TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 33

Chủ đề: Nữ thần trở về - Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định

    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch


    Chương 5



    - Ninh Tây, vừa rồi cô biểu diễn rất đúng, nhưng mà tốc độ chạy hơi chậm một chút.
    Đạo diễn xem lại cảnh quay trên máy rồi ngẩng đầu lên hỏi Ninh Tây:
    - Lại quay lại một lần nữa được chứ?
    Ninh Tây thở hơi gấp gáp, để mặc cho thợ trang điểm và thợ quần áo giày vò trên người mình, giơ tay lên ra hiệu cũng được với đạo diễn.
    Thấy cô dễ nói chuyện như vậy, đạo diễn cũng mỉm cười vừa ý. Thực tế thì cảnh quay vừa rồi đã rất được, nếu như nghệ sĩ không muốn quay lại thì ông cũng không bắt buộc. Nhưng mà nếu có thể tốt hơn nữa thì càng tốt.
    - Được rồi! Tất cả các tổ chú ý. Một, hai, ba. Diễn!
    Trong màn đêm mưa rơi yên tĩnh, trên đoạn đường ô tô qua lại, cô đang cố hết sức để chạy, giống như chỉ cần chạy được đến cuối đường là có thể bắt lấy hạnh phúc của mình.
    Mưa làm ướt đãm mái tóc dài của cô. Từng sợi, từng sợi tóc dính sát khiến khuôn mặt càng trở nên trắng bệch như giấy
    Cô đang khóc, nước mắt xen lẫn nước mưa rơi xuống. Theo chiếc xe phía trước càng đi càng xa, ánh mắt của cô dần dần bị tuyệt vọng bao trùm. Nhưng dù là như vậy thì chiếc xe kia cũng không ngừng lại.
    Lúc bị một chiếc xe khác đâm vào, cô lặng yên ngã xuống, bàn tay duỗi về phía chiếc xe bus ở xa kia. Mưa càng lúc càng lớn, cuốn trôi bùn bẩn trên bàn tay cô, nhưng cũng khiến máu tươi chảy ra lênh láng, nhuộm đẫm bùn đất dưới thân cô.
    Mà lúc này, chiếc xe bus phía trước kia lại dừng lại, bởi vì có người phát hiện ra tại nạn xe cộ ở đằng sau. Nhân vật nam chính mặc áo sơ mi trắng cũng giống như mọi hành khách khác, tò mò nhìn về chỗ xảy ra tai nạn.
    Mãi cho đến khi có hai người nói với nhau.
    - Đáng thương quá, vẫn còn là một cô bé.
    - Ừ, tội nghiệp thật. Nghe đâu là chết ngay tại chỗ. Thật là… Haizzz!
    Trong lòng cậu bỗng nỗi lên sự khủng hoảng không cách nào tả nổi. Cậu điên cuồng lao xuống xe, gạt đám người đang xem náo nhiệt ra… Khuôn mặt khiến cho cậu ngày đêm mơ tưởng hiện ra trước mắt.
    Cậu lao vào, vấp ngã, vừa chạy vừa bò tới cô gái nằm trên mặt đất, cầm lấy bàn tay duỗi về phía trước của cô.
    - Tốt!
    Đạo diễn vừa kêu dừng, nhân viên công tác bên cạnh liền chạy tới đưa khăn khô cho Sở Hằng và Ninh Tây.
    Ninh Tây khoác khăn lên người, uống mấy ngụm nước ấm rồi mới chậm rãi dùng khăn lau tóc.
    Trợ lý của Sở Hằng vây quanh anh, líu ríu kể lại những lời mà đạo diễn nói.
    - Anh Sở, ánh mắt của anh vừa rồi rất chuẩn, đạo diễn liên tục khen anh đấy.
    Sở Hằng cười cười không nói gì, anh lau nước trên mặt, quay sang nhìn Ninh Tây, thấy cô được trợ lý đưa đi thay quần áo liền hỏi trợ lý của mình:
    - Cậu có mang thuốc đề phòng cảm cúm không?
    Trợ lý khẽ gật đầu
    - Vậy đưa qua cho Ninh Tây một liều đi.
    Người mới này rất có tiềm lực, nếu như Cửu Cát dốc hết sức nâng đỡ cô ta, nói không chừng còn có thể nâng được một nữ nghệ sĩ hàng đầu.
    - Vâng anh!
    - Đi đi!
    Người đàn ông đứng bên ngoài chỗ đoàn làm phim cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu đi về ô tô ở phía sau.
    - Vâng thưa ông chủ.
    Thư ký đi đằng sau mờ mịt không hiểu gì. Anh nghĩ mãi không ra tại sao ông chủ lại chạy xuống xem người khác quay phim.
    Anh lại nhìn về phía trước, ông chủ dáng người cao cao đẹp đẽ, lưng thẳng tắp, đúng là một người đàn ông có sức hấp dẫn vô cùng.
    Sau khi xe lăn bánh, anh lại cẩn thận từng li từng tý liếc nhìn ông chủ. Tuy rằng đối phương cúi đầu im lặng nhưng hình như tâm tình có chút thay đổi.
    Anh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, quay đầu sang nhìn những giọt nước trên cửa xe. Chúng không ngừng lăn xuống, tại thành những vệt nước kéo dài.
    Cảnh quay của Ninh Tây trong bộ phim này không có nhiều, chỉ vài ngày là quay xong hết. Sau đó, Trương Thanh Vân cũng không sắp xếp công tác gì mấy cho cô mà chỉ mời giáo viên đến dạy cho cô về hình thể, lời kịch, thanh nhạc… Vì vậy, cuộc sống của cô trôi qua cũng khá là nhẹ nhõm.
    Lúc nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp cấp 3 thì cô đang đắp mặt nạ dưỡng da.
    Trước khi cô ra nước ngoài học tập, chủ nhiệm lớp đã giúp đỡ cô rất nhiều. Vì vậy, mấy năm qua cô cũng vẫn luôn liên lạc với chủ nhiệm lớp. Vào ngày lễ tết, cô còn gửi cho cô giáo mình một ít quà tặng, mà cô ấy cũng gửi cho cô một ít đặc sản trong nước.
    Lần này về nước, cô còn chưa nói với bất kỳ ai, nghe được giọng nói ân cần của cô giáo, khuôn mặt cô thêm vài phần vui vẻ:
    - Cô ơi, em không muốn bỏ qua đại thọ năm mươi tuổi của cô đâu.
    - Đúng ạ! Em đã về nước rồi!
    - Đến lúc đấy cô không chê em làm phiền là tốt lắm rồi.
    Cúp điện thoại, Ninh Tây mở tủ quần áo lật tìm một lúc, lấy một bộ đồ phù hợp, còn trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi mới xách túi ra ngoài.
    Tháng trước, cô đã đổi lấy bằng lái xe trong nước. Nhưng mà bình thường cô không mấy khi tự mình lái xe, vì vậy cũng chưa mua. Cho đến khi cô xách theo túi lớn túi bé, đứng ngoài trời đợi nửa giờ cũng chưa bắt được cái xe nào, cô bắt đầu nghĩ đến việc mình có nên mua một chiếc hay không.
    Vất vả mãi mới gọi được một chiếc taxi, Ninh Tây đi đến trường Trung học số một của thủ đô. Thời gian trôi qua năm sáu năm rồi nhưng chỗ này cũng không thay đổi gì mấy, có chăng chỉ là cây cối trên đường càng thêm tươi tốt mà thôi.
    Trên sân thể dục có nam sinh mặc đồng phục chơi bóng, bên cạnh sân bóng thì các nữ sinh reo hò cổ vũ. Thấy cảnh này, cô không nhịn được mà mỉm cười.
    Cô quay người đi đến ký túc của giáo viên ở phía tây, leo lên tầng 5, gõ cửa nhà cô giáo Diêu.
    Cửa rất nhanh được mở ra, cô giáo Diêu bước ra, nhìn thấy Ninh Tây liền vui mừng mở rộng cửa, gọi Ninh Tây mau mau vào nhà ngồi.
    - Nhìn em kìa! Mấy năm nay ở nước ngoài ăn uống không tốt, người gầy đi nhiều quá!
    Cô Diêu đau lòng, nhưng cũng không nỡ trách móc, ngược lại còn kêu Ninh Tây không cần mua nhiều thứ mang đến như vậy. Thầy Trương chồng cô ngồi ở bên cạnh, cười tủm tỉm, trông rất là hiền hòa.
    - Cô à, mấy năm nay cô và thầy Trương vẫn khỏe chứ ạ?
    Ninh Tây nâng chén trà lên, nhìn sắc mặt hai người bọn họ đều khỏe mạnh hồng nhuận mới yên tâm.
    - Tốt! Rất là tốt! Mọi chuyện đều tốt!
    Cô Diêu và thầy Trương mấy năm nay đều rất hạnh phúc. Hai người có một đứa con trai. Con trai hai người vừa có hiếu vừa biết tiến tới, bây giờ mới tốt nghiệp xong, đang bắt đầu đi làm nên không có ở nhà.
    Cô trò hai người trò chuyện với nhau trong chốc lát, cô Diêu mới nhắc đến công việc của Ninh Tây:
    - Em là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Erding. Trường này đứng thứ ba trong số top mười đại học nổi tiếng toàn thế giới. Sau khi về nước chắc hẳn em tìm việc rất thuận lợi.
    - Em đã ký hợp đồng với một công ty rồi, các đồng nghiệp đều thân thiện. Cô không cần lo lắng nhiều đâu ạ.
    Ninh Tây cười cười, bổ miếng táo trong tay làm đôi, đưa cho cô Diêu và thầy Trương.
    Cô Diêu thấy Ninh Tây gọt sạch vỏ hoa quả mà không đứt đoạn, không khỏi thấy hơi đau lòng. Cô bé năm xưa được cha mẹ nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay giờ đã trưởng thành rồi.
    Chỉ là cái giá phải trả cho sự trưởng thành này quá lớn, quá trầm trọng, khiến bà luôn luôn lo lắng đến cuộc sống của cô bé này trong những năm qua.
    Thời gian nhanh đến giữa trưa, thầy Trương vào phòng bếp làm cơm, Ninh Tây muốn đi vào giúp đỡ thì bị cô Diêu ngăn lại.
    - Cứ để ông ấy vào làm đi, cô trò chúng ta ngồi đây trò chuyện là được.
    Cô Diêu không để cho Ninh Tây vào phòng bếp.
    - Những năm gần đây cô gọi điện cho em, lúc nào em cũng chỉ kể chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Cô cũng không biết cuộc sống bên đấy của em như thế nào.
    Nói đến đây cô lại thở dài:
    - Cô biết rõ em là đứa bé có tương lai. Nhưng mà dù sao em cũng sống một mình. Nếu như có chuyện gì khó xử nhất định phải nói cho cô biết đấy.
    - Vâng!
    Ninh Tây gật đầu cười, đưa tay vặt hai quả nhãn lăn qua lăn lại.
    - Những năm gần đây em cũng không có chuyện gì khó xử cả.
    Cho dù có, thì cũng chỉ là chút chuyện cũ mà thôi, ngay cả nhắc cô cũng không muốn nhắc lại.
    Có lẽ vì đón Ninh Tây nên cơm trưa chuẩn bị rất phong phú. Tuy rằng chỉ là một ít đồ ăn bình thường trong gia đình nhưng mà Ninh Tây ăn hết hai bát cơm đầy.
    Người ăn cơm thấy ngon thì người nấu cơm là người vui mừng nhất. Thầy Trương cũng có cảm tình với cô học sinh này. Chuyện năm đó ông biết rõ, hơn nữa còn giúp đỡ Ninh Tây không ít. Vì vậy, trong mắt ông, Ninh Tây cũng giống như nửa học sinh của mình. Vừa cơm nước xong xuôi thì điện thoại của Ninh Tây vang lên, là Trương Thanh Vân gọi đến.
    Hóa ra phim “Lòng đã yêu em” muốn chiếu trước kỳ nghỉ quốc khánh. Mặc dù Ninh Tây chỉ diễn có mấy cảnh trong phim nhưng cũng cần phối hợp tuyên truyền trên internet Nhưng mà Ninh Tây lại chưa đăng ký tài khoản của trang web trong nước, vì vậy Trương Thanh Vân mới gọi điện bảo cô đến công ty một chuyến để bàn bạc về chuyện này.
    Ninh Tây nói cho Trương Thanh Vân biết địa chỉ bây giờ của mình. Ở đầu bên kia điện thoại, Trương Thanh Vân nói sẽ tới đón cô.
    Ninh Tây ngồi thêm một lát rồi đứng lên xin phép ra về. Cô Diêu cũng biết rằng cô có công tác nên không giữ lại, chỉ là dặn dò cô lúc nào rảnh thì nhớ đến nhà mình chơi, rồi báo cho Ninh Tây biết địa chỉ nhà hàng tổ chức sinh nhật của mình.
    Sau khi Ninh Tây đi về rồi, cô Diêu mới ngồi lại trên ghế salon, thở dài với thầy Trương.
    - Học sinh đến thăm em, sao em còn than ngắn thở dài thế.
    Thầy Trương vỗ vỗ lưng cô Diêu, khuyên nhủ:
    - Anh thấy em ấy cũng là người có chủ kiến, nhất định sẽ có cuộc sống tốt. Em cũng đừng quá lo lắng vớ vẩn như thế.
    - Em lo cho học sinh của mình, sao lại là lo lắng vớ vẩn?
    Cô Diêu không vui, trừng mắt nhìn bạn già của mình:
    - Người ta cũng chỉ tầm tuổi con mình mà thôi. Con chúng ta cao to mạnh khỏe thế kia chúng ta còn lo lắng, đừng nói đến em ấy còn là con gái, lại một thân một mình tự lập.
    Thầy Trương nghe vậy cũng chỉ đành thở dài, lắc lắc đầu, không tiện nói thêm gì nữa.
    - Sao em lại ở đây?
    Trương Thanh Vân đến đón Ninh Tây, anh nhìn đến tấm biển to ghi rõ dòng chữ Trường trung học số 1 thủ đô.
    Đây chính là một trong những trường cấp 3 tốt nhất ở thủ đô, cho dù có tiền đến đâu mà thành tích không tốt thì cũng chưa chắc đã vào được
    - Đến thăm giáo viên cũ.
    Ninh Tây thắt dây an toàn rồi cười nói:
    - Năm đó, khi còn học trong trường, em là một cô bé mập đấy.
    Trương Thanh Vân khởi động xe rồi quay sang nhìn dáng người thon thả khêu gợi của Ninh Tây:
    - Đúng là không nhìn ra được điều đó đấy!
    Ninh Tây cười cười, nhìn cổng trường cấp 3 càng ngày càng xa, ánh mắt hơi cúi xuống, khẽ nói:
    - Anh chưa nghe qua một câu nói à?
    - Câu gì?
    - Con gái mười tám tuổi thay đổi, càng đổi càng xinh!
    Trương Thanh Vân phát hiện trong giọng nói của Ninh Tây có chút trào phúng, liền cười bảo:
    - Vậy em tốt hơn tôi rồi. Cả đời này tôi chưa từng đẹp mắt luôn.
    - Đừng lo lắng! Em không chê diện mạo của người đại diện đâu!
    Ninh Tây chống tay lên cằm, vẻ mặt rộng lượng, trong ánh mắt lại mang theo vài phần trêu chọc.
    Trương Thanh Vân: (=.=)! Vậy thì phải cảm ơn em rồi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:22.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định

