TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 13 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 31112131415 ... CuốiCuối
Kết quả 61 đến 65 của 110

Chủ đề: [ Xuyên không ] Tình duyên đạo

  1. #61
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Tây Kỳ. Trong thư phòng Bá Ấp Khảo, Cơ Phát cùng Cơ Đán đang cẩn thận quan sát nét mặt của Cơ Xương. Vốn Cơ Phát muốn tranh thủ cơ hội để tiếp cận Thạch Cơ nhưng không hiểu vì lí do gì mà cha hắn lại gọi cả ba anh em vào thư phòng, mặc dù có chút không đành lòng nhưng hắn cũng không biểu lộ ra ngoài.

    -Các người thấy Hoàng Minh kia là người như thế nào?

    Sau khi đưa mắt nhìn cả ba người Cơ Phát một lượt, lúc này Cơ Xương mới từ từ lên tiếng.

    Chỉ một câu hỏi, nhưng lại khiến cho cả ba người đều lúng túng. Trước kia, mỗi lần Cơ Xương gọi cả ba anh em bọn hắn vào, đều hỏi về đạo trị quốc an bang, nhưng lần này là lần đầu tiên bọn hắn nghe Cơ Xương hỏi về một người khác. Nhất là Cơ Phát, hắn là người gần gũi với Hoàng Minh nhất trong ba anh em, nhưng hắn không biết liệu những lời hắn nói ra có thể làm hài lòng được phụ thân hay không.

    -Bá Ấp Khảo, ngươi là trưởng tử, hãy trả lời trước đi.

    -Bẩm phụ thân, con từ lâu đã đi ngao du khắp nơi để học tập, thường nghe rất nhiều về vị tân Quốc Sư này, là một người văn võ song toàn, mưu lược hơn người. Hài nhi thấy rằng, Đại Thương phát triển được như hiện nay, một phần là do sự sáng suốt của Thiên Tử Trụ, một phần có lẽ là do vị tân Quốc Sư này giúp sức.

    Bá Ấp Khảo cẩn trọng nói. Cơ Xương nghe những lời này khẽ gật đầu, những lời của Bá Ấp Khảo nói hoàn toàn là chính xác, cho dù khắp mọi nơi đều ca tụng Thiên Tử, nhưng ông biết rằng những cải cách đó chính là do Hoàng Minh đưa ra.

    -Phụ thân, con cũng đồng ý với những lời của đại ca nói.

    Cơ Đán đứng một bên không biểu lộ gì nhiều, chỉ gật đầu khẽ nói.

    -Phát Nhi, mấy ngày này ta bảo ngươi đi cùng hắn, đã đi những đâu rồi?

    Trên mặt Cơ Phát thoáng hiện chút bối rối trước câu hỏi của Cơ Xương. Âm thầm nuốt nước bọt, Cơ Phát cẩn trọng nói.

    -Bẩm phụ thân, mấy ngày này ngoài đưa Tần huynh đi thưởng ngoại phong cảnh ở Tây Kỳ và thưởng thức sơn hào hải vị ra thì đều ở trong phủ đọc sách đánh cờ.

    Cơ Phát vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Cơ Xương. Khi thấy ông không biểu hiện gì, lúc này Cơ Phát mới tiếp tục nói.

    -Phụ thân, theo con thấy, tân Quốc Sư này cũng chỉ là do mọi người đồn thổi quá lên mà thôi.

    -Vì sao?

    Cơ Xương nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, ngón tay khẽ gõ thành từng nhịp nói.

    -Bẩm phụ thân, tân Quốc Sư kia mặc dù cũng có thể gọi là tài trí nhưng không đến mức thông tường tất cả như thiên hạ đã đồn đại. Hơn nữa, người này còn có một chút tham lam.

    -Ngươi cứ nói tiếp.

    Được Cơ Xương cho phép, Cơ Phát càng lớn gan hơn, hắn đưa tới cho Cơ Xương vài tờ giấy trong đó có rất nhiều thứ được liệt kê ra.

    -Đây là thứ gì?

    Cầm tờ giấy lên nhìn, Cơ Xương nghi hoặc hỏi.

    -Bẩm phụ thân, trong đây đều là những thứ mà con đã dùng để tặng riêng cho hắn, hơn nữa còn có một số khác của những chư hầu khác bí mật tặng riêng cho hắn.

    Cơ Phát nói bằng một giọng tự hào. Từ khi Hoàng Minh đặt chân tới Tây Kỳ, Cơ Phát đã cho người theo dõi hắn không rời, vốn tưởng rằng việc sẽ vô cùng khó khăn nên Cơ Phát đã chi rất nhiều tiền để có thể đắc thủ, nhưng Hoàng Minh kia lại không hề có phòng bị gì khiến cho hắn cực kì thất vọng.

    -Nếu đúng như những gì nhị ca nói thì quả thực tân Quốc Sư này bên ngoài làm bộ dạng cao nhân nhưng bên trong thực chất là một tên tham quan rồi. Uổng cho lúc trước ta còn ngưỡng mộ hắn, quả thực là không thể đo được lòng người.

    Cơ Đán ở một bên bất bình nói.

    -Vậy theo ngươi, nếu ta muốn chiêu dụ hắn, liệu có thể?

    Cơ Xương nhắm hai mắt lại nói.

    -Bẩm phụ thân, con tin nếu chúng ta cho hắn một chỗ tốt hơn Đại Thương, chắc chắn hắn sẽ không từ chối. Nhưng theo con nghĩ, người tài giỏi hơn hắn có rất nhiều, với danh tiếng của người thì sẽ không thiếu người tận trung với Tây Kỳ chúng ta, không nhất thiết phải dùng tới hạng người như hắn.

    Cơ Phát bước lên trước nói. Hắn quả thực không ưa gì Hoàng Minh, sau khi từ Đại Thương trở về, lúc nào Cơ Xương cũng nhắc tới cái tên Hoàng Minh này. Lúc nào ông cũng giành lời khen ngợi hắn và nói bản thân phải học hỏi ở hắn nhiều điều. Điều này khiến một con người tự cao như Cơ Phát cảm thấy như bị xỉ nhục, có thể hắn thua Hoàng Minh trong việc đánh cờ nhưng những thứ khác hắn tự tin rằng Hoàng Minh không thể so sánh với hắn.

    -Phụ thân, con thấy lời nhị ca nói rất đúng, xin phụ thân suy xét lại.

    Cơ Đán cũng lên tiếng ủng hộ Cơ Phát.

    -Được rồi, chuyện này ta sẽ suy xét lại, các ngươi lui đi.

    Cơ Xương phất tay nói. Cơ Phát muốn nói gì đó nhưng nhìn biểu hiện của Cơ Xương nên đành phải lui ra.

    Nhìn ba người Bá Ấp Khảo rời khỏi phòng, Cơ Xương thở dài một hơi. Bây giờ ông đã quá già rồi, cũng đã đến lúc nhường lại thiên hạ cho người trẻ. Đây là ba đứa con mà ông dành nhiều kì vọng nhất, nhưng Bá Ấp Khảo một lòng muốn ngao du bốn bể không hứng thú với việc trở thành Tây Hầu, Cơ Đán mặc dù thông minh lanh lợi nhưng còn quá non trẻ để có thể thay thế ông, Cơ Phát từ khi sinh ra đã không hề thua kém đại ca của hắn là Bá Ấp Khảo, nhưng tính tình lại tự cao tự đại, thật khiến cho ông đau đầu.

    Nhấp một ngụm trà khiến cho tâm trạng của Cơ Xương thoải mái hơn rất nhiều. Sống đến bây giờ, kì trân dị bảo, sơn hào hải vị nào cũng đều nhìn qua, nhưng đây là lần đầu tiên ông được thưởng thức thứ trà ngon như vậy. Ông nhớ thứ rượu hắn làm cũng ngon không kém, lúc nào đó phải bắt hắn hiếu kính lão già đây một ít mới được.

    Nhắc tới Hoàng Minh ông liền nhớ tới những lời của Cơ Phát. Không chỉ mỗi Cơ Phát cho người theo dõi Hoàng Minh mà nhất cử nhất động của hắn cũng được ông phái người theo dõi. Ông không cho rằng Hoàng Minh là người như vậy, với con mắt của Kiếm Tu, ông không thể nào nhận một người như lời Cơ Phát nói làm đồ đệ. Có chăng là Hoàng Minh biết đang bị theo dõi mà cố tình làm cho người khác thấy hắn như vậy mà thôi.

    Nếu như nói về tài trí, luận về đèn sách thánh hiền Hoàng Minh có thể còn thua kém rất nhiều người, nhưng luận về mưu lược thì ngay cả ông cũng tự thẹn không bằng hắn. Có nhiều lúc Cơ Xương tự hỏi bản thân, nếu như hắn không phải đồ đệ của Kiếm Tu, nếu hắn không phải sư đệ của Thiên Tử, liệu ông có thể chiêu dụ hắn được hay không.

    Lúc này nhân vật chính của câu chuyện nhà Cơ Xương lại đang cực kì phiền não. Hắn vốn dĩ muốn tranh thủ bố trí một hình nhân để đi thăm dò Tây Kỳ, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị Thạch Cơ phá đám, nàng ta cứ nhất quyết muốn hắn chỉ giáo về cờ. Cho dù là đêm khuya trong phòng cũng chỉ có hắn và nàng ta nhưng nàng ta vẫn quyết không rời đi.

