cô như vậy. Nhẹ nhàng, đầy tình cảm.

    Chợt con thú dừng lại, há miệng.

    - Nào nào, đừng khóc nữa Amelia! Chúng ta đến nơi rồi, xuống xe đi! Cô định giặt luôn chiếc áo này của tôi à!

    Anh vỗ vỗ lưng cô.

    Cô bật cười, không hiểu vì sao. Nhưng cô cũng ngừng khóc.

    Anh dắt cô xuống... gì nhỉ, anh gọi là xe? Họ bước vào nhà, đó cũng là một căn nhà nhỏ như căn nhà của lão già đó. Nhưng trong căn nhà này, cô cảm thấy có sự khác biệt. Chỉ là cô không hiểu sự khác biệt đó là gì.

    - Isa, đưa cô bé đi tắm rửa đi!

    Giờ cô mới nhận ra có một người nữa đồng hành với họ. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng hơi già. Cô ấy có mái tóc màu hạt dẻ, hơi xoăn, rủ xuống đến ngực. Cô cảm thấy vô cùng tự ti khi đứng cạnh người phụ nữ này. Cô ta đẹp hơn, dáng chuẩn hơn, mặc đồ cũng đẹp hơn.

    Người phụ nữ ấy mỉm cười, một nụ cười thân thiện, sau đó nắm lấy tay cô và dắt về phía phòng tắm. Bàn tay cô ta có nhiều vết chai, nhưng không phải chai kiểu làm nông.

    Cô bước vào phòng tắm. Isa ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc bồn, sau đó vặn vặn một cái vòng. Amelia giật mình khi thấy nước chảy ra từ chiếc vòi sắt, nhưng Isa ấn nhẹ vai cô.

    - Không phải sợ, em gái. Nó chỉ là nước thôi.

    Cô quan sát chiếc vòi thêm một chút, và khi xác nhận đó chỉ là nước ấm, cô thả lỏng người. Áp lực từ những ngày vừa qua khiến thần kinh cô căng cứng, dường như muốn tan vỡ đến nơi rồi. Chợt Amelia cảm thấy xót xót. Nước chạm vào những vết roi, bỏng rát.

    - Sao lại có kẻ nhẫn tâm đến như vậy?

    Isa cau mày, vuốt nhẹ những vết roi trên người cô.

    - Mặc dù hơi xót, nhưng em hãy cố chịu. Chị phải rửa sạch vết thương, nếu không em sẽ bị nhiễm bệnh mà chết đấy.

    Amelia nhớ tới những câu chuyện kể về các thợ săn đi rừng bị sói cắn, họ không chết vì sói, mà chết vì những cơn sốt kì lạ trong vài ngày sau đó. Có cái gì đó mách bảo Amelia nên tin lời người phụ nữ này. Cô cắn răng, để cho Isa dùng nước và một miếng bánh thơm thơm xát nhẹ lên vết thương. Cơn đau không lớn, nhưng nhói nhói và kéo dài.

    Sau khi đã tẩy hết vết bẩn trên người cô, Isa bảo cô ra khỏi bồn và ngồi lên một chiếc ghế. Chị ta lấy ra một chiếc lọ, đổ một ít dịch nhờn ra hai bàn tay, thoa lên thành bọt trắng xóa thơm phức, sau đó ra hiệu cho cô cúi đầu.

    Kỹ thuật xoa bóp của Isa thật là đỉnh. Cái cách chị ta gãi đầu, vuốt, nắn, bóp, ấn lên da đầu Amelia khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nhưng mà cái bọt trắng rơi vào mắt thì rất cay!

    Sau khi tắm xong cho Amelia, Isa đưa cho cô một chiếc váy trắng. Chất liệu của nó khá thoáng, và nhẹ nhàng, dù hơi hở hang. Amelia vui vẻ mặc chiếc váy vào, hở một chút vai và cánh tay còn hơn là trần truồng.

    Isa đưa cô ra phòng khách. Anh đang đợi cô ở đó. Mà cô vẫn chưa biết anh tên là gì.

    - Xin chào Amelia! Xin tự giới thiệu, tôi là Johny Ouro, một vị chủ nô, giống như người chủ cũ của cô.

    Không thể nào? Amelia bàng hoàng. Những cảm xúc bất an hiện lên trên gương mặt cô.

    Johny mỉm cười, chờ cô tiêu hóa hết quả bom tấn đó.

    - Thế nhưng, khác với các chủ nô khác, họ chỉ coi nô lệ như cô là đồ vật. Còn tôi, tôi coi cô như con người, có tâm tư tình cảm trí tuệ.

    Không để cho Amelia phản hồi, Johny nói tiếp.

    - Không có cách nào thay đổi số phận của cô nữa rồi Amelia. Từ thời điểm cô bị lạc vào thế giới này, số phận của cô đã xác định: hoặc chết, hoặc trở thành nô lệ. Nếu như cô là đàn ông, thì có lẽ với tài năng xuất chúng, sẽ có một dòng họ nhận cô. Nhưng thật đáng tiếc, phụ nữ ở thế giới này có thân phận thấp hơn đàn ông.

    - Xin anh, xin anh hãy đưa tôi trở về nhà! Đúng vậy, chẳng phải còn một cách đó sao, thưa anh? Xin anh...

    Anh nhìn cô đầy thương cảm, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu cô. Cô không kháng cự.

    - Tôi rất tiếc, Amelia. Nhưng Tòa Thành Trắng không có khả năng di chuyển trong Sương mù - nó ném cô đến đâu thì cô sẽ đến đó. Hơn nữa, không có ai biết thế giới của cô là gì... vậy nên việc đưa cô trở về là bất khả thi.

    Kế tiếp, Johny giải thích cho cô về quy tắc sinh tồn ở thế giới này, về việc người dân coi những người như cô - nô lệ như cỏ rác, và luật lệ hoàn toàn ủng hộ những người như anh. Kẻ nào dám vi phạm luật, sẽ chỉ biết rước lấy sự trừng phạt.

    - Một nô lệ, đặc biệt là một cô gái đơn độc, không có cách nào sinh tồn trong nội thành. Còn nếu như ra ngoại thành? Ngoài đó thậm chí còn không có luật, đến các chủ nô cũng không muốn ra đó làm gì. Nếu như cô bỏ trốn, trong trường hợp may mắn, cảnh vệ sẽ nhận ra huy hiệu của tôi, và trả cô về. Còn trường hợp xui xẻo, tôi đã nói ở đây có bọn người thú chưa nhỉ?

    Amelia yên lặng lắng nghe Johny giải thích. Mặc dù nội dung của chúng rất nặng nề, nhưng cách Johny trình bày chúng khiến cô không phản bác được. Có một sức hút tỏa ra từ anh khiến cô không thể cưỡng lại.

    - Mọi chuyện không tệ đến mức đó đâu Amelia. Tôi nói rồi, tôi là một chủ nô khác biệt. Tôi sẽ tôn trọng cô, chỉ cần cô tôn trọng và nghe lời tôi. Tôi sẽ không bao giờ bắt cô làm những việc kinh khủng, nếu như cô không muốn, được chứ?

    - Nhưng chúng ta vẫn có một số thứ cần làm rõ. Trong nhà này, tôi là chủ, còn cô chỉ là nô lệ. Tôi không yêu cầu cô phải xum xoe nịnh hót gì, chỉ cần mỗi khi nói chuyện với tôi, cô gọi tôi là chủ nhân. Điều này có khó khăn gì không?

    "Cũng chỉ là một câu gọi!" Amelia nghĩ. "Gọi cũng không mất miếng thịt gì".

    - Vâng, thưa chủ nhân.

    Amelia nhìn thấy Johny cười toe toét. Không hiểu sao cô cảm thấy có chút vui vẻ.

    - Trong nhà không có nhiều chỗ ngủ. Tôi sẽ ngủ trên giường. Isa ngủ trên ghế sô pha. Còn cô thì tạm thời ngủ trên thảm. Tất nhiên, nếu như cô cảm thấy làm ấm giường cho tôi là lẽ đương nhiên thì tôi luôn hoan nghênh!

    Amelia đỏ lựng mặt. Cô lí nhí.

    - Dạ thôi thưa chủ nhân, em sẽ nằm trên sàn.

    Cô vội vã liếc Johny. Anh không hề có biểu hiện tức giận gì. Cô lặng lẽ thở phào.

    - Như vậy, nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho cô, Amelia, đó là...

    Anh ngừng một chút. Amelia để ý anh đã thay đổi cách xưng hô.

    - ...là quét dọn căn nhà này. Isa, giám sát cô bé nhé!

    - Vâng, thưa ngài!

    - Vâng, thưa chủ nhân!

    ***

    Mặc dù Amelia đã nhiều lần phụ giúp mẹ mình làm việc nhà, nhưng khi chứng kiến Isa hướng dẫn, cô vẫn cảm thấy rất mặc cảm. Hóa ra dọn dẹp chuyên nghiệp là như vậy sao!

    Có điều Amelia vẫn chưa thật sự tập trung. Nhiều lúc cô bị phân tâm bởi những suy nghĩ về tương lai tăm tối mờ mịt trước mắt. Kết quả là cô vẫn không biết cách sử dụng "máy hút bụi", "máy giặt". Tất cả thành quả của cô trong một tiếng đồng hồ vừa qua là xếp gọn đồ đạc, rũ bụi khỏi thảm và rèm.

    Khi Isa thông báo kết quả cho Johny, cô sợ rằng mình sẽ lại bị trừng phạt. Nhưng anh chỉ nghiền ngẫm nhìn cô một lúc, sau đó mỉm cười và hỏi

    - Này người đẹp, em muốn đi chơi đâu không?

    ***

    Nói là đi chơi, nhưng thực chất Johny chỉ dắt cô đi dạo xung quanh khu anh sống. Họ gặp, chào hỏi hàng xóm, tán gẫu một vài câu, sau đó lại tìm người kế tiếp, lặp lại. Trong lúc đi, anh giới thiệu cho cô về tình hình bốn thế lực trong thành. Cô cảm thấy rất sợ khi mình chỉ cách lũ quái vật ăn thịt người và đám yêu ma quỷ quái đúng một bức tường thành. Có khi nào chúng đói quá tràn sang đây ăn sạch tất cả mọi người không?

    - Đồ ngốc!

    Anh gõ đầu cô một cái. Không đau, nhưng cô bỗng đỏ mặt.

    - Các thế lực sở dĩ có thể tạo thành thế cân bằng, là vì mỗi thế lực đều có một hai vũ khí bí mật, có khả năng uy hiếp rất lớn các đối thủ khác. Nếu như Ouro chỉ đơn thuần là những con người chân chất thì đám Kamra đã dùng chúng ta làm bữa chính từ lâu rồi.

    Cô gật đầu, thể hiện rằng mình đã hiểu. Dù thật lòng cô chẳng hiểu cân bằng là cái gì.

    Họ tiếp tục đi qua một số cửa hàng nhỏ lẻ, Johny cò kè mặc cả một lúc, sau đó mua một chiếc bờm đính pha lê rất đẹp.

    - Isa hẳn là sẽ thích món này lắm đây.

    Điều này làm cô nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp ở nhà. Cô ta theo anh bao lâu rồi? Trong lòng anh, cô ta chiếm vị trí gì? Nghe lời là được thưởng, là thật sao?

    - Á á á...ợ!

    Một tiếng hét thất thanh kéo cô về thực tại. Chuyện gì vậy?

    Tiếng hét phát ra từ một con hẻm âm u. Cô định chạy tới, nhưng anh giữ chặt cánh tay cô. Mặt anh rất nghiêm trọng.

    - Cô định làm gì vậy?

    - Có người bị làm sao kìa thưa chủ nhân?

    Johny thở dài, vẫn giữ chặt tay cô. Giọng anh tràn ngập buồn bã.

    - Cô không cứu được họ đâu, Amelia!

    - Tại sao thưa ngài?

    - Con hẻm đó đi thông tới khu Cronus. Các chủ nô và chủ nhân khi cảm thấy nô lệ không đáng nuôi nữa, sẽ đem họ tới chỗ đó, trói họ vào những chiếc ghế, rồi bỏ mặc nô lệ ở đó. Đám xác sống sẽ tới gặm sạch sẽ người nô lệ xấu số nọ.

    - Lạy Chúa!

    Amelia ôm mặt, hít sâu, hai mắt trợn tròn kinh hãi.

    - Phải, thật tồi tệ đúng không? Ta đã nói rồi đấy, ở Tòa Thành Trắng, mạng nô lệ không bằng cả chó lợn...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Ném gạch tại đây
    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 21-07-2016 lúc 20:28.
    ---QC---
    Chán chả đăng chiện nữa


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,frutal,handsome,ngocnghechvn,pizza1993,Soujiro_Seita,tbthinh,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 11: Amelia (4)


    Sáng hôm sau.

    Amelia giật mình. Có ai đó đang vỗ vỗ vai cô.

    - Dậy nào Amelia. Trời sáng rồi đấy!

    Amelia mở mắt ra. Johny đang ngồi xổm trước mặt, tay anh lay lay gọi cô dậy. Hôm nay anh mặc một bộ đồ trắng, khoác ngoài là áo gi lê nâu. Amelia vội vàng đứng dậy, nhưng không hiểu chân nam đá chân xiêu thế nào mà cô lại ngã nhào. Suýt chút nữa thì mặt cô hôn thân mật với nền nhà, nếu như không có hai cánh tay nhỏ gầy nhưng cứng cỏi đỡ lấy.

    - Chà...chào chủ nhân!

    Amelia mặt đỏ tưng bừng. Mình bị làm sao thế nhỉ? Sáng dậy máu chưa lên não ư?

    - Được rồi. Tranh thủ đi rửa mặt mũi đi.

    Johny mỉm cười tha thứ.

    Isa dạy cô cách sử dụng bàn chải làm sạch miệng. Trời ơi, đây là lần đầu tiên cô có trải nghiệm như vậy. Ở thế giới của cô, người ta chỉ súc miệng bằng nước giếng, thế là xong. Isa nạt cô một trận vì cái tội "nhà quê", đồng thời chỉ cho cô rằng nếu không đánh răng, sẽ bị sâu ăn hết cả hàm, lúc đó chỉ có nước húp cháo.

    Khi cô quay trở lại phòng khách, Johny đang đọc một cuốn sách. Cô không hiểu trên bìa sách viết cái gì, nhưng cô biết, trên cuốn sách có vẽ những đồng xu bằng vàng.

    - Thế nào, đêm qua ngủ ngon chứ?

    - Dạ, cũng tạm, thưa chủ nhân.

    - Cũng tạm là thế nào, được hay không được? Đừng sợ, Amelia. Cứ nói thật cảm nghĩ xem nào.

    Amelia ngần ngừ một lúc, sau đó hít sâu, cúi gằm mặt.

    - Thực tế thì em rất khó ngủ, thưa chủ nhân. Sàn nhà lạnh và cứng, cho dù cách một lớp thảm cũng không giảm được bao nhiêu. Sáng dậy toàn thân em bị ê ẩm. Hơn nữa...

    Cô nhanh chóng "đọc" ra suy nghĩ của mình, như thể đang bị ma đuổi vậy.

    - Hơn nữa làm sao?

    Cô lén nhìn lên. Johny không hề giận. Anh mỉm cười vui vẻ là đằng khác.

    - Hơn nữa thức ăn thật kinh khủng. Thứ thịt khô dai ngoách đó quá khó nuốt, thà rằng em nhịn đói còn hơn.

    Im lặng. Không có một tiếng động gì phát ra trong phòng. Amelia run rẩy chờ đợi một cơn bão ập tới, nhưng

    - Cô có muốn được ăn đồ ăn tươi, được ngủ trên nệm êm không, cô bé?

    Giọng nói tràn đầy từ tính của anh vang lên.

    Không có roi vọt hay mắng nhiếc sao? Amelia ngạc nhiên. Nhưng dù sao lợn chết không sợ nước sôi, cô còn gì phải sợ nữa?

    - Vâng, thưa chủ nhân, em muốn!

    - Cô có thật sự mong muốn, quyết tâm đạt được chúng không?

    - Vâng! Em muốn! Thưa chủ nhân!

    - Tốt! Rất tốt! Như vậy ta sẽ cho cô một cơ hội. Hôm nay ta sẽ phá lệ mua một ít thịt và rau về nấu bữa tươi. Ta sẽ dạy cô cách chế biến chúng. Nếu như cô làm tốt, ta sẽ tặng cho cô một phần.

    - Vâ... vâng, thưa chủ nhân!

    - Isa, ở nhà nhớ dọn dẹp nhà cửa nhé!

    - Vâng thưa ngài!

    Amelia liếc trộm Isabella. Không, nói chính xác hơn là lén liếc trộm chiếc bờm lấp lánh trên đầu Isabella. Nó thật đẹp, lại rất hợp với chị ý. Cô cũng muốn một chiếc bờm như thế. Mà để có được nó, cô phải nghe lời, phải làm tốt, thì chủ nhân mới có thể khen thưởng.

    Hôm nay họ không ngồi "xe" - từ này cũng là do Isabella dạy cho cô. Đêm hôm qua, Isa không nằm trên chiếc sô pha êm ái, mà xuống nằm ngủ cạnh cô, an ủi cô, đồng thời trò chuyện, dạy bảo cô những kiến thức thông thường về thế giới này. Nó làm cô thấy rất cảm động. Cô cũng hỏi, tại sao Isa lại nằm ngủ ngoài này, trên chiếc sô pha êm nhưng không rộng rãi, trong khi chị ta hoàn toàn có thể vào nằm ngủ cùng chủ nhân?

    - Chủ nhân chẳng phải đã nói sẽ không bao giờ bắt ép chúng ta làm gì trái với ý muốn còn gì?

    Isa mỉm cười đầy bí ẩn trả lời cô. Amelia chợt nghĩ, có lẽ, làm nô lệ cho Johny cũng không quá tệ. Anh biết tôn trọng, nhạy cảm, ân cần, và không quá đáng. Xùy xùy, sao lại nghĩ như vậy? Mình là một con người cơ mà, sao lại muốn làm nô lệ cơ chứ? Mình điên rồi hả?

    - Này, Amelia, cô không sao chứ? Đi bộ có mệt lắm không?

    Họ đã đến chợ. Chợ ở Ouro tuy không sang trọng lịch sự nhưng ở khu phố Trắng, chất lượng cũng không bằng, nhưng đổi lại, giá cả cũng rẻ hơn một chút, và quan trọng nhất là gần.

    - Dạ không thưa chủ nhân! Em không sao!

    - Hôm nay ta quyết định bắt đầu rèn luyện thân thể. Một cơ thể khỏe mạnh thì tinh thần mới có thể minh mẫn được, cô thấy có đúng không?

    - Vâng, thưa chủ nhân!

    Anh lại nói những kiến thức trên mây rồi. Cô không hiểu tại sao, nhưng cảm thấy nó rất đúng.

    - Cô có kinh nghiệm phân biệt thịt ngon dở không Mel?

    - Ơ...dạ... gì cơ ạ?

    - Gọi Amelia dài quá, nên tôi sẽ gọi cô là Mel. Ừm, có lí, mình có khiếu đặt tên phết.

    Cô phì cười trước độ tự sướng của anh, nhưng cái tên Mel cũng không tệ. Bất chợt cô nhớ tới Isa.

    - Nhìn miếng thịt này này Mel, xem những vân thịt này, nếu nó...

    Anh vừa giảng, vừa lật từng miếng thịt lên, chỉ cho cô những dấu hiệu cho thấy thịt ngon hay dở. Sau khi chọn một miếng, anh bắt đầu cò kè trả giá với chủ quán. Nó làm cô nhớ tới mẹ mình. Hồi còn nhỏ, cô vẫn thường bám váy mẹ tham gia những phiên chợ, nhìn mẹ mình đỏ mày đỏ mặt tranh cãi với lão Fil hàng thịt.

    Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ.

    Anh dắt cô đi một vòng, mua một ít cà chua, hành, rau cùng chỗ thịt xay vừa rồi, sau đó trở về nhà. Isa đang ngồi chăm chú đọc cuốn sách vẽ đầy xu vàng ban nãy anh đọc. Lông mày chị cau lại, tay thì viết viết những kí tự khó hiểu lên tờ giấy trắng đặt trước mặt - giờ nó không còn trắng mà chằng chịt các con số. Chợt chị nhận ra họ đã trở về, Isa bèn đặt bút và sách xuống, đứng lên chào đón anh.

    - Chào mừng chủ nhân đã trở về!

    Isa nhanh nhẹn đỡ lấy từng túi đựng thức ăn từ cô - anh nói rằng, một chủ nô dắt theo nô lệ không nên tự xách thức ăn, người ta sẽ cười chê anh. Hơn nữa thức ăn cũng chẳng nặng nề gì, nên cô cũng vui lòng xách chúng.

    - Theo ta vào bếp nào Mel! Còn Isa, cứ tiếp tục học bài đi. Lát nữa ta sẽ kiểm tra cô sau. Nếu như quên chỗ nào thì đừng trách!

    Johny trừng mắt đe dọa.

    Isa cúi đầu, giả vờ sợ sệt. Nhưng tất cả đều biết anh đang nói đùa, và Isa cũng chẳng hề sợ. Amelia còn thấy Isa lén lè lưỡi trêu ngươi anh khi anh quay lưng đi.

    Ở trong bếp, Johny dạy cho cô công dụng của từng món. Chiếc hộp màu bạc to lớn kia có khả năng làm nóng đồ vật - gọi là lò vi sóng. Cái mặt kính thủy tinh chỉ cần gõ nhẹ lên biểu tượng ngọn lửa là lửa sẽ phun lên từ hai chiếc bệ - lửa rất đều và đẹp, lại không có khói. Cô nhớ tới cảnh mình phải lọ mọ xó bếp, một tay đút rơm, một tay cầm ống thổi, hì hục cả ngày mới đượm bếp. Khói bốc ra cay xè, hun mặt cô đen thui. Cô bắt đầu chán ghét cái cuộc sống lạc hậu chán chường đó.

    Kế tiếp, anh dạy cô cách sử dụng vòi nước để rửa sạch thực phẩm. Nước rất sạch, lại mát nữa. So với nước giếng đục ngầu ở thế giới của cô thì quả là một trời một vực. Mà ở quê cô, người ta không dùng nước giếng để rửa đồ ăn. Cô sẽ phải hì hục xách xô ra bờ suối, múc đầy hai xô nước, sau đó nặng nề gánh về cho cả nhà dùng.

    Johny ra hiệu cho cô thái hành, nhặt rau thơm,thái cà chua. Lúc đầu cô chưa quen sử dụng thớt và dao, nhưng chỉ một vài phút sau, cô đã có thể nhanh chóng bắt kịp tốc độ của anh. Có một cái gì đó thúc đẩy cô làm như vậy. Cô cảm thấy hân hoan khi làm theo lời anh bảo, vui mừng mỗi khi anh tỏ ra hài lòng, và háo hức như một con cún nhỏ chờ đợi chủ nhân tưởng thưởng. Chẳng lẽ mình thật sự muốn làm nô lệ sao? Cô giật mình tự hỏi.

    Dưới sự chỉ dẫn của anh, món thịt băm viên sốt cà chua ăn kèm mì sợi dài to bản đã ra lò. Anh gọi Isa vào, sau đó cả ba dùng bữa trên bàn. Đây là lần đầu tiên cô được ăn một món ngon đến vậy. Niềm hạnh phúc vỡ òa ra khi cô đặt miếng thịt vào trong miệng. Isa và Johny cười cảm thông. Isa đưa giấy cho cô lau mặt, vuốt nhẹ nhàng lưng cô, giống như một người mẹ an ủi con gái mình vậy.

    Khi ăn xong, Johny dạy cô cách thu dọn bát đũa sao cho nhanh gọn nhất có thể, dạy cô cách rửa bát đũa và lau dọn bếp. Cô học thuộc chúng chỉ với một lần quan sát. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình thông minh đến như vậy.

    Khi cô làm xong tất cả mọi thứ, Johny nhìn cô đầy hài lòng.

    - Sáng nay cô làm rất tốt, Mel à! Một cô nàng đáng yêu nghe lời xứng đáng có một món quà, đúng không Mel?

    Amelia toét miệng cười. Cô cảm thấy rất hạnh phúc.

    Johny lục túi quần một chút, sau đó móc ra một hộp giấy sặc sỡ. Tim Amelia ngừng đập một nhịp.

    - Hôm qua ta thấy cô nhìn chiếc bờm của Isa chăm chú lắm, nên lén mua một chiếc. Hôm nay nhân dịp cô hoàn thành xuất sắc công việc, đây, tặng cho cô. Mặc dù nó rẻ thôi, nhưng ta hi vọng cô sẽ đeo nó.

    - Cảm... cảm ơn chủ nhân!

    Amelia run rẩy mở gói quà. Giấy dán rất đẹp, làm cô không nỡ xé đi. Sau khi cẩn thận tách lớp giấy ra - Johny cười cô mấy lần - Amelia thấy được chiếc bờm. Nó có màu đen tuyền, đính bên trên là nhiều hạt sáng lấp lánh.

    - Để ta đeo lên cho cô. Thế... đúng rồi, vén cao mái lên. Cô có một gương mặt dễ thương, đừng dùng tóc che nó đi. Hãy vén cao nó lên, phô bày cho thiên hạ vẻ đẹp tự tin của mình. À, tiện thể, để tóc đỡ rơi vào nồi.

    Johny nháy mắt.

    Tai Amelia đỏ rực lên. Lúc ban nãy, trong khi ăn, họ tìm thấy vài sợi tóc dài màu hồng trong đĩa thịt. Chủ nhân của chúng là ai không cần phải nghĩ.

    ***

    - Này Isa, Mel, theo ta nào!

    Cô rất muốn hỏi đi đâu, nhưng chi Isa không hỏi, thì cô cũng không dám.

    Họ ngồi xe điện - đó là một con rắn dài, dài ơi là dài, màu bạc, trên người mọc ra vô số con mắt sáng lập lòe. Con rắn nuốt lấy họ, sau đó lướt đi trên không trung. Bên trong con rắn có rất nhiều người, bọn họ đều tò mò nhìn về phía cô và Isa. Một số kẻ cười khả ố, chảy nước miếng ròng ròng, ánh mắt tham lam "sờ soạng" từng đường cong trên người cô. Amelia cảm thấy rất xấu hổ và tức giận, nhưng cô không dám lên tiếng. Dù sao bọn họ cũng chỉ nhìn, và cũng chẳng có luật lệ nào cấm họ nhìn cả.

    Bất chợt những ánh mắt nóng rực tan biến. Amelia cảm thấy một luồng khí lạnh tỏa ra từ phía bên trái. Cô quay sang, nhìn thấy chủ nhân của mình đang dùng ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng. Không một ai trên con tàu dám đối mặt với ánh mắt đó.

    Lúc này Johny không còn mặc bộ đồ quản gia nữa. Anh mặc một chiếc áo màu xanh biển trang trí rất nhiều họa tiết đẹp đẽ, giữa ngực là biểu tượng hai chiếc lá nối thành vòng tròn cùng với chữ J màu đỏ vàng bên trong. Phía dưới anh mặc một cái quần dài cũng màu xanh biển làm từ lụa hiếm. Trên vai anh là chiếc áo choàng màu đỏ - nếu như có thêm một thứ gì đó, một chiếc quần lót màu đỏ mặc ra ngoài hẳn sẽ rất thú vị nhỉ? Amelia phì cười vì suy nghĩ của mình, chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ tới quần lót màu đỏ mặc ra ngoài?

    Johny đưa họ tới một cửa hàng quần áo to lớn. Ở đây trưng bày rất nhiều quần áo đẹp đẽ, những thứ quần áo cô nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới.

    - Lại đây Mel, mặc thử bộ này xem! Isa nữa, lấy cho ta số to hơn nhé!

    Anh đưa cho cô một chiếc váy màu nâu đen, phía trước có gắn tạp dề màu trắng. Tay váy cũng có màu nâu đen đồng bộ với phần thân, nhưng cổ tay lại là ren trắng ôm sát. Amelia mặc thử. Phần ngực hơi chật một chút, còn lại rất vừa vặn.

    - Xoay một vòng xem nào! Ừm, đẹp lắm! Sửa một chút chỗ ngực là được!

    Johny gật gù.

    - Chủ nhân, xem em thế nào?

    Amelia đang hài lòng với lời khen của anh, chợt nghe thấy tiếng Isa đằng sau. Cô quay lại.

    Isa cũng mặc cùng một kiểu váy giống cô, nhưng dáng chị ý đẹp hơn cô rất nhiều. Chiếc váy được thiết kế kín đáo, nhưng không hiểu sao khi Isa mặc chúng lại trở nên gợi cảm hơn hẳn. Tóc chị búi tó cao về phía sau, trước mặt là một chiếc kính thời trang gọng xanh mỏng, vừa giấu đi những nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt, vừa tăng thêm vẻ thông thái và sự lanh lợi cho chủ nhân. Nếu như Amelia là một hầu gái thì Isa ở cấp độ đại tổng quản rồi, hai người hoàn toàn không đứng cùng một trục hoành.

    Bản thân Johny cũng khá bất ngờ. Amelia chua xót nghĩ. "Mình hoàn toàn không có cửa cạnh tranh với chị ý".

    - Cô mặc rất đẹp, Isa à, rất đẹp!

    - Hi hi, cảm ơn chủ nhân!

    Chợt Johny nhìn thấy biểu cảm u ám của Amelia. Anh vỗ vỗ đầu cô.

    - Không cần phải tự ti. Cô còn trẻ, còn chưa học được cách phô bày mị lực của bản thân. Theo thời gian, cô cũng sẽ trở thành một Isa thứ hai thôi.

    - Thật, thật sao ạ, thưa chủ nhân?

    - Thật đấy! À, mà ta chưa mua cho cô một đôi giày nhỉ. Lại đây, đi thử chiếc xăng đan này xem. Đi chân đất nhiều sẽ làm xấu đôi bàn chân đi đấy!

    Trời đất, là nông dân, cô chưa từng nghĩ tới việc có một ngày mình sẽ được đi giày. Mẹ cô cũng chỉ có một đôi dép đan từ tranh, và chỉ những dịp hội hè bà mới dám mang ra dùng.

    Chiếc dép màu đen, có quai vắt qua bàn chân, đính bên trên là một chiếc khung nhỏ màu vàng hình chữ nhật.

    - Thế nào, hài lòng chứ?

    Mắt cô nhòe đi. Nhưng miệng cô thì mỉm cười.

    - Vâng, thưa chủ nhân.

