TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 33

Chủ đề: Nữ thần trở về - Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định


    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Yêu Linh


    Chương 10




    Sau khi tiết mục tống nghệ được phát sóng, bởi vì chủ đề về bộ phim Lòng đã yêu em đang hot khiến cho không ít người hâm mộ đều ngồi canh trước ti vi chờ tiết mục, làm cho tỷ lệ người xem từ từ dâng lên.
    Tỷ lệ người xem cao, tổ tiết mục đương nhiên vui vẻ, nhưng mà fan hâm mộ của nữ chính Lương Thiên Nhã lại không vừa lòng. Bởi vì bọn họ phát hiện, ngay từ đầu tiết mục, nữ số hai Tằng Tuyết liên tục đoạt màn ảnh. Có đôi khi rõ ràng người dẫn chương trình đang nói chuyện với Sở Hằng và Lương Thiến Nhã thì cô ta cũng với sang nói chen vào, đúng là tìm đủ mọi cách để gây chú ý.
    Tiết mục kết thúc, fan của Lương Thiên Nhã liền bùng nổ. Lúc này đã có người lên weibo phát chủ đề, nói vẻ mặt muốn nổi tiếng của Tằng Tuyết quá khó nhìn, cũng không nhìn lại xem ai mới là nhân vật chính…
    Tằng Tuyết tuy không nhiều nhân khí bằng Lương Thiên Nhã nhưng cũng có một đám fan cuồng. Bọn họ thấy thần tượng nhà mình bị chê bai liền xắn tay áo lao vào cuộc chiến. Vì vậy hai bên bắt đầu nói nhau đến đất trời u ám, trăng sao ảm đạm.
    Hai bên chiến tranh quá dữ dội liên lụy cả đến Sở Hằng. Fan bên này nói Sở Hằng quan hệ tốt với thần tượng nhà mình, fan bên kia lại bảo hai ngày trước Sở Hằng còn quay chụp ảnh bìa tạp chí với thần tượng nhà mình.
    Hằng fan sợ nam thần nhà mình bị kéo xuống nước nên cũng không dám tùy tiện nói chuyện. Ai biết được bọn họ cẩn thận như vậy rồi mà cuối cùng vẫn bị dính dáng vào.
    Hóa ra fan hâm mộ của hai bên cãi nhau đến mức cực kỳ khó coi, fan Sở Hằng lại không ra mặt giúp đỡ bên nào, mà Sở Hằng cũng không đứng về phía thần tượng của bọn họ khiến bọn họ mất hứng, bắt đầu phàn nàn rằng Sở Hằng không có phong độ thân sĩ, chỉ trơ mắt nhìn mọi chuyện nháo lớn, không biết đường đứng ra ngăn cản này nọ.
    Mắt thấy nam thần bị kéo xuống nước, Hằng fan đâu ngồi yên được, hai nhà tranh đấu rất nhanh biến thành ba nhà hỗn chiến, toàn bộ Internet tranh đấu đến mức chướng khí mù mịt, người qua đường không liên quan thì nhao nhao tránh nẻ.
    Ninh Tây lên mạng xem, thấy sức chiến đấu siêu cao của fans hâm mộ ba nhà, nhịn không được mà than thở:
    - Những người hâm mộ này thật lợi hại.
    - Hành động của người hâm mộ nhưng thần tượng lại phải chịu trách nhiệm. Bọn họ gây chuyện như vậy, đối với nghệ sĩ vừa có lợi cũng có hại.
    Trương Thanh Vân nhìn qua các bình luận của người hâm mộ, nhìn nhiều rồi thành quen, nói:
    - Chỗ tốt là để cho nhà đầu tư hoặc bên phía quảng cáo thấy được sức ảnh hưởng của nghệ sĩ. Chỗ xấu chính là khiến cho những người qua đường, không liên quan cảm thấy phản cảm với nghệ sĩ.
    Ninh Tây tắt website đi, ngáp rồi bảo:
    - Được rồi! Dù sao cũng không liên quan tới em.
    Trương Thanh Vân cho rằng cô hâm mộ bọn họ vì có nhiều fan ủng hộ như vậy liền an ủi:
    - Yên tâm đi! Sau này em cũng sẽ có rất nhiều fan cuồng đấy.
    Ninh Tây cười cười không có ý kiến gì.
    Có câu nói rằng không nên nói trước cái gì.
    Lần này có năm nghệ sĩ tham gia tiết mục tống nghệ, fan hâm mộ của ba nhà đang gây nhau, vì vậy có người qua đường rảnh rỗi đột nhiên nói:
    - Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy rằng nam phụ và nữ số ba rất đáng thương hay sao? Thật ra sau tối hôm trước xem xong tiết mục, ta đã muốn nói rằng nữ số ba thật đẹp. Dưới màn ảnh camera đặc tả trong nước ta mà đẹp không tỳ vết như vậy thì phải đẹp tới mức nào cơ chứ?
    Bạn trên mạng phát weibo này xong còn kèm theo hình của nam phụ và Ninh Tây.
    Nam phụ dáng người khôi ngô, nhìn trong ảnh thấy cực kỳ nam tính. Mà ảnh của Ninh Tây là ảnh chụp lại từ màn hình. Trong ảnh chụp lại, cô cười cong mày, nhìn qua rất hiền hòa, thân thiện.
    Cũng không trách người bạn trên mạng này bảo vậy. Bởi vì có quá nhiều nghệ sĩ nước ngoài đến nước Hoa để tuyên truyền. Dưới màn ảnh quay chụp của nước Hoa, ngay cả một cái mụn trên mặt cũng có thể nhìn rõ rành mạch. Vì vậy còn có người trêu đùa rằng camera của nước Hoa kiểu như một dạng tồn tại của thần, những mà kèm theo vầng sáng biến xấu.
    Cái weibo này được vô số người qua đường chia sẻ, phần lớn những người chia sẻ đều có thêm icon cười to, hơn nữa còn tỏ vẻ “đau lòng cho nam phụ và nữ số ba”.
    Mọi người đều có tâm lý phản nghịch đấy. Những bạn trên mạng này chưa hẳn thật sự yêu thích nam phụ và Ninh Tây, chỉ là bọn họ nhìn ba nghệ sĩ kia thấy phiền, lại càng không muốn nhảy vào bàn luận với fan của ba nghệ sĩ kia, vì vậy mượn cái weibo này phát tiết một chút lòng bất mãn của mình.
    Vì vậy Ninh Tây cứ như vậy đột nhiên đỏ một chút, người theo dõi trên weibo cũng tăng thêm mấy chục nghìn người.
    Đoàn đội công tác của Cửu Cát vốn định mượn chuyện này để lăng xê Ninh Tây một chút nhưng bị Trương Thanh Vân ngăn cản.
    - Công ty chúng ta muốn bồi dưỡng ra một nữ nghệ sĩ có danh tiếng, có thực lực chứ không phải chỉ là một người nổi tiếng nhờ mấy xì căng đan, tin hot trên internet. Ninh Tây có thực lực này, tôi tin tưởng cô ấy!
    Lưu Khôn ngồi bên cạnh gõ gõ tàn thuốc, vỗ vai anh và bảo:
    - Nghe nói lúc Chu Chính Xuyên mang Ninh Tây đi quay chụp quảng cáo thì gặp phải ông chủ của Thường thị hả?
    Trương Thanh Vân liếc nhìn Lưu Khôn, sau đó bất đắc dĩ cười bảo:
    - Chỉ là lộ cái mặt, chào hỏi một câu. Nhân vật lớn như vậy, ai dám thật sự lôi kéo làm quen cơ chứ?
    - Có thể lộ cái mặt trước nhân vật như vậy cũng là tốt rồi.
    Lưu Khôn cười hắc hắc mấy tiếng. Anh biết rõ Trương Thanh Vân từ trước đến giờ làm việc cẩn thận, lời anh ta nói cũng không thể tin tưởng 100% được.
    - Nếu biết Ninh Tây không chịu thua kém như vậy, lúc đấy tôi sẽ không đổi người cho anh.
    - Mấy nghệ sĩ trên tay anh, có ai không phải cây rụng tiền cơ chứ.
    Trương Thanh Vân thấp giọng cười cười:
    - Hiện giờ tôi mang mỗi Ninh Tây, làm sao so với anh được?
