TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 10 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 8910
Kết quả 46 đến 50 của 50

Chủ đề: Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #46
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 46 – Trăng sáng mọc trên biển

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Khi Lôi Mị lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt, ba người Phương Ứng Khán, Đường Phi Ngư, Cao Tiểu Thượng đều không hẹn mà cười lên.

    Lúc này nắng chiều đã chìm xuống, trời tây chỉ còn lại một góc đỏ hỗn loạn.

    Nhưng trên biển mây phía đông Tống Tử sơn lại từ từ dâng lên một vầng trăng sáng.

    Trăng sáng tỏ, giống như tẩy hết một vùng cừu hận, tay đầy máu tanh trên đỉnh núi vừa rồi.

    - Sau này.
    Phương Ứng Khán thuần khiết thanh tú đến mức hoàn toàn không nhiễm bụi trần, chưa từng dính máu, giống như một đóa hoa sen trắng, cười một cách rất tận tâm, càng rất chân thành nói:
    - Còn có rất nhiều đại sự phải dựa vào Cao sư ca và Tam thiếu gia, cùng với Mễ công công chư vị, vì chúng ta đánh ra giang sơn tốt đẹp, lập nên công lao cái thế.

    - Không dám, không dám. Sau này chúng ta muốn đứng chân trong võ lâm, vẫn phải nhờ tiểu hầu gia rộng lòng giúp đỡ, ban cho cơm ăn.
    Cao Tiểu Thượng cũng cười nói. Hắn càng cười, biểu tình trên mặt lại càng sầu muộn:
    - Chúng ta đều chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh tiểu hầu gia. Tiểu hầu gia có gì phân phó, cứ hạ lệnh chỉ thị là được, không cần khách khí, cũng không cần xa cách.

    Đường Phi Ngư cũng đang cười.

    Hắn đang cười, ngay cả tiếng cười cũng rất sắc bén, chói tai.

    - Dù sao, một lần khai, hai lần tanh, ba lần không ngại cả người đầy mùi. Hợp tác giữa chúng ta đã bắt đầu, đã giết đến mức đủ để chọc giận luật trời, không quan tâm giết thêm vài tên khiến dân chúng phẫn nộ, làm thêm vài chuyện khiến người người oán trách.

    Ba người vỗ tay cười lớn.

    Đột nhiên trong tiếng cười, Cao Tiểu Thượng giống như tán thưởng hâm mộ nói một câu:
    - Thương Tâm tiễn quyết của Lôi nữ hiệp đúng là thiên hạ vô song.

    Hắn ung dung nói:
    - Sau khi Nguyên Thập Tam Hạn chết, mọi người vẫn không biết tiễn quyết lợi hại này rơi vào tay ai. Có người nói là vào lúc lâm chung hắn đã giao cho tiểu thiếp Vô Mộng Nữ, cũng có lời đồn là rơi vào tay Vương Tiểu Thạch. Hiện giờ xem ra đều là nghe sai đồn bậy, môn tuyệt học này thật ra là rơi vào tay nữ anh hùng đây mới đúng, thật là giỏi. Một tên này nếu như bắn ta, có lẽ ta cũng không chống đỡ được.

    Nói xong hắn lại lén liếc nhìn Lôi Mị và Phương Ứng Khán, giống như hai mắt trái phải của hắn có thể tách ra, mỗi con liếc nhìn một hướng.

    Vừa rồi hắn đột nhiên thoáng nhìn, phát hiện Lôi Mị ra tay ẩn chứa tuyệt thế võ công.

    Xem ra võ công tiềm lực của cô gái này mới thật sự là sâu không thể lường.

    Sau đó lại thấy Phương Ứng Khán bỗng nhiên quát mắng, hắn đoán Phương tiểu hầu gia cũng không biết Lôi Mị thân mang tuyệt kỹ. Hơn nữa từ trong tiếng quát của Phương Thập Thanh vừa rồi, có thể đoán được Phương Ứng Khán cũng tức giận vì bị lừa gạt.

    Cho nên lúc này hắn đặc biệt nhắc đến.

    Hắn nhắc lại “chuyện cũ”, là vì muốn xem thử rốt cuộc Phương Ứng Khán sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

    Nhưng Phương Ứng Khán lại cười.

    Cười rất hồn nhiên, rất chân thật, lại rất thành khẩn, ngữ khí càng ân cần.

    - Hóa ra tiễn quyết ở trong tay nàng.
    Hắn vui mừng nói:
    - Hại ta mấy lần sai người lục soát khắp nơi. Nếu sớm biết là ở chỗ nàng, vậy thì trời đã quang rồi, cần gì phải tìm tìm kiếm kiếm nữa. Chỉ cần biết nàng đã học được, vậy thì ta yên tâm rồi.

    Hắn nói như vậy, ngay cả Lôi Mị cũng cảm thấy bất ngờ.

    - Tất cả mọi thứ, không phải đều của tiểu hầu gia sao.
    Lôi Mị dịu dàng cười nói:
    - Nếu không phải tiểu hầu gia gợi ý, ta làm sao có thể học được bí kỹ nho nhỏ này từ chỗ Vương Tiểu Thạch. Mấy cái công phu mèo quào này của ta, làm sao so với được với đại thần thông, đại pháp lực của tiểu hầu gia, có thể khiến mùa đông nở ra hoa sen, mùa hè rơi xuống sương tuyết, ngay cả trời chiều ngả về tây cũng có thể ngược trời mà đi.

    Nàng vừa nói vừa cười dịu dàng đáng yêu.

    Nàng vừa cười quyến rũ vừa đến gần Phương Ứng Khán.

    Nàng biết rõ tình thế hiện giờ.

    Phương Ứng Khán vốn không biết nàng đã học được “Thương Tâm tiễn quyết”.

    Chỉ cần hắn biết được, lập tức sẽ hiểu ra ngọn nguồn chân tướng ngày đó Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu mơ mơ màng màng. Phương Ứng Khán nhất định không thể khoan dung.

    Nhưng vừa rồi là giây phút sống chết, cũng không biết Phương Ứng Khán thật sự không thể ra tay, hay là không muốn ra tay cứu giúp. Nếu như nàng không phát ra tuyệt chiêu, cho dù không bị hài cốt của Hắc Quang Thượng Nhân do Đường tam thiếu gia kích nổ thành một đám mây đánh rơi xuống vách núi, cũng nhất định sẽ bị kình lực sinh ra do “Đại Ma tiễn” và “Sơn Tự Kinh” của cha con Phương Ứng Khán và Phương cự hiệp va chạm nổ đến tan xương nát thịt.

