Chương 1:
Thành phố Dana, cầu Thupha.
Cầu Thupha là cây cầu treo vắt ngang cửa sông Thuba. Thân cầu dài gần một km, vào những ngày lộng gió lắt lư tựa như một chiếc võng. Và gió luôn luôn thổi mạnh.
Tựa tay vào thành cầu nhìn ra phía xa, Chấn Đông có thể thấy mặt biển lấp lánh ánh bạc trải dài đến chân trời. Mũi đất Moca kéo dài như mõm con cá heo ăn vào lòng biển. Nơi tận cùng mũi đất có bức tượng Phật khổng lồ nhô cao, màu trắng toát. Ánh nắng phủ lên thân tượng, tỏa ra một vẻ đẹp thoát tục thánh khiết.
Thật đẹp, Chấn Đông nghĩ. Nhưng vẻ đăm chiêu trên gương mặt hắn chưa từng nhạt đi.
"Này!" Ai đó vỗ vai Chấn Đông. Hắn không nhanh không chậm quay đầu lại. Hắn không biết người này, hay tại sao anh ta lại dừng xe để gọi một người xa lạ là hắn. Nghi vấn, nhưng Chấn Đông không định mở miệng hỏi trước.
"Cậu sẽ nhảy chứ?"
"..."
"Ở dưới kia cậu sẽ không cần bất cứ cái gì nữa..., nên, cậu hãy để lại cho tôi, một việc tốt cuối cùng trước khi rời bỏ cõi đời này... Cậu thấy thế nào?"
"Tôi sẽ đập vỡ mặt anh! Tôi sẽ đếm tới mười!"
"..."
"Chín"
"..."
"Bảy"
"Được rồi, tôi đi ngay, đi ngay!" Người lạ bỏ đi về phía chiếc xe máy của mình. Khi rồ ga phóng đi, gã không quên buông lại một câu: "Không nhảy thì đứng đây làm gì, đồ khùng!"
-0-
Chút nhạc đệm nhỏ xáo trộn mọi thứ. Việc đứng nơi thành cầu ngắm cảnh biển bỗng không còn gì thú vị nữa. Khi hắn quay người định đi, gió bỗng nổi lên. Gió trên cầu Thupha luôn luôn thổi mạnh, nhưng có thể thổi mạnh tới mức khiến quần áo tóc tai trên người Chấn Đông rung lên bần bật và bay lượn tứ tung thì...
Có tiếng cánh quạt! Một chiếc trực thăng bay thấp ngang trên đầu Chấn Đông. Ánh mắt hắn dõi theo cánh cửa hông để mở của nó. Ánh nắng khiến hắn không thể nhìn rõ người ở trên đó. Nhưng hắn có thể thấy một vật gì đó được người nó quăng ra ngoài, vẽ một đường vòng cung trước khi rơi tõm xuống mặt biển.
Chiếc trực thăng bay cao dần rồi mất hút ở phương xa. Trên cầu Thupha, ánh mắt Chấn Đông nhìn đăm đăm chỗ mặt biển nơi vật lạ rơi xuống.
Đó có thể là bất cứ thứ gì. Một mảnh rác, hay thậm chí là một cái smartphone còn mới nhưng đã lỗi thời. Và đó cũng có thể là một thứ gì đó tuyệt vời!
Đôi lúc, Chấn Đông cũng không hiểu nổi chính hắn. Điều gì khiến hắn rút điện thoại ra khỏi túi và gọi cho lão Ba? Một hi vọng? Một sự điên cuồng? Một sự xốc nổi?
-0-
Từ lúc liên lạc với lão Ba cho tới lúc Chấn Đông ngồi trên chiếc ghe của lão trong lúc lão thả lưới mất hơn nửa ngày. Việc Chấn Đông đang làm có thể xem như là mò kim đáy bể. Nhưng mỗi khi lão Ba than vãn, hắn luôn đáp lại rằng: "Nó rất nặng, và sẽ chẳng trôi đi đâu cả!"
Tất nhiên, hắn chẳng biết nó là cái gì, hay nó phải chăng thực sự nặng như hắn nói.
"Nếu nó thực sự nặng như cậu nói, vậy giờ hắn đã nằm im nơi đáy sông rồi." Lão Ba nói. "Lão đã già, không còn tráng kiện như xưa nữa. Mấy lá phổi của lão đây đã lẹp kép chẳng thể chứa được bao nhiêu không khí nữa rồi!"
Chấn Đông thừa biết lão Ba muốn nói gì. Hắn thở dài, sau đó bắt đầu cởi sạch quần áo.
"Cậu nên khởi động một chút trước khi lặn xuống. Lũ chuột rất đáng sợ, cậu biết đấy!"
Chấn Đông nghiến răng hì hục khởi động. Hoạt động của hắn khiến chiếc ghe lắc lư tợn, lắm lúc như sắp lật hẳn. Lão Ba ngồi ở mũi ghe, tay chống sào cười khì khì. Lão già đã có tuổi, phải, nhưng cơ thể tuy mỏng manh mà lại cứng cáp như cây sắt, nào có chút nào già yếu chứ.
-0-
Chấn Đông khởi động suốt mười phút. Rồi, hắn thận trọng lùi lại chỗ đuôi thuyền, khẽ gật đầu với lão Ba một cái trước khi ngửa người ngã xuống nước.
Lòng sông nơi cửa biển đục ngầu, phải khó khăn lắm Chấn Đông mới có thể phân biệt được phương hướng. Hắn lặn xuống, xuống nữa, cho đến khi chạm đáy. Việc mày mò tiếp theo sẽ mất thời gian, và đòi hỏi cả sự may mắn nữa. Thời gian thì Chấn Đông có rất nhiều, còn may mắn thì...
Tay Chấn Đông sờ soạn trên nền cát và đụng phải một hộp chữ nhật. Vỏ hộp bằng thép, trơn bóng lạnh lẽo. Linh cảm nói với Chấn Đông rằng hắn đã tìm thấy thứ mình muốn tìm.
-0-
Thứ mà Chấn Đông mang lên từ lòng sông là một bộ thẻ bài được đặt trong một hộp thiếc. Cái hộp tầm thường không có điểm gì đáng chú ý, đem bán đồng nát cũng chẳng bõ, được Chấn Đông nhét vào túi quần. Còn bộ thẻ bài...
Mẹ kiếp thật!
"Ấy! Cậu làm gì đấy?"
Lão Ba kêu lên khi thấy Chấn Đông ném đống thẻ lại xuống sông.
"Chí ít cũng bỏ lại vào hộp mà ném chứ!"
"..."
Những cái thẻ nhẹ tựa như chiếc lá, rời tay Chấn Đông không rơi ngay mà bay phất phơ chao liệng thấp dần. Chất liệu làm nên chúng thực sự tốt. Nhưng đến cùng cũng chỉ là mấy lá bài vớ vẩn mà thôi.
Hửm!
Lá thẻ bài cuối cùng dính chặt vào tay Chấn Đông. Hắn dùng sức vẩy cũng không thể khiến nó rơi khỏi tay được. Nơi thẻ bài dính vào tay, Chấn Đông cảm thấy càng lúc càng nóng, càng lúc càng bỏng rát. Hắn đã không còn thảnh thơi đứng nơi mũi thuyền hóng gió nữa mà đổi sang nửa ngồi nửa quỳ, tay trái ôm chặt lấy tay phải. Mặt mũi hắn nhăn nhúm trong đau đớn, còn ý thức thì càng lúc càng mờ mịt.
Khốn kiếp! Chấn Đông rủa một câu cuối cùng trước khi rơi hẳn vào bóng tối.
-0-
Không biết qua bao lâu.
"Cậu đã tỉnh!"
Chấn Đông gật đầu ngồi dậy. Hắn đang nằm trong một túp lều nhỏ bên trong bốc mùi hôi rình. Mùi tanh tưởi của cá kết hợp với mùi ẩm mốc của đống mùng mền, mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi thực phẩm ôi thiu.
"Nếu tôi chết trong cái lều này, dám cá phải ba mươi năm sau người ta mới phát hiện ra!"
Ánh mắt lão Ba hơi đảo. Đừng nói là Chấn Đông đã nói bậy trúng ngay suy nghĩ đen tối của lão già đó chớ. Hắn kiểm tra bàn tay phải. Vẻ mặt bất cần của hắn dần cau lại, sau cùng thì trở nên nghiến răng nghiến lợi.
"Cái con (@#$*&@(#!"
