TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 17

Chủ đề: Linh

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định Linh

    Chương 1:
    Thành phố Dana, cầu Thupha.
    Cầu Thupha là cây cầu treo vắt ngang cửa sông Thuba. Thân cầu dài gần một km, vào những ngày lộng gió lắt lư tựa như một chiếc võng. Và gió luôn luôn thổi mạnh.
    Tựa tay vào thành cầu nhìn ra phía xa, Chấn Đông có thể thấy mặt biển lấp lánh ánh bạc trải dài đến chân trời. Mũi đất Moca kéo dài như mõm con cá heo ăn vào lòng biển. Nơi tận cùng mũi đất có bức tượng Phật khổng lồ nhô cao, màu trắng toát. Ánh nắng phủ lên thân tượng, tỏa ra một vẻ đẹp thoát tục thánh khiết.
    Thật đẹp, Chấn Đông nghĩ. Nhưng vẻ đăm chiêu trên gương mặt hắn chưa từng nhạt đi.
    "Này!" Ai đó vỗ vai Chấn Đông. Hắn không nhanh không chậm quay đầu lại. Hắn không biết người này, hay tại sao anh ta lại dừng xe để gọi một người xa lạ là hắn. Nghi vấn, nhưng Chấn Đông không định mở miệng hỏi trước.
    "Cậu sẽ nhảy chứ?"
    "..."
    "Ở dưới kia cậu sẽ không cần bất cứ cái gì nữa..., nên, cậu hãy để lại cho tôi, một việc tốt cuối cùng trước khi rời bỏ cõi đời này... Cậu thấy thế nào?"
    "Tôi sẽ đập vỡ mặt anh! Tôi sẽ đếm tới mười!"
    "..."
    "Chín"
    "..."
    "Bảy"
    "Được rồi, tôi đi ngay, đi ngay!" Người lạ bỏ đi về phía chiếc xe máy của mình. Khi rồ ga phóng đi, gã không quên buông lại một câu: "Không nhảy thì đứng đây làm gì, đồ khùng!"
    -0-
    Chút nhạc đệm nhỏ xáo trộn mọi thứ. Việc đứng nơi thành cầu ngắm cảnh biển bỗng không còn gì thú vị nữa. Khi hắn quay người định đi, gió bỗng nổi lên. Gió trên cầu Thupha luôn luôn thổi mạnh, nhưng có thể thổi mạnh tới mức khiến quần áo tóc tai trên người Chấn Đông rung lên bần bật và bay lượn tứ tung thì...
    Có tiếng cánh quạt! Một chiếc trực thăng bay thấp ngang trên đầu Chấn Đông. Ánh mắt hắn dõi theo cánh cửa hông để mở của nó. Ánh nắng khiến hắn không thể nhìn rõ người ở trên đó. Nhưng hắn có thể thấy một vật gì đó được người nó quăng ra ngoài, vẽ một đường vòng cung trước khi rơi tõm xuống mặt biển.
    Chiếc trực thăng bay cao dần rồi mất hút ở phương xa. Trên cầu Thupha, ánh mắt Chấn Đông nhìn đăm đăm chỗ mặt biển nơi vật lạ rơi xuống.
    Đó có thể là bất cứ thứ gì. Một mảnh rác, hay thậm chí là một cái smartphone còn mới nhưng đã lỗi thời. Và đó cũng có thể là một thứ gì đó tuyệt vời!
    Đôi lúc, Chấn Đông cũng không hiểu nổi chính hắn. Điều gì khiến hắn rút điện thoại ra khỏi túi và gọi cho lão Ba? Một hi vọng? Một sự điên cuồng? Một sự xốc nổi?
    -0-
    Từ lúc liên lạc với lão Ba cho tới lúc Chấn Đông ngồi trên chiếc ghe của lão trong lúc lão thả lưới mất hơn nửa ngày. Việc Chấn Đông đang làm có thể xem như là mò kim đáy bể. Nhưng mỗi khi lão Ba than vãn, hắn luôn đáp lại rằng: "Nó rất nặng, và sẽ chẳng trôi đi đâu cả!"
    Tất nhiên, hắn chẳng biết nó là cái gì, hay nó phải chăng thực sự nặng như hắn nói.
    "Nếu nó thực sự nặng như cậu nói, vậy giờ hắn đã nằm im nơi đáy sông rồi." Lão Ba nói. "Lão đã già, không còn tráng kiện như xưa nữa. Mấy lá phổi của lão đây đã lẹp kép chẳng thể chứa được bao nhiêu không khí nữa rồi!"
    Chấn Đông thừa biết lão Ba muốn nói gì. Hắn thở dài, sau đó bắt đầu cởi sạch quần áo.
    "Cậu nên khởi động một chút trước khi lặn xuống. Lũ chuột rất đáng sợ, cậu biết đấy!"
    Chấn Đông nghiến răng hì hục khởi động. Hoạt động của hắn khiến chiếc ghe lắc lư tợn, lắm lúc như sắp lật hẳn. Lão Ba ngồi ở mũi ghe, tay chống sào cười khì khì. Lão già đã có tuổi, phải, nhưng cơ thể tuy mỏng manh mà lại cứng cáp như cây sắt, nào có chút nào già yếu chứ.
    -0-
    Chấn Đông khởi động suốt mười phút. Rồi, hắn thận trọng lùi lại chỗ đuôi thuyền, khẽ gật đầu với lão Ba một cái trước khi ngửa người ngã xuống nước.
    Lòng sông nơi cửa biển đục ngầu, phải khó khăn lắm Chấn Đông mới có thể phân biệt được phương hướng. Hắn lặn xuống, xuống nữa, cho đến khi chạm đáy. Việc mày mò tiếp theo sẽ mất thời gian, và đòi hỏi cả sự may mắn nữa. Thời gian thì Chấn Đông có rất nhiều, còn may mắn thì...
    Tay Chấn Đông sờ soạn trên nền cát và đụng phải một hộp chữ nhật. Vỏ hộp bằng thép, trơn bóng lạnh lẽo. Linh cảm nói với Chấn Đông rằng hắn đã tìm thấy thứ mình muốn tìm.
    -0-
    Thứ mà Chấn Đông mang lên từ lòng sông là một bộ thẻ bài được đặt trong một hộp thiếc. Cái hộp tầm thường không có điểm gì đáng chú ý, đem bán đồng nát cũng chẳng bõ, được Chấn Đông nhét vào túi quần. Còn bộ thẻ bài...
    Mẹ kiếp thật!
    "Ấy! Cậu làm gì đấy?"
    Lão Ba kêu lên khi thấy Chấn Đông ném đống thẻ lại xuống sông.
    "Chí ít cũng bỏ lại vào hộp mà ném chứ!"
    "..."
    Những cái thẻ nhẹ tựa như chiếc lá, rời tay Chấn Đông không rơi ngay mà bay phất phơ chao liệng thấp dần. Chất liệu làm nên chúng thực sự tốt. Nhưng đến cùng cũng chỉ là mấy lá bài vớ vẩn mà thôi.
    Hửm!
    Lá thẻ bài cuối cùng dính chặt vào tay Chấn Đông. Hắn dùng sức vẩy cũng không thể khiến nó rơi khỏi tay được. Nơi thẻ bài dính vào tay, Chấn Đông cảm thấy càng lúc càng nóng, càng lúc càng bỏng rát. Hắn đã không còn thảnh thơi đứng nơi mũi thuyền hóng gió nữa mà đổi sang nửa ngồi nửa quỳ, tay trái ôm chặt lấy tay phải. Mặt mũi hắn nhăn nhúm trong đau đớn, còn ý thức thì càng lúc càng mờ mịt.
    Khốn kiếp! Chấn Đông rủa một câu cuối cùng trước khi rơi hẳn vào bóng tối.
    -0-
    Không biết qua bao lâu.
    "Cậu đã tỉnh!"
    Chấn Đông gật đầu ngồi dậy. Hắn đang nằm trong một túp lều nhỏ bên trong bốc mùi hôi rình. Mùi tanh tưởi của cá kết hợp với mùi ẩm mốc của đống mùng mền, mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi thực phẩm ôi thiu.
    "Nếu tôi chết trong cái lều này, dám cá phải ba mươi năm sau người ta mới phát hiện ra!"
    Ánh mắt lão Ba hơi đảo. Đừng nói là Chấn Đông đã nói bậy trúng ngay suy nghĩ đen tối của lão già đó chớ. Hắn kiểm tra bàn tay phải. Vẻ mặt bất cần của hắn dần cau lại, sau cùng thì trở nên nghiến răng nghiến lợi.
    "Cái con (@#$*&@(#!"
    Lão Ba ném cho Chấn Đông một ánh mắt đồng cảm. "Nếu không phải lão ở cùng cậu suốt cả buổi sáng thì lão chắc chắn đã nghĩ rằng cậu mới xăm cho mình một cái hình, ờ, phải nói sao nhỉ, rất là dữ đấy!"
    "Dữ cái con mẹ lão!"
    "Cậu Đông! Lão đáng tuổi ông nội cậu đấy!" Lão Ba trách móc bằng cái giọng cười khì khì, nào có nửa điểm giận dỗi. Lão già đang cười khi người khác gặp họa. Một lão ngư dân khốn kiếp! Cái hình xăm khốn kiếp! Mấy cái thẻ bài khốn kiếp! Cả cái tính bốc đồng khốn kiếp của chính hắn nữa!
    -0-
    Thành phố Dana có mọi thứ. Một tiệm xăm hình đương nhiên không phải là ngoại lệ. Chấn Đông dừng xe trước cửa tiệm, một chốn tối tăm xập xệ khi nhìn từ bên ngoài. Khi đẩy cửa bước vào, không gian bên trong..., cũng tối tăm y vậy! Nhưng được cái là không khí thơm mát một cách đáng ngạc nhiên.
    "Ê! Anh bạn muốn xăm hình hả!?"
    Một gã gầy nhoẳng, trên người chi chít hình xăm, lan cả lên mặt lên cổ ngồi thụt hẳn trong một cái ghế bao sát tường lên tiếng hỏi. Chấn Đông đánh giá gã trong nửa giây rồi trả lời: "Không! Tôi muốn xóa hình xăm!"
    "Anh muốn xóa hình xăm?" Có gì đó trong giọng nói của gã khiến Chấn Đông nghi ngại. Nhưng sự khác biệt quá nhỏ để Chấn Đông có thể diễn tả bằng lời. Hắn gật đầu xác nhận. Gã chủ tiệm chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Chấn Đông, run giọng hỏi: "Cho tôi xem cái hình xăm..., được chứ?"
    "Dĩ nhiên rồi!" Chấn Đông đáp, trong lòng càng cảm thấy đáng nghi. Hắn đưa tay phải lên và xòe ra trước mặt gã chủ tiệm. Đây lẽ ra nên là một màn khá xấu hổ. Chấn Đông đã tin rằng hắn sẽ bị cười nhạo. Nhưng không, những gì đang diễn ra thì hoàn toàn khác hẳn. Ánh mắt gã chủ tiệm đăm đăm. Gã liếm môi, có vẻ vô cùng căng thẳng.
    "Tôi..., anh..., tôi..." Gã nói mãi mà không thành lời. Khi Chấn Đông đang định cắt ngang gã thì có tiếng gót giày gõ lộp cộp trên bậc thang gỗ. Dõi về nơi âm thanh phát ra, Chấn Đông thấy một cặp chân dài miên man mang giày cao gót, sau đó là váy ngắn, áo thun siêu ngắn để lộ bụng, bó lấy gò ngực căng tròn. Hai cánh tay để trần, mang bao tay. Gương mặt cô gái xinh đẹp không tì vết, ánh mắt sắc sảo và nụ cười mỉm trên môi.
    Cô gái xuống khỏi cầu thang, hướng lại phía Chấn Đông, đẩy gã chủ tiệm sang một bên và xăm soi hình xăm trên tay Đông. Thật lạ là Chấn Đông đã không thu tay lại. Những gì đang diễn ra vô cùng bất bình thường, và nếu Chấn Đông vẫn còn tỉnh táo, hắn lẽ ra đã nên rời khỏi đây, ngay lập tức!
    Nhưng hắn không còn tỉnh táo nữa. Cô gái xem xét hình xăm của Chấn Đông, còn Chấn Đông thì xem xét cô. Mắt hắn dõi lên, xuống, rồi lại lên, xuống, lặp lại không chừng.
    "Anh biết hình xăm trên tay mình là cái gì chứ?"
    "Tôi..." Chấn Đông cuối cùng cũng lấy lại sự tỉnh táo. Hắn thu tay lại. Đối với câu hỏi, nếu thành thật, Chấn Đông sẽ trả lời là có. Hình xăm thiếu nữ trên tay hắn gọi là Kurome, một nhân vật nữ trong một Manga mà hắn từng đọc. Và, điều này cũng có nghĩa là hắn thừa nhận bản thân có đọc Manga. Một nguyên tắc vàng trong số độc giả Manga đó là, họ không đời nào thừa nhận điều này!
    "Sao nó lại xuất hiện trên tay anh?" Cô gái tiếp tục hỏi.
    "Điều đó có quan trọng không?" Chấn Đông hỏi lại, cũng âm thầm lùi lại một bước. Hắn càng lúc càng cảm thấy không ổn. Hắn cần phải rời khỏi nơi đây, tuy nhiên, chân cẳng hắn thì vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ, còn miệng thì hỏi lại rằng: "Cô tên là gì?"
    "Mikasa!"
    "Xin chào Mikasa! Tôi gọi là Ku!Ro!Me!" Chấn Đông dám thề hắn không phải người đã nói những lời này!
    Toàn thân hắn nóng bừng! Với mỗi chữ Kurome, thân nhiệt hắn lại tăng thêm hàng chục độ! Đau đớn khiến hắn không thở nổi! Vô thức, hắn ngửa cố thét dài! Tiếng thét rời khỏi cổ họng hắn nghe vừa xa lạ vừa quen thuộc, và cao chói lói!
    "Độ tương hợp chỉ là 10%! Dĩ nhiên là như vậy rồi!" Giọng Mikasa lẩm bẩm, từng chữ đều rõ ràng rành mạch.
    Chấn Đông quỳ trên đất, ánh mắt khóa lên đôi chân của Mikasa. Hắn tỉnh táo lạ thường. Cơn đau, sự nóng bỏng, những tạp niệm, chúng đều đã biến đi đâu hết cả. Hắn nhìn rõ khoảnh khắc mũi giày cao gót của Mikasa đá về phía mình, và nhẹ nhàng ngửa người né tránh. Mượn thế, Chấn Đông đảo người bật dậy, tiện thể đáp trá một cú song phi thẳng đứng nhắm vào cằm của Mikasa. Mục tiêu của hắn khẽ nghiêng đầu xoay nửa vòng ra sau, tránh khỏi cú đá.
