TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Mang theo đôi mắt của cô ấy - Lưu Từ Hân

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Trí tưởng tượng
    Bài viết
    1,296
    Xu
    2,151

    Mặc định Mang theo đôi mắt của cô ấy - Lưu Từ Hân

    .
    .
    MANG THEO ĐÔI MẮT CỦA CÔ ẤY
    带上她的眼睛


    Tác giả: 刘慈欣 Lưu Từ Hân
    Dịch: godthai
    Nguồn: tangthuvien.vn





    Đây là một truyện ngắn mình tình cờ đọc được, ấn tượng rất sâu sắc, thuộc dòng khoa học viễn tưởng chứ không phải là ngôn tình, nhưng mình nghĩ các bạn nữ có lẽ sẽ thích đọc hơn.




    Mang theo đôi mắt của cô ấy

    Tác giả: Lưu Từ Hân


    Liên tục làm việc hơn hai tháng, tôi thực sự mệt mỏi, liền yêu cầu với chủ nhiệm cho tôi xin hai ngày nghỉ, đi ra ngoài du ngoạn một chút để giải sầu. Chủ nhiệm đồng ý, với điều kiện là tôi phải mang theo một đôi mắt. Tôi cũng đã đáp ứng, vậy nên ông ta đưa tôi đi lấy đôi mắt. Đôi mắt đặt ở trong một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang trung tâm điều khiển, bây giờ vẫn còn dư lại hơn mười cái.

    Chủ nhiệm đưa cho tôi một đôi, chỉ chỉ vào màn hình lớn phía trước, giới thiệu cho tôi về chủ nhân của đôi mắt. Người đó là một cô gái trẻ, trông càng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn trong bộ trang phục vũ trụ to rộng, bộ dạng có vẻ đáng thương, hiển nhiên là vừa mới cảm nhận được vũ trụ không phải là Thiên đường lãng mạn như trong tưởng tượng ở thư viện của trường đại học, về một số mặt thì có thể còn hơi kém một chút so với Địa ngục.

    "Làm phiền ngài rồi, thật là ngại quá." Cô ấy liên tục cúi người với tôi. Đây là giọng nói nhẹ nhàng nhất mà tôi đã từng được nghe qua. Tôi tưởng tượng khi giọng nói này từ ngoài không gian bay tới, liền giống như một cơn gió nhẹ thổi qua đống khung sắt thép khổng lồ thô kệch trên quỹ đạo kia, khiến cho chúng lập tức mềm nhũn ra như bún.

    "Không hề, tôi còn rất vui khi có một người bạn đồng hành đấy. Cô muốn đi nơi nào nào?" Tôi hào sảng nói.

    "Sao? Ngài còn chưa quyết định là sẽ đi nơi nào sao?" Cô ấy nhìn qua có vẻ vui mừng lắm, thế nhưng tôi lập tức cảm thấy có hai điểm đáng ngờ.

    Thứ nhất, liên lạc giữa mặt đất và ngoài không gian đều có khoảng thời gian trễ. Cho dù ở mặt trăng thì thời gian trễ cũng có hai giây, ở vành đai tiểu hành tinh thì thời gian trễ lại càng lâu. Thế nhưng khi cô ấy trả lời thì hầu như không cảm thấy trễ một chút nào, tức là cô ấy bây giờ đang ở trên quỹ đạo gần Trái Đất, từ nơi đó về mặt đất không cần qua trạm trung chuyển, phí dụng và thời gian cũng không cần nhiều, không cần nhờ người khác mang đôi mắt đi nghỉ phép.

    Thứ hai, là bộ trang phục vũ trụ trên người cô ấy. Là kỹ sư thiết kế trang bị hàng không vũ trụ cá nhân, tôi cảm thấy bộ trang phục vũ trụ này rất kỳ quái: trên trang phục không nhìn thấy hệ thống chống phóng xạ, mặt nạ bảo hộ trên mũ giáp đặt ở bên cạnh cô ấy cũng không có hệ thống phòng hộ ánh sáng mạnh. Tôi còn chú ý tới, hệ thống cách nhiệt và làm mát của bộ đồ này được thiết kế vô cùng nổi trội.

    "Cô ấy đang ở trạm không gian nào vậy?" Tôi quay đầu hỏi chủ nhiệm.

    "Đừng hỏi điều này đi." Chủ nhiệm sầm mặt lại.

    "Đừng hỏi được không?" Trên màn hình, cô ấy cũng cất tiếng nói, vẫn là dáng vẻ nhỏ bé đáng thương khiến cho người ta mềm lòng kia.

    "Đừng nói với tôi là cô đang bị nhốt nhé?" Tôi nói đùa một câu, bởi vì khoang phòng chỗ cô ấy vô cùng nhỏ hẹp, hiển nhiên là một cái khoang điều khiển của thiết bị hàng không. Đủ các loại hệ thống chỉ đường phức tạp đang nhấp nháy liên tục, không có cửa sổ, cũng không có màn hình quan sát, chỉ có chiếc bút máy không trọng lượng đang quay vòng vòng trên đỉnh đầu cô ấy nói rõ rằng cô ấy đang ở trong vũ trụ. Nghe tôi nói xong, cô ấy và chủ nhiệm tựa hồ đều sửng sốt một chút, tôi liền mau nói: "Được rồi, tôi không hỏi việc mà mình không nên biết nữa, cô có lẽ nhanh quyết định xem chúng ta nên đi đâu đi."

    Hai tay của cô ấy nắm trước ngực, hai mắt nửa khép, tựa hồ như đang quyết định xem là nên sinh tồn hay là nên tử vong, có lẽ cho rằng Trái Đất sẽ nổ tung sau đợt lữ hành ngắn này của chúng tôi vậy. Tôi không khỏi bất cười ra thành tiếng.

    "Ha, việc này với tôi cũng không dễ cho lắm, nếu như ngài đã từng xem qua cuốn "Nếu như cho tôi ba ngày ánh sáng" của Helen Keller mà nói, là có thể hiểu rõ việc này khó khăn đến mức nào!"