Lão Ba ném cho Chấn Đông một ánh mắt đồng cảm. "Nếu không phải lão ở cùng cậu suốt cả buổi sáng thì lão chắc chắn đã nghĩ rằng cậu mới xăm cho mình một cái hình, ờ, phải nói sao nhỉ, rất là dữ đấy!"
"Dữ cái con mẹ lão!"
"Cậu Đông! Lão đáng tuổi ông nội cậu đấy!" Lão Ba trách móc bằng cái giọng cười khì khì, nào có nửa điểm giận dỗi. Lão già đang cười khi người khác gặp họa. Một lão ngư dân khốn kiếp! Cái hình xăm khốn kiếp! Mấy cái thẻ bài khốn kiếp! Cả cái tính bốc đồng khốn kiếp của chính hắn nữa!
-0-
Thành phố Dana có mọi thứ. Một tiệm xăm hình đương nhiên không phải là ngoại lệ. Chấn Đông dừng xe trước cửa tiệm, một chốn tối tăm xập xệ khi nhìn từ bên ngoài. Khi đẩy cửa bước vào, không gian bên trong..., cũng tối tăm y vậy! Nhưng được cái là không khí thơm mát một cách đáng ngạc nhiên.
"Ê! Anh bạn muốn xăm hình hả!?"
Một gã gầy nhoẳng, trên người chi chít hình xăm, lan cả lên mặt lên cổ ngồi thụt hẳn trong một cái ghế bao sát tường lên tiếng hỏi. Chấn Đông đánh giá gã trong nửa giây rồi trả lời: "Không! Tôi muốn xóa hình xăm!"
"Anh muốn xóa hình xăm?" Có gì đó trong giọng nói của gã khiến Chấn Đông nghi ngại. Nhưng sự khác biệt quá nhỏ để Chấn Đông có thể diễn tả bằng lời. Hắn gật đầu xác nhận. Gã chủ tiệm chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Chấn Đông, run giọng hỏi: "Cho tôi xem cái hình xăm..., được chứ?"
"Dĩ nhiên rồi!" Chấn Đông đáp, trong lòng càng cảm thấy đáng nghi. Hắn đưa tay phải lên và xòe ra trước mặt gã chủ tiệm. Đây lẽ ra nên là một màn khá xấu hổ. Chấn Đông đã tin rằng hắn sẽ bị cười nhạo. Nhưng không, những gì đang diễn ra thì hoàn toàn khác hẳn. Ánh mắt gã chủ tiệm đăm đăm. Gã liếm môi, có vẻ vô cùng căng thẳng.
"Tôi..., anh..., tôi..." Gã nói mãi mà không thành lời. Khi Chấn Đông đang định cắt ngang gã thì có tiếng gót giày gõ lộp cộp trên bậc thang gỗ. Dõi về nơi âm thanh phát ra, Chấn Đông thấy một cặp chân dài miên man mang giày cao gót, sau đó là váy ngắn, áo thun siêu ngắn để lộ bụng, bó lấy gò ngực căng tròn. Hai cánh tay để trần, mang bao tay. Gương mặt cô gái xinh đẹp không tì vết, ánh mắt sắc sảo và nụ cười mỉm trên môi.
Cô gái xuống khỏi cầu thang, hướng lại phía Chấn Đông, đẩy gã chủ tiệm sang một bên và xăm soi hình xăm trên tay Đông. Thật lạ là Chấn Đông đã không thu tay lại. Những gì đang diễn ra vô cùng bất bình thường, và nếu Chấn Đông vẫn còn tỉnh táo, hắn lẽ ra đã nên rời khỏi đây, ngay lập tức!
Nhưng hắn không còn tỉnh táo nữa. Cô gái xem xét hình xăm của Chấn Đông, còn Chấn Đông thì xem xét cô. Mắt hắn dõi lên, xuống, rồi lại lên, xuống, lặp lại không chừng.
"Anh biết hình xăm trên tay mình là cái gì chứ?"
"Tôi..." Chấn Đông cuối cùng cũng lấy lại sự tỉnh táo. Hắn thu tay lại. Đối với câu hỏi, nếu thành thật, Chấn Đông sẽ trả lời là có. Hình xăm thiếu nữ trên tay hắn gọi là Kurome, một nhân vật nữ trong một Manga mà hắn từng đọc. Và, điều này cũng có nghĩa là hắn thừa nhận bản thân có đọc Manga. Một nguyên tắc vàng trong số độc giả Manga đó là, họ không đời nào thừa nhận điều này!
"Sao nó lại xuất hiện trên tay anh?" Cô gái tiếp tục hỏi.
"Điều đó có quan trọng không?" Chấn Đông hỏi lại, cũng âm thầm lùi lại một bước. Hắn càng lúc càng cảm thấy không ổn. Hắn cần phải rời khỏi nơi đây, tuy nhiên, chân cẳng hắn thì vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ, còn miệng thì hỏi lại rằng: "Cô tên là gì?"
"Mikasa!"
"Xin chào Mikasa! Tôi gọi là Ku!Ro!Me!" Chấn Đông dám thề hắn không phải người đã nói những lời này!
Toàn thân hắn nóng bừng! Với mỗi chữ Kurome, thân nhiệt hắn lại tăng thêm hàng chục độ! Đau đớn khiến hắn không thở nổi! Vô thức, hắn ngửa cố thét dài! Tiếng thét rời khỏi cổ họng hắn nghe vừa xa lạ vừa quen thuộc, và cao chói lói!
"Độ tương hợp chỉ là 10%! Dĩ nhiên là như vậy rồi!" Giọng Mikasa lẩm bẩm, từng chữ đều rõ ràng rành mạch.
Chấn Đông quỳ trên đất, ánh mắt khóa lên đôi chân của Mikasa. Hắn tỉnh táo lạ thường. Cơn đau, sự nóng bỏng, những tạp niệm, chúng đều đã biến đi đâu hết cả. Hắn nhìn rõ khoảnh khắc mũi giày cao gót của Mikasa đá về phía mình, và nhẹ nhàng ngửa người né tránh. Mượn thế, Chấn Đông đảo người bật dậy, tiện thể đáp trá một cú song phi thẳng đứng nhắm vào cằm của Mikasa. Mục tiêu của hắn khẽ nghiêng đầu xoay nửa vòng ra sau, tránh khỏi cú đá.
Chấn Đông và Mikasa đứng đối diện nhau, ánh mắt chăm chú quan sát đối phương. Sau lưng Mikasa, trên sàn nằm một thân người bất động. Máu chảy loang lổ từ cổ anh ta, đọng dần thành vũng.
Qua chừng một phút, Mikasa là người lên tiếng trước: "Cậu đã ném đi những thẻ bài khác có phải không?"
"Cô đã biết!" Chấn Đông đáp lời.
"Tôi đã biết!" Mikasa gật đầu. "Và lí do thì rất đơn giản..., vũ khí của tôi đã rời khỏi vỏ còn trong tay cậu vẫn không có gì cả."
Trong tay Chấn Đông quả thực không có gì cả. Nhưng còn trong tay của Mikasa? Thấy ánh mắt của Chấn Đông, Mikasa mỉm cười và khẽ nghiêng mình. Lúc này, Chấn Đông mới thấy trong tay Mikasa quả thực đang nắm một cặp song kiếm. Trên một trong hai lưỡi kiếm hãy còn đọng một giọt máu đỏ.
Chấn Đông không ngạc nhiên, nhưng lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi tự bao giờ.
Cặp song kiếm mỏng như cánh ve và sắc bén hơn cả dao cạo trong tay Mikasa lóe lên rồi biến mất. Cô gái giơ cao hai tay và chậm rãi lùi lại. Khi hình bóng của cô đã lùi hẳn vào trong bóng tối của cửa tiệm, cô cúi chào Chấn Đông một cách đầy quý phái: "Hẹn gặp lại!"
Trong tiệm xăm chỉ còn lại Chấn Đông một người. Hắn đứng như trời trồng, vẫn chưa thể tiêu hóa hết mọi việc. Chỉ khi có tiếng còi xe cảnh sát lanh lảnh vang lên, hắn mới lại hoàn hồn. Tiếng xe cảnh sát đỗ lại ngay trước cửa. Chấn Đông đảo nhìn một lượt khung cảnh trong tiệm, sau đó phóng về phía cầu thang. Nhưng có hai việc đã xảy ra lúc ấy khiến ý đồ bỏ trốn của hắn không thể trở thành hiện thực. Thứ nhất, cảm giác nóng bừng lại xuất hiện. Và thứ hai, hắn trượt chân lên máu, rất nhiều máu.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile