TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Bạn thấy truyện này thế nào?

Người bình chọn
1. Bình chọn này đã đóng
  • Hay

    1 100.00%
  • Bình thường

    0 0%
  • Tạm được

    0 0%
  • Dở

    0 0%
Trang 24 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 142223242526 ... CuốiCuối
Kết quả 116 đến 120 của 144

Chủ đề: [Võng du] Trò chơi sinh tồn

  1. #116
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 115: Mơ
    Mong các bác góp ý



    - Cậu Nam, Nam ơi ....

    Cô chủ nhà trọ nghển cổ lên gọi vào trong phòng, quái lạ rõ ràng cửa khóa trong mà lại không thấy người đâu, chả lẽ lại ngủ quên, bình thường giờ này phải dậy rồi mới phải.

    Nếu coi xóm trọ này như một cái mạng nhện được phóng to lên vô số lần thì cô chủ xóm trọ sẽ giống như con nhện đã cần mẫn đan mắc, nằm giữa tấm mạng. Chỉ cần có bất cứ việc gì xảy ra trong xóm giống một chút rung động nhỏ trên tấm mạng thôi là cô cũng cảm nhận được.

    Hôm nay cái xóm trọ này đã gặp đủ chuyện linh tinh rồi. Đầu tiên là con mèo của con bé Hòa, chẳng biết đứa thất đức nào làm nó bị thương như vậy. Con mèo cũng chỉ hơi nghịch ngợm tí chút chứ chẳng phá hoại hay ăn vụng gì mà có đứa lại đánh nó thậm tệ đến vậy.

    Nhìn bộ dạng của con mèo, chắc đến tám, chín phần là do bọn trộm cắp mèo gây ra. Cái xóm trọ này càng ngày an ninh càng kém đi rồi. Lần trước cậu Nam này mất trộm đến giờ cũng chưa thấy mấy anh cảnh sát có thông báo gì mới. Phen này á, cô là cô lên phường nói cho sợ, nói cho lần sau mấy ông khu vực ấy qua khu này nhiều hơn mới được, không cứ trộm với chả cắp suốt ngày đến ngủ cũng chả ngon.

    Nhìn cái con bé Hòa đang ôm con mèo dở sống dở chết dặt dẹo ngồi trước cửa khóc tu tu đến tội nghiệp đã khó chịu rồi giờ lại thêm cái cậu Nam này nữa. Thanh niên mà suốt ngày chỉ thấy thể dục với chả thể thao chẳng thấy học hành gì, con nhà người ta học ngày học đêm còn chả ăn ai nữa là. Lười học giờ còn đổ đốn ngủ nướng không đến trường nữa, cứ thế này thì còn lâu mới lên xã hội chủ nghĩa được nhá.

    - Nam ơi, dậy chưa, dậy đi học đi, thanh niên gì mà ngủ nướng thế ....

    Gọi đến ba bốn lần mà không thấy trả lời, cái thằng này lì quá rồi đấy. Đã vậy bà chửi vén cho mà nhớ nhá.

    - Nam ơi, bố mẹ cho tiền đi ăn đi học chứ đi ngủ à, ....

    Mất mười phút mát mẻ các kiểu mà cánh cửa phòng Nam vẫn đóng im ỉm. Cô chủ nhà trọ khô hết cả mép mà chả thấy Nam có tí ti phản ứng nào liền nóng máu phát hỏa thêm năm phút nữa. Cánh cửa phòng vẫn đóng trơ trơ như cười nhạo vào khuôn mặt đỏ gay của cô chủ nhà trọ.

    Cô chủ nhà trọ đang định làm thêm một tràng nữa thì chợt thấy có gì đó không đúng. Nãy giờ hết nói mát mẻ lại trì triết như thế người khác như thế nào thì cô chẳng biết nhưng cái cậu Nam này trăm phần trăm là phải mò ra rồi mới phải. Đầu óc cứ mải nghĩ vẩn vơ nên loạn cào cào cả lên chẳng chú ý mấy chi tiết nhỏ này làm bản thân mất bao nhiêu công sức văn vẻ.

    Cô chủ nhà trọ kéo cánh cửa sổ, cánh cửa sổ phòng này lỏng lâu lắm rồi, dùng lực kéo một cái là có khe hở đủ nhìn vào phòng rồi. Cô chú mới hé mắt vào nhìn vài giây đã vội vàng đứng dậy chạy về phòng, vừa chạy vừa vội la với cô bé sinh viên trường nghệ thuật đang ngồi sụt sịt vuốt ve con mèo khọt khẹt, chia buồn với cô bé trường nhân văn.

    - Khóc mồi cái gì mau gọi xe cấp cứu. Thằng Nam ngất trong phòng kia kìa.

    Chạy được vài bước cô chủ quay lại nhìn cô sinh viên trường nghệ thuật vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

    - Còn ngây ra đấy à, gọi thêm thằng Lực ở đầu xóm nữa, cô về lấy chìa khóa cửa sau phòng thằng Nam

    ***

    Tối quá, mọi thứ tối đen như mực. Nơi này là chỗ nào mà tối vậy nhỉ, Nam thử giơ tay lên khua khoắng, chẳng thấy gì cả cũng chẳng hiểu là tay mình đang xòe ra hay nắm vào nữa nhỉ, tay cứ nặng chình chịch muốn nhúc nhíc một chút cũng khó.

    Nam như đang trôi trên một dòng sông, cả người cứ bồng bềnh. Rõ ràng đầu nhớ tới muốn làm một việc gì đó lắm lắm nhưng chẳng hiểu vì sao lại chẳng thể nhớ ra đó là việc quái quỷ gì, cái cảm giác chỉ thấy trong lòng như có gì đó thôi thúc phải làm băng được nhưng chẳng biết đó là cái gì thực sự khó chịu.

    Có cái gì đó ồn ào bên tai rồi Nam nhận thấy mình có thể di chuyển được rồi. Cảm giác bồng bềnh khó chịu bỏ xử, cứ dùng đôi chân mình đứng lên, đi từng bước vững chãi là dễ chịu nhất. Bỏ quách cái việc đang thôi thúc trong lòng sang một bên, rời khỏi chỗ này đã. Mà chỗ này là đâu nhỉ, thực hay mơ.

    Nam không biết chuyện xảy ra bên ngoài, bởi bản thân đang phải chiến đấu rất gian nan, mới đi được vài bước Nam đã rơi vào thế giới ma quái, khắp nơi là thứ chân dài, tay dài, cả cái đầu cũng dài luôn cứ quấn lấy bản thân, chặt đứt một cái lại tới cái khác, không ngừng không nghỉ, như muốn quấn chết y, cái cánh tay chết tiệt kia như con rắn uốn éo bò trên mặt đất, tóm lấy cổ chân không buông. Nam cũng chẳng hiểu bản thân từ đâu mà có con dao này trong tay nhưng cứ có vũ khí là tốt rồi, chém đã.

    Chém giết rất lâu mà không hết, cúi đầu nhìn hai chân mình đã có vô số bàn tay, bàn chân đứt, kể cũng lạ chỉ thấy mỗi tay với chân còn mấy cái đầu chẳng biết chạy đi đâu hết rồi. Nam đi mỗi bước đều vô cùng khó khăn, nhân lúc cánh tay còn chưa mò tới, Nam cầm đao chém bàn tay trên chân, chém phải vào chân mình, không thấy chảy máu nhưng đau lắm, Nam không kìm được kêu lên một tiếng to.

    Kêu xong mới phát hiện những cái tay dài, chân dài bị mình dọa bỏ chạy rồi, đắc ý xách đao đi trên con đường mấp mô, cái chỗ chết tiệt này không có mặt trời, không có trăng, được cái lúc trước tối đen xì xì giờ thì đỡ hơn đôi chút cả bầu trời chỉ có ánh sáng mờ mờ chân trời, không rõ là bình minh hay hoàng hôn nữa như cứ có tí sáng sáng soi đường là tốt lắm rồi.

    Nam thấy phía xa bất chợt xuất hiện một căn phòng sáng sủa giữa không gian, có ánh sáng là có người, Nam mừng húm, vội vàng đi tới. Vừa tới nơi thì mặt đã xị ra, cô chủ phòng trọ chẳng biết làm thế nào lại ngồi chình ình ở giữa phòng. Quái hơn nữa là trong phòng đầy những chiếc đài kiểu củ, cái nào cái đó bật hết công suất với đủ thứ kênh từ ca nhạc đến tin tức.

    Cô chủ đang đấu khẩu với một chiếc đài, thao thao bất tuyệt nói gì đó, chẳng hiểu nhưng ồn ào vô cùng chẳng những cô chủ phòng trọ nói, mà cái đài cũng không ngừng phát ra tiếng người, lải nhải không ngớt, bịt tai lại vẫn nghe thấy ong ong trong đầu.

    Nam bịt tai, bỏ chạy, càng chạy âm thanh lại càng to hơn giống như muốn khoan vào não Nam vậy. Thứ âm thanh đáng sợ đó giống như tên lửa tìm nhiệt, liên tục đuổi theo, không ngừng dội vào đầu Nam khiến Nam sống dở chết dở. Điên tiết quá, Nam hét lên

    - Con mẹ nó rốt cuộc mày là thứ gì, mày muốn cái gì hả?

    Thế giới liền trở nên yên tĩnh, Nam cho rằng âm thanh của mình đối phó với những thứ loạn xà ngầu muốn điên đầu này rất có hiệu quả, cho nên Nam quyết định hát, rất nhiều bài hát Nam đã không nhớ được nữa, cho nên hát từ hai con thằn lằn con, hát tới con bướm xuân rồi chuyển qua tuổi trẻ thế hệ Hồ Chí Minh, chợt thấy hát rất có cảm giác, rất sung. Hát bài này lại nhớ tới lúc đi thanh niên tình nguyện, một cảm giác sảng khoái như xé gan toạc họng, tiếc là giọng không được tốt lắm, với lại một mình mình hát chẳng hoành tráng được như đồng ca nhưng vẫn thấy hay chán.

    - Từ biển khơi đến miền rừng núi cao, cờ Đoàn ta mang ảnh Bác với tên người vĩ đại. Hồ Chí Minh công ơn của Bác như biển trời. Tình Người ấm trong tim ta trên đường tranh đấu.

    Vì đất nước ta ra đi xây đời hạnh phúc cho mai sau thỏa lòng mong ước của Bác Hồ đêm ngày hằng mong. Là công sức ta xây nên đất trời tổ quốc thêm xanh tươi thỏa lòng mong ước của Bác Hồ đêm ngày hằng mong. Là thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh, vì ngày mai ta xây đắp những công trình vĩ đại. Đồng lúa trĩu bông quê ta nhà máy khói ngút trời. Cả tổ quốc trong tương lai ánh điện tỏa sáng.

