TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 33

Chủ đề: Nữ thần trở về - Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

  1. #16
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định


    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch

    Chương 14


    Nét đẹp thật sự phải toát ra từ bên trong chứ không chỉ hời hợt ở bên ngoài.
    Vì nhân vật Thanh Yên tiên tử mà Tiền Từ Hải đã mời không ít nữ nghệ sĩ có tướng mạo xuất chúng đến thử kính*. Nhưng mà những người này đều thiếu một loại cảm giác ông muốn tìm.
    Ông từng xem qua tiên nữ phi thiên trên bức bích họa Đôn hoàng. Cho dù năm tháng ăn mòn, tướng mạo của những tiên nữ kia đã mơ hồ không rõ nhưng thần thái, dáng vẻ trong bức họa cũng đủ khiến cho người ta vô cùng hướng tới thế giới của tiên nhân.
    Cái loại cảm giác chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể khiến người ta kính sợ và hướng tới tiên giới thì chỉ có khuôn mặt đẹp thôi là chưa đủ, chưa thể biểu đạt được hết.
    Cho đến khi Ninh Tây vừa xuất hiện ở cửa ra vào, Tiền Từ Hải lại tìm được cảm giác năm đó khi nhìn thấy tiên nữ phi thiên trên bích họa Đôn Hoàng.
    Lúc Chu Hải Lệ thấy Ninh Tây đi đến cũng ngây người mất một lúc. Cô quay đầu nhìn ánh mắt của Tiền Từ Hải liền biết Ninh Tây đã được chọn.
    Ninh Tây đi vào cửa liền nghe thấy Tiền Từ Hải lên tiếng:
    - Không cần diễn thử nữa!
    Trong lòng Ninh Tây không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh trên mặt, nhìn về Tiền Từ Hải. Không hiểu bản thân cô biểu hiện kém cỏi đến mức nào mà khiến cho đạo diễn Tiền bỏ luôn cả diễn thử.
    Tiền Từ Hải kích động xoa tay:
    - Hải Lệ, hôm nay tôi thiếu cô một nhân tình lớn. Lần sau sẽ mời cô một bữa.
    Nói xong, hai mắt ông sáng rực nhìn về phía Ninh Tây:
    - Cô tên Ninh Tây à? Xuất thân từ đào tạo chính quy hả?
    Ninh Tây khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu. Động tác không quá mạnh, đồ trang điểm lại phiêu dật* nên cũng mang theo vài phần tiên khí.
    Mấy vị nhân viên chủ sang đều sáng mắt, liếc nhìn nhau tỏ vẻ hài lòng.
    - Mời ăn thì không cần đâu. Đến lúc đóng phim nhớ để cho tôi mấy cảnh xinh đẹp là được rồi.
    Chu Hải Lệ biết Tiền Từ Hải nhìn trúng Ninh Tây rồi, cô quay đầu cười tủm tỉm, nhìn Ninh Tây và bảo tiếp:
    - Đây là nghệ sĩ mới ký ước của Cửu Cát. Mấy ngày gần đây đang diễn vai công chúa Đang Lợi trong đoàn làm phim của lão Từ, rất có linh tính.
    Với con mắt của cô, tuy rằng diễn xuất của Ninh Tây còn kém thuần thục so với các tiền bối trong giới nhưng lại tràn đầy linh khí. Chỉ cần Ninh Tây gặp được Bá Nhạc* cẩn thận mài dũa thì chỉ vài năm nữa thôi, nước Hoa của bọn họ lại có một diễn viên tốt của phái thực lực.
    Tiền Từ Hải và Chu Hải Lệ đã có giao tình nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Chu Hải Lệ. Ông khẽ gật đầu với Ninh Tây:
    - Không xuất thân từ đào tạo chính quy cũng không sao. Có rất nhiều Thiên vương, Thiên hậu trong giới này cũng không phải xuất thân chính quy, nhưng kỹ thuật diễn vẫn tinh xảo, lay động lòng người.
    Trương Thanh Vân đứng ở bên cạnh, nghe đạo diễn Tiền nói vậy trong lòng khẽ động. Chuyện Ninh Tây diễn vai Thanh Yên tiên nhân có hy vọng rồi.
    - Hôm nay người đại diện của cô cũng đến. Tôi thấy dứt khoát ký hợp đồng luôn đi.
    Tiền Từ Hải cũng là người có tính tình, tìm được diễn viên mong muốn trong lòng liền quyết định ký hợp đồng luôn với người đó.
    - Ninh Tây, cô có ý kiến gì khác không?
    Trong lúc nhất thời Ninh Tây không kịp phản ứng. Cái này có nghĩa là… cô không cần diễn thử cũng xác định được vai diễn luôn rồi?
    - Đạo diễn Tiền, chúng tôi không có ý kiến gì cả.
    Trương Thanh Vân mở miệng nói:
    - Chúng tôi lúc nào cũng có thể ký hợp đồng.
    Cơ hội tốt như thế này, bình thường có tốn tiền cũng không mua được, bọn họ làm gì có ý kiến gì khác.
    Ký xong hợp đồng và hiệp nghị giữ bí mật, Tiền Từ Hải nói với Ninh Tây:
    - Thời gian khởi động máy quay cũng chỉ trong mấy ngày tới. Cô và người đại diện nhớ luôn mở điện thoại. Đến khi bắt đầu quay, phía bên chúng tôi sẽ có người gọi điện thọai cũng như gửi email liên lạc để bảo cô vào đoàn. Sau khi trở về, nhớ suy nghĩ, tìm hiểu một chút về nhân vật. Hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng.
    - Cảm ơn đạo diễn Tiền đã cho tôi cơ hội này. Tôi sẽ cố gắng hết sức!
    Ninh Tây hiểu cơ hội này khó có được, khó đến mức dù nói ra chưa chắc đã có người tin. Vì vậy, cô không dám bỏ sót bất kỳ lời nào của đạo diễn Tiền.
    Bộ dạng ngoan ngoãn của Ninh Tây cũng hợp mắt mấy vị chủ sang của đoàn làm phim, khiến bọn họ tăng thêm mấy phần hảo cảm với cô. Bản thân bọn họ đều là tiền bối trong vòng, vậy nên với những người mới mà tỏ vẻ cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết thì chắc chắn sẽ không mấy hảo cảm.
    Ngược lại, người mới biết điều, không có tính công kích giống như Ninh Tây, sẽ khiến người khác không tự giác mà giảm đi tâm lý đề phòng.
    Tiền Từ Hải còn có chuyện phải bàn bạc với những người khác, vì vậy Trương Thanh Vân và Ninh Tây không tiếp tục quấy rầy, biết điều chủ động chào ra về.
    Chu Hải Lệ không về cùng bọn họ mà ở lại. Cô đưa Ninh Tây ra tận cửa, cười bảo:
    - Hẹn mai gặp!
    - Vâng, ngày mai gặp!
    Ninh Tây nói cảm ơn Chu Hải Lệ, sau đó đi theo Trương Thanh Vân vào thang máy. Chu Hải Lệ nhìn cửa thang máy đóng lại xong mới quay người đi về bên trong phòng.
    Thấy cô về, Tiền Từ Hải cười trêu:
    - Coi trọng người mới này như vậy?
    Còn tự mình tiễn người ta ra đến cửa.
    - Cũng không quá coi trọng.
    Chu Hải Lệ cười như không cười liếc nhìn Tiền Từ Hải, sau đó nhỏ giọng nói với ông:
    - Chẳng phải chỉ có mình tôi coi trọng cô ấy.
    Có những lời mà cô không tiện nói rõ, nhưng dù sao Tiền Từ Hải đã quen biết nhiều năm với cô, có mấy chuyện nên nhắc nhở ông thì tốt hơn.
    Tiền Từ Hải hơi sững sờ, rồi lập tức cười bảo:
    - Nghệ sĩ có tiền đồ như vậy, có ai không thích cơ chứ. Tôi hiểu rồi!
    Chu Hải Lệ cười cười nhìn ông. Hai người không bàn luận chuyện của Ninh Tây nữa, nhưng trong lòng đều tự sáng rõ.
    Ra khỏi tòa nhà, Trương Thanh Vân không che giấu sự vui sướng trong lòng nữa. Anh mở cửa xe thay Ninh Tây, giọng điệu có chút kích động:
    - Lần này có thể tham gia phim của đạo diễn Tiền, đúng là sự trợ giúp rất lớn đối với sự nghiệp ban đầu của em.
    Sau khi bộ phim Lòng đã yêu em thu được thành công lớn, Trương Thanh Vân cũng nhận được không ít lời mời của mấy đoàn làm phim. Nhưng phần lớn đều là mấy bộ phim có kịch bản kém cỏi, làm ẩu, chuối chuối hoặc là mốt số phim thần tượng cùi cùi giá rẻ.
    Công ty đã định vị cho Ninh Tây rất cao, không có ý khiến cô lăn lộn cho quen mặt ở mấy đoàn làm phim nhỏ. Có đôi khi, nếu một diễn viên thường xuyên diễn vai trong các bộ phim kịch bản kém cỏi, lặp đi lặp lại hoặc phim giá rẻ liền dễ bị người xem định hình, có muốn nhận các kịch bản tốt, phim đầu tư cao cũng khó khăn.
    Cũng chính vì điều đó, để tránh ảnh hưởng đến con đường phát triển sau này của Ninh Tây, mà lúc chọn kịch bản, Trương Thanh Vân đặc biệt cẩn thận. Bây giờ, Ninh Tây có thể đi vào đoàn làm phim Đàm hải tiên ký thì địa vị của cô vô hình trung sẽ được đề cao, sau này cũng tăng lên tỷ lệ nhận được kịch bản tốt.
    Đấy cũng là nguyên nhân mà rất nhiều nghệ sĩ dốc sức liều mạng muốn tiến vào đoàn làm phim lớn, hoặc có đạo diễn nổi tiếng.
    Ninh Tây cầm kịch bản trong tay, nhìn cảnh phố phường lướt qua cửa sổ xe, cười nói:
    - Đúng thế! Cơ hội này cực kỳ khó có được!
    Cô muốn nổi tiếng, muốn tiền tài. Vì vậy, đối với cô, cơ hội này giống như đầu xuân, mưa khi khô hạn vậy.
    Xe đang đi vào đường hai chiều bỗng dừng lại. Ninh Tây nhìn đám xe phía trước cũng đang đứng im không đi được liền có chút nhàm chán, lôi điện thoại ra xem tin tức. Xem rồi mới biết trên đường có một đôi người yêu cãi nhau, cuối cùng người nữ lái xe xịn đâm vào đuôi xe của người nam. Người nam bị thương ở xương sườn, giờ đang đợi xe cấp cứu đến.
    Trong tin tức, hai người trong cuộc mặc đồ hàng hiệu, nam nằm ở chỗ ngồi của xe, nữ đứng bên cạnh cửa xe. Mặt của hai người đều đánh dấu X, không nhìn rõ khuôn mặt lẫn biểu cảm.
    Ninh Tây phóng to ảnh lên, nhìn hai người trong tấm ảnh, cười nhạo một tiếng rồi bỏ di động sang một bên.
    Vài phút sau, xe cứu thương Ò e ò e chạy tới, mỗi tội trên đường phố quá nhiều xe dừng lại làm xe cứu thương đi cực kỳ chậm.
    Ninh Tây ngồi trong xe, nhìn đèn tín hiệu màu xanh lóe lên trên nóc xe cứu thương, nụ cười nơi khóe miệng có chút lạnh lẽo.
    - Đám phú nhị đại này đúng là biết chơi đùa.
    Trương Thanh Vân cũng biết được tin tức. Anh đặt tay lên bánh lái, quay người nhìn Ninh Tây:
    - Chuyện này có thể cho vào phim truyền hình luôn được đấy.
    - Phim cẩu huyết* hả?
    Ninh Tây khẽ cười:
    - Anh xác định phim truyền hình như vậy sẽ không bị người xem mắng chửi bọn hắn não tàn, ảnh hưởng giao thông hả?
    Trương Thanh Vân nhún vai:
    - Cái thể loại như Trời lạnh Vương phá* còn có thì cái này tính là gì?
    Ninh Tây liếc mắt ghét bỏ:
    - Không ngờ anh cũng đi nghiên cứu mấy thể loại phim truyền hình như vậy.
    Trương Thanh Vân: … 
    Chỉ lát sau, giao thông khôi phục bình thường. Xe đi lên một đoạn, Ninh Tây liền thấy một chiếc Maserati thể thao mui trần màu lam nằm ở bên đường, chỗ đuôi xe lõm hẳn vào.
    Cô thu lại ánh mắt, cúi đầu sờ chiếc vòng bạc nhỏ trên tay mình.
    Trong đoàn làm phim Hán thời vân nguyệt ngoài đạo diễn Từ và Chu Hải Lệ ra thì không ai biết được Ninh Tây đã lấy được vai phụ quan trọng trong Đàm hải tiên ký, bởi vậy quay chụp tiếp đó vẫn thuận lợi vô cùng. Một tháng sau, toàn bộ cảnh quay của cô kết thúc, mấy vị nhân viên chủ sáng và diễn viên chính mời cô ăn một bữa chia tay.
    Có phóng viên tương đối linh thông tin tức phát hiện ra đoàn làm phim Hán thời vân nguyệt tổ chức tiệc chia tay cho một vai phụ liền cảm thấy hơi tò mò. Ninh Tây là người nào, có lai lịch gì mà khiến cho nhiều vị tai to mặt lớn nể tình như vậy.
    Ngoài mấy cảnh quay trong Lòng đã yêu em thì bây giờ Ninh Tây chưa có bất kỳ tác phẩm khác nào. Nhưng mà một người mới chẳng có chút tiếng tăm nào như vậy lại có thể khiến mấy người trong vòng nể mặt. Nếu như bảo trong đó không có gì ẩn giấu thì dù có đánh chết đám phóng viên vẫn không tin.
    Vì vậy ngày hôm sau, trên báo về giới giải trí lên đưa tin các diễn viên lớn tụ tập tổ chức tiệc đóng máy cho người mới của Hán thời vân nguyệt. Tiếc là bây giờ danh tiếng của Ninh Tây có hạn, ngoài một ít người tuổi trẻ hay dùng internet ra thì không có mấy người biết cô là ai. Thế nên tin tức này giống như hòn đá nhỏ ném xuống biển, chẳng gợn lên được chút sóng nào.
    Còn bản thân Ninh Tây mấy ngày nay đang cần cù khổ luyện kỹ thuật diễn. Cửu Cát mời người đến dạy cô theo hình thức một chọi một, hận không thể để cho kỹ thuật diễn của Ninh Tây kinh diễm tứ tòa, chinh phục thế giới.
    Từ sau khi cô lấy được nhân vật Thanh Yên tiên nhân trong Đàm hải tiên ký, công ty liền sắp cho cô xe và tài xế riêng để cô đi lại. Với tư cách là một trong số ít những nữ nghệ sĩ của Cửu Cát, mức độ đãi ngộ của cô đã đuổi kịp và vượt qua không ít nam nghệ sĩ trong công ty.
    Có thể thấy được câu vật hiếm thì quý cũng có đạo lý ra phết.
    Sau mấy giờ tập diễn cảnh khóc, đi ra khỏi phòng tập, Ninh Tây cảm thấy mắt mình đau rát. Ra khỏi cửa chính của công ty, cô đeo kính râm lên, tránh cho người đi đường hiểu lầm cô gặp chuyện gì oan khuất.
    Lúc ô tô đi qua một tiệm vịt quay, cô nhịn không được, cảm thấy thèm vịt nướng.
    - Chú ơi, dừng xe! Cháu xuống mua mấy thứ.
    Tuân theo đúng nguyên tắc cái gì cũng có thể ủy khuất nhưng không thể ủy khuất dạ dày của mình, Ninh Tây cuối cùng cũng khuất phục trước tâm hồn ăn uống của bản thân.
    Thịt vịt quay thơm nức mũi trong tay nhân viên cửa hàng nhanh chóng được chặt thành miếng. Mỗi một miếng thịt, mỗi một mảnh da mỏng chín vàng đều tản ra sức hấp dẫn không thể chống lại. Ninh Tây không nhịn được mà nuốt nước bọt.
    Cầm theo túi thịt vịt được gói kỹ, Ninh Tây thấy tâm tình rất tốt, xoay người. Sau đó, cô cảm thấy mình đụng trúng người khác, kính cũng rơi xuống trên mặt đất, gọng kính và mắt kính coi như sinh tử biệt ly. (^_^ đọc câu này thấy tả rất vui nhộn nên giữ nguyên)
    - Rất xin lỗi! Cô không sao chứ?
    Trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói êm tai lại hơi quen quen.

