Trò chơi sinh tồnMong các bác góp ý
Tác giả: PQD
Chương 140: Bất ngờ nho nhỏ của giải phong ấn
- Ông đến rồi đó ạ.
Người thanh niên trên giường bệnh ngồi dậy vẻ mặt vui vẻ - Ông lại xem trận cầu này đi hay lắm ông ạ, một trận siêu kinh điển đấy.
Ông Chính dùng một giọng ấm áp khác hẳn với vẻ lạnh lùng hằn học luôn phô bày trước Nam trả lời.
- Cháu tạm tắt tivi đi, ông dẫn người đến xem cho cháu đây.
Nói xong ông Chính lùi sang để lộ Nam và Long đứng ở sau lưng. Vừa thấy Nam người thanh niên lập tức biến sắc, sắc mặt chuyển từ vui vẻ khi gặp thân nhân nhanh chóng chuyển sang kinh hoàng có pha chút sợ hãi, nét biểu hiện cuối cùng gắn trên mặt là sự giận dữ cực độ. Nam thanh niên bật từ trên giường xuống, chỉ vào Nam.
- Mày, chính là mày, chính mày,...
Ông Chính sợ cháu kích động liền tiến tới, nắm lấy vai nam thanh niên.
- Khánh, bình tĩnh cháu.
Nam thanh niên tên Khánh bớt kích động hơn phần nào nhưng mặt vẫn đỏ gay - Chính là nó, ông nội chính nó là người đã làm cháu bị thương, chính nó đã làm thế này với cháu - Vừa nói Khánh vừa xé bung phần ngực áo để lộ ra một vết sẹo to bằng hai đầu ngón tay ở ngay giữa xương ức.
Ông Chính an ủi, trấn an Khánh.
- Ông biết, hôm nay ông đưa cậu ta đến để xin lỗi cháu, mặt khác là để giải phong ấn cho cháu, cháu có muốn hồi phục hoàn toàn không. Muốn thì nghe ông không được kích động.
Ông Chính mất thêm mấy phút nói chuyện, giải thích mới làm Khánh bớt kích động, sau khi đưa Khánh lên lại giường bệnh chờ, nhưng có vẻ hơi gượng gạo vì Khánh mặt vào tường không quan tâm đến mọi người, ông quay lại nói chuyện với Long và Nam.
- Tôi đã trấn an thằng Khánh rồi, giờ cậu có thể tiến hành giải ấn cho nó.
Long gật đầu, ra hiệu cho Nam tiến hành giải ấn đồng thời tiến lại thì thầm to nhỏ gì đó với ông Chính, ông Chính băn khoăn một chốc rồi gật đầu.
- Rồi, tôi với cậu ra ngoài cửa nói chuyện, chỗ này không tiện, còn cậu Nam mong cậu cố hết sức.
Nói xong ông Chính và Long cùng nhau đi ra ngoài. Nam chờ hai người đóng cửa lại rồi mới tiến tới phía Khánh. Nhìn Khánh không khác với lần trước gặp là mấy chỉ có phần hơi nhợt nhạt hơn. Nam lúng túng mất mấy giây rồi mới nói.
- Xin lỗi anh về chuyện lần trước, lúc đó tôi có chút nóng giận nên đã đả thương anh.
Khánh đang nằm quay mặt vào tường liền quay ngoắt lại, khuôn mặt lại hiện nét giận dữ.
- Xin lỗi, mày cứ giết người xong xin lỗi là hết chuyện à.
Nam cảm thấy bó tay dần đều trước thái độ của Khánh nhưng vẫn phải cố hòa hoãn sự việc.
- Người anh bảo vệ làm việc không hay ho với bạn tôi, nếu đặt anh ở địa vị của tôi anh có ra tay không, nói thật chúng ta chỉ là đứng trên lập trường bản thân mà nói thôi, nếu đứng ở lập trường của nhau anh cũng sẽ làm như tôi và tôi cũng sẽ ra sức bảo vệ thân chủ của mình thôi.
Khánh định cãi lại gì đó nhưng ngẫm lại cũng đúng, Khánh là vệ sĩ của ông Thịnh có trách nhiệm bảo vệ ông Thịnh, bị thương khi bảo vệ thân chủ thì cũng phải chịu trách ai được. Bạn của Nam suýt bị ông Thịnh giở trò biết mà không giúp cũng không được, nói chung là sai người, sai thời điểm thôi. Khánh lắc đầu chán ngán, chẳng buồn nói chuyện với Nam nữa.