    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Yêu Linh

    Chương 6


    Nhìn tài khoản weibo* của mình ghi hai chữ vô cùng đơn giản “Ninh Tây”, Ninh Tây liền nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:
    - Anh Trương à, anh bảo nếu em đổi tên weibo thành Ninh Tây thích ăn sủi cảo thủy tinh thì liệu có thêm fan hâm mộ hay không?
    - Thêm cái gì? Thêm ăn hàng* hả?
    Trương Thanh Vân cảm thấy nghi ngờ ánh mắt của mình. Tại sao một người thoạt nhìn từ đầu đến chân đều tràn ngập phong thái nữ thần lại đôi khi không đáng tin như này cơ chứ?
    - Em chỉ đề nghị một chút thôi, đừng coi là thật chứ.
    Thấy Trương Thanh Vân hoàn toàn không nhìn ý tưởng của mình, Ninh Tây cũng không để ý. Cô đứng lên nhường máy tính cho Trương Thanh Vân chỉnh sửa weibo của mình.
    - Dựa theo quy định ngoài lề của công ty thì người mới không được tùy tiện phát weibo đấy.
    Thật ra là sợ người mới đầu óc không, đăng weibo tự làm xấu mình. Trương Thanh Vân dùng weibo của Ninh Tây chú ý tới một số tiền bối của công ty rồi quay ra nói với cô:
    - Tôi cũng không muốn bắt em phải như vậy. Nhưng sau này em muốn viết weibo thì nhớ phải viết cẩn thận, làm sao cho ổn thỏa đấy.
    Ninh Tây khẽ gật đầu. Cô cũng từng nhìn thấy những người dùng weibo hoặc ra sách mà ăn nói không tốt gây phiền toái cho chính bản thân mình rồi. Vì vậy cô vô cùng đồng ý với lời nói của Trương Thanh Vân.
    Trống tốt kêu không cần dùng búa tạ. Trương Thanh Vân làm việc với Ninh Tây được mấy tháng rồi. Tuy rằng có lúc cô trở nên hơi hâm hâm, nhưng ở bên ngoài làm việc vẫn rất cố gắng, cũng không chịu thua kém, EQ lẫn IQ* đều ổn, hơn nữa còn ở mức cao. Vì vậy có một số việc anh thấy không phải nhắc đi nhắc lại làm gì.
    Trương Thanh Vẫn đã sớm nói qua với mấy người tiền bối kia, vì vậy sau khi weibo của Ninh Tây chú ý bọn họ thì phần lớn đều chú ý lại.
    Một ít người hâm mộ phát hiện thần tượng nhà mình chú ý một người lạ liền dò theo đường link tìm đến.
    Ai biết được weibo này chỉ có mỗi tên cùng chứng nhận của weibo, chẳng còn gì nữa. Có người tiện tay ấn chú ý, có người trực tiếp tắt đi, chẳng có chút hứng thú gì với cái tên lạ lẫm này.
    Loại tình huống này rất bình thường, Trương Thanh Vân cũng không có ý định mua fan hâm mộ cho Ninh Tây. Một người mới còn chưa có tác phẩm nào lại có đến chục nghìn người hâm mộ mới là kỳ quái. Cứ lẻ tẻ vài ba người chú ý như vậy mới là chân thật, nói không chừng sau này còn có thể kéo được một số fan đồng tình.
    - Weibo đầu tiên có cần đăng ảnh tự chụp hay cái gì không?
    Trương Thanh Vân chuẩn bị xong xuôi, cũng không tự chủ trương mà hỏi thăm Ninh Tây về việc đăng nội dung weibo.
    Thân là người đại diện, anh biết rõ rằng đối với nghệ sĩ khác nhau cần thái độ khác nhau. Ninh Tây là một nghệ sĩ vừa có thực lực, vừa có tướng mạo lại có EQ cao, anh vô cùng coi trọng tương lại phát triển của cô. Vì vậy, có một số việc anh cũng không muốn làm quá mức. Giữ cho nhau khoảng không gian riêng, sau này công tác mới càng dễ làm.
    Ninh Tây suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại, đăng lên weibo.
    Ninh Tây v: Ăn no, ngủ ngon, không công tác. Hôm nay mới làm được điều đầu tiên.
    -Weibo này của em… đúng là… thân thiện!
    Trương Thanh Vân cũng không thấy có sai lầm gì lớn. Hiện giờ Ninh Tây còn cần dùng weibo để kéo fan, vì vậy mỗi khi đăng lên weibo cũng cần phải suy tính.
    Trong giới có nhiều người căn bản không cần dùng weibo, cũng không cần tham gia các tiết mục tống nghệ*, thực lực và nhân khí* của bọn họ cũng đủ chống đỡ mọi thứ rồi. Còn có một số người khác thì coi weibo như một trang web bình thường, muốn đăng gì thì đăng. Có khi dù bọn họ đăng một cái dấu chấm cũng có một đám người hâm mộ trầm trồ khen ngơi, bấm like. Đây chính là đại diện cho địa vị trong giới nghệ sĩ.
    Thế nhưng nghệ sĩ trong giới giải trí thì nhiều, lại có mấy người có thể đạt được đến mức đấy?
    Ninh Tây đăng weibo này không lâu thì Chu Chính Xuyên liền chia sẻ lại.
    Chu Chính Xuyên: Tiểu sư muội thật hạnh phúc! Hôm nay ta còn chẳng làm được cái nào. *mệt mỏi*. [Ninh Tây: Ăn no, ngủ ngon, không công tác. Hôm nay mới làm được điều đầu tiên.]
    Thấy weibo này, Trương Thanh Vân cười bảo Ninh Tây:
    - Bình thường Chu Chính Xuyên không thích đăng weibo. Xem ra cậu ta cũng rất chiếu cố cô tiểu sư muội như em đấy.
    Ninh Tây để điện thoại di động xuống, cười cười nâng cao cằm:
    - Ai bảo em nhân duyên tốt cơ.
    Trương Thanh Vân làm vẻ mặt không chịu nổi, sau đó ngồi nói cho Ninh Tây biết về mạng lưới ngành giải trí trong nước, những chuyện thường xảy ra cùng với các phương pháp xử lý khẩn cấp của nghệ sĩ nếu gặp được chuyện như vậy.
    Ninh Tây cẩn thận nghiêm túc lắng nghe, bởi vì tất cả những thứ này đều do các tiền bối trong giới dùng chính mình làm gương cảnh báo cho hậu bối.
    Nhìn Ninh Tây ngồi im lặng lắng nghe, Trương Thanh Vân cảm giác rằng lúc trước anh chuyển lại một nam nghệ sĩ hạng hai cho Lưu Khôn rồi lựa chọn Ninh Tây, là một quyết định vô cùng chính xác.
    Vào ngày sinh nhật cô giáo Diêu, thời tiết cuối thu dễ chịu, ánh mặt trời trong sáng, Ninh Tây thay xong quần áo, đứng trước gương trang điểm thật đẹp, đeo đồ trang sức rồi cầm túi xách nhỏ, mở cửa đi ra ngoài.
    Bước vào thang máy, cô trực tiếp ấn xuống tầng 1, ra khỏi thang máy thì Trương Thanh Vân đã đang dừng ô tô đợi cô rồi.
    Cô mở cửa xe ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn rồi tủm tỉm cười nói với Trương Thanh Vân:
    - Anh Trương, hôm nay làm phiền anh đóng vai lái xe của em rồi.
    Trương Thanh Vân quay đầu xe, sau đó ngoái lại nhìn Ninh Tây, trong giọng nói mang theo sự kinh diễm8:
    - Có một câu nói rất hay, đàn ông không thể gây chuyện với một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa biết trang điểm.
    - Vì sao thế?
    Ninh Tây lấy chiếc kính râm màu cà phê ra, khuôn mặt như cười như không nhìn về phía Trương Thanh Vân.
    - Bởi vì người phụ nữ như vậy sẽ làm đàn ông thần hồn điên đảo, sai khiến anh ta làm gì cũng được.
    Trương Thanh Vân nhún vai, phối hợp hỏi:
    - Nói đi! Hôm nay nữ vương bệ hạ muốn đi đâu?
    Ninh Tây cười cười, đeo kính lên:
    - Muốn đi chiến đấu.
    Trong gian phòng đặc biệt của nhà hàng Cẩm Tú, những học sinh tốt nghiệp khóa 11 đang vây quanh cô giáo Diêu để nói chúc mừng hoặc tách riêng trò chuyện với nhau, cực kỳ náo nhiệt.
    Nhất là ở xung quanh Trần Nhất Tuấn và Ngụy Tư Kỳ, có rất nhiều đồng học đến gần hai người bọn họ để nịnh nọt. Những người ngồi ở đây đều đã bươn chải trong xã hội, đều hiểu được sự quan trọng của tiền tài và quyền thế. Vì vậy cho dù phải khom lưng uốn gối nịnh nọt người khác bọn họ cũng đồng ý.
    Xã giao cùng các bạn học một lúc, Trần Nhất Tuấn lấy cớ ra khỏi phòng, đứng trên ban công hóng gió, nghe tiếng ồn áo huyên náo trong gian phòng sau lưng, hắn hơi nôn nóng đốt một điếu thuốc, kẹp trên tay. Mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cho lòng hắn từ từ bình tĩnh lại.
    - Thế nào? Thất vọng sao?
    Ngụy Tư Kỳ đi đến phía sau, khoanh tay trước ngực cười lạnh nhìn Trần Nhất Tuấn.
    - Sinh nhật năm mươi tuổi của cô Diêu, cô ta cũng không đến…
    - Em muốn nói điều gì?
    Trần Nhất Tuấn nhìn Ngụy Tư Kỳ, khuôn mặt không biểu tình, trong đáy mắt lại mang theo vài phần mỏi mệt lẫn không kiên nhẫn
    - Anh cho rằng những năm gần đây tôi không biết chuyện anh lặng lẽ sai người tìm kiếm Ninh Tây hay sao?
    Ngụy Tư Kỳ thấp giọng nói, không muốn khiến cho những bạn học kia biết bọn họ cãi nhau.
    - Những người này không tìm thấy Ninh Tây, anh lại tìm cách đến chỗ cô Diêu.
    Nói tới đây, cô ta càng cười lạnh. Sau khi dạy hết khóa 11 của bọn họ xong thì cô giáo Diêu đã về hưu. Lần này Trần Nhất Tuấn đề nghị tổ chức đại thọ cho cô giáo Diêu thật ra chỉ vì thăm dò tin tức của Ninh Tây từ chỗ cô Diêu mà thôi.
    - Anh không biết em đang nói gì cả!
    Trần Nhất Tuấn giận tái mặt.
    - Nếu như em cứ nghĩ thế thì anh cũng chịu, không biết nói gì nữa.
    Vẻ mặt Ngụy Tư Kỳ suýt chút nữa trở nên vặn vẹo. Cô ta hít sâu một hơi mới đè được cơn tức trong lòng xuống.
    - Bây giờ anh đang là chồng sắp cưới của tôi, anh có biết không hả?
    - Có lúc nào tôi nói là không phải à?
    Trần Nhất Tuấn dập thuốc lá, hai người trừng mắt nhìn nhau. Cuối cùng Trần Nhất Tuấn bước tới, vòng tay ôm eo Ngụy Tư Kỳ, mỉm cười và bảo:
    - Em đừng có suy nghĩ nhiều. Làm sao anh có thể có ý với Ninh Tây cho được?
    Thấy Trần Nhất Tuấn đến dỗ dành mình, Ngụy Tư Kỳ mới tỏ ra vui vẻ:
    - Em biết sao được liệu anh có sở thích tương đối đặc biệt hay không, lại thích những cô nàng lắm thịt nhiều mỡ.
    - Em nghĩ cái gì vậy, không lẽ em muốn đưa chồng sắp cưới của mình cho cô gái khác?
    Trần Nhất Tuấn kéo miệng cười:
    - Anh chỉ đi hút điếu thuốc thôi mà. Chúng ta quay vào đi, mọi người còn đang chờ kìa.
    Hai người vừa mới bước vào đến cửa thì sau lưng truyền tới tiếng giày cao gót chạm trên sàn. Ngụy Tư Kỳ tò mò quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái mặc váy bó dài màu đen, xách túi bước về phía bên này. Mặc dù đối phương đeo kính râm che gần hết khuôn mặt nhưng trực giác của Ngụy Tư Kỳ nói cho cô ta biết, đối phương rất đẹp, hơn nữa còn là một cô gái đủ để hấp dẫn ánh mắt của vô số người đàn ông.
    Cô quay sang nhìn Trần Nhất Tuấn, thấy anh ta không nhìn cô gái kia, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
    Cộp, cộp, cộp!
    Người đẹp tóc quăn kia dừng lại trước mặt bọn họ, bỏ kính ra nhìn biển số phòng, lịch sự gật đầu cười rồi mới đi qua bọn họ, bước vào phòng.
    Trong giây phút đối phương bỏ kính mắt ra, trong lòng Ngụy Tư Kỳ bỗng thấy hơi sợ. Thấy được khuôn mặt hoãn mỹ tinh xảo của đối phương, cô ta lại một lần nữa quay sang dò xét thái độ của chồng sắp cưới. Anh ta đúng là đang ngẩn người.
    - Nhất Tuấn!
    Cô giật giật tay áo của anh ta.
    - Chúng ta cũng đi vào thôi!
    Trần Nhất Tuấn giật mình hoàn hồn, cười cười với Ngụy Tư Kỳ rồi cầm tay dắt cô vào phòng.
    - Thật có lỗi, tôi tới chậm!
    Ninh Tây bước vào phòng, cười xin lỗi các bạn học sau đó đi đến chỗ cô giáo Diêu, lấy từ trong túi xách ra một hộp quà đẹp đẽ:
    - Cô Diêu! Em chúc cô phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!
    - Cô còn tưởng rằng hôm nay em bận việc không đến được chứ! Nhanh nhanh ngồi xuống nào.
    Cô giáo Diêu kéo Ninh Tây xuống ngồi cạnh mình sau đó mở hộp quà ra, liền lập tức lắc đầu:
    - Đứa nhỏ này, sao em lại mua đồ đắt tiền như vậy! Cô không thể nhận đâu.
    - Không đắt đâu ạ! Gần đây giá vàng đang giảm mà. Những thứ khác cô cũng không thiếu gì. Em nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể mời Phật tổ phù hộ cô. Hy vọng cô bình an, khỏe mạnh, không bệnh không tật. Nếu như cô không nhận thì em biết đưa cho ai?
    Ninh Tây nói là nói thật. Chiếc dây chuyền này nhìn thì có vẻ quý trọng nhưng trên thực tế còn thua kém giá tiền của một cái túi xách hàng hiệu.
    Có bạn học ngồi gần cô giáo Diêu nhìn được, trong hộp đặt một cái dây chuyền mặt Phật bằng vàng lấp lánh, hơn nữa có vẻ không nhẹ, trong lòng nghĩ thầm: “Người đẹp này rất hào phóng đấy!”
    Mà phần lớn các bạn học nam thì tò mò không hiểu đại mỹ nhân này là ai, chẳng lẽ là bạn học khác khóa với bọn họ?
    Hôm nay, mặc dù là bữa tiệc do khóa 11 của bọn họ tổ chức để chúc thọ cô giáo Diêu nhưng mà cô Diêu dạy học nhiều năm như vậy, có học trò ở khóa khác cố ý đến chúc thọ cũng là bình thường.
    Chẳng qua không biết danh hoa đã có chủ hay chưa. Nếu là chưa có…
    Chậc chậc chậc!
    Chỉ có mình Tôn Tú Mỹ ngồi ở một góc kinh ngạc nhìn về phía cô giáo Diêu, sau đó nhanh chóng quay đầu liếc nhìn Trần Nhât Tuấn cùng Ngụy Tư Kỳ đang biểu hiện tình cảm ân ái ở đằng kia.
    Ninh Tây?

    * Weibo: trang mạng xã hội dạng blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc hiện nay.
    * ăn hàng: Chỉ những con người có sở thích ăn uống
    * EQ: là viết tắt của Emotional Quotient – chỉ số cảm xúc, được dùng để nói đến khả năng giao tiếp, hiểu ý người khác, khả năng kiểm soát cảm xúc của bản thân, thích nghi với hoàn cảnh.
    * IQ: Intelligence Quotient – chỉ số thông minh
    * Tiết mục tống nghệ: Là các tiết mục dạng thăm hỏi – talk show, game show truyền hình…
    * Nhân khí: Chỉ mức độ được hâm mộ, được biết tới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 04-08-2017 lúc 20:50.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định

    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch

    Chương 7


    Bởi vì có sự xuất hiện của Ninh Tây mà những bạn học nam kia càng thêm nhiệt tình. Có người lấy nước trái cây cho cô, có người lại bê đĩa hoa quả, từng người đều tha thiết cẩn thận, vây quanh Ninh Tây tươi cười làm quen, ân cần mà không bỉ ổi.
    Năm đó, bọn họ đều là học sinh lớp chọn của trường trung học số 1 thủ đô, vì vậy phần lớn đều thi được vào các trường đại học tốt. Bây giờ, có người đã bắt đầu đi làm, có người còn tiếp tục học lên cao học, nhưng dù thế nào thì bọn họ vẫn giữ được phép lịch sự cơ bản, càng không làm ra mấy chuyện mất tư cách.
    Những bạn nữ ngồi đây thấy các bạn nam giống như ong mật vây quanh một đại mỹ nhân, có người vui vẻ xem náo nhiệt, có người xì mũi coi thường, có người lại mỉa mai mấy chữ.
    - Cái cô gái đột nhiên xuất hiện này là ai chứ?
    Ngô Thiến khoác tay lên vai Tôn Tú Mỹ, trong giọng nói có chút không vui:
    - Tại sao tớ lại không biết trường cấp 3 của chúng ta có một đại mỹ nhân như vậy?
    Tôn Tú Mỹ muốn nói rằng đó chính là Ninh Tây. Nhưng nghĩ đến từ khi bước vào cửa, Ninh Tây chưa hề tự giới thiệu nên cô cũng lắc đầu không nói gì.
    Mà Ngô Thiến cũng không thật sự muốn hỏi cô để biết câu trả lời. Quay đi quay lại, Ngô Thiến đã chạy đến bên cạnh Ngụy Tư Kỳ:
    - Tư Kỳ à, vị kia của nhà cậu vẫn là tốt nhất. Không giống đám người kia.
    Cô ta giơ tay chỉ mấy bạn nam đang xum xoe cạnh Ninh Tây:
    - Thấy gái là xoắn cả vào, không đi đâu nổi.
    Ngụy Tư Kỳ mỉm cười vui vẻ, tự đắc, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt nhìn vào cô gái kia của Trần Nhất Tuấn lúc ở cửa, nụ cười liền có chút khó chịu, nhưng lại cố gắng che dấu đi:
    - Có kiểu gái đẹp nào mà anh ấy chưa từng nhìn thấy. Bình thường như vậy anh ấy làm sao có thể để ý cho được.
    - Quan trọng nhất là cậu ấy chung tình với cậu, làm sao có thể để ý đến người khác cơ chứ.
    Ngô Thiến cười nịnh, ánh mắt dò xét một lượt cô gái ngồi cạnh cô Diêu:
    - Thật ra mặt mũi dáng người cũng bình thường, chỉ đến thế mà thôi, không xinh đẹp bằng cậu.
    Ngụy Tư Kỳ lại cười, khẽ đẩy đẩy Ngô Thiến:
    - Nói gì vậy! Người khác nghe được sẽ không tốt đâu.
    - Nghe được thì thế nào? Dù sao tớ cũng chỉ nói thật mà thôi, chẳng lẽ còn sợ người ta nghe thấy?
    Ngô Thiến vừa nói xong, mấy bạn học nữ ngồi xung quanh đấy đều lên tiếng hùa theo, toàn chọn những lời ngon ngọt để nói với Ngụy Tư Kỳ, khiến cô ta càng thêm tươi cười hớn hở.
    Tôn Tú Mỹ ở bên cạnh nghe những lời hi hi ha ha của bọn họ, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn đắc tội với nhiều bạn học như vậy, nhịn một lúc lâu sau liền bảo:
    - Bữa tiệc bắt đầu rồi kìa.
    Những người đến được đều đến gần hết rồi, Ninh Tây nhìn qua những người ở đây. Phần lớn các bạn học đều thay đổi, có một số người cô còn không nhận ra nổi.
    Nhưng mà lần này cô đến đây chỉ vì chúc thọ cô Diêu, không có ý muốn liên lạc cảm tình gì với các bạn học cũ
    Bữa tiệc ăn được hơn nửa thì Trần Nhất Tuấn rót một chén nước trái cây tươi cho cô giáo Diêu rồi cầm rượu chúc mừng cô, sau đó lại mời thầy Trương ở bên cạnh một ly.
    Ninh Tây cúi đầu tập trung ăn, không hề nhìn Trần Nhất Tuấn. Ngược lại, sau khi mời rượu xong, Trần Nhất Tuấn cười nói với cô giáo Diêu:
    - Cô Diêu à, vị bạn học này là…
    - Cô ơi!
    Ninh Tây cắt ngang lời của Trần Nhất Tuấn, hơi áy náy cười với cô Diêu:
    - Em xin lỗi một chút. Em ra ngoài toilet.
    - Được!
    Cô Diêu gật đầu cười, trên mặt tràn đầy yêu thương.
    Bị Ninh Tây làm mất mặt, Trần Nhất Tuấn miễn cưỡng duy trì phong độ trở về chỗ ngồi của mình, không hỏi qua chuyện của Ninh Tây nữa, nhưng trong lòng thì âm thầm khó chịu.
    Nước lạnh xối lên mu bàn tay, Ninh Tây chậm rãi rửa, rồi rút hai tờ khăn giấy ra từ từ lau khô từng giọt nước trên tay. Đúng lúc đó thì thấy được Ngụy Tư Kỳ ăn mặc trang điểm vô cùng nổi bật đi vào.
    Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Ninh Tây liền nở một nụ cười có thể nói là hoàn mỹ với cô ta.
    Bờ môi Ngụy Tư Kỳ khẽ run lên, miễn cưỡng cười lại.
    Ngay khi Ninh Tây chuẩn bị đi ra ngoài, Ngụy Tư Kỳ liền gọi lại cô:
    - Chờ một chút!
    Ngụy Tư Kỳ nhìn kỹ Ninh Tây:
    - Xin hỏi… cô là bạn học khóa nào vậy?
    Ninh Tây tươi cười, ánh mắt triền miên dịu dàng như gió xuân!
    - Hơi ngại một chút, tôi không tốt nghiệp ở trường học này.
    - Là vậy à?
    Ngụy Tư Kỳ tránh nhìn thẳng vào đôi mắt giống như nước hồ xuân kia, cười có chút không tự nhiên. Đôi mắt này thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho cô ta ngay cả nghĩ ghen ghét cũng không được.
    Loại phụ nữ như vậy thật đáng sợ.
    - Đúng vậy!
    Ninh Tây khẽ nghiêng đầu, trong tươi cười có thêm vài phần dí dỏm:
    - Cuộc sống luôn luôn có những chuyện trùng hợp với nhau xảy ra cùng lúc, mà không thể làm gì khác được.
    Ngụy Tư Kỳ cảm thấy những lời nói này có chút quái dị, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, không hiểu sao cô lại vô ý thức gật đầu.
    Thấy bộ dáng cô ta như vậy, Ninh Tây tiếp tục gật đầu mỉm cười nhã nhặn, sau đó quay người ra khỏi toilet.
    Vừa ra đến cửa thì ở toilet nam cũng có một người đàn ông bước ra. Cô nhìn về phía người kia, đối phương vừa vặn nhìn về phía cô.
    Đúng là một người đàn ông được ông trời ưu ái, tràn ngập lực hấp dẫn đối với phụ nữ.
    Ninh Tây thu lại ánh mắt, lịch sự cười cười với anh ta.
    Người đàn ông ấy dừng bước, lui sang bên cạnh, ý bảo ưu tiên cho phụ nữ.
