TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 9 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 78910 CuốiCuối
Kết quả 41 đến 45 của 50

Chủ đề: Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #41
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 41 – Lưu luyến

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Nhìn thấy Phương cự hiệp rơi xuống dốc núi vạn trượng, Phương Ứng Khán đột nhiên đổ lệ.

    Cao Tiểu Thượng lại khóc lớn.

    Nhậm Lao và Nhậm Oán cũng bị thương, Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường đang bị đau, chỉ có Đường Phi Ngư và Mễ Thương Khung giống như không việc gì, nhìn hai tên hung thủ một kẻ vừa giết cha, một kẻ vừa giết thầy đang khóc.

    Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được.

    Có lẽ chỉ hai người này mới có thể hiểu rõ lẫn nhau, hiểu được cái cảm giác phồn hoa rơi mất, phút chốc không còn.

    Cho nên Cao Tiểu Thượng nói:
    - Dù sao y cũng là một nhân vật rất tài giỏi.

    Trong giọng nói của hắn tràn đầy cảm khái:
    - Không có y, ta không thể thành tài, cũng không thể thành nhân tài.

    - Ta cũng vậy.
    Ngữ điệu của Phương Ứng Khán cũng tràn đầy nhớ nhung và hồi tưởng:
    - Không có cha, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.

    Hắn đưa tay lau nước mắt trên mặt, nói:
    - Thực ra có không ít người nói xấu ta trước mặt y, nhưng y đều không nghe, vẫn tín nhiệm ta, nếu không thì ta cũng không thể dễ dàng đắc thủ như vậy.

    Cao Tiểu Thượng lại thành thực hỏi:
    - Bao gồm cả ta?

    Phương Ứng Khán cũng nói thẳng:
    - Ngươi chính là người muốn y đặc biệt đề phòng ta.

    Cao Tiểu Thượng giống như thương tiếc nói:
    - Làm như vậy, y mới không nghĩ đến ta và ngươi lại hợp sức giết y.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Ngươi nói xấu ta, lại có chỗ tốt này.

    Cao Tiểu Thượng bổ sung:
    - Chỗ tốt không chỉ có một. Nếu y thật sự đề phòng ngươi, cũng nhất định sẽ nói với ta, đến lúc đó ta có thể nhắc ngươi cẩn thận một chút.

    Phương Ứng Khán lại bổ sung:
    - Có lẽ ngươi biết y đề phòng ta, cũng chưa chắc sẽ thông báo cho ta, nói không chừng còn quay lại cùng y diệt trừ ta.

    Cao Tiểu Thượng nhíu đôi mày rậm. Mặc dù hắn đã giết Phương cự hiệp, nhất định sẽ lên làm tổng minh chủ của sáu thế lực Kim Tự Chiêu Bài, Phụ Phụ Uy Vọng môn, Lão Tự Hiệu, Phản Cốt bang, Vạn Cổ Trường Không bang, Huyết Hà phái, nhưng hắn dường như chỉ vui một phần ba, hai phần ba còn lại vẫn nhíu chặt mày rậm, trong lòng lo lắng, không được thư thái.

    - Ngươi nói đúng.
    Hắn dường như có vẻ bất đắc dĩ:
    - Nhưng dù sao, ta vẫn cùng ngươi giết y.

    Sát ý màu vàng trên mặt Phương Ứng Khán đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ sầu bi nhàn nhạt, giống như khi đã giết người, nhất là người rất khó giết, loại sát khí ẩn giấu kia của hắn sẽ tự động tiêu tan.

    Sở dĩ Phương cự hiệp không nhìn ra hắn động sát cơ, đó là không ngờ cũng không biết hắn đã luyện thành “Sơn Tự Kinh” và “Nhẫn Nhục thần công”. Một khi luyện thành “Sơn Tự Kinh”, chỉ cần Phương tiểu hầu gia lén lút ám toán, Phương cự hiệp cũng chưa chắc có thể chế ngự được hắn. Còn “Nhẫn Nhục thần công” lại có thể thay đổi toàn bộ khí tức sắc mặt của một người, cho dù cự hiệp có khả năng nhìn khí nhìn mặt, cũng bị con nuôi của y lừa gạt.

    Đồng dạng, Lôi Mị đã học “Thương Tâm thần tiễn quyết”, cũng có công năng “bên trong đổi sắc, bên ngoài đổi mặt” này.

    Điểm này ngay cả Phương Thập Thanh cũng không biết. Ít nhất trước khi chiến dịch này diễn ra, hắn không hề biết Lôi Mị đã nắm giữ “Thương Tâm tiễn quyết”. Cho đến vừa rồi ba mũi “tên” va chạm giữa không trung, Phương tiểu hầu gia mới nhìn với con mắt khác, trong lòng thầm hô nguy hiểm.

    Nhưng trong lòng hắn chấn động nhất vẫn là thực lực của Cao Tiểu Thượng, hiển nhiên đã coi thường đối phương.

    Cao Tiểu Thượng chưa từng luyện “Sơn Tự Kinh”.

    Hắn có thể còn không biết “Nhẫn Nhục thần công” là gì.

    Hắn đương nhiên ngay cả “Thương Tâm tiễn quyết” cũng chưa từng xem qua.

    Nhưng vừa rồi giết chết Phương cự hiệp, hắn vẫn lập công đầu.

    Nghiêm túc mà nói, nếu như không có hắn phản bội hợp kích, đồng mưu đánh lén, có thể sẽ không giết được nghĩa phụ Phương cự hiệp.

    Phương Ứng Khán vốn không hề xem thường Cao Tiểu Thượng, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng “Thuận Nghĩa Tiểu Gia Cát” này nhiều nhất chỉ là nhân tài phụ trợ, còn chưa đến mức có thể một mình gánh vác, hô mưa gọi gió, rung chuyển trời đất. Hiện giờ xem ra, kẻ này tâm cơ thâm trầm, thực lực phi phàm, tiềm lực kinh người, thế lực to lớn, quả thật không thể xem thường.

    Ngay cả Bạch Sầu Phi năm đó muốn mưu đoạt vị trí ở Vạn Cổ Trường Không bang, hao tổn tâm cơ vẫn không thành công, nhưng hiện giờ Cao Tiểu Thượng này lại dễ dàng nắm được trong tay.

    Cho nên hắn nhanh chóng thay đổi thái độ, đưa tay vỗ vào bả vai Cao Tiểu Thượng, nhiệt liệt nói:
    - Còn may, Tiểu Thượng, không có ngươi giúp ta một tay, chuyện này thật sự không thể thành công. Lỡ may y phản công, e rằng cả ta và ngươi đều chưa chắc chống đỡ được.

    Cao Tiểu Thượng lại có vẻ được sủng ái mà lo sợ, dường như cũng không còn lo lắng, đưa tay chỉ vào vách núi đối diện, đầy thâm ý nói:
    - Đối diện chính là Tống Tử nhai, thật thú vị, dù sao các người cũng là cha con, vẫn là tiễn cự hiệp một đoạn đường.

    Hắn chỉ về phía xa như vậy, tay của Phương Ứng Khán lại không vỗ xuống được. Ít nhất nếu thật sự vỗ xuống, bốn yếu huyệt dưới nách sẽ hoàn toàn lộ ra dưới tay Cao Tiểu Thượng.

    Tay của Phương Ứng Khán khựng lại giữa không trung một lúc, biểu tình của hắn cũng cừng đờ trong nháy mắt.

    Chỉ có Mễ công công quen thuộc hắn mới nhìn ra được, ấn đường của Phương tiểu hầu gia đã đỏ lên, ánh mắt cũng hiện màu vàng.

    Tim của hắn đập nhanh hơn mấy cái, gần như có phần lo lắng vì “Loạn Thế Giao Long” Cao Tiểu Thượng kia.

    Nhưng Cao Tiểu Thượng vẫn điềm nhiên như không, chỉ ung dung nhìn về núi xa, cũng theo dõi sườn núi thăm thẳm. Điểm này hắn và Phương Ứng Khán đều giống nhau, cũng nhất trí, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn khe sâu, giống như rất lưu luyến cảnh tượng nơi này, thực ra là sợ cự hiệp có thể vươn mình bay lên, tro tàn cháy lại.

    Mọi người đều sợ Phương cự hiệp.

    Nhưng cự hiệp đã chết.

    Người chết không thể sống lại, cho dù là vĩ nhân cao thủ cũng không ngoại lệ.

    Sườn núi yên tĩnh.

    Một trận mưa máu kiếm khí vừa rồi, chỉ còn lại sương chiều nặng trĩu, bóng đêm mênh mông, tà dương một vệt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,aolong,daitango,glook,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,tuyetam,Vô__Tình,Đơn bước,
  3. #42
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 42 – Hao tử và lão thử (con chuột và con chuột)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Không ngờ một người đột nhiên cười lên, lạnh lùng nói:
    - Mèo khóc chuột, giả từ bi đến mức này, ta xem như phục các người rồi.

    Người lên tiếng là Đường Phi Ngư.

    Mái tóc rối của hắn tung bay, bay tung trong mây mù trời chiều.

    Trong hoàng hôn ráng chiều và tóc rối tung bay, ánh mắt của hắn vẫn rất lạnh, rất ác, rất xấu cũng rất độc.

    - Ai là mèo?
    Mễ Thương Khung cố ý hỏi:
    - Ai là chuột?

    - Người chết chính là chuột.
    Đường tam thiếu gia ôm ngực:
    - Người khóc đương nhiên là mèo.

    Cao Tiểu Thượng nhìn sang Phương Ứng Khán, Phương Ứng Khán cũng nhìn sang Cao Tiểu Thượng.

    Cuối cùng vẫn là Phương Ứng Khán lên tiếng trước:
    - Ngươi nói nghĩa phụ của ta là chuột, không sợ sét đánh sao? Y mặc dù đã chết, nhưng đừng quên người ủng hộ y rất nhiều, bè đảng phe cánh cũng rất nhiều.

    Ngực của Đường Phi Ngư cũng nhuốm máu, rực rỡ như hoa, vẫn kinh tâm trong trời chiều:
    - Ta không sợ. Y đã tan xương nát thịt, hơn nữa còn là bị bè đảng phe cánh và người ủng hộ y giết chết, ta có gì phải sợ? Ta cười là vì các người đã ám sát y, cần gì phải làm bộ làm tịch, cố ý chảy vài giọt nước mắt cá sấu để lừa mình dối người, đúng là buồn nôn.

    Cao Tiểu Thượng cười cười nói với Phương Ứng Khán:
    - Hắn đang nói ta.

    Phương Ứng Khán lạnh nhạt nói:
    - Hắn đang nói chúng ta.

    Đường Phi Ngư lạnh lùng nói:
    - Một con hao tử, một con lão thử, ta nói cả hai, cũng mắng cả hai.

    Cao Tiểu Thượng nói:
    - Nhưng vừa rồi ngươi cũng tham gia giết cự hiệp.

    Đường Phi Ngư cười lạnh nói:
    - Ta giết y, là vì ta đã ăm cơm tại Tập đoàn Hữu Kiều, người khác bảo ta làm gì thì ta làm đó, bảo ta giết ai thì ta giết người đó. Huống hồ tham gia giết nhân vật như Phương cự hiệp, đương nhiên là cơ hội để ta biểu dương tên tuổi, cũng là vinh quang của ta. Ta không giống các người, uổng công cự hiệp tín nhiệm và coi trọng, lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy hãm hại y. Ta thấy y đúng là chết không nhắm mắt. Y không phải chết bởi kẻ địch, mà là chết trong tay người nhà.

    Nhậm Oán hỏi một câu khiêu khích:
    - Vậy ngươi muốn báo thù cho Phương cự hiệp?

    Đường Phi Ngư đột nhiên cười lên, trong tiếng cười lời nói vẫn lạnh giá thâm trầm:
    - Báo thù cho y? Tại sao? Ta vốn cũng muốn giết y. Một vị cự hiệp giống như y, đã sớm leo lên vi trí của thần rồi. Nhưng y vẫn cứ minh mẫn, còn muốn quản chuyện, can gián thiên tử đừng nên hoang dâm hại nước, dâng tấu hoàng đế loại trừ gian nịnh, lại thỉnh cầu cấm quân tăng cường thao luyện, còn kiến nghị đại tướng và quân đội nên chung sống nhiều hơn, nắm giữ quyền lực quyết định. Cứ như vậy, những kẻ vơ vét của dân, bao gồm cả những kẻ bòn rút quân phí đều muốn giết y. Nếu như y là đại hiệp khác, chỉ lo tranh danh đoạt lợi trong võ lâm, đánh lôi đài làm minh chủ, Thục Trung Đường môn chúng ta cũng sẽ mặc kệ y. Hoặc y sớm một chút tuyên bố rút lui về hưu, rửa tay chậu vàng, chúng ta tôn y làm Tam Công tế rượu cũng được. Nhưng y lại lãnh đạo lục lâm, hợp nhất võ lâm, làm chuyện này chuyện kia, luôn vì nước tận trung, vì dân trừ hại. Nếu người của Đường gia bảo chúng ta không sớm giúp đỡ các người diệt trừ y, e rằng chậm một chút y sẽ tới san bằng họ Đường chúng ta rồi. Ban đầu ta cũng không hiểu, tại sao trong hành động giết cự hiệp này tiểu hầu gia lại muốn ta động thủ với y trước, hơn nữa còn nói rõ sẽ không truy cứu, cứ ra tay không sao, hóa ra là trong kế có kế. Nếu như không có biến hóa trước trận, đánh lận con đen như vậy, Phương cự hiệp cũng không đến nỗi rơi vào trong bẫy, hoa mắt chóng mặt, cuối cùng trúng kế.

    Tiểu Xuyên Sơn nghe đến đây, một mặt còn chưa tỉnh hồn, một mặt đang lau chùi thịt vụn, một mặt không nhịn được hiếu kỳ hỏi:
    - Đến bây giờ chúng ta vẫn không rõ, tại sao trong kế hoạch này tiểu hầu gia lại hạ lệnh chúng ta xuất thủ với ngài, hơn nữa ra tay càng nặng càng tốt.

    Cao Tiểu Thượng nói:
    - Đây gọi là đánh lừa tai mắt.

    Mễ Thương Khung nói tiếp:
    - Phương cự hiệp không phải là kẻ hồ đồ, cho dù y không đề phòng tiểu hầu gia giết mình, cũng sẽ phòng bị Đường tam thiếu gia và chúng ta. Cho nên một khi các người ra tay với Phương tiểu hầu gia, y sẽ cho rằng chúng ta hợp mưu giết cha con bọn họ. Y sẽ nóng lòng cứu con, không tiếc dốc hết toàn lực trợ giúp tiểu hầu gia, như vậy tiểu hầu gia mới có thể động thủ thành công. Mà các ngươi sau khi tập kích, lại quay sang tấn công Phương cự hiệp, như vậy mới có cơ hội.

    Phương Ứng Khán không hề hổ thẹn, còn gật đầu bổ sung:
    - Cho nên các ngươi xuất thủ với ta, ra tay phải nặng, bởi vì nghĩa phụ không phải là một người dễ mắc lừa.

    Dáng vẻ của Thắng Ngọc Cường hoàn toàn tâm phục khẩu phục, vô cùng cảm thán, lúc này mới nói:
    - Tiểu hầu gia đúng là nhìn rõ vạn dặm, cao thâm khó lường. Ban đầu hạ lệnh cho chúng tôi không cần để ý, cứ việc hạ thủ, tôi thật sự không rõ nguyên nhân, chỉ có kinh hãi. Bây giờ mới biết tuyệt diệu ở đâu, cao thâm nơi nào, đúng là lạc hậu thật.

    Đường Phi Ngư cười lạnh nói:
    - Đã dùng kế độc như thế, mưu sâu như vậy, cần gì phải mèo khóc chuột giả từ bi.

    Phương Ứng Khán chỉ lạnh nhạt nói:
    - Ta cũng có tình cảm cha con với y…

    Đường Phi Ngư một câu “giết” tiếp:
    - Vậy mà ngươi lại giết y?

    Phương Ứng Khán cười nhạt nói:
    - Bây giờ ta giết y, y vẫn còn nổi danh, mọi người vẫn sẽ nhớ đến y. Nếu bây giờ không giết y, y sẽ cản đường chúng ta, cũng cản đường mọi người. Có ngày y già cả rồi, hồ đồ rồi, mê muội rồi, tầm thường rồi, vẫn cứ già mà không chết, khi đó có ai không ghét y? Có ai không hận y? Bây giờ ta giết y, còn nhớ đến y, cũng sẽ thường thường cảm kích y, hối hận vì mình ra tay quá độc ác. Cự hiệp như y vẫn nên chết sớm thì hơn.

    Đường Phi Ngư cười lạnh nói:
    - Nói như vậy, ngươi giết y là thành toàn cho y. Ngươi đúng là hiếu thảo thật.

    Phương Ứng Khán không hề hoài nghi về bản thân, nói:
    - Ít nhất, cái chết của y có thể khiến hiệp danh không đổ.

    Đường Phi Ngư cười như không cười:
    - Vậy ngươi đúng là lòng dạ vĩ nhân, chu toàn chuyện tốt.

    - Ngươi đừng bi phẫn vì người chết.
    Phương Ứng Khán cũng thản nhiên tiếp nhận, chỉ thêm một câu:
    - Người vĩ đại không chỉ là ta, mà còn có hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,aolong,daitango,glook,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Tiếu ngạo,tuyetam,Vô__Tình,Đơn bước,
  5. #43
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 43 – Hai cục phân chuột

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Người mà hắn nói dĩ nhiên là “Loạn Thế Giao Long” Cao Tiểu Thượng.

    - Hắn à?
    Ánh mắt Đường Phi Ngư xuyên qua mái tóc dài lộn xộn, lạnh lùng âm độc trừng mắt nhìn đối phương:
    - Nghe nói huynh đệ bằng hữu của Phương cự hiệp không ai không phải là rường cột võ lâm, tinh anh nước nhà. Ngươi và hắn, hai người thật có thể xem là hai cục phân chuột trong hũ gạo trắng của Kim Tự Chiêu Bài.

    - Phân chuột?
    Cao Tiểu Thượng nghe vậy, không giận mà lại cười:
    - Nếu ta và tiểu hầu gia là hai cục phân chuột, vậy dĩ nhiên là hai cục rất lớn.

    - Chẳng những rất lớn.
    Đường tam thiếu gia cắn một miếng còn chưa nhả ra:
    - Còn rất hôi.

    - Hai cục phân chuột mới ra lò chúng ta, dương nhiên là vừa lớn, vừa hôi, vừa nổi bật.
    Cặp mắt dưới đôi mày rậm của Cao Tiểu Thượng híp lại thành một đường, lần đầu tiên lộ ra một chút đắc ý:
    - Nhưng cho đến giờ, mọi người đều nghĩ rằng Hắc Quang Thượng Nhân bị Thái Kinh sai khiến, cùng với cao thủ của Kim Phong Tế Vũ lâu ám sát Phương cự hiệp. Cái chết của y chẳng liên quan gì đến ta.

    Đường Phi Ngư cười lạnh nói:
    - Đây là ngươi dùng tay máu che mắt thiên hạ.

    Khóe miệng Cao Tiểu Thượng hơi nhếch lên, đưa mắt liếc nhìn Phương Ứng Khán:
    - Đây là hẹn ngầm giữa ta và tiểu công tử. Nếu thật sự truy tìm ngọn nguồn, điều tra được cái chết của cự hiệp là do Thục Trung Đường môn một tay gây nên, e rằng phiến phức trong môn các ngươi sẽ không ít. Các ngươi cũng không muốn kết ân oán này chứ?

    - Ta muốn lập đại danh.
    Đường Phi Ngư lạnh lùng nói:
    - Ta cũng không muốn trở thành đích ngắm của mọi người, như vậy chỉ thành danh ngốc.

    - Vậy thì đúng rồi.
    Cặp mắt Cao Tiểu Thượng càng híp lại, sóng mắt dập dờn:
    - Cho nên ở nơi này giết chết cự hiệp, chúng ta thành đại sự không lưu danh, làm chuyện lớn không cầu công, làm chuyện tốt không lộ diện, ai nói ra thì người đó cũng không dễ chịu, đây cũng là hẹn ngầm giữa ta và tiểu công tử.

    - Đúng đúng đúng.
    Phương Ứng Khán vỗ tay đồng ý, nhưng lập tức hồn nhiên cười nói:
    - Nếu như nói ra, vẫn là Tiểu Gia Cát khó gánh vác hơn ta.

    - Hử?

    Cao Tiểu Thượng biết Phương Ứng Khán có thâm ý, nhưng nhất thời không rõ trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.

    - Nghĩa phụ là một nhân vật danh lừng thiên hạ, một khi bị hãm hại, nhất định người và thần đều giận dữ, kẻ sát hại y sẽ bị võ lâm chính đạo khinh bỉ, người báo thù rất nhiều, không dễ đặt chân trên giang hồ.
    Phương Ứng Khán ung dung nói:
    - Ta và ngươi không giống nhau. Ta trấn giữ kinh thành, tước vị hầu gia là do hoàng đế phong tặng, chủ lực của Tập đoàn Hữu Kiều nằm ở hoàng thích tần phi, thái giám nội cung, cùng với nhân thủ và cao thủ do ta và Mễ công công tập hợp chiêu mộ, không có quá nhiều liên hệ với đội ngũ trước kia và đệ tử trực hệ của nghĩa phụ. Cho nên lỡ may bọn họ biết được nguyên nhân cái chết của nghĩa phụ, lại có thể làm gì được ta. Nhưng ngươi thì khác… cực kỳ khác biệt.

    Cao Tiểu Thượng nghe vậy, lại hơi cúi đầu, giống như còn một chút ý cười. Nếu cẩn thận xem xét, mới biết nụ cười của hắn đã sớm cừng đờ ra.

    Nhậm Oán xoa xoa đôi tay nhuốm máu, nhưng không vì đau đớn mà giảm đi khả năng nắm bắt thời cơ, lập tức tiếp lời Phương Ứng Khán:
    - Tiểu Thượng ca thì khác. Ngươi vẫn luôn giúp Phương cự hiệp làm việc vặt trong Kim Tự Chiêu Bài. Mà đệ tử trong môn phần lớn là môn sinh của cự hiệp, nếu không thì cũng là đệ tử kính trọng cự hiệp, được y cảm hóa nên tụ hợp cùng nhau. Nếu bọn họ biết là ngươi ra tay giết cự hiệp, ta thấy chẳng những cái chức môn chủ của ngươi không làm được, ngay cả đặt chân cũng là vấn đề, hơn nữa…

    Lần này đến phiên Nhậm Lao tiếp lời:
    - Đâu chỉ không thể đặt chân, ngay cả sống tiếp cũng là vấn đề.

    Cao Tiểu Thượng biến sắc.

    Phương Ứng Khán giả vờ quát mắng:
    - Nhậm Lao, ngươi nói nhảm nhiều quá! Cao sư huynh hôm nay đã không còn là Tiểu Cao ngày xưa, mà là giao long đương đại sắp lên làm môn chủ. Ngươi nói chuyện với hắn như vậy, không muốn tiếp tục xông pha võ lâm nữa sao. Chúng ta và Tiểu Thượng huynh đã cùng nhau động thủ, có hậu quả gì đương nhiên phải cùng nhau gánh vác, không đến thời khắc sống chết, há lại để cho hắn một mình đối diện với quần hùng vây giết.

    - Chuyện ngày hôm nay, kết quả thế nào, mọi người chúng ta đều quá rõ ràng, trong lòng hiểu được.
    Nhậm Oán cũng cố ý trả đũa:
    - Huống hồ, võ công của Tiểu Thượng huynh sâu không lường được như vậy, còn tinh thông các loại phương pháp ám sát mưu hại. Người ngoài và đồng môn muốn diệt trừ hắn, trong mắt hắn chẳng qua là kiến thức nông cạn, tài năng thấp kém mà thôi.

    Nhậm Lao vừa xoa xương sườn bị thương của mình, vừa lẩm bẩm nói:
    - Vậy cũng chưa chắc. Trên đời này không có người nào không bị đánh bại, cũng không có người nào không thể giết chết.

    Hắn phản bác như vậy, ngay cả Nhậm Oán vốn quen ăn hiếp hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ở trước mặt mọi người cũng không tiện trách mắng hắn.

    Nhưng trong hoàng hôn, sắc mặt Cao Tiểu Thượng lại lúc sáng lúc tối.

    Chuyện này cũng khó trách, Phương Ứng Khán và Nhậm Lao, Nhậm Oán ba người một hát hai họa, hàm ý rất rõ ràng.

    Mặc dù mọi người cùng hợp mưu giết Phương cự hiệp, nhưng Phương Ứng Khán lãnh đạo Tập đoàn Hữu Kiều tại kinh hoa trọng địa xa xôi, môn chúng đệ tử của hắn không dính dáng nhiều đến cự hiệp môn chủ, hơn nữa hắn lại thừa kế chức vị vương hầu, rất được nội thích thái giám ủng hộ, dân chúng bình thường và hảo hán giang hồ thật sự không thể đánh ngã được hắn.

    Nhưng Cao Tiểu Thượng thì khác.

    Chỉ cần chuyện hắn giết cự hiệp truyền ra, đồng môn của hắn đương nhiên không dám ủng hộ hắn, môn sinh của cự hiệp nhất định sẽ đối phó với hắn, những người trung thành với cự hiệp cũng nhất định sẽ báo thù cho cự hiệp.

    Nói cách khác, một khi chuyện chủ mưu hoặc đồng mưu “giết cự hiệp” bị tiết lộ, mặc dù cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Phương Ứng Khán, nhưng đối với Cao Tiểu Thượng thì là ảnh hưởng cực lớn.

    Thậm chí là không đất dung thân, có thể chết người.

    Cho nên chỉ Phương Ứng Khán có thể uy hiếp Cao Tiểu Thượng, còn Cao Tiểu Thượng lại không thể dùng bí mật này để ép bức Phương tiểu hầu gia.

    Do đó Cao Tiểu Thượng không trả lời, sau khi nghe rõ ràng ẩn ý của đám người Phương tiểu hầu gia, sắc mặt hắn cũng không kìm được trở nên ngưng trọng.

    Giết Phương cự hiệp, chuyện này chẳng những đã trở thành vết nhơ trong đời hắn, hơn nữa còn trở thành sơ hở chí mạng của hắn, trở thành tội trạng để người khác uy hiếp hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,aolong,daitango,glook,Golliah,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Tiếu ngạo,tuyetam,Đơn bước,
  7. #44
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 44 – Trời chiều xuống núi sâu

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Cặp mắt sắc bén của Đường Phi Ngư nhìn Phương Ứng Khán, lại nhìn sang Cao Tiểu Thượng, sau đó lần lượt quét qua đám người Nhậm Lao, Nhậm Oán, Mễ Thương Khung, mới bật cười nói:
    - Cự hiệp đã chết, hiện giờ mọi người cũng không yên ổn, lại đến phiên tất cả tranh giành chức đại hiệp mới, đánh nhau sống chết rồi.

    Phương Ứng Khán đột nhiên nói một câu:
    - Đường tam thiếu gia!

    Đường Phi Ngư ừm một tiếng. Tuy hắn ngạo mạn, nhưng cũng không dám ở trước mặt phớt lờ Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán nhìn chăm chú vào hắn, giống như rất quan tâm:
    - Vết thương của ngươi có đau không?

    Đường Linh lại bực bội hừ một tiếng.

    Trên người hắn từng trúng vài món ám khí, nhưng đều không gây thương tổn được hắn, trái lại hoàn toàn biến thành ám khí của hắn, nhưng hắn vẫn bị một món ám khí gây thương tích.

    Đó là một đóa hoa.

    Một đóa hoa do Cao Tiểu Thượng tiện tay hái bên sườn núi, thuận tay phát ra.

    Đóa hoa này lại gần như đâm xuyên ngực hắn.

    Hiên giờ hoa trước ngực hắn vẫn chưa rút ra, máu từ vết thương thấm vào quần áo, vừa đau đớn vừa khổ sở.

    Người đả thương hắn là Cao Tiểu Thượng, thù này hắn đương nhiên không quyên.

    Đây cũng là sự sỉ nhục của hắn.

    Một cao thủ hàng đầu của Thục Trung Đường môn như hắn, chuyên biến ám khí của người khác thành của mình, thân thể đã luyện thành một loại “trung tâm thu phát” ám khí, nhưng lại bị ám khí người khác gây thương tích, hơn nữa đó còn là một đóa hoa cúc nhỏ, hắn làm sao nén được cơn giận này.

    Hắn rất thương, cũng rất đau.

    Bởi vì hắn là một kẻ rất ngạo mạn.

    Phương Ứng Khán hỏi như vậy, giống như đã xúc động và xúc phạm đến vết thương của hắn, cho nên hắn lạnh lùng nói:
    - Phiền đã quan tâm, còn không chết được.

    Phương Ứng Khán có vẻ áy náy nói:
    - Đều do ta không tốt. Là ta muốn ngươi toàn lực công kích ta, cộng thêm Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường phối hợp, có thể làm nhiễu loạn tâm thần nghĩa phụ.

    Đến lúc này, hắn gọi Phương cự hiệp là nghĩa phụ vẫn rất lưu loát, không hề đỏ mặt.

    Đường tam thiếu gia hất mái tóc rối, vén sợi tóc lên trên đầu, lạnh lùng nói:
    - Đó là vì ngươi muốn tạo ra cảnh tượng giả dối, ta và Thắng Ngọc Cường, Tiểu Xuyên Sơn cùng phản bội đánh lén ngươi, nếu như Mễ công công và Hắc Quang Thượng Nhân một kích không thành, vẫn có thể khiến cự hiệp phân tâm cứu ngươi, còn ngươi lại cho y một kích trí mạng.

    - Một kích chí mạng vẫn là do bàn tay của Cao sư huynh.
    Phương Ứng Khán lập tức khéo léo phủ nhận:
    - Đúng là ta gợi ý cho Cao sư huynh giả vờ ngăn cản ngươi tập kích, khiến nghĩa phụ càng tin tưởng Cao sư huynh là người cùng trận tuyến với mình, nhưng ta lại không muốn hắn ra tay với ngươi nặng như vậy.

    Đường tam thiếu gia không lập tức lên tiếng, hắn đang chờ đối phương nói tiếp.

    Có lẽ, trước tiên hắn muốn biết rõ ý tứ của Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán dừng một chút, nhìn hắn một chút, dường như còn trầm ngâm một chút, mới nói tiếp:
    - Võ công của ngươi rất cao.

    Đây là một câu khen ngợi.

    Sau khi nói xong, hắn lại dừng một chút, không nói nữa, qua một lúc sau mới tiếp tục nói:
    - Nhưng hắn vẫn đả thương ngươi.

    Phương Ứng Khán giống như rất bất bình cho Đường Phi Ngư:
    - Chúng ta vốn là người nhà, cùng ra tay đối phó kẻ địch, hắn vốn không cần làm như vậy.

    Xem ra, hắn chỉ còn thiếu không nói câu “hắn chỉ dùng một đóa hoa cúc nhỏ đã sát thương ngươi”.

    Nhưng đã đủ rồi.

    Đường Phi Ngư nhìn chằm chằm vào Cao Tiểu Thượng, với một loại ánh mắt cực kỳ ác độc.

    Cao Tiểu Thượng từ từ ngẩng đầu lên, cũng nhìn về Đường Phi Ngư, hai người bốn mắt giao nhau, giống như nổ ra một chùm tia lửa trên đỉnh núi vách đứng, mây mù gấp gáp này.

    Nhưng bên dưới vách núi giống như có tiếng vượn kêu cú khóc, cuồng phong gào thét kỳ dị, như khóc như kể, lại giống như những tiếng kinh hô trong cơn ác mộng.

    Trời chiều từ từ chìm xuống, chỉ còn lại một điểm đỏ.

    Núi sâu chiều xuống, hoàng hôn mênh mang.

    Ánh mắt Đường Phi Ngư lại phát vàng, trong vàng lạnh còn có màu xanh lục.

    Khiến người ta chỉ cần nhìn một cái cũng cảm thấy da đầu ngứa ngáy, đầu tay lạnh giá.

    Tiếng nói của hắn còn lạnh hơn băng.

    Chợt nghe hắn lạnh lùng hỏi:
    - Ngươi biết Hoa Quyền Tú Thoái thần công?

    Cao Tiểu Thượng trầm mặc một hồi, lại trầm ngâm một hồi, mới nặng nề trầm giọng nói:
    - Đúng.

    Mọi người đều động dung.

    Ngay cả Phương Ứng Khán cũng không kìm được giật mình.

    Đường Phi Ngư lạnh như băng hỏi:
    - Cho nên không phải ngươi hái một đóa hoa ném ta bị thương, cũng không phải phát ám khí, mà là dùng một quyền đánh đóa hoa kia đến, mới khiến ta bị thương.

    Trong mắt Cao Tiểu Thượng đã hiện lên một loại thần sắc kỳ lạ.

    Thần sắc này rất kỳ lạ, giống như gặp được tri âm, lại giống như gặp phải đại địch, nhưng đều khó che giấu sự kính trọng của hắn.

    - Ta ra tay rất nhẹ.
    Hắn nhẹ giọng trầm ngâm nói:
    - Vô cùng nhẹ.

    Đường Phi Ngư lại đột nhiên cười ha hả:
    - Ngươi ra tay càng nhẹ, ta mới không đề phòng, mới sẽ bị thương, hơn nữa bị thương càng nặng. Điệm đặc sắc của “Hoa quyền”, ta từng nghe nói đến, nhưng lần này mới thật sự kiến thức được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Tiếu ngạo,tuyetam,Đơn bước,
  9. #45
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 45 – Mão Kim Đao Thanh Kiến Tử

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Ban đầu ta trúng phải một đóa hoa của ngươi, cũng không hoàn toàn nhìn ra được.
    Đường Phi Ngư thở dài nói:
    - Cho đến khi ngươi dùng kỹ xảo khiến Diễm Thần thương của Phương tiểu hầu gia đâm vào Phương cự hiệp, lại dùng khuỷu tay thúc vào ngực Phương đại hiệp, ta mới nhìn rõ đây là chiêu thức đặc biệt của Hoa quyền nổi danh giang hồ, xem như đã kiến thức rồi.

    Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc.

    Trong võ lâm, thông thường khi nói một người sử dụng “hoa quyền tú thoái” (khoa chân múa tay), hàm ý gần như là châm biếm võ công của đối phương kém cỏi, chỉ có bề ngoài. Nhưng nếu thật sự sử dụng “hoa quyền tú thoái” thành một loại thần công đại pháp, vậy thì người võ lâm lại nghe tên biến sắc. Bởi vì người hiểu được quyết pháp “Hoa Quyền Tú Thoái”, chính là người lĩnh hội được bộ võ công này. Người này và bộ võ công này đều danh chấn thiên hạ. Người sáng tạo ra võ công này luôn ghét ác như thù, mà bộ võ công này mộ khi xuất hiện, cũng không mấy người có thể phá được, ngăn được, chống đỡ được. Bình thường những hán tử giang hồ đều không dám gọi thẳng tên người này, chỉ gọi y là “Mão Kim Đao Thanh Kiến Tử”.

    Sở dĩ gọi là “Mão Kim Đao”, là vì y họ Lưu.

    Sở dĩ tên là “Thanh Kiến Tử”, là vì tên của y là “Tịnh Tử”.

    Nói cách khác, mấy chữ “Mão Kim Đao Thanh Kiến Tử” này là tách tên họ “Lưu Tịnh Tử” của y ra, không cho gọi thẳng.

    Người trong võ lâm sợ y, ngoại trừ do võ công của y cao, còn vì y từng ở dưới trướng Tiểu Phạm Lão Tử (Phạm Trọng Yêm), nhiều lần lập được chiến công, cũng không phải là lục lâm hảo hán bình thường trên giang hồ tranh quyền đoạt lợi, nói đánh nói giết.

    Nghe nói dáng vẻ của y rất đẹp, giống như công tử hào hoa phú quý. Lúc vừa đầu quân, Xung Sư Đạo còn vì vậy mà từ chối thu nhận, nói y ẻo lả chỉ biết khoa chân múa tay. Nhưng y lại nghiến răng thật sự sáng tạo ra một bộ tuyệt thế võ công “Hoa Quyền Tú Thoái”, dùng nhẹ đấu nặng, ba chiêu hai thức, lấy nhu chế cương, chẳng những khó gặp đối thủ trong quân, ngay cả Tiểu Phạm Lão Tử nghe tin cũng thử công phu của y, khen ngợi tài năng, không tiếc đích thân tới mời y gia nhập dưới trướng, còn đề bạt lên làm phó tướng.

    Mọi người tôn trọng người này, không chỉ vì y có thể đánh, có thể sáng tạo, có thể lập quân công, mà còn vì y có một vị huynh trưởng rất có danh vọng.

    Lưu Độc Phong, “Bổ Thần”.

    Mặc dù Lưu Độc Phong đã chết (chi tiết cụ thể xin đọc Tứ Đại Danh Bổ Nghịch Thủy Hàn), nhưng thanh danh của y vẫn không đổ. Mà Lưu Tịnh Tử là vị tiểu đệ đệ nhỏ nhất cũng được cưng chiều nhất của y.

    Không ngờ hôm nay, võ công mà Cao Tiểu Thượng sử dụng lại là loại tuyệt học bất truyền này, “Hoa Quyền Tú Thoái”.

    Không phải Cao Tiểu Thượng vẫn luôn làm môn hạ của Phương cự hiệp sao? Hắn làm sao học được “Hoa Quyền Tú Thoái” này?

    Hắn làm thế nào quen biết Lưu Tịnh Tử? Hắn và Lưu Tịnh Tử rốt cuộc có quan hệ gì?

    Phương cự hiệp có biết chuyện này không? Phương Ứng Khán thì sao?

    “Cao Tiểu Thượng” rốt cuộc là ai? Hắn có phải là “Tiểu Cao” không? Hay cái tên “Tiểu Cao” này cũng chỉ là một biệt hiệu mà thôi?

    Cao Tiểu Thượng lại chỉ nói:
    - Nhãn lực tốt.

    Đường Phi Ngư nghiêng tai, giống như cũng đang lắng nghe tiếng kêu gào thê lương dưới sườn dốc, một lúc sau mới nói:
    - Xem ra, muốn tranh hùng kinh sư, cầm đầu võ lâm, các hạ là một nhân vật không thể xem thường.

    Phương Ứng Khán đúng lúc thêm một câu:
    - Huống hồ, hôm nay hắn còn đả thương ngươi.

    Nhậm Oán lại bồi thêm một câu:
    - Hơn nữa, hôm nay hắn đã tự tay giết chết sư phụ môn chủ Phương cự hiệp của mình.

    Hai câu này, hàm ý rất rõ ràng.

    Đây là núi sâu, dốc đứng.

    Phương cự hiệp đã chết.

    Nơi này đều là người của Phương Ứng Khán.

    Chỉ cần giết chết Cao Tiểu Thượng, mọi người tự nhiên sẽ cho là Cao Tiểu Thượng mưu hại Phương cự hiệp, còn Phương tiểu hầu gia thì hợp sức với Đường tam thiếu gia báo thù cho Phương cự hiệp, giết chết “Loạn Thế Giao Long” Cao Tiểu Thượng.

    Chỉ cần Đường Phi Ngư đồng ý, gần như có thể lập tức động thủ.

    Cao Tiểu Thượng có lợi hại, cũng không đánh lại Phương Ứng Khán, Mễ Thương Khung cộng thêm Đường tam thiếu gia liên thủ.

    Nhưng nếu Đường Phi Ngư liên hợp với Cao Tiểu Thượng, tình hình lại không được lạc quan.

    Sau khi giết chết Phương cự hiệp, Phương tiểu hầu gia giống như lại cố ý xúi giục một trận giết chóc khác, một âm mưu khác.

    Đường Phi Ngư lại đột nhiên cười.

    Trong nụ cười này có sự chế nhạo không nói ra ngoài.

    Hắn nói:
    - Khi đó người phóng ám khí vào ta không chỉ có Cao Giao Long, hai trợ thủ đắc lực của ngươi cũng hạ sát thủ với ta như vậy, không phải sao?

    Phương Ứng Khán cười nói:
    - Đó là vì kịch phải diễn cho giống, phải diễn y như thật, cha mới sẽ không ngờ đến hắn.

    Cặp mắt sắc bén của Đường tam thiếu gia sáng lên:
    - Lỡ may bọn họ đắc thủ, giết chết ta cũng là một công đôi việc, đúng không?

    Phương Ứng Khán mỉm cười nói:
    - Nhưng các hạ vẫn không tổn hại chút nào, chỉ bị thương bởi đóa hoa nhỏ của Cao sư huynh.

    Hai mắt Đường Phi Ngư càng sáng ngời, càng sắc bén:
    - Nếu bây giờ chúng ta hợp sức giết Tiểu Gia Cát, người tiếp theo nằm xuống trên sườn núi này sẽ là ta, đúng không?

    Hắn cười lớn, dáng vẻ rất tự đắc, lại nói:
    - Tiểu hầu gia muốn trong một ngày diệt trừ ba đại địch, chẳng phải là quá ảo tưởng thành công, được như ý nguyện rồi.

    Phương Ứng Khán nghe vậy cũng cười rạng rỡ:
    - Tam thiếu gia quá lời rồi. Cao Tiểu Thượng là sư ca của ta, vừa rồi chúng ta còn cùng nhau đồng tâm hiệp lực giết chết nghĩa phụ, sao có thể hai lòng được? Bây giờ chúng ta nên liên hợp lại, tay nắm tay nỗ lực gây dựng một phen sự nghiệp, sao có thể vào lúc này nơi này lại nội chiến đấu đá nhau.

    Đường Phi Ngư nghe vậy chỉ cười hà hà, tiếng cười giống như một thanh đao lạnh.

    Cao Tiểu Thượng nghe đến đây cũng cười lên, giống như một con chó ưu tư, trong nụ cười có vẻ ưu sầu nhiều hơn vui vẻ.

    Mễ Thương Khung cũng cười, nụ cười của hắn trong gió lạnh giống như những tiếng ho khẽ.

    Lôi Mị không cười.

    Vừa rồi nàng còn khóc.

    Lúc cự hiệp rơi xuống sườn dốc, nơi mắt trái của nàng cũng có một giọt lệ đồng thời chảy xuống.

    Không ai biết nàng từng khóc, không ai phát hiện ra.

    Ngoại trừ Mễ Hữu Kiều.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Tiếu ngạo,tuyetam,yura,Đơn bước,
Trang 9 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 78910 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status