TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Bạn thấy truyện này thế nào?

Người bình chọn
1. Bình chọn này đã đóng
  • Hay

    1 100.00%
  • Bình thường

    0 0%
  • Tạm được

    0 0%
  • Dở

    0 0%
Trang 23 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 132122232425 ... CuốiCuối
Kết quả 111 đến 115 của 144

Chủ đề: [Võng du] Trò chơi sinh tồn

  1. #111
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 110: Phế đan điền (tiếp)
    Mong các bác góp ý



    Đan điền là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay là các huyệt đạo trên cơ thể người. Đan điền, từ Hán Việt có nghĩa là “ruộng trồng đan dược” , là nơi khí lực dễ tập trung hay có thể tập trung khí lực nhiều nhất, mạnh nhất. Đan điền không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ là chỉ có ở phần bụng mà thực ra trên cơ thể người có đến ba bộ vị được gọi là đan điền. Vì vậy tùy theo môn phái và tùy theo mục đích sử dụng mà có các dị biệt về huyệt đạo.

    Thứ nhất là thượng đan điền: Trùng với huyệt Ấn đường (giữa 2 chân mày) còn gọi là “Đan Điền thần”. Nghiên cứu về Đan Điền được dùng ban đầu trong Đạo giáo. Tuy nhiên vì có nhiều môn phái, sách vở khác nhau nên thuật ngữ “đan điền” có thể được dùng không nhất quán bởi các môn phái khác nhau.

    Thứ hai là trung đan điền: Trùng với huyệt Đản trung (chính giữa đường nối 2 đầu ti, cắt ngang đường dọc theo xương ức) còn gọi là “Đan Điền khí”. Và cuối cùng là hạ đan điền: Còn gọi là “Đan Điền tinh”, vị trí bắt đầu ngang với huyệt Khí hải (nằm trong khoảng trên đường chính trung, dưới rốn 1,5 thốn – khoảng 3 cm) và huyệt Mệnh môn (tại cột sống, ngang với thắt lưng). Khi Đan Điền được chủ động kích hoạt, bộ vị của nó hoàn toàn nằm ở giữa và phía trên bụng dưới. Có môn phái thì nói nó nằm trên huyệt Thần khuyết (rốn).

    Do khác biệt giữa các môn phái nên để xác định đan điền một người ở đâu tương đối khó bởi với mỗi môn võ công, khi hấp thụ tinh hoa thiên địa mỗi môn phái lại có vị trí tụ khí khác nhau. Xong muốn phá hủy đan điền một người lại đơn giản hơn nhiều.

    Với mỗi người luyện cổ võ, ba vị trí huyệt đan điền đều được sử dụng song tùy từng giai đoạn võ công khác nhau thì huyệt đan điền nào được sử dụng cũng khác nhau. Với giai đoạn võ học ban đầu gồm sinh kình, minh kình và ám kình (âm kình) thì hạ đan điền được sử dụng là chính. Cái tên nói lên tất cả, đan điền tinh tức là đan điền chứa đựng và được rèn luyện bởi tinh hoa thiên địa.

    Đến giai đoạn thứ hai, hậu thiên cảnh trung đan điền được kích hoạt và sử dụng song song với hạ đan điền, cái tên đan điền khí ám chỉ việc tinh hoa thiên địa được chuyển hóa hoàn toàn thành nội lực, nội khí của bản thân. Vô vàn người luyện võ phấn đấu cả đời cũng không thể kích hoạt trung đan điền, bước chân vào cảnh giới võ giả thực thụ.

    Đến cảnh giới võ thuật thứ ba tiên thiên cảnh cảnh giới mơ ước của hàng vạn vạn người luyện cổ võ. Cảnh giới này thượng đan điền được kích hoạt tinh hóa khí, khí hóa thần nếu ở những cảnh giới trước người luyện võ vẫn phải phụ thuộc vào tinh hoa thiên địa bên ngoài thì đan điền thần lại có thể tự sinh sôi nội lực không ngừng không còn bó buộc vào ngoại giới nữa.

    Nhưng dù ở cảnh giới nào đi chăng nữa cũng thể phá vỡ luật thép dưới hậu tiên dùng hạ đan điền, hậu thiên chú trọng trung đan điền và tiên thiên phụ thuộc vào thượng đan điền. Huyệt đan điền dù khó tìm đến mấy nhưng ở cảnh giới nào thì dùng đan điền đó, nếu nói về y học bắt buộc phải tìm đúng huyệt còn muốn phá hủy thì chỉ cần đánh phá một khu vực chung nơi huyệt đan điền phải cư trú là xong.

    Đó cũng chính là điều người che mặt đã thực hiện, khiếu huyệt một người thực ra cũng chẳng lớn mấy, huyệt lớn nhất cũng chỉ bằng đầu ngón tay út, huyệt nhỏ thì như đầu kim. Bàn tay người đánh xuống bao trùm lên khu vực khiếu huyệt là quá đủ để chấn nó tan tác thành ngàn mảnh.

    Một chưởng đánh xuống, lập tức kẻ khiêu chiến trợn tròn mắt, con ngươi như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, bằng thứ ngôn ngữ pha trộn giữa bất ngờ, hoảng loạn và sợ hãi gã thốt lên.

    - Ngươi, ngươi.....

    Kẻ khiêu chiến ngất đi, lần này là ngất thật sự. Những sinh viên đang theo dõi trận chiến đến lúc này mới nhận ra diễn biến bất ngờ trên sân đấu. Vài sinh viên thô lỗ buông lời thóa mạ kẻ khiêu chiến sử dụng mưu hèn kế bẩn, một vài sinh viên nữ thì hú hét lên trước chiến thắng rõ như ban ngày của người che mặt còn phần đa là đứng dậy vỗ tay.

    Người che mặt đứng dậy, không còn chút lòng thương cảm nào với kẻ thù, bản thân động lòng chắc ẩn kiểm tra thương thế cho kẻ khiêu chiến lại bị hắn lấy oán trả ơn thậm chí suýt mất mạng, điều đó khiến hắn xứng đáng phải nhận kết cục hiện tại. Ngó thấy một số sinh viên đang leo khỏi lan can khán đài xuống sân, khỏi cần nói cũng biết là tiết mục tung hô chúc mừng, người che mặt đột ngột quay lưng rồi tung mình lao ra cửa trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Vài sinh viên gần cửa nhanh chóng đuổi theo nhưng người che mặt đã biến mất trước khi họ kịp ra ngoài.

    ***

    - Ông chủ, cho thêm rổ rau với đĩa thịt bò nhé.

    Tuấn hô to rồi quay lại tiếp tục mò mẫm trong nồi lẩu, Tuấn chắc chắn trong nồi vẫn còn một quả trứng lộn, món này Kiều thích phải vớt bằng được cho cô ấy. Nam gắp thêm một gắp rau cải rồi suýt xoa vì ăn phải miếng ớt cay.

    - Ngon chứ hả, tôi đã nói là quán này vừa rẻ vừa ngon mà.

    Nam vừa làm ngụm coca giảm cay vừa nói.

    - Uhm... công nhận hơn đứt mấy quán gần trường, vừa đắt mà nước không ngon như thế này.

    Tuấn vừa múc trái trứng lộn tìm mãi mới thấy vào bát Kiều vừa trả lời. Nhân lúc Kiều đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại Tuấn hỏi nhỏ.

    - Sao lúc nãy ông không đứng lại để mọi người chúc mừng tẹo.

    Nam đặt đũa xuống nghiêm túc nói.

    - Tôi coi ông là bạn mới nói, ông phải quên chuyện tôi ra mặt đấu với thằng kia đi, ông không hiểu chuyện gì xảy ra đâu. Nhớ lấy, không được để lộ chút xíu nào lộ ra là to chuyện ngay đấy.

    Tuấn thấy Nam tỏ thái độ nghiêm túc mới đặt muôi múc xuống, hỏi lại.

    - Chuyện nghiêm trọng thật à, lúc vào cấp cứu vào thằng kia có sao đâu, bác sĩ cũng bảo là gãy mấy cái xương sườn thôi cũng giống Trí nứt xương sườn vậy, nghỉ ngơi là khỏi mà.

    Nam nghiêm giọng.

    - Chuyện này tôi có nói ra ông cũng không hiểu được đâu, chỉ cần ông biết là chuyện vốn đơn giản đã trở thành chuyện nghiêm trọng không đùa được nữa rồi. Tôi nghiêm túc cảnh cáo ông, nhớ lấy lời tôi, lộ ra là nguy hiểm đấy thậm chí hại cả đến Kiều, không đùa đâu.