    Lưu Khôn nghe vậy liền hơi thở dài:
    - Anh có quyết đoán. Dù sao tôi cũng không dám làm như anh!
    Trong tay Trương Thanh Vân vốn có mấy nghệ sĩ kiếm được tiền, nhưng vì mang Ninh Tây nên đã chuyển hết cho người khác, cuối cùng là vì cái gì?
    - Coi như là tự mình đánh cuộc một phen.
    Trương Thanh Vân cúi đầu cười nói:
    - Tôi vì tiền đã dốc sức làm hơn mười năm, ngẫu nhiên làm vì bản thân mình, có gì mà không được.
    Lưu Khôn im lặng một lúc, sau đó thở dài vỗ vỗ vai anh:
    - Anh nói rất đúng! Mà dù có thất bại thì lấy năng lực của anh, mang nghệ sĩ nào không được.
    - Cảm ơn!
    Trương Thanh Vân đưa điếu thuốc lên rít mạnh một hơi, nét mặt chìm trong khói thuốc, có chút mơ hồ.
    Lưu Khôn nhìn anh, lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
    Buổi tối lúc nhám chán rảnh rỗi, Ninh Tây ngồi xem bình luận dưới weibo của mình, thấy một người hâm mộ nói rằng bạn trai chê mình béo, thường xuyên chọn ba lấy bốn, bình thường cũng không ôn nhu. Cô thấy mình rất thất bại những lại không nỡ bỏ đoạn tình cảm này…
    Có lẽ trong sinh hoạt ngoài đời thật, người hâm mộ này xấu hổ không dám nói với người khác chuyện của bản thân nên mới phát đến weibo của Ninh Tây để giảm bớt một phần áp lực.
    Đọc được comment này xong, Ninh Tây hơi do dự, sau đó trả lời lại bình luận.
    Ninh Tây trả lời Hùng Bảo Bảo:
    - Từ góc độ sức khỏe mà nói, cân nặng vượt chỉ tiêu là không tốt. Bình thường bạn nên vận động nhiều hơn, giữ cho thân thể khỏe mạnh. Từ góc độ tình cảm mà nói, tôi cảm thấy giữa người yêu nên bao dung lẫn nhau chứ không phải chịu đựng nhau mà không nói. Người yêu của bạn nếu thấy bạn quá béo thì đáng lẽ đầu tiên anh ta phải lo lắng chứ không phải là chê trách. Nếu như anh ta cứ cả ngày chọn ba lấy bốn, tôi đề nghị bạn tặng cho anh ta một bao thuốc giảm cân, rồi để cho anh ta bay lên trời như diều gặp gió đi.
    Bài trả lời này đăng lên khiến cho không ít người hâm mộ vây xem. Phần lớn mọi người đều cảm thấy những lời Ninh Tây nói có lý, nhưng cũng có người cảm thấy Ninh Tây chỉ nói mồm mà thôi. Có người hâm mộ Hùng Bảo Bảo được nữ thần trả lời, lại có người an ủi tâm trạng của Hùng Bảo Bảo.
    Hùng Bảo Bảo thấy Ninh Tây trả lời mình liền kích động tới mức nói năng lộn xộn, sau đó buồn rầu nói rằng mình căn bản không giảm được cân.
    Ninh Tây trả lời Hùng Bảo Bảo:
    - Không thử cố gắng thì đừng nghi ngờ chính bản thân mình. Mấy năm trước tôi cũng rất béo, về sau mới từ từ gầy xuống. Tôi tin tưởng bạn.
    Người hâm mộ vây xem thấy Ninh Tây trả lời vậy liền ôm lòng tham gia náo nhiệt hỏi xem Ninh Tây năm đó béo đến mức nào.
    Khoảng nửa giờ sau, Ninh Tây đăng một weibo, kèm theo một bức hình do bản thân dùng chuột máy tính vẽ.
    Ninh Tây v: Năm đó tôi béo như thế này đây. Nhưng mà vì không để mất fan nên sẽ không phát ảnh thật.
    Cách vẽ của bức hình kèm theo đúng là một lời khó tả. Đầu tròn, bụng tròn, tay tròn, chân tròn… trình độ có thể so với trẻ con ở lớp mầm non ba tuổi.
    Bạn trên mạng Giáp: Thấy được loại cách vẽ linh hồn của nữ thần, ta không bảo giờ chê bản thân mình không có tài vẽ vời nữa.
    Bạn trên mạng Ất: Nữ thần, người đăng loại tác phẩm linh hồn này lên weibo, người đại diện có biết không?
    Bạn trên mạng Bính: Chẳng ai là hoàn mĩ! Nữ thần tuy rằng rất đẹp, nhưng cô ấy vẽ xấu nha!
    Bình luận dưới bài weibo này cực kỳ hài hòa, không chỉ người hâm mộ của Ninh Tây cười ha ha mà những người qua đường thấy weibo này cũng mở ra kỹ năng trào phúng thân mật. Đa phần đều là, tuy rằng tôi không có dung mạo của nữ thần nhưng mà ta có kỹ năng vẽ tốt hơn nữ thần.
    Đợi mọi người coi như ồn ào xong, một bạn trên mạng nói:
    “Nữ thần thật ôn nhu, vì an ủi người hâm mộ của mình mà tự bôi đen, ngay cả tác phẩm vẽ của mình cũng cống hiến, ta cảm giác mình sắp cong mất rồi. Nữ thần, người có cần một cô em gái không. Kiểu học đại học, biết làm cơm, còn có thể vẽ tranh được ấy?
    Dưới weibo vô cùng náo nhiệt, hầu như không mấy người hâm mộ tin tưởng Ninh Tây thật sự là người béo. Phần lớn bọn họ đều cho rằng Ninh Tây vì an ủi người hâm mộ nên mới nói thế.
    Ninh Tây cũng không để ý những người hâm mộ này lôi bức vẽ của mình ra nói đùa, cũng không để ý đến việc bọn họ có tin những lời mình nói hay không. Hôm nay cô nói ra những điều này, một là vì cổ vũ vị fan nữ đang buồn bã kia, hai là phòng ngừa trước cho tương lai.
    Bây giờ chưa có nhiều người biết cô, đương nhiên sẽ không có mấy người đến gây phiền toái. Thế nhưng không có nghĩa là sẽ mãi không có ai đến gây chuyện với cô, trừ khi cả đời này cô không nổi tiếng được.
    Thay vì chờ bị người đánh thì thà cứ đưa khuyết điểm ra để phòng ngừa trước. Đến lúc đó nếu thật sự có người mang quá khứ của cô ra làm đề tài thì bản thân cô cũng không lâm vào tình trạng quá mức bị động.
    Trương Thanh Vân thấy Ninh Tây phát weibo liền gọi điện cho cô.
    - Bức chân dung tự vẽ của em… thật là có sự thú vị của trẻ con.
    Trương Thanh Vân dựa vào ghế, nhìn tác phẩm của Ninh Tây trên màn hình máy tính, có chút không nói nên lời.
    - Ảnh chụp ngày trước của em?
    Anh hơi dừng một chút rồi nói tiêp:
    - Được, em gửi qua đây đi!
    Mấy phút sau, Trương Thanh Vân nhận được mấy bức ảnh.
    Mấy tấm ảnh ban đầu, cô bé trong hình ngọt ngào dễ thương, mặc váy hoa xinh đẹp, trông giống như một thiên sử nhỏ đáng yêu.
    Thế nhưng bức ảnh cuối cùng thì có vẻ không đúng rồi. Bên trong rõ ràng là một bé mập. Bộ dáng tuy rằng không xấu nhưng thật sự chẳng liên quan gì đến xinh đẹp. Điều duy nhất miễn cưỡng có thể khen được chính là làn da trắng nõn mà thôi.
    - Ảnh chụp xấu như vậy mà em còn giữ?
    Trương Thanh Vân nói đùa:
    - Đây chính là lịch sử màu đen đấy!
    Ninh Tây ở bên kia điện thoại ngồi trước máy vi tính, nhìn lại mình năm đó, khẽ cười:
    - Cái này đâu tính là lịch sử màu đen. Khi đó em trắng lắm mà!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 04-08-2017 lúc 20:53.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định

