TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Bạn thấy truyện này thế nào?

Người bình chọn
1. Bình chọn này đã đóng
  • Hay

    1 100.00%
  • Bình thường

    0 0%
  • Tạm được

    0 0%
  • Dở

    0 0%
Trang 1 của 29 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 144

Chủ đề: [Võng du] Trò chơi sinh tồn

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định [Võng du] Trò chơi sinh tồn


    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Giới thiệu
    Mong các bác góp ý


    Một con mọt sách, neter chính hiệu 24/7 làm bạn với máy tính và sách vở
    Học bổng bị cắt, bạn gái chia tay, nhà trọ mất trộm
    Số phận trớ trêu bị một thế lực bí ẩn chọn đưa vào thế giới hoang dã và phải sinh tồn trong điều kiện khác nghiệt đó
    Sống hay chết chỉ trong khoảnh khắc

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 12-09-2017 lúc 00:54.
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Dã Thảo Hoang Sơn,phongnhiep,tinhyeuhoaco,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Quyển 1: Lần sinh tồn đầu tiên
    Chương 1: Số phận
    Mong các bác góp ý



    “Lớp trật tự, chú ý”

    Người đàn ông mập mạp với cái đầu hói sáng bong quát lên

    117 con người trong lớp duy nhất của khoa lịch sử đại học X đồng loạt im lặng hướng lên bục giảng

    Không phải bởi tiếng quát vừa rồi cùng không phải bởi cái đầu sáng bóng của người đàn ông trên bục giảng

    Đơn giản bởi mệnh lệnh vừa rồi phát ra từ thầy chủ nhiệm lớp hay còn được gọi yêu là Hoàng thượng của đế chế với dân số 117 người này

    “Sau đây tôi sẽ đọc danh sách sinh viên được học bổng học kỳ này, ai thắc mắc gì thì lên phòng hội đồng hỏi”

    Trong toàn bộ thời gian dạy học và chủ nhiệm có lẽ đây là thời gian ông thích nhất

    Lũ học trò ngỗ nghịch đứa này đứa nấy đều hướng về mình với ánh mắt khát khao

    Ông biết không phải do sức quyến rũ của bản thân ông mà là sức quyến rũ của danh sách học bổng nhưng cái hư vinh này ông nhận, không chỉ nhận mà còn thích nữa.

    Trong lớp không một tiếng động, chỉ có giọng đều đều của ông, thế mới là lớp học chứ.

    Người nói phải có kẻ nghe, nhưng bình thường khi ông giảng bài chả có mấy đứa chú ý nghe cả, toàn làm việc riêng, ông gét lắm nhưng chả làm gì được, đại học mà.

    Thầy giáo hói đầu từ từ xướng lên 10 cái tên trong danh sách

    “ một, Đoàn Chiến Thắng, hai, Trịnh Công Triệu, ba Trịnh Văn Dương, …”

    Đọc xong danh sách, ông gấp gọn tờ giấy rồi chắp tay sau lưng lững thững đi ra cửa

    Kiểu gì cũng có đứa phản đối, có đứa ồ lên, ông gặp nhiều rồi. Học bổng ai được ai không là do trường quyết, ông chưa có quyền này.

    Hôm nay trời hơi lạnh, kiếm mấy ông bạn đi ăn lẩu mới được, ông thầm nghĩ rồi bỏ đi để lại một cái chợ ồn ào sau lưng

    “hú hú, ăn chè đê, tao mời, cũng chả thích đâu mà sao suốt ngày được học bổng nhỉ”

    “im đê, có tiền còn kêu, ăn cái gì nóng, lạnh thế này phát rồ mà ăn chè”

    “haiz biết ngay là không được mà, tại điểm lịch sử nhà Trần thấp quá”

    Trong lớp người vui, kẻ buồn, tiếng cười, tiếng oán trách vang khắp phòng.

    Người được thì hú hét kéo bạn bè đi ăn mừng, người không thì than thân trách phận, trách bản thân rồi quyết định đi ăn ké mấy đứa được cho bõ tức

    Cả lớp ồn ào không ai để ý đến một người béo tròn ục ịch ngồi góc lớp đang thần người ra

    Không ai chú ý cũng đúng thôi, bởi có lẽ đến tên người này cũng chả mấy ai nhớ

    Học sinh này ít giao du, ít nói chuyện, không hòa đồng thì ai nhớ

    Không được học bổng rồi, không được học bổng rồi, trong đầu Nam chỉ quanh đi quẩn lại câu nói này

    Hai năm nay từ khi bắt đầu học kỳ nào Nam cũng được học bổng, bản thân Nam yêu thích môn sử nên luôn chăm chỉ học tập

    Chưa kỳ nào Nam không xếp top 10 trong lớp, tại sao kỳ này lại xuống như vậy

    Nam cất sách vở rồi từ cửa sau âm thầm ra về

    Đại học X lúc nào cũng là một trong các trường tiêu biểu của cả nước về trình độ sinh viên, không những thế nó còn là một trong những trường có học phí đắt nhất.

    Tiền nào của ấy thôi, bản thân trường tọa lạc ở gần trung tâm thành phố, cái nơi tấc đất tấc vàng, diện tích lớn, trang thiết bị học tập đầy đủ, đội ngũ giáo viên cực kỳ giỏi, thế nên việc học phí cao là thường tình.

    Sinh viên của trường không phải người gia đình có điều kiện kinh tế khá giả thì cũng là tinh anh của các trường trung học thi vào, với những tinh anh này, trường chưa bao giờ keo kiệt luôn có những suất học bổng giá trị để khuyến khích tạo điều kiện học tập tốt nhất

    Nam đi vòng qua sau dãy nhà ban giám hiệu vào khu rừng nhỏ của trường, đây là nơi Nam thích đến nhất vì nó cực kỳ yên tĩnh, không gian tự nhiên giữa môi trưởng hiện đại của thành phố luôn được con người chào đón

    Ánh nắng mặt trời cố le lói chiếu qua những tầng mây dầy, Nam lạc lõng bước đi trên con đường mòn.

    Không phải bản thân nó không cố gắng, nhưng chuyện tình cảm giữa Nam và Trúc người bạn gái thanh mai trúc mã của Nam rạn nứt làm Nam không còn tâm trí đâu để học tập

    Chỉ mới hơn mười ngày trước thôi, Nam và Trúc còn nắm tay nhau đi trên con đường này, cùng ôn bài, cười đùa cho đến tối hôm đó

    Cách đây đúng một tuần là sinh nhật Trúc, Nam dốc toàn bộ số tiền đã tiết kiệm được để mua quà tặng Trúc, đối với một gia đình nông dân với ba đứa con ăn học như gia đình Nam, việc mỗi tháng gửi 2.000.000đ cho con trai học đại học là một gánh nặng, gánh nặng thực sự

    Nam hiểu điều đó nên chưa bao giờ than vãn nửa lời, từ khi mới nhập học Nam đã kiếm việc làm thêm phụ giúp gia đình, ban ngày học, ban đêm thành nhân viên phục vụ quán ăn

    Nhưng với số tiền kiếm được chỉ đủ tri trả học phí và tiền ăn uống cơ bản hàng ngày thì việc tiết kiệm được 500.000đ để mua quà với Nam là một thành tích đáng ghi nhận

    Trong tâm trạng bừng bừng khí thế của kẻ đang yêu, Nam bê con gấu bông vừa mua được đến phòng trọ Trúc, nhưng cái Nam nhận được là đau đớn, đau đớn khôn cùng

    Không đau đớn sao được khi thấy người yêu mình đang trong vòng tay kẻ khác

    Nam biết mình không có ngoại hình, gia cảnh bần hàn nên việc có được tình yêu của Trúc là điều may mắn nhất cuộc đời Nam

    Nhưng may mắn đó đã vụt tắt, Nam đặt con gấu trước cửa phòng Trúc lặng lẽ bỏ đi trong cơn mưa phùn đầu đông

    Sau đêm đó, Nam ốm cả tuần, cơ thể không chịu nổi cái lạnh của cơn mưa phùn nên đổ bệnh. Nam sốt cao lắm nhưng cái đau đớn nhất là tin nhắn chia tay của Trúc.