    "Chúng ta không có ba ngày, chỉ có hai ngày. Nếu nói về thời gian, tất cả mọi người ở cái thời đại này đều là kẻ nghèo nàn. Thế nhưng may mắn hơn so với đám người mù ở thế kỷ 19 chính là, tôi và đôi mắt của cô có thể đi đến bất cứ chỗ nào trên Trái Đất trong vòng ba tiếng đồng hồ."

    "Vậy thì chúng ta bay xuống một nơi đã từng đi qua đi!" Cô ấy nói cho tôi về nơi đó. Vì vậy tôi mang theo đôi mắt của cô ấy mà khởi hành.

    ...

    Đây là điểm tiếp giao giữa núi cao và bình nguyên, thảo nguyên và rừng rậm, cách trung tâm hàng không vũ trụ mà tôi làm việc 2000 km, bắt máy bay tầng điện ly chỉ cần 15 phút là đã tới được nơi này.

    Trước mặt là Takla Makan, trải qua mấy thế hệ cố gắng, đã từ sa mạc biến thành thảo nguyên, rồi lại trải qua mấy đợt khống chế nhân khẩu mạnh mẽ, nơi này lại một lần nữa trở thành khu hẻo lánh. Hiện tại, đại thảo nguyên trước mắt tôi đang trải dài tới tận chân trời, dãy Thiên Sơn đằng xa đang bao trùm lấy khu rừng rậm màu xanh thẫm, mấy ngọn núi còn có chiếc mũ tuyết màu bạc.

    Tôi móc đôi mắt của cô ấy ra đeo.

    Cái gọi là đôi mắt chính là một chiếc kính mắt truyền cảm giác, khi bạn đeo nó lên, tất cả những gì mà bạn nhìn thấy sẽ được sóng tin tức tần số siêu cao phóng ra, sau đó được người cũng mang cặp kính mắt tương tự ở phương xa tiếp nhận. Vì vậy cô ấy có thể nhìn thấy tất cả những gì mà bạn nhìn thấy, giống như bạn đang mang theo đôi mắt của cô ấy vậy.

    Hiện tại, người làm việc thời gian dài trên mặt trăng và vành đai tiểu hành tinh đã có hơn một triệu, chi phí về Trái Đất nghỉ phép của bọn họ chính là cao kinh người. Vì vậy Cục hàng không vũ trụ keo kiệt đã thiết kế ra cái thứ đồ chơi này, lại khiến cho các nhân viên hàng không đã từng sinh hoạt ở ngoài không gian đều có một đôi mắt tương tự. Khi một người may mắn ở nơi này thực sự có thể được đi nghỉ phép thì sẽ mang theo đôi mắt này, cùng chia sẻ sự vui sướng với kẻ nhớ nhà đang ở ngoài không gian kia.

    Lúc đầu, món đồ chơi này bị coi như một trò cười, thế nhưng sau đó bởi vì người dùng nó để đi "nghỉ phép" có thể nhận được một sự trợ giúp khả quan, vậy nên lại được lưu hành ra. Kỹ thuật tiên tiến nhất đã được chọn dùng, khiến c!" ho đôi mắt nhân tạo này càng ngày càng tinh xảo. Hiện tại nó có thể thu thập sóng điện não của người mang nó, đem xúc giác và vị giác của người đó phóng ra ngoài. Mang theo đôi mắt đi nghỉ phép đã trở thành một hoạt động công ích của nhân viên hệ thống hàng không vũ trụ mặt đất. Bởi vì các nguyên nhân riêng tư trong lúc nghỉ phép, không phải ai ai cũng đều cam tâm tình nguyện mang theo đôi mắt, thế nhưng với tôi lần này thì không hề gì.

    Tôi chỉ hơi chút cảm thán đối với các cảnh vật, thế nhưng từ trong đôi mắt của cô ấy, tôi lại nghe thấy một tiếng nức nở khe khẽ.

    "Lần trước sau khi rời đi, tôi vẫn thường mơ được đến nơi đây, bây giờ đã được trở lại trong giấc mơ rồi!" Giọng nói nhỏ nhẹ của cô ấy truyền ra từ trong đôi mắt. "Tôi bây giờ tựa như vừa mới từ dưới đáy nước sâu rất sâu nhô lên hít thở không khí, tôi sợ bị giam cầm quá rồi."

    Tôi thực sự nghe thấy cô ấy đang hít sâu từ trong đó.

    Tôi nói: "Thế nhưng cô bây giờ cũng đâu bị giam cầm, so với vũ trụ xung quanh cô mà nói, cái thảo nguyên này quá nhỏ bé rồi."

    Cô ấy chợt im lặng, ngay cả hô hấp tựa hồ cũng ngưng lại.

    "A, tất nhiên, người ở trong vũ trụ vẫn như bị giam cầm vậy. Một phi công ở thế kỷ 21 có tên là Yeager đã từng có một câu nói, miêu tả nhân viên hàng không vũ trụ trong phi thuyền, nói bọn họ giống như là..."

    "Thịt trong hũ."

    Chúng tôi đều nở nụ cười. Cô ấy đột nhiên kêu toáng lên: "A, hoa kìa, có hoa! Lần trước lúc tôi tới vẫn chưa có đâu!"

    Đúng vậy, trên thảo nguyên rộng lớn nơi nơi đều đang điểm xuyết các đóa hoa nho nhỏ.

    "Có thể cho tôi lại gần ngắm hoa được không?"

    Tôi ngồi xổm xuống nhìn.

    "A, thật là đẹp! Có thể ngửi nó được không? Không, đừng ngắt nó xuống!"

    Tôi không thể làm gì khác hơn là hơi quỳ xuống đất mà ngửi ngửi, một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng.

    "A, tôi cũng ngửi thấy rồi, giống như một khúc nhạc nhẹ mơ hồ truyền đến vậy!"

    Tôi lắc đầu cười, trong cái thời đại biến đổi nhanh như chớp và truy cầu ham muốn một cách điên cuồng này, các thiếu nữ đều táo bạo đến cực điểm, một Lâm muội muội (*) thấy hoa rơi lệ giống như vậy thực sự là không còn nhiều nữa rồi.

