TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Bạn thấy truyện này thế nào?

Người bình chọn
1. Bình chọn này đã đóng
  • Hay

    1 100.00%
  • Bình thường

    0 0%
  • Tạm được

    0 0%
  • Dở

    0 0%
Trang 20 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 101819202122 ... CuốiCuối
Kết quả 96 đến 100 của 144

Chủ đề: [Võng du] Trò chơi sinh tồn

  1. #96
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 95: Giao thủ trên xe buýt
    Mong các bác góp ý



    Nam đặt viên đá cuối cùng hoàn thành tụ tinh trận, bày trận xong còn cần một giai đoạn nữa mới có thể tích tụ tinh hoa thiên địa được, đây cũng là bước quan trọng nhất đó là kích hoạt. Tiểu trận chỉ cần bày xong, có đủ các yếu tố vật liệu cần thiết, khắc ám lộ là xong, đại trận kiểu này không chỉ cần ám lộ mà còn cần thêm chìa khóa khởi động nữa.

    Lý do sư phụ bắt Nam phải luyện tập như điên, đổ đủ các loại tài nguyên vào Nam cũng vì bởi chìa khóa này. Chìa khóa khởi động trận pháp cũng vô cùng đơn giản chỉ cần có hai điều kiện là có thể khởi động trận pháp, điều kiện đầu tiên là có nội lực từ ám kình trở lên. Điều kiện thứ hai cũng phụ thuộc tương đối vào điều kiện thứ nhất đó là phải có cách cộng hưởng với trận pháp.

    Điều kiện thứ nhất sinh ra bởi để cộng hưởng đến mức khởi động được trận pháp cần sử dụng một lượng nội lực tương đối lớn, dưới ám kình không cách nào đáp ứng đủ được. Điều kiện thứ hai một mặt cần có cách cộng hưởng hay cách vận chuyển nội lực phóng ra sao cho trận pháp vận chuyển mặt khác nội lực muốn vận chuyển được như ý thì phải đạt đến ám kình.

    Nam thích tiểu trận hơn, bớt loằng ngoằng rắc rối, chỉ cần khắc ám lộ xong, đưa nội lực vào là tiểu trận có thể vận chuyển. Trận pháp dù đại hình hay tiểu hình đều ẩn chứa minh lộ và ám lộ. Minh lộ quá rõ ràng là những đường khắc, những vật thể hữu hình dùng để xây trận còn ám lộ là chỉ những đường không hiện rõ nằm ẩn mình phía dưới nền trận hay ẩn trong vật chứa mà chỉ có phá hủy hoàn toàn trận pháp, đào xới bên trong vật chứa hoặc nơi bày trận mới có thể nghiên cứu ra được.

    Nam đi quanh trận pháp từ ngoài vào trong theo chiều kim đồng hồ, mỗi bước đi lại dùng ám kình đánh xuống nền đất khắc ám lộ, "Minh lộ dễ thấy, ám lộ khó thành" là câu cửa miệng của bất cứ người nghiên cứu trận pháp nào. Minh lộ phô bày giữa thanh thiên bạch nhật, nhìn qua là thấy, ám lộ lại phải liền mạch, không thể ngưng nghỉ, không thể sai sót. Chỉ cần khắc ám lộ hơi có chút đứt quãng là mọi công sức sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

    Nam khắc xong ám lộ thì ngồi xuống thở hồng hộc, nội lực tiêu tốn quá nhiều, mặc dù nội lực ám kình đã có thể tự vận chuyển bổ sung phần nào mệt mỏi nhưng liên tục phát lực hơn hai tiếng đồng hồ thì dù nội lực ám kình cũng chẳng bổ sung kịp nổi.

    Nam chọn một gốc cây gần đó đả tọa phục hồi nội lực, mặc dù khu vực này đã có một vài sợi tinh hoa thiên địa phất phơ nhưng để phục hồi nội lực như vậy vẫn là chưa đủ. Nam cố gắng hấp thu được chút tinh hoa nào thì hấp thu, đến khi trời gần sáng nội lực cũng chỉ mới phục hồi được hai phần ba. Cơ thể cũng tương đối mệt mỏi. Nam nhìn trận pháp một thoáng, đêm mai là có thể kích hoạt rồi, tinh hoa thiên địa đang ngao du kia cứ chờ đấy, ông sẽ tóm sống chúng mày.

    Nam trèo ra khỏi sân gôn rồi dùng khinh công lao vun vút ra đường cái, chuyến xe buýt sắp tới rồi.

    ***

    Xe buýt hôm nay đông khách hơn mọi khi, bình thường giờ này chỉ có Nam đi xe buýt hôm nay lại có thêm một ông bác với khuôn mặt gian gian kiểu mặt chuột ngồi cùng một cô bé xinh xắn ngay ghế đầu. Nam đi xuống phía dưới chọn chỗ thoải mái để ngồi thì thấy hai ông bạn ăn trộm hôm qua đang ngồi trong góc.

    Ông bạn gầy còm cánh tay còn tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt. Nam cười thầm, cứ bình tĩnh qua vài ngày ăn đau khổ nữa là ám kình sẽ tự tan, coi như sự trừng phạt nho nhỏ cho hành vi trộm cắp đi.

    Hai tên trộm vừa thấy Nam lên xe liền co rúm vào một chỗ, ánh mắt có chút sợ sệt, biết sợ cũng tốt. Nam chọn vị trí giữa xe ngồi xuống, nhắm mắt mơ màng ngủ, đêm nào cũng mệt thế này thì quá khổ, xe buýt đóng cửa từ từ lăn bánh.

    Nam vừa nghi được chốc lát thì cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, chẳng lẽ tên ăn cắp hôm qua đau quá nên đến xin lỗi. Hơi hé mắt nhìn sang, là ông bác có khuôn mặt kiểu chuột vừa ngồi cùng cô bé xinh xắn lúc nãy. Nam không lên tiếng, hơi xích vào tạo khoảng cách với ông bác này.

    - Cậu là sinh viên trọ ở gần đây à.

    Ông bác mặt chuột đột nhiên hỏi, giọng nói hơi cao nếu không muốn nói là the thé. Nam đang buồn ngủ nhưng không thể thiếu lịch sự được nên đáp lời.

    - Không ạ, cháu trọ trong thành phố, ra nhà bạn chơi thôi.

    Ông bác im lặng chút xíu lại hỏi.

    - Nghe giọng câu giống người tỉnh Y nhỉ.

    Nam hơi quay sang bên cửa sổ.

    - Vâng cháu người tỉnh Y, nhà cháu ở thành phố Y.

    Ông bác nghiền ngẫm rồi chợt hỏi.

    - Chẳng biết môn phái cậu tên là gì nhỉ.

    Nam mơ màng trả lời.

    - Cửu .....

    Chưa nói xong liền tỉnh ngủ, quay sang nhìn ông bác.

    - Bác nói môn phái gì cơ, cháu không hiểu.

    Ông bác mặt chuột cười cười, xém chút nữa là biết được môn phái của Nam rồi một chữ cửu chưa khẳng định được gì nhiều, môn phái, bang hội tên có chữ cửu nhiều lắm, điểm thoáng qua cũng có đến bốn, năm môn phái cổ võ bắt đầu bằng chữ cửu như Cửu Tinh môn, Cửu Long bang,.... Lộ rồi thì nói thẳng thôi.

    - Không phải giấu diếm nữa, hôm nay tôi đến đây để xin lỗi thay cho hai thằng đồ đệ của tôi.

    Nam vẫn giữ thái độ không biết không hiểu, trả lời.

    - Bác là ai vậy, nói gì cháu không hiểu, cháu liên quan gì đến đồ đệ bác đâu.

    Ông bác mặt chuột vỗ trán.

    - À quên mất, chưa giới thiệu với cậu tôi tên là Tý, trưởng môn Song Kim cổ võ môn.

    Nói xong liền quay xuống phía hai tên trộm vặt hôm qua chỉ.

    - Đó là hai thằng đệ tử không ra gì của tôi, môn phái chuyên nghề đào tường, khoét vách đi lại trên giang hồ kiểu gì cũng gặp nhau, mong cậu thứ lỗi cho chúng chuyện hôm qua.

    Nam chửi thầm trong bụng, đánh không lại thì về gọi hội à. Tuy vậy môi vẫn nở nụ cười tươi tắn.

    - Bác cứ đùa, thứ lỗi gì chứ.

