Giang Hồ Khư
Chương 1: Một đầu người vạn lượng hoàng kim
----o0o----
Tác giả: Tiểu Đoạn
Dịch: Triêu Dương
Biên: Cựu Mộng Như Yên
Nguồn: www.tangthuvien.com
Chương 1: Một đầu người vạn lượng hoàng kim.
Chín cái ghế thái sư, nhưng lại có tới mười một người ngồi. Số người thừa ra, có hai người đang ngồi chung trên một ghế, vô cùng bát nháo. Lúc thì mỗi người ngồi một bên thanh vịn, lúc thì cùng ngồi trên thanh dựa, người quay trước, kẻ quay sau. Nhưng dù họ có ồn ào đến đâu cũng không được ai chú ý. Ánh mắt của mọi người đều đang chăm chú vào một cái ghế khác.
Trên ghế đó cũng có hai người đang ngồi. Là ghế cuối cùng bên trái, trên ghế có một lão nhân râu bạc mặc trường sam xanh ngọc thêu hoa văn chữ thọ đang ôm một nam tử hơn ba mươi tuổi. Nam tử đó nằm vắt ngang đầu gối của lão nhân kia, một chân đeo xích. Trên năm ngón chân của gã đeo đủ một bộ năm khuyên sắt, trên khuyên còn đính gai nhọn, một sợi xích luồn qua năm khoen sắt kia, vòng qua mu bàn chân, kéo lên cổ chân, rồi từ cổ chân kéo lên nối vào một cái khuyên lớn ở trên cổ tay, xem ra là để cố định và điều khiển - dùng chân trần như một thứ vũ khí sắc bén, kiểu vũ khí này rất hiếm thấy ở Trung Nguyên.
Chỉ thấy ngón chân thứ hai của gã rất dài, nhưng lúc này tựa hồ đã bị gãy, đang treo lủng lẳng, gần như đứt lìa hết gân cốt, chỉ còn dính lại một chút da.
Sắc mặt của gã trắng bệch, hoàn toàn không còn chút huyết sắc nào. Lão nhân kia cũng chỉ vừa mới tới, vẻ mặt hết sức âm trầm. Mọi người không khỏi đồng thanh hỏi:
"Sao thế? Điểu Chỉ huynh làm sao vậy?"
"Hắn đã chết."
Ba chữ này vừa thốt ra, cả đại sảnh lập tức im bặt. Chết - trong nhất thời, mọi người không cách nào liên tưởng được chữ Chết kia gắn với Điểu Chỉ của Tự An Môn cả. Tự An Môn dù sao cũng được xem là môn phái có tính bảo hộ ghê gớm nhất trên giang hồ. Nghe đâu, từ khi lập phái đến nay, chưa từng để bất kỳ một đệ tử nào phải chết oan uổng, huống hồ là Điểu Chỉ!
Điểu Chỉ đương nhiên chỉ là biệt danh. Gã là người Ô Chỉ, lúc mới bước chân vào giang hồ, không rành chữ Hán, viết chữ Ô thừa ra một nét, sau đó mọi người đều gọi hắn là Điểu Chỉ. Gã cũng chính là Tả hộ pháp Thiên Cầm của Tự An Môn, là một nhân vật có võ công cực kỳ cao cường. Tuy là người dị tộc, nhưng gã trời sinh tính tình ôn hòa, trong giang hồ cũng có nhiều mối quan hệ tốt. Với công lực của gã, tại sao lại chết? Hơn nữa, nhìn bộ dạng còn là chết trong lúc đánh nhau. Gã người Ô Chỉ này có thói quen luôn luôn xuất cước bằng chân đeo xích.
"Ai giết?"
Một trong hai huynh đệ song sinh đang ngồi quậy cựa trên ghế bên kia nổi giận hỏi.
Hắn càng nổi giận, mắt mũi trên mặt càng xoắn lại một chỗ, gương mặt vốn đã nhỏ thó giờ còn nhăn nhúm lại càng trông giống quả hạch đào (quả óc chó).
Lão nhân kia cầm chân đeo xích của Điểu Chỉ giơ lên trước mặt mọi người. Chỉ thấy ngay chính giữa lòng bàn chân gã hằn một con dấu hình thiết lệnh.
Con dấu nhìn qua tựa như bị người ta đóng lên, đen thùi như vết bỏng. Giữa dấu ấn còn có ký tự, là hai chữ:
Khanh Thương.
Hơn phân nửa người có mặt ở đây đều biến sắc. Người còn lại trong đôi huynh đệ song sinh kia lại chợt phá ra cười:
"Ha ha, Khanh Thương lệnh, đúng là Khanh thương lệnh! Nó còn tới trước cả chúng ta."
Hắn cứ như vậy mà vỗ tay cười, cười đến mức mắt mày mũi miệng đều giãn ra, xô ngược về bốn phía, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn tựa như phình cả ra.
Cơ thể hắn vốn đã thấp bé, gần đến mức như người lùn, lúc này lại cười đến mức càng thêm quỷ dị.
Nhưng không một ai nổi nóng với hắn, bởi mọi người đều biết thần kinh của hắn không được bình thường. Biệt danh của hắn là: Tiếu Sát Nhân, hắn cũng chỉ có một biểu cảm đó thôi, chính là cười.
------- cười không ngừng, cười mãi mãi.
Hắn đưa tay đẩy người huynh đệ bên cạnh hắn:
"Này Mặt Khóc, nói vậy thì trên người Tiểu Cảm Tử cũng có ấn này, xem ra chắc chắn cũng bị nó giết! Mà nó đã nghe được tin tức trước khi chúng ta định treo thưởng truy sát?"
Người khác còn chưa ý kiến gì, thì huynh đệ của hắn đã chịu không nổi trước. Chỉ thấy huynh đệ Mặt Khóc của hắn - Khốc Tử Nhân tát mạnh lên mặt hắn: "Cười, vẫn còn cười, ngươi chỉ biết cười! Nói đến kẻ thù của Tiểu Cảm Tử, ngươi lại có thể cười đến vậy!"
Khuôn mặt nhỏ thó tươi cười bị ăn một tát, tức thì đọng lại, nét cười ngưng kết ở chân mày, khóe môi nhưng không tiêu tán đi, hình ảnh bị khựng lại ở khoảnh khắc vô cùng khôi hài.
Nhưng không ai dám chế giễu họ, bởi vì bọn họ chính là "Cười Khóc Đều Vô Cảm" vô cùng nổi danh trên hắc đạo. Họ cũng không phải là huynh đệ song sinh mà là huynh đệ sinh ba, ngoài Tiếu Sát Nhân và Khốc Tử Nhân ra, còn có Tiểu Cảm Tử vừa được nhắc tới, cũng chính là tam đệ của bọn họ. Vào ba năm trước, cũng đã chết dưới Khanh Thương Lệnh kia.
Tiếp đó, lão nhân mặc trường sam hoa văn chữ thọ chậm rãi lên tiếng: "Các vị, thật xin lỗi. Cuộc họp hôm nay vốn là do Điểu Chỉ phụ trách liên lạc, nhưng giờ đây... hắn không thể nào trò chuyện được nữa. Lão già ta sẽ thay hắn tham gia, thế nào?"
Gặp biến cố lớn như vậy, những người bên cạnh đều đã ớn lạnh. Nay nghe lão nhân hỏi một câu như vậy, liền cùng đồng thanh: "Có hữu hộ pháp Âu Dương Lão Gia của Tự An Môn ra mặt, sao lại không thể? Còn là mong mà không dám cầu. Chỉ đáng tiếc là, lần này Điểu Chỉ huynh bôn ba vì bằng hữu, không ngờ chúng ta lại hại huynh ấy mất mạng."
Vị Âu Dương Lão Gia kia chỉ ngẩng đầu lên trần nhà, nói: "Mười sáu năm qua, có tổng cộng bao nhiêu người chết dưới Khanh Thương Lệnh?"
Phải, có bao nhiêu người? Những người có mặt ở đây trong nhất thời đều trầm mặc không nói.
Trong những người đang ngồi đây, hơn phân nửa đều có người thân, đệ tử, thê thiếp chết dưới Khanh Thương Lệnh. Sở dĩ hôm nay bọn họ tụ họp ở đây cũng vì điều này. Thật lâu sau, mới nghe một phu nhân đeo mạng che mặt màu xanh nói:
"Tính cả phu quân ngộ nạn vào năm ngoái, cả thảy cũng phải hai bảy, hai tám người."
Nàng chính là Khuất phu nhân của Tri Thù Đường - đệ nhất phú hộ ở kinh thành, nhà mẹ đẻ nàng vô cùng giàu có, nhưng lại không hề có anh em khác. Một mình tiếp nhận khối tài sản
khổng lồ, của cải trong tay đến mười vạn. Khuất phu nhân trước giờ không hề hành tẩu giang hồ, trên đời này yêu thương nhất là phu quân của mình. Nhưng năm ngoái, Khuất Đông chồng nàng đã chết dưới Khanh Thương Lệnh.
Những năm gần đây, trên giang hồ liên tục có người chết dưới Khanh Thương Lệnh. Hơn nữa, người chết đa phần đều xuất thân từ hào môn cự tộc. Nhưng tới giờ, Khanh Thương Lệnh rốt cuộc là cái gì, vẫn chưa ai biết đích xác. Bọn họ chỉ biết, Khanh Thương Lệnh đại biểu cho một tên sát thủ, tên này xuất thủ rất cẩn trọng nhưng cực kỳ tàn nhẫn. Người bị hắn ám sát, có thể nói không ai không có tên tuổi, mỗi người đều có bối cảnh vô cùng hùng hậu, có thể xem là bá chủ một phương, ở trong giang hồ đều có thể hô mưa gọi gió. Nhưng nhiều người như vậy, cũng đã tra xét nhiều năm vẫn không có chút manh mối nào.
Âu Dương Lão Gia lại nói:
"Xem ra dù mọi người ở đây đều xuất thuân từ giang hồ thế gia, căn cơ vững chắc, nhưng muốn chỉ bằng sức lực một người để điều tra vụ án không chút đầu mối này là điều không thể. Cũng vì việc này mà Điểu Chỉ mới tụ họp các vị lại, bởi mọi người đều là bằng hữu của hắn. Hôm nay, hắn đã chết, vậy Tự An Môn chúng ta cũng xem như là một người bị hại."
"Mọi người yết bảng thôi!"
"Tự An Môn chúng ta tình nguyện treo thưởng một vạn lượng hoàng kim."
Một bảng cáo thị màu đen lập tức được dán lên ở Giang Hồ Khư.
Giang Hồ Khư là một địa danh.
Đây là một trấn nhỏ với vẻ ngoài rất bình thường, chỉ là những ai không biết nội tình đều không tài nào hiểu nổi: một cái trấn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, tại sao lại giàu có và đông đúc đến thế?
Chỉ những người hơi biết một chút mới rõ, bởi Giang Hồ Khư chính là nơi giao dịch ngầm của người trong giang hồ. Thứ được giao dịch, không phải gì khác, mà chính là mạng người. Khư này được thành lập từ bao giờ không ai hay, nhưng chỉ cần là người trong giang hồ thì không ai không biết - đây chính là nơi liên hệ giao dịch giữa sát thủ và khách thuê.
"Một đầu người vạn lượng hoàng kim!"
Tiêu đề của cáo thị rất đơn giản, chỉ có bảy chữ. Trên bảng cáo thị màu đen, bảy chữ lớn màu vàng cực kỳ nổi bật, đến độ cho dù không muốn xem cũng tự rơi vào mắt.
Mà vạn lượng ở đây cũng không phải một vạn lượng, mà là chín vạn lượng! Còn là hoàng kim!
Bởi có đến sáu thế gia giang hồ cộng thêm Tự An Môn, Khuất phu nhân của Tri Thù Đường, và "Cười Khóc Đều Vô Cảm" nổi danh hắc đạo cùng nhau ký tên.
Mỗi chữ ký đại biểu cho một vạn lượng, nên tổng cộng có đến chín vạn lượng.
Chín vạn lượng hoàng kim có thể làm những gì? Nó có thể khiến người ta một đời cơm no áo ấm, từ nay về sau thích gì làm đó. Mà mục đích của cáo thị chỉ có ba chữ: Khanh Thương Lệnh. Phàm là người cung cấp thông tin chính xác đã có thể lấy được vạn lượng, còn nếu giết được chủ nhân của Khanh Thương Lệnh, có thể đạt được toàn bộ giải thưởng khổng lồ là chín vạn lượng.
Giang Hồ Khư là nơi giao nhau của hai con sông Tương, Cán. Chỉ có một phố chính, hai bên là những con hẻm quanh co rất dài và thâm u tĩnh mịch. Nhà cửa ven đường hết thảy đều
tường trắng ngói đen, đường chỉ là đá sỏi.
Ở vùng cao nơi giao nhau của Tương, Cán này, ban ngày lúc nào cũng ẩm ướt, mát mẻ nhưng lại xen lẫn chút ẩm mốc. Những viên đá trên mặt đường bị sự ẩm thấp làm cho đều chuyển đen.
Những ngày có mưa phùn, thấp thoáng bóng núi đổ xuống, lại thêm mây mù thâm u, con đường hiện lên tựa như một bức tranh thủy mặc. Nhưng những nét phác thảo nên phong cảnh không có gì ngoài tường trắng ngói đen, chỉ thuần hai gam sắc đối lập.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Bàn Luận Góp Ý Tại Đây