TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Nguyệt di hoa ảnh ngọc nhân lai - Thanh Thanh

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    15
    Xu
    0

    Mặc định Nguyệt di hoa ảnh ngọc nhân lai - Thanh Thanh

    Nguyệt di hoa ảnh ngọc nhân lai
    Tác giả: Thanh Thanh
    Thể loại: cổ đại
    Edit: Nalu0o0

    Văn án.
    Ba người gặp nhau trong một dịp tình cờ, đều ra tay bảo vệ chính nghĩa. Chỉ từ một lần gặp gỡ đó, đã xoay chuyển cuộc đời họ sau này.
    Một thiếu nữ nơi vùng quê hẻo lánh đột nhiên nhận được chiếu chỉ triệu vào cung, hóa ra hai nam nhân nàng đã gặp hôm nào lại có lai lịch lớn không tưởng được! Khắp nơi tưởng nàng là quả hồng mềm tuỳ ý nắn bóp, liền gặp chiêu phá chiêu! Cuối cùng, xuất thân của nàng có thực thấp kém như mọi người vẫn nghĩ?
    Một người ôn nhu yêu mến, một người kề vai sát cánh. Thật thật giả giả, khó lòng phân biệt. Yêu yêu hận hận, khó lòng lãng quên. Trăng dời bóng hoa người ngọc đến, nguyện một đời một kiếp một đôi người.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annyang,leechnao,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    15
    Xu
    0

    Mặc định


    Thanh Khâm quốc.
    Trong khuôn viên của một dinh thự xa hoa tráng lệ, có hai thiếu nữ đang chậm rãi từ trong sương phòng bước ra. Người lớn tuổi hơn, ước chừng mười sáu, dung mạo kiều diễm, mặc một bộ trang phục màu lam đơn giản, cô gái còn lại chừng mười ba, mười bốn, gương mặt đáng yêu lanh lợi, trên người mặc xiêm y màu phấn. Nhìn bộ dáng hai người, rõ ràng là một đôi chủ tớ.
    "Oánh Lộ, chuẩn bị ngựa đi, chúng ta xuống núi." Đường Nghiên Hy vui vẻ nói, hôm nay thời tiết tốt như vậy, không ra ngoài cũng thật uổng phí.
    "Vâng, tiểu thư." Oánh Lộ ngoan ngoãn đáp lại, lập tức đi dắt ngựa.
    "Mang theo ngân lượng nữa, ta muốn mua một ít đồ." Nghiên Hy nghiêng nghiêng đầu, ánh nắng chiếu lên viên ngọc bích trên trâm cài tóc, mạng sa trên mặt nhẹ nhàng lay động, càng thêm vẻ lung linh đẹp đẽ.
    Đi chưa hết nửa canh giờ, hai người đã xuống đến khu chợ. Nghiên Hy và Oánh Lộ đem gửi ngựa tại một trà lâu, sau đó hòa vào dòng người đông đúc.
    Ở hướng ngược lại, có hai nam tử cao lớn tuấn tú, trên người xiêm y quý giá, một người phong lưu tiêu sái, người kia ôn hòa điềm đạm, hai người hoàn toàn nổi bật lên giữa dòng người trong khu chợ nơi hẻo lánh, giống như hạc giữa bầy gà.
    Dung Thịnh phất tay một cái, chiết phiến nhẹ nhàng xòe ra, hắn nheo nheo mắt phe phẩy mấy cái, nói "Vũ Văn, bây giờ đệ đã có thể nói cho ta biết vì sao chọn nơi này không?"
    " Huyện Vân Sơn này cách xa những thành thị sầm uất khác, địa thế không được thuận lợi." Vũ Văn Khanh chậm rãi đáp."Thế nhưng ở đây người dân ai nấy ăn no mặc ấm, buổi tối không cần khóa cửa, còn nữa, cánh rừng chúng ta mới đi qua vốn có một nhóm đạo tặc, một năm trước đã được dẹp yên. Ta đã gặp viên tri huyện ở đây rồi, hắn ta cũng chỉ là một kẻ bất tài tầm thường thôi."
    "Ý đệ là, muốn tìm ra lý do khiến nơi này phồn thịnh như vậy?" Đôi mắt hoa đào của Dung Thịnh hơi nheo lại, từ nãy đến giờ, ánh mắt này của hắn đã cướp mất hồn phách không biết bao nhiêu thiếu nữ.