    Sáng hôm sau Trúc mở cửa thấy món quà của Nam nên nhắn tin, không có lời lẽ nặng nề, không có sự day dứt, chỉ ba chữ mình chia tay đơn giản.

    Đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần nên Nam bỏ kiểm tra, chính điều đó làm cho kết quả học tập của Nam không đủ điều kiện nhận học bổng

    Nam cười chua chát, nhìn dòng chữ khắc trên thân cây khi Nam và Trúc ngồi tâm sự bên cạnh, Nam nhặt hòn đá gần chân nhất chạy lại, đập, cào nhằm xóa dòng chữ đó như xóa đi tình yêu của Nam và Trúc

    Mệt rồi, vừa ốm dậy lại vận động kiểu này làm Nam không chịu được, nằm xuống bãi cỏ nhìn lên bầu trời, từng gợn mây xám xịt bám lấy nhau

    Không có tâm trạng, thời tiết u ám, Nam lếch thếch về nhà trọ

    Về đến nơi, không như mong đợi của Nam, cánh cửa phòng trọ vốn khóa kỹ giờ lại khép hờ

    Khu vực này hay xảy ra trộm cắp, đó là điều ai trong khu trọ cũng biết, Nam biết nhưng không có điều kiện chuyển sang khu trọ tốt hơn nên đành chịu

    Mất trộm rồi, đầu Nam vang lên tiếng cảnh tỉnh

    Việc đầu tiên không phải là lao vào kiểm tra xem mất cái gì mà là kiếm cái gì đó phòng thân đã, đây là điều cơ bản được tuyên truyền trong xóm trọ

    Đã từng xảy ra chuyện phát hiện có trộm vào nhà mà lao vào rồi để trộm xiên cho một nhát vào bụng

    Cái chày giã cua của bác trọ bên cạnh không tệ, Nam cầm chặt dồn hết sức bình sinh đạp cửa lao vào phòng

    Không có trộm, chỉ có giấy tờ sách vở bay đầy phòng

    Nam vứt cái chày ra cửa rồi nhặt giấy tờ lên, nhà chả có gì, chắc thằng trộm cũng đang chửi thầm Nam

    Ai đời trong nhà ngoài cái netbook đời 2010 cũ đến không thể cũ hơn thì chả có gì đáng giá

    Sau khi dọn dẹp, kiểm kê tài sản xong, Nam nhận ra mình mất số tiền mẹ mời gửi

    Trời ạ, đó là tiền ăn, tiền học, tiền trọ tháng này của Nam, bà chủ nhà đang giục đóng tiền nhà rồi

    Đào đâu ra tiền mà nộp bây giờ, bà chủ nhà nổi tiếng la sát, không đóng tiền thì cút, bà ta chưa tha cho ai bao giờ

    Nam ngồi nghĩ mọi cách rồi ủ rũ, bó tay rồi, không vay ai được, cha mẹ thì không dám xin, hết cách rồi. Báo Công an cũng vô ích, bao nhiêu người mất trộm mà tìm được thủ phạm đâu, không khéo nó thù rồi đêm vào nó Lê Văn Luyện cho thì toi.

    Nam nhặt cuốn sách tiết học chiều nay rồi đi ra khỏi phòng, cũng chẳng cần khóa cửa còn gì đâu mà khóa

    Người Nam không muốn gặp nhất thì lại gặp, bà chủ nhà đang đứng trước cổng, tay chống tay chửi đổng nhà hàng xóm, thấy Nam bà nói luôn

    “Cậu Nam nộp tiền nhà tháng này đi, quá hạn hai ngày rồi, không tôi đuổi”

    “Cháu vừa bị trộm vào phòng lấy hết tiền rồi, cô thư thư cho cháu được không”

    Nam cố gắng phân bua

    “Trộm cậu chứ trộm tôi à, hay cậu đổ tại tôi nên cậu bị trộm, không đóng tiền thì xéo” nói xong mụ quay sang chửi hàng xóm tiếp không thèm để ý Nam nữa

    Nam ủ rũ đi đến lớp, khi đi qua lớp kinh tế thì thấy Trúc đang cười đùa cùng bạn trong lớp, Nam cúi gằm mặt bước nhanh hơn bởi thấy Trúc đang khoe chiếc vòng cổ mới mà Nam biết dù mình có làm phục vụ cả năm cũng không mua nổi

    Lớp học vẫn ồn ào như mọi khi, mọi người ai cũng có việc của mình, Nam chán ngán, nghe giảng mà không hiểu chút nào

    Cậu lịch sự xin phép thầy giáo cho ra ngoài rồi tản bộ vào vườn trường.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 31-07-2017 lúc 13:21.

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Biển Truyện,phongnhiep,thienhavodoi,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    [
    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 2: Bạn được chọn
    Mong các bác góp ý



    Khu rừng nhỏ vẫn vậy, yên tĩnh và tràn đầy mùi hương của sự sống

    Nam ngồi xuống gốc cây thân quen, vẫn gốc cây mà Nam đã xóa đi những lời yêu thương đã khắc với Trúc khi xưa. Vỏ cây xù xì giờ thêm một mảng trắng nhìn xác xơ, từ phần bị cào, những hạt nhựa cây to tròn, trong vắt chảy ra như cố gắng để làm lành vết thương mà tên thủ phạm đang nằm dưới gốc nó gây ra

    Giờ mà có quả gì rơi vào đầu chắc là do cái cây trả thù quá, Nam thầm cười

    Bãi cỏ vẫn còn chút xanh, mùa đông kéo đến rồi mà nhiều cỏ vẫn cố gắng vươn mình phát triển để chống chọi lại thời tiết

    Ghế đá phía xa có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, mẹ, giờ học mà ra đây ôm ôm ấp ấp, không biết ta đang thất tình à

    Nam nhặt viên đã bên chân ném sang rồi ù té chạy, phía sau vang lên tiếng chửi của nhân vật nam chính của cảnh ôm ấp, rồi tiếng chân người đuổi theo lịch bịch

    Cho đuổi, ông thuộc rừng này hơn chúng mày nhiều, chạy một quãng Nam núp vào bụi cây cạnh hồ nhìn nhân vật nam chính kia một tay ôm mặt, miệng lẩm bẩm chửi chạy theo con đường nhỏ vào sâu trong khu rừng, phía sau là nhân vật nữ chính đang đuổi theo, bóng hồng kia cũng không kém cạnh, một tay bịt mồm, ánh mắt đầy sự căm thù

    Chắc ném quả rồi double kill, Nam cố thu mình không để tấm thân béo tốt của mình lộ ra khỏi lùm cây, khỏi phải nói, bị bắt được là ăn no đòn luôn

    Thấy đôi cẩu nam nữ kia đã đi xa, Nam lén lút chui ra khỏi bụi cây rồi nhanh chóng di chuyển về phía ngược lại vào phía rừng bên kia

    Phần rừng này được bao phủ bởi một màn sương trắng ma mị, những dải sương trắng xóa ẩn hiện luồn qua từng thân cây rồi lại hợp với nhau thành một tấm màn trắng xóa che phủ khu rừng.

