TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: Giang Hồ Khư - Tiểu Đoạn. [Truyện 10 chương]

  1. #1
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định Giang Hồ Khư - Tiểu Đoạn. [Truyện 10 chương]

    Giang Hồ Khư
    Chương 1: Một đầu người vạn lượng hoàng kim

    ----o0o----
    Tác giả: Tiểu Đoạn
    Dịch: Triêu Dương
    Biên: Cựu Mộng Như Yên

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Chương 1: Một đầu người vạn lượng hoàng kim.

    Chín cái ghế thái sư, nhưng lại có tới mười một người ngồi. Số người thừa ra, có hai người đang ngồi chung trên một ghế, vô cùng bát nháo. Lúc thì mỗi người ngồi một bên thanh vịn, lúc thì cùng ngồi trên thanh dựa, người quay trước, kẻ quay sau. Nhưng dù họ có ồn ào đến đâu cũng không được ai chú ý. Ánh mắt của mọi người đều đang chăm chú vào một cái ghế khác.

    Trên ghế đó cũng có hai người đang ngồi. Là ghế cuối cùng bên trái, trên ghế có một lão nhân râu bạc mặc trường sam xanh ngọc thêu hoa văn chữ thọ đang ôm một nam tử hơn ba mươi tuổi. Nam tử đó nằm vắt ngang đầu gối của lão nhân kia, một chân đeo xích. Trên năm ngón chân của gã đeo đủ một bộ năm khuyên sắt, trên khuyên còn đính gai nhọn, một sợi xích luồn qua năm khoen sắt kia, vòng qua mu bàn chân, kéo lên cổ chân, rồi từ cổ chân kéo lên nối vào một cái khuyên lớn ở trên cổ tay, xem ra là để cố định và điều khiển - dùng chân trần như một thứ vũ khí sắc bén, kiểu vũ khí này rất hiếm thấy ở Trung Nguyên.

    Chỉ thấy ngón chân thứ hai của gã rất dài, nhưng lúc này tựa hồ đã bị gãy, đang treo lủng lẳng, gần như đứt lìa hết gân cốt, chỉ còn dính lại một chút da.

    Sắc mặt của gã trắng bệch, hoàn toàn không còn chút huyết sắc nào. Lão nhân kia cũng chỉ vừa mới tới, vẻ mặt hết sức âm trầm. Mọi người không khỏi đồng thanh hỏi:
    "Sao thế? Điểu Chỉ huynh làm sao vậy?"

    "Hắn đã chết."

    Ba chữ này vừa thốt ra, cả đại sảnh lập tức im bặt. Chết - trong nhất thời, mọi người không cách nào liên tưởng được chữ Chết kia gắn với Điểu Chỉ của Tự An Môn cả. Tự An Môn dù sao cũng được xem là môn phái có tính bảo hộ ghê gớm nhất trên giang hồ. Nghe đâu, từ khi lập phái đến nay, chưa từng để bất kỳ một đệ tử nào phải chết oan uổng, huống hồ là Điểu Chỉ!

    Điểu Chỉ đương nhiên chỉ là biệt danh. Gã là người Ô Chỉ, lúc mới bước chân vào giang hồ, không rành chữ Hán, viết chữ Ô thừa ra một nét, sau đó mọi người đều gọi hắn là Điểu Chỉ. Gã cũng chính là Tả hộ pháp Thiên Cầm của Tự An Môn, là một nhân vật có võ công cực kỳ cao cường. Tuy là người dị tộc, nhưng gã trời sinh tính tình ôn hòa, trong giang hồ cũng có nhiều mối quan hệ tốt. Với công lực của gã, tại sao lại chết? Hơn nữa, nhìn bộ dạng còn là chết trong lúc đánh nhau. Gã người Ô Chỉ này có thói quen luôn luôn xuất cước bằng chân đeo xích.

    "Ai giết?"

    Một trong hai huynh đệ song sinh đang ngồi quậy cựa trên ghế bên kia nổi giận hỏi.

    Hắn càng nổi giận, mắt mũi trên mặt càng xoắn lại một chỗ, gương mặt vốn đã nhỏ thó giờ còn nhăn nhúm lại càng trông giống quả hạch đào (quả óc chó).

    Lão nhân kia cầm chân đeo xích của Điểu Chỉ giơ lên trước mặt mọi người. Chỉ thấy ngay chính giữa lòng bàn chân gã hằn một con dấu hình thiết lệnh.

    Con dấu nhìn qua tựa như bị người ta đóng lên, đen thùi như vết bỏng. Giữa dấu ấn còn có ký tự, là hai chữ:

    Khanh Thương.

    Hơn phân nửa người có mặt ở đây đều biến sắc. Người còn lại trong đôi huynh đệ song sinh kia lại chợt phá ra cười:
    "Ha ha, Khanh Thương lệnh, đúng là Khanh thương lệnh! Nó còn tới trước cả chúng ta."

    Hắn cứ như vậy mà vỗ tay cười, cười đến mức mắt mày mũi miệng đều giãn ra, xô ngược về bốn phía, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn tựa như phình cả ra.

    Cơ thể hắn vốn đã thấp bé, gần đến mức như người lùn, lúc này lại cười đến mức càng thêm quỷ dị.

    Nhưng không một ai nổi nóng với hắn, bởi mọi người đều biết thần kinh của hắn không được bình thường. Biệt danh của hắn là: Tiếu Sát Nhân, hắn cũng chỉ có một biểu cảm đó thôi, chính là cười.

    ------- cười không ngừng, cười mãi mãi.

    Hắn đưa tay đẩy người huynh đệ bên cạnh hắn:
    "Này Mặt Khóc, nói vậy thì trên người Tiểu Cảm Tử cũng có ấn này, xem ra chắc chắn cũng bị nó giết! Mà nó đã nghe được tin tức trước khi chúng ta định treo thưởng truy sát?"

    Người khác còn chưa ý kiến gì, thì huynh đệ của hắn đã chịu không nổi trước. Chỉ thấy huynh đệ Mặt Khóc của hắn - Khốc Tử Nhân tát mạnh lên mặt hắn: "Cười, vẫn còn cười, ngươi chỉ biết cười! Nói đến kẻ thù của Tiểu Cảm Tử, ngươi lại có thể cười đến vậy!"

    Khuôn mặt nhỏ thó tươi cười bị ăn một tát, tức thì đọng lại, nét cười ngưng kết ở chân mày, khóe môi nhưng không tiêu tán đi, hình ảnh bị khựng lại ở khoảnh khắc vô cùng khôi hài.

    Nhưng không ai dám chế giễu họ, bởi vì bọn họ chính là "Cười Khóc Đều Vô Cảm" vô cùng nổi danh trên hắc đạo. Họ cũng không phải là huynh đệ song sinh mà là huynh đệ sinh ba, ngoài Tiếu Sát Nhân và Khốc Tử Nhân ra, còn có Tiểu Cảm Tử vừa được nhắc tới, cũng chính là tam đệ của bọn họ. Vào ba năm trước, cũng đã chết dưới Khanh Thương Lệnh kia.

    Tiếp đó, lão nhân mặc trường sam hoa văn chữ thọ chậm rãi lên tiếng: "Các vị, thật xin lỗi. Cuộc họp hôm nay vốn là do Điểu Chỉ phụ trách liên lạc, nhưng giờ đây... hắn không thể nào trò chuyện được nữa. Lão già ta sẽ thay hắn tham gia, thế nào?"

    Gặp biến cố lớn như vậy, những người bên cạnh đều đã ớn lạnh. Nay nghe lão nhân hỏi một câu như vậy, liền cùng đồng thanh: "Có hữu hộ pháp Âu Dương Lão Gia của Tự An Môn ra mặt, sao lại không thể? Còn là mong mà không dám cầu. Chỉ đáng tiếc là, lần này Điểu Chỉ huynh bôn ba vì bằng hữu, không ngờ chúng ta lại hại huynh ấy mất mạng."

    Vị Âu Dương Lão Gia kia chỉ ngẩng đầu lên trần nhà, nói: "Mười sáu năm qua, có tổng cộng bao nhiêu người chết dưới Khanh Thương Lệnh?"

    Phải, có bao nhiêu người? Những người có mặt ở đây trong nhất thời đều trầm mặc không nói.

    Trong những người đang ngồi đây, hơn phân nửa đều có người thân, đệ tử, thê thiếp chết dưới Khanh Thương Lệnh. Sở dĩ hôm nay bọn họ tụ họp ở đây cũng vì điều này. Thật lâu sau, mới nghe một phu nhân đeo mạng che mặt màu xanh nói:
    "Tính cả phu quân ngộ nạn vào năm ngoái, cả thảy cũng phải hai bảy, hai tám người."

    Nàng chính là Khuất phu nhân của Tri Thù Đường - đệ nhất phú hộ ở kinh thành, nhà mẹ đẻ nàng vô cùng giàu có, nhưng lại không hề có anh em khác. Một mình tiếp nhận khối tài sản
    khổng lồ, của cải trong tay đến mười vạn. Khuất phu nhân trước giờ không hề hành tẩu giang hồ, trên đời này yêu thương nhất là phu quân của mình. Nhưng năm ngoái, Khuất Đông chồng nàng đã chết dưới Khanh Thương Lệnh.

    Những năm gần đây, trên giang hồ liên tục có người chết dưới Khanh Thương Lệnh. Hơn nữa, người chết đa phần đều xuất thân từ hào môn cự tộc. Nhưng tới giờ, Khanh Thương Lệnh rốt cuộc là cái gì, vẫn chưa ai biết đích xác. Bọn họ chỉ biết, Khanh Thương Lệnh đại biểu cho một tên sát thủ, tên này xuất thủ rất cẩn trọng nhưng cực kỳ tàn nhẫn. Người bị hắn ám sát, có thể nói không ai không có tên tuổi, mỗi người đều có bối cảnh vô cùng hùng hậu, có thể xem là bá chủ một phương, ở trong giang hồ đều có thể hô mưa gọi gió. Nhưng nhiều người như vậy, cũng đã tra xét nhiều năm vẫn không có chút manh mối nào.

    Âu Dương Lão Gia lại nói:
    "Xem ra dù mọi người ở đây đều xuất thuân từ giang hồ thế gia, căn cơ vững chắc, nhưng muốn chỉ bằng sức lực một người để điều tra vụ án không chút đầu mối này là điều không thể. Cũng vì việc này mà Điểu Chỉ mới tụ họp các vị lại, bởi mọi người đều là bằng hữu của hắn. Hôm nay, hắn đã chết, vậy Tự An Môn chúng ta cũng xem như là một người bị hại."

    "Mọi người yết bảng thôi!"

    "Tự An Môn chúng ta tình nguyện treo thưởng một vạn lượng hoàng kim."

    Một bảng cáo thị màu đen lập tức được dán lên ở Giang Hồ Khư.

    Giang Hồ Khư là một địa danh.

    Đây là một trấn nhỏ với vẻ ngoài rất bình thường, chỉ là những ai không biết nội tình đều không tài nào hiểu nổi: một cái trấn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, tại sao lại giàu có và đông đúc đến thế?

    Chỉ những người hơi biết một chút mới rõ, bởi Giang Hồ Khư chính là nơi giao dịch ngầm của người trong giang hồ. Thứ được giao dịch, không phải gì khác, mà chính là mạng người. Khư này được thành lập từ bao giờ không ai hay, nhưng chỉ cần là người trong giang hồ thì không ai không biết - đây chính là nơi liên hệ giao dịch giữa sát thủ và khách thuê.

    "Một đầu người vạn lượng hoàng kim!"