    Tý vẫn giữ thái độ niềm nở.

    - Nào, vẫn biết khi bước chân vào giang hồ thời đại này cần phải giữ bí mật về cổ võ nhưng ta đã giới thiệu môn phái rồi cậu cũng nên giới thiệu đi chứ. Không là thành thất lễ lắm đấy.

    Nam bắt đầu cảm thấy khó chịu, có lẽ ấn tượng xấu về hai tên trộm làm Nam chẳng muốn dây dưa gì mấy người này, cổ võ môn phái, mới nghe đã thấy có gì đó không ổn. Nam quay sang nhìn hai tên trộm vặt đang không ngừng thấp thỏm đằng sau. Rồi quay lại nhìn Tý.

    - Cháu thật sự không hiểu bác nói gì.

    Tý thở dài, xoa xoa tay.

    - Thôi thì cậu không muốn nói chúng ta đành vận động chút vậy.

    Vừa dứt lời lập tức tay trái của Tý đánh tới, đòn đánh nhanh như điện chớp. Nam không ngờ chưa hết câu Tý đã đánh tới, hơi chút luống cuống gạt đòn của Tý ra, tuy gạt kịp nhưng vai phải vẫn bị đánh trúng, cảm giác ê ẩm, tê tê của ám kình truyền tới giúp Nam nhận thức được thực lực của đối phương.

    Nam lập tức vận nội lực, triệt tiêu ám kình Tý đánh vào cơ thể, nhân lúc Tý thu tay về, Nam phản đòn bằng một chưởng bồng bềnh như mây khói xuất ra từ tay phải. Tý cũng tương đối bất ngờ vì đòn đánh úp của bản thân xuất ra bất ngờ mà chẳng đạt được hiệu quả gì đáng kể. Thấy Nam đánh tới, chưa rõ chưởng pháp ra sao thì tốt nhất là không nên đón đỡ làm gì. Tý cúi người xuống né đòn đồng thời mau chóng đưa nội lực từ đan điền vào bàn tay phải.

    Nam chưởng hụt cộng với diện tích chật hẹp không kịp thu chiêu đã thấy tay phải của Tý như một con độc xà lao đến nhắm tới ngực Nam. Không còn cách nào né kịp Nam, vội vàng dồn nội lực sang tay trái biến chưởng thành đao bổ xuống chặn đường tiến của con mãng xà do tay Tý tạo nên. Tý biến chiêu ngửa lòng bàn tay, cánh tay di động một cách phi lý từ hướng thẳng lên chuyển sang hình zích zắc đập vào lòng bàn tay Nam chặn đứng cú chặt của Nam.

    Hai tay chạm nhau không hề phát sinh tiếng nổ hay gió bụi gì cả, tất cả chỉ đơn giản như một cái bắt tay đơn thuần. Tý và Nam nhìn nhau chằm chằm, hai mắt như tóe lửa, người ngoài nhìn vào còn lầm tưởng là bạn bè lâu năm chưa gặp bắt tay nhau cũng nên.

    Người ngoài nhìn không ra, người trong cuộc thì kêu khổ cũng không xong. Nam và Tý đã chuyển từ việc giao đấu chiêu thức sang so đấu nội lực. So đấu chiêu thức còn có thể nhìn rõ thế thắng bại đôi bên còn so đấu nội lực thì không thể nhận biết được ai đang giành phần thắng cao hơn.

    So đấu nội lực luôn là hành vi so đấu nguy hiểm nhất. Nội lực là thứ vô hình không giống như binh khí khác hữu hình có thể đón đỡ thậm chí né tránh còn nội lực một khi đã đấu là chỉ có đấu trực diện, không thể né tránh. Binh khí, quyền cước tấn công bên ngoài cùng lắm cũng chỉ gãy tay, đứt chân còn nội lực tấn công nội tạng một khi không cẩn thận có thể tàn phế hoặc chết như chơi.

    Trong lòng Nam thầm kêu khổ, nội lực bản thân chỉ còn bằng hai phần ba bình thường khiến việc so đấu Nam rơi vào thế hạ phong, nội lực của Tý như hàng vạn cây kim nhỏ không ngừng tràn sang đánh phá còn nội lực của Nam lại giống như đám mây hết tụ lại tán, cố gắng cô lập tiêu diệt nội lực của Tý từng chút một.

    Hai người nhìn chằm chằm vào nhau so đấu gần năm phút thì nội lực của Tý giảm dần, không phải Tý nhường nhịn hậu bối gì bởi so đấu nội lực nhường nhịn chỉ có con đường chết mà là do độ tinh thuần của nội lực Tý không bằng Nam. So với cùng đẳng cấp nội lực của Nam tinh thuần và cô đọng hơn rất nhiều, Tý bắt đầu yếu sức, khuôn mặt tái nhợt dần đi, hơi thở ngắn mà dồn dập, mồ hôi rịn ra đầy chán. Trái ngược với Tý, Nam chỉ tái một nửa so với ban đầu, hơi thở vẫn dài và đều đặn, càng ngày phần thắng càng nghiêng dần về phía Nam.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #97
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 96: So đấu nội lực
    Mong các bác góp ý



    Nội lực trong huyệt đan điền của Tý giảm xuống với tốc độ chóng mặt, mỗi nhịp thở lại có cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt bởi nội tức căng cứng đang điên cuồng yêu cầu bổ sung. Mồ hôi rịn ra từ trán lạnh toát, hai mắt hoa dần, Tý biết bản thân không cầm cự được lâu hơn nữa.

    Nội lực của Nam tinh thuần hơn lão quá nhiều, từng đợt nội lực của lão truyền tới đều bị nội lực dường như không có định mức cạn kiệt của Nam vây chặt rồi tiêu hao dần. Giờ đã đến lượt nội lực của Nam tràn ngược sang phía lão, lòng bàn tay lão có thể cảm nhận rõ từng cơn nóng ran mỗi khi có một đợt nội lực tưởng chừng nhẹ nhàng mà lại mạnh mẽ như sóng cồn ập tới, xung kích sang lão.

    Lão Tý bặm môi, đành giảm bớt nội lực đang truyền từ đan điền tới lòng bàn tay, lượng nội lực đang còn sẵn thì hóa thành một khối duy nhất với một nhiệm vụ là chỉ chặn bảo vệ trước tâm mạch còn các mạch khác thì bỏ mặc. Đây là biểu hiện thái độ đầu hàng trong một trận so đấu nội lực, không khác gì việc vẫy cờ trắng.

    So đấu nội lực nếu không thống nhất điểm dừng thường có kết cục tàn phế hoặc chết người, để đào tạo một cao thủ không chỉ cần chọn lựa những người tư chất ngàn người có một còn cần một lượng tài nguyên rất lớn. Tổn thất một người là tổn thất to lớn cả về con người lẫn kinh tế do đó trong giang hồ đã đưa ra quy định chung để tránh tình trạng chết vì so đấu này. Khi diễn ra một trận đấu nội lực, bên nào sắp thua thì phải giảm nội lực đang phát, dồn nội lực còn lại bảo vệ tâm mạch, các mạch khác không được quyền bảo vệ.

    Bên thắng cũng cần có tôn nghiêm của bên thắng nên các mạch khác là dành cho bên thắng tùy ý quyết định như chiến lợi phẩm, gặp người tốt thì chỉ tàn phá một hai đơn mạch thậm chí tha bổng nếu gặp người xấu thì phá tan sạch sẽ các mạch khá biến một cao thủ thành gần như phế nhân, coi như trừ bỏ một đối thủ.

    Nam thực sự chẳng rõ quy định này nhưng thấy nội lực của ông bác Tý mặt chuột giảm dần, toàn lực bảo vệ tâm mạch thì cũng giảm dần nội lực, việc tàn phá các mạch khác không phải điều Nam mong muốn, kết thù oán vì một việc con con là không đáng. Cuộc đấu này chỉ vì một lý do duy nhất là Nam không nói ra tên môn phái, chẳng đáng hại người vì lí do đó.

    Lão Tý đang bồn chồn trong lòng đợi sự phán quyết lại thấy Nam từ từ thu tay không dùng nội lực tấn công các đơn mạch khác thì gần như không tin nổi. Số người tha thứ cho người khác trong một cuộc đấu nội lực là quá ít, cả đời lão chưa thấy bao giờ. Người tốt tính nhất lão từng gặp cũng tàn phá một tiểu mạch vô dụng của đối phương, khiến đối phương nằm viện dăm bữa, nửa tháng coi như trừng phạt.