    Chấn Đông và Mikasa đứng đối diện nhau, ánh mắt chăm chú quan sát đối phương. Sau lưng Mikasa, trên sàn nằm một thân người bất động. Máu chảy loang lổ từ cổ anh ta, đọng dần thành vũng.
    Qua chừng một phút, Mikasa là người lên tiếng trước: "Cậu đã ném đi những thẻ bài khác có phải không?"
    "Cô đã biết!" Chấn Đông đáp lời.
    "Tôi đã biết!" Mikasa gật đầu. "Và lí do thì rất đơn giản..., vũ khí của tôi đã rời khỏi vỏ còn trong tay cậu vẫn không có gì cả."
    Trong tay Chấn Đông quả thực không có gì cả. Nhưng còn trong tay của Mikasa? Thấy ánh mắt của Chấn Đông, Mikasa mỉm cười và khẽ nghiêng mình. Lúc này, Chấn Đông mới thấy trong tay Mikasa quả thực đang nắm một cặp song kiếm. Trên một trong hai lưỡi kiếm hãy còn đọng một giọt máu đỏ.
    Chấn Đông không ngạc nhiên, nhưng lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi tự bao giờ.
    Cặp song kiếm mỏng như cánh ve và sắc bén hơn cả dao cạo trong tay Mikasa lóe lên rồi biến mất. Cô gái giơ cao hai tay và chậm rãi lùi lại. Khi hình bóng của cô đã lùi hẳn vào trong bóng tối của cửa tiệm, cô cúi chào Chấn Đông một cách đầy quý phái: "Hẹn gặp lại!"
    Trong tiệm xăm chỉ còn lại Chấn Đông một người. Hắn đứng như trời trồng, vẫn chưa thể tiêu hóa hết mọi việc. Chỉ khi có tiếng còi xe cảnh sát lanh lảnh vang lên, hắn mới lại hoàn hồn. Tiếng xe cảnh sát đỗ lại ngay trước cửa. Chấn Đông đảo nhìn một lượt khung cảnh trong tiệm, sau đó phóng về phía cầu thang. Nhưng có hai việc đã xảy ra lúc ấy khiến ý đồ bỏ trốn của hắn không thể trở thành hiện thực. Thứ nhất, cảm giác nóng bừng lại xuất hiện. Và thứ hai, hắn trượt chân lên máu, rất nhiều máu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Nanhtrang3000, ngày 24-10-2018 lúc 11:52.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacmaitrang,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 2:
    Đồn cảnh sát phường Thac.
    Lúc bấy giờ trong đồn đang diễn ra một cảnh tượng khá kinh điển. Một gã tội phạm trên người bê bết máu ngồi trước bàn thẩm vấn. Phía đối diện hắn là trung úy Nguyễn Thân Chinh, một người trẻ tuổi tài cao, tiền đồ sáng lạn bậc nhất trong đồn.
    Nhưng ngay cả trung úy Chinh cũng đang cảm thấy rất bối rối, dù vẻ mặt lạnh tanh không để lộ chút cảm xúc nào. Kẻ bị tình nghi và bị bắt quả tang tại hiện trường từ chối mở miệng. Cậu ta không đòi luật sư, không giải thích, cười khẩy khi nghe nhắc đến bố mẹ mình. Hồ sơ của cậu ta cho đến hôm nay là một mảnh giấy trắng.
    Người bị hại cùng với cậu ta cũng chưa từng gặp mặt trước đây.
    "Mọi người đều có những buồn phiền của riêng mình," trung úy Chinh nói. "Cho dù bố mẹ đã đối xử với cậu như thế nào, thì họ vẫn là đấng sinh thành của cậu. Chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc chắn sẽ khiến họ rất lo lắng!"
    Lại là một cái khịt mũi khác. Trung úy Chinh biết rằng mình đã đánh trật lất. Câu chuyện không đi đến đâu cả. Và, sự thực mà anh không nói cho kẻ tình nghi biết, đó là mọi chứng cứ hiện tại thật ra đang có lợi cho cậu ta.
    Tiệm hình xăm số nhà mười bảy đường Quata đã bị lục tung đến mọi ngõ ngách, từ một viên gạch cho đến hố phân, nhưng vũ khí gây án vẫn bặt vô âm tín. Các xét nghiệm tử thi cho thấy đã không có đụng chạm gì giữa nạn nhân và kẻ bị tình nghi. Người chết dường như đã không nhận ra là mình đã bị tấn công, ngay cả đến giây phút cuối cùng, dù rằng trên gương mặt người chết có dấu hiệu của sự bất an.
    Và quan trọng hơn hết thảy là, đã có nhiều cuộc điện thoại gọi tới để báo về vụ án, những cuộc điện thoại nặc danh mà trung úy Chinh tin rằng đã được gọi đi từ trước khi nạn nhân bị sát hại.
    Rời khỏi phòng thẩm vấn, trung úy Chinh ra lệnh cho thuộc cấp theo dõi sát sao kẻ bị tình nghi. Cậu ta tỏ ra bình tĩnh một cách đáng ngờ. Linh tính nói cho anh biết rất có thể ngay trong đêm nay, cậu ta sẽ có hành động. Điều này cũng có nghĩa là cuộc hẹn tối nay sẽ được hủy.
    Nở một nụ cười nhẹ, trung úy Chinh lấy ra di động và gọi cho người yêu được mẹ anh giới thiệu cho mình. Anh không phải một người giỏi nói dối, chỉ trừ khi đó là đang đối mặt với bọn tội phạm. Thế nên, hiện tại đã có một lí do chính đáng, giọng nói của anh liền trở nên sang sảng. Các đồng nghiệp khác tình cờ đi ngang trước cửa phòng trung úy Chinh có thể nghe thấy rằng, vì công việc, đêm nay anh đã hủy hẹn với người yêu. Tin này lan khắp cả đồn chỉ trong nửa ngày, và danh tiếng của trung úy Chinh trong lúc vô tình lại tăng thêm một bậc.
    -0-
    Cốc cốc! Cốc cốc! Cốc!
    Trung úy Chinh vừa đặt máy xuống liền nghe có người gõ cửa. Kiểu gõ 2 2 1 này là của bạn đồng nghiệp Huy thân thiết của anh. Đúng như dự đoán, cửa mở và Huy bước vào. Nếu trung úy Chinh là kiểu người cao lớn "mảnh mai" thì Trần Bá Huy lại thấp và chắc nịch. Dĩ nhiên, thấp là chỉ khi so sánh với trung úy Chinh mà thôi.
    Tự nhiên như ở phòng mình, Huy kéo ghế ngồi xuống trước mặt trung úy Chinh.
    "Cà phê chứ?"
    "Cảm ơn!"
    Nhìn đống giấy tờ chất thành núi trên bàn làm việc của trung úy Chinh, Trần Bá Huy không khỏi hít sâu một hơi. Thằng nhãi này thực sự làm việc quá mức chăm chỉ, khiến những người khác cũng không thể lười biếng nhàn rỗi được.
    "Thế nào rồi? Cây 31 có vẻ thú vị nhỉ?" (Cây: Case)
    "Quả thực thú vị!"
    Trung úy Chinh không biết là không nghe ra giọng châm chọc của Huy, hay là cố ý giả nai nữa. Chồm người tới, Huy trợn mắt nhìn trung úy Chinh, hạ giọng: "Cậu có biết cách tốt nhất để tháo mở một nút thắt khó là gì không?"
    "Là chặt đứt nó!" Huy nói tiếp mà không đợi trung úy Chinh trả lời. "Nếu tôi là cậu, tôi đã cho thằng nhóc đó một trận no đòn! Nó sẽ phải khai tất, và hơn thế nữa!"
    Trung úy Chinh chỉ cười mà từ chối cho ý kiến. Thất vọng, Huy ngã ngửa ra lưng ghế: "Vậy, vụ này đòi hỏi cách xử lí tinh tế ư?"
    "Đúng vậy! Tôi sẽ cần sự giúp đỡ của anh..."
    Trần Bá Huy im lặng nghe trung úy Chinh giải thích. Nghe xong, sống mũi gã giật giật. Mặt trời quá sáng thì sẽ chói mắt mà, ông bà ta dạy cấm có sai.
    "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu." Huy miễn cưỡng nói, lại hỏi: "Nhưng cây 31 và cây mật 13 lại có liên quan với nhau ư? Sao cậu lại nghĩ vậy? Cây 31 này chúng ta bắt được quả tang thủ phạm cơ mà?"
    "Là kẻ bị tình nghi." Trung úy Chinh nhắc nhở. "Hơn nữa, linh tính nói với tôi rằng cậu ta không phải là thủ phạm. Vụ này cùng các vụ 13 đều có một điểm chung, đó là không tìm thấy hung khí gây án. Hơn nữa, hung khí gây án chắc chắn là một loại vũ khí đặc biệt!"
    "Cốc Cốc Cốc! Cốc Cốc Cốc! Cốc Cốc Cốc!"
    Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt ngang cuộc trao đổi giữa trung úy Chinh và thiếu úy Huy. Âm điệu gõ khiến trung úy Chinh khẽ cau mày.
    "Mời vào!"
    Cửa mở, và người đứng nơi ngưỡng cửa thì không phải ai khác mà chính là Nga, bạn gái được mẹ giới thiệu cho trung úy Chinh.
    "Sao em lại tới đây?"
    "Em không thể ư?"
    Mọi câu trả lời sau đó của trung úy Chinh đều sai cả. Nhưng câu ít sai nhất trong trường hợp này thì là: "Không, em có thể chứ!" Hoặc, đó là những gì mà trung úy Chinh đã tưởng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Nanhtrang3000, ngày 25-10-2018 lúc 09:14.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacmaitrang,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 3:
    Đồn cảnh sát phường Thac, buồng tạm giam số 2. Có tổng cộng bốn buồng tạm giam, bốn buồng nhỏ nằm trong một phòng lớn, ba mặt là tường và mặt còn lại là các chấn song sắt. Bình thường, trong phòng sẽ có hai camera đặt ở hai góc chéo, ghi lại hết mọi việc xảy ra trong các buồng giam. Nhưng lúc này chúng đã được gỡ đi theo lệnh của trung úy Chinh.
    Ngoại trừ buồng giam số 2, các buồng còn lại đều trống. Và người đang bị tạm giữ bên trong không ai khác ngoài Huỳnh Chấn Đông. Hắn ngồi trên cái giường bắt sát tường, ánh mắt giả nhìn xa xăm nhưng thực ra là luôn luôn để ý đến cái đồng hồ treo ở phía trên cửa phòng giam. Hắn đang đợi. Thời điểm tốt nhất để đào tẩu, ăn trộm, hay bất cứ hoạt động phi pháp nào theo hắn lý tưởng nhất là vào khoảng 1h sáng. Và như thế tức là chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa. Hắn đã bị thẩm vấn cả buổi sáng, đã đánh một giấc vào buổi chiều và đã ăn lót dạ. Hắn được đãi ngộ không tệ. Nhưng hắn không có ý định tiếp tục nán lại ở nơi này.
    Cảnh sát có thể bảo vệ Chấn Đông hay không? Hắn không chắc. Tốt hơn cả là hãy trốn khỏi nơi này và kiếm một chỗ nào bí ẩn mà nấp thật kĩ. Cô gái tự xưng là Mikasa đó đã không tự nhiên mà thả hắn đi. Không mất quá lâu để hắn ngộ ra rằng bản thân đã bị biến thành một con mồi. Và hắn thà là thử bỏ trốn còn hơn cứ ngồi một chỗ chờ đợi con thú săn mồi đang tới.
    Đồng hồ chỉ một giờ sáng. Trong phòng giam được chiếu sáng bởi ánh đèn huỳnh quang có vẻ gì đó rất thảm đạm. Tay bảo vệ duy nhất chịu trách nhiệm trông giữ các buồng giam cứ mỗi nửa tiếng sẽ đi tuần một lần. Gã sẽ đi ngang qua buồng giam số 2 và liếc mắt nhìn người ngồi bên trong một cái. Và không như các lần trước, lần này, chờ đợi gã ta sẽ là một bất ngờ!
    Buổi khuya tĩnh lặng. Tiếng bước chân của tay bảo vệ bởi vậy mà vang lên rất rõ ràng. Trong buồng giam, Huỳnh Chấn Đông hít sâu một hơi, sau đó tập trung sức chú ý lên hình xăm Kurome ở trên mu bàn tay phải. Cảm giác nóng bức quen thuộc lại ập tới. Tay chân của Chấn Đông thu nhỏ lại, trở nên thon dài mảnh mai, làn da cũng trở nên trắng nõn. Tóc của hắn cũng mọc dài thêm một chút, kéo tới ngang vai và phủ kín hai bên tai. Gương mặt của Chấn Đông chắc chắn là cũng có biến đổi, nhưng hắn chưa thể soi gương nên không biết được mặt mình đã biến thành dạng gì. Và còn một chỗ khác nữa cũng đã thay đổi!
    A!
    Tiếng bước chân ngừng lại. Huỳnh Chấn Đông ngẩng đầu nhìn tay bảo vệ. Dường như hắn đã nghe thấy nhiều hơn là một tiếng a, nhưng hắn không chắc chắn lắm. Và giờ cũng không phải là lúc để thận trọng nữa!
    "Cô nhóc sao..., sao lại ở trong này? Cậu thanh niên đâu rồi!?"
    "Cháu cũng không biết!!!" Huỳnh Chấn Đông cố giả giọng nức nở. Khả năng diễn xuất của hắn không biết đạt tới mức độ nào mà khi hắn đòi được thả ra, tay bảo vệ liền vội vã cho chìa khóa vào ổ. Một tiếng cách khô khốc vang lên, trong tai Huỳnh Chấn Đông êm ái như tiếng nhạc. Hắn cố kiềm không mở miệng cười và không lập tức đứng bật dậy. Hắn vẫn ngồi tại chỗ và giả vờ khóc thút thít. Nhưng đằng sau cái vẻ ngoài yếu đuối là một con hổ đang phục sẵn, chỉ chờ cửa mở là sẽ chồm dậy.