    Hát khản hết cả giọng, mệt lắm rồi mới nhận ra mình đang nằm mơ, không xong, phải về thôi, trước khi mê man nhớ mình đang làm gì đó thì phải, chỗ này không rộng lắm, nhưng đi mãi không tìm thấy cửa ra, con mẹ nó, cho một cái biển chỉ đường cũng tốt.

    Thực sự không còn sức mà đi nữa rồi, nếu có cái điện thoại ở đây thì tốt quá, book phát Grab cái là có xe đi, mấy anh bạn xe ôm trẻ trung đó có thể chở mình ra, ai cũng nói google map phủ sóng toàn thế giới cơ mà, thế nào chẳng tìm được đường ra. Tiếc là chẳng có điện thoại haiz.

    Đây là giấc mơ, Nam biết thế, mình bị giam trong mơ rồi, chết tiệt, dao không còn tác dụng nữa, nên chẳng biết thế quái nào đã biến thành gậy, rất giống gậy cái mà mình dùng để đi đập tổ ong khi còn nhỏ ở vùng thôn quê. Không quá dài, không quá ngắn, tròn tròn nằng nặng cực kỳ đầm tay. Có cái gậy chống cũng hay, phải tiến về phía trước, phải tìm được đường ra khỏi chỗ này, cái cảm giác hối thúc phải làm một việc gì đó khiến trong ruột Nam như muốn cuộn lên.

    Trời đổ mưa rồi, ướt hết mặt, nhưng quần áo không ướt, thế bất nào lại vậy được nhỉ. Còn có mùi gì đó vừa giống mùi rượu lại nằng nặng kiểu cồn, pha trong đó là thứ mùi cay cay găn gắt của chất diệt khuẩn trong bệnh viện, mẹ nó, đây là thứ nước mưa kiểu quái gì vậy. Ấm ấm lại cứ trơn trơn thế nào ấy.

    - Cái gì thế, đừng, đừng.

    Nam mở mắt, mờ mịt, phải chớp mấy cái mới nhìn mọi thứ được mờ ảo, sao lại có mẹ ở đây được nhỉ, mẹ đang ở quê cơ mà. Chẳng lẽ bản thân vẫn đang nằm mơ. Sau mắt, tai cũng dần khôi phục tác dụng, Nam nghe thấy tiếng khóc xé lòng của mẹ vang lên, nghe ra được, đây là khóc vì vui sướng chứ không phải vì buồn, vì mẹ khóc rất to.

    Một ông hói đầu mặc áo dài màu trắng như áo blur hay sao ý nghe thấy đi vào, không nói không rằng gì dùng ngón tay banh mắt Nam ra, rút cái đèn pin nhỏ trong túi áo chiếu qua chiếu lại vào mắt Nam, mỉm cười tắt đèn cất vào trong túi, khuôn mặt già nhăn nheo chan hòa niềm vui, quay sang nói với mẹ Nam.

    - Tỉnh rồi, không còn gì phải lo lắng nữa, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt vài hôm là được.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    P/S: Cuối năm bận nhiều việc quá, với lại đống việc tồn đọng từ lúc ốm khiến chẳng bản thân chẳng có time mà viết nữa, xin lỗi mọi người nhé
    ---QC---


  2. #117
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 116: Quên
    Mong các bác góp ý



    Nam ngồi trên ghế đá giữa sân thoáng của bệnh viện, ngẩn ngơ nhìn dòng người tấp nập qua lại, người đến kẻ đi ai ai cũng tất bật công việc của mình. Người mải mốt mua đồ ăn thức uống, người vào thăm, người vào đón người thân về nhà, người hớt hải đưa bệnh nhân vào nhập viên, mỗi người một việc nhưng như hòa vào nhau thành một dòng nước liên tục vận động không dừng.

    Như đa phần mọi người, Nam không thích bầu không khí bệnh viện, cái bầu không khí mang đậm hương vị của bệnh tật quyện cùng mùi thuốc sát trùng gắt mũi cùng thứ mùi vị của đủ thứ tạp nham khác nhau trong bệnh viện. Trừ bác sĩ, y tá những con người sống và làm việc trong môi trường ấy đã quen ra còn người khác chắc hẳn chẳng ai mặn mà cái bầu không khí này cả.

    Nam nhìn đồng hồ rồi đứng dậy di chuyển đến chiếc ghế đá khác ở góc khuất cuối sân nghỉ bên kia của bệnh viện, chỗ này heo hút một chút, hơi nhiều lá cây rụng và cây cỏ kém sự chăm bẵm tỉa tót nhưng cách ly được cái mùi bệnh viện đang liên tục tấn công không khoan nhượng khướu giác của Nam.

    Nam khẽ gạt những chiếc lá cây rụng trên ghế dưới gốc cây sấu già rồi ngồi xuống, nếu Nam đoán không nhầm mà chắc chắn là không thể nhầm, tầm độ 10 phút nữa sẽ có một bệnh nhân nữ thầm bí, lúc nào cũng đeo khẩu trang tới ngồi ở ghế đá đối diện với Nam. Kể từ khi xuống giường được Nam đã lần mò quanh bệnh viện này một vòng và phát hiện ra vị trí tương đối là đắc địa tránh được bầu không khí bênh viện này. Nam cũng phát hiện ra ngoài mình còn một bệnh nhân nữ khác cũng thích ngồi ở khu vực này.

    Cái khẩu trang y tế luôn che đi hai phần ba khuôn mặt kia cũng không thể giấu đi được vẻ đẹp hiện hữu của cô gái đó. Cặp mắt to, tròn nhưng lúc nào cũng đượm vẻ buồn buồn khiến người khác chỉ muốn che trở bao bọc, mái tóc đen, dài không cần chạm vào cũng có thể cảm nhận được sự trơn mịn như nhung cùng làn da trắng ẩn hiện sau lớp quần áo bệnh nhân đã cuốn hút Nam từ cái nhìn đầu tiên.

    Mặc cho việc phải đi từ đầu đến cuối bệnh viện, mặc kệ cái mùi âm ẩm của lá cây mục Nam vẫn hằng ngày đi đến đây để ngồi tránh đi cái không khí khó chịu và đơn giản là nhìn cô gái đó một cái, thỏa mãn sự đam mê về thị giác trước vẻ đẹp được che giấu của cô gái đó.

    Nam nhìn xuống đồng hồ, cô gái đó rất đúng giờ, năm phút nữa cô ấy sẽ xuất hiện, ngồi xuống ghế đá đối diện Nam trong đúng mười lăm phút rồi lại đi. Nam chưa bao giờ mở miệng chào hỏi đối phương chứ đừng nói đến việc làm quen bắt chuyện. Một phần vì mặc cảm tự ti về vẻ bề ngoài không được cuốn hút bạn khác giới của bản thân, một phần vì khu vực này thuộc vào khu VIP của bệnh viện, nằm bệnh ở khu này không phải phú cũng là quý, thuộc dạng Nam không với tới được, đũa mốc tốt nhất là không nên chòi mâm son.

    Một lần nữa, rất đúng giờ, cô gái đó xuất hiện, bước chân chậm rãi từ tốn nhưng mang theo nó là khí chất đặc biệt khó mà diễn tả bằng lời, nó vừa cuốn hút vừa mang một chút gì đó kì bí, pha trộn cùng sự cao quý khiến người đối diện khó mà rời mắt khi cô gái xuất hiện.

    Cô gái bước đến nhìn thoáng qua Nam rồi ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây hoa đại đối diện Nam, chỉ một cái nhìn cũng khiến tim Nam như đập nhanh hơn vài nhịp. Nam biết cô gái này chỉ ngồi đúng mười lăm phút, có phải để thoát ra khỏi sự u ám bệnh tật đặc quánh xung quanh hay không thì Nam không biết, Nam chỉ biết cô sẽ im lặng suốt khoảng thời gian đó và hưởng thụ sự tự nhiên và trong lành của nơi này.

    Nam nắm chặt tay, lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã ướt mồ hôi, Nam đã nhiều lần cố gắng mở lời bắt chuyện với cô nhưng chưa một lần nào thành công. Lần nào cũng có chút sợ hãi ngăn cản Nam cất tiếng cho dù là chào hỏi đơn giản.

    Nhưng lần này không thế nữa, lần này Nam sẽ làm được, Nam đã nghe lỏm được mẹ Nam và bác sĩ trao đổi với nhau, chỉ một hai hôm nữa là Nam sẽ xuất viện, nếu không mở lời bây giờ có lẽ Nam sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Nam hít thật sâu, cố gắng trẫn áp sự hồi hộp đang không ngừng tăng lên.

    - Chào cô

    Cô gái đang quay mặt nhìn về cuối con đường nhỏ trong sân bệnh viện nghe thấy Nam cất lời thì quay sang đáp với giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo chút gì đó xa cách, lạnh lùng khiến lòng Nam bắt đầu rối lên.

    - Chào anh.

    Lời đáp mang đậm tính xã giao, có lẽ cô ấy không thích nói chuyện đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Nam tiếp đó trong đầu Nam xuất hiện muôn vàn suy nghĩ với chiều hướng tiêu cực nhiều hơn là tích cực nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, không thể dừng lại được. Nam ngắc ngứ vài giây rồi nói

    - Thời tiết hôm nay có vẻ đẹp nhỉ.

    Cô gái hơi nhíu mày, có lẽ bởi câu hỏi vô cùng vơ vẩn về thời tiết của Nam hoặc có chăng là vì Nam đã phá vỡ bầu không khí yên ắng hiếm hoi mà cô đang hưởng thụ.

    - Tôi thấy bình thường.

    Nam cười khan, Nam ơi là Nam mày làm hỏng hết mọi việc rồi. Nam khẽ liếc thoáng qua đồng hồ, chỉ vài phút nữa thôi là cô ấy sẽ đứng dậy bước đi mà Nam lại khiến bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo thế này, biết tiếp lời thế nào đây. Nam đánh liều

    - Tôi tên là Nam, cô tên là gì?

    Cô gái lại nhíu mày, câu hỏi có phần hơi đột ngột và riêng tư có lẽ khiến cô khó xử. Mọi thứ trở lại tĩnh lặng trong vài giây, cô gái đột ngột đứng dậy.

    - Tôi tên là Mai, chào anh tôi đi trước.
    Việc cô gái bỏ đi trước khi đủ 15 phút khiến Nam bối rối, nhưng nói gì thì nói biết được tên là đã bước tiến không tệ rồi. Nam gật nhẹ đầu, cố gắng tỏ ra bình thản.

    - Chào cô.

    Đến khi cô gái khuất bóng sau hàng cây Nam mới thở dài một hơi. Haiz hỏng hết cả bánh kẹo, Nam thầm than rồi ngửa đầu nhìn những cành sấu lá đã úa vàng.

    Tính đến hôm nay Nam đã tỉnh khỏi cơn mê được năm ngày, năm ngày với đủ loại kiểm tra xét nghiệm nhưng Nam hóng hớt được từ vài cô y tá là chưa biết Nam mắc phải bệnh gì, có lẽ là do suy nhược thần kinh là kết luận gần đây nhất của bác sĩ điều trị cho Nam.

    Bệnh là bệnh phải rõ ràng chứ, giờ này còn có lẽ thì đúng là chơi khó với nhau. Nam gãi gãi đầu, từ lúc tỉnh dậy Nam thấy đầu mình cứ râm ran ngứa một cách kì quặc ngoài ra thi thoảng Nam lại thấy mình thiếu thiếu, quên quên một cái gì đó, một cái gì đó quan trọng lắm mà Nam chẳng thể nhớ ra.

    Mọi thứ Nam nhớ chỉ là bản thân đi học rồi về nhà trọ, về nhà trọ rồi lại đi học, thế thôi chẳng còn gì khác. Những kiến thức, những bài giảng vẫn còn ghi rõ trong đầu nhưng những việc khác với Nam là một thứ mông lung. Khoảng thời gian kể từ khi Nam không nhận được học bổng mà nói đúng hơn là từ khi Nam ốm dậy sau khi Trúc nói lời chia tay đến giờ với Nam trở nên hư ảo.

    Nam không nhớ nổi mình đã làm gì, đi đâu, gặp ai nhưng có gì đó trong lòng cứ thôi thúc Nam phải nhớ ra, phải tìm hiểu mình đã quên cái gì. Đôi khi trong giấc mơ Nam thấy mình đứng trước một “bản thân” khác, “bản thân” này chìa tay như muốn đưa Nam vật gì đó nhưng Nam chẳng thể nắm được bởi vật đó cũng mông lung như ký ức của Nam vậy.

    Nam ngẩn ngơ ngắm cây ngắm trời cho đến khi một giọng nói ấm áp vang lên bên tai.

    - Đến giờ uống thuốc rồi, về phòng thôi con.

    Không cần quay sang nhìn Nam cũng đoán được đó là mẹ mình, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp này dù cả đời Nam cũng không lẫn vào đâu được.

    - Dạ con biết rồi.

    Nam đáp lời rồi nhanh chóng đứng dậy bước theo bóng lưng mẹ đang đi phía trước một vài bước. Đó là mẹ Nam đấy, một người phụ nữ tần tảo, chịu thương chịu khó. Bộ quần áo giản dị không che đi được vẻ đẹp đôn hậu đậm chất Á đông của mẹ, búi tóc đen sau đầu cùng dáng đi khoan thai đến lạ khác biệt hoàn toàn những người phụ nữ khác ở quê Nam, Nam khẽ cười, có lẽ trong mắt con trẻ mẹ luôn là người đặc biệt nhất.

    ***

    Nhiều người vẫn bảo trong xã hội Việt Nam, chỉ có 3 giới được trân trọng gọi bằng “Thầy”: Thầy Giáo, Thầy Tu và Thầy Thuốc. Tại sao vậy ? Có lẽ bởi vì cả ba người “Thầy” này đều cùng lúc dạy người, giúp người và cứu người. “Thầy” cũng còn được hiểu là cha, là bố của ta, là đấng sinh thành cho ta làm người cũng là người dìu dắt, định hướng cho ta đồng thời chăm nom cho từng bữa ăn, giấc ngủ của ta.

    Về “Thầy Tu”, một khi nói đến chắc chắn ai trong chúng ta cũng có thể liên tưởng tới một Nhà sư hay một vị Linh Mục. Thầy tu mang trên mình trách nhiệm giúp đỡ người khác về tâm hồn, định hướng cho mọi người về cách sống, cách cống hiến cho xã hội. Dù rằng mỗi tôn giáo, mỗi tín ngưỡng đều có sự khác biệt với nhau nhưng trong nó luôn mang theo một chân lý đơn giản đó là hướng thiện và bác ái.

    Từ xưa đến nay, người làm nghề giáo thường được nhân dân kính trọng, tôn quý, vị nể. Nghề giáo là một nghề đặc biệt, bởi đối tượng hướng tới của người thầy chính là nhân cách, tâm hồn và thể chất con người; công cụ của nghề dạy học người thầy sử dụng chủ yếu là chính bản thân, là toàn bộ nhân cách của người thầy; phương pháp giáo dục của người thầy là phương pháp nêu gương, cảm hoá đối tượng bằng tư tưởng, tình cảm của mình… để tạo ra những con người có ý thức, biết vận dụng tri thức, kỹ năng và bắt nhịp với thời đại, biết độc lập, tự chủ và sáng tạo.

    Và cuối cùng không kém phần cao quý đó là thầy thuốc, những người thầy nghề chữa bệnh cứu người. Họ không quản khó khăn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng để chăm sóc sức khỏe, cứu sống người bệnh, họ là thầy cứu chữa sức khỏe ta, là những người cho ta cuộc sống thứ hai sau cha mẹ.

    Nghề thầy thuốc cũng có lắm gian truân như bất cứ nghề nào khác, khi học thì ngày nào cũng như ngày nào, sáng đi viện, chiều học ở trường, tối tự ôn kiến thức. Học xong lại thực tập, thực tập rồi kiếm việc làm, để trở thành một bác sĩ không phải khó mà là cực khó.

    Đối với Thanh cũng vậy, học méo mặt, thực tập khổ sở rồi chạy chọt các kiểu mới vào được bệnh viện này ấy vậy mà vào được rồi cũng đâu có ngon ăn, bác sĩ mới bị đẩy qua đẩy lại các khoa. Nói hay ho một chút gọi là học tập kinh nghiệm còn nói kiểu trắng bóc ra là làm cu ly cho các khoa.

    Hết thời gian cu ly là đủ thứ chạy chọt đập vào mặt mới đến được phòng cấp cứu, một phòng tương đối là “thơm” trong bệnh viện. Thanh cứ tưởng thế là đời bắt đầu lên hương rồi ai dè ngày đầu tiên đi trực đã vớ ngay một ca khó. Thanh niên trai tráng, từ chụp cắt lớp đến điện tâm đồ, từ xét nghiệm máu cho đến x quang, chiêu gì cũng dùng đến rồi mà chẳng phát hiện ra được bị bệnh gì, vậy khác gì tự tát vào mặt mình cơ chứ.

    - Bác sĩ ơi, đến giờ đi kiểm tra bệnh nhân rồi.

    Tiếng cô y tá thánh thót vang lên bên tai kéo Thanh từ suy nghĩ vẩn vơ về thực tại, hơi hắng giọng một chút Thanh mới trả lời.

    - Ok, cô chuẩn bị thuốc phát cho bệnh nhân hết chưa.

    Cô y tá mỉm cười.

    - Xong hết rồi anh.

    Thanh lúc này mới đứng dậy, là bác sĩ phải ra dáng bác sĩ một tí chứ, cầm tập hồ sơ lên, đập vào mắt là bệnh án Phạm Thành Nam, vừa mới nhìn đã muốn đau đầu. Thanh xoa xoa thái dương rồi thẩm nhủ - may quá tuy chẳng phát hiện ra bệnh nhưng cũng tỉnh rồi, mai phải cho xuất viện ngay thôi, để lại tổ mang vạ.

    Quyết định nhanh chóng, Thanh lấy bút ghi thẳng vào bệnh án của Nam - Có thể cho ra viện. Kiểm tra cẩn thận một lần nữa xem còn gì sơ sót không lúc này Thanh mới thong thả cùng cô y tá đi kiểm tra bệnh nhân các phòng.

    ***

    - Bác sĩ ơi, bao giờ con tôi có thể ra viện được.

    Nam ngồi loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ trao đổi với bác sĩ.

    - Cô chờ cháu kiểm tra lại một lần nữa, nếu không có gì bất thường thì sáng mai được ra viện rồi.

    Kèm theo tiếng người nói là anh bác sĩ tên Thanh bước vào, sau một hồi kiểm tra nhanh, anh bác sĩ mỉm cười nói với Nam.

    - Không có gì bất thường cả, chiều nay tôi sẽ làm thủ tục cho cậu, mai xuất viện nhé

    Nam gật đầu cảm ơn anh bác sĩ, tuy khá vui vì sắp được ra viện nhưng trong lòng Nam vẫn gợn lên chút gì đó, có lẽ bởi sắp không được gặp cô gái ở sân bệnh viện nữa rồi. Nam nghĩ tới cảm giác quên quên nhớ nhớ của bản thân liền buột miệng hỏi.

    - Bác sĩ ơi từ lúc tỉnh dậy đến giờ lúc nào em cũng cảm thấy như bản thân quên đi rất nhiều chuyện, vậy là sao vậy anh.

    Bác sĩ Thanh hơi nhíu mày, cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây, đến cậu bị bệnh gì tôi còn chẳng tìm ra nổi cậu còn đòi tôi giải thích cho cậu về cái nhớ nhớ quên quên của cậu hay sao. Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng nói và nghĩ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Thanh mỉm cười, cố tạo cảm giác chắc chắn với Nam.

    - Không có gì đâu, do cậu căng thẳng về thần kinh quá độ nên mới thế thôi, nghỉ ngơi ở nhà thêm vài ngày là ổn ngay.

    Lúc này tiếng mẹ Nam chen vào.

    - Vậy cụ thể là cháu nhà tôi bị làm sao thế, có cần nghỉ học vài bữa cho lại sức không bác sĩ.

    Trán Thanh hơi toát mồ hôi, câu hỏi đáng sợ này cuối cùng cũng không trốn được. Chẳng lẽ trả lời là con cô còn khỏe hơn cả người khỏe nhất tôi từng gặp, tôi không biết con cô mắc bệnh gì cả à. Thanh quay sang mẹ Nam trả lời chắc nịch y chang theo sổ khám bệnh mà Thanh đã phải tìm mãi mới được thứ bệnh có triệu chứng hơi hơi giống để mà viết vào.

    - Con cô là bị suy nhược về thần kinh thôi, chắc do áp lực học hành khiến thần kinh căng thẳng quá độ dẫn đến suy nhược. Nghỉ ngơi thêm vài ngày là ổn, chút nữa cháu sẽ cho giấy ốm để cậu ấy ở nhà nghỉ thêm vài ngày không phải đi học.

    Mẹ Nam nghe vậy liền cảm ơn.

    - Vậy cảm ơn bác sĩ nhé, mấy ngày tới tôi sẽ chú ý bảo cháu nghỉ ngơi.

