TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Bạn thấy truyện này thế nào?

Người bình chọn
1. Bình chọn này đã đóng
  • Hay

    1 100.00%
  • Bình thường

    0 0%
  • Tạm được

    0 0%
  • Dở

    0 0%
Trang 19 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 91718192021 ... CuốiCuối
Kết quả 91 đến 95 của 144

Chủ đề: [Võng du] Trò chơi sinh tồn

  1. #91
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 90: Trương thần y
    Mong các bác góp ý



    Chương 90

    Bữa ăn trưa luôn là một trong những bữa ăn chính của con người, không chỉ giúp bổ sung năng lượng và chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể hoạt động một cách hoàn hảo mà còn là thời gian nghỉ ngơi quan trọng giúp cơ thể hồi phục sau một buổi sáng vận động, học tập và làm việc.

    Mâm cơm cũng vậy, cực kỳ quan trọng, là nơi gia đình xum họp, quây quần. Dù là gia đình giàu có hay gia đình nghèo túng đều không có sự khác biệt. Tâm tíu tít chuẩn bị món sườn sốt mà bố thích nhất, bày thêm cọng rau mùi lên trên đĩa sườn điểm xuyết món ăn là hoàn thành, một món ăn cần đầy đủ sắc, hương, vị và món sườn của Tâm đã đạt đến đỉnh cao của sự hài hòa các yếu tố đó.

    Ông Huy tiến vào bàn ăn, hít hà hương thơm của món ăn, đánh giá.

    - Món sườn của con gái bố đã đạt đến trình độ của đầu bếp chuyên nghiệp rồi, chẳng biết chàng trai nào sẽ có phúc thưởng thức tay nghề này suốt đời đây.

    Tâm khẽ nguýt bố, hơi đỏ mặt trả lời.

    - Con còn bé nhé, mà bố yên tâm, con sẽ ở với bố cả đời, nấu cho bố ăn như mẹ ý.

    Nhắc đến vợ khiến ông Huy lại buồn, vợ ông đã hôn mê mấy năm trời rồi từ khi Tâm còn học cấp một, đến nay đã học cấp ba. Quãng thời gian đầu ông gần như suy sụp nhưng sau đó vì con, vì công ty nên ông cố gắng trụ vững. Trong thâm tâm ông luôn mong bản thân có thể thế chỗ cho vợ nằm đó cũng được nhưng vô dụng. Không biết bao nhiêu thầy thợ, hàng chục giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ đều không giúp được gì càng khiến hi vọng vợ tỉnh lại trong ông mong manh hơn. Ông thở dài.

    - Ừ, giá mẹ con có thể thưởng thức tài nấu nướng của con thì tuyệt quá. Mẹ con nấu ăn ngon lắm, bố thấy con được di truyền hết mười phần tài năng về nấu nướng của mẹ đấy.

    Tâm chỉnh lại bát đĩa trên bàn rồi ôm lấy bố từ phía sau, dùng má cọ nhẹ vào má bố.

    - Bố đừng buồn, con tin có một ngày mẹ sẽ tỉnh lại thôi.

    Ông Huy nắm nhẹ tay con gái, thở dài.

    - Bố cũng mong một ngày như thế, thôi ăn đi con kẻo nguội.

    Tâm dạ một tiếng rồi ngồi bên bố, xoay nhẹ phần kính của bàn xoay để đĩa sườn trước mặt bố rồi bắt đầu ăn cơm. Ông Huy cũng vui vẻ hơn, hỏi han việc học hành của con gái. Bữa cơm được nửa chừng thì một loạt tiếng chào vang lên.

    - A, ông về.

    Tâm đặt bát xuống, nhanh nhẹn chạy ra cửa, được hưởng kiểu chào hỏi này trong nhà ngoài bố tâm ra chỉ còn có ông nội. Đúng như Tâm dự đoán, một ông cụ tầm bảy mươi tuổi, phần tóc trắng bao quanh khoảng đầu hói bóng loáng, hai má hồng hào đầy khỏe mạnh, trên người khoác một chiếc áo khoác nhẹ màu xám, tay cầm gậy đầu rồng không phải để chống mà giống như một thứ công cụ tô điểm cho lứa tuổi đang thong thả đi vào từ cửa chính.

    - Ông mới về, ông đi chơi lâu thế, quà của cháu đâu.

    Tâm như con chim nhỏ nép mình vào lòng ông, ông cụ cũng cười tươi tắn, nhéo nhẹ mũi Tâm.

    - Chưa gì đã đòi quà, yên tâm không thiếu quà của cháu đâu, còn có quà của ông ngoại cháu gửi tới nữa cơ.

    Tâm cười hì hì, đánh mắt ra sau ngó thấy một túi lớn được một anh vệ sĩ bê vào, thơm chụt vào má ông một cái rồi chạy qua ngó nghiêng số quà.

    - Bố mới về, bố vào cơm luôn.

    Ông Huy đi ra từ phòng ăn, nhẹ nhàng chào hỏi.

    - Ừ ta cũng đang đói bụng đây, hôm nay con không phải làm trưa à.

    Ông Huy đẩy cặp kính cận mạ vàng của mình, đi song song với ông cụ. Tâm cũng quyết định tạm gác chuyện quà cáp sang một bên, đứng kẹp giữa hai người đàn ông, khoác tay cả hai đi vào phòng ăn.

    - Trưa nay con nghỉ ở nhà ăn cơm với bé Tâm, chuyến đi của bố thế nào.

    - Ông Hoàng đã về

    Trong phòng ăn vang lên tiếng chào hỏi của cô giúp việc đang bày thêm bát đũa, ông Hoàng gật đầu coi như đáp lễ, ngồi xuống ghế cạnh ông Huy rồi nói.

    - Cũng tương đối thôi, ta có qua gặp ông thông gia sau đó hai chúng ta đến núi Hoa Sơn mời Trương thần y xuống núi, năm nào cũng như năm nào thôi không có gì đặc biệt.

    Ông Huy gắp cho bố một miếng sườn mềm rồi nhận xét.

    - Như vậy chắc hẳn chốc nữa Trương thần y sẽ tới, con sẽ bảo chị Năm dọn phòng sẵn.

    Tâm xen giữa câu chuyện đầy giận dỗi.

    - Việc quan trọng nhất của ông và bố bây giờ là thưởng thức tay nghề của con chứ không phải là bàn công chuyện nhé.

    Ông Hoàng và Huy đồng thời bật cười trước câu trách móc của Tâm, tiếp tục việc ăn uống tạm gác việc đón Trương thần y sang một bên.

    ***

    Buổi trưa trôi qua một cách nhẹ nhàng, Long nhận nhiệm vụ gác cửa thay cho một câu em vừa nhận được tin vợ báo "vỡ chum". Cảm giác hồi hộp, lo lắng khi một sinh linh mới ra đời này Long đã từng trải qua khi bà xã sinh con rồi nên cũng chẳng lạ gì. Lúc này mà bảo phân tâm sang việc khác là điều không thể, đừng nói là gác cổng, ăn còn chẳng để ý đến nữa là.

    Ngồi gác mà lại nhớ tới thằng cò ở nhà, ghét ghê lắm, mỗi khi nghe thấy gọi ba ba là con tim từng qua bao khói lửa chẳng hề nao núng lại nhũn ra, chẳng từ chối nổi nó điều gì. Một thân ảnh xuất hiện ở đầu đường khiến Long lập tức kéo tâm trí đang bay bổng về vợ con trở lại, thân người cao gầy, ăn mặc theo kiểu đạo giáo, một áo choàng in hình thái cực, bát quái đủ để khẳng định người ông chủ chờ đã đến.

    Trương thần y năm năm nay Long đều gặp một lần vào khoảng thời gian này, Long biết mục đích ông ấy đến đây là để kéo dài sự sống cho chị dâu nhưng cứ nhìn thấy lão là Long chẳng vui vẻ lên được. Chưa nói đến việc chỉ có thể kéo dài sự sống cho chị dâu chứ chẳng thể chữa khỏi lão già này còn đòi hỏi số tiền khám bệnh cao đến kinh người, mỗi lần chỉ ở lại đôi ba ngày mà đòi đến hơn trăm nghìn đô la tiền chữa bệnh. Phải chịu thôi, ai bảo các bác sĩ khác đều bó tay, chỉ có lão già này là được việc.

