TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 50

Chủ đề: Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #21
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 21 – Hỏi núi xanh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đến đỉnh Thục sơn, chung quanh một khoảng mênh mang.

    Trời chiều đã từ từ chìm xuống trong màu đỏ thẫm còn sót lại, đẹp đến mức giống như một động tác tay tuyệt sắc.

    Phương đại hiệp đã lên tới đỉnh núi, mây mù trên núi mạnh và gấp, y chỉ cảm thấy tim đập nhanh, choáng váng một lúc. Núi sâu không thấy đáy, mây sâu không biết nơi, y đứng trong chiều tà như máu, lại phảng phất mơ hồ nhìn thấy mỹ nhân ngày trước, tình ý ngày xưa.

    Sắc núi xanh xanh.

    Y phải làm thế nào mới có thể gặp lại nàng?

    Nàng còn sống không?

    Nhưng y vẫn còn sống.

    Y có thể hỏi ai? Người kia phương nào?

    Hỏi núi xanh? Núi không trả lời.

    Mây trắng không đáp lại.

    Chiều tà một màu đỏ hỗn loạn, chỉ có những con quạ hoàng hôn và chim nhạn bay về, không có một câu đáp lại.

    Thế nhân không biết cái khổ của bóng dáng đơn côi. Người khác cho rằng y đã danh lừng thiên hạ, danh thành lợi tựu, danh cao vọng trọng, danh chấn giang hồ, trong lòng thường cười vui, tự tại tự đắc, tiêu dao khuây khoả, vui vẻ vô cùng, muốn gì có đó, muốn gì được nấy, nhưng bọn họ làm sao biết cái khổ của chim nhạn rời bầy? Nào biết được bi thương mất bạn đèn trơ?

    Núi tàn mộng thật, trời chiều hùng vĩ, một thanh Kim Hồng thoáng đã mòn; tài hoa bộc lộ, hùng tâm vạn trượng, hồng nhan chưa già ân đã tuyệt. Đền một khúc Ai Giang Nam, để tiếng bi thương hát đến già; ca một bản Bi Hồi Phong, nhìn trần thế đang trong điên đảo.

    Tại khoảnh khắc này, trong lưới kiếp của cảm tình, y tình nguyện là một người mù.

    Chuyện này khiến y nhớ đến người mù vừa rồi.

    Người nọ tuy mù, nhưng lại giống như một vị trí giả. Y chẳng hề buồn bã vì không nhìn thấy, ngược lại giống như nhìn thấy càng nhiều, càng tinh, càng thật, càng rõ ràng, càng đặc biệt hơn người khác.

    Cho nên y hỏi Cao Tiểu Thượng:
    - Người mù vừa rồi, có phải là một trong hai đại hộ pháp bên cạnh Gia Cát tiên sinh, Đối Thần?

    Cao Tiểu Thượng ngẩn ra, cũng giật mình, bèn nói:
    - Ngài không nói con cũng không để ý… Xem ra, y thật sự có khả năng là Đối Thần Hạng Phi Mộng. Nhưng tại sao y lại xuất hiện ở đây?

    Phương Ứng Khán nhìn về một nơi.

    Hắn nhìn rất chuyên chú, giống như nơi đó thứ đáng để hắn nhìn đi nhìn lại.

    Nhưng câu trả lời của hắn lại rất bất đắc dĩ:
    - Ta cũng không biết tại sao hắn lại ở đây.

    Sau đó hắn nhìn về Nhậm Oán.

    Nhậm Oán vội vàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói:
    - Sau khi chúng tôi phát hiện trên núi có bóng tiên, từng mấy lần tự mình tuần tra, lại phái người canh giữ, nhưng vẫn không biết Đối Thần lại ở trong núi.

    Phương Ứng Khán vẫn đang nhìn thứ mà hắn nhìn, chỉ lạnh nhạt nói một câu:
    - Các ngươi phụ trách trông chừng núi này, nhưng ngay cả một người mù cũng không phát hiện được. Xem ra, Đối Thần đã ở đây, cho dù Thác Quỷ vừa câm vừa điếc kia cũng có mặt, các ngươi cũng sẽ không chú ý đến?

    Nhậm Oán lập tức cúi đầu, giọng nói hơi run rẩy:
    - Ty chức thất trách, sơ ý lơ là…

    Phương Ứng Khán còn đang nhíu mắt nhìn một thứ, chỉ lạnh giá hỏi:
    - Như vậy, người vừa điếc vừa mù vừa câm, không phải là Đối Thần Hạng Phi Mộng, Thác Quỷ Thi Toán Liễu, mà phải là Nhậm Lao, Nhậm Oán các ngươi mới đúng.

    Lần này Nhậm Oán không chỉ cúi đầu, ngay cả tay cũng rũ xuống thẳng tắp, mặt đỏ lên, nhìn giống như sắp khóc, ngập ngừng nói:
    - Ty chức đáng chết, tội đáng chết vạn lần…

    Cự hiệp nhìn thấy cũng khó chịu thay hắn, liền thản nhiên nói một câu:
    - Vậy cũng không sao cả. Núi này mọi người đến được đi được, ai có thể cấm người khác vào núi ra núi. Lại nói, gặp phải cao nhân như Đối Thần, Thác Quỷ, cho dù là Nhậm Lao, Nhậm Oán cũng không ngăn được bọn họ. Chẳng lẽ ngay cả cao thủ như Quan Thất xuất hiện trong núi, cũng có thể trách người canh giữ bất lực sao. Bỏ đi, chỉ cần không làm trở ngại chuyện kia là được.

    Mọi người đều biết cự hiệp đang nói giúp Nhậm Oán, Nhậm Lao. Y nói một câu như vậy, cũng giống như miễn sự trừng phạt của Phương tiểu hầu gia với hai người này, cũng hiểu được “chuyện kia” mà y nói là chuyện gì.