    Ninh Tây nhếch môi cười, đạp giày cao gót đi qua bên cạnh người đàn ông kia, bước ra khỏi cửa toilet.
    Người kia đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi bóng lưng của cô biến mất khỏi góc rẽ mới nhấc chân đi ra ngoài.
    - Thường tiên sinh, xin chào ngài!
    Có người đi qua nhìn thấy, vội vàng chạy tới cười nói, trong đáy mắt mang theo vẻ nịnh nọt không thể che giấu.
    Người kia khẽ gật đầu:
    - Chào ngài!
    Ánh mắt anh ta lại nhìn về cuối lối đi nhỏ kia. Nhưng ngoài một chậu cây cảnh ra, ở đó, không còn gì khác nữa.
    Tiệc sinh nhật ăn xong, những bạn học túm năm tụm ba gọi nhau đi về. Không ít người bắt đầu khoe khoang xe của mình, tranh nhau muốn đưa cô Diêu và thầy Trương về.
    Cô giáo Diêu không muốn làm phiền những học sinh này, không ngừng từ chối, nói rằng con của bọn họ sắp đến đón bọn họ rồi.
    Thấy cô giáo bảo như vậy mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa. Đợi đến khi con trai của hai người đến đón thì bọn họ mới đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
    Có người chủ động muốn đưa Ninh Tây về nhưng lại bị cô từ chối.
    - Mọi người có thể ngồi cùng bàn ăn cơm chính là có duyên, không biết vị bạn học này tên là gì, hay là lưu lại số điện thoại đi. Sau này có hoạt động gì giữa bạn học với nhau còn có thể liên lạc đưa tin.
    Đề nghị đưa người đẹp về nhà bị từ chối, nam sinh này lại đưa ra một thỉnh cầu khác.
    Ninh Tây đang suy nghĩ một chút thì đúng lúc này điện thoại vang lên. Cô hơi áy náy nhìn về phía bạn học kia rồi mới nghe điện thoại.
    Sau khi cúp điện thoại, cô quay sang nói với người bạn học gần mình:
    - Xin lỗi, xe của tôi cũng đến rồi.
    Mấy nam nhìn kia vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy lý do làm sứ giả hộ hoa đưa Ninh Tây xuống dưới tầng.
    Sau đó, mọi người liền đứng nhìn người đẹp ngồi lên một chiếc ô tô xịn giá trên trăm vạn phóng đi. Lúc này cả đám người mới đập tay than thở vì nhớ ra còn chưa xin được số điện thoại của người đẹp.
    Những bạn học còn lại nhìn thấy vậy, không khỏi cười nhạo mấy câu.
    Ngụy Tư Kỳ nói với Trần Nhất Tuấn ở bên cạnh:
    - Hình như lúc nãy có mấy bạn nữ muốn xin số điện thoại của anh?
    Trần Nhất Tuấn cười trả lời, trong giọng nói mang theo chút khinh thường:
    - Có mấy tấm danh thiếp mà thôi, tôi còn đưa được.
    Ngụy Tư Kỳ cười cười, không nói thêm gì nữa. Rõ ràng có cô ta là vợ chưa cưới ở đây mà vẫn còn có người muốn leo lên Trần Nhất Tuấn, không tự nghĩ lại xem liệu Trần Nhất Tuấn có thèm để ý đến bọn họ hay không.
    Trong xe, Trương Thanh Vân huýt sáo nhìn Ninh Tây:
    - Nữ vương bệ hạ, ngài vẫy gọi hơi nhiều hoa đào đấy.
    - Trong con mắt đàn ông các anh, hấp dẫn nhất không phải là mặt và dáng người của phụ nữ hay sao?
    Ninh Tây cài dây an toàn, nhíu mày nói với Trương Thanh Vân:
    - Hoa đào như thế, nở rồi tàn, tàn rồi lại nở, cần gì phải để ý tới chứ.
    - Biết làm sao được, ai bảo người đời đều thích nhìn mặt cơ chứ.
    Trương Thanh Vân nhún vai đáp lại.
    Ninh Tây nhíu mày, từ chối cho ý kiến, chỉ là lấy gương trang điểm ra soi, không nhịn được nói lại:
    - Năm đó lúc em còn học trung học, những nam sinh này ở sau lưng đều cười nhạo em, còn gọi em là củ cải trắng gì đó. Con người em chẳng có ưu điểm gì, được mỗi cái thù dai nhớ lâu.
    Trương Thanh Vân cười ra tiếng, cũng không có ý định hỏi chuyện cũ của Ninh Tây.
    Con người lúc còn trẻ, nhiều khi ngây thơ đến mức tàn nhẫn. Có một số người dùng chuyện bắt nạt người khác để làm trò vui. Sau khi lớn lên lại dùng lý do “còn bé chưa hiểu chuyện” để bỏ qua những chuyện đó. Chỉ có những người bị bọn hắn tổn thương là còn giữ lại bóng ma của chuyện cũ.
    Anh may mắn Ninh Tây không bị ảnh hưởng bởi những chuyện này, nhưng mà quá khứ không vui ấy, anh chẳng thấy gì hay để mà hỏi lại.
    Trương Thanh Vân nói sang chuyện khác:
    - Ba ngày sau bộ phim “Lòng đã yêu em” sẽ được trình chiếu. Đây là bộ phim trong nước đầu tiên của em, có thấy khẩn trương không? Có cần tôi dẫn em đi đến chùa miếu bái thần không?
    - Không phải là bái Phật sao?
    Ninh Tây tò mò hỏi lại.
    - Thần tiên tại đất mình chắc sẽ nể tình hơn một chút.
    - Cảm ơn! Nhưng mà em không cần đâu.
    Vốn đầu tư của “Lòng đã yêu em” không nhiều nhưng tốn công sức tuyên truyền, thêm vào đó còn có Sở Hằng đang hot đóng vai nam chính, vì vậy sức kêu gọi rất cao, tỷ lệ vé bán ra ngày đầu tiên cũng không kém.
    Phim vừa ra rạp cũng đã có tiếng vang tốt, ngày đầu tiên đạt doanh thu phòng bán vé hơn hai nghìn vạn, so với những bộ phim cùng thể loại tình cảm đô thị cũng là mức cao rồi.
    Sau vài ngày, lượng vé bán ra vẫn không giảm, trên mạng cũng bàn luận cực kỳ sôi nổi về bộ phim này. Có không ít những người bình luận phim ảnh đều khen diễn xuất của Sở Hằng trong bộ phim được nâng cao rất nhiều.
    Đương nhiên, cũng có một số người cảm thấy so với nam chính và mấy diễn viên lâu năm đóng vai phụ thì nữ chính biểu diễn hơi bình thường.
    Bộ phim này thu về danh tiếng lẫn doanh thu phòng vé đều khá tốt. Ninh Tây đóng vai mối tình đầu ánh trăng sáng cũng khiến cho không ít người chú ý. Thậm chí có một số fan của sách gốc còn khen ngợi rằng nhân vật do nàng đóng rất giống với mối tình đầu tiểu Ngư trong tưởng tượng của bọn họ.
    Người xem Giáp: “Đoạn tiểu Ngư bị xe đâm, ánh mắt quay cận cảnh trong màn hình thực sự quá rung động. Tôi thấy mình như sắp chết chìm trong ánh mắt đó. Đúng rồi, cần nói rõ, tôi là nữ.
    Người bình luận điện ảnh: “Trong tiểu thuyết, nhân vật tiểu Ngư chỉ tồn tại trong trí nhớ của nam chính mà không bao giờ miêu tả chi tiết. Những cảnh có cô ấy trong phim cũng rất ít, nhưng đạo diễn quay cô ấy rất đẹp, đẹp đến mức không chân thật. Có lẽ trong tưởng tượng của đạo diễn, cô ấy không chỉ là một nhân vật mà còn là đại diện cho mối tình đầu tốt đẹp, đại biểu cho thời trẻ tốt đẹp. Cho dù cả hai điều đó đều dần tan biến theo thời gian, không thể quay trở lại được nữa. Nữ diễn viên đóng vai tiểu Ngư nắm chắc tâm tình cực kỳ đúng chỗ, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy kinh ngạc lẫn vui mừng. Nhân vật này đã trở thành một trong những điểm sáng của bộ phim.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:23.