    "Phải. Ta nghe nói, một năm trở lại đây, huyện này mới có nhiều chuyển biến lớn. Nếu như tìm ra được bí mật này, chẳng phải những nơi khác cũng có thể trở nên tốt đẹp sao?'' Vẻ tuấn tú của Vũ Văn Khanh lại khác hẳn, mày kiếm mắt sáng, thoạt nhìn mạnh mẽ cương nghị.
    "Nghe đệ nói như vậy, ta mới thấy mình còn quá nhiều thiếu sót." Dung Thịnh đột nhiên thở dài.
    "Huynh đừng tự trách mình, ta có thể tự do tự tại đến nhiều nơi, biết được những chuyện thế này có gì là lạ."
    Dung Thịnh thu quạt lại, chỉ về phía trước "Đệ xem, có chuyện gì vậy?"
    Phía trước, mọi người đang tụ tập trước của một tửu lâu. Bên trong truyền ra tiếng đập phá, cùng với tiếng quát tháo ầm ĩ.
    "Khốn kiếp, các ngươi có biết bản công tử là ai không? Nhìn đi, có bán cả cái tiệm này cũng không đền nổi bộ y phục của ta đâu!" Một nam nhân vừa lùn vừa béo tức tối nói, trước mặt hắn ta, tiểu nhị của tửu lâu quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lên bần bật. Chủ quán cúi gập người, luôn miệng xin lỗi hắn " Công tử, là tiểu nhị của chúng tôi vụng về, xin công tử thứ lỗi."
    Dung Thịnh vẻ mặt chán ghét, phất tay "Mau đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa."
    Vu thiếu gia nghe thế, vội vàng lạy tạ, rồi cùng mấy người tùy tùng của mình chạy mất hút.
    Đám đông từ từ tản ra, trong tửu lâu chỉ còn lại chủ quán, mấy người tiểu nhị, chủ tớ Đường Nghiên Hy cùng hai
    người Dung Thịnh và Vũ Văn Khanh.
    Nghiên Hy đến trước mặt Dung Thịnh, nói "Cảm tạ đại nhân giúp đỡ, tiểu nữ xin cáo lui." Nói xong, nàng vội vàng
    muốn rời đi ngay.
    "Khoan đã!" Dung Thịnh vội vàng xoay người, kịp nắm lấy ống tay áo Nghiên Hy "Xin cô nương cho biết quý danh?"
    Đường Nghiên Hy quay người, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác, hơi hơi cúi đầu, nói "Tiểu nữ chỉ là một nữ nhi tầm
    thường, không xứng để đại nhân biết tên.''
    Vũ Văn Khanh cau mày, nữ nhân này thật kỳ lạ, thoạt nhìn rất lễ độ đúng mực, nhưng trên người nàng ta có vẻ ngạo
    mạn không che giấu được.
    "Ta là ngưỡng mộ cô nương can đảm chống lại cường bạo, cho nên muốn được biết cao danh quý tính của cô
    nương."
    Đường Nghiên Hy chậm rãi ngẩng đầu '' Tiểu nữ là Đường Nghiên Hy, nữ nhi của Đường đại phu. Xin đại nhân thứ
    lỗi, tiểu nữ còn có việc phải làm, không thể chần chừ lâu hơn nữa. Tiểu nữ cáo lui."
    Bóng hồng đã rời khỏi, mà Dung Thịnh vẫn lưu luyến nhìn theo.
    Khách điếm.
    Vũ Văn Khanh ngồi xuống bàn trà, ngón tay thô ráp nhịp nhịp xuống bàn, gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ băn khoăn. Bí
    mật về thị trấn này, về nhóm đạo tặc...và cả nữ nhân kỳ lạ kia nữa... chẳng đi đến đâu cả.
    "Sau một ngày dò la, cũng chẳng thấy gì bất thường, chúng ta nên hồi kinh thôi." Dung Thịnh vừa mới thay y phục,
    ngồi xuống đối diện Vũ Văn Khanh.
    "Tất cả các cửa tiệm lớn đều đến đây gần như cùng một thời điểm, đó là một điểm lạ thường, có vẻ như tất cả
    những cửa tiệm này đều có một người đứng sau, nhưng vẫn không thể tìm ra được người đó. Còn nữa, người dân
    nói nhóm đạo tặc kia cứ thế trong một đêm biến mất, như là có thiên binh đánh đuổi vậy, từ đó con đường vào
    huyện mới tấp nập trở lại." Vũ Văn Khanh day day mi tâm. Hắn mơ hồ cảm thấy nữ nhân sáng nay và sự chuyển
    biến của huyện Vân Sơn này có liên quan đến nhau, nhưng nghi ngờ này cũng chẳng đi đến đâu, hắn cũng đã đến y
    quán của vị đại phu họ Đường kia, chỉ là một y quán bình thường nằm ngay chân núi.
    Vũ Văn Khanh suy nghĩ một lúc, nói " Ngày mai, huynh cứ trở về trước, ta sẽ ở lại đây thêm ít ngày.'' Hắn chưa bao
    giờ có cảm giác khó chịu như thế này, giống như sự thật ngay trước mắt nhưng lại bị một màn sương che đi, không
    thể nào nhìn thấu.
    "Được." Dung Thịnh đơn giản đáp ứng.
    Ba ngày sau, cái huyện nhỏ bé bỗng nhốn nháo cả lên, có thánh chỉ của hoàng đế đến, triệu nữ nhi của Đường đại
    phu vào cung, hạn cho năm ngày chuẩn bị, sau đó lập tức lên đường.
    Oánh Lộ sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, luôn miệng lảm nhảm " Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"
    Còn đương sự vẫn ung dung ngả người trên ghế quý phi, tay trái cầm chùm nho, tay phải thong thả lấy từng quả
    cho vào miệng.
    "Tiểu thư, lần này thực sự không xong rồi, người còn có thể bình tĩnh được sao?"
    Cái gì mà nữ nhi của Đường đại phu, đó chính là người thân tín của lâu chủ, không có họ tên, được lâu chủ ban cho
    họ Đường. Tiểu thư ra ngoài chơi đùa, đều lấy thân phận này lừa gạt. Đường đại phu đó say mê y thuật, quyết
    không thành thân, lấy đâu ra nữ nhi lớn thế này!
    "Ta còn không lo, ngươi vội cái gì chứ?" Đường Nghiên Hy đặt chùm nho xuống bàn, chậm rãi lau miệng.
    "Đợi lâu chủ và phu nhân hồi phủ, nhất định sẽ rất tức giận!" Oánh Lộ sốt ruột đến giậm chân, tiểu thư nhà nàng
    đúng là không biết sợ.
    Oánh Lộ vừa dứt lời, một vị phu nhân đã đẩy cửa bước vào trong phòng, bà nhìn thấy Nghiên Hy ung dung nhàn
    nhã, liền mắng " Con gây ra hoạ lớn rồi!"
    "Nhan Nhan, nàng bình tĩnh đi." Một nam nhân chậm rãi theo sau, nhẹ nhàng trấn an. "Con định giải quyết việc này
    thế nào?"
    "Cha à, không sao đâu, con sẽ vào cung một chuyến, coi như là du ngoạn thôi. Lúc nào chán rồi, lại trở về đây là
    được." Đường Nghiên Hy đối với cái nơi gọi là cung cấm kia cực kỳ coi thường.
    "Nhan Nhan, Hy nhi được chúng ta nuông chiều quen rồi, lần này vào cung một chuyến, coi như cho nó học hỏi
    thêm. Nàng đừng lo, ta có thể đưa con ra khỏi cung lúc nào cũng được." Đường Tuấn Trì nói, lại tiếp " Ta cũng
    không rõ Dung Thịnh có ý đồ gì, hắn ta không phải là người ham mê nữ sắc, con phải cẩn thận xem mục đích của
    hắn, nhưng con yên tâm, bất kẻ hắn có âm mưu gì, chỉ cần con muốn, cha lập tức đưa con xuất cung. Oánh Lộ,
    ngươi hãy chuẩn bị, ngày mai cùng tiểu thư đến kinh thành."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Nalu0o0, ngày 10-10-2016 lúc 21:39.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    leechnao,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    15
    Xu
    0

    Mặc định

    Đường Nghiên Hy trải qua năm ngày đường, đã đến kinh thành. Đi cùng nàng từ Vân Sơn, còn có một vị ma ma, hai cung nữ và một thái giám trong cung, cùng với vài thị vệ. Đường Nghiên Hy không cho hai cung nữ được sai đến hầu hạ nàng kia động tới bất cứ việc gì, toàn bộ đều tự mình làm hoặc để cho Oánh Lộ.
    Đến hoàng cung, có người nhận được lệnh bài của thái giám đi cùng, liền đi vào thông truyền. Không lâu lắm, có một vị thái giám khác từ trong đi ra, xem trang phục cung cách người này, có vẻ là người có địa vị cao trong cung, không giống thái giám tầm thường.
    Đường Nghiên Hy âm thầm đánh giá, quả nhiên, vị thái giám đi cùng nàng nhìn thấy người kia, lập tức cung kính hành lễ "Bái kiến Chương tổng quản."
    Chương tổng quản phất tay, ra hiệu cho hắn không cần đa lễ, đoạn quay sang nhìn Đường Nghiên Hy, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói "Hẳn đây là Đường tiểu thư."
    Đường Nghiên Hy khẽ cười, khiến cho mỹ mạo càng lộng lẫy chói mắt, giọng nói thanh thoát như suối chảy "Dân nữ Đường Nghiên Hy bái kiến tổng quản."
    "Xin mời theo ta, hoàng thượng đang đợi tiểu thư."
    Vừa mới nghe xong, những người theo hầu hạ Đường Nghiên Hy từ Vân Sơn đến đây, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng kinh sợ, nhưng họ luôn cúi đầu, lại đứng sau lưng nàng, nên Nghiên Hy không thể nhận ra.
    Đường Nghiên Hy và Oánh Lộ theo sau Chương tổng quản đến gặp hoàng đế. Trên đường đi, gặp không ít cung nhân, đều đưa mắt tò mò nhìn Nghiên Hy, nhưng nàng đều làm như không biết.
    Chương tổng quản ở trong cung mười mấy năm, gặp qua vô số mỹ nhân, không có dạng nào chưa gặp. Thế nhưng khi nhìn thấy cô nương này, vẫn không khỏi kinh diễm. Nàng kia làn da trắng noãn, khuôn mặt trái xoan, mày liễu như hoạ, hai má hồng nhuận, cái mũi nhỏ nhắn khéo léo, đôi môi như cánh hoa đào hé nở, thập phần mỹ lệ. Đặc biệt là một đôi mắt phượng, đen láy sâu thẳm, ánh mắt như làn thu thuỷ dập dờn, một cái chớp mắt, diễm quang liền toả ra bốn phía. Nói đến vóc dáng, vòng eo thon nhỏ, thân mình mềm mại uyển chuyển, giơ tay nhấc chân như nước chảy mây bay, bước đi nhẹ nhàng như chim yến, bốn từ tuyệt thế giai nhân mới xứng với nàng.
    Từ trước đến nay, hoàng thượng không ham mê nữ sắc, chẳng qua là chưa tìm được mỹ nhân vừa ý mà thôi!
    Nhưng tiền đồ nữ tử này như thế nào, còn phải xem cơ trí của nàng, có thể trụ vững trong cung hay không. Nàng không có thế lực nhà mẹ đẻ, vậy chỉ có thể dựa vào năng lực chính mình!
    Đang trên đường tới Ngự thư phòng, lại có một nữ tử từ đằng xa đi đến, theo sau là một loạt cung nữ thái giám hầu hạ, Chương tổng quản dừng lại, cung kính hành lễ "Trang phi nương nương cát tường."
    Đường Nghiên Hy và Oánh Lộ cũng theo đó hành lễ, nghe thấy giọng nói nàng kia như chim hoàng oanh "Miễn lễ."
    "Tạ ơn nương nương."
    Trang phi chừng hai mươi tuổi, mắt hạnh má đào, một thân hoa phục rực rỡ, trên người toàn là trang sức tinh xảo đẹp đẽ,nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất thô tục, diêm dúa. Nàng là một trong những phi tử được sủng ái nhất hậu cung, cho nên mới không cố kỵ đến thăm dò nữ tử hoàng thượng mang vào cung.
    Trang phi nhẹ nhàng cất tiếng "Nữ tử này là ai vậy?" Nàng hỏi, nhưng thực chất trong lòng đã sớm biết, nhìn đến
    Đường Nghiên Hy, ánh mắt lộ ra địch ý.
    Chương tổng quản khó xử, lựa lời nói "Nương nương, đây là một dân nữ hoàng thượng gặp trong lúc vi hành, bây
    giờ người triệu kiến nàng, hoàng thượng đang đợi ở Ngự thư phòng." Ngụ ý, nương nương xin đừng gây khó dễ,
    hoàng thượng đang khẩn trương muốn gặp nàng.
    Trang phi hơi biến sắc, sau đó lấy lại bình tĩnh, nói "Được, vậy đừng để hoàng thượng đợi lâu, mau đi đi."
    Lần này hoàng thượng ra ngoài, đem về một tuyệt sắc mỹ nhân không nói, bình thường bất luận là nữ tử nào tiến
    cung, cũng phải trải qua dạy dỗ rèn luyện nghiêm khắc, rồi mới trở thành phi tần cung nữ, nàng lại vừa mới đặt
    chân vào hoàng cung, đã ngay lập tức diện thánh, không muốn gây ra oanh động cũng khó.
    Tính đến thời điểm Đường Nghiên Hy bước vào Ngự thư phòng, gần như toàn bộ hoàng cung đã biết đến nàng.
    Đường Nghiên Hy vừa đi vào, vừa thầm nghĩ vị hoàng đế này là người thế nào, nếu hắn muốn nàng trở thành cung
    phi, ngay đêm động phòng, nàng sẽ bỏ trốn, tức chết hắn!
    "Tham kiến hoàng thượng!" Chương tổng quản quỳ gối, lại tiếp "Nô tài đã đưa Đường tiểu thư đến."
    Bước chân vào Ngự thư phòng, theo quy tắc, dĩ nhiên Đường Nghiên Hy không thể nhìn thẳng long nhan, nàng
    hành đại lễ xong, đứng dậy, đầu vẫn cúi gằm, liền nghe thấy một thanh âm cứng cáp hữu lực, nhưng lại lộ ra một
    chút ưu ái "Ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem."
    Đường Nghiên Hy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hoàng đế không hề sợ hãi, trong nháy mắt, nàng giật mình, nhưng
    nhanh chóng che giấu đi, ánh mắt như cũ điềm đạm bình tĩnh.
    Cả hoàng đế và Chương tổng quản đều ngạc nhiên, vốn cho rằng nàn là một dân nữ, dù đã được ma ma chỉ bảo
    trên đường đi, cũng chỉ là hiểu biết sơ sài, nhưng Đường Nghiên Hy tác phong thuần thục, không thể chê trách chút
    nào.
    Dung Thịnh khẳng định nàng đã nhận ra mình, nhưng Đường Nghiên Hy khôi phục thần thái bình thản, ánh mắt kia
    khi đối diện với hắn cực kỳ thanh cao lãnh tĩnh, khiến cho hắn tán thưởng, bỏ qua chủ ý phong nàng làm tần lúc
    đầu.
    "Từ nay, nàng sẽ là Ngự tiền thượng cung, chuyên trách sự vụ của trẫm, ngoài trẫm ra, không ai có thể sai sử nàng.
    Chương Hà, ngươi hãy dẫn dắt nàng làm việc." Dung Thịnh cho nàng vị trí này, có thể giữ nàng bên cạnh từ từ tìm
    hiểu, Ngự tiền thượng cung là một vị trí đặc thù, giống như Chương Hà, ngoài hoàng đế ra nàng không cần nghe
    lệnh ai, cũng không ai dám tuỳ tiện đắc tội nàng.
    Đường Nghiên Hy vẫn chưa hiểu công việc của mình là gì, song vẫn quỳ xuống tiếp chỉ, tạ ơn. Chương Hà lại lộ ra vẻ
    mặt không thể hiểu nổi. Từ trước đến nay, hoàng thượng đều để công việc cho hắn xử lý, cho rằng không cần thiết
    có một nữ quan làm thượng cung hầu hạ. Nếu người thích nữ tử này, trực tiếp nạp nàng làm phi tần là được rồi, vì
    sao còn muốn để nàng ở Ngự tiền làm việc? Nghĩ vậy, nhưng tâm tư Dung Thịnh hắn không dám đoán mò, chỉ có
    thể ngoan ngoãn chấp hành.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Nalu0o0, ngày 10-10-2016 lúc 21:40.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    leechnao,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    15
    Xu
    0

    Mặc định

    Buổi tối Chương Hà trực đêm, Đường Nghiên Hy được về nghỉ ngơi. Vừa vào trong phòng, liền cảm nhận được một
    cỗ hơi thở kỳ lạ, ánh mắt loé lên cảnh giác, khẽ quát "Ai?"
    Trong đêm, một bóng người chậm rãi chuyển động, rõ ràng là một nam nhân!
    Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt nhìn nghiêng của hắn, giống như từ bạch ngọc khắc thành, tuấn mỹ vô
    trù, Đường Nghiên Hy chưa kịp định thần, hắn đã một đường lao tới, trực tiếp tấn công nàng. Nghiên Hy không hề
    sợ hãi, nhanh chóng tiếp chiêu, vừa qua hai chiêu, nàng nhanh chóng nhận ra đối thủ trên cơ mình, quyết liệt chống
    trả, nhưng nam nhân này không có sát ý, chỉ giống như thử sức nàng mà thôi. Không đúng! Nàng đã mắc bẫy hắn ta
    rồi, lẽ ra không nên chống trả, để hắn nhìn ra thân thủ của mình!
    Qua ba mươi chiêu, nam tử kia dứt khoát xoay người, thoắt cái đứng sau lưng Đường Nghiên Hy, tháo trâm cài trên
    đầu nàng, khiến cho mái tóc dài xoã tung, nàng toàn thân dựa sát vào ngực hắn, hắn đặt đầu nhọn của chiếc trâm
    trên cổ Nghiên Hy, hoàn toàn chế trụ nàng.
    Đường Nghiên Hy lạnh lùng lên tiếng "Quận vương gia nửa đêm ở trong phòng của nô tỳ, e là không phải phép."
    Vũ Văn Khanh nhếch môi, hắn mở miệng, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng "Ngươi tiến cung có mục đích gì?"
    Đường Nghiên Hy không yếu thế, đáp "Quận vương gia nói sai rồi, là hoàng thượng triệu nô tỳ tiến cung."
    Vũ Văn Khanh không để ý tư thế của hai người lúc này mờ ám thế nào, hắn nói " Ngươi vốn không phải nữ nhi của
    Đường đại phu."
    "Quận vương gia nói gì vậy? Nô tỳ không phải nữ nhi của người, vậy có thể là nữ nhi của ai đây?" Đường Nghiên Hy
    nói, có chút châm chọc "Quận vương gia, dù sao ta cũng là người của hoàng thượng, quận vương gia không nên tuỳ
    tiện như vậy."
    Vũ Văn Khanh cười lạnh, nói "Dù bây giờ ta giết ngươi, tin rằng hoàng thượng cũng không trách phạt."
    Vũ Văn Khanh mấy ngày ở lại Vân Sơn, đã phát hiện hành tung của nàng rất bất thường, người của hắn báo lại,
    nàng không hè ở dược đường dưới chân núi, mà đi lên núi, đến ngày nhập cung mới từ sáng sớm xuống núi đợi ở
    dược đường. Lẽ ra thân tín của hắn sẽ bám theo nàng đến cùng, ai ngờ giữa đường lại mất dấu.
    Bây giờ Đường Nghiên Hy đã nhận ra, kẻ theo dõi nàng hôm trước chính là người của Hàn Quận vương này.
    Đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm của Bảo Nhi "Thượng cung, nô tỳ đã trở về rồi!" Bóng nàng đã xuất hiện
    ở cửa, chuẩn bị bước vào.
    Đường Nghiên Hy thừa cơ cúi đầu, cắn mạnh lên tay Vũ Văn Khanh một cái, hắn bị đau có chút buông lỏng, nàng lập
    tức nhân lúc sơ hở xoay người đối diện với hắn, mạnh mẽ kéo hắn trốn đằng sau tấm bình phong, đưa tay bịt
    miệng Vũ Văn Khanh. Tình thế trong chớp mắt đã đảo ngược, khiến cho hắn nhất thời ngây ngẩn. Hàn quận vương
    hắn chưa cưới thê, cũng không hề có nô tỳ thông phòng, căn bản chưa từng chạm qua nữ tử nào, vừa nãy bức ép
    Đường Nghiên Hy không hề chú ý lễ tiết, bây giờ bị nàng ép sát vào tường, ngược lại có chút lúng túng. Hai người ở
    trong tư thế cực kỳ gần gũi, mái tóc đen nhánh trải dài trên ngực hắn, tỏa mùi hương hoa sơn chi thơm ngát.
    Gương mặt nàng chỉ cách hắn một gang tay, Vũ Văn Khanh không hề nhận ra mặt hắn có chút nóng lên.
    "Người đâu rồi?" Giọng nói của Bảo Nhi vang lên, nàng nhìn xung quanh, lẩm bẩm một mình. Nàng cầm đèn cung
    đình chậm rãi đi vào, tưởng rằng Đường Nghiên Hy đã đi ngủ, nhưng trên giường không có ai, lại nghe tiếng nói
    "Bảo Nhi, đi đun nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa."
    Bảo Nhi nghe giọng nói vang lên từ sau bình phong, nghĩ rằng Đường Nghiên Hy đang tự mình chuẩn bị tẩm y,
    ngoan ngoãn vâng lời đi đun nước tắm.
    Đường Nghiên Hy nhẹ nhàng thở hắt ra, bàn tay bịt miệng Vũ Văn Khanh từ từ buông lỏng, lạnh lùng nói " Quận
    vương, mời đi cho!"
    Vũ Văn Khanh sở dĩ có cách ẩn mình, không ngờ nàng lại hành động như vậy, sát ý vừa rồi toàn bộ tiêu tan, ngược
    lại đối với nữ nhân trước mắt gợi lên hứng thú. Hắn không nói một lời, ánh mắt nhìn nàng đầy thâm ý, sau đó theo
    cửa sổ rời đi.