    Tuấn tỏ vẻ thắc mắc về lý do nhưng nghe Nam nói vậy cũng không hỏi kỹ thêm nữa, gật đầu.

    - Được rồi, tôi sẽ cẩn thận không nói cho người thứ ba biết.

    Nam gật đầu, tuy không được tin tưởng lắm vào Tuấn, một người khó lòng bảo mật như Tuấn thì mấy chuyện kiểu này không chắc chắn được. Nam đã lôi Kiều ra rồi, có lẽ Tuấn sẽ cẩn thận không để lộ chuyện. Thôi thì đành đi bước nào hay bước đó vậy.

    ***

    Quay lại thời điểm hơn một tiếng trước.

    - Minh kình, ít nhất cũng là chấn mộc cảnh, thua cũng không oan.

    Nam vừa lẩm bẩm xong thì Tuấn bật dậy trước sự vỡ òa của cả phòng chung, vội vàng chạy xuống đường biên. Nam đang suy nghĩ về chiêu thức kẻ khiêu chiến vừa sử dụng, một chưởng bề ngoài đơn giản nhưng dưới con mắt của Nam nó chứa không dưới ba bốn biến hóa.

    So về nội lực, chắc chắn kẻ khiêu chiến đang nghênh ngang dưới kia không bằng Nam, chiêu thức gã xuất ra vẫn mang theo âm thanh xương cốt, nội mạch bị nội lực va vào, chính là cái âm thanh ì ùng tuy bị sự ồn ào của phòng chung lấn át nhưng không thoát khỏi đôi tai Nam.

    Nhưng so về chiêu thức, có lẽ Nam chỉ ngang cơ với kẻ khiêu chiến, không phải chiêu thức của Nam không tinh diệu song chiêu thức của kẻ khiêu chiến mang tính chất tiêu diệt nhiều hơn trong khi chiêu thức của Cửu Vân môn chủ yếu nắm lấy hai chữ bình hòa thiếu đi sự sát phạt quyết đoán. Nam đoán nếu không dựa vào nội lực chỉ so chiêu thức có lẽ Nam cũng chỉ ngang cơ với kẻ khiêu chiến mà thôi.

    Đang trong dòng suy nghĩ cách thức phá giải chiêu thức của kẻ khiêu chiến thì Tuấn thì lình chạy lên ngồi phịch xuống bên cạnh cắt ngang việc suy nghĩ của Nam. Tuấn ghé sang nói nhỏ vào tai Nam.

    - Ông xuống đây tôi nhờ tẹo.

    Nói rồi Tuấn huých huých vai Nam rồi đứng dậy đi trước, Nam nhíu mày một giây rồi cũng đứng dậy đi theo.

    Đến khu vực thay đồ của vận động viên Tuấn cẩn thận kiểm tra, đến khi chắc chắn không có ai mới đóng cửa phòng thay đồ lại rồi nói.

    - Nam này tôi có tính là bạn bè với ông không.

    Nam gật đầu.

    - Ông là bạn tôi.

    Từ buổi uống rượu trên cầu vượt đi bộ Nam đã nhận thấy Tuấn không phải là người xấu, tính cách có chút xíu công tử của con nhà có tiền nhưng vẫn có thể coi là tốt tính. Thời gian hơn một tháng tiếp xúc với nhau quá đủ để Nam nhận thức được tính cách của Tuấn, nhất là vài buổi đi uống rượu tâm sự Nam đã coi Tuấn là bạn mình.

    Tuấn gãi gãi đầu, hơi ngần ngại một chút nói.

    - Ông, ....

    Nam khó hiểu.

    - Tôi làm sao cơ?

    Tuấn hít sâu mấy hơi rồi nói một.

    - Câu lạc bộ võ của tôi thua rồi, mà câu lạc bộ còn lại còn yếu hơn bọn tôi nữa, coi như tôi nhờ ông đi, ông lên đấu với tên kia được không. Tôi biết võ công ông rất cao ông lên đấu thì tên kia thua chắc. Không thì coi như vì thể diện cho trường được không.

    Nam hơi ngờ vực.

    - Tôi không nghĩ ông là người nhiều chuyện có tâm thái lo chuyện bao đồng vậy đâu.

    Tuấn hơi đỏ mặt, ngượng ngập một hồi rồi nói.

    - Hôm nay chị họ tôi cũng tới trường, hôm trước tôi lỡ khoe khoang với chị câu lạc bộ võ của trường mạnh ra sao. Tôi cũng chỉ hơi ba hoa chút thôi, nào ngờ bà ấy đến thật.

    Tuấn ôm đầu ảo não.

    - Tại hôm đó tôi có chút cồn nên khoác lác, ông hiểu mà có bà chị gái lâu lâu không gặp ai chẳng khoác lác lấy le tí chút chứ.

    Nam lắc đầu ngán ngẩm. Cái tính ba hoa chích chòe này của Tuấn Nam chẳng lạ gì nữa. Mỗi khi có bia rượu vào là chém đủ thứ chuyện toàn nói một thành ba có khi thành năm thành mười chứ chẳng đùa

    - Thôi được rồi, để tôi giúp ông vậy, nhưng tôi không muốn lộ mặt ra cho cả trường biết đâu.

    Tuấn vui mừng.

    - Tôi biết ngay là ông sẽ giúp tôi mà, ông cố thắng giúp tôi, tôi mời ông ăn cả tháng cũng được. Còn chuyện lộ mặt ông để tôi.

    Vừa nói Tuấn vừa nhìn quanh, vơ tạm một bộ quần áo của ai đó trong phòng thay đồ khoác lên Nam, lấy thêm cái khẩu trang y tế đeo lên mặt Nam và thế là người che mặt đã chuẩn bị sẵn sàng để ra sân.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Blue_sky,
  3. #112
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 111: Ba con đường
    Mong các bác góp ý



    Bíp ...... Bíp ...... Bíp ......

    Từng hồi âm thanh phát ra từ máy điện tâm đồ lặp đi lặp lại trong không gian phòng bệnh yên tĩnh khiến thính giả, đặc biệt là người nhà người bệnh cảm thấy vô cùng sốt ruột. Không gian thuần một màu trắng chẳng hề giúp người khác bình tâm hơn mà kết hợp cùng thứ không khí trầm trọng trong phòng bệnh càng làm người ta thêm loạn.

    - Sư phụ, Trương thần y đến rồi.

    Một nam thanh niên mặt chữ điền, bộ vest toàn thân thuần một màu đen kết hợp cùng mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa. Sự hoang dại cùng nghiêm túc cùng kết hợp tại một chỗ tuy trái chiều nhau nhưng ở nam thanh niên này lại trở nên hài hòa đến kì lạ, tạo thành một thứ khí chất cuốn hút hơn người.

    Trương thần y bước vào phòng bệnh, hơi nhăn mũi vì thứ mùi thuốc sát trùng hăng hăng trong bệnh viện. Xưa nay đông y và tây y luôn là hai thái cực trái ngược với nhau, đông y coi thường tây y là thứ y học của thợ cắt tóc cạo râu, không có bề dày lịch sử. Tây y lại chê đông y là thứ thủ cựu không chịu tiến bộ.

    Tuy rằng hiện nay đông y và tây y đã tìm được tiếng nói chung ở nhiều phương diện, trong đông y đã có bóng dáng khoa học kỹ thuật của tây y và ngược lại trong tây y cũng đã xuất hiện các phương thuốc đến từ đông y, nhưng đối với những thầy thuốc như Trương thần y đông y luôn có vị thế cao hơn tây y nhiều, không phải hoàn toàn ghét bỏ hay coi thường xong cũng không coi trọng.

    Trương thần y đánh mắt qua góc phòng rồi gật đầu coi như chào hỏi với ông lão mặc đồ mát kiểu Tàu ở góc phòng. Ông lão cũng đứng lên đón Trương thần y, tuy rằng nhìn bề ngoài tuổi tác ông lão này lớn hơn Trương thần y không ít nhưng không có chút kiêu ngạo hay thái độ bề trên nào mà chủ động tiến tới chào hỏi.

    - Trương thần y, may mắn là ngài đang ở gần đây, phiền tới ngài rồi.

    Trương thần y hơi nhăn nhăn mũi cố gắng quen thuộc mùi thuốc sát trùng gai mũi rồi mới từ từ đáp lời.

    - Hàn trưởng môn quá lời rồi, Thủy Hỏa môn cùng Dược Kinh có giao tình đâu phải chỉ một vài năm, ân tình của Thủy Hỏa môn Dược Kinh chưa bao giờ quên. Trưởng môn đã có lời thì dù ở đâu lão cũng sẽ cố gắng hết sức.