    "Chúng ta đặt cho đóa hoa nhỏ này một cái tên được không? Ừm... Gọi nó là Mộng Mộng đi. Chúng ta lại xem tiếp đóa hoa khác được không? Nó nên gọi là gì nhỉ? A, gọi là Tiểu Vũ đi. Sang một đóa hoa khác, a, cám ơn, xem nó màu lam nhạt, tên của nó hẳn là Ánh Trăng..."

    Chúng tôi cứ như thế mà xem hoa, ngửi hoa, sau đó đặt cho chúng một cái tên. Cô ấy cứ say sưa trong đó, tiếp tục không ngừng, quên hết mọi thứ. Tôi thực sự phiền chán với trò chơi giống như em bé gái này rồi, đến khi tôi dứt khoát ngừng lại, chúng tôi đã đặt tên cho hơn một trăm đóa hoa.

    Ngẩng đầu một cái, tôi phát hiện mình đã đi khá xa, liền trở lại nhặt ba lô khoác ở phía sau. Khi tôi nhặt chiếc ba lô ở trên cỏ, lại nghe thấy cô ấy kêu lên: "Trời ơi, anh dẫm lên Tiểu Tuyết rồi!"

    Tôi nâng đóa hoa dại màu trắng kia dậy, cảm thấy rất buồn cười, liền dùng hai bàn tay che lại một khóm đóa hoa nhỏ, sau đó hỏi cô ấy: "Chúng gọi là gì? Hình dáng như thế nào?"

    "Cẩn thận chứ, đừng làm chúng bị thương! Đóa bên trái gọi là Thủy Tinh, cũng là màu trắng, trên thân của nó có ba chiếc lá phân tách nhau; đóa bên phải gọi là Hỏa Miêu (mầm lửa), màu hồng nhạt, trên thân có bốn chiếc lá, hai chiếc ở phía trên là mọc đơn, hai chiếc phía dưới mọc liền với nhau."

    Cô ấy nói đều đúng, khiến cho tôi có chút rung động rồi.

    "Anh xem, tôi và chúng đều biết nhau rồi, sau đó trong cuộc sống dài dằng dặc này, tôi sẽ nhớ rất nhiều về hình dáng của từng đóa trong bọn chúng, giống như đọc một cuốn truyện cổ tích thật đẹp, ở thế giới chỗ anh thật là đẹp!"

    "Thế giới chỗ tôi? Nếu như cô còn tiếp tục đa sầu đa cảm giống như trẻ con như vậy nữa, đây cũng trở thành thế giới của cô rồi. Đám bác sĩ tâm lý vũ trụ soi mói kia sẽ khiến cho cô vĩnh viễn ở trên Trái Đất."

    Tôi rảo bước một cách chậm rãi và không mục đích trên thảo nguyên, rất nhanh đã đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ ẩn dấu ở trong bụi cỏ. Tôi đang muốn bước qua, tiếp tục tiến về phía trước thì cô ấy lại gọi tôi, nói: "Tôi rất muốn chạm tay vào trong dòng suối."

    Tôi liền ngồi xổm đưa tay vào trong dòng nước, một cảm giác mát lạnh truyền khắp toàn thân, cặp mắt dùng tin tức tần số siêu cao đem cảm giác này truyền tới cô ấy ở xa trong vũ trụ, tôi lại nghe thấy tiếng cô ấy cảm thán.

    "Chỗ của cô rất nóng phải không?" Tôi nhớ tới khoang điều khiển nhỏ hẹp và trang phục với hệ thống cách nhiệt được thiết kế đặc biệt nổi trội của cô ấy.

    "Nóng, nóng giống như là... Địa ngục vậy. A, trời ơi, đây là gì vậy? Gió thảo nguyên!" Lúc này tôi vừa mới nhấc tay từ trong nước ra, gió nhẹ thổi tới bàn tay ẩm ướt lành lạnh.

    "Không, đừng động đậy, đây thực sự là gió từ thiên đường ấy!" Tôi giang hai tay trong làn gió nhẹ của thảo nguyên, cho đến khi bàn tay bị thổi khô cong. Sau đó theo yêu cầu của cô ấy, tôi lại đưa tay vào trong nước, lại giơ bàn tay ẩm ướt ra trong làn gió thiên đường mà truyền cảm giác cho cô ấy. Chúng tôi cứ thế mất một thời gian rất lâu.

    Một lần nữa lên đường, im lặng đi một đoạn, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Thế giới chỗ anh thật là đẹp."

    Tôi nói: "Tôi không biết nữa, cuộc sống màu xám khiến cho cảm giác ở mặt này của tôi đều tê dại rồi."

    "Sao lại thế được?! Thế giới này có thể tạo cho người ta bao nhiêu cảm giác nha! Ai có thể nói rõ được những cảm giác này thì giống như nói rõ được trời mưa sấm sét có bao nhiêu hạt mưa giống nhau vậy. Nhìn đám mây trắng lớn ở bên trời kia, màu trắng trắng bạc bạc, lúc này tôi cảm thấy chúng giống như là đang ở thể rắn, giống như một ngọn núi bằng ngọc đang phát sáng. Còn thảo nguyên phía dưới lúc này ngược lại lại giống như đang ở thể khí, giống như tất cả cây cỏ đều đã bay khỏi mặt đất, biến thành một biển mây màu xanh. Nhìn xem! Khi đám mây kia che khuất mặt trời rồi lại bay ra, sự biến ảo cảnh sắc trên thảo nguyên thật là phong phú tới mức nào kia chứ! Nhìn những thứ này, anh thực sự không cảm thấy điều gì sao?"

    ....

    Tôi mang theo đôi mắt của cô ấy vòng vo suốt một ngày trên thảo nguyên, cô ấy khát khao được ngắm từng đóa hoa dại, từng bụi cỏ nhỏ trên thảo nguyên, được ngắm từng tia nắng le lói trong bụi cỏ, khát khao được nghe từng âm thanh trên thảo nguyên. Một dòng suối nhỏ đột nhiên xuất hiện, rồi một chú cá nhỏ trong dòng suối, đều có thể khiến cho cô ấy kích động không ngừng; một cơn gió nhẹ bất ngờ thổi lới, một mùi cỏ xanh thơm ngát trong gió đều có thể khiến cho cô ấy rơi lệ... Tôi cảm thấy, tình cảm dành cho thế giới này của cô ấy đã dồi dào tới mức như bị bệnh.

    Trước khi mặt trời lặn, tôi đi tới một ngôi nhà nhỏ màu trắng cô độc trên thảo nguyên, đây là một gian nhà nghỉ nhỏ được chuẩn bị cho người du lịch, tựa hồ đã lâu rồi không có ai đến thăm, chỉ có một gã người máy kiểu cũ chậm chạp trông nom tất cả. Tôi vừa mệt vừa đói, thế nhưng cơm tối vừa mới chỉ ăn được một nửa, cô ấy đã đề nghị chúng tôi lập tức đi ngắm mặt trời lặn.

    "Nhìn ánh nắng chiều dần dần biến mất, rồi màn đêm chậm rãi phủ xuống rừng rậm, đó tựa như là đang nghe một bản hòa âm đẹp nhất trong vũ trụ vậy." Cô ấy say sưa nói. Tôi âm thầm kêu khổ, thế nhưng vẫn kéo đôi chân nặng nề mà đi.

    Mặt trời lặn trên thảo nguyên đích thực là rất đẹp, thế nhưng tình cảm dành cho vẻ đẹp này của cô ấy lại khiến cho tất cả như có một màu sắc khác.

    "Cô có vẻ rất quý trọng những thứ bình thường này." Trên đường trở về, tôi nói với cô ấy. Lúc này bóng đêm đã chìm sâu, ánh sao đã xuất hiện trên bầu trời đêm.

    "Anh tại sao lại không như thế chứ, đây mới giống như là đang sống." Cô ấy nói.

    "Tôi, còn có phần lớn người khác nữa, đều không thể nào làm được như vậy. Trong cái thời đại này, ham muốn đạt được quá dễ dàng rồi, vật chất thì không cần phải nói, cảnh quan đẹp đẽ trời xanh nước biếc, sự yên tĩnh của thôn dã đảo hoang,... Tất cả đều có thể đạt được một cách dễ dàng không tốn một chút sức lực nào. Thậm chí là tình yêu, thứ mà mọi người cho rằng khó tìm kiếm nhất, trên mạng thực tế ảo ít nhiều cũng có thể tạm thời cảm nhận được. Thế nên mọi người đều không quý trọng thứ gì nữa rồi, gặp một đống hoa quả dễ như trở bàn tay, bọn họ chỉ bốc lấy một quả, cắn một miếng rồi lại ném đi."

    "Thế nhưng cũng có người lại không hề có số hoa quả này." Cô ấy thấp giọng nói.

    Tôi cảm thấy như mình vừa làm đau cô ấy, thế nhưng không biết vì sao, trên đường trở về, chúng tôi không hề nói chuyện thêm nữa.

    Trong giấc mơ đêm ấy, tôi nhìn thấy cô ấy, mặc bộ trang phục vũ trụ trong khoang điều khiển nhỏ bé, đôi mắt rưng rưng, với tay về phía tôi mà kêu lên: "Mau dẫn tôi ra ngoài, tôi sợ bị giam cầm lắm!" Tôi liền giật mình tỉnh giấc, phát hiện cô ấy đang thực sự gọi tôi, tôi mang đôi mắt của cô ấy mà nằm ngửa đi ngủ.

    "Xin anh mang tôi ra ngoài được không? Chúng ta đi ngắm trăng đi, trăng có lẽ đã mọc lên rồi!"

    Đầu tôi như trầm xuống, mơ mơ màng màng, rất không tình nguyện mà rời khỏi giường. Sau khi ra ngoài thì phát hiện ra mặt trăng thực sự vừa mới mọc, sương đêm trên thảo nguyên khiến cho nó hơi đỏ lên. Thảo nguyên dưới ánh trăng đang ngủ say, vô số ánh đom đóm chập chờn đang di động trên biển cây cỏ mịt mờ, phảng phất như giấc mơ thảo nguyên đang hiển hiện.

    Tôi duỗi eo, nói với bầu trời đêm: "Này, cô có đúng là đang từ trên quỹ đạo thấy ánh trăng chiếu đến nơi đây không? Nói cho tôi biết vị trí đại khái của phi thuyền cô, nói không chừng tôi còn có thể thấy được đấy, tôi khẳng định là cô đang ở trên quỹ đạo gần Trái Đất."

    Cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi, mà chỉ nhẹ nhàng ngâm lên một bản nhạc, một giai điệu ngắn qua đi, cô ấy nói: "Đây là bản "Ánh trăng" của Debussy." Lại tiếp tục ngâm nga tiếp, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tôi.

    Giai điệu của bản "Ánh trăng" giống như đang cùng với ánh trăng rải xuống trên thảo nguyên. Tôi tưởng tượng ra hình ảnh của cô gái mảnh mai trong vũ trụ kia, bên trên cô ấy là mặt trăng màu bạc, còn bên dưới là Trái Đất màu xanh, cô gái nhỏ đang bay giữa chúng, mang âm nhạc hòa tan cùng với ánh trăng...

    Cho đến một giờ sau tôi trở lại nằm trên giường, cô ấy vẫn còn đang ngâm nga âm nhạc, có đúng là của Debussy hay không thì tôi cũng không biết, thế nhưng giai điệu mềm mại khi vẫn luôn vang vọng trong giấc mộng của tôi.

    Không biết qua bao lâu, âm nhạc đã biến thành hô hoán, cô ấy lại kêu tỉnh tôi, còn muốn đi ra ngoài.

    "Cô không phải là đã ngắm qua ánh trăng rồi sao?" Tôi tức giận nói.

    "Thế nhưng bây giờ lại không giống rồi, nhớ kỹ xem, vừa nãy phía tây đang có mây, bây giờ đám mây kia có thể đã được thổi tới, mặt trăng đang ẩn hiện trong mây... Nghĩ đến quang cảnh trên thảo nguyên, thật là đẹp nha, đó lại là một thứ âm nhạc khác rồi, xin anh mang đôi mắt của tôi ra ngoài đi!"

    Tôi vô cùng bực tức, thế nhưng vẫn đi ra ngoài. Mây thực sự là được thổi tới, mặt trăng đang tạt qua mây, vệt lốm đốm trên thảo nguyên chậm rãi di động, giống như ký ức về vực sâu mặt đất đang được tái hiện từ thời viễn cổ.

    "Cô giống như là gã nhà thơ đa sầu đa cảm đến từ thế kỷ thứ 18 vậy, hoàn toàn không thích hợp với thời đại này, lại càng không thích hợp làm nhân viên hàng không vũ trụ." Tôi nhìn bầu trời đêm nói, sau đó tháo đôi mắt của cô ấy xuống, treo ở trên cành một cây hồng liễu. "Cô tự ngắm mặt trăng đi, tôi thực sự là muốn ngủ lắm rồi, ngày mai còn phải chạy về trung tâm hàng không vũ trụ, tiếp tục cuộc sống chẳng có tí ý thơ nào của tôi đây."

    Trong cặp mắt truyền ra thanh âm thanh mảnh của cô ấy, tôi không nghe rõ là nói những cái gì, đi thẳng về.

    Khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng choang, mây đen đầy bầu trời, thảo nguyên đang bị bao phủ trong cơn mưa nhỏ lất phất. Đôi mắt của cô ấy vẫn đang treo ở trên cành hồng liễu, mặt kính bị bịt kín bởi một tầng hơi nước. Tôi cẩn thận lau khô mặt kính, đeo nó lên. Vốn tưởng rằng cô ấy đã ngắm qua một đêm trăng, bây giờ còn đang ngủ, thế nhưng lại từ trong cặp mắt nghe thấy tiếng khóc nức nở trầm thấp của cô ấy, trái tim tôi thoáng cái đã mềm hẳn đi.

    "Thật xin lỗi, tôi tối hôm qua thực sự quá là mệt mỏi rồi."

    "Không, không phải là vì anh, hu hu, trời từ ba rưỡi hôm qua đã âm u rồi, hơn năm giờ lại có mưa..."

    "Cô đêm qua không ngủ sao?!"

    "... Hu hu, trời mưa nên tôi không được nhìn thấy mặt trời mọc rồi, tôi rất muốn ngắm mặt trời mọc trên thảo nguyên. Hu hu, thực sự rất muốn, hu hu..."

    Trái tim tôi giống như bị vật gì làm tan chảy vậy, trong đầu xuất hiện dáng vẻ nước mắt lưng tròng, đang kéo kéo cái mũi nhỏ của cô ấy, con mắt lại có chút ướt át. Không thể không thừa nhận, trong một ngày một đêm đã qua, cô ấy đã dạy cho tôi một thứ gì đó, một thứ không thể miêu tả rõ được, mờ ảo giống như cảnh sắc trong đêm trăng trên thảo nguyên. Nhờ có cô ấy, thế giới trong mắt tôi về sau dường như đã có sự khác biệt so với trước đây.

    "Trên thảo nguyên vẫn có thể còn có mặt trời mọc mà, sau này tôi nhất định sẽ mang theo đôi mắt của cô, hoặc là, đưa bản thân cô đi ngắm, được không?"

    Cô ấy dừng khóc, đột nhiên, cô ấy thấp giọng nói: "Nghe kìa..."

    Tôi không có nghe thấy cái gì, thế nhưng vẫn khẩn trương hẳn lên.

    "Đây là tiếng chim hót đầu tiên của ngày hôm nay đấy, trong mưa cũng có chim hót!" Cô ấy kích động nói, trang nghiêm giống như nghe thấy tiếng chuông của thế kỷ.

    ....

    Lại trở về với cuộc sống màu xám và công việc bận rộn, những việc đã trải qua rất nhanh liền bị quên lãng. Một thời gian rất lâu sau, khi tôi nhớ tới phải giặt mấy bộ quần áo khi đi du lịch kia, liền phát hiện ra hai ba viên hạt giống cây cỏ ở trên ống quần. Đồng thời, ở sâu trong tiềm thức của tôi, cũng có một viên hạt giống nho nhỏ được giữ lại.

    Trong sa mạc tinh thần tịch mịch và cô độc của tôi, viên hạt giống kia đã mọc ra một mầm xanh mà người khác khó có thể phát hiện được. Tuy rằng là vô thức, thế nhưng sau khi một ngày mệt nhọc kết thúc, tôi đã có thể cảm thấy được ý thơ nhàn nhạt khi gió đêm thổi lên khuôn mặt, tiếng hót rõ ràng của chim chóc cũng có thể khiến cho tôi chú ý, tôi thậm chí còn thích đứng ở trên cầu vượt lúc hoàng hôn, nhìn màn đêm buông xuống thành phố.... Thế giới trong mắt tôi vẫn là một màu xám, thế nhưng một chút xanh nhạt đã xuất hiện ở trong đó, và đang mau chóng mở rộng.

    Khi sự biến đổi này phát triển đến khi tôi cảm nhận được, tôi lại nghĩ tới cô ấy.

    Cũng là vô thức, trong rảnh rỗi hay thậm chí là trong lúc ngủ mơ, khung cảnh chỗ cô ấy vẫn thường xuất hiện trong đầu tôi, khoang điều khiển đóng kín nhỏ hẹp, bộ trang phục vũ trụ kỳ quái... Cuối cùng mấy thứ này đều đã biến mất trong ý thức của tôi, chỉ còn một thứ đột nhiên hiện ra, đó là chiếc bút máy không trọng lượng đang đảo quanh trên đỉnh đầu cô ấy.

    Chẳng hiểu vì sao, mỗi lần nhắm mắt lại, chiếc bút máy kia lại luôn xuất hiện ra trước mắt tôi.

