Trò chơi sinh tồnMong các bác góp ý
Tác giả: PQD
Chương 90: Trương thần y
Chương 90
Bữa ăn trưa luôn là một trong những bữa ăn chính của con người, không chỉ giúp bổ sung năng lượng và chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể hoạt động một cách hoàn hảo mà còn là thời gian nghỉ ngơi quan trọng giúp cơ thể hồi phục sau một buổi sáng vận động, học tập và làm việc.
Mâm cơm cũng vậy, cực kỳ quan trọng, là nơi gia đình xum họp, quây quần. Dù là gia đình giàu có hay gia đình nghèo túng đều không có sự khác biệt. Tâm tíu tít chuẩn bị món sườn sốt mà bố thích nhất, bày thêm cọng rau mùi lên trên đĩa sườn điểm xuyết món ăn là hoàn thành, một món ăn cần đầy đủ sắc, hương, vị và món sườn của Tâm đã đạt đến đỉnh cao của sự hài hòa các yếu tố đó.
Ông Huy tiến vào bàn ăn, hít hà hương thơm của món ăn, đánh giá.
- Món sườn của con gái bố đã đạt đến trình độ của đầu bếp chuyên nghiệp rồi, chẳng biết chàng trai nào sẽ có phúc thưởng thức tay nghề này suốt đời đây.
Tâm khẽ nguýt bố, hơi đỏ mặt trả lời.
- Con còn bé nhé, mà bố yên tâm, con sẽ ở với bố cả đời, nấu cho bố ăn như mẹ ý.
Nhắc đến vợ khiến ông Huy lại buồn, vợ ông đã hôn mê mấy năm trời rồi từ khi Tâm còn học cấp một, đến nay đã học cấp ba. Quãng thời gian đầu ông gần như suy sụp nhưng sau đó vì con, vì công ty nên ông cố gắng trụ vững. Trong thâm tâm ông luôn mong bản thân có thể thế chỗ cho vợ nằm đó cũng được nhưng vô dụng. Không biết bao nhiêu thầy thợ, hàng chục giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ đều không giúp được gì càng khiến hi vọng vợ tỉnh lại trong ông mong manh hơn. Ông thở dài.
- Ừ, giá mẹ con có thể thưởng thức tài nấu nướng của con thì tuyệt quá. Mẹ con nấu ăn ngon lắm, bố thấy con được di truyền hết mười phần tài năng về nấu nướng của mẹ đấy.
Tâm chỉnh lại bát đĩa trên bàn rồi ôm lấy bố từ phía sau, dùng má cọ nhẹ vào má bố.
- Bố đừng buồn, con tin có một ngày mẹ sẽ tỉnh lại thôi.
Ông Huy nắm nhẹ tay con gái, thở dài.
- Bố cũng mong một ngày như thế, thôi ăn đi con kẻo nguội.
Tâm dạ một tiếng rồi ngồi bên bố, xoay nhẹ phần kính của bàn xoay để đĩa sườn trước mặt bố rồi bắt đầu ăn cơm. Ông Huy cũng vui vẻ hơn, hỏi han việc học hành của con gái. Bữa cơm được nửa chừng thì một loạt tiếng chào vang lên.
- A, ông về.
Tâm đặt bát xuống, nhanh nhẹn chạy ra cửa, được hưởng kiểu chào hỏi này trong nhà ngoài bố tâm ra chỉ còn có ông nội. Đúng như Tâm dự đoán, một ông cụ tầm bảy mươi tuổi, phần tóc trắng bao quanh khoảng đầu hói bóng loáng, hai má hồng hào đầy khỏe mạnh, trên người khoác một chiếc áo khoác nhẹ màu xám, tay cầm gậy đầu rồng không phải để chống mà giống như một thứ công cụ tô điểm cho lứa tuổi đang thong thả đi vào từ cửa chính.
- Ông mới về, ông đi chơi lâu thế, quà của cháu đâu.
Tâm như con chim nhỏ nép mình vào lòng ông, ông cụ cũng cười tươi tắn, nhéo nhẹ mũi Tâm.
- Chưa gì đã đòi quà, yên tâm không thiếu quà của cháu đâu, còn có quà của ông ngoại cháu gửi tới nữa cơ.