    Bọn họ chính là đến vì chuyện này.

    Phương Ứng Khán chợt cười cười, giọng nói tràn đầy tình cảm thân thiết:
    - Nghĩa phụ, người không sao chứ?

    Cự hiệp ngẩn ra, nói:
    - Ta không sao. Không phải còn lên núi à?

    Phương Ứng Khán nói:
    - Nhưng mà, ngón tay của nghĩa phụ đang run rất mạnh.

    Cự hiệp cười:
    - Có lẽ là do những năm gần đây ít lên núi? Không sao cả.

    Lúc này y mới phát hiện tiêu điểm của ánh mắt Phương Ứng Khán.

    Hóa ra Tiểu Khán đang chú ý đến tay của y, cho nên phát hiện ngón tay của y đang run cầm cập.

    Phương Ứng Khán nghe vậy, dường như thư thái, nói:
    - Từ nơi này đi lên, cũng chỉ có đỉnh Chiết Hồng thôi.

    Cự hiệp lẩm bẩm:
    - Đỉnh Chiết Hồng?

    Phương Ứng Khán thành khẩn nói:
    - Đúng. Mấy lần bóng dáng của nghĩa mẫu thoáng hiện trước hoàng hôn, ch1inh là ở nơi đó.

    Cự hiệp thở dài một hơi, kiên quyết nói:
    - Được, vậy chúng ta trèo lên đỉnh đi.

    Đỉnh núi kia rất cao, cao một cách kiêu ngạo.

    Thế núi như một kiếm chỉ trời, một mình dừng sững đứng thẳng, bên cạnh giống như không núi.

    Trên đường nhỏ lên núi, bọn họ lại gặp phải một người.

    Một người toàn thân mặc áo bào đen.

    Người này hiển nhiên đang chờ, hơn nữa còn đang khổ công chờ đợi.

    Hắn đang khổ công chờ bọn họ tới, giống như đã đợi rất lâu rất lâu, đã chờ đến mức không kiên nhẫn được nữa rồi.

    Hắn vừa thấy Phương Ứng Khán, liền chắp tay; vừa thấy Mễ Thương Khung, liền ôm quyền; vừa thấy Phương cự hiệp, lúc này mới vái dài đến đất, cách núi khom người gọi:
    - Có phải Phương cự hiệp không?

    Cự hiệp mỉm cười đáp lại, nhân cơ hội hơi thở gấp ổn định, lại nghe hán tử đen nhánh kia khàn giọng nói:
    - Vừa rồi ta lại nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của tôn phu nhân.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Bến,daitango,glook,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Thiên Nhai Hành,Tiếu ngạo,Tieu Lan,Trường Minh,tuyetam,Vô__Tình,Đơn bước,
  3. #22
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 22 – Đa tình nên cười ta không sinh tóc bạc

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Hán tử kia chính là “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã.

    Nguyên lai chuyện là như sau.

    Trong khoảng thời gian Phương cự hiệp lãnh tụ võ lâm, đang lúc quốc gia dụng binh, chống lại ngoài xâm, mà đạo tặc phản dân lại thừa loạn nổi lên khắp nơi. Phương cự hiệp liền dùng võ học tuyệt thế, năng lực cái thế và danh vọng hơn người, hô một tiếng lập tức bốn phương hưởng ứng, tổ chức các lộ cao thủ võ lâm, hảo hán giang hồ, giết địch dẹp cướp, cứu tế thế nhân.

    Người luyện võ chân chính, chính là để vệ quốc an bang, tế thế cứu dân.

    Trong đoạn ngày tháng này, phu nhân Vãn Y của cự hiệp từng có một dạo thay chồng quản lý đại cục võ lâm Trung Nguyên, thống lĩnh các tổ chức Phụ Phụ Uy Vọng bang, Kim Tự Chiêu Bài, Lão Tự Hiệu, cũng quản lý điều động một cách chỉnh tề ngăn nắp, phồn vinh phát triển. Phương Ứng Khán cũng xin nghĩa mẫu cho đi đánh giặc, muốn trực tiếp ảnh hưởng đến kinh sư triều chính, do đó được phái đi kinh thành mở rộng sức ảnh hưởng của Kim Tự Chiêu Bài. Không ngờ, kết quả là Phương Ứng Khán đã liên kết với thế lực nội thích và thái giám trong cung đình, hợp thành Tập đoàn Hữu Kiều, trở thành một trong ba thế lực võ lâm tại kinh thành hiện nay, hơn nữa còn có xu thế hậu sinh khả úy, độc chiếm ngôi đầu.

    Có điều với sức một mình Hạ Vãn Y, dù sao cũng không thể chiếu cố chu đáo được. Hơn nữa vì lo nghĩ quá mức, trong khi những cao thủ cấp bậc nguyên lão từng xây dựng sự nghiệp, kề vai chiến đấu với cự hiệp trước kia, phần lớn đã theo đại hiệp đi tiền tuyến biên cương vì nước giết địch, đối kháng ngoại xâm, còn lại đám người mới và tinh anh thì phải ứng phó với các lộ nhân vật tà phái thừa loạn nổi lên, đục nước béo cò, đương nhiên rất hao phí tâm lực.

    Phương phu nhân cũng không có dã tâm, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn buông tay, muốn nghỉ ngơi.

    Nàng chỉ muốn trải qua năm tháng ân ái bình yên, cùng với cự hiệp tiêu dao tự tại, như hình với bóng.

    Nàng nhìn trời chiều, cảm thấy đỏ hơn cả lửa, đỏ tươi hơn hoa, ráng đỏ hơn máu. Nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, tựa vào bờ vai rộng rãi vững chắc của trượng phu, ngắm nhìn ánh tà dương vô hạn tỏa sáng trong khoảnh khắc. Có lẽ đó chính là thiên trường địa cửu, biển cạn đá mòn.

    Cho nên nàng giao phần lớn công việc cho môn hạ đệ tử và người mới xử lý, từ đó có rất nhiều đệ tử xấu xa thừa dịp làm loạn, bòn rút lợi ích.

    Sau đó Phương phu nhân đến kinh sư để tập hợp nhân thủ, con nuôi Phương Ứng Khán muốn giữ nàng lại, hi vọng nghĩa mẫu có thể ở lại kinh thành bình yên hưởng phúc, chuyện bên ngoài cứ giao cho hắn xử lý là được.

    Phương phu nhân cũng muốn Phương Ứng Khán lập công dựng nghiệp, vì vậy mới buông tay để hắn dẹp yên một chút phân tranh giang hồ. Nhưng Phương tiểu hầu gia vừa ra giang hồ lại sát tính quá mạnh, rất nhanh đã giành được danh hiệu “Thần Thương Huyết Kiếm tiểu hầu gia”, nhưng cũng chọc phải một số đại bang, đại phái, đại thế gia hùng mạnh trong võ lâm, muốn đối phó với hắn.

    Đầu tiên là hảo thủ của Lão Tự Hiệu Ôn gia, cảm thấy Phương Ứng Khán hành động quá đáng, muốn “giáo huấn” hắn một chút.

    Sau đó là cao thủ của Thục Trung Đường môn.

    Bọn họ truy sát Phương Ứng Khán, thậm chí đuổi đến tận kinh thành.

    Phương phu nhân dĩ nhiên phải che chở con nuôi của mình.

    Nàng đành phải ra mặt hóa giải.

    Nàng còn mời cả Gia Cát tiên sinh và môn sinh đắc ý của y đến để hòa giải.

    Nghe nói, cao thủ của Lão Tự Hiệu và Đường môn không chấp nhận hòa giải, còn hạ kịch độc với nàng.

    Phương phu nhân trúng độc, tin tức rất nhanh truyền đến tai Phương cự hiệp.

    Vừa lúc binh họa ở chỗ cự hiệp tạm thời lắng lại, Phương cự hiệp nóng lòng nhớ nhà, lập tức phong trần mệt mỏi trở về kinh sư, thăm hỏi ái thê.

    Nhưng Phương phu nhân đã si si ngốc ngốc, thần trí không rõ.

    Vì vậy cự hiệp lập tức rời kinh, cầu xin tranh chấp với cao thủ Đường môn, muốn lấy được thuốc giải. Bởi vì Đường môn không thừa nhận chuyện này, gần như đã gây lên một trận mưa to gió lớn trong giang hồ. May mắn là được các lộ danh nhân võ lâm điều đình, cự hiệp cuối cùng gián tiếp lấy được thuốc giải từ chỗ hảo thủ của Hạ Tam Lạm Hà Gia.

    Nhưng khi y vất vả trở lại kinh thành, tất cả đã muộn.

    Ái thê đã hương tiêu ngọc vẫn.

    Nghe nói, Hạ Vãn Y vì không chịu nổi độc lực giày vò, lại mất đi bản tính, phát điên một đường chạy lên núi cao, đi lên đỉnh Chiết Hồng. Phương Ứng Khán nghe tin kinh hãi, cùng với đám người Mễ công công toàn lực đuổi lên Thục sơn, tiếc rằng đã chậm một bước.

    Bọn họ tận mắt nhìn thấy Vãn Y phu nhân tung người nhảy xuống vực sâu vạn trượng, muốn cứu cũng không kịp.

    Bên vách đá còn có một đôi giày và một chiếc khăn của Phương phu nhân, trên khăn thêu một đôi uyên ương, hai con tiên hạc, còn phát ra mùi thơm dịu của hoa đồ mi.

    Tại sao nàng lại đi tìm chết?

    Nàng lại không kịp đợi Phương cự hiệp trở về chữa trị cho nàng.

    Trên khăn còn thêu mấy chữ “thiên trường địa cửu đã từng sở hữu”.

    Phương cự hiệp chạy về kinh sư, từ đó cảm thấy trời đất diệt tuyệt, vạn sự như không, chỉ lẩm bẩm tám chữ trên khăn kia.

    Gia Cát tiên sinh từng dùng chuyện này khuyên bảo y:
    - Đã từng sở hữu, không bằng tự do. Bây giờ tôn phu nhân đã tự do tự tại, ít nhất cũng tốt hơn so với trải qua những ngày tháng khó khăn nguy hiểm trong lồng giam mật thất của nhân sinh.

    Truy Mệnh cũng nhân cơ hội nói một lời hai nghĩa:
    - Thiên trường địa cửu, không bằng uống rượu. Có lẽ đối với tôn phu nhân, chuyện này cũng là một sự giải thoát.

    Cự hiệp lại không uống rượu, bởi vì rượu không tiêu được nỗi sầu của y.

    Y phải đối mặt với sự bi thương của mình.

    Y dùng đau đớn của sự tỉnh táo để nhớ nhung ái thê của mình.

    Y nhìn di vật của nàng, nghĩ đến những ngày tháng cùng trải qua, nhớ đến giọng nói và dáng điệu của nàng, lúm đồng tiền và tiếng kèn tiếng sáo.

    Cho đến một ngày, y bỏ lại tất cả, không để ý tới chuyện giang hồ nữa.

    Y rời khỏi kinh sư.

    Chỉ vào ngày giỗ của ái thê hàng năm, y mới trở lại bái tế nàng.

    Mấy năm gần đây, y thậm chí cũng không trở lại nữa.

    Bởi vì y nhớ đến nàng là ở trong lòng.

    Bái tế nàng là chuyện mà y làm mỗi ngày, mỗi lúc, mỗi khắc. Giống như thật lòng bái thần không nhất định phải đến miếu, thành kính chay tịnh không nhất định phải chọn ngày đầu năm.

    Y không tiều tụy, cũng không quá gầy gò, thậm chí còn hơi phát tướng.

    Đa tình cũng không cười y sớm sinh tóc bạc… ngược lại còn chế nhạo y không sinh tóc bạc.

    Mái tóc của y vẫn màu đen.

    Nhưng chỉ có trong lòng y biết, khi nàng nhảy xuống vực sâu, y cũng đã tiến vào địa ngục.

    Nàng chết rồi, y cũng không còn sống nữa.

    Y vẫn sống, là vì một hi vọng có lẽ vĩnh viễn không được như ý nguyện.

    Y mong đợi kỳ tích, đó là nàng vẫn sống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Thiên Nhai Hành,Tiếu ngạo,Tieu Lan,Trường Minh,tuyetam,Vô__Tình,Đơn bước,
  5. #23
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 23 – Làm sao gặp được nàng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đi khắp núi xanh người chưa già.

    Nhưng người cũng chưa về.

    Phương cự hiệp trôi giạt chân trời.

    Nhưng tâm của y đã cùng ái thê rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.

    Cho dù y đi vạn dặm, đi phương bắc, ra biên cương, vào đại mạc, qua ngàn cánh buồm đều chẳng thấy, chọn hết cành đông chẳng chịu dừng, nhưng sinh mệnh của y vẫn ở trên ngọn núi xanh này, cũng không rời đi, vẫn luôn tìm tìm kiếm kiếm, giống như con dơi không quên bay về hang núi nơi nó cư trú, giống như chim én luôn luôn bay về chiếc tổ mà nó xây nên.

    Sau đó, cuối cùng y đột nhiên nhận được tin tức do con nuôi ở phương xa đưa tới.

    Tin tức là lại nhìn thấy Vãn Y.

    Sự tình là như sau.

    Nghe nói người đầu tiên phát hiện Vãn Y vẫn còn “sống ở nhân gian”, hoặc “mọc cánh thành tiên”, đó là con nuôi Tiểu Khán.

    Lúc hắn bái tế nghĩa mẫu, lại nhìn thấy người mà bọn họ bái tế vẫn còn sống… ít nhất là chợt hiện ra trước mắt.

    Phương Ứng Khán luôn có lòng hiếu thảo.

    Hơn nữa đối với chuyện sơ ý khiến nghĩa mẫu tìm chết, hắn vẫn luôn hết sức áy náy, vô cùng khó chịu.

    Hắn thậm chí còn bày tỏ với cự hiệp muốn chết theo, lần đó cự hiệp đã cho hắn tám cái bạt tai, mới có thể khiến hắn từ trong bi phẫn bi thương trấn định lại.

    Người đã chết rồi, chôn theo có ích lợi gì.

    Cho nên vì bù đắp sự áy náy trong lòng, Phương Ứng Khán không chỉ lập tế đường cho nghĩa mẫu tại Bất Giới trai, còn thường xuyên mang giấy tiền, đèn nến, gia súc, rượu lễ, ngũ quả, không ngại bôn ba lên núi, đến nơi nghĩa mẫu chết quỳ xuống bái tế, khóc lóc đổ lệ, cho đến khi trời chiều hạ xuống mới lưu luyến rời đi.

    Vì vậy người ở kinh sư đều lưu truyền, Phương tiểu hầu gia mặc dù lòng dạ độc ác, dễ trở mặt vô tình, nhưng lại rất cung kính trung thành với nghĩa phụ, chí hiếu chân thành với nghĩa mẫu.

    Chuyện này đã trở thành “điểm đáng khen” của Phương tiểu hầu gia.

    Thế nhưng lần đó, trên núi đang có mưa phùn, lại có ánh chiều tà chiếu nghiêng nghiêng. Sau khi Phương Ứng Khán bái tế xong, từ từ đứng lên, đang định xuống núi, đột nhiên liếc thấy nơi mây mù mê mang có bóng sáng chợt lóe lên.

    Chỉ chợt lóe lên, sau đó biến mất.

    Nhưng như vậy đã khiến Phương Ứng Khán há miệng muốn kêu lên.

    Đó là một tiếng gọi nhều lần thúc giục…

    “Nghĩa mẫu!”

    Nhưng hắn lại không hô ra miệng, kêu không thành tiếng.

    Chẳng phải nghĩa mẫu đã nhảy núi tự vận sao?

    Nhưng đó quả thật giống như bóng dáng xinh đẹp của nghĩa mẫu, giống như một dáng múa phiêu dật, theo bóng mưa và ánh mặt trời, bỗng chốc lướt qua khe núi biển mây, lay động một cái, giống như ra hiệu từ biệt, như hoa sen hoa thủy tiên chợt nở rộ rồi tàn đi, khiến người ta không kịp kinh ngạc thán phục một lần.

    Phương Ứng Khán hoàn toàn ngẩn ra.

    Sao lại gặp được người!

    Sau lần kỳ ngộ này, hắn cũng không “lập tức” thông báo cho nghĩa phụ.

    Bởi vì hắn cho rằng đó chỉ là ảo ảnh, mình thường hay suy nghĩ nên mới chợt sinh ảo giác. Nếu kinh động đến nghĩa phụ quá sớm, chỉ khiến y càng phân tâm lo lắng.

    Cho dù nghĩa mẫu vẫn còn sống, cũng không thể nào xuất hiện giữa khe núi cheo leo hiểm trở như vậy. Nơi đó trên không tới trời, dưới không tới đất, chẳng những với khinh công của nghĩa mẫu không thể làm được điểm này, ngay cả tuyệt thế võ công của Phương cự hiệp cũng không làm được.

    Có thể làm được điều này, trừ khi không phải là người, mà là thần tiên.

    Nếu là thần tiên, vậy càng không cần thông báo cho cự hiệp, bởi vì dù sao nghĩa mẫu vẫn chết rồi.

    Bất kể thăng tiên hay thành quỷ thì đều đã chết, không còn là người nữa.

    Đã không phải là người, vậy còn gặp làm chi? Đâu còn gặp lại được nữa?

    Sau đó Phương Ứng Khán suy nghĩ.

    Hắn cho rằng đó chỉ là ảo giác trong lúc tâm tư ngơ ngẩn. Lúc ấy có biển mây, còn có mưa bụi, lại vừa lúc có ráng chiều sót lại, có thể vì vậy mà huyễn hóa ra cảnh tượng trong lòng mình tưởng niệm. Tại Nga Mi Kim Đỉnh, Giang Tây Lư Sơn, không phải cũng thường có loại phật quang huyễn tượng này sao?

    Thế nhưng không lâu sau, Hắc Quang Thượng Nhân lên núi tu luyện pháp thuật… mặc dù không ai biết hắn tu luyện pháp thuật gì (hay là là yêu thuật?), rốt cuộc có pháp thuật hay không, hoặc là chỉ luyện võ công. Có điều phàm là luyện tiên luyện đan, tu đạo tu pháp, nhất định sẽ lên núi, ẩn vào trong rừng, mới có thể “tu thành” công pháp chính quả. Có lẽ, một khi để thế nhân tận mắt nhìn thấy, không xem là kỳ lạ, cũng sẽ không thành pháp thuật nữa? Hắn lại trông thấy Vãn Y phu nhân trên Thục sơn.

    Trước kia hắn từng có một dạo làm phó lâm chủ của Ác Nhân lâm, một trong ba đại tuyệt địa của võ lâm, xem như là có duyên xưa, cũng có hận cũ với Phương cự hiệp. Nhưng khi đó công lực của hắn còn cách cự hiệp quá xa, căn bản không thể nảy sinh ý niệm trả thù.

    Nhiều năm qua, hắn đã có danh có lợi, trở thành quốc sư cao quý, càng không muốn nhắc đến chuyện xưa tích cũ, báo thù rửa hận nữa.

    Nhưng hắn chắc chắn nhận ra vợ chồng Phương cự hiệp.

    Trong một lần luyện công (nghe nói là đang mưa to gió lớn), hắn đột nhiên nhìn thấy, trong lưới mưa trùng trùng, có một người đẹp đứng thẳng ở khe núi lơ lửng giữa trời, như có như không, xa xôi trước mắt, xoay người một cái trong mưa, bay nghiêng mà đi, lại không thấy nữa.

    Hắc Quang Thượng Nhân chấn động.

    Sau khi xuống núi, hắn đã kể chuyện này với Phương Ứng Khán.

    Nghe hắn nói xong, Phương Ứng Khán cảm thấy đã đến lúc thông báo cho nghĩa phụ.

    Sau khi Phương cự hiệp được biết chuyện này, lập tức đi đến kinh sư.

    Một đường đánh ngựa, trong lòng cự hiệp chỉ có bốn chữ.

    Để ta gặp nàng, để ta gặp nàng!

    Trong lòng cũng chỉ có một kỳ vọng.

    Nàng vẫn còn sống, nàng vẫn còn sống!

    Y còn có một ý nghĩ đoạn tuyệt.

    Cho dù nàng đã chết, cũng cho ta gặp lại nàng một lần. Chỉ cần biết dưới suối vàng có thể gặp nhau, ta sẽ cam tâm tình nguyện cùng chết với nàng.

    Dọc theo đường đi, trong lòng y còn lặp đi lặp lại, nhiều lần gọi một cái tên.

    Vãn Y, Vãn Y!

    Do đó, y vào kinh dạy bảo con cái là một chuyện quan trọng, nhưng muốn tìm thê tử đã mất càng là một đại sự.

    Hôm nay, y không tiếc trở lên núi xanh, trèo lên đỉnh cao, chính vì muốn tìm kiếm thê tử đã mất. Hơn nữa sau khi y tới kinh sư, lại từ trong miệng con nuôi biết được một chuyện.

    Bởi vì Phương Ứng Khán từng thấy nghĩa mẫu hiện thân, cho nên trong lòng không yên, thường kiếm cớ lên núi tìm kiếm. Sau một lần bái tế, đột nhiên lại thấy nghĩa mẫu chợt xuất hiện trên đỉnh Chiết Hồng, giống như hoa rơi khắp chốn phồn hoa tuyệt mỹ rời đi, kéo theo một vệt cầu vồng rực rỡ trên đỉnh núi.

    Nói đến đây, Phương Ứng Khán lại khóc.

    Nghe đến đây, Phương cự hiệp cũng khóc.

    Đổ lệ, khóc không thành tiếng.

    Khóc không thành tiếng là thương tình nhất.

    Thương tình luôn là người si tâm.

    Người si vì đạo không câu thúc.

    Người si vì kiếm sát tính mạnh.

    Người si vì tình nhớ khó quên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Thiên Nhai Hành,Tieu Lan,Trường Minh,tuyetam,Vô__Tình,Đơn bước,
  7. #24
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 24 – Muốn gặp nàng khó khăn như vậy

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Muốn gặp nàng khó khăn như vậy.

    Trong lòng cự hiệp thầm nhủ câu này.

    Những năm gần đây, y nhìn thấy một thứ gì đó lẻ loi, cho dù là chim nhạn, chim én, ngôi sao, đám mây, chiếc lá, đều bất giác đọc lên câu này.

    Sau khi Vãn Y nhảy xuống núi, y từng đi qua núi mấy lần, muốn tìm hài cốt của nàng.

    Thế nhưng không có, không tìm được.

    Phương Ứng Khán phát động nhân thủ của hắn đi tìm, cũng không tìm được.

    Núi quá cao, khe quá sâu.

    Nhảy xuống như vậy, mờ mịt mênh mông, tan xương nát thịt, mặt người không biết ở nơi đâu.

    Không tìm được nên ưu tư, nhưng vẫn có một tia hi vọng…

    Chẳng lẽ nàng còn chưa chết?

    Nhưng muốn gặp nàng lại khó khăn như vậy!

    Cự hiệp thường nhớ đến ngày xưa lúc mình mới ra giang hồ gặp được nàng, từ tranh đấu trở thành vợ chồng, từ tranh phong trở thành tình lữ, bóng tơ dày đặc đeo bám thần hồn, ngơ ngẩn không thôi.

    Y vốn không muốn lên núi, không định lên núi, nhưng y không thể không đi.

    Lên núi là để gặp nàng.

    Muốn gặp nàng, sao lại khó khăn như vậy!

    Phương Ứng Khán có cảm tình sâu sắc với nghĩa mẫu, đây cũng là chuyện đương nhiên.

    Khi còn nhỏ hắn bị mẹ ruột Lão Long Bà vứt bỏ, thân thể vốn gầy yếu nhiều bệnh. Nghĩa mẫu đã hết lòng chăm sóc cho hắn, nấu nước sắc thuốc, từng li từng tí. Bởi vì nghĩa mẫu đặc biệt yêu thương hắn, cho nên môn hạ đệ tử, các lộ thân hữu cũng nhìn hắn với con mắt khác, chiếu cố nhiều hơn. Nói cách khác, nếu không có thân tình của nghĩa mẫu, có lẽ hắn đã không nổi sống rồi.

    Hắn còn nhớ lúc bị hen suyễn, có lần đờm nghẹn ở cổ họng, khiến hắn không hít thở được, các thầy thuốc đều bó tay, mắt thấy không thể sống được nữa. Nghĩa mẫu lại kịp thời trở về, dùng “Úy Thần chỉ” giúp hắn xoa bóp, đả huyệt thông mạch, còn tự mình dùng ngón tay trắng thon thon móc ra một khối đờm đặc lớn từ trong cổ họng của hắn.

    Nàng đã cứu sống hắn.

    Đến bây giờ, hắn vẫn nhớ được hình ảnh ngón tay mỹ lệ của nàng dính một ngụm đờm của hắn.

    Một lần khác cũng là vì Phương Ứng Khán từ nhỏ thân thể yếu ớt, tập võ không xong, không phải đối thủ của đồng môn. Hắn phiền muộn không vui, đồng môn sư huynh đệ lại âm thầm cười cợt. Trong lòng hắn hiểu rõ, chợt sinh ra ý niệm từ bỏ tương lai.

    Nhưng nghĩa mẫu giống như nhìn ra tâm tư của hắn, đêm khuya đến phòng hắn, khuyên hắn một phen, có một đoạn nói như sau:
    - Luyện võ cũng giống như tất cả sự nghiệp vĩ đại trên thế gian, đều không thể một sớm một chiều. Nhìn vào quá trình dài phấn đấu, tất cả ngăn trở và đả kích cũng có thể là một loại tích lũy của thành công, xác định mục tiêu và dửa chữa đường hướng. Còn từ cái nhìn ngắn ngủi, khó khăn và sai lầm càng là một sự điều chỉnh và chiêm nghiệm. Chỉ có kẻ sợ thất bại mới sẽ thất bại, còn người xem thất bại là thầy thì nhất định sẽ thành công. Chỉ có thành tựu không dễ dàng mới trở thành đại thành đại tựu. Con không đủ khí lực cường tráng như người khác, vậy có thể luyện một số võ công dùng xảo thắng mạnh, dùng bốn lượng đẩy ngàn cân. Kim tuy nhỏ nhưng vẫn có thể đâm vào xương tủy, kiếm tuy dài nhưng mũi nhọn chỉ một đường. Hổ có thể vồ người, ưng có thể mổ người, con bọ con muỗi vẫn có thể đốt người hút máu. Nếu con muốn có sức lực giống như đồng môn, vậy cũng chỉ là một môn đồ họ Phương mà thôi. Muốn luyện thì phải từ trong võ công tiếp thu ở chỗ nghĩa phụ, cảm ngộ ra đặc sắc thích hợp với mình. Đừng quên, trước kia nghĩa phụ của con vừa ra giang hồ, võ công cũng không bằng người khác. Y cũng từng tự ti tự thấy đáng thương, nhưng quyết không từ bỏ, nghiến răng chảy máu, đánh lên từ từng tầng, từng cuộc, từng lần, từng trận chiến dịch, cuối cùng có được thành tựu phi phàm như hôm nay. Thử nghĩ, lúc đó có thể người cũng sinh ra ý niệm như con, có thái độ như con hiện giờ, nhưng nếu người từ bỏ, nào có Phương cự hiệp một trụ cột vững vàng trong võ lâm như hôm nay.

    Lời này khiến cho Phương Ứng Khán một lần nữa phấn chấn, khổ học rèn luyện, cố gắng tu bổ khuyết điểm của mình, tận lực phát huy ưu điểm của mình, cuối cùng võ công nổi bật đồng môn, vượt trội đồng lứa.

    Nhưng một lần “đả kích” khác lại ập đến.

    Đó là một cuộc “yêu đương”.

    Yêu đương chết người.

    Sự kiêu ngao và tuấn tú của Phương Ứng Khán khiến không ít cô gái trong môn sinh lòng ngưỡng mộ, sự tài tình và cao ngạo của hắn càng khiến không ít hiệp nữ trên giang hồ cảm mến.

    Nhưng hắn lại không động dung.

    Hắn giống như còn yêu bản thân hơn chú ý đến nữ nhân trên thế gian.

    Nhưng chỉ có một cô gái khiến hắn động tâm.

    Cô gái này gần như còn thông minh hơn hắn, cũng dường như còn tự cao hơn hắn. Cô gái này so còn đẹp hơn sương, còn trong hơn tuyết, trong sương có hương ngầm, trong tuyết càng phong lưu.

    Huống hồ nàng có điểm giống một người.

    Nghĩa mẫu!

    Năm đó Vãn Y là mỹ nhân có tiếng trong võ lâm.

    Năm tháng thúc giục con người, hồng nhan nháy mắt đã già. Nhưng người đẹp quá thời Vãn Y không phai màu giảm sắc, ngược lại còn tăng thêm một loại điềm đạm xinh đẹp động lòng người.

    Vì vậy, phu nhân Phương cự hiệp khi đó vẫn là một người đẹp nổi danh trên giang hồ.

    Có một số người, từ lúc đầu đã đẹp, đến già vẫn còn đẹp, đến chết vẫn là đẹp.

    Đây quả thật là chuyện tốt trên nhân gian.

    Chỉ là nhân gian liệu có bao nhiêu chuyện tốt?

    Đáng tiếc, tình yêu của Phương Ứng Khán không thành công.

    Hắn đã phí nhiều tâm cơ, dùng hết mưu trí, nhưng vẫn không thể toại nguyện.

    Khi cô gái kia giống như chuyện gì cũng nghe theo hắn, nàng lại chợt khéo léo từ chối hắn.

    Từ chối rất ôn nhu, không hề làm hắn tổn thương chút nào.

    Hắn cũng giống như hoàn toàn không bị tổn thương.

    Nhưng thực ra hắn thương tâm và chán nản đến mức từng nghĩ đến cái chết.

    Hận luôn luôn mãnh liệt hơn yêu.

    Yêu không được nàng, thì hận!

    Không chiếm được nàng, liền chết!

    Nếu như thất ý một lần nữa, hắn sẽ không tiếc mạng sống!

    May mắn lúc này nghĩa mẫu lại nhìn ra Phương Ứng Khán tâm tư không yên, cho nên thuyết phục cự hiệp, để Phương Ứng Khán vào kinh cai quản Hầu phủ quyền thế của cự hiệp. Chẳng qua là hi vọng hắn dùng tâm chí coi thường cái chết để tập trung vào sự nghiệp, tạm quên đi xiềng xích của tình yêu.

    Phương Ứng Khán quả nhiên tập trung toàn lực vào công lao sự nghiệp thế gian, làm việc không chùn bước.

    Phương diện này hắn cũng thuận lợi, bởi vì hắn xem khó khăn là điềm báo của thành công.

    Phương diện này hắn cũng rất thành công, bởi vì hắn xem thuận lợi là mở đầu của khảo nghiệm.

    Nhưng người mà hắn cảm tạ nhất là nghĩa mẫu.

    Thậm chí ân tình cảm tạ còn hơn cả nghĩa phụ.

    Nguyên nhân chỉ trong lòng hắn biết được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Thiên Nhai Hành,Tiếu ngạo,Tieu Lan,Trường Minh,tuyetam,Vô__Tình,Đơn bước,
  9. #25
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 25 – Nhãn thần và thần của mắt

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Sau khi rót đầy ba ly rượu, tay của Phương cự hiệp khẽ run lên.

    Y ngửi thấy mùi hương thoảng thoảng của rượu mạnh kia.

    Y nhớ được Vãn Y có lúm đồng tiền.

    Lúc nàng uống rượu động tác tay rất đẹp, rất uyển chuyển, giống như một đóa hoa trong gió tuyết, chịu đựng cái lạnh nở ra phong tư xinh đẹp.

    Nàng thậm chí uống rượu khỏi ho.

    Hiện giờ nàng không còn nữa.

    Rượu còn, mùi rượu nồng.

    Sau khi dâng lên một chút điểm tâm, hoa quả, rượu ngon, đào tươi, hoa thơm, giấy tiền, thân thể Phương cự hiệp cũng hơi run.

    Mây mù trên núi kịch liệt.

    Tay áo của y tung bay, giống như lắc lư muốn ngã.

    Y dùng tay ôm lấy sườn, mày hơi nhíu lại.

    Cao Tiểu Thượng tiến lên trước một bước, thấp giọng hỏi:
    - Thế nào rồi…

    Cự hiệp lắc đầu:
    - Không có chuyện gì.

    Phương Ứng Khán hỏi:
    - Có thể thắp hương bái tế rồi chứ? Nghĩa phụ.

    Cự hiệp gật đầu, ánh mắt ưu thương. Trong lòng y đang nghĩ, Vãn Y, nếu như nàng còn không xuất hiện, ta có thể sẽ không chịu được nữa, không chống được nữa.

    Vãn Y, bất kể nàng còn sống hay đã chết, nếu như nàng có thể hiện thân, xin hãy hiện thân vào lúc này đi, ta sợ rằng mình…

    Cự hiệp vẫn luôn hùng tráng.

    (Thứ mà y suy yếu là tâm.)

    Y vẫn luôn vui vẻ cười lớn.

    (Y là một người thương tâm khoái hoạt.)

    Y không sinh tóc bạc, không sợ nguy gian, bất khuất không sờn, không câu nệ tiểu tiết, một đời thay đổi nhanh chóng, phóng khoáng rộng rãi, ba chìm bảy nổi, cảm tính phong phú, trên giang hồ đều biết y tinh lực dồi dào, trong võ lâm đều biết y khí vũ hiên ngang.

    (Lại không biết thâm tình tưởng niệm đã ăn mòn tâm chí của y từ lâu. Một người phiêu bạt, lưu lạc quá lâu trên thế gian, nếu không có thứ để y quan tâm và yêu thương, rất dễ khiến một người tâm lý kiên cường cũng bắt đầu tang thương, khi ăn mòn đến mức hiện ra bên ngoài thì đã không còn cứu vãn được.)

    Huống hồ chim nhạn xa bầy, điêu già gãy cánh, những huynh đệ chiến hữu ngày xưa cùng xông pha giang hồ, kề vai chiến đấu, phần lớn cũng đã điêu linh, qua đời, bệnh tật, không trở lại nữa.

    Nghĩ đến năm đó, nhắc đến cái dũng ngày xưa, cũng không tìm được vài tri kỷ có thể ngồi quanh bếp lò tâm sự, cụng ly uống say sưa.

    Loại tình cảnh này, những lão tướng quân nhiều năm lãnh binh chinh chiến, công thành chiếm hào là có thể lĩnh hội được sâu sắc nhất. Liêm Pha già rồi, còn có cơm không? Tướng quân sợ già, anh hùng sợ bệnh, hồng nhan sợ nhất năm tháng ăn mòn.

    Cự hiệp sợ tịch mịch.

    Thứ duy nhất lộ ra sự tịch mịch của y là ánh mắt.

    Cho dù thương cảm thê lương, ánh mắt của y lộ ra bao nhiêu cái tuổi xế chiều, nhưng bên trong vẫn trấn giữ một vị thần của mắt, thần của thần thái.

    Ánh mắt của y và Phương Ứng Khán tương ứng với nhau.

    Ánh mắt của Phương Ứng Khán rất sáng, giống bên trong có hai vị thần tỏa sáng.

    Từ trong đôi mắt lớn ngây thơ của hắn, Phương cự hiệp nhìn ra thành ý và sự hiếu thảo của con nuôi mình.

    - Được rồi.
    Cự hiệp thở dài nói:
    - Có thể bái tế rồi.

    Bái tế chỉ là một loại nghi thức, quan trọng chính là tâm ý.

    Nếu một người muốn cầu thần phù hộ, lúc cầu nguyện mới đặc biệt đi bái thần dâng hương, hoặc đến ngày đầu năm mới chay tịnh tắm rửa, lạy hết thần phật trên trời, đó chẳng qua là một loại “trao đổi”. Dâng lên nhang đèn, giấy thiếc, đồ ăn, hoa quả, rượu ngon, hoặc cộng thêm một chút tiền lẻ, hi vọng đổi lại thật nhiều báo đáp, bất kể là tiền tài, quan lộc, hay là hi vọng xa vời khác.

    Như vậy chẳng khác nào “tính toán” với thần linh… một loại mặc cả, hi vọng một vốn vạn lời, một lạy vạn phúc.

    Nếu thật sự có lòng bái thần, không bằng bình thường trong lòng có “thần”, không cần chọn ngày tốt giờ lành, không cần quan tâm xem có báo đáp phù hộ hay không, chỉ cần thật lòng lễ phật, trong lòng quỳ lạy, làm nhiều việc thiện, đó mới là tín đồ chân chính.

    Trong lòng cự hiệp thường nhớ đến thê tử đã mất, đó chính là một loại bái tế. Hiện nay y cung phụng tế phẩm cầu nguyện, chủ yếu là một loại “nghi thức”.

    Nghe nói tiến hành loại “nghi thức” này ở đây, có lẽ sẽ cảm hóa “u hồn” của Vãn Y hiển linh.

    Cự hiệp hi vọng gặp được, nhìn thấy thê tử đã mất.

    Hơn nữa bất kể nàng là người hay quỷ.

    Cho nên y quỳ, y lạy.

    Mọi người khoanh tay đứng phía sau y.

    Y gọi lớn ba lần.

    Thứ gọi là hồn, thứ kêu là người.

    Vãn Y, Vãn Y, ta ở đây, nàng là người hay quỷ, hãy đi ra đi, hãy hiện thân đi!

    Y lạy, quỳ, cũng khóc.

    Y uống một hơi cạn rượu trong ly, tửu kình trong nháy mắt xộc vào cổ họng, chỉ bằng ly rượu truy điệu dung nhan xinh đẹp.

    Y xoa ngực, lại cảm thấy từng cơn khó chịu.

    Bởi vì y biết nàng là sẽ không ra.

    Nàng muốn tránh ta, cho rằng ta đã phụ nàng.

    Đời này kiếp này, có lẽ y không thể gặp được nàng nữa.

    Ông trời tàn khốc biết bao, đoạt đi tình yêu của ta!

    Ông trời tàn nhẫn biết bao, cướp đi thê tử của ta!

    Mắt hổ của y rơi lệ, khó chịu đến mức giống như choáng váng rơi vào từng đợt hơi mây sóng gợn, trong tay y còn cầm chiếc khăn tơ mà nàng để lại. Di vật của nàng không chỉ có tranh thêu uyên ương và hạc, đồng thời còn có mùi hương thoang thoảng của hoa đồ mi, người tuy diệt tuyệt nhưng dư hương bất tận.

    Lúc này mặt trời nhanh chóng chìm xuống, trời đông đã trở nên u ám.

    Chiều tà như máu, núi xanh hoàng hôn.

    Lúc hoàng hôn mênh mang, đối diện với sườn núi Chiết Hồng chợt có bóng áo đỏ lóe lên.

    Trong lòng Phương cự hiệp chấn động, giật mình cả kinh.

    Ai?

    Một bóng dáng xinh đẹp nhỏ bé, tung bay trong ráng màu mềm mại, giống như một màn thần thoại mỹ lệ xa xưa bất diệt.

    Là nàng sao?

    Chẳng lẽ thật sự là nàng?

    Là nàng sao? Không phải sao? Không phải nàng sao? Nàng còn sống không? Nàng là người? Hay là quỷ? Nàng là Vãn Y sao? Thật sự là nàng sao? Thật sự là nàng?

    Ông trời!

    Cự hiệp muốn hô muốn hoán, nhưng lại yên lặng, trở thành im ắng ngàn lời kêu gọi, lặng tiếng lâu như trời đất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Thiên Nhai Hành,Tiếu ngạo,Tieu Lan,Trường Minh,tuyetam,Đơn bước,
Trang 5 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status