    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch


    Chương 11


    Fan của ba nhà gây chiến oanh oanh liệt liệt, náo nhiệt mấy ngày rồi cũng lặng yên xuống, vừa vặn cũng là lúc đoàn làm phim “Lòng đã yêu em” tổ chức tiệc ăn mừng. Đối với ba người trong cuộc mà nói, việc này không náo loạn lên cũng là chuyện tốt.
    Tuy rằng cảnh diễn của Ninh Tây trong bộ phim không nhiều nhưng sau khi chiếu rạp cũng có tiếng vang rất tốt. Vì vậy phía đầu tư và bên đoàn làm phim đều có lòng mời cô tham gia náo nhiệt.
    Đã bước chân vào giới giải trí thì việc tham gia các bữa tiệc là chuyện thường ngày. Ninh Tây biết rõ đấy là đoàn làm phim nâng đỡ mình nên không từ chối. Buổi tối hôm ấy cô đưa Trương Thanh Vân cùng đi.
    Lúc đến nhà hàng, mọi người còn chưa đến đủ. Cô nhìn qua trong phòng thấy mấy khuôn mặt lạ, chắc hẳn là bên phía nhà đầu tư.
    - Ninh Tây đến rồi đấy à?
    Đạo diễn thấy cô đến liền cười ha hả, vẫy cô lại:
    - Mau đến đây đi.
    Ninh Tây vội qua chào hỏi đạo diễn. Đạo diễn thấy Trương Thanh Vân đi theo sau cô liền khẽ gật đầu với anh, rồi quay sang giới thiệu mấy vị đầu tư với Ninh Tây.
    Chào hỏi hết một lượt cái gì mà Vương tổng, Lưu tổng, Lý tổng… xong, Ninh Tây không có ý định đến bên cạnh mấy người này. Cô thành thành thật thật quay lại chỗ ngồi của mình ở một góc bên cạnh.
    Chỗ bên cạnh đạo diễn và nhà đầu tư không phải ai cũng có thể ngồi vào. Đạo diễn thấy cô dẫn theo người đại diện tới là biết được thái độ của cô rồi, vì vậy cũng không bảo cô đến nói chuyện với nhà đầu tư.
    Từ lúc Ninh Tây xuất hiện, Tằng Tuyết ngồi nói chuyện bên cạnh nhà đầu tư vẫn hơi chút khẩn trương, thấy Ninh Tây về lại chỗ ngồi mới vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.
    - Vị Ninh Tây tiểu thư này thật xinh đẹp.
    Vương tổng cười tủm tỉm nói với Tằng Tuyết:
    - Không biết vị đại mỹ nhân này… đã có bạn trai hay chưa?
    Tằng Tuyết rót cho Vương tổng một chén trà, dịu dàng đưa tới tay ông rồi nói:
    - Cô ấy là người mới của công ty giải trí Cửu Cát. Nghe nói Cửu Cát sẵn sàng dùng tiền để tạo lực nâng cô ấy.
    Nghe nói vậy, nụ cười của Vương tổng nhạt đi mấy phần, lắc đầu bảo:
    - Vậy thì đáng tiếc!
    Lời này vừa ra, Tằng Tuyết cũng không dám nói thêm gì, chỉ cười cười giả vờ nghe không hiểu.
    Đạo diễn ngồi gần hai người khẽ nhíu mày, đúng lúc nào thì cửa phòng lại mở ra, nam số hai và Sở Hằng đến. Nam chính vừa xuất hiện, không khí trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt. Người nọ mời người kia, mời nhau qua lại, làm tăng thêm mấy phần không khí tiệc ăn mừng.
    Ngay sau đó, diễn viên diễn nữ chính Lương Thiên Nhã cũng đi vào. Dường như cô khá quen thuộc với mấy nhà đầu tư, nói vài ba câu liền khiến ba vị nhà đầu tư thoải mái cười to. Tằng Tuyết ở bên cạnh chẳng thể nói chen vào được câu nào.
    Ninh Tây ở một bên thấy vậy, trong lòng không khỏi lúng túng thay cho Tằng Tuyết. Nhưng mà rõ ràng Tằng Tuyết không buông tha việc nịnh nọt nhà đầu tư, vẫn chủ động tiến đến bên cạnh.
    Trong giới toàn người tinh minh, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của Tằng Tuyết. Chỉ tiếc là thủ đoạn của cô ta kém xa Lương Thiên Nhã, dùng đủ mọi cách cũng không được như Lương Thiên Nhã.
    Rượu qua ba chén*, Ninh Tây thấy không có mấy ai chú ý đến mình liền lấy cớ đi toilet để ra ngoài cho thoáng khí.
    Rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, cô hít thở sâu một hơi, đi đến chỗ thông gió ở sân thượng cho tỉnh rượu. Vừa rồi, mặc dù có Trương Thanh Vân đỡ rượu giúp cô nhưng cô cũng phải uống mất mấy chén.
    Ở góc cua bên cạnh truyền đến tiếng ói mửa, một lát sau cô thấy được Lương Thiên Nhã vịn tường chậm rãi đi ra.
    Lương Thiên Nhã cũng nhìn thấy cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Ninh Tây liền thu lại ánh mắt, sau đó cười cười với đối phương. Trong bộ phim này, cô chỉ đối diễn cùng với Sở Hằng nên cũng không quen thuộc với Lương Thiên Nhã.
    “Xùy”
    Lương Thiên Nhã cười nhạt một tiếng, không ý kiến gì việc Ninh Tây trốn một góc hóng gió, quay đầu lung la lung lay đi về phía phòng ăn.
    Ninh Tây bất đắc dĩ thở dài, biết mình cứ trốn tiếp ở đây cũng không tốt lắm, đành phải đi về phòng.
    - Ninh Tây tiểu thư, thật là đúng dịp!
    Vương tổng từ toilet đi ra liền gặp Ninh Tây ở hành lang, liền cười ha hả đuổi kịp:
    - Ninh Tây tiểu thư còn trẻ tuổi mà đã có diễn xuất tốt như vậy, thật khiến cho người khác khâm phục.
    - Vương tổng khen sai rồi! Trình độ diễn xuất của tôi còn chưa thuần thục, còn kém so với chị Lương và chị Tằng!
    Ninh Tây cười cười, sau đó cực kỳ tự nhiên tách ra một khoảng cách với Vương tổng.
    - Diễn xuất không thành thục có thể tập luyện nhiều a!
    Vương tổng cười như một người lớn tuổi hiền hậu:
    - Gần đây tôi chuẩn bị đầu tư một bộ phim. Nếu như tiểu thư Ninh Tây cảm thấy hứng thú thì chúng ta hẹn lấy một ngày để trò chuyện, chọn lấy một nhân vật thích hợp với em. Em cảm thấy thế nào?
    Ninh Tây đang định mở miệng từ chối thì cửa phòng đối diện đột nhiên mở, một người nam nhân trẻ tuổi bước ra. Vương tổng vừa thấy người này liền treo lên vẻ mặt tươi cười nhiệt tình, lao tới chào hỏi:
    - Tưởng tiên sinh! Thật không ngờ có thể gặp được ngài ở đây!
    - Vương tiên sinh?
    Tưởng Thành do dự một chút mới nhận ra được người đàn ông trung tuổi trước mặt mình là ai. Ánh mắt anh ta đảo qua Vương tổng và Ninh Tây.
    - Xem ra tôi đi ra không đúng lúc rồi.
    - Đúng lúc, đúng lúc!
    Vương tổng cười bồi:
    - Có thể gặp được Tưởng tiên sinh là may mắn của tôi đây.
    - Thành tử, cậu còn đứng ở cửa ra vào làm gì?
    Trong phòng có người thấy Tưởng Thành đứng ở cửa không nhúc nhích liền trêu đùa:
    - Ở bên ngoài có hổ hay có gì à?
    - Cậu nằm mơ hả?
    Tưởng Thành quay đầu lại nói với đám bạn ở trong phòng:
    - Hổ thì không có, ngược lại có một người đẹp đây!
    - Người đẹp thế nào mà khiến Tưởng đại thiếu gia của chúng ta nhìn ngây người thế?
    Có người bạn nghển cổ nhìn ra ngoài cửa, một lúc sau mới quay lại nói với những người khác
    - Đúng là một đại mỹ nhân. Hình như là diễn vai phụ của một bộ phim mới chiếu. Mấy hôm trước còn có người nói với ta rằng trông cô ấy giống mối tình đầu của mình… Tên là gì ấy nhỉ?
    - Ta biết ngươi nói ai rồi. Có phải là cái cô nghệ sĩ tên Ninh Tây không?
    Thường Thời Quy vẫn ngồi một góc không nói gì đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài. Đám người ngồi đấy không hiểu vì sao anh làm thế, quay mặt nhìn nhau nhưng không tiện mở miệng hỏi gì.
    Ninh Tây cũng nghe được loáng thoáng mấy câu trò chuyện ở trong phòng. Cô khẽ ho một tiếng che giấu sự lúng túng, chỉ là cảm thấy không thích vị Tưởng tiên sinh đang đứng trước mặt này một chút nào.
    Người trong cuộc vẫn đang ở đây mà vẫn bàn tán không e ngại gì. Nói cho cùng là đám người này coi thường cô, càng không nói đến hai chữ tôn trọng.
    - Thường tiên sinh!
    Ninh Tây nghe thấy tiếng của Vương tổng ở bên cạnh vang lên, mang theo vài phần hưng phấn lẫn kính sợ, ngay cả giọng nói cũng run rẩy theo.
    Ninh Tây ngẩng đầu lên, thấy một bóng người quen thuộc.
    - Ninh tiểu thư!
    Ánh mắt của Thường Thời Quy nhìn về phía Ninh Tây, giọng điệu bình thản:
    - Chào cô!
    - Thường tiên sinh, ngài khỏe!
    Ninh Tây lễ phép cười với anh. Thảo nào người trong phòng này coi thường nghệ sĩ nhỏ như cô, hóa ra đều là đám người bình thường được tâng bốc, cung kính.
    Vương tổng đứng bên cạnh cười bồi, trong lòng thì sóng to gió lớn. Ninh Tây là ai, có thân phận gì, tại sao lại quen biết nhân vật lớn như thế này?
    Tưởng Thành nhíu mày, tựa vào cạnh cửa, cười như không cười nhìn về phía Vương tổng và Ninh Tây, im lặng không nói gì. Thường Thời Quy đi qua cậu ta, đến phía trước Ninh Tây, liếc mắt nhìn gian phòng náo nhiệt ở đối diện. Bên trong phòng, mấy nhân viên chủ sang* của đoàn làm phim Lòng đã yêu em đang rót rượu cho nhau. Ở góc tường còn có người đang nôn ọe. Trong phòng mờ mịt chướng khí, hoàn cảnh cực kỳ kém.
    Vương tổng xấu hổ cười cười, thân thể di chuyển sang bên, ý đồ che khuất căn phòng ồn ào ở sau lưng.
    Thấy động tác của hắn, Tưởng Thành nhếch miệng cười, đang định mở miệng nói gì đó nhưng thấy bóng lưng của Thường Thời Quy lại đem những lời khinh miệt nuốt vào.
    - Nếu như Vương tổng không ngại, mời vào uống một chén với chúng tôi.
    Thường Thời Quy khẽ gật đầu với Vương tổng, sau đó lại nhìn về phía Ninh Tây:
    - Ninh tiểu thư cũng nể mặt vào ngồi chút.
    Lúc này Vương tổng liên tục gật đầu, vẻ mặt tươi cười không che lấp nổi.
    Ninh Tây liếc nhìn Tưởng Thành dựa ở cửa, mỉm cười lùi về sau một bước:
    - Cảm ơn lời mời của Thường tổng, nhưng mà thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi. Để dịp khác có cơ hội chúng ta ngồi ăn với nhau sau.
    Nói xong, cô cười áy náy với Thường Thời Quy rồi quay người trở về phòng của đoàn làm phim. Bởi vì bữa tiệc cũng sắp tàn cho nên sau khi chào hỏi mọi người xong, cô gọi Trương Thanh Vân ra về. Đến lúc ra cửa, cô thấy Thường Thời Quy vẫn đang đứng ở hành lang. Bóng người mạnh mẽ rắn rỏi giống như một pho tượng hoàn mỹ, không hề cử động.
    Nghe tiếng bước chân, Thường Thời Quy ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm giống như là giếng xưa không chút gợn sóng, khiến Ninh Tây nhìn không ra cảm xúc của anh. Thường Thời Quy bỗng nói ra mấy chữ.
    - Đi cẩn thận!
    - Ninh Tây cười cười, cả khuôn mặt sinh động hẳn lên
    - Chúc ngài chơi vui vẻ!
    Nói xong, cô giơ tay khẽ vẫy Thường Thời Quy, sau đó không lưu luyến gì nữa mà dứt khoát rời đi luôn.
    Đợi đến khi không nhìn thấy Ninh Tây và Trương Thanh Vân nữa, Tưởng Thành mới cười nhạo:
    - Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này dùng rất thành thạo đấy!
    Thường Thời Quy quay đầy nhìn, nhìn tới mức Tưởng Thành cảm thấy chột dạ.
    - Các ngươi chơi, ta về!
    Thường Thời Quy lôi kéo nút thắt cà vạt, quay người đi xa.
    - Thường ca…
    Tưởng Thành muốn cản anh lại nhưng không dám thật sự thò tay ra tóm người, đành trơ mắt nhìn Thường Thời Quy rời đi.
    Vương tổng nhìn chằm chằm bóng lưng của Thường Thời Quy, rồi lại quay ra nhìn vẻ mặt khó chịu Tưởng Thành, im lặng rụt cổ rồi lủi về phòng.
    Mặc dù ông muốn nịnh nọt những người trong tầng lớp này, nhưng muốn cũng phải xem thời cơ.
    - Thành tử, Thường ca đâu?
    Mấy người trong phòng thấy chỉ có mình Tưởng Thành đi vào, đều cảm thấy nghi hoặc?
    - Về rồi!
    - Chúng ta vất vả lắm mới gọi được người đến, ngươi làm gì để người đi mất rồi?
    Tưởng Thành cởi áo khoác ném lên ghế, kéo tay áo sơ mi lên khủy tay, tức giận bảo:
    - Vị đại gia đấy muốn đi, ai dám ngăn cản?
    Mấy người ngồi đấy nghe vậy đều im luôn không nói được gì. Một lúc lâu sau mới có người nhỏ giọng bảo:
    - Vừa rồi Bạch Lộ nhắn tin rằng cô ấy sắp tới rồi.
    Cả bàn lại một lần nữa im lặng.
    Ninh Tây đi ra bên ngoài nhà hàng, bị gió lạnh thổi phát run. Cô đón lấy áo khoác của Trương Thanh Vân quàng lên người. Đột nhiên có một chiếc xe màu đỏ phi vèo qua, gió thổi mạnh làm váy cô bay phần phật.
    - Xe đẹp thật!
    Cô nhìn theo chiếc xe thể thao màu đỏ kia, trong mắt tràn đầy thưởng thức.
    Xe dừng lại cách đó không xa, một mỹ nhân từ trên xe bước xuống, cô khẽ than:
    - Xe đẹp, người đẹp hơn. Đây mới gọi là xe xịn cho người đẹp.

