Trò chơi sinh tồnMong các bác góp ý
Tác giả: PQD
Chương 115: Mơ
- Cậu Nam, Nam ơi ....
Cô chủ nhà trọ nghển cổ lên gọi vào trong phòng, quái lạ rõ ràng cửa khóa trong mà lại không thấy người đâu, chả lẽ lại ngủ quên, bình thường giờ này phải dậy rồi mới phải.
Nếu coi xóm trọ này như một cái mạng nhện được phóng to lên vô số lần thì cô chủ xóm trọ sẽ giống như con nhện đã cần mẫn đan mắc, nằm giữa tấm mạng. Chỉ cần có bất cứ việc gì xảy ra trong xóm giống một chút rung động nhỏ trên tấm mạng thôi là cô cũng cảm nhận được.
Hôm nay cái xóm trọ này đã gặp đủ chuyện linh tinh rồi. Đầu tiên là con mèo của con bé Hòa, chẳng biết đứa thất đức nào làm nó bị thương như vậy. Con mèo cũng chỉ hơi nghịch ngợm tí chút chứ chẳng phá hoại hay ăn vụng gì mà có đứa lại đánh nó thậm tệ đến vậy.
Nhìn bộ dạng của con mèo, chắc đến tám, chín phần là do bọn trộm cắp mèo gây ra. Cái xóm trọ này càng ngày an ninh càng kém đi rồi. Lần trước cậu Nam này mất trộm đến giờ cũng chưa thấy mấy anh cảnh sát có thông báo gì mới. Phen này á, cô là cô lên phường nói cho sợ, nói cho lần sau mấy ông khu vực ấy qua khu này nhiều hơn mới được, không cứ trộm với chả cắp suốt ngày đến ngủ cũng chả ngon.
Nhìn cái con bé Hòa đang ôm con mèo dở sống dở chết dặt dẹo ngồi trước cửa khóc tu tu đến tội nghiệp đã khó chịu rồi giờ lại thêm cái cậu Nam này nữa. Thanh niên mà suốt ngày chỉ thấy thể dục với chả thể thao chẳng thấy học hành gì, con nhà người ta học ngày học đêm còn chả ăn ai nữa là. Lười học giờ còn đổ đốn ngủ nướng không đến trường nữa, cứ thế này thì còn lâu mới lên xã hội chủ nghĩa được nhá.
- Nam ơi, dậy chưa, dậy đi học đi, thanh niên gì mà ngủ nướng thế ....
Gọi đến ba bốn lần mà không thấy trả lời, cái thằng này lì quá rồi đấy. Đã vậy bà chửi vén cho mà nhớ nhá.
- Nam ơi, bố mẹ cho tiền đi ăn đi học chứ đi ngủ à, ....
Mất mười phút mát mẻ các kiểu mà cánh cửa phòng Nam vẫn đóng im ỉm. Cô chủ nhà trọ khô hết cả mép mà chả thấy Nam có tí ti phản ứng nào liền nóng máu phát hỏa thêm năm phút nữa. Cánh cửa phòng vẫn đóng trơ trơ như cười nhạo vào khuôn mặt đỏ gay của cô chủ nhà trọ.
Cô chủ nhà trọ đang định làm thêm một tràng nữa thì chợt thấy có gì đó không đúng. Nãy giờ hết nói mát mẻ lại trì triết như thế người khác như thế nào thì cô chẳng biết nhưng cái cậu Nam này trăm phần trăm là phải mò ra rồi mới phải. Đầu óc cứ mải nghĩ vẩn vơ nên loạn cào cào cả lên chẳng chú ý mấy chi tiết nhỏ này làm bản thân mất bao nhiêu công sức văn vẻ.
Cô chủ nhà trọ kéo cánh cửa sổ, cánh cửa sổ phòng này lỏng lâu lắm rồi, dùng lực kéo một cái là có khe hở đủ nhìn vào phòng rồi. Cô chú mới hé mắt vào nhìn vài giây đã vội vàng đứng dậy chạy về phòng, vừa chạy vừa vội la với cô bé sinh viên trường nghệ thuật đang ngồi sụt sịt vuốt ve con mèo khọt khẹt, chia buồn với cô bé trường nhân văn.
- Khóc mồi cái gì mau gọi xe cấp cứu. Thằng Nam ngất trong phòng kia kìa.
Chạy được vài bước cô chủ quay lại nhìn cô sinh viên trường nghệ thuật vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- Còn ngây ra đấy à, gọi thêm thằng Lực ở đầu xóm nữa, cô về lấy chìa khóa cửa sau phòng thằng Nam
***
Tối quá, mọi thứ tối đen như mực. Nơi này là chỗ nào mà tối vậy nhỉ, Nam thử giơ tay lên khua khoắng, chẳng thấy gì cả cũng chẳng hiểu là tay mình đang xòe ra hay nắm vào nữa nhỉ, tay cứ nặng chình chịch muốn nhúc nhíc một chút cũng khó.
Nam như đang trôi trên một dòng sông, cả người cứ bồng bềnh. Rõ ràng đầu nhớ tới muốn làm một việc gì đó lắm lắm nhưng chẳng hiểu vì sao lại chẳng thể nhớ ra đó là việc quái quỷ gì, cái cảm giác chỉ thấy trong lòng như có gì đó thôi thúc phải làm băng được nhưng chẳng biết đó là cái gì thực sự khó chịu.
Có cái gì đó ồn ào bên tai rồi Nam nhận thấy mình có thể di chuyển được rồi. Cảm giác bồng bềnh khó chịu bỏ xử, cứ dùng đôi chân mình đứng lên, đi từng bước vững chãi là dễ chịu nhất. Bỏ quách cái việc đang thôi thúc trong lòng sang một bên, rời khỏi chỗ này đã. Mà chỗ này là đâu nhỉ, thực hay mơ.
Nam không biết chuyện xảy ra bên ngoài, bởi bản thân đang phải chiến đấu rất gian nan, mới đi được vài bước Nam đã rơi vào thế giới ma quái, khắp nơi là thứ chân dài, tay dài, cả cái đầu cũng dài luôn cứ quấn lấy bản thân, chặt đứt một cái lại tới cái khác, không ngừng không nghỉ, như muốn quấn chết y, cái cánh tay chết tiệt kia như con rắn uốn éo bò trên mặt đất, tóm lấy cổ chân không buông. Nam cũng chẳng hiểu bản thân từ đâu mà có con dao này trong tay nhưng cứ có vũ khí là tốt rồi, chém đã.
Chém giết rất lâu mà không hết, cúi đầu nhìn hai chân mình đã có vô số bàn tay, bàn chân đứt, kể cũng lạ chỉ thấy mỗi tay với chân còn mấy cái đầu chẳng biết chạy đi đâu hết rồi. Nam đi mỗi bước đều vô cùng khó khăn, nhân lúc cánh tay còn chưa mò tới, Nam cầm đao chém bàn tay trên chân, chém phải vào chân mình, không thấy chảy máu nhưng đau lắm, Nam không kìm được kêu lên một tiếng to.
Kêu xong mới phát hiện những cái tay dài, chân dài bị mình dọa bỏ chạy rồi, đắc ý xách đao đi trên con đường mấp mô, cái chỗ chết tiệt này không có mặt trời, không có trăng, được cái lúc trước tối đen xì xì giờ thì đỡ hơn đôi chút cả bầu trời chỉ có ánh sáng mờ mờ chân trời, không rõ là bình minh hay hoàng hôn nữa như cứ có tí sáng sáng soi đường là tốt lắm rồi.
Nam thấy phía xa bất chợt xuất hiện một căn phòng sáng sủa giữa không gian, có ánh sáng là có người, Nam mừng húm, vội vàng đi tới. Vừa tới nơi thì mặt đã xị ra, cô chủ phòng trọ chẳng biết làm thế nào lại ngồi chình ình ở giữa phòng. Quái hơn nữa là trong phòng đầy những chiếc đài kiểu củ, cái nào cái đó bật hết công suất với đủ thứ kênh từ ca nhạc đến tin tức.
Cô chủ đang đấu khẩu với một chiếc đài, thao thao bất tuyệt nói gì đó, chẳng hiểu nhưng ồn ào vô cùng chẳng những cô chủ phòng trọ nói, mà cái đài cũng không ngừng phát ra tiếng người, lải nhải không ngớt, bịt tai lại vẫn nghe thấy ong ong trong đầu.
Nam bịt tai, bỏ chạy, càng chạy âm thanh lại càng to hơn giống như muốn khoan vào não Nam vậy. Thứ âm thanh đáng sợ đó giống như tên lửa tìm nhiệt, liên tục đuổi theo, không ngừng dội vào đầu Nam khiến Nam sống dở chết dở. Điên tiết quá, Nam hét lên
- Con mẹ nó rốt cuộc mày là thứ gì, mày muốn cái gì hả?
Thế giới liền trở nên yên tĩnh, Nam cho rằng âm thanh của mình đối phó với những thứ loạn xà ngầu muốn điên đầu này rất có hiệu quả, cho nên Nam quyết định hát, rất nhiều bài hát Nam đã không nhớ được nữa, cho nên hát từ hai con thằn lằn con, hát tới con bướm xuân rồi chuyển qua tuổi trẻ thế hệ Hồ Chí Minh, chợt thấy hát rất có cảm giác, rất sung. Hát bài này lại nhớ tới lúc đi thanh niên tình nguyện, một cảm giác sảng khoái như xé gan toạc họng, tiếc là giọng không được tốt lắm, với lại một mình mình hát chẳng hoành tráng được như đồng ca nhưng vẫn thấy hay chán.
- Từ biển khơi đến miền rừng núi cao, cờ Đoàn ta mang ảnh Bác với tên người vĩ đại. Hồ Chí Minh công ơn của Bác như biển trời. Tình Người ấm trong tim ta trên đường tranh đấu.
Vì đất nước ta ra đi xây đời hạnh phúc cho mai sau thỏa lòng mong ước của Bác Hồ đêm ngày hằng mong. Là công sức ta xây nên đất trời tổ quốc thêm xanh tươi thỏa lòng mong ước của Bác Hồ đêm ngày hằng mong. Là thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh, vì ngày mai ta xây đắp những công trình vĩ đại. Đồng lúa trĩu bông quê ta nhà máy khói ngút trời. Cả tổ quốc trong tương lai ánh điện tỏa sáng.
Hát khản hết cả giọng, mệt lắm rồi mới nhận ra mình đang nằm mơ, không xong, phải về thôi, trước khi mê man nhớ mình đang làm gì đó thì phải, chỗ này không rộng lắm, nhưng đi mãi không tìm thấy cửa ra, con mẹ nó, cho một cái biển chỉ đường cũng tốt.
Thực sự không còn sức mà đi nữa rồi, nếu có cái điện thoại ở đây thì tốt quá, book phát Grab cái là có xe đi, mấy anh bạn xe ôm trẻ trung đó có thể chở mình ra, ai cũng nói google map phủ sóng toàn thế giới cơ mà, thế nào chẳng tìm được đường ra. Tiếc là chẳng có điện thoại haiz.
Đây là giấc mơ, Nam biết thế, mình bị giam trong mơ rồi, chết tiệt, dao không còn tác dụng nữa, nên chẳng biết thế quái nào đã biến thành gậy, rất giống gậy cái mà mình dùng để đi đập tổ ong khi còn nhỏ ở vùng thôn quê. Không quá dài, không quá ngắn, tròn tròn nằng nặng cực kỳ đầm tay. Có cái gậy chống cũng hay, phải tiến về phía trước, phải tìm được đường ra khỏi chỗ này, cái cảm giác hối thúc phải làm một việc gì đó khiến trong ruột Nam như muốn cuộn lên.
Trời đổ mưa rồi, ướt hết mặt, nhưng quần áo không ướt, thế bất nào lại vậy được nhỉ. Còn có mùi gì đó vừa giống mùi rượu lại nằng nặng kiểu cồn, pha trong đó là thứ mùi cay cay găn gắt của chất diệt khuẩn trong bệnh viện, mẹ nó, đây là thứ nước mưa kiểu quái gì vậy. Ấm ấm lại cứ trơn trơn thế nào ấy.
- Cái gì thế, đừng, đừng.
Nam mở mắt, mờ mịt, phải chớp mấy cái mới nhìn mọi thứ được mờ ảo, sao lại có mẹ ở đây được nhỉ, mẹ đang ở quê cơ mà. Chẳng lẽ bản thân vẫn đang nằm mơ. Sau mắt, tai cũng dần khôi phục tác dụng, Nam nghe thấy tiếng khóc xé lòng của mẹ vang lên, nghe ra được, đây là khóc vì vui sướng chứ không phải vì buồn, vì mẹ khóc rất to.
Một ông hói đầu mặc áo dài màu trắng như áo blur hay sao ý nghe thấy đi vào, không nói không rằng gì dùng ngón tay banh mắt Nam ra, rút cái đèn pin nhỏ trong túi áo chiếu qua chiếu lại vào mắt Nam, mỉm cười tắt đèn cất vào trong túi, khuôn mặt già nhăn nheo chan hòa niềm vui, quay sang nói với mẹ Nam.
- Tỉnh rồi, không còn gì phải lo lắng nữa, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt vài hôm là được.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
P/S: Cuối năm bận nhiều việc quá, với lại đống việc tồn đọng từ lúc ốm khiến chẳng bản thân chẳng có time mà viết nữa, xin lỗi mọi người nhé