    Nam hít sâu một hơi rồi triệt tiêu hoàn toàn nội lực truyền đến, người đã mệt lại còn mất một đống nội lực cho một cuộc chiến không đâu khiến Nam cảm thấy toàn thân mệt mỏi, chân tay nặng nề, tê cả đi. Nam hít sâu vài hơi để điều hòa lại nội lực rồi mới hé mắt nhìn sang ông bác mặt chuột.

    Tình trạng lão Tý cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào, thở dốc, nặng nề. Thoáng qua thấy lão cả người run rẩy, khuôn mặt tái nhợt chân tay duỗi thõng xuống như chết rồi khiến Nam hơi hoảng. Chẳng lẽ lúc so đấu dùng nội lực quá độ nên lão hấp hối sắp thăng rồi, có lý nào lại đen đến thế cơ chứ, rõ ràng Nam đã thu nội lực cẩn thận, không gây thương tổn cho lão rồi mà,

    Nam hơi run run sờ vào mạch cổ tay của lão Tý, may quá mạch tuy hơi chậm nhưng không có biểu hiện nội thương. Nam chỉ sợ ông bác này hoăng thì phiền to, không chết là tốt rồi, chỉ cần từ từ đả tọa phục hồi nội lực là được. Nam mặc kệ lão Tý, bản thân cũng cần minh tưởng phục hồi, nội lực mất nhiều quá khiến cơ thể mệt mỏi.

    Nam vừa phục hồi được một chút nội lực vừa đủ để hết bủn rủn chân tay thì nghe thấy tiếng lão Tý thều thào bên tai.

    - Cảm ơn cậu đã không hạ độc thủ tàn phá kinh mạch tôi.

    Nam xua xua tay.

    - Không cần cảm ơn, tôi không muốn khiến bác bị thương vì mấy chuyện không đâu.

    Lão Tý ho khan mấy tiếng mới cười cười hóm hỉnh tiếp lời.

    - Cậu giờ cho tôi biết môn phái của cậu và tên cậu được chứ.

    Nam ngán ngẩm trả lời.

    - Bác không thấy chán à, cháu tên là Nam còn môn phái chỉ là cái tên thôi mà.

    Thấy ánh mắt chờ đợi câu trả lời của lão Tý, Nam giơ tay gõ gõ lên trán, ngửa đầu ra sau dựa lên ghế.

    - Môn phái của cháu tên là Cửu Vân môn.

    Lão Tý nhắc lại một lần nữa rồi hỏi.

    - Chuyện của hai đứa đệ tử tôi mong cậu bỏ quá cho.

    Nam nhìn sang lão, chán thật, loanh quanh chỉ mấy chuyện này.

    - Được rồi, bảo đệ tử bác đợi đến chiều, tôi phục hồi nội lực đã rồi mới giải ám kình được.

    Lão Tý cười tươi, mục đích cuối cùng cũng đạt được rồi.

    - Không vội, không vội. Tôi và cậu đều cần nghỉ ngơi phục hồi nội lực, cho tôi số điện thoại đi, chiều tôi sẽ liên lạc với cậu.

    Nam xòe tay.

    - Tôi không có điện thoại.

    Lão Tý nhìn Nam hơi ngờ vực, thanh niên thế kỉ hai mốt mà không có điện thoại, nói chẳng ai tin được.

    Nam thấy ánh mắt ngờ vực của lão Tý cũng chẳng buồn giải thích, không phải Nam không có điện thoại nhưng lần cuối cùng Nam thấy nó là khi nó chui tọt xuống cống trong cơn say khi mới chia tay Trúc.

    Lão Tý vẫy tay sang cô gái trẻ chẳng biết đã đi đến ngồi ở ghế hàng bên lúc nào.

    - Đưa ông cái điện thoại.

    Nam ngó sang, giờ mới nhìn rõ cô gái này, da trắng môi hồng, mặt trái xoan cùng mái tóc đen được búi cẩn thận, xinh xắn đáo để. Lúc đầu còn tưởng khách đi xe bình thường, hóa ra là cháu gái lão Tý, chắc là đột biến gien nên một lão già xấu hết xí quách mới có được cô cháu gái xinh như mộng như vậy.

    Hoa lục túi xách lấy ra một cái điện thoại vỏ kim loại màu vàng chóe đưa cho lão Tý. Lão vừa nhận máy vừa giới thiệu.

    - Cháu gái tôi, tên Hoa, chắc sàn sàn tuổi cậu thôi.

    Lão ghé tai Nam nói nhỏ.

    - Nó mới đạt sinh kình cách đây mấy tháng.

    Nam gật đầu coi như chào hỏi, xinh xắn thật đấy nhưng ngó nhiều thì bất lịch sự quá, tốt nhất là không nên nhìn người ta chằm chằm nữa.

    Lão Tý móc ví lấy ra một thẻ sim điện thoại mới, ghi số lại rồi thay vào máy, khởi động lại máy bấm bấm gì đó. Xe vừa dừng ở bến thì lão Tý dúi điện thoại vào lòng Nam, nói nhanh.

    - Cậu cầm lấy, có gì chiều tôi sẽ gọi, tôi có số cậu đây rồi.

    Nam định từ chối thì lão Tý đã vịn ghế đứng dậy đi ra cửa rồi xuống xe. Hai đứa đệ tử cùng cô cháu gái cũng nhanh chóng theo lão Tý đi xuống. Cái điện thoại thôi mà, Nam cầm máy, chẳng thèm ngó nhãn hiệu đút vào túi quần. Giờ cần ngủ một chút, một tiếng nữa xe mới đến trạm Nam xuống. Nam lại dựa vào kính xe tiếp tục gà gật.

    ***

    Lão Tý vừa xuống xe liền rẽ vào một hẻm nhỏ, đi được vài bước lập tức thấy xây xẩm mặt mày, cố chống tay vào tường nôn khan một trận sau đó lết sang ngồi xuống phía đối diện, tựa lưng vào tường thở. Hoa vừa rẽ vào ngõ thấy ông đang ngồi cạnh tường vội vàng hốt hoảng chạy đến.

    - Ông không sao chứ.

    Lão Tý vịn tay Hoa ngồi thẳng dậy, hít thở sâu mấy hơi mới trả lời.

    - Ông không sao, chỉ là tiêu hao nội lực quá độ thôi.

    Lý và Hóa cũng đồng thời chạy đến.

    - Thầy làm sao vậy, bị thương chỗ nào, chẳng lẽ thằng kia hạ độc thủ, để con tìm thằng kia liều mạng.

    Lão Tý nhìn hai đứa đồ đệ với ánh mắt chẳng còn gì để nói.

    - Liều mạng cái gì, không phải người ta tha cho thì chúng mày tưởng tao còn nguyên lành được chắc.

    Lý vội vàng hỏi.

    - Tôi ở xa quá chẳng hiểu chuyện gì diễn ra, có chuyện gì vậy thầy.

    Lão Tý cố gắng thở thật chậm rồi trả lời.

    - Tao và cậu Nam đó vừa tỷ đấu nội lực. Cuối cùng ta .... thất bại.

    Hoa tái mặt, a lên một tiếng rõ to.

    - Sao ông lại làm thế, tỷ đấu nội lực nguy hiểm lắm, ông bảo trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ chứ không là không được dùng cơ mà.

    Lão Tý có vẻ hơi xấu hổ, mặt hồng lên.

    - Cái này, do ta thấy cậu ta trẻ tuổi nên muốn thử một chút, cuối cùng sơ sẩy thế nào lại thành so đấu nội lực với nhau.

    Hoa chống nạnh, giọng đầy giận dỗi.

    - Ông đùa à, sao ông lại làm thế, ông bị thương mấy mạch vậy, về nhà nhanh lên còn điều trị chứ.

    Lão Tý vội xua tay.

    - Không sao, không sao cậu ta chiến thắng nhưng rút nội lực về không đả thương kinh mạch của ta. Ta chỉ bị thoát lực thôi.

    Lão Tý có lẽ đã phục hồi hơn đôi chút, vịn tay Hóa đứng dậy.

    - Về thôi, nghỉ ngơi rồi chiều hẹn cậu ta đi ăn cơm. Thanh niên mà có tấm lòng bao dung như thế giờ hiếm lắm.

    ***

    - Tình hình con dâu tôi thế nào rồi Trương thần y.

    Ông Hoàng vừa rót trà cho Trương thần y vừa hỏi. Mới mấy hôm mà Trương thần y nhìn có vẻ tiều tụy đi nhiều, chẳng phải do lo lắng bệnh tình của mẹ Tâm mà là do lão cắm đầu vào nghiên cứu những đơn thuốc của Nam. Tiến triển chẳng được bao nhưng sức khỏe lão xuống dốc thấy rõ. Sợ Trương thần y đổ bệnh thì chẳng còn người theo dõi bệnh trạng của con dâu nữa nên ông Hoàng đành bất chấp cơn giận dữ của thần y, kéo ông ra vườn hóng gió thưởng trà.

    Trương thần y có vẻ còn khá giận, cầm chén trà uống một hớp lớn rồi trả lời cộc lốc.

    - Tiến triển tốt, có lẽ sắp tỉnh lại tới nơi rồi.

    Thấy Trương thần y còn đang bừng bừng lửa giận, ông Hoàng cười khổ.

    - Ông cứ cắm đầu vào nghiên cứu mấy đơn thuốc như thế tổn hại lớn cho sức khỏe, ông đổ bệnh thì đám đệ tử của ông không khéo kéo đến xé xác tôi ra.

    Bạn bè lâu rồi cũng phải hiểu tính nhau, Trương thần y không để bụng bao giờ, cứ ngọt nhạt xin lỗi là qua chuyện thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #98
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 97: Nguyệt tỉnh lại
    Mong các bác góp ý



    Trương thần y nhân lúc ông Hoàng đang mải thêm nước vào ấm trà thì đứng dậy đi thẳng về phòng, mặc kệ ông Hoàng lật đật chạy theo sau khuyên răn, bình thường ông phải uống hết ấm trà thượng hạng này rồi mới làm gì thì làm nhưng hôm nay Trương thần y quyết tâm không tìm ra được sự ảo diệu của cách dùng thảo dược đối lập trong mấy đơn thuốc của Nam không dừng lại nên bỏ qua cả sự quyến rũ của trà ngon mà đứng dậy tiếp tục về phòng nghiên cứu.

    Ông Hoàng vừa khuyên răn vừa kêu khổ. Trương thần y nhìn nghèo nghèo, cũ cũ một chút nhưng thực lực phía sau không phải hạng xoàng. Trương thần y núi Hoa Sơn là cái tên không phải ai cũng có quyền được biết, cái tên này chỉ lưu truyền trong vòng tròn những người đủ giàu có, nổi tiếng và quyền lực mới có thể tham gia. Bản thân vị thần y này cũng là ông chủ một công ty y dược cực lớn ở nước ngoài đó là còn chưa nói đến số lượng đệ tử cả chính thức lẫn ký danh của vị thần y này phải đến con số hàng trăm người, trong đó đa phần đều là các thầy thuốc có tiếng, các vị cự phú hào môn.

    Vốn dĩ với thân phận chỉ là một thương nhân tuy cực kỳ có thực lực ở trong nước song ra đến nước ngoài lại trở thành dạng trung bình của ông Hoàng thì dù có tu vài kiếp nữa cũng chẳng gặp mặt nổi Trương thần y. Nhưng trong cuộc sống nhiều khi điều không thể vẫn xảy ra.

    Sau khi con dâu hôn mê ba năm, trong một lần sang Trung Quốc tìm thầy thợ cứu con, ông Hoàng gặp một cậu bé lạc mất người thân trong siêu thị, trong cái xã hội mà thân ai nấy lo, nhân tính chẳng còn là bao này ông Hoàng trở thành người tốt hiếm có khi dắt cậu bé này đi tìm người thân.

    Việc này cũng vốn cũng chỉ thể hiện được lòng nhân hậu của ông Hoàng nhưng vấn đề ở chỗ cậu bé này lại là cháu nội của Trương thần y, cậu bé nhân lúc ông nội cùng cha mẹ không để ý nên chạy đi chơi, chẳng hiểu thế nào lại thành lạc mất mọi người. Khi ông Hoàng đưa cháu bé về đến nơi, gia đình Trương thần y đang hoảng hốt đến thiếu điều báo cảnh sát. Vài lời cảm ơn, đôi bên trao đổi chút thông tin liên lạc rồi lại ai đi đường ấy.

    Khi đó ông Hoàng chưa biết đến danh tiếng Trương thần y bởi bản thân chưa đủ tầm để tham gia những hội nhóm cao cấp. Ông Hoàng lại mất thêm một năm tìm kiếm trong vô vọng. Năm thứ tư kể từ khi con dâu hôn mê, ông Hoàng đến Hoa Sơn tìm thầy thuốc, vô tình gặp lại Trương thần y đang chẩn bệnh cho thôn dân quanh núi.

    Cuộc sống nói ra cũng nhiều điều kỳ lạ, sau khi nghe về bệnh tình của con dâu ông Hoàng, Trương thần y sống liền đồng ý thử chẩn trị cho con dâu ông Hoàng, coi như một cách trả ơn tìm cháu. Sau khi khám qua, Trương thần y cũng không dám chắc có thể cứu tỉnh được Nguyệt song Trương thần y vừa nghiên cứu ra một loại thuốc mới có thể cứu chữa được phần nào cho người bị hôn mê, tuy rằng chưa qua thử nghiệm nhiều những cũng có vài phần hi vọng chữa được cho Nguyệt.

    Khi nghe đến thuốc chưa được thử nghiệm nhiều mặc dù ông Hoàng không muốn con dâu mình thành dược nhân thử thuốc nhưng bí quá hóa liều, đành để Trương thần y dùng thử thuốc trên người con dâu mình. May sao thuốc đã có tác dụng đáng kể, tuy chưa thể cứu tỉnh Nguyệt hoàn toàn nhưng đã có thể đảm bảo được sự sống cho cô.

    Thoáng cái đã mấy năm, mỗi năm cứ đến cuối thu là ông Hoàng lại sang Hoa Sơn để mời Trương thần y sang kéo dài sự sống cho con dâu. Hai người sau thời gian dài tiếp xúc phát hiện nhiều điểm chung như cùng thích uống trà, yêu hoa,... nên trở thành bạn bè với nhau.

    Ông Hoàng vừa theo Trương thần y vừa bước vào phòng thì có tiếng gọi to hốt hoảng phía sau.

    - Ông chủ...., ông chủ.

    Ông Hoàng vội quay lại, cô Năm giúp việc hớt hải chạy đến, vừa thở dốc vừa vội vàng nói.

    - Ông chủ...ông chủ...cô chủ, cô chủ,.....

    - Sao có chuyện gì rồi, đừng giật cục thế nữa, từ từ nói.

    Ông Hoàng vội hỏi, cho dù được Trương thần y xác nhận đơn thuốc của Cửu Vân thần y, thậm chí dự đoán rằng bằng đơn thuốc này con dâu của ông có thể tỉnh lại song trong lòng ông Hoàng vẫn thiếu sự tin tưởng vào mấy tờ đơn thuốc ấy, thấy chị Năm hốt hoảng chạy đến lòng liền thấy lo lắng.

    Chị Năm hít mấy hơi thật sâu mới trả lời được tròn vành rõ chữ.

    - Cô chủ tỉnh, tỉnh lại rồi.

    Rầm - Chị Năm giật nảy mình rồi ngồi xìu xuống đất

    Cánh cửa phòng Trương thần y mở tung, không nói hai lời đi thẳng về phía căn phòng bệnh của Nguyệt, ông Hoàng sau một giây chấn động vội vàng đi theo sau Trương thần y để lại chị Năm đang ngồi thở. Được vài bước ông vội vã quay lại phân phó.

    - Quên mất, chị Năm gọi điện cho chồng cái Nguyệt, bảo nó về ngay.

    ***

    Hôm nay đầu óc Tâm cứ để ý đâu đâu, học hành cảm giác khó vào kinh khủng. Mớ kiến thức vật lý cứ lùng bùng trong đầu phối hợp cùng mớ kiến thức hóa học thành một đống hỗn độn chẳng phân biệt nổi. Có lẽ nhiều ngày liền thấp thỏm chờ đợi thuốc có tác dụng khiến khả năng tư duy của Tâm giảm sút.

