TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Bạn thấy truyện này thế nào?

Người bình chọn
1. Bình chọn này đã đóng
  • Hay

    1 100.00%
  • Bình thường

    0 0%
  • Tạm được

    0 0%
  • Dở

    0 0%
Trang 13 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 3111213141523 ... CuốiCuối
Kết quả 61 đến 65 của 144

Chủ đề: [Võng du] Trò chơi sinh tồn

  1. #61
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 60: Dưới đáy vực
    Mong các bác góp ý



    Mark không kìm nổi nước mắt bản thân, từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Mark cả ngày chỉ có học tập, luyện tập. Để trở thành một hiệp sĩ ưu tú, một niềm tự hào của dòng họ, Mark dành toàn bộ thời gian thơ ấu để huấn luyện nâng cao khả năng bản thân. Biến mình thành một cỗ máy thu hoạch kiến thưc khô khan.

    Mark chưa từng có một người bạn thực sự, vị trí người kế thừa gia tộc không cho phép Mark kết bạn bởi chẳng thể chắc chắn người bạn Mark tin tưởng có đâm sau lưng mình không. Trong gia đình Mark cũng sống rất khép kín, không mấy thân thiết với anh em. Cuộc sống của Mark định sẵn là cô độc cho đến khi gặp Nam.

    Một người sẵn sàng để bản thân vào nguy hiểm mà cứu giúp Mark, một người mang lại cho Mark cảm giác gia đình ấm áp anh chưa từng được hưởng, một người Mark có thể tin tưởng, một người Mark có thể thật lòng trò chuyện, bày tỏ cảm xúc, thậm chí đã kết thành anh em với bản thân, vậy mà chính tay Mark đã giết người ấy.

    Tất cả chỉ tại tên Kim, chỉ tại lũ sát nhân man rợ. Mark nắm chặt tay, đấm mạnh xuống đất mà lẩm bẩm thề.

    - Ta sẽ xóa sổ lũ sát nhân các ngươi

    Mark gạt đi nước mắt, đứng dậy, lạnh lùng nhìn vào tử thi của tên Kim. Bảng thông báo tước đoạt hiện ra, Mark chọn lựa đồng ý rồi sút mạnh vào xác Kim khiến cái xác bay tuốt xuống vực. Đây là nơi an nghỉ của người anh em của Mark, không thể để thứ dơ bẩn như tên Kim làm ô uế nơi này được.

    Mark lao nhanh xuống núi, dùng đao năng lượng chặt một cây gỗ lớn rồi vác ngược lên núi. Mark không biết Nam có tin vào Chúa vào thiên đường không nhưng Mark tin tưởng rằng Nam sẽ được lên thiên đường. Mark biến cây gỗ thành một cây thập giá đơn giản rồi cắm xuống cạnh hố, nơi Mark phát hiện ra mảnh quần của Nam.

    Một tấm bia đá đơn sơ được dựng lên với chỉ đơn giản một chữ NAM được khắc lên. Mark đứng chết trân một lúc lâu trước tấm bia, ánh mắt xa xăm đầy hồi tưởng. Mark nhớ gia đình Nam ở Việt Nam, Mark sẽ tới đó gặp gia đình Nam, chu cấp hết khả năng để cuộc sống gia đình Nam được tốt hơn. Mark sẽ tới quốc gia đó, nhìn vào mặt Trúc người con gái đã chia tay Nam để nói rằng lựa chọn của cô ta ngu ngốc tới mức nào.

    Nhìn xuống bia mộ đơn sơ kia một lần cuối, Mark cắn răng, nhắm mắt lại, dùng năng lượng tạo thành một đôi cánh rồi từ từ bay lên không, Mark muốn về căn nhà cũ thu thập lại di vật của Nam.

    ***

    Tên Kim bỏ Nam lại tiến tới phía Mark đang nằm nơi xa, Nam muốn giãy dụa, muốn hét lên nhưng bản thân chẳng có chút sức lực nào. Nam thấy tên Kim ngồi xuống cạnh Mark, Mark nắm lấy chân gã rồi mọi thứ tối đen, Nam lại ngất đi.

    Lúc Nam mở được mắt ra thì thấy hai người mặc áo giáp tay cầm kiếm đang đánh nhau phía xa khiến Nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mất một lúc định hình Nam mới nhận ra bản thân vẫn đang ở đỉnh núi, trước khi ngất đi nơi này chỉ có Mark, Nam và tên Kim ở đây, hai người kia chắc là Mark và Kim rồi.

    Nam không hiểu tại sao hai người lại mặc áo giáp và cận chiến như thế nhưng người có thể hình to lớn giống như Mark đang liên tục áp đảo, chiếm ưu thế làm lòng Nam đỡ lo lắng hơi một chút, Nam chỉ mới hơi khép mắt lại đã lập tức tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê.

    Lần thứ hai mở mắt ra cũng là lúc Nam thấy tên Kim gục xuống, như vậy là Mark đã chiến thắng, cơ hội sống của bản thân đã trở nên lớn hơn rất nhiều, Nam cảm thấy năng lượng trong cơ thể đã tích tụ được một lượng nhỏ trong lúc ngất đi. Tuy số năng lượng này khá nhỏ nhưng cũng đủ cho Nam làm thành một màn chắn năng lượng hay vũ khí năng lượng.

    Nam vừa thất thần một giây đã thấy một chùm sáng màu xám từ tay tên Kim bao bọc lấy bản thân, chỉ chớp mắt Nam đã thấy bản thân đổi chỗ với tên Kim, hai luồng năng lượng tấn công đang điên cuồng lao đến.

    Nam hoảng hốt, vội vàng dùng chút năng lượng ít ỏi vừa tích trữ được tạo một màn chắn năng lượng bảo vệ bản thân, một tiếng nổ lớn vang lên, mọi thứ trở nên tối đen, cảm giác đau rát nhanh chóng ập tới, Nam chỉ kịp cảm thấy cả người nhẹ bẫng rồi không biết gì nữa.

    ***

    Nam mơ màng nghe thấy tiếng người nói, Nam muốn nghe xem người đó nói gì, muốn mở mắt ra xem người đó là ai nhưng vô ích, đôi mắt như đeo chì, không mở ra nổi, hai tai lùng bùng chẳng nghe thấy rõ cái gì cả.

    ***

    Đây là một vùng cỏ cây rập rạp dưới đáy vực, ánh mặt trời mỗi ngày chỉ chiếu được xuống nơi đây vài tiếng mỗi ngày nhưng cũng đã đủ cho vài thứ cỏ cây sinh trưởng và phát triển.

    Một bụi cây rậm cao đến ngực người chợt rung động, hai chú thỏ trắng phau nhảy ra từ bụi cỏ rồi cuống cuồng chạy theo hai hướng khác nhau. Bụi cây tiếp tục rung động mạnh hơn một ông cụ gầy gò với khuôn mặt đậm chất Á Đông, mái tóc trắng được buộc thành đuôi ngựa lắc lư sau đầu, một bộ râu cũng trắng như màu tóc từ bụi sau bụi cây chậm rãi bước ra.

    Ông cụ nhìn có vẻ hom hem nhưng đôi mắt lại trái ngược hoàn toàn, ngập tràn sức mạnh và sinh lực. Ông cụ mặc một bộ quần áo có lẽ được làm từ vải chế tạo bằng vỏ cây nhìn khá thô ráp song lại làm cho bất kỳ ai gặp ông cụ một cảm giác giản dị, tự nhiên.

    Ông cụ thoáng nhìn hai con thỏ, cũng không tiếp tục đuổi theo mà lựa chọn một trong hai con, nhẹ nhàng vung tay ném ra một vật gì đó, vật thể bay cực nhanh trong không khí đánh trúng con thỏ. Con thỏ đang chuẩn bị phóng ra xa chợt đứng yên bất động rồi từ từ ngã lăn ra đất.

    Nếu nhìn kĩ sẽ thấy trên cổ con thỏ xuất hiện một cây kim châm cứu mảnh như sợi tóc, cây kim cắm sâu vào cổ con thỏ xuyên sang tận mặt bên kia.

    Ông cụ từ tốn đi lại, nhẹ nhàng xách con thỏ lên, chuẩn bị quay về thì nhận thấy có gì đó ở bãi cỏ phía trước. Cụ lấy một sợi dây cùng chất liệu với quần áo buộc con thỏ vào hông rồi tiếp tục tiến tới bãi cỏ kiểm tra.