    Trốn vào rừng giữa màn sương thế kia thì đôi kia có mọc thêm mắt cũng chả tìm ra, Nam nhanh chóng quyết định rồi đi vào phần rừng mù sương, càng vắng càng tốt đỡ bị làm phiền, Nam thầm nhủ

    Nam càng đi càng thấy kì lạ, chưa bao giờ thấy rừng trường có sương, trong thành phố mỗi ngày thải ra đến hàng tấn tấn khói bụi này, sương là xa xỉ phẩm

    Quái nhỉ sao rừng trường giờ rộng vậy, cây cũng trở nên to hơn hẳn, nhiều thân cây to hơn cả thân người, vài cây đổ vắt ngang trong rừng

    Không khí ngày càng kì quái, Nam quay lại quyết định đi ra khỏi rừng, nhưng con đường mòn sau đã biến mất, cả khu rừng giờ bị bao quanh bởi màn sương trắng xóa

    Âm u vậy, Nam thầm nhủ lòng mình không được sợ hãi rồi từ từ quay lại, từ nhỏ Nam sống ở vùng quê đã nghe đến nhàm tai truyện ma bịt mắt làm người ta lạc đường nhưng đây là ban ngày cơ mà, ma giờ level cao đến mức không sợ mặt trời cơ à

    Áp dụng chiến thuật nghe từ xưa, Nam không quay đầu lại nhìn mà bước lùi lại, thi thoảng đánh mắt nhìn xuống chân tìm kiếm con đường mòn vừa đi, càng đi càng không thấy, thấm mệt rồi

    Người ốm, lại đi lại lâu như vậy làm Nam thấy sây sẩm mặt mày, ngồi xuống gốc cây bên canh nghỉ ngơi một chút Nam đánh giá lại tình trạng hiện tại của bản thân mình, lạc trong rừng trường với diện tích không tới năm cây số vuông, đây có lẽ là chuyện nực cười nhất trong năm.

    Tìm quanh xem có gì có thể đánh dấu vị trí không, Nam nhặt nhạnh mấy hòn đá, cành cây nhìn có vẻ đặc biệt một chút để đánh dấu đường, một hòn đá không biết bị va đập hay tác dụng của thời tiết bị vỡ đôi, cạnh khá sắc đủ để khắc lên cây đánh dấu

    Nam đánh dấu cây mình vừa ngồi rồi nắm chắc hòn đá trong tay, theo phương hướng bản thân tự cho là đúng nhất tiến lên, trong lòng không ngừng cầu khấn thần phật ra tay chỉ lối cho Nam tìm được con đường đúng

    Loanh quanh khoảng hơn bảy tiếng đồng hồ Nam lại thấy cái cây mình đã đánh dấu đầu tiên, lạc thật rồi, đi một vòng quanh rừng, cây nào cũng giống cây nào đánh dấu cũng chẳng phân biệt nổi. Sao rừng của trường lại có thể lớn đến thế được cơ chứ, năm cây số con khỉ mốc phải đến năm mươi cây số ấy

    Mệt quá rồi, bụng đã bắt đầu phản đối, Nam gần như lả đi trong cơn đói, bản thân Nam quá béo, không thể chịu nổi những cơn đói. Ngày nhỏ có một lần bỏ đi chơi từ sáng đến chiều tối mới về nhà, không cơm cháo gì khiến Nam đói lả đi ở cửa, cha mẹ đi làm về phát hiện mới hốt hoảng đưa Nam đi cấp cứu, từ đó Nam sợ đói vô cùng, bản thân Nam luôn có một khẩu hiệu: nước có thể nhịn, nhưng cơm không thể từ.

    Trong cơn mơ màng vì đói Nam thấy một khung chữ nhật hiện ra trước mắt, hoa mắt rồi, Nam thầm nhủ, đói tới hoa mắt luôn

    Cái khung màu xanh da trời nhấp nháy trước mắt Nam, Nam cố mở to mắt đọc dòng chữ đỏ xuất hiện trên khung

    “Bạn đã được chọn, bạn có tham gia chương trình không” bên dưới là hai ô yes và no màu vàng chanh tương đối nổi bật

    Cứ chọn yes đi, chọn đại cho nó biến mất là được, mình cần ngủ, Nam lầm bẩm trong miệng rồi giơ tay chạm nhẹ vào ô chữ yes đang nhấp nháy trước mắt

    Cả không gian chợt biến thành một màu trắng xóa, Nam giơ tay che mắt, rồi một thứ lực lượng nào đó kéo vụt Nam lao về phía trước, không gian này dường như vô tận, mọi thứ đều trắng xóa, chỉ có nam là điểm mang màu sắc duy nhất đang lao đi với tốc độ chóng mặt

    Một cái khe màu đen xuất hiện ở phía xa, cái khe ngày một lớn dần trước mắt, cơn đói trong Nam như biến mất bởi nó đang mải choáng ngợp trước hình ảnh trước mặt, một cổng tò vò cao đến hàng trăm mét, xung quanh cánh cổng là những sợi màu hồng phát quang dịu nhẹ từ cánh cổng lao về phía không gian, những sợi hồng đi được vài mét là hòa tan vào không gian này

    Một giọng nữ vang lên trong không gian, âm thanh cứng nhắc như tiếng của một hệ thống máy tính nào đó chứ không phải của con người

    “chào mừng đến với thế giới Z”

    Nam bị thả mạnh xuống đất, còn đang xụi lơ vì những cơn đau ê ẩm khắp người, Nam nhận ra xung quanh mình xuất hiện thêm vài người nữa, Nam cố ngồi dậy để bắt chuyện với người gần nhất

    Không nói được, Nam giật mình, cố gắng đến mấy miệng Nam cũng chỉ thoát ra được vài tiếng ú ớ vô nghĩa, người thanh niên bên cạnh Nam như hờ hững với những hành động của Nam, quay đi nhìn vào cánh cửa màu đen khổng lồ phía trước

    Lúc này Nam mới đánh giá lại xung quanh mình, đứng trước cửa hiện có khoảng mười người, nam nữ, già trẻ đủ cả

    Nam nhận thấy có vẻ có vài người giống Nam đang ú ớ gọi người bên cạnh. Trong toàn bộ những người quanh đây có lẽ nổi bật nhất là ba người, một cô gái mặc váy trắng, ánh mắt hờ hững nhìn cánh cửa, một thanh niên mặc quân phục bộ đội đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt không để ý đến ai và cuối cùng là nam thanh niên Nam vừa bắt chuyện đang nằm dài nhìn cánh cửa

    Giọng nữ máy móc lại vang lên

    “13 người tham gia thế giới Z đã có mặt đủ, tôi thông qua quy tắc như sau:

    Mỗi người chơi trong thế giới Z được lựa chọn ngẫu nhiên trên thế giới, người chơi không được chọn lựa đặc biệt vì bất kỳ lý do nào. Môi trường sống được lựa chọn ngẫu nhiên từ các loại địa hình trên thế giới, các quy tắc cơ bản như sau:

    1. Người chơi không được mang bất kỳ công cụ nào không thuộc hệ thống vào thế giới Z

    2. Người chơi không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ hệ thống, trừ việc hỏi đáp về quy tắc và nguyên tắc bắt buộc

    3. Người chơi phải sống sót qua 365 ngày trong thế giới Z tính từ thời điểm bước chân vào thế giới

    4. Người chơi được phát một vòng tay của hệ thống, khi kết thúc thời gian chơi sẽ được dịch chuyển tự động về nơi bắt đầu tham gia

    5. Khi kết thúc, người chơi sẽ nhận được phần thưởng của hệ thống, phần thưởng được trao tùy thuộc vào đánh giá của hệ thống

    6. Lưu ý: trong quá trình tham gia vào các ngày đầu tiên của tháng hệ thống sẽ gửi một số thiết bị phụ trợ cho người chơi tại một địa điểm bất kỳ, người chơi nhận được thiết bị phụ trợ có thể sử dụng trong trò chơi.”

    Giọng nữ vừa kết thúc cánh cửa tò vò màu đen chợt sáng lên, Nam muốn hét lên ông không chơi, không tham gia gì cả nhưng trong cổ nghèn nghẹn không phát ra được lời

    Những dải màu hồng vốn nhu hòa biến thành những sợi dây thừng lao thẳng về phía những người trong sân rồi hóa thành một sợi xích kéo toàn bộ vào cánh cửa

    Mỗi khi có một người bị kéo vào cánh cửa lại lóe lên ánh sáng vàng giống như một con quái vật khổng lồ nuốt trọn lấy con người đó

    Mười ba người là chín trạng thái khác nhau, trừ ba người đặc biệt cứ dửng dưng để cánh cửa nuốt lấy mình ra thì người quẫy đạp, người giãy dụa, người cố gắng la hét, Nam cũng thế cũng quẫy đạp, nhưng chỉ được một lúc, sức lực cạn kiệt đành phó mặc cho số phận để mặc kệ cánh cửa kéo mình vào

    Gần chạm đến cánh cửa Nam ngửi thấy một mùi gì đó, giống như mùi đất mà không phải chớp mắt ánh sáng vàng lóe lên, xunh quanh Nam chợt vặn vẹo, Nam thấy mình như đứng giữa biển trong một cơn bão lớn.

    Từng gợn sóng vô hình liên tục va đập vào thân thể Nam, từng bộ phận trên cơ thể như bị tách rời ra rồi xé vụn rồi lại ghép lại, từng mảnh quần áo rơi khỏi người như đã mặc đến hàng trăm năm rồi mục nát

    Trong giây phút đó, từng cơn đau đớn kéo Nam về với thực tại, đầu óc chợt tỉnh táo, Nam mở to mắt nhìn thấy như mình đang đứng trong một đường ống khổng lồ, quanh đường ống là những đường hầm lớn kéo dài vào trong, cuối mỗi đường hầm là một quầng sáng. Xuất hiện trong đó có quầng sáng chứa phiến thiên địa ngập tràn băng tuyết, có phiến thiên địa rừng rực lửa cháy, có phiến thiên địa như bãi biển nhiệt đới,….

    Chợt một lực hút cực mạnh kéo Nam vào một lỗ gần đó, Nam thấy người nước ngoài tóc vàng khi trước đứng cách mình khoảng bốn năm người bị kéo vào lỗ trước

    Ít nhất là không chỉ có mình mình, Nam tự nhủ rồi bị kéo thẳng vào quầng sáng

    Quầng sáng xuất hiện vài gợn sóng nhỏ, liên tục những đường vân gợn sóng xuất hiên tất cả tập trung vào đỉnh của quầng sáng, tại đó một tinh thể màu tím hấp thu những gơn sóng này, cứ mỗi gợn sóng, tinh thể lại sáng thêm một phần. Cho đến gợn sóng cuối cùng tinh thể hóa thành một quầng sáng tím bao phủ lên tất cả rồi hóa thành một quả cầu màu tím bình tĩnh lơ lửng nơi cuối đường hầm như chưa có chuyện gì xảy ra


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 11-01-2017 lúc 23:33.

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    phongnhiep,thienhavodoi,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 3: Ngày 01
    Mong các bác góp ý



    Cảm giác đầu tiên đến với Nam là đau, một cơn đau từ sâu trong các tế bào đau ra, cơn đau lan tỏa toàn thân, nó chiếm lĩnh cơ thể và lấn át mọi cảm giác khác của Nam

    Gắng gượng hít một hơi thật mạnh để lấy lại bình tình, giảm bớt cơn đau, Nam thấy trong không khí mang theo một mùi hương tanh tanh thân thuộc, khi còn nhỏ Nam vẫn yêu thích mùi hương này, mùi hương của đất.

    Mình ngủ quên trong rừng trường à, nhưng sao người đau thế, hay bị đôi kia phát hiện đánh bầm dập trong lúc ngủ nhỉ, người lạnh quá, phải dậy thôi

    Nam mở mắt, hiện lên trước mặt là một khoảng rừng trống, những thân cây to bằng khoảng miệng bát, thân cây màu trắng, loang thêm vài đốm vàng, đen khá bắt mắt, từng tán cây đan xen nhau, ánh sáng mặt trời chiếu qua kẽ lá.

    Nam ngồi dậy, người lành lạnh, ai chơi ác vậy, toàn thân trên dưới Nam ngoài cái quần đùi ra thì chả còn gì, cái sơ mi mới mặc hai ngày, cái quần dài mới mặc một tuần đâu rồi. Trên tay còn đeo thêm một cái vòng kim loại nhìn đi nhìn lại đều thấy xấu tệ

    Nam nhìn quanh, cố định hình lại sự việc, từng ký ức dội lại trong đầu Nam, sương mù, không gian màu trắng, cánh cổng tò vò, quầng sáng chứa không gian.

    Ác mộng thôi, mình gặp ác mộng thôi, tỉnh dậy sẽ hết, Nam cố an ủi bản thân, nhưng những cơn đau khắp toàn thân kéo Nam trở lại với thực tế, mình không mơ, đây không phải giấc mơ.

    Chiếc vòng tay kim loại trên tay phải Nam chợt sáng lên rồi nhấp nháy liên hồi đồng thời phát ra một hồi những tiếng bíp bíp như đồng hồ báo thức

    Sau một hồi lưỡng lự, Nam giơ tay trái chạm nhẹ vào chiếc vòng, chiếc vòng dừng nhấp nháy, một cửa sổ kiểu 3D hiện lên trong không khí trên chiếc vòng. Cửa sổ hiện lên dòng chữ loading... rõ to

    Độ khoảng một phút sau dòng loading biến mất, trên cửa sổ xuất hiện một bảng lựa chọn với ba ô, gồm thông tin người chơi, thông tin môi trường, thông tin hệ thống, phía dưới là chữ exit màu đỏ, Nam chạm vào ô thông tin người chơi, lập tức một bức ảnh của Nam với gương mặt thộn vô cùng xuất hiện cùng một loạt dòng thông tin người chơi Phạm Thành Nam, giới tính: nam, tuổi: 21, chiều cao: 1m75, cân nặng: 96 cân,

    Phía dưới phần thông tin này là một loạt số liệu khác, sức mạnh: 22, nhanh nhẹn: 10, trí tuệ: 30, khéo léo: 15, bền bỉ: 8, phía dưới là một thanh màu vàng với dòng kinh nghiệm báo chỉ số là 0/300

    "Cái gì cơ ta to khỏe thế này màu sức mạnh có 22, học giỏi vào tóp trong lớp mà trí tuệ có 30 đùa à" Nam hét lên giữa rừng làm một bầy chim nhỏ hoảng loạn từ tán cây bay lên.

    Nam chuyển sang xem phần thông tin môi trường, một bảng thông tin khác hiện lên. Môi trường thế giới Z số 00612 môi trường sinh tồn rừng rậm vùng ôn đới, không có gì đặc biệt ngoài phần thông tin này là vài tấm ảnh có lẽ từ google, Nam nghĩ

    Chuyển sang phần thông tin hệ thống cũng chẳng có gì khác ngoài ngày và tháng, số trên lịch hiển thị ngày 01 tháng 01 năm XXX

    Xem đi xem lại, không thấy có gì giúp thêm được hoàn cảnh bản thân, Nam chọn exit, lập tức chiếc vòng tắt ngúm, trở thành một cái vòng xấu xí, đen đúa, lạnh tanh.

    Chấp nhận sự việc bản thân đã bị lôi vào một trò chơi điên rồ không biết do ai hay cái gì tạo ra nhưng với cách duy nhất để kết thúc và thoát khỏi nơi này là sống sót đủ 365 ngày, Nam đứng dậy và bắt đầu xem xét xung quanh.

    Bản thân Nam không phải kẻ bi quan, tất nhiên là trừ vụ bị Trúc đá một cách lạnh lùng ra thì Nam là một thanh niên thuộc vào hệ tích cực, sẵn sàng chấp nhận hiện thực dù khó khăn chẳng phải thế mà bản thân Nam có thể chịu được sự diễu cợt suốt 12 năm học từ tiểu học đến trung học về hình thể béo ú và khuôn mặt không được điển trai cho lắm của mình

    Đi xem xung quanh một vòng Nam nhận ra mình đang ở mùa xuân, rõ ràng khi bước vào khu rừng ở trường thời tiết đang là cuối thu, đầu đông, có lẽ thời tiết ở trong thế giới trò chơi này không giống bên ngoài.

    Cái Nam ưu tiên tìm kiếm xung quanh là nước uống sau đó là thức ăn, Nam sợ đói, cái đói hành hạ thì không làm được việc gì, muốn sống được 365 ngày trong một nơi không có sự giúp đỡ từ bên ngoài, không có ánh sánh văn minh thì cái cần đầu tiên là nước uống, tiếp đó là lương thực.

    Một cơ thể bình thường có thể không ngủ từ 7 đến 10 ngày, có thể nhịn thở 3 đến 7 phút, có thể nhịn ăn 2 đến 3 tuần và có thể không uống nước từ 10 đến 12 ngày. Đó là mức giới hạn cơ bản, nhưng thân ai nấy biết, Nam hiểu rõ sức chịu đựng của bản thân mình, đừng nói là 2 tuần, chỉ cần nhịn ăn, uống 5 ngày là Nam có thể chắp tay đi đánh cờ với diêm vương được rồi.

    Tìm xung quanh không được nguồn nước nhưng được vài quả nhìn khá giống quả thông, vài cây nấm mà theo cảm quan của Nam là có thể ăn được, vài ba quả cây nhìn giống giống quả hạch đào hay óc chó gì đó. Nam vội vàng quay lại điểm vừa xuất hiện.

    Bỏ đống quả, nấm vừa nhặt được lên một tảng đá khô ráo, Nam chọn từ đó ra một cây nấm nhìn có vẻ khá giống nấm thông.

    Cây nấm này Nam hái từ gốc cây thông gần đó, phần cuống nấm gần hình trụ, phần gốc hơi phình to, dài độ 9-10 cm, đường kính ở phần gần mũ khoảng 3 cm,

    Mũ nấm hình bán cầu dẹt, không dính, màu vàng mật ong hơi nâu, có đường kính khoảng 13 cm, thịt dầy, màu vàng lục, miệng nhỏ, mỗi milimét có từ 2 - 3 ống. Phần sống quanh Cuống hơi lõm.

    Nhìn cây nấm có vẻ đầy sức sống, song Nam vẫn khá sợ, trên báo viết cũng không ít chuyện ăn phải nấm độc, so sánh đặc điểm cây nấm với kiến thức bản thân, thì khá là tương đồng, từ đặc điểm đến nơi sống, nhưng cẩn thận vẫn là hơn

    Nam xé nhỏ cây nấm khi cây nấm đẩy sức sống bên ngoài có màu vàng nâu được xé ra để lộ phía trong phần thịt nấm màu trắng và xốp thì Nam gần như không thể chịu được, bụng réo lên từng hồi

    Nam cẩn thận xé chút xíu nhỏ bằng đầu móng tay nhấm thử, vị cũng không tệ, khá mềm, sau một hồi không thấy miệng có vẻ sưng đỏ hay ngứa ngáy gì, Nam đánh liều nuốt xuống, rồi ngồi chờ.

    Theo kiến thức được giáo viên lịch sử đáng kính hay đi phượt của Nam hướng dẫn, cứ nhấm thử chút xíu, nếu thấy không bị sưng đỏ hay đau rát gì thì nuốt thử, nhưng quan trọng là chút xíu thôi, không được nhiều quá, nếu không là thử thành thật và ra đi mà chả hiểu vì sao

    Mặc kệ cơn đói đang hành hạ, Nam gối đầu lên tay ngắm trời. Bầu trời trong xanh, vài gợn mây trắng lang thang, cùng với cơn gió dịu nhẹ mang theo mùi hương của hoa cỏ, Nam hít sâu một hơi, không khí dịu nhẹ này làm con người ta dễ buồn ngủ.