Tâm cười hì hì, đánh mắt ra sau ngó thấy một túi lớn được một anh vệ sĩ bê vào, thơm chụt vào má ông một cái rồi chạy qua ngó nghiêng số quà.
- Bố mới về, bố vào cơm luôn.
Ông Huy đi ra từ phòng ăn, nhẹ nhàng chào hỏi.
- Ừ ta cũng đang đói bụng đây, hôm nay con không phải làm trưa à.
Ông Huy đẩy cặp kính cận mạ vàng của mình, đi song song với ông cụ. Tâm cũng quyết định tạm gác chuyện quà cáp sang một bên, đứng kẹp giữa hai người đàn ông, khoác tay cả hai đi vào phòng ăn.
- Trưa nay con nghỉ ở nhà ăn cơm với bé Tâm, chuyến đi của bố thế nào.
- Ông Hoàng đã về
Trong phòng ăn vang lên tiếng chào hỏi của cô giúp việc đang bày thêm bát đũa, ông Hoàng gật đầu coi như đáp lễ, ngồi xuống ghế cạnh ông Huy rồi nói.
- Cũng tương đối thôi, ta có qua gặp ông thông gia sau đó hai chúng ta đến núi Hoa Sơn mời Trương thần y xuống núi, năm nào cũng như năm nào thôi không có gì đặc biệt.
Ông Huy gắp cho bố một miếng sườn mềm rồi nhận xét.
- Như vậy chắc hẳn chốc nữa Trương thần y sẽ tới, con sẽ bảo chị Năm dọn phòng sẵn.
Tâm xen giữa câu chuyện đầy giận dỗi.
- Việc quan trọng nhất của ông và bố bây giờ là thưởng thức tay nghề của con chứ không phải là bàn công chuyện nhé.
Ông Hoàng và Huy đồng thời bật cười trước câu trách móc của Tâm, tiếp tục việc ăn uống tạm gác việc đón Trương thần y sang một bên.
***
Buổi trưa trôi qua một cách nhẹ nhàng, Long nhận nhiệm vụ gác cửa thay cho một câu em vừa nhận được tin vợ báo "vỡ chum". Cảm giác hồi hộp, lo lắng khi một sinh linh mới ra đời này Long đã từng trải qua khi bà xã sinh con rồi nên cũng chẳng lạ gì. Lúc này mà bảo phân tâm sang việc khác là điều không thể, đừng nói là gác cổng, ăn còn chẳng để ý đến nữa là.
Ngồi gác mà lại nhớ tới thằng cò ở nhà, ghét ghê lắm, mỗi khi nghe thấy gọi ba ba là con tim từng qua bao khói lửa chẳng hề nao núng lại nhũn ra, chẳng từ chối nổi nó điều gì. Một thân ảnh xuất hiện ở đầu đường khiến Long lập tức kéo tâm trí đang bay bổng về vợ con trở lại, thân người cao gầy, ăn mặc theo kiểu đạo giáo, một áo choàng in hình thái cực, bát quái đủ để khẳng định người ông chủ chờ đã đến.
Trương thần y năm năm nay Long đều gặp một lần vào khoảng thời gian này, Long biết mục đích ông ấy đến đây là để kéo dài sự sống cho chị dâu nhưng cứ nhìn thấy lão là Long chẳng vui vẻ lên được. Chưa nói đến việc chỉ có thể kéo dài sự sống cho chị dâu chứ chẳng thể chữa khỏi lão già này còn đòi hỏi số tiền khám bệnh cao đến kinh người, mỗi lần chỉ ở lại đôi ba ngày mà đòi đến hơn trăm nghìn đô la tiền chữa bệnh. Phải chịu thôi, ai bảo các bác sĩ khác đều bó tay, chỉ có lão già này là được việc.
- Chào cậu, tôi có hẹn trước với lão Hoàng.
Vị Trương thần y đứng trước phòng gác nói với Long bằng thứ khẩu âm lơ lớ. Một thân người quần áo đậm mùi lâu năm, cái sọt phía sau chẳng biết có cái gì mà luôn được bọc kín, nhìn qua giống một gã bán thuốc dạo hơn một vị thần y mỗi lần khám bệnh trăm nghìn đô la. Chẳng hiểu lão đạo này dùng tiền làm gì mà trên người có lẽ thứ quý giá nhất là cái ngọc bội chẳng biết có phải đồ thật hay không đeo bên hông.
- Mời vào.
Long trả lời cụt lủn. Nhiều lần tiếp xúc giúp Long đưa ra một đúc kết, lão già này là hòn đá, chẳng nói chuyện nhiều, chỉ hỏi và trả lời những câu hỏi cần thiết, không có việc gì là lại ngồi tọa thiền. Nói chung là khó gần, tuy rằng cực kỳ lịch sự nhưng thái độ cũng khiến người khác không có thiện cảm lắm.
Long phân phó người trông gác rồi mở cửa phụ dẫn lão thần y đi vào, cước bộ của lão tuy chậm rãi nhưng mỗi bước đi đều như lướt trên mặt đất, chỉ cần một chút lơ đễnh là có thể bị lão già này bỏ xa chứ chẳng chơi nên mỗi khi lão tới Long đều coi như một lần lâm đại địch phải dốc hết sức đối phó.
Long mời lão đạo ngồi ở phòng khách, báo người giúp việc pha trà rồi mới đi tìm đại ca, chắc giờ này đại ca cùng ông cụ đang ngồi ở phòng sách như mọi khi nên Long tiến thẳng đến thư phòng, gõ cửa.
- Anh Huy, có Trương thần y đến.
Tiếng Huy trả lời vang lên từ trong phòng.
-Ừ anh biết rồi, chú bảo thần y đợi một chút anh với ông cụ ra ngay.
Long quay lại phòng khách phân phó người giúp việc đưa trà bánh, truyền đạt lại lời dặn của Huy rồi quay lại chốt gác.
- Tình hình Nguyệt ngày một kém hơn bố ạ, không biết cô ấy có thể cầm cự được lâu nữa không.
Ông Huy cùng ông Hoàng vừa đi ra phòng khách vừa nói chuyện.
- Cái này ta cũng không nắm rõ, ta nghe nói Trương thần y đã tìm được một cây tử sâm năm trăm năm, có khả năng kéo dài sự sống cực mạnh, lại phải làm phiền ông ấy rồi.
Ông Huy trầm ngâm một giây rồi tiếp lời.
- Tiền bạc không đáng ngại lắm nhưng con sợ ông ấy không chịu giao ra, bố cũng biết tính ông ấy rồi, nếu chữa được toàn diện thì ông ấy không bao giờ tiếc nhưng với chứng bệnh của Nguyệt, con sợ ông ấy không đồng ý.
Ông Hoàng nắm chặt cây gậy đầu rồng.
- Bằng mọi cách phải cầu xin được ông ấy, năm đó không phải con bé lấy thân mình chắn cho ta thì giờ này chúng ta đâu được thế này. Ta có lỗi với con, với con bé và cả với Tâm nữa.
Ông Huy vội an ủi.
- Không phải lỗi của bố, là lỗi của con mới đúng, nếu con và Nguyệt không quá cố chấp thì, ....Thôi mình vào đi bố.
Ông Huy mở cửa để bố vào trước rồi mới theo sau, cẩn thận đóng cửa. Ông Hoàng tiến tới bắt tay vị thần y, nhẹ giọng nói.
- Trương thần y, lão Hoàng lại làm phiền đến ông rồi.
Trương thần y không tỏ thái độ khách sáo mà vào chủ để chính luôn.
- Ta nghe đồ đệ báo tin liền đến ngay, mong tình hình chưa xấu hơn.
Huy rót ba chén nước trà cho ba người rồi tham gia câu chuyện.
- Mấy ngày gần đây Nguyệt ít co giật hơn nhưng da bắt đầu có dấu hiệu hơi tái, cháu thấy không yên tâm nên báo bố mời thần y đến ngay.
Trương thần y hơi vuốt miếng ngọc bội đeo bên hông suy nghĩ một chút rồi cẩn thận nói.
- Thứ lỗi cho ta nói thẳng, lão đạo đã từng nói với gia đình rồi, bệnh trạng của phu nhân không giống người bị nội lực đả thương bình thường mà dường như có bẫy ngầm. Năm năm nay ta không ngừng tìm kiếm cách triệt tiêu những cái bẫy ấy nhưng thực sự lực bất tòng tâm, nếu thể trạng phu nhân đi xuống thấy rõ tức là thời gian của phu nhân không còn nhiều nữa, gia đình phải chuẩn bị tinh thần đón nhận tin xấu nhất thôi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile