TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 8 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 678910 CuốiCuối
Kết quả 36 đến 40 của 50

Chủ đề: Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #36
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 36 – Hồng Mao Đan

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Độc bôi trên chuôi Huyết Hà thần kiếm là kịch độc của Hạ Cửu Lưu, có tên là “Hồng Mao Đan” .

    Đó thực ra không phải là một loại chất lỏng, cũng không phải bột, mà là một loại vi khuẩn. Loại vi khuẩn này còn nhỏ còn mảnh hơn tơ hào. Nhưng nếu có mắt thần nhìn kỹ, phóng to quan sát, sẽ thấy bọn chúng là những vi khuẩn nhỏ mọc đầy lông đỏ, thân thể giống như một viên thuốc đỏ. Bản thân bọn chúng không hề cắn người, ăn người, cũng không chích người, hút máu, nhưng trong bụng bọn chúng đều là chất độc, một khi gặp phải áp lực sẽ biến thành bột mịn, thân thể lập tức vỡ tan, sấy thành một viên tròn, chất lỏng thấm vào da thịt, lập tức xâm nhập phế phủ. Nếu trong cơ thể vốn ẩn giấu độc tính sẽ bị kích phát dữ dội hơn, trở thành độc càng thêm độc, còn đáng sợ hơn so với ruột gan trực tiếp trúng độc.

    Thân thể Phương cự hiệp đã bắt đầu chìm xuống, rơi xuống.

    Tuy thân thể y trúng phải mấy loại độc, lần lượt bị mấy đại cao thủ đột kích đánh lén, thương tâm đau lòng, nhưng chiến chí của y vẫn bền bỉ, lâm nguy không loạn.

    Tay của y kéo một một cái, theo tiếng “xoẹt”, một luồng ánh sáng bạc đâm thẳng về phía Mễ Thương Khung.

    Mễ Thương Khung đánh ra một côn, nhưng côn chưa đến thì ánh sáng bạc đã bay tới cổ họng. Hắn cũng giống như thủ thế đã lâu, ứng biến cực nhanh, bụng lật một cái, đầu côn thu về hất lên, sau một tiếng “đinh” đã ngăn cản vệt sáng trắng kia.

    Vệt sáng trắng bị đánh bay.

    Đó là một mũi tên màu bạc.

    Tên bay nhanh.

    Mũi tên nhỏ này bắn vào cây côn đồng đầu nhọn, thân nhỏ, cán lớn của Mễ Hữu Kiều, làm xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng đầu ngón út.

    Trong mắt Phương Ứng Khán hiện lên màu vàng xanh, chu miệng rít lên, không biết hắn dùng công lực kỳ dị nào, chỉ đưa tay vẫy một cái, sau một tiếng “vèo” đã hút lấy mũi tên bạc kia, một tay bắt được.

    Nhất thời trên mặt hắn đầy máu, hai mắt màu vàng, dáng vẻ giống như muốn phát điên.

    Ngay lúc này, thân thể Phương cự hiệp rõ ràng đã rơi xuống dưới đột nhiên khựng lại, giật lại, đứng yên giữa không trung.

    Phương Ứng Khán cũng gân cổ đều lộ, gân trán đều hiện, bật hơi trầm giọng, một tay nắm lấy thân roi, dùng sức kéo mạnh.

    Nguyên lai thân thể cự hiệp tuy đã rơi xuống sườn núi, nhưng một tay y cầm roi, ngọn Vi Đà tiên của y vẫn trói chặt cổ Phương Ứng Khán, khi thân thể y rơi xuống khiến cho roi bị kéo căng đến cực hạn, tự nhiên cũng dừng lại. Trừ khi thân roi chợt đứt, nếu không cự hiệp rơi sườn núi, khó tránh khỏi cũng kéo theo Phương Ứng Khán rơi xuống.

    Tại khoảnh khắc này, Phương Ứng Khán đã không có lựa chọn, hắn đành phải dùng sức kéo một cái.

    Sau một tiếng “vù”, cự hiệp bị kéo lên khỏi sườn núi.

    Thân thể cự hiệp vừa bay qua sườn núi, tay bỗng giơ lên, phát ra một mũi tên.

    Ánh sáng bạc chợt lóe lên.

    Phương Ứng Khán cũng nghiến răng nghiến lợi, vung tay lên, đánh ra mũi tên bạc trên tay.

    Lần này là hai cha con bọn họ chính thức đối đầu, tỷ thí, cũng là trực tiếp giao thủ, so chiêu.

    Hai người đều dùng tên.

    “Kim Tất thần tiễn”, nguyên danh “Đại Ma tiễn”, là bảo vật trấn sơn của Kim Tự Chiêu Bài, vốn có hai mũi một lớn một nhỏ, một dài một ngắn.

    Hiện giờ hai cha con này mỗi người cầm một mũi tên, đang quyết phân thắng bại, cũng quyết trận sinh tử.

    Quá trình giao đấu rất nhanh, nhưng biến hóa tổng thể được chia làm mấy điểm.

    Thân hình cự hiệp vốn đã rơi xuống vách núi, nhưng roi của y vẫn không rời tay, ngọn roi vẫn trói vào cổ Phương tiểu hầu gia.

    Khi Phương cự hiệp rơi xuống một khoảng, roi trên cổ Phương Ứng Khán và trên tay Phương cự hiệp đột nhiên bị kéo căng, nếu cự hiệp rơi xuống vách núi, e rằng Phương Ứng Khán cũng phải chết theo.

    Phương Ứng Khán vận kình vào cổ, đó là “Nhẫn Nhục thần công”.

    Nếu không phải là kỳ công chịu khổ chịu đau này, có lẽ chiếc cổ như bạch ngọc của Phương Ứng Khán đã gãy rồi, đứt rồi.

    Hắn vận kình lực đặc biệt của “Sơn Tự kinh”, dùng sức kéo một cái, một mặt dùng khí lực kỳ quái bảo vệ kinh mạch nơi cổ, đồng thời dùng sức kéo cự hiệp lên núi rồi tính sau.

    Cự hiệp còn chưa lên đến đỉnh núi, tay trái đã đẩy một cái, trước tiên đưa cô gái muốn giết y lên trên một cách ổn định.

    Y không muốn giết nàng.

    Cô gái kia tuy không phải là Vãn Y, nhưng y cũng nhận ra.

    Y quên không được mùi của nàng.

    Đó là hương ngầm của xử nữ, cũng là của mỹ nữ.

    Đó là Lôi Mị, “Vô Kiếm Thần Kiếm Thủ” Lôi Mị.

    Hương trên người Lôi Mị là một loại hương lưu động, điều này khác với Vãn Y, hương của ái thê là hương tĩnh.

    Y trước tiên đưa Lôi Mị lên đỉnh núi, nhưng có một đại cao thủ đã nhiều lần thất bại vẫn muốn thử, đang chờ Phương cự hiệp xuất hiện để hạ độc thủ.

    Người này chính là Đường tam thiếu gia.

    Đường Phi Ngư thủ thế chờ đợi.

    Hắn biết Phương cự hiệp chắc chắn không dễ dàng chết đi như vậy.

    Hắn đoán cự hiệp nhất định sẽ đi lên, một khi cự hiệp bay lên, hắn sẽ lập tức hạ thủ.

    Do đó khi sườn dốc xuất hiện một bóng người, hắn lập tức ra tay.

    Lúc hắn xuất thủ, trên người đang cắm mười bảy, mười tám mảnh thịt vụn, xương vỡ.

    Đó đương nhiên không phải là thịt tủy cơ xương của hắn, mà là da thịt máu xương của Hắc Quang Thượng Nhân.

    Một côn kia của Mễ Thương Khung đánh Chiêm Biệt Dã đến tan nát, còn biến thân thể của hắn thành trăm ngàn ám khí thịt người, bắn về phía Phương cự hiệp. Nhưng bị “Đại Mạc thần công” từ miệng cự hiệp phun ra công kích, đổi thành bắn về phía Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường. Hai người chật vật ngăn cản, đã bị đánh lui, nhưng vẫn có một bộ phận bắn về phía Đường tam thiếu gia và Nhậm Lao, Nhậm Oán.

    Nhậm Lao dùng “Hổ trảo” ngăn cản.

    Sau một tiếng “bộp”, một tay hắn đón lấy một mảnh da thịt, chợt kêu lên quái dị, lui lại ba bước, đồng thời lộn người một cái, suýt chút nữa đã rơi xuống sườn dốc, lúc này mới ổn định được thân thể, nhưng cũng rất loạng choạng. Hắn lật bàn tay xem, chỉ thấy máu đầy tay, chẳng những thịt vụn nắm trong lòng bàn tay máu tươi đầm đìa, ngay cả lưng bàn tay cũng đang rỉ máu. Nguyên lai đã bị mảnh thịt kia đâm xuyên bàn tay, còn đánh gãy hai ngón tay.

    Nhậm Oán tinh mắt phát hiện không ổn, lập tức dùng công phu tiểu xảo nhảy vọt lên, lần lượt tránh khỏi xương thịt bắn đến, còn hừ lạnh nói:
    - Như vậy cũng có thể tiếp được sao!

    Hắn lần lượt tránh khỏi xương vụn thi thể, nhưng đang lúc nói chuyện không quan sát kỹ, một mảnh xương chi cả da lẫn thịt quẹt qua sát người. Nhậm Oán vội vàng giơ tay lên, uốn cong ngửa người tránh khỏi, nhưng xương chi vẫn xuyên qua tay áo trái của hắn, tạo thành một lỗ thủng.

    Một mảnh thịt lại có kình đạo như vậy.

    Nhậm Oán biến sắc.

    Lại thấy Nhậm Lao cũng biến sắc, biến thành màu đen.

    Nguyên lai kình lực “Triều Thiên Nhất Côn” của Mễ công công khiến cho hài cốt xương thịt của Hắc Quang Thượng Nhân hoàn toàn biến thành ám khí lợi hại, nhưng thứ đáng sợ hơn là “Hắc Quang đại pháp” của Chiêm Biệt Dã, cho dù đã chết thì pháp lực dường như vẫn còn, thấm nhuần trong cơ thể, thần công cái thế của hắn vẫn không tan rã, biến thành thân thể toàn độc, bị kình lực đánh văng tung tóe. Nhậm Lao dính phải, chẳng những bị thương mà còn trúng độc, độc lực vào máu, nhất thời mặt biến thành đen, không thể hóa giải, đau đớn vô cùng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,aolong,daitango,glook,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Thiên Nhai Hành,Tieu Lan,tuyetam,Đơn bước,
  3. #37
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 37 – Tĩnh hương

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Nhưng trong đó có mười mấy mảnh thịt vụn xương gãy lại bắn vào người Đường Phi Ngư.

    Con người Đường Phi Ngư giống như hoàn toàn không biết né tránh, bị đánh trúng toàn bộ.

    Thịt vụn xương vỡ đều cắm vào người hắn.

    Sau đó hắn lại phồng hơi, thân thể ngồi xồm giống như một con cóc lớn.

    Hắn đang chờ, vẫn luôn chờ.

    Chờ cái gì?

    Chờ cự hiệp.

    Cự hiệp vừa bay bên khỏi vách núi, hắn lập tức kêu lên quái dị, thân thể vừa căng cứng vừa run rẩy, xương vỡ thịt vụn trên người đều biến thành ám khí rít lên vù vù, mạnh mẽ uy lực bắn về phía người vừa xuất hiện.

    Con người Đường tam thiếu gia giống như không bao giờ cần mang theo ám khí, hắn luôn dùng binh khí của người khác để làm ám khí.

    Cao thủ Đường Phi Ngư giống như hoàn toàn không dùng tay phát ra ám khí, hắn luôn dùng thân thể mình phát ra ám khí.

    Nhưng người bay lên lại không phải Phương cự hiệp, mà là Lôi Mị, Quách Đông Thần năm xưa.

    Lôi Mị ra tay đánh lén Phương cự hiệp, một kích thất bại, hai kích vẫn không thành công, còn bị rơi xuống khe sâu, mắt thấy sắp phải tan xương nát thịt, lại được cự hiệp cứu, đưa nàng lên sườn núi.

    Không ngờ vừa lên khỏi sườn núi lại bị tập kích bất ngờ.

    Một chùm da da thịt thịt, máu máu xương xương biến thành ám khí lợi hại bắn tới.

    Lúc này Lôi Mị lại đột nhiên làm một chuyện.

    Nàng phát ra một kiếm.

    Tại khoảnh khắc này, nơi biển mây giống như sinh ra một loại nhạc khúc, đó là âm tĩnh.

    Trong nháy mắt này, trong trời đất dường như truyền đến một loại mùi vị, đó là hương tĩnh

    Một loại hương lặng lẽ, sự yên tĩnh của hương.

    Hương tĩnh tĩnh, tĩnh hương hương.

    Đó thực ra không phải là một loại âm thanh, cũng không phải là một loại mùi vị.

    Mà là một loại vũ khí, một loại binh khí vô cùng lợi hại do công lực phát ra.

    Nàng vốn là thích khách hạng nhất, cũng là kiếm thủ hàng đầu.

    Binh khí thuận tiện của nàng là kiếm, bản lĩnh xuất chúng cũng là kiếm.

    Nhưng sau đó tu vi kiếm thuật của nàng đã đạt đến mức “vô kiếm”, trên tay đã không cần kiếm, vẫn phát huy công hiệu giống như lúc cầm kiếm, thậm chí còn mạnh hơn.

    Trên tay nàng đã không có kiếm, nàng không cần dùng kiếm thật.

    Nhưng nàng không cần dùng kiếm thật, không có nghĩa là nàng không có kiếm thật trên tay, trên người.

    Lúc này nàng đã rút kiếm ra.

    Kiếm làm tên, kiếm như tên.

    Động tác xinh đẹp, tư thế ưu mỹ, phát ra một kiếm bay tới.

    Nàng xem kiếm như tên, rời tay bay ra.

    Nàng dùng tiễn pháp để sử kiếm.

    Càng kỳ quái là một kiếm này không phải tấn công Đường Phi Ngư, cũng không phải đánh về phía mười mấy mảnh thịt kia, mà là ném vào giữa không trung.

    Tại sao nàng lại ném kiếm vào giữa không trung?

    Không trung không có người, không trung chỉ có tên, hai mũi tên.

    Hai mũi tên từ phương hướng khác nhau, do hai người khác nhau bắn ra.

    Một mũi đến từ Phương Ứng Khán, một mũi đến từ “Đại Ma tiễn” của Phương cự hiệp.

    Ba mũi tên (hai tên một kiếm) của Phương Ứng Khán, Phương cự hiệp, Quách Đông Thần bắn ra giữa không trung, đột nhiên phát sinh biến hóa lớn và kỳ dị. Đương nhiên tên của Phương Ứng Khán là bắn thẳng về phía nghĩa phụ của hắn, tên của Phương cự hiệp cũng bắn thẳng vào con nuôi của y, nhưng đột nhiên có thêm một mũi tên của Lôi Mị, khiến cho ba mũi tên giống như trong xa xăm có một bàn tay vô hình, một sợi dây thừng trong suốt, quấn bọn chúng vào với nhau, va chạm giữa không trung, tạo thành một vụ nổ.

    Tiếng nổ cực lớn, sức nổ cực mạnh.

    Bởi vì sức nổ rất lớn, những người có mặt đều trước tiên nghe được tiếng vang lớn, đồng thời cảm giác được sóng khí cực kỳ đáng sợ ập thẳng vào tai, giống như bị nhét vào hai chiếc búa, sau đó tất cả đều biến thành không tiếng, trời đất giống như không còn một chút âm thanh, đông cứng bất động, chỉ còn lại mùi vị.

    Hương vị kia rất nồng nặc.

    Sức nổ khủng bố như vậy, khiến những người có mặt đều không thể tránh đi, thậm chí hoàn toàn mất đi khả năng ứng phó, mặc cho vòng sáng của vụ nổ giữa không trung nhanh chóng bành trướng thành một chùm ánh sáng, khiến mọi người đều tràn ngập ánh sáng. Ánh sáng giống như ăn mòn trang phục của đám cao thủ trên sườn núi, thậm chí là cơ thịt xương cốt, còn xuyên thấu vào lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch trong cơ thể đều tràn ngập ánh sáng, sau đó bắn ra ngoài. Ánh sáng kia dung hợp với thân thể, biến thành từng luồng, từng bó, từng chùm, từng đoàn ánh sáng đầy màu sắc, đồng thời xuyên qua mây mù nham thạch, bất kỳ vật thể thực chất nào cũng không ngăn được bọn chúng thẩm thấu.

    Loại ánh sáng này là vô địch, vô song, không có ngăn cách.

    Lực lượng của nó là không có đối thủ, không thể đối kháng, hơn nữa nhanh chóng tiến hành và hoàn thành trong yên lặng.

    Nhưng có lẽ vì sức nổ của nó quá mạnh, sóng âm quá kịch liệt, đợi sau khi sóng âm tan đi, ánh sáng nhạt đi, tất cả lại nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.

    Hơn nữa còn bình thường, giống như hàng ngày.

    Không ai bị thương, không ai phải chịu thương tổn.

    Hai tên một kiếm giao kích giữa không trung, lực lượng ẩn chứa đủ để rung trời chuyển đất, năng lượng bộc phát ra có thể hủy diệt tất cả, nhưng ba mũi tên bắn vào nhau lại triệt tiêu lẫn nhau.

    Âm thanh không thương tốn người, ánh sáng cũng không giết chết người.

    Ba mũi tên đều gãy, rơi xuống dưới sườn núi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 23-11-2016 lúc 13:34.

  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,phamhau1986,Solidus,Thiên Nhai Hành,Tieu Lan,tuyetam,Đơn bước,
  5. #38
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 38 – Hương tĩnh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Sau khi ba mũi tên gãy, lại xuất hiện một cảnh tượng đặc sắc.

    Mũi đầu tiên gãy là tên nhỏ của Phương Ứng Khán.

    Tên nhỏ một gãy thành hai, hai gãy thành bốn, bốn gãy thành tám, khoảng chừng gãy thành tám đoạn, mang theo tiếng réo yên tĩnh kỳ dị, tỏa ra ánh sáng lạnh, rơi xuống khe núi.

    Tiếp theo là mũi tên dài của Phương cự hiệp.

    Đại Ma tiễn đụng vào mũi tên nhỏ, lại bị kiếm khí của Lôi Mị đánh trúng, lập tức tan chảy thành chất lỏng, mang theo tiếng kêu yên tĩnh kỳ quái, theo mũi tên gãy rơi xuống chân núi.

    Sau đó là kiếm của Lôi Mị.

    Sau khi kiếm va chạm với hai mũi Đại Ma tiễn, lập tức vỡ nát, từng mảnh như bươm bướm tụ hợp với nhau, bay qua trời cao, phát ra tiếng rít yên tĩnh, trở thành vệt sáng vàng thứ ba rơi xuống vách núi.

    Ba mũi “tên” lần lượt rơi xuống sườn núi, nhưng vẫn chưa kết thúc. Tiếp theo là một đống thịt xương do Đường Phi Ngư phát ra, lại bị một loại kình khí vô hình ép thành vật thể giống như đĩa bay bằng chì, theo ba mũi tên rơi xuống đáy khe, còn kéo theo một chùm sương độc lớn, trong nháy mắt tan thành mây khói.

    Ba mũi tên này (thực ra là hai tên một kiếm) va chạm, lần lượt bị phá hủy, nhưng cũng đồng thời thanh trừ ô nhiễm và chất độc trên núi.

    Trên sườn núi chỉ có dư hương.

    Còn có dư âm của tĩnh lặng, dư vị của thơ ca, vần điệu của cái chết.

    Sau khi những thứ này rơi xuống khe sâu, trên núi mới khôi phục âm thanh, không còn yên lặng nữa.

    Lực lương hai mũi tên của Phương cự hiệp và Phương Ứng Khán triệt tiêu lẫn nhau, nhưng roi bạc trên tay cự hiệp đã mượn sức kéo một cái, bay lên sườn núi. Lôi Mị cũng mượn sức nổ của ba mũi tên đánh tan công kích của Đường Phi Ngư. Có điều gương mặt của bốn đại cao thủ này đều hiện lên các loại biểu tình chấn động, sợ hãi, xảo quyệt, kinh ngạc.

    Người kinh ngạc là Phương Ứng Khán, mặt mày của hắn hiện ánh vàng, kêu lên với Lôi Mị:
    - Hóa ra Thương Tâm tiễn quyết ở trong tay cô.

    Người chấn động là cự hiệp, y vừa lướt ngược lên sườn núi, vừa hét lớn với Phương Ứng Khán:
    - Từ lúc nào ngươi lại tu luyện võ công hèn hạ như Sơn Tự Kinh?

    Phương Ứng Khán đã tu luyện “Sơn Tự Kinh”, chẳng trách mặt mày khí thái có thể lừa gạt được sự quan sát sắc bén của mình, chỉ biểu hiện lòng hiếu thuận.

    Người có phần sợ hãi là Đường Phi Ngư, hắn lẩm bẩm thốt ra một câu:
    - Hay, hay, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy Đại Ma tiễn của Kim Tự Chiêu Bài đại chiến với Sơn Tự Kinh và Thương Tâm tiễn quyết rồi.

    Người cười gian xảo là Lôi Mị.

    Nàng không nói gì, cũng không kịp nói chuyện.

    Bởi vì hai cha con họ Phương đã tiếp cận. Phương Ứng Khán hét lớn một tiếng “Thái”, cổ tay lật lại, trên tay đã xuất hiện một thứ có kích cỡ như bút lông, mũi nhọn sáng loáng, trong ánh sáng lạnh còn có ánh máu lập lòe.

    Gần như ngay khi mọi người nhìn thấy vật này sáng lên, nó lập tức theo gió dài ra, trong phút chốc đã dài như một cây thương, đầu thương quấn tua đỏ như hoa máu. Khi mọi người phát hiện binh khí kia là một cây thương, nó đã phát ra một một tiếng “vèo”, đâm về phía cự hiệp.

    Thay vì nói một thương này đâm về phía cự hiệp, không bằng nói thương này trong tay Phương tiểu hầu gia dài ra thật nhanh, trong nháy mắt đã vươn đến cổ họng của Phương cự hiệp. Mà cự hiệp lại đang bị con nuôi xoay cổ một cái, mượn ngọn roi kéo về phía bên này, vừa lúc đâm vào mũi thương đột ngột xuất hiện kia.

    Một thương đâm ra, bóng người nhào tới, va chạm với nhau, nhanh như sao bay. Trông thấy Sát Thần thương của Phương Ứng Khán đã sắp đâm trúng cổ họng cự hiệp, ánh sáng chợt lóe lên, trên cằm cự hiệp bỗng xuất hiện một thanh chủy thủ vắt ngang, ánh bạc rực rỡ.

    Đó là Thần Tiên đao, một trong tam bảo của Kim Tự Chiêu Bài Phương gia.

    Một đao này kịp thời ngăn chặn thương của Phương Ứng Khán.

    Thân hình hai người đang nhanh chóng tiếp cận, bởi vì kình lực do thân roi lôi kéo, sắp sửa đụng vào nhau, trong nháy mắt sẽ giáp lá cà.

    Ngay lúc này, tay của Phương Ứng Khán đột nhiên lật lại.

    Hắn lật tay một cách rất kỳ lạ.

    Hắn chỉ lật tay một cái như vậy, vốn là mũi thương tấn công cự hiệp, lúc này lại đột nhiên biến thành đuôi thương đâm vào ngực cự hiệp.

    Đuôi thương của hắn cũng có mũi nhọn, lưỡi máu rực rỡ.

    Một thương này cũng mang theo màu sắc diễm lệ, diễm lệ chết người.

    Trong một chiêu diễm lệ này, quay thương lại tiếp tục đâm vào Phương cự hiệp.

    Nếu là lúc bình thường, cự hiệp chưa chắc đã không ngăn cản được, không ứng phó được, không phản ứng kịp.

    Nhưng hiện nay, y trước tiên tưởng lầm là thê tử đã mất, cho nên thất thần phân tâm, lại khiến cho chứng sợ độ cao phát tác, hơn nữa còn trúng phải một kiếm của Phương Ứng Khán, chất độc Hồng Mao Đan trên chuôi kiếm đã từ bàn tay thấm vào, cộng thêm mũi kiếm và thân kiếm có bôi kịch độc Hạc Đỉnh Hồng của Hạ Cửu Lộ, hai thứ cùng vào, lại kích phát thuốc mê của Văn Hương Hạ Mã và độc tính của Lại Niệu Hà vốn đã trúng phải từ trước, còn có độc của Ngũ Lý Vụ rải trong không khí mây mù cũng đã phát tác. Cự hiệp chỉ cố gắng dùng nội gia kình khí “Tòng Tâm Sở Dục” chống đỡ, lại dùng ngoại gia công lực “Đăng Phong Tạo Cực thần công” tranh đấu, nhưng đã hung hiểm trăm bề, vô cùng nguy ngập.

    Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người chợt lóe lên.

    Người này tới rất nhanh, ra tay cũng nhanh.

    Vừa ra tay lập tức bắt lấy Diễm Thần thương trên Phương Ứng Khán. Khi Phương Ứng Khán dùng đầu thương công kích thì gọi là “Sát Thần thương”, còn nếu dùng đuôi thương thì gọi là “Diễm Thần thương”.

    Người này chỉ dùng tay không, vừa động thủ đã bắt được thương của Phương tiểu hầu gia.

    Hắn còn quát lên:
    - Ngươi dám giết cha? Đại nghịch bất đạo!

    Người lên tiếng là Cao Tiểu Thượng, “Thuận Nghĩa Tiểu Gia Cát”.

    Hay cho “Loạn Thế Giao Long”, hắn xuất hiện kịp thời, ra tay đúng lúc, muốn xoay chuyển thời cơ, quyết thắng trong nháy mắt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 23-11-2016 lúc 22:12.

  6. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,glook,Golliah,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Thiên Nhai Hành,tuyetam,Đơn bước,
  7. #39
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 39 – Giết chóc diễm lệ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Cao Tiểu Thượng tay không vào dao sắc, một tay bắt lấy Diễm Thần thương của Phương Ứng Khán.

    Sắc mặt Phương Ứng Khán đỏ lên, đột nhiên trầm cổ tay lật lại.

    Hắn dùng tay phải phát thương, nhưng thương đã bị Cao Tiểu Thượng bắt lấy, chẳng những cán thương không động được, ngay cả bàn tay cũng không xoay được.

    Phương Ứng Khán lại lật tay trái.

    Nói ra cũng kỳ quái, tay trái của hắn lật lại, hiệu quả hoàn toàn giống như tay phải cũng đồng thời xoay chuyển. Tay trái vừa lật, thế thương bên tay phải lập tức biến đổi, thoát khỏi bàn tay của Cao Tiểu Thượng, nhưng không đâm về phía Phương cự hiệp mà lại đâm vào Cao Tiểu Thượng.

    Cao Tiểu Thượng vốn dùng tay phải bắt lấy thân thương, không ngờ danh hiệu “Thần Thương” của Phương Ứng Khán chẳng những danh bất hư truyền, hơn nữa còn biến ảo khó lường, đã đạt đến mức khó bề tưởng tượng, hắn lật tay trái nhưng thứ chuyển động lại là tay phải, đến lúc phát hiện ra thì thương đã đâm gần đến ngực.

    Cao Tiểu Thượng biết tình thế không ổn, trong cái khó ló cái khôn, quyền trái lập tức đánh ra.

    Quyền đánh Phương Ứng Khán, đánh tới trước mặt.

    Ác, hơn nữa còn nhanh.

    Nếu Phương Ứng Khán muốn một thương đâm chết hắn, e rằng khuôn mặt cũng bị một quyền của hắn đánh cho nát bét. Quyền của hắn khi đi được nửa đường lại nhanh chóng đổi quyền thành đục, gập lại dùng khớp đầu tiên của bốn ngón tay công kích, lúc sắp đánh tới kẻ địch lại chuyển đục thành đâm, đầu ngón tay đột nhiên bắn ra đâm vào cổ họng Phương Ứng Khán. Ba lần chuyển thế đổi chiêu, chính là để tranh thủ khoảng cách nhỏ nhất, đánh chết đối phương trước khi bị trúng thương.

    Nhanh, hơn nữa còn ác.

    Phương Ứng Khán cũng ứng biến cực nhanh, thế thương của hắn đột nhiên biến đổi.

    Diễm Thần thương hất lên, lại đâm vào một quyền của Cao Tiểu Thượng.

    Độc, hơn nữa còn tuyệt.

    Hắn phản ứng nhanh, nhưng Cao Tiểu Thượng cũng ứng biến không chậm.

    Hắn vốn là xuất quyền, sau đó đổi thành đục, cuối cùng biến thành chỉ.

    Lúc này năm ngón tay thu lại, xiết móc cầm chụp, lại bắt lấy Diễm Thần thương của Phương Ứng Khán.

    Đây là lần thứ hai hắn bắt được thương của Phương tiểu hầu gia.

    Không ngờ chợt nghe một tiếng “kẹt”, thương trên tay Phương Ứng Khán lại chia làm hai, Diễm Thần thương vẫn nằm trong tay Cao Tiểu Thượng, nhưng Sát Thần thương đã quay đầu đâm tới, tấn công vào cổ họng của hắn.

    Tuyệt, hơn nữa còn độc.

    Lần này ngay cả Cao Tiểu Thượng cũng không đoán trước được, không kịp trở tay.

    Hắn chỉ thể lật tay đánh ra một quyền, quyền phải tấn công Phương Ứng Khán, không tiếc liều mạng ngọc nát đá tan.

    Nhưng lúc này Phương cự hiệp đã lướt tới.

    Y thấy con nuôi yêu quý và đệ tử đắc lực ác chiến với nhau vì mình, từng chiêu tấn công, nhiều lần hung hiểm, trong lòng cảm thấy không nỡ. Hiện giờ cả hai lại muốn liều mạng lưỡng bại câu thương. Y đang bị cây roi kéo về phía Phương Ứng Khán và Cao Tiểu Thượng, lập tức cầm Thần Tiên đao trong tay, hét lớn một tiếng:
    - Dừng tay!

    Một đao ngăn chặn thương của Phương Ứng Khán đâm vào Cao Tiểu Thượng, phát ra một tiếng “keng”.

    Một tay chụp lấy quyền của Cao Tiểu Thượng tấn công Phương Ứng Khán, lại phát ra một tiếng “bộp” trầm thấp.

    Y thật sự không muốn thấy Phương Ứng Khán chết, cho dù đứa con xấu xa này muốn giết y.

    Y càng không muốn thấy Cao Tiểu Thượng hi sinh.

    Cao Tiểu Thượng chẳng những là đệ tử đắc ý, truyền nhân kiệt xuất của y, hơn nữa trong cuộc tập kích trên sườn núi này, Cao Tiểu Thượng là hảo hán duy nhất mà không màng sống chết, liều mạng bảo vệ y.

    Y đúng là bị hủy hoại bởi ý niệm nhân từ này.

    Ngay lúc này, biến hóa chợt phát sinh.

    Hơn nữa đã phát sinh thì không thể sửa chữa, không thể cứu vãn được.

    Tay phải Cao Tiểu Thượng vốn đang bắt lấy Diễm Thần thương của Phương Ứng Khán, đột nhiên vận kình chuyển thế, một thương hất thẳng qua, đâm vào thân thể Phương cự hiệp.

    Cùng lúc đó, tay trái của Cao Tiểu Thượng lỏng ra, khuỷu tay thúc vào bên sườn cự hiệp. Đến khi khuỷu tay của hắn bị nội lực hùng hậu của cự hiệp đẩy ngược, bỗng nhiên một suối máu phun ra, mọi người mới biết khuỷu tay của hắn có gắn gai nhọn dao sắc.

    Chuyện này còn không đáng sợ.

    Đáng sợ chính là Sát Thần thương của Phương Ứng Khán lại biến chiêu đâm ngược, không phải đâm Cao Tiểu Thượng mà là tấn công Phương cự hiệp.

    Càng đáng sợ là quyền thế của Cao Tiểu Thượng đánh ngược, cũng không phải đánh Phương Ứng Khán mà là đánh vào Phương cự hiệp

    Một quyền một thương giáp công, giống như đã sớm chuẩn bị, chỉ thủ thế chờ biến. Phương cự hiệp vốn đã bị trọng thương, máu rơi đương trường, làm thế nào ứng phó tiếp chiêu.

    Chuyện này cũng chưa xem là khủng bố.

    Khủng bố chính là mũi thương của Phương Ứng Khán và mũi dao của Cao Tiểu Thượng đều có độc.

    Trên cơ bản, những binh khí, ám khí hôm nay dùng để đối phó, ám toán Phương cự hiệp, gần như không một thứ nào không tẩm độc, ngâm độc, hơn nữa còn là kịch độc.

    Thủ đoạn như thế, mục đích chỉ có một.

    Đó là muốn cự hiệp chết.

    Không chết không được, không giết không xong.

    Trong thời khắc sống chết này, Phương cự hiệp liên tục bị thương nặng, lại đột nhiên tiêu sái rời đi. Rõ ràng thương đã công tới, quyền đã đánh tới, nhưng bóng người nhoáng lên, thương đâm khoảng không, quyền đánh sai lầm, người đã lui ra bên ngoài một trượng.

    Đó là bên sườn núi, bởi vì đường đi đã bị Đường Phi Ngư chặn lại.

    Hắn phồng hơi, toàn thân bành trướng, chờ đợi xuất kích.

    Hắn muốn tấn công ai? Cự hiệp, hay là con của cự hiệp?

    Nhưng hắn không có cơ hội.

    Cự hiệp không lui về phía hắn.

    Y bồng bềnh bay ngược, lúc dừng bước ý vẫn chưa dừng, người đã ở bên sườn núi.

    Mây sâu, chiều nặng, sát ý nồng.

    Cho dù là tuyệt thế khinh công “Tu Nhiên Lai Khứ” mà y dày công tu luyện, cũng không thể nào thi triển được giống như năm đó.

    Y đã không có đường lui, thậm chí không còn đường nữa.

    Trước mặt chỉ có đường cùng, trước mắt chính là đường chết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 23-11-2016 lúc 22:12.

  8. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,glook,Golliah,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Thiên Nhai Hành,tuyetam,Đơn bước,
  9. #40
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 40 – Bất động

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đường cùng chỉ một nhảy, sườn núi.

    Ngõ cụt chỉ một đường, nhảy xuống.

    Phương cự hiệp toàn thân chảy máu, ôm ngực thở dốc.

    Mặc dù y bị thương nặng, nhưng càng thương tổn hơn là các loại độc tính công tâm, huống hồ y càng đau lòng muốn chết.

    Dù sao Vãn Y cũng chưa từng xuất hiện.

    (Sao vừa rồi bóng dáng xinh đẹp ở vách núi đối diện lại giống đến như vậy?)

    Ngay cả con nuôi cũng bố trí hàng loạt cạm bẫy, nhất định phải diệt trừ mình.

    (Thù sâu tựa biển như vậy, lấy oán báo ơn như vậy! )

    Thậm chí ngay cả đệ tử nhập thất mà mình tin tưởng nhất cũng muốn giết mình.

    (Là vì cái gì? Mình có đối xử tệ với hắn sao? )

    Cho nên y không nhịn được hỏi một câu:
    - Tại sao?

    Câu này của y là hỏi Phương Ứng Khán, cũng hỏi Cao Tiểu Thượng, càng hỏi tất cả những người ra tay với y.

    Tại sao?

    (Tại sao nhất định phải giết ta?)

    Thành công rồi.

    (Cuối cùng đã thành công!)

    Có thể giết chết cự hiệp, như vậy mới xem là công đức viên mãn.

    Trong lòng Phương Ứng Khán và Cao Tiểu Thượng đều vui mừng khôn xiết, nhưng lập tức cảnh giác, không để cự hiệp còn chưa tắt thở này có cơ hội phản kích, phản công, càng không cho phép mình có bất cứ sơ suất sai lầm nào.

    Trừ ác tận gốc, giết địch phải chết.

    Cho dù là trừ thiện cũng phải đuổi tận giết tuyệt như vậy, giết cha giết thầy, nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết, tan thành tro bụi, khiến hắn không có cơ hội cắn trả báo thù.

    Nhưng Phương Ứng Khán vẫn trả lời:

    - Ta không thể không giết ông. Ông còn sống, mọi người chỉ biết ta là con nuôi của ông, ta không thể nở mày nở mặt được. Mọi người chỉ biết ta dựa vào sự che chở của ông, không giết ông làm sao ta có thể đứng ra làm một đại trượng phu đường đường chính chính được. Huống hồ, ông có ý kiến với việc triều đình phòng bị sơ suất, có ý kiến với chính sách hợp Kim diệt Liêu, thậm chí còn có ý kiến về việc tập đoàn Hữu Kiều chúng ta liên kết với hoàng thân quốc thích, quý phi thái giám. Đã muốn chúng ta khuyên can thiên tử đừng hoang dâm hại nước, lại muốn chúng ta mở một mặt lưới cho thế lực võ lâm kinh sư Kim Phong Tế Vũ lâu, còn muốn chúng ta liên hợp với ba thế lực lớn giang hồ như Lục Phân Bán đường, tiêu diệt đám lục tặc trong triều như Thái Kinh, Vương Phủ. Như vậy chẳng phải ép chúng ta ngồi trên lò lửa sao? Nếu đã như thế, thay vì nghe ông chỉ điểm, không bằng giết ông cho rồi. Huống hồ giết chết ông, còn ai có thể chế ngự được ta, ta có thể bình chân như vại rồi.

    Cự hiệp cười khổ.

    Vừa cười vừa hộc máu.

    Y loáng thoáng nhớ được, có một vị đệ tử bên cạnh từng thề độc với người khác, nhất định sẽ giữ bí mật chuyện gì đó, nếu không sẽ bị “hộc máu bỏ mình”. Kết quả hắn không cẩn thận, trong lúc nói mê để người khác nghe được, sau đó thật sự hộc máu trọng thương, khiến y rất thương tiếc. Có điều y chưa bao giờ lỗi hẹn với người khác, cũng chưa bao giờ lập lời thề như vậy, nhưng hôm nay e rằng cũng khó tránh khỏi kết cục này, bất giác cảm xúc dâng trào.

    Y không nhìn Phương Ứng Khán nữa.

    Trái tim của y đã chết rồi.

    Y nhìn sang Cao Tiểu Thượng.

    Ánh mắt của y đầy vẻ khó hiểu, còn có khổ sở, cùng với đau đớn.

    Có lẽ Cao Tiểu Thượng ngoại trừ đắc thủ, còn cảm thấy đắc ý và đắc chí, biết mình đã từng bước đến gần “công đức viên mãn”, cho nên mới trả lời:
    - Những năm gần đây, ta làm học trò của ông, mặc dù được ông tin tưởng coi trọng, nhưng cũng chỉ là một tên tổng quản dưới cờ của ông, một tên đệ tử nhập thất dưới trướng của ông mà thôi. Ta không muốn nhập thất (vào phòng), ta muốn ra nhà chính. Nếu đã làm thì phải làm lớn nhất, đã trèo thì phải trèo cao nhất, đã cầm thì phải cầm tốt nhất. Vì vậy ông cho ta danh vị ta đều không cần, ta muốn tất cả mọi thứ của ông. Ta thà rằng làm một tên đệ tử ngoài phòng, không tiếc phá giáo xuất môn, chọc giận luật trời. Ông là ân nhân cứu mạng của thánh thượng, được phong vương tấn tước, không thể khiến thiên tử hạ lệnh giết ông, giao chiến lại không phải là đối thủ của ông, đành phải âm thầm hợp sức với con nuôi của ông để giết ông. Ông cũng không thể trách ta, người nhìn nơi cao, nước chảy chỗ thấp, ông đang cản trở tiền đồ của ta. Một khi ta và tiểu hầu gia hợp sức bắt tay, cả hai đều có tiền đồ tươi sáng. Thế nhưng ông nhất định phản đối ngăn cản, chúng ta đành phải giết ông trước để dựng quyền lập uy.

    - Trên đời này không có quy củ nào không phá được, cũng không có quyền uy nào không ngã được. Chỉ không biết sau khi phá vỡ lật đổ thì kết quả sẽ thế nào?

    Phương cự hiệp thở dài nói:
    - Vậy tại sao ngươi luôn ngăn ta đến kinh gặp Tiểu Khán?

    Cao Tiểu Thượng mỉm cười nói:
    - Ông không phải là kẻ hồ đồ, phẩm đức cao cả, minh mẫn biết tự xét mình. Chính vì quá sáng suốt anh minh, cho nên ta đã đã lợi dụng nhiều tài nguyên trong Huyết Hà phái và Kim Tự Chiêu Bài như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị ông biết được. Một khi mất đi sự tín nhiệm của ông, ta muốn ra tay với ông e rằng cũng khó thành công. Chủ ý của ông là tới đưa Phương tiểu hầu gia đi, không để y tiếp tục có đất dụng võ tại kinh sư. Chuyện này ta đã ngầm thông báo cho Thập Thanh huynh, y nhất định sẽ thừa cơ hội này hạ thủ với ông. Ta càng ngăn cản thì ông sẽ càng đến gặp y, hơn nữa càng chứng tỏ ta và tiểu hầu gia không liên quan, như vậy mới có thể thành công mai phục, liên hợp ám sát.

    Cự hiệp thừa nhận:
    - Không đến lúc vừa rồi, ta cũng không biết các ngươi là một nhóm. Đã như vậy, năm đó khi ta tỷ thí với Ôn Gia của Lão Tự Hiệu, ngươi cũng không cần lên tiếng vạch trần Ôn Lão Hài lén thả Triều Thấp trùng, cũng không cần tại Bất Phá quan gần Cựu Xà Môn khách sạn, phá tan cuộc tập kích của Tiểu Lâm bang và Thất Trùng Thiên với ta…

    Cao Tiểu Thượng rất nguyện ý giải thích:
    - Khi đó thời cơ còn chưa tới. Ta thấy Ôn Gia căn bản không muốn thương tổn ông, nếu y phát hiện Ôn Lão Hài dùng Triều Thấp trùng đả thương ông, nhất định sẽ giải độc cho ông, nói không chừng các người còn không đánh thì không quen, trở thành tương giao tâm đầu ý hợp. Cho nên ta không để ông có cơ hội này. Còn về cuộc ám toán mai phục tại hẻm núi Hồng sa mạc, trong Thất Trùng Thiên có kẻ thù của ta, người của Tiểu Lâm bang cũng muốn đối phó ta, hơn nữa bọn họ tối đa chỉ có thể giết được đồng môn và đồng đạo đi cùng với ông, nhiều nhất cũng chỉ có thể đả thương ông, muốn giết chết ông thì còn kém xa. Cho nên ta thừa dịp lãnh công trạng này, để lấy được sự tín nhiệm của ông, cũng nhờ vậy khiến ta trở thành nhân vật hàng đầu không thể thay thế trong Kim Tự Chiêu Bài.

    Cự hiệp đã hiểu.

    Y yên tĩnh lại.

    Sương chiều mênh mang, ráng đỏ hỗn loạn.

    Mây mù gấp gáp, nhạn bay khóc thầm.

    - Ta hiểu rồi, các ngươi muốn ta chết.
    Y nói:
    - Được, ta chết.

    Kẻ địch đã đến gần.

    Mễ Hữu Kiều, Lôi Mị, Đường Phi Ngư chia ba làm hướng tiếp cận.

    Phương Ứng Khán và Cao Tiểu Thượng thì bất động.

    Bọn họ bất động, nhưng sát ý còn nồng hơn tiếp cận

    Trong thoáng chốc này, Phương cự hiệp nhớ tới rất nhiều rất nhiều chuyện, rất nhiều rất nhiều người. Vãn Y còn đó không? Ngày trước mới vừa gặp gỡ, thâm tình đã gieo. Sư phụ Tống Cuồng Hiệp sầu não mà chết. Vãn Y còn sống không? Sư mẫu anh dũng tự sát, sư phụ ủy khuất chết đi. Vãn Y có khỏe không? Thiết môn chủ coi trọng nâng đỡ mình. Khổ Hải Kiếp Dư môn ban đầu xảo trá hãm hại và sau đó đau buồn đáng thương. Cảnh ngộ bi thảm của vợ chồng bang chủ Phản Cốt bang. Tình cảm sâu đậm của hai đại tông sư phật đạo và cái kết. Vãn Y, ta không chiếu cố được Tiểu Khán nữa rồi. Huyết Hà xa, Kim Hồng kiếm, Vô Đầu cốc, Ác Nhân lâm. Bay qua Tuyệt Tình phong, xông pha Thiếu Lâm phái. Vãn Y, ta xin lỗi nàng. Long môn nước xiết, thiên hà chảy ngược, thạch động bao vây, kỳ nhân phòng đá, tuyết màu đỏ tươi. Vãn Y, ta sắp theo nàng rồi. Nhân sinh thường buồn, năm tháng không ca. Sống luôn vui vẻ, chết không hối tiếc. Vãn Y, ta sắp chết rồi…

    Tất cả đột nhiên bất động, bao gồm tâm tư của cự hiệp.

    Y quay người, rơi xuống…

    Mất mát vĩnh viễn không điểm dừng, giống như một cuộc ước hẹn giữa cự hiệp và cái chết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,aolong,glook,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,tuyetam,Đơn bước,
Trang 8 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 678910 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status