    Rốt cục cho đến một ngày, khi tôi đi làm, đi vào trong cánh cửa cao lớn của trung tâm hàng không vũ trụ, một bức ảnh thật to mà tôi đã nhìn vô số lần đã xuất hiện ra trước mắt tôi, trên bức ảnh là hình ảnh Trái Đất với màu xanh thẳm được chụp từ trong vũ trụ. Chiếc bút máy bồng bềnh kia lại xuất hiện trước mắt tôi, cùng với bức ảnh chồng lên nhau, tôi lại giống như nghe thấy giọng nói của cô ấy: "Tôi sợ bị giam cầm lắm..."

    Một tia chớp chợt xuất hiện trong đầu tôi. Ngoại trừ vũ trụ, vẫn còn một nơi sẽ có trạng thái không trọng lượng!

    Tôi chạy như điên lên tầng, đập mạnh vào cửa phòng làm việc của chủ nhiệm. Ông ấy không có trong phòng, lòng tôi như có linh tê liền biết được ông ấy đang ở đâu, lập tức chạy như bay tới căn phòng nhỏ gửi đôi mắt kia. Ông ấy quả nhiên là đang ở bên trong, cứ thế nhìn vào màn hình lớn.

    Trên màn hình, cô ấy vẫn đang ở đó, trong khoang điều khiển khép kín kia, mặc bộ "trang phục vũ trụ" kia, hình ảnh đọng lại, đây là hình ảnh lưu lại từ trước đây.

    "Là vì cô ấy mà tới phải không." Chủ nhiệm nói, con mắt vẫn nhìn màn hình.

    "Cô ấy tới cùng là đang ở đâu?!" Tôi lớn tiếng hỏi.

    "Cậu có thể đã đoán được rồi, cô ấy là hoa tiêu viên của tàu 'Mặt trời lặn số 6'."

    Tất cả đều đã rõ ràng, tôi vô lực ngồi phịch xuống trên chiếc thảm trải sàn.

    ....

    "Công trình Mặt trời lặn" ban đầu là kế hoạch phóng ra mười chiếc phi thuyền, tuần tự từ "Mặt trời lặn số 1" tới "Mặt trời lặn số 10", thế nhưng bởi vì "Mặt trời lặn số 6" gặp rủi ro mà kế hoạch đã bị gián đoạn.

    Lần đầu tiên sau hơn nửa thế kỷ phi hành vũ trụ, loài người đã bắt đầu thám hiểm theo phương hướng ngược lại. Các tàu "Mặt trời lặn" không phải là phi thuyền vũ trụ, chúng là tàu lặn địa tầng, di chuyển ở trong địa tầng, lặn vào sâu trong Trái Đất.

    Bốn năm trước, tôi đã được nhìn thấy quang cảnh khi "Mặt trời lặn số 1" được phóng ra. Khi đó là đêm khuya, trung tâm bồn địa Turpan xuất hiện một quả cầu lửa chói mắt như mặt trời, ánh sáng từ quả cầu lửa khiến cho tầng mây bầu trời đêm Tân Cương hôm đó đã biến thành ánh bình minh rực rỡ.

    Khi quả cầu lửa chìm xuống, "Mặt trời lặn số 1" đã chui được vào trong địa tầng. Mặt đất bị thiêu đỏ một mảng lớn. Khu vực trung ương hình tròn phát ra ánh đỏ này là một hồ nước nham thạch nóng chảy, nham thạch nóng chảy sáng trắng đang sôi trào, làm bắn lên từng cột sóng sáng như tuyết. Đêm hôm đó, tới tận Urumqi cũng có thể cảm thấy sự rung chuyển nhè nhẹ khi phi thuyền đi qua địa tầng truyền tới mặt đất.

    Năm phi thuyền đầu tiên của "Công trình Mặt trời lặn" đều đã thành công bơi trong địa tầng, an toàn trở về mặt đất. Trong đó "Mặt trời lặn số 5" đã sáng tạo ra một kỷ lục về chiều sâu mà loài người có thể đi được trong địa tầng cho tới nay: 3100 km dưới mực nước biển. "Mặt trời lặn số 6" không dự định đột phá cái kỷ lục này. Bởi vì theo kết luận của các nhà vật lý khoa học Địa Cầu, ở sâu trong địa tầng 3400 - 3500 km là ranh giới giữa lớp manti và lớp lõi của Trái Đất, khoa học gọi nó là "Điểm gián đoạn Gutenberg". Một khi vượt qua cái ranh giới này, liền đi vào phần lõi sắt niken trạng thái lỏng của Trái Đất, tại nơi đó mật độ vật chất đột nhiên gia tăng, cường độ thiết kế của "Mặt trời lặn số 6" không cho phép di chuyển trong dòng mật độ lớn như vậy.

    Quá trình di chuyển của "Mặt trời lặn số 6" rất thuận lợi, phi thuyền chỉ cần hai giờ đã đi xuyên qua ranh giới giữa lớp vỏ Trái Đất và lớp manti --- Điểm gián đoạn Moho, lại đỗ lại ở trên mặt trượt của mảng lục địa trôi dạt năm giờ đồng hồ. Sau đó bắt đầu cuộc hành trình dài dằng dặc 3000 km trong lớp manti.

    Du hành trong vũ trụ luôn tịch mịch, thế nhưng các nhà du hành vũ trụ vẫn có thể nhìn thấy được khoảng vũ trụ vô ngần và ngàn sao tráng lệ. Còn đối với các thuyền viên trên tàu lặn địa tầng, bọn họ chỉ có thể dựa vào cảm giác mà chạm đến lớp vật chất mật độ cao đang không ngừng di động hướng lên trên ở xung quanh phi thuyền. Từ trong màn hình chiếu hậu toàn ảnh trên phi thuyền thì có thể thấy được một quang cảnh như thế này: Nham thạch nóng bỏng gai mắt đang sáng rực, chảy ùn ùn, mau chóng hợp lại tại đuôi thuyền khi phi thuyền lặn xuống, trong nháy mắt đã ngập kín cả không gian vừa đi qua của phi thuyền.

    Theo hồi ức của một thuyền viên tàu lặn: Bọn họ chỉ cần nhắm mắt một cái là lại thấy hình ảnh lớp nham thạch nóng chảy đang mau chóng khép lại rồi ép xuống, cái ảo giác này khiến cho mọi người càm nhận được lớp vật chất khổng lồ đang không ngừng gia tăng độ dày ở phía trên bọn họ, một cảm giác đè nén mà người ở trên mặt đất khó có thể hiểu rõ được luôn dằn vặt mỗi thuyền viên trong tàu lặn địa tầng, bọn họ đều bị chứng sợ hãi không gian kín này tập kích.

    "Mặt trời lặn số 6" xuất sắc hoàn thành các hạng mục công tác nghiên cứu khi di chuyển. Tốc độ của phi thuyền khoảng chừng 15 km mỗi giờ, phi thuyền cần 20 tiếng đồng hồ thì mới có thể đến được độ sâu dự kiến. Thế nhưng bất ngờ, mật độ vật chất tại khu vực di chuyển từ 6.3 g/cm2 tăng mạnh lên đến 9.5g, thành phần vật chất từ dạng silicate đột nhiên biến thành kim loại với chủ yếu là niken sắt, trạng thái vật chất cũng từ thể rắn mà chuyển sang thể lòng.

    Mặc dù "Mặt trời lặn số 6" lúc đó mới chỉ đạt tới độ sâu 2500 km, thế nhưng trước mắt tất cả các dấu hiệu lại lạnh lùng biểu thị rằng, bọn họ đã xông vào trong lớp lõi Trái Đất! Về sau biết được, đây là một kẽ nứt thông tới lớp lõi trong lớp manti, dòng sắt niken thể lỏng áp suất cao trong lõi Trái Đất đang tràn ngập trong kẽ nứt này, khiến cho trên tuyến đường di chuyển của "Mặt trời lặn số 6", điểm gián đoạn Gutenberg đã bị kéo dài lên phía trên gần 1000 km!

    Phi thuyền lập tức chuyển hướng khẩn cấp, ý định lao ra khỏi cái kẽ nứt này, đúng lúc này bất hạnh lại xảy ra: Thân tàu bằng vật liệu neutron đã đứng vững trước áp lực cực lớn đột nhiên gia tăng đến 1600 tấn/cm2, thế nhưng ba bộ phận chính của phi thuyền bao gồm phần đầu động cơ đốt chảy, phần giữa khoang chính và phần sau động cơ đẩy, khi phi thuyền chuyển hướng trong lớp dịch sắt ni ken thể lỏng vượt xa mật độ và áp lực được thiết kế, bộ phận nối giữa động cơ đốt chảy và khoang chính đã bị gãy.

    Từ trong hình ảnh mà "Mặt trời lặn số 6" dùng liên lạc neutrino truyền về, chúng tôi có thể thấy được, khi động cơ đốt chảy tách rời với thân tàu thì trong nháy mắt đã bị dòng dịch sắt niken phát ra ánh sáng đỏ sậm nuốt gọn. Động cơ đốt chảy của tàu lặn địa tầng dùng nhiệt độ siêu cao để mở lớp vật chất theo hướng di chuyển của tàu, không có nó, "Mặt trời lặn số 6" chính là nửa bước khó đi trong địa tầng khi chỉ còn lại một động cơ đẩy. Dòng mật độ tại lõi Trái Đất rất kinh khủng, thế nhưng mật độ của vật liệu neutrino cấu tạo nên phi thuyền còn lớn hơn nữa, lực nâng của lớp dịch sắt niken đối với phi thuyền nhỏ hơn trọng lượng của phi thuyền. Vì vậy, "Mặt trời lặn số 6" liền chìm vào trong lõi Trái Đất.

    Sau khi loài người bước chân lên mặt trăng, mất nửa thế kỷ mới có thể đi đến sao Thổ. Tại phương diện thám hiểm địa tầng, loài người cũng cần phải mất một khoảng thời gian tương tự mới có thể từ lớp manti đi tới lõi Trái Đất. Hiện tại tàu lặn địa tầng đã đi nhầm xuống lõi Trái Đất, liền giống như phi thuyền lên mặt trăng ở thế kỷ 20 bị lệch khỏi quỹ đạo mặt trăng mà thất lạc trong không gian, hi vọng được cứu vớt chính là không mảy may tồn tại.

    Cũng may là lớp vỏ khoang tàu chính của "Mặt trời lặn số 6" vẫn đáng tin cậy, hệ thống liên lạc neutrion trên tàu vẫn có thể duy trì liên lạc hoàn hảo với trung tâm điều khiển mặt đất. Trong một năm sau đó, tổ thuyền viên của "Mặt trời lặn số 6" vẫn kiên trì làm việc, đem một lượng lớn tư liệu quý giá nhận được trong lõi Trái Đất gửi về cho mặt đất.

    Bọn họ bị khóa lại trong lớp vật chất dày mấy nghìn km, ở đây đừng nói là không khí và sinh mạng, ngay cả không gian cũng không có, nhiệt độ xung quanh cao tới 5000 độ, áp lực của dịch lỏng sắt niken có thể khiến cho than đá biến thành kim cương trong vòng 1 giây đồng hồ! Chúng nén chặt xung quanh "Mặt trời lặn số 6", dày tới mức chỉ có hạt neutrino mới có thể đi qua. "Mặt trời lặn số 6" đang nằm trong một lò luyện kim cương khổng lồ!

    Trong một thế giới như thế này, thiên Hỏa Ngục trong Thần Khúc (**) giống như là đang miêu tả Thiên Đường vậy. Trong một thế giới như thế này, sinh mạng thì tính là cái gì? Vừa vặn có thể dùng sự yếu ớt để miêu tả về nó không?

    Áp lực tâm lý nặng nề giống như con rắn độc cắn nuốt thần kinh của các thuyền viên tàu "Mặt trời lặn số 6". Một ngày, kỹ sư địa chất trên tàu đột nhiên nhảy lên trong lúc ngủ mơ, vậy mà lại mở ra cánh cửa cách nhiệt của khoang khép kín chỗ anh ta! Tuy rằng đây chỉ là cánh cửa thứ nhất trong bốn cánh cửa cách nhiệt, thế nhưng sóng nhiệt ập vào trong nháy mắt lập tức đốt anh ta thành một nhúm khói xanh. Chỉ lệnh trưởng ở một khoang khép kín khác liền mau chóng đóng lại cánh cửa cách nhiệt, tránh cho "Mặt trời lặn số 6" bị hủy diệt hoàn toàn. Bản thân ông ta bị bỏng nghiêm trọng, sau khi viết xong một tờ nhật ký cuối cùng thì liền chết đi.

    Từ đó về sau, ở nơi sâu nhất của cái tinh cầu này, trên "Mặt trời lặn số 6", chỉ còn lại mỗi mình cô ấy.

    Hiện tại, nội bộ "Mặt trời lặn số 6" đã hoàn toàn nằm trong trạng thái không trọng lượng, phi thuyền đã chìm xuống vị trí sâu 6300 km, nơi đó là chỗ sâu nhất của Trái Đất, cô ấy là người đầu tiên đặt chân đến tâm Trái Đất.

    Thế giới của cô ấy tại tâm Trái Đất là một khoang điều khiển oi bức với phạm vi hoạt động không đến 10 mét vuông. Trên phi thuyền có một cặp kính mắt truyền cảm neutrino, cái đồ vật này khiến cho cô ấy vẫn có thể ít nhiều duy trì một ít liên lạc cảm tính với thế giới mặt đất. Thế nhưng, sự liên lạc giống như đường chỉ số mệnh này không thể tiếp tục trong thời gian dài, năng lượng của thiết bị liên lạc neutrino trong phi thuyền rất nhanh sẽ hao hết, năng lượng hiện có không thể duy trì mức truyền số liệu siêu cao tốc của cặp kính mắt truyền cảm. Liên lạc này đã bị cắt đứt vào ba tháng trước, thời gian cụ thể là lúc tôi trên máy bay từ thảo nguyên trở về trung tâm hàng không vũ trụ, lúc đó tôi đã tháo đôi mắt của cô ấy bỏ vào trong túi du lịch.

    Buổi sáng thảo nguyên mưa phùn lất phất không có mặt trời mọc kia chính là khung cảnh thế giới mặt đất cuối cùng mà cô ấy nhìn thấy.

    Lớp vỏ bằng vật liệu neutron của "Mặt trời lặn số 6" đủ để chống lại áp lực to lớn của tâm Trái Đất, mà hệ thống tuần hoàn sinh mệnh trên phi thuyền còn có thể vận hành năm mươi đến tám mươi năm, cô ấy sẽ trải qua quãng đời còn lại của mình tại cái thế giới tâm Trái Đất không đến 10 mét vuông kia.

    Tôi không dám tưởng tượng tình cảnh cuối cùng khi cô ấy tạm biệt thế giới mặt đất, thế nhưng đoạn ghi âm mà chủ nhiệm đưa cho tôi nghe đã nằm ngoài dự liệu của tôi. Lúc này chùm sóng neutrino đến từ tâm Trái Đất đã rất yếu rồi, giọng nói của cô ấy lúc liên tục lúc gián đoạn, thế nhưng ngữ khí lại rất bình thản.

    "... Bản kiến nghị bổ sung cuối cùng mà trung tâm gửi tới đã nhận được, sau này, tôi sẽ dựa theo toàn bộ kế hoạch nghiên cứu mà cố gắng công tác. Tương lai, có thể là mấy thế hệ sau đó, có lẽ sẽ có tàu lặn tâm Trái Đất tìm thấy "Mặt trời lặn số 6" rồi tiếp nối với nó, lại có người tiến vào nơi đây một lần nữa, chỉ mong khi đó tư liệu mà tôi lưu lại sẽ có tác dụng. Xin mọi người yên tâm, tôi sẽ ở nơi này sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống của mình. Tôi hiện giờ đã thích ứng với nơi này, không hề cảm thấy chật hẹp và bị giam cầm nữa rồi, cả thế giới đều đang vây quanh tôi nha, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi có thể thấy được đại thảo nguyên ở phía trên kia, còn có thể tinh tường thấy được từng đóa hoa nhỏ mà tôi đã đặt tên. Hẹn gặp lại..."

    ...

    Trong những năm tháng sau đó, tôi đã đi qua rất nhiều nơi, và mỗi lần, tôi đều thích nằm dài ở trên mặt đất. Tôi đã từng nằm ở trên bãi biển đảo Hải Nam, trên băng tuyết vùng Alaska, trong rừng bạch dương của nước Nga, rồi trên sa mạc Sahara nóng cháy da người... Mỗi lần đến thời điểm đó, Trái Đất trong mắt tôi liền trở nên trong suốt. Ở vị trí sâu hơn sáu nghìn km phía dưới tôi, ở trung tâm của cái quả cầu thủy tinh khồng lồ kia, tôi thấy được tàu lặn địa tầng "Mặt trời lặn số 6", cảm nhận được nhịp tim đập của cô ấy truyền ra từ sâu mấy nghìn km. Tôi tưởng tượng ánh nắng vàng và ánh trăng bạc đang xuyên thấu tới nơi trung tâm của tinh cầu này, tôi nghe thấy bản "Ánh trăng" mà cô ấy ngâm xướng truyền ra từ nơi đó, còn có thể nghe thấy tiếng nói mềm nhẹ của cô ấy:


    Có một cách nghĩ an ủi tôi: Mặc kệ đi tới nơi chân trời góc biển, tôi cũng không cách cô ấy quá xa.


    ---------------------------------- THE END -----------------------------------------

    (*) Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng

    (**) Tác phẩm Thần Khúc của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (***) Về tác giả Lưu Từ Hân: Là một tác giả người Trung Quốc, là người châu Á đầu tiên đạt giải Hugo (một giải gần như là giải Nobel của tiểu thuyết Khoa học viễn tưởng) dành cho mục truyện dài xuất sắc nhất với tác phẩm Tam thể.

    (****) Bổ sung một điều nữa, tên của cô gái trong câu chuyện này là Thẩm Tĩnh, hay cũng có thể gọi là Trầm Tĩnh.

    Bản Ánh trăng của Claude Debussy

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi godthai, ngày 20-11-2016 lúc 00:48.
    ---QC---

    Biến TháiHidden Content


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Dothy,htluu,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status