    Tiêu đề của cáo thị rất đơn giản, chỉ có bảy chữ. Trên bảng cáo thị màu đen, bảy chữ lớn màu vàng cực kỳ nổi bật, đến độ cho dù không muốn xem cũng tự rơi vào mắt.

    Mà vạn lượng ở đây cũng không phải một vạn lượng, mà là chín vạn lượng! Còn là hoàng kim!

    Bởi có đến sáu thế gia giang hồ cộng thêm Tự An Môn, Khuất phu nhân của Tri Thù Đường, và "Cười Khóc Đều Vô Cảm" nổi danh hắc đạo cùng nhau ký tên.

    Mỗi chữ ký đại biểu cho một vạn lượng, nên tổng cộng có đến chín vạn lượng.

    Chín vạn lượng hoàng kim có thể làm những gì? Nó có thể khiến người ta một đời cơm no áo ấm, từ nay về sau thích gì làm đó. Mà mục đích của cáo thị chỉ có ba chữ: Khanh Thương Lệnh. Phàm là người cung cấp thông tin chính xác đã có thể lấy được vạn lượng, còn nếu giết được chủ nhân của Khanh Thương Lệnh, có thể đạt được toàn bộ giải thưởng khổng lồ là chín vạn lượng.

    Giang Hồ Khư là nơi giao nhau của hai con sông Tương, Cán. Chỉ có một phố chính, hai bên là những con hẻm quanh co rất dài và thâm u tĩnh mịch. Nhà cửa ven đường hết thảy đều
    tường trắng ngói đen, đường chỉ là đá sỏi.

    Ở vùng cao nơi giao nhau của Tương, Cán này, ban ngày lúc nào cũng ẩm ướt, mát mẻ nhưng lại xen lẫn chút ẩm mốc. Những viên đá trên mặt đường bị sự ẩm thấp làm cho đều chuyển đen.

    Những ngày có mưa phùn, thấp thoáng bóng núi đổ xuống, lại thêm mây mù thâm u, con đường hiện lên tựa như một bức tranh thủy mặc. Nhưng những nét phác thảo nên phong cảnh không có gì ngoài tường trắng ngói đen, chỉ thuần hai gam sắc đối lập.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 19-08-2016 lúc 01:38.
    ---QC---


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Aficio,Blue_planet,gunnroseclose,Leon,lybietcau,netwalker,phiêu!,Sầu Nhược Thủy,thanhviet170906,Truongthuyson0000,Vô__Tình,
  3. #2
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Giang Hồ Khư
    Chương 2: Xuân Sam Phá

    ----o0o----
    Tác giả: Tiểu Đoạn
    Dịch: Triêu Dương
    Biên: Cựu Mộng Như Yên

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    "Hoa rơi người đứng lẻ
    Mưa nhỏ én bay đôi."

    Chạng vạng tối, một người mặc xuân sam nhìn chằm chằm vào câu đố chữ này, thoáng chút trầm ngâm.

    Đây là Giang Hồ Khư, nay là rằm tháng Bảy, vậy mà khí trời ở trong núi sâu này lúc nào cũng lành lạnh, rất giống với tiết xuân ở bên ngoài.

    Quỷ tiết rằm tháng bảy, có rất nhiều hoa đăng - không ngờ ở một nơi như Giang Hồ Khư chuyên sống bằng đâm thuê chém mướn, trên một cánh cửa với nước sơn đen còn mới nằm sâu trong ngõ nhỏ lại có thể có trò đố đèn tao nhã đến vậy.

    Cánh cửa đen rất mới nằm lọt giữa bức tường trắng gây nên sự tương phản màu sắc rõ rệt. Nhưng bởi khung cảnh chìm trong làn mưa bụi nên lại không hề thấy gai mắt chút nào.

    Trước cửa dựng thẳng một cây sào trúc. Trên sào dán hơn chục tờ giấy trắng. Trên mỗi tờ đều có chữ, mỗi tờ là một câu đố, lúc này đang phơ phất trong mưa lơi gió lả.

    Đây là một câu đố chữ. Trên tấm hoành phi treo trước cửa, cũng viết ngay ngắn hai chữ: Mê Khư.

    Người mặc xuân sam kia nhìn về tiểu cô nương đang ngồi sau bàn bày phần thưởng, mỉm cười nói:
    "Xin hỏi, đáp án của câu này có phải là một chữ Lưỡng không?"

    Tiểu cô nương kia đánh giá hắn một chút, xuân sam đã cũ, mặt mày cũng cũ, nhìn không được mắt lắm nhưng lại rất có khí chất, không đoán được tuổi tác, nhưng chẳng hiểu sao khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy quen thuộc. Áo cũ. Nhưng nụ cười đang lan ra kia, lại vô cùng tươi tắn.

    "Đúng vậy!"

    Tiểu cô nương quản sạp còn chưa mở miệng, đã có một giọng nói vang lên từ sau lưng nam tử kia.

    Nam tử nọ không quay đầu lại, nhưng vẻ mặt lại đượm thêm chút buồn bã, trầm ngâm lên tiếng:
    "Nói vậy, Lưỡng Kiếm Ngô Lang cũng đã chết rồi? Mới xuất đạo còn chưa quá hai ba năm nhỉ? Khi đó, gã vẫn còn là một tiểu tử vừa thành danh trên giang hồ. Được xưng: Vô Lưỡng Khoái Kiếm - mặc dù trên tay chỉ có một thanh kiếm, nhưng khi xuất ra đều phân làm hai, mệnh danh là Đệ nhất ám sát kiếm, cứ vậy mà chết ư?"

    Giọng nữ phía sau lưng thoáng thở dài:
    "Có gì là không thể. Kể từ lúc gã sa cơ cũng đã hơn bảy tháng. Mặc dù chưa lâu nhưng tên tuổi đã sớm bị lãng quên. Huynh xem, giấy ghi câu đố này cũng đã cũ vậy rồi? Chốn này luôn dễ dàng phủ bụi một người. Luôn có người mới tới, hoặc ngang trời mà xuất thế, hoặc giống bệnh dịch chui ra. Biết làm sao đây? Gã cũng chỉ là chậu sành va vào thành giếng mà vỡ, tướng nào mà chẳng dễ da ngựa bọc thây. Ngoại trừ ở chỗ muội còn để lại một câu đố, vạn nhất có người lo lắng cho gã tìm đến thì cho bọn họ đoán trúng, đổi được chút gì gã đã từng vô tình lưu lại trong lữ xá, tửu phường gì đó làm tưởng niệm. Rồi giữa Khư trấn này, sẽ chẳng còn âm hưởng gì liên quan tới gã nữa."

    Nói đoạn, nàng đưa tay vỗ vào sau lưng người mặc xuân sam. Chỗ đó có một vết rách, không biết nàng lấy từ đâu một miếng vá hình tam giác dán lên, rồi cất lời ai oán:
    "Huynh cũng thật là, rõ ràng bên cạnh luôn có nhiều mỹ nữ được bao người mơ tưởng, lại xuất hiện như một ông lão. Huynh chẳng bao giờ chịu chú ý gì cả, xuân sam cũng rách luôn rồi, thật không biết lần tiếp theo sẽ được ai vá lại đây?"

    Trong lúc nàng đang oán giận, có một kẻ vội vàng chạy tới, kêu lên vô cùng hưng phấn:
    "Lão bản, có người dán cáo thị!"

    "Cáo thị gì?"
    Nàng hơi nhíu mày, trên trán liền ẩn hiện hai dãy núi xanh.

    "Nghe đồn là cáo thị giá cao nhất từ trước tới nay ở Giang Hồ Khư! Chín vạn lượng hoàng kim!"

    Giọng nói của tên này vẫn còn như đang nằm mộng:
    "Trời ạ! Chín vạn lượng!"

    Sau đó gã mới thấy còn một người đang đứng cạnh bà chủ, hơi chút lúng túng. Gã bèn chăm chú nhìn kỹ, lập tức chớp mi cười nói:
    "Việt gia, là ngài ư? Đã lâu ngài không tới đây rồi. Thật không biết tiểu nhân có phúc phận gì lại được gặp ngài. Nếu mà ngài có ý định ban ơn gì đó, mong đừng quên tiểu nhân nhé. Tiểu nhân xin vấn an ngài."

    Nguyên lai nam tử kia là Việt Lương Tiêu, tính tình phóng khoáng, là nhân vật được bọn tiểu nhị trong những sòng bạc vô cùng yêu thích. Nhìn vẻ mặt của tên kia, tựa hồ người đứng đối diện gã không phải là người bình thường mà là thần tiên vậy.

    Lời tiếp theo còn chưa nói xong, một thỏi vàng đã lăn vào tay gã khiến gã giật mình há to miệng. Gã nhớ rõ ràng mới vừa rồi vì tình cờ gặp được Việt gia Việt Lương Tiêu, hưng phấn đến mức đã nắm chặt hai tay thành quả đấm. Vậy mà chỉ thấy góc áo của Việt Lương Tiêu phơ phất, không biết tự lúc nào đã mở tay gã ra, thả vào một thỏi vàng lớn như vậy. Dựa vào kinh nghiệm của một tiểu nhị, không cần nhìn chỉ sờ thôi cũng biết đây là loại vàng của nội khố trong hoàng cung, một thỏi chẵn mười lượng.

    Theo chuyện kể lại, thì Việt gia này mỗi ngày đều ngồi ở Hoàng Hạc lâu. Trong một lần nửa say nửa tỉnh, gió thổi chếnh choáng, y cầm cốc đứng dựa lan can, chỉ vì mê đắm ánh hoàng hôn mà lấy nguyên một túi vàng thỏi lớn bóp thành mấy trăm lá vàng thả hết xuống lầu, chỉ mong chiêm ngưỡng sự lấp lánh của ánh vàng hòa vào sóng nước trên sông trong ánh tà dương rực rỡ. Khiến hơn một nửa số dân trong thành Vũ Xương phát điên... Xem ra cố sự hẳn là chuyện thật.

    Tiểu nhị kia vô cùng cao hứng, cười tới toe toét, vòng vo nói:
    "Việt gia, người ra tay thật hào phóng quá. Xem ra chuyện mọi người nói ngài lưng dắt mười vạn quan tiền, cưỡi hạc đến Dương Châu thật không sai rồi!"

    Việt Lương Tiêu khẽ cười:
    "Ngươi đừng có thổi phồng lên thế, đây là thỏi vàng cuối cùng của ta đó. Giờ ta dám nói, nhà ngươi còn giàu hơn cả ta kìa."

    Tiểu nhị kia nghẹn lời: "À, à..." tựa hồ không tin. Việt Lương Tiêu đi đằng trước, còn đưa tay vỗ vỗ khắp người, quả nhiên không còn gì nữa. Lại nghe hắn cười đến thoải mái:
    "Nhưng không lo, ta tới đây thì mọi thứ này nọ đều do bà chủ của ngươi chiêu đãi hết."

    Người dám dán cáo thị ở Giang Hồ Khư tuyệt đều không phải người thường.

    -- bởi thứ mà bảng cáo thị kia niêm yết, chính là đầu người.

    Đây cũng là một quy củ lâu đời của Giang Hồ Khư: ở đây chỉ có hai loại Minh Bảng và Ám Bảng. Minh bảng nền đen chữ vàng, nền đen ghi danh sách, chữ vàng đề giá cả.

    Ám Bảng thì không giấy không bút, chỉ truyền riêng với nhau.

    Người dám đến Giang Hồ Khư dán cáo thị trên Minh Bảng đều là người có thực lực, ra giá cao nhưng ít ai ký tên. Cũng y như những sát thủ tiếng tăm luôn muốn giấu giếm, dù có tiếp nhận cũng chỉ mưu mô trong tối, hiếm khi thẳng thừng bóc cáo thị. Vì khi gỡ minh bảng, thì những người hắn phải giết thường sẽ xuất thủ giết hắn trước

    Những người dám xé bảng công khai hầu như đều là các sát thủ còn non trẻ khinh cuồng. Đây cũng là một phương thức để tạo dựng tên tuổi đầy oanh động nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, nhưng có vậy mới càng lập được thanh danh. Tự tin, xuất chúng, sau đó sẽ có cơ hội nhận được những ám bảng với giá kếch sù.

    Mà theo quy củ của Giang Hồ Khư, một khi gỡ cáo thị nếu thất bại phải dùng cái chết để tạ tội.

    Nên tựu chung, thù lao của ám bảng khi cao thì rất cao nhưng lúc thấp cũng cực thấp. Minh bảng thì không vậy, sẽ không quá thấp nhưng cũng không quá cao - bởi sẽ chẳng ai nguyện ý xé cáo thị nếu cái tên niêm yết trên đó cao đến sợ hãi cả.

    Nhưng cáo thị lần này có chỗ khác biệt.

    Một là, thù lao rất cao, cao nhất từ trước đến nay ở Giang Hồ Khư: chín vạn lượng! Còn là chín vạn lượng hoàng kim! Chỉ cần nhận một đơn hàng này, cả đời vô lo vô nghĩ.

    Hai là, đối tượng ám sát lần này là một sát thủ - tìm một người đi ám sát đỉnh cấp sát thủ ở một nơi toàn sát thủ, thật khó bề tưởng tượng. Đám sát thủ mặc dù không có tình nghĩa gì với nhau, nhưng nói cho cùng, cũng có chút tâm tình thỏ chết cáo khóc. Hơn nữa, lại muốn ám sát một người chỉ đứng sau Ám vương Ân Thiên đã chết, một sát thủ khét tiếng khiến người ta hãi hùng nhất - Khanh Thương Lệnh! Những kẻ bị Khanh Thương Lệnh ám sát, toàn là những nhân vật mà đám sát thủ nghĩ thôi cũng chẳng dám.

    Ba là, cáo thị lần này đồng thời được ký tên bởi sáu thế gia trên giang hồ gồm Hồ Châu Tất, Huy Châu Mặc, Nhữ Châu Diêu, Đoan Châu Yến, Tuyên Châu Tỷ cùng với Hữu hộ pháp của Tự An Môn, Khuất phu nhân và hai huynh đệ Cười Khóc Đều Vô Cảm.

    Một cáo thị như vậy nếu gỡ xuống mà không thành, có phải sẽ hủy đi thanh danh một đời?

    Ở giang hồ khư, những kẻ ngu dũng đủ can đảm xé minh bảng không ít, nhưng đều chỉ là những tiểu tử mới nứt mắt. Cái giá phải trả cũng cao đến hãi hùng, một năm có thể sống sót không được nổi hai người.

    Nhưng, vẫn có người xé bảng.

    Người xé là một thiếu niên, nghe đâu xé xong đã tới uống rượu ở Báo Tử phường.

    Sát thủ - đều cần tỉnh táo minh mẫn. Nên có người biết chuyện liền hỏi:
    "Sao hắn lại đi uống rượu?"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Aficio,gunnroseclose,Leon,lybietcau,netwalker,Sầu Nhược Thủy,thanhviet170906,Tieu Lan,
  5. #3
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Giang Hồ Khư
    Chương 3: Đánh cược ở Báo Tử Phường

    ----o0o----
    Tác giả: Tiểu Đoạn
    Dịch: Triêu Dương
    Biên: Cựu Mộng Như Yên

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Báo Tử phường là một sòng bạc.

    Lý do của cái tên này nghe đâu chỉ là vì phường chủ hiện tại nhờ đổ xúc xắc ra "con báo" nên đã thắng cược, được luôn cái phường.

    Hôm nay, Báo Tử phường vô cùng náo nhiệt, do nay là rằm tháng bảy. Ba ngày trước sau rằm này chính là khoảng thời gian tưng bừng và cũng yên bình nhất của Giang Hồ Khư, bởi không ai lại đi chém giết vào tiết quỷ. Trong ba ngày này, đám sát thủ đều mặc sức chè chén say sưa, kẻ nào dám náo loạn lúc này cũng chẳng khác gì chọc điên tất cả mọi người.

    Ba ngày này là khoảng thời gian của rượu ngon và gái đẹp, kẻ kẻ đều muốn trốn chạy khỏi tất thảy cuộc sinh tử. - Chết, không đáng sợ, nhưng giây phút ở ngay lằn ranh sống chết ấy cực kỳ đáng sợ.

    Huống hồ mỗi người nơi đây, sau lưng ai lại chẳng đeo theo ít nhất một oan hồn.

    Tư thế nhoài người của thiếu niên bên sòng bạc kia trông cũng cực giống như một con báo, một con báo nhỏ vừa mọc móng vuốt.

    Rượu khiến mắt gã sáng lên. Rượu là một thứ xúc tác, có thể làm gia tăng mọi sắc thái: tuổi trẻ tươi sáng thì càng sáng lạn, tháng năm mờ mịt lại thêm mịt mờ.

    Đôi tay của bảo quan đối diện với gã thiếu niên kia đang run rẩy. Một người có thể làm bảo quan thì đôi tay đáng lẽ không được run như thế. Bởi ở Báo Tử phường, loại khách gì chẳng có, một bảo quan có thể trấn áp cả sòng há lại tầm thường.

    Bảo quan ở trên sòng lúc này cũng chính là bảo kê của Báo Tử phường, gọi Bốn Lạng Ba.

    Xưng hiệu này có từ hồi gã còn làm bảo quan ở Tiểu Thiên Đường bên Tây Hồ ở Hàng Châu. Hồi đó, từng có một tên điên xông vào đòi liều mạng. Tên này nghèo phát điên, vừa vào sòng đã hô to: "Ta đặt cửa Nhỏ!". Xong móc ra một con dao, xắn quần lên cắt phăng một miếng thịt trên đùi, đặt luôn vào cửa Nhỏ.

    Mà bảo quan Trần Tứ Lưỡng lúc đó chỉ đơn giản là cầm miếng thịt kia lên, áng chừng rồi nói: bốn lạng ba. Nói xong quăng nó lên cân, đúng y boong. Tiếp đó, gã cũng lấy con dao, liếc trên đùi mình một cái, cắt ra một miếng cũng đúng bốn lạng ba quăng lên bàn.

    Mở bảo, đúng là Nhỏ, Trần Tứ Lưỡng lấy hai miếng thịt ném cho tên điên trước mặt: "Ngươi thắng, muốn chơi tiếp không?"

    Tên điên kia mặc dù là Hàng đầu thiết nổi danh ở Hàng Châu nhưng cũng bị sự gan dạ của gã dọa đến bất tỉnh. Ngay cả con chó của đối phương cũng đang nhe răng thè lưỡi chờ một bên đợi ăn thịt. Tên đó tất nhiên là bỏ chạy, từ đó mất tăm. Trần Tứ Lưỡng cũng vì vậy mà có biệt danh: Bốn Lạng Ba.

    Thế nhưng lúc này, đôi tay của gã lại run rẩy. Bọn họ cược không lớn, chỉ một lượng bạc. Ở cái nơi vung tiền như rác như Giang Hồ Khư, điều này quả khó có thể tin. Càng khó tin hơn nữa là một ván cược như vậy lại có cao thủ bảo quan Trần Tứ Lưỡng tự thân xuất thủ, đã vậy tay gã lại còn đang run.

    Đôi tay của gã đang run. Mà chiếc bộ dao bằng vàng đang cài trên đầu của bà chủ Tô Nhị vừa mới bước vào cũng đang run. Nàng và Việt Lương Tiêu tới sòng xem đánh cược, đầu nàng lúc này cũng đang run lên vì kinh ngạc.

    Nàng nghiêng đầu hỏi một tên tiểu nhị vừa mới chạy tới chào: "Tới giờ đã thua tổng cộng bao nhiêu rồi?"

    "Dạ mới ba lượng. Đánh cược hai mươi mấy ván, tổng cộng thua ba lượng. Tiểu nhân cũng không biết tại sao lại thua. Cũng do thiếu niên kia chính là người đã xé bảng chín vạn lượng, nên thủ hạ của Trần gia tựa hồ lo lắng không yên. Trần gia sợ có chuyện mới tự mình áp trận. Nhưng không ngờ gã lại đặt ít như vậy, càng không ngờ là hôm nay chẳng hiểu sao mà trạng thái của Trần gia cũng không được tốt lắm."

    Đôi tay của Trần Tứ Lưỡng đang lắc bảo, lúc này không chỉ run tay mà trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi. Vẻ mặt bà chủ Tô Nhị trở nên cổ quái, thuộc hạ đắc lực nhất của nàng, Bốn Lạng Ba Trần Tứ Lưỡng sao có thể thua? Thua cũng thôi đi, lại vì thua ván cược một lượng mà chảy đầy mồ hôi?

    Nàng nghiêng đầu nhìn sang Việt Lương Tiêu, biết thừa huynh ấy có thể giải thích cho mình.

    Nhưng Việt Lương Tiêu đang nhìn chằm chằm vào đôi tay của thiếu niên kia, lầm bầm nói hai chữ: "Thiên Mệnh!"

    Báo Tử phường tuy lớn, nhưng cái bàn người thiếu niên kia đang ngồi lại gần cửa. Lúc này, bốn phía quanh bàn đều đã chật ních người xem, chen chúc đến con ruồi cũng không bay lọt.

    Bỗng có một đôi tay nhỏ đang cố gắng đẩy mọi người ra, miệng kêu liên tục: "Mẹ nó, tránh đường, tránh đường nào! Lão gia ta muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào đã xé bảng!"

    Hắn cố đẩy ra, nhưng những người khác vẫn chen vào, liền nghe hắn lại gào lên: "Các ngươi chen chen cái gì! Không thấy lão gia muốn xem à?"

    Giọng của hắn hơi chút chói tai, tựa như giọng của một đứa trẻ, lại hết lần này tới lần khác tự xưng "lão gia", khiến ai nghe đều thấy buồn cười. Những người ở đây ít nhiều đều có chút võ công, nhưng không ngờ lại bị đôi tay nhỏ ấy đẩy ra được. Tiếng cười bốn phía vang lên xen lẫn chút kinh ngạc. Song, người bị đẩy thì không cười nổi. Cánh tay đang đẩy ngang hông hắn làm gì giống tay trẻ con chứ, chỗ bị đẩy một cách tàn nhẫn kia khiến hắn vô cùng đau đớn.

    Chỉ sau vài cú hích, kẻ đó đã tới trước bàn. Mọi người đưa mắt nhìn, thì ra là một thằng lùn. Bỗng thấy hắn quay lại, ngẩng đầu ra sau đám người hét to: "Này Mặt Khóc, ta đã chui vào rồi, ngươi tới đây mau lên, nói coi rốt cuộc kẻ nào xé bảng hả? Ta muốn xem xem."

    Nhưng từ phía sau đám người ấy không ai đáp lại. Có kẻ cất tiếng cười, rồi bỗng im bặt. Bởi thấy người lùn kia đang gấp gáp đến độ nhảy lên, kêu to giận dữ: "Đồ Mặt Khóc, mau lên. Ngươi biết ta không nhận ra hắn, lại còn không nhanh lên. Ta muốn coi kẻ nào to gan như vậy, lại dám xe bảng của chúng ta. Ta muốn coi, ta muốn coi!"

    Hắn nhảy loi choi như một quả cầu mây nảy trên đất, khiến giọng nói vừa gấp vừa khàn. Mà trên mặt thì vẫn cứ neo lại một nụ cười ngây ngốc.

    Lúc này trên không mới truyền tới một giọng nói: "Kêu kêu cái gì! Tới đâu cũng vậy, bộ ngươi không ngại mất mặt hả?"

    Một giọng nói lạnh buốt, truyền xuống từ trên cột xà lớn. Mọi người lập tức ngửa đầu nhìn lên. Cột xà rất lớn, trên xà là một người nhỏ thó đang ngồi, chỗ đó không đủ sáng, mọi người phải nheo mắt mới nhìn rõ được. Thấy hắn cũng là một người lùn, mặc dù không trông rõ nét mặt nhưng giọng nói thê lương buốt lạnh ấy khiến người nghe cực kỳ khó chịu.

    Song người lùn với khuôn mặt tươi cười kia tựa hồ hoàn toàn không để ý tới lời châm chích của huynh đệ mình, chỉ nhe răng nói: "A, hóa ra ngươi đã tới rồi. Mau nói cho ta biết kẻ nào? Ai là người xé bảng vậy?"

    Người trên xà hằm hè: "Bộ đui hả? Người trên bàn ngay trước mặt ngươi chứ đâu!"

    Người lùn với khuôn mặt cười ngờ ngợ nhìn về bàn cược, giơ tay quơ quơ giữa bảo quan và tên thiếu niên kia, gấp gáp đến chảy mồ hôi: "Nhưng nhiều người vậy, có phải một đâu, sao ta đoán được chứ?"

    Người trên xà nổi giận: "Ngu ngốc! Đầu to óc bằng quả nho! Người đang cầm bảo chính là bảo quan, kẻ kia tất nhiên là hắn."

    "Thế lúc cái lọ bị ném lên thì sao, lúc hắn cầm thì hắn là bảo quan, thế lúc hắn không cầm thì sao?"

    Những lời này vừa thốt ra, bà chủ Tô Nhị đứng sau đám người cũng nhịn hết nổi mà phá ra cười.

    Việt Lương Tiêu đứng cạnh, thấy bộ dạng bật cười của nàng, trong mắt nhuốm chút khác lạ. Cười cười nói:
    "Lúc muội giận lên thì trông giống một bà chủ, vậy lúc cười thì sao?"

    Người trên xà chịu hết nổi, lao đầu xuống đất, cắm thẳng xuống chỗ người thiếu niên kia.

    Mọi người hô lên kinh hãi. Khi thấy đầu của hắn sắp va vào đầu của người thiếu niên kia, lúc cách khoảng 10cm mới đột ngột dừng lại. Khuôn mặt thê lương lộn ngược kia hiện rõ trước mắt mọi người.

    Lúc này mới thấy hắn và tên lùn kia giống nhau như đúc, chỉ khác một kẻ mặt vui cười, một người mặt tang tóc, hai biểu cảm hoàn toàn khác biệt. Hắn đột nhiên dừng lại như vậy, hóa ra trên chân có buộc một sợi thừng. Sau đó thấy hắn hét lên giận dữ: "Là kẻ này!"

    Người lùn với gương mặt tươi cười vẫn đang cười, nhưng dáng vẻ vô cùng tủi thân: "Này Mặt Khóc, tính tình ngươi càng lúc càng nóng nảy. Lúc Tiểu Cảm Tử còn sống, tính nết vô cùng khó chịu. Hắn chết rồi, ta còn tưởng đã hết khổ, nào ngờ ngươi lại càng ngày càng tệ. Xem ra nếu ta muốn thoải mái vui đùa, chỉ trừ khi Khanh Thương Lệnh giết luôn ngươi mới được, không thì không thể rồi. Nhưng mà ta lại không muốn ngươi chết, nên ngươi có thể đừng quá khó tính được không hả?"

    Người xem bốn phía lúc này rất muốn cười nhưng không kẻ nào dám. Bởi tới giờ tất cả đều đã nhận ra, hai người này chính là hai huynh đệ "Cười Khóc Đều Vô Cảm" ký tên trên bảng. Người đề bảng và người xé bảng chạm mặt, xem ra có kịch hay để coi rồi.

    Khốc Tử Nhân không có tâm tình đi gây gổ với huynh đệ của mình, chỉ trừng mắt nhìn thiếu niên kia: "Là ngươi xé bảng? Ngươi là ai? Đủ tự tin giết được Khanh Thương Lệnh sao?"

    "Ngô Câu."

    Thiếu niên kia chỉ nói đúng hai chữ.

    Khóc Người Chết bốc khói đầy đầu: "Ta hỏi ngươi những ba câu!"

    Thiếu niên đến mắt cũng không chớp, chỉ lẩm bà lẩm bẩm trong họng: "Điều thứ nhất ngươi đã biết, điều thứ hai ngươi không biết chỉ có ta biết, nên mới nói cho ngươi, còn điều thứ ba, đến ta cũng không biết."

    Vẻ mặt của Khóc Tử Nhân phút chốc đầy sát khí, cặp mắt của hắn trừng lên trên - không, phải nói là trừng xuống dưới, bởi vì hắn vẫn đang treo ngược mà nhìn thiếu niên kia. Hắn lăn lộn trong hắc đạo biết bao nhiêu năm, nhưng chưa ai đủ can đảm nói năng kiểu này với hắn.

    Trong số những người cùng đăng bảng, chỉ có hai huynh đệ bọn họ là đứng ngồi không yên, đứng canh ở chỗ dán bảng của Giang Hồ Khư, muốn xem xem có ai đủ can đảm tới xé bảng không. Hơn nữa, có lẽ chủ nhân của Khanh Thương lệnh cũng đang ở đây, bởi Giang Hồ Khư dù sao cũng là nơi sát thủ tụ tập làm ăn lớn nhất trên giang hồ. Bọn họ cũng hy vọng sẽ có cơ hội được tự tay báo thù. Tiện thể, không những có thể đỡ tốn một vạn lượng mà còn có thể kiếm thêm tám vạn nữa.

    Nhưng hắn không ngờ lại có kẻ thật sự dám xé minh bảng.

    Hắn bỗng dưng nghĩ điều này tựa như đang chế nhạo huynh đệ bọn hắn - phải, chế nhạo!

    Thiếu niên kia đột nhiên giương mắt lên, hai người nhìn qua nhìn lại, một treo ngược một ngồi dưới, cứ vậy mà trừng lẫn nhau.

    Một lúc sau, thiếu niên kia hỏi: "Ngươi muốn đánh nhau?"

    Tràng cảnh lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có bảo hạp ở trong tay Trần Tứ Lưỡng vẫn đang lắc kêu loạt soạt, tựa hồ gã đã quên dừng lại. Mà đỉnh đầu hai người một xuôi một ngược kia đã chuẩn bị đâm sầm vào nhau.

    "Huynh vừa mới nói Thiên Mệnh gì?"
    Bên kia, bà chủ Tô Nhị quay qua hỏi Việt Lương Tiêu.

    "Huynh nói tới tâm pháp của thiếu niên kia - chẳng phải muội không hiểu vì sao Trần Tứ Lưỡng lại run rẩy với một ván cược nhỏ như vậy, lại còn chảy đầy mồ hôi sao? Bởi vì gã không thể khống chế chính xác được thứ trong tay mình. Thiếu niên kia không hề giở trò, nhưng tâm pháp của hắn lại là Thiên Mệnh. Hắn không cần xuất lực, nhưng chỉ cần lúc hắn chuyên chú thì loại tâm pháp này sẽ tự động phát ra ngoài. Đó cũng là nguyên cớ khiến Trần Tứ Lưỡng - bảo quan của muội có áp lực lớn như vậy, thành ra mới toát hết mồ hôi."

    "Tâm pháp kia rốt cuộc là cái gì?"

    Việt Lương Tiêu híp mắt: "Huynh cũng không biết rốt cuộc nó là cái gì, huynh chỉ biết đó là một loại tín niệm. Một khi đối mặt với nó, khiến nó phát ra, thì mọi bản lĩnh đều vô dụng, tất cả những thứ như tư nguyên gia thế, kỹ thuật kinh nghiệm... cũng đều trở thành hệ lụy. Đây là một loại tâm pháp đấu huyết, thứ phải đấu chính là thiên mệnh. Người nào có vận mệnh lớn hơn, thì người đó sẽ sống sót, sẽ thắng. Nó có thể đánh vỡ hết mọi trật tự thông thường, bác bỏ hết thảy quy tắc, ép người ta trở lại trạng thái hoang dã nhất để đánh nhau với nó."

    "Cho nên đôi tay của Trần Tứ Lưỡng mới run rẩy như vậy!"

    "Nói thế, hắn ta là cao thủ?" Bà chủ Tô Nhị nheo mắt hỏi.

    Việt Lương Tiêu đột nhiên mỉm cười, hắn tựa hồ rất thích nhìn dáng vẻ này của bà chủ Tô Nhị. Hắn lại giải thích: "Nhân mệnh trước mắt, trong vòng bao phủ của loại tâm pháp này, còn tính cái gì cao thủ thấp thủ nữa? Có chăng chỉ xem xem rốt cuộc kẻ nào dũng mãnh hơn, và, vận số của ai tốt hơn."

    Việt Lương Tiêu giảng giải chỗ cao thâm của võ học, Tô Nhị không hiểu gì. Nhưng nàng lại cười, chỉ là đột nhiên cảm thấy muốn cười, bởi nàng vô cùng đắc ý: Không phải cô gái nào cũng sẽ được Việt Lương Tiêu giải thích một cách tỉ mỉ và kiên nhẫn những điều không hiểu như vậy đâu.

    Phía bên kia, người thiếu niên bỗng nói tiếp:
    "Ta không đánh nhau. Ta chỉ giết người. Vì giết người sẽ có tiền, mà đánh nhau thì không. Ta không làm mấy chuyện vô ích."

    Khóc Tử Nhân nghe vậy liền cười hung ác: "Giết người? Một con cừu non cũng muốn nói tới chuyện giết người với lão gia? Lão gia đây đã giết người từ lúc ngươi còn mặc tã kìa. Vậy, ngươi đã giết được mấy người rồi?"

    "Một người. Đời này, ta cũng chỉ định giết một người thôi."

    "Ai?"

    "Khanh Thương Lệnh - giết mình hắn là đủ rồi!"

    Lúc này, bảo quan bỗng dưng mở bảo, mồ hôi trên mặt rơi xuống như mưa, đôi tay run run nhấc chiếc hạp lên. Ít nhất cũng đã hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên mà trước khi nhìn xúc xắc trong hạp, hắn không biết nó là Nhỏ hay Lớn.

    Nhỏ - vậy mà là Nhỏ!

    Thiếu niên kia đặt, là cửa Nhỏ. Thiếu niên bỗng dưng nở nụ cười, lộ ra răng nanh sáng bóng, cái nanh này sáng hơn hẳn những cái răng xung quanh. Hắn đưa tay lấy bạc trước mặt, cười nói:
    "Ta thắng, ngó bộ đã đủ tiền trọ tối nay rồi. Ngươi coi, ta rất lợi hại, cũng rất trẻ tuổi, cho nên vận khí của ta luôn tốt như vậy."


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây

    ---QC---


  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    gunnroseclose,Leon,lybietcau,netwalker,thanhviet170906,Tieu Lan,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status