    Thanh khẽ lau mồ hôi trán rồi chuyển sang bệnh nhân tiếp theo ngay. Bỏ lại Nam tiếp tục chưng hửng với cảm giác quên thứ gì đó rất quan trọng trong trí nhớ.

    ***

    - Phích nước này, quần áo, giày dép, ... Các thứ đủ cả rồi, lạ thật chẳng biết thằng Nam chạy đi đâu mất rồi, chẳng phụ mẹ dọn dẹp gì cả.

    Trong khi mẹ Nam đang lẩm bẩm càu nhàu thì Nam đã ngồi ở chiếc ghế đá quen thuộc chờ cô bệnh nhân đến hóng gió như hàng ngày. Nam liếc xuống đồng hồ, chẳng phải giờ này cô ấy phải đến rồi chứ, sao mãi không thấy người vậy. Nam nghển cổ lên nhìn sang phía hành lang.

    Một phút, hai phút, ... thời gian chậm rãi trôi qua, cô gái đó chắc không đến mất rồi. Nam tiu ngỉu đứng dậy, chuẩn bị ra về phụ mẹ sắp đồ thì bóng cô bệnh nhân tên Mai đó xuất hiện cuối hành lang. Nam nhanh chóng ngồi xuống coi như bản thân đang ngắm cảnh, cố gắng không tỏ ra hồi hộp hay ngóng đợi chút nào.

    Vẫn như mọi ngày, Mai bước đến ngồi xuống ghế đá đối diện Nam, hôm nay trông cô có vẻ yếu hơn thường ngày một chút bởi nước da so với hôm qua trở nên yếu ớt hơn vài phần. Nam đánh bạo cất lời.

    - Chào cô, mình lại gặp nhau rồi.

    Mai nhìn thoáng qua Nam, gật đầu coi như chào hỏi rồi tiếp tục im lặng. Nam tiếp lời cố gắng cải thiện bầu không khí.

    - Hôm nay tôi được ra viện rồi, từ mai không có ai tranh khu này với cô nữa rồi.

    Mai hơi ngẩng lên, trả lời nhát gừng.

    - Chắc vậy.

    Nam thấy việc mình nói đùa không có hiệu quả mà thời gian thì chẳng còn bao nhiêu liền lấy một tờ giấy chuẩn bị sẵn ra.

    - Cô cho tôi số của cô nhé, nhắn tin trò chuyện cho đỡ buồn.

    Mai nhìn thoáng qua Nam rồi nhìn xuống tờ giấy rồi đứng dậy bước đi.

    - Xin lỗi tôi không có hứng thú.

    Nam ngẩn ra nhìn theo Mai khuất sau rạng cây, hai má hồng lên tự lúc nào không biết là do xấu hổ hay tức giận nữa.
    ***

    - Được xuất viện mà sao chẳng thấy vui vẻ gì thế con

    Mẹ Nam ngồi ở ghế trước taxi hỏi ngược xuống. Nam cố mỉm cười.

    - Không có gì đâu mẹ, chắc do con còn hơi mệt thôi.

    Mẹ Nam quay lại nhìn Nam rồi nói.

    - Đúng đấy, do con ăn uống không điều độ lại học hành quá sức nên mới căng thẳng thần kinh ngất đi đấy, bác sĩ nói thế chắc chắn không sai đâu. Bố con hôm qua gọi lên cũng bảo định lên với con vài bữa nhưng kẹt ruộng vườn ở nhà không đi được, ông ý nhắc con phải chú ý ăn nghỉ vào đừng để ốm đấy.

    Nam nhận được sự quan tâm của cha mẹ liền thấy lòng ấm hơn nhiều, sự ngượng ngịu, buồn chán trước thái độ của Mai cũng tiêu bớt đến tám chín phần.

    - Con biết rồi mà, lần sau ..., à mà không chắc chắn không có lần sau đâu ạ.

    Mẹ Nam mỉm cười.

    - Ừ, sức khỏe là quý nhất, học hành gì cũng phải thua sức khỏe hết.

    Chiếc taxi đỗ lại trước đầu ngõ khu trọ của Nam, Nam xuống xe định phụ mẹ bê đồ vào thì chợt ngẩn người khi nhìn gốc hoa sữa đầu ngõ. Trong lòng Nam cái cảm giác bản thân mình quên mất việc gì đó rất quan trọng lại trỗi dậy. Càng bước đi vào trong khu trọ cái cảm giác ấy ngày một lớn dần trong Nam.

    Khi bước qua phòng cô chủ nhà trọ trong lòng Nam khẽ động, có chuyện gì thế nhỉ, tại sao tim Nam lại đập nhanh đến vậy khi thấy khuôn mặt tươi cười của cô chủ nhà trọ đi ra đón Nam và mẹ. Trong khi mẹ Nam và cô chủ nhà trọ nói chuyện Nam tiếp tục bê đồ về phòng, qua phòng trọ của cô bé trường nhân văn cái cảm giác nhoi nhói khó tả lại dâng lên.

    Trời ơi, mình đã quên chuyện gì vậy, Nam vô thức buông tay khiến đồ đạc rơi đầy đất rồi đứng ngẩn người giữa sân khu trọ. Trong đầu Nam như hình thành một cơn bão lớn, những suy nghĩ, vài mảnh ký ức vụn vặt đan xen lẫn nhau khiến trí óc Nam như loạn thành một đoàn.

    - Nam làm rơi đồ mà không nhặt lên à.

    Tiếng của mẹ đột ngột cất lên phía sau kéo Nam ra khỏi mớ hỗn độn của trí óc. Nam vội trả lời.

    - Con xin lỗi, con lỡ tay, con nhặt ngay đây ạ.

    Nam vừa cúi xuống nhặt đồ vừa cố gắng xua đi cảm giác hỗn độn trong não bộ. Nam tự hỏi chẳng biết mình đã quên đi cái gì mà tại sao lại khiến bản thân vừa khó chịu vừa bất an đến thế.

    Bước vào phòng thấy khung cảnh bừa bộn như một bãi chiến trường trong phòng Nam mẹ Nam liền bĩu môi.

    - Con với chả cái, ăn ở lộn xộn đến thế là cùng, bảo sao ốm là phải. Con sống luộm thuộm mất vệ sinh thế này thì có mà giời chịu được, ra ngoài sân để mẹ dọn dẹp đã.

    Nam chẳng có gì để phản bác cả, phòng đúng là lộn tùng phèo lên thật, đồ đạc trong phòng, quần áo, sách vở tung tóe ra nền đất kèm theo không ít mẩu quần áo rách. Phòng Nam hiện tại so với đống rác chỉ hơn ở chỗ là không có mùi khó chịu mà thôi. Nam cười khan rồi nhanh chóng ra sân đứng tránh việc tiếp tục bị mẹ mắng vì tội ở bẩn, thực lòng Nam muốn nói không phải con nhưng sự thật trước mắt chẳng cãi vào đâu được. Thôi thì đành mang tiếng ăn ở lộn xộn vậy chứ biết làm sao bây giờ, Nam thở dài rồi bước ra sân trước tiếng mắng lầm bầm của mẹ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    P/s: I'm back lol

  3. #118
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 117: Chùa Trấn Quốc
    Mong các bác góp ý




    Là một người phụ nữ Việt Nam, mẹ Nam - bà Hương tất yếu là có niềm tin khá lớn vào phật giáo. Biểu hiện dễ nhận thấy nhất là khi Nam vừa về nhà chưa kịp nghỉ ngơi được nổi hai ngày đã bị mẹ bắt tháp tùng đi lễ chùa, một mặt vừa để cầu cho Nam được khỏe mạnh, nhanh khỏi bệnh, một mặt là để bà Hương được ngắm phố phường đất thủ đô mà theo như lời bà là lâu lắm rồi chưa có dịp thăm lại.

    Nam chẳng biết mẹ ở thủ đô hay từng đến thủ đô vào giai đoạn nào bởi từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến bây giờ Nam chưa bao giờ thấy mẹ đi quá trung tâm huyện quê nhà Nam chứ đừng nói đến chuyện lên thành phố chơi. Tất tần tật mọi thứ đi lại, học hành của Nam từ trước đến nay đều do một tay bố lo liệu cho đến tận khi Nam ốm bởi nhà neo người mà bố Nam lại là lao động chính trong nhà nên chẳng dứt ra nổi, lúc đó bà Hương mới rời khỏi vùng quê yên bình lên chăm Nam.

    Đi thăm chùa tất nhiên phải chọn lựa ngôi chùa có lịch sử lâu dài kết hợp hài hoà giữa tính uy nghiêm, cổ kính với cảnh quan thanh nhã có đủ giá trị về lịch sử và kiến trúc, nổi tiếng là chốn linh thiêng cửa Phật. Tất nhiên cũng phải là điểm điểm thu hút rất nhiều tín đồ Phật tử và khách tham quan, du lịch. Tập hợp đủ các yếu tố đó Chùa Trấn Quốc luôn nằm ở một trong ba vị trí lựa chọn đầu tiên.

    Nếu phong cảnh hữu tình tự nhiên khiến trái tim bay bổng lâng lâng những xúc cảm ngọt ngào thì các công trình kiến trúc được tạo nên từ bàn tay tài nghệ của cha ông lại làm lòng dâng lên nhiều hoài niệm và cả niềm tự hào. Và ở giữa lòng thủ đô cổ kính, có một ngôi chùa đẹp bậc nhất thế giới vẫn cứ bình yên, vẫn cứ vẹn nguyên dáng hình thuở xưa, để ai lạc bước đều khắc khoải những xuyến xao. Đó chính là ngôi chùa Trấn Quốc, điểm dừng chân gợi nhắc nhiều giá trị về tâm linh, lịch sử lẫn kiến trúc. Đây cũng là một trong những điểm thu hút khách du lịch nhiều nhất ở Thủ đô.

    Chùa Trấn Quốc nguyên là chùa Khai Quốc, dựng từ thời Tiền Lý tại thôn Y Hoa, gần bờ sông Hồng. Đến năm 1615, chùa được dời vào trong đê Yên Phụ, dựng trên nền cũ cung Thúy Hoa (thời nhà Lý) và điện Hàn Nguyên (thời nhà Trần). Chùa toạ lạc trên một hòn đảo duy nhất phía Nam của Hồ Tây, hồ nước ngọt lớn nhất ở thủ đô.

    Chùa có lịch sử 1500 năm, được coi là lâu đời nhất và là một trong những danh thắng bậc nhất ở kinh thành Thăng Long đời nhà Lê, nay thuộc quận Ba Đình. Nổi tiếng linh thiêng lại là danh thắng kinh kỳ, chùa Trấn Quốc xưa thường là nơi các vua chúa ngự giá đến vãng cảnh và cúng lễ vào những ngày rằm, lễ Tết. Còn ngày nay nơi đây lại càng tấp nập những du khách, phật tử đễn lễ chùa và cầu mong những điều may mắn sẽ đến với gia đình mình, đặc biệt là trong các dịp đầu xuân năm mới.

    Phương tiện Nam và mẹ lựa chọn giống như bất cứ người sinh viên nào, xe buýt, suốt quãng đường đi mẹ Nam nhìn khung cảnh xung quanh với ánh mắt như có gì đó mong nhớ pha chút hoài niệm mà Nam chưa thấy xuất hiện ở mẹ bao giờ.

    Sau một hồi lên lên xuống xuống, cuối cùng Nam và mẹ đã đến được đích đến của chuyến đi. Chùa Trấn Quốc toạ lạc trên một hòn đảo duy nhất của một hồ nước ngọt lớn nhất ở thủ đô. Vào thời xưa dân cư rất thưa thớt, có các hang động vừa và nhỏ và rừng cây bao phủ, trong rừng còn có cả một số loài thú quý hiếm sinh tồn. Cùng trải qua thời gian hàng nghìn năm tồn tại của ngôi chùa, cảnh quan nơi đây bây giờ được đổi khác hoàn toàn. Bờ hồ có đường lớn bao quanh, những ngôi nhà biệt thự và công trình hiện đại hình thành...

    Vừa bước vào khuôn viên chùa, dường như mọi thứ hối hả ngược xuôi của đô thị bị bỏ lại phía sau, thay vào đó là bầu không khí tĩnh lặng nơi của thiền. Phía trên cửa chùa có ghi ba chữ Phương Tiện môn và câu đối hai bên viết bằng chữ Nôm:
    Vang tai xe ngựa qua đường tục
    Mở mặt non sông đứng cửa thiền
    Cũng giống như hầu hết những ngôi chùa cổ trên đất nước Việt Nam, kiến trúc chùa Trấn Quốc gồm nhiều lớp, có nhà bái đường, nhiều tượng Phật được sơn son thếp vàng. Bố cục chùa theo kiểu “nội công ngoại quốc”, tiền đường nhìn về phía tây. Gác chuông chùa là một nhà ba gian, mái chồng diêm, nằm trên trục chính. Phía sau tiền đường là nhà Tam bảo.

    Sau một hồi luồn lách giữa vô vàn khách thăm quan cũng như tín đồ đi lễ Nam mới nhận ra Nam và mẹ đã chọn đúng ngày rằm để đi lễ, trong chùa cơ man người là người, chả biết lễ chùa lễ phật hay lạy mông nhau nữa. Mặc kệ tiếng càu nhàu bất mãn vì thái độ bỏ của chạy lấy người của mẹ, Nam lách ra ngoài cửa chùa chờ trong khi mẹ vẫn lục tục theo đoàn người đi lễ.

    Đúng là đất chật người đông, đến cả đi lễ cũng không yên được, Nam lẩm bẩm rồi kiếm một đoạn lan can đá bên hồ tương đối vắng người gần cổng mà dựa vào ngắm cảnh hồ chờ mẹ. Trong cái trời thu thủ đô se se lạnh buổi sớm pha thêm ánh nắng vàng tâm trạng con người cũng trở nên nhẹ nhàng thanh thản hơn rất nhiều.

    Nam vừa ngắm cảnh hồ vừa suy nghĩ mông lung về khoảng thời gian trống trong đầu, không biết thời gian trống đó Nam đã làm gì, đã gặp ai, có lẽ không quan trọng bởi một sinh viên bình thường như Nam thì gặp được chuyện gì đặc biệt đâu. Nhưng cũng có lẽ Nam đã gặp việc gì rất quan trọng bởi trong lòng Nam luôn có gì đó hối thúc bản thân nhớ lại khoảng thời gian đó.

    Nam đã thử dò hỏi mấy cô bé trọ cùng dãy, có lẽ do bản thân hơi kín tiếng hay mấy cô bé đó cũng chẳng quan tâm mấy tới người vừa khác giới vừa khác trường lại khác cả năm học như Nam làm gì nên câu trả lời Nam nhận được cũng chỉ là Nam gầy hơn trước chăm tập thể dục hơn trước còn lại mọi như vẫn đều đều bình bình như vậy.

    Câu hỏi chưa được giải đáp cứ lẩn quẩn trong đầu Nam. Mẹ Nam sau khi biết Nam mất học bổng rồi sút cân cuối cùng là ốm ngất trong phòng thì cho rằng do Nam quá tập trung vào học tập để giành lại học bổng nên bản thân bị stress hay gì gì đó ảnh hưởng đến sức khỏe và trí nhớ chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được đồng thời cũng cố gắng nhồi nhét suy nghĩ đó vào đầu Nam, cấm Nam động tới sách vở một thời gian dù học kém đi cũng chẳng sao cả.

    Nam đang suy nghĩ vẩn vơ không nhận thấy một người mặc áo sơ mi dài tay màu xanh da trời theo kiểu vệ sĩ hay bảo vệ gì đó, khuôn mặt lạnh băng đang đứng đằng sau mình. Sau vài tiếng đằng hắng không nhận được phản ứng gì từ Nam người đàn ông này khẽ huých vào tay Nam kéo Nam khỏi luồng suy nghĩ. Nam giật mình quay lại, suýt chút nữa thì trượt chân ngã ngửa xuống hồ, người đàn ông thấy thế liền nhanh tay kéo Nam lại, có lẽ thấy mình cũng hơi bất lịch sự người đàn ông nói.

    - Xin lỗi nhé, đã khiến cậu giật mình.

    Nam còn đang hú hồn hú vía sau cú ngã xẩy, thật ra Nam cũng biết bơi, cả tuổi thơ cởi truồng tắm sông thì sợ gì nước hồ, mỗi cái bản thân mới đi viện ngã xuống hồ nước lạnh không khéo ốm lại thì khổ nên mới hốt hoảng vậy.

    - Không sao, không sao đâu.

    Nam xua xua tay, đáp lời. Thấy vậy người đàn ông nói nhỏ.

    - Đang có mấy vị khách quan trọng vào thăm chùa sẽ đi qua chỗ này, phiền cậu đến chỗ khác ngắm cảnh được không?

    Tuy mang tính chất nhờ cậy nhưng câu nói kết hợp với cái giọng trầm trầm của người đàn ông lại khiến Nam cảm thấy có gì đó như ép buộc, như kiểu Nam từ chối sẽ dẫn đến một loạt sự kiện sự việc không được hay ho cho lắm tiếp theo. Thôi nói chung tránh voi chẳng xấu mặt nào, cũng chỉ là đi chỗ khác ngắm cảnh thôi mà, ngắm đâu mà chả là ngắm.

    Nam gật đầu đồng ý rồi tiếp tục theo lan can quanh chùa bước đi, mới đi được vài bước thì giọng người đàn ông đó lại vang lên.

    - Ý tôi là cậu sang khu vực bên kia ấy.

    Nam nhíu mày, mẹ đã đi rồi còn đuổi hẳn ra khỏi khu này nữa, nhưng nhìn quanh không dưới năm, sáu người cùng kiểu quần áo như người đàn ông phía sau ngoài ra chẳng còn khách ngắm cảnh nào khác thì Nam cũng hiểu chắc là có ông to bà lớn nào sắp tới chùa rồi.

    Haiz xã hội mà, người có tiền, có quyền thì muốn gì chả được, Nam gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi bước nhanh qua khu vực gốc cây đối diện, khu này vẫn thấy có khách thăm quan chắc là oke rồi chứ. Nam vừa đi qua được mấy giây thì hai người đàn ông, một người mặc vest đen tướng mạo khá oai vệ, vuông vức theo kiểu nhà binh còn một người mập mạp mặc vest nâu cùng một cặp nam nữ thanh niên trẻ ăn mặc khá thời trang tiến vào theo đường chính.

    Thấy người bốn người đi tới, lập tức nhóm bảo vệ tiến tới tạo thành vòng bảo vệ quanh bốn người tiến vào cổng chùa, lúc này trong chùa tương đối khách dâng hương giống như cũng nhận được lời đề nghị tương tự như Nam mà nhường lối cho bốn người vào dâng hương trước.

    Thấy bốn người vào trong lập tức những tiếng xì xào bàn tán xem ông to bà lớn nào vừa vào chùa dậy lên, Nam nghe loáng thoáng trong đó có xen mấy câu bất mãn nhưng làm sao được, thấy người ta có một đống bảo vệ đi cùng không, chẳng có quyền thì cũng có thế, phật vẫn đó chứ đâu, kiểu gì chả đến lượt mình, có nói cũng chẳng tác dụng gì.

    Nam cười nhạt rồi tiếp tục ngắm cảnh hồ mặc kệ tiếng xì xào bàn tán xung quanh. Được một lúc thì mẹ Nam cũng hương khói xong đi ra, thấy mẹ Nam liền vẫy vẫy tay để bà chú ý rồi lách trong cơ man người đi dâng hương đến đón mẹ.

    Vừa được vài bước thì Nam thấy đoàn bốn người vừa vào dâng hương cũng nối nhau theo vòng vây của nhóm bảo vệ tiến ra, nhóm này vào dâng hương khá nhanh, đi ra cũng nhanh không kém. Dưới sự bọc lót của nhóm bảo vệ, bốn người ra sau mà lại tới trước vượt qua mẹ Nam.

    Người đàn ông đi đầu đang cũng người đàn ông bên cạnh nói gì đó khi đi qua mẹ Nam thì hơi nhíu mày, quay sang nhìn thoáng qua rồi bước tiếp, qua được vài bước thì bất ngờ quay lại gọi mẹ Nam.

    - Xin lỗi, chị có phải là Ngọc, Trần Bảo Ngọc không?

    Chả lẽ là người quen của mẹ, nghe câu nói của người đàn ông hỏi mẹ lập tức trong đầu Nam nảy lên suy nghĩ nảy bởi đây đúng là tên họ của me Nam. Nhưng điều khiến Nam bất ngờ là câu trả lời của mẹ với người đàn ông.

    - Xin lỗi, chắc anh nhầm người rồi, tôi không biết anh.

    Mẹ Nam vừa trả lời xong liền hòa vào dòng người tiến về phía Nam. Người đàn ông có lẽ cũng cho rằng mình nhầm người nên khẽ xin lỗi rồi đi tiếp.

    Thấy mẹ đi qua, Nam vội vàng đi theo vừa đi vừa hỏi.

    - Ai thế mẹ, người quen của mẹ à?

    Mẹ Nam lắc đầu.

    - Mẹ không biết, chắc nhận nhầm người thôi.

    Nam kì quái hỏi.

    - Nhưng người ta nói đúng tên mẹ mà?

    Mẹ Nam khẽ cười lắc đầu tỏ vẻ không biết rồi lách qua dòng người hướng về phía trạm xe buýt.

    ***
    - Tổng giám đốc Mạnh, người quen của anh à.

    Người đàn ông mặc vest nâu khẽ hỏi.

    - Chắc tôi nhận nhầm người thôi, về dự án lần này mong được cục trưởng Hòa quan tâm nhiều hơn.

    Người đàn ông mặc vest đen đáp lời.

    - Có gì đâu, tập đoàn của anh là số một số hai trong lĩnh vực này rồi không chọn bên anh thì chọn ai nữa, anh cứ yên tâm.

    Người đàn ông khẽ mỉm cười coi như nhận lời khen của ông Hòa, tiếp lời.

    - Đâu có, số một số hai gì chứ, vẫn mong được sự chiếu cố của bên anh nhiều hơn, có gì tôi sẽ liên lạc với bên vật liệu tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé.

    Ông Hòa mỉm cười.

    - Cũng được, lâu lắm rồi tôi với anh không uống rượu với nhau, bảy giờ ba mươi nhé.

    Ông Mạnh bắt tay ông Hòa đồng ý.

    - Vậy nhé, tôi không phiền anh nữa, có gì tối chúng ta bàn tiếp. Tôi có một ít tài liệu về dự án này anh nghiên cứu trước xem thế nào nhé.

    Ông Mạnh nhấn mạnh vào hai chữ tài liệu khiến ông Hòa không khỏi mỉm cười, một nhân viên bảo vệ áo xanh nhanh chóng tiến tới mở cửa xe ô tô cho ông đồng thời bỏ vào đó một chiếc cặp da mà không nói ai cũng biết đó là thứ "tài liệu" có tác dụng bôi trơn cho dự án.

    Chờ khi xe ông Hòa khuất bóng, ông Mạnh mới khẽ mỉm cười, mười ngàn bôi trơn là quá đủ để dự án này thuộc về tập đoàn Hoàn Cầu của ông rồi. Ông khẽ vẫy tay ra hiệu cho nhân viên bảo vệ đi lấy xe còn bản thân nhìn ngắm ngôi chùa.

    Là một người dân thủ đô gốc ngôi chùa này không chỉ là một danh lam thắng cảnh mà nó còn là một phần kỉ niệm gắn liền với tuổi thơ của ông. Ông quay sang nhìn hai người con của mình, người con trai cả du học nước ngoài vừa về sắp trở thành cánh tay đắc lực của ông, còn cô công chúa nhỏ năm nay cũng đã vào đại học, mọi thứ không còn gì để chê trách nữa.

    Ông thoáng nhìn cô con gái rồi chợt sững người, không đúng người giống người thì cũng bình thường thôi nhưng giống nhau đến cả cái nốt ruồi thì quá phi lý trừ khi là sinh đôi nếu không làm gì có chuyện giống nhau đến thế được. Ông nhớ người đó có một cái nốt ruồi cuối chân mày, người phụ nữ vừa rồi cũng có cái nốt ruồi y chang như vậy.

    Ông vội gọi một nhân viên bảo vệ.

    - Cậu có thấy người phụ nữ tôi vừa nói chuyện không.

    Nhân viên bảo vệ hơi suy nghĩ một chút rồi đáp lời.

    - Có thưa chủ tịch, người phụ nữ mặc chiếc áo màu vàng đúng không ạ.

    - Đúng chính là người phụ nữ đó, cậu bảo tất cả mọi người tìm người phụ nữ đó cho tôi.

    Ông Mạnh thấy người bảo vệ nhớ được người phụ nữ mình vừa nói chuyện liền vội vàng ra lệnh. Cậu Vĩnh con trai ông đứng gần đó thấy vậy liền tiến tới hỏi.

    - Người đó là ai vậy bố, sao bố có vẻ gấp gáp tìm người đó vậy.

    Ông Mạnh khẽ nhíu mày.

    - Không ai cả, chỉ là người quen của bố thôi, con ra chơi với em đi.

    Cậu Vĩnh khó hiểu nhưng không dám cãi lời bố, quay sang tiếp tục cười đùa với em gái, lúc quay đi cậu thoáng nhìn lướt qua gương mặt bố, lần cuối cùng cậu thấy bố mình có vẻ căng thẳng như vậy là từ cách đây rất lâu khi công ty lâm vào tình trạng nguy ngập, bình thường dù có việc gì xảy ra ông Mạnh luôn tỏ ra bình tĩnh, đó cũng là cái Vĩnh khâm phục nhất ở bố mình.

    Mấy nhân viên bảo vệ tỏa ra tìm một lúc rồi quay lại báo cáo.

    - Báo cáo chủ tịch không thấy người phụ nữ đó đâu cả. Xe đến rồi mời chủ tịch lên xe ạ.

    Ông Mạnh cùng hai người con bước lên xe không quên dặn lại trước khi xe lăn bánh, cậu bảo anh em tìm lại một lần nữa cho tôi, hỏi xem có ai thấy họ đi về hướng nào, dùng phương tiện gì không rồi báo lại cho tôi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 08-10-2018 lúc 23:41.

  4. #119
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 118: Mọi thứ đều thay đổi
    Mong các bác góp ý




    - Khi nào mẹ về nhớ gọi điện thoại cho con nhé.

    Nam gọi với theo khi xe khách bắt đầu xuất bến, thật đúng là chẳng hiểu được, mới hôm qua mẹ còn bảo sẽ ở với Nam đến hết tuần một là để chăm sóc sức khỏe cho Nam hai là đi chơi thăm thú thủ đô vậy mà đùng một cái sáng nay đã dọn dẹp đồ đạc rồi về luôn với một lý do rất hài hước: lo cho con lợn nái ở nhà sắp đẻ.

    Trời ạ, con trai vừa ốm dậy mà không lo bằng con lợn nái ở nhà à. Nhưng Nam cũng không trách gì mẹ, một là bởi sức khỏe Nam đã ổn định lại hai là Nam hiểu mẹ có vấn đề gì đó không muốn nói với Nam bởi khi Nam hỏi sao mẹ về sớm thế bà trả lời không được thoải mái có chút gì đó gượng gạo.

    Thôi không sao, càng đỡ phải nghe bà càu nhàu vì tội Nam ăn ở bừa bộn, Nam tự an ủi mình rồi lên xe buýt đi đến trường, nghỉ học mấy bữa rồi, không biết điểm danh điểm lợi thế nào nữa.

    ***

    - Trần Thanh Tú

    - Có

    Tiếng thầy giáo chủ nhiệm mập mạp từ từ điểm danh làm không khí ồn ào trong lớp tắt dần, chỉ còn vài ba tiếng rì rầm to nhỏ từ mấy bàn phía trên có số lượng nữ sinh chiếm 99%.

    - Hôm nay Nam có đi học không nhỉ?

    Thầy chủ nhiệm hơi liếc lên hỏi.

    - Có ạ

    Nam giơ vội tay lên như thể nếu chỉ chậm một giây nữa thôi là bản thân sẽ vắng học không bằng. Thấy Nam giơ tay lên thầy chủ nhiệm hỏi.

    - Ừ, sao mấy hôm rồi nghỉ hết vậy, muốn học lại à.

    Nam đứng dậy phân bua.

    - Dạ mấy hôm rồi em bị ốm phải vào viện nên nghỉ học ạ.

    Lại lý do, thầy chủ nhiệm thầm nghĩ rồi hỏi tiếp.

    - Ốm hả, lần trước cũng nghỉ rồi báo ốm, lần này cũng ốm à. Lần trước tôi châm trước cho qua, lần này không có cửa đâu nhé, ốm thì phải có giấy xuất viện, mai mang nộp cho tôi, không tôi cho học lại.

    Nam gật đầu cái rụp.

    - Dạ, thầy yên tâm mai em mang nộp.

    Thầy giáo chủ nhiệm nhắc lớp thêm về vấn đề tiết mục văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam rồi lôi một xấp giấy A4 ra để lên bàn.

    - Nào đến giờ làm kiểm tra, tôi cho lớp trưởng nhắc các anh các chị vào tuần trước rồi đấy nhưng do thời tiết thay đổi thất thường lòng người cũng hoang mang hơn nên đáng lẽ tôi cho kiểm tra vào ngày mai nhưng hôm nay làm luôn.

    Cả lớp lặng đi trong một giây rồi như một cái chợ vỡ với muôn vàn tiếng gào thảm thương.

    - Thầy ơi thầy sao lại đổi lịch ạ, thời tiết thì liên quan gì chứ.

    - Trời đất ơi chết bất thình lình, chết bất thình lình rồi......

    Thầy giáo chủ nhiệm nở nụ cười hạnh phúc trên đau khổ của hơn trăm học sinh lạnh lùng ra lệnh.

    - Lớp trưởng lên lấy đề và giấy cho các bạn, tôi bắt đầu tính giờ sau năm phút nữa, đừng anh chị nào cố gắng dùng tài liệu, tôi mà bắt được thì chuẩn bị tinh thần học lại đi nhé.

    Lớp trưởng cũng nằm trong số sinh viên đang không ngừng van nài thầy giáo đứng vội dậy lấy giấy và đề đi phát, không chết trước cũng chết sau thà chết trong cố gắng còn hơn bỏ cuộc giữa chừng.

    - Mày có ôn được tí nào không, mà mày ôn thế méo nào được, ốm thật à.

    Một giọng nam vang lên sau lưng Nam, không cần nói cũng biết là Tùng một trong ngũ hổ tướng của lớp, nói là ngũ hổ tướng tức là năm thằng đực rựa duy nhất trong cái lớp âm thịnh dương suy này.

    - Ừ tao ốm thật, đi viện mấy hôm đấy.

    Tùng hơi len lên phía trước nói.

    - Ốm thế nào, hay lại quay tay quá sức hehe

    - Quay cái đầu mày ấy, ăn cho lắm vào béo múp đầu múp não rồi mới có mấy cái ý tưởng dâm dục như vậy được. Tao bị suy nhược thần kinh, suy nhược não do học nhiều quá hiểu không.

    Tùng ra vẻ gật gù, khuôn mặt béo tốt toát lên thái độ tao hiểu mà làm Nam chỉ muốn cho nó một đấm vào giữa mặt cho bõ ghét. Nam vừa nhận giấy và đề bài vừa nói nhỏ.

    - Không nói với mày nữa, nhận giấy mà làm đi, có gì quay được thì đọc cho tao với.

    Tùng vỗ vỗ vai Nam tỏ vẻ đại ca sẽ giúp chú rồi cũng nhanh chóng nhận giấy và đề bài.

    Nam đọc lướt qua đề bài, hai câu không dài lắm nhưng sau khi đọc xong đề Nam cảm thấy có gì đó không đúng lắm, không phải là quá khó mà Nam cảm thấy nó quá dễ.

    Cả hai câu hỏi đều thiên về lịch sử Việt Nam sau năm 1945, đọc lướt qua thôi đã có câu trả lời hoàn chỉnh trong đầu thậm chí còn có cả những nhận xét, đánh giá của các nhà sử học trong và ngoài nước cũng xuất hiện trong đầu Nam.

    Mẹ nó, mình thành thiên tài từ bao giờ vậy. Nam phấn chấn lẩm bẩm rồi bắt đầu cặm cụi viết, chưa đầy ba mươi phút sau tờ giấy kiểm tra đã đầy kín chữ viết, Nam thở khẽ một cái rồi kiểm tra lại bài làm, hoàn hảo đúng như những gì Nam dự kiến. Nhìn quanh lớp ai nấy đều đang cặm cụi làm, có người còn đang vò đầu bứt tóc còn việc nhìn quanh tìm người cứu viện hay cắn bút suy nghĩ là quá bình thường.

    Tùng thấy Nam làm xong bài liền chọc chọc khẽ vào lưng Nam.

    - Xong rồi à, bỏ cuộc giữa chừng hay trúng tủ vậy, trúng tủ thì mở cửa cho tao ít chữ nhanh lên.

    Nam ngồi thẳng người dựa vào phía sau trả lời khẽ.

    - Trúng tủ cầm theo cả chìa khóa luôn, viết được đến đâu rồi.

    Tùng nghe thấy thế mừng húm, khe khẽ nói.

    - Mới chém được câu một, đọc luôn cho tao câu hai không hết giờ.

    Nam khẽ gật đầu.

    - Ok ok, quân đội Đồng minh các nước vào nước ta sau năm 1945 là quân Anh, quân Trung Hoa Dân quốc,.......

    Tùng như vớ được vàng chép lấy chép để, mấy bạn bên cạnh nghe thấy thế có người đang viết suy nghĩ một chút rồi cắn răng chép theo bài Nam đọc, có người nghe được như bừng tỉnh điều gì đó vội vàng mở bài mình sửa lại. Cả khu quanh Nam bắt đầu dùng hết khả năng có thể tai lắng nghe tay chép vào không để ý thầy chủ nhiệm đang di chuyển nhẹ như một chú mèo tiến tới.

    - Đọc bài cho nhau, muốn chia điểm à.

    Thầy chủ nhiệm bất ngờ phá vỡ không khí chép bài của cả nhóm, Nam và Tùng vội ngậm miệng giả vờ như không biết có chuyện gì xảy ra còn cả nhóm ai cũng cúi đầu cặm cụi viết giống như chả liên quan đến mình.

    - Nam làm xong rồi hả, đưa bài đây rồi đi ra ngoài cho nó thoáng nhé, mới ốm dậy mà.

    Thầy giáo mồm nói tay thu luôn bài của Nam đồng thời chỉ thẳng ra cửa ý bảo Nam có thể cuốn xéo ra ngoài để yên thầy còn hành hạ các bạn khác. Nam vừa dọn dẹp vừa đánh mắt xuống Tùng tỏ ý hết cách rồi cầm cặp đi ra khỏi lớp.

    Đúng là trong lớp và ngoài lớp là hai khung trời khác nhau, trong lớp bao nhiêu ngột ngạt thì bên ngoài bấy nhiêu thoải mái. Còn đến gần mười phút nữa mới hết giờ, Nam tặc lưỡi một cái rồi đi về phía khu rừng nhỏ của trường tản bộ một vòng.

    ***

    - Sao mày không ở lại chiến đấu cùng tao, a a a a

    Tùng hét vừa lắc Nam làm Nam hoa hết cả mắt. Nam bất đắc dĩ trả lời.

    - Không phải tao không muốn giúp mày mà là thầy giáo thu bài rồi đuổi tao xéo khỏi lớp đấy chứ. Haiz thôi cố lên cùng lắm là kiểm tra lại chứ mấy.

    Bỏ mặc Tùng đang không ngừng gào khóc cùng ít nhất một phần ba lớp không làm được bài, Nam thong thả đi về cổng trường. Mới được vài bước thì bất ngờ Tuấn không biết nhảy từ xó nào ra vỗ vai Nam

    - Ê ku đi ăn lạp sườn nướng với tao không.

    Nam giật mình quay lại, sao mấy giây định thần Nam mới trả lời.

    - Xin lỗi, mình có quen bạn à?

    Tuấn phá lên cười.

    - Trò mới à, đi nhanh lên Kiều đang đợi rồi, nghe nói hôm nay cu làm bài kiểm tra tốt lắm à. Trúng tủ thì phải khao thôi.

    Nam hơi bất ngờ trước việc người thanh niên coi câu trả lời của mình là trò đùa, chả lẽ Nam có quen với thanh niên này thật, mối quan hệ này chẳng lẽ nảy sinh trong khoảng thời gian Nam đã quên đi. Nam cẩn thận hỏi lại.

    - Mình xin lỗi, mấy hôm trước mình bị căng thẳng thần kinh quá độ phải nhập viện, khi tỉnh lại thì quên đi nhiều thứ, mình quen bạn thật à?

    Tuấn trợn mắt trước câu trả lời của Nam.

    - Ku ốm thật à, quên mất nhiều thứ, mẹ nghe như phim Hàn Quốc vậy. Thôi được rồi nhắc lại cho ku biết anh là Tuấn nhé, bạn trai của Kiều, nhớ ra chưa.

    Nam hơi nhíu mày Tuấn, Kiều nghe quen lắm, Kiều hình như học cùng lớp với Nam còn Tuấn hình như học khóa trên thì phải, mình quen hai người này hồi nào vậy. Thấy thái độ của Nam, Tuấn gãi gãi sau ót lắc đầu.

    - Thật hả, còn tưởng mày đùa nữa, thôi không sao, đi ăn đã, kiểu gì rồi ku cũng nhớ ra.

    Nói vậy, Tuấn lôi tay Nam cùng đi ra cổng, thấy Kiều đang đứng chờ Tuấn vẫy vẫy tay rồi kéo Nam chạy lại.

    - Thằng ku này bảo bị ốm mất trí nhớ em yêu ạ.

    Kiều nhìn Nam từ trên xuống dưới như thể đánh giá một mẫu vật cổ mới khai quật rồi nhận xét.

    - Không tin được, mất trí nhớ mà làm bài kiểm tra rõ tốt, giả vờ rồi. Phải phạt.

    Nam gỡ tay Tuấn ra rồi phân bua.

    - Không phải đâu, mấy hôm trước mình bị suy nhược quá độ nên ngất đi phải nhập viện, bác sĩ bảo do căng thẳng quá nên trí óc tự giảm tải bằng cách quên đi, mình không đùa không giả vờ đâu.

    Nghe thấy thế Kiều và Tuấn bán tín bán nghi.

    - Thật à, thế bác sĩ bảo bao giờ thì khỏe hẳn, bao giờ mới nhớ lại được.

    Nam lắc đầu ngán ngẩm.

    - Mình không biết.

    Tuấn vỗ vai Nam.

    - Thôi được rồi, xuất viện rồi là ngon rồi, thôi đi ăn anh mời. Tẩm bổ cho chú thì trí nhớ mới quay lại được.

    Sau một hồi từ chối cuối cùng Nam cũng bị Tuấn và Kiều kéo đi ăn, vừa đi Nam vừa lẩm bẩm mọi thứ loạn xà ngầu hết rồi, từ khi nào mình quen với cả lớp trên thế này. Trời ạ, tôi đã quên cái gì, ký ức ơi mày ở đâu tao xin mày quay lại với tao đi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 10-10-2018 lúc 23:33.

  5. #120
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    191
    Xu
    2,952

    Mặc định

    Trò chơi sinh tồn
    Tác giả: PQD

    Chương 119: Sự kiện văn nghệ
    Mong các bác góp ý




    Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi Nam đi học trở lại, mọi thứ đã bắt đầu tuân theo guồng quay vốn có của nó và hiển nhiên là Nam cũng bắt đầu lại nhịp sinh hoạt bình thường của bản thân.

    Sáng đi học, trưa về nghỉ, chiều tiếp tục học tối lăn quay ra ngủ từ sớm. Biết việc Nam bị mất cắp mẹ không những không trách Nam mà còn để lại cho Nam một ít tiền đủ để Nam ăn tiêu dè sẻn đến cuối tháng nên Nam không vội vàng đi tìm việc làm thêm mà ở lì ở nhà. Nói văn hoa là nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe còn tục ra một chút là lười biếng.

    Hôm nay cũng như mọi ngày Nam bắt đầu cuộc sống thường nhật bằng một ổ bánh mì patê trứng rồi vào lớp học, hết hai tiết học đầu trong tâm thái tâm trí treo ngược cành cây, Nam ngồi co ro cùng Tùng chơi cờ ca rô chờ qua tiết mới.

    - Nước đôi nhé, thua chưa em.

    Tùng hí ha hí hửng đánh xuống một nước, từ đầu đến giờ nó chưa thắng được Nam ván nào nên cay lắm, kiên quyết phải kiếm được một trận danh dự chứ không là không được. Nam chép chép miệng rồi đặt bút đánh xuống một nước ở góc xa cua ván cờ.

    - Năm chặn, nước đôi của mày có tác dụng quái gì.

    Tùng ngẩn ra nhìn tờ giấy rồi vo nát ném luôn qua cửa sổ.

    - Không chơi nữa, toàn thua. Chán thấy mồ.

    Nói xong Tùng quăng bút nằm gục xuống bàn ngắm cành cây bàng giờ lá đã chuyển sang màu đỏ, từng cái một phất phơ trước gió chờ đến giây phút lìa cành.

    Nam thấy Tùng có vẻ thua nhiều đâm dỗi định dỗ ngon ngọt vài câu thì tiếng Thanh lớp phó vang lên trên loa.

    - Alo alo, lớp chú ý.

    Chắc lại thông báo quỹ lớp hay bài kiểm tra gì đó, Nam thầm nhủ rồi cũng gục mặt xuống bàn móc cái điện thoại vỏ kim loại màu vàng ra nghịch. Cái điện thoại này Nam tìm thấy trong túi áo khoác trong tủ, Nam không nhớ mình mua chiếc điện thoại này lúc nào, có lẽ trong quãng thời gian ký ức bị trống kia.

    - Sau đây mình thông báo danh sách tiết mục lớp đăng ký biểu diễn chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11 như sau.

    Nam hơi nghển cổ lên, năm ngoái năm thằng con trai gồm Nam, Tùng, Thắng lớp trưởng, cùng Triệu và Dương, ngũ hổ tướng của lớp được giao một tiết mục văn nghệ. Nhắc lại lại thấy nhục, lớp khác thì hết đồng ca lại có ảo thuật lớp Nam thì năm thằng con trai biểu diễn một bài hát.

    Hát xong thì cả trường cười cho thối mũi vì ba không: không trang phục biểu diễn, không múa phụ họa và nhục nhất là đến hát cũng chẳng đều nhau.

    Đấy là còn có biểu diễn, mấy bà cô trong lớp còn củ chuối hơn nữa, đăng ký một tiết mục múa rồi đổ tại không thuê được phục trang nên trốn tiệt, hủy tiết mục luôn làm thầy chủ nhiệm giận lắm, cho lớp làm kiểm điểm tập thể luôn.

    Giọng Thanh vẫn đều đều trên loa rè.

    - Đầu tiên là tiết mục hát đơn ca của mình, tiếp theo là tiết mục múa của tốp nữ tổ ba, mà nói trước là năm nay không được hủy tiết mục như năm ngoái nếu không thầy chủ nhiệm đánh hạnh kiểm yếu thì đừng có kêu.

    Nghe xong hai tiết mục Nam lại tiếp tục thả hồn theo gió bởi lớp này thường cũng chỉ có hai tiết mục thôi, thế là quá đủ, đang chuẩn bị quay xuống lôi thằng Tùng dậy thì nội dung tiếp theo Thanh nói làm Nam choáng váng luôn.

    - Thầy chủ nhiệm quyết định các bạn nam trong lớp mặc dù ít ỏi nhưng cũng cần có một tiết mục tham gia, qua trưng cầu ý kiến các bạn nam đa số đều cho rằng bạn Thành Nam có khả năng văn nghệ nhất nên lớp cử bạn Nam tham gia một tiết mục.

    Nam đứng phắt dậy.

    - Ấy ấy, Thanh ơi, sao lại là mình, quyết định từ bao giờ vậy sao mình không biết.

    Thanh nhìn thấy Nam ý kiến thì nở một nụ cười tinh quái rồi trả lời.

    - Quyết định này được thông qua các bạn nam trong lớp, số phiếu biểu quyết là bốn trên năm, đa số đồng ý là Nam sẽ biểu diễn, việc biểu quyết diễn ra vào hôm thứ tư tuần trước, Nam có ý kiến gì không.

    Nam nhíu mày, thứ tư tuần trước Nam vẫn còn trong viện, bỏ mẹ bị bốn thằng kia chơi cho một vố rồi. Thanh không đợi Nam kịp phản bác liền đi xuống mặc kệ Nam đang cố gắng nói với lên từ chối. Tùng nghe thấy thông báo của Thanh thì chọc chọc Nam.

    - Mày chấp nhận số phận đi, ai bảo hôm đó mày nghỉ học, coi như mày hi sinh vì anh em nhé.

    Nam thấy rõ thái độ đắc ý trên mặt Tùng, vẻ khoái trí vì việc Nam phải hi sinh vì đồng đội thể hiện rõ trên mặt Tùng khiến Nam chỉ muốn hét thật to. Trời ạ, cái lý do có khả năng văn nghệ nghe không ngửi nổi mà bọn nó cùng lôi ra được thì đến lạy. Nam nhăn nhó.

    - Chúng mày chơi nhau nó vừa vừa thôi chứ, khả năng văn nghệ cái gì, tao biết biểu diễn cái khỉ mốc gì bây giờ.

    Tùng vỗ vỗ vai Nam, tỏ rõ thái độ vui vẻ trên nỗi đau khổ của người khác rồi nói.

    - Thì đọc đại bài thơ con cóc nào đó hay hát bừa một bài cũng được, cố lên anh em tin tưởng ở mày.

    Nam đang muốn túm lấy cổ áo thằng Tùng mà hét lên, mày giỏi thì mày lên làm xem nào, sao lại để tao thì thầy giáo tiết sau bước vào lớp làm Nam chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng.

    ***

    - Thanh ơi, Thanh.

    Nam vừa gọi vừa lật đật chạy theo Thanh đang hòa vào dòng sinh viên đi ra khỏi lớp. Thấy tiếng gọi, Thanh dừng bước cố né dòng người đang ùn ùn ra khỏi lớp, quay lại.

    - Gì nữa vậy.

    Thấy giọng nói của Thanh có vẻ hơi bực bội, Nam cố nở ra nụ cười dễ gần nhất có thể, nhỏ nhẹ cầu xin.

    - Thanh có thể bỏ tiết mục của Nam được không, Thanh biết đấy Nam mới ốm dậy, không làm gì được đâu.

    Thanh cười tinh quái, mở cặp lấy ra một tờ giấy đưa cho Nam.

    - Đây ông đọc đi không lại bảo tôi ép ông, đây là bản đăng ký do thầy chủ nhiệm soạn ra, à nói cho ông biết luôn thầy nộp đăng ký hôm qua với trường rồi, ông chuẩn bị tinh thần biểu diễn đi là vừa.

    Nam ngẩn tò te nhìn tờ giấy, cái tên Phạm Thành Nam lớp lịch sử 2 trên tờ giấy khiến Nam chẳng biết nói thêm gì nữa, Nam cố vớt vát chút cơ hội cuối cùng.

    - Nhỡ hôm đấy mình lại ốm vào viện thì sao.

    Thanh đòi lại tờ giấy, cẩn thận cất vào trong cặp rồi mới trả lời.

    - Ông cứ thử xem, coi như hạnh kiểm năm học này của ông đi đứt luôn, thầy chủ nhiệm nói rồi, bất biết ông làm gì, đã đăng ký rồi thì phải tham gia, ai bỏ trốn xử theo luật định. Chào nhé.

    Thanh quay đi luôn bỏ lại Nam với khuôn mặt nhăn nhó, bó tay rồi, chết tôi rồi bị bốn thằng kia chơi quả này quá đau. Mới nghĩ tới cảnh bước lên sân khấu dưới hàng nghìn cặp mắt của n học sinh tham gia buổi mít tinh kỷ niệm đã khiến Nam toát hết cả mồ hôi.

    Nam ủ rũ bước ra khỏi lớp, vừa đi được một đoạn thì thấy thằng Tùng cùng ba thằng đực rựa của lớp đang đứng đợi sẵn ở gần cổng trường, thấy Nam bước đến cả bốn liền tiến tới phía Nam. Thắng mở lời trước.

    - Này, ông không sao chứ, thôi đừng ủ dột thế nữa, coi như hi sinh vì anh em một lần.

    Nghe thấy thế cơn giận trong Nam trào lên như núi lửa, Nam nghiến răng ken két.

    - Bốn thằng củ chuối chúng mày đẩy tao vào hố lửa rồi, ông đánh chết tụi mày.

    Vừa nói Nam vừa lao đến cho mỗi thằng một đá, thấy Nam nổi đóa cả bốn tỏa ra tứ tán làm Nam không biết nên đuổi theo ai để xử lý trước đành bất lực đứng giữa sân trường. Chờ một lúc thấy Nam đã hạ hỏa, thằng Dương với biệt danh "văn vẻ" là đứa giỏi nói chuyện nhất trong cả đám con trai tiến tới.

    - Thôi hạ hỏa coi mày, chiều nay được nghỉ để bọn tao mời mày một bữa coi như chuộc lỗi nhé, ai bảo năm đứa mình thấp cổ bé họng lại không giỏi khoản văn gừng văn nghệ. Coi như mày cố gắng vì phần dương khí còn lại của lớp đi.

    Nam chán chường cúi đầu chấp nhận số phận nghiệt ngã.

    - Thì ít nhất chúng mày cũng phải bảo tao trước một câu chứ, mà tao biết biểu diễn cái khỉ gì bây giờ.

    Triệu "công tử" khoác vai Nam an ủi.

    - Thì mày cứ hát đại một bài cũng được mà, haiz bọn tao cũng hết cách ai bảo thầy chủ nhiệm chỉ đích danh đám con trai chúng mình chứ, mình là giai cấp bị trị đành chấp nhận cúi đầu trước giai cấp thống trị chứ làm gì được.

    Chầu xin lỗi và ôm nghèo kể khổ ấy kéo dài đến hết buổi chiều và kết thúc là tại một quán cơm gần trường với gần chục lít bia hơi và mét lòng lợn,....

    Nam hơi ngật ngưỡng với men say trong người loạng choạng bước về phòng trọ, hôm nay cô chủ phòng trọ đi vắng nếu không chắc Nam đã ăn đủ một seri những câu chỉ trích vì tội ăn nhậu không chịu học hành gì từ cô.

    Nam loạng choạng mở cửa phòng rồi nằm lăn ra giường mặc kệ quần áo giầy dép chưa thèm cởi cuốn chiếc chăn mỏng thành một cái kén như con sâu rồi chìm vào giấc ngủ.

    ***

    - Thằng khốn, đứng lại cho tao

    Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi với nước da đen cùng cái đầu trọc bóng lưỡng và hàm răng trắng ởn đang nở nụ cười đầy ghê rợn đuổi theo Nam.

    Người đàn ông không hiểu lôi từ đâu ra một đoạn ánh sáng trong như một cây kim ném về phía Nam, cây kim không đâm trúng lệch sang trái Nam tầm nửa mét nhưng khi chạm đất thì nổ tung như đạn pháo kèm theo ánh sáng trắng cực mạnh hất Nam bay lên trời.

    - A a a,...

    Nam choàng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng, lại một lần nữa Nam gặp phải cơn ác mộng ấy, người đàn ông ấy là ai, thứ phát nổ kèm theo ánh sáng trắng lóa mắt đó là cái gì. Nam cảm thấy những thứ đó vô cùng quen thuộc với Nam nhưng Nam không tài nào nhớ ra nổi.

    Nam bước xuống giường, quờ quạng trong bóng tối lấy ca nước rồi tu lấy tu để, dòng nước mát lạnh làm cơn khát nhanh chóng dịu xuống. Nam để ca nước xuống, chuẩn bị cởi quần áo lên giường ngủ tiếp thì một tiếng cạch khe khẽ thu hút sự chú ý của Nam. Hình như ngoài sân có người, Nam nheo mắt nhìn ra sân đang bị bao phủ bởi màn đêm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamquangduy, ngày 10-10-2018 lúc 23:57.

    ---QC---


Trang 24 của 29 Đầu tiênĐầu tiên ... 142223242526 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 3 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 3 khách)

DMCA.com Protection Status