    * thử kính: diễn thử
    * phiêu dật: tính từ mô tả sự nhẹ nhàng, bay bổng, siêu thoát khỏi trần tục
    * Bá Nhạc: Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa. Đến nay, Bá Nhạc được dùng để chỉ 1 người nào đó có con mắt phát hiện và biết sử dụng người tài.
    * cẩu huyết: máu chó. Thường được dùng để chỉ những tình tiết rất vớ vẩn, ngớ ngẩn 1 cách ngu ngốc.
    * trời lạnh Vương phá: Được trích trong 1 truyện về thể loại Tổng tài nào đó, đại loại là nam chính đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời, nói 1 câu: Trời lạnh Vương phá, thế là công ty nhà họ Vương bị làm cho phá sản.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:25.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định


    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch

    Chương 15



    - Không sao. Là do tôi đi đường không cẩn thận.
    Ninh Tây ngẩng đầu lên liền thấy Thường Thời Quy mặc tây trang đứng trước mặt mình, phía sau anh còn có mấy người cả trai lẫn gái mặc đồ công sở đứng đó. Ánh mắt của những người này đều nhìn vào cô, giống như cô là chiếc đèn duy nhất trong đêm tối, sáng đến mức làm lóa mắt người khác.
    - Ninh tiểu thư?
    Thường Thời Quy cúi người nhặt kính râm trên mặt đất lên, phát hiện nó đã bị gãy, gọng kính bên phải lung lay trơ trọi, có vẻ đáng thương.
    Anh không ngờ rằng kính lại gãy thành như vâỵ, cánh tay cầm lấy kính, bầu không khí trở nên hơi lúng túng.
    Ninh Tây đưa tay lấy chiếc kính không trọn vẹn về, khẽ ho một tiếng và bảo:
    - Thường tiên sinh, ngài đang có việc bận, tôi sẽ không quấy rầy.
    - Chờ một chút!
    Ánh mắt Thường Thời Quy nhìn qua Ninh Tây, quay đầu liếc nhìn đám người ở phía sau rồi nói:
    - Nghe nói ở gần đây có một nhà hàng Tây đồ ăn rất ngon. Nếu Ninh tiểu thư không ngại mà nói, vậy mời nể mặt dùng bữa tối với tôi, coi như là lời xin lỗi.
    Ninh Tây nhìn kính râm và thịt vịt nướng trong tay, cười bảo:
    - Việc này cũng do chính tôi đi đường không cẩn thận. Thường tiên sinh đừng quá khách khí.
    - Gặp nhau được là có duyên!
    Thường Thời Quy mỉm cười, tiếp tục nói:
    - Một mình tôi đi đến nhà hàng Tây cũng chẳng có nghĩa gì. Ninh tiểu thư cứ coi như là giúp đỡ tôi, để tôi không quá lúng túng lúc đi ăn đi.
    Ninh Tây nghe thế bật cười:
    - Không lẽ nhân vật lớn như Thường tiên sinh lại có cảm giác lúng túng hay sao?
    - Là một nam nhân độc thân, đi đến mấy nơi như vậy đều gặp phải tổn thương đấy.
    Thường Thời Quy nói đùa:
    - Không có biện pháp. Thế giới này dù sao vẫn tràn đầy ác ý với những kẻ độc thân đấy.
    Hóa ra người như Thường Thời Quy cũng biết hài hước, tự châm chọc bản thân mình. Lần trước ở nhà hàng, do thái độ của đám người Tưởng Thành tuy Ninh Tây không giận chó đánh mèo nhưng cũng không có cảm giác gì tốt với Thường Thời Quy.
    Mà bây giờ xem ra vị Thường tiên sinh này dễ ưa hơn mấy người bạn của anh ta nhiều.
    Lần trước đã từ chối Thường Thời Quy một lần rồi, Ninh Tây cũng không tiện từ chối lần thứ hai. Cô nhìn về phía những người đi sau anh, còn chưa kịp mở miệng thì một trong số những người đó đã nói:
    - Tổng giám đốc, công tác thị sát* đã xong, chúng tôi xin phép đi trước.
    - Ừ! Các vị vất vả rồi.
    Thường Thời Quy nhìn mấy người phía sau anh, khẽ gật đầu.
    Sau đó Ninh Tây liền thấy những người đó rời đi, vẻ mặt cười đến thỏa mãn, giống như câu nói ngắn gọn vừa rồi đối với bọn họ là linh đan diệu dược vậy.
    Mấy người vội vã rời đi, nháy mắt đã không thấy bóng. Thường Thời Quy vẫy vẫy tay, rất nhanh, một chiếc ô tô chậm rãi đi tới, dừng ở ven đường.
    Ninh Tây hiểu rõ, đến lúc này rồi mà cô còn từ chối nữa thì không khác gì đánh mặt mũi của Thường Thời Quy. Vì vậy cô đưa thịt vịt nướng cho tài xế lái xe, sau đó bảo ông lái xe về.
    Tranh thủ lúc cúi đầu nói chuyện với lái xe, cô còn gửi tin nhắn cho Trương Thanh Vân, báo rằng Thường Thời Quy mời cô ăn cơm tối.
    Thường Thời Quy đứng bên cạnh xe, thấy Ninh Tây quay lại liền cực kỳ ga lăng mở cửa xe thay cô. Đợi Ninh Tây ngồi lên xe rồi, anh mới quay sang cửa bên kia, lên xe.
    Xe đi khoảng nửa giờ, cuối cùng dừng lại ở một nhà hàng Tây. Trong lòng Ninh Tây thầm nghĩ, khoảng cách thế này, không biết ngượng mà nói là ở gần?
    Hai người xuống xe, một thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục liền đi tới trước mặt Thường Thời Quy, đưa cho anh một chiếc hộp màu đen.
    Thường Thời Quy mở hộp ra, sau đó đưa sang cho Ninh Tây.
    Lúc này, Ninh Tây mới nhìn thấy trong hộp để một chiếc kính râm, kiểu dáng đơn giản hào phóng, gần giống với chiếc vừa rồi của cô.
    Cô hơi sững người, sau đó mới nhớ ra ánh mắt của mình hơi sưng. Thường Thời Quy cho người mua kính giúp cô chắc vì nguyên nhân đấy.
    - Cảm ơn!
    Nét mặt Ninh Tây lộ ra vẻ vui mừng, sau đó cúi đầu đeo kính, che giấu đi tâm tình trong ánh mắt.
    Sau khi hai người vào cửa, Thường Thời Quy chọn lấy một chỗ ngồi ít người chú ý, sau đó đợi Ninh Tây gọi món ăn. Chờ cô gọi xong, anh mới khép thực đơn lại, nói với bồi bàn:
    - Cho tôi một suất giống với vị tiểu thư này.
    - Vâng! Mời hai vị chờ một lát!
    Bồi bàn cúi người, cầm thực đơn đi sang một bên.
    Có bồi bàn khác bê nước chanh đến cho hai người rửa tay. Sau khi xong Ninh Tây khẽ nói lời cảm ơn, bồi bàn trả lời một câu không có gì, cười với Ninh Tây rồi bê đồ rời đi.
    - Ninh tiểu thư vừa trẻ tuổi lại vừa có tài, sao lại tiến vào giới giải trí vậy?
    - Thường Thời Quy rót cho Ninh Tây một ly rượu vang rồi để tới trước mặt cô.
    Ninh Tây nâng ly lên lắc nhẹ, mỉm cười trả lời:
    - Giới giải trí có gì không tốt? Vừa nổi tiếng vừa có tiền.
    Nói đến đây, cô hơi dừng lại một chút:
    - Đương nhiên, số tiền này trong mắt Thường tiên sinh thì không là gì cả?
    Thường Thời Quy ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mắt, cô cười đến thiên kiều bách mị, dường như không có gì khác biệt so với những người bước chân vào vòng giải trí khác.
    Thấy nụ cười đó, trong lòng anh cảm giác khó chịu:
    - Với năng lực của Ninh tiểu thư thì dù không bước vào giới giải trí cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
    - Thường tiên sinh để mắt đến tôi rồi!
    Ninh Tây khẽ cười, nhấp một ngụm rượu. Cô biết rõ chai rượu vang này có giá xa xỉ, bằng thù lao cả bộ phim đầu tiên của cô. Đáng tiếc cô không thích, nên có đắt, có ngon đến đâu thì với cô cũng không có gì khác biệt.
    Thường Thời Quy im lặng không nói gì. Đúng lúc này, bồi bàn mang món ăn lên, anh nâng ly:
    - Cảm ơn Ninh tiểu thư đồng ý đi ăn cơm với tôi tối nay.
    - Là tôi phải cảm ơn sự chiêu đãi của Thường tiên sinh mới đúng.
    Ninh Tây đáp lễ rồi uống một ngụm.
    Trong nhà hàng có dựng sân khấu, trên đó người đang đánh đàn piano. Ninh Tây nghe tiếng đàn tuyệt với, nhớ đến mấy năm mình ở nước ngoài.
    - Ninh tiểu thư thích piano?
    Thường Thời Quy chú ý đến vẻ mặt của cô liền hỏi:
    - Không biết cô thích nhất là bài nào?
    Ninh Tây thu hồi tầm mắt của mình, cúi đầu bảo:
    - Cũng bình thường, không phải đặc biệt thích.
    Cô hơi dừng một chút, giọng nói có chút lạnh nhạt:
    - Con người của tôi, đại khái là trời sinh không có tế bào âm nhạc lãng mạn.
    - Thật là trùng hợp!
    Thường Thời Quy khẽ cười một tiếng:
    - Tôi cũng vậy.
    Ninh Tây nghe thế cũng cười, uống một ngụm súp bơ nấm, lau miệng rồi nói:
    - Thường tiên sinh đang khiêm tốn sao?
    - Không! Tôi thành thật đấy chứ.
    Lúc này, Thường Thời Quy ôn hòa tươi cười, trên người không hề có dáng vẻ cao ngạo hay thái độ ác liệt mà càng giống một nam nhân có khiếu hài hước bình thường.
    Bữa tối của hai người vô cùng thoải mái vui vẻ, mãi cho đến gần cuối cùng, khi một đôi nam nữ xuất hiện. Người nam Ninh Tây đã gặp quá, chính là người đàn ông mà Vương tổng gọi là Tưởng Thành. Còn người nữ càng khiến người khác ngoài ý muốn. Cô ta là Tôn Vũ Hàm, nhất tỷ gần đây đang được Phi Vũ giải trí dốc sức nâng đỡ.
    - Thường ca?
    Tưởng Thành nhìn Thường Thời Quy, lại nhìn Ninh Tây ngồi đối diện anh, suýt chút nữa không che giấu được sự kinh sợ.
    So với sự kích động của Tưởng Thành thì thái độ của Thường Thời Quy có chút lạnh nhạt, anh không thèm để ý đến Tôn Vũ Hàm ở bên cạnh mà trực tiếp nói với Tưởng Thành:
    - Cậu cũng đến đây ăn tối?
    - A! Đúng!
    Lúc này Tưởng Thành mới lấy lại tinh thần, cố gắng cười với Thường Thời Quy, sau đó cực kỳ biết điều dắt bạn gái ra chỗ khác.
    Đợi đến lúc ngồi xuống rồi, Tôn Vũ Hàm mới cẩn thận hỏi thăm:
    - Vị tiên sinh vừa rồi… là Tổng giám đốc của Thường thị sao?
    Tưởng Thành cầm thực đơn gọi món xong mới nửa cười nửa không liếc nhìn Tôn Vũ Hàm:
    - Cô hỏi thăm làm gì?
    - Em… em chỉ tò mò mà thôi!
    Tôn Vũ Hàm bị ánh mắt chằm chằm của Tưởng Thành nhìn vào, không chịu nổi liền cúi đầu.
    - Không phải ai cũng có thể trêu chọc tới vị kia được đâu.
    Tưởng Thành trả lại menu cho bồi bàn, giọng nói có chút chanh chua, âm dương quái khí:
    - Cô tốt nhất là ngồi yên đi.
    Nghe Tưởng Thành nói thế, Tôn Vũ Hàm cảm thấy cực kỳ khó chịu. Thế nhưng cô biết rõ bản thân mình không đắc tội được người như Tưởng Thành, cuối cùng đành cố gắng gượng cười, ngồi ăn hết bữa cơm tối mà chả biết mùi vị ra sao.
    Có lẽ do khẩu vị không tốt nên bữa tối của bọn họ kết thúc rất nhanh. Lúc đi ra khỏi nhà hàng, Tôn Vũ Hàm nhìn thấy vị nhân vật lớn mà Tưởng Thành bảo không thể trêu chọc kia đang mở cửa xe thay một nữ nhân trẻ tuổi, trên mặt còn mang theo ý cười dịu dàng, hòa nhã.
    Cô nhìn sắc mặt khó coi của Tưởng Thành ở bên cạnh, trong lòng thầm cười lạnh. Hừ, Tưởng Thành à? Chỉ có thể ra vẻ trước mặt những nghệ sĩ nhỏ như bọn họ mà thôi, so với người khác cũng chả cao quý đi đâu.
    - Cảm ơn Thường tiên sinh đã đưa tôi về.
    Ninh Tây xuống xe, quay người nói cảm ơn Thường Thời Quy.
    Thường Thời Quy lịch sự gật đầu lại:
    - Ngủ ngon.
    Nói xong, kính xe từ từ nâng lên, giống như ngăn cách hai người thành hai thế giới.
    Xe từ từ lăn bánh rồi đi khuất hẳn tầm mắt của cô. Ninh Tây thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị Thường tiên sinh này thật sự muốn tìm một người ăn cơm với anh ta thôi chứ không có ý định gì khác.
    Ninh Tây vào phòng, vừa làm mặt nạ đắp xong thì Trương Thanh Vân gọi điện đến.
    - Ninh Tây!
    Nghe giọng nói có chút kích động trong điện thoại, Ninh Tây bật loa ngoài rồi bỏ điện thoại sang một bên:
    - Anh Trương, anh đừng có kích động thế chứ. Em còn đang đắp mặt nạ đấy.
    Bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó giọng nói của Trương Thanh Vân cũng trở lại bình thường:
    - Em về nhà rồi à?
    - Không về nhà thì em đi đâu?
    Ninh Tây cẩn thận sờ mặt nạ trên má:
    - Không lẽ Thường tiên sinh còn mời em đến nhà anh ta làm khách chắc?
    Bên kia điện thoại lại tiếp tục im lặng, một lát sau Trương Thanh Vân mới nói:
    - Tôi biết ngay đây không phải kiểu phim thần tượng mà. Thường tiên sinh sẽ không đột nhiên vừa thấy đã yêu, gặp lại liền xiêu lòng, sau đó không rời nửa bước, chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.
    Trong giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối.
    Ninh Tây giật mình, run tay, thiếu chút nữa bóc mất mặt nạ trên mặt:
    - Nói nghệ sĩ của mình như vậy, anh thấy tốt lắm hả?
    - Cũng chỉ nói vậy mà thôi!
    Giọng Trương Thanh Vân trở nên đứng đắn hơn:
    - Thân phận của Thường tiên sinh không phải bình thường, nhưng đã bước vào vòng luẩn quẩn này thì tâm tính nhất định phải tốt, nếu không được không bằng mất.
    Ninh Tây biết Trương Thanh Vân đang lo lắng gì, cô bình thản trả lời:
    - Anh Trương cứ yên tâm đi! Em không phải cô bé còn tin tưởng loại truyện cổ tích như Lọ lem và hoàng tử cưỡi ngựa trắng đâu.
    Truyện cổ tích tốt đẹp như vậy, là do nó mang đến cho những đứa trẻ một giấc mơ mà thôi.
    Đợi trẻ con lớn lên, dù giấc mơ có đẹp, có tốt đến đâu thì chúng cũng phải tỉnh giấc.

    * thị sát: xem xét, kiểm tra, giám sát.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:25.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định


    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch

    Chương 16



    Vừa mới bước vào mùa đông mà thủ đô đã bắt đầu có tuyết rơi. Lúc này, Ninh Tây cũng nhận được tin của đoàn phim Đàm hải tiên ký, bảo cô đến để báo danh.
    Trong thời gian qua, cô đã thuộc làu kịch bản phần diễn của Thanh Yên tiên nhân. Ngay cả tác phẩm gốc lẫn những lời bình luận kinh điển về quyển tiểu thuyết này cô cũng xem qua để có thể đắp nặn một Thanh Yên tiên nhân phù hợp với tưởng tượng của phần lớn mọi người.
    Tuy Thanh Yên tiên nhân không phải nữ chính trong Đàm hải tiên ký, nhưng trong lòng những người mê truyện thì họ thích nàng hơn cả nữ chính. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tiền Từ Hải phí rất nhiều công sức để chọn diễn viên.
    Cô là người mới lại vừa xuất đạo không lâu nhưng nhận được vai diễn này, thế cũng đủ khiến cho một số người biết chuyện cảm thấy ghen tỵ. Chẳng qua lúc này Ninh Tây còn chưa nổi tiếng hơn nữa cũng không ai biết cô có diễn được vai này hay không nên tạm thời chưa có ai bôi nhọ, nói xấu cô.
    Cái thời đại này, nổi tiếng vì chuyện xấu cũng là nổi tiếng. Thậm chí có một số nghệ sĩ còn tự bộc lộ chuyện xấu chỉ vì có thể để mọi người nhanh biết đến mình. Vì vậy, những người khác cũng chẳng tốt bụng đến mức tạo tin tức cho giúp Ninh Tây khi cô còn chưa được biết đến.
    Dù sao, lấy loại vận khí có cố bồi dưỡng cũng không bồi dưỡng nên được nữ nghệ sĩ của Cửu Cát, có khi bọn họ chưa cần ra tay thì ngôi sao nhỏ mới bay lên này cũng đã tự rơi xuống rồi.
    Sau khi vào đoàn làm phim, Ninh Tây cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là “nơi tập trung của các ngôi sao”.
    Nhân vật nam chính là ảnh đế Thiệu Sùng, hai lần đạt thưởng Thiên Hoa, là thần tượng phái thực lực. Nhân vật nữ chính là ảnh hậu Tôn Vũ Hàm, hiện nay đang được công ty Phi Vũ hết lòng nâng đỡ, hơn nữa mười bảy tuổi đã lấy được giải thưởng Thiên Mã. Ngoài ra, một số vai diễn quan trọng khác đều là những diễn viên có nhân khí, có danh tiếng trong giới chứ chẳng có mấy người không nổi tiếng như Ninh Tây.
    Nhưng diễn viên trong đoàn đều biết tiêu chuẩn dùng người của đạo diễn Tiền, lại nhìn tạo hình và tướng mạo của Ninh Tây cũng biết vì sao cô được chọn làm Thanh Yên tiên nhân rồi. Thêm vào đó, có người còn thăm dò được Ninh Tây là do Chu Hải Lệ tự mình giới thiệu cho Tiền Từ Hải. Vì vậy, dù trong lòng có nghĩ gì thì trên mặt vẫn tỏ vẻ khách khí.
    - Chị Vũ Hàm, chị làm sao vậy?
    Trợ lý của Tôn Vũ Hàm phát hiện sắc mặt cô không được tự nhiên, vội vàng quan tâm hỏi thăm.
    - Không sao!
    Tôn Vũ Hàm lắc đầu cười, che giấu sự khiếp sợ trong lòng.
    Cô đã gặp qua diễn viên mới này, hơn nữa còn là thấy ở bên cạnh Tổng giám đốc của Thường thị. Thảo nào đàn chị lớn trong giới như Chu Hải Lệ cũng chiếu cố cô ta như vậy, hóa ra là sau lưng có người làm chỗ dựa.
    Đang nghĩ ngợi thì cô thấy nghệ sĩ tên Ninh Tây này đã đi tới, cung kính chào hỏi cô, tỏ rõ thái độ của một hậu bối.
    Mặc dù trong lòng sóng to gió lớn nhưng trên mặt Tôn Vũ Hàm không để lộ mảy may, ngược lại cô còn cười thân thiện với Ninh Tây, khách khách khí khí nói chuyện với đối phương mấy câu rồi để Ninh Tây rời khỏi.
    - Tôn Vũ Hàm lại giả vờ làm người tốt rồi.
    Chu Mạt Lỵ diễn vai nhân vật phản diện trong bộ phim thấy bộ dạng như vậy của Tôn Vũ Hàm liền cảm thấy buồn nôn, trào phúng với trợ lý ở bên cạnh:
    - Cứ như sợ người khác không biết cô ta thân thiện, hiền hòa dễ ở chung không bằng.
    Tâm tình của cô ta cực kỳ rõ ràng. Ngay cả lúc Ninh Tây đi đến chào hỏi thì thái độ của cô ta cũng tỏ vẻ cực kỳ lạnh nhạt.
    Chu Mạt Lỵ tỏ thái độ với người khác bị phóng viên chụp được không chỉ một hai lần, nhưng bộ phận PR của cô ta làm rất tốt, còn đưa ra đây là tính cách thật, con người thật của cô ta. Vì vậy, cho dù có đắc tội với một số người trong giới nhưng lại có nhiều người hâm mộ thích kiểu này.
    Bị thái độ trước mặt nhiều người như vậy, Ninh Tây cũng không có sở thích dùng mặt nóng dán mông lạnh, nói khách khí thêm một hai câu rồi xoay người rời đi.
    Lễ phép là thói quen cũng như điều mà cô rèn luyện, nhưng đấy không phải là chuyện cô chưa nổi tiếng nên phải thấp kém hơn Chu Mạt Lỵ. Cô là nữ nghệ sĩ của Cửu Cát, không cần dán mặt nịnh nọt nữ nghệ sĩ của công ty khác. Nếu truyền ra ngoài, cô không sợ mất mặt thì công ty vẫn ngại mất danh tiếng.
    Trương Thanh Vân thấy Ninh Tây bị Chu Mạt Lỵ quăng sắc mặt, giọng nói có chút lạnh. Nhưng ở đây có nhiều người, anh cũng không nói thêm gì cả.
    - Người trẻ tuổi bây giờ tính tình càng ngày càng nóng nảy.
    Chu Hải Lệ đang ngồi cạnh nam chính Thiệu Sùng bỗng không mặn không nhạt nói một câu như vậy, sau đó vẫy tay với Ninh Tây:
    - Ninh Tây, đến đây ngồi đi.
    - Chu lão sư.
    Ninh Tây bước nhanh đến trước mặt Chu Hải Lệ, khuôn mặt hơi ửng đỏ, nhìn qua tràn ngập sự trẻ trung, tươi mát.
    - Sau này cứ gọi là chị Chu được rồi, gọi lão sư làm gì.
    Chu Hải Lệ bảo trợ lý lấy ghế cho Ninh Tây ngồi, sau đó chỉ chỉ vào Thiệu Sùng:
    - Lát nữa muốn quay cảnh của em với Thiệu Sùng. Hai người làm quen trước một chút, lúc bắt đầu quay cũng có thể trôi chảy hơn.
    Thiệu Sùng nghe vậy, gật đầu cười nói:
    - Vẫn là chị Chu chu đáo, lo lắng em nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy sẽ bị NG*, cố ý gọi cô ấy đến giúp em đối diễn, tránh cho lát nữa em bị xấu mặt đây mà.
    Chu Hải Lệ liếc nhìn anh ta:
    - Cậu biết là tốt rồi. Đến lúc dó đừng có kéo chân Ninh Tây là được.
    Hai má Ninh Tây đỏ bừng, lấy tay che mặt:
    - Chị Chu, lát nữa nhất định là em kéo chân Thiệu lão sư mới đúng.
    - Không sao đâu. Cậu ta là tiền bối, dẫn dắt em một chút cũng là bình thường.
    Chu Hải Lệ mỉm cười nhìn Thiệu Sùng:
    - Cậu nói xem có đúng không?
    - Đúng đúng đúng!
    Thiệu Sùng cười khổ gật đầu:
    - Chị Chu nói đúng!
    Anh và Chu Hải Lệ là nghệ sĩ cùng công ty, tuy rằng quan hệ của hai người không quá thân thiết nhưng cũng coi như là quen biết. Hôm nay thấy Chu Hải Lệ nói gần nói xa, có ý nâng đỡ người mới này, dù sao anh cũng phải nể mặt chị ấy.
    Những người khác ở một bên thấy vậy, âm thầm kinh hãi. Người mới mà Cửu Cát vừa ký ước đúng là gặp may, có thể lọt vào mắt xanh của Chu Hải Lệ. Có mấy câu nói của đàn chị trong giới giải trí này thì sau này lo gì không có phim mời đóng.
    Chu Mạt Lỵ càng tối sầm mặt mũi. Cô ta vừa tỏ vẻ thái dộ với Ninh Tây xong thì Chu Hải Lệ đã gọi Ninh Tây đi qua, đây chẳng khác nào đánh cho cô ta một cái tát vô hình.
    Giờ phút này, cô cảm thấy mặt mình nóng rát. Những ánh nhìn từ mọi người xung quanh giống như đang cười nhạo cô, khiến cô tức giận nhưng không dám bộc lộ.
    Gần trưa, cuối cùng cũng đến lượt diễn của Ninh Tây. Cô bỏ áo lông dày trên người ra, bên trong là trang phục diễn phiêu dật. Vừa bỏ xong áo khoác, cô liền rùng mình.
    Thợ điều khiển cáp treo buộc cáp cho cô, kiểm tra hết tất cả các thiết bị an toàn xong liền lùi khỏi phạm vi cảnh quay.
    Bởi vì nhân vật của Ninh Tây là một tiên nhân xinh đẹp, vì vậy cảnh quay trên cáp treo rất nhiều, hơn nữa còn đòi hỏi phải đẹp, phải cử động trên cáp treo làm sao cho đẹp, cho đầy ý cảnh.
    Đây là lần đầu tiên Ninh Tây diễn trên cáp treo, cộng thêm thời tiết rất lạnh, giữa không trung còn có tuyết rơi cho nên khuôn mặt của cô có chút cứng ngắc.
    Giây lát sau cô được kéo lên không trung, quần áo trên người bay bay, trông chả giống nữ tiên mà giống nữ quỷ hơn. Cô xoa xoa hay tay đỏ ửng vì lạnh, nhìn đạo diễn đang cầm loa chỉ đạo sắp xếp công tác quay chụp cùng với khuôn mặt chờ mong lẫn lo lắng của Trương Thanh Vân, cô liền đè sự khẩn trương trong lòng xuống.
    Cô cần danh tiếng, cô cần tiền, cô không thể để mình cảm thấy sợ hãi.
    - Ninh Tây, chuẩn bị xong chưa?
    Tiền Từ Hải đứng ở dưới, hét to với cô.
    Cô cố cười một cái với Tiền Từ Hải, lấy tay ra hiệu rằng mình đã chuẩn bị xong. Tuy rằng cô không có nơi dựa vào, nhưng cô còn có chính bản thân mình.
    - Thả!
    Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình mất đi toàn bộ sức nặng, cả người đều rơi xuống. Gió lạnh thấu xương thổi qua mặt cô, mang theo cái lạnh đến tê buốt.
    Thế nhưng trên biểu hiện trên mặt cô lại cực kỳ ung dung và thần bí, giống như tiên nhân bay từ trên tầng mây xuống, mang theo sự xa cách nhưng lại từ ái với vạn vật trong thiên hạ, tốt đẹp đến mức cả người như tỏa sáng.
    “Bịch!”
    Cô hạ xuống mặt đất, cả người lảo đảo quỳ xuống, rồi chống tay đứng dậy.
    - Rất tốt! Rất tốt!
    Tiền Từ Hải ngồi sau màn hình giám sát, hết sức vừa lòng thậm chí có thể nói là kinh hỉ với biểu hiện của Ninh Tây,
    Ninh Tây lại một lần nữa bị treo trên dây cáp, quay cảnh tiên nhân bay lên từ mặt đất. Chẳng may thợ điều khiển cáp treo không khống chế tốt góc độ, cộng thêm gió hơi lớn làm ảnh hưởng đến toàn bộ cảnh quay. Vì vậy Ninh Tây tiếp tục quay lại thêm mấy lần nữa mới xuống khỏi cáp treo.
    - Cô bé này thật cố gắng đấy!
    Thiệu Sùng nhìn cô gái trẻ tuổi bọc áo khoác ngoài đang lạnh run kia, trong giọng nói mang theo chút cảm khái. Anh quay đầu lại nói với Chu Hải Lệ:
    - Lúc em bằng tuổi cô ấy, cũng chẳng thể chịu khổ cực được như cô ấy.
    Năm đó anh quay cảnh có cáp treo, vô số lần bị NG, đâu thể giữ được sự bình tĩnh thản nhiên như Ninh Tây bây giờ.
    Chu Mỹ Lệ cất điện thoại, cười bảo:
    - Vậy chị mới dám giới thiệu em ấy cho lão Tiền. Nếu là người mới bình thường, chị cũng chả dám mở miệng.
    Thiệu Sùng nhíu mày, rồi cười bảo lại:
    - Người mà chị Chu thấy được chắc chắn có thể nổi tiếng.
    Anh nói xong rồi bỏ kịch bản xuống, đi đến chỗ quay phim, chỉ là cố ý bước chậm lại, để Ninh Tây có thể khoác áo thêm một lát. Trang phục của đoàn làm phim, đẹp thì đúng là đẹp thật, quay lên phim hiệu quả cũng tốt nhưng mà không giữ ấm được. Dưới nhiệt độ như thế này mà muốn quay được cảnh tiên khí bồng bềnh thì diễn viên phải chịu khổ thôi.
    - Thiệu lão sư!
    Nhìn thấy Thiệu Sùng đi đến, Ninh Tây liền quay ra cười cười. Đôi bàn tay mảnh khảnh đỏ bừng vì bị đông lạnh.
    Thiệu Sùng cũng cười hiền lành với cô, sau đó hỏi:
    - Có nhớ rõ lời kịch không?
    Ninh Tây ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
    Với tư cách là người đi trước trong giới giải trí, đối với những người sau mà chăm chỉ, hiểu biết, nghe lời thì càng dễ có lòng thưởng thức.
    Anh cởi áo khoác đưa cho trợ lý, sau đó ra hiệu với đạo diễn Tiền.
    Cảnh quay cuộc gặp đầu tiên giữa Thiệu Sùng và Ninh Tây này cũng không có nhiều lời kịch, quan trọng nhất là diễn bằng ánh mắt. Thiệu Sùng đã quá quen với cách diễn này rồi nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Tiền Tư Hải lo nhất là Ninh Tây không thể bắt kịp tâm tình của Thiệu Sùng, đến lúc đó hiệu quả của cảnh quay cuộc gặp đầu này sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
    - Máy quay số một, chú ý đặc tả ánh mắt của Thanh Yên tiên nhân.
    Ông cầm máy bộ đàm, tiến hành chỉ đạo với nhân viên trong tổ quay phim.
    - Tốt, từ từ cắt cảnh.
    Ông chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình điều khiển, ánh mắt mang theo kinh hỉ.
    - Đại đạo đầy gian nguy, con đường phía trước lại dài dằng dặc. Việc gì ngươi phải cố chấp như vậy?
    Thanh Yên tiên nhân nhìn nam nhân trước mắt:
    - Huống chi, làm sao ngươi biết, người trên núi tiên Cửu Thiên sẽ không có tư tâm?
    Nam nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó kiên định nói:
    - Chưa đi đến hết đường, ngươi làm sao biết được cảnh ở nơi đó như thế nào.
    Nàng nghe vậy liền lạnh nhạt cười. Nụ cười này tựa như trăm hoa đua nở, rực rỡ như sao sáng trên trời. Đáng tiếc lại giống như phù dung sớm nở tối tàn, vẻ mặt nàng lại quay về lạnh nhạt xa cách.
    - Nếu đã vậy, ngươi cứ đi xem đi. Nhìn xem thử ở chỗ kia… có nơi thanh tĩnh mà ngươi cầu mong hay không.
    - Cắt!
    Tiền Từ Hải kích động đứng lên, đi đến chỗ hai người:
    - Rất tốt! Thật là quá tốt! Nụ cười vừa rồi của Ninh Tây quá tuyệt, cực kỳ phù hợp!
    Ninh Tây mặc vào áo khoác do tiểu Dương đưa tới, sau đó hơi xin lỗi cười với Tiền Từ Hải.
    - Cô không sợ người mới nổi bật, đạp cô xuống dưới hả?
    Chu Mạt Lỵ đi đến trước mặt Tôn Vũ Hàm, giọng điệu âm dương quái khí:
    - Không biết đến lúc đấy cô còn hiền lành thân thiện được nữa không.
    - Điều này thì không cần cô phải lo lắng.
    Tôn Vũ Hàm ưu nhã mỉm cười:
    - Dù sao người mới cũng chẳng uy hiếp đến cô.
    Chu Mạt Lỵ trước giờ vẫn luôn diễn vai nữ phụ phản diện, nghe Tôn Vũ Hàm nói vậy liền sa sầm mặt. Cô ta hung hăng trừng mắt liếc xéo Tôn Vũ Hàm, xoay người rời đi.
    Tôn Vũ Hàm cười xùy, không thèm nhìn cô ta, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
    - Ting ting!
    Thường Thời Quy đang xử lý giấy tờ thì nghe thấy âm báo tin nhắn. Anh thả bút xuống, cầm điện thoại mở ra xem.
    Anh mở tin nhắn, bên trong chỉ có mấy bức ảnh. Trong bức ảnh, cô gái được treo cao bằng dây cáp, dáng người hơi mơ hồ giữa trời tuyết trắng.


