TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 16 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 61415161718 ... CuốiCuối
Kết quả 76 đến 80 của 110

Chủ đề: [ Xuyên không ] Tình duyên đạo

  1. #76
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Trong đêm tối, thân ảnh của Hoàng Minh nhẹ nhàng tiến sâu vào bên trong cứ địa của Quỷ Phương. Bởi vì hắn không thể dùng tiên lực để phi hành nên chỉ có cách dùng Phi Hành phù, mặc dù tốc độ không nhanh bằng so với các tiên nhân khác nhưng để thám thính thì việc hạn chế phát tán tiên lực ra để tránh người khác phát hiện ra là điều vô cùng cần thiết. Hơn nữa với chiếc mặt nạ trên mặt có thể ẩn đi khí tức cùng bộ y phục màu đen trên người hắn, nếu như hắn không nguyện ý xuất hiện thì không mấy người có thể phát hiện ra được.

    Loanh quanh khắp nơi bên trong cứ địa Quỷ Tộc, Hoàng Minh gần như nắm được tình hình ở đây. Địa hình ở đây khá hiểm trở, quả thực nếu vọng động tấn công vào, đại quân tuy đông nhưng rất khó để tiến công, hơn nữa thương vong ắt không nhỏ.

    Quỷ Tộc sống tập trung thành từng khu vực nhỏ, nhưng theo quan sát của Hoàng Minh thì bọn họ rất hòa thuận với nhau, không hề xảy ra xung đột. Xung quanh mỗi khu vực đều có những hàng rào bằng gỗ, được canh phòng khá nghiêm mật. Hoàng Minh dễ dàng để ý thấy rằng, tất cả kiến trúc ở đây đều được làm bằng gỗ. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, vật liệu để chế tạo kiến trúc ở đây đều mang tiên khí nồng đậm, điều đó khiến cho khả năng phòng ngự ở đây hoàn toàn vượt xa so với tường thành ở Đại Thương.

    Hoàng Minh không biết Quỷ Tộc thờ phụng cái gì, nhưng trên người mỗi người đều đeo một sợi dây chuyền đầu lâu bằng đá. Chẳng lẽ bộ tộc này lại đi thờ thần chết? Nếu là như vậy thì bọn hắn có khả năng triệu hồi xác sống hay khô lâu gì đó giống trong game hay mấy bộ fantasy không nhỉ? Hoàng Minh lắc đầu bỏ qua. Hắn để ý thấy sâu bên trong, trên một ngọn núi là một tòa nhà hoàn toàn nằm độc lập với ở đây. Linh tính mách bảo hắn rằng, nếu tới đó có thể tìm hiểu được ngọn nguồn của Quỷ Tộc. Nghĩ là làm, Hoàng Minh điểm nhẹ lao vút về phía tòa nhà đó.

    Tiến vào bên trong tòa nhà, Hoàng Minh vô cùng thất vọng khi thấy đó chẳng qua cũng chỉ là một căn nhà cho người khác sinh sống mà thôi, ngay cả một thứ đáng giá cũng không tìm thấy chứ đừng nói là bí mật to lớn gì.

    -Đã tìm thấy chưa?

    Vốn thất vọng vì chuyến này đi không có thu thập mấy về nội tình của Quỷ Tộc, Hoàng Minh toan rời đi thi nghe thấy thanh âm già nua vang lên. Hoàng Minh để ý thì thấy trong nhóm người này có ba lão già và một người trung niên khá to lớn, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy lão già đầu đội một cái mũ lông chim, trên tay cầm một cây trượng đính ba cái đầu lâu vừa lên tiếng mới chính là người có uy quyền nhất ở đây.

    -Bẩm đại trưởng lão... đã tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy y.

    Một nam nhân to lớn đang run sợ không dám ngẩng đầu lên nhìn lão già kia.

    -Mẹ kiếp, một lũ ăn hại.

    Lão già tức giật quát lên, khí tức trên người lão lập tức tản ra, ba cái đầu lâu trên cây trượng của lão liền phát ra ánh sáng màu đen mờ ảo, lập tức bên người nam nhân to lớn kia cũng bị thứ ánh sáng màu đen đó bao phủ, cả thân thể lập tức bất động, có thể thấy gân xanh trên người hắn nổi lên từng đoạn.

    -Đại ca, bình tĩnh một chút. Bây giờ đại quân Đại Thương đã tiến đến gần rồi, không thể giết hắn được.

    Thấy lão già kia lập tức động thủ thì hai người còn lại lập tức tiến lên ngăn cản.

    -Chỉ là canh phòng và báo tin tức, hắn còn làm không được, loại vô dụng như vậy còn để cho hắn sống làm gì?

    Vẫn chưa hết tức giận lão đầu kia lập tức tăng thêm khí tức, nam nhân to lớn kia bị ép tới mức không thở được, khí huyết trong người sôi trào lập tức phun ra một ngụm máu, giờ đây hắn rất muốn lên tiếng cầu xin, nhưng bất luận bản thân cố gắng thế nào cũng không nói ra thành tiếng được.

    -Nếu như giết hắn thì chi bằng để hắn ra ngoài kia giết vài tên Đại Thương về lấy công chuộc tội. Mong huynh suy nghĩ kĩ một chút.

    -Được, lần này tha cho người. Hy vọng lần sau ra chiến trường ngươi đừng làm ta thất vọng lần nữa, lúc đó cho dù ngươi không chết trên chiến trường ta cũng sẽ khiến ngươi tan biến.

    Lão già kia thu lại khí tức, cây trượng trên tay lập tức ảm đạm rồi trở lại như cũ. Lão cũng hiểu rõ rằng, người kia cho dù là ba người bọn hắn cũng không thể quản nổi chứ đừng nói là tên này, nhưng tình thế bây giờ cấp bách, người kia lại chạy đi mất, làm sao lão không thể lo lắng cho được. Với sức của ba huynh đệ lão cũng có thể chống chọi được, nhưng Đại Thương kì nhân dị sĩ không ít, vạn nhất có gì bất trắc xảy ra thì hối hận cũng đã muộn rồi.

    -Tạ đại trưởng lão khai ân, ta sẽ không để cho ngài thất vọng nữa.

    Vừa được giải thoát, nam nhân to lớn kia rối rít dập đầu cảm tạ. Từ lâu hắn đã ngưỡng mộ Vu Thuật của tam trưởng lão, chính vì vậy hắn mới cố gắng để trở thành đệ nhất dũng sĩ của Quỷ Tộc với hi vọng được chính Đại Trưởng Lão truyền thụ Vu Thuật cho. Đây là lần đầu tiên hắn tự thân cảm nhận sức mạnh của Vu Thuật, quả thực vô cùng đáng sợ.

    -Người cầm thuốc này trở về hòa cùng với nước rồi ngâm mình, ngày mai sẽ khỏi.

    Một lão già ném cho nam nhân kia một gói thuốc nói. Nam nhân to lớn nhận gói thuốc xong cảm tạ rồi cũng không dám ở lại, lập tức rời đi.

    -Đại ca, việc này nên giải quyết thế nào bây giờ? Đại Thương lần này cử rất nhiều nhân mã, lại thêm kì nhân dị sĩ, ta còn nghe nói tân Quốc Sư kì lạ kia đích thân dẫn quân tới đây, nếu không mau chóng tìm người đó về e là lành ít dữ nhiều.

    Đợi nam nhân kia rời đi, lúc này một lão già không dấu được vẻ lo lắng nữa, lập tức lên tiếng nói.

    -Ta cũng từng nghe qua về tân Quốc Sư kia, nếu quả đúng như lời đồn đại thì e rằng ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Cho dù ba chúng ta hợp lực có thể chế ngự được hắn nhưng còn những kẻ khác nếu ra tay hỗ trợ thì e rằng chúng ta đành phải chịu thua.

    Lão già đầu đội mũ lông chim lắc đầu thở dài nói. Nghe lão ta nói xong, cả hai người kia cũng lập tức lâm vào trầm tư, nếu quả thực như vậy thì e rằng Quỷ Tộc sẽ hoàn toàn bị xóa sổ.

    -Việc cấp bách bây giờ là tìm được người đó, ba người chúng ta chia nhau ra đi tìm, nếu tìm được lập tức thông báo cho ta biết.

    Lão đầu đội mũ lông chim phân phó xong rồi bọn hắn lập tức tản ra.

    Lúc này Hoàng Minh mới âm thầm xuất hiện. Tân Quốc Sư trong miệng bọn hắn ắt hẳn là hắn rồi, nhưng với chỉ hai cái Kết Đan Sơ Kỳ đỉnh và một Kết Đan Trung Kỳ thì đối chọi với Ma Gia Tứ Tướng cũng chỉ có con đường chết chứ đừng nói là hắn. Điều khiến hắn e ngại chính là “người đó” trong miệng mấy lão già kia. Nếu quả thực “người đó” quan trọng với bọn hắn như vậy ắt hẳn sẽ là một cái phiền toái rất lớn.

    Tạm gác lại chuyện này một bên. Hoàng Minh đang toan tính xem có nên cho nơi đây vài cái Bộc Phá phù hay không, nhưng suy tính lại thì nếu làm như vậy thì sẽ hại chết rất nhiều người. Tuy rằng hắn tới đây là để đánh Quỷ Tộc nhưng nếu có thể hắn muốn hạn chế sát hại quá nhiều người. Hơn nữa tiên khí ở đây vô cùng nồng đậm, lại thêm nguồn nguyên liệu dồi dào, nếu phá hủy quả thực đáng tiếc.

    Rời cứ địa Quỷ Tộc trở về thì bắt gặp một thân ảnh nhỏ bé đang lén lút quan sát doanh trại của đại quân Đại Thương.

    -Kẻ nào to gan lại dám tới đây do thám?

    Thân ảnh Hoàng Minh chợt lóe lên rồi xuất hiện phía sau thân ảnh nhỏ bé đó.

    -A… quỷ!

    Một âm thanh trong trẻo non nớt vang lên. Hoàng Minh lúc này mới nhìn thấy rõ ràng đây chính là một tiểu cô nương với hai bím tóc trên đầu, đôi mắt to tròn vô cùng đáng yêu. Không biết có phải do bị hắn dọa hay không mà nhìn da nàng có vẻ hơi tái đi.

    -Ngươi đoán đúng rồi. Trả lời ta mau, đêm khuya thế này ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì, nếu không thành thật ta lập tức bắt linh hồn ngươi đi.

    Giọng Hoàng Minh có chút lạnh lẽo và vang vọng. Đây là hắn cố ý làm như vậy, nếu như nàng ta đã hiểu nhầm hắn là quỷ, vậy lấy cái thân phận này hù dọa nàng ta một chút. Mặc dù làm như vậy có phần quá đáng nhưng hắn vẫn phải điều tra rõ ràng chuyện này.

    -Ta chỉ là ngửi thấy mùi thơm nên mới tới đây mà thôi, không có ý gì cả, xin đừng bắt ta…

    Tiểu cô nương cả người lập tức co lại, thân hình run rẩy không dám nhìn hắn đáp, những bỗng dưng nàng như nhận ra được gì đấy, lại cẩn thận quan sát hắn rồi reo lên.

    -A! Trên người ngươi có mùi, ngươi không phải là quỷ, ngươi gạt ta.

    Hoàng Minh không ngờ rằng mình nhanh chóng bị lật tẩy nhanh vậy. Lén đưa cánh tay lên ngửi một chút, nhưng hắn không nhận ra bản thân có mùi gì cả.

    -Phải hay không thì đã sao. Nói cho ta biết, ngươi tới đây làm gì?

    Hoàng Minh phất tay hừ lạnh nói. Không biết hắn có phải là để đe dọa nàng hay là do bị xấu hổ do bị tiểu cô nương này lật tẩy sớm như vậy mà làm ra bộ dáng này hay không nữa.

    -Ta đã nói rồi, là ta ngửi thấy mùi thơm phát ra trong đó nên mới tới xem thử một chút mà thôi.

    Tiểu cô nương đưa tay chỉ về phía doanh trại nói.

    -Ngươi nghĩ ta tin hay sao?

    Hoàng Minh nghi hoặc nói.

    -Ta trời sinh khứu giác nhạy bén hơn người, ngươi nhìn ta một tiểu cô nương như vậy sao có thể lừa ngươi được kia chứ?

    Hoàng Minh có chút chần chừ khi nghe nàng ta nói. Nhìn y phục nàng hẳn là người của Quỷ Tộc, có lẽ điều nàng nói là thật. Hơn nữa hắn không hề nhận ra khí tức gì trên người nàng cả, căn bản chỉ là một tiểu cô nương có phần khả ái mà thôi. Cho dù bị người khác sai khiến thì với khoảng cách như vậy Hoàng Minh tin rằng nàng ta cũng không tìm hiểu được chuyện gì cơ mật trong doanh trại cả.

    -Được rồi, ngươi ở đây chờ ta một chút.

    Hoàng Minh dặn dò nàng rồi biến mất trong bóng tối. Tiểu cô nương nhìn một màn này mà trợn mắt, chả trách lúc nãy hắn lại đột ngột xuất hiện sau lưng nàng.

    Không lâu sau đó, Hoàng Minh trở lại, trên tay hắn lúc này mang theo một cái bát đựng đầy thức ăn đang tỏa hương thơm nghi ngút khiến tiểu cô nương kia nhìn không chớp mắt.

    -Ngươi cầm lấy cái này về ăn, đã muộn rồi mau trở về đi không người nhà lại lo lắng.

    Hoàng Minh đưa bát thức ăn cho nàng. Nhìn tiểu cô nương này làm hắn nhớ tới Đặng Thiền Ngọc, đều là tiểu nha đầu ham chơi mà thôi.

    -Cảm ơn ca ca, ngươi thật tốt.

    Tiểu cô nương nhận lấy bát thức ăn trên tay hắn rồi cười tươi nhìn hắn. Hoàng Minh khẽ xoa đầu nàng, tiểu nha đầu này thực sự nếu lớn lên cũng là một đại mỹ nhân a.

    Đưa tiểu nha đầu tới gần địa phận của Quỷ Tộc, dặn dò nàng cẩn thận, nhìn bóng lưng nhỏ biến mất vào bóng đêm, lúc này Hoàng Minh mới xoay người trở về doanh trại.

    -Sẽ sớm gặp lại thôi a.

    Nhìn bóng lưng Hoàng Minh, tiểu nha đầu kia bất giác nở một nụ cười.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:47.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    jennylaw,
  3. #77
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    -Bẩm bệ hạ, sứ giả của Ký Châu đã tới.

    Tử Tân đang ngồi quan sát lược đồ cùng vài tướng lĩnh khác thì có một binh sĩ vào báo cáo.

    -Được rồi, ngươi dẫn nàng vào đây.

    Phất tay bảo người kia ra ngoài, hắn lại tiếp tục bàn chiến lược. Mặc dù có thể dễ dàng công phá Ký Châu nhưng để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn, cẩn trọng vẫn là hơn cả.

    Không lâu sau đó, binh sĩ kia lại tiến vào, theo sau hắn là một vị cô nương dáng người thướt tha uyển chuyển, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt đẹp của nàng khẽ liếc nhìn thôi cũng mang theo một vẻ mị hoặc vô cùng. Các vị tướng lĩnh chỉ dám lướt qua nàng rồi quay đi như không dám nhìn thẳng vào nàng, bởi vì họ sợ rằng mình sẽ bị vẻ đẹp kia mê hoặc.

    -Tiện nữ Tô Đắc Kỷ khấu kiến bệ hạ.

    -Không cần đa lễ. Người đâu. Ban ghế.

    Nhìn thấy Đắc Kỷ muốn quỳ xuống, Tử Tân phất tay nói.

    Một chiếc ghế được đem lên, đợi cho Đắc Kỷ yên vị, lúc này Tử Tân mới lên tiếng.

    -Ngươi tới đây có việc gì?

    Tử Tân lạnh nhạt nói. Dù sao hai bên cũng sắp xảy ra chiến tranh, phân rõ giới tuyến là điều hiển nhiên.

    -Bẩm bệ hạ, hôm nay tiện nữ tới đây chỉ có một việc muốn cầu xin.

    Đắc Kỷ không nhanh không chậm nói. Nàng cẩn thận quan sát nét mặt của Tử Tân, khuôn mặt anh tuấn cùng nét uy nghiêm của Thiên Tử mà người khác không có được khiến nàng có chút thấp thỏm. Hôm nay nàng tới để cầu xin, nếu làm không tốt e rằng cả Ký Châu sẽ chìm trong biển lửa.

    -Người là muốn xin ta tha cho Ký Châu?

    -Bệ hạ quả nhiên liệu việc như thần, quả thực hôm nay ta đến để xin bệ hạ có thể lui binh trở về, tha cho Ký Châu một con đường. Chỉ cần bệ hạ nguyện ý, Ký Châu nguyện sát nhập trở thành một phần của Đại Thương, đời đời hết lòng phụng sự.

    Nghe Đắc Kỷ nói xong những tướng lĩnh khác liền thì thầm với nhau. Nếu làm như vậy có thể “không chiến mà thắng”, hơn nữa lại không xảy ra thương vong. Nhưng nếu dễ dàng tha cho Ký Châu như vậy sẽ khiến cho những người khác cười vào mặt Đại Thương, e rằng sau này những kẻ có dị tâm khác sẽ càng lớn mật hơn mất.

    -Khắp nơi trên đất nước này đều là con dân của Đại Thương, bệ hạ chẳng lẽ những tâm để con dân của mình tàn sát lẫn nhau?

    Thấy Tử Tân trầm ngâm không nói gì, lúc này Đắc Kỷ lại tiếp tục lên tiếng.

    -Theo lời ngươi nói quả thực không sai, bá tánh Ký Châu cũng như bá tánh của Đại Thương, sinh mạng đều quý giá như nhau.

    Tử Tân gật đầu tán đồng. Quả thực không hổ là đệ nhất tài nữ Ký Châu, từ lúc mở lời đến nay đều nhắm thẳng vào những chỗ yếu hại nhất.

    -Nếu như vậy bệ hạ đồng ý với…

    Đắc Kỷ thấy Tử Tân tán đồng thì lập tức mừng rỡ, nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì lời nói tiếp theo của hắn giống như sét đánh ngang tai nàng.

    -Ta có thể tha cho người dân Ký Châu, nhưng Tô Hộ mưu đồ cấu kết các chư hầu khác làm phản, tội không thể tha thứ.