Nam thấy Khánh có vẻ đã đỡ điên hơn liền ra hiệu cho Khánh nằm ngửa lên, một tay Nam đặt lên ngực Khánh bắt đầu công tác giải ấn.
***
- Này cầm lấy
Long đưa cho Nam một tấm thẻ ngân hàng cùng một tờ giấy. Ngoài trời đã về khuya không khí đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều khiến Nam hơi rùng mình một cái theo thói quen của sự thay đổi nhiệt độ, trong phòng bệnh đang ấm áp mà bước ra ngoài trời đúng là hai thái cực khác hẳn nhau.
Nam nhận tấm thẻ và tờ giấy Long đưa, tấm thẻ ATM loại của ngân hàng trong nước rất phổ thông còn tờ giấy ghi địa chỉ tại khu vực ngoại ô của thành phố cũng không xa chỗ Nam trọ lắm.
- Đây là khoản tiền giải ấn ông Chính trả cậu, chắc cỡ độ vài chục triệu thôi, còn trên giấy là địa chỉ trụ sở của tổ Đại Việt, trước cổng có một công ty bình phong nếu có lệnh triệu tập cậu cứ đến thẳng địa chỉ này vào công ty đi lên tầng ba là được. Bây giờ tôi đưa cậu về coi như là biết địa chỉ nhà luôn.
Nam gật đầu đồng ý, cất tấm thẻ và tờ giấy vào túi áo, nhìn bộ dạng rách rưới của bản thân mà lên xe buýt không khéo bị đuổi xuống mất đành cười khổ. Long nắm lấy vai Nam, lập tức cả hai biến mất vào không gian thứ cấp.
Bây giờ Nam mới có điều kiện ngắm nhìn không gian thứ cấp một cách thoải mái, trong không gian này mọi thứ đều trở nên mờ ảo, cây cối, nhà cửa, xe cộ thậm chí cả những người trên đường cũng trở nên mờ mờ như bị che đi bởi một màn sương mỏng. Mỗi bước Nam bước đi đều cảm thấy có một lực cản lớn cản bước chân, cơ thể cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều nhưng bù lại mỗi bước chân lại trở nên xa vô cùng đạt đến cả trăm mét ngoài đời thực chứ chẳng chơi.
Mỗi lần Nam đặt chân xuống là cảnh vật phía sau bị kéo một khoảng lớn, Nam thầm tặc lưỡi tán thưởng sức mạnh của dị nhân hệ không gian, dùng phương pháp này mà chạy trốn thì có đuổi bằng trời. Một lúc sau Nam và Long đã đi đến trước ngõ khu trọ của Nam.
Cả hai bước ra khỏi không gian thứ cấp ở chỗ khuất tối sau cây hoa sữa già. Long ghi nhớ địa chỉ cùng số điện thoại của Nam rồi biến mất luôn chẳng buồn chào hỏi lấy một câu. Nam thầm hâm mộ khả năng hệ không gian một chốc rồi nhanh chóng đi về phòng trọ. Quần áo rách nát cần phải thay, cái bụng đang biểu tình cũng cần phải giải quyết ngay.
Sau khi thay một bộ đồ mới đồng thời tự cứu đói bản thân bằng một tô mì không người lái, Nam nhắm mắt lại cảm nhận sự thay đổi của năng lượng dị năng trong người, thực sự không thể ngờ được việc phong ấn người khác lại mang cho Nam một niềm vui bất ngờ.
Khi giải ấn cho Khánh, Nam bất ngờ phát hiện ra việc đưa năng lượng của bản thân vào trong người Khánh, phong ấn Khánh lại khiến số năng lượng đó mặc dù bị tách ra nhưng vẫn tiếp tục phát triển thậm chí còn đồng hóa một bộ phận rất nhỏ năng lượng của Khánh.
Lúc rút cầu ấn năng lượng về Nam đã cảm thấy có gì đó sai sai, kiểm tra kĩ lại thì phát hiện ra cái sai sai ấy là bởi vì cầu ấn năng lượng đã tự mình phát triển hơn một chút so với khi mới đưa vào người Khánh phong ấn, thậm chí trong nó còn mang một chút sóng năng lượng dạng sóng xung kích của Khánh.
Nam phải nhịn sự tò mò hết sức có thể, chưa dám hấp thụ năng lượng trở lại mà tạm cất đi về phòng trọ nghiên cứu. Nam hơi động bàn tay lập tức quả cầu năng lượng dùng phong ấn Khánh xuất hiện trên tay, bên tay kia Nam cũng làm một quả cầu năng lượng khác. Xét về vẻ ngoài thì quả cầu mới thu về bé hơn đôi chút và tỏ vẻ ảm đạm hơn.
Nam thử ước lượng một chút, trọng lượng của hai quả cầu cũng chỉ nhỉnh hơn đôi chút, Nam là người tạo ra phong ấn, lượng năng lượng đưa vào bao nhiêu Nam nắm quá rõ nên sự thay đổi dù chỉ là rất nhỏ cũng không qua nổi mắt Nam. Nam thu quả cầu năng lượng về trầm ngâm đôi chút rồi thử hấp thụ ngược quả cầu năng lượng phong ấn.
Điều bất ngờ diễn ra quá nhanh, cái khiến quả cầu năng lượng bé hơn, nặng hơn chính là sự áp súc của năng lượng. Mức độ năng lượng trong quả cầu phong ấn bị nén lại khiến năng lượng trong đó nhiều hơn đến gần gấp rưỡi, cũng nguyên lý như đan điền, dung lượng cố định nhưng lượng vào bị nén chặt hơn thì càng mạnh. Nam vui mừng bắt đầu nghiên cứu quả cầu năng lượng, cách năng lượng bị ép như thế nào, vị trí, số lượng ra sao khiến Nam say mê không dứt ra được.
***
Vì sự kiện có đối tượng xâm nhập nên buổi Gala sinh viên bị lùi lại kéo dài thêm một ngày nên đến bốn hôm sau giải thưởng mới được công bố. Nam vốn tưởng bản thân mình đã pro lắm rồi ai ngờ có người cũng không kém hơn. Mà cái số lượng người không kém hơn đến tận hai người thành ra Nam cùng hai bạn khác một người thuộc về ngoại thương, một người thuộc về nhạc viện đồng giải nhất.
Giải thưởng cá nhân lẫn tập thể do vấn đề về khâu tổ chức nên cũng không diễn ra lễ trao giải như mọi năm mà chỉ có một buổi họp nho nhỏ trao giải chứ không có tung hoa chúc mừng. Năm nay trường Nam có được một giải nhất cá nhân, một giải nhì tập thể khiến thầy hiệu phó vui ra mặt tổ chức một buổi ăn uống bù cho buổi tối hôm biểu diễn có việc nên mọi người tản mát cả không ăn uống được.
Nam đang lo việc mình biệt tăm khiến thầy và các bạn khó chịu nhưng nhờ sự việc loạn xạ của tổ Lạc Long Quân mà mọi người tản mát giúp Nam bớt khó xử phần nào. Trong bữa ăn Nam thành tâm điểm chúc rượu của mọi người khiến gần một nửa số bia rượu chui vào bụng Nam, lần này Nam đã phục hồi nội lực nên chỉ vài lần vận công là có chút cồn nào trong máu đều bay đi sạch. Kết thúc bữa ăn uống đập phá, mọi người kéo nhau đi hát hò còn Nam xin phép về trước vì lý do say rượu, không phải Nam không muốn đi chơi mà tối nay Nam có việc quan trọng hơn.
Tám giờ tối nay diễn ra buổi đấu giá những vật phẩm của Nam gửi bán, từ sáng nay khi nhận được thông báo lòng Nam đã hồi hộp không yên, nhờ việc đưa vật phẩm ra đấu giá nên Nam kiếm được một chỗ ngồi VIP trong phòng đấu giá. Vật phẩm mình bán mà không được tận mắt thấy sự việc ra sao quả là khiến trong lòng khó chịu nên Nam quyết định tối nay sẽ đi xem đấu giá.
Liếc nhìn đồng hồ treo tường của quán ăn, Nam vẫy một chiếc taxi hồi hộp đi đến ngân hàng tham gia buổi đấu giá.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile