TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 22 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 110

Chủ đề: [ Xuyên không ] Tình duyên đạo

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định [ Xuyên không ] Tình duyên đạo


    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Tần Hoàng Minh, kẻ đam mê kiếm hiệp, tiên hiệp chính hiệu, vì lao lực mà mất mạng. Xuyên không tới cái thế giới mà hắn từng mơ ước. Ở đây liệu hắn có thể bước lên chí tôn hay kết cục lại sẽ như kiếp trước của hắn? Cùng chờ xem nhé

    P/s: Vì đây là truyện mình reup nhưng sẽ có một số sẽ thay đổi so với truyện cũ, và sẽ có thêm phần "sắc" nên sẽ gắn mác 17+ vậy. Cảm ơn mọi người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Tần Hoàng Minh, 32 xuân xanh, mê kiếm hiệp và tiên hiệp từ bé, chưa từng bỏ lỡ bất kì cuốn truyện, bộ phim hay trò chơi nào liên quan tới đề tài này. Chính vì vậy từ bé hắn đã luôn ao ước hóa thân thành các nhân vật trong các bộ tiểu thuyết hay trò chơi kia, trong thâm tâm hắn lúc nào cũng YY rằng bản thân sẽ tu luyện được tuyệt thế võ công, nhập tiên hóa thần, bài sơn đảo hải, uy chấn bốn phương.

    Nhưng tiếc thay cho hắn, tất cả những điều đó cũng đều là ảo tưởng, ở cái xã hội này làm gì có cái gọi là nội công hay công pháp tu tiên, tất cả những thứ hắn thu thập trong sách, trên mạng cũng đều là vô nghĩa.

    Nhưng hắn vẫn không hề bỏ cuộc, đến cuối cùng hắn suy nghĩ tới một vấn đề. “Nếu hiện thực không cho hắn toại nguyện thì hắn sẽ tự hóa thân thành những nhân vật mà hắn từng mơ ước”. Chính vì vậy mà giờ đây hắn đã trở thành một tác giả tiểu thuyết trên mạng vô cùng nổi tiếng. Những tác phẩm của hắn đều vài trăm triệu lượt đọc, lượng fan của hắn cũng vô cùng lớn. Mặc dù vậy hắn cũng không có khá giả bao nhiêu, một phần tiền hắn gởi về cho gia đình, còn lại tất cả đều nướng hết vào những trò chơi.

    -Mẹ kiếp, 90% vẫn thất bại trong khi tên kia chỉ có 20% lại thành công, lại cũng chỉ một lần duy nhất? Đây rõ ràng là lừa đảo trắng trợn mà.

    Đây là lần thứ 3 hắn thất bại để cường hóa một món đồ. Nguyên liệu để cường hóa món đồ này không hề rẻ, hơn nữa mỗi lần cường hóa lại tiêu tốn rất nhiều tiền để tăng tỉ lệ thành công, mặc dù vậy cả ba lần đều vẫn là thất bại. Trong khi đó một kẻ khác thì chỉ trong một lần duy nhất lại thành công. Điều này làm hắn hoài nghi tính minh bạch của trò chơi. Dù sao có một số nhà phát hành trò trơi vì muốn lôi kéo người khác nạp tiền liền bày ra những trò như vậy để dụ dỗ.

    Mặc dù biết bản thân có thể bị chơi một vố từ nhà phát hành nhưng hắn vẫn không cam lòng, dù sao sắp tới Phong Thần Bảng mở ra, hắn nhất quyết phải giữ lại cái ngôi vô địch này, bởi lẽ 4 lần trước đều là hắn, và nghe đâu nếu lần thứ 5 liên tiếp sẽ có một món quà không ngờ cho người chơi.

    -Hà hà, phải vậy chứ, cuối cùng cũng thành công rồi!

    Hắn sung sướng hét lên, tay hưng phấn đập liên tục vào chiếc bàn phím trước mặt, đây đã là lần thứ 10, tiêu tốn hết bao nhiêu tiền, cuối cùng hắn cũng đã đạt được mục đích

    -Chết thật, vừa rồi hưng phấn quá nên quên mất. Cũng may cái bàn phím phiên bản giới hạn vẫn không sao.

    Hưng phấn qua đi, hắn cẩn thận lật chiếc bàn phím rồi kiểm tra mọi ngóc ngách, xác định không trầy xước hay hư hại gì mới thở phào nhẹ nhõm.

    -Hắc hắc, lần này chức vô địch không thuộc về ta thì thuộc về ai? Phần thưởng đặc biệt a, không sớm nữa thôi ngươi cũng là của ta rồi.

    Cốc… cốc… cốc

    Trong long đang YY nghĩ về phần thưởng đặc biệt thì tiếng gõ cửa vang lên đã đánh thức hắn.

    -Ai lại đến đây vào giờ này nhỉ? Chết rồi, hôm nay là ngày mấy?

    Giật mình nhìn lại đồng hồ trong máy tính, bây giờ là 2h sáng ngày cuối cùng của tháng. Không ổn! Hắn thầm than trong lòng, hôm nay chính là ngày cuối hạn ra chương mới của truyện, bởi vì quá tập trung vào trò chơi trong thời gian này mà hắn quên mất thời gian, còn vài tiếng nữa là đến hạn rồi, phải làm sao đây?

    -Hoàng Minh, ta biết ngươi ở trong đó, mau mở cửa ra cho ta.

    Một giọng nữ nhân nghiêm nghị vang lên khiến hắn giật bắn mình. Nguời bên ngoài chắc chắn là Nhâm muội muội - quản lí của hắn. Nàng tới đây chắc chắn là hỏi tội hắn vì sao chưa gởi chương mới cho nàng rồi.

    -Nhâm muội muội, máy tính ta hiện giờ đang bị nhiễm vi rút hiện vẫn đang khôi phục,. ngươi có thể về trước, chiều nay… à không tối nay ta nhất định sẽ gởi bản thảo cho ngươi.

    Hắn luống cuống nói. Từ bây giờ cho đến lúc tối nếu cố gắng hắn có thể viết được vài chương, coi như có thể đổ thừa bị virus phá nên sẽ bổ sung sao, kế hoạch thật hoàn mĩ.

    Khi không còn nghe giọng Nhâm quản lí ở trước cửa, lúc này hắn đinh ninh rằng nàng đã rời đi, toang muốn trở lại để nhanh chóng viết chương mới thì cánh cửa đã bị mở toang ra.

    -Nhâm muội muội à, không phải ta đã nói với ngươi hay sao? Tối nay nhất định sẽ gởi cho ngươi mà, làm người sao ngươi lại không có lòng tin như thế kia chứ.

    Nhìn thấy Nhâm quản lí đeo kính, mặc đồ công sở đứng trước mặt, hắn không cảm thấy ngượng ngùng mà vẫn vô sỉ nói.

    -Tôi sẽ tin người khác nói, nhưng với anh thì không!

    Nhâm quản lí liếc nhìn màn hình máy tính hắn vẫn sáng, trên màn hình vẫn đang mở trò chơi mà hắn hay chơi.

    Nhận thấy ánh mắt Nhâm quản lí nhìn về phía sau hắn liền cảm thấy không ổn. Chết tiệt, hắn không ngờ nàng ta lấy chìa khóa dự phòng để vào, vì vậy vẫn chưa kịp tắt cái máy tính.

    -Tần Hoàng Minh, đây đã lần thứ mấy rồi hả? Lần trước cũng vì mải mê chơi game mà trễ hạn, lần này cũng vậy, anh nói tôi làm sao ăn nói với cấp trên đây hả?

    Nhâm quản lí trừng mắt nhìn hắn, tên này mỗi lần nàng đến tìm đều có cớ thoái thác, nếu không phải lén đánh một cái chìa khóa thì không biết hắn cũng tự tung tự tác đến mức nào nữa.

    -Hắc hắc, Nhâm muội muội a, ngươi hiểu lầm rồi, đây không phải là chơi game, đây là ta đang tìm hiểu thêm kiến thức từ những trò chơi để tìm kiếm ý tưởng đưa vào trong truyện đấy chứ.