    Hàn trưởng môn thi lễ với Trương thần y.

    - Mong Trương thần y ra tay diệu thủ hồi xuân cho tên tiểu đồ của tôi.

    Trương thần y gật đầu rồi tiến tới vạch tấm rèm chắn giường bệnh. Người nằm trên giường chẳng phải ai xa lạ mà chính là kẻ khiêu chiến đã bị Nam một chưởng đánh nát hạ đan điền. Lúc này khuôn mặt gã trắng bệch không chút huyết sắc, hơi thở nông và ngắn một cách bất thường, biểu hiện như một người hôn mê lâu ngày.

    Trương thần y bắt mạch cho kẻ khiêu chiến, lông mày hơi nhíu lại, vạch áo bệnh nhân kiểm tra lại vùng hạ đan điền rồi lắc đầu thở dài.

    - Hàn trưởng môn.

    Vừa nói Trương thần y vừa đứng dậy tay làm động tác mời đồng thời rảo bước đi ra ngoài hành lang, Hàn trưởng môn cũng hiểu nguyên tắc không thông báo bệnh tình trước mặt người bệnh nên cũng đứng dậy theo sau.

    Hàn trưởng môn ra hiệu cho người đệ tử mặc vest đen đang đứng ngoài cửa vào để ý kẻ khiêu chiến. Chờ đến khi người đệ tử đã ngồi vào trong phòng mới cẩn thận đóng cửa phòng bệnh lại, quay sang khẽ giọng hỏi thẳng.

    - Trương thần y, thương thế của tiểu đồ ra sao, còn cứu chữa được không.

    Trương thần y ngồi xuống hàng ghế nhựa dành cho người nhà, ngửa đầu ra sau hơi xoa xoa trán nhắm mắt trầm tư một hồi rồi nói.

    - Hàn trưởng môn, thương thế của cao đồ ít nhất đã ba ngày rồi đúng không.

    Hàn trưởng môn gật đầu.

    - Thần y nói không sai. Ba ngày trước tiểu đồ nhân lúc tôi giải quyết công việc trốn ra khỏi khách sạn. Đến khi mọi người phát hiện ra trong bệnh viện đã thấy có thương thế trên người.

    Hàn trưởng môn thở dài.

    - Chẳng giấu gì Trương thần y, bổn môn có một phương thuốc bí truyền có thể đưa con người vào tình trạng hôn mê sâu, máu huyết lưu thông chậm lại gấp mười lần. Do thấy thương thế tiểu đồ nặng đồng thời kinh mạch hỗn loạn nên tôi đã cho tiểu đồ phục dụng thuốc này hòng làm giảm ảnh hưởng đến kinh mạch.

    Trương thần y chần chừ một chốc rồi nói.

    - Hàn trưởng môn thứ cho lão nói thẳng, trưởng môn cũng không phải không biết y thuật, chắc hẳn trưởng môn cũng đã nhìn ra thương thế trên người đồ đệ trưởng môn rồi chứ.

    Hàn trưởng môn sắc mặt hơi tối lại, không biết là do tức giận hay bởi lý do nào.

    - Trương thần y cứ nói.

    Trương thần y đáp lời.

    - Hạ đan điền của cao đồ đã bị người khác dùng nội lực ít nhất là trình độ minh kình chấn vỡ, thời gian phát hiện lại muộn khiến ít nhất một nửa đan điền đã vỡ vụn. Nếu nói không thể phục hồi thì không đúng nhưng tổn thương kiểu này dù chữa trị tốt đi chăng nữa cũng có khả năng cực kỳ cao để lại những di chứng cực nặng.

    Hàn trưởng môn không hổ là trưởng môn một phái, chỉ vài giây đã lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt lại quay về bình thản như thường rồi ngồi xuống bên cạnh Trương thần y.

    - Trương thần y nói thế tức là không phải không có cách chữa khỏi cho tiểu đồ.

    Trương thần y gật đầu, hai bàn tay đan vào nhau để trước bụng, mắt nhằm hờ như để lục tìm trong kí ức những thông tin cũ kỹ lâu không động tới, vài phút sau Trương thần y đột ngột trả lời.

    - Có ba cách nhưng không biết Hàn trưởng môn trả giá thế nào.

    Hàn trưởng môn không trả lời mà đưa tay vào túi áo nắm lấy vật gì đó đưa đến trước mặt Trương thần y. Lòng bàn tay mở ra vừa đủ để Trương thần y thấp thoáng nhìn thấy trong lòng bàn tay đã có thêm một mảnh ngọc bội hình tròn màu phỉ thúy, chất ngọc không phải là quá tốt với những vệt sương ẩn hiện cùng hình khắc một cây nhân sâm ở giữa.

    Trương thần y vừa thấy miếng ngọc bội sắc mặt hơi thay đổi, quay sang nhìn Hàn trưởng môn hỏi lại.

    - Ông chắc chắn chứ Hàn trưởng môn.

    Hàn trưởng môn gật đầu chắc nịch đáp lời.

    - Chắc chắn.

    Trương thần y nhìn lại miếng ngọc bội rồi thở dài đáp lời.

    - Nếu trưởng môn đã quyết như thế thì lão đạo cũng đành cố hết sức vậy. Chữa trị đan điền bị tổn thương không phải không làm được nhưng hệ số nguy hiểm rất cao, đây là điều lão cần nói trước với trưởng môn.

    Trương thần y móc từ trong ngực ra một viên sáp màu đỏ lớn bằng ngón cái rồi nói tiếp.

    - Cách đầu tiên, khả năng thành công là năm thành, theo sách Linh khu thiên Cửu châm thập nhị nguyên: Huyệt là nơi thần khí hoạt động vào - ra; nó được phân bố khắp phần ngoài cơ thể. Có thể định nghĩa huyệt là nơi khí của tạng phủ, của kinh lạc, của cân cơ xương khớp tụ lại, tỏa ra ở phần ngoài cơ thể. Theo đánh giá của Dược Kinh huyệt đạo mà cụ thể ở đây là đan điền con người cũng như bất kỳ huyệt vị nào khác đều có thể coi như một khối cầu chỉ đặc biệt hơn là nó được tạo thành từ những điểm nút kinh mạch giao thoa với nhau.

    - Khi huyệt đạo bị tổn thương tức là những đầu nối kinh mạch tụ tập tạo thành huyệt đạo bị tổn thương, cách chữa trị là dùng Khai môn đan bí truyền của Dược Kinh kích mở những điểm bị tổn thương đồng thời sử dụng các loại thuốc chữa kinh mạch từ từ phục hồi lại những đầu mút kinh mạch tổn thương giúp phục hồi lại huyệt đạo.

    Trương thần y đánh mắt sang thấy Hàn trưởng môn không nói gì hơi nhìn viên Kích mạch đan trong tay mình rồi nhắm mắt dưỡng thần thái độ như muốn tiếp tục nghe cách tiếp theo liền nói tiếp.

    - Cách thứ nhất khả năng thành công chỉ năm thành nhưng đảm bảo ít di chứng nhất, tuy vậy thời gian chữa trị tương đối dài, nhanh thì dăm ba năm, chậm thì bảy tám năm.

    Trương thần y cất viên Kích mạch đan vào ngực, lấy ra một viên đan dược khác nhỏ hơn chút xíu cũng được bọc bằng sáp nhưng màu sắc là vàng kim khác hẳn màu đỏ của Kích mạch đan.

    - Cách thứ hai tốn thời gian hơn cách thứ nhất nhưng bù lại có khả năng biến một người đan điền bình thường thành một hạt giống ưu tú với đan điền lớn hơn người thường nhiều lần. Thời gian chữa trị mất tầm chín đến mười năm nhưng cực kỳ đau đớn.

    - Cách này là sử dụng một loại thảo dược đặc biệt hiếm có tên là Phá huyệt thảo. Cách này coi huyệt đạo cũng như một căn phòng, tổn thương nhỏ thì sửa chữa, tổn thương lớn dù sửa chữa cũng được không bằng mất thì tốt nhất là phá bỏ căn phòng cũ đi, xây dựng một căn phòng mới to lớn hơn, đẹp đẽ hơn. Phá huyệt thảo sẽ phá bỏ đan điền cũ sau đó sử dụng Khai môn đan bí truyền của Dược kinh, năm phần sẽ phục hồi lại đan điền như cũ, hai phần đan điền sẽ biến dị theo chiều hướng tốt lên hay xấu đi thì lão đạo không dám chắc. Còn ba phần là thất bại.

    Thấy Trương thần y chần chứ không nói tiếp, Hàn trưởng môn mở mắt thoáng nhìn viên Khai môn đan trong tay Trương thần y rồi nói.

    - Thế còn cách thứ ba thì sao.

    Trương thần y chần chừ giây lát, cất viên Khai môn đan vào trong ngực rồi nói.

    - Cách cuối cùng này cực kỳ tổn hại đến thân thể người luyện võ, không những thế còn hao tổn âm đức người chữa bệnh.

    Trương thần y lại nhắm mắt trầm tư, giọng nói mang theo cảm xúc ngột ngạt kì lạ.

    - Cách thứ ba là bỏ hẳn huyệt đan điền mà sử dụng một huyệt đạo khác thay thế cho huyệt đan điền. Chắc Hàn trưởng môn cũng biết, đan điền cũng là một huyệt đạo trong cơ thể chỉ có điều đặc biệt hơn đôi chút mà thôi có một huyệt đạo khác cũng có nhiều nét tương tự đó là huyệt hội âm.

    - Cách này tuy nhanh chóng và không bắt người bệnh phải tu luyện lại từ đầu, nhưng khiến người bệnh tuyệt tử tuyệt tôn, hao tổn âm đức người chữa bệnh vô cùng, không phải vạn bất đắc dĩ lão đạo cũng sẽ không nhắc tới. Cách thứ nhất và thứ hai tuy có di chứng và khiến người bệnh phải tu luyện từ đầu nhưng chỉ cần đạt đến cảnh giới hậu thiên hậu kì là mọi di chứng sẽ biến mất còn cách cuối cùng này dù đạt đến tiên thiên đi chăng nữa cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng người đó không còn chút khả năng sinh dục nào nữa.

    Trương thần y nhìn qua Hàn trưởng môn nói.

    - Ba cách chữa lão đạo đã nêu ra, Hàn trưởng môn suy xét cho kĩ rồi trả lời cho lão đạo, nhưng phải nhanh lên, chậm một vài ngày nữa thì có dùng cách nào đi chăng nữa cũng uổng công vô ích mà thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Blue_sky,
  5. #113
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 112: Sóng ngầm khởi động
    Mong các bác góp ý



    Trương thần y nói xong liền ra hiệu cáo từ rồi lập tức đứng dậy, quay lưng bước về phía cửa ra cuối hành lang. Hàn trưởng môn trầm ngâm nhìn Trương thần y đứng dần chầm chậm bước về cửa mà nắm tay nắm chặt miếng ngọc bội như muốn bóp nát nó ra, gân xanh trên nắm tay nổi rõ như kìm nén cảm xúc một cách ghê gớm lắm.

    Hàn trưởng môn nhắm mắt thở dài, mở miệng gọi.

    - Trương thần y.

    Tiếng gọi mang theo cảm xúc bị dồn nén khiến giọng nói cũng đổi khác trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều. Thấy Trương thần y dừng bước, khóe mắt Hàn trưởng môn hơi giật giật khi nói tiếp.

    - Nếu bây giờ bắt đầu chữa thương thì đến tháng bảy năm sau có khả năng sử dụng nội lực bình thường được không.

    Trương thần y không quay đầu lại, trả lời luôn.

    - Khả năng sử dụng được nội lực bình thường là ba phần nếu là cách thứ nhất, một phần nếu là cách thứ hai và chín phần nếu là cách thứ ba.

    Hàn trưởng môn không đưa ra lựa chọn luôn mà hỏi tiếp.

    - Chắc Trương thần y cũng biết tháng bảy năm sau sẽ diễn ra sự kiện gì, tôi chỉ muốn hỏi thật sự không còn con đường thứ tư sao.

    Trương thần y hơi quay đầu lại.

    - Tân tinh đại điển không phải là quan trọng nhất, cái quan trọng là ông định lựa chọn như thế nào. Cách thứ tư, xin lỗi y thuật của lão đạo chỉ đến vậy không còn cách nào khác.

    Hàn trưởng môn lạnh giọng, đứng dậy nói.

    - Sao không quan trọng, ông đừng nói rằng Dược Kinh không tham gia đại điển, không tham gia thì số dược vật dùng để tu luyện của các ông do đâu mà có. Đừng nói đến mua ở bên ngoài, ai cũng biết toàn bộ dược vật bán ra đều do Thiên Tinh hội quản lý, giỏi lắm thì các ông chỉ thu được những dược vật nhỏ lẻ chẳng bằng một phần mười số dược vật các ông sử dụng hàng năm.

    Trương thần y hơi sững lại, chần chừ một hồi.

    - Đúng vậy, Dược Kinh có tham gia Tân tinh đại điển, một môn phái nói không tham gia là dối trá, nhưng không đến mức hi sinh cả cốt nhục của mình.

    Hàn trưởng môn nghiến răng ken két.

    - Đúng vậy, đó là cốt nhục của tôi, chính ông là người đã đỡ đẻ cho nó nên ông quá hiểu. Nhưng vì tồn vong của môn phái, hi sinh thì đã là gì. Dù là nó hay bất cứ ai thậm chí hi sinh cả bản thân tôi cũng được.

    Trương thần y hơi bất ngờ trước câu trả lời của Hàn trưởng môn.

    - Vậy ông đã đưa ra quyết định rồi đúng không.

    Hàn trưởng môn lùi lại ngồi phịch xuống ghế, quyết định này nói dễ thì là dễ mà bảo khó thì cũng quá khó. Hàn trưởng môn chần chừ một hồi, Trương thần y cũng không vội vã thúc giục, cảm xúc giằng co này ông đã gặp nhiều lần ở các gia đình người bệnh không phải hiếm lạ gì.

    Hàn trưởng môn giơ miếng ngọc bội vẫn cầm trên tay về phía Trương thần y, giọng nói mang theo sự đau đớn trong tâm khảm.

    - Tôi chọn cách thứ ba.

    Trương thần y gật đầu, tiến tới cầm miếng ngọc.

    - Tới buổi tối tôi sẽ quay lại.

    Trương thần y nói xong liền đi thẳng ra cửa, Hàn trưởng môn nhìn theo với ánh mắt sắc lạnh, chờ khi Trương thần y khuất bóng mới đứng dậy bước vào phòng bệnh.

    - Cương nhi.

    Người thanh niên mặc vest để kiểu tóc đuôi ngựa liền đứng dậy.

    - Sư phụ có gì phân phó.

    Hàn trưởng môn ngồi xuống cạnh giường bệnh trầm giọng ra lệnh.

    - Con dùng mọi nguồn lực của môn phái ở đây tìm cho ra tên nào đã làm chuyện này, dù tổn thất cỡ nào cũng phải tìm ra kẻ đó. Cầm lấy tông môn lệnh mà làm việc.

    Người thanh niên mặc vest hơi chấn động trước tông môn lệnh sư phụ đưa ra, dù tổn thất cỡ nào tức là không tiếc bất kỳ nguồn lực nào nữa, sư phụ thực sự tức giận rồi. Hơi điều chỉnh nét mặt, nam thanh niên cung kính cầm lấy tấm lệnh bài nhỏ hình vuông trong tay sư phụ rồi nhanh chóng đi ra ngoài phân phó công việc.

    Đây là lần thứ hai Cương thấy sư phụ ra mệnh lệnh kiểu này, tông môn lệnh lần đầu tiên ban ra là do một vị khách khanh trưởng lão bị người khác ám toán. Tông môn lệnh này ban ra đã khiến mấy trăm người mất mạng, chẳng biết lần này sẽ có bao nhiêu máu phải chảy đây.

    Hàn trưởng môn ánh mắt tràn đầy sự yêu thương cẩn thận dùng khăn bông tẩm nước ấm. khẽ lau mặt cho nam thanh niên trên giường bệnh, rồi điểm nhanh hai huyệt đạo trên ngực nam thanh niên, lập tức nam thanh niên nhíu mày, hơi mở mắt ra.

    - Minh nhi con tỉnh rồi à.

    Người nam thanh niên hơi nheo mắt trước ánh sáng mạnh từ cửa sổ, mất vài giây nam thanh niên mới nhìn rõ mọi thứ.

    - Ch .... Sư phụ.

    Hàn trưởng môn chầm chậm đỡ nam thanh niên ngồi dậy.

    - Con không cần câu nệ ở đây chỉ có hai chúng ta không có ai khác cả.

    Nam thanh niên thở ra một cách nặng nhọc.

    - Cha, con xin lỗi đã khiến cha lo lắng.

    Hàn trưởng môn lắc đầu.

    - Con không phải xin lỗi. Lỗi ở ta không trông nom con cẩn thận, cái con cần bây giờ là tĩnh dưỡng cho lại sức chứ không phải là hối lỗi những việc đã xảy ra.

    Nam thanh niên đột nhiên chuyển sang giọng đầy dữ tợn, ánh mắt như muốn giết người.

    - Cha, cha đã tìm ra kẻ bịt mặt đó chưa, con muốn băm nó làm vạn mảnh.

    Hàn trưởng môn ánh mắt lóe hàn quang.

    - Con cứ nghỉ ngơi cho tốt, cha sẽ tìm ra kẻ đó cho con báo thù, không hai có thể đả thương con trai của Hàn Bổ Thiên này mà không phải trả giá được. Con phải nhớ tên con là Hàn Thiên Minh, là con cháu Hàn gia Thủy Hỏa môn đừng nói là kẻ bịt mặt đó, dù là ông trời đả thương con đi chăng nữa ta cũng sẽ báo thù.

    ***

    Cùng lúc đó tại bệnh viện Trung ương Quân đội.

    - Ầm .....

    Cánh cửa phòng bệnh như bị trúng một viên đạn pháo bay ra đập mạnh vào tường, trong phòng bệnh, ngoại trừ giường bệnh là không chút suy chuyển nào còn những đồ đạc khác trong phòng đều vỡ vụn làm ngàn mảnh. Vụn gỗ, thủy tinh, mảnh các loại hoa quả văng tứ tán. Giữa phòng là một người đàn ông trung tuổi, mặc trên người một bộ quần áo kaki sáng màu theo phong cách Hồ Chủ Tịch thường dùng phối cùng mái tóc đã điểm sương đang gầm lên giận dữ.

    - Kẻ nào, kẻ nào đã làm chuyện này.

    Hai sĩ quan quân đội mặc quân phục chạy nhanh vào cùng bác sĩ mặt tím bầm. Vừa đến cửa bác sĩ hô to.

    - Chính người này, các anh nhanh bắt ông ta lại, ông ta đánh tôi.

    Hai người sĩ quan quân đội tiến vào phòng, trầm giọng.

    - Đứng yên, ông vừa có hành vi gây thương tích cho người khác, mời ông theo chúng tôi về trụ sở làm việc.

    Người đàn ông không nói không rằng, một tay lấy từ trong túi áo ngực ra một chiếc thẻ màu đỏ đưa cho hai sĩ quan quân đội, một tay móc điện thoại ra bấm luôn.

    Hai người sĩ quan hơi chần chừ, trường hợp kiểu này cũng đã gặp qua rồi, lại một ông tai to mặt lớn nào đó trong lực lượng vũ trang thôi, những trường hợp này hai sĩ quan thường gọi lãnh đạo giải quyết chứ bản thân không giải quyết nổi. Người sĩ quan cấp hàm cao hơn tiến tới nhận chiếc thẻ, ôn tồn nói.

    - Đồng chí thông cảm, mời đồng chí ra ngoài làm việc để tránh ảnh hưởng đến bệnh nhân.

    Người đàn ông giơ tay ra hiệu cho người sĩ quan im lặng rồi nói vào điện thoại.

    - Cậu Tuấn đó hả, tôi Chính đây. Cậu Hoàn có đó không chuyển máy cho tôi, ... Hoàn hả, tôi có việc muốn nhờ cậu, ... cháu trai tôi bị người ta đánh nhập viện cần cậu tìm hiểu giúp xem ai làm, ... đang ở bệnh viện Trung ương Quân đội, ... phòng 106, ... rồi tôi chờ máy cậu.

    Người đàn ông cúp máy, có vẻ đã nguôi giận tỉnh táo hơn liền quay sang nói với hai sĩ quan.

    - Hai cậu chờ một chút, vừa rồi tôi hơi nóng tính, có việc gì tôi sẽ trực tiếp giải thích với lãnh đạo các cậu.

    Người sĩ quan phía sau đến giờ mới để ý người phía trước vừa tiến lên cầm chiếc thẻ đang hơi run run, thậm chí có thể thấy mồ hôi chảy ra từ sau gáy bất chấp thời tiết đang vào lạnh.
    Người sĩ quan phía sau khẽ đẩy người phía trước, người này lập tức như bừng tỉnh, cung kính trả lại chiếc thẻ cho người đàn ông, run run giọng.

    - Vâng, vâng không có gì đâu ạ, tôi xin phép ra ngoài chờ.

    Nói rồi người sĩ quan quay lại kéo cả người sĩ quan còn lại và người bác sĩ đang định nói gì đó ra ngoài, ra đến cửa liền khẽ nói với cả hai.

    - Người này không đụng vào được đâu, đứng ngoài thôi.

    Người bác sĩ đang định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên, khuôn mặt tím bầm một bên lập tức nghiêm túc hẳn khi thấy người gọi đến.

    - Chào viện trưởng em Lâm đây ạ, ... vâng em đang trực chính, ... Vâng, vâng việc này để cứ để em lo, ... rồi ạ, anh yên tâm ạ.

    Người bác sĩ cúp máy, liếc nhìn vào phòng bệnh rồi quay đầu đi thẳng, vừa đi vừa lẩm bẩm.

    - Mẹ nó, coi như đen đủi.

    Người sĩ quan thứ hai vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền khẽ hỏi người sĩ quan cấp hàm cao hơn.

    - Ai đấy anh.

    Người sĩ quan kia hơi đánh mắt nhìn vào phòng bệnh rồi khẽ giọng thì thầm.

    - Cậu nghe đến đội đặc nhiệm không số mà sếp mình trước đây thi vào không được chưa.

    Cậu lính trẻ tuổi gật đầu, nói nhỏ lại

    - Có anh, nghe nói đội đặc nhiệm đấy vừa giỏi vừa vip nữa.

    Người sĩ quan thì thầm tiếp, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ

    - Người bên trong là chỉ huy đơn vị đó đấy, hiểu chưa.

    Một lát sau, nam thanh niên trong phòng được chuyển sang khu chăm sóc đặc biệt dưới sự hộ tống của chính người bác sĩ bị đánh thâm mặt và hai người sĩ quan vừa vào. Người đàn ông trung tuổi đi sau cùng một người đàn ông khác mang cấp hàm thiếu tướng quân đội.

    - Cơ quan điều tra của Công an làm vụ này à.

    Người đàn ông trung tuổi vừa đi vừa hỏi.

    - Đúng thế, anh Chính hay là để em hỏi xem tình hình hình vụ việc thế nào cho anh nhé.

    Người thiếu tướng trả lời.

    Ông Chính lắc đầu, nắm tay vang lên tiếng khớp xương nắm mạnh vào kêu rôm rốp.

    - Không cần, việc này cứ để anh, anh sẽ tự tìm ra đứa nào đánh thằng Khánh nhà anh như thế này.

    Người thiếu tướng mướt mồ hôi nhanh chóng nói.

    - Bình tĩnh anh, đừng dùng đến lực lượng bên mấy anh em đặc biệt chứ, cứ để em nhận vụ này về bên mình là được rồi mà.

    Ông Chính hơi liếc người thiếu tướng rồi nói.

    - Thôi được rồi, anh nghe chú, ba tháng nữa mà không có kết quả là anh tự làm.

    Người thiếu tướng vội vàng đáp ứng, thấy ông Chính cùng chiếc xe giường từ từ biến mất sau cánh cửa thang máy mới vội vàng lấy điện thoại ra phân công nhiệm vụ cho cấp dưới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Blue_sky,
  7. #114
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 113: Sóng ngầm khởi động (tiếp)
    Mong các bác góp ý



    - Anh Hưng, anh Hưng có việc rồi

    Một thanh niên tóc vàng, xăm trổ đầy tay đậm tiêu chuẩn du côn thời đại mới với cái dây chuyền vàng to tổ chảng đeo trên cổ vừa gọi to vừa chạy xồng xộc vào phòng. Hưng đang cẩn thận lau chùi chiếc lọ gốm cổ yêu thích bị tiếng gọi làm giật mình suýt nữa trượt tay rơi chiếc lọ xuống đất.

    - Thằng Tám không hiểu tiếng người à, tao dặn bao nhiêu lần rồi. Có chuyện gì mà mày chẳng gõ cửa gõ kiếc gì đã lao vào phòng tao thế, ngứa vảy muốn ăn đòn à.