    Đi được vài bước thì có một thứ mùi gai mũi bay tới, đây là thứ mùi kết hợp của da thịt cháy khét và mùi máu tanh, ông cụ khịt khịt mũi, lắc đầu rồi tiến tới vén cỏ ra. Xuất hiện trước mặt ông cụ là một thân người đang nằm bất động, thương tích đầy mình, tuy nhìn đáng sợ nhưng phần ngực vẫn hơi phập phồng báo hiệu người đó vẫn còn sống.

    Ông cụ lại gần ngồi cạnh thân người, nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên cổ tay của cánh tay không bị cháy đen một lúc dường như lắng nghe gì đó. Độ một phút sau, ông cụ mở mắt ra sờ trên thân người kia một lượt từ đầu đến chân rồi thở ra một hơi, lẩm bẩm gì đó.

    Ông cụ chỉ dùng một tay đã có thể nhấc bổng thân người đó lên, cõng trên lưng mình rồi chậm rãi quay về phía bụi rậm mà bước đi

    ***

    Mùi thuốc bắc gay mũi ngập tràn trong không khí đánh thức Nam khỏi giấc mơ, Nam vừa mơ một cơn ác mộng, trong mơ Nam thấy mình rơi vào địa ngục với vô tận lửa đỏ vây quanh, mỗi khi lưỡi lửa táp vào bản thân lại làm Nam đau đớn khôn cùng.

    Nơi đó không chỉ tràn ngập lửa mà còn đầy rẫy những bộ xương khô biết di động, có bộ đi đi lại lại, có bộ xương lại quỳ xuống đất, hai khớp xương hàm liên tục va đập vào nhau nhưng đang nói gì đó nhưng chỉ phát ra những tiếng lạch cạch của hai phần xương va vào nhau.

    Một bộ xương khô thình lình cắn vào tay Nam, Nam giằng ra rồi bỏ chạy, bộ xương điên cuồng đuổi theo muốn cắn xé Nam vừa chạy vừa vang lên tiếng các khớp xương kêu lạch cạch khiếp người.

    Nam sắp bị dồn vào đường cùng thì một mùi hương gay mũi xuất hiện, Nam muốn hắt xì thật mạnh, muốn giơ tay gạt đi thứ mùi đó thì bị một cơn đau thấu tim kéo tỉnh. Nam mở hé mắt, bản thân đang nằm trên một chiếc giường làm từ những thân cây gỗ nhỏ ghép lại trong một căn nhà mái tranh.

    Nam đánh mắt một vòng, quanh nhà treo đầy những thứ cỏ cây khô, đối diện Nam là một lò nhỏ làm bằng đất, phía trên bắc một nồi đất tỏa khói nghi ngút, thứ mùi gay mũi cũng là từ đó phát ra.

    Tiếng bước chân vang lên từ cửa căn nhà, Nam vội vàng nhắm mắt giả vờ bản thân vẫn đang hôn mê. Nam không rõ bản thân đang ở đâu, đang ở với ai nên chi có giả vờ hôn mê từ từ kiểm tra hoàn cảnh mới là biện pháp tốt nhất.

    Nam hơi hé mắt, một ông cụ người châu Á râu tóc bạc phơ mặc áo vải có lẽ làm từ sợi vỏ cây bước vào. Ông cụ thoáng dừng lại một chút, cười cười rồi ngồi xuống chiếc ghế làm từ một gốc cây đối diện Nam và nói gì đó bằng thứ ngôn ngữ Nam không hiểu.

    Thấy Nam không có phải ứng gì, ông cụ lại đổi ngôn ngữ khác, qua bốn năm loại ngôn ngữ gì đó đến khi ông cụ nói bằng thứ tiếng Việt hơi ngọng ngọng Nam mới hiểu được ông nói gì

    - Đừng giả vờ nữa, lão biết cậu tỉnh rồi

    Nam suy nghĩ một chút, rồi tự thấy nực cười về bản thân, ông cụ muốn làm hại Nam thì chẳng cần phải cứu Nam làm gì. Không đợi ông cụ đổi sang ngôn ngữ khác Nam cố hết sức mở miệng nói

    - Đây là đâu

    Ông cụ nhẹ nhàng đứng dậy, bê chiếc ghế lại sát giường ngồi xuống cạnh Nam, nhẹ nhàng đặt ngón tay trỏ lên cổ tay Nam, nhẹ nhàng nói bằng tiếng Việt ngọng ngọng của bản thân

    - Đây tất nhiên là nhà ta rồi

    Miệng Nam khô khốc, muốn nói thêm gì đó nhưng mở miệng ra lại cảm thấy như có kim chặn cứng ở cổ không nói nổi. Ông cụ bỏ tay khỏi cổ tay Nam, lấy một chiếc cốc gỗ, rót đầy nước từ một chiếc bình đất nung vào cốc rồi nhẹ nhàng kê vào miệng cho Nam uống, đồng thời từ tốn nói

    - Đừng vội, cơ năng của cậu chưa phục hồi, uống chậm từng ngụm nhỏ thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #62
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 61: Cuộc sống dưới đáy vực (1)
    Mong các bác góp ý



    Nam dò dẫm bước xuống giường, tuy thân thể vẫn tương đối nhức nhối mỗi khi vận động mạnh nhưng điều đó không ngăn cản Nam di chuyển một cách chậm rãi. Từ giường nằm ra đến cửa chỉ cách nhau độ ba mét tầm bốn bước chân người trưởng thành nhưng Nam đi mất gần hai phút cũng đủ thấy độ dò dẫm đến mức nào.

    Bên ngoài nhà là một khung cảnh khác hẳn, một khu vườn lớn với đủ loại hoa cỏ, ánh nắng mặt trời chiếu xuống cỏ cây, hoa lá không quá chói chang cùng vài chú bướm nhỏ dập dờn bay trên những khóm hoa tạo thành một khung cảnh yên ả đến lạ kỳ.

    Nam bước ra khỏi hiên nhà, đứng tắm trong ánh nắng mặt trời, cảm nhận nhiệt độ từ ánh nắng mang lại mà cảm thấy toàn thân ấm áp, bao nhiêu mệt nhọc, đau đớn đều bị xua tan.

    Có một nghiên cứu của các nhà khoa học đã chỉ ra rằng, ánh sáng có khả năng tạo thành cảm xúc hạnh phúc cho con người và còn giúp con người quên đi cảm giác đau. Một lượng ánh sáng vừa đủ, không quá chói sẽ giúp chúng ta đưa ra quyết định hợp lý, sáng suốt hơn, giúp ta sảng khoái đồng thời lạc quan hơn.

    Nam dang rộng hai tay, hít sâu một hơi, mùi hương của hoa cỏ thật dễ chịu len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể, thật sự thoải mái và dễ chịu.

    - Cậu chưa hoàn toàn khỏi đâu, đừng tắm nắng quá nhiều.

    Tiếng ông cụ vang lên sau lưng Nam, Nam mỉm cười quay lại

    - Cảm ơn cụ, cháu sẽ chú ý.

    Ông cụ cũng nhẹ nhàng cười cười đáp lại, xua xua tay như ý bảo không làm phiền Nam tắm nắng nữa rồi lững thững đi vào trong nhà.

    Nam đã ở đây dưỡng thương được hơn hai mươi ngày rồi, vài hôm đầu Nam còn ôm tư tưởng cảnh giác với ông cụ nhưng càng tiếp xúc lâu Nam lại càng thấy xấu hổ với tâm tư cảnh giác của bản thân.

    Ông cụ biết y thuật, không chỉ biết mà còn rất giỏi, nhờ có những thứ thuốc uống và đắp gai mũi của ông cụ chỉ sau vài ngày những vết thương trên người Nam đã bắt đầu lên da non thậm chí có vết thương còn khỏi hẳn.

    Người già có con mắt tinh đời hơn những người trẻ tuổi rất nhiều, làm sao ông cụ không nhận ra phần tâm tư cảnh giác của Nam song ông cụ không tính toán với Nam mà còn tận tình chạy chữa vết thương cho Nam.