    Nhưng chẳng có cánh cửa nào mở cả. Chính xác mà nói thì cũng chẳng còn cánh cửa nào nữa. Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, bụi đất bay tứ tung, đèn điện tắt ngóm, và bầu trời lộ ra sau trần nhà hổng toác loác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacmaitrang,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 4:
    "Có sao không?" Nguyễn Thân Chinh thầm thì hỏi trong lúc vực dậy Trần Bá Huy. Cả người anh lấm lem bụi đất. Lúc vụ nổ xảy ra, anh và Bá Huy đang nấp trên trần nhà, âm thầm theo dõi kẻ bị tình nghi trong buồng giam số 2. Cảm giác khi ấy thật lạ. Trung úy Chinh tin rằng mình không hẳn là đã rơi thẳng xuống từ trên trần, đâu đó giữa lưng chừng rơi, một quãng không quá dài, đã có một áp lực từ bên dưới bốc lên giúp giảm nhẹ cú rơi. Ngược lại, hiện tại chưa chắc anh và Bá Huy vẫn còn có thể đứng dậy được.
    Thấy Huy không trả lời, trung úy Chinh vội vã thò tay kiểm tra khắp người đồng đội. Tay anh sờ đến chỗ hông thì bị Huy gạt phắt ra. Cậu ta vẫn ổn, nhưng không biết vì sao mà không mở miệng trả lời được.
    "Nếu cậu vẫn ổn, hãy giữ im lặng và bọc hậu cho tôi." Trung úy Chinh nói. Bá Huy vẫn không trả lời và đáp lại anh bằng một cái gật đầu. Anh gật lại một cái, sau đó lần mò về phía trước, tay chân bò trên đống đổ nát.
    Đầu tiên, một người sống sờ sờ, một gã thanh niên, ngay trước mặt anh biến hình thành một thiếu nữ. Sau đó là một vụ nổ, đã biến đồn cảnh sát thành bình địa. Và, cho đến tận lúc này, vẫn chưa có một người hiếu kì nào xuất hiện. Tất cả mọi chuyện đều quá mức bất thường.
    Chậm rãi, trung úy Chinh bò đến chỗ mà anh tin rằng đã chôn vùi người bảo vệ. Anh lục lọi một lúc, gạt gạch đá ra để lộ ra một khuôn mặt bê bết máu. Vẫn còn thở. Anh cố gắng đào bới thêm một lúc, nhưng một mảng bê tông bự đã chặn lên tay hoặc chân của anh ta. Đến lúc này, trung úy Chinh mới sực nhớ ra là cần phải gọi cứu thương. Mạng người quan trọng hơn hết thảy, anh cũng không cố kỵ nhiều được nữa. Nhưng điện thoại của anh, khốn kiếp thật, đã gãy làm đôi từ lúc nào.
    Mình sẽ cần một cục gạch, trung úy Chinh nghĩ.
    Không dừng lại quá lâu, trung úy Chinh chuyển mục tiêu sang kẻ bị tình nghi, kẻ biến hình. Cậu ta, hoặc cô ta, nếu còn sống, tất nhiên cũng đang bị chôn bên dưới. Anh cần phải nhanh lên, hoặc những gì mà anh lôi lên được sẽ chỉ còn là một cái xác. Đầu tiên là một cánh tay, sau đó là đầu, rồi phần còn lại của thiếu nữ được anh đào lên. Kẻ bị tình nghi may mắn hơn người bảo vệ nhiều, ngoại trừ chút xây xác trên người và một vết thương nhỏ trên trán, ngoài ra không bị gì.
    Thật xinh đẹp!
    Ban nãy, khi màn biến đổi diễn ra, trung úy Chinh đã chứng kiến từ đầu tới cuối. Huy cũng vậy, và người đã không kiềm được mà thốt lên kinh ngạc, thật đáng xấu hổ, lại chính là anh. Bàn tay Chinh sờ lên má kẻ bị tình nghi, vuốt ve những lọn tóc. Thiếu nữ rùng mình trong giấc ngủ. Nấp ở chỗ xa, đồng đội của Chinh, Bá Huy, đang trợn mắt khó có thể tưởng tượng được. Tên mặt sắt ngay cả khi ở cùng với người yêu cũng chưa từng để lộ quá nhiều cảm xúc lúc này lại thất thố đến thế? Nếu là lúc khác, Huy thậm chí có thể kiện trung úy Chinh ra tòa vì tội sàm sỡ thường dân được rồi.
    Sững sờ, nhưng vẫn luôn cao độ cảnh giác, Trần Bá Huy phát giác ra những chuyển động lạ trong những góc khuất. Một hình bóng thấp lùn đang tiến đến phía sau trung úy Chinh với tốc độ cực nhanh.
    "CẨN THẬN!"
    Trần Bá Huy hét lớn cảnh báo, sau đó lao ra khỏi chỗ nấp. Nhưng cái bóng nhanh hơn anh, và chắc chắn là nhanh hơn kẻ đang bị mụ mẫm bởi sắc đẹp là trung úy Chinh.
    Phập!
    Âm thanh kim loại xuyên thấu qua da thịt vang lên ngọt lịm. Trần Bá Huy thấy rõ hình dạng cái bóng, một gã nhỏ thó màu xanh lục, đang rút dao khỏi ngực đồng đội của anh, kéo theo một dải máu dài. Adrenalin trong người Huy dâng lên rầng rậc, và anh nghiến răng lao tới. Trán anh bỗng dưng đau nhói, người cũng ngã xuống đất mê man không biết gì nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacmaitrang,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 5:
    Một con goblin!?