    Hưng ngẩng đầu một tay đặt cái lọ lên bàn một tay cầm cái giẻ đang lau lọ thuận tay ném vào đầu Tám đồng thời sẵng giọng mắng. Nam thanh niên tên Tám chẳng để ý đến việc Hưng mắng chửi, thở lấy hơi một hồi rồi lôi ra một bản fax đưa cho Hưng.

    - Cái quái gì đấy.

    Hưng cầm lấy bản fax cằn nhằn, không phải thằng này là em họ của Hưng thì chắc Hưng cho nó một trận rồi đuổi đi từ đời tám hoánh nào rồi. Hưng đọc lướt qua mấy dòng đầu trên bản fax thì đứng bật dậy, xô đổ cả cái ghế da yêu quý. Cẩn thận đọc hết bản fax, tay Hưng run run rồi ngẩng phắt đầu dậy.

    - Triệu tập toàn bộ anh em, dù ở đâu, làm gì có chết cũng phải lết về văn phòng ngay cho tao. Triệu tập hết nhanh lên.

    Con số trên bản fax cùng ấn ký trên nó làm Hưng thật sự kích động, môn phái chưa quên mình, sư tôn chưa quên mình, mình vẫn luôn là một thành viên Thủy Hỏa môn, dù là đệ tử ngoại môn cũng là một phần tử của Thủy Hỏa môn cơ mà.

    Thằng Tám hơi gãi đầu.

    - Anh Hưng, thế mấy anh em xin nghỉ về quê với vợ đẻ, người nhà ốm thì sao.

    Hưng bực mình bước tới đánh vào đầu thằng Tám.

    - Mẹ nó, đánh cho mày bớt ngu đi. Tao bảo gọi hết là gọi hết, mặc mẹ bọn nó có việc gì phải đến ngay cho tao.

    Tám vừa che đầu tránh Hưng đập tới vừa nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

    - Rồi, rồi anh đừng đánh nữa, em ngu đi đây.

    Hưng rống lên.

    - Mẹ mày, nhanh lên gọi hết cho tao, đóng cửa vào thằng đầu đất.

    Hưng đóng mạnh cửa khi thấy Tám mải chạy quên đóng cửa, rút điện thoại ra gọi.

    - Anh Tuấn Anh, em Hưng đây.

    Đầu dây bên kia, một nam thanh niên cơ bắp nằm trên giường, bên cạnh là một thân hình nóng bỏng đang cuốn chặt lấy như con bạch tuộc uể oải trả lời.

    - Ừ anh đây, mới có chín giờ sáng chú gọi gì vậy.

    Hưng kích động nói vào điện thoại.

    - Môn phái chưa quên chúng ta đâu anh, có lệnh từ môn phái, tông môn lệnh hẳn hoi.

    Tuấn Anh bật dậy khỏi giường mặc kệ cô gái nóng bỏng bên cạnh đang uốn éo vì bị đánh thức, hơi nghi hoặc hỏi.

    - Cái gì, tông môn lệnh, chú không đùa đấy chứ, cẩn thận không nhầm thì chết.

    Hưng sảng khoái đáp lời.

    - Có hóa thành tro em cũng nhận ra tông môn lệnh, nhầm là nhầm thế nào.

    Tuấn Anh nghiêm túc hẳn lên, hắn biết tông môn lệnh đại diện cho điều gì.

    - Nhiệm vụ ban ra là gì vậy.

    Hưng trầm giọng.

    - Tìm người, kẻ đó đã đả thương một nhân vật thượng tầng của môn phái.

    ***

    Trong phòng họp án của cơ quan an ninh điều tra, hai sĩ quan an ninh ngồi đối diện cùng hai sĩ quan quân đội trao đổi liên tục vấn đề gì đó, không khí trong phòng khá căng thẳng bởi cả hai bên đều có vẻ sắp nổ ra tranh cãi.

    - Án này không liên quan gì đến bên quân sự các anh hết, vụ việc này không có liên quan đến quân nhân các anh muốn chuyển quyền điều tra là không được.

    Người sĩ quan an ninh mang cấp bậc Đại tá hơi chỉnh lại gọng kính rồi cứng rắn nói. Đối diện cũng là một vị Đại tá, chỉ khác biệt là thuộc hệ thống quân đội đáp lại luôn.

    - Ai nói với các anh không có quân nhân, một trong hai người bị thương thuộc đội đặc nhiệm của chúng tôi, đó là thiếu tá Trần Duy Khánh đang làm nhiệm vụ xã hội hóa bên ngoài.

    Vị đại tá an ninh hơi nheo mắt, mở nhah hồ sơ chỉ vào một trang A4.

    - Đây là kết quả thẩm tra bên cục hồ sơ của các anh, không có người nào tên Trần Duy Khánh thuộc lực lượng quân đội, còn bên công an, chắc tôi cũng không cần nói kết quả tra cứu nữa chứ.

    Vị đại tá quân đội khẽ cười, lấy từ cặp da bên cạnh ra một tập hồ sơ mỏng.

    - Nếu đã dùng đến hồ sơ thì đây, hồ sơ quân nhân đầy đủ, trong đó còn có báo cáo đề xuất xã hội hóa cán bộ của chúng tôi nữa.

    Vị đại tá quân đội đẩy hồ sơ lên trước mặt để người đại tá an ninh đọc được rõ ràng. Cửa phòng bật mở, một nữ sĩ quan quân đội đi vào đưa một tờ giấy cho vị đại tá, vị đại tá quân đội đọc lướt qua rồi mỉm cười đưa tờ giấy lên bàn.

    - Đây là báo cáo đề xuất chuyển vụ án của chúng tôi, có phê duyệt đồng ý của cục trưởng các anh và cục trưởng chúng tôi trên đó đấy.

    Vị đại tá an ninh mím môi nhìn người đại tá quân đội đứng dậy, mỉm cười rồi đội mũ chào đúng điều lệnh.

    - Cậu Thanh, cầm lấy hồ sơ, chúng ta về. Chào các đồng chí, cảm ơn sự hợp tác của các đồng chí. À, mai chúng tôi sẽ chuyển một bản đề xuất chuyển vụ án cho các vị lưu trữ nhé.

    Vị đại tá quân đội nhấn mạnh chữ hợp tác, cười mỉm rồi bước thẳng ra cửa để lại người trung úy thu hồ sơ vội vã vừa chào vừa chạy theo. Đến khi hai người đó khuất bóng, Thành gằn giọng.

    - Sếp Trung, chẳng lẽ mình lại chịu thua như thế à. Chúng ta mất bao nhiêu công sức điều tra mà để bên họ muốn lấy là lấy thế à.

    Vị đại tá tên Trung không trả lời, ra hiệu cho Thành đợi rồi lấy tờ báo nhân dân bên cạnh lên đọc. Thành thấy thế thì im lặng, đừng tưởng sếp Trung đọc báo, thực ra đây là thói quen khi ông suy nghĩ, ông càng đọc báo tức là đang càng suy nghĩ lung lắm.

    Cửa phòng lại mở ra, một thiếu úy an ninh tiến vào, để một chiếc cặp clearbag lên bàn.

    - Sếp Trung, hồ sơ sếp yêu cầu phô tô đây ạ.

    Đại tá Trung nhếc mép cười, gấp tờ báo lại, nhận tập hồ sơ đưa sang cho Thành.

    - Ai bảo cậu chúng ra chịu thua. Vụ án này chúng ta không điều tra nữa nhưng có một vụ tai nạn ở gần khu trung cư Hồ Tây, nhiệm vụ của cậu là điều tra vụ tai nạn bỏ chạy đó.

    Thành dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhận tập hồ sơ xem lướt qua rồi mỉm cười.

    - Sếp đúng là cao tay, đúng vậy vụ án bí ẩn ở gần Wmark chúng ta dừng điều tra nhưng vụ tai nạn trên đường Lạc Long Quân có dấu hiệu liên quan đến an ninh, cần điều tra.

    Đại tá Trung cười cười, cầm tờ báo lên đọc tiếp, nhỏ giọng.

    - Thế cậu còn ngồi đây làm gì, nhanh chóng đi lấy lời khai người biết việc đi.

    Thành dạ một tiếng rồi đứng dậy.

    - Cậu Tín, đi cùng tôi đi lấy lời khai cho mau quen việc.

    Thiếu úy Tín chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thấy đại tá Trung ra hiệu đồng ý liền cùng đại úy Thành vội vã đi xuống lầu.

    ***

    Trong khi có hàng trăm người đang tản ra tứ phía tìm kiếm mình thì Nam lại hồn nhiên không biết gì cả. Mà có biết đi chăng nữa cũng không quan trọng bởi Nam đang rơi vào tình huống khốn khó hơn nhiều.

