Trò chơi sinh tồnMong các bác góp ý
Tác giả: PQD
Chương 60: Dưới đáy vực
Mark không kìm nổi nước mắt bản thân, từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Mark cả ngày chỉ có học tập, luyện tập. Để trở thành một hiệp sĩ ưu tú, một niềm tự hào của dòng họ, Mark dành toàn bộ thời gian thơ ấu để huấn luyện nâng cao khả năng bản thân. Biến mình thành một cỗ máy thu hoạch kiến thưc khô khan.
Mark chưa từng có một người bạn thực sự, vị trí người kế thừa gia tộc không cho phép Mark kết bạn bởi chẳng thể chắc chắn người bạn Mark tin tưởng có đâm sau lưng mình không. Trong gia đình Mark cũng sống rất khép kín, không mấy thân thiết với anh em. Cuộc sống của Mark định sẵn là cô độc cho đến khi gặp Nam.
Một người sẵn sàng để bản thân vào nguy hiểm mà cứu giúp Mark, một người mang lại cho Mark cảm giác gia đình ấm áp anh chưa từng được hưởng, một người Mark có thể tin tưởng, một người Mark có thể thật lòng trò chuyện, bày tỏ cảm xúc, thậm chí đã kết thành anh em với bản thân, vậy mà chính tay Mark đã giết người ấy.
Tất cả chỉ tại tên Kim, chỉ tại lũ sát nhân man rợ. Mark nắm chặt tay, đấm mạnh xuống đất mà lẩm bẩm thề.
- Ta sẽ xóa sổ lũ sát nhân các ngươi
Mark gạt đi nước mắt, đứng dậy, lạnh lùng nhìn vào tử thi của tên Kim. Bảng thông báo tước đoạt hiện ra, Mark chọn lựa đồng ý rồi sút mạnh vào xác Kim khiến cái xác bay tuốt xuống vực. Đây là nơi an nghỉ của người anh em của Mark, không thể để thứ dơ bẩn như tên Kim làm ô uế nơi này được.
Mark lao nhanh xuống núi, dùng đao năng lượng chặt một cây gỗ lớn rồi vác ngược lên núi. Mark không biết Nam có tin vào Chúa vào thiên đường không nhưng Mark tin tưởng rằng Nam sẽ được lên thiên đường. Mark biến cây gỗ thành một cây thập giá đơn giản rồi cắm xuống cạnh hố, nơi Mark phát hiện ra mảnh quần của Nam.
Một tấm bia đá đơn sơ được dựng lên với chỉ đơn giản một chữ NAM được khắc lên. Mark đứng chết trân một lúc lâu trước tấm bia, ánh mắt xa xăm đầy hồi tưởng. Mark nhớ gia đình Nam ở Việt Nam, Mark sẽ tới đó gặp gia đình Nam, chu cấp hết khả năng để cuộc sống gia đình Nam được tốt hơn. Mark sẽ tới quốc gia đó, nhìn vào mặt Trúc người con gái đã chia tay Nam để nói rằng lựa chọn của cô ta ngu ngốc tới mức nào.
Nhìn xuống bia mộ đơn sơ kia một lần cuối, Mark cắn răng, nhắm mắt lại, dùng năng lượng tạo thành một đôi cánh rồi từ từ bay lên không, Mark muốn về căn nhà cũ thu thập lại di vật của Nam.
***
Tên Kim bỏ Nam lại tiến tới phía Mark đang nằm nơi xa, Nam muốn giãy dụa, muốn hét lên nhưng bản thân chẳng có chút sức lực nào. Nam thấy tên Kim ngồi xuống cạnh Mark, Mark nắm lấy chân gã rồi mọi thứ tối đen, Nam lại ngất đi.
Lúc Nam mở được mắt ra thì thấy hai người mặc áo giáp tay cầm kiếm đang đánh nhau phía xa khiến Nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mất một lúc định hình Nam mới nhận ra bản thân vẫn đang ở đỉnh núi, trước khi ngất đi nơi này chỉ có Mark, Nam và tên Kim ở đây, hai người kia chắc là Mark và Kim rồi.
Nam không hiểu tại sao hai người lại mặc áo giáp và cận chiến như thế nhưng người có thể hình to lớn giống như Mark đang liên tục áp đảo, chiếm ưu thế làm lòng Nam đỡ lo lắng hơi một chút, Nam chỉ mới hơi khép mắt lại đã lập tức tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê.