    - Chào cậu, tôi có hẹn trước với lão Hoàng.

    Vị Trương thần y đứng trước phòng gác nói với Long bằng thứ khẩu âm lơ lớ. Một thân người quần áo đậm mùi lâu năm, cái sọt phía sau chẳng biết có cái gì mà luôn được bọc kín, nhìn qua giống một gã bán thuốc dạo hơn một vị thần y mỗi lần khám bệnh trăm nghìn đô la. Chẳng hiểu lão đạo này dùng tiền làm gì mà trên người có lẽ thứ quý giá nhất là cái ngọc bội chẳng biết có phải đồ thật hay không đeo bên hông.

    - Mời vào.

    Long trả lời cụt lủn. Nhiều lần tiếp xúc giúp Long đưa ra một đúc kết, lão già này là hòn đá, chẳng nói chuyện nhiều, chỉ hỏi và trả lời những câu hỏi cần thiết, không có việc gì là lại ngồi tọa thiền. Nói chung là khó gần, tuy rằng cực kỳ lịch sự nhưng thái độ cũng khiến người khác không có thiện cảm lắm.

    Long phân phó người trông gác rồi mở cửa phụ dẫn lão thần y đi vào, cước bộ của lão tuy chậm rãi nhưng mỗi bước đi đều như lướt trên mặt đất, chỉ cần một chút lơ đễnh là có thể bị lão già này bỏ xa chứ chẳng chơi nên mỗi khi lão tới Long đều coi như một lần lâm đại địch phải dốc hết sức đối phó.

    Long mời lão đạo ngồi ở phòng khách, báo người giúp việc pha trà rồi mới đi tìm đại ca, chắc giờ này đại ca cùng ông cụ đang ngồi ở phòng sách như mọi khi nên Long tiến thẳng đến thư phòng, gõ cửa.

    - Anh Huy, có Trương thần y đến.

    Tiếng Huy trả lời vang lên từ trong phòng.

    -Ừ anh biết rồi, chú bảo thần y đợi một chút anh với ông cụ ra ngay.

    Long quay lại phòng khách phân phó người giúp việc đưa trà bánh, truyền đạt lại lời dặn của Huy rồi quay lại chốt gác.

    - Tình hình Nguyệt ngày một kém hơn bố ạ, không biết cô ấy có thể cầm cự được lâu nữa không.

    Ông Huy cùng ông Hoàng vừa đi ra phòng khách vừa nói chuyện.

    - Cái này ta cũng không nắm rõ, ta nghe nói Trương thần y đã tìm được một cây tử sâm năm trăm năm, có khả năng kéo dài sự sống cực mạnh, lại phải làm phiền ông ấy rồi.

    Ông Huy trầm ngâm một giây rồi tiếp lời.

    - Tiền bạc không đáng ngại lắm nhưng con sợ ông ấy không chịu giao ra, bố cũng biết tính ông ấy rồi, nếu chữa được toàn diện thì ông ấy không bao giờ tiếc nhưng với chứng bệnh của Nguyệt, con sợ ông ấy không đồng ý.

    Ông Hoàng nắm chặt cây gậy đầu rồng.

    - Bằng mọi cách phải cầu xin được ông ấy, năm đó không phải con bé lấy thân mình chắn cho ta thì giờ này chúng ta đâu được thế này. Ta có lỗi với con, với con bé và cả với Tâm nữa.

    Ông Huy vội an ủi.

    - Không phải lỗi của bố, là lỗi của con mới đúng, nếu con và Nguyệt không quá cố chấp thì, ....Thôi mình vào đi bố.

    Ông Huy mở cửa để bố vào trước rồi mới theo sau, cẩn thận đóng cửa. Ông Hoàng tiến tới bắt tay vị thần y, nhẹ giọng nói.

    - Trương thần y, lão Hoàng lại làm phiền đến ông rồi.

    Trương thần y không tỏ thái độ khách sáo mà vào chủ để chính luôn.

    - Ta nghe đồ đệ báo tin liền đến ngay, mong tình hình chưa xấu hơn.

    Huy rót ba chén nước trà cho ba người rồi tham gia câu chuyện.

    - Mấy ngày gần đây Nguyệt ít co giật hơn nhưng da bắt đầu có dấu hiệu hơi tái, cháu thấy không yên tâm nên báo bố mời thần y đến ngay.

    Trương thần y hơi vuốt miếng ngọc bội đeo bên hông suy nghĩ một chút rồi cẩn thận nói.

    - Thứ lỗi cho ta nói thẳng, lão đạo đã từng nói với gia đình rồi, bệnh trạng của phu nhân không giống người bị nội lực đả thương bình thường mà dường như có bẫy ngầm. Năm năm nay ta không ngừng tìm kiếm cách triệt tiêu những cái bẫy ấy nhưng thực sự lực bất tòng tâm, nếu thể trạng phu nhân đi xuống thấy rõ tức là thời gian của phu nhân không còn nhiều nữa, gia đình phải chuẩn bị tinh thần đón nhận tin xấu nhất thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #92
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 91: Thứ thuốc lạ
    Mong các bác góp ý



    - Đến lúc tôi nên đi xem tình trạng của quý phu nhân rồi, mong rằng thời gian vẫn còn nhiều.

    Huy và ông Hoàng trao đổi ánh mắt giây lát rồi đứng dậy, mời Trương thần y đi ra khu vực sau nhà. Trên đường đi, ông Hoàng làm như vô tình hỏi.

    - Trương thần y, không biết có loại thuốc nào có thể giúp con dâu tôi kéo dài thêm thời gian không? Giá cả bao nhiêu gia đình tôi cũng sẽ lo chu đáo.

    Trương thần y suy nghĩ một lát rồi trả lời.

    - Không phải không có, trong tay tôi hiện có một cây tử sâm năm trăm năm dược hiệu, khả năng kéo dài mạng sống của nó cực mạnh, nhưng nói thật với ông chưa đến thời điểm then chốt tôi sẽ không dùng đến nó. Tiền bạc không phải là vấn đề, thứ tôi nói thẳng nó có thể cứu giúp nhiều người bệnh khác có khả năng cứu trị hơn so với quý phu nhân.

    Ông Huy đi sau góp lời.

    - Chẳng lẽ tính mạng của Nguyệt không quan trọng hay sao, mong thần y giúp đỡ.

    Trương thần y trầm ngâm rồi trả lời.

    - Tính mạng con người ai cũng quý cả, thôi được rồi, nếu thực sự cần đến nó tôi sẽ sử dụng. Chỉ mong rằng chưa đến tình trạng đó, nếu không thì thời gian của quý phu nhân không còn bao nhiêu nữa.

    Ông Hoàng và ông Huy nhìn nhau, đáy mắt cả hai ánh lên sự cay đắng, Trương thần y nói đúng, đến thời điểm phải sử dụng tử sâm thì thời gian của Nguyệt có lẽ chỉ còn tính bằng ngày.

    Ba người đi đến một căn phòng có cửa bằng thép, hai bên là vệ sỹ canh gác cẩn thận. Thấy ba người đi tới, hai vệ sỹ chỉ hơi cúi đầu chào rồi tiếp tục công việc, hai người đều là anh em sinh tử với ông Huy, chẳng cần khách sáo làm gì. Ông Huy để ý thấy đèn xanh đang bật trên bảng điều khiển trên cửa liền hỏi.

    - Ai đang ở trong đó đấy Khánh.

    Người vệ sĩ bên phải, mái tóc đã điểm hoa râm trả lời, hơi nghi hoặc.

    - Cái Tâm vừa vào thăm mẹ, nó bảo được sự đồng ý của anh rồi mà.

    Ông Huy hơi nhíu mày.

    - Giờ này nó phải ở trường chứ, tôi cũng chưa cho phép nó thăm mẹ, con bé này được chiều quá đâm hư rồi. Mở cửa đi.

    Người vệ sỹ tên Khánh đến thao tác trên bảng điều khiển một chút, lập tức cánh cửa từ từ mở sang bên cạnh, một làn hơi lạnh ập ra từ cửa. Ba người bước vào lập tức cánh cửa đóng lại phía sau.

    Đằng sau cánh cửa là một hành lang ngắn dẫn tới gian phòng không lớn lắm, cỡ khoảng bốn mươi mét vuông, trong phòng bày biện đủ thứ như một phòng ở bình thường, chỉ khác ở chỗ là nhiệt độ trong phòng thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, cuối phòng là một chiếc giường bệnh, các loại máy móc duy trì sự sống cùng các loại túi truyền bày khắp quanh giường.

    Tâm không chú ý có người tới, đang chăm chú cho mẹ uống thứ nước thuốc gì đó. Thấy cảnh này, ông Huy tái mặt quát.

    - Tâm con đang làm cái gì thế.

    Tâm bị quát bất ngờ, run tay đánh đổ thìa thuốc xuống ngực áo mẹ, vội vàng giấu bát thuốc đi chỗ khác. Quay lại thấy cả ông nội, bố và vị thầy thuốc đã gặp nhiều lần liền sợ run người.

    Ông Huy nhanh chóng bước tới, cướp bát thuốc đang giấu sau Tâm đã cạn đến đáy, nóng giận quát.

    - Con vừa cho mẹ uống cái gì thế hả.

    Tâm run run trả lời.

    - Đây là thuốc con mới xin cho mẹ.

    Ông Huy nóng giận ném mạnh cái bát vào góc tường khiến nó vỡ thành trăm mảnh.

    - Ai cho phép con để mẹ uống thứ thuốc linh tinh này.

    Ông nóng giận thật sự, tình trạng của Nguyệt đã trở nên xấu hơn rất nhiều rồi, vất vả lắm mới mời được vị thần y kia sang đây kéo dài sự sống cho Nguyệt lại gặp cảnh này, thật sự không thể kìm nén nổi. Trước khi mời Trương thần y, gia đình đã nhiều lần mời các vị thầy thuốc khác nhưng chỉ khiến tình trạng của Nguyệt tồi tệ thêm, đến khi Trương thần y đến đã chỉ trích việc gia đình chữa bệnh lung tung rất nhiều khiến ông Huy không còn lòng tin vào ai khác ngoài Trương thần y. Bây giờ sự việc đó lại tiếp diễn bởi con gái mình làm sao ông Huy có thể bình tĩnh nổi.

    Một tiếng tát chát chúa vang vọng khắp phòng, ông Huy nóng giận quát.

    - Bước ra khỏi phòng ngay, bố cấm con không được tự tiện vào đây nữa.

    Tâm ôm mặt, lâu lắm rồi từ khi mẹ bị mê man chưa bao giờ ông Huy có thái độ giận dữ như vậy với Tâm, cũng chưa bao giờ đánh Tâm. Tâm đứng vụt dậy, chạy ra khỏi phòng, nước mắt lã chã rơi. Ông Hoàng muốn an ủi cháu nhưng cũng đành chịu, hành vi của Tâm thật sự gây nguy hiểm cho Nguyệt. Tiếng cửa sắt đóng sầm lại phía sau báo hiệu Tâm đã ra ngoài, ông Huy hầm hầm tiến lại cạnh bảng điều khiển bên giường, bấm nút gọi.

    - Bảo cậu Long vào đây cho tôi.

    Nói xong, ông quay lại nhìn ông Hoàng, ông Hoàng hiểu ý, tiến tới giải thích với Trương thần y.

    - Mong thần y thông cảm, trẻ con dại dột làm những điều người lớn khó kiểm soát nổi. Mong thần y giúp đỡ gia đình. Còn con bé gia đình sẽ trách phạt sau.

    Trương thần y vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

    - Thôi vậy, cái này là tâm lý chung của gia đình người bệnh, có bênh thì vái tứ phương mà, tôi hiểu, chỉ mong rằng không có lần sau nữa, đôi khi có những thứ thuốc tôi cũng không xử lý dứt điểm được. Giờ tôi phải kiểm tra xem tiểu thư đã cho quý phu nhân uống thuốc gì đã, chỉ mong không mất quá nhiều thời gian. Còn chuyện trách phạt là việc riêng của gia đình không liên quan đến lão đạo nhưng ảnh hưởng đến việc chữa bệnh của lão đạo là chuyện không đơn giản, nếu có chuyện gì hay làm mất nhiều thời gian quá thì lão đạo cũng bó tay.

    Nói xong, Trương thần y tiến đến nhặt mảnh bắt còn vương chút thuốc lên ngửi thử, nếm một chút rồi mới bắt mạch cho Nguyệt.

    Cánh cửa sắt lại mở ra, Long tiến vào phòng.

    - Anh gọi em à.

    Ông Huy thần sắc bất thiện chất vấn.

    - Thứ thuốc của cái Tâm là cậu mua cho nó đúng không?

    Ông gật đầu trả lời.

    - Đúng vậy anh, con bé bảo đó là thuốc để anh bồi bổ nên nhờ em mua hộ.

    Ông Huy nắm chặt tay, con bé lừa cả Long nữa, người không biết không có tội, ông Huy cũng không tiện phát tác với Long. Giọng Trương thần y vang lên.

    - Ông Hoàng có thể bảo quý tiểu thư cho lão đạo xem đơn thuốc được không, thứ thuốc này quá lạ, lão đạo chưa gặp kiểu phối chế này bao giờ.

    Ông Huy cảm thấy sự nóng giận trong lòng lại tăng lên chóng mặt, thứ thuốc mà ngay cả Trương thần y cũng không nhận ra nổi thì làm sao có thể là thuốc thật được cơ chứ. Ông Huy cố gắng không phát tác nói với Long.

    - Cậu đến hỏi cái Tâm đơn thuốc cho Trương thần y xem.

    Long chẳng hiểu tại sao thuốc của Huy lại phải để Trương thần y xem nhưng đại ca đã nói thì nên chấp hành, đi được vài bước chợt nhớ ra gì đó liền rút di động ra đưa cho Huy.

    - Em có chụp lại mấy đơn thuốc rồi, anh xem xem.

    Ông Huy cầm lấy điện thoại, mở ảnh đơn thuốc đưa cho Trương thần y xem. Bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên ngột ngạt đáng sợ. Ông Huy bảo vệ sĩ đưa vào một tập giấy A4 cùng một cây viết cho Trương thần y. Trương thần y nhận lấy giấy bút lập tức viết lại đơn thuốc lên giấy trả lại điện thoại cho Huy rồi bắt đầu lấy một tờ giấy khác ra viết viết, kẻ kẻ đầy những chữ Hán trên tờ giấy.

    Long không biết nên đi hay ở liền đến đứng cạnh ông Hoàng, từ thái độ cho thấy Huy đang giận dữ, không nên lại gần, Long ghé tai ông Hoàng hỏi nhỏ.

    - Có chuyện gì vậy ông.

    Ông Hoàng nhìn thoáng qua Trương thần y và Huy đang ngồi bên vợ liền nói khẽ vào tai Long.

    - Con bé Tâm lại bốc thuốc linh tinh cho mẹ nó uống, thứ thuốc cậu mua cho nó đấy.

    Long lập tức giật mình, tái hết mặt. Đây không phải là chuyện nhỏ đùa nghịch con nít nữa rồi, cái này là điều Huy đã cấm tiệt từ nhiều năm trước, Long lập tức tiến tới phía Huy.

    - Anh Huy chuyện này có một phần là lỗi của em, xin anh trách phạt em, giảm nhẹ cho bé Tâm, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện.

    Ông Huy cũng đã bình tĩnh hơn phần nào, ném điện thoại lại cho Long, nắm tay vợ chẳng buồn quay lại nói.

    - Không trách chú được, chỉ trách anh đã chiều hư con bé, chú đứng sang một bên đi, chuyện này tính sau.

    Long không nói được gì nữa đành quay lại đứng cạnh ông Hoàng. Bầu không khí ngày một u ám và khẩn trương hơn khi Trương thần y bắt đầu liên tục vo giấy vứt xuống đất, trên trán nổi đầy gân xanh, tức giận lẩm bẩm.

    - Không đúng, không thể nào, chẳng lẽ lại như vậy được....

    Nghe Trương thần y lẩm bẩm, ông Huy bắt đầu lo lắng siết chặt tay vợ, chẳng lẽ thứ thuốc con bé Tâm cho mẹ uống quá nguy hiểm đến mức Trương thần y cũng không xử lý được, như thế khác nào con bé đã giết mẹ mình cơ chứ. Ông Hoàng cũng thấy tình hình có vẻ không ổn liền phân phó.