    Nếu như lúc bình thường có một mĩ nhân như vậy ở trong phòng đêm khuya hắn mừng còn không kịp nữa là, nhưng phải cân nhắc xem đây là ai. Thạch Cơ Nương Nương nổi danh trong Phong Thần, nếu hắn mà dám làm phật ý nàng chẳng phải là muốn đem mạng mình ra đùa giỡn hay sao.

    -Tiểu Thạch, ta thấy cũng khuya rồi, cô nên về phòng nghỉ ngơi đi, khi khác chúng ta lại tiếp tục.

    Hoàng Minh đặt quân cờ xuống uể oải đáp.

    -Không được, ván cờ vẫn còn, ta không muốn bỏ dở.

    Thạch Cơ vẫn chăm chú nhìn bàn cờ nói. Điều này khiến Hoàng Minh dở khóc dở cười, nếu như hắn không rảnh rỗi làm ra cái cờ tướng này thì có lẽ giờ đây đã không phải ở trong cái hoàn cảnh này rồi.

    -A! Thật tiếc quá… ta đã thua rồi. Tiểu Thạch, cô tiến bộ rất nhanh, đã vượt qua ta rồi. Đã trễ rồi, cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi thôi.

    Hoàng Minh làm bộ tiếc nuối nói.

    -Không tính, đây là ngươi cố tình thua, ta không cam tâm, đánh lại ván khác.

    Ngón tay Thạch Cơ nhanh chóng xếp lại từng quân cờ trên bàn và nói. Hoàng Minh lúc này muốn khóc cũng không được nữa, vốn tưởng rằng mình giả vờ thua và nịnh hót nàng mấy câu thì sẽ được tha, nào ngờ nàng ta lại tinh ý như vậy, quả thực là tự mình làm hại mình rồi.

    -Tiểu Thạch, dù sao chúng ta cũng là cô nam quả nữ, đêm khuya ở cùng một phòng e là không hay cho lắm. Ta là nam nhân thì không sao, còn cô là nữ nhân…

    Hoàng Minh làm bộ khó xử nói, nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì Thạch Cơ đã cướp lời hắn.

    -Nữ nhân thì đã sao? Kẻ nói dám nói, ta liền cho hắn vĩnh viễn không được siêu sinh.

    Lúc trước Hoàng Minh còn hi vọng Thạch Cơ thực sự khác xa với nguyên tác là một ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng sau khi nghe những lời này hắn mới biết rằng bản thân còn quá ngây thơ. Hắn cũng không hề hoài nghi những lời này của nàng, bởi lẽ sát khí trên người nàng chứng tỏ vong hồn dưới tay nàng nhiều không đếm xuể.

    Nhưng mặc dù việc nàng là một ma đầu đi chăng nữa, hiện giờ hắn là sư phụ của nàng, nếu như có thể tranh thủ lôi kéo được nàng thì quả thực có thể khiến Phong Thần thêm một phen dậy sóng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:44.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    jennylaw,
  3. #62
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Sáng ngày hôm sau.

    -Tần huynh, huynh đã dậy hay chưa?

    Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Cơ Phát. Hoàng Minh không biết sáng sớm như vậy Cơ Phát tới tìm hắn để làm gì, nhưng dù sao hắn cũng đang là khách nhà người ta, chủ nhà tới tận cửa phòng để gọi chẳng lẻ hắn có thể vờ như không nghe thấy hay sao?

    -Ta ra ngay đây.

    Hoàng Minh lười biếng trả lời, hắn uể oải làm động tác vươn vai đứng dậy đi lại mở cửa.

    -Tần huynh, hôm qua có chuyện gì hay sao? Sao trông ngươi có vẻ mệt mỏi thế kia? Chẳng lẽ lũ hạ nhân hầu hạ không tốt hay sao? Huynh cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ trừng trị bọn chúng thích đáng để lấy lại công đạo cho huynh.

    Cơ Phát mặc dù không thể nhìn thấy được khuôn mặt Hoàng Minh, nhưng từ giọng điệu của Hoàng Minh thì hắn có thể đoán ra một chút, hơn nữa ẩn ẩn dưới lớp mặt nạ kia, Cơ Phát để ý thấy quầng mắt Hoàng Minh có một chút thâm. Cơ Phát thử suy nghĩ xem Hoàng Minh đang làm chuyện gì, thận chí hắn còn nghĩ tên này có hay không tìm nữ nhân nào đó hoạt động cả đêm qua hay không. Cố ý đưa tầm mắt vào bên trong phòng như để tìm ra manh mối gì đó, nhưng Cơ Phát cực kì thất vọng khi Hoàng Minh đã đứng che hết tầm nhìn của hắn vào trong phòng.

    -Sáng sớm như vậy, ngươi đến tìm ta để làm gì?

    Hoàng Minh khẽ ngáp dài một cái, cả đêm qua Thạch Cơ không hề cho hắn chợp mắt được một chút nào, nàng liên tục ép hắn đánh hết từ ván cờ này tới ván cờ khác. Có vài lần hắn cố ý thua với hi vọng Thạch Cơ sẽ tha cho hắn, nhưng nàng ta hết lần này tới lần khác đều nhận ra, hơn nữa còn ngồi phân tích từng nước cờ rất chi tiết khiến hắn chỉ biết khóc ròng. Mặc dù hắn có thể thức vài ngày cũng đều có thể, nhưng thức cả đêm chỉ để đánh cờ khiến cho đầu óc hắn có chút mệt mỏi. Bản thân hắn cũng không muốn làm phật ý đại ma đầu này, nên đành cố gắng căng hai mắt ra để đánh cờ tới sáng cùng nàng.

    -Huynh không nhớ đã hẹn với ta sáng hôm nay cùng đi săn hay sao?

    Cơ Phát nhìn Hoàng Minh nói. Lúc này hắn mới nhớ ra, quả thực hôm qua có hứa với Cơ Phát là như vậy. Haiz... mặc dù hiện giờ bản thân hắn chỉ muốn ngủ một giấc nhưng thôi kệ đi, hắn cũng không chắc được rằng Thạch Cơ có để yên cho hắn ngủ hay không nữa. Dù sao đi ra ngoài săn bắn có thể hoạt động giãn gân cốt, hít thở khí trời vẫn là hơn.

    -Được rồi, vậy ngươi chờ ta một chút.

    Hoàng Minh phất tay nói, nhưng hắn thấy Cơ Phát không hề để ý tới lời hắn nói.

    -Này, ngươi có nghe ta nói gì không đấy?

    Hoàng Minh thấy Cơ Phát đang cố gắng để nhìn vào trong phòng, hắn khẽ hắn giọng. Mặc dù hắn cũng chẳng làm gì mờ ám cả, nhưng hắn không thích đời tư của mình bị người khác soi mói. Hơn nữa, tên Cơ Phát này đối với Thạch Cơ lộ ra vẻ si mê rõ rệt, nếu như để hắn biết nàng ta cả đêm qua ở trong phòng mình thì thật hắn có thù oán mình hay không. Tới lúc đó lại dấy lên cuộc chiến giữa Đại Thương và Tây Kỳ thì nguy to. Người xưa có câu "quân tử khó qua ải mĩ nhân" hay "mĩ nhân họa quốc", mặc dù hắn hi vọng Cơ Phát này không phải là người như vậy, nhưng nhìn biểu hiện của hắn, Hoàng Minh thực sự nghi ngờ nhân phẩm của hắn.

    -Ta vẫn đang nghe đây.

    Cơ Phát khẽ giật mình, hắn không biết Hoàng Minh đã phát hiện ra việc gắn cố gắng để nhìn vào trong phòng hay chưa, nhưng nhìn vào biểu hiện của Hoàng Minh hắn mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn cũng rất cố gắng không để lộ rồi.

    -Ngươi ra ngoài trước đi, ta thay y phục một chút.

    Hoàng Minh toan muốn xoay người óng cửa đi vài, nhưng Cơ Phát lúc này bất giác lên tiếng.

    -Tần huynh, không biết huynh có thể mời Thạch tiểu thư cùng đi có được hay không?

    -Tiểu Thạch ư? Chuyện này ta không thể làm chủ được, ngươi nên tự hỏi nàng vẫn hơn.

    Có Phát vốn muốn tận dụng cái danh nghĩa sư phụ của Hoàng Minh để có thể trổ tài cho Thạch Cơ xem, nhưng câu trả lời của Hoàng Minh lại khiến hắn thất vọng. Yêu cầu của Cơ Phát quả thực Hoàng Minh không thể đáp ứng được, phải biết rằng Thạch Cơ nàng ta rất mê đánh cờ, hiện giờ còn đang chìm đắm trong đó, muốn lôi kéo nàng đi săn ư? Hắn không muốn đem mạng mình ra đùa giỡn đâu. Hơn nữa, trong lòng Hoàng Minh hiện đang có quỷ, Thạch Cơ hiện đang ở trong phòng hắn, mặc dù Cơ Phát hiện nay không biết nhưng cẩn trọng vẫn hơn.

    Nhưng người tính không bằng trời tính, khi hắn định xoay người đi vào phòng thì một âm thanh êm tai vang lên.

    -Sư phụ, thế cờ ngươi giao ta đã giải được rồi, hơn nữa còn làm đúng như ngươi nói, giải bằng bốn phương thức khác nhau, mau qua đây xem giúp ta.

    Khỏi phải nhìn cũng biết chủ nhân của giọng nói này chính là Thạch Cơ, nàng ta quả thực là biết chọn thời gian để lên tiếng mà. Khẽ đưa mắt quay sang nhìn Cơ Phát, Hoàng Minh phát hiện lúc này hắn đang mở hai mắt to hết cỡ, ngón tay run run chỉ vào Hoàng Minh, miệng lắp bắp nói.

    -Ta... ta... ta thật không ngờ... ngươi...

    Hoàng Minh muốn mở miệng giải thích thì Thạch Cơ đã đi tới đẩy cửa ra.

    -Sư phụ, ngươi còn không mau vào, ở đó ngẩng ngơ cái gì vậy.

    Nói đến đây, nàng bất giác nhìn thấy Cơ Phát đang trợn to hai mắt nhìn mình.

    -Thì ra là ngươi, sáng sớm ngươi tới phòng người khác để làm gì? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy chúng ta.

    Ngữ khí của Thạch Cơ nói chuyện cùng Cơ Phát so với Hoàng Minh đúng là khác xa một trời một vực. Hoàng Minh quả thực khâm phục nàng, không cần câu nệ gì cả, trực tiếp để thêm dầu vào ngọn đuốc đang bốc hỏa Cơ Phát kia.

    -Cô... các ngươi... ngươi...

    Cơ Phát như vẫn không tin vào mắt mình, miệng lẩm bẩm khó hiểu.

    -Ta với hắn thì làm sao?

    Thạch Cơ lạnh lùng nói. Cả ngày hôm bị người này bám lấy khiến nàng vô cùng khó chịu. Nếu không phải hắn là bạn của sư phụ nàng đã sớm một chiêu xẻ hắn làm đôi rồi.

    -Các người là ở cùng với nhau cả tối hôm qua ư?

    Giọng Cơ Phát run run nói, lúc tối hắn có hỏi thăm a hoàn thì biết Thạch Cơ không ở trong phòng, thì ra nàng ở cùng với Hoàng Minh cả tối, thì ra đây chính là lí do mà tên khốn kiếp kia muốn che dấu không cho hắn nhìn vào trong phòng. Thử hỏi một nam một nữ ở cùng phòng cả đêm thì xảy ra chuyện gì được cơ chứ.

    -Đêm qua chúng ta ở cùng nhau hình như không liên quan tới ngươi thì phải?

    Thạch Cơ nhíu mày nói. Vốn lúc nãy nàng đang cùng Hoàng Minh thảo luận một ván cờ thì lại có người đến quấy phá. Nàng ra đây chỉ muốn đuổi tên này đi thật nhanh, nhưng hắn lại tỏ ra không biết điều như vậy.

    -Cô...

    Cơ Phát nắm chặt nắm tay lại, hắn rất muốn lao vào bóp chết Hoàng Minh ngay lúc này. Nhìn ánh mắt này của Cơ Phát, Hoàng Minh chỉ biết cười trừ, đây có phải lỗi của hắn đâu kia chứ.

    Quay lại nhìn Thạch Cơ, Hoàng Minh thoáng nhận thấy nàng tỏ vẻ khó chịu, hơn nữa trên người ẩn ẩn một tầng sát khí khiến hắn cảm thấy ớn lạnh. Mặc dù thực tâm hắn mong cho Cơ Phát biến mất khỏi thế giới này, nhưng bây giờ chưa phải lúc, hơn nữa nếu Thạch Cơ giết Cơ Phát lúc này thì hắn cũng không thoát khỏi một tầng quan hệ, lúc đó đại chiến giữa Đại Thương và Tây Kỳ e là cũng không thể tránh khỏi. Hơn hết, Hoàng Minh cảm thấy nếu như phải đối đầu với Tây Kỳ thì Hoàng Minh sẽ chọn đối đầu với Cơ Phát hơn là Cơ Xương.

    -Chuyện này không phải như ngươi nghĩ đâu. Thực ra chúng ta chỉ ở trong phòng đàm đạo đánh cờ mà thôi.

    Hoàng Minh cười ha ha nói. Hắn cố gắng giải thích để Cơ Phát không còn hiểu lầm.

    -Ngươi không lừa ta chứ?

    Cơ Phát tỏ vẻ không tin nói, hắn cố gắng thăm dò Hoàng Minh qua đôi mắt nhưng không phát hiện được gì, hoặc là Hoàng Minh nói dối quá tài tình, hoặc là hắn không hề nói dối. Nếu phải chọn, Cơ Phát chọn tin cái thứ hai, bởi trong mắt hắn Thạch Cơ chính là một nữ thần băng thanh ngọc khiết không hề bị vấy bẩn. Hơn nữa, hắn nhớ lại lúc nãy Thạch Cơ có nói rằng nhờ Hoàng Minh xem giúp thế cờ đã giải. Nghĩ thông suốt điểm này, Cơ Phát lúc này mới bình tĩnh ôm quyền cúi đầu nói.

    -Chuyện quả thực có chút hiểu lầm. Là lỗi của ta, xin tần huynh và Thạch cô nương bỏ qua cho ta.

    Thạch Cơ không hề để cho Cơ Phát nửa điểm mặt mũi, hừ lạnh một cái rồi trực tiếp xoay người đi vào trong phòng.

    -Được rồi, ngươi đi trước đi, ta chuẩn bị một chút rồi đi cùng ngươi.

    Hoàng Minh lắc đầu nói, Thạch Cơ này may mắn vẫn còn nể cái danh sư phụ này của mình, nếu đổi lại là người khác hắn tin chắc nàng sẽ không ngại mà xuống tay.

    -Tần huynh, việc lúc nãy ta nhờ huynh, xin hãy giúp ta.

    Cơ Phát vẫn chưa hề muốn rời đi, hắn tiếp tục nói.

    -Việc ngươi nói ta sẽ cố gắng, nhưng ta không dám chắc có giúp được hay không, ngươi về trước đi.

    Hoàng Minh biết việc Cơ Phát nói tới là việc gì, nhưng hắn cũng không có nửa điểm chắc chắn sẽ giúp được, nhất là sau chuyện vừa rồi.

    -Nếu đã như vậy thì ta không quấy rầy huynh nữa, ta sẽ ra ngoài chờ huynh, chỉ cần huynh giúp a, ơn nghĩa này chắc chắn ta sẽ không quên.

    Cơ Phát cúi đầu nói sau đó xoay người rời đi.Lúc này hắn chỉ còn trông mong ở Hoàng Minh mà thôi, nếu như không phải lúc nãy mất bình tĩnh thì cũng không đến nỗi như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như là hắn trong hoàn cảnh đó chắc chắn sẽ không cùng Thạch Cơ đàm đạo đánh cờ cả đêm đâu, hắn thực sự nghi ngờ liệu Hoàng Minh có hay không không hề có cảm xúc với nữ nhân, phải biết rằng mị lực của Thạch Cơ là vô cùng lớn.

    Nếu Hoàng Minh biết được những suy nghĩ trong đầu của Cơ Phát lúc này thì có lẽ lúc nãy hắn đã không ngăn cản Thạch Cơ rồi, ít nhất hắn cũng sẽ đợi cho tới lúc Thạch Cơ hành hạ Cơ Phát thừa sống thiếu chết rồi mới ra tay ngăn cản. Nhưng đó là nếu như hắn biết mà thôi.

    Hoàng Minh xoay người đi vào phòng, lúc này đây hắn đang đối diện với ánh mắt của Thạch Cơ. Kì lạ ở chỗ bình thường nàng sẽ ngồi ở bên bàn cờ chăm chú nghiên cứu nhưng giờ đây nàng ta đang nhìn hắn chăn chú, giống như đang định nói một điều gì đó. Mãi một lúc sau nàng mới lên tiếng.

    -Sư phụ, ngươi sắp đi săn ư? Có thể cho ta đi cùng được hay không?

    Thạch Cơ nhẹ nhàng nói khiến Hoàng Minh vô cùng kinh ngạc. Đây có phải là Thạch Cơ cả ngày chỉ nghĩ tới việc đánh cờ hay không? Hay nàng ta nghĩ nhầm việc săn bắn thú rừng thành săn bắn người khác? Nhưng Hoàng Minh chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra, nếu không có khi hắn sẽ bị nàng lột da mất.

    -Ngươi chắc muốn đi cùng chứ? Có cả hắn nữa đấy.

    Hoàng Minh lên tiếng nhắc nhở. Bàn tay hắn chỉ về hướng Cơ Phát vừa rời đi.

    -Vừa hay ta lúc nãy có hơi quá đáng, muốn tạ lỗi cùng hắn một chút.

    Hoàng Minh nghe xong không biết có phải bản thân đang nghe nhầm hay không, nàng ta muốn tạ lỗi với Cơ Phát? Đừng đùa như vậy chứ?

    -Ngươi chắc chắn thực sự muốn đi?

    Hoàng Minh nghi hoặc hỏi.

    -Đúng vậy.

    Thạch Cơ gật đầu trả lời. Hoàng Minh lúc này mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Hoàng Minh cũng không hỏi nhiều nữa.

    -Được rồi, vậy ngươi về phòng chuẩn bị trước đi, ta thay y phục xong sẽ qua tìm ngươi.

    Hoàng Minh chờ Thạch Cơ rời khỏi phòng rồi mới đóng cửa lại. Nhưng trước khi rời đi, hắn còn thấy rõ trên môi Thạch Cơ là một nụ cười vô cùng tà ác. Lúc này Hoàng Minh mới ngộ ra rằng, Thạch Cơ vốn không phải muốn tạ lỗi gì với Cơ Phát cả. Nàng ta muốn nhân cơ hội này trút hết cơn giận lúc nãy đây mà. Hoàng Minh lúc này chỉ biết cười khổ, vẫn không nên chọc giận nàng thì hơn, hi vọng nàng không làm gì quá đáng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:44.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Biển Truyện,jennylaw,
  5. #63
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Không lâu sau đó, Hoàng Minh đã thay xong y phục và đi ra ngoài. Khi bước tới cửa lớn, hắn thấy Cơ Phát và cả Thạch Cơ đều đang ở đó, hơn nữa hắn còn thấy Cơ Phát đẩy vào trong tay Thạch Cơ một cái lọ nhỏ gì đó.

    -Xin lỗi đã để các ngươi chờ lâu.

    Hoàng Minh mỉm cười lên tiếng. Hắn lên tiếng xin lỗi âu cũng là lịch sự mà thôi, dù sao thời gian hắn thay y phục cũng vỏn vẹn chỉ vài phút. Mặc dù vậy Cơ Phát không hề cho hắn nửa điểm mặt mũi, trực tiếp nói.

    -Tần huynh như vậy thật không phải rồi, là nam nhân tại sao có thể để cho một đại mĩ nhân như Thạch cô nương đây chờ đợi được kia chứ, phải phạt thôi.

    Nhìn điệu bộ cười nói của Cơ Phát, Hoàng Minh chỉ muốn đi tới cho hắn một cước.

    -Mẹ kiếp, vẫn biết ngươi muốn thể hiện trước mặt Thạch Cơ, nhưng không nhất thiết dùng hắn làm bàn đạp chứ? Uổng công lúc nãy mình còn lo lắng cho hắn.

    Trong lòng Hoàng Minh bây giờ đang âm thầm chửi rủa, hắn bây giờ chỉ mong sao Thạch Cơ chiếu cố tốt Cơ Phát một chút, tốt nhất là cho hắn nằm trên giường vài tháng đi.

    Nhanh chóng thu lại điệu cười tà ác tránh để người khác phát hiện, Hoàng Minh nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

    -Lúc ta tới có thấy hai người các ngươi đưa đẩy lén lút cái gì đó?

    -Đây rồi! Tưởng ngươi mù không để ý kia chứ? - Cơ Phát thầm cười trong bụng.Tất cả đều đúng như dự định ca mình, hắn vốn muốn đợi cho Hoàng Minh tới rồi mới tặng cho Thạch Cơ.

    -Không dấu gì Tần huynh, thứ ta tặng cho Thạch cô nương chính là thần dược của tiên nhân tên là Dưỡng Hồn Đan, không những giúp cơ thể khỏe mạnh, tâm trí minh mẫn mà còn có thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa còn có thể giúp trẻ mãi không già.

    Cơ Phát bắt đầu thao thao bất tuyệt. Hoàng Minh vốn tưởng đó là thứ gì ghê gớm lắm, hóa ra cũng chỉ là thứ phẩm đơn dược Dưỡng Hồn Đan mà thôi. Với người thường hay những người mới tu tiên thì quả thực nó có sức hấp dẫn rất lớn, ngoài việc thanh tịnh tâm hồn nó còn giúp bổ sung tiên khí giúp cho việc tu luyện. Nhưng Dưỡng Hồn Đan đối với Hoàng Minh nó không khác gì một viên thuốc thông thường, chỉ với những dược liệu mà Kiếm Tu để lại cho hắn thì đừng nói là vài viên Dưỡng Hồn Đan, cho dù là vài trăm viên hắn cũng có thể luyện ra được. Chưa kể tới với cái thể chất đặc thù của hắn, cho dù có ăn bao nhiêu đơn dược đi nữa, cũng đều vô dụng.

    Cơ Phát không thấy Hoàng Minh nói gì, cho rằng hắn đã bị Dưỡng Hồn Đan của mình dọa cho khiếp sợ. Cũng phải thôi, tiên đơn diệu dược như vậy người thường nào có diễm phúc được thấy qua, hắn phải may mắn lắm mới được vị đại tiên kia tặng cho.

    -Nếu như Tần huynh muốn ta có thể tặng cho huynh một viên.

    Cơ Phát hào phóng nói.

    -Được, nếu ngươi đã có lòng như vậy mà ta không nhận thì quả là phụ tấm lòng của ngươi. Như vậy đi, ta không cần nhiều đâu, chỉ cần tặng ta vài trăm viên để ta dùng dần là được rồi.

    Cơ Phát nghe Hoàng Minh nói xong thì giống như bị nổ tung. Hắn tưởng đây là gì? Là thuốc bổ trong các tiệm thuốc hay sao? Mở mồm ra là đòi vài trăm viên, phải biết vị đại tiên kia chỉ tặng hắn năm viên mà thôi, hắn dùng một viên, tặng cho Thạch Cơ hai viên, bây giờ còn hai viên hắn dùng còn không nỡ nữa là.

    -Tần huynh thật biết đùa, tiên dược này ta được người khác tặng cho chỉ năm viên, giờ ta chỉ còn lại hai viên, nếu huynh thực sự muốn ta chỉ có thể tặng cho huynh một viên mà thôi.

    Cơ Phát cười khổ nói, đây quả thực giống như cắt một miếng thịt trên người hắn vậy.

    -Chỉ một viên hay sao? Hay thế này đi, ngươi đưa ta cả hai viên, ta sẽ dùng một viên, còn một viên ta sẽ lấy để nghiên cứu, biết đâu ta lại có thể luyện thành tiên dược, lúc đó ngươi cũng không thiếu phần đâu.

    Hoàng Minh vỗ vai Cơ Phát nói. Hắn lúc này đang âm thầm khinh bỉ vị “đại tiên” keo kiệt nào đó trong lời nói của Cơ Phát. Nếu bây giờ lấy ra cho Cơ Phát trăm viên Dưỡng Hồn Đan có khi nào hắn sẽ quỳ lạy mình không biết chừng. Hoàng Minh thầm YY trong lòng.

    -Cái gì mà luyện thành tiên dược, mẹ kiếp ngươi tưởng ngươi tài giỏi lắm hay sao? - Cơ Phát âm thầm khinh bỏ trong lòng, nhưng mặc dù vậy hắn vẫn tươi cười nói.

    -Huynh lại đùa rồi, tiên dược của tiên nhân đâu phải ai muốn cũng có thể luyện chế được. Vẫn câu nói cũ, ta chỉ cho huynh một viên mà thôi, đó là cực hạn của ta rồi.

    -Được rồi, một viên thì một viên, coi như ta chịu thiệt một chút vậy.

    Hoàng Minh lắc đầu nói. Nhìn điệu bộ miễn cưỡng chấp nhận của hắn, Cơ Phát chỉ muốn cho hắn một kiếm. Tên này thật sự không biết liêm sĩ là gì hay sao?

    Thạch Cơ nhìn điệu bộ này của Hoàng Minh cũng âm thầm mỉm cười. Vị lão sư này, vốn tưởng là thanh cao nhưng không ngờ lại vô sỉ đến như thế.

    -Sư phụ, nếu như người không chê, thứ này ta tặng ngươi.

    Thạch Cơ lấy ra một chiếc bình ngọc chỉ bằng hai ngón tay, đúng là thứ mà Cơ Phát đã tặng cho nàng. Nàng nhận thấy rằng vị sư phụ kia có vẻ rất hứng thú với Dưỡng Hồn Đan mà nàng cho là vô dụng này. Chi bằng tặng cho hắn có khi lại được hắn chỉ điểm kỳ nghệ nhiều hơn.

    -Không được, đây là quà ta tặng cho cô, sao có thể tặng lại cho người khác được.

    Cơ Phát lập tức nhảy dựng lên phản đối. Vừa rồi hắn đã hứa tặng cho Hoàng Minh một viên, trong tay Thạch Cơ có hai viên, nếu đưa cho hắn hết thì Cơ Phát thật không cam lòng mà.

    -Đây là đồ đệ của ta hiếu kính tặng cho ta, nàng ta không có ý kiến ngươi còn có ý kiến gì, chẳng lẽ muốn đòi lại hay sao?

    Hoàng Minh nhướng mày nói.

    -Ta... ta thực sự không có ý đó.

    Cơ Phát lắp bắp nói. Hắn khẽ đưa mắt sang nhìn Thạch Cơ, khi thấy nàng không biểu lộ gì mới thở phào nhẹ nhõm.

    -Được rồi, ta cũng không làm khó dễ các ngươi nữa, dù sao ta cũng không phải là người tham lam, một viên là được rồi. Tiểu Thạch, ngươi cũng cất vào đi, tránh cho ta bị mang tiếng tham lam.

    -Ngươi không tham thì còn ai vào đây nữa? - Cơ Phát âm thâm mắng chửi trong lòng, nhưng bên ngoài hắn vẫn vui vẻ cười nói vỗ mông ngựa Hoàng Minh.

    -Tần huynh sao có thể là người như vậy chứ, nếu có kẻ nào to gan dám nói như vậy ta nhất định sẽ nghiêm trị hắn.

    Hoàng Minh nghe Cơ Phát vỗ mông ngựa mà âm thầm khinh bỉ, nếu không có Thạch Cơ ở đây không biết chừng hắn chính là người đầu tiên nói câu đó rồi.

    Thạch Cơ thu bình ngọc vào trong, trong lòng nàng vô cùng tiếc nuối. Tên Cơ Phát kia quả thực đáng chết, nếu như không phải vì mấy lời của hắn thì vị sư phụ kia cũng sẽ không từ chối món quà của mình. Lúc này trong lòng Thạch Cơ càng thêm chắc chắn việc sẽ hành hạ Cơ Phát nhiều một chút, mặc dù sẽ không đến mức trọng thương hay mất mạng, nhưng cho hắn nằm giường bệnh vài tháng cũng là điều có thể, dù sao hắn cũng là bằng hữu của vị sư phụ kia.

    -Bẩm Nhị Thế Tử, tất cả đã chuẩn bị xong.

    Từ phía ngoài cổng lớn có một nam nhân cao lớn cả người đội mũ giáp bạc chỉnh tề bước tới khom người nói với Cơ Phát.

    -Tốt, tần huynh, Thạch cô nương, cũng không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu khởi hành thôi.

    Cơ Phát hào hứng nói. Đây là cơ hội để gắn chứng tỏ bản lĩnh cho Thạch Cơ thấy, làm sao có thể không hào hứng được kia chứ?

    -Được rồi, vậy ngươi dẫn đường đi.

    Hoàng Minh lười biếng nói. Đi săn như thế này hắn chẳng có mấy hứng thú, nhưng dù sao cũng được hoạt động dãn gân cốt, vẫn hơn là giam mình trong phòng cùng Thạch Cơ đánh cờ. Mặc dù nàng ta là một đại mĩ nhân, nhưng ai biết được nếu hắn nổi sắc tâm thì nàng ta có cho hắn hồn phi phách tán hay không kia chứ. Lấy tu vi của hắn mà so sánh cùng nàng thì cho dù là chạy hắn cũng chẳng thể chứ đừng nói là đánh một trận với nàng.

    Trong đầu Thạch Cơ lúc này thì đang nghĩ xem làm cách nào để hại Cơ Phát mà không bị nghi ngờ gì. Nếu chỉ một mình nàng thì không sao, trực tiếp giết chết hắn rồi bỏ đi là được, nhưng nếu nàng làm vậy thì vị sư phụ kia lại khó tránh khỏi một tầng liên quan. Dù sao tìm được một tri kỉ đánh cờ là vô cùng khó, huống hồ nàng còn chưa thực sự đánh bại hắn thì làm sao có thể cam tâm được. Một đại ma đầu giết người không ghê tay như Thạch Cơ cũng có lúc phải đau đầu như thế này, làm hại người khác thực sự rất khó mà.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:44.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    jennylaw,
  7. #64
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    -Cơ Phát, ngươi nói bao giờ chúng ta mới đến nơi?

    Hoàng Minh ngồi trên lưng ngựa khẽ duỗi lưng một cái rồi nói. Ngồi trên lưng ngựa cũng ba canh giờ, Hoàng Minh có chút chán nản.

    Cơ Phát đang hăng hái giới thiệu về những nơi vừa đi qua thì liền bị Hoàng Minh ngắt lời. Nếu không phải hắn là khách mà phụ thân mời tới thì có lẽ mình đã dạy dỗ hắn phép tắt làm người một chút rồi.

    -Tần huynh, vẫn còn sớm, chúng ta vừa đi vừa ngắm cảnh có phải hay hơn không?

    Vẫn giữ thái độ của một thân sĩ, Cơ Phát mỉm cười nói.

    -Đã ngắm cảnh rất lâu rồi, các ngươi không thấy chán hay sao?

    Hoàng Minh chán nản nói. Hắn vẫn thích cảm giác tự do bay lượn rồi ngắm cảnh hơn là ngồi ngựa như bây giờ.

    -Tần Huynh sao có thể nói thế được, mặc dù không thể gọi là tuyệt cảnh nhân gian, nhưng phong cảnh ở Tây Kỳ cũng không hề thua kém bất cứ nơi đâu. Hơn nữa, vẫn còn rất nhiều nơi khác, ta đây thực sự muốn cho huynh và Thạch cô nương chiêm ngưỡng.

    Cơ Phát thao thao bất tuyệt nói khiến Hoàng Minh cảm thấy phân vân không biết mình lựa chọn đi ra ngoài lần này là đúng hay không nữa. Tên Cơ Phát này chỉ muốn thông qua hắn để kéo Thạch Cơ đi cùng mà thôi, nhưng nếu để mặc như vậy thì không biết Thạch Cơ sẽ làm gì Cơ Phát nữa. Cơ Phát chết là tốt nhất, nhưng hiện giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp, nếu không cẩn thận sẽ khiến cho Tây Kỳ nổi giận.

    -Được rồi, chuyện này tùy các ngươi, ta không quản nữa.

    Hoàng Minh phất tay nói. Khi Hoàng Minh đã không còn ý kiến gì nữa, lúc này miệng Cơ Phát lại bắt đầu hoạt động hết công suất. Thạch Cơ ở một bên thì chỉ tươi cười, đôi lúc lại hỏi một hai câu hoặc khen tài hiểu biết của Cơ Phát khiến hắn như mở cờ trong bụng, miệng lại càng hoạt động nhiều hơn.

    Cảm thấy nhàm chán trước những câu chuyện của Cơ Phát, Hoàng Minh xoay sang hỏi một viên tướng áo mũ bạc sáng loáng.

    -Vị đại ca này, ngựa của các người thực sự rất tốt đấy.

    Hoàng Minh vỗ lên thân ngựa nói. Quả thực nếu phải so sánh, bảo mã ở Đại Thương hoàn toàn kém xa.

    -Đại nhân quả thực có mắt tinh tường, đây là bảo mã ở Tây Kỳ chúng ta, trên đời này e là không có quá một trăm con đâu, nó được gọi là Hãn Huyết Bảo Mã.

    Khi nghe Hoàng Minh nói xong, hắn cũng đáp lại bằng một vẻ mặt vô cùng tự hào.

    -Hãn Huyết Bảo Mã? Lẽ nào đây là loại ngựa mà khi ra mồ hôi có màu đỏ như máu?

    Hoàng Minh ngạc nhiên đáp, phải biết rằng Hãn Huyết Bảo Mã hắn đã từng nghe tới, nhưng tất cả đều là truyền thuyết mà thôi, từ trước tới nay chưa có một ai đã từng gặp qua loài ngựa này cả.

    -Tần huynh quả thực kiến thức phi phàm. Không dấu gì huynh, Hãn Huyết Bảo Mã chính là một trong các bảo vật trân quý nhất của Tây Kỳ. Loài ngựa này không những khỏe mà còn rất dai sức, một ngày có thể đi ngàn dặm, trèo non vượt suối dễ dàng, khi ra mồ hôi còn có màu đỏ như máu. Nhưng trân quý hơn là trên thế gian này chỉ có Tây Kỳ có loại ngựa này, và chỉ có hơn trăm con mà thôi. Chỉ có những khách quý của Tây Kỳ mới được đón tiếp bằng loại ngựa này.

    Cơ Phát ở một bên không hẹn mà đến, miệng không ngừng hoạt động, vừa nói hắn còn khẽ đánh mắt sang lén nhìn biểu hiện của Thạch Cơ, nhưng nàng ta có vẻ không quan tâm nhiều lắm.

    -Quả thực xứng danh Bảo Mã, cơ thể thật săn chắc, thực sự muốn được cưỡi nó đi dạo hằng ngày mà.

    Hoàng Minh vuốt ve bờm ngựa, ra vẻ luyến tiếc nói.

    -Nếu Tần huynh đã muốn cưỡi nó, ta có thể bảo phụ vương tặng cho huynh một con.

    Cơ Phát hào phóng nói, nhưng hắn không biết rằng Hoàng Minh chờ nhất là hắn nói ra câu này.

    -Nếu như vậy ta không thể không nhận rồi, tiện đây ngươi có thể cho ta thêm vài con Hãn Huyết Bảo Mã nữa không, không cần nhiều đâu, ta chỉ cần mười con là được rồi.

    Hoàng Minh không tiếc giở hết công phu sư tử ngoạm của mình ra nói. Vẻ mặt Cơ Phát lúc này từ từ nhăn lại, phải biết rằng Hãn Huyết Bảo Mã vô cùng trân quý, một lần xin là mười con, quả thực Tần Hoàng Minh này da mặt quá dày rồi.

    -Tần huynh thật biết nói đùa, đây là bảo vật trân quý của Tây Kỳ, ngay cả ta cũng chỉ có mấy con, làm sao có thể cho huynh nhiều như vậy được, chi bằng ta xin phụ vương cho huynh một con, ta sẽ tặng thêm cho huynh một con nữa để đủ một cặp, đó là giới hạn của ta rồi.

    Cơ Phát cắn răng nói. Hắn giờ đây đang âm thầm hối hận khi lại hứa hẹn tặng đồ cho Hoàng Minh. Tên này da mặt cực kì dày, mở miệng ra là có thể khiến nguời khác nhỏ máu trong tim mà.

    -Được rồi, một cặp thì một cặp, không lại bảo ta làm khí ngươi.

    Hoàng Minh ra vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng hắn đang thầm cười. Một cặp Hãn Huyết Bảo Mã tuy ít nhưng nếu có thể sinh sản được thì thật tốt quá, hoặc cũng có thể lai tạo với ngựa của nhà Thương, ít nhất cũng có thể nâng cao phẩm chất của ngựa. Mặc dù không thể so sánh với Hãn Huyết Bảo Mã chân chính nhưng Hoàng Minh tin với nhưng trang bị hiện có của nhà Thương thì kỵ binh của nhà Thương không hề thua kém. Thậm chí với những vũ khí tân kỳ, kỵ binh Đại Thương còn có phần vượt trội hơn rất nhiều.

    Trên đường đi, Hoàng Minh cũng không để ý đến Cơ Phát và Thạch Cơ gì nhiều, hắn căn bản chỉ muốn biết thêm về đặc tính và cách nuôi loại ngựa Hãn Huyết Bảo Mã này thôi, cho dù khó có thể so với tọa kỵ của tiên nhân nhưng nhân giới chi chiến thì nó có thể góp một phần không nhỏ vào việc quyết định chiến cuộc.

    -Bẩm thế tử, đã đến nơi rồi.

    Người tướng quân nọ đưa tay gọi lớn, cả đoàn người theo hiệu lập tức đều dừng lại.

    -Các ngươi ở lại dựng trại.

    Cơ Phát đưa tay phân phó mấy người binh lính ở đằng sau, xong lại quay về phía Hoàng Minh.

    -Tần huynh có muốn thi xem ai săn được nhiều hơn không?

    -Ta tài nghệ không bằng người, làm sao có thể so bì cùng ngươi được.

    Hoàng Minh khiêm tốn đáp, dẫu sao đây cũng không phải là mục đích của hắn, hơn nữa việc so tài lần này cũng chẳng mang lại cho hắn bất cứ lợi ích gì cả.

    -Tần huynh sao có thể nói như vậy được, ai cũng biết huynh là người văn võ song toàn, trí dũng mưu lược, ta còn phải học hỏi ở huynh nhiều. Hơn nữa chúng ta chỉ thử tài một chút mà thôi, cũng đâu có mất mát gì đâu.

    Cơ Phát ra vẻ khiêm tốn nói. Hắn quyết tâm lần này phải thể hiện thật tốt trước mặt Thạch Cơ, vừa hay có Hoàng Minh làm bàn đạp.

    -Được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng đành chịu xấu mặt một chút vậy. Nhưng chúng ta không nên sát sinh quá nhiều, chỉ thi xem ai hạ được mục tiêu lớn hơn là được.

    Hoàng Minh ra vẻ bất đắc dĩ nói, nếu hắn không đồng ý thì không biết Cơ Phát sẽ lải nhải đến bao giờ nữa đây.

    -Tốt! Vậy mỗi người ba mũi tên, sau đó nhờ Thạch cô nương phân định thắng thua có được không?

    Cơ Phát nói một lúc vẫn không quên mục đích của bản thân, hắn quay về hướng Thạch Cơ nở một nụ cười mà theo hắn là tiêu sái nhất nói.

    -Được, ta cũng không có việc gì làm, đi theo xem một chút cũng là ý hay.

    Thạch Cơ lạnh nhạt nói. Nàng cũng giống Hoàng Minh, chuyến đi săn này căn bản không phải là mục đích của nàng.

    -Người đâu, mang cung lên đây.

    Cơ Phát phất tay quát lên. Ngay lập tức có mấy người mang cung và tên đưa lên.

    -Tần huynh, mời.

    Cơ Phát đưa tay làm động tác mời về phía Hoàng Minh. Hoàng Minh cũng không suy nghĩ gì nhiều, tiện tay lấy một chiếc cung rồi lấy bao mũi tên đeo vào sau lưng.

    -Chúng ta xuất phát thôi.

    Cơ Phát đeo bao mũi tên ra đằng sau lưng, tay cầm cung thúc ngựa từ từ tiến vào trong rừng. Ngay sau đó Hoàng Minh và một vài binh lính cũng đi theo đằng sau.

    -Tần huynh, ta mạn phép.

    Cơ Phát đột nhiên dừng lại rồi bắn thẳng lên trời, mũi tên trên cây cung hắn lao vút đi bắn thẳng vào cánh một con chim đang bay trên trời, con chim nhanh chóng rơi xuống dưới. Rất nhanh, Cơ Phát liền đưa tay ra đỡ lấy.

    -Tiễn pháp của người thực sự lợi hại. Nhưng tại sao lại bắn mục tiêu nhỏ như vậy, không phải ước định là mục tiêu càng lớn thì càng có lợi hay sao?

    Hoàng Minh vô tay nói. Những người khác cũng trầm trồ vỗ tay hết lời khen ngợi Cơ Phát.

    -Ước định là bắn ba mũi tên, ta chỉ bắn một mũi đầu tiên, cũng chưa chắc là đã thua.

    Cơ Phát này quả thực muốn khoe mẽ bản thân trước Thạch Cơ đây mà. Cái gì mà bắn một mũi tên, rõ ràng là có ý muốn nói nhường ta một lần vẫn có thể thắng đây mà. Hoàng Minh ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì đang khinh bỉ Cơ Phát.

    -Nếu đã như vậy thì ta đây không khách khí.

    Hoàng Minh đưa tay giương cung về phía một con nai đang ăn cỏ ở cách đó khoảng hai trượng, ngón tay hắn buông ra, mũi tên bắn đâm lập tức găm vào thân cây bên cạnh, con nai thấy động nhanh chóng chạy trốn vào trong rừng sâu.

    -Quả thực là thứ này quá khó với ta rồi.

    Hoàng Minh nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

    -Không sao đâu, vẫn còn ba cơ hội nữa, ta tin huynh nhất định sẽ bắn trúng.

    Cơ Phát lên tiếng an ủi Hoàng Minh. Nhưng hắn thực không ngờ kĩ năng bắn cung của Hoàng Minh lại kém tới như vậy, mục tiêu lớn lại gần như vậy mà hắn cũng bắn hụt được thì thật quá thất vọng rồi. Vốn tưởng Hoàng Minh cũng có một chút kĩ năng, bản thân dùng hắn làm bàn đạp thì có thể giương oai trước mặt Thạch cô nương, nhưng thật không ngờ… Cơ Phát âm thầm lắc đầu. Bỏ đi vậy, dù sao bản thân tự mình thể hiện một chút là được. Lúc nãy hắn có lén xem nét mặt của Thạch Cơ, thấy nàng cũng có vẻ tán thưởng nên Cơ Phát cũng yên tâm đôi chút.

    Những người khác không dám nói nhưng trong lòng họ lại dám nghĩ, ai cũng thầm cười trong lòng. Cái gì mà Tần quốc sư văn võ song toàn? Ngay cả bắn cung còn không được, bất quá có lẽ chỉ dựa vào thân phận đệ tử của Kiếm quốc sư và sư đệ của thiên tử mà thôi.

    Cơ Phát và những người khác không thấy đều cho là Hoàng Minh chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng Thạch Cơ thì khác. Có lẽ nàng là người duy nhất ngoài Hoàng Minh biết hắn đã làm gì. Mũi tên hắn không phải chỉ găm vào thân cây, mà trên đó còn có một con ruồi. Thạch Cơ lại bất giác đánh giá cao Hoàng Minh thêm một bậc, một phàm nhân như hắn, với thực lực như vậy có thể xưng là đệ nhất nhân cũng không ngoa. Nàng bây giờ thực sự tò mò rằng hắn còn bí mật nào trên người không nữa.

    Một canh giờ trôi qua, Cơ Phát đã bắn thêm được một con nai khá to, trong khi đó Hoàng Minh vẫn lại bắn trượt mục tiêu. Ai nhìn vào cũng nghĩ cuộc so tài này đã được định sẵn kết cục rồi, nhưng Cơ Phát vẫn chưa thể hiện được nhiều trước mặt Thạch Cơ nên hắn vẫn chưa có thể ra về như vậy được.

    Đi trong rừng thêm một lúc, Cơ Phát vẫn chưa tìm thấy mục tiêu nào vừa ý cả. Cơ Phát đang sốt ruột thì bỗng dưng trước mắt hắn liền xuất hiện một con vượn bạc đang nhảy múa phía trước.

    -Quả thực là kì diệu. Một con vượn lại có thể múa đẹp như vậy.

    Thạch Cơ trầm trồ khen ngợi.

    -Nếu như Thạch cô nương đã thích chi bằng để ta bắt nó tặng cho cô.

    Lần đầu tiên Cơ Phát thấy Thạch Cơ khen ngợi một cái gì đó, đây quả thực là cơ hội trời cho để hắn có thể lấy lòng nàng rồi.

    -Tần huynh, huynh có muốn thi xem ai bắt được nó hay không?

    Cơ Phát quay về phía Hoàng Minh đề nghị.

    -Ta bắn kém như vậy cũng chỉ cản đường ngươi thôi, ngươi cứ tự nhiên đi.

    Hoàng Minh lắc đầu từ chối. Hắn cũng chẳng muốn hơn thua cùng Cơ Phát, chỉ có điều hắn cảm thấy con vượn bạc biết múa này lại gợi cho hắn một cái gì đó. Nhưng hắn vẫn không nhớ ra rằng đó là gì.

    Cơ Phát thấy Hoàng Minh không có ý với con vượn bạc này thì mừng rỡ, hắn sợ Hoàng Minh cản trở tay chân lại khiến con vượn này xổng mất. Giương cung đưa mũi tên nhắm thẳng về phía con vượn, Cơ Phát hít một hơi dài rồi buông ngón tay đang nắm đuôi mũi tên ra, mũi tên lao vút về phía con vượn.

    Mắt sắp thấy mũi tên sắp trúng vào con vượn, nhưng từ đâu có một bàn tay đầy lông lá khác vươn ra tóm lấy mũi tên. Mấy người Hoàng Minh đưa mắt nhìn về phía trước, ở đó giờ đang xuất hiện thêm một con yêu hầu đang che chắn cho con vượn bạc. Con yêu hầu nhìn về phía nhóm người Hoàng Minh tức giận hét lên.

    -Các ngươi là ai dám tới đây đả thương đàn em của ta?

    Nhìn con yêu hầu trước mặt tỏa ra tiên khí mạnh mẽ khiến cho Hoàng Minh lập tức đề phòng, mặc dù có Thạch Cơ ở đây nhưng không biết nàng ta có nguyện ý ra tay hay không nữa. Chỉ riêng Cơ Phát hiện giờ là đang cực kì tức giận, con yêu hầu đáng chết này không biết ở đâu ra lại để cho hắn phí một cơ hội lấy lòng Thạch Cơ, phải lột da nó mới hả giận được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:44.

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    jennylaw,
  9. #65
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Nhìn con vượn bạc kia trốn vào sâu trong rừng khiến cho Cơ Phát nộ khí xung thiên, đôi mắt nhìn vào yêu hầu kia trần đẩy lửa giận.

    -Con yêu hầu chết tiệt kia, ngươi từ đâu tới, lại dám ngăn cản chuyến đi săn của ta, nếu biết điều thì hãy cút đi cho ta.

    Cơ Phát tức giận chỉ thẳng về phía yêu hầu hét lớn. Nhưng mặc dù có tức giận thế nào hắn cũng không dám vọng động, yêu hầu trước mặt tay không có thể bắt được mũi tên kia, thực lực ắt hẳn không tầm thường.

    -Ta kháo, đây là nhà của ngươi hay sao? Lão tử thích đến hay đi là quyền của ta, ngươi là cái thá gì?

    Yêu hầu kiêu ngạo đáp.

    -Nực cười, nơi ngươi đang đứng chính là đất đai của Tây Kỳ và đây là nhị thế tử Cơ Phát, còn không mau cút đi nếu không đừng trách lưỡi kiếm của ta vô tình.

    Vị tướng quân bên cạnh Cơ Phát rút kiếm chĩa về phía yêu hầu quát lớn.

    -Ngươi có giỏi thì tới đây, lão tử sợ các ngươi chắc?

    Yêu hầu nhìn lướt qua người mấy người Hoàng Minh một lượt rồi nhếch mép khinh thường nói. Hắn nhận ra ngoài hai người vừa mắng chửi hắn ra đã tiến vào Trúc Cơ sơ kỳ thì những người còn lại hầu như chỉ là người bình thường, không đáng để hắn phải bận tâm.

    -Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Xem chiêu của ta đây.

    Cơ Phát rút bảo kiếm bên hông ra, chân đạp vào lưng ngựa lao nhanh về phía yêu hầu. Cơ Phát khá tự tin với võ nghệ của mình, hắn mười tuổi đã có thể đánh bại được những binh lính phổ thông, bây giờ còn đang bắt đầu con đường tu tiên, yêu hầu kia mặc dù có thể bắt được mũi tên của hắn nhưng nếu muốn đấu với hắn, thực sự là nằm mơ đi.

    -Tìm chết!

    Yêu hầu liếc mắt khinh thường nhìn thế công hung mãnh của Cơ Phát, đôi bàn tay đầy lông lá của hắn duỗi ra nắm chặt lấy lưỡi kiếm của Cơ Phát.

    -Khốn kiếp, mau thả ra.

    Cơ Phát vận dụng bao nhiêu sức lực vẫn không thể rút được kiếm ra khỏi tay yêu hầu, và kinh ngạc hơn là bàn tay của yêu hầu đang nắm lưỡi kiếm của hắn không hề có một chút trầy xước gì cả, nên biết đây không phải là bảo kiếm bình thường mà là tiên kiếm được vị đại tiên kia ban tặng.

    -Còn tưởng ngươi lợi hại, hóa ra cũng chỉ là thùng rỗng.

    Yêu hầu nhếch mép cười. Bàn tay còn lại của hắn nắm lại thành quyền nhanh chóng nện thẳng vào bụng Cơ Phát. Giống như mũi tên mà hắn đã bắn ra, Cơ Phát bị một quyền của yêu hầu đánh bay văng ra xa, rất may hắn đã được vị tướng quân kia đỡ lấy.

    -Các ngươi mau tới chăm sóc nhị thế tử.

    Vị tướng quân quay sang những binh lính gần đó quát lớn, lập tức có mấy người chạy lại thay hắn dìu Cơ Phát.

    -Nam Cung Thích, ta lệnh cho ngươi bắt sống con yêu hầu đó cho ta.

    Cơ Phát gằn lên từng chữ trong đau đớn, hắn nhất định phải đem con yêu hầu này hành hạ đến chết đi sống lại mới hả dạ.

    -Nhị thế tử an tâm, ta nhất định sẽ thu phục được yêu hầu này.

    Nam Cung Thích tự tin đáp. Nói rồi, hắn rút kiếm ra lao về phía yêu hầu.

    -Yêu hầu, còn không mau chịu trói.

    -Lại một kẻ nữa tới tìm chết, hôm nay lão tử không muốn sát sinh, nhưng nếu đã vậy thì ta không nương tay nữa.

    Giọng nói của yêu hầu vừa dứt, thân hình của hắn đã biến mất. Trong khi Nam Cung Thích đang ngạc nhiên thì bên tai hắn đã nghe tiếng gió của quyền kình.

    Keeng… một âm thanh giống như hai thanh kiếm chạm nhau vang lên, cả người Nam Cung Thích bị chấn lui ra phía xa. Nam Cung Thích lúc này cảm thấy đôi bàn tay hăn tê dại, rất may hắn nhanh tay đỡ kịp nếu không quyền vừa rồi có thể đánh vỡ đầu hắn mất. Biến thái hơn cả là thân thể yêu hầu kia còn cứng hơn cả sắt thép nữa, lần này đá phải thiết bản rồi.

    -Không ngờ có thể đỡ được một quyền của ta, vậy để ta xem ngươi chịu được bao lâu.

    Yêu hầu cười lớn nói. Thân thể hắn lại biến mất, sau đó lại xuất hiện bên người của Nam Cung Thích. Lại một quyền nữa của yêu hầu giáng xuống, Nam Cung Thích lần này chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, thanh kiếm trên tay hắn bị đánh văng đi. Lúc này yêu hầu lại áp sát người hắn, cái đuôi của hắn siết lấy cổ của Nam Cung Thích nhấc lên.

    -Chỉ là một tên Trúc Cơ sơ kỳ kém cỏi mà cũng dám đấu với lão tử, quả thực chán sống. Nếu đã vậy ta thành toàn cho ngươi vậy.

    Yêu hầu nhìn Nam Cung Thích khinh thường nói, hắn đưa tay lên toan kết liễu Nam Cung Thích nhưng đúng lúc đó Cơ Phát hét lên.

    -Yêu hầu, ngươi có biết hắn là đệ tử của Vi Hộ đại tiên của Xiển Giáo không? Nếu ngươi dám giết hắn ngươi ắt sẽ phải hối hận.

    Cơ Phát vừa dứt lời thì quyền kia của yêu hầu nhanh chóng chững lại. Mặc dù Vi Hộ hắn không để vào mắt nhưng nếu trêu chọc tới Đạo Hạnh Thiên Tôn thì phiền phức lớn rồi.

    -Vi Hộ? Ngươi nghĩ hắn tài giỏi à? Cho dù hắn có tới đây cũng chẳng làm gì được ta cả. Nể tình ngươi là người Xiển giáo ta liền tha cho ngươi một mạng. Cút, lần sau lão tử không dễ dãi như vậy đâu.

    Yêu hầu dùng đuôi của mình ném Nam Cung Thích về phía mấy người Cơ Phát xong liền quay lưng bỏ đi, nhưng bất chợt lại có một tiếng nói vang lên.

    -Chuyện của bọn họ xong rồi, bây giờ tới ta được chứ?

    Vốn tưởng rằng mình thể hiện thực lực như vậy sẽ khiến lũ người kia khiếp sợ, nhưng hết lần này tới lần khác lại có kẻ tới tìm chết. Yêu hầu hung ác quay lại nhìn khiến cho Cơ Phát và những người kia khiếp sợ.

    -Là kẻ nào dám!

    -Là ta.

    Hoàng Minh ngồi trên lưng ngựa ung dung đi tới nói.

    -Ta không nhớ là đã cho ngươi đi thì phải?

    Yêu hầu đưa mắt nhìn chủ nhân của giọng nói này, chỉ thấy trước mặt hắn là một nam nhân thân vận một bộ đồ màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ kì lạ.

    -Ngươi là ai, mau xưng tên ra. Ta không muốn giết kẻ vô danh.

    Yêu hầu nhìn Hoàng Minh lên tiếng.

    -Không cần hỏi, ta cũng chỉ là một kẻ vô danh mà thôi.

    Hoàng Minh cười lớn đáp. Hắn làm sao không hiểu ý của yêu hầu này cơ chứ, có lẽ hắn đang nghĩ mình là đệ tử của một đại giáo nào đó nên mới đề phòng đây mà.

    -Tần huynh, ta thấy tốt nhất là nên bỏ đi thôi.

    Cơ Phát tay ôm ngực nói. Trong đầu hắn đang nghĩ Hoàng Minh thực sự là một kẻ điên. Thực lực của yêu hầu kia thực sự khủng bố, ngay cả Nam Cung Thích là đệ tử của tiên nhân cũng không thể đánh được thì một người như hắn có thể làm gì đây?

    -Ngươi không cần lo lắng, chuyện này ta tự lo liệu được.

    Hoàng Minh phất tay nói. Một con yêu hầu Luyện Hư sơ kỳ không làm khó dễ được hắn.

    -Này yêu hầu, ta muốn hỏi ngươi một câu được chứ?

    -Là chuyện gì?

    Yêu hầu nhìn vẻ bí hiểm của Hoàng Minh bất giác đề phòng.

    -Ta hỏi ngươi, trên đời này có tứ đại linh hầu, một là Xích Mã Hầu, nhưng con khỉ này tính tình nhút nhát chỉ thích ở ẩn, hai là Lục Nhĩ Mỹ Hầu, nhưng ta nhìn ngươi ắt hẳn không phải là nó, ba là một con khỉ đá sinh ra từ mảnh vỡ lúc Nữ Oa vá trời, nhưng ta nghĩ bà ta ắt sẽ không để nó tự do như vậy, còn lại là Thông Tí Viên Hầu. Viên Hồng, ta nói đúng chứ? (Phần đầy copy trong Tây Du Ký )

    Viên Hồng nghe những lời Hoàng Minh nói ra mà cảm thấy khiếp sợ, phải biết rằng thân phận thực sự của hắn không phải ai cũng có thể đoán ra được, nhưng người trước mặt này không những hiểu rõ hắn, ngay cả tên cũng biết được, hơn cả những yêu hầu khác hắn còn biết được tường tận, chỉ có điều hắn chưa nghe tới con khỉ đá kia bao giờ cả. (vì giờ này Tôn Ngộ Không chưa ra đời :v)

    Ngay đến cả Thạch Cơ cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém. Nàng cũng là yêu tộc, nhưng để tra ra được thân phận của yêu hầu này, quả thực nàng không thể làm được như Hoàng Minh, vị sư phụ này rốc cuộc là thần thánh phương nào?

    -Nếu đúng là ta thì sao?

    Viên Hồng vận toàn bộ tiên khí trên người để sẵn sàng tấn công Hoàng Minh. Uy áp đó đủ để khiến mấy người Cơ Phát cảm thấy như bị bóp nghẹt, duy chỉ có Hoàng Minh và Thạch Cơ là không hề gì mà thôi.

    -Ngươi đừng nóng, ta không muốn đánh nhau với ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi có muốn phục vụ dưới trướng của ta hay không mà thôi.

    Hoàng Minh lắc đầu nói. Con khỉ này tính tình cũng quá nóng nảy rồi, sau này có cơ hội phải dạy dỗ một chút.

    -Muốn ta ở dưới trướng phục vụ một kẻ như ngươi? Nằm mơ.

    Viên Hồng ngửa mặt cười lớn. Từ đầu đến giờ hắn vẫn không hề để Hoàng Minh vào mắt, mặc dù không biết hắn làm cách nào biết được thân phận của bản thân, nhưng nhìn hắn chỉ là một người bình thường, uy hiếp hắn còn không được chứ đừng nói tới bắt hắn phục vụ dưới trướng.

    -Ta biết ngươi có Bát Cửu Huyền Công nhưng ngươi nghĩ chỉ dựa vào nó có thể đánh thắng ta hay sao?

    Bị Hoàng Minh nhìn thẳng khiến Viên Hồng cảm thấy lạnh xương sống. Người này còn biết hắn từng học Bát Cửu Huyền Công, nhưng nhìn như thế nào hắn cũng chỉ là một người bình thường không có một chút tiên khí nào, thậm chí nếu so sánh thì tên nhãi được gọi là Cơ Phát còn có thể mạnh hơn hắn.

    Thạch Cơ lúc nào càng ngày càng tò mò về vị sư phụ này hơn. Một người như nàng làm sao chưa từng nghe qua Bát Cửu Huyền Công. Pháp quyết này được một vị cổ tiên thời hỗn độn sơ khai sáng tạo, dùng bí thuật tu luyện tiên thể, thẳng cho tới nước lửa bất xâm, không ngại pháp bảo, tu luyện đến cao tầng còn có thể từ ngoại biến nội, nắm được phép biến hóa, từ 89 phép biến hóa thần thông hóa ra thiên hạ vạn vật.

    Bát Cửu Huyền Công này giống như ngoại công trong tiên hiệp tiểu thuyết sau này, dùng ngoại công nhập đạo thành tiên, uy lực hết sức cường đại, vượt xa tiên nhân cùng đẳng cấp, nhưng độ khó của nó cũng không phải người thường tu được. Nghị lực, ngộ tính, thiên phú, mấy cái này thiếu một cái không được, người thiếu sót bất cứ điều nào đều vô pháp thành công. Cho nên từ thượng cổ tới nay, pháp quyết này tuy không phải không tìm được, song chỉ vài người thành công. Yêu hầu này thực sự có thể luyện thành có thể thấy nó có nghị lực rất phi thường.

    -Ta không tin không thể đánh được ngươi.

    Viên Hồng tung quyền lao về phía Hoàng Minh, nhưng lập tức liền bị cánh tay của hắn chặn lại.

    -Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt. Được, sẵn đây dạy cho ngươi biết một chút, không nên khinh thường người khác.

    Hoàng Minh đưa tay ném Viên Hồng sang một bên. Thân thể Viên Hồng bay đi nhưng rất nhanh hắn liền xoay người đáp xuống đất an toàn. Viên Hồng lúc này mới cảm thấy áp lực thực sự, phải biết rằng quyền vừa rồi hắn dùng gần như toàn bộ thực lực nhưng người kia có thể dễ dàng chặn lại, hơn nữa từ bàn tay truyền đến sự đau nhức khiến hắn không dám vọng động.

    -Không phải vừa rồi rất mạnh miệng hay sao? Nếu ngươi đã không tới thì để ta.

    Hoàng Minh cười vang một tiếng rồi lao về phía Viên Hồng. Thân ảnh của hắn thoắt ẩn thoắt hiện ngay lập tức xuất hiện bên người Viên Hồng. Ánh mắt Viên Hồng tràn ngập khiếp sợ, người này cư nhiên lại còn nhanh hơn bản thân hắn rất nhiều. Khi bản thân sắp bị Hoàng Minh bắt lấy, Viên Hồng ngay lập tức hóa thành một con ruồi bay đi nơi khác.

    -Muốn chạy? Nằm mơ đi.

    Hoàng Minh tay thành trảo, ngay lập tực cơ thể Viên Hông lập tức chững lại không thể di chuyển được.

    -Đáng ghét.

    Viên Hồng hét lên. Thân thể hắn biến thành một con khổng tước, nhưng cho dù thế nào hắn cũng không thoát ra khỏi sự không chế đó.

    -Là ngươi ép ta.

    Thân thể Viên Hồng khẽ động, cả người hắn biến thành một con cự viên to lớn, nhưng cho dù là vậy hắn cũng chỉ miễn cưỡng thoát ra khỏi sự không chế của Hoàng Minh mà thôi.

    -Ta còn muốn xem Bát Cửu Huyền Công của ngươi lợi hại tới đâu nhưng có lẽ nên dừng lại thôi.

    Hoàng Minh nhìn thân thể to lớn của Viên Hồng mỉm cười nói.

    -Chết đi!

    Hai tay Viên chụm lại đánh thẳng xuống người Hoàng Minh, khí thế vô cùng hung mãnh, một chiêu này của Viên Hồng tạo ra một luồng khí khiến những thứ xung quanh bị thổi bay, những người khác phải khó khăn lắm mới có thể trụ lại được.

    Trước khí thế kinh hồn ấy, Thạch Cơ vốn muốn định ra tay để giúp Hoàng Minh một chút, nhưng trong chốc lát thân ảnh của Hoàng Minh lại một lần nữa biến mất một cách quỷ dị và xuất hiện sau lưng Viên Hồng.

    -Bây giờ tới lượt ta.

    Viên Hồng vừa nghe được giọng nói đằng sau lưng, hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị một quyền của Hoàng Minh đánh thẳng vào lưng. Viên Hồng ngã xuống đất, thân thể hắn từ từ nhỏ lại, hắn kiên cường ôm ngực đứng dậy, bất giác lại phun ra một ngụm máu lớn.

    -Ta thua.

    Viên Hồng nhìn Hoàng Minh ngập tràn khiếp sợ, hắn thực sự không hiểu đến cuối cùng là tại sao một người không hề có tiên khí như Hoàng Minh lại có thể đánh hắn trọng thương được, hơn nữa thân pháp của người này lại vô cùng quỷ dị.

    Không chỉ Viên Hồng mà ngay cả mấy nguời Cơ Phát cũng không ngoại lệ. Vốn bọn hắn tưởng Hoàng Minh chỉ là một kẻ dựa vào cái chức quốc sư kia mà thôi, không ngờ người này lại là ẩn dấu thực lực. Đáng hận hơn là hắn giương mắt đứng nhìn mình và Nam Cung Thích bị thương. Cơ Phát nhìn Hoàng Minh đầy tức giận.

    Ngay đến cả Thạch Cơ cũng ngạc nhiên không kém. Vốn nàng muốn xem vị sư phụ này lợi hại như thế nào, nhưng không ngờ lại có thể dễ dàng đánh bại yêu hầu kia như vậy, phải biết rằng yêu hầu kia cũng đã là một Luyện Hư sơ kỳ rồi. Hơn nữa thân pháp của hắn và những chiêu thức của hắn vô cùng cổ quái, nàng không thể cảm nhận được bất cứ tiên khí nào tỏa ra từ người hắn cả. Nếu có thể ẩn dấu tu vi trước mặt nàng chỉ có vài người, nhưng những người đó đều là những kẻ cao cao tại thượng, căn bản sẽ không rỗi hơi như hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Sắc Lang, ngày 27-07-2021 lúc 00:45.

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    jennylaw,
Trang 13 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 31112131415 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status