    Cánh rừng thật yên tĩnh, nếu không phải cơn đói hành hạ thì đây quả là một nơi tuyệt vời, kiếm chút cỏ khô xung quanh đắp lên người, Nam nhắm mắt thiu thiu ngủ, muốn chờ kiểm nghiệm xem cây nấm có độc không cũng phải vài tiếng

    Nghe nói bên Tàu có anh Thần Nông nếm thử cây cỏ chế thuốc còn Nam là nếm thử nấm kiếm cái ăn, cũng không hơn kém gì nhau lắm, nhưng nghe bảo Nông đại ca chết do ăn phải cây độc, không nên học. Nam tự diễu rồi nhắm mắt, nằm chờ nghe số phận

    Trong cơn mộng mị, Nam mơ thấy những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt trước kia, quán phở gần khu trọ, những quán ăn vỉa hè, quán ốc luộc đầu ngõ, quán xôi cổng trường, mẹ toàn mơ ăn uống, càng mơ càng đói

    Nam vùng dậy, cầm mấy cây nấm cùng cụm nấm vừa nhấm thử, đút vào mồm nhai nhồm nhoàm, chết thì chết, không xoắn nữa. Ăn xong Nam lại thấy hối hận, chả lẽ móc ra, trời ơi, một con người thế kỷ hai mươi mốt mà chết vì mấy cây nấm trong tình trạng nude, không còn mặt mũi nào nữa.

    Đợi khoảng một tiếng, không thấy đau bụng, nấm ăn được rồi, bao nhiêu lo lắng, hồi hộp, tiếc nuối tan biến, Nam cầm thêm mấy cụm nấm cùng loại, nhai nhồm nhoàm, không chết là được rồi, cảm ơn trời phật

    Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, có lẽ là trưa rồi, khoảng rừng trống này hứng trọn ánh nắng mặt trời, nóng quá, Nam lê bước vào rừng, có lẽ trong đó mát hơn.

    Sau cơn đói, Nam phải đối mặt với cơn khát, khát quá, ăn mấy cây nấm xong lại càng khát hơn. Lang thang tìm nguồn nước, tiện tay hái ít nấm, cứ chọn mấy cây có đặc điểm như cây nấm trước, cứ mọc dưới gốc thông, nhìn giống mấy cây trước là hái

    Rừng quả là nguồn tài nguyên quý giá, đi một chốc Nam đã hái được một đống nấm tương đối, nhưng tìm mãi không thấy nước

    Thấy một bụi quả dại màu xanh tím, nhấm thử không thấy chát, có vị hơi chua chua, ngọt ngọt, hái thêm một nắm cầm đi, chờ xem có phản ứng gì không, không có phản ứng thì giải khát tạm cũng ổn

    Tìm được một vũng nước nhìn khá trong, nhưng không biết có vi trùng, vi khuẩn hay ký sinh gì đó không, vốc một ngụm uống tạm, hơi tanh mùi đất, có lẽ do lâu ngày, uống không biết có sao không. Nam khá tự tn với khả năng chịu đựng của cái bụng mình, Nam vỗ vỗ bụng rồi tiếp tục đi tìm nước

    Được cả tiếng rồi, không thấy phản ứng ngộ độc gì, Nam bắt đầu ăn thứ quả vừa hái được, chua chua ngọt ngọt giải khát là quá ổn, hái thứ quả này xay sinh tố bán chắc được ối tiền

    Có tiếng suối, lắng nghe một chút để chắc chắn, Nam thấy tinh thần lên cao, có nước rồi, đi theo tiếng vang độ 15 phút thì thấy một dòng suối nhỏ chảy khá chậm, nước suối nhìn tương đối trong, trong suối còn thấp thoáng thấy vài con cá nhỏ bơi qua bơi lại

    Không tệ, có nguồn nước là ổn rồi, có cá tức là có cái ăn, giờ kiếm chỗ trú với bộ quần áo nữa là ngon, đốt đống lửa là như đi picnic thôi, Nam an ủi bản thân

    Có nước uống rồi, có thức ăn rồi, tiếp theo là chỗ trú, nhìn một vòng, không có hang hốc gì cả, Nam suy nghĩ một chút rồi men theo dòng suối đi lên thượng nguồn

    Không biết những người khác đi đâu mất rồi, mười ba người bị kéo vào đây, khả năng gặp nhau ở nguồn nước là tương đối cao, dù khu vực này có rộng đến mấy thì chắc chắc mọi người phải tìm đến nguồn nước thôi

    Cứ đợi ở nguồn nước kiểu gì cũng gặp được người khác, nhiều người, nhiều cái đầu thì chắc chắn sẽ có cách sống đủ 365 ngày trong cánh rừng này

    Càng đi lên càng thấy dòng suối nhỏ dần, đến khi Nam gặp một vách đá mà nguồn nước từ đó chảy ra thì chán nản, bó tay rồi, đành quay lại đi xuống hạ du xem thế nào

    Trời đã ngả sắc hồng, vài con chim đã bay về tổ, chiều xuống, không khí lạnh dần, Nam biết bản thân không thể đi xa hơn được nữa, kiếm chỗ ngủ qua đêm bây giờ quan trọng hơn, nhặt cành cây và lá khô xung quanh Nam quyết định làm một cái lều tạm

    Dùng mấy cành cây có vẻ chắc chắn chống thành hình chữ A nhưng cứ dựng là đổ, lẽ nào dựng không được, nhìn đi ngó lại một chút Nam muốn tự bóp cổ mình, mẹ, chống chay thì đứng làm sao được

    Tìm mấy cây dây leo khá chắc Nam buộc hai đầu cành cây khô lại thành hình chữ A rồi đào hai lỗ nhỏ khoảng cách tương đương, đào đất bằng tay không ổn, đau tay, lấy cành cây thay xẻng, đào hai lỗ rồi dựng hai cành cây vừa buộc lên, dựng được rồi, ổn định

    Chọn một cành cây lớn, đủ dài gác lên giữa thấy đã đủ khoảng cách để bản thân chui vào, Nam đào thêm một lỗ ở chỗ vừa đo rồi gác một đầu cành cây lên khung chữ A vừa dựng, đầu còn lại chống xuống lỗ rồi buộc chắc phẩn đầu cành cây với khung.

    Lắc thử vài cái, khá chắc chắn, ổn rồi, tiếp theo là dựng những cành nhỏ hơn lên phần cành cây dài làm mái rồi kiếm chút cỏ khô rải ra nằm là được rồi

    Dựng đi dựng lại đến mấy chục lần mới dựng được số cành lá nhặt nhạnh được thành cài mái che tạm bợ, nhìn cũng không tệ, sau một hồi tương đối chật vật cứ dựng là đổ Nam rút ra được kinh nghiệm, phải đào một cái rãnh cắm cành cây nào là lấp đất nện chặt cho chắc mới dựng cành tiếp theo, được một mé thì mé kia dễ dàng hơn nhiều, cứ chọn phần đan xen với mé bên kia, không được thì nhô lên thụt xuống cho vừa, miễn sao thành được cái khung mái là ô kê rồi.

    Kiếm ít cành lá với cỏ khô phủ lên mái rồi lấy cỏ khô trải vào trong thế là thành lều rồi, Nam chui vào trong thử, khá kín, ít ra cũng đỡ hơn nắm phơi mặt ra ngoài trời.

    Trời tối dần, Nam chui vào trong cái lều đơn giản mình vừa dựng, lấy ít cành cây cắm chặn cửa lều, chặn kín rồi cũng là lúc sương xuống, màn sương trắng từ từ bao phủ cánh rừng khiến nó trở nên mông lung.

    Nam nằm trong lều cuộn mình trong đống cỏ khô rồi bắt đầu nghịch cái vòng tay, cái vòng tay vẫn phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, ô cửa sổ vẫn là hình ảnh khuôn mặt thộn của Nam, điều thay đổi duy nhất là thanh kinh nghiệm dưới chiếc vòng đã tăng lên thành con số 70

    Nam đổi sang phần thông tin môi trường, không có gì thay đổi, vẫn là mấy cái ảnh, phần thông tin hệ thống có thêm mấy dòng chữ màu đỏ

    Dòng đầu tiên là chào mừng bạn đến với thế giới Z, mấy dòng tiếp theo là kinh nghiệm, hóa ra Nam ăn thử cây nấm với mấy quả cây được gọi là phát hiện thực phẩm được 40 điểm kinh nghiệm, việc Nam dựng cái lều tạm bợ được 30 điểm kinh nghiệm

    Nghịch chán cái vòng, Nam tắt vòng rồi cuộn mình trong đống cỏ, cố đưa bản thân vào giấc ngủ, trong mơ Nam lại thấy Trúc, vẫn nụ cười ấy, vẫn điệu bộ dễ thương ấy chập chờn trong giấc mơ Nam.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 11-01-2017 lúc 23:35.

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienhavodoi,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 4 : Lửa
    Mong các bác góp ý



    Lạnh quá, Nam càng cố cuộn mình trong đống cỏ khô càng thấy cái lạnh thấm vào da thịt, cái lạnh luồn lách qua khe hở của cái lều tạm bợ, chui qua khe hở của của cỏ khô và táp thẳng vào da thịt Nam. Phần lưng không có cỏ chạm xuống mặt đất khiến cái lạnh như ăn sâu vào xương tủy.

    Nam tỉnh dậy, ngoài trời vẫn tối đen, trong ánh trăng lờ mờ, Nam thấy rõ từng mảng sương lơ lửng trong rừng.

    Cuộn trong đống cỏ khô cũng không mấy tác dụng, che được phần này, mất phần kia Nam lục cục bò dậy, quyết định lấy một phần cỏ ra trải xuống làm đệm, rút mấy cành cây chắn cửa, Nam bò ra ngoài tìm một ít cành lá

    Mời đầu cái lạnh làm Nam run lên từng hồi, tay chân như tê cóng, vận động, lùng sục một lúc thấy cơ thể ấm hơn mới cảm thấy làm việc trơn tru hơn được. Vơ được kha khá lá cây và cành cây Nam chui lại vào lều, trải cành cây xuống đất làm lớp đầu tiên, tiếp theo là lá cây, lá cây hơi ướt, có lẽ do sương

    Trải đều lớp lá rồi đến lớp cỏ khô, nằm xuống thử, cũng không tệ, xử lý mấy chỗ cành cây gồ ghề, tránh đau lưng, Nam trải thêm một lớp cỏ nữa là thành một cái đệm cỏ khô, điểm quan trọng nhất là ngăn được cái lạnh từ dưới mặt đất truyền lên.

    Làm xong đệm cỏ, Nam lấy cỏ khô làm chăn, chặn thật kỹ phần cửa rồi đắp cỏ khô lên, cũng khá ấm áp, đủ để trụ qua đêm nay, Nam cố gắng đưa mình vào giấc ngủ nhưng giấc ngủ cứ chập chờn, đến chóng vánh và tan biến cũng chóng vánh tương tự.

    Trời hửng sáng, cả đêm Nam ngủ chập chờn khiến cả người như rã rời, cố gắng chui ra khỏi lều, ăn tạm mấy cây nấm, Nam tiếp tục đi xuống hạ du

    Cả người mệt mỏi cùng cơn buồn ngủ làm Nam mơ màng, đi được một đoạn lại phải dừng nghỉ ngơi, vốc nước suối vỗ lên mặt cho tỉnh táo, nước lạnh làm đầu óc tỉnh ra một chút, Nam ngồi dưới gốc cây, tay chân như rã rời do đêm qua ngủ không tốt

    Khi phải sinh tồn giữa thiên nhiên thì giấc ngủ cực kỳ quan trọng, trong giấc ngủ cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ, các cơ và trí óc được thư giãn đúng cách. Một giấc ngủ thất thường sẽ chỉ làm cho cơ thể mệt mỏi vào ngày hôm sau, tâm trí rối loạn, thậm chí đau đầu, đau cơ và rất khó chịu.

    Không chỉ là cơ thể được hưởng lợi sau một đêm ngủ ngon mà giấc ngủ còn tốt cho não bộ, giúp não bộ cảm thấy tinh tường, suy nghĩ tinh thông. Đặc biệt giấc ngủ còn làm tăng khả năng miễn dịch của cơ thể giảm nguy cơ bị cảm lạnh thông thường, sốt hoặc các triệu chứng ốm đau khác.

    Đêm qua Nam thức giấc mấy lần, đó là lý do hiện tại đầu óc Nam trở nên mụ mị, cơ thể rã rời, ngồi nghỉ một lúc, thấy đỡ hơn được phần nào, Nam đứng dậy tiếp tục đi men theo con suối xuống hạ lưu

    Vừa đi Nam vừa suy nghĩ cách giữ ấm cơ thể để tránh phải dậy giữa đêm, ngoại trừ làm lều kín hơn, làm đệm cỏ cẩn thận hơn thì quan trọng nhất là phải có lửa.

    Có lửa thì không chỉ giữ ấm được cơ thể mà còn nấu nướng được thức ăn, đun nước nữa, từ hôm qua đến giờ phải uống nước suối, Nam thật sự rất sợ bản thân không chịu được hay mắc kiết lị hoặc bị ký sinh trùng gì đó thì héo

    Vừa đi vừa ngẫm nghĩ cách làm lửa, tiện tay nhặt nhạnh mấy cây nấm, vài quả cây ăn được phát hiện hôm qua, đến gần trưa Nam đã đi được vài cây số

    Vừa đi vừa nghỉ, lại men theo dòng suối tránh được gai góc trong rừng, bên cạnh đó đi mệt ngâm chân xuống nước quả là sự hưởng thụ, để tránh chân bị xước Nam lấy dây rừng buộc cỏ khô vào chân thay giày, chỉ thi thoảng bị cỏ khô cọ vào chân còn lại là khá ổn

    Càng đi xuống dòng suối càng mở rộng dần bởi sự xuất hiện của vài nhánh khác đổ nước vào, ngồi xuống ven suối lấy nấm và quả cây làm bữa trưa, Nam ăn no rồi kiếm một tảng đá khô ráo nằm lên nghỉ ngơi, tiếng suối róc rách, rừng cây xanh tươi, không gian yên bình đến kì lạ

    Thiu thiu ngủ một giấc qua trưa, sau khi ngủ đủ thấy đầu óc minh mẫn hẳn ra, lại nghĩ tới lửa, những phương án cơ bản hiện ra trong đầu, trong đó khả thi nhất là ma xát hai cành khô để tạo lửa

    Xem trên tivi, trên mạng thấy việc ma sát tạo lửa thực đơn giản nhưng đó là kịch bản thôi, tạo lửa ở thực tế và phim ảnh khác hẳn nhau, bẻ hai cành cây, Nam thử ma sát để tạo lửa

    Một cành cây đặt nằm trên mặt đất, cành còn lại đặt phần đầu vuông góc rồi dùng hai tay giữ thẳng và xoa để cành cây xoay tạo thành ma sát, sinh ra lửa

    Lý thuyết cơ bản là thế, Nam bắt đầu công cuộc tạo lửa vĩ đại, cành cây cứ cọ là trợt, không thể nào đứng thẳng được, đến lúc thẳng được thì chả thấy lửa đâu, chỉ thấy nhựa và phần vỏ của cành cây bong ra, thế này đừng nói là lửa, có mà ra nhựa cây ấy, Nam lẩm bẩm trong lòng

    Thử mấy lần, bó tay, Nam bỏ cuộc, trời cũng bắt đầu ngả sắc hồng, không còn cách nào khác là tiếp tục dựng lều tạm, lần thứ hai làm lều đã có kinh nghiệm hơn nên chẳng mấy chốc một cái lều cỏ đã được dựng lên,

    Rút kinh nghiệm đêm hôm qua, Nam lấy nhiều cành cây và cỏ khô hơn, chất cho phần mái che thật kín, phần đệm cỏ cũng được chải chuốt cẩn thận với cành cây xếp khít nhau sau đó mới đến lá và cỏ khô

    Cỏ khô hết thì dùng lá khô, miễn sao cho phần đệm được tách hẳn với mặt đất để tránh cái lạnh, Nam chọn phần cỏ khô thật mềm làm chăn đắp, đến khi có vẻ được được một chút thì lại nghĩ đến lửa

    Tổng kết kinh nghiệm hôm nay, Nam nhận ra sai lầm của bản thân, sao lại có thể lấy cành cây tươi để tạo lửa, phải chọn cành thật khô, phần vỏ cây phải được bóc hết, bên cạnh đó phải khoét lỗ sẵn để khi chống que còn lại lên ma sát mới không bị trượt.

    Lấy cái gì để khoét, để cạo vỏ cây bây giờ, sinh viên lịch sử mà không biết công cụ của người tiền sử thì chết đi cho rộng

    Nhân lúc trời chưa tối hẳn, Nam đến cạnh bờ suối chọn lấy hai cục đá vừa tay rồi mang về để chế tạo công cụ tối nguyên thủy, đầu tiên của con người, công cụ đá

    Dựng thẳng viên đá có vẻ cứng hơn, Nam lấy viên còn lại đập mạnh xuống phần giữa hòn đá để hòn đá dưới tác dụng lực mà tách ra, sau vài lần đập, viên đã tách ra làm đôi, cùng một ít cạnh vỡ nhỏ, chon một mảnh nhỏ tương đối sắc và cứng cáp Nam lấy cứa thử vào một cành cây nhỏ

    Dấu vết mờ mờ trên cành cây như minh chứng cho sự thành công đầu tiên, mảnh đá đã có cạnh sắc có thể sử dụng để cạo hay khoét được rồi

    Trời tối dần, màn sương lại xuất hiện, Nam ăn vài cây nấm rồi chui tọt vào lều, chặn kín cửa rồi đắp cỏ khô lên người, khá ấm áp, Nam từ từ chìm vào giấc ngủ

    ***

    Ngủ một mạch đến sáng, không mộng mị gì, có lẽ do hôm qua đã quá mệt nên Nam ngủ rất ngon, chui ra khỏi lều, vươn vai một cái, ăn mấy cây nấm còn lại, xốc lại tinh thần, Nam tiếp tục đi xuống hạ du

    Trên đường đi, Nam không quên thử mấy thứ quả và hạt ven đường, nhờ đó phát hiện được hai thứ quả có thể ăn được giúp Nam kiếm thêm được 40 điểm kinh nghiệm

    Vòng vèo theo dòng suối đến hết buổi sáng, gần trưa Nam đã đi đến được điểm cuối cùng, một hồ nước màu xanh ngọc bích hiện ra trước mắt, mặt hồ lăn tăn những gợn sóng nhỏ, thấy một gò đất tương đối cao, Nam leo lên phóng tầm mắt nhìn ra xa, cái hồ thật rộng, bao quanh là rừng cây xanh tốt.

    Quyết định chọn gò đất này làm nơi trú ngụ, Nam đi quanh tìm cành cây để dựng lều, phần đá hôm qua đập ra có cạnh khá sắc, dùng làm rìu là lựa chọn rất tốt, không uổng công Nam mang đi theo

    Chọn những cây có kích cỡ vừa phải, to tương đương với cánh tay, dùng đá làm rìu, chặt một hồi được ba cây, Nam kéo về phía gò đất

    Dùng đá cắt cành nhỏ để lại một thân cây khẳng khiu Nam kéo lên trên gò đất bắt đầu dựng lều cỏ, một căn lều cỏ nhanh chóng hiện lên trên gò đất, lại tiếp tục lấy hai cành cây ma sát để tạo lửa

    Sau khi đúc rút kinh nghiệm hôm qua, Nam chọn một cành cây khô đủ dài, bẻ làm đôi, lấy mảnh đá sắc cạo hết phần vỏ rồi khoét một lỗ nhỏ vừa đủ lên, công cụ đã chuẩn bị tương đối

    Kiếm những chiếc lá khô to bản, khô ráo về làm bùi nhùi, Nam vo nát lá thành một nắm rồi lấy phần que đã khoét lỗ để lên trên, sau đó dùng que còn lại bắt đầu ma sát

    Những tiếng rít rít vang lên rồi âm thanh trầm dần, chưa có khói nhưng cành cây đã có chút nóng lên, tiếp tục cố gắng ma sát, Nam dồn hết sức lực vào cánh tay để ma sát que gỗ

    Cách một tiếng dòn tan, cành cây gẫy làm đôi. Dùng quá nhiều sức rồi, Nam tự nhủ rồi thay cành cây khác, lần này đã khá hơn, không dồn sức nữa mà nhẹ nhàng chủ yếu là để cành cây xoay chứ không ấn mạnh như lần trước

    Cách, lại gẫy, phải giảm lực nữa, sau bốn năm lần càng cây bị gãy, bàn tay Nam do ma sát quá nhiều mà đỏ rực, cạnh tay xuất hiện bọng nước do bỏng

    Cắn răng cố gắng kiên trì ma sát tiếp, không dùng lực ấn xuống, que để thẳng, tăng tốc độ ma sát là những thứ Nam đúc kết được.

    Thử một lần cuối cùng, không được là nghỉ luôn, Nam bực bội, hai lòng bàn tay đau rát mà chả được tích sự gì, đặt bùi nhùi xuống, dùng một đoạn gỗ nhỏ kênh thanh gỗ lên. Một chân đạp đầu còn lại của thanh gỗ để giữ vừng, thanh gỗ thứ hai đặt vuông góc, hai tay giữ nhẹ nhàng thanh gỗ rồi bắt đầu ma sát

    Tiếng kít kít lại vang lên, trầm dần phần gỗ xung quanh lỗ đã xuất hiện màu đen, có khói rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 11-01-2017 lúc 23:36.

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienhavodoi,
Trang 1 của 29 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 3 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 3 khách)

DMCA.com Protection Status