Lần thứ hai mở mắt ra cũng là lúc Nam thấy tên Kim gục xuống, như vậy là Mark đã chiến thắng, cơ hội sống của bản thân đã trở nên lớn hơn rất nhiều, Nam cảm thấy năng lượng trong cơ thể đã tích tụ được một lượng nhỏ trong lúc ngất đi. Tuy số năng lượng này khá nhỏ nhưng cũng đủ cho Nam làm thành một màn chắn năng lượng hay vũ khí năng lượng.
Nam vừa thất thần một giây đã thấy một chùm sáng màu xám từ tay tên Kim bao bọc lấy bản thân, chỉ chớp mắt Nam đã thấy bản thân đổi chỗ với tên Kim, hai luồng năng lượng tấn công đang điên cuồng lao đến.
Nam hoảng hốt, vội vàng dùng chút năng lượng ít ỏi vừa tích trữ được tạo một màn chắn năng lượng bảo vệ bản thân, một tiếng nổ lớn vang lên, mọi thứ trở nên tối đen, cảm giác đau rát nhanh chóng ập tới, Nam chỉ kịp cảm thấy cả người nhẹ bẫng rồi không biết gì nữa.
***
Nam mơ màng nghe thấy tiếng người nói, Nam muốn nghe xem người đó nói gì, muốn mở mắt ra xem người đó là ai nhưng vô ích, đôi mắt như đeo chì, không mở ra nổi, hai tai lùng bùng chẳng nghe thấy rõ cái gì cả.
***
Đây là một vùng cỏ cây rập rạp dưới đáy vực, ánh mặt trời mỗi ngày chỉ chiếu được xuống nơi đây vài tiếng mỗi ngày nhưng cũng đã đủ cho vài thứ cỏ cây sinh trưởng và phát triển.
Một bụi cây rậm cao đến ngực người chợt rung động, hai chú thỏ trắng phau nhảy ra từ bụi cỏ rồi cuống cuồng chạy theo hai hướng khác nhau. Bụi cây tiếp tục rung động mạnh hơn một ông cụ gầy gò với khuôn mặt đậm chất Á Đông, mái tóc trắng được buộc thành đuôi ngựa lắc lư sau đầu, một bộ râu cũng trắng như màu tóc từ bụi sau bụi cây chậm rãi bước ra.
Ông cụ nhìn có vẻ hom hem nhưng đôi mắt lại trái ngược hoàn toàn, ngập tràn sức mạnh và sinh lực. Ông cụ mặc một bộ quần áo có lẽ được làm từ vải chế tạo bằng vỏ cây nhìn khá thô ráp song lại làm cho bất kỳ ai gặp ông cụ một cảm giác giản dị, tự nhiên.
Ông cụ thoáng nhìn hai con thỏ, cũng không tiếp tục đuổi theo mà lựa chọn một trong hai con, nhẹ nhàng vung tay ném ra một vật gì đó, vật thể bay cực nhanh trong không khí đánh trúng con thỏ. Con thỏ đang chuẩn bị phóng ra xa chợt đứng yên bất động rồi từ từ ngã lăn ra đất.
Nếu nhìn kĩ sẽ thấy trên cổ con thỏ xuất hiện một cây kim châm cứu mảnh như sợi tóc, cây kim cắm sâu vào cổ con thỏ xuyên sang tận mặt bên kia.
Ông cụ từ tốn đi lại, nhẹ nhàng xách con thỏ lên, chuẩn bị quay về thì nhận thấy có gì đó ở bãi cỏ phía trước. Cụ lấy một sợi dây cùng chất liệu với quần áo buộc con thỏ vào hông rồi tiếp tục tiến tới bãi cỏ kiểm tra.
Đi được vài bước thì có một thứ mùi gai mũi bay tới, đây là thứ mùi kết hợp của da thịt cháy khét và mùi máu tanh, ông cụ khịt khịt mũi, lắc đầu rồi tiến tới vén cỏ ra. Xuất hiện trước mặt ông cụ là một thân người đang nằm bất động, thương tích đầy mình, tuy nhìn đáng sợ nhưng phần ngực vẫn hơi phập phồng báo hiệu người đó vẫn còn sống.