    Nằm im giả bộ hôn mê, Huỳnh Chấn Đông chứng kiến mọi thứ. Đương nhiên là bao gồm cả lúc bị một gã lạ hoắc vuốt mặt nữa. Cũng không hẳn là hoàn toàn xa lạ, chính gã là kẻ đã phỏng vấn hắn sáng nay.
    Hình dạng xấu xí, nhưng tên goblin thực sự nhanh nhẹn. Nó cởi trần và chỉ mặc độc một cái quần đùi, một cái quần với ít nhất là bốn cái túi khác nhau. Nó cũng đi chân trần. Xét đến kích cỡ ngoại khổ của hai bàn chân của nó, cũng khó mà kiếm được một đôi giày vừa vặn.
    Con goblin chậm rãi tiến lại gần Chấn Đông, tay lăm lăm dao găm. Nó sẽ đâm hắn mà không hề do dự. Quả tim trong ngực Chấn Đông đập bình bịch, tới nỗi hắn sợ con goblin đã nghe thấy. Nhưng hắn vẫn nằm im. Con goblin này, hắn tin rằng không phải là con mồi mà Mikasa muốn săn. Tại sao ư? Hắn không thể nói rõ. Là trực giác, cũng có thể chỉ là phỏng đoán. Nhưng hắn quyết định tin tưởng phán đoán của chính mình. Hắn đang đánh cược, cược rằng sẽ có một người thứ ba nhảy ra trước khi hắn bị đâm.
    Nhịp tim của Huỳnh Chấn Đông càng lúc càng nhanh. Và dù rất cố gắng thả lỏng, hắn vẫn không thể khiến cho người khỏi cương cứng. Con goblin đã tiến quá gần, và nếu để nó lại gần hơn nữa, chẳng có gì bảo đảm là hắn sẽ có thể phản ứng kịp thời.
    Đồ quỷ xanh khốn kiếp!
    Con goblin vẫn từng bước tiến lại, vô cùng thận trọng. Hai tai nó dỏng cao nghe ngóng, còn anh mắt thì vừa tập trung vừa bao quát. Con quái thật tinh ma. Có lẽ nào nó không đơn thuần chỉ là một thứ quái vật vừa chui ra từ truyện thần thoại mà thôi!?
    Còn ba bước, hai bước, rồi một bước chân. Con goblin chậm chạp cúi thấp người. Từ mười giây trước, Chấn Đông đã nhắm tịt mắt lại. Hai giác quan duy nhất mà hắn còn lại là thính giác và khứu giác. Dù mắt không thấy gì, hắn vẫn cảm nhận được nguy hiểm chỉ còn cách mình vài mươi xentimet.
    Hắn không thể đợi được nữa! Hoặc một lưỡi dao sẽ ghăm vào người hắn, hoặc hắn phải hành động. Huỳnh Chấn Đông trợn mở to mắt. Đập vào mắt không phải là khuôn mặt xấu xí thô kệch của con goblin mà là mũi dao găm chỉ còn cách cổ hắn không đầy nửa gang tay. Chủ nhân của con dao, từ lúc nào đã biến thành một cỗ thi thể không đầu. Nơi cổ là thịt cháy nham nhở.
    Cả người Huỳnh Chấn Đông lạnh lẽo. Qua khóe mắt, hắn thấy được một quả cầu lửa nhỏ cỡ trái cam lao vọt tới cực nhanh, bị hắn lăn một vòng né được. Quả cầu lửa chạm đất nổ bụp, bắn ra vô số tàn lửa. Nơi mặt đất bị lửa cháy thậm chí đã lấp lánh ánh thủy tinh.
    Thêm hai quả cầu lửa nữa được ném về phía Chấn Đông, đều bị hắn tránh cả. Lúc này, một bóng người bước ra từ sau một bức tường đổ. Một cô gái, với mái tóc dài đen tuyền đang dần dần chuyển sang màu đỏ rực như lửa.
    Ánh mắt của cô gái không hề nằm trên người Chấn Đông mà đảo quanh tìm kiếm.
    "Mi sẽ không tự chui ra, có phải không?" Cô gái lẩm bẩm tự nói. Đột ngột cô liếc mắt nhìn Chấn Đông một cái. Tất cả lông tơ trên người hắn liền dựng đứng. Một cảm giác nguy hiểm khủng khiếp bao phủ toàn thân hắn. Hắn muốn chạy, nhưng chẳng tìm thấy lối thoát nào. Mặt đất dưới chân hắn từ lúc nào nhô lên một vật nhỏ tròn dẹt như cái đĩa. Chính giữa cái đĩa là một điểm sáng đỏ nhấp nháy.
    Tít!
    Đốm sáng đỏ nháy một lần cuối cùng rồi vụt tắt. Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một sợi dài mảnh lóe lên. Cái đĩa bị cắt làm đôi, sau đó vỡ vụn như thể được làm từ thủy tinh vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacmaitrang,
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status