    Tâm mỏi mệt bước lên xe, đêm qua thức trông mẹ đến sáng đã vắt kiệt sức lực của Tâm. Long thấy Tâm mệt mỏi thiếp đi ở ghế sau liền lệnh cho lái xe đi chậm, tránh xóc nảy để Tâm có thể nghỉ ngơi nhiều một chút. Thời gian mấy ngày qua cái cảm giác thấp thỏm không yên bao trùm lấy cả nhà khiến khoảng thời gian này có thể nói là mệt mỏi hơn cả tháng bình thường rất nhiều.

    Xe chầm chậm lăn bánh đến trước cửa, Long gọi khẽ.

    - Về đến nhà rồi Tâm.

    Tâm mở hé mắt, nhìn qua cửa kính rồi chậm chạp lấy cặp, lê bước lên phòng. Mọi người trong nhà chẳng biết đi đâu hết rồi, cô Năm, người giúp việc đã lâu năm cho gia đình cũng không thấy đứng trong bếp như mọi khi. Tâm vứt cặp lên giường, thay quần áo xong thì nghe thấy tiếng thút thít truyền tới từ dưới nhà liền vội vàng chạy xuống.

    Cô Năm đang đứng dưới chân cầu thang gọi điện thoại, giọng nói to và hơi run run khác hẳn thường ngày.

    - Cậu chủ, cậu về ngay đi, cô chủ tỉnh rồi.

    Tâm choáng váng trước thông tin đó, một giây, hai giây trôi qua, Tâm òa khóc rồi chạy thẳng xuống dưới. Cô Năm giật mình nhìn lên thấy Tâm lao xuống, nước mắt lăn trên gò má cũng đoán ra điều Tâm định hỏi liền tránh sang một bên đồng thời chỉ xuống căn phòng bệnh.

    - Tiểu thư xuống gặp cô chủ đi, cô chủ tỉnh rồi....

    Chẳng để ý đến cô Năm nói cái gì tiếp sau, Tâm chạy một mạch ra nhà sau. Cánh cửa phòng bệnh luôn đóng kín vừa để giữ nhiệt độ trong phòng vừa để bảo vệ Nguyệt được mở rộng ra, Tâm lao vào trong phòng, vừa chạy vừa nói.

    - Mẹ, mẹ ơi

    Ồng Hoàng đang đứng cạnh giường cùng Trương thần y, đôi vai gầy không nhừng run rẩy có lẽ vì xúc động. Tâm chạy thẳng đến bên giường, người phụ nữ xinh đẹp với làn da trắng xanh do thiếu nắng, mái tóc đen bồng bềnh đã hé mắt ra từ lúc nào, đôi mắt tuy vẫn còn mang chút hồi tưởng pha ngờ vực nhưng không thể che dấu vẻ đẹp của cô. Tâm nhào vào lòng người phụ nữ.

    - Mẹ tỉnh rồi, mẹ tỉnh rồi.

    Người phụ nữ run rẩy giơ tay chạm vào mái tóc của Tâm. Tuy chưa thể nói được do thoái hóa chức năng bởi hôn mê nhưng đôi mắt vốn đầy ngơ ngác bừng sáng lên sự quan tâm, yêu thương và ấm áp ấm áp của người mẹ. Những giọt nước mắt hạnh phúc từ từ xuất hiện nơi khóe mắt.

    ***

    Nam vừa bước chân ra lên xe buýt chuẩn bị về nhà trọ thì tiếng chuông điện thoại kêu lên mãi mới tắt. Nam vừa lắc lư theo cú rẽ của chiếc xe lại nghe thấy tiếng chuông cứ văng vẳng bên tai xuất hiện, chẳng biết của cha nội nào nữa. Nghe thì nghe đi, không nghe thì tắt quách cho xong, nhức cả đầu.

    Đập đập phần hông của chiếc quần mặc hôm qua chưa kịp thay bám đầy bụi đất, Nam chợt nhận thấy tiếng chuông điện thoại có vẻ quen quen dường như nghe thấy ở đâu rồi. Trời ạ, quên mất, đây là tiếng chuông điện thoại của chiếc điện thoại sáng nay lão Tý đưa. Nam vội vàng nghe máy trong ánh mắt đầy trách móc của mọi người trên xe.

    - Alô, ai vậy ạ

    Bên kia đầu dây, âm thanh hơi cao của lão Tý vang lên.

    - Cậu Nam đó à, tôi Tý đây, cậu về chưa.

    Nam nói nho nhỏ sau khi dính một cái nhìn cháy mặt của bà cô bên cạnh.

    - Tôi vừa về, có chuyện gì đấy.

    Giọng lão Tý nghe có vẻ phấn chấn.

    - Vừa về à, tốt lắm, chiều tối nay cậu rảnh chứ

    Nam khe khẽ trả lời.

    - Tôi rảnh, có việc gì à.

    Lão Tý nói luôn.

    - Tôi đặt một bàn tiệc ở nhà hàng Hoa Lửa gần trung tâm, coi như là bồi tội với cậu, độ sáu giờ cậu qua nhé. Không gặp không về.

    Nam chưa kịp trả lời thì lão đã tắt máy. Thôi vậy coi như đỡ bữa cơm - Nam thầm nghĩ trong khi cất điện thoại vào túi. Nam nhìn đồng hồ bây giờ đã hơn bốn giờ, vừa xuống xe Nam về phòng trọ, tắm rửa thay quần áo rồi đi luôn, không nhanh là không kịp xe buýt.

    Xe buýt dừng ở đầu đường, Nam chen lấn trong dòng người tấp nập lên xe, luồn lách một lúc mới xuống được bến, thành phố mấy triệu người, phương tiện giao thông công cộng luôn rơi vào tình trạng kẹt cứng thế này, nhất là giờ cao điểm.

    Nhà hàng Hoa Lửa được xếp vào danh sách các cửa hàng cao cấp có tiếng ở thành phố, vị trí đắc địa tấc đất tấc vàng, phục vụ chu đáo cẩn thận, nấu ăn ngon là những thứ khiến cho giá mỗi món ăn dù là bình thường nhất ở đây cũng khiến người khác giật mình.

    Nam bước đến cửa lập tức có một nhân viên phục vụ tiến tới ân cần hỏi.

    - Anh đi mấy người ạ, có đặt chỗ trước không ạ?

    Nam hơi lúng túng, quên mất chưa hỏi lão Tý đặt chỗ ở khu nào. Nhà hàng hạng sang luôn phân ra phòng vip đặt riêng và phòng ăn chung, lão Tý chẳng nói rõ là ở khu nào không khác gì đánh đố Nam. Nhân viên phục vụ thấy Nam có vẻ hơi lúng túng, nhìn lướt qua quần áo cũng chỉ bình thường thì khuyên nhủ.

    - Nhà hàng em giá cả hơi cao, nếu anh đến ăn thử cho biết hay ăn cơm thường thì có thể quá bộ xuống vài trăm mét, có các quán rẻ hơn ạ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #99
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 98: Nhà hàng Hoa Lửa
    Mong các bác góp ý



    Nam hơi cúi nhìn quần áo bản thân, sơ mi Việt Tiến, quần vải đen, kết hợp cùng đôi giầy đen chẳng biết hiệu gì thu được từ nhà nghỉ quán quân. Nhìn bản thân cũng đâu đến nỗi tệ hại lắm mà để anh bạn phục vụ có thái độ thể nhỉ. Từ ánh mắt của phục vụ Nam cảm nhận được cảm giác hơi khinh thường và thiếu niềm nở toát ra. Thôi người có văn hóa vẫn phải giữ thái độ đúng mực

    - Tôi có hẹn với bạn ăn ở đây, phiền anh tránh đường được không.

    Anh bạn phục vụ không có chút xíu tin tưởng nào vào câu nói của Nam. Làm nhân viên ở đây được mấy năm rồi nên cũng luyện được ánh mắt không tệ, nói gì thì nói cái dáng vẻ của Nam chẳng khiến nhân viên phục vụ tin được Nam hẹn bạn ăn cơm ở cái nhà hàng mà một bữa cơm có giá bằng cả mấy tháng lương của mình được. Nhưng phẩm chất một phục vụ viên của nhà hàng cao cấp vẫn cần phải thể hiện nên nhẫn nại trả lời.

    - Xin lỗi anh, anh có thể cho biết bạn anh đặt bàn ở phòng vip hay sảnh lớn được không, bàn số bao nhiêu, tên là gì để tôi xác nhận.

    Còn phòng vip với sảnh lớn nữa, chẳng hiểu lão Tý đặt bàn ở đâu, lão chỉ hẹn Nam đến nhà hàng này thôi còn cụ thể chẳng nhắc tới. Có lẽ lão quên, Nam thầm nghĩ. Dáng vẻ của lão Tý cũng chẳng giống người có tiền lắm, có lẽ chỉ đặt bàn ở sảnh lớn là cũng.

    - Người quen của tôi tên là Tý, chắc là đặt bàn ở sảnh lớn, anh xem lại xem.

    Anh bạn phục vụ nhẫn nại kiểm tra quyển sổ đen dầy cộp rồi lắc đầu trả lời.

    - Không có bàn ăn nào đặt dưới tên Tý cả, anh có thể kiểm tra lại với bạn, có lẽ anh nhầm với nhà hàng Hoa Phượng ở cuối phố cách đây độ năm trăm mét cũng nên.

    Nam chắc chắn bản thân không nghe nhầm, cái tên nhà hàng thôi mà còn nhầm thì nhục quá.

    - Bạn tôi thật sự đặt bàn ở đây, có lẽ đặt dưới tên khác, tôi có thể vào tìm không.

    Người phục vụ vẫn kiên quyết.

    - Xin lỗi, đây là quy định của nhà hàng, không đặt trước không được vào, phiền anh thông cảm. Anh có thể gọi điện xác nhận lại với bạn anh hoặc nhờ người ra đưa vào.

    Nam thở dài, xã hội này giờ nó thế, nhìn người qua hình thức, bên ngoài đẹp mã sang trọng thì ở đâu cũng được rào đón. Ăn mặc tuềnh toàng một chút thì hứng đủ ánh mắt thiếu thiện cảm ngay. Có lẽ nếu Nam mặc vest sang trọng, đi xe hơi đắt tiền thì chẳng cần đặt trước cũng có chỗ ngay chứ chẳng đùa. Chẳng dư hơi cự nự với phục vụ, dưới ánh mắt thiếu sự tin tưởng Nam lấy điện thoại lão Tý đưa gọi cho lão, trong máy cũng chỉ có mỗi số lão chẳng có số ai khác cả.

    Chuông vừa đổ đến hồi thứ hai thì lão Tý đã nhấc máy ngay.

    - Cậu Nam đến chưa, mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi.

    Nam gãi gãi mũi, hơi xấu hổ hỏi.

    - Ông nói tên nhà hàng là Hoa Lửa nhỉ.

    Lão Tý vẫn dùng thái độ niềm nở.

    - Đúng rồi, Hoa Lửa, cậu đến chưa.

    Cũng chẳng có gì phải bực tức, tránh nhiệm của người phục vụ mà, Nam bất đắc dĩ nói.

    - Tôi đến trước cửa rồi nhưng chẳng biết đến phòng nào, nhân viên phục vụ cần xác nhận nếu không không cho vào.

    Một giây im lặng, lão Tý trả lời nhanh, giọng có vẻ hơi hối lỗi.

    - Tôi quên mất, là lỗi của tôi, cậu đừng giận, cậu chờ một chút xíu tôi xuống ngay.

    Nói xong lão tắt máy ngay, Nam đành cất điện thoại vào túi, đứng chờ ở cửa dưới ánh mắt mang tính chất theo dõi của nhân viên phục vụ. Vừa dựa lưng vào cột ngắm phố xá thì một chiếc Huyndai-i10 màu đỏ dừng trước cửa. Nhân viên phục vụ mặc kệ Nam đứng dựa tường tiến tới mở cửa xe.

    Ở đời lắm khi người muốn tìm gặp lại không thấy, người chẳng muốn gặp lại cứ hiện hiện trước mắt mình. Một cô gái cao ráo, nước da trắng như tuyết cùng nét ngây thơ xinh xắn trên khuôn mặt bước xuống xe, Nam nhìn thoáng qua thôi đã muốn quay mặt bước đi. Trong bao nhiêu cái nhà hàng trong thành phố sao Trúc lại đến cái nhà hàng này cơ chứ.

    Bên cửa xe kia, nam thanh niên mà Tuấn nhìn thấy trong phòng Trúc trong đêm sinh nhật cũng bước xuống, có lẽ anh ta coi Nam là nhân viên trông xe nên bước lại, ánh mắt cao ngạo không coi ai ra gì, ném luôn chùm chìa khóa cho Nam.

    - Cất vào chỗ nào thoáng thoáng nhé, xe mới của anh đấy.

    Nhà hàng cao cấp kiểu này luôn có nhân viên làm nhiệm vụ đỗ xe cho khách, nhận chìa, đỗ xe rồi cất chìa vào vị trí đánh dấu theo bàn. Đến cuối bữa ăn, khi khách đứng dậy, nhiệm vụ của nhân viên là đánh xe ra bàn giao lại cho khách, mỗi xe đều có chút tiền boa không tệ. Nếu khách có thêm yêu cầu như rửa xe, đánh bóng thì coi như vớ bở, khách vào nhà hàng cao cấp thế này chẳng ai so đo chút tiền đánh rửa cao hơn bên ngoài, báo cao thêm vài ba đồng cũng là truyền thống của nhân viên vị trí này.

    Nam còn đang phân vân giữa việc quay lưng bước đi hay đối mặt liền vô thức giơ tay tóm lấy chùm chìa khóa xe bay đến, Trúc lúc này đã nhìn sang phía Nam, khuôn mặt hiện rõ vẻ bất ngờ cùng bất đắc dĩ. Dù gì đi chăng nữa, hai người cũng có khoảng thời gian yêu nhau không ngắn, chia tay nhưng vẫn còn những tình cảm vương vấn là điều dĩ nhiên.

    Nam hiểu bản thân mình một nghèo hai khó, trong mắt mọi người chẳng thể xứng với một trong mười hoa khôi của trường nhưng tình cảm này xây dựng từ khi còn học cấp ba. Thời điểm tình yêu trong sáng, chẳng có chút vụ lợi nào. Chia tay rồi nhưng vẫn còn xúc cảm một thời yêu đương ngọt ngào là rất bình thường.

    Nam chẳng còn cách nào khác lỡ nhận chùm chìa khóa rồi thì phải trả lại, có phải nhân viên ở đây đâu, nhận chìa người ta lại bảo trộm cắp gì đó hay vướng vào vấn đề linh tinh thì không hay. Nam tiến tới đưa chùm chìa khóa cho nam thanh niên kia.

    - Phiền anh nhận lại, chắc anh nhầm rồi, tôi không phải nhân viên ở đây.

    Nam thanh niên kia cũng nhận ra mình nhầm Nam với nhân viên nhà hàng, bối rối chút xíu rồi nhận lại chùm chìa khóa.

    - Xin lỗi, tôi nhầm.

    Nam cũng không nói gì, đánh mắt nhìn qua Trúc, gật đầu coi như chào hỏi rồi quay lại cạnh tường tiếp tục chờ lão Tý, gặp cũng gặp rồi, né tránh cũng chẳng có ích gì. Trúc thấy Nam gật đầu chào hỏi cũng phân vân giữa chào lại và không, cuối cùng cô chọn cách coi như không biết Nam, chẳng phản ứng lại. Nam thanh niên kia thoáng qua vè nghi vấn rồi cùng Trúc đi đến bàn phục vụ.

    - Còn phòng ở tầng bốn không.

    Vừa nói nam thanh niên vừa đưa ra một chiếc thẻ giống như thẻ ATM, điểm khác biệt duy nhất là màu sắc của thẻ, chiếc thẻ thuần một màu vàng lóng lánh.

    Nhân viên phục vụ nhận thẻ, quét lên một màn hình cảm ứng bên cạnh rồi kiểm tra thoáng qua sổ mới trả lại thẻ màu vàng cho nam thanh niên rồi hỏi.

    - Quý khách muốn đặt bàn mấy người ạ.

    Nam thanh niên nhìn thoáng qua Nam suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, chưa trả lời nhân viên phục vụ mà đi về phía Nam mở lời.

    - Lúc nãy tôi nhận nhầm anh với nhân viên phục vụ, thật ngại quá, tôi mời anh dùng bữa để xin lỗi được không

    Nam thấy ánh mắt có gì đó sai sai của người thanh niên cùng nét bất đắc dĩ thoáng qua trên mặt Trúc liền trả lời.

    - Tôi có bạn đợi rồi, cảm ơn anh.

    Nam thanh niên vẫn nhiệt tình.

    - Có lẽ anh quen bạn gái tôi, ăn chung cho vui không có gì ngại đâu, tôi là khách hàng cấp bốn của nhà hàng đặt phòng riêng ăn thoải mái hơn nhiều.

    Nam đã nhận ra cái sai sai trong ánh mắt của Nam thanh niên đó là sự ngờ vực, có lẽ sự thiếu tự nhiên trong biểu hiện của Trúc khi thấy Nam đã khiến nam thanh niên kia sinh lòng ngờ vực. Nam lắc đầu từ chối.

    - Tôi có bạn rồi, chúc anh và bạn gái ăn tối vui vẻ.

    Nam thanh niên thấy không mời được Nam cũng không vồn vã nữa, quay lại dắt tay Trúc cùng vào nhà hàng, có lẽ vẫn còn đang suy đoán về thân phận của Nam trong đầu nên quay sang nói nhỏ gì đó với Trúc.

    Thật ra với thính lực hiện tại của Nam, dù Nam thanh niên kia chỉ lẩm bẩm trong miệng cũng có thể nghe thấy rõ ràng nhưng người ta đã không muốn nói trước mặt mình thì cũng chẳng nên tò mò làm gì.

    Nam đứng chờ thêm độ hai, ba phút thì lão Tý cùng một thanh niên dong dỏng cao, mặc bộ vest trắng xuất hiện. Cái khiến người khác để ý nhất ở nam thanh niên này không phải là khuôn mặt đầy nam tính hay cách ăn mặc sang trọng mà là ở ống tay áo bên phải lất phất trong gió. Vừa thấy Nam đứng ở cạnh tường, lão Tý vội vàng tiến tới xin lỗi.

    - Thành thật xin lỗi cậu, tôi chưa thông báo trước với nhân viên khiến cậu phải đợi lâu.

    Nam cũng là người dễ tính, đợi một chút cũng chẳng hại đến ai.

    - Không sao, tôi đợi cũng không lâu.

    Thanh niên vest trắng đứng sau lão Tý tự giới thiệu, đưa cánh tay trái ra bắt tay Nam.

    - Chào cậu, tôi là Hoàn, đại đệ tử của sư phụ.

    Khách sáo vài câu, lão Tý cùng Hoàn đưa Nam vào trong nhà hàng, nếu Nam để ý có thể nhận ra khuôn mặt anh phục vụ đang tái mét, chẳng còn giọt máu nào, bàn tay run run cầm bút vạch một nét dài ngoằng trên cuốn sổ trước mặt. Hoàn lùi lại một bước đến trước mặt nhân viên phục vụ nói gì đó, anh bạn nhân viên cúi đầu dạ vâng liên tục rồi đi vào cửa sau lưng.

    Hoàn nhanh chóng bắt kịp lão Tý và Nam, vừa đi vừa giới thiệu với Nam.

    - Nhà hàng này do tôi làm chủ, sư phụ góp một phần sáu cổ phần, tôi đóng góp một phần sáu còn bốn phần còn lại do vài vị bề trên giúp đỡ.

    Bước qua một hành lang ngắn bày đầy những bức tranh cổ, Nam cùng hai thầy trò lão Tý đi qua khu vực sảnh lớn, phòng ăn khá rộng, nơi tấc đất tấc vàng mà có diện tích mặt sàn lớn như thế này cũng không phải đơn giản.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #100
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 99: Thêm một người bạn chẳng tốt hơn sao
    Mong các bác góp ý




    Nam đến nhà hàng vào đúng giờ ăn tối nên sảnh lớn đã tương đối đông, căn phòng rộng đến mấy trăm mét vuông kê khoảng mười lăm bàn thì khoảng hai phần ba đã có người ngồi. Có đôi, có đơn, có gia đình, mỗi bàn một vẻ, nhân viên phục vụ qua lại như thoi đưa, bầu không khí ăn uống đang dâng lên vô cùng khí thế.

    Nam nhìn mọi người dùng bữa, ai nấy đều có niềm vui riêng chợt nhớ về gia đình, Nam quyết định khi có dịp bố mẹ lên thăm phải mời bố mẹ dùng bữa ở đây một lần. Chưa nói đến vấn đề ngon hay không ngon, đắt hay rẻ chỉ cần bầu không khí này thôi đã đủ làm người ta thấy muốn ăn uống thoải mái một trận rồi.

    Ba người đi qua sảnh lớn, theo một hành lang rộng rãi mang mùi hương hoa thơm ngát đến trước một thang máy có cửa trang trí họa tiết hình ngọn lửa đỏ rực vô cùng sống động. Hoàn thấy sư phụ cùng Nam nói chuyện thì tiến lên phía trước, trước cửa thang máy có một nhân viên phục vụ mặc áo dài đỏ như lửa đứng chờ sẵn, thấy Hoàn tiến đến liền cúi đầu chào.

    - Ông chủ ạ.

    Hoàn hơi gật đầu coi như đáp lễ, lập tức nhân viên đứng sang bên cạnh để lộ một bảng điều khiển được giấu cầu kì trên họa tiết lửa đỏ sau lưng, Hoàn bấm một dãy số rồi lùi lại đứng cùng sư phụ chờ thang, thi thoảng bổ sung thêm vào chỗ thiếu mà sư phụ đang giới thiệu về nhà hàng.

    - Tinh...

    Thanh máy chầm chậm mở ra, Hoàn vào trước sau đó đến Nam, cuối cùng là lão Tý. Lão Tý chờ cửa thang máy đóng hẳn mới mở lời.

    - Cậu Nam chắc đói bụng rồi, tôi đặt phòng ở tầng sáu, lên tầng năm chúng ta phải đi thang bộ, cậu thông cảm nhé quy định của nhà hàng thế.

    Nam cười cười.

    - Không sao, đi bộ một chút cũng không hại gì.

    Thang máy nhanh chóng mở cửa, Nam theo hai thầy trò lão Tý bước ra, bỏ qua tầng năm với trang trí ngọn lửa màu bạc mà theo thang bộ được trải thảm đỏ lên tầng sáu. Cuối cầu thanh là một cánh cửa gỗ được trang trí hình ngọn lửa trong một hình khối dạng kim cương, hai bên có vệ sĩ đứng gác cẩn thận, thấy Hoàn bước lên liền nhanh chóng cúi đầu chào rồi mở cửa.

    Cả tầng sáu rộng rãi chỉ có một phòng duy nhất, một bên là tường kính cực lớn có thể ngắm trọn khung cảnh thành phố, một bên là bức tường được trang trí bằng những bức tranh cùng một lò sưởi được bao quanh bởi mấy chiếc ghế sô pha. Dưới ngọn đèn chùm khổng lồ là một bàn ăn duy nhất bày giữa phòng, cái bàn hình tròn có lẽ đủ cho mười người ngồi, trên bàn đã bày sẵn một số món ăn khai vị.

    Lý, Hóa cùng Hoa đã ngồi chờ sẵn. Thấy ba người bước vào ba người đồng loạt đứng dậy. Lý bước ra kéo ghế mời sư phụ ngồi, Hóa chịu trách nhiệm kéo ghế mời Nam, theo vị trí này Nam ngồi giữa Lão Tý và Hoàn, đối diện với Hoa.

    Lão Tý chờ Nam ngồi xuống, Lý và Hóa cũng về chỗ của mình mới đứng dậy mở lời.

    - Hôm nay tôi tổ chức bữa cơm này, thứ nhất là để thay mặt hai thằng đồ đệ hỗn xược của tôi có cơ hội xin lỗi cậu Nam vì hành vi của mình. Lý, Hóa đứng dậy.

    Lý và Hóa kéo ghế đứng dậy, mỗi người tự rót một chén rượu giơ lên, Hoàn cũng rót một chén rượu cho Nam.

    - Hai chúng tôi có mắt như mù, đắc tội với cậu, mong cậu tha lỗi.

    Nam nhận chén rượu Hoàn đưa, chạm nhẹ với Lý, Hóa mặc dù cả hai làm nghề trộm cắp nhưng dù sao đó cũng chỉ là cách mưu sinh, mặt khác cả hai đã nhận sai và Nam cũng đã có chút giáo huấn với cả hai rồi, không nhận lời xin lỗi thì có phần không được khí độ cho lắm. Đánh kẻ chạy đi chứ chẳng ai đánh người chạy lại, Nam uống hết chén rượu rồi trả lời.

    - Được rồi, không cần khách sáo quá làm gì, chút nữa tôi sẽ giải ám kình cho anh.

    Lý rót thêm chén rượu nữa coi như bồi tội, uống hết rồi cùng Hóa ngồi xuống. Lão Tý đợi Lý và Hóa yên vị mới tiếp tục.

    - Lý do thứ hai là để cảm ơn, cảm ơn cậu Nam đã khoan nhượng cho lão già này, trong giang hồ hiếm thấy người độ lượng như cậu, lão phục cậu là một người vị tha, một trang hảo hán đích thực.

    Nói xong, lão Tý rót hai chén rượu cầm lên, một chén đưa đến trước mặt Nam, một chén cầm tay giơ lên. Nam nhìn lão Tý thoáng một chốc, cười cười rồi cầm chén rượu chạm nhẹ với lão Tý.

    - Con người tôi vốn lương thiện mà.

    Lão Tý cười to, uống cạn chén rượu, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu đưa những món ăn chính lên bắt đầu cho bữa cơm.

    ***

    Sau bữa cơm, nhân viên nhanh chóng tiến vào dọn dẹp, bày một ấm nước trên bàn trà bên cạnh lò sưởi. Nhiệt độ trong phòng cũng vừa đủ, không quá lạnh hay quá nóng, ngọn lửa ở lò sưởi tạo thành điểm nhấn, mang lại không khí ấm áp cho mọi người. Bốn người Hoàn, Lý, Hóa và Hoa ra ngoài ban công ngắm cảnh thành phố về đêm, chỉ còn Nam và lão Tý ngồi uống trà.

    Lão Tý rót trà mời Nam rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đẩy về phía Nam.

    - Đây là một chút lòng thành của tôi để cảm ơn cậu, mong cậu nhận cho.

    Nam hơi bất ngờ về chiếc hộp, tưởng chỉ cần bữa cơm là xong thôi chứ. Nam kéo chiếc hộp lại gần, mở ra xem, trong hộp có hai chiếc thẻ ngân hàng, một màu đen, một màu vàng.

    - Hai chiếc thẻ này không có chủ sở hữu, mã số là sáu con không. Đây là chút tâm ý của tôi và đồ đệ, mong cậu đừng chê.

    Nam nhìn thoáng qua hai cái thẻ, đóng hộp lại, đẩy chiếc hộp ngược lại phía lão Tý.

    - Tôi không cần mấy thứ này.

    Lão Tý thấy Nam đẩy chiếc hộp lại thì tỏ ra ngạc nhiên.

    - Sao vậy cậu Nam, đây chỉ là chút lòng thành của tôi và đồ đệ thôi mà. Hay tôi đưa ít ....

    Nam không đợi lão Tý nói hết câu liền cắt ngang, trả lời.
    - Tôi chắc trong thẻ kia cũng chẳng ít tiền, thậm chí có thể nhiều hơn số tiền tôi tưởng tượng cũng nên, nhưng số tiền này tôi không thể và cũng không muốn nhận

    Lão Tý khó hiểu hỏi.

    - Vậy tại sao cậu lại tha lỗi cho hai đồ đệ tôi.

    Nam cầm chén trà lên thong thả trả lời.

    - Tôi hiểu băn khoăn của ông rồi, tôi đưa ám kình vào đồ đệ ông là để trừng phạt việc cậu ta định ăn trộm của tôi, tôi so đấu với ông cũng chỉ là chút sơ sẩy, vô ý. Những cái đó không phải để vòi vĩnh hay này nọ mà nhận mấy thứ này.

    Nam uống cạn chén trà rồi đặt cốc xuống, chuẩn bị đứng dậy.

    - Tôi tha lỗi cho hai đồ đệ ông một phần bởi họ đã biết sợ, một phần khác hành vi của họ chỉ đáng bị trừng phạt đến vậy, không hơn. Còn trong cuộc so đấu của chúng ta, chỉ là chút trao đổi về võ thuật, không đáng để thương tích làm gì. Ông gọi đồ đệ bị tôi đánh ám kình vào đây.

    Lão Tý thoáng băn khoăn rồi gọi lớn.

    - Lý vào đây.

    Lý đi vào, ngồi xuống ghế bên cạnh lão Tý, Nam đứng dậy đi đến trước mặt Lý, hơi cúi xuống và bằng một động tác nhanh không thể tưởng nổi điểm luôn ba huyệt trên cánh tay, bụng tay và bàn tay Lý. Lập tức cảm giác nóng đốt, tê dại trên mu bàn tay Lý giảm xuống thấy rõ.

    - Nghỉ ngơi chườm đá một tiếng là khỏi hẳn.

    Nam đứng thẳng dậy, quay lại phía lão Tý.

    - Nếu không có việc gì nữa tôi về trước.

    Nói xong liền quay lưng đi ra cửa, để mặc lão Tý trầm ngâm.

    Nam vừa đi được vài bước thì lão Tý lên tiếng.

    - Cậu Nam, tôi có thể mời cậu chút hoa quả tráng miệng chứ.

    Nam quay lại nhìn, Lý đã quay lại ban công, còn trên bàn chẳng biết từ khi nào đã có thêm một đĩa hoa quả lớn, lão Tý đang mỉm cười giơ tay mời. Nam lắc đầu ngán ngẩm, đám người cổ hủ, luôn giữ thái độ kiểu nho nhã thần bí gì đó. Có việc thì cứ nói luôn, cứ phải để xem tình hình với chả tình huống.

    Nam ngồi lại xuống ghế, cầm một miếng táo lên cắn.

    - Hoa quả tôi cũng ăn rồi, ông muốn nói gì nói đi, khỏi vòng vo làm gì.

    Lão Tý nhìn sang Nam có vẻ hơi khó chịu.

    - Cậu thấy con người tôi thế nào.

    Nam nhìn sang.

    - Nói thực khi mới tiếp xúc, biết ông là sư phụ của hai người ăn trộm kia, tôi không có thiện cảm với ông lắm. Nhưng sau bữa cơm hôm nay, qua khoảng thời gian nói chuyện với ông tôi có thể thấy ông là người rất có nguyên tắc, cũng không tệ lắm.

    Lão Tý lại hỏi tiếp.

    - Con người tôi trong mắt cậu cũng không tệ vậy tôi có cơ hội kết giao bằng hữu với cậu không.

    Nam ngẫm nghĩ một giây rồi gật đầu.

    - Thêm một người bạn cũng tốt nhưng tại sao ông lại muốn kết bằng hữu với tôi, đừng nói mấy thứ như duyên phận hay gì gì đó, cứ nói thẳng ra, tôi không thích kiểu vòng vo.

    Lão Tý đặt chén trà đang cầm trong tay xuống, cười rõ to.

    - Tôi muốn kết giao với cậu bởi vì sao à, bởi cậu trẻ tuổi, võ công cao cường chẳng kém cạnh gì tôi, bởi cách cậu đối nhân xử thế khiến người khác có thể tin tưởng vào cậu mà không phải lo lắng bị đâm sau lưng, thế đã đủ lý do chưa.

    Nam nhặt thêm một miếng táo, vừa cắn vừa nói.

    - Hợp tình hợp lý rồi, nhưng vì sao tôi phải kết bằng hữu với ông chứ?

    Lão Tý đơ ra mất vài giây rồi lại phá lên cười.

    - Hay, hay lắm, lâu lắm rồi tôi mới gặp được người nói chuyện vui vẻ như cậu.

    Lão Tý cười cho thỏa rồi mới nói.

    - Thứ nhất, tôi đoán cậu không có nhiều bằng hữu trên giang hồ, thậm chí tôi cho rằng cậu chẳng hiểu chút luật lệ nào trên giang hồ cả, mà tôi đã lăn lộn giang hồ ít nhất cũng hơn nửa đời người, không dám nói bằng hữu khắp nơi nhưng khi cần vẫn có thể nhờ vả được vài người nên cậu cần tôi, vừa là người có thể giúp đỡ cậu cũng là người có thể giảng giải luật lệ giang hồ cho cậu

    Lão Tý rót thêm một chén trà cho Nam.

    - Thứ hai, cũng là đơn giản nhất, như cậu vừa nói thôi thêm một người bạn chẳng phải lúc nào cũng tốt hơn sao.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 20 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 101819202122 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status