    Càng ở gần ông cụ Nam càng thấy được tính cách phóng khoáng, thập phần vui tính của ông cụ, từ đó Nam triệt để loại bỏ phần tâm tư cảnh giác của bản thân. Trò chuyện, chia sẻ không dấu diếm với ông cụ.

    Khi ông cụ hỏi đến việc tại sao Nam lại trọng thương đến mức đó, Nam không hề giấu diếm mà kể ra toàn bộ câu chuyện cho ông cụ nghe, nghe xong câu chuyện ông cụ chỉ thở dài, khi đó Nam nhận thấy trong mắt ông cụ hiện hữu một nỗi buồn sâu kín.

    Nam tắm nắng thêm chút xíu nữa rồi cũng quay vào nhà, nghe lời thầy thuốc vẫn là lựa chọn thông minh hơn cả. Nam dò dẫm bước vào nhà, ông cụ đang pha một thứ nước tỏa mùi thơm ngòn ngọt, Nam biết đó là thứ trà thảo mộc do ông cụ hái hoa cỏ trong khu vườn pha ra.

    Ông cụ tỉ mẩn nhặt một cái lá hơi đổi màu trong cốc rồi đưa cho Nam một cốc, một cốc ủ vào hai tay, thong thả thưởng thức hương thơm do thứ trà thảo mộc này mang lại.

    Nam cũng học theo ông cụ, hưởng thụ mùi hương ngọt ngào của trà rồi nhấp một ngụm nhỏ, hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng mang theo một vị thơm ngọt của cây cối. Nam thưởng thức hết cốc trà, đặt cốc trở lại chiếc bàn cũng được tạo từ một gốc cây khô mài nhãn bóng như những chiếc ghế rồi nhìn sang ông cụ.

    Ông cụ vẫn giữ tư thái thoải mái mà bình lặng thưởng thức cốc trà, khi ông cụ thưởng thức xong cốc nước chuẩn bị dọn dẹp thì Nam cắn răng, đưa ra một quyết định dứt khoát trong đầu rồi rời khỏi ghế, quỳ sụp xuống trước mặt ông cụ.

    Thấy Nam quỳ xuống trước mặt mình, ông cụ tạm dừng việc dọn dẹp cốc chén, ngồi lại ghế hơi phủi chút lá cây bám trên tóc Nam rồi thong thả hỏi

    - Cậu bé làm gì thế, không cần dùng đến đại lễ như thế đâu, đứng dậy đi có gì thì từ từ nói.

    Nam lạy ông cụ một lạy rồi nhìn thẳng vào ông cụ với ánh mắt đầy kiên định nói

    - Cháu xin cụ nhận cháu làm đồ đệ.

    Ông cụ cười hiền, giơ tay như muốn đỡ Nam dậy

    - Ta có cái gì để dạy mà nhận cậu làm đồ đệ cơ chứ.

    Nam hơi nhích ra phía sau, tránh bàn tay muốn đỡ mình dạy của ông cụ tiếp lời

    - Cháu xin cụ, cháu biết cụ rất rất giỏi, không chỉ có y thuật lại còn biết cả võ công nữa, xin cụ dạy cho cháu.

    Ông cụ thấy Nam tránh mình cũng không tiếp tục với tới nữa, khoát khoát tay

    - Y thuật, võ công gì chứ, một chút hiểu biết về cỏ cây, ba cái thế võ mèo cào của ta không xứng với danh xưng ấy đâu. Đứng lên đi, xương cốt chưa khỏe hẳn, cẩn thận nhiễm lạnh.

    Ông cụ đứng dậy, tránh khỏi ánh mắt cầu khẩn của Nam rồi đi ra khỏi nhà. Nam đứng dậy theo, nhìn bóng ông cụ đang đi vào vườn cây mà càng kiên định ý kiến của mình.

    Nam nhớ lại cảnh tượng hôm ấy mà lòng không khỏi hồi hộp. Sáng hôm đó, Nam vừa đỡ hơn một chút, nằm mãi trong nhà cũng chán nên sinh ra ý định ra ngoài tản bộ một chút, vừa để vận động thân thể vừa để xác định địa hình khe núi này.

    Nam dùng hết sức lực mới có thể đứng dậy, lấy cây gậy ông cụ để ở góc nhà làm gậy chống rồi chậm rãi đi ra ngoài. Tay phải Nam tuy bị tên Kim đốt cháy khét nhưng giờ đã có chút cảm giác song động vào vẫn cực kỳ đau nên Nam đành dùng tay trái chống gậy, hơi ngượng tay một chút song cũng đủ để Nam có thể di chuyển.

    Nam không biết bản thân đi trong khu vực này bao lâu, vừa qua một bụi rậm thì nhìn thấy một cảnh tượng cả đời này khó quên được. Phía trước Nam, ông cụ vẫn với tư thái thong dong của mình đang đứng đối diện với một con gấu nâu trưởng thành khổng lồ.

    Con gấu đứng thẳng hai chân cao phải đến hơn ba mét, lông màu nâu, đen; những chiếc lông dài bên ngoài pha trộn với màu bạc, tạo ra ánh màu "nâu xám". Con gấu có bướu to trên vai, tạo ra sức mạnh cho các chân trước khổng lồ cùng những chiếc móng vuốt sắc nhọn có thể dễ dàng hạ gục một người trưởng thành chỉ với một cú tát. Về thể trọng có lẽ phải đến năm trăm cân, tám, chín người như ông cụ mới có thể đọ được với con gấu.

    Cái đầu khổng lồ tròn vo, khuôn mặt lõm cùng cái miệng đỏ lòm đầy răng sắc nhọn đang mở rộng gầm gào cũng đủ khiến một người đàn ông trưởng thành phải run rẩy trước sự đáng sợ và nguy hiểm của nó.

    Bên phía ông cụ, một ông già gầy gò tay không tấc sắt dường như chỉ cần động mạnh vào thôi cũng có thể khiến ông cụ ngả ngửa ra, so sánh tương quan thì ông cụ chắn đến chín phần sẽ thành mồi ngon trong miệng con gấu.

    Thấy ông cụ rơi vào tình thế nguy ngập, Nam hốt hoảng vừa cố gắng tụ tập năng lượng để tao thành một đòn tấn công hay vũ khí năng lượng vừa hét to

    - Trời ơi, cụ bình tĩnh, đừng chạy, chạy nó tấn công đấy.

    Từ khi bị thương, năng lượng tích trữ trong cơ thể Nam bị cạn sạch hoàn toàn, đến thời điểm nguy ngập này thậm chí trong Nam không có nổi một giọt năng lượng. Nam cứ nghĩ nơi khe núi này sẽ thực sự an toàn, không có mấy thứ thú dữ nguy hiểm này nào ngờ lại có sự tồn tại của loại thú ăn thịt nguy hiểm có kích thước lớn thứ hai hành tinh như thế này chứ.

    Ông cụ thấy nghe thấy tiếng Nam thì quay lại, miệng vẫn mang một nụ cười nhẹ nhàng như không coi con gấu vào đâu nói

    - Cậu đang bị thương đi lại ít một chút kẻo vết thương lại chảy máu.

    Con gấu thấy ông cụ quay lưng lại thì nào bỏ quay cơ hội dễ dàng như thế, nó lao vọt tới, khoảng cách giữa ông cụ và con gấu không đến năm mét nên chỉ vài bước chạy nó đã đứng trước ông cụ, tay gấu thô to giơ lên cao chuẩn bị giáng cho ông cụ một cú tát chết người.

    Nam thấy ông cụ lộ ra sơ hở để con gấu lợi dụng tấn công như vậy thì sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, Nam thấy con gấu lao tới thì trở nên điên cuồng, vứt bỏ cây gậy chống mặc kệ đau đớn mà chạy tới phía ông cụ, mặt khác Nam dồn hết sinh lực lẫn chút năng lượng còn tồn tại trong cơ thể tạo thành một mũi kim năng lượng nhỏ chỉ bằng nửa cánh tay trẻ em.

    Khoảng cách giữa ông cụ và Nam quá xa, cơ thể lại đau đớn, yếu ớt không thể chạy nhanh nên khi con gấu giơ cánh tay đầy lông lá móng vuốt của mình lên thì Nam cũng chỉ mới chạy được non nửa quãng đường, ở khoảng cách này tác dụng của vũ khí năng lượng cũng trở nên rất nhỏ.

    Nam chuẩn bị ném cây kim năng lượng vào con gấu thì chân vấp vào một đoạn rễ cây, Nam ngã dúi dụi về phía trước, cây kim năng lượng văng đi mất, con gấu đang tát xuống với một lực cực mạnh, Nam chỉ có thể bất lực nhìn tay con gấu đánh xuống ông cụ.

    Cảnh tượng máu me như Nam nghĩ không hề xẩy ra, trái ngược với những điều Nam tưởng tượng, cánh tay gầy gò của ông cụ giơ lên với một tốc độ cực kỳ nhanh chặn đứng cú tát của con gấu trong khi miệng vẫn nhẹ nhàng nói

    - Ta nói rồi mà, đi lại cẩn thận, vết thương của cậu lại chảy máu rồi kìa.

    Nam há hốc mồm trước cảnh tượng đang diễn ra, một ông cụ gầy gò nhẹ nhàng chặn đứng một cú tát của gấu nâu trưởng thành, điều này vượt quá mọi điều Nam có thể nghĩ tới.

    Con gấu lại gầm to, cánh tay gấu còn lại lại tung ra một cú tát, lần này không đợi con gấu thực hiện được cú tát của mình, ông cụ quay lại đẩy mạnh tay vào ngực con gấu. Con gấu bị cú đẩy của ông cụ hất văng lên không trung rồi rơi xuống như diều đứt dây tạo thành một tiếng động lớn vang khắp khe núi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 16-05-2017 lúc 21:38.

  3. #63
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 62: Cuộc sống dưới đáy vực (2)
    Mong các bác góp ý



    Nam thấy ông cụ hạ gục con gấu một cách nhẹ nhàng mà há hốc cả mồm. Không cần vũ khí năng lượng, không cần dị năng, chỉ một chưởng vào ngực và con gấu khổng lồ biến thành một bịch bông bay tuốt đi xa.

    Ông cụ vẫn mang một phong thái thong thả, từ tốn đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ Nam dậy, nụ cười hiền hậu làm người khác ấm lòng nở trên môi, nói

    - Chờ một chút, ta mang con gấu kia về làm thịt tẩm bổ cho hai ta, thanh niên bộp chộp quá, đã bảo cẩn thận rồi mà chạy làm gì, vết thương lại chảy máu rồi.

    Ông cụ đỡ Nam vẫn đang ngơ ngác ngồi xuống một gốc cây gần đó rồi đi lại chỗ con gấu, chỉ dùng một tay cầm lấy cánh tay con gấu rồi lôi xềnh xệch quay lại giống như con gấu chỉ nhẹ như một con thỏ hay con nhím gì đó.

    Ông cụ một tay đỡ Nam, một tay lôi theo con gấu lững thững về căn nhà tranh của ông cụ. Về đến nhà, ông cụ để con gấu trước khu vườn có lẽ lo thân hình to lớn của con gấu làm hỏng hoa cỏ rồi dìu Nam vào ghế ngồi.

    Nam hiếu kỳ muốn ra xem ông cụ xử lý con gấu như thế nào nhưng ngặt nỗi vết thương chảy máu nên đành ngồi im một chỗ. Chỉ một lúc sau ông cụ mang theo một miếng thị lớn cùng hai cái tay gấu đi vào bếp, tiếng xào nấu cùng một mùi hương quyến rũ từ bếp thổi tới làm bụng Nam sôi ùng ục. Ông cụ bưng ra hai bát thịt một bát cho Nam, một bát cho bản thân rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

    - Ăn đi cậu bé, thịt tay gấu đại bổ đấy, chế biến khá phiền phức nhưng bổ sung khí huyết là thượng thừa. Một bát tay gấu hầm thuốc này giúp cậu phục hồi nhanh hơn nhiều đấy.

    Nói xong, ông cụ bắt đầu thưởng thức phần của mình không để ý Nam đang ngó bản thân hết trái sang phải như người ngoài hành tinh. Ngắm chán chê đến lúc này Nam không kìm được nữa, để bát thịt sang một bên hỏi

    - Cụ có phải dị năng hay dị nhân không vậy?

    Ông cụ hơi ngẩng lên, thưởng thức nốt miếng dở rồi đặt bát đũa xuống nhỏ nhẹ nói

    - Không nên nói khi đang ăn, trái với đạo dưỡng sinh, ta không phải dị này dị nọ gì cả, ăn đi kẻo nguội.

    Nam mặc kệ món ăn thơm lừng cùng cái bụng đang sôi ùng ục của bản thân hỏi tiếp

    - Thế cụ làm thế nào vậy, cả một con gấu to đùng mà chỉ đẩy một cái là bay xa hàng mét là sao

    Ông cụ có vẻ hơi phật ý vì Nam không động đũa

    - Một chút võ mèo cào thôi, ăn đi không nguội, chớ hỏi nữa.

    Nam thấy thái độ có vẻ hơi bất mãn của bản thân thì đành cười ngượng, người ta đã làm cho ăn rồi còn phải để nhắc nữa, gãi gãi đầu rồi nhanh chóng xử lý món thịt tay gấu.

    Món thịt gấu mang vị ngọt nhạt, thơm lừng mùi thuốc bắc, không hiểu ông cụ kiếm đâu ra đủ thứ thuốc bắc mặc dù trong vườn có trồng nhưng không nhiều loại đến vậy. Nói gì đi nữa thì món ăn không chê vào đâu được, sắc, hương, vị đủ cả. Đặc biệt đối với người bị thương như Nam, món tay gấu là đại bổ, bổ sung khí huyết tăng cường sức khỏe.

    Ai cũng biết gấu là loài ưa ngủ đông. Mùa đông, gấu vào hang thu mình ngủ, nhưng vẫn thò hai tay ra ngoài. Việc làm đầu tiên khi thức dậy là nó liếm hai bàn tay chứ không đi tìm thức ăn bởi đôi bàn tay gấu đã chứa đầy đủ chất dinh dưỡng tích trữ cả năm. Đôi bàn tay gấu vo hình chung được coi là đã thu được khí âm dương của trời đất nên rất bổ và quý.

    Nam xử lý hết món thịt tay gấu, máu ở vết thương cũng đã ngừng chảy thì lăng xăng giúp ông cụ thu dọn, ông cụ cũng không cản, để Nam giúp đỡ. Khi mọi việc xong xuôi, cầm trên tay cốc trà thảo mộc, Nam bạo gan hỏi ông cụ

    - Cụ dạy võ cho cháu được không

    Ông cụ không đáp lời mà vẫn tiếp tục thưởng thức cốc nước, thấy vậy Nam lại hỏi

    - Cụ ơi, cụ truyền võ cho cháu được không. Cháu không ngại đau không sợ khổ đâu.

    Ông cụ đặt cốc nước xuống bàn, thư thả nói rồi đi luôn ra ngoài

    - Vài thứ võ mèo cào thôi, không nên học làm gì cậu bé ạ. Nghỉ ngơi cho chóng khỏe đi.

    Nam đứng dậy muốn đi theo nhưng nghĩ một lúc rồi lại ngồi xuống. Ông cụ đã nói như thế thì không nên nì nèo, phải thong thả, có thời gian chứ làm sao được.

    ***

    Không cần phải cẩn thận tính toán Nam cũng biết bản thân đã rơi xuống đáy vực và gặp gỡ ông cụ được một tháng rồi, lý do cũng đơn giản, vòng tay người chơi báo hiệu có thùng tiếp tế cũng là báo hiệu ngày đầu tiên của tháng mới đã đến.

    Nam nằm nhìn bảng thông báo cùng mũi tên chỉ đường sáng xanh trong đêm, thờ dài rồi kéo tấm chăn đan từ vỏ cây đắp kín đầu cố nhắm mắt ngủ. Nam lo lắng không biết hiện giờ Mark thế nào, chắc Mark tưởng bản thân Nam đã chết rồi cũng nên.

    Nam đã cố gắng sử dụng hệ thống liên lạc của vòng tay người chơi để liên lạc với Mark hoặc ít nhất cũng yêu cầu xác định vị trí để Mark biết Nam còn sống nhưng vô ích, dưới đáy vực này dường như vòng tay người chơi không thể sử dụng được thậm chí đến kho chứa đồ cũng không thể mở ra.

    Nam lại nhớ tới tên Kim, tên Hank những kẻ đã từng muốn giết Nam, một nỗi căm hận trào dâng trong lòng, không phải bởi những kẻ như bọn chúng có lẽ người chơi lạ mặt Nam chưa kịp biết tên kia đã không tan thành tro bụi, nếu không phải bởi những kẻ như chúng Nam đã không bị rơi vào tình huống này.

    Nam lại kéo chăn xuống, nhìn sang phía giường ông cụ, nắm chặt tay quyết tâm rồi kéo chăn bắt bản thân phải ngủ.

    ***

    Sáng hôm sau, Nam dậy thật sớm, dùng nguyên liệu trong bếp nấu bữa sáng rồi cẩn thận bầy biện mời ông cụ ra ăn sáng. Ông cụ cũng không hỏi nhiều, bữa sáng diễn ra trong yên lặng, Nam dọn dẹp cẩn thận rồi quỳ trước mặt ông cụ.

    Ông cụ nhẹ nhàng đặt cốc nước cầm trong tay xuống, từ tốn nói

    - Lại thế rồi, đứng dậy đi cậu bé

    Nam kiên quyết cúi đầu nói

    - Cháu cầu xin cụ, một lần cuối cùng thôi, xin cụ nhận cháu làm đồ đệ

    Ông cụ lắc đầu nhè nhè

    - Ta đã nói rồi, vài miếng võ mèo cào thì thầy thợ gì, đứng lên đi

    Thấy ông cụ có vẻ muốn đứng lên, Nam vội vàng nói

    - Cháu xin cụ, xin cụ

    Ông cụ nhắm mắt trầm tư một lúc rồi hỏi

    - Ta hỏi cậu nhé võ thuật là gì

    Nam cúi đầu, nghĩ ngợi rồi trả lời

    - Là phương thức để rèn luyện sức khỏe bảo vệ bản thân ạ.

    Ông cụ không nói gì, mấy ngón tay khô gầy nhịp gõ trên bàn như chờ thêm câu trả lời từ Nam. Nam thấy thế thì nói tiếp

    - Là vũ khí để đấu tranh giữa con người với thiên nhiên, con người với kẻ thù bên ngoài.

    Ông cụ thở dài nhẹ nhàng lắc đầu, đứng lên đi đến góc nhà lôi từ trong đống cây cỏ khô ra một phiến đá rồi để trước mặt Nam

    - Ta cho cậu thêm một cơ hội nữa, từ giờ đến trưa ta chờ câu trả lời của cậu, nếu cậu ngộ ra được thì ta sẽ nhận cậu làm đệ tử

    Dứt lời ông cụ lại thong thả đi ra vườn cây để lại Nam đối diện cùng phiến đá

    Nam nhìn phiến đá, một mặt phiến đá xù xì đen đúa, một mặt được mài nhẵn bóng như gương, Nam xoay mặt nhẵn lại phản chiếu hình ảnh bản thân.

    Nam vừa nhìn vào hình ảnh mình được phản chiếu lại mà ngỡ ngàng, Nam không nhận ra nổi bản thân nữa, đầu tóc bù xù, đầy râu ria gương mặt gầy sọp đi đầy hốc hác. Nhưng cái đáng chú ý nhất không phải là diện mạo bên ngoài mà là ánh mắt Nam.

    Trước đây Nam ít khi soi gương, đến bây giờ cũng vậy, Nam luôn cho rằng việc gương lược là việc của con gái, đàn ông con trai soi gương nhiều làm gì nhưng dù ít soi gương đi chăng nữa thì đôi mắt của bản thân mình Nam vẫn phải nhận ra. Đôi mắt ấy đã thay đổi, vẻ trong sáng ngây thơ đã biến mất.

    Nam nhìn thấy trong ánh mắt mình mang vẻ hận thù nhàn nhạt, còn đâu người sinh viên vô tư, thoải mái như trước nữa mà thay vào đó là ánh mắt của một người mang đầy lòng sự giận dữ.

    Nam ngỡ ngàng, bất động nhìn hình ảnh của bản thân mặc, trong đầu muôn vàn suy nghĩ lẫn lộn, đong đầy những hình ảnh, những sự việc đã trải qua từ khi tham gia thế giới trò chơi đến bây giờ kệ cho thời gian lặng lẽ trôi.

    Ánh nắng rực rỡ báo hiệu giờ trưa đã đến, ông cụ mở cánh cửa làm từ cành cây bước vào nhà lúc từ nào Nam không hay biết. Suốt buổi Nam ngây người nhìn bản thân đến quên mất thời gian.

    Ông cụ thoáng nhìn Nam, ánh mắt toát lên vẻ tán thưởng, ông cụ cũng không làm phiền Nam suy nghĩ, nhẹ nhàng đi vào bếp nấu nướng.

    Đến lúc bữa ăn đã được bầy biện cẩn thận trên bàn ông cụ mới ngồi xuống ghế trước mặt Nam nghiêm mặt rồi hỏi

    - Câu trả lời của cậu là gì chàng trai

    Nam giật bắn mình, ngơ ngác trả lời

    - Cháu không biết

    Ông cụ lúc này mới mỉm cười nói

    - Ăn cơm đi rồi ta dẫn cậu tới một nơi

    Nam vâng lời như một con rối, ăn cơm, dọn dẹp rồi cúi đầu đi theo ông cụ tiến tới phía sâu trong khe vực. Càng đi cây cối ngày một thưa thớt hơn, mặt đất cũng chuyển dần từ màu cỏ xanh sang màu đen của đất trơ trọi. Không khí cũng ngày một lạnh dần, cả không gian cũng trở nên tối dần theo bước chân của ông cụ.

    Ông cụ chợt dừng lại, lúc này Nam mới ngước mắt lên nhìn. Đập vào mắt Nam là một khoảng đất tối đen, trên nền đất một người đàn ông cao to, cơ bắp cuồn cuộn đang nhắm nghiền mắt ngồi xếp bằng.

    Tuy người đàn ông nhắm mắt nhưng trên khuôn mặt vẫn mang đầy vẻ oán độc khiến người khác không rét mà run. Nam hơi lùi lại bởi dường như từ người đàn ông đó toát ra một thứ gì đó rất đáng sợ, rất hắc ám

    Ông cụ trở nên nghiêm túc, đứng thẳng người lên, tay chắp sau lưng, toàn thân toát ra một khí chất mạnh mẽ bá đạo xua tan sự đáng sợ trong không khí. Ông cụ nói

    - Đừng sợ, hắn chết rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 02-06-2017 lúc 21:56.

  4. #64
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 63: Võ là gì?
    Mong các bác góp ý



    Dường như khí chất hắc ám từ tử thi ngồi xếp bằng trên đất sợ hãi khí thế của ông cụ nên từ từ tan biến, lúc này ông cụ mới bỏ đi vẻ nghiêm nghị trên mặt, đến một tảng đá có một mặt phẳng lì giống như mặt phiến đá ông cụ đưa cho Nam ngồi xuống rồi vẫy tay gọi Nam.

    - Ngồi xuống đây, để ta kể cho cậu nghe một câu chuyện.

    Nam rời mắt khỏi tử thi đầy hắc ám, đi lại ngồi xuống cạnh ông cụ trên mặt tảng đá

    Ông cụ cất giọng, đôi mắt trở nên xa xăm như đám chìm trong ký ức, khuôn mặt bị phủ lên bởi một nỗi buồn xa xăm

    - Câu chuyện ta kể cho cậu nghe xảy ra cách đây vài chục năm rồi. Hồi đó ở gần chân một ngọn núi thuộc vùng Quý Châu, Trung Hoa bây giờ có một thôn nhỏ tên là Diệp Hoa, thôn Diệp Hoa không lớn lắm chỉ có độ hơn trăm hộ. Thôn dân ở đấy tuy nghèo và nhiều tộc người ở chung với nhau nhưng rất chan hòa, tình cảm hàng xóm láng giềng rất tốt.

    Ở cuối thôn có hai gia đình sống cạnh nhau, một gia đình người Hán, một gia đình người Thủy. Mặc dù khác dân tộc nhưng hai gia đình coi nhau như anh em ruột thịt cả hai gia đình đều chỉ có một con trai, tên là Tiểu Xuyên và Dương. Giống như cha mẹ mình, Tiểu Xuyên và Dương chơi với nhau rất thân, cả hai đều có chung chí hướng học thành tài về xây dựng thôn Diệp Hoa, để cha mẹ được ăn no mặc ấm.

    Dương rất hiền lành nhưng ít nói nên không được lòng mọi người trong thôn, Tiểu Xuyên thì ngược lại, rất láu cá lại hay chuyện nên được mọi người quý mến.

    Ông cụ chợt thở dài, lấy từ ngực áo ra một nửa đồng tiền bằng bạc, cầm trong tay rồi kể tiếp câu chuyện:

    - Ta còn nhớ năm đó là một năm đói kém, do hạn hán mùa màng thu hoạch chẳng được bao nhiêu nên cha của Dương và cha của Tiểu Xuyên phải vào rừng khai thác mật ong và hái thuốc nhưng chẳng may cha của Dương bị rắn cắn. Tuy cha Tiểu Xuyên đã rất cố gắng cứu chữa và đưa hàng xóm về nhà nhưng mọi chuyện đã quá muộn, cha Dương chết trên đường về nhà.

    Người chết là hết, thời gian vẫn trôi, năm đó cả Tiểu Xuyên và Dương đều đỗ vào một trường trung học ở Vân Nham, nuôi một người đi học xa gánh nặng kinh tế sẽ nặng nề hơn rất nhiều, cả Tiểu Xuyên và Dương đều rõ điều đó nên cùng nhau kiếm việc làm thêm tại một quán ăn.

    Trong khi học Tiểu Xuyên phải lòng một cô bạn gái cùng lớp, một hôm cô bạn gái Tiểu Xuyên thích muốn mua một chiếc váy mới, vì lấy lòng bạn gái mà Tiểu Xuyên đã phạm một sai lầm khiến bản thân ân hận suốt đời

    Ông cụ vuốt ve nửa đồng tiền trong lòng bàn tay, giọng nói bắt đầu trở nên nghèn nghẹn

    - Một ngày nọ trong quán ăn bị mất tiền, một đồng đại dương trắng, một đồng đại dương vào thời điểm đó là rất lớn, mọi người đều đổ tội cho Dương vì Dương thường ở lại dọn dẹp quán và khóa cửa đồng thời cũng bởi gia cảnh nhà Dương rất nghèo.

    Chỉ có Tiểu Xuyên biết sự thật rằng Dương không hề ăn trộm bởi số tiền đó do Tiểu Xuyên ăn trộm. Tiểu Xuyên đã trộm số tiền đó nhằm mua váy lấy lòng bạn gái.

    Dương không có cách nào minh oan cho bản thân nên bị đuổi khỏi quán ăn, ông chủ quán ăn còn đến trường học gặp hiệu trưởng để yêu cầu nhà trường bồi thường, bởi thế mà Dương bị đuổi học.

    Đêm cuối cùng ở trường học, Dương đến phòng Tiểu Xuyên trong khu ký túc xá mang theo chút rượu để giải sầu, sau khi cả hai đã ngà ngà say Tiểu Xuyên vì hối hận nên đã thú nhận tất cả với Dương, quỳ xuống xin Dương tha thứ. Nhưng cơn hận và men rượu đã biến Dương thành một người khác, lần đầu tiên trong đời Dương đánh Tiểu Xuyên.

    Tiểu Xuyên bị Dương đánh ngất trong phòng, trước khi ngất đi Tiểu Xuyên chỉ nhớ đã thấy Dương cầm đồng bạc Tiểu Xuyên đã ăn trộm dí sát và mặt Tiểu Xuyên mà nói - Mày nhớ lấy, tao thề tao sẽ trả thù.

    Khi Tiểu Xuyên tỉnh dậy thì Dương đã bỏ đi đâu không ai biết, chỉ thấy còn nửa đồng bạc bị chặt đôi trơ trọi trên nền đất, Tiểu Xuyên cất kỹ nửa đồng bạc đó như một bài học về lòng tham lam cho bản thân.

    Thời gian cứ thế trôi đi, Tiểu Xuyên nhờ khả năng luồn cúi nên trở thành một người thành đạt, leo lên đến chức thư ký thị trưởng Vân Nham, cưới vợ đẹp, sinh con khôn nhưng trong lòng vẫn canh cánh về Dương. Tiểu Xuyên nhiều lần tìm kiếm hòng xin lỗi và bồi thường cho Dương nhưng không một lần nào đạt được kết quả.

    Rồi một lần cơ duyên đưa đẩy, Tiểu Xuyên được tham gia thế giới trò chơi, thế giới Tiểu Xuyên tham gia sinh tồn là một thế giới sinh tồn trung cấp, loại võ hiệp, cũng từ đó mà Tiểu Xuyên học được võ công.

    Ngày mùng 4 tháng chạp cách đây 36 năm, Tiểu Xuyên đưa vợ con về thăm cha mẹ, nhưng đó cũng là ngày đau đớn nhất của Tiểu Xuyên. Khi về đến nhà, Tiểu Xuyên để vợ con ở nhà chơi với ông bà còn bản thân đi thăm mọi người trong thôn, khi quay lại thì phát hiện cả cha mẹ, vợ con đều đã bị sát hại. Thậm chí cả mẹ của Dương cũng nằm gục trong vũng máu trước cửa nhà Tiểu Xuyên.

    Người làm điều đó chắc cậu cũng đoán ra là ai chứ?

    Ông cụ nói bằng giọng nghèn nghẹn, tay không ngừng vê nửa đồng bạc

    Tiểu Xuyên bị cảnh sát bắt, mọi chứng cứ đều chứng minh chính Tiểu Xuyên là người đã giết người, dựa vào võ công của bản thân Xuyên vượt ngục và bắt đầu truy đuổi Dương. Tiểu Xuyên đuổi theo Dương với một mục đích duy nhất là để trả thù, hết từ châu Á, sang châu Âu, thậm chí vượt qua đại dương đến tận châu Mỹ. Cuộc truy đuổi ấy kéo dài đến mười hai năm qua rất nhiều quốc gia.

    Cuối cùng đến một ngày, Tiểu Xuyên đã đuổi kịp và đối mặt với Dương, nhưng thời điểm đó cũng là lúc thế giới sinh tồn cấp độ dễ này mở ra, cả Xuyên và Dương đều bị kéo vào thế giới trò chơi, mảnh thế giới này tuy nhỏ nhưng cũng khiến Tiểu Xuyên mất đến gần một năm mới tìm được Dương.

    Cả hai đại chiến một trận, trong thời gian Dương biến mất cậu ta đã tham gia một tà giáo, học được một thân ma công không kém gì Tiểu Xuyên. Cuối cùng người chiến thắng là Tiểu Xuyên. Cậu bé biết câu đầu tiên Tiểu Xuyên hỏi Dương sau từng ấy năm là gì không?

    Ông cụ cười chua xót, một giọt nước mắt nhẹ lăn trên gò má

    Câu hỏi đó là - Tại sao, tại sao mày lại giết mọi người?

    Dương không trả lời mà chỉ nhìn Tiểu Xuyên với ánh mắt đầy khinh bỉ rồi tung ra một chiêu thức đồng quy vu tận với Tiểu Xuyên khiến cả hai rơi xuống đáy vực. Tiểu Xuyên may mắn có một viên đá hồi sinh nên không chết nhưng Dương nào đâu may mắn như thế nên chôn thân nơi đáy cốc.

    Tiểu Xuyên tuy không chết nhưng do thời điểm hổi sinh là ba ngày sau khi chết, quá hạn rời khỏi thế giới trò chơi nên trở thành một người chơi mắc kẹt, bị bắt buộc lưu lại thế giới sơ cấp đó, cả phần đời còn lại chỉ quanh quẩn nơi khe vực làm bạn với cái xác của Dương.

    Ông cụ đứng dậy, lau khô nước mắt rồi nói

    - Câu chuyện đến đó là kết thúc, ta cho cậu thêm nửa ngày nữa để suy ngẫm, ta ngồi ở cửa vào đợi câu trả lời của cậu

    Nam vẫn chìm đắm trong câu chuyện, thi thoảng liếc sang nhìn cái xác mà không cần nói cũng biết là của Dương kia. Nam hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu ngẫm lại từ đầu đến cuối câu chuyện.