    Từ tận đáy lòng, cô thốt lên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Chán chả đăng chiện nữa

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,frutal,handsome,ngocnghechvn,pizza1993,Soujiro_Seita,tbthinh,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 12: Amelia (hết)


    Nửa tháng vừa qua là mười lăm ngày hạnh phúc nhất cuộc đời Amelia. Ngoại trừ thời gian luyện tập nấu nướng, cũng như học cách dọn dẹp nhà cửa, cô được thoải mái sử dụng các thiết bị giải trí trong nhà. Không chỉ vậy, thỉnh thoảng Johny lại mua tặng cô một ít đồ ngọt, đây là điều cô tự hào nhất, vì đến chị Isa cũng không được chủ nhân tặng sô cô la. Những lúc như vậy, khi đi ngủ, Isa thường đùa giỡn thọc lét cô, giả vờ ghen tị vì phần quà của chủ nhân. Hai chị em ôm nhau lăn lộn lung tung xèng, cuối cùng nằm dài ra thở dốc và cười khúc khích, cho tới khi bị chủ nhân nạt đi ngủ.

    Trong mười lăm ngày này, chị Isa cũng thường kể cho cô nghe về những câu chuyện rùng rợn ngoài kia, rằng chúng ta ở đây là cực kì an toàn, hơn nữa lại thoải mái hơn không biết bao nhiêu nô lệ khác, vì chúng ta có một chủ nhân tốt bụng. Amelia cũng nghĩ vậy. Mặc dù không rõ ràng, nhưng cô cảm giác có lẽ mình đã thích chàng trai gầy gò nhưng đáng yêu, nghiêm khắc nhưng lại ôn nhu ấy rồi. Những ký ức đen tối về lão già Tom, về Jason, về quái vật đã bị cô ném ra tận đáy óc. Cô không muốn nghĩ về chúng. Tại sao lại phải đau buồn trong khi có thể hạnh phúc?

    Cô dụng tâm học tập, không chỉ vì những món quà, mà hơn cả là vì những lời khen, và vì sự hài lòng của anh. Đối với cô, những món quà không có ý nghĩa bằng một nụ cười, một cái xoa đầu trìu mến. Cô yêu cái cảm giác được vuốt ve, quan tâm, chăm sóc. Cô yêu cái gia đình bé nhỏ này.

    Johny cũng yêu cầu cô phải uống một thứ bột dinh dưỡng có vị rất thơm và ngậy. Anh nói nó sẽ giúp cô phục hồi sức khỏe, nhưng chỉ khi Isa lén tiết lộ cho cô mỗi một cốc bột cô uống hàng ngày đều tốn của anh tới hai mươi vàng, cô mới thấu hiểu sự quan tâm của anh. Johny là kiểu người không nói ra lời, mà dùng hành động để biểu đạt tâm ý của mình. Thật là dễ thương, cô nghĩ. Nhờ nó, cùng với thức ăn đầy đủ, và một gia đình ấm áp, cô gái gày gò yếu ớt lúc trước đã nảy nở, trở thành một thiếu nữ có da có thịt đầy sức sống. Mặc dù cô vẫn cảm thấy mình kém xa so với chị Isa, nhưng cô tự tin hơn nhiều. Chí ít mình không còn là con bé nhà quê bị hành hạ ngày đó nữa. Giờ mình là một người hầu - cô dùng cái tên anh gọi cô, cảm thấy nó hay hơn là nô lệ. Người cô bừng bừng sức sống thanh xuân, miệng cô khẽ ngâm nga những điệu nhạc vui tươi - à đấy!

    Trong quá trình luyện tập, tình cờ Isa phát hiện ra cô rất có khiếu nhảy nhót, nên đã đề nghị chủ nhân cho phép chị ta thử dạy cô một chút. Lúc đầu, chủ nhân dạy cô một ít kiến thức về cơ bản, về tư thế, về cảm âm. Về phần những kiến thức cao hơn là do Isa dạy. Cô biết mình còn chênh lệch nhiều, nhưng khi nhìn cách Isa di chuyển đầy nghệ thuật, cô thấy bản thân thật thất bại. Chẳng lẽ mình không thể đánh bại chị ý trên một lĩnh vực nào sao?

    Ghen tị thì vẫn cứ ghen tị, nhưng cô dùng nó làm động lực, thúc đẩy mình phải cố gắng học tập, mong có ngày đạt tới đẳng cấp như chị Isa. Thông minh không đủ? Không sao, cô bỏ ra gấp mười lần nỗ lực để học hỏi. Isa cũng phải thán phục trước tốc độ tăng tiến của cô. Ở ngày thứ mười, cô đã có thể dễ dàng chuẩn bị một bữa đại tiệc nhanh và ngon không kém gì Isa - hôm đó mọi người đều ăn được đến no căng bụng. Cô cũng có thể dễ dàng dọn sạch toàn bộ nhà cửa chỉ trong một tiếng đồng hồ, thậm chí cô thấy mình còn nhỉnh hơn Isa một chút. Quái thật, sao ngày trước cô không học nhanh được như thế này nhỉ? Chẳng lẽ như mẹ cô từng nói, "tình yêu là động lực mạnh mẽ nhất", là thật sao? Cô thấy bối rối kinh khủng. Nhìn vào anh, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, còn anh như một vị thiên thần vậy.

    Cô không còn cảm thấy ngập ngừng trước các mệnh lệnh của anh nữa. Cho dù...nếu như...anh muốn cô, cô nghĩ là mình cũng sẵn sàng đấy. Nhiều lúc, cô cảm thấy chút trống vắng, và tưởng tượng ra cảnh anh... Không được! Mày không nên nghĩ dâm đãng như vậy, Amelia! Mày nên tự thấy xấu hổ đi! Cô tự véo tay mình, hòng thoát khỏi những suy nghĩ đầy cám dỗ nhục cảm. Nhưng càng ở gần anh, cô càng không thể kiềm chế được. Những khát vọng của cô lồng lộn như một con thú hoang, rung lắc mạnh mẽ bức tường "tự trọng" mà cô đặt xung quanh. Không chỉ một lần, cô định đề nghị anh... nhưng rồi lại thôi. Nhỡ đâu anh ý đánh giá mình như một kẻ hư hỏng, một con đàn bà dâm đãng thì sao? Cô thầm nhủ. Hơn nữa, mình... Càng nghĩ, cô càng căm hận lão già Tom. Đáng lí, đó nên là lần đầu của mình với anh.

    Cô lén hỏi chị Isa về vấn đề của mình. Nhưng trái với dự đoán, Isa không cười nhạo cô, mà lại rất cảm thông. "Phụ nữ cũng có nhu cầu, giống như đàn ông vậy. Đặc biệt là với người mình thích". Chị nháy mắt đầy tinh ranh với cô khi nói đến chữ người mình thích, làm cô xấu hổ không nguôi. "Nhưng nếu em cảm thấy nói ra thật mất mặt, thì em có thể tự thỏa mãn bản thân mà." "Bằng cách nào?". Cô hỏi, và sau đó là những bài học đồi trụy, cấm kị, nhưng vô cùng kích thích Isa dạy cô. Hóa ra chúng ta có thể giải tỏa nhu cầu chỉ bằng ngón tay sao?

    "Phải!" Isa mỉm cười. "Hơn nữa, một số gã đàn ông rất thích chứng kiến phụ nữ ôm ấp nhau. Chúng ta là món quà của tạo hóa, cơ thể chúng ta mang vẻ đẹp nghệ thuật tự nhiên, cho nên chỉ cần làm đúng tư thế, sẽ không có kẻ nào không khuất phục dưới váy chúng ta". Isa chỉ cho cô những cách để quyến rũ đàn ông mà không quá lộ liễu, ví dụ một cái liếc, một động tác liếm môi, chiếc gáy lộ ra v...v đều có thể khiến họ sôi trào. Cô chỉ biết im lặng gật đầu ghi nhớ, mặt đỏ lựng như trái cà chua.

    - Mel này!

    Cô giật mình. Cô đang chuẩn bị bước vào nhà tắm thì anh gọi. Chẳng lẽ...

    Dùng nụ cười tự cho là quyến rũ cô vừa học hôm qua, cô quay lại.

    - Sao ạ, thưa chủ nhân?

    - Ngày mai cô theo ta lên Nghiệp đoàn thi chứng chỉ kỹ năng nhé!

    - À, dạ, vâng, thưa chủ nhân.

    Anh nhìn cô, cô nhìn anh. Còn đợi gì nữa?

    - Ủa, còn chuyện gì sao Mel? Cô không định vào tắm à?

    - Ơ, dạ, thế thôi ạ?

    - Ừ, thế cô nghĩ còn chuyện gì nữa?

    - Ơ ơ không không ạ!

    Cô rối rít chạy vào nhà tắm, thậm chí còn quên cả kính ngữ. Chết tiệt, anh không hề dao động! Mình cần nước lạnh, để làm nguội cái đầu dâm đãng này đi mới được!

    ***

    Họ khởi hành từ sớm. Khi tới Nghiệp đoàn, đồng hồ mới điểm tám rưỡi.

    Johny dắt cô đến trước một khung kính.

    - Tôi muốn đăng ký thi chứng chỉ cho nô lệ Amelia, kỹ năng: Nấu nướng, dọn dẹp, và khiêu vũ.

    Anh hí hoáy viết lên một tờ đơn, sau đó đưa qua ô kính, rồi dắt cô đi tiếp. Hôm nay cô mặc một chiếc váy quây màu xanh trắng, cùng với đôi xăng đan màu đen anh tặng cô. Khi cô đi khỏi nơi này, cô cúi đầu trong tủi nhục. Giờ cô quay trở lại, ngẩng cao đầu trong hãnh diện. Cô là một nô lệ xuất sắc.

    Đón tiếp họ là một cô gái mặc váy dài màu đen với mái tóc vàng. Trông cô ta cứ u ám thế nào ý, Amelia nghĩ.

    - Kế tiếp, cô sẽ phải làm một mâm cơm cho bốn người ăn. Cô có làm được không, Mel?

    Sự tự tin bành trướng trong cô. Lĩnh vực khác cô không dám nói, nhưng dọn dẹp, nấu nướng, và nhảy nhót là nghề của cô rồi.

    - Em làm được, thưa chủ nhân!

    - Tốt lắm, vào đi! Và nhớ, bình tĩnh, tự tin, không cay cú!

    Anh mỉm cười. Cô cũng mỉm cười.

    Trong phòng, họ chuẩn bị sẵn cho cô nguyên liệu, công cụ. Trong đầu cô lập tức định hình nên các món, bao gồm món súp, món chính, món trộn, tráng miệng. Cô nhanh chóng bắt tay vào việc.

    Johny ngồi từ xa, cùng với cô gái mặc váy đen ban nãy, quan sát cô nấu ăn. Ánh mắt anh tràn đầy khích lệ, khiến cô cảm thấy tự tin và vui hơn. Cô cảm thấy lưỡi dao, thực phẩm như những vũ công đang múa xung quanh ngón tay mình, còn cô là người nhạc trưởng, vung vẩy cây đũa điều khiển nhịp điệu.

    Món súp đã hoàn thành. Cô múc súp ra đĩa, trang trí bên trên một ít bột rau thơm, sau đó đặt hai chiếc đĩa lên bàn. Giám khảo là cô gái mặc đồ đen, còn chủ nhân đương nhiên có quyền thưởng thức món ăn của nô lệ. Cô gái ăn thử, hơi gật gù, nhưng không biểu lộ gì hơn. Điều đó làm cô chùn lòng một chút.

    - Tuyệt vời, Mel à! Còn xuất sắc hơn cả khi ở nhà!

    Johny cổ vũ. Gương mặt anh tràn ngập niềm vui. Cô cảm thấy hân hoan trong lòng. Có lẽ giám khảo phải giữ thái độ trung lập trong suốt quá trình chấm để tránh ảnh hưởng đến thí sinh chăng?

    Những món kế tiếp lần lượt được mang lên. Giám khảo vẫn không nhận xét gì, trong khi anh khen cô không dứt lời.

    Cuối cùng, khi ăn xong miếng caramel đậu nành, giám khảo lần đầu tiên lên tiếng.

    - Amelia, đánh giá: Nấu nướng A-.

    Cô vỡ òa trong niềm sung sướng. Anh bước tới, ôm chầm lấy cô.

    - Xuất sắc, Mel à, xuất sắc!

    - Vâng, chủ nhân, vâng!

    ***

    Bài thi dọn dẹp yêu cầu cô phải dọn một căn phòng vô cùng rộng trong một tiếng. Dù Amelia cố hết sức, nhưng khi đồng hồ điểm, cô mới chỉ dọn được hơn một nửa. B+ dọn dẹp.

    - Đừng buồn, Mel, cô đã cố hết sức rồi!

    Anh vuốt vuốt lưng cô an ủi. Ôi, cô yêu được vuốt ve!

    Trong bài thi cuối cùng, giám khảo yêu cầu cô phải bắt cặp với một người đàn ông, sau đó nhảy theo nhạc. Cho dù được dạy, nhưng mười mấy ngày không đủ để Amelia lột xác trở thành thiên nga được. Cô cố gắng cứu vãn bài nhảy, nhưng kết quả chỉ là D+ mà thôi.

    - Em xin lỗi, thưa chủ nhân.

    Nước mắt cô trào ra. Cô đã làm anh thất vọng.

    - Không sao, Mel. Này, cầm lấy chiếc khăn này và lau nước mắt đi! Cô đã làm rất tốt rồi!

    - Vâng... *sụt sịt*

    ***

    Johny dắt cô tới một căn phòng nhỏ. Phía trên cánh cửa có gắn chiếc biển vàng "Angelika".

    Anh gõ cửa, sau đó bảo cô đợi ở ngoài, rồi đi vào trong. Bàn tay ấm áp của anh siết chặt tay cô một cái, sau đó buông ra.

    Vài phút sau, anh cùng một cô gái khác bước ra. Cô ta trông rất... bá đạo. Khí thế của cô ta hoàn toàn áp đảo Amelia.

    - Ừm, rất tốt! Đánh giá cuối cùng: C-. Hoàn thành trước thời hạn 14 ngày. Chất lượng vượt hai bậc so với yêu cầu. Tổng cộng trả 1000 đồng vàng. Anh có thắc mắc gì không?

    - Không, thưa quý cô!

    Anh cúi đầu chào. Hơi ấm đột ngột biến mất, để lại cái rét buốt lòng.

    Họ đang nói gì vậy?

    - Đưa cô ta đi!

    Người phụ nữ tóc vàng búng tay. Có hai tên lính xuất hiện, túm lấy cô kéo đi. Cô không phản kháng.

    Rắc! Có cái gì đó trong cô vỡ vụn. Nước mắt cô rơi xuống sàn nhà bóng loáng.

    - Tại sao?

    Anh không trả lời, quay lưng bỏ đi. Bóng lưng vững chãi đó dần dần biến mất nơi đằng xa.

    Cô nhớ tới bài hát anh từng ngâm nga.

    Don't throw away, all was left to me!

    I once believed you would save my soul

    But if you saw me now, crying secretly

    Would you hold my hand, and never let it go?

    Bóng tối bất tận trùm lấy cô.

    ***

    Johny chạy vội về nhà, không nói không rằng nằm vật ra giường. Người hắn run lên bần bật. Mồ hôi lạnh ướt đẫm chiếc áo xanh biển.

    Isa vội vàng chạy vào phòng. Cô nhìn thấy hắn đang lên cơn con giật, bèn ôm chặt lấy hắn. Tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, áp mặt hắn vào ngực mình.

    - Không sao đâu chủ nhân! Không sao đâu!

    Cô cảm thấy nước mắt chảy trên ngực mình. Hắn khóc.

    - Ta sai rồi sao, Isa?

    - Ngài... không sai, thưa chủ nhân. Ngài cần tiền, và chỉ có bán cô ấy, ngài mới có tiền.

    - Nếu như vậy, sao tim ta thấy đau quá!

    Isa thở dài. Ngài sai rồi, thưa chủ nhân. Ngài đối xử với cô ấy như một con người, và giữa người với người rồi sẽ có cảm tình...

    - Sai, là ở thế giới này.

    Johny ngừng run. Hắn ngước lên nhìn Isa.

    Trong mắt hắn, cô nhìn thấy sự hoang mang, đau đớn.

    Trong mắt cô, hắn nhìn thấy sự cảm thông, cùng một ngọn lửa vô danh. Hắn nhoài lên, hôn lấy cô. Cô cũng hôn lấy hắn.

    Bọn họ như hai con thú hoang, khao khát tình cảm, cuốn lấy nhau, triền miên không dứt. Hai kẻ máu lạnh tìm thấy mảnh ghép còn thiếu, cháy bùng lên ngọn lửa hoan lạc.

    ***

    - Đây là hàng đợt này, theo đúng yêu cầu, thưa tiểu thư Ada!

    Tên lính dẫn đầu hàng nô lệ cung kính đưa một tập hồ sơ cho người đứng trước mặt. Phía sau hắn là hàng dài các nô lệ, đờ đẫn tuyệt vọng, lê bước về phía trước. Amelia đứng ở giữa hàng. Trong mắt cô không còn một chút sự sống nào.

    Người phụ nữ cầm lấy tập hồ sơ, nhanh chóng mở ra xem xét. Những ngón tay thon dài tinh xảo của cô ta lướt qua những trang giấy, hơi dừng lại ở một trang, rồi tiếp tục rong ruổi trên cánh đồng trắng.

    - Được rồi, cảm ơn nhé Jack! Gửi lời chào đến quý cô Angelika hộ tôi!

    - Không có vấn đề gì, thưa tiểu thư Ada!

    Tên lính khúm núm chào, sau đó quay lại hét lớn.

    - Bước nhanh lên, lũ nô lệ. Quý cô Ada không có cả ngày đâu.

    Một bàn tay mềm, thon dài, nhưng lạnh, như băng giá, đặt lên vai Amelia. Cô ngẩng lên.

    Đó là một người phụ nữ... quá đẹp. Amelia cảm thấy linh hồn mệt mỏi, sứt sẹo của mình như rung lên khi nhìn thẳng vào cô ta!

    Mái tóc vàng dài, tết thành ba lọn xoắn lấy nhau thành một lọn lớn, vắt ngang ngực. Ở dưới vầng trán cao rộng là hai hàng lông mày vàng rực, giống như một họa sĩ đại tài cẩn thận vẽ lên vây. Cặp mắt to tròn màu xanh biển sâu thăm thẳm như muốn nuốt chửng tâm hồn những kẻ lạc lối trong nó. Dưới chiếc mũi thon trắng cao thẳng là cặp môi hồng tinh nghịch đang mỉm cười, khiến người ta muốn cắn nó, nhào nặn nó, yêu thương nó.

    Cô ta mặc một chiếc váy đính rất nhiều pha lê óng ánh, với cánh tay áo dệt từ lụa mỏng, thêu lên biểu tượng những bông hoa tuyết trắng, vừa tôn lên hai cánh tay trắng thon thả, nhưng lại mờ mờ ẩn đi phần vai và khuôn ngực khỏi cái nhìn soi mói từ cánh đàn ông - tin tôi đi, chúng ta sẽ thích nhìn "mờ ảo" hơn là "lột trần" đấy! Tuy chúng che đi phần ngực, nhưng lại để lộ ra cặp xương đòn nhỏ nhắn gợi cảm, đúng là vụng chèo khéo chống mà!

    Phần thân váy có màu xanh của băng giá, dệt nên từ thứ chất liệu Amelia không biết, nhưng hẳn phải là rất cao cấp. Chiếc váy xẻ dọc ở bắp đùi, để lộ ra đôi chân dài miên man đầy kiêu hãnh của Ada. Phía dưới mắt cá chân là cặp giày, Amelia đoán, là từ thủy tinh, vì chúng trong suốt, và hơi có màu xanh nhạt.

    Amelia liếc lên vai mình. Móng tay cô ta được làm rất kĩ, và cũng có màu xanh, của băng giá. Trông chúng yếu ớt vậy thôi, nhưng chính những ngón tay đó, khi đặt lên vai Amelia, khiến cô cảm giác như một ngọn núi khổng lồ đang tì lên vai mình, ngăn cản cô tiếp tục di chuyển.

    Ada mỉm cười, xong đó dùng một chất giọng lành lạnh nhưng ngọt ngào hỏi cô.

    - Này em gái, em có biết một thế giới tên là Avalon...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Đừng nghĩ quá tệ về mình nhé
    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 01-09-2016 lúc 21:38.
    Chán chả đăng chiện nữa

  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,frutal,handsome,ngocnghechvn,pizza1993,Soujiro_Seita,tbthinh,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 13: Tâm sự


    Johny choàng tỉnh. Dư âm từ trận cuồng hoan vẫn còn vương vấn trong không khí. Hắn có thể cảm nhận được thân hình mềm mại đầy nhục cảm của Isa đang nằm bên cạnh. Hơi ấm từ cô làm Johny cảm thấy dễ chịu, nó làm trái tim hắn bớt đau đớn. Bất chợt cô quàng tay ôm lấy hắn. Thì ra là ngủ mơ!

    Đây là lần đầu tiên hắn quan sát Isa ở cự ly gần thế này. Trước đây hắn có rất nhiều cơ hội để làm vậy, nhưng... được rồi, hắn thừa nhận, là hắn lảng tránh. Hắn sợ hãi khi nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp cá tính bừng bừng sức sống đó, sợ rằng mình sẽ nảy sinh tình cảm với Isa, và nhỡ đâu, hắn phát hiện ra thứ tình cảm đó chỉ là giả tạo...

    Giả tạo giống như những gì hắn đã làm với Amelia!

    Mình thật đáng khinh! Johny thở dài. Hắn không phải là chưa từng lừa tình cảm của ai đó. Hắn là một lãnh đạo, điều khiển tâm tư tình cảm của cấp dưới, để họ thề nguyện trung thành, dốc hết sức làm lợi cho công ty là chuyện đơn giản như ăn một bữa sáng. Nhưng đây, hắn đang tâm trêu đùa tình cảm của một cô gái, sau đó đem trao số phận của cô ta cho một kẻ lạ mặt. Liệu Mel có được sống hạnh phúc? Hay cô sẽ bị một con người sói mua về làm thú cảnh sau đó ăn thịt? Những suy nghĩ quay mòng mòng trong đầu Johny, càng làm tăng thêm áy náy tội lỗi trong hắn.

    Đáng khinh hơn nữa là, nhờ hệ thống, hắn phát hiện ra tinh thần cô bé không được ổn định, và lạnh lùng làm theo hướng dẫn của hệ thống: Nhẹ nhàng đối xử tử tế với Amelia, để tinh thần cô bé từ từ phục hồi. Cái giây phút cuối cùng ấy, hắn dường như nghe được tiếng tâm hồn Amelia vỡ tan, rơi từng mảnh từng mảnh xuống vực sâu vô tận. Hắn có lỗi với cô gái đó.

    Hai hàng mi dài uốn cong run lên làm Johny giật mình. Mình làm cô ấy tỉnh rồi sao? Nhưng không có gì xảy ra cả. Isa vẫn thở đều. Hai luồng khí nóng hổi nhẹ nhàng hút vào phun ra từ chiếc mũi trắng mềm mại như tranh vẽ. Nhìn những nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt, cùng làn da có chút thô ráp của cô, chợt Johny nghĩ tới dịch vụ thẩm mỹ của Ouro. Nghe nói họ thậm chí còn có thể khôi phục lại tuổi thanh xuân, với cái giá siêu đắt. Xì! Hắn không nghĩ, trong lòng hắn, Isa đã quan trọng tới mức hắn có thể đốt tiền như vậy. Phải! Cô là một phụ tá tốt, một nữ nô ấm giường hoàn hảo, có thể lắng nghe tâm tư tình cảm của hắn, và khi cần thì phục vụ nhu cầu tình dục của hắn. Nhưng chỉ vậy thôi... Thật thế sao?

    Mười lăm ngày vừa qua, cho dù không muốn, nhưng hắn vẫn len lén quan sát Isa. Cô xinh đẹp, cô thông minh, cô hài hước, và rất đồng cảm. Không chỉ vậy, rất nhiều kiến thức của Johny cũng đều là do Isa hướng dẫn, cùng với Mel - hắn thật sự không muốn nhớ tới người con gái này nữa, nhưng bóng ma tóc hồng đó vẫn lởn vởn trong trí óc hắn. Dù sao thì, mười lăm ngày vừa rồi, trình độ quản gia của Johny đã lên tới cấp C, y thuật lên cấp D. Các kỹ năng khác không hề nhúc nhích một chút nào. Cũng trong mười lăm ngày này, nhờ sự dạy bảo tận tình của hắn, Isa đã nâng kỹ năng Kế toán lên cấp B+, trình độ tương đương với kế toán trưởng của một công ty cỡ trung. Không hổ là trí tuệ đạt cấp A. Ở thế giới cũ của hắn, một kế toán trưởng cấp "B+" như vậy không có năm năm kinh nghiệm và ba năm đào tạo thì đừng có mơ.

    Chợt hắn cặp môi hồng của Isa. Hắn nhớ lại ban nãy, cặp môi ấy, cùng bộ ngực trắng... Nhớ lại những ký ức phấn hồng đó làm hắn có chút khô cổ. Ặc! Thằng em hắn biểu tình. Calm down, Johny Jr.! Mày vừa mới ăn mặn một lần rồi cơ mà!

    Isa giả vờ ngủ, nhưng hai gò má đỏ ửng đã bán đứng cô. Miệng cô mím lại, hai hàng mi run run, giống như đang cố kìm nén điều gì. Cuối cùng, không nhịn được nữa, Isa cười phá lên.

    Johny thấy thẹn, bèn lấy tay che miệng cô lại.

    - Không cho cười!

    - Phụt! Vâng, thưa chủ nhân!

    Tiếng nói truyền qua bàn tay hắn bị bóp méo một cách kì dị. Hơi nóng phả lên bàn tay hắn, khiến hắn hơi rụt tay. Nhưng Isa nhanh hơn. Cô cầm lấy bàn tay hắn, giữ nguyên chúng trước miệng, sau đó dùng "con rắn nhỏ" màu hồng từ từ liếm giữa các ngón tay hắn. Ánh mắt cô khép hờ đầy khiêu khích.

    Johny rùng mình, da gà rơi lả tả. Hắn muốn rút tay ra, nhưng cơ thể không nghe sai bảo của hắn. Chiếc lưỡi cứ thò ra thụt vào giữa các ngón tay. Cái nóng, sự ẩm ướt tràn ngập các giác quan của hắn.

    Hắn hừ lạnh. Là cô khiêu khích hắn trước. Hắn vùng dậy, ôm lấy cô...

    ***

    Cả hai buông nhau ra, miệng thở dốc. Hắn gạt bớt những sợi tóc bám dính trên gương mặt đỏ ửng rịn đầy mồ hôi của Isa. Vừa rồi thật là điên cuồng! Trong căn phòng phảng phất vẫn còn những mùi hương cơ thể kì lạ lượn lờ.

    - Chẳng lẽ, ta không thể coi họ như một con người sao, Isa?

    Bất chợt, hắn hỏi. Một câu hỏi chẳng liên quan. Nhưng Isa hiểu. Và hắn biết là cô hiểu.

    Cô từ từ nhỏm dậy, ôm lấy hắn từ phía sau. Hắn cảm thấy hai điểm cưng cứng đang áp vào lưng mình, nhưng điều đó không đáng bận tâm. Hắn muốn câu trả lời.

    - Mục đích của ngài không có vấn đề, nhưng phương pháp của ngài không ổn, thưa chủ nhân.

    - Em rất cảm kích khi ngài coi chúng em như một con người! Nhưng ngài cần phải vạch rõ giới hạn đối với họ. Ngài là một chủ nô, là người đào tạo nô lệ, sau đó bán đi để kiếm sống. Họ phải nghe lời ngài, kính trọng ngài, nhưng đừng nên nảy sinh tình cảm với ngài. Nỗi đau đó không bên nào có thể gánh chịu nổi khi ngày chia tay ập đến. Nếu như ngài làm rõ mọi chuyện với Amelia, có lẽ cô bé sẽ không còn yêu ngài, nhưng khi ngài trao cô ấy cho Angelika, cả hai sẽ không bị tổn thương.

    - Là vậy sao?

    Johny trầm tư. Isa cũng không nói gì. Cô im lặng ôm lấy hắn, truyền cho hắn sự an ủi và sẻ chia.

    - Ta hiểu rồi. Phải! Ta không thể không bán họ, nhưng ta cần vạch rõ mọi chuyện, để xóa tan đi ảo tưởng của đôi bên. Ta không thể giúp gì được họ, nhưng ta sẽ cố gắng đào tạo họ thành những nô lệ có thứ hạng cao, để họ được mua với giá đắt. Không một kẻ đần nào nỡ mua đồ quý giá về để chơi hỏng, phải không, Isa?

    - Phải, thưa chủ nhân!

    Cô mỉm cười khích lệ hắn nói tiếp. Trong mắt Johny cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết. Hắn đã tìm lại được lí do để sống.

    - Hiện tại ta không có tiền, nên mới phải làm công việc này. Chờ khi ta trở thành một quý tộc, một phó hội trưởng, thậm chí hội trưởng, ta hoàn toàn có thể từ bỏ việc huấn luyện nô lệ, chuyên tâm vào điều hành Nghiệp đoàn và kiếm đầy tiền. Ta sẽ không cần làm tổn thương một cô gái nào nữa!

    - Ta cần phải lạnh lùng với nô lệ, chặt đứt bất cứ sợi dây tình cảm nào giữa ta và họ. Nhưng ta cũng cần một đối trọng, một người có thể lắng nghe những sẻ chia, tâm tư tình cảm của ta! Ta cần một bức tường để ta có thể dựa vào khi ngã, một lò sưởi ủ ấm linh hồn khi ta đau khổ!

    Johny quay về phía Isa. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt màu hạt dẻ ấy.

    - Liệu ta có thể tin tưởng cô được không, Isa?

    Isa cười, nhưng mắt cô nhòa lệ.

    - Vâng, thưa chủ nhân, vâng!

    Họ cùng cười, rồi lại ôm nhau ngủ. Đó là một cái ôm hữu nghị, một cái ôm không toan tính, nhục dục, mà tràn đầy thấu hiểu cùng mở lòng.

    - À, chủ nhân rất đặc biệt đấy, ngài có biết không?

    - Là sao?

    - Trong những chủ nô ra ngoài Xóm Liều mà em từng "phục vụ", họ khoác lác về những nô lệ họ từng huấn luyện qua. Theo những gì em thấy, thì một nô lệ, luyện tập kỹ năng đơn giản nhất thôi, là dọn dẹp, cũng phải mất rất lâu mới có thể đạt tới cấp B+. Vậy mà ngài chỉ dùng chưa tới nửa tháng, đã huấn luyện được Amelia thành hạng C-. Em không biết là do Amelia quá có thiên phú, hay ngài quá kinh khủng nữa.

    - Hừ, đương nhiên là do chủ nhân anh minh đẹp trai của cô chứ sao. Mà khoan...

    Johny cảm thấy tưng tức trong lòng. Hắn xì mũi, sau đó quay lưng về phía Isa.

    - Chắc là họ làm tình giỏi lắm phải không, hơn hẳn một thằng giai tân như ta!

    Isa ngẩn ngơ một chút, sau đó bật cười.

    - Ha ha ha ha!

    - Làm sao? Đáng cười lắm hả! Xin lỗi vì ta chỉ là một thằng oắt không có kinh nghiệm nhé!

    Isa cố nín cười, quàng tay qua eo Johny. Hắn vùng vằng một chút, nhưng rồi cũng để yên.

    - Là trai tân cũng có điểm đáng yêu mà chủ nhân!

    - Hừ!

    - Vừa rồi ngài không nhìn thấy bộ dáng anh dũng thiện chiến của mình đâu.

    Vừa nói, Isa vừa nhẹ nhàng thổi vào tai Johny. Chiếc lưỡi ẩm ướt ấm nóng kia rà rà quanh vành tai hắn.

    - Đừng có quậy nữa, ngủ đi!

    - Ngài nói thì cứng vậy, thế cái gì đây? À, nghe nói trai trẻ thường rất mạnh mẽ, tinh lực dồi dào, không biết họ nói có đúng không nhỉ?

    Giọng cô tràn đầy tinh nghịch. Johny cảm thấy khô nóng. Hắn cảm nhận được bàn tay cô đang nắm...

    - Là cô ép ta đấy nhé!

    ***

    Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ trên cao đánh thức Johny. Isa đã dậy từ lâu. Chắc là cô đắp lại chăn cho hắn.

    Tiếng chim hót râm ran ngoài kia báo hiệu ngày mới đã đến. Johny lười biếng thức dậy. Những vết tích trên giường khiến cho hắn nhớ lại đêm hôm qua. Hắn cảm thấy có chút nóng mặt.

    Từ nhà tắm phát ra tiếng vòi hoa sen chảy xè xè. Isa đang ở trong đó. Cô ngâm nga giai điệu bài hát hắn từng hát. Một trong những bài hắn rất thích.

    Don't say may be, just be my lady!

    No need to hesitate, cuz you'll be fine.

    Hắn ném những suy nghĩ u ám ra khỏi đầu. Một ngày mới, một khởi đầu mới. Ủ dột không giải quyết vấn đề gì cả.

    "Xin lỗi, Amelia! Nếu như có kiếp sau, ta sẽ trả nợ cô vậy."

    Johny đứng dậy, gõ cửa nhà tắm. Mẹ kiếp, đúng là tuổi trẻ tinh lực dạt dào mà! Hắn cứ như một con thú được sổ lồng vậy!

    - Isa à, mở cửa ra nào!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Ném gạch tại đây
    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 21-07-2016 lúc 20:29.
    Chán chả đăng chiện nữa

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,handsome,ngocnghechvn,pizza1993,Soujiro_Seita,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 14: Nô lệ thứ hai? Katarina? Mét nịt!

    - Johny Ouro? Mười sáu tuổi, từng là đầy tớ cho Alfonso Ouro. Trở thành chủ nô nhờ chạy chọt. Hừm! Thật khó hiểu!

    ***

    - Lục soát cẩn thận! Không được để cô ta chạy trốn!

    - Giơ cao đuốc lên! Đi thành nhóm ba người! Cẩn thận cô ta ám sát ngược!

    - Cho dù lật tung doanh trại này lên cũng phải tìm bằng được nó!

    Tiếng mắng chửi, tiếng người nhốn nháo khắp mọi nơi. Những cây đuốc sáng rực, giương cao, đẩy lùi bóng đêm khỏi trại lính. Những chiếc thương dài lăm lăm đâm vào từng bụi cây, kiểm tra xem có ai trốn ở trong không.

    Từng đội lính xếp thành hàng chạy rần rần, kiểm tra từng chiếc lều. Họ không bỏ sót bất cứ một ngóc ngách nào, kể cả trần nhà. Họ biết đối thủ của mình là một sát thủ đại tài.

    - Đây! Cô ta ở đây! Trợ giúp! Mau!

    Bất chợt có tiếng hô lớn. Đám lính vội vàng ùa tới. Tiếng vũ khí va chạm loảng xoảng. Những ngọn đuốc chợt tắt.

    Tất cả những gì đám lính thấy được là mái tóc đỏ rực như máu uốn lượn trên không trung, trước khi tan vào Sương mù.

    ***

    Johny mặc một bộ sơ mi trắng, cùng với quần âu đen. Hôm nay hắn không định dắt theo Isa. Cô cần nghỉ... khụ... ở nhà dọn dẹp và nấu nướng. Johny giờ có đủ tiền để trả nợ Bala rồi, nhưng tại sao hắn lại phải làm vậy? Còn mười mấy ngày nữa cơ mà! Hắn quyết định phóng túng bản thân một chút, tự cho phép mình được ăn cơm với thịt, mặc dù khá đạm bạc, nhưng vẫn tốt hơn là ăn đồ hộp.

    Hôm nay trời nắng đẹp. Johny quyết định tận hưởng nắng trời bằng cách đi bộ. Mấy ngày vừa qua, nhờ có bột dinh dưỡng, cùng với chế độ luyện tập nghiêm khắc, thể lực hắn đã được cải thiện đáng kể. Hắn biết hệ thống cũng giúp hắn rất nhiều, bằng không còn khướt hắn mới phục hồi nhanh như vậy.

    - Ồ, Johny à? Chào buổi sáng!

    - Chào buổi sáng, quý cô Angelika! Tôi đến nhận nhiệm vụ.

    Angelika lấy tập hồ sơ đang đặt trước mặt đưa cho Johny. Thái độ cô ta cũng hòa hoãn hơn nhiều so với lần trước.

    - Đây là hợp đồng lần này. Anh cần huấn luyện nó thành một thú cưng cấp D-...

    - Không!

    Johny ngắt lời.

    Có một chút ngạc nhiên xẹt qua trên mặt Angelika.

    - Cậu chắc chứ? Cậu còn chưa xem hồ sơ cơ mà?

    Đổi giọng luôn!

    - Cảm ơn lòng tốt của cô, Angelika! Nhưng đây là nguyên tắc của tôi! Tôi không huấn luyện thú cưng!

    - Vậy sao, thật là đáng tiếc! Mai quay lại nhé!

    Johny nhún vai, quay người rời khỏi. Nhưng khi hắn vừa đặt tay lên nắm đấm cửa thì...

    - Này, khoan đã, Johny!

    - Sao vậy, thưa quý cô Angelika?

    - Ừm...

    ***

    Johny ngồi chờ ở phòng khách. Một tay hắn cầm cốc nước cam vắt ướp lạnh, mút một hơi, một tay cầm tập hồ sơ lên đọc.

    ***

    - Lần này tôi phá lệ vậy. Đây là một hồ sơ khác, cậu cần huấn luyện cô ta thành Phụ tá D-. Thời hạn là ba mươi ngày.

    Dường như thấy Johny còn ngập ngừng, Angelika lạnh giọng.

    - Không nhận thì mai quay lại!

    ***

    - Để xem nào! Tên Alice, mười ba tuổi? Tình trạng sức khỏe: Yếu! Tính tình bướng bỉnh khó thuần! Cái tôi cá nhân cực cao! Cái đậu xanh rau má! Lừa đảo! Quá là lừa đảo!

    Johny ảo não tự cốc đầu mình. Thế quái nào mình lại nhận mà không thèm liếc qua hồ sơ chứ? Chẳng lẽ huấn luyện Amelia khiến hắn tự tin quá đáng rồi sao?

    - Ngoại trừ đẹp tuyệt trần, ừm, đánh giá cao vậy? Còn lại chỉ số đúng là rác rưởi trong rác rưởi!

    Một tên lính dắt Alice, tất nhiên là trần truồng, tiến tới gần Johny. Hắn mặc niệm: "Hệ thống"!

    Chỉ số tồi tệ đến mức hắn không muốn nhìn thẳng. Tính tình hiếu động (A), nhưng độ nhạy cảm lại là máu lạnh (D). Trí tuệ ở mức sáng sủa (B), nhưng nhân cách lại cao tới tối đa. Còn lòng tự trọng... một màu đỏ rực, thể hiện rằng Alice cực kì ương gàn (F). Nói tóm lại, tất cả những chỉ số ảnh hưởng tới độ phục tùng của nô lệ đều dính!

    Haizz, Johny thở dài. Đâm lao đành phải theo lao vậy. Cũng tiện!

    ***

    - Mẹ kiếp, con chó ghẻ, mày mà còn định bỏ trốn lần nữa thì đừng trách bọn tao độc ác!

    Một tên béo bự nhưng lực lưỡng sút một cú trời giáng vào bụng cô. Cô oằn gập người, cứng ngắc vì cơn đau xộc tới.

    Gã béo ngồi thụp xuống, nắm lấy tóc cô nhấc lên.

    - Rõ rồi chứ con điếm!

    - Phụt!

    Cô nhổ một búng máu vào mặt hắn. Và ăn một cái tát nổ đom đóm mắt!

    - Mẹ, lôi nó đi! Tao mà nhìn thấy nó thêm một giây nữa chắc tao hiếp chết nó quá!

    ***

    Johny dắt Alice theo. Con bé tỏ ra rất cau có, nhưng đúng như tục ngữ nói, mỹ nhân cau mày cũng đủ khiến thành trì tan nát. Alice đau buồn không khiến nó xấu đi, mà trái lại, khiến cho độ dễ thương của cô bé càng tăng thêm. Kiểu như chúng ta hay gọi là... tsun? Ừ đúng rồi, Tsundere!

    Con bé lê bước theo Johny, tay cố gắng che đi những phần nhạy cảm trên cơ thể. Gớm! Có cái gì đâu mà che! Johny lắc đầu.

    Hắn dắt con bé lên xe điện, đi một mạch tới Tòa Thành Trắng. Hắn tính mua cho con bé một vài bộ đồ hỗ trợ học tập, nhưng sẽ dùng chúng làm phần thưởng mỗi khi con bé nghe lời. "Có lẽ nên mua thêm chút kẹo!" Johny liếc sang chỗ Alice. "Mà từ từ, sao mình giống như mấy thằng bệnh chuyên dụ dỗ trẻ con trong truyện người lớn thế nhỉ?".

    Ánh mắt con bé sáng lên khi Johny ướm quần áo cho nó, nhưng lại tối sầm đi khi nghe hắn giải thích đó là phần thưởng nếu như nó nghe lời. Hai bộ đồ Johny mua gồm một chiếc váy díp đen mặc kèm với áo sơ mi trắng - chuẩn trang phục công sở, và một chiếc áo Kimono - hả? Tại sao lại có Kimono ở đây? Chỉ có tôi mới biết được thôi các bạn ạ!

    Hắn lại mua thêm một chiếc kính thời trang, cùng một chiếc giày ba lê... Các bạn đoán đúng rồi đó, những trang phục này được hệ thống tán thành, có khả năng tăng tốc độ học tập của nô lệ. Còn tại sao là chúng? Đừng hỏi nữa mà!

    Thỏa mãn thú mua sắm xong - hắn mua tặng Isa một chiếc nhẫn, rẻ thôi - hắn yêu cầu cửa hàng mang tới tận nhà, sau đó dắt Alice đi dạo một chút. Vẫn còn sớm mà!

    ***

    - Kính thưa toàn thể các quý ông quý bà! Tôi, Farid, đã quay trở lại với các bạn rồi đây! Hãy cùng xem những gì Sương mù ban tặng cho chúng ta hôm nay nào!

    Đám đông hò reo theo từng động tác của hắn. Ánh mắt họ hau háu nhìn về phía những kẻ trần truồng đứng trên kia. Hôm nay không có nhiều nô lệ nữ, phần lớn là đàn ông.

    Johny ngạc nhiên. Hôm nay có phiên nô lệ sao? Hắn tò mò lại gần xem. Đây là lần đầu tiên hắn tham dự một phiên chợ kiểu này.

    Bất chợt một hình bóng nhỏ nhắn lọt thỏm giữa những gã nô lệ lực lưỡng, được bôi kem bóng nhẫy hòng thu hút ánh mắt của các quý bà, đập vào mắt hắn. Hình xăm hoa hồng đen bao trùm sườn trái? Mái tóc đỏ rực? Thế quái nào quen thế nhỉ?

    Johny cố gắng chen vào sâu hơn bên trong. Đám đông la ó, mắng nhiếc hắn, xì, ngon đụng vào ta xem? Johny ôm cái mặt dày như tường thành chen vào phía trong. Hắn cần phải nhìn rõ cô ta.

    Bên trên gương mặt hình trứng ngỗng cau có đó là vết sẹo chạy dọc mắt trái. Cặp lông mày đỏ rực nhíu nhíu, ánh mắt sắc như dao cạo, không khiến cô nàng trở nên dữ tợn, mà lại tôn lên vẻ anh khí bức người.

    ***

    Cô cảm thấy xấu hổ như muốn chết đi được. Bị lột truồng, đứng nơi đây cho kẻ khác chỉ trỏ. Cho dù gia tộc cô đã xuống dốc, nhưng chưa kẻ nào dám xúc phạm cô như thế này! Cô thề sẽ khiến chúng phải trả giá!

    Chợt cô cảm nhận được một ánh mắt kì lạ đang nhìn về phía mình. Nó không như những kẻ khác, chỉ biết soi mói từng bộ phận trên người cô. Trong cặp mắt đó, cô thấy sự bàng hoàng, ngạc nhiên, và nhận đồng. Người này biết cô sao?

    - Katarina?

    ***

    Johny thử hô. Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi nhỉ?

    Nhưng cô gái đó mãnh liệt quay về phía hắn. Trong mắt cô ta tràn ngập sự ngạc nhiên... và một chút? van xin?

    Thế quái nào? Johny cảm thấy đầu đau quá.

    - Katarina Du Couteau?

    - Phải! Là...

    Cô chưa kịp hoàn thành câu nói, thì tên quản đốc đã cho cô một cái tát. Máu chảy ra từ mũi cô, còn má cô thì đỏ lựng lên.

    - Câm mồm! Nô lệ không có quyền lên tiếng ở đây!

    Cô há miệng, định nói gì đó, nhưng tay quản đốc đã cho cô một thụi vào bụng. Bị những sợi xích khác nối với tay các nô lệ bên cạnh giữ lại khiến cho Katarina không thể ngã xuống, nhưng cơn đau đủ khiến cô ngậm miệng.

    ***

    Johny kiếp trước có chơi một trò chơi, tên không quan trọng, quan trọng là hắn rất ưa thích một nhân vật. Katarina Du Couteau, một sát thủ tài năng và mạnh mẽ. Hắn vẫn chơi cho dù cô nàng bị công ty sản xuất giảm sức mạnh liên tục, và kết quả là hắn thua rất nhiều. Khi bạn bè hỏi tại sao vẫn bám dính lấy nhân vật này, hắn cười.

    - Ha ha, mày không hiểu đâu?

    Đậu xanh, đương nhiên không hiểu rồi! Mặc dù (cố tình) không có hứng thú với chuyện nam nữ, nhưng một chút tưởng tượng với nhân vật hư cấu cũng không phải cái gì nguy hiểm, và hắn chọn Katarina. Có lẽ hắn cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ đằng sau sự lạnh giá ấy chăng?

    Và giờ, "nhân vật hư cấu" ấy đang đứng trước mặt hắn, bằng xương bằng thịt. Thứ tình cảm hư giả chôn sâu trong lòng hắn bùng cháy. Một phần trong não hắn hét lên, đừng làm thế thằng ngu. Nhưng phần khác, to lớn hơn, mách bảo hắn rằng, hắn sẽ hối hận cả đời nếu như bỏ mặc cô ở đây.

    ***

    Tên quản đốc kéo cô lên phía trước.

    - Nô lệ tiếp theo! Một cô nàng xinh đẹp tuyệt vời, hoang dã và hung tàn như một con mèo cái. Nhìn thân thể này đi! Các bạn có cảm thấy sức sống tràn ngập trong đó không? Một nô lệ xinh đẹp, khỏe mạnh, còn trinh, còn chờ gì mà không mua hả hỡi các bạn tôi? Nó sẽ là một võ sĩ đáng gờm, lại còn có thể xua tan đi cái giá lạnh của những đêm dài nếu như các bạn bỏ chút thời gian huấn luyện. Giá khởi điểm là một trăm đồng vàng!

    - Một trăm! Khà khà, tao không thể chờ được nữa rồi!

    Một lão béo kính cận bụng phệ khụt khịt, giống như một con heo nái. Mà ghê cái là hắn đang "hành sự" với nô lệ của mình, ngay tại đây, giữa đám đông. Hắn còn mời thêm một vài người đàn ông đứng gần tham gia cho vui.

    - Một trăm! Quý ngài Bob đã trả giá một trăm. Còn ai trả cao hơn không?

    - Một trăm linh năm! Tao thèm được gặm cái cánh tay ngon lành đó quá!

    Đó là một con quỷ khổng lồ. Mùi hôi của nó khiến cho đám đông phải tách riêng một khoảng ra cho nó đứng.

    - Một trăm mười!

    Một ông già râu tóc bạc phơ xoăn uốn lọn hô.

    - Một trăm hai mươi!

    - Một trăm ba mươi!

    - Một trăm ba mươi lăm!

    - Một trăm ba mươi lăm! Thật náo nhiệt, thưa các bạn. Còn ai ra giá không?

    - Một trăm ba mươi lăm lần một! Ra giá đi nào các quý ông quý bà! Một nô lệ xinh đẹp nhường này không dễ tìm đâu!

    - Ha ha, thế thì lão giữ lấy mà dùng, Farid! Bọn này sợ không thuần hóa nổi nó, khéo lại chết ngược thì bỏ mẹ!

    Trong đám đông có người hô lên. Tiếng cười nổ vang khắp nơi. Farid hơi bối rối một chút. Thú thực, nô lệ xinh đẹp không phải quá khó tìm. Nhưng một nô lệ ương gàn thì rất khó thuần phục. Chỉ có các chủ nô chuyên nghiệp của Nghiệp đoàn mới đủ sức đào tạo những kẻ bất trị như vậy.

    - Một trăm ba mươi lăm lần hai! Đây là cơ hội cuối cùng rồi, thưa các bạn! Bỏ lỡ cái thôn này sẽ không còn đất mà cạp đâu! Thật sự không có ai muốn trả giá cao hơn sao?

    Một tháng tiền nhà cho một kẻ mạnh mẽ bất trị? Không ai điên như vậy!

    - Hai trăm!

    Farid không tin vào tai mình. Đám đông cũng ồ lớn, quay ngoắt quay nghiêng tìm kiếm người hô giá.

    Johny cảm thấy váng đầu. Hắn điên thật rồi. Hai trăm đồng vàng! This is madness! Mét nịt! Hắn rất muốn thu hồi giá, nhưng như vậy hắn sẽ mất hết mặt mũi, và thương hiệu của hắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

    - H... Hai trăm thưa các quý ông quý bà! Có ai sẵn sàng trả cao hơn quý ông lịch lãm này không?

    Farid tràn ngập vui sướng. Hai trăm vàng. Quá hời cho một nô lệ như thế này!

    - Hai trăm lần một! Hai trăm lần hai! Hai trăm lần ba! Tôi tuyên bố, quý ngài lịch thiệp đây đã sở hữu bé mèo hoang của chúng ta. Xin hãy cho ngài ta một tràng pháo tay thưa các bạn!

    Tiếng vỗ tay nổ lên, nhưng tràn đầy nhạo báng. Một vài kẻ hả hê khi thấy Johny đau xót móc tiền ra trả. Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!

    - Đừng nói gì cả! Đi theo ta!

    Johny rít lên qua kẽ răng với hai nô lệ mới của mình. Hắn tức giận, và khí thế của hắn khiến những kẻ xung quanh lui bước. Alice tỏ ra sợ hãi, lui ra phía sau Katarina. Còn Katarina thì không bị ảnh hưởng chút nào. Cô đứng thẳng, đầy tự tin, nhìn thẳng vào mắt Johny.

    Nhưng sợi dây thừng đang kéo căng, và chiếc vòng cổ bằng da thì siết chặt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 21-07-2016 lúc 22:47.
    Chán chả đăng chiện nữa

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,handsome,ngocnghechvn,pizza1993,Soujiro_Seita,
Trang 3 của 11 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status