    Nam lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi đổ ra như tắm, quần áo rách tả tơi. Xung quanh Nam đồ đạc lộn xộn tung tóe lên thậm chí còn bừa bộn hơn trước nhiều lần. Trên đầu Nam một làn hơi nước mỏng từ từ bay lên, khuôn mặt càng quỷ dị khi một bên đỏ hồng như bị xung huyết trong khi một bên trắng bệch chẳng có chút máu nào.

    Tất cả bắt đầu từ buổi sáng này, như bình thường Nam dậy tập thể dục, đến khi chạy về thấy khuôn mặt cô chủ nhà trọ ló ra khỏi cửa tự dưng trong đầu Nam xuất hiện một ý nghĩ quái đản - Không biết nếu cái khuôn mặt của cô chủ ăn một chiêu Vân Phong chưởng hay bị một quả cầu năng lượng đập vào thì thành cái dạng gì nhỉ.

    Ý nghĩ đầy khát máu đó vừa lóe lên đã bị Nam dập tắt ngay, công nhận cô chủ hơi chua ngoa nhưng không đến nỗi Nam nảy sinh ý định khát máu như thế chứ. Nam vội vàng về phòng trấn áp cái cảm giác muốn vỗ một chưởng vào đầu cô chủ nhà trọ như vỗ vào đầu con gấu nâu trong thế giới sinh tồn đang không ngừng trỗi dậy. Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn nhiều khi Nam đi qua phòng cô sinh viên học bên nhân văn đầu dãy trọ.

    Cô này có nuôi một con mèo khá nghịch ngợm nhưng được cái bắt chuột khá tốt, cả xóm trọ nhờ nó mà chuột bớt hẳn đi. Điểm xấu nhất của nó là thích kêu ing ỏi mỗi buổi sáng sớm hay thấy người đi qua. Như thói quen bình thường, thấy Nam đi qua lập tức một tràng meo meo ing ỏi vang lên.

    Như mọi ngày Nam sẽ nhanh chóng đi qua nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao bàn tay Nam lại tự dưng xuất hiện một quả cầu năng lượng nhỏ bằng trái bóng bàn, tiếp sau đó chẳng hiểu tại sao quả cầu năng lượng đó bay vút đi nhắm thẳng vào con mèo đang ngồi trên trạc cây. Có lẽ con mèo nhờ bản năng cảm nhận được nguy hiểm nên con mèo tránh được quả cầu năng lượng chính diện nhưng sức ép từ vụ nổ khi quả cầu năng lượng bùng nổ lúc va chạm với trạc cây cũng khiến nó văng đến trước cửa phòng trọ cô sinh viên học nghệ thuật nằm thoi thóp thở.

    Nam hoảng sợ, hoảng sợ thực sự trước sự việc vừa diễn ra. Tại sao bản thân lại hiếu sát đến thế chứ. Nam vội vàng dùng bộ pháp di chuyển về phòng với tốc độ chóng mặt khi có tiếng người tỉnh giấc bởi tiếng nổ vừa xong vang lên.

    Bước vào phòng Nam đột nhiên như nổi điên, trong người như có một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy làm bên trong cơ thể như bị thiêu đốt, Nam hất tung hết đồ đạc trong phòng, quần áo, sách vở tung tóe ra nền đất, dường như chưa cảm thấy đủ, Nam xé rách cả quần áo đang mặc trên người, lăn lộn trên nền đất như một người điên.

    Mất một lúc lăn lộn Nam mới có thể làm chủ lại được bản thân, cố gắng chịu đựng cảm giác bị thiêu đốt từ bên trong đang hành hạ cơ thể, Nam nặng nhọc lết bản thân lên trên giường và cũng chật vật không kém mới có thể ngồi xếp bằng được, cố gắng nhắm cặp mắt vằn đỏ. Nam phải tìm hiểu chuyện quái dị gì đang xảy ra trong cơ thể mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 05-11-2017 lúc 23:09.

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Blue_sky,
  9. #115
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 114: Tẩu hỏa nhập ma
    Mong các bác góp ý



    Nam nghiến răng cố gắng áp chế ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong nội tạng. Từng huyệt đạo như chỉ chực chờ nổ tung, từng đường kinh mạch như bị hàng trăm hàng ngàn mũi kim đâm chọc. Thân thể đau đớn nhưng chưa là gì so với tinh thần, trong đầu Nam nảy ra muôn vàn suy nghĩ độc ác cướp, giết, hiếp không gì không có, không cái nào không độc ác thú tính khiến thế nhân kinh hồn.

    Giờ cần giải quyết ngọn lửa đang thiêu đốt từ trong ra cùng xua tan những ý nghĩ giết chóc đầy tanh máu trong đầu. Nam cố gắng minh tưởng, đưa bản thân vào trạng thái tu luyện, Nam lờ mờ đoán ra bản thân đã bị tẩu hỏa nhập ma như sư phụ đã từng loáng thoáng cảnh báo, cách duy nhất để không phát điên là minh tưởng loại bỏ tạp niệm tránh để tạp niệm biến thành các ảo cảnh giam cầm bản thân không thể thoát ra.

    Đến thời đại mà truyện võ hiệp nhan nhản, tiên hiệp khắp không gian mạng như bây giờ, mấy chữ "tẩu hỏa nhập ma" đã không còn xa lạ gì với người đời nữa. Hầu hết chúng ta chỉ nhắc đến chúng như là một danh từ sáo rỗng, khuôn mẫu để chỉ trạng thái mê cuồng của giới võ lâm cao thủ thượng thừa, nhưng những gì thuộc về bản chất của hai hiện tượng này dường như vẫn nằm trong một cõi mơ hồ.

    Tẩu hỏa nhập ma được gọi gộp với nhau nhưng thật ra lại là hai tai biến riêng biệt và trái ngược về tính chất lẫn nguyên do, song hai tai biến này đều dẫn đến trạng thái mất tự chủ, điên cuồng của con người.

    Nói về tẩu hỏa, từ xưa đến nay các kinh điển về khí công trong giang hồ đều đi đến thống nhất rằng đó là tình trạng khí lực hay nội lực chuyển động bất chấp qui luật và nằm ngoài ý muốn của người luyện công. Trong khi đó nhập ma lại là trạng thái mê loạn với những ảo ảnh vọng tưởng hoặc không bao giờ có thật thái quá của người luyện công.

    Hiện tượng tẩu hỏa bắt đầu với những cơn căng tức ở bụng và ngực kèm theo cảm giác hoa mắt chóng mặt do khí lực di chuyển thái quá đến các bộ phận cơ thể gây ra. Đến một giai đoạn nặng hơn người luyện công sẽ cảm thấy đau đớn, nóng rực toàn thân và dần mất hẳn sự tự chủ cho đến lúc điên cuồng thực sự.

    Hiện tượng nhập ma được coi là nguy hiểm hơn rất nhiều vì chỉ được phát giác ở giai đoạn bệnh đã trở nên nặng nề, khó chữa trị. Đây là quá trình người luyện công dần dần bị lôi cuốn vào những ảo ảnh để rồi lấy giả làm thật, tiến đến trạng thái hôn mê, tán thần và cũng dẫn tới sự điên cuồng vào giai đoạn cuối.

    Nhưng tựu chung lại cả hai hiện tượng tẩu hỏa và nhập ma đều được dẫn đến do việc luyện tập trái với qui luật tự nhiên. Khi quá trình tập luyện sai lầm như thế diễn ra sau nhiều ngày sẽ gây ảnh hưởng trầm trọng đến hệ thống khí huyết, sự trật tự của cơ thể. Hai tai biến tẩu hỏa nhập ma chỉ xảy ra khi và chỉ khi người luyện công coi nhẹ quá trình, bỏ qua thứ tự các bước luyện công nhằm mau chóng đạt đến thành quả.

    Do dục vọng đó, người luyện công đã vô tình dùng ngoại lực để ép buộc bản thân, bất chấp sự hài hoà của cơ thể và hơi thở, luyện tập cuồng nhiệt và cuối cùng đi đến những hậu quả thật đáng tiếc. Họ quên rằng chính sự nhịp nhàng tự nhiên với cơ thể mới có thể đem đến tinh tiến trong võ công.

    Nam cắn răng, điểm mạnh mười mấy huyệt đạo khắp ngực và bụng. Dùng toàn bộ chỗ tư duy tỉnh táo còn sót lại mở kho chứa đồ lấy ra bộ kim châm cứu "Bách huyệt kim" của Cửu Vân môn. Đến thời điểm này, khả năng không chế bản thân của Nam đã kém đi nhiều, cả bộ kim cuốn trong tấm da thú rơi tứ tán khắp giường.

