Em bước đến bên tôi đầy bất chợt
Mình nồng nàng, ngây ngất giữa men say
Say vì yêu, vì cảm xúc dâng đầy
Men tình đấy, nào phải đâu men rượu!
Anh nghiện em như một tên bợm rượu
Sớm lẫn chiều không nguôi nghĩ về em
Bình minh đến, hay là lúc nhá nhem
Vẫn giữ bóng hình em trong tâm trí!
Có lắm người sẽ bảo anh cuồng trí
Nhưng em ơi anh nào có bận tâm!
Mặc cho ai nói anh kẻ tâm thần
Hay tên điên, tên cuồng si bấn loạn
Cứ để họ tự biên và tự soạn
Anh chỉ yêu, và thương nhớ người yêu
Chỉ thế thôi đâu cần biết chi nhiều
Anh là thế, yêu em và đơn giản!
Anh nào sợ bị ai đâu cấm cản
Cũng chẳng lo về những kẻ thứ ba
Những kẻ luôn chầu trực ở quanh ta
Chờ cơ hội sẽ cướp em thật khéo!
Nhưng một hôm anh thấy lòng khô héo
Khi chúng ta đã chính thức chia xa
Cũng bởi vì một viễn cảnh tay ba
Mà thủ phạm là anh, không ai khác!
Cũng bởi anh không đành lòng dứt khoát
Làm cho em chua chát, mất lòng tin,
Cho đến khi anh nhận thấy, giật mình
Em đã quyết thành hai người xa lạ.
Anh biết mình không trách ai được cả,
Lỗi tại anh ngu xuẩn quá mà thôi,
Có được em lo lắng, ở bên rồi
Vẫn không dứt được tình xưa nghĩa cũ.
Để giờ đây anh nghe lòng ũ rũ
Khi nhận ra em đã chẳng kề bên,
Để giờ đây khi mưa rớt bên thềm
Anh chợt thấy cõi lòng đau như cắt,
Để nhiều khi vội lau dòng nước mắt
Vô thức rơi khi anh nhớ về em,
Để giờ đây đi ngang những quán kem
Anh chợt thấy cổ họng mình nghẹn đắng!
Để giờ anh đang chạy xe đạp thắng
Quay lại nhìn định mắng "chẳng ôm anh?"
Rồi chìm trong nỗi nhung nhớ chân thành
Anh lao vút để quên đi thực tại
Thực tại rằng khi mà anh quay lại
Bỗng nhận ra em nào có sau lưng
Não phát ra một tín hiệu thẳng thừng
Rằng em đã không còn bên anh nữa!
Hay những quán cà phê rồi trà sữa
Vẫn như xưa chỉ thiếu bóng hình em,
Những chuỗi ngày vui vẻ ở quán game
Giờ nơi đó cho anh là hoài niệm!
Rồi quán ốc, xem phim, cà phê đấy,
Đến nơi đâu cũng thấy bóng hình em.
Để giờ đây khi đêm tối thẩn thờ
Anh lặng viết bài thơ, lòng quặng thắt.
Để rồi tim bỗng dưng đau như cắt
Khi nhận ra em sẽ chẳng về đâu!
Khoảng thời gian ta hạnh phúc bên nhau
Dù ngắn ngủi nhưng ngọt ngào đến lạ,
Chỉ bốn tháng chín ngày thôi em ạ
Ngắn thế thôi nhưng hơn cả trăm năm!
Sống trăm năm mà lạnh lẽo tối tăm,
Nguyện bốn tháng chín ngày trong hạnh phúc!
Tận thâm tâm anh vẫn mong có lúc
Em cùng anh nối lại khúc dở dang
Nhưng anh sợ là đã quá muộn màng
Vì em đã đâu còn tin anh nữa!
Vì anh đây là một thằng thất hứa
Để giờ em không một chút lòng tin!
Nên dẫu em vẫn chan chứa cảm tình
Nhưng vẫn quyết chúng mình đi hai hướng!
Anh hận mình đã gây ra nghiệp chướng
Để giờ đây mất định hướng tình yêu
Tận đáy tim anh mong chỉ một điều
Mình quay lại nhé em, người yêu hỡi!
Dẫu biết rằng em đã xa vời vợi
Nhưng lòng anh vẫn cứ mãi ước mơ,
Nói đi em, anh vẫn mãi đợi chờ
Ngày mà em trở về cùng sánh bước!
Anh xin lỗi những lỗi lầm ngày trước
Đã gây ra cho em nhé người yêu!
Em hỡi em, anh xin lỗi em nhiều
Thật xin lỗi và chúc em hạnh phúc!