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định

    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch

    Chương 8


    Nhờ bộ phim “Lòng đã yêu em” mà Ninh Tây hơi đỏ* lên một chút. Có người hâm mộ tò mò chạy đến weibo của cô, thấy số lượng chú ý chỉ có 3 con số, phát weibo cũng không người bình luận. Vì thế, có nhiều người qua đường vừa đồng tình vừa không chán ghét liền chú ý Ninh Tây.
    Đoàn đội tuyên truyền của Cửu Cát cũng rất giỏi, bọn họ cũng không đem chuyện này làm lớn, để tránh cho người qua đường cảm thấy phản cảm với Ninh Tây, chỉ để Ninh Tây đi theo đoàn tuyên truyền bộ phim Lòng đã yêu em, ăn ké theo đoàn làm phim mà thôi.
    Đạo diễn của phim thấy Ninh Tây không kém, nên không phản đối sự sắp xếp của Cửu Cát. Bởi vậy, khi đoàn làm phim của bọn họ tham gia tiết mục tống nghệ để chuẩn bị tuyên truyền thì cũng đưa Ninh Tây đi theo.
    Người mới giống như Ninh Tây không có tư cách dùng phòng hóa trang cùng với nam nữ nhân vật chính. Vì vậy, trước lúc thu tiết mục, cô và hai vai phụ khác ở cùng một phòng hóa trang, thành thành thật thật xếp hàng chờ trang điểm.
    Nhân viên công tác ở đài truyền hình đều là người khôn khéo, bình thường sẽ không đắc tội với ai. Mà đối với người mới có tiềm lực như Ninh Tây thì bọn họ càng thêm chu đáo, khách khí.
    Hai vai phụ có thể đến tham gia tuyên truyền cũng đều là tiền bối trong giới, có thực lực nhưng thiếu nhân khí. Ninh Tây không dám đoạt trước bọn họ, chỉ ngồi bên cạnh chờ đợi.
    Có trợ lý trang điểm lo rằng cô ngồi lâu quá nhàm chán còn bê cho cô một cốc nước và cầm một quyển tạp chí đến.
    Chờ vai nam phụ hóa trang xong thì cũng đến lượt Ninh Tây. Cô yên lặng ngồi xuống ghế, không tùy ý lôi kéo làm quen với thợ trang điểm, nhưng vẻ mặt tươi cười đủ khiến người khác không cảm thấy cô khó thân thiện.
    Thợ trang điểm từng gặp qua nhiều nghệ sĩ mới, vì vậy người yên tĩnh bớt việc như Ninh Tây càng dễ làm cho cô có hảo cảm, tâm trạng hơi phiền chán vì trang điểm quá nhiều cũng bình tĩnh hơn.
    Đợi tất cả nghệ sĩ hóa trang xong đi ra ngoài, hai thợ trang điểm cùng trợ lý của bọn họ mới thở dài một hơi.
    - Ninh Tây kia, nhìn người thật cũng rất đẹp.
    Thợ trang điểm Giáp khẽ than một câu, sau đó đưa tay lên mặt làm động tác vung dao:
    - Có cái này hay không?
    Người trang điểm cho Ninh Tây lắc lắc đầu:
    - Hoàn toàn tự nhiên đấy!
    Nghệ sĩ có phẫu thuật thẩm mỹ hay không thì thợ trang điểm bọn họ biết rõ nhất. Chỉ là mọi người đều lăn lộn trong giới, biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, giả ngu ngơ với nhau mà thôi.
    - Không trách Cửu Cát coi là bảo bối để nâng. Tướng mạo tốt, có độ công nhận cao, về sau không thiếu người để ý.
    Thợ trang điểm giáp sắp xếp lại đồ nghề trang điểm:
    - Nói không chừng lần này bọn họ thật sự nâng lên được một đóa tiểu hoa*.
    Tiết mục tống nghệ đều có kịch bản, nhưng dù có thì chỉ là tổng thể chung, không thay đổi mà thôi. Còn chi tiết thì lại cần đến các vị khách quý tham gia tống nghệ tự xử lý, làm sao tăng sự lên chú ý của tiết mục.
    Ninh Tây vừa là người mới vừa là vai phụ nhỏ nên không thể xông ra đoạt danh tiếng của nhân vật chính được. Nếu thật sự thế thì dù nhân vật chính không ngại, người hâm mộ nhân vật chính lẫn người hâm mộ qua đường cũng sẽ nhìn cô không vừa mắt.
    Đến gần hết tiến mục, người chủ trì liền hỏi nhân vật nam chính Sở Hằng:
    - Tất cả mọi người chúng ta đều biết trong bộ phim này có đến 3 cô gái thích anh. Vậy anh nói xem, anh thích nhất là người nào?
    Sở Hằng ra vẻ hoảng sợ nhìn về phía nam chủ trì:
    - Anh Giang, anh định đẩy tôi vào chỗ bất nghĩa hay sao?
    - Hóa ra cậu nhìn ra rồi hả?
    Nữ chủ trì cầm micro cười lớn và nói:
    - Anh ta đang ghen ghét anh được nhiều người đẹp yêu mến nên cố tình gây chuyện đấy.
    - Này này này, ai nói đấy! Anh Giang tôi đây dáng vẻ đường đường, trên đời có một, chẳng lẽ lại không ai yêu thích.
    Nam chủ trì quay về phía người xem ở dưới khán đài:
    - Mọi người nói xem có đúng hay không?
    Nhưng mà những người xem cực kỳ không nể tình, đồng loạt phát ra tiếng xùy.
    Anh Giang tỏ vẻ bị thương tổn:
    - Các bạn sao lại thế? Trước khi Sở Hằng đến đây, còn nói tôi là nam thần các bạn yêu nhất. Giờ Sở Hằng vừa đến, tôi lại thành người đáng thương không ai ngó tới rồi.
    Anh ta quay đầu lại, nhìn qua ba nữ nghệ sĩ trên đài, sau đó đưa micro về phía Ninh Tây:
    - Ninh Tây, cô nói xem, tôi với Sở Hằng, ai đẹp trai hơn?
    Từ khi Ninh Tây lên đài đến giờ vẫn chưa nói chuyện gì, anh Giang có quan hệ không kém với Trương Thanh Vân nên cố tình cho Trương Thanh Vân chút mặt mũi.
    - Anh Giang muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?
    Trong màn hình, mỹ nhân hơi cau mày, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn khiến người ta nhìn vào không nhịn được mà cảm thấy thương tiếc.
    Anh Giang tò mò hỏi:
    - Nói dối thì thế nào?
    - Sở Hằng đẹp trai hơn anh một chút!
    Hai măt anh Giang lập tức tỏa sáng:
    - Vậy nói thật thì sao?
    - Nói thật thì…
    Ninh Tây hơi nghiêng đầu nhìn về Sở Hằng đang đứng cạnh nữ chính:
    - Sở Hằng đẹp trai hơn anh rất nhiều!
    Lời nói vừa ra, toàn trường cười to, nhất là có không ít người hâm mộ của Sở Hằng đều hoan hô, hét ầm lên.
    Anh Giang che ngực, quay đầu sang nói với đạo diễn ở chỗ khuất:
    - Đạo diễn, mau gọi 120 giúp tôi với. Trái tim tôi bị tổn thương nghiêm trọng, cần cấp cứu.
    Ninh Tây đưa tay che miệng, cười đến rung nhẹ hai vai. Sau đó, camera lại quay cho cô một cảnh đặc tả.
    Người đẹp chính là người đẹp, cho quay đặc tả cực kỳ gần cũng đẹp không thể bắt bẻ được gì.
    Sau khi quay xong tiết mục, đạo diễn và người chế tác cùng nhau cắt nối, biên tập lại tiết mục. Ông cười bảo:
    - Trong tiết mục lần này, mấy vị quay phim của tổ tiết mục chúng ta hình như đều quay cận cảnh cho người mới thì phải.
    Người chế tác uống ực một ngụm cà phê, nhìn màn hình quay cận cảnh làn da Ninh Tây không một chút tỳ vết, giọng nói mang theo kinh diễm:
    - Người đời dù sao cũng thiên vị người đẹp mà.
    Đạo diễn suy nghĩ một chút:
    - Giữ lại hai màn ảnh cận cảnh cho vào tiết mục đi.
    - Được!
    Chế tác khẽ gật đầu, sau đó chọn lấy hai cảnh đặc tả đẹp nhất để lại.
    Hai ngày sau, khi tiết mục này phát sóng, Ninh Tây phát hiện weibo của mình đã có hơn hai trăm ba mươi nghìn người hâm mộ, bình luận ở bên dưới đều là bảo cô đăng ảnh tự chụp.
    - Vậy là… em dựa vào khuôn mặt để kéo fan à?
    Ninh Tây ôm hộp bắp rang, lười biếng dựa vào ghế sa lon trong văn phòng Trương Thanh Vân.
    - Có thể dùng mặt để kéo fan là tốt rồi.
    Trương Thanh Vân nhìn thấy cô chẳng buồn cử động liền bảo:
    - Chu Chính Xuyên vừa lấy được đại ngôn của một nhãn hiệu lớn, cần một nữ diễn viên phối hợp, tôi sẽ tranh thủ lấy cho em rồi.
    - Nhãn hiệu gì thế?
    Ninh Tây bỏ bắp rang bơ xuống, hơi tò mò.
    - Quần áo nam Thương Hạc
    - Nhãn hiệu quần áo nam lớn nhất trong nước?
    Ninh Tây giơ ngón tay lên:
    - Ngay cả đại ngôn cũng có thể lấy được, anh Chu thật là giỏi.
    - Lấy địa vị của em bây giờ, nếu có thể thuyết phục được người của trang phục Thương Hạc để em làm người phối hợp với Chu Chính Xuyên thì có để chúng ta đưa tiền cho họ cũng được.
    Trương Thanh Vân thở dài:
    - Chỉ là chuyện này em đừng ôm hy vọng quá nhiều.
    Ninh Tây tủm tỉm gật đầu:
    - Em biết rõ rồi. Cảm ơn anh Trương.
    Thấy cô như vậy, Trương Thanh Vân cũng không tiện nói thêm gì nữa, đầu óc nhanh chóng hoạt động, nghĩ xem phải nhờ đến chỗ nào mới có thể lấy được vai phụ của quảng cáo này cho Ninh Tây.
    Nhưng mà chuyện thường xảy ra ngoài sự đoán trước của mọi người. Bên này Trương Thanh Vân còn chưa nghĩ được biện pháp tốt nào thì bên trang phục nam Thương Hạc đã gọi điện tới, ý bảo là người phụ trách của bọn họ nhìn thấy ảnh bình thường của Ninh Tây, cảm thấy cô vô cùng thích hợp với nhân vật bên trong quảng cáo, vì vậy mời Ninh Tây tham dự quay chụp quảng cáo.
    Đồng thời bọn họ cũng truyền hợp đồng qua, giá cả tương đương với nghệ sĩ hạng hai.
    Trương Thanh Vân cảm thấy kỳ lạ, liền gọi điện hỏi thăm người đại diện của Chu Chính Xuyên. Bên kia lại bảo rằng chỉ nói qua với người phụ trách của Thương Hạc, cũng không chưa bảo thêm gì cả.
    Trương Thanh Vân liền hỏi Ninh Tây:
    - Em có quen biết với người của Thương Hạc?
    Ninh Tây lắc đầu: “Không biết.”
    Trương Thanh Vân nhìn đi nhìn lại hợp đồng trong tay. Điều lệ rõ ràng, không có cạm bẫy, hơn nữa giá cả cũng cao hơn giá trị bây giờ của Ninh Tây. Loại khác thường này khiến anh nhíu nhíu mày. Anh từng thấy nhiều những giao dịch dơ bẩn của giới giải trí rồi, vì vậy gặp chuyện thế này không thể không suy nghĩ.
    - Lúc quay quảng cáo, tôi sẽ đưa em đi.
    Trương Thanh Vân nghĩ ngợi một hồi, đành bỏ nghi ngờ sang một bên, dặn dò Ninh Tây:
    - Đến lúc đó, nếu có người mời em ăn cơm hay gì khác thì em phải nói sớm cho tôi biết, không được đồng ý dễ dàng đấy.
    Cửu Cát bọn họ là công ty giải trí chính quy, không liên quan đến mấy vụ làm ăn khác.
    Quảng cáo được quay chụp tại bờ biển ven thành phố. Lúc đến đây rồi Ninh Tây mới phát hiện ra nơi này hơi lạnh. Cô mặc váy đỏ bằng lụa mỏng để quay chụp, suýt chút nữa lạnh cóng. Vì vậy, Ninh Tây đành phải khoác thêm áo khoác dày, ngồi co rụt trên ghế để thợ trang điểm làm tóc.
    - Sợ lạnh đến thế cơ à?
    Chu Chính Xuyên đưa cho cô một cốc cà phê nóng, vì không làm hỏng son môi còn cẩn thận cắm thêm ống hút vào.
    - Uống mấy ngụm cho ấm người, đợi một lát nữa bắt đầu cũng dễ chịu hơn chút.
    - Cảm ơn sư huynh!
    Ninh Tây uống mấy ngụm cà phê, rồi kệ cho thợ trang điểm đánh phấn lên mặt, trong đầu thì tưởng tượng đây không phải mặt mình mà là một bức tường.
    Đạo diễn đi tới nói cho hai người biết yêu cầu mà mình cần. Điều Ninh Tây phải làm được chính là phải đẹp.
    Đẹp giống như một vùng nước, đẹp giống như một đoàn lửa, đẹp đến mức như tuyết trắng không nhiễm bụi trần… Nói tóm lại là phải làm sao cho người nhìn quảng cáo không dời ánh mắt đi là được.
    Chu Chính Xuyên là nhân vật chính nên chắc chắn sẽ quay chụp riêng trước. Ninh Tây ngồi ở một bên nhìn Chu Chính Xuyên khống chế nhân vật mình đóng vô cùng tốt, cũng hiểu vì sao anh ta có thể lăn lộn rất khá trong giới này rồi.
    Có tướng mạo, có năng lực lại biết làm người! Ở trong giới này, nam nghệ sĩ như vậy thường phát triển được.
    Trên thực tế, trong ngành giải trí, nam nghệ sĩ thường nhẹ nhõm hơn nữ nghệ sĩ rất nhiều, bởi vì người đời thường hà khắc hơn với nữ nghệ sĩ.
    - Tiểu thư Ninh Tây, chuẩn bị đến cô ra sân khấu rồi.
    Một vị nhân viên công tác chạy tới, giọng điệu cực kỳ khách khí.
    - Được! Cảm ơn.
    Ninh Tây đứng lên, hít sâu một hơi rồi bỏ áo khoác trên người xuống, lộ ra chiếc váy dài màu đỏ xinh đẹp động lòng người.
    Trên bờ cát, một chiếc xe du lịch từ từ dừng lại, mấy nam nữ mặc đồ công sở đi xuống xe.
    - Thường tổng, phía trước chính là chỗ quay chụp quảng cáo sản phẩm mới của chi nhánh công ty chúng ta.
    Một nam nhân trung tuổi chỉ về phía trước và hỏi:
    - Ngài có muốn qua xem không?
    Thực tế thì trong lòng ông ta cũng không chắc rằng ông chủ mình có cảm thấy hứng thú với mấy chuyện như thế hay không.
    Người kia nhìn về phía quản lý chỉ, gió biển thổi bay tóc anh khiến khuôn mặt anh thêm vài phần dịu xuống.
    - Nếu như đã đến thì đi xem đi.
    Anh quay lại nói với quản lý:
    - Mấy nam nay quần áo nam Thương Hạc làm rất được.
    Nghe được câu khen ngợi đó, quản lý liên tục khoa tay múa chân, miệng thì bảo đây là công lao của rất cả mọi người, nhưng ánh mắt không che giấu được sự vui mừng