    * Rượu qua ba chén: Ý chỉ là đã sau khi đã chúc rượu, uống rượu được 1 vòng
    * nhân viên chủ sang: Đã tìm nhưng chưa có định nghĩa rõ rệt cho từ này. Theo bản thân mình thì là từ chỉ các nhân viên quan trọng liên quan đến bộ phim như biên kịch, nhà sản xuất…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:23.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    2
    Xu
    0

    Mặc định

    Truyện bao nhiêu chương v bạn .phun chưa

  6. #14
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định


    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch

    Chương 12


    - Nếu như em thích xe thì cố gắng nổi tiếng đi. Đợi giá trị con người lên cao, muốn mua xe gì cũng được.
    Trương Thanh Vân mở cửa xe, nhét Ninh Tây vào trong xe, sau đó cúi người nói với Ninh Tây:
    - Nhưng mà nếu em thích con gái thì phải cẩn thân một chút, đừng để giới truyền thông bắt được nhược điểm.
    Nói xong câu đó, Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình cũng cảm động luôn. Trên thế giới này tìm đâu ra được một người đại diện sáng suốt, thoải mái như anh.
    Ninh Tây kéo kéo lại áo khoác trên người, vẻ mặt không biết nói thế nào:
    - Anh suy nghĩ nhiều quá rồi!
    - Không phải tôi nghĩ nhiều mà là ánh mắt em nhìn người đẹp kia rõ rệt như vậy, thật sự là…
    Trương Thanh Vân còn chưa nói hết câu thì nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Anh quay lại nhìn liền há hốc mồm.
    Thường tiên sinh đến đây từ lúc nào? Liệu anh ta có nghe thấy mấy câu vừa rồi hay không? Trong nháy mắt, Trương Thanh Vân bỗng cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập sự lúng túng.
    - Thường tiên sinh, xin chảo ngài, thật sự là vừa khéo.
    Trương Thanh Vân gượng cười, lay lay thân hình, cố gắng che đi mặt của Ninh Tây. Loại chuyện mất mặt này để mình anh chịu là được. Ninh Tây còn phải dựa vào mặt mũi để công tác, anh sẽ không kéo cô xuống nước cùng.
    - Chào anh!
    Vẻ mặt Thường Thời Quy có chút phức tạp nhìn về phía sau lưng Trương Thanh Vân. Ninh Tây im lặng kéo áo khoác che mặt mình.
    Dưới ánh đèn màu vàng kia, ánh mắt Thường Thời Quy nhìn về phía Ninh Tây dường như dịu dàng hơn. Anh nhìn Ninh Tây và Trương Thanh Vân, khẽ gật đầu và bảo:
    - Ngủ ngon!
    Ninh Tây kéo áo khoác che mặt xuống, thò mặt ra từ sau lưng Trương Thanh Vân, tủm tỉm cười nói:
    - Ngủ ngon!
    Trương Thanh Vân gượng cười mấy tiếng, đóng cửa xe hộ Ninh Tây rồi quay ra gật gật đầu chào Thường Thời Quy. Sau đó anh mới ngồi vào ghế lái, đạp chân ga đi xe ra khỏi nhà hàng.
    Đợi đi được một đoạn xa xa rồi Trương Thanh Vân mới thở ra một hơi, khẽ hỏi:
    - Em thấy liệu Thường tiên sinh có thật sự nghĩ rằng em là… gì gì đó không?
    - Anh ta cũng chẳng phải người đàn ông của em. Anh ta nghĩ sao thì có gì quan trọng chứ?
    Ninh Tây chống cằm, ra vẻ suy nghĩ:
    - Người như Thường tổng chắc sẽ không lôi chuyện này ra nói lung tung ở mọi nơi đâu.
    - Xin lỗi!
    Trương Thanh Vân nghiêm túc nói:
    - Sau này, lúc ở bên ngoài, tôi sẽ không nói đùa như thế nữa.
    Là một người đại diện, anh biết rõ khả năng cắt câu lấy chữ của truyền thông mạnh như thế nào. Mấy câu đùa vui kiểu này không nên nói tùy tiện. Chuyện hôm nay cũng là cảnh cáo đối với anh.
    Ninh Tây không ngờ rằng Trương Thanh Vân sẽ trịnh trọng xin lỗi mình như vậy. Cô sững sờ trong giây lát rồi cười nói:
    - Không có việc gì! Dù sao bây giờ em cũng chưa nổi tiếng, lần này em rộng lượng tha thứ cho anh.
    - Cảm ơn!
    Trương Thanh Vân cười cười, nhìn Ninh Tây qua kính chiếu hậu.
    - Tôi nhất định sẽ giúp em nổi tiếng!
    Ninh Tây tươi cười gật đầu, giống như rất tin tưởng lời nói của Trương Thanh Vân.
    - Ông chủ?
    Lái xe đứng sau lưng Thường Thời Quy nhỏ giọng hỏi:
    - Ngài về luôn bây giờ chứ?
    Thường Thời Quy khẽ gật đầu. Lái xe vội vã đi ra xe, mở cửa cho Thường Thời Quy.
    Ô tô chạy trong bóng tối, Thường Thời Quy nhắm mắt tựa vào ghế, trong đầu nhớ lại ký ức lúc trước. Từng mảnh ký ức ngắn trong trí nhớ đã phai màu rất nhiều, chỉ có cô bé mập mạp kia vẫn luôn sống động.
    Anh đột ngột mở mắt, nhìn thấy có một rạp chiếu phim cách đó không xa liền bảo:
    - Dừng xe!
    Xe chậm rãi dừng lại, anh khoác chiếc áo khoác màu xám, bước xuống xe, đôi chân thon dài không do dự mà bước thẳng tới rạp chiếu phim. Đêm đã khuya, bên ngoài rạp chiếu phim ngoài một vài đôi yêu nhau ra thì cũng không có nhiều người.
    Anh đi vào cửa, đến chỗ mua vé. Trong ánh mắt kinh diễm của người bán vé, anh mở miệng:
    - Cho tôi một vé phim “Lòng đã yêu em”.
    Phim bắt đầu chiếu, anh ngồi ở trong góc, nhìn xem nam chủ nữ chủ trên màn ảnh hợp rồi tan, tan rồi lại hợp, cuối cùng cũng trọn vẹn ở cạnh nhau. Mối tình đầu từng được nam chủ coi là tình cảm chân thành nhất chỉ còn chôn cất trong trí nhớ…
    Bộ phim chấm dứt, anh không vỗ tay hay chê bai, cũng không nhìn mấy cặp đôi tình cảm ở xung quanh mà lặng lẽ đi ra ngoài.
    Ninh Tây về đến nhà, sau khi tắm rửa liền nằm bẹp trên chiếc giường to mềm mại của mình. Buổi tối nay uống rượu làm cô không những không buồn ngủ mà còn có chút hưng phấn.
    Cô mở điện thoại, trong đó có mấy email của bạn bè nước ngoài gửi tới thăm hỏi hàng ngày, cô đều lần lượt trả lời hết.
    Sau khi trả lời xong, cô đứng dậy bật một bài hát ru ngủ. Bài hát lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cô cũng đi vào giấc ngủ.
    Trong một ngôi biệt thự khác ở thủ đô, Trần Nhất Tuấn và Ngụy Tư Kỳ đang cãi nhau. Máy tính, ti vi trong phòng đều bị đập nát, sách vở giấy tờ bay đầy đất. Cả căn phòng giống như bị bão quét qua.
    - Ngụy Tư Kỳ! Cô nổi điên cái gì đấy?
    Trần Nhất Tuấn đang cố áp chế sự phẫn nộ, vẻ mặt anh ta cực kỳ khó coi,
    - Anh nói ai nổi điên?
    Hai mắt Ngụy Tư Kỳ đỏ lên, trên mặt còn mang theo vệt nước mắt:
    - Chuyện trước kia đã qua, vì sao anh vẫn không thể buông?
    Trần Nhất Tuấn bực bội móc móc túi áo ngoài, tìm ra một điếu thuốc. Anh ta đốt, rít một hơi rồi nói:
    - Em nói gì, tôi không hiểu?
    Ngụy Tư Kỳ vừa cười vừa khóc:
    - Thật ra là anh đang tự trách, hay là… vẫn chưa quên được cô ta?
    - Chuyện đã qua, vẫn cứ nhắc lại làm gì?
    Giọng nói của Trần Nhất Tuấn có chút khàn khàn, quay đầu nhìn dưới sàn bừa bộn liền bảo:
    - Tôi đi ra ngoài uống mấy chén rượu. Em đi ngủ đi!
    - Trần Nhất Tuấn!
    Ngụy Tư Kỳ nhìn bóng lưng Trần Nhất Tuấn rời đi, điên lên, đập phá hết đồ trang trí bằng ngọc thạch trên giá sách, sau đó ôm mặt khóc. Trong lòng cảm thấy hận một người vô cùng.
    Dậy sớm là chuyện khổ sở trong đời. Bị điện thoại của Trương Thanh Vân đánh thức, Ninh Tây đành phải bò dậy.
    Lần này Trương Thanh Vân tìm cho cô đoàn làm phim mới. Bộ phim này tên là “Hán thời vân nguyệt”, một bộ phim lịch sử lớn. Người đóng vai nam nữ chính đều là mấy vị nghệ sĩ nổi tiếng, có thực lực ở trong giới. Trong bộ phim này, cô được đóng vai công chúa Đang Lợi*, trưởng nữ được yêu thương chiều chuộng nhất của Hán Vũ đế. Tuy cảnh diễn không nhiều nhưng cũng không phải kiểu nhân vật không quan trọng.
    Theo ghi chép của dã sử, trưởng công chúa Đang Lợi là con gái được Hán Vũ đế yêu thương chiều chuộng nhất, không chỉ là đệ nhất mỹ nữ của Đại Hán mà còn là công chúa duy nhất có đất phong. Về sau do dính dáng đến vụ án vu cổ* mà bị Hán Vũ Đế xử tử. Nhưng trong tư liệu lịch sử ghi chép thì vị công chúa này lại không bị liên lụy trong vụ án vu cổ. Vì vậy, cốt truyện của bộ phim “Hán thời vân nguyệt” không dựa theo dã sử* mà được biên soạn theo đúng sách sử.
    Phần lớn mọi người đều kính trọng những người có thực lực, Ninh Tây cũng vậy. Sau khi đến đoàn làm phim, cô liền chủ động cung kính chào hỏi nhân viên bộ phận chủ sang*, sau đó mới đi theo nhân viên công tác đến chỗ thử trang phục.
    Trong lịch sử cũng không ghi chép gì nhiều về Đang Lợi công chúa, nhưng danh tiếng Đại hán đệ nhất mỹ nhân của nàng lại có khả năng thúc đấy nội dung cốt truyện của bộ phim.
    Sau khi thay đổi quần áo kiểu cổ cực kỳ hoa lệ, tóc cũng búi cao thì Ninh Tây được trợ lý đạo diễn dẫn đến trước mặt đạo diễn.
    Đạo diễn Từ là cao thủ quay phim về lịch sử của giới phim truyền hình. Tất cả những bộ phim qua tay ông đều rất chuẩn về lễ nghi, trang phục hay đạo cụ, tuyệt đối không có những sai lầm kiểu như đồ vật thời Tống xuất hiện ở thời nhà Hán.
    Ninh Tây hóa trang xong xuất hiện trước mặt ông, ông khẽ gật đầu hài lòng, sau đó nói với Trương Thanh Vân:
    - Ngoại hình rất được, xứng đôi với danh hiệu Đại Hán đệ nhất mỹ nhân của công chúa Đang Lợi
    Vấn đề còn lại chính là trong kịch bản, công chúa Đang Lợi lớn tuổi hơn Ninh Tây, liệu cô có nắm chắc, diễn tốt được nhân vật này hay không?
    Trong phim mà ông làm đạo diễn sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống nhân vật là Đệ nhất mỹ nhân mà ngoại hình của diễn viên lại bình thường. Như vậy là coi thường thẩm mỹ và chỉ số thông minh của người xem.
    - Là công sức của thợ trang điểm và bên trang phục.
    Trương Thanh Vân cười đạp:
    - Em ấy còn là người mới. Nếu có chỗ nào biểu hiện không tốt thì ngài cứ phê bình.
    Đạo diễn Từ cười ha ha, vỗ vỗ vai Trương Thanh Vân và bảo:
    - Được rồi! Tôi tin tưởng thực lực của nghệ sĩ mà cậu mang.
    Nói xong, ông quay sang Ninh Tây bảo:
    - Cô đi chuẩn bị một chút. Lát nữa, lúc quay chụp với hai nghệ sĩ chính đừng quá khẩn trương.
    Nghệ sĩ cần danh tiếng, người đại diện cũng vậy. Ninh Tây có một người đại diện như vậy cũng là vận may của cô.
    - Cảm ơn đạo diễn Từ, tôi sẽ cố gắng hết sức!
    Ninh Tây tươi cười cảm ơn, không đến gần ông mà ngồi sang một bên xem kịch bản.
    Nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến cảnh quay có Ninh Tây.
    Bối cảnh quay đã được dựng từ trước, nhân vật nam chính Lưu Chấn Đông và nữ chính Chu Hải Lệ mặc trang phục hoàng đế và hoàng hậu, một ngồi, một quỳ trước bàn, trên đó còn bày các món ăn.
    - Tất cả các tiểu tổ chuẩn bị cho tốt!
    Đạo diễn Từ cầm lấy loa phóng thanh bên cạnh, nhìn hai vị diễn viên chính trong màn ảnh, tay giơ lên ra hiệu và nói:
    - Bắt đầu!
    - Bệ hạ, Cư nhi làm sao có thể làm ra chuyện ác độc như vậy. Xin bệ hạ minh xét!
    Hồng nhan chưa lão, ân trước đoạn, Vệ Tử Phu đã sớm không còn là vũ nữ xinh đẹp động lòng người của phủ công chúa năm nào. Nàng vì Lưu Triệt sinh con dưỡng cái, dần dần già đi. Đến lúc Thái tử dần dần lớn lên thì trượng phu của nàng lại bắt đầu kiêng kị nàng và con cái của nàng. (Đoạn này là phim về lịch sử nên mình vẫn để các từ cổ cho hợp văn cảnh nhé!)
    Lưu Triệt bưng chén rượu nhỏ, trên mặt không hiện ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ là bàn tay hơi run nhè nhẹ làm lộ ra tâm trạng không yên của ông.
    Có lẽ không phải ông không biết Thái tử Cư là người vô tội. Chẳng qua tuổi tác ông cao dần, mà Thái tử lại càng ngày càng được triều thần tôn sùng, Ông cảm thấy mình bị uy hiếp.
    Quan trọng nhất là… Hoàng hậu và Thái tử Cư chẳng lẽ thật sự không có chút dã tâm nào sao.
    Ông nhìn Hoàng hậu quỳ trước mặt mình, trong mắt tràn đầy mỏi mệt.
    - Bệ hạ, trưởng công chúa cầu kiến!
    - Tiểu thái giám ở ngoài cửa run rẩy quỳ trên mặt đất, không dám nhìn Đế hậu hai người.
    Nghe thấy đứa con gái mà mình yêu thích nhất đã đến, Lưu Triệt đặt chén rượu nhỏ trong tay xuống, nói với Vệ Tử Phu còn quỳ trên mặt đất rằng:
    - Nàng đứng lên đi!
    Vệ Tử Phu và Lưu Triệt đã làm vợ chồng nhiều năm, làm sao không biết rằng lúc này hắn không muốn nghe nàng giải thích. Nàng cũng biết, giờ càng giải thích thì càng khiến bệ hạ phiền chán, vì vậy đành lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, quỳ ngồi sang một bên.
    - Mời trưởng công chúa vào đây!
    Giọng điệu của Lưu Triệt dịu đi một chút. Có lẽ do con gái không ảnh hưởng đến quyền uy của ông, hoặc là đứa con gái này rất xinh đẹp lại biết làm cho ông vui, vì vậy ông mới tràn đầy tình thương của cha với trưởng nữ.
    Màn ảnh quay đến đây, đạo diễn Từ ở sau máy giám thị trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Hành động của Lưu Chấn Đông và Chủ Hải Lệ rất tốt, có độ co dãn cao hơn nữa cực kỳ có sức hút. Nếu như Ninh Tây biểu diễn quá yếu thì sẽ bị bộc lộ rất rõ trong cảnh này.
    - Phụ hoàng, mẫu hậu!
    Nữ nhân xinh đẹp mang theo dáng tươi cười từ bên ngoài màn ảnh đi vào. Trong tay nàng còn bê một đĩa điểm tâm. Vẻn vẹn chỉ một nụ cười cũng đủ khiến cho người ta biết rõ vì sao Lưu Triệt chỉ yêu chiều mỗi cô con gái này thôi.
    Từ đạo diễn quay cảm khái với Trương Thanh Vân:
    - Nghệ sĩ mà cậu mang lần này đúng là cực kỳ tốt.
    Một nữ nghệ sĩ có tương mạo, có diễn xuất, có linh khí, không lo không thể nổi tiếng.