    *NG: No good - cảnh quay hỏng, không tốt cần phải quay lại

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:25.

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,htluu,
  7. #19
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định


    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch

    Chương 17



    Thường Thời Quy bỏ di động xuống, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn bông tuyết bay ngoài trời, anh bỗng cảm thấy hơi uể oải.
    - Ông chủ?
    Thư ký gõ cửa bước vào, thấy ông chủ đang quay lưng đứng bên cửa sổ liền để tài liệu trong tay xuống.
    - Người phụ trách của xí nghiệp Trần thị đưa phương án mới đến, mời ngài xem qua.
    - Xí nghiệp Trần thị?
    Anh quay người cầm tài liệu trên bàn lên xem, nhìn lại hồ sơ người phụ trách của Trần thị:
    - Đây là công tử họ Trần hả?
    Thư ký khẽ gật đầu. Người phụ trách lần trước của Trần thị đã bị thay bằng Trần Nhất Tuấn, công tử nhà họ Trần. Ông bố trải đường giúp con trai cũng là chuyện bình thường, nhưng trực tiếp cướp lấy thành quả khi người ta làm gần xong nửa hạng mục rồi thì đúng là chẳng hay ho gì.
    Cũng may kẻ chen ngang là người thừa kế tương lai của xí nghiệp Trần thị, dù nhân viên bên dưới cảm thấy khó chịu nhưng cũng sẽ nhịn. Nếu đổi thành người khác thì đã gây ra tranh đấu nội bộ rồi.
    Thường Thời Quy đóng bản kế hoạch lại, giọng nói bình thản đến lạnh lùng:
    - Không cần xem! Trong khoảng thời gian này Thường thị sẽ không hợp tác với Trần thị nữa.
    - Vâng!
    Thư ký cầm lại bản thiết kế, đi ra ngoài.
    Đợi thư ký đi ra, Thường Thời Quy lại ngồi xuống ghế, mệt mỏi day day huyệt thái dương, sau đó cầm di động gửi đi một tin nhắn trả lời.
    - Chị Chu, chị uống một cốc trà sữa nóng đi.
    Ninh Tây cầm cho Chu Hải Lệ một cốc trà sữa nóng hầm hập, sau đó ngồi rụt cổ ở một bên, ôm trà sữa sưởi ấm.
    - Cảm ơn!
    Chu Hải Lệ tắt rồi đưa di động cho trợ lý ở phía sau, đón lấy cốc trà sữa uống một ngụm. Hương vị trà sữa rất chính tông*, không phải loại pha bằng bột.
    Thấy bộ dạng sợ lạnh của Ninh Tây, Chu Hải Lệ bật cười:
    - Vừa rồi thấy em treo người trên dây cáp lâu như vậy chị còn tưởng em không sợ lạnh.
    Ninh Tây kéo mũ áo trùm lên đầu, sau đó cười cười hớn hở nói với Chu Hải Lệ:
    - Từ bé em đã sợ lạnh rồi. Trước kia…
    Nói đến đây, cô dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
    - Đây là vì quay phim thôi. Bình thường nếu không có công tác, gặp hôm thời tiết như thế này, em chỉ hận không thể chui tọt vào trong chăn ý chứ.
    Chu Hải Lệ nghe vậy cũng cười, nhớ đến tin nhắn của Tổng giám đốc Thường thị vừa gửi cho mình, liền khẽ thở dài. Cô bé này giống như cô lúc còn trẻ, chịu được khổ, lại đối xử nghiêm khắc với chính mình. Người như vậy, căn bản không cần bất kỳ ai chiếu cố cũng có thể để cho mình sống rất tốt.
    Cô không biết Tổng giám đốc của Thường thị có liên quan gì với Ninh Tây. Ít nhất, theo như cô thấy thì cô gái này đã bao bọc bản thân mình đến mức nước lửa không vào, mạnh mẽ bền bỉ, không bị suy sụp.
    Thời tiết càng lúc càng lạnh, tuyết cũng càng ngày càng nhiều. Sắp đến Tết, toàn bộ thủ đô đều bị tuyết dày đặc bao trùm, trở thành một thế giới toàn màu trắng bạc.
    Vì đạt được hiệu quả đẹp và thật cho hình ảnh trong phim nên rất nhiều cảnh trong Đàm hải tiên ký đều được quay ở ngoài trời chứ không dựng trong trường quay. Diễn viên theo đoàn làm phim chạy đông chạy tây khắp nơi, đến những ngày cuối cùng của năm đoàn làm phim mới cho mọi người nghỉ.
    Lúc này, độ nóng của bộ phim “Lòng đã yêu em”cũng giảm xuống. Tuy nhờ mấy cảnh quay xinh đẹp mà Ninh Tây trở thành nữ thần của một số người, nhưng trên thực tế thì cũng không có nhiều người biết đến cô.
    Vì vậy, dù Ninh Tây có đi ra siêu thị mua sắm đồ thì cùng lắm người khác chỉ cảm thấy cô xinh đẹp, nhìn thêm vài lần chứ không có ai nhận ra.
    Trong siêu thị đang phát ca khúc mừng năm mới, trên khuôn mặt mỗi khách hàng đều mang theo vẻ vui sướng. Cho dù giá cả của thịt cá, hoa quả đều tăng lên nhưng không ngăn được bước chân mua đồ của bọn họ.
    Ninh Tây chen lấn giữa những người này, chọn đồ mà mình muốn mua, sau đó vật vả xuyên qua đám người, xếp hàng đợi hơn mười phút mới thành công thanh toán tiền để ra khỏi siêu thị.
    - Lại tuyết rơi?
    Bước chân ra ngoài lại thấy tuyết tung bay, Nỉnh Tây chỉnh lại mũ trên đầu, cẩn thận bước từng bước một, nhưng chưa được bao xa thì cô đã ngã chổng vó.
    Lúng túng, mất mặt! Cực kỳ lúng túng và mất mặt.
    Ninh Tây che mặt muốn đứng lên, thế nhưng tuyết đọng trên mặt đất đã quá lâu, đông cứng lại vừa trơn vừa cứng. Cô tiếp tục ngã đập xuống đất, mũ trên đầu cũng rơi xuống.
    Cô nghe thấy có tiếng cười liền ngẩn lên nhìn về phía có tiếng cười. Ở đó, một chiếc ô tô đang đỗ, tiếng cười do người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ phát ra.
    Hà Đông đang cười hăng say thì phát hiện đối tượng mình chê cười nhìn mình. Anh ta mất tự nhiên, sờ sờ mũi, lại thấy được đối phương là một cô gái xinh đẹp nên vội vàng bước xuống xe, chạy chậm ra đỡ đối phương dậy.
    - Ngại quá, vừa rồi…
    Hà Đông biết hành vi vừa rồi của mình là bất lịch sự, nhưng nhìn người khác ngã chổng vó thật sự rất buồn cười.
    Lúc này Ninh Tây mới phát hiện ra lòng bàn tay đau rát, cô nâng tay lên nhìn qua, hóa ra là bị cọ rách da, hình như còn có mấy tia máu.
    - Không sao đâu!
    Cô ngồi xổm xuống nhặt đồ. Hà Đông thấy vậy cũng giúp đỡ cô nhặt các thứ. Thê thảm nhất là một lọ nước tương, đã vỡ thành năm bảy mảnh.
    Ninh Tây cẩn thận nhặt mảnh sứ vỡ của chai nước tương lên, dùng túi nilon bọc lại, rồi mới ném vào thùng rác đựng các loại rác không phân hủy được.
    Lúc này Hà Đông mới để ý đến tay phải của cô bị thương, anh giúp cô nhặt mũ trên mặt đất, đập đập tuyết bị dính lên rồi bảo:
    - Tay của cô bị thương, để tôi đưa cô về.
    - Không cần! Nhà tôi ở ngay gần đây thôi, cảm ơn anh!
    Ninh Tây đưa tay nhận mũ, nói cảm ơn với anh ta xong liền quay người xách túi đồ trên mặt đất.
    - Hà Đông, cậu làm gì ở đấy vậy?
    Ninh Tây quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đi tới. Gió thổi khiến mái tóc cô bay lên, che đi biểu lộ trên khuôn mặt.
    Trần Nhất Tuấn đi đến chỗ bạn thân, nhìn Ninh Tây một lúc mới nói:
    - Hóa ra là bạn học!
    Anh ta nhìn mặt đất, cũng đại khái đoán được có chuyện gì xảy ra
    - Mùa đông nên đường hơi trơn trượt, cô xách nhiều đồ như vậy cũng không tiện. Để chúng tôi đưa cô về.
    - Không cần!
    Ninh Tây vén những sợi tóc che khuất mắt ra , ánh mắt đảo qua Trần Nhất Tuấn và Hà Đông:
    - Thời gian của Trần công tử quý giá như vậy, tôi làm sao dám quấy rầy.
    - Có gì quý giá cơ chứ?
    Trần Nhất Tuấn ngây người một lúc, sau đó cởi mở cười nói:
    - Chúng ta đều là bạn học, không cần khách khí như vậy.
    Hà Đông nhìn Ninh Tây, lại nhìn Trần Nhất Tuấn:
    - Hóa ra hai người biết nhau hả?
    - Từng gặp qua một lần!
    Trần Nhất Tuấn cười cười, sau đó thân thiện nhìn Ninh Tây, tỏ thái độ rất ga lăng:
    - Vị tiểu thư này, xin mời.
    Ninh Tây liếc nhìn anh ta, mỉm cười, không mặn không nhạt nói:
    - Trần công tử luôn là người nhiệt tình như vậy hả?
    Trực giác của con người rất mẫn cảm. Trần Nhất Tuấn phát hiện ra cô gái trẻ tuổi trước mắt hình như có ác cảm với mình. Mặc dù vừa rồi đối phương vẫn rất lịch sự, tiếng nói cũng ôn nhu, dịu dàng, thậm chí còn mang theo sự vui vẻ. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình mang theo một loại cảm giác “Không thích”.
    Mặc dù đối phương trông rất xinh đẹp nhưng từ nhỏ tới lớn Trần Nhất Tuấn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Anh ta liếc nhìn Hà Đông.
    - Được rồi! Nếu người ta đã không muốn nhận thì chúng ta đi đi thôi. Dù sao người đẹp cũng không thiếu kẻ xum xoe.
    - Ninh tiểu thư!
    Một người đàn ông mặc vest, bên ngoài còn choàng một chiếc áo khoác lớn nhanh chóng bước đến
    - Có chuyện gì xảy ra vậy?
    Anh quay đầu nhìn Hà Đông và Trần Nhất Tuấn, vội vàng che chở trước mặt Ninh Tây.
    Nhận ra người đàn ông này tưởng mình là kẻ xấu có ý đồ gì, Hà Đông vội vàng giải thích:
    - Chúng tôi thấy vị tiểu thư này bị ngã nên qua xem sao.
    - Thường tổng?
    Trần Nhất Tuấn kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt mình. Đây không phải là Tổng giám đốc của xí nghiệp Thường thị hay sao?
    Ninh Tây khẽ khịt mũi. Có thể không nhắc đến chuyện bị ngã được không. Ngã chổng vó cũng chẳng phải chuyện đáng khoe. Cô ngẩng đầu nhìn Thường Thời Quy đứng trước mặt mình, lúng túng che mặt.
    Xác định hai người này không có gì nguy hiểm, Thường Thời Quy mới quay đầu nhìn Ninh Tây, phát hiện tóc cô hơi rối, trên áo khoác lông trắng còn dính vết bẩn, vì vậy hỏi:
    - Ngã ở chỗ nào? Có làm sao không?
    Ninh Tây lắc đầu, cảm thấy hơi ngại ngùng.
    Trần Nhất Tuấn đứng một bên nhìn hai người nói chuyện với nhau, cảm thấy hết sức xấu hổ. Chủ động chào hỏi đối phương, cuối cùng đối phương lại coi mình như không tồn tại. Chuyện này thật quá mất mặt!
    - Thường tổng, ngài khỏe chứ! Chúng tôi là quản lý hạng mục của xí nghiệp Trần thị!
    Hà Đông mở miệng, hóa giải sự lúng túng của Trần Nhất Tuấn. Hơn nữa thái độ của anh ta cũng mềm mỏng hơn Trần Nhất Tuấn rất nhiều. Nghĩ đến Trần thị còn có hạng mục cần hợp tác với Thường Thời Quy, anh hận không thể lúc này đem bản kế hoạch nhét vào tay Thường Thời Quy.
    - Chào hai vị!
    Thường Thời Quy thấy tay Ninh Tây bị cọ rách da liền cầm lấy túi đồ trong tay cô.
    - Phía trước không xa có một phòng khám, để tôi đưa cô đi sát trùng vết thương.
    Ninh Tây muốn bảo không cần nhưng khi nhìn đến đôi mắt sâu thẳm của đối phương, cô cảm thấy nếu ông chủ lớn đã mở miệng thì cô nên nể mặt thì tốt hơn.
    - Xin chờ một chút!
    Vẻ mặt Trần Nhất Tuấn nhìn về Ninh Tây có chút quái lạ:
    - Cô tên là gì vậy?
    Vừa rồi Thường Thời Quy gọi cô ấy… Ninh tiểu thư?
    Ninh Tây nhíu mày:
    - Trần công tử! Chẳng lẽ không ai bảo cho anh biết rằng đàn ông đột ngột hỏi thăm họ tên của một nữ sĩ là chuyện cực kỳ bất lịch sự hay sao?
    Trần Nhất Tuấn bước đến trước mặt cô:
    - Cô có phải họ Ninh… hay không?
    Ninh Tây nhìn anh ta như nhìn kẻ đầu óc có vấn đề. Cô không để ý đến anh ta nữa mà quay sang bảo với Thường Thời Quy:
    - Cảm ơn Thường tiên sinh. Chúng ta đi thôi.
    - Ừ!
    Thường Thời Quy một tay xách hai túi đồ lớn, tay trái bên phía Ninh Tây lại trống không, giống như nếu Ninh Tây có bị té ngã một lần nữa thì anh có thể đỡ cô dậy bất cứ lúc nào.
    - Đợi…
    Hà Đông giữ chặt Trần Nhất Tuấn, nhỏ giọng an ủi:
    - Cô gái này e là có quan hệ không bình thường với Thường Thời Quy. Cậu đừng đụng chạm tới cô ta.
    Ít nhiều gì anh cũng từng chú ý, nghe ngóng một vài tin tức về tác phong sinh hoạt của những nhân vật lớn trong giới kinh doanh. Ví dụ như Thường Thời Quy thuộc về loại người không gần nữ sắc.
    Một người đàn ông vốn không gần nữ sắc mà bây giờ lại đối xử cẩn thận với một cô gái trẻ tuổi, bảo không có quan hệ gì thì chả ai tin nổi.
    Nếu như chỉ đơn giản là gặp chuyện bất bình, cho là hai người bọn họ bắt nạt cô gái này thì chỉ cần sai lái xe của mình đến xử lý là được, cần gì phải tự mình đi đến.
    - Cậu nói xem, liệu cô ấy… có khả năng là Ninh Tây ở lớp chúng ta hồi cấp 3 hay không?
    Giọng của Trần Nhất Tuấn rất nhỏ, nhỏ đến mức có chút chột dạ và áy náy.
    Mà nghe đến cái tên này, sắc mặt Hà Đông cũng thay đổi.

    *chính tông: đúng chuẩn, đúng nguồn gốc, hàng xịn.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:26.

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  9. #20
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    36
    Xu
    2,300

    Mặc định


    Nữ Thần Trở Về
    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Dịch: Mộc Trạch

    Chương 18



    - Không sao, sát trùng là được rồi!
    Bác sĩ dùng cồn i-ốt sát trùng cho vết thưởng trên tay của Ninh Tây, sau đó urgo rồi dặn dò.
    - Miệng vết thương cố gắng tránh nước trong vòng hai ngày. Mấy việc như vo gạo rửa rau giao cho bạn trai của cô làm là được.
    Ninh Tây im lặng liếc nhìn Thường Thời Quy bị nói thành bạn trai, giả vờ như không nghe thấy câu nói này của bác sĩ.
    - Bây giờ là thời đại mới, đàn ông con trai làm cơm cũng chẳng sao.
    Vị bác sĩ lớn tuổi khẽ đẩy kính mắt, quay đầu nhìn Thường Thời Quy.
    - Nên yêu thương nhiều người ở cạnh mình.
    “Chú bác sĩ à, chú nói nữa thì sau này cháu không còn mặt mũi nào gặp vị Thường tổng giám đốc này nữa đâu.” Ninh Tây nghĩ thầm, lúng túng mở miệng bảo:
    - Bác sĩ, anh ta không…
    - Ngài nói đúng! Nên dành nhiều yêu thương cho người ở cạnh mình.
    Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, trên khuôn mặt vẫn là điệu cười mỉm nhàn nhạt quý tộc, làm Ninh Tây càng lúc càng xấu hổ không biết phải nói sao.
    Bác sĩ lấy cho Ninh Tây một lọ thuốc sát trùng, mấy miếng băng dán cá nhân, lại dặn dò cô tốt nhất không để tay chạm vào nước.
    Ninh Tây duy trì vẻ mỉm cười cứng ngắc bước ra khỏi phòng khám. Cô nhìn hai cái túi mua hàng to đùng trên tay Thường Thời Quy, cảm thấy hai cái túi này làm giảm sút phong độ của tổng giám đốc Thường.
    - Cảm ơn Thường tiên sinh! Nhà tôi ở ngay phía trước rồi, cảm ơn ngài đã đưa tôi về đây.
    Ninh Tây cầm lấy túi đồ trong tay Thường Thời Quy, cười hơi khô khan rồi đi về phía trước.
    - Chờ một chút!
    Thường Thời Quy đuổi theo cô, sau đó đưa mũ trong tay mình về phía Ninh Tây!
    - Mũ của cô!
    - Cảm ơn!
    Ninh Tây đón lấy mũ, lại cảm ơn Thường Thời Quy một lần nữa, sau đó xoay người rời đi.
    Thường Thời Quy đứng tại chỗ nhìn Ninh Tây càng ngày càng đi xa, cho đến khi cô bước vào một khu chung cư mới thôi không nhìn nữa. Anh nghiêng đầu nhìn mới phát hiện ra chẳng biết từ bao giờ tuyết đã rơi đầy vai.
    Anh trở lại xe của mình, người phụ nữ trung tuổi ngồi ở ghế sau thấy anh quay về liền mỉm cười hỏi:
    - Cô gái vừa rồi kia là bạn của con à?
    Tay cầm dây an toàn hơi dừng một chút, anh khẽ lắc đầu, cũng không muốn giải thích gì. Thấy anh như vậy, người phụ nữ khẽ cười, không hỏi thêm gì nữa. Thường Thời Quy nhìn mẹ của mình, khẽ hỏi:
    - Mẹ có thích chiếc dây chuyền mà ấy hôm trước con đặt cho mẹ không?
    - Thích! Sau khi đeo ra ngoài, những người khác đều hâm mộ ta có đứa con tốt. Hôm qua, ngồi đánh bài với Bạch phu nhân và mấy người, Bạch phu nhân còn không ngừng khen ngợi con, cứ như hận không thể để con là con trai của bà ấy.
    Trên mặt Thường mẫu* thêm vài phần đắc ý:
    - Con trai bà ấy đã thua kém thì chớ, cả nhà đó lại trọng nam khinh nữ, thà giao công ty cho con trai đi phá sản cũng không chịu để con gái nhúng tay vào. Mẹ thấy cả nhà này thật sự là…
    Thường mẫu khẽ lắc đầu:
    - Thật đáng tiếc cho nha đầu* nhà họ Bạch!
    Thường Thời Quy sực nhớ tới mấy năm trước, giáo viên ở trường nhắc đến những chuyện xảy ra với nhà họ Ninh, cũng nói một câu: “Thật tiếc cho đứa bé ngoan như Ninh Tây!”
    Năm đó, lúc anh quay về trường trung học số một hỏi thăm tin tức của Ninh Tây thì cô đã làm thủ tục chuyển trường rồi. Không ai biết cô đi đâu, cũng chỉ có chủ nhiệm lớp của cô có nói rằng cô ra nước ngoài du học, còn lại cũng không hỏi thăm thêm được gì.
    Từ đó về sau, anh không còn biết bất cứ tin tức nào về cô nữa.
    - Mẹ nghe nói con từ chối kế hoạch hợp tác với nhà họ Trần?
    Thường mẫu thở dài:
    - Mấy ngày gần đây, người nhà họ Trần lấy danh nghĩa cô của con đến nhờ vả mẹ. Vì mặt mũi của cô con, mẹ liền nói lại với con. Nhưng chuyện của công ty thì tùy con quyết định hết.
    - Cô có quan hệ với người nhà họ Trần?
    Giọng nói của Thường Thời Quy cực kỳ lạnh nhạt
    - Cách làm vệc của nhà họ Trần không hợp với con. Con sẽ không đồng ý phương án thiết kế của bọn họ.
    - Nếu đã như thế, lần sau cô con có hỏi, mẹ sẽ giúp con từ chối.
    Thường mẫu lại cười bảo:
    - Tính cách này của con cần phải thay đổi. Nếu như gặp được cô gái mình thích mà còn thế này, cẩn thận người ta không thèm để ý tới con đấy.
    Thường Thời Quy nghiêng người nhìn Thường mẫu:
    - Mẹ, năm ngoái ngài đã dùng phương pháp thúc giục kết hôn này rồi.
    - Vậy sao?
    Thường mẫu ngẩn người, bắt đầu nghĩ lại xem lúc trước mình đã dùng qua cách này hay chưa.
    Đêm ba mươi, ở thủ đô tuyết rơi như lông ngỗng, Trương Thanh Vân mời Ninh Tây đến nhà anh đón giao thừa, Ninh Tây từ chối. Đêm ba mươi là ngày gia đình quây quần, một người ngoài như cô đến đó, vừa quấy rầy người khác vừa khiến mọi người không tự nhiên, cứ như thế này còn tốt hơn.
    Ninh Tây đeo găng tay nilon, cắt rửa sạch sẽ nguyên liệu nấu ăn, cắm bếp điện rồi bắc nồi lẩu lên.
    Nổi lẩu là tất niên một người, có thịt, có rau, đồ ăn đầy đủ.
    Trên ti vi, diễn viên hài đang cố gắng khiến mọi người bật cười, nhưng Ninh Tây lại không cười nổi. Cô cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn chúc tết cho tất cả mọi người, sau đó lại gửi lời chúc tới nhóm chát trên mạng của công ty.
    Bên trong nhóm chát đang rất ồn ào sôi động, hậu bối khen tiền bối, các tiền bối tỏ vẻ ôn hòa khéo léo, thỉnh thoảng còn có người phát lì xì khiến cho trong nhóm cực kỳ náo nhiệt.
    Trong lúc cướp lì xì, Ninh Tây rất nhanh tay nhưng không biết có phải do cô không may mắn hay không mà người khác có thể cướp được lì xì mấy chục, mấy trăm nguyên* còn cô hết lần này đến lần khác chỉ cướp được mấy phân, mấy giác*.
    Có lẽ do vận khí của Ninh Tây liên tục quá kém, mọi người trong nhóm cũng có chút đồng tình với cô.
    Chu Chính Xuyên: - Tây Tây đêm nay không rửa tay?
    Thi Bàng: - Vận khí kiểu này... Tôi nhìn cũng thấy không đành lòng
    Những người còn lại cùng nhau ha ha ha.
    Nam nghệ sĩ của công ty Cửu Cát có rất nhiều, nhưng nữ nghệ sĩ có thể đem ra được cũng rất ít, cho nên dù danh tiếng của Ninh Tây không lớn, nhưng quan hệ trong công ty cũng rất tốt.
    Thấy những người này chẳng có chút đồng tình mà cười nhạo mình, Ninh Tây gửi một icon khinh bỉ lên nhóm chat, sau đó phát một mật khẩu lì xì. Nội dung của mật khẩu là: “Ninh nữ vương là vô địch vua vận khí.”