    ***

    Trời ngả về chiều, một áng mây vắt ngang trời được mặt trời nhuộm đỏ hồng một màu, vài ông sao sáng lấp lánh điểm sáng bầu trời. Ông cụ ngồi nhập định trên tảng đá phẳng lỳ như hòa lẫn cũng ánh hồng hắt xuống từ đám mây

    Nam đã buộc gọn mái tóc ra sau đầu, bước chân vững trãi từ từ bước về phía ông cụ, đến trước mặt ông cụ Nam quỳ xuống nói

    - Cháu đã có câu trả lời rồi

    Ông cụ từ tử mở mắt nhìn Nam, Nam nhìn thẳng vào ông cụ, nói một cách rõ ràng rành mạch

    - Cháu thấy Võ thuật có đạo của võ thuật, võ thuật gồm cả ngũ thường:

    Có "nhân", tức là người học võ học phải có lòng Nhân. Học võ không phải để hại người, để khoe tài, để kiêu căng, chà đạp người khác, mà học võ là để vừa Tự vệ vừa để bảo vệ người yếu đuối.

    Có "Nghĩa", tức là người học võ học phải có lòng “Nghĩa hiệp” và “hành hiệp trượng nghĩa”. Giữa đường thấy chuyện bất bằng là phải ra tay ngay, phải biết trả ơn một khi đã nhận ơn, không bao giờ nợ ai mà không trả.

    Có "Lễ" tức là biết cư xử, quy củ, kính trên nhường dưới. Biết cách bảo vệ danh dự của bản thân, bảo vệ danh dự cho người khác. Người học võ càng ngày càng cung kính, nhún nhường, không cao ngạo, không tự phụ, khoe khoang, không biểu diễn võ công khi không cần thiết.

    Có "Trí" tức là người học võ phải biết suy nghĩ để cho võ thuật được xử dụng đúng lúc và đúng cách hầu đúng với câu :Một trí tuệ minh mẫn trong một thân thể tráng kiện.

    Có "Tín" tức là người học võ luôn biết giữ chữ Tín của Người Anh Hùng, đã nói là làm, đã hứa là phải giữ lời.

    Nam trầm tư giây lát rồi tiếp tục nói

    - Và cuối cùng người học võ phải biết vị tha và tha thứ. Phải có suy nghĩ và hành động không chỉ vì bản thân mình mà còn vì người khác nữa.

    Ông cụ nhè nhẹ gật đầu, bước xuống từ tảng đá đang ngồi, vỗ vai Nam nói:

    - Thật ra cháu nói rất đúng nhưng cái ta muốn nói ở đây không cao siêu đến thế đâu.

    Ông cụ chắp tay sau lưng quay mặt về phía mặt trời đang dần lặn xuống, ánh sáng hồng bao trùm lấy ông cụ, mái tóc bạc phất phơ trong gió. Ông cụ chợt cất bước, vừa đi vừa nhẹ giọng

    - Võ thuật không chỉ luyện thể mà còn là luyện tâm nữa, người luyện võ luyện cho cơ thể đột phá cực hạn cũng là luyện cho bản thân một cái tâm vững như bàn thạch. Nếu cháu muốn học ta sẽ dạy cháu nhưng cháu phải luôn nhớ bốn chữ là võ tâm của môn phái ta là: Không thẹn với lòng

    Nam lẩm bẩm nhắc lại bốn chữ đó rồi nhanh chân đứng dậy bước theo ông cụ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #65
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 64: Cửu Vân Môn
    Mong các bác góp ý



    - Dậy đi, chúng ta còn nhiều việc phải làm đấy

    Ông cụ dùng ngón tay gõ gõ nhẹ vào trán Nam, kéo Nam tỉnh dậy từ giấc mộng rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Nam mở mắt nằm trên giường, định hình lại mọi chuyện.

    Tối qua sau khi về đến nhà, Nam đã chính thức bái sư, bái ông cụ làm thầy. Nam cũng biết đến tên môn phái là Cửu Vân Môn, tại sao gọi là Cửu Vân tức là chín đám mây chứ không phải Thất Vân hay Bát Vân cũng bởi chín môn võ công chính của môn phái, bao gồm:

    Nội công, Thiên Vân công, nội lực như mây tích tụ đan điền, bình thường thì nhẹ nhàng phiêu lãng, khi chiến đấu có thế hô mưa gọi gió, có sức mạnh phá núi ngăn sông.

    Bộ pháp Nhu Vân bộ, bước đi nhẹ nhàng, biến ảo như mây khói, tiến trước lùi sau vô định, khôn lường, không dấu vết khiến địch thủ không biết bước tiếp bản thân sẽ đặt chân nơi nào.

    Khinh công Thanh Vân Đăng Thiên, tuyệt kỹ khinh công của môn phái, luyện bản thân nhẹ nhàng như đám mây bay lên bầu trời. Luyện tập càng thuần thục như mây càng bay càng cao.

    Chưởng pháp Vân Phong chưởng, chưởng pháp nhẹ như gió thổi mây trên đỉnh núi, tối giản nhưng thực dụng, nhu hòa thanh thoát.

    Cầm nã thủ pháp Tỏa Vân Thủ, đôi tay chặn khóa mọi đòn tấn công của đối phương, mềm dẻo như nắm mây tóm khói, một khi đã khóa là không thể thoát ra.

    Quyền pháp, Hắc Vân quyền, giống như mây giông ùn ùn kéo tới nặng nề, dầy đặc không cho kẻ địch đường bỏ chạy.

    Cước pháp, Lôi Vân cước, mỗi lần tung cước đều nhanh, mạnh, chuẩn, nhắm đúng điểm yếu của đối phương mà tấn công.

    Kiếm pháp, Trảm Vân thập nhị thức, mười hai kiếm thức đại diện cho mười hai tầng nội lực của Thiên Vân công, luyện được một tầng nội lực mới có thể luyện được một kiếm thức.

    Cuối cùng là một tuyệt học nổi tiếng nhất của môn phái Di Vân Đại Pháp, giống như di chuyển mây trên bầu trời, di chuyển chiêu thức của đối thủ đi hướng khác, có thể di chuyển để tấn công bản thân đối thủ cũng có thể tấn công người khác.

    Nam bật dậy khỏi giường, nhanh chóng phụ giúp sư phụ làm bữa sáng rồi ăn uống, dọn dẹp thật nhanh, Nam không muốn bỏ lỡ một phút giây học tập nào.

    ***

    Ông cụ ngồi trên một khúc cây đổ, thong thả đọc cho Nam khẩu quyết của môn công phu đầu tiên, cũng là môn nội công trụ cột của môn phái Thiên Vân công. Tại sao nói Thiên Vân công là môn công phu trụ cột cũng bởi toàn bộ các môn công phu khác đều phải dựa vào Thiên Vân công mới có thể thi triển ra hết được sức mạnh của mình.

    Từ khi tham gia trò chơi, nhất là sau khi đạt cấp độ đầu tiên, cơ năng toàn thân của Nam có sự thay đổi vô cùng to lớn, không nói đến đôi mắt vốn dĩ bị cận thị nặng đã hoàn toàn khỏi hẳn, thì sự thay đổi lớn nhất là trí óc, không dám nói là học một hiểu mười nhưng khả năng ghi nhớ của Nam đã đạt đến một mức độ khủng bố.

    Toàn bộ phần khẩu quyết gần mười hai nghìn từ, Nam chỉ nghe đúng một lần là thuộc làu làu như cháo chảy. Sau khi nghe Nam đọc lại không sai sót một chữ nào ông cụ mới gật đầu tán dương rồi nói

    - Nội công môn phái ta chia làm mười hai tầng, để luyện tập cần hít thở không khí, đặc biệt là không khí trong lành không ô trọc, thu nạp tinh hoa của trời đất rồi dồn tụ hóa thành vân khí trong cơ thể, vân khí hình thành sẽ tích lại tại đan điền, cứ tích tụ dần dần sẽ hình thành được một một đám mây nội lực. Mỗi một đám mây đại diện cho một tầng nội lực.

    Ông cụ vẽ mười hai hình đám mây trên đất rồi nói tiếp

    - Nhất vân hình thành không khó, chỉ cần không phải thiên tư ngu dốt trong môi trường này thì chỉ cần từ hai mươi ngày đến một tháng là có thể hình thành được. Nhưng để hình thành đám mây thứ hai cần lượng vân khí gấp ba lần đám mây thứ nhất, đám mây thứ ba cần lượng vân khí gấp ba lần đám mây thứ hai. Các đám mây tiếp theo cũng tương tự, đám sau cần vân khí gấp ba lần đám mây trước.

    - Mỗi một đám vân khí lại đại diện cho một bước thành tựu của võ học bản thân, đám thứ nhất đại diện cho người luyện tập đã bước bước một chân vào con đường võ học đạt đến cảnh giới sinh kình, tức là trong mỗi chiêu thức đánh ra đã xuất hiện kình khí.

    Ông cụ tiếp tục chỉ vào đám mây thứ hai vẽ trên nền đất

    - Đám mây thứ hai đại diện cho minh kình, tức là có thể đem nội lực xuất ra ngoài cơ thể kèm theo kình âm vang dội, cách không cũng có thể đả thương địch thủ, nhưng nội lực xuất ra rất dễ nhận biết.

    Ông cụ khoanh tròn tách rời ba đám mây đầu lại rồi nói

    - Đám mây thứ ba đại diện cho âm kình, tức là kình khí xuất ra âm thầm không tiếng động, khoảng cách kình khí lan tới cũng xa hơn, mạnh hơn. Ba đám mây đầu gọi là thường vân, cùng là những bước đầu tiên của võ giả.

    Tiếp đó ông cụ khoanh tròn bốn đám mây tiếp theo

    - Bốn đám mây tiếp theo đại diện cho hậu thiên sơ kỳ, hậu thiên trung kỳ, hậu thiên đỉnh phong và hậu thiên đại viên mãn.

    - Sư phụ giải thích luôn cho con hiểu thế nào là hậu thiên, con người khi sinh mới sinh ra kinh mạch toàn thân cùng máu huyết, huyệt vị đều do tự nhiên sinh thành, khi đó thể chất gọi là tiên thiên. Nhưng khi lớn dần lên, ăn uống, hít thở khiến con người tích tụ các loại chất độc vào cơ thể khiến kinh mạch dần tắc nghẽn, khiếu huyệt bị che lấp làm thể chất giảm từ tiên thiên xuống hậu thiên rồi cuối cùng là biến thành người bình thường, thể chất yếu kém.

    - Có thể ví nội lực giống như một đoàn xe di chuyển trên đường vậy, thể chất thường nhân giống như một con đường đất gồ ghề nhỏ hẹp, thể chất hậu thiên giống như một con đường thành phố được trải nhựa đỡ gồ ghề cũng như rộng rãi hơn, còn thể chất tiên thiên là một con đường cao tốc ba mươi hai làn xe rồi.

    - Khi luyện Thiên Vân công giúp cơ thể từ từ loại bỏ các chất độc hại cặn bã, thế sư phụ mới nói ba đám mây đầu là thường vân, bốn đám mây tiếp theo gọi là hậu thiên vân cũng đồng nghĩa với việc cơ thể thành công loại bỏ bớt chất độc đưa con người từ thể chất bình thường quay về thể chất hậu thiên.

    Ông cụ tiếp tục khoanh tròn bốn đám mây tiếp theo

    - Bốn đám mây tiếp theo là tiên thiên vân, đại diện cho tiên thiên sơ kỳ, tiên thiên trung kỳ, tiên thiên đỉnh phong và tiên thiên đại viên mãn. Khi đạt đến tiên thiên khiếu huyệt và kinh mạch đều trở nên thông suốt, nội lực cuộn trào sinh sôi không ngừng, không còn vướng bận về số lượng nội lực như hậu thiên nữa.

    Ông cụ chỉ vào đám mây lẻ loi cuối cùng, vuốt râu nói đầy cảm thán

    - Đám mây cuối cùng này đại diện cho cảnh giới chí cao mà võ giả luôn phấn đấu hướng tới, cảnh giới Ngự, khi đó thể chất võ giả vượt trên cả khi tự nhiên sinh thành, trở thành tồn tại rồng trong loài người.

    Ông cụ vận nội công đẩy một chưởng lên trời, chín đám mây nhỏ từ lòng bàn tay ông cụ phóng lên trời rồi tan dần trong không khí

    - Sư phụ luyện tập nội công tính đến giờ đã là năm mươi năm, trong đó có hơn bốn mươi năm luyện tập trong thế giới trò chơi, nơi tinh hoa không khí không bị ô nhiễm mới đạt đến trình độ cửu vân cũng tương đương với tiên thiên trung kỳ, nói thế cũng đủ cho con hiểu việc tu luyện nội lực khó đến nhường nào.

    Thấy Nam nghệt mặt ra có vẻ hơi hoảng vì độ khó của môn nội công này, ông cụ an ủi

    - Sao thế, đừng sợ, thật ra các bậc tiền bối cũng thấy độ khó của việc luyện tập môn nội công này là quá lớn nên đã dày công nghiên cứu, qua không biết bao nhiêu đời cũng tổng kết ra được vài con đường tắt giúp các bậc hậu bối luyện tập được dễ dàng hơn.

    - Tổng kết lại cũng chỉ có mấy cách là dùng đan dược, phục dụng thiên tài địa bảo, tu luyện ở nơi tinh hoa thiên địa hội tụ và quán đỉnh. Hai cách thức đầu không cần nói làm gì, tu luyện ở nơi tinh hoa hội tụ là luyện công ở nơi được bố trí đặc biệt khiến tinh hoa thiên địa trong một khoảng cách nhất định bị tụ lại còn quán đỉnh tức là được người khác truyền cho toàn bộ nội lực người đó tu luyện cả đời.

    Nam suy nghĩ một chút rồi hỏi lại sư phụ

    - Sư phụ vậy nếu so sánh giữa tiên thiên và ngự thì như thế nào

    Ông cụ cảm thán trả lời

    - Cuộc đời ta chưa từng gặp mặt một nhân vật phong vân như vậy bao giờ nhưng theo điển tịch môn phái ghi lại, cảnh giới tiên thiên cũng chỉ là đường bộ còn cảnh giới ngự là đường hàng không rồi, con so sánh làm sao được giữa máy bay và ô tô chứ.

    - Con còn gì không thông suốt không?

    Nam trầm tư một thoáng rồi lắc đầu đáp

    - Hết rồi ạ

    Ông cụ gật đầu rồi đứng dậy

    - Được, vậy con đi theo ta

    Hai thầy trò lòng vòng trong khe vực một lúc thì đi đến một cái hồ nhỏ, nước hồ trong vắt, hoa cỏ xung quanh tươi tốt khác thường, phía xa xa là một dòng thác đổ nước xuống hồ tung bọt trắng xóa.

    Ông cụ bắt đầu dùng những hòn đá cuội ven hồ xếp lại với nhau thành một vòng tròn ngay cạnh hồ với đường kính tầm mười mét, bên trong vòng tròn, những hòn đá được đặt theo một quy luật khá kỳ dị, tạo cho người nhìn cảm giác hòn đá nên ở đó mà cũng không nên ở đó, vừa xếp ông cụ vừa nói

    - Trong thời gian mười năm sinh tồn trong thế giới trung cấp sư phụ cũng kết giao khá nhiều bằng hữu, nhờ đó sư phụ học được một cách tạo thành điểm hội tụ tinh hoa thiên địa tên là tụ tinh trận, tuy rằng khoảng cách hội tụ không lớn chỉ có thể hội tụ tinh hoa thiên địa trong bán kính năm trăm mét nhưng như thế cũng là đáng quý lắm rồi. Con nên biết điểm hội tụ tinh hoa của một môn phái cỡ nhỏ cũng chỉ được khoảng ba trăm mét thôi.

    Vừa bày trận ông cụ vừa không quên nhắc nhở Nam

    - Con quan sát cẩn thận ghi nhớ kỹ cách ta bày tụ tinh trận này, sau này còn phải dùng tới nó nhiều

    Nam vâng lời, nhanh chóng cố gắng ghi nhớ từng đường đi, nước bước, cách thức sư phụ xếp đặt tụ tinh trận với tinh thần tập trung cao độ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 13 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 3111213141523 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status