    * đỏ: Hay được dùng bên show biz Trung Quốc, tương tự với từ “hot” mình dùng. Ý chỉ nghệ sĩ được chú ý nhiều, lên báo đài nhiều hoặc đang nổi tiếng.
    * tiểu hoa: đóa hoa nhỏ (còn là từ Hoa trong từ Trung Hoa) ý chỉ nữ diễn viên xinh đẹp mới nổi. Cách gọi được bắt nguồn từ danh hiệu “Hoa đán”, là danh hiệu xuất hiện từ năm 2002, được sử dụng để dành tặng cho những mỹ nhân trong lĩnh vực điện ảnh của Trung Quốc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:23.

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định


    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch

    Chương 9




    - Nhìn bên này, cười đẹp một chút, ánh mắt đa tình thêm chút nữa.
    Đạo diễn quảng cáo chăm chú nhìn lên màn hình giám sát, cầm lấy loa phóng thanh chỉ đạo Ninh Tây thực hiện các động tác.
    - Được rồi! Đi thôi!
    Đạo diễn rất hài lòng với khả năng tiếp thu cũng như linh tính của Ninh Tây.
    - Đi về phía biển! Máy thổi gió chuẩn bị.
    Bàn chân trắng nõn, biển rộng vô biên, váy dài đỏ tươi như máu bay múa trong gió. Giờ phút này, Ninh Tây đẹp như trong tranh vẽ. Đến khi đạo diễn nói quay chụp xong, cô lập tức phi lên khỏi mặt nước, cái gì mà mị lực, xinh đẹp các thứ đều biến mất tăm mất tích.
    Trương Thanh Vân vội vàng quấn cho cô một cái khăn lông to, còn khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài lên người. Tiểu Dương thì bê cho cô một cốc trà sữa nóng. Ninh Tây duỗi bàn tay lạnh buốt cầm lấy cốc trà sữa, hận không thể co hết cả người lên trên ghế.
    Cũng may vì quay chụp nên trang điểm của cô khá đậm, nếu không chắc chắn bây giờ màu môi sẽ tái nhợt, khó coi.
    Vội hít thở mấy cái, Ninh Tây dùng khăn giấy lau qua mũi hơi ửng đỏ của mình, sau đó quay ra hỏi Trương Thanh Vân:
    - Anh Trương à, em còn mấy cảnh quay nữa?
    Lúc quảng cáo được chiếu có lẽ không có nhiều cảnh của cô, nhưng không có nghĩa là cô chỉ phải quay chụp mấy cảnh như vậy. Vì hiệu quả của quảng cáo, đạo diễn nhất định sẽ thử nhiều cảnh, sau đó chọn lựa cái nào tốt nhất, phù hợp nhất với Chu Chính Xuyên.
    Cô là người mới, so với Chu Chính Xuyên thì địa vị khác biệt như ngày và đêm. Vì vậy tất cả mọi chuyện đều lấy Chu Chính Xuyên làm trọng cũng là chuyện bình thường.
    - Sư muội, vẫn ổn chứ?
    Chu Chính Xuyên đi tới, trên người anh mặc bộ âu phục do Thương Hạc cung cấp, nhìn qua rất có khí thế.
    - Vẫn ổn!
    Ninh Tây cười cảm ơn, vài sợi tóc nhỏ rủ xuống chiếc cổ trắng nõn, nhìn qua có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
    Chu Chính Xuyên ánh mắt mang cười, đang chuẩn bị mở miệng thì nghe phía sau đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào. Anh quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông đang đi về phía bên này, bên cạnh anh ta có vô số người vây quanh.
    Người đàn ông này mặc tây trang màu đen, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, đi giữa đám người trông giống như vương giả mang theo vầng sáng, nổi bật nhất trong số tất cả những người kia.
    Chỉ thấy ở trước mặt người kia, người phụ trách của Thương Hạc cẩn thận từng ly từng tí thì Chu Chính Xuyên cũng ý thức được người đến có thân phận không phải bình thường.
    - Chính Xuyên, Ninh Tây, đây là ông chủ của Tổng công ty chúng tôi đấy.
    Nhân viên công tác của Thương Hạc sợ hai nghệ sĩ này không biết thân phận của ông chủ, nhỡ đâu lại làm cho ông chủ mất hứng liền nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ.
    - Thường tiên sinh, xin chào ngài!
    Chu Chính Xuyên biết rõ, tuy rằng địa vị của anh ta ở trong giới không thấp nhưng trước mặt mấy nhân vật lớn này thì cũng chẳng là gì. Đối phương chỉ cần nói vài câu cũng đủ khiến cho nỗ lực mấy năm nay của mình hóa thành mây khói.
    - Xin chào!
    Người nam nhân được gọi là Thường tiên sinh không tỏ thái độ cao ngạo mà khẽ gật đầu với anh:
    - Công tác vất vả rồi!
    - Nên như vậy! Có thể làm đại diện cho trang phục Thương Hạc là vinh hạnh của tôi!
    Chu Chính Xuyên cũng gặp qua một ít người thành đạt rồi. Phần lớn những người này đều rất lịch sự, lễ nghĩa đầy đủ, phong độ nhẹ nhàng. Nhưng nếu có người cho rằng bọn họ dễ nói chuyện, tính cách ôn hòa thì đấy chính là tìm đường chết.
    Lễ nghĩa chẳng qua là mặt nạ của những người ở tầng lớp thượng lưu mà thôi. Dưới lớp mặt nạ, có ai mà không quả quyết giết chóc, mưu kế hơn người. Nếu không thì những người này làm sao có thể tồn tại ở đỉnh Kim tự tháp cho được.
    - Ông chủ, anh ta là người phát ngôn sản phẩm của công ty con của chúng ta, tên là Chu Chính Xuyên, nghệ sĩ của công ty văn hóa giải trí Cửu Cát.
    Người phụ trách thấy ông chủ dường như rất hài lòng với người phát ngôn mà bọn họ chọn, trong lòng không khỏi yên tâm.
    - Ừ!
    Thường tiên sinh khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Chu Chính Xuyên, nhìn vào Ninh Tây ở phía sau.
    Ninh Tây đang trùm khăn lông, khoác áo khoác, đầu tóc hơi ẩm ướt xõa bên người, thoạt nhìn có chút chật vật.
    Người phụ trách thấy ông chủ nhìn về phía Ninh Tây liền vội nói:
    - Đây là nghệ sĩ phối hợp cho Chu Chính Xuyên!
    Còn tên gọi là gì thì ông ta cũng không nhớ rõ lắm.
    Lúc ấy trong một đống ảnh, hắn đã cảm thấy ánh mắt của nữ nghệ sĩ này rất hấp dẫn, hơn nữa cực kỳ rõ nhận ra. Ảnh chụp của những nữ nghệ sĩ khác để lẫn với nhau hắn căn bản không phân biệt được ai với ai. Thêm vào đó Chu Chính Xuyên cũng từng nói qua với hắn về nữ nghệ sĩ này, hắn liền thuận tiện gật đầu.
    Nghệ sĩ của Cửu Cát hợp tác với Thương Hạc của bọn họ không ít, hắn cũng dứt khoát thuận nước dong thuyền, cho đối phương một hợp đồng với điều khoản tốt.
    Nữ nghệ sĩ này hình như gọi là… cái gì Tây?
    - Thường tiên sinh, xin chào ngài! Tôi là Ninh Tây, rất vinh hạnh được gặp ngài!
    Ninh Tây vuốt tóc ra sau mang tai, áo khoác trên người cô liền rơi xuống đất, lộ ra khăn lông đang choàng trên người cô.
    Thường tiên sinh nhìn thấy áo khoác trên mặt đất liền bước lên trước nhặt lên, rất lịch sự khoác cho cô rồi lui về sau hai bước và nói:
    - Bờ biển gió lớn!
    Có người từng nói, đàn ông cách phụ nữ gần quá sẽ khiến cho phụ nữ cảm thấy có tính công kích. Ninh Tây phát hiện vị Thường tiên sinh này lui ra sau hai bước vừa vặn là một khoảng cách có cảm giác an toàn lại rất lễ phép.
    - Cảm ơn!
    Cô đưa một tay giữ lấy vạt áo khoác, mỉm cười lễ phép với Thường tiên sinh.
    Thường tiên sinh vươn tay về phía cô:
    - Tôi là Thường Thời Quy, hy vọng về sau có cơ hội hợp tác với Ninh tiểu thư!
    - Hy vọng có thể có cơ hội này!
    Ninh Tây cười, bắt lấy tay đối phương. Tay cô quá lạnh, tay của anh lại cực kỳ ấm áp.
    Bắt tay rất nhanh liền bỏ ra, trợ lý đứng phía sau Thường Thời Quy hai tay đưa cho Ninh Tây một tấm danh thiếp.
    Danh thiếp thiết kế đơn giản mà phóng khoáng. Ba chữ Thường Thời Quy in cực kỳ vuông vắn, không hề bay lượn hoa mỹ gì.
    Ninh Tây cầm một tấm danh thiếp của mình từ tay Trương Thanh Vân, đang định đưa cho trợ lý của Thường Thời Quy thì anh đã tự tay đón lấy.
    Cô cười không nói thêm gì. Lấy thân phận của Thường Thời Quy, cô nói nhiều quá lại thành không phù hợp.
    Thường Thời Quy quay đầu lại nói với đạo diễn:
    - Mọi người cứ tiếp tục quay, không phải để ý đến tôi!
    Đạo diễn vội vàng gật đầu đồng ý. Thật ra ông cũng sợ tiến độ quay chụp bị chậm trễ. Buổi chiều qua 4 – 5 giờ thì nơi này sẽ lạnh hơn, đến lúc đó ảnh hưởng tới hành động của diễn viên, hiệu quả của quảng cáo sẽ kém đi nhiều.
    Thường Thời Quy ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản nhìn đôi nam nữ đang dắt tay ngọt ngào trên bờ biển.
    Sóng biển kéo tới, người nữ mặc váy đỏ lảo đảo một bước, người đàn ông bên cạnh liền đỡ lấy cô.
    - Không sao không sao! Cảnh này quay lại một lần nữa!
    Có ông chủ ngồi bên cạnh, giọng nói của đạo diễn cũng nhỏ đi mấy phần.
    Thường Thời Quy đứng lên.
    Trợ lý có chút khẩn trương nhìn anh: - Ông chủ?
    - Tôi đi bốn phía nhìn một chút!
    Thường Thời Quy nói đến đây, ánh mắt đảo qua chỗ bờ biển, sau đó đi về một hướng khác. Trên đất cát lưu lại từng dấu bước chân của anh.
    Mấy nhân viên đi cùng anh cũng vội vã đi theo, sợ rằng tiếp đón không chu toàn khiến ông chủ thấy khó chịu.
    - Ông chủ, bốn giờ chiều ngài có hẹn gặp mặt Tổng giám đốc của Hồng thành quốc tế. Tối nay lúc 6h 30 ngài cần tham gia một bữa tiệc rượu!
    Thư ký nhìn đồng hồ, nhỏ giọng hỏi:
    - Bây giờ ngài có muốn tìm một chỗ để dùng cơm trưa luôn không?
    Thường Thời Quy giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ trưa, anh khẽ gật đầu:
    - Những nhân viên công tác quay chụp quảng cáo kia cũng sắp xếp cơm trưa luôn đi!
    - Vâng!
    Thư ký gật đầu, xoay người đi nói với người phụ trách của Thương Hạc
    Người kia nghe xong, lại nghĩ tới thái độ của ông chủ với nữ nghệ sĩ kia, trong lòng cũng không biết ý của ông chủ là gì?
    Không lẽ ông chủ có ý với nữ nghệ sĩ kia??
    Nhưng mà nghe nói từ trước đến giờ ông chủ giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc… Liệu có phải bản thân mình suy nghĩ nhiều quá?
    Được rồi! Không cần biết có phải nghĩ quá nhiều hay không, cứ đối xử khách khí một chút với nữ nghệ sĩ này. Dù sao cũng sẽ không sai lầm gì.
    Quay chụp xong, Ninh Tây liền cầm đến hộp cơm siêu hào hoa từ nhân viên công tác của Thương Hạc. Sau khi mở nắp hộp, thấy được đồ ăn phong phú, cô có chút tò mò hỏi Chu Chính Xuyên:
    - Sư huynh, tổ quay chụp quảng cáo đều hào phóng như thế này à?
    Chu Chính Xuyên uống một ngụm nước trắng, lắc đầu nói:
    - Đây là gặp may thôi. Bình thường thì không tốt như thế này đâu!
    Đây cũng không phải lần đầu anh hợp tác với Thương Hạc. Những lần trước món ăn không phong phú như bây giờ.
    - Đúng là công ty lớn có khác!
    Ninh Tây đúng là đói bụng, hơn nữa các món ăn phần lớn đều là món mình thích vì vậy không nhịn được mà ăn nhiều một chút.
    Cũng may cô ăn gì cũng không lộ bụng, nếu không đạo diễn lại buồn bực rồi.
    Buổi chiều quay chụp rất thuận lợi, Ninh Tây quay xong tất cả các cảnh cũng chưa đến bốn giờ. Cô thay trang phục đạo cụ, mặc lại đồ của mình, chào hỏi mọi người trong đoàn rồi lên xe Trương Thanh Vân đi về.
    Xe vừa ra khỏi bãi đỗ thì cô thấy đằng sau có một chiếc Bentley màu đen đi ra, theo sau còn có mấy chiếc xe hàng hiệu khác nữa.
    Trương Thanh Vân giảm bớt tốc độ, lái xe sang một bên cho mấy chiếc xe kia vượt lên trước.
    Đợi toàn bộ số xe kia đi qua, Trương Thanh Vân mới tiếp tục đi
    - Em có biết thân phận của vị Thường tiên sinh kia không?
    Ninh Tây im lặng rồi nói:
    - Nhân viên của Thương Hạc gọi anh ta là ông chủ, anh ta lại họ Thường. Có lẽ em đoán được thân phận của anh ta rồi.
    - Tấm danh thiếp mà anh ta đưa cho em, em nhớ cất giữ cẩn thận, coi như không dùng làm gì thì cũng là có cái để khoe re. Tổng giám đốc của Thường thị chủ động đưa danh thiếp cho em, người khác muốn mà không được đâu!
    Trương Thanh Vân cười khẽ:
    - Buổi chiều em có thể quay chụp thuận lợi như vậy cũng là vì vị này chủ động bắt tay với em đấy!
    Nếu không, bằng vào địa vị lúc này của Ninh Tây thì quảng cáo hôm nay còn nhiều giày vò.
    - Người đời tôn trọng địa vị, quyền lợi và tiền tài. Đây cũng là bình thường thôi mà!
    Ninh Tây cầm lấy danh thiếp mà trợ lý của Thường Thời Quy đưa cho mình. Bên trên chỉ có tên Thường Thời Quy cùng một dãy số điện thoại. Cô cười cười, bỏ tấm danh thiếp vào trong túi của mình.
    Trương Thanh Vân bật cười:
    - May mắn là em không thanh cao đến mức chẳng thèm ngó tới quyền quý.
    - Em giống kiểu người đó hay sao?
    Ninh Tây lắc lắc ngón tay:
    - Quyền quý cũng không phải điều gì xấu, tại sao phải chịu những người bình thường coi khinh?
    - Em nói rất đúng!
    - Thừa nhận mình là một người bình thường cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.
    Ninh Tây chống cằm, nụ cười có chút lạnh:
    - Chán ghét nhất chính là đám người cặn bã mượn dùng tiền tài quyền thế để đùa bỡn ức hiếp người khác, chứ không phải do bản thân của chúng.
    Tiểu Dương ngồi bên cạnh nhìn thấy trong mắt Ninh Tây tràn đầy lạnh lùng và trào phúng, thế nhưng Ninh Tây như vậy lại đẹp đến kinh động lòng người, giống như nữ thần đi ra từ trong đêm tối, làm cho người ta không nhịn được mà run rẩy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:23.

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status