    Nàng đành phải dùng kiếm làm tên, phát ra đòn sát thủ.

    Thương Tâm tiễn vừa ra tay, lập tức hóa giải nguy cơ, nhưng cũng khiến người ta biết được nội tình của nàng.

    Nàng không đoán được Phương Ứng Khán sẽ đối phó với mình như thế nào.

    Phương Ứng Khán đang muốn triển khai kế hoạch lớn, bây giờ chính là lúc cần người.

    Nếu như nàng lập tức chạy trốn, vậy trước tiên sẽ chọc giận Phương Ứng Khán. Nếu Phương Ứng Khán động thủ với nàng, Cao Tiểu Thượng và Đường Phi Ngư cũng đồng loạt ra tay, vậy nàng nhất định không thể sống xuống núi.

    Cho dù nàng không đi, chỉ cần Cao Tiểu Thượng và Đường tam thiếu gia có ý giết nàng, e rằng nàng cũng rất khó sống xuống Thục Sơn. Nàng từng nhiều lần góp lời phá hoại âm mưu hợp tác giữa Phương tiểu hầu gia và Loạn Thế Giao Long, hơn nữa trong Tập đoàn Hữu Kiều cũng từng tranh giành ân huệ với Đường Phi Ngư mà tạo thành thế nước với lửa.

    Cho nên nàng quyết định không đi, không trốn.

    Nàng quyết tâm phải đối diện.

    Nàng vừa nói vừa đến gần Phương Ứng Khán, nhưng cũng không phải quá gần. Ít nhất nếu như Phương Ứng Khán đột nhiên ra tay, nàng vẫn có cơ hội né tránh và phản kích.

    Nàng đến gần như vậy, người khác cũng không đoán được nàng và Phương Ứng Khán rốt cuộc có chuyện gì.

    Nàng một mặt nói những lời tâng bốc lấy lòng Phương Ứng Khán, một mặt lại úp úp mở mở, thuận theo tình thế lộ ra một bí mật lớn trong võ công của Phương Ứng Khán.

    Nàng biết bí mật này sẽ khiến người có mặt ở đây đều động dung.

    Bọn họ quả nhiên đã động dung.

    Người tranh quyền coi trọng địa bàn và thế lực, người tranh tiền coi trọng lợi và ích, người tranh danh coi trọng ca tụng và phỉ báng, người tranh chức vị trong võ lâm đương nhiên coi trọng võ công và chiến lực.

    Người động dung là Đường Phi Ngư và Cao Tiểu Thượng (đôi mày rậm của hắn trầm xuống, lại đè trên mắt), còn có Mễ Thương Khung.

    Mễ Hữu Kiều động dung bởi vì hắn và Phương Ứng Khán là chiến hữu thân thiết nhất, gần gũi nhất, Phương Ứng Khán có tuyệt thế võ công như vậy, hắn sao có thể không nghe nói đến? Gần đây từ rất nhiều manh mối, hắn đã đoán được Phương Ứng Khán nhất định đang bí mật luyện công, hơn nữa còn là công phu vô cùng lợi hại, nhưng rốt cuộc là công phu gì thì hắn lại tra cứu không ra.

    Cao Tiểu Thượng động dung bởi vì hắn là Cao Tiểu Thượng, một tên đệ tử ngoài phòng của Phương cự hiệp. Về võ công hắn không trực tiếp nhận được chân truyền của Phương cự hiệp, nhưng về tư tưởng và địa vị thì lại hoàn toàn được y truyền thừa. Huống hồ hắn còn là “Loạn Thế Giao Long”.

    Đường Phi Ngư lại cười khan, tiếng cười the thé.

    Sau đó hắn trực tiếp không hề khách khí hỏi:
    - Khiến đông lạnh nở hoa sen, bảo mùa hè rơi mưa tuyết, ngay cả mặt trời lặn cũng có thể kêu trở lại? Ta từng nghe nói đến, nhưng những người biết được đều chết cả rồi, có một người thì mất tích không biết đi đâu. Hắn biết sao?

    Hắn yên lặng nhìn Phương Ứng Khán, lạnh lùng nói:
    - Ta không tin.

    Sau đó hắn lại cất giọng the thé nói:
    - Ta không tin ngươi có thể làm được.

    Người cười là Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán đã cười.

    Sau đó Phương Ứng Khán cười hiền lành nói:
    - Ngươi không tin? Ta lập tức làm cho ngươi xem.

    Không ai tin Phương Ứng Khán lại nói ra những lời này.

    Không ai tin Phương tiểu hầu gia có thể làm được loại chuyện này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Tiếu ngạo,Tieu Lan,tuyetam,voma,Đơn bước,
  3. #47
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 47 – Một cục phân chuột rơi vào trong hũ gạo

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Sau đó hai tay hắn đan chéo bên hông, toàn thân tiến vào một loại trạng thái nhập định. Có lẽ là vì ánh trăng sáng ngời, có lẽ là vì nắng tàn chiếu đỏ, có lẽ là vì trên đỉnh núi này vừa mới giết chóc quá nặng, máu tanh quá nồng, hiện giờ nhìn Phương tiểu hầu gia mặc áo bào trắng, đứng thẳng trên sườn núi khi hoàng hôn dần sâu, ánh trăng dần sáng, mặt mày xinh đẹp, đường nét ưu mỹ, toàn thân khiến người ta có cảm giác thuần khiết, thậm chí là thánh khiết, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy bình tĩnh yên ổn, giống như một xử nữ, một con chim bất động, một đóa hoa sen.

    Hoa sen trắng.

    Phương Ứng Khán nhắm mắt lại, có lẽ nghĩ đến chuyện gì, chiếc miệng nhỏ như anh đào, đôi môi mỏng diễm lệ còn hơi nhếch lên, khẽ mỉm cười.

    Đẹp đến mức có điểm khả ái, ngạo đến mức có phần hồn nhiên.

    Hắn nhắm mắt đứng yên trong mây mù như vậy, gió thổi khiến cho áo bào trắng tung bay phần phật, cả người cũng giống như muốn thuận gió đi về, thậm chí loáng thoáng truyền đến một mùi hương thoang thoảng.

    Hương của hắn rất tĩnh, ý của hắn rất trầm.