    - Long, cậu ra ngoài tìm con bé Tâm vào đây đi.

    Long gật đầu rồi đi ra ngoài tìm Tâm. Thời gian lặng lẽ trôi, đến khi Long tìm được Tâm đang núp trong phòng khóc một mình thì cũng gần nữa tiếng sau.

    - Tình hình có vẻ không ổn lắm, cháu xuống với chú đi.

    Tâm nghe Long nói mà bủn rủn chân tay, chẳng lẽ thứ thuốc đó đã hại mẹ, không thể nào, khi đó người thanh niên kia cực kỳ tự tin kia mà, anh ta dám đảm bảo chữa được cơ mà. Tâm vội vàng theo Long chạy xuống phòng mẹ.

    Vừa chạy vào phòng Tâm đã thấy ông nội và bố cùng vị thầy thuốc kia đang chụm đầu vào bàn bạc gì đó, ông Huy ngẩng lên thấy Tâm thì vẫy tay gọi.

    - Con lại đây, Trương thần y có điều muốn hỏi con.

    Tâm thấy sắc mặt mọi người có vẻ khang khác lập tức lạnh ngắt trong lòng, chẳng lẽ đúng rằng thứ thuốc kia gây hại cho mẹ hay sao. Nước mắt lã chã rơi, Tâm vô lực bước lại gần. Trương thần y nhẹ nhàng nói.

    - Cứ bình tĩnh nào, ngồi xuống đây, ta có vài điều muốn hỏi cháu.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #93
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 92: Cửu Vân thần y
    Mong các bác góp ý



    Trương thần y chờ Tâm bình tĩnh hơn đôi chút rồi mới nhẹ giọng hỏi.

    - Đơn thuốc này cháu có từ đâu vậy.

    Tâm thất thần, máy móc kể lại câu chuyện gặp Nam, Trương thần y nghe xong, đánh giá nghiền ngẫm câu chuyện một hồi lâu rồi hỏi.

    - Chiếc vòng cổ đó đâu, có thể cho ta xem không.

    Tâm lấy chiếc vòng cổ từ túi nhỏ bên cạnh váy đưa ra, đúng ra Tâm định sau khi cho mẹ uống thuốc thì đeo vòng cho mẹ nhưng giờ thấy cái vòng lại thấy muốn ném nó đi, bầu không khí không chút thoải mái này làm Tâm nghĩ rằng thứ thuốc mình cho mẹ uống đã khiến bệnh tình của mẹ xấu hơn rất nhiều.

    Trương thần y đánh giá chiếc vòng, đặc biệt là mặt dây một lúc lâu mới nói.

    - Cháu chắc chắn người kê đơn và đưa chiếc vòng này cho cháu là một nam thanh niên trẻ tuổi không.

    Tâm lại máy móc gật đầu, trong đầu đang quay cuồng muôn vàn cảm xúc tiếc hận và sợ hãi.

    - Tôi không biết phải chúc mừng gia đình như thế nào nữa. Không phải may mắn mà là quá may mắn rồi.

    Trương thần y phá tan sự im lặng đưa chiếc vòng lại cho Tâm. Tâm nhận lấy chiếc vòng nghe thấy lời Trương thần y liền ngẩng đầu lên, may mắn cái gì vậy.

    ***

    Mọi chuyện phải quay lại hai mươi phút trước.

    Trương thần y ném cục giấy xuống đất rồi đột ngột đứng dậy, gạt ông Huy sang một bên, hết bắt mạch lại xem mắt, miệng của Nguyệt miệng lẩm bẩm như điên.

    - Đúng rồi, đúng ông ta rồi, không thể sai được, chính là thế.
    Ông Huy cũng giật mình đánh thót trước biểu hiện của Trương thần y liền hỏi.

    - Trương thần y, có cách giải quyết rồi phải không, vợ tôi không sao chứ.

    Trương thần y đang suy nghĩ gì đó bị cắt ngang liền nạt.

    - Sao cái đầu cậu, giải quyết cái gì.

    Ông Huy biết tính vị thần y này một khi đang suy nghĩ liền trở thành vô cùng cục cằn nên cũng không để bụng, nhẫn nhịn hỏi lại.

    - Về thứ thuốc con gái tôi đã cho vợ tôi uống ấy, có hại gì không.

    Trương thần y ngồi xuống ghế bên cạnh giường nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời.

    - Không có hại gì, thậm chí có khả năng chữa khỏi cho quý phu nhân nữa.

    Vừa nghe thấy thế, cả ông Hoàng và Huy đều nhảy bổ tới hỏi.

    - Thật chứ thần y, vợ tôi (con tôi) có thể được chữa khỏi rồi sao.

    Trương thần y gật đầu.

    - Đúng vậy, quý tiểu thư thật sự may mắn, gặp được cao nhân, lão đạo tự thẹn không bằng.

    Ông Hoàng liền nói.

    - Cao nhân gì chứ, mong thần y đừng khiêm tốn.

    Trương thần y cười khổ nói.

    - Không biết gia đình đã nghe tới một vị thầy thuốc được gọi là Cửu Vân thần y cách đây gần ba mươi năm không.

    Ông Hoàng và Huy nhìn nhau, lắc đầu, cái tên này quá xa lạ với cả hai. Thấy biểu hiện của hai người Trương thần y liền ra hiệu để hai người ngồi xuống rồi nói tiếp.

    - Lúc đó ta mới chỉ là một học đồ của y quán thì vị Cửu Vân thần y này đã danh tiếng lẫy lừng khắp giới y thuật. Vị thần y này thường sử dụng các loại thuốc trái ngược nhau tạo thành đơn thuốc đặc biệt không ai có thể nghĩ ra nổi bên cạnh đó là cách châm cứu khác biệt hoàn toàn với trung y hiện nay.

    Trương thần y hồi tưởng lại rồi kể.

    - Ta còn nhớ một lần theo sư phụ đi thăm bệnh cho một vị đà chủ của Hải Lộc bang, một bang phái đã bị tiêu diệt vào thời cách mạng văn hóa ở Trung Quốc, vị đà chủ này luyện được công phu Phân Thủy chưởng cực kỳ hùng mạnh, một chưởng có thể phân đôi nước trong chum lớn.

    Trương thần y vòng tay miêu tả chiếc chum với đường kính hai người ôm mới hết.

    - Vị đà chủ đó trong quá trình tranh đấu quyền vận chuyển hàng trên sông mà bị nội thương nghiêm trọng, chỉ còn thoi thóp thở, sư phụ ta cũng đã hết cách thì có một vị lang trung dạo ngao du qua. Gặp bệnh tình của vị đà chủ đó, chỉ cần sáu châm và hai thang thuốc đã thần kì khỏi hẳn. Sư phụ ta hỏi tên mới biết người đó là Cửu Vân thần y thanh danh hiển hách. Sư phụ ta xin vị thần y đó cho đi theo học y thuật nhưng bị từ chối nhưng vẫn được cho nghiên cứu hai đơn thuốc Cửu Vân thần y để lại.

    Trương thần y lấy ra hai viên dược hoàn một đen, một đỏ nói.

    - Đây là thành quả gần ba mươi năm nghiên cứu hai đơn thuốc kia của ta và sư phụ, chắc hai vị đã nghe tên loại thuốc này rồi. Một viên là Khai Môn đan, một viên là Kích Mạch đan đã đem lại danh tiếng thần y cho sư phụ và giờ là đến ta.

    Ông Hoàng ngắt lời.

    - Nhưng như vậy thì có liên quan gì đến đơn thuốc của con bé nhà tôi chứ.

    Trương thần y không chút phật ý nói tiếp.

    - Theo ta suy đoán, đơn thuốc quý tiểu thư đạt được là do Cửu Vân thần y hoặc đồ đệ của thần y kê ra. Đây hai vị xem.

    Trương thần y đứng dậy cầm đơn thuốc cùng tờ giấy mình viết cùng ông Hoàng và ông Huy chụm đầu xem.

    - Cách dùng thuốc đối nghịch nhau, từng loại nếu dùng đơn lẻ thì không có tác dụng gì nhưng đi với nhau lại trở thành tuyệt phối không thể so sánh được, so với đơn thuốc sư phụ ta đạt được gần ba mươi năm trước thậm chí còn cao minh hơn nhiều.