    Tử Tân lạnh lùng nói. Hắn có thể tha cho ngời dân Ký Châu, nhưng Tô Hộ chính là kẻ cầm đầu cuộc nổi loạn này, nếu không lấy đầu lão thị uy thì lần sau chắc chắn sẽ có thêm vài kẻ lớn gan hơn nữa.

    -Gia phụ vì nghe lời tiểu nhân xúi giục nên nhất thời hồ đồ, kính mong bệ hạ khai ân, niệm tình Tô gia bao đời nay cống hiến sức mình gây dựng Ký Châu, tiện nữ vẫn mong bệ hạ suy xét.

    Đắc Kỷ đứng dậy lập tức quỳ xuống dưới hướng Tử Tân dập đầu.

    -Hay cho một câu niệm tình Tô gia bao đời cống hiến. Đúng vậy, nếu không vì niệm tình Tô gia các ngươi bao đời nay như vậy thì không chỉ một Tô Hộ, cả Tô gia các ngươi đều sẽ rơi đầu.

    Tử Tân vỗ mạnh lên bàn quát.

    -Nhưng…

    Đắc Kỷ lại muốn nói gì lại bị Tử Tân ngắt lời.

    -Ngươi mau đứng dậy đi. Ta biết ngươi muốn cứu cha mình, nhưng hắn có gan làm thì có gan chịu tội. Chỉ cần Ký Châu giao Tô Hộ cùng những kẻ ủng hộ hắn ra, ta nhất quyết không động tới một cộng cỏ của Ký Châu.

    Nhìn Đắc Kỷ đang quỳ phía dưới khiến Tử Tân có chút không đành lòng.

    -Bệ hạ, nếu hôm nay người không đồng ý tha cho gia phụ, ta đành quỳ ở đây tới lúc người đổi ý mới thôi.

    Đắc Kỷ cắn chặt răng nói.

    -Ngươi muốn quỳ ta cũng không cản, nhưng ta nhắc nhở ngươi đây là doanh trại của Đại Thương, chúng ta không hoan nghênh người lạ tới.

    Tử Tân phất tay nói. Tha cho Ký Châu là hắn đã nhân từ lắm rồi, nếu như ngay cả kẻ chủ mưu Tô Hộ cũng không bắt lại thì còn mặt mũi nào gặp người khác được nữa.

    -Nếu đã không còn việc gì thì ngươi có thể ra về, người đâu, tiễn Tô tiểu thư một đoạn.

    -Mời Tô tiểu thư.

    Ngay sau tiếng hô của Tử Tân, binh sĩ lúc nãy dẫn Đắc Kỷ vào liền tiến vào, đoạn hắn đưa tay nhìn Đắc Kỷ làm động tác mời.

    -Bệ hạ, ta biết bên người ngài mĩ nữ như mây, ta không thể so sánh, nhưng nếu bệ hạ tha cho gia phụ một mạng, ta xin lấy thân mình làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài.

    Giọng Đắc Kỷ có chút nghẹn lại, đôi mắt nàng đỏ lên, nhưng nàng vẫn kiên cường nhìn Tử Tân nói.

    Nghe những lời của Đắc Kỷ, những tướng lĩnh khác lại xì xào bàn tán. Bọn hắn cũng không phải chưa từng nghe danh của nàng. Đại tiểu thư Tô gia, kinh tài tuyệt diễm, lại là con người hết sức thiện lương, luôn luôn giúp đỡ bá tánh. Người theo đuổi nàng nhiều như mây trên trời, không thiếu những kẻ anh hùng kiệt xuất hay con cháu các chư hầu lớn nhỏ, nhưng nàng đều không để vào mắt. Hôm nay vì cầu xin cho phụ thân mà nguyện đem bản thân ra trao đổi, quả thực khiến người khác cảm động không thôi.

    -Ngươi hà tất phải làm như vậy…

    Tử Tân quay lại nhìn nàng, hiển nhiên hắn cũng ngạc nhiên trước những lời Đắc Kỷ nói.

    -Chỉ cần gia phụ được sống, cho dù lấy mạng của ta ta cũng nguyện ý.

    Mặc kệ những lời xì xào xung quanh, Đắc Kỷ vẫn không hề muốn thay đổi ý định.

    -Bệ hạ, thần thấy chuyện này nên suy xét cẩn trọng một chút.

    Người đứng ra lên tiếng là Lý Tịnh. Hắn lần này may mắn được tân Quốc Sư đích thân tiến cử với Thiên Tử, lại được giao cho đánh tiên phong trận đầu, quả thực khiến cho người khác hâm mộ.

    Lý Tịnh biết cơ duyên này một phần cũng là do quan hệ của con trai út - Na Tra của hắn với tân Quốc Sư và Thiên Tử, chính vì vậy hắn luôn có gắng ra sức cống hiến. Nhưng Lý Tịnh đâu biết được rằng nguyên nhân Hoàng Minh ưu ái hắn chẳng qua cũng chỉ muốn cho hắn mấy cái ân huệ hi vọng sau này hắn đừng dẫn cả nhà mình đi theo Tây Kỳ mà thôi.

    -Bẩm bệ hạ, Lý tướng quân nói có phần chính xác, mong người suy xét việc này kĩ càng.

    Những người khác lên tiếng ủng hộ Lý Tịnh khiến cho Tử Tân không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu cường hành bắt Tô Hộ thì e rằng sẽ gặp cảnh “chó cùng rứt giậu”, lúc đó thì đại chiến nổ ra, thương vong ắt không thể tránh khỏi. Nếu có thể làm theo lời của Đắc Kỷ quả thực có thể tránh được chuyện đó, việc lấy Đắc Kỷ đổi lấy mạng Tô Hộ cũng xem như khiến những kẻ khác không thể nói gì được. Nhưng viêc chính là hắn không hề có tình cảm với Đắc Kỷ, hơn nữa nếu như đồng ý chuyện này thì mấy lão bà ở nhà sẽ xử lý hắn thế nào đây. Việc này nhất định phải cân nhắc kĩ lưỡng, nếu không hắn thực phải chịu cảnh ngủ một mình ở Ngự Thư Phòng mất.

    -Được rồi, các ngươi hết đi, chúng ta sẽ bàn chuyện này sau.

    Tử Tân lập tức hạ lệnh trục khách.

    Đắc Kỷ thấy Tử Tân không từ chối lời đề nghị của nàng cũng thoáng chút yên lòng, dù sao cũng không nên ép hắn đưa ra câu trả lời lúc này, nếu như vậy e rằng sẽ phản tác dụng mất.

    Khi Đắc Kỷ toan bước ra ngoài thì nàng bất ngờ quay đầu lại nhìn Tử Tân nói.

    -Bệ hạ, còn một việc ta muốn thỉnh cầu ngài, bức tranh ngày đó, hi vọng ngài bảo quản tốt.

    Chỉ một câu như vậy thôi cũng đủ khiến cho người khác suy nghĩ nhiều điều. Đắc Kỷ muốn Thiên Tử bảo quản tốt một bức tranh, vậy chẳng lẽ hai người đã có quen biết nhau từ trước? Nhưng nhìn biểu hiện của Thiên Tử thì e là không phải vậy.

    Về phần Tử Tân, trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn biết bức tranh mà Đắc Kỷ nói là gì. Bởi vì khi hắn cứu Mị Nguyệt xong thì cũng tiện tay ném bức tranh đó vào trong túi pháp bảo. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên chính là tại sao Đắc Kỷ lại phát hiện ra hắn chính là người đó, phải biết rằng lần đó hắn đã dùng phép thuật biến đổi, cho dù là tiên nhân cũng khó mà phát hiện ra được chứ đừng nói một người bình thường như Đắc Kỷ.

    Nhìn theo hướng Đắc Kỷ rời đi, Tử Tân bất giác nhớ lại lời của Kiếm Tu lúc trước “Nghiệt duyên cũng là duyên, tránh hay đối đầu là do con”.

    Trờ lại về phía Tây, tại biên giới của Quỷ Tộc.

    -Đại ca, tình hình lần này e rằng không tốt, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của người đó.

    Một lão mặc một cái áo choàng đen tuyền lo lắng nhìn lão đầu đội mũ lông chim trước mặt nói.

    -Đại ca, thế binh của Đại Thương vô cùng hùng mạnh, e rằng bên ta không thể chống chọi nổi.

    Một lão đầu khác mặc một cái áo choàng trắng cũng đứng ngồi không yên nói.

    Lão đầu đội mũ lông chim không nói gì, lão chỉ im lặng nhìn đại quân trước mặt, bàn tay lão nắm chặt lấy. Về binh lực và trang bị Đại Thương quả thực hơn xa bọn hắn, hơn nữa lão còn cảm nhận tiên lực đang tỏa ra từ mấy người mặc giáp bào đứng giữa đại quân kia, e rằng ba người lão ta cũng không phải là đối thủ.

    -Các ngươi không cần quá lo lắng, nếu quả thực không được, ta đành phải dùng tới nó mà thôi.

    Lão già đội mũ lông chim nắm chặt một cái đầu lâu bằng ngọc trong tay nói.

    -Quỷ Tộc nghe đây. Đại Thương ta từ lâu đã nhân từ cho các ngươi sinh sống ở trên đất đai của mình, các ngươi không những không biết ơn lại hung hăng càn quấy, nay đại binh đã tới, nếu các ngươi không đầu hàng e chỉ có một con đường chết.

    Ma Lễ Thanh dùng tiên lực khiến cho âm thanh của mình vang vọng khắp nơi. Khi hắn vừa nói xong, những binh sĩ khác nhất tề hô vang hai tiếng “Đại Thương” khiến cho những người bên Quỷ Tộc cảm thấy xanh mặt trước khí thế đó. Bọn hắn không phải chưa từng giao chiến qua với đại quân, nhưng khí thế lớn như vậy chính là lần đầu tiên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:47.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    jennylaw,
  5. #78
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Khí thế của đại quân khiến cho Quỷ Tộc cảm thấy run sợ, nhưng rất nhanh bọn họ cũng bình tĩnh trở lại, bởi lẽ tất cả những người ở đây, ai chẳng từng trải qua sinh tử trên chiến trường.

    -Đại Thương các ngươi muốn chiếm Quỷ Tộc chúng ta, e rằng là mộng tưởng. Trước kia các ngươi nhiều lần tới đây đã bị chúng ta đánh cho bỏ chạy, các ngươi nghĩ sẽ có ngoại lệ hay sao?

    Một nam nhân cao lớn tay cầm một cây đại chùy bằng đá đứng trước quân Quỷ Tộc cười lớn nói. Đây chẳng phải là nam nhân hôm trước Hoàng Minh gặp qua cùng ba lão già kia hay sao? Có thể phục hồi nhanh như vậy, khả năng luyện dược của Quỷ Tộc cũng thực không tầm thường.

    -Đây chính là Lục Vân, đệ nhất dũng sĩ của Quỷ Tộc, người này trời sinh man lực phi thường, những tướng sĩ tài ba của Tây Kỳ và Đại Thương chết dưới tay hắn không ít.

    Nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, Bá Ấp Khảo lên tiếng nhắc nhở mấy người Hoàng Minh. Nghe thấy thế Hoàng Minh cũng gật đầu cảm tạ, nhưng để hắn có thể xem Lục Vân kia là mối họa thì hoàn toàn không.

    -Nghe đồn tân Quốc Sư các ngươi trí dũng song toàn, lại đích thân dẫn quân tới đây muốn chúng ta quy phục. Lục Vân ta mặc dù chỉ biết dùng sức nhưng hi vọng hắn không phải là kẻ chết nhát từ chối lời thách đấu này của ta.

    Lục Vân nện đại chùy xuống đất khiến mặt đất xung quanh hắn nứt ra. Những tiếng chế giễu Hoàng Minh và tung hô Lục Vân cũng vang vọng khắp quân Quỷ Tộc. Hoàng Minh cũng lười quản, muốn khiêu khích hắn e rằng như vậy vẫn còn quá non kém.

    -Trong các ngươi ai có thể bắt sống được hắn?

    Hoàng Minh quay sang nhìn những người xung quanh mình nói.

    -Bẩm Quốc Sư, Ma Lễ Thanh tài hèn sức mọn nhưng nhất định sẽ bắt được hắn về cho ngài.

    Ma Lễ Thanh cầm Thanh Vân Kiếm hướng Hoàng Minh nói.

    -Chỉ là một kẻ man lực mà thôi, không cần nhọc công Ma Lễ Thanh tướng quân phí sức. Chuyện này giao cho ta, trong thời gian một nén hương, ta nhất định sẽ bắt được hắn.

    Người lên tiếng là một nam nhân trẻ tuổi, trên người khôi giáp bạc sáng loáng. Người này chính là đệ tử của Văn Trọng - Dư Nguyên. Lần này hắn được Văn Trọng giao phó đi theo Hoàng Minh để học hỏi, tất nhiên phải cố gắng thể hiện để không làm mất mặt sư phụ được.

    -Được, nếu như Dư Nguyên tướng quân đã nói vậy ta đành nhường hắn cho ngài vậy.

    Ma Lễ Thanh cũng sảng khoái cười đáp, dù sao tên trước mặt cũng không đáng để hắn ra tay.

    Được sự đồng ý của Hoàng Minh, Dư Nguyên thúc ngựa tiến về phía trước, đoạn hắn cầm roi ngựa chỉ thẳng về phía Lục Vân quát lớn.

    -Chỉ là man tộc nhỏ nhoi cũng dám động đến Quốc Sư bọn ta ra tay, há chẳng phải là dùng dao mổ trâu giết gà. Ta Dư Nguyên sẽ là người lấy mạng ngươi.

    -Chỉ là một con kiến mà muốn tìm chết.

    Hiển nhiên những lời của Dư Nguyên đã chọc tức Lục Vân. Hắn đường đường chính là đệ nhất dũng sĩ của Quỷ Tộc, số người chết dưới đại chùy của hắn không thể đếm được, há lại bị một nam nhân trẻ tuổi trước mặt xem thường.

    Nắm chặt đại chùy bằng một tay, điều này khiến không ít người bên phía Đại Thương thầm nuốt nước bọt. Đại chùy bằng đá kia e rằng nặng vài trăm cân, không ngờ người kia có thể dễ dàng cầm bằng một tay, quả xứng danh là đệ nhất dũng sĩ Quỷ Tộc.

    -Dám khiêu chiến với ta, chết đi.

    Vung đại chùy về phía Dư Nguyên, Lục Vân thầm khinh bỉ khi thấy Dư Nguyên không hề cử động một chút nào, hắn tin rằng Dư Nguyên đã bị một chùy này của mình dọa cho chết khiếp.

    Mắt thấy đại chùy sắp nện thẳng vào người Dư Nguyên mà hắn vẫn chưa hề có ý định né tránh thì bên phía Đại Thương có chút lo lắng, còn về phía Lục Vân và những chiến binh Quỷ Tộc đang chờ cảnh máu thịt bay khắp nơi.

    Khi đại chùy chỉ còn cách Dư Nguyên vài gang tay, trên miệng hắn liền nở một nụ cười. Khẽ lật bàn tay, trên tay Dư Nguyên lúc này không biết từ đâu xuất hiện một cây trọng xích so với thân thể hắn còn dài hơn. Trong xích trong tay vung lên đem đại chùy của Lục Vân văng ra, cả người Lục Vân theo đó lùi về sau mấy bước, bên phía này Dư Nguyên vẫn nhàn nhã đứng yên một chỗ, nhưng có thể thấy mặt đất xung quanh hắn đang ran nứt, hiển nhiên phản chấn từ một chùy đó của Lục Vân cũng không nhỏ.

    -Chỉ với một chút thực lực như vậy mà muốn lấy mạng của ta? Nằm mơ.

    Dư Nguyên nhếch môi cười chế giễu.

    -Đừng tưởng đỡ được một chiêu của ta đã tự cho mình tài giỏi, tiếp chiêu. Lưu Tinh Chùy.

    Lục Vân có chút ngạc nhiên khi thấy Dư Nguyên có đánh lui được một chùy đó, nhưng đó là hắn vẫn chưa sử dụng hết thực lực, hắn không hề cho rằng bản thân có thể bị Dư Nguyên đánh bại. Đôi bàn tay hắn nắm chặt lấy đại chùy bổ xuống, trong thoáng chốc người ta như thấy một cơn mưa chùy đang giáng xuống người Dư Nguyên.

    Cơn mưa đại chùy giáng xuống nhưng Dư Nguyên sắc mặt vẫn bình tĩnh, thân thể hắn giống như đang nhảy múa giữa con mưa đại chùy kia.

    -Khốn kiếp, chết đi cho ta.

    Lục Vân thấy Dư Nguyên giống như một con cá trơn tuột, liên tục né được công kích của hắn. Lục Vân lúc này hai mắt gầm lên, đôi tay hắn lại tăng tốc. Nhưng dưới thế công kích như mưa bão của đại chùy kia, Dư Nguyên vẫn hết sức ung dung nhàn hạ, cho dù Lục Vân có công kích thế nào cũng bị hắn né hoặc bị trọng thước kia gạt đi.

    Nhìn tràng cảnh của hai người, cả hai bên đều mang những tâm tư khác nhau. Bên phía Quỷ Tộc đang vô cùng lo lắng khi thấy đệ nhất dũng sĩ của bọn họ đang bị thanh niên trẻ tuổi kia áp chế, bên phía Đại Thương thì kinh hỉ khi Dư Nguyên đang áp chế một gã quái vật đã giết không biết bao đồng bạn của họ lâu nay.

    -Dư Nguyên tướng quân còn trẻ mà võ công cao cường, quả thực khiến người khác thán phục.

    Bá Ấp Khảo không khỏi lắc đầu thầm khen. Hắn mặc dù từ trước tới nay ngao du bốn phương không quan tâm tới thế sự nhưng cũng có nghe về đại dũng sĩ Lục Vân của Quỷ Tộc, nay đại dũng sĩ đó lại dễ dàng bị áp chế bởi một vị tướng quân trẻ tuổi như vậy, Đại Thương quả thực nhân tài như mây.

    -Dư Nguyên tướng quân được đích thân Văn Thái Sư chỉ dạy, con trẻ đã có tiềm lực thế này, sau này ắt thành đại sự.

    Anh em Ma Gia Tứ Tướng cũng gật đầu cảm thán. Nếu cho Dư Nguyên thời gian, bọn hắn không nghi ngờ hắn sẽ vượt qua mình.

    -Đại ca, lần này e rằng Lục Vân không thể chống đỡ được.