    Sau đó Ninh Tây nhìn thấy những người này nguyên cả đám gõ mật khẩu lĩnh bao tiền lì xì rồi nhanh chóng mở bao. Trong chớp mắt, cô cảm thấy công ty này thật … Lòng tự trọng của nghệ sĩ đang có tiếng đi đâu mất rồi?
    Chu Chính Xuyên: Tôi phải chuẩn bị lên đài, lát nữa nói chuyện sau.
    Tin tức này vừa phát ra, bên trong nhóm đều ồn ào lên, tất cả đều hò hét cổ vũ ủng hộ Chu Chính Xuyên.
    Một lúc sau, Ninh Tây liền nhìn thấy Chu Chính Xuyên xuất hiện trên chương trình trực tiếp buổi tiệc liên hoan tất niên, vừa nhảy vừa ca hát, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
    “Đing." Di động báo có tin nhắn mới.
    Ninh Tây mở ra xem, là tin nhắn chúc mừng năm mới, của một số điện thoại lạ. Cô không biết đó là ai, vì không đắc tội người khác, Ninh Tây vẫn trả lời lại tin nhắn. Chưa đầy một phút sau lại có tin nhắn lại của số điện thoại lạ kia.
    “Cảm ơn, vết thương của cô đã đỡ chưa?”
    Đọc tin nhắn này, Ninh Tây liền ngẩn người. Cô đứng dậy đi tới ngăn kéo ở một bên,lấy ra danh thiếp mà lúc trước Thường Thời Quy đưa cho mình, số điện thoại in trên đó giống hệt với số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn kia.
    Tổng giám đốc của Thường thị chủ động gửi tin nhắn chúc tết cho cô?????
    Ninh Tây lắc lắc đầu, có chút không dám tin lại nhìn kỹ lại số điện thoại một lần nữa, đúng là không sai số nào. Trong nháy mắt, Ninh Tây cảm thấy thật bối rối.
    “Đợi đến lúc nhận tin nhắn của cô ấy, nên trả lời nhiệt tình một chút hay là khách sáo một chút thì tốt đây? Hóa ra bệnh khó lựa chọn là cảm giác như thế này!”
    Thường Thời Quy nhìn chằm chằm vào di động, đã hơn hai phút mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, ngón tay vô ý thức trượt qua trượt lại trên màn hình điện thoại. Đến cuối cùng, anh vẫn mở khóa máy, sau đó ấn gọi.
    Thường mẫu âm thầm liếc nhìn con trai ngồi trên ghế sô pha với vẻ không yên, mất tập trung, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn ti vi, giả vờ như không thấy gì cả.
    Ừ, cậu trai vừa hát vừa nhảy múa này trông cũng rất sáng sủa, cũng gần bằng Thời Quy nhà mình. Trong mắt của rất nhiều người làm mẹ thì con của mình luôn luôn là đẹp nhất, đẹp long lanh hơn hẳn mọi người.
    - Ninh tiểu thư! Thường Thời Quy từ ghế salon đứng lên đi về phía cửa sổ, nghe được âm thanh trong điện thoại, khóe miệng anh không tự giác nhấc lên.
    Ninh Tây không nghĩ rằng Thường Thời Quy sẽ gọi điện thoại đến, tay cô run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại vào trong bát.
    - Thường tiên sinh, chúc mừng năm mới!
    Cô thổi thổi cây nấm đang bốc hơi trên đũa, bỏ vào miệng xong mới ý thức được vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại với người khác là không lễ phép, vì vậy vội vàng nhai mấy lần rồi nuốt vào bụng.
    - Khụ! Khụ! Khụ…
    Nghe thấy tiếng ho sặc sụa bên kia điện thoại, Thường Thời Quy im lặng một chút rồi hỏi:
    - Ninh tiểu thư, cô không sao chứ?
    - Không sao, không sao! Ninh Tây uống hai hớp nước, cố nhịn cảm giác vừa ngứa vừa hơi đau trong cổ họng. – Chỉ là không cẩn thận nên bị sặc.
    Ninh Tây lau nước mắt do bị sặc, cảm thấy ủ rũ. Cô muốn theo con đường nữ thần, như thế này thì từ sau cô làm sao có thể tiếp tục tỏ ra cao lãnh* được nữa.
    Thường Thời Quy không nhịn được nở nụ cười, nhìn bão tuyết bên ngoài cửa sổ, tâm trạng bỗng trở nên vui sướng.
    - Là do tôi gọi điện không đúng lúc.
    - Không! Không phải do ngài! Ninh Tây vò đầu một chút, không biết nói sao liền bảo:
    - Tại bản thân tôi làm nồi lẩu quá cay ấy mà!
    Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng Thường Thời Quy lại cảm thấy như có sợi tơ mảnh quấn chặt trái tim anh, khiến anh thấy nhoi nhói đau.
    - Ừ! Trời bão tuyết ăn lẩu rất ấm áp!
    - Đúng, đúng, đúng! Tôi cũng nghĩ vậy nên mới làm một nồi lẩu. Ăn sủi cảo mãi cũng thấy nhàm, ngài thấy có đúng không?
    Tiếng cười bên kia điện thoại cực kỳ cởi mở, không có chút mờ mịt nào.
    - Đúng! Anh nghe thấy chính mình trả lời: - Ninh tiểu thư, Năm mới vui vẻ!
    Trên bầu trời, từng đóa pháo hoa nổ tung đầy rung động, nhưng tất cả sự chú ý của anh đều dồn về phía bên kia điện thoại.
    - Cảm ơn! Cũng chúc ngày năm mới vui vẻ, xí nghiệp Thường thị làm ăn phát đạt.
    Ninh Tây cười nói tiếp:
    - Quan trọng nhất là chúc ngài cùng với người thân bình an, thân thể khỏe mạnh.
    - Tôi sẽ chuyển lời chúc của cô tới mẹ tôi!
    Thường Thời Quy quay đầu nhìn mẹ mình rồi lại nói tiếp:
    - Chỗ của cô có thể nhìn thấy pháo hoa không?
    Ninh Tây ngẩn người một chút, để đũa xuống, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa vốn che kín ra. Bên ngoài đèn đuốc rực rõ, xinh đẹp giống như tiên cảnh ở trần gian.
    - Thấy được! Nụ cười trên mặt cô mang theo một tia thẫn thờ lẫn thoải mái. – Rất đẹp!
    Đầu bên kia điện thoại không lên tiếng, chờ Ninh Tây nhìn thấy thật nhiều đóa pháo hoa nở rộ xong thì giọng của Thường Thời Quy mới lại vang lên.
    - Nghe nói ăn lẩu xem Xuân muộn*, thỉnh thoảng ngắm pháo hoa, đón giao thừa là rất hợp!
    Ninh Tây hơi sững sờ, sau đó bật cười.
    Nghe tiếng cười ở bên kia điện thoại, Thường Thời Quy dịu dàng nói:
    - Vậy tôi không quấy rầy cô ăn lẩu nữa. Chúc ngủ ngon! Còn nữa… Năm mới may mắn!
    - Ngủ ngon! Ninh Tây cười đáp lại, chờ đối phương tắt điện thoại. Ba mươi giây sau, cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc.
    - Thường tiên sinh?
    - Tôi đây!
    Nghe được hai chữ này, Ninh Tây bỗng cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều.
    - Tạm biệt!
    - Tạm biệt!
    Lần này cuộc trò chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Ninh Tây nhìn màn hình điện thoại đi động tối xuống, quay đầu nhìn lại nồi lẩu, lập tức hét lên thảm thiết!
    Vịt của cô, nấu quá nhừ!

    *Thường mẫu: Mẹ của Thường Thời Quy, mình giữ nguyên cách gọi cho dễ.
    *Nha đầu: Trong trường hợp này tiếng xưng hô thân thiết của cha mẹ đối với con gái hoặc của người lớn tuổi đối với người nữ trẻ tuổi bậc dưới
    *Nguyên, phân, giác: Đơn vị đếm của tiền tệ của Trung quốc (Nhân dân tệ) Nguyên là tiền giấy, phân và giác là đồng tiền kim loại. Một nguyên bằng mười giác. Một giác lại bằng mười phân. Từ năm 1999, tiền Trung quốc bao gồm các loại 1 phân, 2 phân, 5 phân, 1 giác, 5 giác, 1 nguyên, 5 nguyên, 10 nguyên, 20 nguyên, 50 nguyên và 100 nguyên.
    *Xuân muộn: Chương trình đón giao thừa của Trung Quốc do các nghệ sĩ nổi tiếng được chọn lựa lên biểu diễn vào đêm giao thừa (kiểu Táo quân của Việt Nam nhưng ko chỉ có hài mà còn ca múa nhạc…)



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Mộc Trạch, ngày 28-08-2017 lúc 20:26.

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
Trang 4 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status