    Ngày hôm sau, Dung Thịnh đến cung Phượng Minh của hoàng hậu. Đường Nghiên Hy đã gặp qua hai vị phi tử có
    phẩm cấp cao nhất đứng sau hoàng hậu- thục phi chính nhất phẩm và Trang phi từ nhất phẩm, đều nhận định các
    nàng là nữ nhân hẹp hòi ngu xuẩn, nàng nóng lòng muốn biết vị đứng đầu hậu cung này rút cục là dạng gì.
    Vừa khéo, ở trong cung còn có hai nữ nhân hoa phục lộng lẫy trang sức diễm lệ, không phải thục phi và Trang phi thì
    là ai?
    Hai nàng thấy Dung Thịnh đến, liền đồng loạt hành lễ "Thần thiếp bái kiến hoàng thượng!"
    Dung Thịnh phất tay, nói "Miễn lễ! Các nàng tới thỉnh an hoàng hậu sao?"
    Thục phi nhu thuận mỉm cười, nói "Hoàng thượng, chúng thần thiếp tới đây, trước là để thỉnh an hoàng hậu nương
    nương, sau là để hỏi thăm việc tổ chức yến hội cho Từ Ninh công chúa, xem có thể giúp đỡ hoàng hậu một tay."
    Ở trong cung, hoàng đế còn một vị muội muội chưa gả đi, đó chính là Từ Ninh trưởng công chúa, vị công chúa này
    được hoàng đế thương yêu cưng chiều vô cùng, phần vì nàng là công chúa nhỏ tuổi nhất, phần vì sắp tới nàng sẽ
    phải gả đến Thanh Long quốc hòa thân, cho nên những chuyện nàng muốn, Dung Thịnh đều cố gắng đáp ứng nàng,
    xem như là bù đắp cho Từ Ninh công chúa.
    Hầu hạ ở Ngự tiền đã được bảy ngày, Đường Nghiên Hy cũng đã gặp qua vị công chúa này hai lần, lúc nàng đến
    thỉnh an hoàng huynh. Theo đánh giá của nàng, vị công chúa này có vẻ từ nhỏ sống trong hoàng cung rất tốt rất bình
    an, dưỡng thành tâm tư đơn giản, hỉ nộ đều hiện lên trên mặt. Nàng cũng đối với Nghiên Hy cũng tò mò, nhưng
    cũng chỉ dặn dò nàng mấy câu, đại loại là hầu hạ hoàng huynh nàng cho tốt, còn khen ngợi mỹ mạo của Nghiên Hy
    mấy câu. Đường Nghiên Hy có chút thương hại, Từ Ninh như vậy, gả đi xa khó mà tự lo cho bản thân được.
    "Thần thiếp bái kiến hoàng thượng!"
    Một giọng nói dịu dàng tao nhã vang lên, Đường Nghiên Hy từ từ ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nữ tử cung trang
    thêu phượng hoàng tinh xảo, trên đầu cài trâm phượng bằng vàng khảm hồng ngọc, dung mạo không quyến rũ mê
    hồn như Thục phi Lưu thị, cũng không tươi tắn rạng rỡ như Trang phi Trang thị, mà có vẻ thanh tú đoan trang, đôi
    mắt lại lộ ra mấy phần khôn khéo.
    Thục phi, Trang phi cũng tiến lên hành lễ " Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương."
    "Các vị muội muội đứng lên đi." Hứa hoàng hậu khẽ nâng tay, đỡ hai người Lưu thị và Trang thị đứng lên, sau đó,
    nàng tiến đến vị trí chủ vị, ngồi bên cạnh Dung Thịnh. Trang phi là người nông cạn, nàng ngẩng đầu nhìn theo hoàng
    hậu, ánh mắt không che giấu được sự ghen tị. Đường Nghiên Hy cười thầm, nếu Trang thị này không có nhà mẹ
    Bình Dương hầu phủ làm hậu thuẫn, e là không sống yên được đến bây giờ.
    "Hoàng hậu, nàng vừa đi đâu vậy?" Dung Thịnh nhìn sang Hứa thị ngồi bên cạnh, nàng lập tức đáp " Hoàng thượng,
    thần thiếp vừa mới đi chuẩn bị một vài đồ hồi môn cho công chúa."
    "Còn yến hội, không làm nàng quá bận rộn chứ?"
    "Hoàng thượng, yến hội thần thiếp đã phân phó, đảm bảo sẽ diễn ra tốt đẹp."
    Dung Thịnh gật đầu, tỏ vẻ hài lòng "Hoàng hậu lúc nào cũng sắp xếp thỏa đáng, trẫm rất yên tâm." Hoàng hậu Hứa
    thị là trưởng nữ của Hứa quốc công, gả cho Dung Thịnh từ lúc hắn còn là hoàng thái tử làm chính phi, cùng hắn
    đồng hành đến ngày hôm nay, Dung Thịnh đối với nàng rất quý trọng.
    Sắp tới chính là yến hội mừng sinh thần thứ mười tám của Từ Ninh công chúa, sau yến hội này, nàng sẽ xuất giá,
    cho nên yến hội lần này tổ chức đặc biệt xa hoa long trọng. Vì thế, hoàng hậu hiển nhiên hao phí không ít tâm sức.
    "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp sẽ sai thượng cung đến, giúp đỡ nương nương một tay.'' Lưu thục phi vừa
    dứt lời, Trang phi cũng vội vàng '' Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng sẽ cho thượng cung bên người đến."
    "Nhờ có các vị muội muội, ta cũng bớt lo lắng rồi." Hứa thị mỉm cười, bàn tay ngọc ngà lên chén trà, nhấp một
    ngụm.
    "Các nàng đã có lòng như vậy, trẫm làm huynh trưởng cũng không thể không lưu tâm, vậy Đường Nghiên Hy, ngươi
    cũng đến giúp hoàng hậu một tay."
    Dung Thịnh này rút cục nghĩ cái gì, yến hội này là chuyện lớn như vậy, sao có thể giao cho nàng? Đường Nghiên Hy
    nghĩ thầm, hắn là muốn thử thách nàng sao?
    Trên mặt thục phi, Trang phi đều biến sắc, chỉ có hoàng hậu trên mặt vẫn điềm nhiên, cười nói " Đường thượng
    cung là người thông minh khéo léo, có ngươi đến giúp đỡ tốt lắm.''
    "Nương nương quá khen, nô tỳ tài hèn sức mọn, chỉ sợ không đảm đương nổi việc lớn, xin nương nương cứ để nô
    tỳ làm những việc nhỏ nhặt, tránh ảnh hưởng đến yến hội của công chúa điện hạ." Đường Nghiên Hy cung kính nói,
    hoàng hậu chính là hoàng hậu, không thể cùng những phi tử kia so sánh, nàng nếu không phải thật sự không để
    tâm, thì chính là kín đáo che giấu tâm tư. Nhưng Nghiên Hy xem Hứa thị này, thế nào cũng chính là loại người thứ
    hai.
    Hứa Trúc Quân trong lòng tán thưởng, đồng thời cũng thêm vài phần phòng bị, nữ tử này không tầm thường. Nàng
    không biết hoàng thượng nhìn trúng điểm gì ở nàng ta, nhưng chắc chắn không chỉ ở nhan sắc, nhưng bản thân
    nàng cũng thấy Đường Nghiên Hy thông minh khôn khéo, nếu là người khác, e là đã vội vàng muốn tranh công,
    nhưng nàng ta lại khiêm tốn muốn nhận những việc nhỏ.
    "Bản cung thấy, Đường thượng cung khiêm tốn quá rồi. Thế này đi, ngươi sẽ đến Thái Hoà điện, phụ trách an bài
    nơi tổ chức yến hội, chính là trang trí, sắp đặt đồ đạc và chỗ ngồi." Hoàng hậu nói xong, quay người nói với cung nữ
    "Lâm Y, ngươi đem danh sách khách mời giao cho Đường thượng cung." Lâm thượng cung khẽ "vâng'' một tiếng,
    lấy ra một cuộn giấy đưa cho Nghiên Hy.
    Yến hội do hoàng hậu đích thân sắp xếp, các vị nương nương khác trong cung cũng sai tới tâm phúc của mình, xem
    như bày tỏ thành ý. Bản thân hoàng thượng cũng sai người đến trợ giúp, ai cũng cho rằng người đó là Chương tổng
    quản, rút cục người đến lại là Đường Nghiên Hy.
    Chương tổng quản có thân phận đặc biệt thế nào, không ai không biết. Ông không giống những nam nhân hầu hạ
    trong nội cung đều là hoạn quan, mà là người quản gia đã theo hầu hạ tiên đế từ khi người còn là gia chủ Dung gia,
    là anh hùng hào kiệt chốn dân gian. Dù là tiên đế hay hoàng đế bây giờ đều đặc biệt coi trọng, ngay cả các quan lớn
    quý tộc hay tần phi hậu cung cũng phải nể mặt ba phần. Thế mà Đường thượng cung mới đến được một tuần cư
    nhiên được hoàng thượng coi trọng như vậy, khiến cho những người ghen ghét nàng càng nhiều thêm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    leechnao,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status