    Lão già áo bào trắng lo lắng nói.

    -Không có vấn đề gì, chẳng qua cũng chỉ vừa ngưng Kết Đan Kỳ, không đáng lo ngại. Hơn nữa Lục Vân vẫn còn chúc phúc phù của Quỷ Tộc chúng ta.

    Lão già đội mũ lông chim lắc đầu nói. Lục Vân mặc dù là đại dũng sĩ của Quỷ Tộc nhưng hắn lại không có thiên phú tu luyện, cho dù bọn hắn có bồi dưỡng hắn thì cũng là vô dụng. Nhưng dù sao với thân thể đó của Lục Vân mới có thể giúp hắn chịu được sự chúc phúc của Quỷ Tộc.

    -Mệt rồi sao?

    Dư Nguyên thấy động tác của Lục Vân đang dần chậm lại thì lại tiếp tục chế giễu hắn.

    -Nếu đã vậy thì tới lượt ta.

    Dư Nguyên dùng trọng thước gạt đại chùy của Lục Vân sang một bên, hắn cắm trọng thước xuống đất dùng đó làm bàn đạp rồi phi thân lên tung một cước vào đầu của Lục Vân.

    Thân thể của Lục Vân mặc dù không to lớn như Ô Văn Hoán của Đại Thương nhưng nếu so với Dư Nguyên thì cũng gấp ba lần, nhưng bàn chân nhỏ bé kia của hắn khi đá vào đầu của Lục Vân lại khiến thân thể to lớn của hắn bay ra xa vài thước.

    -Thứ này quả thực nặng a, trả cho người.

    Chưa hết kinh dị bởi một màn trước đó, lúc này những người khác đều hít một hơi khi thấy Dư Nguyên một tay cầm đại chùy của Lục Vân ném trả về phía hắn. Hiển nhiên Dư Nguyên muốn bắt sống Lục Vân chứ không phải lấy mạng hắn nên một chùy này liền đập vào tảng đá gần đó.

    Ầm…

    Tảng đá to lớn bằng thân hình của Lục Vân đã vỡ vụn thành từng mảnh trước mặt tất cả mọi người.

    -Ngoan ngoãn chịu trói, nếu không đừng trách ta vô tình.

    Dư Nguyên lạnh lùng nhìn Lục Vân đang thở dốc khó khăn đứng dậy nói.

    -Ngươi cho rằng như thế này đã có thể đánh bại được ta hay sao? Tổ tiên Quỷ Tộc, xin hãy ban cho ta sức mạnh.

    Lục Vân ngửa mặt lên trời hét lớn. Lúc này đây trên thân thể hắn những hình xăm tưởng chừng là trang trí lại phát ra ánh sáng màu đỏ, theo đó cả thân hình hắn lớn dần lên, trên đầu hắn có thêm một cái sừng, hai tay và chân mọc thêm lân giáp. Nhìn hắn bây giờ e rằng đã sắp bằng với tộc Cự Nhân trong truyền thuyết rồi.

    -Bao năm rồi ta mới dùng tới sức mạnh này, hi vọng ngươi đừng chết quá sớm.

    Đôi ngươi đỏ như máu của Lục Vân nhìn vào Dư Nguyên, xung quanh người hắn sát khí và mùi máu tươi nổi lên nồng đậm.

    -Hừ, đừng tưởng như vậy có thể khiến ta sợ.

    Dư Nguyên lui về sau tay nắm chặt trọng thước trong tay. Khác với vẻ nhàn nhã lúc trước, bây giờ nét mặt hắn đã cực kì ngưng trọng, hiển nhiên Lục Vân bây giờ mang lại cho hắn sự uy hiếp vô cùng lớn.

    -Đỡ một chùy của ta xem.

    Lục Vân vung tay lên nện một chùy xuống đất, mặt đất lúc này nổi lên màn làn sóng xung kích tiến thẳng về phía Dư Nguyên.

    -Du Long Kĩ, Hợp Thước Phá.

    Dư Nguyên hét lên, trọng thước trên tay hắn hóa thành một con Giao Long bay tới nghênh tiếp một chiêu kia của Lục Vân.

    Ầm… Ầm…

    Sóng xung kích và Giao Long va chạm nhau phát ra âm thanh long trời. Một chiêu này vừa xong Lục Vân không hề cho Dư Nguyên có cơ hội nghỉ ngơi, hắn lại vung đại chùy xuống đất, vô số làn sóng xung kích liền tiến về phía Dư Nguyên.

    -Chết tiệt. Lục Hợp Phân Lãng.

    Thân thể Dư Nguyên phóng lên trên cao né tránh những đòn tấn công của Lục Vân. Trọng thước trên tay hắn theo tiên khí hắn du nhập vào lại phát ra hoàng quang mờ nhạt. Dư Nguyên vung trọng thước trên tay chém về phía Lục Vân, sáu đạo hoàng quang trên thân trọng thước phát ra lại nhập thành một, khí thế bức nhân bay về phía Lục Vân.

    -Để xem thứ ánh sáng yếu ớt của ngươi có làm gì được ta hay không?

    Lục Vân khinh thường đưa hai tay lên nghênh đón chiêu thức của Dư Nguyên. Hoàng Quanh kia như thiểm điện chém vào người của Lục Vân, nhưng trong chốc lát nó liền bị lân giáp trên bàn tay hắn ngăn lại.

    -Phá cho ta.

    Lục Vân hét lên, hai tay hắn vung lên, hoàng quang trong chớp mặt liền bị phá đi.

    -Không ngờ Quỷ Tộc còn có trò này.

    Những người khác thấy một chiêu kia của Dư Nguyên bị phá đi thầm than. Quả không hổ là Quỷ Tộc quỷ dị, có thể trong chốc lát biến một con người thành quái vật bất khả xâm phạm như vậy, e là lần này Đại Thương gặp khó khăn rồi.

    Những người khác đang tỏ ra lo lắng nhưng không có nghĩa là mấy người Hoàng Minh cũng vậy. Với bọn hắn, Lục Vân bây giờ chỉ có thể xem như một yêu thú cấp thấp mà thôi, Dư Nguyên mới ngưng Kết Đan Kỳ không lâu bị áp chế cũng là điều hiển nhiên.

    Thứ làm Hoàng Minh cảm thấy hứng thú chính là những hình xăm trên người của Lục Vân. Thực lực của Lục Vân tăng lên chính là nhờ kích phát những hình xăm đó, nếu Hoàng Minh không nhầm thì nó chính là Nguyên Văn, hơn nữa lại là loại Nguyên Văn mà hắn chưa từng thấy qua, ngay cả những tài liệu mà Kiếm Tu để lại cũng không hề nhắc tới loại Nguyên Văn này. Thử nghĩ mà xem, nếu như ngươi có được loại Nguyên Văn này, có thể tạo ra một đại quân Lục Vân để chiến đấu, như vậy thì cuộc chiến Phong Thần này có thể bị xoay chuyển rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:47.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    jennylaw,
  7. #79
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Ðạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không.

    -Dư Nguyên, nếu không được thì không nên cố quá sức.

    Hoàng Minh lên tiếng nhắc nhở Dư Nguyên. Dù sao Dư Nguyên cũng xem như là huynh đệ đồng môn với hắn, hơn nữa lại được đích thân Văn Trọng gởi gắm, nếu hắn có mệnh hệ gì thì Hoàng Minh không biết nên đối mặt với Văn Trọng như thế nào nữa.

    -Đa tạ Quốc Sư đại nhân, ta tự biết chừng mực.

    Dư Nguyên lắc đầu từ chối đề nghị rút lui của Hoàng Minh. Hắn theo sư phụ học nghệ nhiều năm, đây là lần đầu tiên xuất chinh làm sao có thể chiến bại được, hơn nữa hắn vẫn chưa tung hết bản lĩnh ra, nếu nhận thua rút lui thì sẽ làm mất mặt sư môn mất.

    Hoàng Minh lúc này cũng đành để cho Dư Nguyên tiếp tục chiến, nhưng hắn vẫn ra lệnh cho Ma Gia tứ tướng sẵn sàng ứng cứu nếu có chuyện gì xảy ra, bản thân hắn cũng sẵn sàng lao tới để giải cứu Dư Nguyên để đề phòng vạn nhất.

    -Tên oắt con nhà ngươi nếu không muốn chết thì nên nghe lời lui về thì hơn.

    Lục Vân hiển nhiên cũng nghe mấy lời đối thoại giữa Hoàng Minh và Dư Nguyên. Nhìn có vẻ như Lục Vân có lòng tốt muốn tha cho Dư Nguyên một mạng nhưng nào phải vậy, việc kích phát Nguyên Văn trên thân thể khiến hắn nhanh chóng đạt một sức mạnh khổng lồ nhưng không thể tránh khỏi phản phệ. Lục Vân giờ đây xương cốt đau nhức, cơ hồ đại chùy trong tay hắn cũng không thể nắm chặt, nhưng có lẽ tình trạng của hắn còn khá hơn Dư Nguyên rất nhiều.

    -Nhiều lời, có giỏi thì đỡ một kích này của ta. Phụt… Du Long Kỹ, Huyết Sắc Giao Long.

    Dư Nguyên cắn răng phun một ngụm máu tươi lên thân trọng thước, thanh trọng thước vốn đen xì lúc này lại nổi lên từng đường vân màu đỏ trông như những con giao long đang nhảy múa.

    -Lên, Giao Long Loạn Vũ.

    Dư Nguyên nắm chặt trọng thước trên tay vũ động, âm thanh khi hắn vung trọng thước không phải là tiếng xé gió như lúc trước mà lần này nó mang theo tiếng gầm của giao long.

    -Không hổ là đệ tử của Văn Thái Sư, một chiêu này e rằng đã so sánh với một chiêu của Luyện Hư Sơ Kỳ rồi.

    Ma Lễ Hồng kinh ngạc nhìn Dư Nguyên nói. Những người khác nhìn một màn này cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi. Duy chỉ có Hoàng Minh hiểu rõ được tình trạng Dư Nguyên lúc này, hắn giờ đây đã tiêu hoa gần hết lượng tiên khí trong người, nếu như một kích này không thể đả bại được Lục Vân e rằng lành ít dữ nhiều.

    -Tới đây, ta sợ ngươi chắc.

    Trước khí thế của Dư Nguyên, Lục Vân cũng trở nên ngưng trọng, hắn khẽ gầm lên một tiếng thị uy, lân giáp trên người hắn lan rộng ra phủ khắp người, trông hắn bây giờ không còn hình dáng của một con người nữa.

    Dư Nguyên huy động trọng thước trong tay lao tới người Lục Vân, bên người hắn, những con giao long đỏ như máu đang không ngừng bao bọc lấy thân thể hắn.

    Ầm… bùm… bùm…

    Những tiếng nổ vang vọng khắp chiến trường, dư chấn kinh hoàng đó khiến cho xung quanh rung chuyển, những người khác phải khó khăn mới có thể xoa dịu được lũ ngựa đang hoảng sợ.

    -Đã ngả ngũ rồi. Lục Vân này cũng không phải không dạy được.

    Lão già đội mũ lông chim nhìn vào tràng khói giữa chiến trường thầm gật đầu nói.

    -Chuẩn bị ứng cứu.

    Hoàng Minh phất tay ra hiệu. Ma Gia tứ tướng lập tức gật đầu, chuẩn bị nhất tề xông lên ứng cứu.

    Cát bụi qua đi, để lại trên chiến trường là một cái hố lớn. Dư Nguyên lúc này thân thể đầy máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ, ngay cả sức lực đứng dậy hắn cũng không còn. Bên phía kia Lục Vân nhìn có vẻ khá hơn một chút nhưng lân giáp trên người hắn đã biến mất, thân thể hắn cũng trở lại như bình thường, cả người đều là những vết thương cùng máu, hiển nhiên thương thế cũng không nhẹ.

    -Lục Vân, bắt sống hắn.

    Lão già đội mũ lông chim hét lên, nếu như lần này bắt được Dư Nguyên không những có thể làm con tin để ra điều kiện với Đại Thương mà còn có thể làm giảm nhuệ khí của đại quân, chuyện một mũi tên trúng hai đích như vậy lão sao có thể bỏ qua được.

    Lục Vân nghe xong lập tức tiến lại gần toan bắt Dư Nguyên, nhưng khi hắn sắp bắt được Dư Nguyên, một tiếng đàn tì bà vang lên khiến toàn bộ thân thể hắn bất động.

    -Người của Đại Thương chúng ta, không phải lũ man tộc các ngươi muốn là có thể động vào.

    Ma Lễ Hải tay đàn Ngọc tì bà bước tới trước nói. Hắn khẽ hừ một tiếng, thân thể của Lục Vân lập tức bay ngược ra đằng sau đập vào vách núi, lập tức bất tỉnh đương tràng.

    -Đi.

    Ma Lễ Thọ khẽ nâng tay lên, Hoa Hồ Điêu trên tay hắn lao vút lên không trung rồi hạ xuống đất, trong lúc đó thân thể nó dần lớn dần, bây giờ đã hóa thành khổng lồ, lớn hơn Lục Vân lúc này không ít.

    Hoa Hồ Điêu há cái mồm của mình ra muốn nuốt gọn Lục Vân vào bụng, nhưng bất chợt nó lại thấy xung quanh người của Lục Vân đều được bao bạo bởi hắc quang.

    -Người của Đại Thương lần này quả thực ngông cuồng, muốn bắt ai là bắt sao? Không nể mặc người khác một chút nào cả.

    Trên không trung phía Quỷ Tộc lúc này xuất hiện ba lão già, trên tay bọn hắn đều cầm những cây trượng có gắn đầu lâu.

    -Các vị tướng quân cẩn thận, đó là đại trưởng lão Mạch Lân của Quỷ Tộc, bên cạnh hắn chính là hai đệ đệ của hắn, hắc bạch song sát Mạch Hạ và Mạch Nha. Cả ba bọn hắn đều mang trong mình vu thuật kì lạ.

    Thấy ba lão đầu vừa xuất hiện, Bá Ấp Khảo lập tức lo lắng lên tiếng nhắc nhở. Dù sao danh tiếng của ba lão già này không phải là thứ mà Lục Vân có thể so sánh. Vu thuật của bọn hắn chính là nỗi khiếp sợ bao lâu nay với những kẻ dám đối đầu với Quỷ Tộc.

    -Ha ha, ngài không cần quá lo lắng, bọn ta nhất định sẽ bắt ba lão đầu này về chịu tội.

    Ma Lễ Thanh sảng khoái cười nói. Mặc dù ba lão già kia đều có tu vi hơn bọn hắn nhưng huynh đệ bọn hắn vào sinh ra tử lâu nay, khả năng tác chiên vô cùng ăn ý, một chút chênh lệch đó có lẽ cũng không đáng kể.

    Hoàng Minh cũng không cản trở mấy người Ma Gia tứ tướng, dù sao bốn người bọn họ trong trận chiến Phong Thân cũng đã khiến cho mấy người Dương Tiễn, Na Tra không làm gì được, nếu không phải Dương Tiễn giả dạng Hoa Hồ Điêu làm kế li gián thì có lẽ kết cục Phong Thần khó mà ngả ngũ được.

    -Muốn bắt chúng ta? Các ngươi có bản lĩnh đó không đã.

    Hừ lạnh một tiếng, lập tức tiên khí trên người ba lão già kia liền tản ra hóa thành hắc vụ bao bọc lấy thân thể của bọn hắn.

    -Ba người các ngươi đối phó hắc bạch song sát, ta sẽ cầm chân lão già kia.

    Ma Lễ Thanh rút Thanh Vân Kiếm ra nói. Trong bốn người tu vi của hắn cao nhất, nếu như có thể cầm chân được Mạch Lân cho tới lúc ba người kia giải quyết xong hắc bạch song sát thì có thể tóm gọn được lão rồi.

    -Đại ca cẩn thận.

    Ba người Ma Lễ Hồng gật đầu đồng ý rồi lập tức lao tới quấn lấy hắc bạch song sát.

    -Chỉ là mấy tên oắt con mà dám diễu võ giương oai trước mặt chúng ta. Cho các ngươi biết thế nào là thực lực.

    Mạch Hạ và Mạch Nha quát lên một tiếng, tiên khí trên người càng ngày nồng đầm, hắc vụ tỏa ra xung quanh bọn hắn mỗi lúc một dày đặc. Bọn hắn biết Ma Gia tứ tướng muốn chia bọn hắn ra nhưng với thực lực của bọn hắn, còn sợ mấy trò cỏn con này hay sao?

    -Đỡ một chiêu của ta xem. Thi Bạo.

    Mạch Nha vung trượng lên, đoàn hắc vụ quanh người hắn bỗng hóa thành vô số bộ xương khô bay tới ba người Ma Lễ Hồng. Khi những bộ xương khô tới gần, chúng lập tức phát nổ, hơn nữa khi đó lại tỏa ra khí độc. Chính loại độc này đã làm nên tên tuổi của Mạch Nha, nếu chẳng may hít phải sẽ bị tê liệt, tốc độ suy giảm đến mức thảm thương, tiên khí trong người cũng trở nên hỗn loạn.

    -Chỉ là mấy bộ xương khô làm sao có thể làm khó được bọn ta. Hỗn Nguyên Tán. Đi!

    Ma Lễ Hồng khinh thường nói, hắn vung Hỗn Nguyên Tán sau lưng lên, trong chốc lát nó đã hóa thành khổng lồ chặn lại tất cả khô lâu vừa bay tới. Khô lâu phát nổ rợp trời những không thể làm gì được trước khả năng phòng ngự của Hỗn Nguyên Tán.

    -Tới lượt ngươi rồi.

    Ma Lễ Thọ nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Hoa Hồ Điêu, lập tức nó há mồm ra, độc vụ như mây kia nhanh chóng bị nó hút vào trong bụng. Giống như vừa được ăn một bữa thịnh soạn, Hoa Hồ Điêu đang liên tục ngoe nguẩy cái đuôi của mình.

    -Khốn kiếp. Ma Cốt Thủ.

    Thấy công kích của Mạch Nha bị chặn lại, Mạch Hạ tức giận đưa tay lên đánh xuống, ngay sau đó, một cái đại cốt thủ từ trên không đánh thẳng xuống người ba người Ma Lễ Hồng.

    Ma Lễ Hồng cũng không chậm trễ, huy động Hỗn Nguyên Tán đỡ lấy cốt thủ kia. Cốt thủ to lớn chạm vào Hỗn Nguyên Tán tạo ra ba động tỏa ra xung quanh, nhưng chỉ dừng lại đó rồi dần dần tan biến, Hỗn Nguyên Tán vẫn như cũ, nhẹ nhàng lay động trong không trung không có một vết trầy xước.

    -Để xem các ngươi chịu được bao lâu?

    Thấy công kích của bản thân bị chặn lại, Mạch Hạ và Mạch Nha không hề nao núng. Hai người bọn hắn liên tục xuất chiêu, những đại cốt thủ và binh đoàn khô lâu liên bay tới nhắm về phía ba người Ma Lễ Hồng.

    Mặc dù có sự chống đỡ của Hỗn Nguyên Tán, nhưng trước công kích như vũ bão của hai lão già kia, Ma Lễ Hồng có chút thở dốc, Hỗn Nguyên Tán cũng nhỏ dần đi trông thấy.

    -Còn tưởng các ngươi có thể trụ được. Chết đi cho ta.

    Mạch Hạ thấy Hỗn Nguyên Tán đã thu nhỏ lại một nửa liền ngửa mặt cười lớn. Lão đưa mắt ra hiệu cho Mạch Nha dồn lực công kích. Nhưng khi bọn hắn định ra tay, một tiếng đàn vang lên khiến cho cả hai lập tức chững lại, trí óc cũng trở nên mơ hồ.

    -Hừ, trò trẻ con.

    Hừ lạnh một tiếng, tiên khí cả hai người bao quát toàn thân khiến cho bọn hắn dần tĩnh tâm lại. Loại công kích vào thẳng tâm trí đối phương như vậy vô cùng lợi hại, nhưng với bản lĩnh trận mạc nhiều năm nay, cả hai đều lập tức dùng tiên khí để bảo hộ ngăn không cho bản thân chịu ảnh hưởng bởi tiếng đàn kia.

    Ma Lễ Hải thấy công kích từ Ngọc Tì Bà không có tác dụng lên người hai lão già thì có chút thất vọng, nhưng để có thể ngưng tụ tiên khí bảo hộ toàn thân và duy trì thì tiên lực tiêu hoa không hề nhỏ, chỉ cần kiên trì bọn hắn chắc chắn sẽ thắng.

    Như hiểu ý nhau, cả ba người gật đầu lao tới.

    -Tự tìm đường chết?

    Mạch Hạ và Mạch Nha thấy ba người Ma Lễ Hồng dám lao lên đối chiến bọn hắn thì có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó cười lên điên dại. Vốn nghĩ tới việc nhọc công phá sức phòng ngự của chiếc ô kia nhưng không ngờ cả ba tên này lại lao đầu vào chỗ chết.

    Giao chiến với ba người Ma Lễ Hồng một hồi, Mạch Hạ cảm thấy có gì đó không đúng, những hắn nghĩ mãi không thông đó là điểm nào.

    Cây trượng trên tay của Mạch Nha giáng vào Hỗn Nguyên Tán đang bảo vệ Ma Lễ Thọ. Như không chịu được công kích liên tục đến từ hai lão già kia, Hỗn Nguyên Tán dần xuất hiện một vết rách, lập tức sau đó Ma Lễ Hồng cũng phun ra một ngụm tiên huyết rồi lui lại mấy bước.

    -Hắc hắc, lần này xem ai cứu được ngươi.

    Mạch Nha hung ác cười, bàn tay lão lại nắm cây trượng đánh xuống người Ma Lễ Thọ, nhưng liền sau đó trên môi Ma Lễ Thọ liền xuất hiện một nụ cười quỷ dị.

    Như cảm nhận thấy nguy hiểm, Mạch Nha liền cảm giác xung quanh, nhưng lão đã chậm một bước. Không biết từ đâu, một đoàn hỏa diễm xuất hiện trước người Ma Lễ Thọ đem Mạch Nha quấn lấy, theo đó tiên khí bảo bọc lấy người hắn liền bị hút mất, cuối cùng liền bị một cái móng vuốt khổng lồ đánh bay xuống dưới.

    -Tam đệ.

    Mạch Hạ thấy Mạch Nha bị đánh bại lập tức kinh hãi. Lão tức giận xoay người muốn chém giết nhưng lại một lần nữa hỏa diễm kì dị lại xuất hiện hút lấy tiên khí bảo bọc người hắn. Mất đi tiên khí bảo hộ, tiếng đàn của Ma Lễ Hồng lại vang lên khiến tâm trách Mạch Hạ dần trở nên mơ hồ. Khi lão tĩnh tâm lại thì đã thấy cự trảo vừa đánh bay Mạch Nha đã ở trước mặt mình. Không kịp chống đỡ, Mạch Hạ cũng theo Mạch Nha bị đánh bay xuống dưới.

    Khi hỏa diễm tan đi, lúc này Hoa Hồ Điêu liền xuất hiện trong không trung. Lúc nãy chiến đấu Ma Lễ Thọ đã lén dấu Hoa Hồ Điêu bên dưới Hỗn Nguyên Tán của Ma Lễ Hồng để chờ cơ hội đánh lén. Vốn tiên khí bảo hộ của hai lão già kia cực kì khó phá nhưng Hoa Hồ Điêu có khả năng hấp thu tiên khí cực mạnh nên mới trở thành con bài tẩy của hắn. Dĩ nhiên cũng chính vì khinh địch mà Mạch Hạ và Mạch Nha đã trả giá đắt.

    -Nhị đệ, tam đệ.

    Mạch Lân đang áp chế Ma Lễ Thanh thấy hai huynh đệ của mình bị thương lập tức đánh một chưởng về phía Ma Lễ Thanh rồi thoát đi. Nhưng Ma Lễ Thanh nào có để hắn rời đi dễ dàng như vậy, liền huy động Thanh Vân Kiếm trong tay chém tới Mạch Lân. Mạch Lân lúc này lo cho sự an nguy của hai người kia liền mặc kệ công kích của Ma Lễ Thanh, liền bị một kiếm này chém trúng. Nhưng tốc độ của Mạch Lân không hề chậm nên một kiếm này của Ma Lễ Thanh cũng chỉ chém một nhát trên tay lão mà thôi.

    -Cút!

    Tiên khí tỏa ra từ Mạch Lân khiến cho ba người Ma Lễ Hồng không dám vọng động, lập tức lui về tụ hội cùng Ma Lễ Thanh. Dù sao lần này bọn hắn đả thương được ba lão già kia cũng là thành công lớn rồi.

    -Còn muốn cho các ngươi chết tử tế, các ngươi lại không muốn.

    Mạch Lân gằn giọng nói, tiên khí trong người hắn liên tục tuôn ra tạo thành hắc vụ nồng đậm. Ngay sau đó, Mạch Hạ và Mạch Nha cũng chật vật đứng dậy, tiên khí trong người bọn hắn tản ra cũng hóa thành hắc vụ thâm nhậm vào nhau. Không lâu sau đó, một tiếng gào thét khiến người khác khiếp sợ vang lên, không khí xung quanh dần trở nên âm u quỷ dị. Lúc này đây, một con khô lâu khổng lồ chui ra từ hắc vụ, đôi mắt phát sáng của nó nhìn khắp xung quanh, trong miệng phát ra tiếng cười man rợ, tử khí tràn ngập khắp nơi.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Hoặc fb chính chủ: https://www.facebook.com/yu.skill.1

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    jennylaw,
  9. #80
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Khô lâu khổng lồ xuất hiện khiến tử khí tràn ngập nơi đây. Mở cái miệng đen ngòm rít gào, một âm thanh lạnh lẽo từ trong tâm can của những binh sĩ đại thương dâng lên, khí huyết của họ dường như không thể lưu thông, sắc mặt ai nấy đều chuyển sang trắng bệch.

    -Các ngươi dám đến đây thì nên bỏ mạng tại đây thôi.

    Mạch Lân nhìn khí thế quân Đại Thương bắt đầu suy giảm thì cười lớn. Đây chính là Ma Thần Trận mà ba huynh đệ lão nghĩ ra, ngay cả cao thủ Đại Thừa Kỳ cũng đã tán mạng trước Ma Thần Trận này.

    -Quỷ tộc vô địch, tam trưởng lão vô địch.

    Trái với quân Đại Thương, bên phía quỷ tộc không hề chịu ảnh hưởng bởi luồng tử khí kia, hơn nữa dường như lại giống như thuốc kích thích khiến bọn họ càng thêm phấn khích.

    -Nếu các ngươi biết khôn hãy dẫn binh quay về, nói với Thiên Tử Đại Thương không được xâm phạm lãnh thổ của Quỷ Tộc trong vòng trăm năm thì ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.

    Trước khí thế áp bức của Quỷ Tộc giành cho Đại Thương, ai cũng không ngờ rằng Mạch Lân lại đưa ra đề nghị như vậy. Hiển nhiên lời đề nghị đó giống như phao cứu sinh giành cho binh sĩ Đại Thương, ai cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nhưng Hoàng Minh vẫn không có động tĩnh gì đáp lại Mạch Lân khiến bọn hắn cũng chỉ biết cắn răng mà chịu đựng.

    -Đừng tưởng có thể lừa được người khác, hiện giờ tiên lực của các ngươi cũng không còn bao nhiêu, duy trì được trận pháp đó cũng chỉ được một khoảng thời gian mà thôi. Muốn chúng ta lui binh? Nằm mơ đi.

    Ma Lễ Thanh khinh thường chỉ tay về phía ba người Mạch Lân nói.

    -Cứ cho là các ngươi nói đúng nhưng các ngươi nghĩ có thể chặn được chúng ta hay sao?

    Mạch Lân nhìn Ma Gia Tứ Tướng cũng không khá hơn bọn hắn bao nhiêu cả, nhưng cho dù bọn hắn ở trạng thái đỉnh phong cũng phải tán mạng dưới Ma Thần Trận này mà thôi. Mà nếu như có thể tiêu diệt Ma Gia Tứ Tướng thì bên Đại Thương không hề còn ai có khả năng uy hiếp Quỷ Tộc lúc này cả.

    -Chuyện này không phải do các người quyết định là được.

    Ma Lễ Thanh cương quyết nói. Bên phía Đại Thương vẫn còn một Tân Quốc Sư không hề thua kém Văn Thái Sư chưa ra tay, hơn nữa bốn huynh đệ bọn hắn cũng không hề có ý định thua ba lão già này.

    -Các huynh đệ, Ma Gia Đại Trận, lên!

    Ma Lễ Thanh đưa mắt nhìn những người khác rồi hô lớn. Ngay lập tức ba người kia liền hiểu ý phân ra thành bốn hướng vây lấy khô lâu kia.

    -Ma Gia Đại Trận, hợp!

    Huynh đệ Ma Gia Tứ Tướng kết ấn rồi hô lớn. Thanh Vân Kiếm, Hỗn Nguyên Tán, Ngọc Tỳ Bà và Hoa Hồ Điêu liên tục bay lượn xung quanh bốn người, kim quang tỏa ra ngày càng mãnh liệt, dần dần ép tử khí kia vào bên trong.

    Khi tử khí bị Ma Gia Tứ Tướng bức lui, binh sĩ Đại Thương dần dần khôi phục trở lại, tiếng hô vang lên không dứt.

    -Đại ca, tình hình e là không ổn.

    Mạch Nha trên trán đầy mồ hôi và gân xanh quay sang nhìn Mạch Lân.

    -Khốn kiếp!

    Mạch Lân nhìn tử khí dần dần bị kim quang đè ép liền tức giận, lão không ngờ rằng Ma Gia Tứ Tướng lại cũng có một đại trận không thua kém gì bọn hắn. Hơn nữa với sự giúp đỡ của pháp bảo và yêu hồ kia, đại trận của Ma Gia Tứ Tướng rõ ràng còn trên bọn hắn một bậc.

    -Ba lão già các ngươi biết điều thì mau đầu hàng quy phục, thiên tử là đức minh quân, ắt hẳn sẽ không trách phạt quỷ tộc các ngươi.

    Ma Lễ Thanh truyền âm vang vọng khắp chiến trường, lại thêm tiếng hô vang vọng của quân đội Đại Thương khiến cho không ít binh sĩ Quỷ Tộc tay chân run sợ, đều có ý muốn quy hàng.

    -Quỷ Tộc chúng ta thà chết không bao giờ quy phục Đại Thương các ngươi.

    Mạch Lân quát lớn khiến cho các binh sĩ Quỷ Tộc cảm thấy run sợ. Bọn hắn đều biết nếu bây giờ đầu hàng thì với thủ đoạn độc ác của Mạch Lân, bọn hắn chắc chắn chết vô cùng thê thảm. Mặc dù đối đầu với Đại Thương không có mấy cơ hội thắng nhưng nếu có chết trận cũng vẫn tốt hơn nhiều.

    -Để xem các ngươi còn ngoan cố được bao lâu. Các huynh đệ, lên!

    Ma Lễ Thanh quát lớn, lập tức Ma Gia Tứ Tướng đều huy động tiên lực khiến cho kim quang càng rực rỡ.

    -Tình hình e rằng không ổn, chẳng lẽ số phận Quỷ Tộc sắp tận rồi hay sao?

    Mạch Lân nhìn Mạch Nha và Mạch Hạ đều sắp không thể chống đỡ được liền có một cảm giác bất lực.

    -Tổ tiên Quỷ Tộc tồn tại bao đời nay há lại bị hủy trong tay ta?

    Mạch Lân nắm chặt một cái đầu lâu bằng ngọc trong tay. Đây chính là chí bảo hộ vệ của Quỷ Tộc, nhưng rất tiếc đây là lần cuối cùng có thể sử dụng nó. Mạch Lân mặc dù trước kia có hung hiểm tới tính mạng nhưng vẫn không hề có ý định sử dụng, nhưng lần này Đại Thương đánh tới tận cửa, nếu như bọn hắn bị đánh bại thì việc Quỷ Tộc bị diệt sẽ trở thành sự thật mất.

    Bùm… Uỳnh…

    Liên tiếp vài tiếng nổ lớn vang lên giữa chiến trường. Khô lâu to lớn hung bạo đang từ từ vụn vỡ và tan biến, khi tử khí và khô lâu hoàn toàn biến mất cũng là lúc binh sĩ Quỷ Tộc lâm vào tuyệt vọng, bọn họ ai cũng nắm chặt vũ khí trên tay sẵn sàng quyết tử.

    -Quỷ trận đã bị phá, ba lão già các ngươi vẫn muốn tiếp tục đánh hay sao?

    Ma Lễ Hồng cười lạnh nói.

    -Quỷ Tộc bọn ta thà chết không hàng, đừng nhiều lời, muốn đánh muốn giết thì tới đây.

    Mạch Lân gằng giọng. Lúc này số phận của Quỷ Tộc đang nằm trong tay hắn, nếu người kia không tới thì e rằng vạn bất đắt dĩ phải dùng tới đầu lâu này, nhưng sau đó e rằng Quỷ Tộc cũng không thể chống trụ được nữa.

    -Nếu đã như vậy thì đem đầu ba lão già cứng đầu các ngươi lấy xuống trước xem Quỷ Tộc còn ngoan cố nữa hay không?

    Ma Lễ Thanh vung tay huy động Thanh Vân Kiếm bay tới chém về phía ba người Mạch Lân.

    Mắt thấy Thanh Vân Kiếm sắp chém xuống, Mạch Lân thoáng do dự có nên bóp nát đầu lâu này hay không, nhưng đúng khi hắn hạ quyết tâm thì thân hình nhỏ bé bay tới chắn trước mặt bọn hắn.

    -Ta có tới muộn không?

    Tiểu cô nương kia mỉm cười rồi quay về phía Thanh Vân Kiếm, trên tay không biết từ lúc nào lại có thêm một khẩu đại pháo dài hơn cả người cô, sau đó liền một kích đánh bay Thanh Vân Kiếm trở về.

    -Ba người bọn hắn già rồi không có gì vui, chi bằng chơi với ta đi?

    Cầm trong tay đại pháo, tiểu cô nương tinh nghịch nói.

    -Tiểu hài tử, chiến trường không phải là nơi dành cho những người như ngươi, mau mau trở về đi.

    Ma Lễ Thọ nhìn tiểu cô nương kia khinh thường nói. Mặc dù tiểu cô nương kia có thể đánh bay Thanh Vân Kiếm của Ma Lễ Thanh nhưng hắn cũng không hề tìm thấy được nửa điểm uy hiếp từ tiểu cô nương khả ái này.

    -Ba người các ngươi nghỉ ngơi đi, bọn hắn để ta.

    Tiểu cô nương ném trong tay một lo thảo dược về phía ba người Mạch Lân rồi bay lên đối mặt với Ma Gia Tứ Tướng.

    Lúc này Mạch Lân mới thở phào nhẹ nhõm. Tiểu nha đầu kia cuối cùng cũng tới, thứ này cuối cùng vẫn có thể lưu lại, dù sao nó cũng xem như là biểu tượng của Quỷ Tộc, bị hủy mất thì thật đáng tiếc.

    -Các huynh đệ, cẩn thận.

    Thấy tiểu cô nương kia lao tới, Ma Lễ Thanh lập tức lên tiếng đề tỉnh ba người còn lại. Người ngoài không biết nhưng Ma Lễ Thanh thì khác, một kích đánh bay Thanh Vân Kiếm kia tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến cho Thanh Vân Kiếm bị một vết nứt không nhỏ. Thực lực của tiểu nha đầu kia e rằng không nhỏ.

    Những người thấy tiểu cô nương kia xuất hiện thì cũng có đôi chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Trụ cột của Quỷ Tộc là ba người Mạch Lân đã bị đánh bại, dù rằng tiểu cô nương kia có thể đánh bay Thanh Vân Kiếm của Ma Lễ Thanh nhưng không ai nghĩ rằng tiểu cô nương đó có thể chống lại Ma Gia Tứ Tướng, hơn nữa bọn họ lại có đại trận cực kì mạnh mẽ có thể dễ dàng trấn áp cục diện.

    Người khác thì không nói, nhưng Hoàng Minh thì khác. Một kích giống như tùy tiện đánh ra của nha đầu kia e rằng thực lực còn hơn xa ba lão già kia. Hơn nữa tiểu nha đầu này lại chính là người mà hắn gặp tối hôm trước. Nha đầu này có thể dùng thủ pháp gì đó để ẩn đi tu vi trước mặt hắn thì e rằng không đơn giản.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838

    ---QC---


Trang 16 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 61415161718 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status