    * Công chúa Đang Lợi: Vệ Trường công chúa, con gái lớn của Hán Vũ Đế Lưu triệt và Vệ hoàng hậu Vệ Tử Phu, theo sử sách ghi lại, nàng rất xinh đẹp, có danh hiệu Đại Hán đệ nhất mỹ nhân.
    * Vụ án vu cổ: Khi về già, Hán Vũ Đế tuổi cao, mê tín. Năm 91 TCN, vì tin vào chuyện trong một giấc mơ, Vũ Đế sai cận thần Giang Sung mở một cuộc điều tra. Giang Sung từng đắc tội với Thái tử, thấy Hán Vũ Đế đã cao tuổi, sợ Lưu Cứ lên ngôi thì khó toàn mạng, bèn bí mật tố cáo với Hán Vũ Đế rằng có người mong Hoàng đế chết sớm, dùng thuật vu cổ để niệm chú nguyền rủa. Hán Vũ Đế tin lời Giang Sung, bèn cho làm sứ giả, giao cho quyền xét xử các sai lầm của hoàng thân quốc thích.
    Thái tử Lưu Cứ sợ Giang Sung hại mẹ con mình, bèn hỏi kế Thiếu phó Thạch Đức. Theo lời Thạch Đức, Thái tử vội vã chạy tới Vị Ương cung cầu cứu Vệ hoàng hậu điều ngự mã và xạ sĩ của Hoàng hậu tới. Ngày 9 tháng 7, năm 91 TCN, Thái tử Lưu Cứ tập hợp quân sĩ, bèn giả lệnh phụ hoàng bắt bè đảng Giang Sung giết chết, rồi mang quân chiếm cứ các vị trí trọng yếu trong kinh thành Trường An, đánh phá kho vũ khí ở cung Trường Lạc.
    Người cùng phe cánh của Giang Sung là Tô Văn chạy thoát, tới Cam Tuyền cung báo cho Hán Vũ Đế. Hán Vũ Đế đang dưỡng bệnh, nghe tin bèn sai thừa tướng Lưu Khuất Mạo đem quân bắt Thái tử. Một trận chiến khốc liệt xảy ra, Thái tử Lưu Cứ bị thua và chạy thoát.
    Hoàng hậu vì bị hiểu lầm và cũng không có lý gì để giải thích nên đã dùng cái chết để chứng minh. Gia tộc họ Vệ một thời lừng lẫy bị diệt vong. Thi hài Vệ Tử Phu chỉ được an táng một cách vội vã với một áo quan nhỏ.
    Thái tử Lưu Cứ trốn cũng không thoát, cuối cùng bị phát hiện và cũng tự sát, nhiều người liên lụy trong vụ án gọi là Loạn Vu cổ này.
    * dã sử: Là nguồn sử được ghi chép từ dân gian, qua chuyện kể truyền miệng, gia phả, tự truyển… chưa được khẳng định chắc chắn hay có minh chứng cụ thể.
    * nhân viên chủ sang: Mình chưa tìm hiểu được từ này nghĩa là gì. Nhưng theo ý mình thì đây là những nhân viên của bộ phận chịu trách nhiệm về nội dung, cốt truyện phim.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Chuyện này hơn 100 chương, tác giả đã viết xong bạn nhé. Mấy hôm nay mình bận ko lên trả lời đc
    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:24.

  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,
  8. #15
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định


    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch

    Chương 13


    - Cung đưa phụ hoàng!
    Công chúa Đang Lợi dáng vẻ yểu điệu, phong tư ngàn vạn cúi người hành lễ với Hán Vũ đế. Trong lễ nghi mang theo sự uy nghi của công chúa lại có vài phần thân mật giữa con gái với phụ thân.
    - Rất tốt! Cắt!
    Đạo diễn Từ ngồi sau máy giám sát vung tay hô dừng. Ninh Tây quay đầu lại phát hiện ra Chu Hải Lệ đứng dậy, thân thể hơi run run liền đưa tay đỡ cô ấy một chút, sau đó cười rồi tránh sang một bên.
    Cảnh diễn này quay xong, Ninh Tây cũng thả lỏng hơn nhiều. Cô ngồi trên ghế trang điểm lại, trong lòng có chút không bình tĩnh. Quay phim cùng với những diễn viên đứng đầu có thực lực, đúng là rất áp lực. Đến đoạn cuối, suýt chút nữa cô bị hai người đó dắt đi.
    - Chị Tây Tây!
    Tiểu Dương rót cho Ninh Tây một chén trà mật ong táo đỏ, nói thầm:
    - Chị mặc đồ cổ trang trông thật xinh đẹp.
    Ninh Tây mở mắt, nở nụ cười dịu dàng với Tiểu Dương,
    Thấy nụ cười đó, tiểu Dương liền ngây người, một lúc sau mới che má đỏ bừng, cầm nửa chén trà mật ong táo đỏ của Ninh Tây chạy đi.
    Trương Thanh Vân đi tới thì thấy cảnh này. Anh hơi dừng chân một chút, rồi mới đi đến bên cạnh Ninh Tây:
    - Hôm nay em còn hai cảnh quay nữa. Là đối diễn với Chu lão sư.
    Tuy rằng độ hot của Chu Hải Lệ không bằng những nghệ sĩ tuổi trẻ, nhưng địa vị và quan hệ trong vòng của cô thì ít ai có thể sánh bằng. Với cô, ngay cả bên đầu tư lẫn đạo diễn của Hán thời vân nguyệt cũng phải khách khí một hai phần.
    Ninh Tây biết rõ Trương Thanh Vân đang nhắc nhở bản thân không nên đắc tội với Chu Hải Lệ, vì vậy im lặng gật đầu. Bàn tay vô ý thức lật lật kịch bản, sau đó cúi đầu xem lại một lần nữa lời kịch đã sớm thuộc lòng.
    Ở bên phía Chu Hải Lệ, mấy phụ tá cùng thợ trang điểm riêng đang vây quanh cô. Cô lật xem kịch bản, quay đầu nói chuyện phiếm với đạo diễn Từ:
    - Người mới mà lúc nãy đối diễn với tôi không tệ!
    - Có thể để cô khen một tiếng tốt vậy chắc chắn không kém rồi.
    Từ đạo diễn nói, coi như khen cả Chu Hải Lệ lẫn Ninh Tây.
    - Được rồi! Chúng ta là bạn cũ nhiều năm như vậy, không cần dùng kiểu nói đó với tôi!
    Chu Hải Lệ liếc xéo đạo diễn Từ, sau đó nói:
    - Đợt trước, lão Tiền mời tôi biểu diễn một nhân vật. Trong lúc nói chuyện phiếm còn phàn nàn với tôi rằng trong phim còn một vai phụ rất quan trọng chưa tìm được diễn viên phù hợp đây.
    Sắc mặt đạo diễn Từ hơi thay đổi.
    - Là bộ Đàm hải tiên ký của Tiền Từ Hải?
    Đàm hải tiên ký là bộ phim điện ảnh tiên hiệp có đầu tư tài chính cao nhất trong mấy năm gần đây, tổng đầu tư lên đến gần một trăm triệu. Tuy rằng còn chưa bắt đầu quay chụp nhưng đã khiến rất nhiều người chú ý.
    - Vai phụ quan trọng nào vậy?
    Đạo diễn Từ biết cái tật của Tiền Từ Hải, đó chính là thà thiếu chứ không ẩu. Vì quay một bộ phim phù hợp với tưởng tượng của mình mà ông ta có thể kéo dài đến tận ba, năm năm. Hết lần này tới lần khác mấy nhà đầu tư lại coi trọng ông ta. Chỉ cần Tiền Từ Hải mở miệng nói muốn quay phim, chắc chắn sẽ có người chủ động đưa tài chính đến tận cửa.
    Đều cùng là đạo diễn đấy, mà đãi ngộ phải nói là khác biệt như trên trời dưới biển.
    - Thanh Yên tiên nhân!
    Chu Hải Lệ cười cười trả lời:
    - Trong nguyên tác miêu tả Thanh Yên tiên nhân là dùng những câu chữ như đoan trang tú lệ, không nhiễm bụi trần, phong hoa tuyệt đại… Vì vậy đạo diễn Tiền đang hao tâm tổn trí đi tìm một diễn viên như vậy.
    - Vài hôm trước không phải có truyền thông đưa tin rằng hắn đã tìm được người rồi à?
    Đạo diễn Từ nhớ tới một thời gian trước, tin tức về Đàm hải tiên ký bay đầy trời. Tuy rằng Thanh Yên tiên nhân không phải nhân vật chính nhưng cũng là một trong những nhân vật chủ yếu, sao lại chưa tìm được người thích hợp cơ chứ?
    - Ông cũng biết lão Tiền bắt bẻ ghê gớm đến mức nào rồi.
    Chu Hải Lệ bất đắc dĩ thở dài:
    - Tôi thấy ngoại hình của Ninh Tây có vẻ phù hợp. Không biết có được hay không nhưng thử một lần cũng không có gì xấu.
    Đạo diễn Từ hơi nhíu mày:
    - Cô đúng là hào phóng. Nguyện ý dìu dắt hậu bối như vậy.
    Chu Hải Lệ nghe thế lại cười, nói lại:
    - Bọn họ cũng không ảnh hưởng gì đến lợi ích của tôi, thấy được người hợp mắt thì dẫn một chút, coi như kết thiện duyên. Ai có thể nói trước được sau này thế nào.
    Trong lòng đạo diễn Từ hiểu rất rõ, Chu Hải Lệ cũng không phải nhà từ thiện một lòng lo nghĩ cho người khác. Cô vừa mới hợp tác đã nguyện giúp đỡ Ninh Tây, tuyệt đối không chỉ đơn giản là thấy vừa mắt mà thôi.
    Nhưng ông cũng rất thức thời, không hỏi kỹ xem nguyên nhân trong đó là gì. Đã là người lăn lộn trong vòng luẩn quẩn này thì đừng có tò mò quá.
    Buổi chiều, lúc quay phim xong, người đại diện của Chu Hải Lệ đến nói với Trương Thanh Vân điều này. Trương Thanh Vân vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Kinh hãi là không ngờ Chu Hải Lệ lại giúp đỡ bọn họ, mừng là vì Ninh Tây thậm chí có được một cơ hội tốt như vậy.
    Địa vị của Tiền Từ Hải rất cao, người mới giống như Ninh Tây ngay cả cơ hội diễn thử trước mặt ông cũng không có. Chu Hải Lệ có giao tình với Tiền Từ Hải, đồng ý đưa Ninh Tây đến thử kính, đây cũng đã là cơ hội cực kỳ khó có được rồi.
    Anh nói ngay cho Ninh Tây biết chuyện này, sau đó dắt cô đến chỗ Chu Hải Lệ để cảm ơn.
    - Chẳng qua tôi thấy ngoại hình của Ninh Tây có vẻ giống với miêu tả của nguyên tác, hành động cũng không kém mới dám bảo với lão Tiền.
    Chu Hải Lệ có phòng nghỉ riêng của mình, thấy Ninh Tây và Trương Thanh Vân đến liền bảo trợ lý rót trà cho hai người, sau đó mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ thân thiện:
    - Nếu như kỹ thuật diễn của Ninh Tây không tốt thì dù cho em ấy có đẹp như tiên nữ, giống như tiên nữ tôi cũng sẽ không nói chuyện này.
    - Dù nói thế nào thì có sự giúp đỡ của Chu lão sư em mới có cơ hội đi diễn thử.
    Ninh Tây đứng dậy, cung kính hướng Chu Hải Lệ nói lời cảm ơn:
    - Thật sự rất cảm ơn ngài.
    - Không cần khách khí! Tôi cũng vì giúp đỡ bạn bè, muốn giúp anh ta sớm chút tìm được diễn viên hợp ý, đoàn làm phim cũng sớm bắt đầu.
    Chu Hải Lệ mở hộp thuốc lá trên bàn ra, lấy một điếu, đốt thuốc rồi đặt lên môi, khẽ hút.
    - Tôi vừa xem sắp xếp của đoàn làm phim. Ngày mai vừa vặn em không có cảnh quay. Vậy ngày mai sang chỗ lão Tiền thử diễn đi.
    Mặc dù cô đã bước qua tuổi bốn mươi rồi nhưng tư thái hút thuốc lại vô cùng có phong vận.
    Ninh Tây gặp qua rất nhiều người hút thuốc, thế nhưng có thể hút thuốc ưu nhã như Chu Hải Lệ thì chẳng có mấy người. Cô nhìn Chu Hải Lệ, có chút thất thần.
    Có người nói, thời gian chỉ có thể mang đi dung mạo bên ngoài nhưng mà không thể lấy đi nét đẹp bên trong. Ninh Tây rất đồng ý với lời nói này, giống như Chu Hải Lệ đang ngồi trước mặt cô vậy. Cô thấy người phụ nữ này xinh đẹp không gì sánh bằng.
    - Khụ khụ!
    Trương Thanh Vân thấy được ánh mắt Ninh Tây nhìn Chu Hải Lệ liền ho khan hai tiếng, ý đồ nhắc nhở Ninh Tây uyển chuyển một chút.
    Ninh Tây thu hồi ánh mắt, cúi đầu bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, che giấu đi ánh mắt kinh diễm của mình.
    Chu Hải Lệ lăn lộn trong ngành giải trí hơn hai mươi năm, làm sao có thể không hiểu được ánh mắt của cô gái trẻ tuổi này. Cô cười, rõ ràng là bị lấy lòng bởi ánh mắt của Ninh Tây, vốn có một phần hảo cảm cũng biến thành ba phần.
    Sau khi tiễn bước Trương Thanh Vân và Ninh Tây, Chu Hải Lệ có chút khàn khàn, nói với người đại diện:
    - Tôi cũng hơi hiểu vì sao có người mở miệng khiến tôi chiếu cố Ninh Tây này một chút rồi .
    Người đại diện quay người cất cốc trên bàn vào khay:
    - Cô gái trẻ trung xinh đẹp, có nhân vật lớn vừa ý cũng là điều bình thường.
    - Cũng không phải là cùng một kiểu!
    Chu Hải Lệ thấp giọng cười cười, âm điệu có chút gợi cảm. Cô nghiêng đầu nhìn người đại diện:
    - Trong cái vòng này, không thiếu nhất chính là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
    Người đại diện đặt khay xuống bàn, đi đến bên cạnh Chu Hải Lệ:
    - Tôi không thấy cô ấy có gì đặc biệt.
    - Bởi vậy cậu mới không hiểu được phụ nữ.
    Chu Hải Lệ híp mắt, lười biếng bảo:
    - Đã lâu lắm rồi tôi không thấy qua một đôi mắt như vậy.
    Người đại diện cúi đầu, nhớ lại bộ dáng của Ninh Tây, chỉ nghĩ đến khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của cô, lại không có ấn tượng gì với những cái khác.
    Anh gãi gãi đầu, có lẽ bản thân anh thật sự không hiểu rõ phụ nữ. Chả trách lão bà vẫn chê trách anh chưa đủ lãng mạn.
    Vào đêm, Ninh Tây làm một giấc mộng. Sau khi tỉnh, cô quên hết nội dung giấc mơ là gì, nhưng lại không thể nào ngủ thêm được nữa.
    Nhặt tiểu thuyết nguyên tác của Đàm hải tiên ký trên mặt đất lên, cầm lấy đồng hồ để trên tủ ở đầu giường. Cô nhìn thời gian, là năm rưỡi sáng. Cô nhàm chán mở điện thoại lên, đăng nhập weibo của mình. Status gần đây nhất của cô được đăng hai ngày trước.
    Xem hết một lượt tin nhắn lại của người hâm mộ, cô lại để điện thoại xuống, bò từ trong chăn ấm ra ngoài, đi đến phòng tắm rửa mặt.
    Tiếng nước rào rào vào sáng sớm yên tĩnh cực kỳ vang dội. Ninh Tây tắt vòi nước, cười với chính mình ở trong gương, còn thò tay xoa xoa hơi nước trên mặt gương.
    Giọt nước từ mặt gương chảy xuống dưới, Ninh Tây ngáp một cái, quay người ra khỏi phòng tắm, sau đó mở tất cả đèn trong phòng lên. Ngay lập tức, mọi thức đều sáng như ban ngày.
    Cô nấu cho mình một bát cháo thịt nạc cùng một quả trứng trần. Sau khi ăn xong, cô liền súc miệng, thay quần áo, trang điểm. Ninh Tây nhìn bản thân mình trong gương, làm một cái hành động tự cổ vũ mình.
    Trương Thanh Vân và Ninh Tây đầu tiên là đến gặp Chu Hải Lệ, sau đó Chu Hải Lệ sẽ dẫn bọn họ đến gặp Tiền Từ Hải.
    Có lẽ cần phải thử cả trang phục nên bọn họ đến gặp Tiền Từ Hải tại một gian văn phòng. Ở đó, ngoài Tiền Từ Hải ra còn có cả thợ trang điểm, thợ trang phục, nhà tạo mẫu tóc cùng mấy vị nhân viên chủ sang. Nhìn vào đấy cũng đủ để thấy sự coi trọng của Tiền Từ Hải đối với nhân vật này.
    Sau khi chào hỏi xong, Tiền Từ Hải cũng không kéo dài thời gian mà trực tiếp nói với Ninh Tây:
    - Ngày hôm qua, Chu Hải Lệ gửi hình của cô cho tôi xem. Ngoại hình của cô đúng là rất phù hợp, nhưng chỉ có ngoại hình thôi thì không đủ.
    Ông chỉ về phía đám người thợ trang điểm phía sau mình:
    - Trước hết, cô thử quần áo đi. Sau đó lại biểu diễn một đoạn cho tôi xem.
    Ninh Tây khẽ gật đầu, đi theo nhân viên công tác đến phòng bên cạnh để thay đồ và trang điểm.
    Thợ trang phục chọn cho cô một chiếc áo bào màu xanh nhạt. Không biết áo này may bằng vải gì, mặc lên người nhìn hết sức phiêu dật, nhưng tuyệt đối không khiến cho người khác cảm thấy nó là đồ giá rẻ hoặc hàng nhái.
    Kiểu tóc cũng được sửa thành búi tóc phi tiên giống như tiên nữ trên bức bích họa thời cổ đại. Kiểu dáng của mảnh lụa trên trên người và đồ trang sức cũng đều giống với tạo hình trong bức họa Phi Thiên.*
    Trong nguyên tác có nói Thanh Yên tiên tử, da trắng hơn tuyết, mi cong tựa núi xa, mái tóc mượt mà như mây, mắt sáng như sao trời. Có thể nói, trong tưởng tượng của tác giả lẫn người đọc, nàng là một nhân vật cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ phù hợp với hình tượng tiên nhân mà người đời hay tưởng tượng.
    Ninh Tây thấy giữa lông mày của mình hơi lạnh, trong lòng biết đây là thợ trang điểm vẽ họa tiết giữa trán cho mình.
    - Được rồi.
    Đại khái khoảng mấy phút sau, thợ trang điểm dừng tay bảo:
    - Coi như xong.
    Ninh Tây mở mắt ra, chậm rãi đứng lên. Cô nói cảm ơn với đám người thợ trang điểm, sau đó mới nhấc lên làn váy, đi về phía văn phòng.
    Trong văn phòng, Tiền Từ Hải đang nói chuyện phiếm với Chu Hải Lệ. Nhưng khi cửa phòng mở ra, trong giây phút đó, ông không nói được lời nào nữa.


    * Bức họa phi thiên: Ở đây các bức bích họa được nói đến là các bức tranh trên tường đá tại hang đá Mạc Cao cách trung tâm thành phố Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc 25 km về phía Đông Nam. Đây được gọi là động Thiên Phật hay là hang Đôn Hoàng Các hang đá này thực sự không phải là hang mà là các công trình chạm khắc trong đá, thuộc dạng kiến trúc chạm khắc đá. Ở đó có rất nhiều các bức họa chạm khắc trong đá, nói về Phật giáo và có nhiều hình ảnh về tiên, phật….

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:24.

    ---QC---


  9. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status