    Kỳ quái là mùi hương thoang thoảng kia rất giống với hương vị khi Lôi Mị phát ra “Thương Tâm tiễn”.

    Sau đó Phương Ứng Khán đột nhiên mở mắt.

    Con ngươi của hắn lại có màu vàng, trên đỉnh núi hoang tỏ ra vô cùng xinh đẹp, giống như một con thú thần thánh.

    Sau đó hai tay hắn tạo thành nửa hình cung, từ từ nâng lên.

    Động tác của hắn rất chậm chạp.

    Rất chậm chạp.

    Rất chậm.

    Rất chạp.

    Nhưng nơi mà tay hắn đưa qua, bóng tay vẫn lưu lại ở đó, giống như không hề biến mất. Cho đến khi hai mu bàn tay của hắn hợp lại trên đỉnh đầu, huyễn tượng cánh tay vung nửa vòng tròn vẫn không biến mất, vẫn lưu lại trong thị giác mọi người.

    Sau đó… đây là lần thứ tư “sau đó”, mỗi huyễn tượng giống như cánh hoa bách hợp, cánh hoa sen trắng, mặc dù ưu mỹ phức tạp, nhưng vẫn trình tự phân minh, từng cánh rõ ràng. Lúc này toàn thân hắn tỏa ra một loại ánh sáng bảy màu.

    Màu sắc rất rực rỡ.

    Ánh sáng lưu động, vô cùng diễm lệ.

    Mọi người đều bị cảnh tượng đặc sắc trước mắt thu hút.

    Sau đó… đây là lần thứ năm “sau đó”, ánh chiều vốn đã chìm xuống, đột nhiên lại từng lớp, từng tầng, từng đoạn bay lên, tiếp theo là ánh nắng tròn xoe, sau đó là mặt trời giống như lòng đỏ trứng, kể cả biển mây giống như nạm vàng, đều lần lượt trở lại bên cạnh trời tây, giống như là thời gian chảy ngược, cảnh vật trở về trạng thái cũ.

    Mọi người đều ngơ ngác, chấn động, trợn mắt há miệng, cứng mồm cứng lưỡi, hồn bay phách lạc vì cảnh tượng thần kỳ này.

    Cùng lúc đó, ánh trăng dường như cũng ảm đạm đi.

    Chợt nghe Lôi Mị thất thanh nói:
    - Đây… đây mới là Sơn Tự Kinh đại pháp thật sự?

    Phương Ứng Khán cười nói:
    - Vừa rồi ta ra tay bắn nghĩa phụ là tiễn pháp Nhẫn Nhục thần công, còn đây mới là sát pháp bí truyền Sơn Tự Kinh của Nguyên Thập Tam Hạn.

    Lần đầu tiên, thần sắc của hắn có vẻ đắc ý và cuồng vọng khó kìm nén được.

    Trong lúc nói chuyện, cặp mắt màu vàng kia của hắn đột nhiên có một con chuyển thành màu đỏ, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục màu vàng.

    Màu vàng sặc sỡ.

    Cũng trong khoảnh khắc đó, trời chiều vốn đã từ từ dâng lên, đột nhiên từ tâm vòng tròn giống như có một con quạ hoàng hôn bay ra, rung cánh lướt đi, nhanh chóng bành trướng, nhưng trong phút chốc lại biến mất vô hình.

    Đây đều là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

    Đường Phi Ngư và Cao Tiểu Thượng lặng lẽ nói với nhau vài câu.

    Nói rất nhanh, rất nhẹ.

    Đường Phi Ngư nhìn thấy cảnh này cũng líu lưỡi, kinh tâm động phách:
    - Không ngờ hắn thật sự đã luyện thành Sơn Tự Kinh. Với tài năng của hắn, chỉ cần luyện thành rồi, e rằng trong thiên hạ khó ai là đối thủ của hắn.

    Cao Tiểu Thượng trông thấy mặt trời đã chìm xuống phía tây núi lại dâng lên, cũng cảm thấy hoa mắt kinh ngạc, nhưng hắn lập tức chỉ ra một điểm:
    - Nếu như hắn thật sự có đủ lòng tin, cũng sẽ không cố ý lộ ra năng lực này trước mặt chúng ta.

    - Xem ra vẫn có sơ hở.
    Đường tam thiếu gia chỉ xéo vào trời đông trăng lạnh, giống như moi xương trong trứng gà:
    - Là mặt trời dâng lên, nhưng trăng còn chưa mất, hơn nữa trên đỉnh núi không có ánh mặt trời, cũng không ấm áp, xem ra thần công này vẫn chỉ là huyễn tượng.

    - Hắn vẫn kém một nước cờ.
    Cao Tiểu Thượng cũng nhìn con quạ đột nhiên từ trong mặt trời bay ra, giống như tự an ủi mình:
    - Cái đốm đen trên mặt trời này giống như một cục phân chuột rơi vào trong hũ gạo, khiến người ta phát hiện ra sơ hở trong Sơn Tự Kinh của hắn.

    Đường Phi Ngư nói:
    - Cho dù ngươi nhìn ra sơ hở, nhưng vẫn không đánh ngã được hắn, đúng không?

    Cao Tiểu Thượng ngẩn ra, mới trả lời:
    - Đúng.

    Lúc này Phương Ứng Khán đã thu công.

    Màu sắc đột nhiên từ bên cạnh hắn biến mất.

    Sắc trời lại tối, trời chiều chìm nhanh.

    Trong trời đất lại khôi phục một vầng trăng sáng như ban đầu, hoàng hôn khép lại, mây mù gấp gáp.

    Mễ Thương Khung vuốt râu bạc, khẽ than một tiếng, lẩm bẩm nói:
    - Hóa ra thứ mà hắn bí mật khổ tu là Sơn Tự Kinh và Nhẫn Nhục thần công.

    Nhậm Oán vội nói nhỏ:
    - Thế nào, công công có cao kiến gì về thần công cái thế của hầu gia?

    - Tiểu công tử là kỳ tài luyện võ hiếm thấy, tu vi Sơn Tự Kinh có lẽ đã vượt trên Nguyên Thập Tam Hạn, thật tài giỏi.
    Mễ Hữu Kiều cảm thán nói:
    - Đáng tiếc là có hai thiếu sót lớn.

    Nhậm Oán vội hỏi:
    - Thiếu sót gì?

    - Thứ nhất là hắn không nên vận dụng trước mặt hai tên xấu xa này. Thực ra hắn cần gì phải khoe khoang công lực, biểu hiện thực lực trước mặt bọn họ, ngược lại để bọn họ có cơ hội quan sát, sớm gia tăng phòng bị. Từ khi nào hắn lại trở nên dễ kích động như vậy?
    Mễ Thương Khung tiếc nuối nói:
    - Thứ hai là khi tiểu công tử phân thần nói chuyện với Lôi Mị, có lẽ là Quách Đông Thần cố ý làm hắn phân tâm, một con mắt của vẫn đỏ lên, đó là dấu hiệu công lực chưa hoàn toàn thuần thục.

    Nhậm Oán nghe vậy, nhất thời trầm ngâm không nói, cũng không biết là hắn nghe không hiểu, hay là kiến thức nửa vời, hoặc là đang cẩn thận nghiền ngẫm huyền cơ trong lời nói của Mễ công công.

    Chỉ có Nhậm Lao là gãi đầu, xoa vết thương, lầm bầm ca tụng:
    - Oa, có thể khiến trời sinh dị tượng, thời gian chảy ngược, tiểu hầu gia đúng là thần tiên rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,aolong,daitango,glook,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Tieu Lan,tuyetam,voma,Đơn bước,
  5. #48
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 48 – Mấy con chuột rơi vào trong hũ gạo

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Trong mấy người này, đại khái có thể xem Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường là người không hiểu nhất.

    Cho nên bọn họ cũng nhìn đến kinh tâm động phách, khâm phục kính trọng nhất.

    Người càng không rõ nội tình thì càng dễ say sưa, sùng bái, xuất thần.

    Trong lần phục kích ám sát cự hiệp này, cũng có thể xem Thắng Ngọc Cường và Tiểu Xuyên Sơn là người không rõ nguyên nhân nhất.

    Chỉ thị mà bọn họ nhận được là “giết chết Phương cự hiệp”.

    Không có lý do, chỉ có mệnh lệnh.

    Mà phương thức giết chết là, chỉ cần Đường Phi Ngư vừa ra tay, bọn họ cũng phải đồng thời xuất thủ.

    Bất kể Đường Phi Ngư ra tay với ai, bọn họ cũng phải xuất thủ với người đó.

    Bọn họ đương nhiên cho rằng, đã muốn ám sát Phương cự hiệp, vậy Đường Phi Ngư nhất định là ra tay với cự hiệp.

    Điểm này không cần nghi ngờ.

    Ai dè không phải.

    Đường Phi Ngư lại ra tay với Phương Ứng Khán.

    Tại khoảnh khắc đó, Tiểu Xuyên Sơn lập tức ngẩn ra, còn Thắng Ngọc Cường lại không hề do dự, chân đạp “Uyên Ương Hồ Điệp bộ”, tay phải phát ra Uyên Ương Kiêm Kiêm toa, tay trái đánh ra “Lưu Tinh Hồ Điệp quyền” tấn công Phương tiểu hầu gia.

    Đó là một mệnh lệnh, Thắng Ngọc Cường chỉ có phục tùng.

    Tiểu Xuyên Sơn thấy Thắng Ngọc Cường xuất thủ, hắn cũng đánh phải ra tay.

    Hắn đã phát ra Xuyên Tâm thập tự qua của mình.

    Bọn họ đương nhiên không muốn lấy mạng Phương Ứng Khán, mà lần công kích thứ hai của Đường tam thiếu gia rất nhanh đã thay đổi mục tiêu, toàn lực tấn công Phương cự hiệp.

    Với võ công của bọn họ, đương nhiên không thể thương tổn được Phương cự hiệp. Cho đến khi cự hiệp rơi xuống vách đứng, hai người mới tỉnh ngộ. Tác dụng của bọn họ chẳng qua là giúp Đường tam thiếu gia nhiễu loạn tâm thần Phương cự hiệp, bao gồm cả Hắc Quang Thượng Nhân cũng chỉ là tốt qua sông, không tiếc hi sinh tính mạng của mình để yểm hộ mấy người Phương Ứng Khán, Lôi Mị, Đường Phi Ngư, Mễ Thương Khung làm chủ công đánh lén.

    Bọn họ có thể may mắn sống sót, đã xem như mạng lớn.

    Lúc này, bọn họ tận mắt nhìn thấy Phương tiểu hầu gia hiển lộ kỳ công trên đỉnh núi, có thể khiến mặt trời lặn lại dâng lên, màn đêm tan đi, thật là khiến người ta líu lưỡi cảm thán.

    Mặc dù bọn họ cũng không biết tại sao sau khi giết cự hiệp, Phương Ứng Khán lại muốn làm loại chuyện rất hao tổn nội lực này, nhưng thần công phi thường như vậy, đừng nói bọn họ chưa từng nhìn thấy, quả thật cũng chưa từng nghe thấy, đúng là được mở rộng tầm mắt.

    Trong suy nghĩ của bọn họ, cự hiệp đã chết thì Phương tiểu hầu gia là vô địch trên đời.

    Bọn họ đi theo tiểu hầu gia, dĩ nhiên là sẽ vinh hoa phú quý, hưởng thụ vô tận, giống như mấy con chuột rơi vào trong hũ gạo, ăn cũng không hết.

    Trước khi hành động, bọn họ nhận được mệnh lệnh rất vội vàng.

    Lúc đầu chỉ thị nói là muốn để Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện và Trần Cửu Cửu Cửu chấp hành nhiệm vụ, nhưng sau đó hình như Mễ Thương Khung cho rằng Trần, Hà quá sùng kính Phương cự hiệp, nếu muốn bọn họ tiến hành ám sát, e rằng sẽ làm lỡ đại sự, sau đó mới đổi thành Thắng Ngọc Cường và Tiểu Xuyên Sơn cùng lên núi, tế lễ, hạ độc, bỏ thuốc, giết chết cự hiệp.

    Sự tình tuyệt mật, hơn nữa vừa nhận được mệnh lệnh lập tức chấp hành, ngay cả Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường cũng không kịp thông báo cho đồng liêu như Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, “Hồng Bào Lão Quái” Hà Hồng Thân, Cô Hành đại sư, “Tuyệt Thần Quân” Trần Cửu Cửu Cửu, Nhị Thập Thất Hoa Sinh, Tiểu Lý công công cùng với “Triển Phách Siêu Hồn Thư Vân Thủ” Dư Mộc Thi, “Tửu Thần Túy Yêu Ma Vân Thủ” Kim Tiểu Ngư, thậm chí “Phá Hoại Vương” Lôi Diễm gần đây rất đắc thế, Thắng Ngọc Cường và Tiểu Xuyên Sơn cũng không kịp cho biết, không kịp gởi tin, cũng không kịp từ biệt.

    Bọn họ đang vui mừng vì lần này liên thủ giết cự hiệp, cho dù mình chỉ được vơ vét đi theo, nhưng cũng là một vinh dự, càng là một đại công, sau này trên giang hồ cũng phải nhớ đến phần bọn họ. Đối với điểm này, Tiểu Xuyên Sơn lại hơi thấp thỏm bất an, chỉ sợ môn nhân của cự hiệp sẽ tìm hắn báo thù; còn Thắng Ngọc Cường thì chỉ sợ chuyện này không được nhiều người biết đến, bởi vì hắn cuối cùng đã làm được một chuyện lớn chấn động thiên hạ ngoại trừ chuyện tham sắc hái hoa, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

    Không ngờ Phương Ứng Khán vừa thu công, vòng sáng đầy màu xoay tròn giống như bông tơ bên cạnh hắn đột nhiên biến mất, Phương tiểu hầu gia đã trầm mặt trầm giọng dặn dò hai người:
    - Sáng sớm ngày mai, các ngươi hãy bảo Tiểu Lý công công, Dư ti giám, Kim nội giám dẫn người xuống vách núi, cần phải tìm ra di hài của nghĩa phụ ta, để ta nghiệm chứng, sau đó an táng ổn thỏa.

    Hắn bình tĩnh nói:
    - Còn nữa, y là bị Hắc Quang Thượng Nhân ám sát, còn Chiêm Biệt Dã đã chết trên tay chúng ta, chúng ta đã báo thù cho cự hiệp. Các ngươi nghe rõ chưa?

    Tiểu Xuyên Sơn vội đáp:
    - Rõ rồi.

    Thắng Ngọc Cường cũng đáp:
    - Hiểu rồi.

    Đương nhiên là hiểu, cự hiệp cũng không thể chết trên tay bọn họ

    Một khi tin tức này lộ ra, chỉ sợ rất nhiều nhân sĩ tự xem là chính đạo trên giang hồ sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

    - Nếu như tin tức có một điểm lộ ra.
    Phương Ứng Khán nghiêm nghị nói, hai mắt lại hiện lên hai điểm sáng lạnh màu vàng:
    - Trong các ngươi, không ai thoát được liên quan!

    Sau đó hắn mới quay lại, chắp tay khiêm tốn nói với đám người phía sau:
    - Xin lỗi, xin lỗi, tại hạ bêu xấu rồi!

    - Đâu có, đâu có.
    Từ việc Phương Ứng Khán vừa thu công đã lập tức dặn dò hai người Tiểu Xuyên Sơn, Thắng Ngọc Cường phải tìm thi thể cự hiệp, Cao Tiểu Thượng phát giác Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu Gia này lúc thi triển “Sơn Tự Kinh” đại pháp cũng không tập trung tinh thần, dùng hết toàn lực. Lúc phân tâm còn có năng lực xoay chuyển càn khôn như vậy, nếu dùng toàn lực thì càng không thể tưởng tượng nổi. Hắn không kìm được cảm thấy kinh hãi:
    - Tiểu hầu gia thần công cái thế, cự hiệp đã chết, quả thật thiên hạ khó có người sánh ngang.

    - Hóa ra ngươi đã luyện thành Sơn Tự Kinh.
    Mễ Thương Khung trong bóng đêm thần sắc mênh mang, ngay cả ngữ điệu cũng nhợt nhạt, ánh mắt cũng có vẻ già nua:
    - Chúc mừng ngươi.

    Đường tam thiếu gia hừ một tiếng:
    - Người mà ta bội phục là Nguyên Thập Tam Hạn, y có thể sáng tạo ra thần công này, đáng tiếc lại chết quá sớm. Tiếc là ta sinh sau đẻ muộn, không thể tìm y so tài.

    - Có điều.
    Cao Tiểu Thượng lại vội vàng bổ sung một chuyện:
    - Kế lớn này e rằng có tiết lộ.

    Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung coi trọng điểm này nhất, cùng có phản ứng.

    - Hả?

    - Lời này nghĩa là sao?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,aolong,daitango,glook,ha2004,hdphai,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Tiếu ngạo,Tieu Lan,tuyetam,voma,Đơn bước,
  7. #49
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 49 – Mấy hạt gạo rơi vào trong ổ chuột

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Chúng ta vốn là chín người cùng nhau lên núi.
    Cao Tiểu Thượng phân tích:
    - Phương cự hiệp, tiểu hầu gia, Mễ công công, Đường tam thiếu gia, Nhậm Lao, Nhậm Oán, Thắng Uyên Ương, Dư Hảo Thiểm, còn có ta, đúng không?

    Thắng Uyên Ương đương nhiên là Thắng Ngọc Cường. Bất kể trên trang phục, khăn tay, khăn đầu, binh khí hay giày của hắn đều có thêu hình uyên ương, người quen biết đều thân mật gọi hắn là Thắng Uyên Ương.

    Cao Tiểu Thượng nói như vậy, Thắng Ngọc Cường biết nhân vật hàng đầu sắp thay thế Phương cự hiệp này từ trước tới giờ vẫn chú ý đến mình, không kìm được tâm lý có phần cảm động.

    Dư Hảo Thiểm chính là Tiểu Xuyên Sơn. Hắn lúc trước vẫn luôn phục vụ trong quân đội, không ngờ Cao Tiểu Thượng vẫn có thể ung dung nói ra tên họ gốc của hắn.

    Tiểu Xuyên Sơn nghe vậy, trong lòng đột nhiên có một sự tỉnh ngộ. Lúc đầu hắn vẫn luôn sống trong quân lữ, đã thành thói quen, khi ở cùng với người của tập đoàn Hữu Kiều lại lừa gạt lẫn nhau, tranh đấu gay gắt, khó tránh khỏi cảm thấy lực bất tòng tâm. Lúc này hắn bỗng sinh ta ý niệm, dù sao dưới trướng Loạn Thế Giao Long này đều là nhân vật võ lâm, hảo hán giang hồ, liệu có thể mùi thối hợp nhau, thích hợp với mình hơn một chút? Nhưng hắn lập tức nhớ đến, vừa rồi Cao Tiểu Thượng giết thầy ra tay rất độc ác, há là hạng người dễ chung sống? Hắn không kìm được rùng mình một cái. Lại nghĩ đến Phương tiểu hầu gia dụng tâm bồi dương mình, một tay kéo hắn từ trong quân doanh ra, nào lại dễ dàng để mình rời khỏi như vậy, ném cho người khác? Nhớ lại vừa rồi Phương tiểu hầu gia giết cha rất tàn nhẫn, không tự chủ được lập tức bỏ đi ý niệm vừa nảy sinh.

    - Đúng vậy.
    Nhậm Oán vô tư nói tiếp:
    - Là chín người, nhưng còn có Lôi Mị hóa trang lên Chiết Hồng phong đối diện trước, cộng thêm Hắc Quang Thượng Nhân đi trước bố trí tại Thục Sơn.

    - Ngươi muốn nói còn có Đối Thần Hạng Phi Mộng mà chúng ta gặp phải trên đường?
    Phương Ứng Khán cẩn thận hỏi:
    - Nhưng hắn là một người mù.

    Nhậm Lao nhe hàm răng vừa vàng vừa đen, người khác cũng không biết hắn đang cười hay là thị uy:
    - Người mù thì không nhìn thấy.

    Cao Tiểu Thượng bình tĩnh nói:
    - Người mù không nhìn thấy, nhưng lại nghe được.

    - Trên đời có mấy ai coi trọng những gì người mù nghe được?
    Nhậm Oán không đồng ý, khinh miệt nói:
    - Chỉ cần hắn không nhìn thấy, vậy thì sẽ không ai tin. Cho dù hắn nghe được, ngươi cho rằng hắn có thể nói ra được sao?

    Cao Tiểu Thượng vẫn ôn hoà nói:
    - Hắn không nhìn thấy, nhưng Thác Quỷ lại thấy được.

    - Cho dù Đối Thần Hạng Phi Mộng và Thác Quỷ Thi Toán Liễu ở cùng nhau, hơn nữa đều ở trên núi, còn lưu ý chặt chẽ chúng ta.
    Mễ Thương Khung thận trọng nói:
    - Nhưng Phương cự hiệp đã chết, Hắc Quang Thượng Nhân cũng chết, chết thì không có đối chứng.

    Cao Tiểu Thượng vẫn nhíu mày không giãn:
    - Trước khi gặp Đối Thần, cự hiệp đã từng nói có mười một người cùng lên núi.

    Nhậm Oán hỏi lại:
    - Có phải y muốn nói đến Chiêm Biệt Dã và tiểu phu nhân?

    Cao Tiểu Thượng nói:
    - Không phải. Ít nhất còn có một người khác, trước đó ta đã phát hiện.

    Đường Phi Ngư và Mễ Thương Khung đều động dung, hỏi:
    - Ai?

    Phương Ứng Khán và Cao Tiểu Thượng gần như trả lời cùng lúc.

    - Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện.

    - Hà Hồng Thân.

    Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện là một người, Hà Hồng Thân lại là một người khác, mặc dù cả hai đều họ Hà.

    Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện là nữ nhân. “Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện” của nàng luyện quá xuất sắc, có lẽ là người luyện loại võ công ngạnh môn này tốt nhất từ trước đến nay, nàng lại vừa lúc xếp hàng thứ mười ba trong Hạ Tam Lạm Hà gia, cho nên người khác đều gọi là “Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện”, thậm chí đã sớm quên tên họ thật của nàng.

    Hà Hồng Thân có ngoại hiệu là “Hồng Bào Lão Quái”, thích mặc áo bào lụa đỏ, là một nam nhân, cũng là một cao thủ trong tập đoàn Hữu Kiều.

    Dù sao đây cũng là hai người khác nhau.

    Hai câu trả lời khác nhau, nhưng cũng có chỗ tương đồng.

    Phương Ứng Khán cười nói:
    - Ta cho rằng người theo dõi là Hà Hồng Thân, bởi vì hắn thi triển khinh công của Hạ Tam Lạm, hơn nữa hắn vốn xuất thân từ chi nhánh của Huyết Hà phái, có ngọn nguồn đặc biệt với nghĩa phụ.

    Cao Tiểu Thượng cũng giải thích:
    - Ta đoán là Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, cũng bởi vì cô ta sử dụng khinh công đặc thù của Hạ Tam Lạm, hơn nữa quan hệ giữa cô ta và Phương cự hiệp không bình thường, đồng thời luôn rất sùng kính Phương đại hiệp.

    Phương Ứng Khán gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi:
    - Được, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ.

    Cao Tiểu Thượng xem xét nói:
    - Bây giờ thứ mà chúng ta nên tìm kiếm nhất vẫn là di hài của Phương cự hiệp.

    Phương Ứng Khán mỉm cười nói:
    - Chuyện này đương nhiên.

    Cao Tiểu Thượng nhìn chăm chú vào Phương Ứng Khán, nói:
    - Xem ra trong kinh thành, tiểu hầu gia còn phải phí nhiều tâm cơ, mới có thể diệt trừ những chướng ngại như Thích Thiếu Thương, Vương Tiểu Thạch, Lôi Thuần, Địch Phi Kinh. Trong tập đoàn Hữu Kiều, e rằng trước tiên cũng phải nhổ mấy cây đinh.

    - Đó chỉ giống như mấy hạt gạo rơi bên cạnh ổ chuột.
    Đường tam thiếu gia cũng không biết là trào là phúng, hay là khen là ngợi:
    - Phương tiểu hầu gia ăn chắc bọn chúng rồi.

    Phương Ứng Khán không bày tỏ ý kiến, chỉ cười:
    - Có điều, Cao sư ca ở trong Kim Tự Chiêu Bài cũng có những hạt gạo chướng mắt, còn phải thanh trừ quét dọn.

    - Sợ cái gì?
    Đường Phi Ngư đột nhiên cười lên:
    - Tên gian xảo này vốn là một con chuột lớn, chỉ chờ ăn gạo.

    Cao Tiểu Thượng ôn hòa nói:
    - Vấn đề là, nhiệm vụ quan trọng đã hoàn thành, may mắn không hổ thẹn. Nếu tiểu hầu gia không có phân phó gì khác, chờ ngày mai tìm được thi thể cự hiệp, ta sẽ hộ tống di hài trở lại trong môn để báo tin dữ này.