Ông cụ lại gần ngồi cạnh thân người, nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên cổ tay của cánh tay không bị cháy đen một lúc dường như lắng nghe gì đó. Độ một phút sau, ông cụ mở mắt ra sờ trên thân người kia một lượt từ đầu đến chân rồi thở ra một hơi, lẩm bẩm gì đó.
Ông cụ chỉ dùng một tay đã có thể nhấc bổng thân người đó lên, cõng trên lưng mình rồi chậm rãi quay về phía bụi rậm mà bước đi
***
Mùi thuốc bắc gay mũi ngập tràn trong không khí đánh thức Nam khỏi giấc mơ, Nam vừa mơ một cơn ác mộng, trong mơ Nam thấy mình rơi vào địa ngục với vô tận lửa đỏ vây quanh, mỗi khi lưỡi lửa táp vào bản thân lại làm Nam đau đớn khôn cùng.
Nơi đó không chỉ tràn ngập lửa mà còn đầy rẫy những bộ xương khô biết di động, có bộ đi đi lại lại, có bộ xương lại quỳ xuống đất, hai khớp xương hàm liên tục va đập vào nhau nhưng đang nói gì đó nhưng chỉ phát ra những tiếng lạch cạch của hai phần xương va vào nhau.
Một bộ xương khô thình lình cắn vào tay Nam, Nam giằng ra rồi bỏ chạy, bộ xương điên cuồng đuổi theo muốn cắn xé Nam vừa chạy vừa vang lên tiếng các khớp xương kêu lạch cạch khiếp người.
Nam sắp bị dồn vào đường cùng thì một mùi hương gay mũi xuất hiện, Nam muốn hắt xì thật mạnh, muốn giơ tay gạt đi thứ mùi đó thì bị một cơn đau thấu tim kéo tỉnh. Nam mở hé mắt, bản thân đang nằm trên một chiếc giường làm từ những thân cây gỗ nhỏ ghép lại trong một căn nhà mái tranh.
Nam đánh mắt một vòng, quanh nhà treo đầy những thứ cỏ cây khô, đối diện Nam là một lò nhỏ làm bằng đất, phía trên bắc một nồi đất tỏa khói nghi ngút, thứ mùi gay mũi cũng là từ đó phát ra.
Tiếng bước chân vang lên từ cửa căn nhà, Nam vội vàng nhắm mắt giả vờ bản thân vẫn đang hôn mê. Nam không rõ bản thân đang ở đâu, đang ở với ai nên chi có giả vờ hôn mê từ từ kiểm tra hoàn cảnh mới là biện pháp tốt nhất.
Nam hơi hé mắt, một ông cụ người châu Á râu tóc bạc phơ mặc áo vải có lẽ làm từ sợi vỏ cây bước vào. Ông cụ thoáng dừng lại một chút, cười cười rồi ngồi xuống chiếc ghế làm từ một gốc cây đối diện Nam và nói gì đó bằng thứ ngôn ngữ Nam không hiểu.
Thấy Nam không có phải ứng gì, ông cụ lại đổi ngôn ngữ khác, qua bốn năm loại ngôn ngữ gì đó đến khi ông cụ nói bằng thứ tiếng Việt hơi ngọng ngọng Nam mới hiểu được ông nói gì
- Đừng giả vờ nữa, lão biết cậu tỉnh rồi
Nam suy nghĩ một chút, rồi tự thấy nực cười về bản thân, ông cụ muốn làm hại Nam thì chẳng cần phải cứu Nam làm gì. Không đợi ông cụ đổi sang ngôn ngữ khác Nam cố hết sức mở miệng nói
- Đây là đâu
Ông cụ nhẹ nhàng đứng dậy, bê chiếc ghế lại sát giường ngồi xuống cạnh Nam, nhẹ nhàng đặt ngón tay trỏ lên cổ tay Nam, nhẹ nhàng nói bằng tiếng Việt ngọng ngọng của bản thân
- Đây tất nhiên là nhà ta rồi
Miệng Nam khô khốc, muốn nói thêm gì đó nhưng mở miệng ra lại cảm thấy như có kim chặn cứng ở cổ không nói nổi. Ông cụ bỏ tay khỏi cổ tay Nam, lấy một chiếc cốc gỗ, rót đầy nước từ một chiếc bình đất nung vào cốc rồi nhẹ nhàng kê vào miệng cho Nam uống, đồng thời từ tốn nói
- Đừng vội, cơ năng của cậu chưa phục hồi, uống chậm từng ngụm nhỏ thôi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile