TÁC PHẨM: VỊ ĐẠI ĐẾ ĐẦU TIÊN
THỂ LOẠI: DỊ GIỚI, HUYỀN ẢO, CHIẾN TRANH, KHOA HUYỄN, THẬP CẨM
TÁC GIẢ: THIÊN TÔN
CHƯƠNG 5: CHỢ SIK
Chương 5: Chợ Sik
Chuyến này đi, Hoàng Anh Kiệt cũng mở mang thêm chút kiến thức về thế giới này, nhất là khu vực mà họ đang ở, ngoại ô của thành Keraner. Thành Keranner nằm ở phía nam của Vương Quốc Gale. Thành Keraner do dòng họ Founte cai quản có diện tích cực lớn ( chiếm 1/ 8 đất đai của Vương Quốc, mà nó chỉ là một trong 24 toà thành của Vương Quốc Gale) mà lại được trời phú cho nhiều thứ. Phía bắc, đông và tây có núi non trùng điệp, đặc biệt là những con đường độc đạo ở thế một người giữ ải thì vạn ker khó qua, khiến mọi cuộc xâm lược nơi đây gần như không thể. Ở phía nam, là biển lớn, thuận cho thông thương, giao lưu hàng hoá.
Thành Keraner chiếm cứ những vùng đất màu mỡ nhất, có ruộng tốt, vườn lớn, lại án ngữ dòng sông hùng vĩ Lekir chảy thẳng ra biển nên giao thông thuỷ rất thuận tiện, thương lái tấp nập, lương thực dồi dào, binh sĩ hùng hậu. Đất đai vùng này, theo hướng bắc nam phân thành các vùng: núi đá chót vót, núi vừa lẫn đất đỏ, đồi thấp xen kẽ thung lũng màu mỡ, đồng bằng châu thổ sông Lekir, đồng bằng hẹp ven biển, những bãi cát lớn, đảo ven bờ.. Vùng đất mà Kiệt đang sống chính là vùng thứ hài: núi cao vừa có lẫn đất đỏ,vùng có chất lượng thổ nhưỡng rất kém, khí hậu tương đối khắc nghiệt lúc mùa đông.
Chính vì thổ nhưỡng quá kém, trồng trọt không bao giờ đủ ăn, nên phần nhiều những người dân sống ở vùng núi cao vừa có lẫn đất đỏ này chỉ có lũ nghèo mạt rệp và bọn thổ phỉ. Để chống nạn thổ phỉ, bảo vệ quyền uy của Thành Chủ, các cuộc trưng binh tiễu phỉ diễn ra rất thường xuyên, và điều này là cơ hội tuyệt hảo để đổi đời cho người dân ở nơi đây. Thông qua việc bán hàng hoá cho lính, nhập ngũ hay thậm chí đi cướp bóc ở những làng yếu hơn cũng khiến một bộ phận dân trở nên giàu có và quyền thế. Họ dùng quyền thế và tiền bạc để lập nên các “ chợ đen” hay nói đơn giản là chợ. Đây là khu mậu dịch tự do, mua bán đủ các loại hàng hoá, thổ sản cho tới mọi thứ hàng quốc cấm... Bảo vệ trị an ở nơi đây chính là lực lượng dân binh được chiêu mộ từ các cuộc trưng binh tiễu phỉ khi trước, gọi là Thủ Vệ Binh. Lực lượng này được trang bị giáp da, cung vừa, khiên gỗ tốt và một số nhỏ kị binh.
Thủ Vệ Binh phân chia thành các đội 10, 20, 50 và chỉ tại những chợ có buôn bán với thổ phỉ mới có những đội 100 người. Chỉ huy các đội thường có quan hệ thân thiết với các trưởng làng giàu có và thế lực, cho nên sự bè phái trong quân lính là khó tránh khỏi. Vì thế họ thường hay đánh giết lẫn nhau, lính Thủ Vệ cũng lắm khi phải bổ sung thêm từ các nô lệ được mua tạm. Nạn bè phái chém giết khiến nhân lực vùng này, đặc biệt là số lượng những dũng sĩ mạnh mẽ giảm rõ rệt.
Có khoảng 30 khu chợ nằm ở khắp nơi, mỗi khu chợ thường có ít nhất 2- 3 trưởng làng giàu có đứng sau thao túng, tuy nhiên cũng nhiều nơi có ngoại lệ: chợ Sik. Chợ Sik đã được thống nhất cách đây 2 năm bởi trưởng làng Jala Kark. Gã này thông qua việc đút lót mà mời được một gã cao thủ trong Thành về làm môn khách, từ đó đánh đâu thắng đó, quy tụ được chợ Sik về một chủ nhân duy nhất- Jala.
Đây là lần đầu Kiệt gặp chồng của Laura, tên là Karler. Cậu không biết nhiều về thuật nhìn người, nhưng cũng cảm thấy đây không hẳn là một kẻ đáng tin cho lắm. Christina nhận xét, dựa theo phép nhìn người ở trong các sách, kẻ này nhìn qua có vẻ anh hùng, trung dũng nhưng thật sự lại có tướng phản phúc. Người này khả dụng bất khả trọng, tức là có thể sử dụng như người dưới, không thể coi trọng như anh em, tay chân.
Họ bắt đầu cuộc trò chuyện vui vẻ, thậm chí Karler còn tỏ ra chăm học hỏi những kinh nghiệm lập đội hình của Hoàng Anh Kiệt. Kiệt vui vẻ chỉ bảo, trò lập đội hình không phải là cái gì quá quan trọng mà phải giấu giếm, cho dù là với kẻ không đáng tin. Lập đội hình muốn tốt thì cần có chỉ huy tốt, binh lính có sự luyện tập cẩn thận với lòng trung thành tuyệt đối với mệnh lệnh. Những điều đó những quân lính dưới trướng Karler may ra chỉ có duy nhất một thứ là sức mạnh thân thể.
Hoàng Anh Kiệt cùng với Lisa, con gái đầu lòng của Laura và Karler đi thăm thú qua khu chợ mà Karler được phân quyền kiểm soát. Nơi đây khá tấp nập, người bán kẻ mua phải lên đến hơn trăm, hàng hoá tuy ít về chủng loại, nhưng số lượng khá lớn, nhất là những mặt hàng thiết thực với đời sống nơi đây: vải vóc, lương thực, thực phẩm, muối, dầu, ... cùng những đồ trang sức, vũ khí được làm ở dưới xuôi. Nhìn quanh một hồi, Kiệt nhận ra rằng, người dân tầng lớp dưới ở đây có vẻ như chỉ đang sống ở mức ăn no mặc ấm, mà lắm người còn chưa đạt được mức ấy, đơn giản vì họ gần như chỉ biết bán nguyên liệu thô đổi lấy những đồ tinh chế. Làm vậy, cả đời không khá lên được. Đồng thời, cơ hội giúp Kiệt có thể tích luỹ tư bản nhanh hơn cũng đã xuất hiện. Việc đi săn thú dữ tuyệt nhiên không sung sướng gì, bởi vì trong quá trình chiến đấu, việc sử dụng Khí Trọng Thiên tuy giúp cơ thể đạt được sức mạnh, song cũng chính là thiêu đốt sinh mạng mình, gây ra ám thương trong người. Nếu liên tục dùng cách kiếm tiền đó, có lẽ sẽ tổn thọ mất.
Một người lạ mặt xuất hiện ở khu chợ này, không phải điều gì đáng ngạc nhiên. Nhưng việc hắn ta cứ ngó nghiêng, quan sát cẩn thận từng gian hàng, hỏi thăm giá cả mọi thứ thật cẩn thận, thật tỉ mỉ thì lại khiến cho một người đặc biệt chú ý. Xuất thân từ một trong những gia tộc kinh doanh với vô vàn vua chúa, nên tuy chỉ là người con trai thứ ba, quyền thừa kế gần như bằng không, thì Brayden Walker vẫn thừa kế khả năng quan sát đầy tinh tế của một con buôn. Vốn tưởng chuyến đi khảo sát thị trường ở vùng đất khỉ ho cò gáy nhất tỉnh Keraner sẽ nhàm chán, ai dè lại có chuyện để giải trí chút đỉnh.
Và trò giải trí tới sớm hơn gã tưởng, một tên bắt cóc từ từ lại gần Kiệt và Lisa. Bọn bắt cóc hoạt động ở chỗ này có vài trò rất hay: bọn chúng kiếm được thứ thuốc khiến người ngửi phải sẽ vô thức làm theo điều chúng nói. Để cho việc đánh thuốc diễn ra dễ dàng, một vài gã đồng bọn sẽ tìm cách đánh lạc hướng người lớn đi cùng. Sự việc tiếp theo diễn ra trong vài giây: hai gã giả vờ va chạm rồi cãi nhau ỏm tỏi, thậm chí xô xát với nhau va cả vào Kiệt. Thế nhưng cậu ta ngay lúc lùi lại vài bước, lại tung cước đá thẳng vào bàn tay của kẻ đang định đánh thuốc cô bé Lisa.
Trúng cú đá, tay gã ta trật khớp, làm rơi túi thuốc mê xuống. Hoàng Anh Kiệt không cần nhìn qua, liền hô thật to: “ Cướp”. Tiếng hô vừa xong, liền lao lại tẩn cho thằng kia một trận. Những gã đồng bọn còn lại sau vài giây sửng sốt, vội lao tới can thiệp.
- Này, làm cái gì thế hả?
- Thằng ranh con dám vu cáo anh tao, muốn chết hả?
Kiệt cười khẩy, rồi ra tay theo chân lý “ Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương”. Trước tiên là cậu giẫm mạnh vào mắt cá chân một tên đang lao tới, cú giẫm mạnh và độc đủ để tiên kia chỉ kịp rú lên một tiếng trước khi khuỵ xuống ôm chân. Lấy cái chân vừa nện vào mắt cá chân thằng kia làm chân trụ, Kiệt lên gối thẳng vào mặt đối phương. Nhìn đối phương ôm cái mũi lệch nằm vật ra đất, Kiệt bình tĩnh lui lại thủ thế, một tay ôm nhóc Lisa.
- Ngu xuẩn thật!- Một gã người làm đứng bên cạnh Brayden lên tiếng.
- Ngươi nghĩ sao?- Brayden nhướng mày
- Làm thế không khác nao cho bọn kia biết rằng mình có điểm yếu để chúng lợi dụng. Bây giờ chúng liều chết mà đánh vào đứa bé kia thì…
- Thì chúng nó đáng chết hết vì tội ngu.- Brayden kết luận.
Đúng như những gì Brayden nhận xét, việc cố gắng đánh vào chỗ cô bé khiến bọn chúng dễ dàng bị tẩn hơn trước nhiều. Mục tiêu của bọn này là đánh vào cô bé để khiến Kiệt phân tâm, nhưng đồng thời cũng vì thế mà bị hạn chế rất nhiều, nhất là khi bọn chúng không còn để ý tới việc chạy trốn nữa. Bọn này khó dây dưa nhất, là vì đánh không lại thì chúng chạy, chờ cơ hội tẩn cho ngươi một trận, nhưng nay lại vì thấy cơ hội thắng lớn nên rủ nhau ra hết. Và cùng nhau chết trùm.
- Ai dám gây sự ở đây thế hả?- Một giọng đầy uy nghiêm phát ra, khiến đám người đang xem đánh nhau tự động giạt ra. Một nhóm gồm 10 Thủ Vệ Binh xuất hiện, đúng phong cách cảnh sát, đánh hết rồi mới tới.
- Thưa trưởng quan, là con nhóc kia ăn trộm đồ của anh trai tôi, bị phát hiện thì đồng đảng của nó liền ra tay ứng cứu đánh anh tôi một trận, bọn tôi ra can ngăn cũng bị nó tẩn.- Một tên trong bọn bắt cóc liền đứng dậy, vừa khóc mếu máo trình bày, vừa khẽ nhét vào tay gã Thủ Vệ Binh chút tiền.
Nhìn cảnh này, Kiệt ngán ngẩm lắc đầu, nhưng lại quay lại chỗ Lisa khẽ hỏi: “Đây vẫn là khu vực mà bố con quản lý, nhỉ?”. Nghe câu trả lời chắc chắn của cô nhóc, Kiệt cũng yên tâm hơn, cậu quyết định tạm theo bọn này về chỗ bố Lisa, đến lúc đó mọi chuyện đều yên.
Nhưng cây muốn lặng, gió chẳng chịu ngừng, bọn kia có vẻ quyết tâm bắt Lisa phải đi về theo bọn chúng, nên lập tức nói với tên Thủ Vệ Binh cầm đầu:
- Con nhỏ này ăn cắp đồ của bọn tôi, mong trưởng quan giao nó cho bọn tôi dạy dỗ một trận, trăm sự nhờ ngài!- Đồng thời, một bọc tiền khác cũng nhanh chóng xuất hiện ở hồng tên Thủ Vệ Binh.
Brayden lập tức đứng lên, nhanh chóng lại gần chỗ gã thủ lĩnh Thủ Vệ Binh. Đồng tiền đôi khi hạ nhục kẻ anh hùng, Brayden vốn xuất thân con buôn nên hiểu thế. Tình hình này nếu không có người cứu giúp, tên kia chắc chắn sẽ phải chịu án lớn, mà cô bé con kia chỉ e phải chịu cảnh địa ngục trần gian. Một kẻ như Kiệt, Brayden rất muốn đem về làm thuộc hạ, nên quyết định ra tay.
- Trưởng quan xin hãy khoan đã!
- Mi là ai!
- Tôi là Brayden Walker, một thương nhân. Lũ này vốn là người ở của tôi, nay chúng gây chuyện nên tôi xin tới chuộc tội!
- Mi....- Tự nhiên bị cướp món ngon, gã bắt cóc giận tím mặt, nhưng gã không dám nói gì nữa, vì đống tiền mà Brayden nhét vào tay gã thủ lĩnh Thủ Vệ Binh thật sự nằm ngoài khả năng chi trả hiện tại của bọn chúng.
Tất cả mọi việc, ai cũng nhìn thấy tương đối, nhưng ở nơi này, không phải chuyện của mình thì cứ coi như khuất mắt trông coi, mọi người bắt đầu tản đi. Con gã thủ lĩnh Thủ Vệ Binh, ăn no của đút, mới đĩnh đạc lại gần chỗ của Kiệt, định mở miệng nhiếc móc mấy câu.
- Này thằng làm thuê, chú mày mới phạm tội lần đầu, anh tha, lần sau...
- Bốp!- Kiệt ra tay, đấm thật cật lực vào mặt thằng kia. Máu mũi phun ra thành vòi, nhưng Kiệt không để tâm lắm, chỉ kẽ tránh ra, rồi cẩn thận lấy hết số tiền mà hai bên vừa đút lót vì cậu, dù mục đích là trái ngước.
- Hai vị! Tiền của các vị đây!
Trong khi Brayden nhíu mày, thì thằng bắt cóc kia lại tái lật mặt. Vua thua thằng liều, thằng này nó dám đánh Thủ Vệ Quân thì mình nó coi ra cái cóc khô gì.
- Thằng kia đứng yên, nếu không bọn tao...
- Rắc!- Không nói nhiều, Kiệt túm lấy cây kiếm của gã thủ lĩnh, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, nhưng thay vì vung lên để chuẩn bị đối đầu, cậu ta đơn giản là kê nó lên trên họng thằng cha thủ lĩnh. Cảnh tượng này ai cũng phải sợ.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
GÓP Ý CHO MÌNH NHÉ:http://www.tangthuvien.vn/forum/show...=97330&page=12