    Phương Ứng Khán vội nói:
    - Phân phó thì không dám. Cao sư huynh đã tới, cần gì phải vội đi như vậy?

    Cao Tiểu Thượng cười nói:
    - Ta ở lại nơi này? E rằng nếu không chết trong tay Đường tam thiếu gia, Mễ công công cũng tuyệt đối sẽ không để ta sống, tiểu hầu gia cũng sẽ không yên tâm để ta ở lại kinh thành lâu dài, đúng không?

    - Nói đùa rồi, Cao huynh.
    Phương Ứng Khán nghiêm mặt nói:
    - Ta lại có chính sự muốn nhờ công công và sư huynh đi làm.

    - Hơn nữa còn là đại sự.
    Phương Ứng Khán bổ sung một câu:
    - Nếu chuyện này thành công, Tiểu Thượng ca đâu chỉ là chúa tể một phương tại Kim Tự Chiêu Bài. Triển khai mưu đồ, danh chấn kinh hoa, dưới chân thiên tử cũng mặc sức vùng vẫy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,ha2004,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Tieu Lan,tuyetam,voma,Đơn bước,
  9. #50
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 50 – Chân núi

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Phía dưới sườn núi có tiếng vượn kêu khỉ hú bi thương.

    Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, trăng sáng vằng vặc, cái lạnh thấm vào y phục.

    Phương Ứng Khán nhanh chóng nhíu mày một cái.

    Hắn dường như rất không thích nghe tiếng vượn kêu gào.

    Nhưng lời của hắn đã khiến Cao Tiểu Thượng và Đường Phi Ngư cảm thấy hứng thú.

    Nếu có thể đứng vững trong triều đình, cung điện, có ai muốn dấn thân vào giang hồ sóng to gió lớn, lưỡi đao liếm máu, dưới kiếm siêu sinh?

    Loạn Thế Giao Long cũng không muốn mãi mãi lãnh đạo đám hào kiệt nghĩa sĩ Kim Tự Chiêu Bài. Từ sáng đến tối, đông đánh Hà Hoàng, tây công Thổ Phiên, bắc phạt Tây Hạ, nam diệt Bốc Lậu. Nhưng cho dù mạo hiểm lớn, lập công lớn, cũng không được triều đình ban thưởng, ngược lại còn bị cấm quân chỉ huy, lo lắng hoang mang, tốn công vô ích. Đó là vì ai? Vì cái gì?

    Nếu như tay nắm binh quyền, lại được phong quan tiến chức, Cao Tiểu Thượng đương nhiên vui vẻ làm quyền thần ái tướng, chứ không muốn đi ra từ trong đống người chết đầy máu và mồ hôi.

    Đường Phi Ngư đến kinh sư, gia nhập tập đoàn Hữu Kiều, chính là vì muốn thành đại công, thành đại danh, thành đại sự. Ngoại trừ những thứ này thì không còn gì khác.

    Hắn muốn giống như Phương Ứng Khán, có vương hầu tước phong, thế nhưng hắn không có.

    Hắn cũng muốn giống như Phương Ứng Khán, có thể ra vào cung đình, yết kiến thiên tử, rạng rỡ tổ tông, vinh hoa phú quý, đáng tiếc hắn không được.

    Hắn càng muốn giống như Phương Ứng Khán, một tay nắm giữ tập đoàn Hữu Kiều, một trong ba bang hội lớn kinh sư, ba thế lực võ lâm giang hồ, có điều hắn không thể.

    Hắn không có danh dự này, không có may mắn này, không có năng lực tổ chức như vậy.

    Nhưng hắn có thể chiến.

    Hắn giỏi ám khí, hắn nhanh nhẹn dũng mãnh.

    Cho nên hắn không phục, hắn muốn sở hữu.

    Người quyết sách của Thục Trung Đường môn phái hắn vào kinh, nếu như hắn có thể vượt qua mọi người, nổi bật xuất chúng, có thể ổn định bước chân nơi kinh thành, mở ra một khoảng trời riêng, thậm chí có thể tranh giành quan cao chức lớn trong triều đình, nhờ đó làm rạng rỡ Đường môn, đưa thế lực Đường gia vào kinh sư, khi đó hắn có thể mười mặt uy phong trong võ lâm, đồng thời cũng có thể xem là đại công thần trong gia tộc.

    Đó là chuyện tốt, chuyện rất tốt, chuyện cực kỳ tốt.

    Cho nên hắn cũng động tâm giống như Cao Tiểu Thượng.

    Cao Tiểu Thượng hỏi:
    - Là chuyện gì, ngươi cứ nói!

    Phương Ứng Khán nói:
    - Chắc ngươi cũng biết, nhờ được thiên tử khen ngợi yêu mến, tại hạ nhiều lần có cơ hội được diện thánh khải tấu.

    Đường Phi Ngư không kiên nhẫn nói:
    - Ta biết ngươi có thể. Nhưng ta chỉ muốn biết, có chuyện gì ngươi không làm được mà chúng ta lại làm được.

    Phương Ứng Khán cười, ung dung nói:
    - Cũng không chỉ có ta.

    Hắn quay đầu lại nhìn Mễ Thương Khung. Mễ Hữu Kiều thần sắc tịch mịch đứng ở bên núi, râu vàng và tay áo bị gió mạnh thổi dựng lên như muốn bay đi.

    - Mễ công công cũng là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, y nghe được thánh thượng hiện nay cũng có lúc than thở.

    Cao Tiểu Thượng hứng thú hỏi:
    - Lại không biết là than thở chuyện gì?

    Phương Ứng Khán thong dong nói:
    - Hắn than rằng cục diện kinh sư không được ổn định, những thế lực giang hồ, nếu không phải giống như Lục Phân Bán đường bị Thái Kinh khống chế, giống như Ngũ Hổ Tướng, Vạn Nhân Địch bị Đồng Quán thao túng, hoặc như cha con Chu Trùng, Chu Miễn nắm giữ Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh, thì cũng giống như Vương Phủ khống chế Thiết Kiếm đại tướng quân, Kinh Bố đại tướng quân, còn Thái Du thì nuôi dưỡng Tứ Đại Hung Đồ. Hoàng thượng cũng muốn có thế lực giang hồ của riêng mình, muốn có cao thủ võ lâm tương trợ.

    Cao Tiểu Thượng lạnh lùng nói:
    - Vậy thì hắn có thể tự mình bồi dưỡng một số cao thủ.

    - Có.
    Mễ Thương Khung nói:
    - Hoàng thượng trọng dụng đám thuật sĩ, phương sĩ, đạo sĩ như Trương Hư Bạch, Vương Lão Chí, Vương Tử Tích, Lâm Linh Tố, Ngu Tiên Cô, Trương Hoài Tố, xây dựng rầm rộ, thành lập đạo quán, chính là vì tiện bề bồi dưỡng những nhân tài nhân sĩ này cống hiến cho hắn. Hắc Quang Thượng Nhân cũng như vậy, nhưng cuối cùng lại phục vụ Thái Kinh. Thánh thượng vốn cũng hạ chỉ triệu nghĩa phụ vào kinh, muốn tổ chức một đám cao thủ giang hồ, tăng cường bảo vệ cho an nguy thánh thượng.

    - Mời đám yêu tà lộng ngôn, lừa gạt dối trá kia đến hộ giá.
    Đường Phi Ngư lạnh lùng nói:
    - Còn không bằng mời ta.

    - Đúng vậy.
    Phương Ứng Khán lập tức nói tiếp:
    - Nhưng trước tiên các người phải lập công, thanh trừ kẻ xấu để vua nghe được, thánh thượng rất có thể sẽ đề bạt các ngươi, phong quan thưởng lộc, không chuyện gì không thể làm.

    - Vậy các người thì sao?
    Cao Tiểu Thượng luôn có thể bình tĩnh phân tích mọi chuyện:
    - Công trạng lớn như vậy, sao các người không tranh giành mưu cầu? Chỉ cần diệt trừ kẻ địch, quyền thế của hầu gia có thể đầu gậy trăm thước, tiến thêm bảy tám chục bước rồi (1).

    - Ta rất muốn, nhưng có đôi khi ta không tiện làm.
    Phương Ứng Khán rất thành khẩn nói:
    - Chẳng hạn như Lục Phân Bán đường đã ngầm lệ thuộc vào Thái Nguyên Trường, chúng ta đều ở trong cung, không dễ đắc tội. Lại như Mê Thiên minh đã bị Lương Sư Thành mua chuộc, Mễ công công và hắn ngang vai ngang vế, không tiện đụng chạm. Còn các người thì khác.

    - Còn mấy tổ chức khác như hai đảng Phát Mộng, Kim Phong Tế Vũ lâu, Thiên Cơ thì sao?
    Cao Tiểu Thượng vẫn có điểm không hiểu:
    - Có thể chiêu an bọn họ, bán mạng cho triều đình.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Bọn họ à? Thích Thiếu Thương đã chọc giận đến trời, hoàng thượng làm sao có thể dùng hắn? Vương Tiểu Thạch từng giết Phó tướng, Chí Tôn làm sao dám thu nhận hắn? Muốn được hoàng thượng tin tưởng coi trọng, trước tiên còn phải diệt trừ hai kẻ hung ác này mới đúng. Hai đảng Phát Mộng chưa thành bang lớn, Tượng Tị tháp chỉ là những kẻ lưu vong, Thiên Cơ đều là dân gian, Hủy Nặc thành không ngoài nữ lưu, dùng Tiểu Lôi môn thì không bằng nhờ các người, chẳng phải càng có thế lực, thực lực, phách lực (quả quyết) hơn sao.

    Đường Phi Ngư liền phấn khởi, lớn tiếng nói:
    - Ngươi nói đúng, nếu có thể cống hiến cho đương kim thánh thượng, ta nhất định sẽ làm hết sức mình. Nhưng sau khi thành công, ta muốn thống lĩnh cấm quân, phong quan ban tước, muốn gia tộc ta có thể được thụ phong tiếp nhận trong kinh.

    Phương Ứng Khán nói ngay:
    - Chuyện này thì dễ. Ta nhất định sẽ dâng tấu, mở con đường vào kinh vinh hoa muôn đời cho Thục Trung Đường môn.

    Đường Phi Ngư càng hưng phấn:
    - Vậy nên bắt đầu từ đâu?

    Phương Ứng Khán đảo qua chung quanh một vòng, thấy mọi người đều chuyên chú nghiêng tai lắng nghe, mới nói:
    - Ta đã dùng kế khiến đương gia Lôi Thuần của Lục Phân Bán đường hẹn gặp chủ sự Thích Thiếu Thương của Kim Phong Tế Vũ lâu vào tối mai, chúng ta dự định… như vậy như vậy… chỉ cần các người phối hợp… như thế như thế… nhất định nắm chắc trong tay, đại sự thành công.

    Mọi người đều nghe rõ ràng mạch lạc, chỉ có gió núi càng lúc càng mạnh, càng lúc càng gấp, khe núi vượn kêu hổ gầm, liên miên không dứt, lạnh lẽo thấu xương.

    Trăng sáng trên trời.

    Ánh trăng giống như thắp sáng đôi mắt xinh đẹp của Lôi Mị.

    Gió quá lớn.

    Núi cũng giống như đang động.

    Là núi này thật sự mọc hai chân, hay chỉ đơn thuần là một loại ảo giác?

    Sườn núi cũng giống như khẽ lung lay.

    Nhưng trên sườn núi này, một đám đệ tử ngoài phòng, hầu gia thái giám, những kẻ liều mạng, cao thủ võ lâm, vừa rồi không tiếc chọc giận luật trời, giết cha giết thầy, mà bây giờ vết máu còn chưa khô, đã hứng thú bừng bừng bày mưu lập kế, muốn tiến hành âm mưu lớn tiếp theo.

    Đây chính là trăng lạnh gió gấp đêm giết người.

    Kinh sư máu tanh gió bão lại bắt đầu từ đây.


    Chú thích:
    (1) Đầu gậy trăm thước, tiến thêm một bước: ám chỉ học vấn, thành tựu… đã đạt đến mức độ rất cao, nhưng vẫn tiếp tục cố gắng tiến thêm một bước.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    HẾT

    ---QC---


  10. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,ha2004,hdphai,HuongTram,kissofdeath233,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,linh123,lybietcau,phamhau1986,Solidus,Tiếu ngạo,Tieu Lan,tuyetam,voma,Đơn bước,
Trang 10 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 8910

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status