TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 224 của 368 Đầu tiênĐầu tiên ... 124174214222223224225226234274324 ... CuốiCuối
Kết quả 1,116 đến 1,120 của 1836

Chủ đề: Thảo luận về Cổ Chân Nhân - Lầu 2 - Siêu thoát Cửu chuyển

  1. #1116
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    428
    Xu
    0

    Mặc định

    Nói chung là thi hoa hậu biển thôi mà tên tác giả cứ câu chữ lắm vào.
    Mà hài nhất là tự nhiên con em lên thay con chị. Nó có mấy vòng trước đâu mà vào luôn vòng này. Đám này ăn gian quá.
    ---QC---


  2. #1117
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    428
    Xu
    0

    Mặc định

    Lại là cái trò xuyên việt xong sau đó đạo văn, đạo nhạc, đạo thơ, đạo mọi thứ.
    Em Tạ Hàm Mạt này ghê thật, mới gặp có vài lần mà đã mời Phương Nguyên đi âm đạo, sao mà nó không yêu được.

  3. #1118
    Ngày tham gia
    Aug 2013
    Bài viết
    292
    Xu
    0

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi cangtran93 Xem bài viết
    Lại là cái trò xuyên việt xong sau đó đạo văn, đạo nhạc, đạo thơ, đạo mọi thứ.
    Em Tạ Hàm Mạt này ghê thật, mới gặp có vài lần mà đã mời Phương Nguyên đi âm đạo, sao mà nó không yêu được.
    Đạo là vì Phương Nguyên là bị bức vào đường cùng thôi. Nếu muốn sao không lấy ra giới thiệu với Tạ Hàm Mạt từ đầu có phải THM đã coi trọng PN từ sớm hơn không?
    Cả cuốn truyện hay nhất được mấy chương về cảm ngộ cuộc sống thế này thôi.
    Tác giả đưa suy ngẫm, cảm xúc của mình về cuộc sống vào tác phẩm. Đọc một cuốn sách hay như cảm ngộ cuộc đời.
    Đọc truyện trung quốc, lúc nào cũng "tu đạo", rồi thì "cảm ngộ" mà cả triết lý, cả cảm ngộ cứ trôi qua tuồn tuột chỉ thích xem chém giết và lừa lọc nhau. Chỉ khoái xem người ta cầu đạo. Vậy đạo của mình đâu? Mình là ai? Chỉ là kẻ vô minh, ngây thơ mù mịt trong cuộc sống hay chỉ biết ăn rồi hưởng cái phúc ấm của tổ tiên, không bằng chó lợn như một đám cổ sư trốn trong tiên khiếu kia?
    Mấy hôm nay đã gặp nhiều chuyện trái tai gai mắt, bực bội lắm rồi.
    Cười người khác ngây thơ, cũng tự cười mình ngây thơ. Bao nhiêu chuyện cứ nhìn là thấy mà ta cứ tự bịt mắt che tai.
    Có ai cảm thấy tự hào mình là người đọc sách, là hiểu biết. Vậy chuyện thực tế sát sườn này đã biết bao nhiêu? Hay là sợ như sợ tà, sợ những thứ mang mác "chính trị", "nhạy cảm".
    Mình dám nói. Có mấy người ở đây dám nghe? =)) Có mấy ai dám nhận mình băng 1/10 cô bé Hạ Lâm ngây thơ ngốc nghếch dù chấp nhận bị oan cũng không đồng lõa với kẻ xấu?
    Mệt mỏi quá.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    zyyy96,
  5. #1119
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    428
    Xu
    0

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi habilis Xem bài viết
    Đạo là vì Phương Nguyên là bị bức vào đường cùng thôi. Nếu muốn sao không lấy ra giới thiệu với Tạ Hàm Mạt từ đầu có phải THM đã coi trọng PN từ sớm hơn không?
    Cả cuốn truyện hay nhất được mấy chương về cảm ngộ cuộc sống thế này thôi.
    Tác giả đưa suy ngẫm, cảm xúc của mình về cuộc sống vào tác phẩm. Đọc một cuốn sách hay như cảm ngộ cuộc đời.
    Đọc truyện trung quốc, lúc nào cũng "tu đạo", rồi thì "cảm ngộ" mà cả triết lý, cả cảm ngộ cứ trôi qua tuồn tuột chỉ thích xem chém giết và lừa lọc nhau. Chỉ khoái xem người ta cầu đạo. Vậy đạo của mình đâu? Mình là ai? Chỉ là kẻ vô minh, ngây thơ mù mịt trong cuộc sống hay chỉ biết ăn rồi hưởng cái phúc ấm của tổ tiên, không bằng chó lợn như một đám cổ sư trốn trong tiên khiếu kia?
    Mấy hôm nay đã gặp nhiều chuyện trái tai gai mắt, bực bội lắm rồi.
    Cười người khác ngây thơ, cũng tự cười mình ngây thơ. Bao nhiêu chuyện cứ nhìn là thấy mà ta cứ tự bịt mắt che tai.
    Có ai cảm thấy tự hào mình là người đọc sách, là hiểu biết. Vậy chuyện thực tế sát sườn này đã biết bao nhiêu? Hay là sợ như sợ tà, sợ những thứ mang mác "chính trị", "nhạy cảm".
    Mình dám nói. Có mấy người ở đây dám nghe? =)) Có mấy ai dám nhận mình băng 1/10 cô bé Hạ Lâm ngây thơ ngốc nghếch dù chấp nhận bị oan cũng không đồng lõa với kẻ xấu?
    Mệt mỏi quá.
    Không biết tuổi thật của lão Habilis là bao mà cảm nghĩ nhiều quá nhỉ.
    Ta cũng đọc nhiều truyện rồi, nên cũng có một số suy ngẫm:
    Trung Quốc là một đất nước rộng lớn, là một trong những cái nôi văn hóa của thế giới, mà nhờ đó nên có rất nhiều điều hay đáng để chúng ta học tập. Nhưng vì cái xã hội đông đúc, xô bồ. Tài nguyên thì ít mà người thì đông, ai ai cũng muốn giành lấy phần nhiều về mình. Trong cái xã hội mạnh được yếu thua này, dĩ nhiên ai cũng muốn làm kẻ mạnh, ai cũng muốn đứng trên người khác, ai cũng muốn có càng nhiều tiền. Đó là cái "Danh" và cái "Lợi".
    Và những người ấy, từ người cầm quyền cho đến tầng lớp thấp nhất trong xã hội, đều phải giành giật từng chút một để sinh tồn. Vì thế, có bọn họ có thể sử dụng rất nhiều thủ đoạn đê hèn mà xã hội chúng ta lên án.
    Ở đâu có người, ở đó có giang hồ. Với một cái môi trường như vậy, những ai chống lại những điều này mà được xã hội đồng tình, thì mang tiếng thơm mãi muôn đời. Những người ở tầng lớp thấp, mà "không màng danh lợi" kiểu này, tất nhiên sẽ trở thành những con tốt thí, những vật hy sinh, những kẻ bị người khác lợi dụng và chiếm đoạt mọi thứ. Bị xã hội chê là ngu ngốc, ngây thơ.
    Về quyền mưu, Trung Quốc mà nhận số 2 thì không ai có thể nhận số 1. Nhưng cũng bởi quyền mưu quá nhiều, nội bộ lục đục, cổ hủ, tham nhũng khiến cho Trung Quốc chậm phát triển hơn những nước Phương Tây quá xa. Nhưng hiện tại họ đang đuổi kịp và sắp vượt qua. Đó là sự thành công to lớn. Chứng tỏ rằng người Trung Quốc rất thông minh, và mặc dù họ đang bị dẫn trước nhưng bọn họ có tinh thần dân tộc rất cao và có nhiều tài nguyên và con người.
    Cho nên đối với lãnh đạo, cái quan trọng nhất là gì? Đó là tầm nhìn. Những hành động của lãnh đạo hôm nay mấy chục năm sau sẽ ra hoa kết trái. Nếu lãnh đạo chỉ bo bo bản thân, tham nhũng, chơi quyền mưu quá nhiều mà quên mất đại cục thì tất nhiên "không cần phải bàn nữa".
    Cho nên đó là vĩ mô.
    Trong phim Spider Man có câu: "With Great Power Comes Great Responsibility", quyền lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn.
    Và câu: Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ."
    Kết hợp 2 câu này, có thể hiểu như sau:
    Nếu đạo hữu nào có tài nghệ bình thường, thì yên yên ổn ổn làm người bình thường, đầu tiên là tu thân, tề gia. Được hai cái này là phước đức lắm rồi.
    Nếu đạo hữu nào có tài kinh bang tế thế, thì tất nhiên nên đi ra vùng vẫy làm một phen sự nghiệp. Tất nhiên sẽ có thất bại, thất vọng. Bất quá nếu đó là ước mơ và những điều đậu hủ muốn làm thì điều đó đáng giá. Mà điều kiện tiên quyết là tu thân và tề gia phải được đã. Nhiều người không được 2 cái này mà đòi mấy cái lớn cuối cùng hạ màn không được viên mãn.
    Tất nhiên, nếu người có tài mà chán ngán xã hội, không muốn ra sức thì ok. Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Không thể bắt buộc.
    Đóng góp ở đây không chỉ là tiền bạc hay mồ hôi công sức. Chỉ cần chính bản thân mình thành công thì đã là đóng góp cho xã hội. Còn đóng góp thêm nhiều hay ít thì đó tùy vào khả năng và tâm thái của mỗi người. Tất nhiên là thành công đúng nghĩa, không phải cái kiểu "đồ giả" của bọn Tàu.
    Nói cuối cùng mục đích sống là sao? Là tự bản thân thành công, bản thân hạnh phúc, gia đình hạnh phúc, no đủ. Còn dư thì đóng góp cho xã hội hoặc để lại cho con cháu. Như thế đã là tốt lắm rồi.
    Nếu có tài, có chí thì ước mơ cao hơn, đầu tiên là thay đổi (làm tốt hơn chứ không phải xấu đi) khu vực mình đang sống, sau đó là thay đổi thành phố, thay đổi vùng, miền, thay đổi quốc gia, rồi thay đổi thế giới. Nếu tốt hơn nữa thì vươn tầm ra vũ trụ cũng được.
    Còn về vấn đề thỏa hiệp với cái xấu. Nếu môi trường này có thể tốt hơn được, có khả năng thì hãy làm cho nó tốt hơn.
    Nếu cảm thấy môi trường này quá hắc ám, vậy thì tập sống chung với nó nếu không có quyền năng thay đổi hoặc không dám. Chống lại là cách làm ngu ngốc tự hủy hoại bản thân và gia đình. Nếu không được thì next.
    Trừ những người bị điên hoặc hư hỏng, việc làm "tổn nhân bất lợi kỷ" là hành động làm người ta chán ghét nhất.
    Nói thế không có nghĩa là có thể vì lợi mà bất chấp. Chỉ là ta có thể lý giải hành động đó thôi.
    Kết luận: Quốc có quốc pháp, gia có gia uy.
    Làm chuyện xấu thì nên có tâm lý bị phạt. Luật pháp vốn không có nhiều lỗ hổng. Chỉ là khi con người hành pháp khiến cho nó lỗ hổng tràn trề.
    Vậy thì việc đầu tiên có thể thể làm là bầu những người lãnh đạo có tâm, có tầm. Để họ lập pháp và hành pháp đúng. Khi đó môi trường sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt. Tự bản thân mỗi người cũng thay đổi. Thế là mọi thứ sẽ tốt đẹp lên.
    Đó là điều tốt nhất có thể làm nếu như không có đủ tài năng. Còn có tài thì tự bắt tay vào mà làm.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    zyyy96,
  7. #1120
    Ngày tham gia
    Jan 2015
    Bài viết
    690
    Xu
    0

    Mặc định

    nhìn bài post trên cứ tưởng đi nhầm lầu. lão dùng đạo nước khác ánh xạ nhân đạo, khuyên con người sống có trách nhiệm với năng lực của bản thân. sâu sắc !!!
    Cổ chân nhân, tối cường phản phái hệ thống, vô hạn chi thần tọa vô địch, hắc ám vô hạn, từ mỹ mạn bắt đầu hủy diệt thế giới, liệp thực vô hạn, đứng ở đỉnh chuỗi thực vật nam nhân, trùng sinh nhật bản làm trù thần, tối cường chi sakamaki izayoi, ta vô hạn nhân sinh, thâm uyên chủ tể...

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status