    Cả ba chụm đầu bàn tán thì tiếng cửa sắt mở ra, Tâm như người mất hồn, khuôn mặt toát ra nét hoảng sợ, nước mắt như mưa theo Long bước vào.

    ***

    Ông Huy không đợi Tâm có thời gian nghi hoặc tiếp tục hỏi.

    - Khi đó nam thanh niên ...

    Lập tức Trương thần y hắng giọng, đó là Cửu Vân thần y không thể gọi là nam thanh niên này nọ được, ông Huy sửa lại câu nói

    - À vị thần y đó nói gì nữa không.

    Tâm tiếp tục trả lời.

    - Anh ấy bảo phải đeo chiếc vòng cho mẹ và khi nào thuốc có tác dụng, tùy theo biểu hiện của mẹ mà chọn một trong những đơn thuốc còn lại sử dụng.

    Ông Hoàng, Huy cùng vị Trương thần y lập tức quay sang nhìn Nguyệt, chẳng biết từ khi nào khuôn mặt đã trở nên hồng hào, trán lấm tấm mồ hôi mặc cho nhiệt độ trong phòng rất lạnh.

    Trương thần y vội vàng đến bên cạnh, bắt mạch cho Nguyệt rồi quay sang chọn đơn thuốc theo hướng dẫn Nam đã ghi sẵn. Đọc một hồi liền nói.

    - Chuẩn bị thuốc theo đơn số bốn này, còn cháu nên đeo chiếc vòng cho mẹ.

    Tâm cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng, lúc trước vừa bị cha quát nạt giờ lại dùng đơn thuốc nam thanh niên kia đưa cho là sao chứ. Chẳng lẽ đơn thuốc đó là thật, nó đã có tác dụng rồi sao. Tâm hồi hộp lấy chiếc vòng chuẩn bị đeo cho mẹ thì ông Hoàng ngăn lại cầm lấy chiếc vòng.

    - Trương thần y, chiếc vòng này là sao.

    Trương thần y nhìn chiếc vòng với ánh mắt toát lên sự ham muốn nói.

    - Theo tôi thấy chiếc vòng này là một vật phẩm nội lực không đơn giản đâu.

    Ông Hoàng nghe đến bốn chữ "vật phẩm nội lực" liền ngây người ra.

    Vật phẩm nội lực hay còn gọi là vật phẩm tinh hoa là những vật phẩm sử dụng nguyên liệu tốt nhất chế thành, bên trên có các loại đồ án kì diệu có khả năng cộng hưởng với tinh hoa thiên địa giúp người luyện võ đạt được những tác dụng kì diệu. Chiếc gậy đầu rồng trong tay ông Hoàng cũng là một vật phẩm nội lực.

    Chiếc gậy này ông phát hiện ra tại một nhà đấu giá ở nước ngoài, phải trả một số tiền cực lớn mới đạt được. Công dụng của nó cũng chỉ giúp ông sử dụng nội lực được thông thuận hơn. Ông Hoàng hỏi lại.

    - Thật chứ Trương thần y.

    Trương thần y chắc chắn khẳng định.

    - Chắc chắn 100% đây là vật phẩm nội lực, thế tôi mới nói gia đình quá may mắn, đạt được một vật phẩm nội lực đơn giản đến không ngờ. Theo đánh giá của tôi chiếc vòng này giá trị nhất là ở mặt dây, mặt dây chắc hẳn được làm từ gỗ tử đàn ngàn năm, trên có đính hồng ngọc và khắc đồ án đặc biệt khó nhận thấy.

    Trương thần y nhận lấy chiếc vòng từ tay ông Hoàng đánh giá cẩn thận.

    - Về tác dụng của nó tôi không dám chắc nhưng có thể khẳng định là tốt cho quý phu nhân bởi không phải tự nhiên mà vị thần y đó lại đưa cho quý tiểu thư chiếc vòng này.

    Trương thần y đưa lại chiếc vòng cho Tâm để đeo cho mẹ rồi mở lời.

    - Chúng ta nên ra ngoài thôi, chờ tôi xắc thuốc xong rồi cho quý phu nhân uống xem tác dụng đến đâu, nhưng tôi chắc rằng tác dụng sẽ rất nhanh, đây là một trong các đặc điểm của Cửu Vân thần y, chữa bệnh nhanh gọn, mạnh mẽ.

    Ông Hoàng, Huy, Tâm quay lại thư phòng còn Trương thần y nhận số thuốc mang đi xắc. Long quay lại chốt gác mà lòng lâng lâng, cuối cùng chị dâu cũng được cứu rồi. Vừa vào thư phòng ông Huy đã mở lời trước.

    - Tâm, lúc nãy bố nóng giận quá, bố xin lỗi.

    Tâm lúc này đã bình tâm hơn nhiều, thậm chí còn có chút hi vọng về việc nhưng đơn thuốc của Nam có tác dụng nên khuôn mặt bớt đi vẻ sầu lo.

    - Con xin lỗi, là do con không báo trước cho bố và ông, con không muốn mọi người cứ hi vọng lại thất vọng nên tính bí mật cho mẹ uống thuốc. Con xin lỗi. Lúc mọi người không nói gì con còn tưởng thứ thuốc đó gây hại cho mẹ,....

    Ông Huy ôm lấy con gái lại bắt đầu sụt sùi.

    - Được rồi, không phải thuốc có tác dụng rồi sao, đừng khóc nữa.

    Ông Hoàng chờ hai cha con ngồi xuống mới hỏi.

    - Khi đó thật sự cháu chỉ đưa vị thần y trẻ tuổi đó năm triệu thôi à, cậu ta có nói gì nữa không.

    Tâm gật đầu trả lời.

    - Lúc đó cháu cũng chỉ còn bằng đấy tiền trong người nên chỉ đưa được bằng đó thôi, anh ấy bảo xem như có duyên, khi nào mẹ khỏi trả nốt cũng được.

    Ông Hoàng ngớ người trước câu trả lời của Tâm, cứ thế đơn giản đưa cho một người xa lạ bốn đơn thuốc quý cùng một vật phẩm nội lực có giá trên trời, chuyện nói ra đến trẻ con cũng chẳng tin được vậy mà lại diễn ra trước mắt.

    Ông Hoàng đăm chiều suy nghĩ ngắm sang Tâm, cô bé vừa tròn đôi tám đang là lứa tuổi đẹp nhất cuộc đời, xinh đẹp, căng tràn nhựa sống. Có lẽ nào,....

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 12-08-2017 lúc 16:55.

  4. #94
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 93: Hai tên trộm
    Mong các bác góp ý



    Nam ngáp một cái rõ to, từ khi rời khỏi thế giới sinh tồn đến giờ đã được một tháng, dạo này lười tập võ công khiến cơ thể ngày một ì ra, đêm qua Nam đột nhiên bị đau vùng ngực, sau khi minh tưởng kiểm tra mới phát hiện ra huyết vân công cần thêm nội lực để có thể tự động duy trì, nếu không sẽ bắt đầu ăn mòn nội lực cơ thể.

    Nam lo cuống lên cả đêm chẳng ngủ chút nào, cuối cùng cũng đưa ra quyết định lập một tụ tinh trận ở khu vực rừng của trường để thu thập tinh hoa thiên địa luyện công. Lộ thì lộ làm cái quái gì, không có nội lực duy trì huyết vân công mới là thứ đáng ngại. Thứ này đúng là tà môn, luyện dược kỳ thì thiếu dược vật không được, luyện bì mà không có nội lực là toi.

    Các loại thuốc cần thiết để luyện bì cũng đơn giản, ra hiệu thuốc bắc nào cũng có, chỉ thiếu mỗi nội lực, Nam mặc đồ thể thao nhanh chóng lẩn khuất vào rừng. Phải chọn chỗ nào thật ít người qua lại, nếu không trở thành tiêu đề báo ngay. Nam loanh quanh trong rừng gần một tiếng đồng hồ mà chả chọn được vị trí nào phù hợp.

    Yêu cầu đặt ra cũng quá khắt khe, vừa phải ít người qua lại vừa phải tiện bày trận, đã khó càng thêm khó. Nam đứng như trời trồng nhìn khu vực xuất hiện sương mù đưa bản thân vào thế giới sinh tồn. Tự nhiên lại thấy thế giới sinh tồn tốt biết bao, bày trăm ngàn trận cũng chẳng ai để ý. Ra ngoài muốn bày một trận cũng khó này khó nọ.

    Nam thở dài, lủi thủi về nhà, chẳng còn cách nào cả, đành tìm chỗ khác thôi. Nam thử hấp thụ bừa tinh hoa thiên địa trong bầu không khí bình thường, kết quả thực sự đáng thất vọng, minh tưởng bốn tiếng đồng hồ không tìm nổi một tia tinh hoa nào, mức độ ô nhiễm quá cao, khói bụi, hiệu ứng nhà kính,.... đã biến tinh hoa thiên địa thành của hiếm khó tìm.

    Sau buổi học sáng, từ chối lời mời đầy gợi cảm đi ăn uống của Tuấn, Nam lên xe buýt nhắm về ngoại thành, hơi xa một chút nhưng nếu tìm được vị trí phù hợp dùng xe buýt đi lại cũng được. Xấu nhất thì dùng khinh công, Nam không tin không kiếm được chỗ nào bày trận.

    Mục tiêu đầu tiên là khu vực phía bắc thành phố, chỗ này nhiều núi lắm đồi chắc chắn có những khu vực thưa thớt người qua lại. Khu vực này còn có cả sân gôn, chắc chắn chất lượng không khí phải tốt hơn thành phố, tuy rằng xa một chút nhưng xe buýt có tuyến cố định đi qua là ổn.

    Hai ngày qua đi cuối cùng Nam cũng tìm được một vị trí phù hợp để thiết lập tụ tinh trận, khốn nỗi vị trí này lại nằm sát cạnh, thậm chí chỗ tụ tinh đẹp nhất lại thuộc về một sân gôn. Bí quá hóa liều, Nam hứng chịu cảm giác nội công bị gặm nhấm mấy ngày rồi, thật sự không muốn cảm giác đó tiếp diễn nữa.

    Nam chờ đến khi đêm xuống mới nhẹ nhàng trèo qua hàng rào vào sân gôn, sân gôn buổi đêm tuy vắng người nhưng vẫn có bảo vệ, không cẩn thận bị phát hiện thì phiền. Có bao nhiêu bảo vệ đi chăng nữa cũng chẳng bắt được Nam nhưng kiểu gì họ cũng nâng cao cảnh giác, mất công tìm chỗ khác. Mà cũng chẳng có chỗ nào khác đẹp hơn nữa, cẩn thận vậy. Được cái chỗ này thuộc diện heo hút nhất sân gôn, cỏ cũng không được xén chứng tỏ ít người qua lại, khả năng bị phát hiện sẽ thấp hơn.

    Nam bắt đầu công cuộc xây dựng trận pháp đầu tiên của bản thân, nhìn sư phụ làm thì đơn giản vô cùng, chỗ này một viên đá, chỗ kia một cành cây thực sự dễ dàng đến lúc Nam làm mới biết độ khó thật sự của nó. Làm từ khi trời bắt đầu tối đến khi có dấu hiệu của ngày mới hiện lên phía chân trời mới hoàn thành hai phần ba trận pháp, Nam đành quay lại đường cái đón xe buýt quay về.

    Vừa lên xe buýt thì cơn buồn ngủ ập đến, mấy đêm không ngủ rồi, có khỏe như trâu cũng không chịu nổi. Nam mơ mảng rơi vào giấc ngủ, đằng nào trạm cuối của xe buýt mới là đích đến của Nam, không vội. Đang mơ màng ngủ thì có cảm giác cái gì đó cứng cứng chạm vào miệng túi quần.

    Từ khi tham gia thế giới sinh tồn khả năng cảm nhận của Nam đã đạt đến một trình độ không ngờ tới, chỉ hơi động vào bản thân một chút xíu là có thể cảm nhận được ngay. Nam mở hé mắt nhìn qua, hai nam thanh niên một gầy một béo đang đứng sát cạnh Nam. Nam thanh niên béo tốt làm nhiệm vụ che chắn tầm nhìn của người khác, nam thanh niên gầy đang dùng một thứ như đũa kẹp sáng loáng nhẹ nhàng kéo ví của Nam ra khỏi túi.

    Toẹt vời, gặp ngay hai anh ăn trộm, ví cũng chẳng có mấy tiền nhưng giấy tờ tùy thân ở hết trong đó, mất cái là phải làm lại đến phiền phức. Nam cựa khẽ khiến đôi đũa kim loại của thanh niên gầy gò trượt khỏi miệng túi đồng thời cái ví lại rơi vào trong. Nam thanh niên kia có vẻ không đạt được mục tiêu không dừng lại, hai cái đũa kim loại lại bắt đầu khua khoắng trong không khí tìm tới túi quần Nam.

    Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Nam nhủ thầm trong lòng rồi lại cựa mình, lần này cánh tay đang để trên đầu làm như vô tình rơi xuống, chạm lướt qua bàn tay nam thanh niên gầy còm. Cái chạm nhẹ này lại khiến nam thanh niên đó như bị điện giật, bàn tay lập tức run rẩy, đôi đũa kim loại rơi lanh canh xuống sàn xe.

    Thanh niên to béo lập tức ngồi sụp xuống, giả vờ thắt lại dây giày trong khi chân đã nhẹ nhàng dẫm lên đôi đũa kim loại, đôi đũa như được làm ảo thuật biến mất dưới đế giầy nam thanh niên to béo. Nam thanh niên gầy còm lặp tức di chuyển ra phía đuôi xe, chọn một chỗ trống ngồi xuống, bàn tay vẫn không ngừng run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra như tắm.

    Nam thanh niên to béo di chuyển ngược hướng lên đầu xe, ánh mắt làm như lơ đễnh ngó xuống dưới, thấy nam thanh niên gầy còm có vẻ cực kỳ đau đớn liền đứng dậy, bấm nút dừng. Xe buýt vừa dừng lại hai người ở hai cửa trước sau đồng thời xuống xe.

    Nam thầm cười trong bụng - trúng ám kình của Nam không phải dễ dàng giải được đâu. Nam xuống cuối bến, nhanh chóng về nhà trọ thay quần áo rồi đến trường, chuyện hai gã trộm vặt bị đá bay khỏi đầu, chẳng đáng nhớ làm gì.

    ***

    - Đại ca đỡ hơn chưa.

    Nam thanh niên to béo đang dùng một túi đá lạnh chườm lên bàn tay của nam thanh niên gầy gò mặc cho nam thanh niên gầy gò liên tục rên lên vì đau đớn.

    Cả hai sau khi xuống xe buýt thì tách ra mỗi người một đường rồi quay về nhà trọ ở gần đó. Nam thanh niên gầy gò càng lúc càng thấy đau đớn và tê dại bàn tay, mồ hôi vã ra như tắm, cố hết sức mới có thể về đến nhà trọ. Vừa vào đến cửa liền ngã vật đất ra khiến nam thanh niên to béo sợ hết hồn.

    Nam thanh niên to béo sau khi đưa được đại ca vào phòng liền phát hiện ra mu bàn tay phải của đại ca có dấu hiệu sưng đỏ. Trong lúc cuống lên chẳng biết làm thế nào đành lấy tạm đá lạnh áp lên, mong rằng sẽ có hiệu quả.

    - Đại ca tỉnh rồi à.

    Nam thanh niên to béo vội vàng tiến tới khi thấy nam thanh niên gầy còm mở mắt.

    - Tao ngất bao nhiêu lâu rồi Hóa.

    Nam thanh niên gầy còm hỏi.

    - Đại ca ngất cũng được gần ba mươi phút rồi.

    Hóa vừa lấy thêm đá lạnh chườm tay cho đại ca vừa trả lời.

    Nói ra cũng kỳ, hai nam thanh niên một tên là Lý, một tên là Hóa, có lẽ cha mẹ ước vọng họ đi theo con đường lý, hóa trở thành người thành đạt cuối cùng lại bị dòng người xô đẩy biến thành hai tên ăn trộm.

    Lý chống tay ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay phải đang đỏ tấy lên. Gã hành nghề này được vài năm rồi, lăn lộn qua lại chốn trộm cắp cũng được coi là có kinh nghiệm thế nhưng đây là lần đầu tiên gã gặp phải tình huống này. Lý nhớ lại lời dặn của thầy truyền dạy môn dùng đũa kim loại gắp tài bảo này liền bảo hóa.

    - Chuẩn bị đồ đi, tao với mày đến gặp thầy Tý cụt, lần này gặp cao nhân rồi, nhanh lên.

    Lý và Hóa nhanh chóng dọn chút đồ đạc cá nhân, bỏ vào túi chéo rồi ra khỏi nhà trọ. Sau một hồi di chuyển, cả hai đến trước một căn nhà khá khang trang trong một ngõ nhỏ thuộc khu vực ngoại thành. Lý bấm chuông cửa ba nhịp ngắn, hai nhịp dài rồi đứng đợi. Bàn tay ngày một tê buốt hơn khiến cả người Lý run run, Hóa đứng bên kia đường cách Lý vài mét, ánh mắt lo lắng nhìn sang

    Tầm hai, ba phút sau từ cánh cửa sổ trên gác nhô ra một đầu người xăm xoi xuống, khuôn mặt người này có thể hình dung một cách đơn giản giống như một phiên bản phóng lớn của cái đầu chuột vậy.

    Hai con mắt ti hí hấp háy dưới cái trán hói nhẵn bóng, cái miệng hơi nhô ra cùng hai chiếc răng cửa to đại tướng đính kèm vài cái ria đen đen mọc ra hai bên mép. Cái cổ ngắn cũn nhanh chóng thụt vào khi nhìn thấy hai bóng người ngoài cổng.

    Tiếng bước chân lịch bịch vang lên sau cánh cửa, một giọng the thé truyền tới.

    - Hai đứa mày đến đây làm gì.

    Lý cẩn trọng nhìn trước, ngó sau mới trả lời.

    - Thầy cứu hai đứa tôi với.

    Giọng the thé lại vang lên.

    - Cứu cái gì, mày làm cái gì rồi, giết người à hay sao.

    Lý cố gắng kìm nén không rên lên vì cơn đau đang không ngừng truyền tới tiếp tục nhỏ giọng.

    - Giết cái gì mà giết, thầy điên à, tôi làm gì có cái gan ấy, thầy mở cửa đi rồi nói.

    Giọng the thé mang theo chút bực bội.

    - Điên cái mả cha mày, hay hai đứa chúng mày ăn cắp bị phát hiện, Công an truy nã à.

    Lý gằn giọng, cơn đau khiến lý bắt đầu thấy hoa mắt, Lý đấm mạnh vào cửa.

    - Truy cái gì mà truy, thầy mở cửa nhanh lên, tôi gặp cao nhân, tay sắp bị phế rồi, mở nhanh lên.

    Giọng the thé đầy hoảng hốt.

    - Đấm cái gì, người ra nghe thấy bây giờ.

    Ổ khóa rỉ sét quay mạnh, cảnh cửa mở ra một khe hẹp vừa đủ người lách vào, Lý nhanh chóng vẫy tay ra sau. Hóa đi qua đường lách vào trước, sau khi quan sát cẩn thận không bị ai nghi ngờ, Lý mới nhẹ nhàng lách vào. Cánh cửa lại đóng lại như chưa từng mở ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Cố năm chương từ đêm qua đến giờ.
    Mệt quá, ngủ thôi.

  5. #95
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 94: Thầy Tý cụt
    Mong các bác góp ý



    Lý cùng Hóa theo sau Tý cụt đi vào nhà, căn nhà bày biện tương đối đơn giản, phòng khách cũng chỉ có một bàn ghế gỗ, một đôi lục bình cũng vài thứ đồ gỗ nho nhỏ. Trên bàn phòng khách bày sẵn một đĩa hoa quả lớn. Hóa bước vào liền ngồi luôn xuống ghế lấy hoa quả ăn.

    Lý lễ phép hơn chút đỉnh, mời thầy Tý cụt ngồi xuống trước sau đó bản thân mới ngồi xuống sau. Đau đớn đến mấy nhưng lễ phép trong nhà vẫn phải giữ, đó là quy định của Tý đặt ra cho đệ tử. Hóa thấy mình đúng là hơi bất lịch sự liền bỏ chùm nho trên tay xuống, quy củ ngồi trước mặt Tý.

    - Gặp cao nhân thế nào, kể nghe xem nào.

    Tý rót cho hai người mỗi người một chén trà, lấy quả táo thong thả gọt vừa hỏi.

    - Sáng nay chúng tôi đi kiếm ăn thì gặp.

    Hóa nhanh miệng trả lời, Lý lườm sang rồi mới kể lại câu chuyện.

    Số là Nam đi tuyến xe buýt này mấy hôm liền, sáng sớm nào cũng bắt xe đi từ chỗ quốc lộ gần sân gôn nên bị Lý và Hóa đưa vào tầm ngắm. Thật ra sinh viên bình thường hai đứa chẳng trộm bao giờ, nhưng có lần Nam gửi tiền xe buýt lôi ví ra có kha khá tiền nên mới thành con mồi thơm cho hai tên trộm.

    Tý cụt nghe đến đoạn Nam chạm nhẹ vào mui bàn tay thôi đã khiến tay Lý tê dại hẳn đi thì nhíu mày thành một cục. Nhìn xuống mu bàn tay Lý đang sưng đỏ liền đứng dậy lại gần Lý.

    - Hai đứa mày vừa nói đó là một nam thanh niên còn trẻ hả.

    Chẳng biết Tý lôi đâu ra một đôi găng tay da, cẩn thận đi vào rồi mới cầm tay Lý lên xem xét. Tý vừa chạm nhẹ vào mu bàn tay Lý lập tức một cảm giác đau đớn thấu ruột thấu gan truyền tới làm Lý toát hết mồ hôi hột. Tý sau một hồi xăm xoi cẩn thận, lấy kim đâm thử thấy máu vẫn đỏ bình thường thì chép miệng.

    - Không phải trúng độc, cũng không phải thuốc tê, đưa tay phải đây.

    Lúc Tý đưa bàn tay phải lên mới khiến người khác biết tại sao lại có biệt danh Tý cụt, bàn tay phải chỉ còn hai ngón, ngón trỏ và ngón giữa còn ngón cái và hai ngón còn lại đều bị chặt cụt đến tận đốt cuối cùng.

    Tý cụt đưa hai ngón tay còn lại áp lên cổ tay phải của Lý, chạm vào được vài giây liền lập tức rụt tay lại, nhanh chóng đứng dậy mắng.

    - Sao chúng mày lại đi ăn trộm của cao thủ cấp bậc ám kình, không sợ chết à.

    Dường như quá tức giận Tý quên luôn quy định không văng tục trong nhà, mở miệng chửi lớn.

    - Mẹ nó, hai thằng đầu đất, ngu si, óc lợn, chúng mày không muốn sống nữa phải không....

    Thấy Tý giận đến đỏ mặt không ngừng chửi, Lý và Hóa tối tăm mặt mũi, cả hai không dám nói gì chỉ ngồi im chịu trận. Quen rồi, nóng tính một tí nhưng rất thương đồ đệ, một chốc một lát là qua thôi.

    Tý chửi mệt mới ngồi xuống ghế, vẫn hầm hầm lửa giận, từ trong nhà một cô gái xinh xắn tầm khoảng hai mươi tuổi mặc một bộ đồ thể thao đi ra.

    - Ai làm gì mà ông giận ghê thế. Bớt nóng đi ông, bác sĩ dặn rồi, ông không được tức giận, có hại cho tim lắm.

    Thấy Lý và Hóa đang cúi gằm mặt chẳng dám nhìn lên, cô gái cười nhẹ, tiếng tới mắng nhẹ.

    - Hai anh ý, chẳng học được gì nên hồn nên bị ông trách phạt là phải rồi, mau xin lỗi ông đi.

    Lý nhìn lên cô gái đang tủm tỉm cười, đánh đánh mắt về phía Tý liền thở phào. May quá có cái Hoa ở nhà, không còn ăn chửi no. Trong môn phái này, Lý và Hóa tạm được coi là đệ tử còn Hoa được xem như thánh nữ rồi, sư phụ nghe lời nhất là Hoa, gặp được Hoa coi như là thoát nạn. Lý rót một chén trà mới đưa tới trước mặt Tý, dùng chất giọng thành khẩn nhất có thể nói.

    - Xin thầy bớt giận, là do bọn tôi có mắt không tròng, mong thầy cứu chúng tôi.

    Tý uống một ngụm trà cho hạ hỏa nhưng chẳng được bao nhiêu, suýt chút nữa lại mở miệng chửi tiếp, thấy thế Hoa vội vàng tiến tới bóp vai cho ông, không ngừng giải vây cho hai người Lý, Hóa.

    - Ông không được nóng giận quá, nào hạ hỏa nào, hai anh lại làm cái gì để ông giận ghê thế.

    Tý không cho Lý, Hóa cơ hội mở miệng, mắng tiếp luôn.

    - Mẹ nó, hai thằng óc đất này dám đi ăn trộm của cao thủ, cháu nói xem, cháu nói xem. Cháu học võ từ nhỏ đến giờ cũng mười mấy năm mới đạt đến cảnh giới nhập môn của sinh kình, còn hai thằng này dám đi ăn trộm của cao thủ ám kình đấy. Đến cái Hoa hai đứa chúng mày đánh còn không lại, người ta không giết hai đứa mày đã là khai ân lắm rồi.

    Hoa trợn tròn mắt, ám kình, trời ạ, Hoa luyện bao nhiêu năm trời đến giờ mới có thể sinh ra kình khí, người ta đã luyện đến độ kình khí âm nhu, vô thanh vô tức rồi mà hai ông này dám ăn trộm của người ta, gan to hơn trời rồi, cú này thì Hoa chịu thua, chẳng giúp được, tội to quá rồi. Tý chán chường, chẳng muốn chửi nữa, lắc đầu ngán ngẩm.

    - Hai đứa chúng mày biết tại sao đại sư huynh chúng mày chỉ còn mỗi cánh tay trái không, biết tại sao nhị sư huynh chúng mày mù một mắt không.

    Lý cúi gằm mặt trả lời.

    - Đại sư huynh mất một tay là do ăn trộm phải một cao thủ minh kình, khi xưa thầy đánh với người ta không lại chỉ cứu được mạng còn cánh tay phải không cứu được. Nhị sư huynh khi đạt sinh kình, ăn trộm phải cao thủ cùng cấp đấu đá với người ta mà chột một mắt.

    Tý đập mạnh bàn khiến cốc chén nảy tưng tưng, nội lực ám kình tuôn trào làm bầu không khí quanh ông như có gió thổi qua, tà áo bay phần phật.

    - Biết rồi sao còn phạm vào, sao lúc đó không quỳ xuống mà xin người ta khai ân tha cho lại còn bỏ chạy.

    Lý và Hóa lập tức run rẩy, quỳ sập xuống đất, chẳng dám ngẩng đầu lên. Hoa thấy vậy vội vàng nói.

    - Kìa ông, phạm lỗi thì cũng phạm lỗi rồi, ông xem có cách nào cứu hai anh ấy không, Song Kim môn ta chỉ còn có bốn đệ tử thôi ông.

    Tý trầm ngâm, nhắm mắt nghĩ cách, Lý và Hóa thấy sư phụ không nói gì càng cúi đầu thấp hơn, thở cũng chẳng dám thở mạnh, bàn tay thi thoảng truyền đến cơn đau nhưng Lý chẳng dám mở miệng kêu lấy một tiếng, mồ hôi lã chã như mưa. Tý mở mắt, hỏi.

    - Hai đứa chúng mày tích góp được bao nhiêu của cải, khai ra xem nào.

    Lý thầm nhẩm tính rồi đáp.

    - Từ lúc bắt đầu kiếm ăn đến giờ, hai đứa con tích góp cũng được tầm bảy tám chục triệu.

    Tý lắc đầu.

    - Quá ít, bằng đó sao nói chuyện với người ta được. Chúng mày không hiểu, người ta đưa ám kình vào cơ thể mày là muốn nhắc nhở môn phái đến tìm người ta nói chuyện, người ta không muốn hạ độc thủ, tránh chuyện thị phi. Thôi vậy tao cố hết sức, cứu được chúng mày thì cứu. Hoa cháu vào nhà mang cái hộp gỗ ở trong tủ của ông ra đây.

    Hoa đi vào nhà trong, bê ra một chiếc hộp gỗ đen bóng, trên nắp hộp có khắc hình đôi đũa làm bằng kim loại đang gắp một thỏi vàng nhìn khá ngộ. Tý đón lấy chiếc hộp, mở ra, trong chứa vài cuốn sổ tiết kiệm, một xấp thẻ ngân hàng cùng hai cuốn sổ đỏ. Tý lấy một tấm thẻ ngân hàng ra rồi đưa hộp cho Hoa cất lại vào trong.

    - Đây là thẻ của ngân hàng nông nghiệp, trong tài khoản có hai trăm năm mươi triệu, chúng mày lấy năm mươi triệu nữa gửi vào đây. Chỉ mong ba trăm triệu đủ cứu mạng chúng mày.

    Lý hơi cự nự, có vẻ tiếc tiền, dù sao số tiền này cũng do Lý cùng Hóa lăn lộn mấy năm trời mới tích góp được.

    - Có cần nhiều tiền như vậy không thầy, con thấy số tiền lớn quá.

    Tý lại bị chọc tức, giơ tay tát cho Lý một cái rõ đau.

    - Tiền, tiền, đầu mày chỉ nghĩ đến tiền thôi à, người ta tha cho mày với thằng Hóa một mạng mà mày còn nghĩ đến tiền à. Số tiền ấy vừa để cứu cánh tay mày, vừa để cảm tạ người ta không hạ độc thủ với hai đứa mày, ngu xuẩn. Nói chuyện với chúng mày không khéo tao tức chết mất.

    Nói xong, Tý đứng dậy, đi vào trong nhà.

    - Hoa, cháu dẫn hai đứa óc lợn kia vào trong, bảo thằng Hóa đi chuyển tiền đi, còn thằng Lý, tạm thời dùng thuốc trị nội thương cho nó uống.

    Hoa đợi Tý đi vào trong mới quay ra ngoài, tò mò hỏi Lý.

    - Em hỏi thật nhé, người ra tay với anh trẻ tuổi lắm à, hay anh nhìn nhầm.

    Lý vịn bàn cố đứng dậy, cái tát lúc nãy làm gã nổ đom đóm mắt, Hóa vội vàng đỡ bên kia của Lý, thay đại ca trả lời.

    - Trẻ thật mà, chỉ tầm hai ba, hai tư tuổi là cùng.

    Mắt Hoa ánh lên nét hâm mộ. Người không học cổ võ không biết, để đạt được cảnh giới kình khí trong cổ võ khó khăn đến mức nào. Mỗi khi muốn đạt một cảnh giới mới không chỉ cần có tư chất hơn người, các loại tài nguyên hỗ trợ mà sự cố gắng của người luyện cũng vô cùng lớn. Hoa tập cổ võ từ khi lên bốn tuổi, tư chất hơn người, các loại tài nguyên cũng không khuyết thiếu mà phải mất mười sáu, mười bảy năm mới đạt tới sinh kình vậy mà người kia có lẽ chỉ hơn Hoa đôi ba tuổi mà đã đạt tới cảnh giới ám kình ngang với ông nội. Thật sự không hiểu người đó luyện tập thế nào nữa.

    Hóa cáo từ cầm thẻ đi chuyển tiền còn Lý theo Hoa vào trong nhà uống thuốc. Sau khi giải quyết tạm thời vết thương cho Lý, Hoa đi sang gặp Tý.

    - Ông à, sao ông không giải luôn ám kình cho anh Lý, đỡ phải mất công tìm gặp người kia vừa tốn kém lại mất công nữa.

    Tý lắc đầu ngao ngán.

    - Cháu tưởng ta không muốn giải luôn ám kình cho thằng Lý à, nhưng ám kình đánh vào người nó rất lạ, vừa nhu vừa cương, ta không chắc có thể giải được. Không khéo còn ảnh hưởng đến kinh mạch phế cả tay của nó nữa.

    - Đáng sợ vậy cơ à ông. Mai ông cho cháu đi với nhé.

    Tý suy nghĩ một chốc rồi gật đầu.

    - Ừ đáng sợ vậy đấy, đành đợi ngày mai đi xem người đó phản ứng thế nào. Mong là người ta giơ cao đánh khẽ. Cháu đi cũng được, coi như mở rộng tầm mắt cũng tốt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 19 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 91718192021 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status