    Nhìn tên này không ngừng hoa môi múa mép khiến cho Nhâm quản lí hận không thể nào lao lên cho hắn vài cước được. Người này nghiện kiếm hiệp, tiên hiệp tới mức điên cuồng, nếu không phải hắn có tài viết được mấy cuốn tiểu thuyết được nhiều người mến mộ thì có lẽ đã sớm chết đói với cái ước mơ viễn vông đó rồi.

    -Tôi cho anh thời gian tới 6h tối, nếu vẫn không xong thì đừng trách tôi không niệm tình bấy lâu nay.

    Nhâm quản lí thực sự không chịu nổi cái cảnh trước mắt nữa rồi. Xung quanh như cái ổ chuột, đồ ăn và sách vở, tiểu thuyết vứt khắp nơi, người trước mắt thì gần như là cả tuần rồi vẫn chưa tắm rửa, chỗ sạch sẽ duy nhất có chăng là cái bàn máy tính kia. Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm, để lại cho hắn một câu đe dọa sau đó quay lưng rời đii.

    Khẽ đưa đầu ra nhìn ngoài hành lang, xác định Nhâm quản lí đã rời đi lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nha đầu kia mặc dù cứng miệng nhưng cực kì quan tâm tới người khác, nghe nói có lần có người trong công ty gia đình cần tiền phẫu thuật phải chạy đi vay mượn khắp nơi, nàng chính là ra mặt đi vay muợn giúp người kia khắp nơi. Lúc đó hắn thật không biết nàng ta là ngốc hay sao nữa, chẳng may bị lừa thì…

    Bỏ cái suy nghĩ đó qua một bên, dù sao nàng cũng đã chiếu cố hắn khá nhiều, vẫn nên là hoàn thành tốt cái nhiệm vụ trước mặt. Sau đó có thể tha hồ chơi game rồi.

    Ngồi xuống ghế, bàn tay hắn bắt đầu gõ từng nhịp trên bàn phím. Hắn là vậy, ý tưởng luôn có ở trong đầu, chỉ cần ngồi xuống thì không ngừng viết ra, nhưng cái chính là hắn bị hấp dẫn bởi ý nghĩ tu luyện võ công, công pháp tu tiên nên thành ra bản thân lại bị hút vào thế giới trò chơi.

    Không biết phải qua bao lâu, hắn cũng không rõ bản thân đã gõ được bao nhiêu chữ nữa. Chỉ nhớ mang máng rằng hình như tới đoạn nhân vật chính đột phá. Haiz… phải chi mình cũng tu luyện được nhỉ… phải chi…

    Tâm trí hắn mờ dần, cả người hắn gục xuống bàn. Chơi game liên tục hơn một tuần khiến tâm trí hắn kiệt quệ, cả người hắn không còn bao nhiêu sức lực. Cuối cùng hắn thiếp đi, trong vô thức hình như có ai đó gọi hắn, hình như là giọng của Nhâm muội muội thì phải? Nàng ta là đến đòi nợ mình ư? Hình như trên tay còn cầm theo rất nhiều đồ ăn. À! Nàng vẫn luôn quan tâm người khác như vậy mà. Thức dậy nhất định phải xin lỗi nàng ta mới được. Buồn ngủ quán… Aizz…

    Tiếng xe cấp cứu trong đêm đó vang lên tại khu trọ của hắn. Ngày hôm sau cũng là ngày thông báo rằng, tất cả bộ truyện của hắn viết đều không có hồi kết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:30.
    ---QC---


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,long17111995,ngocnghechvn,Soujiro_Seita,tbthinh,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Rất lâu sau đó Hoàng Minh cuối cùng cũng tỉnh dậy. Lúc này hắn thấy toàn thân đau nhức, cả người vô lực. Cố gắng cử động tay chân lúc này là điều không thể, hắn thử cố gắng mở mắt để nhìn tình hình xung quanh nhưng cũng là vô vọng. “Có lẽ là do tình trạng quá sức đây mà” - hắn thầm nghĩ trong đầu.

    Nhưng rồi bất ngờ hắn nhận ra, xung quanh có điều gì đó kì lạ. Tại sao trong tai hắn lại nghe thấy tiếng cây lá xào xạc, tiếng chim hót líu lo, còn có tiếng nước chảy bên tai nữa. Định thần lại suy nghĩ, lúc này lẽ ra hắn đang ở nhà, mà trong nhà thì đừng nói là chim, cho dù cây cỏ trong phòng hắn cũng đừng mơ mà tìm thấy. Chẳng lẽ Nhâm muội muội thấy hắn bị ngất liền đưa hắn vào bệnh viện? Nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng. Bệnh viện đa số đều là mùi thuốc, nhưng hiện giờ không khí quanh hắn vô cùng trong lành, hơn nữa làm quái nào có cái bệnh viện có tiếng nước chảy róc rách như đang ở suối thế này? Cố gắng không suy nghĩ nhiều, hắn muốn tiết kiệm sức lực để nhanh chóng phục hồi.

    Phải mất gần một tiếng đồng hồ sau cảm giác mới trở lại thân thể hắn, nhưng mắt vẫn không thể nào mở ra được. Phải mất thêm ba mươi phút sau thị lực của hắn mới khôi phục dần dần.

    Mở mắt ra hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn thực sự đang nằm cạnh bờ suối, xung quanh cây cối um tùm. Mẹ kiếp, chẳng lẽ cô nàng Nhâm muội muội tức giận nên quẳng hắn vào rừng? Lập tức hắn liền vứt suy nghĩ đó đi, nếu là một người nào đó thì hắn có thể nghĩ đến khả năng này, nhưng cô nàng kia thì không.

    Mặc kệ là chuyện gì đã xảy ra, hắn biết bây giờ việc nên làm là cố gắng khôi phục sức lực bản thân đã. Nằm một chỗ ở trong rừng như thế này là vô cùng nguy hiểm.

    Cũng may hắn nằm cách bờ suối không xa. Cố gắng lết cái thân xác nặng nề ra tới bờ suối, xác định nước suối trong sạch và không có mùi gì kì lạ, hắn liền cúi đầu xuống uống lấy một ngụm.

    Khà…

    Dòng nước mát lạnh chạy dọc cổ khiến hắn sảng khoái. Cố gắng nuốt thêm vài ngụm nước, lúc này cơ thể hắn cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, cơ hồ có thể đi lại được rồi.

    Sau khi đã uống thật nhiều nước để cơ thể tạm quên đi cảm giác đói, hắn tự nhủ phải cố gắng đi xung quanh tìm xem có trái cây nào có thể lót bụng được không. Không biết phải ở trong khu rừng này bao lâu, hắn không muốn bản thân phải uống nước sống qua ngày một chút nào, hơn nữa ăn no rồi cũng có thể đi tìm lối ra, hoặc chí ít có thể đi tìm người cứu giúp.

    Tìm một nhánh cây để có thể hỗ trợ lúc mệt mỏi, hắn lúc này bắt đầu lên đường. Mặc dù không biết chính xác phương hướng như thế nào nhưng chỉ cần tìm thấy thức ăn là điều thiết yếu. Đi được một quãng đường khá xa, lúc này đôi mắt hắn chợt sáng lên. Trước mặt là mấy cái đào, cây nào cây đó đều đầy trái, hơn nữa từ độ to và màu sắc hắn có thể khẳng định, những trái đào kia mà cắn một phát sẽ vô cùng ngon ngọt.

    -Hắc hắc, đúng là ông trời không phụ người tốt mà.

    Cũng may mấy cây đào này cũng không cao lắm, chỉ mất tầm vài phút hẳn đã ngồi trên một cành cây, tiện đưa tay hái một trái đào cho vào miệng.

    -Ưm, vị cũng không tệ. Hắc hắc, nhìn mình bây giờ khác nào tôn ngộ không cơ chứ.

    Ngồi trên cành cây và thưởng thức những trái đầu. Hắn gật gật đầu, đào ở đây vị khá ngon, khác xa với những quả lúc trước hắn được nếm. Làm no bụng, hắn bắt đầu hái thêm vài quả nữa, đây là lương thực dự trữ a, không biết còn ở đây mấy ngày nữa đây.

    Bốp...

    -Ai đó, ra đây ngay cho ta.

    Hắn đưa mắt nhìn về phía trước, ở đó có một con khỉ lông trắng đang trợn mắt nhìn hắn, nhìn bộ dáng của nó chắc chắn là đang nổi giận.

    -Mẹ kiếp con khỉ nhà ngươi muốn chết à, lại dám ném ta!

    Lúc này hắn cũng không quan tâm rằng con khỉ trước mặt có hiểu tiếng người hay không, nhưng bị ném tới mức choáng váng đầu óc khiên hắn không khỏi tức giận. Mặc dù con khỉ dùng một trái đào ném hắn nhưng cũng khiến cho đầu hắn sưng lên một cục to tướng.

    -Khẹc… khẹc… khẹc…

    Con khỉ hết chỉ hắn rồi lại chỉ vào mấy cây đào rồi lại chỉ vào nó, trong miệng liên túc phát ra những tiếng kêu đầy giận giữ.

    -Làm gì? chẳng qua tao chỉ xin vài trái đào thôi, cần phải nhìn tao trìu mến như vậy không. Ở đây nhiều như vậy, tao ăn một ít thì chết mày à. Như vậy đi, tao ăn đào của mày, mày làm đầu tao sưng lên, xem như không cần tiền thuốc, chúng ta hòa nhau, tao đi đây, không cần tiễn.

    Không cần phải hiểu biết ngôn ngữ động vật hắn cũng dễ dàng hiểu được những lời con khỉ kia muốn nói. Bản tính vô sỉ của hắn trỗi dậy, cũng không thèm quan tâm tới con khỉ trước mặt có hiểu hay không, lập tức hắn đưa bàn tay lên, tất cả các ngon nắm lại duy chỉ có ngón giữa là dựng thẳng lên.

    -Khẹc… khẹc…

    Mặc dù con khỉ không hiểu người trước mặt đang làm gì, nhưng nhìn điệu bộ và vẻ mặt đầy giễu cợt của hắn, nó biết bản thân nó đang bị sỉ nhục. Miệng kêu lên mấy tiếng, nó lập tức xông tới muốn sống mái với kẻ vô sỉ vừa ăn cắp vừa la làng trước mặt.

    Tung người tới trước, con khỉ lập tức tung một cước ngay mặt khiến hắn té ngửa ra phía sau. Nhìn bộ dáng khinh khỉnh của nó khiến Hoàng Minh tức điên lên.

    -Mẹ kiếp! Lão tử không ra oai ngươi lại tưởng ta sợ hay sao?

    Mặc dù một cước kia của con khỉ cũng không đau đớn mấy nhưng nó lại chạm vào tự tôn của Hoàng Minh. Vứt mấy trái đào trên tay, hắn lập tức lao về phía con khỉ.

    -Ta đấm!

    -Khẹc… khẹc…

    -Ta đá!

    -Khẹc… khẹc…

    Những âm thanh vang lên cùng khói bụi mù mịt. Cảnh tượng đánh nhau hoành tráng đâu chẳng thấy, chỉ thấy giống như hai đứa trẻ con đang đánh nhau. Nào là cào cấu, nắm đuôi, nắm tóc, ngay cả đến răng cũng được bọn hắn đem ra làm vũ khí đánh nhau.

    -Hắc hắc, cho mày chừa, dám động tới tao.

    Con khỉ bị hắn đạp bay qua một bên, lúc này có vẻ đuối sức, cả người thở dốc, đôi mắt đầy căm phẫn nhìn hắn.

    Mặc dù coi như đánh thắng một con khỉ nhưng bộ dạng hắn cũng thê thảm không khác con khỉ kia là bao.

    -KHẸC!!!

    Con khỉ hét lên đây giận dữ, ngay sau âm thanh ấy liền có vô số những con khỉ khác từ nơi khác chay tới.

    Nhìn trước mặt là một đàn khỉ, Hoàng Minh âm thầm đổ mồ hôi. Sức lực của hắn nếu may ra có thể chống chọi với một hai con còn được, nhưng đây là cả một đàn đông đúc, e rằng một con một chân cũng có thể giải quyết hắn.

    -Hắc hắc, các đại ca của ta a, ta vừa rồi cũng chỉ là cùng vị huynh đài kia luận bàn một chút mà thôi. Cũng đã muộn rồi, ta phải về nhà cho chó ngoan nhà ta tắm mới được, hẹn các vị đại ca khi khác chúng ta lại tiếp tục bàn luận nhé.

    Bày ra một điệu cười khả ố, bản thân hắn nhanh chóng lập tức quay đầu về sau bỏ chạy.

    Nhưng làm sao lũ khỉ có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế được. Một kẻ không biết từ nơi nào tới địa bàn của chúng, không những ăn đồ ăn của chúng còn đánh huynh đệ của chúng, muốn rời đi ư? Nằm mơ!

    Bọn khỉ cũng không chậm hơn, ngay lập tức Hoàng Minh vừa quay đầu chạy, cả bọn lập tức liền đuổi theo sau lưng hắn. Trên tay con nào con nấy đều là hung khi như đá, trái cây để ném, khoa trương hơn có con còn dùng một thứ gì đó màu đen, hơn nữa còn có mùi rất kinh dị ném về phía hắn.

    Càng chạy hắn đã bắt đầu thấm mệt. Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại bỏ mạng dưới tay lũ khỉ này hay sao. Bỗng hắn đưa mắt nhìn về phía trước, ở đó có một tổ ong.

    -Lũ khốn kiếp, đến nước này thì tao liều mạng với chúng mày.

    Bị bức tới đường cùng hắn cầm cái tổ ong ném về phía lũ khỉ. Vỡ tổ, đàn ong bay ra toán loạn, và mục tiêu trả thù cho ngôi nhà thân thương là lũ khỉ trước mặt. Nhìn lũ khỉ bị bầy ong rượt chạy, vài con đã bị lũ ong chích cho mặt sưng vù, hắn vui vẻ cười.

    -Vốn đã bảo chia cho tao một ít là được, lại còn dám kéo bè lũ đuổi đánh tao. Đây chẳng qua là do chúng mày tự chuốc lấy đấy.


    Nhưng nụ cười trên môi chưa được bao lâu thì lại tắt ngóm. Lũ ong đuổi lũ khỉ, nhưng vẫn không quên cái tên đã ném tổ của chúng đi, và cảnh tiếp theo hắn vẫn là nạn nhân bị đuổi, nhưng đổi lại người đuổi theo là lũ ong.

    -Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.

    Nhìn đàn ong phía sau, hắn lại bắt đầu vận dụng hết công suất đôi chân lên mà chạy. Thật may cho hắn là gần đó có một con suối. Nhảy xuống suối để tránh lũ ong, hắn cũng không dám ngóc đầu lên xem đàn ong đã đi chưa hay còn đứng đợi, hắn bắt đầu bơi về phía thượng nguồn con sông.

    Vật nhau với lũ khỉ và lũ ong, bây giờ người hắn đã bắt đầu thấm mệt, cố gắng uống một chút nước rồi tìm một cái hốc đá gần đó và bắt đầu thiếp đi, hi vọng ngày mai sẽ tìm được lối ra...







    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:30.

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,long17111995,ngocnghechvn,tbthinh,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    -Anh Hoàng Minh, đồ ăn em để ở đây, anh ăn xong rồi chơi game, chương mới cứ thong thả mà viết, bên phía sếp em sẽ lo liệu chu toàn giúp anh.

    Ngồi vắt hai chân lên bàn máy tính, hắn không hề để ý tới lời nói của Nhâm quản lý ở sau lưng mà vẫn tập trung rất nhiều vào game.

    Hắn bây giờ đây đang vô cùng ung dung. Truyện tạm thời không cần đếm xỉa tới, cả ngày tha hồ ung dung chơi game, ngay cả đồ ăn cũng có Nhâm quản lý cơm bưng nước rớt tận tay giúp hắn.

    -Anh Hoàng Minh, đây là thịt kho mà anh thích do người ta đích thân làm cho anh đó. Ngươi cả ngày chỉ biết tới game không thèm quan tâm tới người ta gì cả.

    Nhâm quản lý đặt đĩa thức ăn xuống bàn rồi liền đặt người xuống ngồi trên đùi hắn, hai tay vòng lên ôm lấy cổ hắn, miệng nũng nịu nói.

    -Được rồi, một chút nữa sẽ hảo hảo “quan tâm” tới em a.

    Bàn tay hắn khẽ vòng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nhâm quản lý rồi không ngừng vuốt ve. Hung hăn hôn lên má nàng một cái rồi nói ra những lời dâm ô khiến cho cô nàng trong lòng hắn mặt ửng hồng, khẽ kêu lên hai tiếng “đáng ghét” rồi xoay người chạy đi.

    Trở lại với trò chơi. Bây giờ hắn đã chính thức là nhà vô địch của Phong Thần Bảng lần này. Hắc hắc, không uổng công hắn đổ vào một đống tiền và thời gian mà.

    -Để ta xem món quà đặc biệt là gì nào.

    Xoa xoa bàn tay để lấy hên, hắn bấm chuột vào để mở phần quà đặc biệt lần này. Ánh sáng phát lên màn hình khiến hắn càng bị thu hút hơn. Nhưng rồi ánh sáng càng mãnh liệt khiến hắn vô cùng chói mắt, hơn nữa còn phát ra một tiếng nổ vô cùng kinh dị.

    Ầm...

    Tiếng nổ vang dội khiến hắn giật mình tỉnh dậy khỏi mộng đẹp. Nhìn xung quanh vẫn là hốc đá hôm qua, trước mặt vẫn là rừng cây liền khiến hắn khóc không ra nước mắt.

    Trở lại với thực tại, hắn vẫn lạc trong khu rừng này.

    Nhưng lần này giấc mơ của hắn quả thực vô cùng kích thích. Trong giấc mơ kia cô nàng Nhâm quản lý quả thực mê ngời. Nhưng rất tiếc cũng chỉ là mơ mà thôi, nếu là bình thường cô nàng kia nếu không chửi mắng hắn đã là may mắn lắm rồi chứ đừng nói là câu dẫn hắn như vậy.

    Ầm, ầm, rầm...

    Lại một loạt tiếng nổ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.

    -A! Có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại nổ lớn như vậy chứ. Chẳng lẽ là đánh bom? Trong rừng sâu như vậy người ta đánh bom ở đây làm gì. Hay là chiến tranh? Chắc không phải đâu, bây giờ là thời bình, nhà nước nghiêm cấm dùng vũ khí hạng nặng như vậy rồi. Vậy chẳng lẽ là… Đúng rồi, chắc chắn là tập huấn quân sự. Nếu là đoàn tập quân sự thì hắn có thể nhờ người ta giúp để về nhà rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cực kì vui sướng. Dùng hết sức bình sinh, hắn bắt đầu chạy tới nơi phát ra tiếng nổ. Nhưng đến nơi, hắn bỗng sững người ra. Ở đây không phải là nơi người ta tập luyện quân sự gì cả. Chỉ thấy xa xa có hai lão đầu đang phiêu phù trên không. Đúng, chính là bay a. Chẳng lẽ nói ở đây đang đóng phim, nhưng nhìn hai lão đầu kia hình như đâu có dây cáp để đỡ, hơn cả hai lão đang ở giữa không trung, lấy đâu ra dây đây. Hai lão đầu này là ai, tại sao lại ở đây, nhìn mặt giống như có thâm cừu đại hận từ kiếp trước vậy.

    Nghĩ tới đây hắn quyết định không ra mặt mà nấp vào một bên để xem tình hình.

    -Kiếm Tu sư huynh, niệm tình đồng môn, sư huynh có thể cho ta con đường lui được không?

    Lão đầu áo xanh lớn tiếng kêu lên.

    -Yêu đạo, những việc ngươi làm trước đây ta có thể nhắm mắt cho qua, nhưng hôm nay ngươi lại dám bắt đi yêu linh thụ bảo vệ khu rừng này. Đừng nói chuyện sư môn với ta, cho dù là sư thúc tới đây ta e rằng người cũng sẽ diệt trừ đi tên nghịch đồ nhà ngươi.

    Lão đầu tên Kiếm Tu cầm kiếm chỉ lão đầu kia mắng.

    -Nếu đã vậy, thì đừng trách ta. Đây là tự ngươi chuốc lấy mà thôi.

    Nói rồi lão đầu áo xanh cũng rút một cây phất trần ra, miệng lẩm bẩm gì đấy, một hỏa cầu xuất hiện trên đầu lão. Này, đây không phải đùa chứ, cái quái quỷ gì đây, nếu là kĩ xảo cũng cần phải qua xử lí trên máy tính chứ. Hắn không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình nữa, nếu như nói làm như lão đầu kia thì trên phim ảnh hắn cũng đã xem qua, nhưng đây là tận mắt nhìn thấy, điều này cũng thật quá sức tưởng tượng đi, thật đúng là thời nay vẫn còn mấy tên kì nhân dị sĩ như thế này a. Nhìn hỏa cầu trên đầu lão đầu áo xanh đắc ý cười, cả người lão nhễ nhại mồ hôi, có lẽ quả hỏa cầu này chính là tất cả năng lượng của lão.

    -Sư huynh, đây là huynh ép ta.

    Hét lên một tiếng, lão bắt đầu vung phất trần về phía Kiếm Tu. Hỏa cầu khí thế ngất trời, nhiệt lượng của nó tỏa ra xung quanh khiến cây cối trên đường đều bốc cháy. Xa xa, hắn nhìn cảnh tượng này mà hết hồn, thầm nghĩ mình quyết định đúng đắn, nếu mà ở gần có khi kết cục của mình cũng không khác mấy cái cây kia là bao. Phía bên kia Kiếm Tu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, bàn tay phất lên, một thanh lam kiếm phiêu phù trước mặt lão.

    -Lí Dị, ta thay mặt sư thúc giáo huấn ngươi. Ngự Kiếm Thuật, Phi Kiếm.

    Lão phất tay và hét lên, thanh lam kiếm bỗng chốc trở nên khổng lồ, bay thẳng về hướng hỏa cầu.
    Ầm… Một tiếng nổ đinh tai vang lên, xung quanh cây cối xung quanh đều bị thổi bay, xung chấn từ vụ nổ khiến hắn bị văng ra xa.

    -Chết tiệt, các ngươi sống mái thì nên nghĩ tới cảm nhận của người xem đi chứ.

    Thầm mắng trong lòng hắn lại ngước lên nhìn về phía hai lão đầu. Trước ngực Lí Dị bây giờ đã bị hơn nửa thanh kiếm cắm vào, máu tươi từ trên người chảy ra. Nhìn lại phía bên kia Kiếm Tu vẫn có rất ung dung như chưa có gì xảy ra. Thật đúng là cao nhân a. Đẳng cấp! Đẳng cấp! Con mẹ nó thực sự quá kích thích rồi, còn ngầu hơn mấy thằng cha ảo thuật biểu diễn gấp vạn lần mà. Hắn âm thầm giơ ngón cái tỏ vẻ ngưỡng mộ.

    -Lí Dị, ngươi thua rồi, thức thời thì chịu trói, theo ta về sư môn chịu tội đi.

    -Hừ, người đừng mơ tưởng, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi – nói rồi hắn chắp hai tay lại, cả người hắn giờ đây giống như một ngọn đuốc vậy – Đây là ngươi bức ta vào đường cùng, sư huynh, cùng chết đi.

    -Lý Dị, đến cuối cùng ngươi vẫn cố chấp như vậy ư. Ngự Kiếm Thuật, Phong.

    Kiếm Tu miệng lẩm bẩm một câu thần chú, Lý Dị bị bao bọc bởi một quả lam cầu. Cả người Lí Dị bắt đầu phát nổ, nhưng vụ nổ đó đã hoàn toàn bị bao bọc bởi quả lam cầu kia. Lam cầu biến mất, chỉ còn lại một đám khói trắng.

    -Haiz, nếu đệ không đam mê yêu đạo thì có thể trở thành một người xuất chúng trong sư môn chúng ta rồi, có lẽ sư thúc chính là người đau lòng nhất.

    Thở dài một hơi, Kiếm Tu nhìn về phía lam cầu mà lòng đầy nuối tiếc, dẫu sao cũng là đồng môn mấy chục năm. Lão phất tay thu lại thanh lam kiếm, quay lưng bỏ đi.

    -Lão đầu, cẩn thận phía sau, hắn vẫn chưa chết đâu.

    Nấp ở đằng xa, hắn vẫn đang quan sát ở nơi đó. Khi lão đầu Kiếm Tu vừa quay lưng định bỏ đi, đám khói ngưng tụ thành ra thanh hỏa kiếm, hướng về phía lão.

    -Thằng nhóc chết tiệt, dám phá vỡ kế hoạch của ta, chết đi .

    Đám khói giận dữ thét lên, thanh kiếm kia bất ngờ chuyển hướng về phía hắn mà bay tới. Kiếm Tu quay lại, phóng lam kiếm thẳng vào đám khói, một tiếng hét thê thảm vang lên, đám khói bắt đầu tan biến. Sau khi xử lí xong đám khói, Kiếm Tu tức tốc phóng về phía Hoàng Minh, tốc độ lão rất nhanh nhưng vẫn tới chậm nửa bước.

    Phập… Thanh hỏa kiếm cắm sâu vào trong ngực hắn, cảm giác nóng lan tỏa khắp người hắn, lục phủ ngũ tạng của hắn như bị thiêu đốt.

    -Haiz, mệt mỏi lắm rồi, cuối cùng mình cũng được giải thoát, hi vọng kiếp sau mình vẫn là một nam tử anh tuấn.

    Mỉm cười, đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, cả thân người hắn bắt đầu bốc cháy như ngọn đuốc.

    -Không ngờ sư đệ lại nghiên cứu tà đạo này, thực sự là độc ác. Ngự Kiếm Thuật, Phong.

    Kiếm Tu tới nơi, nhìn thân thể bốc cháy của chàng trai trước mặt, lão phất tay lên, thân thể Hoàng Minh được bao bọc bởi một quả cầu lam sắc. Lôi từ trong túi áo ra một viên đơn dược và một gốc dược thảo, lão cắn răng thầm tiếc. Linh đơn này và dược thảo là sư tổ cấp cho lão khi làm nhiệm vụ quan trọng. Haiz vẫn là bỏ đi, dù sao cậu nhóc này cũng là ân nhân của hắn, nếu không có cậu nhóc này cảnh tỉnh có khi hắn bây giờ đã chết. Lão phất tay, viên đơn dược và gốc dược thảo bay vào trong người của Hoàng Minh.

    -Tiểu bằng hữu, bây giờ chỉ trông chờ vào số mạng của cậu mà thôi.

    Nói rồi lão ngồi xuống một bên và bắt đầu tiềm tu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:30.

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,long17111995,ngocnghechvn,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Không biết đã qua bao lâu, hắn bắt đầu lấy lại ý thức, mở mắt ra hắn đưa mắt nhìn về phía Kiếm Tu đang ngồi gần đó. Hắn nhớ, khi thanh hỏa kiếm đâm vào người hắn, cả người và lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt, hắn đã ngất đi. Nhưng hắn vẫn cảm giác được có một nguồn năng lượng vô cùng êm dịu đã xoa dịu đi ngọn lửa trong người hắn.

    -Tiểu bằng hữu, cậu đã tỉnh dậy rồi à.

    Mở mắt ra nhìn vào hắn, Kiếm Tu nhàn nhạt nói. Tiểu bằng hữu? Ây, cách xưng hô này có phần kì lạ quá đi, hình như chỉ có mấy cái phim kiếm hiệp mới vậy thôi, đây là lần đầu hắn nghe cách xưng hô này ở ngoài đời. Hơn hết lão nhân trước mặt không phải là nói tiếng Việt mà chính là tiếng Trung a, chẳng lẽ nói hắn bây giờ đã ở tận Trung Quốc, việc này cũng quá phi thường đi, nhưng ngẫm lại thì nhìn người ta bay, rồi những phép kia thì chuyện mình từ Việt Nam sang tới đây cũng không có gì quá lạ cả, mặc dù hắn có chút thắc mắc tại sao hắn lại sang tận Trung Quốc. Dù sao cũng không thể thất lễ được, lão đầu trước mặt cũng đã cứu hắn a.

    -Đa tạ tiền bối đã cứu mạng, ơn nghĩa lần này nhất định sẽ báo đáp.

    Hắn dùng tiếng Trung để đáp lại Kiếm Tu, bởi vì chơi khá nhiều tựa game và phải tự mày mò nên hắn cũng biết được một vài thứ tiếng khác nhau, tiếng Trung cũng là một trong số đó. Học theo giọng điệu trong mấy bộ phim đã từng xem, cảm giác làm đại hiệp cũng không tệ, hắc hắc.

    -Không có gì, nếu không nhờ ngươi kịp thời cảnh báo thì có lẽ mạng ta cũng không còn rồi. Được rồi, tiểu bằng hữu, nhìn cậu không giống người ở đây, tại sao lại ở trong khu rừng này.

    -Vãn bối đến từ một nước phương xa tới đây ngao du nhưng giữa đường gặp phải cướp vãn bối bỏ chạy vào rừng nên mới thoát chết. Nhưng lại lạc mất lối ra, sau mấy ngày tìm kiếm cuối cùng thì lại gặp tiền bối.

    Hắn bắt buộc phải nói dối lão đầu trước mặt đây, dù sao việc này còn quá cổ quái, hắn vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng lão đầu trước mặt được.

    _-hật là quá lắm, mặc dù mấy năm nay đất nước có phần suy yếu, nhưng dưới chân thiên tử mà lũ đạo tặc dám hoành hành như vậy.

    Kiếm Tu tức giận nói.

    -Không phải chứ, đất nước suy yếu ư? Tiền bối đừng đùa chứ, nếu không chủ tịch Tập Cận Bình của các người hẳn sẽ rất buồn a.

    Hoàng Minh âm thầm cười trừ, nếu nói Trung Quốc suy yếu thì còn nước nào có thể phát triển được nữa.

    -Chủ tịch là chức danh gì? Tập Cận Bình là ai? Hắn là tri huyện ở đâu à? Ta trước giờ chỉ phụng sự Đế Ất thánh quân, chưa từng nghe nói đến người này..

    Kiếm Tu nghe hắn nói cảm thấy tức giận.

    Đế Ất, nghe rất quen tai a. Hoàng Minh xoa cằm suy nghĩ. Khoan đã, chẳng lẽ…

    -Xin hỏi tiền bối, triều đại nào? Thiên tử là ai vậy?

    Hắn sốt ruột hỏi.

    -Bây giờ là triều đại nhà Thương, đương kim thiên tử chính là Đế Ất thánh quân, chẳng lẽ đến điều này ngươi cũng không biết ư?

    Lão nhân kinh ngạc nhìn hắn hỏi.

    Thảm rồi, thực sự thảm rồi. Hắn cảm thấy như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, vừa ngất đi một cái lại được vé vip sang Trung Quốc lại còn bonus thêm vé về quá khứ nữa, nếu mà đem chuyện này kể ra chắc người ta kêu hắn là thần kinh mất.

    -Hai người các ngươi đã trò chuyện đủ chưa.

    Một tiếng nói vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai. Hắn quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một thanh niên anh tuấn, trên đầu có một cặp sừng dài, tay cầm một thanh trường thương bước tới.

    -Xin hỏi vị đạo hữu xưng hô như thế nào.

    Kiếm Tu đưa tay ra hiệu hắn lui về sau, hướng về phía thanh niên anh tuấn nói. Trên người thanh niên này tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến lão phải lập tức đề phòng.

    -Khặc khặc, lão già, ta là ai không quan trọng, chỉ cần biết nếu ngươi không đưa ra tinh linh chi thụ thì mạng của ngươi và thằng nhóc bên cạnh sẽ mất.

    Thanh niên anh tuấn quỷ dị cười nói.

    -Tinh Linh Chi Thụ chính là bảo vệ huyết mạch của cả khu rừng này, nếu lấy nó thì cả nơi đây sẽ trở thành một vùng đất chết.

    -Lão già, đừng nhiều lời, giao ra đây hoặc là chết.

    Thanh niên anh tuấn nâng trường thương lên chỉ thẳng vào người Kiếm Tu.

    -Nếu đã vậy, ta đành liều cái mạng già này vậy.

    "Tiểu bằng hữu, khi ta ra hiệu thì lập tức chạy thật nhanh đi, yêu đạo này ta không chắc có thể đối phó được đâu"– giọng nói của Kiếm Tu vang lên trong đầu hắn. Đưa mắt nhìn về phía Kiếm Tu, thấy lão gật đầu, hắn hiểu ra, có lẽ đây chính là truyền âm trong truyền thuyết. Ra hiệu có vẻ hiểu hắn cũng gật đầu ra hiệu với Kiếm Tu.

    -Đi.

    Rút lam kiếm ra phóng về phía thanh niên anh tuấn, Kiếm Tu quát lên. Còn Hoàng Minh, giiờ phút này hắn sử dụng hết sức bình sinh để ra chạy đi khỏi nơi này, mặc dù có thể trông hèn nhát nhưng cứ giữ mạng trước rồi tính sau, lão nhân kia lợi hại như vậy chắc cũng có thể chạy thoát thân được.

    -Khặc khặc, cũng coi như có chút môn đạo, có thể đánh chết được Lí Dị thì thực lực cũng không tồi.

    Đưa trường thương gạt bay lam kiếm đi, thanh niên anh tuấn huy động trường thương tới áp sát vào người Kiếm Tu.

    -Ngươi biết Lí Dị?

    Thanh kiếm trong tay không ngừng chống đỡ công kích của người thanh niên kia, Kiếm Tu vô cùng kinh ngạc khi người trước mặt này lại nhận biết Lí Dị.

    -Bất quá cũng chỉ là một con cờ trong tay ta mà thôi. Thực lực của ngươi cũng không tồi, tới đây đi, nếu làm cho ta vui ta sẽ cho ngươi được chết thống khoái.

    Thanh niên anh tuấn khinh thường nói.

    -Ngươi chẳng lẽ không biết thân phận của hắn?

    Kiếm Tu nghi hoặc nói. Dù sao tông môn của bọn hắn cũng là một trong tam đại thế lực, người này không sợ bị trả thù hay sao?

    -Nhiều lời, chỉ cần giết ngươi rồi xóa sạch dấu vết ta không tin người nào có thể truy ra được ta.

    Thanh niên anh tuấn không hề để tâm lời đe dọa của Kiếm Tu. Dù sao chỉ cần giết lão già này, cướp lấy Sinh Linh Chi Thụ rồi cao chạy xa bay thì làm sao có ai có thể biết được. Hơn nữa chỉ cần cướp được đồ rồi thì cảnh giới tăng cao, hắn cũng không ngại việc người khác tới tận nơi báo thù.

    Chưa quá hai mươi chiêu Kiếm Tu đã bị đánh lui, không ham chiến, Kiếm Tu lập tức lùi lại, lấy ra một đạo yêu phù, miệng lẩm nhẩm một câu thần chú, ném yêu phù trong tay đi, lập tức nó biến thành một con phượng hoàng lửa rực cháy bay về phía thanh niên anh tuấn.

    -Phá cho ta.

    Hét lên một tiếng, thanh niên anh tuấn cầm thanh trường thương đâm về phía trước, lập tức con phượng hoàng lửa đang anh dũng bay tới kêu lên một tiếng rồi phát nổ. Nhưng bất ngờ, một thanh lam kiếm ở dưới đất bay lên nhắm thẳng vào đầu hắn, hắn nhanh chóng né qua một bên nhưng vẫn chậm nửa bước, một chiếc sừng của hắn đã bị chặt mất. Nhìn chiếc sừng của mình trên mặt đất, mặt thanh niên anh tuấn bắt đầu sầm lại, mặc dù sừng của hắn có thể mọc lại được, nhưng đây khác nào cho hắn một cái bạt tai kia chứ.

    -Lão già, thiên đường có lối không đi, muốn cho ngươi một cái chết tử tế nhưng ngươi lại không muốn. Đừng trách ta, ta sẽ băm ngươi ra làm vạn mảnh.

    Tức giận hét gầm lên một tiếng. Cả người thanh niên anh tuấn như trở thành không lồ, hắn cầm trường thương chém tới. Kiếm Tu nhanh chóng huy động lam kiếm chắn trước mặt, nhưng khí lực của người thanh niên kia quá lớn khiến lão bị bắn đi rất xa, nặng nề rơi xuống mặt đất. Phun ra một ngụm máu, vất vả lắm lão mới đứng lên được.

    Thực lực hai bên quá chênh lệch, nếu như lúc đầu bỏ chạy thì hắn có thể thoát thân nhưng tiểu bằng hữu kia sẽ không thoát được, mặc dù lão đã cứu chữa cho hắn coi như đã báo đáp ân tình rồi, nhưng con người lão có ân sẽ hết lòng báo đáp, lão không thể để hắn ở lại được. Giờ đây đến cả sức di chuyển lão còn không có chứ đừng nói tới việc bỏ chạy, nhìn trường thương sắp đâm vào người, lão bất giác nhắm mắt lại, lão sống có lẽ cũng đủ lâu rồi, nhưng tiếc nuối nhất vẫn là vẫn chưa thấy học trò của hắn trở thành một con hùng ưng.

    Thanh trường thương sắp đâm vào người Kiếm Tu, nhưng cảm nhận được nguy hiểm sau lưng thanh niên anh tuấn nhanh chóng cúi thấp người xuống, nhưng một lần nữa hắn vẫn chậm, cái sừng còn lại trên đầu hắn đã rơi xuống.

    -Này tên đẹp mã, ăn hiếp người lớn tuổi vui lắm sao, sao không tới đây chơi với lão tử đi.

    Người tới chính là Hoàng Minh, hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại quay lại. Với cái bản tính của hắn, hắn rất ghét dính tới rắc rối, rất ham sống sợ chết. Haiz, dù sao mạng của mình cũng là do lão nhân kia cứu, không thể thấy chết không cứu được. Cầm thanh lam kiếm, hắn đứng chắn trước người Kiếm Tu.

    -Thằng nhóc, vốn hôm nay tâm tình ta tốt, định thả ngươi đi, nhưng ngươi lại quay lại nạp mạng, tốt lắm, đã thế ta sẽ tiễn ngươi đi cùng lão già này cho có bạn.

    Thanh niên anh tuấn giận dữ gầm lên, đây là lần thứ hai sự tôn nghiêm của hắn bị động tới, nâng trường thương lên hắn lao về phía Hoàng Minh. Kiếm Tu đã không phải là đối thủ của thanh niên anh tuấn thì đừng nói tới hắn, một kẻ ngay cả cầm thanh kiếm cũng không chắc chắn chứ đừng nói tới là vung kiếm. Mũi thương trên tay thanh niên anh tuấn đâm thẳng vào chân khiến hắn khuỵu xuống, máu tươi trên chân nhanh chóng chảy ra.

    -Thằng nhóc, lúc nãy mạnh miệng lắm mà, giờ xem mày làm được gì. Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

    Nói rồi thanh niên anh tuấn đâm trường thương vào hai tay hắn. Cảm giác đau thấu xương khiến hắn như muốn chết đi.

    -Sao, thế nào, khặc khặc, ngươi có thể cầu xin ta giết ngươi nhanh một chút, ta có thể sẽ làm ngươi hết đau đớn đấy.

    -Ngươi nằm mơ đi.

    Mặc dù cơn đau từ chân truyền tới khiến hắn gần như không chịu nổi nhưng vẫn kiên cường nói. Nhìn người mặt hắn cảm thấy tức giận, miệng phun một bãi nước bọt vào người thanh niên anh tuấn. Giờ đây ánh mắt hắn đã đỏ rực, nếu ánh mắt có thể giết người thì thanh niên anh tuấn kia có lẽ chết cả trăm lần cũng nên.

    -Dừng tay, đừng giết hắn, ta sẽ đưa ngươi tinh linh chi thụ.

    Bên kia Kiếm Tu dùng hết sức hét lên. Lão cũng không ngờ người thanh niên này lại quay lại để cứu lão. Mặc dù là vô nghĩa nhưng lão cảm thấy vô cùng cảm động, lúc này đây lão nguyện có thể hi sinh cái mạng già của mình để đổi lấy một con đường sống cho người thanh niên này.

    -Khặc khặc, không cần dù sao giết hai người các ngươi xong tinh linh chi thụ cũng là của ta thôi.

    -Tiền bối, đừng phí công với hắn. Cùng lắm là chết thôi, dù sao hai mươi năm sau ta lại làm trang hảo hán.

    Nhìn hắn kiêu ngạo nói, Kiếm Tu cảm thấy nhẹ lòng, thực sự những người trẻ tuổi như thế này bây giờ rất hiếm, thật là tiếc khi không được kết giao với hắn sớm hơn.

    -Khặc khăc, thằng nhóc, có chí khí lắm, đừng lo ta sẽ tiễn lão già kia theo ngươi bầu bạn mà.

    Nói xong thanh niên anh tuấn cầm thanh trường thương đâm tới. Bỗng dưng một luồng ánh sáng ngũ sắc hiện lên trước người hắn chặn thế tới của mũi trường thương...







    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:31.

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,long17111995,ngocnghechvn,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Nhìn mũi trường thương sắp đâm vào người, nhưng lại bất chợt bị một luồng ánh sáng ngũ sắc chặn lại. Hoàng Minh nhìn kĩ thì phát hiện ra ngọn nguồn của nguồn sáng là một viên ngũ sắc thạch.

    Trường thương trong tay bị chặn lại, thanh niên anh tuấn định thu trường thương trở về nhưng hắn chợt nhận ra, bất kể hắn dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể rút trường thương ra được. Càng làm cho hắn hoảng sợ hơn là trường thương của mình lại đang bị viên ngũ sắc thạch nuốt dần.

    -Hòn đá chết tiệt.

    Buông trường thương trong tay ra, hắn mắng một câu. Hắn biết nếu không làm vậy thì bản thân có thể bị ngũ sắc thạch kia nuốt chửng.

    -Yêu nghiệt, chớ lộng hành.

    Phía xa một giọng quát yêu kiều vang lên khiến cả ba người chú ý.

    -Xin hỏi là vị đạo hữu từ đâu tới. Nếu được xin đừng can dự vào việc của ta.

    Quay về nơi phát ra âm thanh, Ngưu vương kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, một người con gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài tới eo, gương mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt của nàng trong như hồ nước khiến người nhìn vào cảm thấy tâm hồn trở nên êm dịu. Mặc dù Ngưu vương không quan tâm tới dung nhan của nữ tử kia, nhưng không có nghĩa người khác không quan tâm. Hoàng Minh bây giờ đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của nàng, hắn bây giờ đã hoàn toàn quên mất cơn đau đến từ tứ chi.

    -Ta chỉ là một tán tu ngao du bốn phương, nhưng nghe đồn quanh đây có một yêu ngưu làm càn, gây ra tai họa cho cư dân bách tính nên quyết định đến đây tìm diệt ngươi.

    Nữ tử đưa mắt nhìn về phía Ngưu vương nói.

    -Đạo hữu, nếu ngươi rời đi, ta có thể sẽ ghi nhớ trong lòng, lần sau gặp lại nhất định sẽ báo đáp.

    Thở phào khi biết nữ tử này không có thế lực gì cường đại, bất quá chỉ là một tán tu có thực lực một tí mà thôi. Nhưng hắn không thể vọng động được, chưa nói binh khí của mình bị ngũ sắc thạch kì quái kia nuốt mất, nếu như đánh nhau với nàng mà lão già kia chen vào thì kết quả không hề tốt một chút nào. Nghĩ tới đây hắn quyết định lùi một bước.

    -Bất quá chỉ là một con yêu ngưu mà dám càn quấy như vậy, không cần nhiều lời, thức thời thì chịu trói, nếu không đừng trách ta nặng tay.

    -Tiện nhân, cho ngươi một cơ hội ngươi còn không nắm lấy, đã vậy đừng trách ta vô tình.

    Ngưu vương giận dữ gầm lên, cả người hắn bỗng chốc trở nên khổng lồ, cặp sừng bị gãy lúc trước đã mọc lại dài và sắc nhọn hơn trước. Đôi mắt đỏ thẫm căm tức nhìn về phía nữ tử. Hắn không biết tại sao nữ nhân này lại có thể nhìn ra chân thân của hắn, nhưng hắn mặc kệ, sự hấp dẫn của Sinh Linh Chi Thụ đã khiến hắn mờ mắt, hắn quyết định phải lấy nó bằng mọi giá.

    -Cô nương, xin hãy cẩn thận, quái vật này rất mạnh đấy.

    Hoàng Minh lên tiếng nhắc nhở nàng. Sức mạnh của tên trước mặt hắn đã thấy qua, mặc dù nhìn qua nữ tử này cũng không phải là người dễ ăn hiếp nhưng mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết trước được. Đưa mắt nhìn phía hắn , nữ tử gật đầu cảm ơn hắn đã nhắc nhở, tay kết một thủ ấn, ngũ sắc thạch đã bay trở về bên mình.

    Bên phía kia Ngưu vương đã lao tới. Hắn tung một quyền về phía nữ tử. Khẽ huy động ngũ sắc thạch, quyền của Ngưu vương đã bị chặn lại, dư chấn phản lại khiến bàn tay hắn run lên. Liên tiếp tung quyền cước nhưng tất cả đều bị chặn lại bởi ngũ sắc thạch, dư chấn sau mỗi lần ra đòn khiến Ngưu vương phải chịu khổ. Nữ tử một tay dùng ngũ sắc thạch ngăn thế công của ngũ sắc thạch, tay kia tung một chưởng về phía Ngưu vương. Chịu phải lực phản chấn từ ngũ sắc thạch, lại thêm một chưởng của nữ tử kia khiến Ngưu vương phun ra một ngụm máu, cả người thu nhỏ lại không ít.

    Nhìn cảnh tượng trước mắt hắn thầm ngưỡng mộ. Đúng là bảo bối a, phải nói lúc trước đến cả đòn tấn công cực mạnh của Kiếm Tu cũng vô hiệu trước Ngưu Vương này, nhưng hiện nay nhìn Ngưu Vương đang bất lực trước hòn đá này xem, thật sự là một trời một vực mà, tựa như gì nhỉ… A, chính là sự khác biệt về item giữa đại gia và nông dân trong game a. Nếu có hòn đá này hộ thân thì tốt biết bao, hắc hắc– hắn thầm nghĩ trong lòng.

    -Chết tiệt, các ngươi cứ chờ đấy cho ta.

    Vung tay đấm một quyền xuống đất, Ngưu vương chuẩn bị chuồn đi. Hắn bây giờ không mơ tưởng tới Sinh Linh Chi Thụ nữa, bây giờ việc cấp bách là phải thoát khỏi đây. Hắn không thể công phá được phòng thủ kì quái của viên đá kì quái kia, mà từ một chưởng kia hắn đã biết nữ tử kia thực lực tuyệt đối hơn hắn rất nhiều.

    -Yêu nghiệt, còn tính chạy ư.

    Nữ tử vung tay lên, ngũ sắc thạch tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, hóa thành một cái vòng, đem cả người Ngưu vương bao bọc lại. Cả người của Ngưu Vương càng ngày càng nhỏ lại, hiện ra nguyên hình là một con trâu.

    -Đại tiên, ta với người không thù không oán, xin hãy tha cho ta một lần. Ta xin thề sẽ cải tà quy chánh không làm hại chúng sinh nữa.

    Vùng vẫy hết sức vẫn không thoát được khỏi vòng ánh sáng , Ngưu vương lâm vào tuyệt vọng . Hắn khóc lóc cầu xin một con đường sống .

    -Cô nương, đừng tha cho hắn a. Thả hắn ra sẽ gây họa đấy.

    Hoàng Minh lên tiếng nhắc nhở. Con trâu trước mặt không phải thiện nam tín nữ gì, hơn nữa trông cũng là loại rất thù dai. Thực lực nữ tử kia thì không hề lo lắng, nhưng nếu con trâu này giận cá chém thớt lại tìm hắn tính sổ thì không ổn một chút nào. Nghĩ tới đó hắn nhất quyết phải đem phiền toái này phá vỡ từ trong trứng nước.

    -Đại tiên xin yên tâm , ta thề trên danh nghĩa yêu tộc sau này tuyệt đối không nuốt lời.

    Phẫn hận nhìn về phía tên nhóc đang quấy rầy mình, Ngưu vương quay sang trừng mắt nhìn hắn.

    Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à, còn nhìn nữa lão tử kêu cô nương kia móc mắt ngươi ra đấy. Đó chỉ là suy nghĩ trong lòng của hắn thôi, hắn còn không có điên mà đi chọc giận con trâu kia.

    -Thôi được rồi , ta tạm tha cho ngươi , nhưng hãy nhớ nếu ngươi còn tái phạm thì đừng trách ta. Đây là vòng kim cô, sau này mỗi khi ngươi làm việc xấu thì chiếc vòng này sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.

    Nói rồi nàng vung tay đem chiếc vòng bay về phía Ngưu vương, chiếc vòng liên xỏ qua mũi hắn. Giải trừ vòng sáng trên người Ngưu vương, nàng phất tay ý bảo thả cho hắn đi.

    -Cảm tạ đại tiên, cảm tạ đại tiên.

    Được tha, Ngưu vương ba chân bốn cẳng chạy bay về phía xa, hắn cũng không dám nhìn lại phía sau, chỉ biết rằng đời này kiếp này hắn phải gắn với cái vòng trên mũi này rồi.

    Sau khi Ngưu vương đi rồi, nữ tử quay về phía Kiếm Tu và Hoàng Minh. Lấy ra hai viên đan dược đưa cho hai người uống, lại chiếu ánh sáng ngũ sắc vào hai người, dần dần tất cả vết thương trên người cả hai đã biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.

    -Đa tạ đạo hữu đã ra ơn cứu giúp. Tại hạ là Kiếm Tu, là đệ tử của Đa Bảo đạo nhân, môn nhân của Triệt Giáo.

    Bởi vì Kiếm Tu là người tu hành nên đã phục hồi lại trước. Lão hướng về phía nữ tử vội vàng cảm ơn.

    -Thì ra là đồ tôn của Thông Thiên thánh nhân, hạnh ngộ. Tiểu nữ chỉ là một tán tu, tên cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi, đạo trưởng cứ gọi tiểu nữ là Lam Tuyền.

    -Thì ra là Lam Tuyền đạo hữu, tại hạ mạn phép được hỏi cao danh quý tánh của danh sự được không?

    -Ân sư đã mất cách đây rất lâu, chuyện xưa không cần nói đến nữa. Chuyện yêu nghiệt cũng đã giải quyết xong, đạo trưởng và đạo huynh đây đã bình an, tiểu nữ cũng xin phép cáo từ.

    Nói rồi nàng khom người chào từ biệt Kiếm Tu. Nhìn nữ tử đằng vân bay đi, Kiếm Tu thở dài một hơi, cũng may có nàng nếu không bây giờ hắn đã chết rồi. Bên phía này Hoàng Minh bây giờ mới mở mắt ra. Đưa mắt nhìn khắp nơi hắn không thấy nữ tử kia ở đâu cả.

    -Lão tiền bối, nữ tử kia...

    -Đã đi rồi, sao ngươi luyến tiếc à?

    Ánh mắt Kiếm Tu nhìn hắn mang theo một chút tiếu ý khiến hắn cảm thấy xấu hổ.

    -Hắc hắc, làm gì có. Dù sao người ta cũng đã cứu tôi một mạng, ít nhất cũng phải cảm tạ người ta chứ. Haiz, bây giờ ngay cả tên người cứu mình cũng không biết chứ đừng nói là cảm tạ.

    Hắn thở dài nói.

    -Nàng gọi là Lam Tuyền, người đừng lo nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại. Đúng rồi tiểu bằng hữu, ngươi bây giờ có muốn về nhà không, ta sẽ giúp ngươi.

    -Tiền bối có thể du hành thời gian?

    Nghe Kiếm Tu có thể giúp hắn về, hắn ôm hi vọng đáp.

    -Mặc dù ta không biết ngươi cần du hành thời gian làm gì, nhưng đừng nói là ta, ngay cả sư tôn của ta cũng không thể làm được vậy.

    Nghe tới đây hắn cảm thấy thực sự thất vọng. Chẳng lẽ mình sẽ sống hết quãng đời còn lại ở đây sao?

    -Nếu như không còn nơi nào để đi, ngươi có thể theo ta, ta có thể thu nhận ngươi làm đệ tử.

    -Thật ư tiền bối, ngài đồng ý nhận ta làm đệ tử ư?

    Hắn ngạc nhiên trước đề nghị của Kiếm Tu. Nếu thật sự không về được nhà thì theo lão nhân này học phép thuật cũng được a, không chừng mình lại có đại cơ duyên nào đấy rồi thành thần cũng nên, khi đó có khi lại có cách trở về cũng nên. Hơn nữa tu tiên chính là ước mơ từ bé của hắn, bây giờ đã trở thành hiện thực rồi. Nghĩ tới đây hắn vui vẻ đáp ứng. Quỳ gối trước Kiếm Tu, hắn lạy một lạy thay lễ bái sư.

    -Ha ha tốt tốt, đồ đệ ngoan, ngươi là đồ đệ thứ hai mà ta thu nhận. Sau này ngươi theo ta cùng sư huynh ngươi học. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu trở về.

    Đưa tay đỡ Hoàng Minh dậy, Kiếm tu thầm đánh giá hắn. Hắn là người có chí khí, trọng tình nghĩa, chẳng phải lúc trước hắn đã hai lần cứu mạng mình đấy sao? Nghĩ tới đây Kiếm Tu gật đầu hài lòng, nhưng có lẽ một phần lão cũng tiếc gốc dược thảo và viên linh đơn đã cho Hoàng Minh ăn. Hoàng Minh nếu biết chắc hắn khóc không ra nước mắt a.

    Ở một nơi xa…

    -Hôm nay thực không ngờ ta lại có thể được một vị thánh nhân ghé thăm a.

    Một nam nhân trung niên giọng cười đùa lên tiếng.

    -Huynh trưởng đừng đùa nữa. Muội chẳng qua có chút việc, tiện thể ghé sang đây thăm huynh trưởng và hai vị bằng hữu của huynh thôi. Hai vị đó không ở đây sao?

    Nữ tử lên tiếng. Nếu như Hoàng Minh có mặt ở đây có lẽ hắn sẽ nhìn ra, nữ tử này chính là Lam Tuyền.

    -Cả hai người đều ra ngoài có việc. Hôm nay muội có việc gì mà phải cải trang để ra ngoài.

    -Chẳng qua là một yêu tộc quấy nhiễu dân chúng, nên muội mới tới để thu thập thôi, bất quá cũng thả hắn đi rồi.

    Nói rồi nàng vung tay, cả khuôn mặt nàng lập tức biến đổi. Nếu nói lúc trước nàng là một nữ tử thanh tao, dịu dàng, thì bây giờ nàng lại giống như yêu nghiệt có thể mê hoặc tất cả mọi thứ , đôi mắt nàng như muốn hút tất cả vào trong.

    -Yêu tộc ta bây giờ càng ngày càng suy thoái, không còn hưng thịnh như trước kia nữa. Bây giờ tộc nhân đa phần đều thành yêu quái gia hại bạch tính.

    Người trung niên thở dài nói. Hắn cũng vì vấn đề này mà đau đầu bao lâu nay. Hắn có thể ra tay để bảo hộ tộc nhân của mình, nhưng như thế lại dung túng cho bọn chúng làm điều sai trái, vấn đề này quả thực vô cùng nan giải.

    -Bây giờ không phải là trước kia nữa, thời đại bây giờ là của nhân loại. Yêu tộc, ma tộc hay ma thần tộc đều đã là dĩ vãng, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt tộc nhân của mình là được.

    Nói xong nàng đứng dậy và từ biệt huynh trưởng của mình.

    P/s:Tới đây có ai biết hai người này là ai không :v





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:31.

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,long17111995,ngocnghechvn,
Trang 1 của 22 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status