    Tay Nam run rẩy cố sức nhặt một cây kim, tay run quá rồi cây kim nhẹ hều chỉ nhỉnh hơn chục gam mà trở nên nặng tựa núi cao. Bình thường nhắm mắt Nam cũng xác định được vị trí huyệt đạo trên cơ thế nhưng giờ phút này thì chịu hoàn toàn, đành sử dụng phương pháp thủ công vậy. Nam bắt đầu xác định vị trí châm kim ở nơi gấp hai vành tai về phía trước, huyệt vị nằm ở điểm gặp nhau của đường thẳng dọc giữa đầu và đường ngang qua đỉnh vành tai, ngay tại chỗ đó có một khe xương lõm xuống cũng là nơi cư trú của huyệt bách hội.

    Nam dồn hết sức lực đang không ngừng chạy loạn xạ trong cơ thể cầm kim cắm mạnh vào huyệt bách hội vừa xác định, cây kim vừa cắm vào là cơ thể Nam như bị đóng băng, mọi sự run rẩy trên cơ thể lập tức đình chỉ lại. Huyệt bách hội có tác dụng khai khiếu, định thần, bình Can, tức phong, thăng dương, hồi dương cố thoát, .... Nhưng với Nam hiện tại chỉ có một tác dụng chính là chống lại sự điên cuồng và hôn mê. Nam thử cựa quậy một chút, tác dụng không tệ, bớt điên hẳn đi, cả người cứng lại tuy không phải không thể vận động nhưng để di chuyển cực kỳ khó nhọc, khỏi quằn quại đập phá nữa.

    Mọi thứ suy nghĩ trong đầu như loạn thành một đoàn, đủ thứ hình ảnh điên rồ làm Nam khó lòng tập trung được. Nam càng cố gắng để minh tưởng càng cảm thấy trong đầu như muốn nổ tung. Đến nước này chỉ còn cách nguy hiểm nhất là đưa bản thân vào trạng thái hôn mê để loại bỏ hết tạp niệm đồng thời vận dụng ý chí bản thân để thoát khỏi trạng thái nhập ma.

    Với Nam tẩu hỏa không đáng sợ bằng nhập ma, tẩu hỏa có thể khiến võ công thụt lùi nhưng nhập ma thì chỉ có con đường chết mà thôi. Trong cơn hỗn độn loạn xạ đang diễn ra nơi ở trí óc Nam bỗng nhớ lại những lời sư phụ căn dặn.

    ***

    Nam nhớ hôm đó trời khá nhiều tuyết, tuyết trắng cả khe núi tạo thành không khí trầm lắng khó tả trong lòng người. Nam vừa uống một thang thuốc giúp tăng cường nội lực trong cơ thể vừa nghe sư phụ giảng giải.

    - Tư chất con rất tốt nhưng để đề thăng công lực lên đến ám kình trong vòng chỉ vài tháng ngắn ngủi ta đã sử dụng rất nhiều dược vật, những dược vật này tuy rằng có lợi cho việc tăng cường công lực nhanh chóng nhưng cũng để lại một số hiểm họa tiềm tàng.

    Nam đặt bát thuốc xuống, dò hỏi.

    - Hiểm họa tiềm tàng? Con không hiểu ý sư phụ lắm. Mặc dù nội lực con tăng nhanh nhưng vẫn tuân thủ tuần tự các bước sư phụ căn dặn, không đốt cháy bất kỳ giai đoạn nào mà.

    Sư phụ Nam trầm ngâm một chút như để tìm cách diễn đạt cho thật hợp lý sau đó lấy thêm một cái bát làm bằng đất nung để lên bàn rồi nói.

    - Thế này nhé, con hãy tưởng tượng chiếc bát này như cơ thể của một người tập võ.

    Vừa nói sư phụ Nam vừa cầm lấy bình nước bên cạnh từ từ đổ vào bát bằng gỗ mà Nam dùng uống thuốc.

    - Coi như nước tượng trưng cho nội lực của người luyện võ nhé. Con thấy đấy nếu nước được đổ vào bát một cách chậm rãi thì không có chút nào rơi rớt ra ngoài và chiếc bát cũng nguyên vẹn không tổn hao gì cả.

    Sau đó sư phụ Nam chuyển sang chiếc bát bằng đất nung vừa lấy ra.

    - Coi như chiếc bát này là cơ thể của con.

    Lần này sư phụ Nam đổ mạnh nước vào bát, nước văng khắp bàn đồng thời chiếc bát bị nghiêng ngả rồi rơi khỏi bàn xuống đất. Nam nhanh tay tóm lấy chiếc bát để lại lên bàn, sư phụ Nam mỉm cười đặt bình nước xuống.

    - Con thấy đấy nếu nội lực trút vào quá đột ngột thì sao. Đầu tiên là phung phí nội lực thừa thãi, giống như nước văng ra khỏi bát vậy, thứ hai là nội lực thừa ấy sẽ tồn tại trong cơ thể khiến việc hấp thu nội lực của con với ngoại giới khó khăn hơn bởi sự ngăn cách khắp nơi của nội lực dư thừa mà con không hấp thụ được giống như nước ở bên ngoài bát tạo thành vũng quanh bát vậy.

    Sư phụ Nam cầm chiếc bát lên khỏi bàn rồi thả xuống nền đất, chiếc bát làm từ đất nung lập tức vỡ tan.

    - Đây là điều cuối cùng cũng là điều đáng sợ nhất, do nội lực trút vào quá nhiều khiến cơ thể không chịu nổi, dần dần trở nên mất cân bằng cuối cùng là tan vỡ.

    Nam nghe sư phụ nói mà tái mặt, trong vài tháng Nam sử dụng tụ tinh trận cùng các loại thuốc một cách điên cuồng làm nội lực tăng lên chóng mặt, con đường người bình thường phải mất vài năm thậm chí vài chục năm bị kéo ngắn lại chỉ còn vài tháng ngắn ngủi. Như thế chẳng phải đến một thời điểm nào đó cơ thể Nam sẽ bị tan vỡ như chiếc bát kia và lên bàn thờ ăn xôi hay sao.

    Thấy Nam có vẻ hơi sợ hãi sư phụ Nam đột nhiên bật cười.

    - Đừng lo, chẳng lẽ sư phụ chưa tính đến tình huống này đã cho con sử dụng thuốc một cách bừa bãi hay sao. Sư phụ thu đệ tử chứ không phải thu một người thí nghiệm thuốc.

    Nói rồi sư phụ Nam móc ra một viên thuốc to bằng ngón tay cái đưa cho Nam, viên thuốc màu đỏ hồng trên mặt có những đường bất quy tắc giống như những sợi tơ nhỏ màu tím bao quanh.

    - Tình trạng sư phụ vừa nói đến được gọi là "tẩu hỏa nhập ma", nếu một ngày con cảm thấy một trong các dấu hiệu sau cơ thể mất đi sự cân bằng, tinh khí thần bất ổn, ảo giác xuất hiện cùng sự bất ổn về cảm xúc thì ngay lập tức phải sử dụng viên thuốc này. Viên thuốc này gọi là "Cầm khí hoàn", tác dụng của nó là cầm cố nội lực trong cơ thể con, khiến nội lực lập tức suy giảm. Khi đó những bất ổn về nội lực sẽ bị kìm hãm lại hoàn toàn đồng thời cho con cơ hội để hấp thụ lại những nội lực còn dư chưa hấp thụ được đang ẩn nấp trong cơ thể. Nhưng có một điều cần phải nhớ, khi sử dụng thuốc con phải ở trạng thái hôn mê bởi những đau đớn do viên thuốc này mang lại không phải thứ con người có thể chịu được đâu.

    ***

    Nam cười khan một tiếng, cuối cùng thì ngày đó cũng đến, Nam run rẩy dùng chút sức lực còn lại nhặt tấm da chứa bách huyệt châm lên. mở ngăn chứa đồ nhỏ trên tấm da lấy ra viên thuốc cầm khí hoàn được Nam đặt trong đó.

    Nam cắn răng uống viên thuốc sau đó nhân lúc dược lực chưa phát tác nhặt một cây kim đâm mạnh vào huyệt Minh Tình, Nam như cây chuối đổ ập xuống giường hôn mê. Một lúc sau dược lực của thuốc cũng bắt đầu phát huy, khiến cho mặc dù bị hôn mê nhưng cơ thể Nam không ngừng co giật thể hiện những đau đớn bản thân phải gánh chịu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Blue_sky,
Trang 23 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 132122232425 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status