TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 13

Chủ đề: [Huyền bí] Đất thiêng - Hồng Quế

  1. #6
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 5: Manh mối quan trọng



    Khi Lý trở về nhà Kim vào lúc trời nhá nhem tối, Kim vừa ăn xong suất cơm hộp mua về. Thấy tiếng lạch cạch của Lý ở cửa, Kim ngẩng mặt lên nhìn Lý với một thái độ hết sức lạ lùng.

    Nhà của Kim là một căn nhà nhỏ chỉ chứa một phòng khách và một phòng ngủ. Nhưng Kim rất hay ngủ ở cái giường đặt ngoài phòng khách, nơi mà tiện thể nó cũng trưng dụng khi ăn cơm, đọc sách hay xem ti vi nữa. Kim ngồi xếp bằng tròn trên giường, tay cầm bút chì, cuốn sổ đặt trên đùi.

    - Thế nào? – Kim hỏi.

    - Chưa được gì. - Lý lắc đầu chán nản. - Tớ bám theo ông em trai của bà chủ nhà. Ông ấy vừa đến vòi tiền bà ấy. Tớ nghĩ có khả năng ông này giết anh rể để dễ moi tiền chị gái hơn. Nhưng mà lão ấy đi vào một quán mát xa đèn mờ, làm tớ ngồi đợi ở ngoài đến ê cả mông. Sau đấy lão lại vào một quán rượu uống say đã đời rồi ngủ luôn ở đấy.

    Kim nhe răng cười trước những thông tin Lý đưa ra.

    - Cái lão cậu theo chắc không phải thủ phạm đâu. Trông lão ấy có khả năng nhảy từ căn lầu xuống đất mà không bị gãy chân không?

    - Không. - Lý nghĩ trong một giây rồi khịt mũi nói. - Lão cũng chẳng có biểu hiện gì là Nhân Thú nữa. Mặc dù là có vài lời đồn đại về bà chị của lão ấy làm tớ nghĩ là có thể bà ấy là siêu nhiên. Bà hàng nước nói bà ấy chài chồng bà, đại khái thế. Nhưng rồi hai chị em họ cãi nhau, trông họ tức giận phát điên lên nhưng chẳng có ai biến hình thành Nhân Thú cả. Nên tớ đoán là… Híc.

    - Hơn nữa, nếu động cơ giết người là tiền, thì hắn đã lấy mấy chiếc nhẫn kim cương trên tay nạn nhân, đúng không?

    Trong những bức ảnh Lý chụp tại hiện trường hôm nọ, đồ đạc trong căn lầu chẳng có vẻ gì bị lục lọi hay xáo trộn. Chiếc nhẫn kim cương trên tay nạn nhân cũng còn nguyên. Lẽ ra Lý phải nghĩ ra điều này từ trước mới phải.

    - Ừ. Công tớ công cốc. - Lý ỉu xìu. - Cậu kể rõ hơn chuyện của cậu đi. Cô gái mà cậu nói là loại Nhân Thú gì?

    Kim đưa cho Lý quyển sổ, trong đó có một hình vẽ, rõ ràng là nó vừa mới phác ra. Một cái đầu trông như đầu mèo lai với đầu người, với đôi mắt xếch và những cái nanh sắc.

    - Tớ không thực sự nhìn rõ lắm, vì thằng kia che mất, nhưng tớ tin cô ta là loại này. Miêu Tinh. Tớ nghĩ cô ta là người mình cần tìm. Vết răng cắn trên cổ nạn nhân, rồi vết cào trên bàn đều khớp. Miêu Tinh cũng dễ dàng leo trèo lên căn lầu và nhảy xuống mà không hề hấn gì.

    - Ông già hàng xóm... - Lý nhắm mắt lại, vỗ trán, nhớ đến một chi tiết. - Ông ấy nói có nghe thấy tiếng mèo kêu trong đêm. Liệu có phải là cô ta không?

    - Ờ... Tớ không chắc. Tớ không nghĩ tiếng của Miêu Tinh hoàn toàn giống như tiếng mèo kêu. Nhưng cũng có thể, ông già ấy đâu có thính tai lắm đâu, đúng không?

    Kim gấp quyển sổ lại rồi lẳng nó xuống đầu giường, rồi nói.

    - Vấn đề là bây giờ mình mất dấu cô ta rồi. Giờ làm thế nào để tìm bây giờ?

    - Chỉ còn mỗi thằng con thôi. Mai tớ sẽ gặp nó. – Lý nói, đầy vẻ hăng hái.

    Hai cô gái nhìn nhau, nhe răng cười. Họ đã có một manh mối quan trọng cho vụ án này.

    ***

    Chiến ngồi duyệt lại một lần các dữ kiện thu được từ vụ án. Anh đã có thêm một số thông tin nữa, điều tra thêm một số người có liên quan đến ông Ên nữa. Tuy vậy, chưa có thông tin nào tạo ra một manh mối đáng giá. Kể cả người anh mới lấy lời khai sáng nay: cô bồ nhí của nạn nhân. Đó là một người phụ nữ trẻ trâng tráo và thực dụng. Cô ta trả lời những câu hỏi của anh với một thái độ mỉa mai, chế giễu nhẹ nhàng. Dẫu vậy, dù Chiến ước cô ta là thủ phạm đến mức nào, anh cũng không thể không công nhận rằng có quá ít khả năng để một cô gái mảnh dẻ như cô ta có thể giết ông Ên theo cái kiểu như thế, nữa là nhảy xuống đất từ căn lầu cao ngất kia mà không hề sứt mẻ chân tay tẹo nào. Hơn nữa, cô ta quan hệ với nạn nhân vì tiền, chẳng có lẽ gì tự cắt đứt cái mỏ vàng của mình đi như vậy.

    Anh đã giao cho Tiến – người cộng sự trẻ tuổi của anh điều tra thêm về các mối quan hệ làm ăn của nạn nhân. Chưa rõ cậu ta đã điều tra được bao nhiêu. Chỉ biết trước khi anh trở về nhà thì cậu ta nhận được tin báo người ta vớt được một xác chết dưới kè sông, liền chạy đi xác nhận. Người chết đuối ở sông Lô này cũng không hiếm lắm, đôi khi là xác trôi dạt ở đâu về. Nhưng nhiệm vụ của công an vẫn là xác nhận danh tính người chết, điều tra xem có điều gì khuất tất hay khả nghi gì, còn nếu đơn thuần là tai nạn thì lại cho qua.

    Chiến bật dậy khi nghe thấy tiếng chuông cửa. Anh bước xuống tầng dưới, và ngạc nhiên khi thấy bên ngoài cửa sắt là một cô gái đang dắt một chiếc xe đạp màu xanh dương. Lý, cô bé mà anh mới kết bạn cách đây mấy tháng.

    Chiến có ấn tượng mạnh về Lý. Cô sinh viên hai mươi hai tuổi này là một cô gái cao lớn và khá ưa nhìn, với nước da trắng hồng khỏe khoắn, cái miệng rộng với nụ cười tươi rói, và mái tóc buộc cao đằng sau theo phong thái của những cô gái ưa hoạt động. Anh vẫn còn nhớ vụ án ở Sơn Dương mà anh thụ lí mấy tháng trước, về một kẻ giết người hàng loạt. Mỗi nơi anh đến điều tra đều thấy bóng dáng của cô gái này, đến mức anh còn xếp cô vào danh sách nghi phạm. Nhưng cuối cùng chính sự tọc mạch, ưa mạo hiểm của Lý đã cứu sống anh khi anh lần theo tên giết người và suýt chút nữa bị hắn chém chết. Từ đó, hai người trở thành bạn. Và Chiến trở nên quý mến Lý như một cô em gái nhỏ của mình.

    Chiến mở cửa mời Lý vào và dẫn lên tầng hai, vào căn phòng đối diện với ban công đầy hoa giấy. Đây là một căn phòng đa chức năng, nhưng chủ yếu anh dùng để làm việc. Một chiếc laptop đặt trên chiếc bàn máy tính màu cánh gián. Một chiếc kệ kê sát tường xếp kín những gáy sách. Giấy tờ xếp thành chồng để kín mặt bàn. Một chiếc bàn nhỏ, thấp, trên đó có một bình nước to và vài cái cốc. Một cái gối nằm chỏng chơ trên sàn nhà, gần cái ghế xoay kiểu văn phòng. Để lúc nào mệt thì nằm ra đó luôn để nghỉ.

    Chiến cẩn thận cất đống giấy tờ vào ngăn bàn rồi lấy ra một cốc nước đưa cho Lý, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

    - Sao hôm nay nổi hứng qua nhà anh chơi vậy? – Chiến hỏi. Mặc dù anh cũng lờ mờ đoán được việc cô đến đây có liên quan đến điều gì.

    - Em có thông tin này, rất đáng giá với vụ án anh đang theo. Em muốn thỏa thuận trao đổi thông tin với anh. – Lý nhếch mép, với một điệu bộ tỏ-ra-nguy-hiểm mà Chiến thấy hết sức tức cười.

    - Kinh thế. – Chiến bật cười ha hả. – Trao đổi thông tin cơ đấy. Em vẫn theo cái vụ này đấy hả? Anh đã bảo em đừng có hóng hớt nổi máu thám tử cơ mà.

    - Anh đưa ra một lời khuyên mà biết chắc em sẽ không làm theo. Chẳng hiểu anh còn khuyên làm gì nữa. – Lý bĩu môi. – Thế anh điều tra đến đâu rồi? Có manh mối gì không?

    Chiến nhìn Lý, cười nụ. Đầu cô gái ngẩng cao, khóe miệng khẽ nhếch lên tự tin và cao ngạo. Một cô gái mạnh mẽ và cứng đầu, đúng kiểu phụ nữ mà anh ưa thích. Thấy anh không trả lời, Lý cười thích thú.

    - Em biết là anh đang đi vào bế tắc mà. Em có một manh mối quan trọng này có thể giúp anh phá án, nhưng đổi lại anh phải cho em biết một số thông tin cơ.

    Không đợi Chiến trả lời, Lý lôi chiếc điện thoại trong túi quần ra, mở cho anh xem một tấm ảnh. Ảnh chụp một đôi nam nữ đứng với nhau dưới một gốc cây, trong đó người nam quay nghiêng, nhưng Chiến vẫn nhận ra chính là Hoát – cậu con trai mười bảy tuổi của ông Hồ Văn Ên. Người nữ chụp khá rõ mặt, chừng hai lăm, hai sáu tuổi, khá đẹp, tóc ép thẳng dài quá vai, mắt đen và sắc. Chiến nhướng mày chờ đợi.

    - Cô ta là Thu, bạn gái cậu con trai ông Ên. - Lý chỉ vào cô gái, nói.

    - Bạn gái? Không thể nào! - Giọng Chiến bật ra nghe như sự pha trộn giữa một tiếng kêu kinh ngạc và một tiếng cười.

    - Thế họ tình cờ đứng trú nắng với nhau ở đây cho người ta chụp ảnh à? - Lý vặc lại. - Chính miệng thằng con trai đã khai với em như thế. Họ gặp nhau ở quán game, nơi trước kia cô ta làm thu ngân ở đó. Nó mê tít cô ta dù kém cô ta nhiều tuổi, còn cô ta thì... theo lời nó, cũng đáp lại nó. Nhưng nó cũng chẳng biết gì nhiều về cô ta lắm, chẳng biết cô ta đang ở đâu. Mất khối mánh dọa dẫm mới moi được từng ấy lời khai đấy. Anh tưởng à?

    Lý nắm bàn tay nọ vào bàn tay kia theo kiểu khởi động trước khi vào một trận chiến, khớp ngón tay kêu răng rắc. Chiến nhìn cô với một sự vui nhộn trong mắt, tủm tỉm.

    - Sao em nghĩ cô ta đáng nghi?

    - Bọn em có lí do riêng. Đến lúc hợp lí em sẽ mới nói.

    - Bọn em?

    - À phải. Em với Kim, bạn em. Anh còn nhớ nó không? Lần trước đến chỗ em, đi ăn nem rán, anh gặp rồi đấy. Gầy gầy, tóc ngắn, kính cận...

    Chiến nhăn trán ra vẻ suy nghĩ. Ra vẻ vậy thôi chứ anh nhớ ra cô bé đó ngay khi nghe Lý nhắc đến tên, trời cho anh cái khả năng nhớ mặt người rất tốt, dù mới chỉ gặp thoáng qua một lần. Tóc ngắn bù xù, khuôn mặt rất trẻ con, vẻ ngoài giản dị, gần như chẳng nói năng gì nhưng hễ chạm đến đúng vấn đề tủ thì nói như một quyển từ điển. Rất thông minh và hiểu biết nhiều. Có lẽ là thể loại người IQ cao nhưng EQ vừa phải. Ra là bây giờ Kim với Lý lại "hợp tác phá án" cơ đấy. Chà, con gái thời nay!

    - Đại khái là bọn em có lí do rất chính đáng để nghi ngờ cô ta là thủ phạm. Giờ em muốn biết anh có kiếm được thông tin gì về cô ta hay không? Chúng mình có thể hợp tác, giống như lần trước.

    Lý nhe răng cười, nụ cười rộng và tươi tắn, làm cả khuôn mặt cô như sáng bừng lên.

    - Như lần trước? Anh đâu nhớ chúng mình hợp tác với nhau nhiều lắm. – Chiến nhướng mày.

    - Hai anh em mình cùng đánh nhau với thằng giết người. – Lý vẫn cười toe toét. Cô nắm lấy cánh tay anh, lay lay, giọng vừa bông phèng vừa dọa nạt. – Thôi nào, anh chê em bất tài vô dụng đấy hả? Em nói cho anh biết, nếu anh không hợp tác với bọn em, anh sẽ không tìm ra được thủ phạm đâu. Lại “tai nạn do thú rừng”, rồi đóng hồ sơ bỏ vào tủ chứ gì? Em lạ gì công an các anh.

    Chiến nhìn Lý chăm chú, cân nhắc. Vẻ tươi vui, hoạt bát và nhí nhảnh của cô luôn dễ làm anh mềm lòng. Chiến chưa bao giờ nghĩ Lý thiếu khả năng, kể cả ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã luôn nghĩ trong cô gái này chứa đựng nhiều sức sống và năng lượng hơn những cô gái bình thường khác. Ý nghĩ đó lại càng sâu đậm hơn khi cô trở thành ân nhân cứu mạng anh trong vụ án trước kia. Cô cũng đã chứng tỏ là mình có khả năng phá án trong vụ đó. Vậy thì, nếu Lý nói cô có lí do chính đáng để nghi ngờ cô gái kia là thủ phạm, đó hẳn chẳng phải chuyện bông phèng tào lao. Không phải chính công an các anh đã không biết được cô ta có quan hệ tình cảm với cậu bé Hoát kia hay sao?

    Anh hớp một ngụm nước, rồi đưa tay lên xoa cái cằm nhẵn nhụi của mình, và nói.

    - Thôi được rồi, ý em là ý trời. Đằng nào anh cũng chẳng cản nổi em. Nhưng em phải hứa là tránh xa nguy hiểm đấy. – Anh nói dù cũng chẳng tin rằng câu nói đó có ép phê gì với Lý cho lắm. – Nếu có gì nghi ngờ phải báo anh ngay, không được liều lĩnh đi theo tội phạm như lần trước, nghe chưa?

    - OK. – Lý cười toe, vẻ đắc thắng hiện rõ trên nét mặt. – Vậy anh tiến hành điều tra về cô gái này đi nhé. Nhớ phải chia sẻ thông tin đầy đủ cho em đấy.

    Đến đây, Chiến đan hai bàn tay vào nhau, thủng thẳng.

    - Thực ra thì, sáng nay anh vừa lấy lời khai của cô ta xong. – Trước hai con mắt trố ra của Lý, anh nói tiếp. – Tên là Đào Thị Thu, hai mươi sáu tuổi, nghề tự do. Bồ nhí của ông Ên, hiện đang ở căn hộ 503, nhà HT1, khu chung cư Hưng Thành dưới danh nghĩa thuê nhà. Căn hộ này thuộc quyền sở hữu của ông Ên. Đáng tiếc là anh cũng chưa tìm được điều gì đáng ngờ ở cô ta cả.

    Không rõ Lý có nghe những gì anh nói lúc sau không, bởi vì ngay từ khi anh nói Thu là bồ nhí của nạn nhân, trông Lý như kiểu bị sốc toàn tập. Cô há hốc mồm.

    - Bồ nhí của ông Ên hả? Không thể nào!

    - Giờ nghe em giống anh lúc nãy quá. – Chiến mỉm cười, thích thú vì đã đưa Lý vào trạng thái sững sờ này. – Nhưng đúng đấy. Anh chỉ không ngờ là cô ta cũng nhân tiện cặp với cậu con trai luôn. Chà, thế thì có thêm điều mờ ám đây.

    - Bá cháy! – Lý đập cái cốc nước trên tay xuống sàn làm nước tí nữa là bắn ra sàn. – Có thể ông bố phát hiện ra mối quan hệ của cô ta với con trai mình nên đã tức giận… Họ cãi nhau, chẳng hạn. Thế là cô ta xử luôn.

    Lý đưa cạnh bàn tay lên làm động tác như cứa cổ.

    - Nghe cũng hợp lí. Về động cơ gây án. Nhưng về phương thức gây án thì…

    - Cô ta mò đến nhà nạn nhân, trèo qua cổng sắt, hoặc có thể cô ta cũng có chìa khóa do ông ta đưa cho. Rồi đến căn lầu. Ông ta đưa thang xuống cho cô ta lên. Sau khi giết người xong, cô ta nhảy từ trên lầu xuống. Anh đừng trố mắt ra như thế. Em cũng nhảy được từ đó xuống mà chẳng vấn đề gì.

    - Còn hung khí gây án thì sao? Rồi vết cào trên ngực nạn nhân và vết xước trên mặt bàn?

    - Cái đấy hả? – Cô gái ngần ngừ, trông như thể đang cố gắng lắm để kìm giữ điều gì. Rốt cục, cô nhún vai. – Cái đấy thì cứ hỏi cô ta khắc biết.

    Chiến cúi đầu, tư lự trong chốc lát. Rồi anh ngẩng đầu lên, hai tay khoanh trước ngực.

    - OK. Anh sẽ đến tìm cô ta lần nữa.

    - Không. – Câu nói của Lý làm anh ngạc nhiên. – Để em trước. Anh không biết điều cần biết về cô ta nên tra hỏi chả ăn thua gì đâu. Nhắc lại cho em nghe địa chỉ của cô ta đi.

    Lý nháy mắt. Nhìn điệu bộ của cô, anh biết chẳng có điều gì có thể làm cô nói cho anh biết cái điều “cần biết” đó là gì.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hồng Quế, ngày 01-01-2017 lúc 16:44.
    ---QC---
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 6: Miêu Tinh



    Khi hối hả đạp đến vòng xuyến, Lý gặp Kim đang đạp xe phía trước mình.

    - Ê, Kim, đi đâu đấy?

    Kim giật thót mình trước câu gọi giật của Lý. Nó loạng choạng chống chân xuống, quay lại. Nắng trưa làm nó nheo đôi mắt một mí lại thành hai đường nhỏ xíu, nhưng chẳng làm nước da vốn dĩ trắng xanh hồng hào lên được tí nào. Thực ra, Lý còn nghĩ trông mặt mũi Kim có vẻ tái hơn thường lệ.

    - Đi… đi loanh quanh. – Kim lập bập. – Muốn biết cậu gặt hái được gì từ thằng cu kia.

    - À, cái đó… - Lý bặm môi, rồi trả lời. – Tớ tìm ra tên cô ta, một hai điều vớ vẩn, thế thôi. Rồi tớ sang nhà anh Chiến, trao đổi với ông ấy. Hóa ra cô này nhân tiện cũng là bồ của ông bố luôn. Lão Chiến đến đó rồi, không cho tớ đi cùng. Đang đuổi theo lão ấy đây. Hi vọng không bỏ lỡ điều gì quan trọng.

    Chiến đi xe máy, còn Lý đi xe đạp. Đương nhiên là Lý bị rớt dài. Đúng là cái đồ tinh tướng và cứng đầu. Không có thông tin “then chốt” của mình, lão ấy cũng còn lâu mới moi được gì từ cô ả kia. Lý hậm hực nghĩ thầm.

    Không biết phải Lý tưởng tượng ra hay tại ánh nắng chói, mà dù Kim tỏ ra vui mừng, nhưng cô cảm thấy có gì đó hơi lạ trong thái độ của nó, dù chỉ thoáng qua trong chừng một giây. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng mất đi, bị chôn vùi bởi sự hồ hởi đang trong lòng Lý lúc này.

    - Tớ đi cùng.

    Kim nói đơn giản, nhấn chân lên bàn đạp. Lý liền đạp vọt lên trước dẫn đường, hoàn toàn quên phắt rằng giờ này mọi hôm bụng mình đang đói ngấu.

    ***

    Chung cư Hưng Thành gồm hai tòa nhà mười lăm tầng đứng cạnh nhau, mới xây dựng xong mấy năm trước. Nằm ở một khu đất gần trung tâm thành phố, địa thế cao ráo ít ngập lụt, thiết kế nhà cửa hợp lí, lại có khoảng sân rộng bên dưới có nhiều cây, lại có chỗ vui chơi cho trẻ con. Lý và Kim đi qua đó mấy lần nhưng chưa bao giờ vào, vì cũng chẳng có ai quen sống trong đó.

    Lý e hèm khi người phụ nữ trẻ vừa mở xong khóa cửa. Hai cô nhìn thấy cô ta vừa đi đâu về, nên đã lén bám theo đến tận cửa phòng. Nhìn ở đời thực, Thu trông ưa nhìn và sắc sảo hơn trong ảnh. Cô ta nhìn Lý và Kim từ đầu đến chân, với một thái độ dò xét và lạnh lùng.

    - Các người là ai?

    - Ờ, bọn tôi có chút chuyện muốn hỏi chị...

    Chẳng bận tâm nói hết câu, cũng chẳng để ý đến thái độ ngỡ ngàng của Thu và Kim, Lý túm cổ cô ta lôi xềnh xệch vào trong nhà, và ra hiệu cho Kim đóng cửa lại.

    - Mày làm cái gì thế? Đồ khốn!

    Bất ngờ trước hành động đầy bạo lực của Lý, Thu kêu lên và dùng hết sức vùng ra khỏi tay Lý. Cô ta rùng mình một cái, lập tức khuôn mặt biến đổi trước mắt Lý. Hai tai kéo vút lên trên trở thành hình nhọn, khung xương của khuôn mặt thay đổi, lớp lông màu đen như mun rậm rì tủa ra tạo thành hình dạng nửa người nửa mèo hôm qua Kim vừa vẽ cho xem, chỉ có điều sống động và dữ tợn hơn hẳn. Đôi mắt mèo lóe sáng, những chiếc răng nanh nhọn hoắt nhe ra cùng với những tiếng gầm gừ nho nhỏ trong cổ họng. Những móng vuốt dài và sắc trồi ra từ những ngón tay đã phủ đầy một lớp lông mun như trên mặt.

    Đôi mắt Lý cũng nóng lên khi con Miêu Tinh bắt đầu lộ hình. Đó là dấu hiệu Thần Nhãn bắt đầu hoạt động. Thần Nhãn là một trong những thứ đặc trưng của Thợ Săn, giúp họ nhìn thấy chân tướng của Nhân Thú khi lộ hình, nhưng đó cũng là thứ giúp Nhân Thú nhận ra các Thợ Săn.

    Con Miêu Tinh kêu lên một tiếng và lùi lại. Dưới lớp lông đen rậm rì, Lý vẫn có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên tột độ và sự hoảng sợ trên gương mặt cô ta. Cô ta lùi hẳn vào trong, lưng tựa vào chiếc tủ cao màu be nhạt. Các móng vuốt sắc ghì mạnh xuống, tạo thành vết trên thành tủ. Lý chẳng nói chẳng rằng lừ lừ tiến lại gần.

    Từ hồi nhỏ xíu Lý đã chuyên là đứa đầu gấu, chuyên đánh nhau với những đứa đầu gấu khác. To con và khỏe mạnh hơn chúng bạn, lũ trẻ con xóm Lý sợ Lý một phép. Lớn lên, Lý biết điều hơn, thôi cái trò bắt nạt bạn bè, cũng chả đánh lộn với ai cả. Lần hiếm hoi gần đây có xô xát chỉ là dằn mặt thằng Cường đầu gấu ở lớp vì tội bắt nạt Kim. Tuy vậy, Lý hoàn toàn nhớ rõ cách thể hiện thế nào để ra oai, cho đối thủ sợ mình. Đúng vậy, hoàn toàn nhớ rõ.

    Đã thế, tiếng Kim từ sau lưng Lý cất lên một cách điềm nhiên.

    - Nó mới giết chết một con Xà Tinh đấy.

    Lý muốn phì cười khi thấy phản ứng của Thu đối với câu nói của Kim, nhưng cố ghìm lại để giữ bộ mặt “sát thủ”. Xà Tinh là một cái tên gọi chung cho các loại Nhân Thú dạng rắn, có thể là một con Trăn Tinh, hay dạng rắn hổ chúa cực kì nguy hiểm, nhưng cũng có thể chỉ là một loại rắn bình thường mà loài Miêu Tinh vốn chẳng ngán gì. Thế nhưng cái con rắn đó là rắn gì có lẽ không quan trọng. Quan trọng là Lý là Thợ Săn, một loài được biết đến là có “nghề nghiệp ổn định” là đi săn Nhân Thú, tưởng tuyệt chủng đã lâu lại tự dưng xuất hiện trước mặt. Đã thế ả Thợ Săn đó lại có vẻ tâm huyết với “nghề” (vừa thịt xong một mạng!) đang đứng trước mặt cô ta với vẻ mặt hằm hằm (cái vẻ mặt đáng sợ nhất mà Lý nghĩ ra được!).

    Dẫu vậy, loài Miêu Tinh cũng chẳng phải là một loài bánh bèo, nhát chết gì cho cam. Dù rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng Thu có vẻ cũng lấy lại được chút ít tinh thần sau cơn sốc ban đầu. Khi Lý tới gần, cô ta nhe những chiếc răng nanh nhọn hoắt ra, gầm gừ trong cổ họng, tay thu lại thủ thế.

    Định liều chết với mình đây. Lý nghĩ thầm, nói.

    - Hôm nay tôi đến đây không phải để giết chị. Tuy nhiên, nếu chị không hợp tác lắm thì… - Lý kéo dài giọng đầy ngụ ý.

    - Thế các người muốn gì? - Con Miêu Tinh hỏi.

    - Bọn tôi cần chị trả lời một vài câu hỏi. - Lý nhếch mép cười, trả lời.

    ***

    - A lô. Lại có chuyện gì thế, em gái? - Chiến bấm máy nghe luôn khi nhìn thấy hình Lý cười rạng rỡ trên màn hình điện thoại của mình.

    - Anh đã gặp cái chị Thu kia chưa? - Giọng Lý oang oang ở đầu bên kia.

    - Chưa. Anh tới nhưng cô ta không có nhà. Giờ anh đang phải...

    - Em gặp rồi. Hoàng Văn Kiệt. Làm việc tại hiệu sửa xe Hoàng Chín, 34A, đường 17/8. Bạn trai cũ của Thu, bị cô ta đá vì ghen tuông quá đáng. Nhiều lần đe dọa ông Ên vì cặp bồ với Thu. Bọn em đang tới đó.

    Dường như giọng Lý đang rất là khoái chí. Chiến hét lên.

    - Đừng có làm gì manh động. Đợi anh tới.

    Không chịu nghe những lời can ngăn của anh gì hết! Quá sức bướng bỉnh. Quá sức liều lĩnh. Nếu cô ả Thu thực sự là kẻ giết người ghê gớm kia… Sao cô ta lại trở về nhà vào đúng lúc anh rời đi cơ chứ? Chỉ tại ông sếp đỏng đảnh của anh, tại sao lại phải cần anh trở về phòng chỉ để tìm cho một tập tài liệu vớ vẩn? Càng bực mình với sếp, Chiến lại quay ra bực với Lý. May mà không có vấn đề gì xảy ra với cô bé.

    Chiếc xe máy Yamaha của Chiến càng đến gần đường 17/8 thì Chiến càng lo lắng. Nếu thông tin mà Lý lấy được là chính xác, thì tên Kiệt kia là một tên giết người hết sức nguy hiểm. Nếu anh không phải là người có mặt ở đó trước, và hai cô bé kia lại không chờ anh mà làm điều gì manh động thì hậu quả thật khó lường. Không phải anh đánh giá thấp Lý nhưng…

    Khi đến căn nhà số 34A với cái biển to đùng “Sửa xe máy Hoàng Chín” rồi, thấy cái không khí tĩnh lặng đến im ru bà rù ở đó, Chiến mới thở phào chút chút. Một người đàn ông trạc ba lăm, ba sáu tuổi cởi trần lộ những bắp thịt vạm vỡ, đen bóng đang ngồi kiểm tra một chiếc xe máy ở ngoài. Bên trong là vài thanh niên đang sửa chữa những thứ lặt vặt. Hẳn người đàn ông đó là chủ hiệu.

    Thấy Chiến dừng xe đi lại, anh ta ngẩng lên, mỉm cười, mồ hôi chảy ròng ròng trên hai thái dương của anh ta.

    - Anh cần làm gì đấy?

    - Anh là chủ hiệu? - Thấy cái gật đầu của người đàn ông, Chiến nói tiếp. - Tôi là cảnh sát hình sự, đang điều tra một vụ án mạng. Tôi cần nói chuyện với anh Hoàng Văn Kiệt - nhân viên ở đây.

    Từ lúc Chiến rút ra cái thẻ cảnh sát của mình, anh đã để ý thấy một người trong đám thợ phụ phía sau ngẩng lên, thái độ có vẻ lo sợ. Khi anh vừa dứt câu nói, gã thanh niên đó vụt đứng dậy, bỏ chạy ra sau nhà.

    Hiệu sửa xe này là dạng nhà ống, có cửa thông ra đằng sau. Chiến co giò chạy theo gã thanh niên qua đường ngoằn nghèo của con hẻm vắng. Gã chạy rất nhanh. Nếu Chiến không từng giật khối giải vàng điền kinh thời đại học thì hẳn anh đã bị gã cho rớt từ đời tám hoánh. Dẫu vậy, anh cũng không chắc mình giữ được khoảng cách đối với gã bao lâu nữa. Mẹ kiếp!

    Vận may mỉm cười với Chiến khi trước mặt là một bức tường rất cao chắn đường. Con hẻm cụt. Không còn lối nào chạy tiếp. Chiến cho phép mình lơi đôi chân một chút.

    Nhưng trái với dự tính của Chiến, gã thanh niên không hề dừng lại lấy một giây. Rất nhanh nhẹn, gã tung người đạp một chân vào tường rồi bật vút lên cao một cách lạ lùng, đủ để bám tay vào rìa bức tường và đu người leo lên.

    Sự bất ngờ, sự hoảng sợ vụt mất con mồi cùng ùa đến trong Chiến, làm anh sững lại trong giây lát trước khi lấy lại được bình tĩnh.

    - Nhảy xuống trở lại. Nếu không tôi bắn. - Chiến cất giọng đanh thép. Khẩu súng vừa rút ra trên tay, chĩa thẳng vào gã Kiệt.

    Bất kì hành động nào mà gã Kiệt đang định làm đều lập tức dừng ngay lại. Bàn chân trái đang ấn vào tường của gã khẽ giậm vào rồi lại nhả ra, như thể đang đấu tranh tư tưởng xem nên trở xuống theo lời Chiến hay cố gắng lừa vọt qua bức tường một cách chớp nhoáng hi vọng Chiến chưa kịp bóp cò. Rốt cục, sau vài giây đắn đo, gã thả người xuống đất, nhẹ nhàng như một con mèo.

    Vẫn chĩa súng vào gã Kiệt, Chiến chầm chậm tiến lại gần. Gã thanh niên lúc này đang quay mặt lại phía anh, hai tay giơ lên cao. Đó là một thanh niên gầy gò, có khuôn mặt lưỡi cày. Nếu gã không bỏ chạy khi anh đến, và nếu không tận mắt chứng kiến gã suýt chút nữa vọt qua bức tường cao nghều kia chỉ trong vài giây, thì Chiến sẽ chẳng thể nào tưởng tượng nổi gã là tên giết người nguy hiểm kia.

    Khi Chiến chỉ còn cách gã Kiệt chừng hai sải tay, môi gã thanh niên khẽ nhếch lên. Gã mỉm cười? Chiến bất chợt chột dạ. Nhưng anh không kịp nghĩ thêm bất kì điều gì nữa, bởi ngay sau đó, “chột dạ” chỉ là một từ quá nhẹ nhàng. Sau một cú rùng mình, gã thanh niên đột ngột biến thành một con quái vật với đôi mắt xanh lè sáng quắc, khuôn mặt đầy lông lá và hàm răng nhọn hoắt nhe ra gầm gừ.

    Giật bắn người và bật ra một tiếng kêu kinh hãi, Chiến lùi lại. Nhưng không kịp tránh khi con quái vật vọt đến hất văng khẩu súng khỏi tay anh bằng bàn tay đầy móng vuốt của nó. Cổ tay áo Chiến rách toạc, mấy vết cào rướm máu xuất hiện trên tay anh. Rất nhanh, con quái vật đẩy anh xuống đất. Nó ngồi lên người anh, hai tay ghì anh xuống, nanh sắc nhe ra. Vùng vẫy trong tuyệt vọng, Chiến hiểu điều gì sắp xảy ra với mình. Con quái vật đang chuẩn bị cắn đứt cổ anh giống như nó đã làm với ông Ên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...37639&page=999
    Lần sửa cuối bởi Hồng Quế, ngày 01-01-2017 lúc 16:46.
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 7: Tên thủ phạm kì quái



    Lý không suy nghĩ gì nhiều. Sự hoảng sợ chỉ khiến cô dẹp hết mọi hành động râu ria mà chỉ tập trung vào một hành động duy nhất và hữu ích nhất: lao đến đẩy con Miêu Tinh ra khỏi người Chiến.

    Cô thở phào khi thấy Chiến chưa có vẻ gì bị thương nghiêm trọng, ngoại trừ mấy vết cào ở tay và sự hoảng sợ đang chiếm lĩnh khuôn mặt mà cô nghĩ rằng chắc chẳng bao giờ tái nổi nhờ nước da bánh mật của anh. Con Miêu Tinh nhanh chóng bật dậy sau cú ngã, nhưng khi nhìn thấy mặt Lý, gã lập tức bật ra một tiếng kêu nghe như là một tổ hợp lộn xộn giữa “ối” và “mẹ kiếp”.

    Thay vì nhào tới tấn công Lý và dẫn đến một cuộc chiến cam go (chí ít như cuộc chiến trên cầu Sầm) như Lý đã tưởng tượng trên đường tới đây, thì gã quay ra leo lên bức tường cuối hẻm, hòng chạy trốn. Nhưng Lý nào phải tay mơ. Vừa nhìn ra ý định của tên tội phạm, cô nhào đến túm lấy chân gã giật xuống, làm gã ngã quay đơ ra đường. Sau đó tiến đến bẻ quặt tay gã lại.

    ***

    Chiến thoát chết trong gang tấc. Như một cơn mơ. Khi hồi tỉnh lại sau cơn choáng váng, anh nhận ra bóng người vừa nhào đến cứu mạng mình chính là Lý. Anh nhìn con quái vật kêu lên hoảng sợ và chạy trốn, rồi Lý tóm nó lại và khống chế nó. Giờ cô và nó đang đứng trước mặt anh. Ánh nắng rực rỡ làm sáng thêm gương mặt ửng hồng của cô, những sợi tóc xổ ra, lơ thơ trên cái trán lấm tấm mồ hôi.

    Một lần nữa, trước sự ngạc nhiên của Chiến, con quái vật lại rùng mình một cái nữa, rồi nhanh chóng biến đổi về hình dạng gã thanh niên gầy guộc khi nãy.

    Đứng thẳng dậy, giờ Chiến mới nhận ra cô bé Kim - “đồng sự” của Lý cũng có mặt ở đó. Cô gái đứng cách chỗ đánh đấm một chút, một vai dựa vào tường, hai tay đút túi quần, nét mặt thản nhiên như thể đang xem một cảnh trong phim hành động trên ti vi. Một ý nghĩ nảy ra trong cái đầu vẫn chưa dứt hoang mang của Chiến là trong ba người, dường như chỉ có một mình anh là có “phản ứng hợp lí” với sự thay đổi lạ thường người - quái vật, quái vật - người của cái gã Hoàng Văn Kiệt kia.

    Tuy vậy, dù có bàng hoàng, hoang mang, choáng váng hay bất kì cảm xúc mạnh mẽ nào khác, Chiến vẫn cần dẹp nó đi để thực hiện nghĩa vụ cảnh sát của mình. Anh còng tay gã Kiệt lại.

    - Em có nhìn thấy không? Nó biến thành một con yêu quái, rồi sau đó lại biến trở lại thành người!

    Chiến kêu lên ngay sau khi chiếc còng bập xuống. Cả Lý và Kim đưa mắt nhìn anh với cái nhìn là lạ mà anh không luận được chính xác nghĩa là gì. Trong khi gã Kiệt chỉ im lặng, cúi đầu vẻ cam chịu.

    - Anh Chiến… - Lý ngập ngừng nói.

    Sự ngập ngừng và ánh mắt là lạ của cô làm Chiến hoang mang. Lẽ nào các cô gái không hề nhìn thấy điều mà anh đã thấy? Điều đó giải thích cho thái độ thản nhiên của họ trước sự biến hình của gã kia. Nhưng nếu chỉ có anh nhìn thấy điều đó thì có nghĩa gì? Lẽ nào anh bị hoang tưởng, nhìn thấy thứ mà mọi người không thấy?

    Anh nhìn lại gương mặt đen nhẻm và vóc dáng hết sức bình thường của gã Kiệt. Một sự hoảng sợ bất chợt xẹt qua người anh, như một luồng điện, làm cho anh sém giật thót. Nhưng khi nhìn xuống cánh tay phải, nơi chiếc tay áo rách te tua và mấy vết cào sâu trên da vẫn còn nguyên, máu vẫn ứa ra chưa ngừng chảy, thì anh lại cảm thấy an tâm trở lại. Anh không điên. Anh không tưởng tượng ra con quái vật. Vết móng vuốt của nó vẫn còn đây, trên da thịt anh.

    Nhưng ngay lúc đó, một nỗi sợ khác lại ùa đến trong lòng. Nếu những gì anh nhìn thấy là thật, thì... Kẻ vừa mới bị anh còng tay đây là cái thứ gì? Lẽ nào những chuyện hoang đường nhảm nhí về lũ yêu quái hóa ra lại chẳng hề nhảm nhí như anh tưởng?

    Anh nhìn lại Lý và Kim. Không biết có phải do anh đang rối trí quá hay không mà anh không thể đoán được hai cô đang nghĩ gì, chỉ biết thái độ của hai cô đang rất lạ.

    - Em không nhìn thấy sao? Kim, em cũng không thấy sao? - Chiến kêu lên. - Anh đã nhìn thấy nó. Nó leo lên tường như một con mèo. Rồi nó hóa thành con yêu quái đó, hất văng khẩu súng của anh. Đây này, các em nhìn đây này. Vẫn còn vết móng vuốt của nó đây này.

    Anh chẳng thèm bận tâm đến việc mấy vết cào đó vẫn đang chảy máu, chảy xuống bàn tay anh và rỏ xuống đường. Nhưng Lý thì dường như lại bận tâm đến mấy vết cào đó hơn là tâm trạng bất ổn của anh hiện tại. Cô lục trong chiếc túi đeo chéo bên hông ra một chiếc khăn mùi soa, buộc lại vết thương trên tay anh.

    - Anh thề là anh có nhìn...

    - Anh Chiến. Em có nhìn thấy. Kim cũng nhìn thấy. - Lý siết nút buộc, ngẩng đầu lên nhìn anh. Giọng cô nhỏ, nhưng rõ ràng và dứt khoát. - Nhưng anh cần bình tĩnh lại. Anh cần đưa gã này về đồn cảnh sát trước đã.

    - Làm sao anh có thể bình tĩnh được?

    Chiến kêu lên. Câu nói của Lý làm Chiến thêm choáng váng. Các cô gái cũng nhìn thấy như vậy? Vậy là...

    - Hắn là một thằng yêu quái, đúng không? - Anh lại kêu lên. - Nếu em cũng nhìn thấy như thế. Làm sao có thể bình...

    - Anh bình tĩnh lại đi. - Lý nắm chặt cánh tay anh, nhân tiện đá vào cẳng chân gã Kiệt một cú đau điếng khi gã định thừa cơ chuồn đi, làm gã ngã khuỵu gối xuống.

    Họ đã bắt đầu đi xuyên qua cửa hiệu Hoàng Chín, nơi những người thợ sửa xe dường như đã dừng tay hết cả, nhìn họ với con mắt tò mò. Đi qua cửa, Lý ghé sát vào mặt Chiến, giọng thì thầm.

    - Bọn em sẽ giải thích cho anh sau. Anh cứ đưa tên này về đồn đi, và đừng nói cho ai chuyện vừa rồi. Hãy tin em đi, việc này rất quan trọng.

    Đôi mắt họ giao nhau trong giây lát. Mẹ kiếp. Thái độ của cô rất là nghiêm túc. Và cả Kim. Chả rõ cô ta có nghe thấy những gì Lý nói với Chiến không, nhưng cũng tỏ rõ một thái độ đồng tình. Cũng rất nghiêm túc. Chiến lắc lắc đầu. Mọi thứ đúng là một mớ hỗn độn. Chẳng còn cái gì có lí nữa cả. Rốt cục, mình phải làm sao? Có lẽ cũng chẳng có hại gì khi tạm thời tin hai cô gái.

    ***

    Khi bóng Chiến và gã Miêu Tinh khuất sau khúc quanh, Lý quay lại nhìn Kim.

    - Chúng mình phải nói cho anh ấy biết thôi.

    - Cũng chẳng có cách nào khác. – Kim gật đầu, bình thản. – Công việc của anh ấy biết tốt hơn là không. Hôm nay anh ấy đã suýt bị giết chết.

    Lý rùng mình khi nghĩ đến điều xảy ra nếu cô chỉ đến chậm một giây. Nhưng ngay sau đó, sự vui vẻ lại trở lại với cô khi nghĩ đến thành quả mình vừa đạt được.

    - Vậy là vụ án của chúng mình đã thành công rực rỡ. Chúng mình cần ăn mừng mới được. Nem chua rán nhé. Hay mình bắt lão Chiến khao nhỉ? Này, sao thế, vui lên chứ?

    Lý đập vào vai Kim khi thấy bạn mình mỉm cười, nhưng nụ cười chẳng có vẻ gì là phấn khởi như cô mong đợi. Thái độ của Kim rất lạ. Dường như có điều gì đó muốn nói. Lý chợt nhớ đến lúc gặp Kim ở vòng xuyến. Lúc đó vì quá nóng ruột đuổi theo Chiến để tới nhà con Miêu Tinh Thu, nên Lý đã không để ý lắm. Nhưng giờ nhớ lại, hình như lúc đó trông Kim cũng rất lạ, gương mặt tái xanh, dường như đang lo lắng về điều gì đó.

    - Có chuyện gì thế? – Lý nhíu mày.

    Kim đưa tay vò mũi. Rồi lại gãi đầu. Rồi lại vò mũi. Cuối cùng nó vò hai tay vào nhau, và lúng búng nói.

    - Tớ định nói cho cậu từ nãy nhưng bị cuốn vào chuyện này nên chưa nói được. Lúc cậu gặp tớ giữa đường ấy, là tớ vừa đi từ kè sông về. Người ta vừa vớt được một xác người dưới đó. Có một vết đâm ở lưng người ấy. Tớ… tớ không chắc cậu có nhận dạng được không, vì xác người biến đổi nhiều rồi, nhưng tớ vẫn chụp lại. Cậu… cậu thử ngó qua xem…

    Kim bật lên tấm hình nó chụp trong điện thoại, đưa cho Lý. Thông thường, trước một tấm hình chụp một xác chết đã trương phềnh lên thế này, người ta chỉ muốn quay mặt đi mà nôn mửa. Nhưng Lý không còn lòng dạ nào cho những cảm giác như thế nữa. Cô nhìn chằm chằm vào tấm hình trước mặt. Hôm đó trên cầu Sầm khá tối. Thứ ánh sáng duy nhất ở đó là ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn trên xe đạp của Lý. Lý cũng không nhìn rõ mặt kẻ tấn công mình, mà nếu có nhìn rõ cô cũng không chắc mình có thể nhận ra được thông qua khuôn mặt đã biến dạng của xác chết này không. Nhưng cô vẫn nhớ mái tóc dài đến vai và chiếc áo phông có in hình đầu lâu xương chéo trước ngực của hắn. Nếu xác chết này có một vết đâm ở lưng nữa, thì đích thị là kẻ đó.

    Lý lặng lẽ gật đầu, cảm thấy máu như rút khỏi người mình. Cô nhìn Kim với ánh mắt hoang mang, cổ họng khô khốc.

    - Hôm… hôm đó… hắn không hề rơi xuống sông. Hắn vẫn ở trên cầu mà. Lúc tớ rời đi, hắn vẫn ở trên cầu…

    - Tớ không biết, Lý ạ… - Giọng Kim nhỏ rí. – Tớ không biết…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...37639&page=999
    Lần sửa cuối bởi Hồng Quế, ngày 01-01-2017 lúc 16:47.
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 8: Điều gì xảy ra với cái xác trên cầu?

    Truyện vừa được viết lại toàn bộ và đăng lại ngày 1/1/2017. Nên ai đã đọc 7 chương trước kia, xin hãy đọc lại ạ, vì khác nhiều đấy.

    - Thật không thể tin nổi! Em… - Chiến kêu lên và chỉ vào Kim. – Biến hình lại cho anh xem nào.

    - Không. Em mệt lắm rồi. Anh xem chưa chán à? – Kim lắc đầu nguầy nguậy.

    Đây là lần thứ ba Chiến yêu cầu Kim biến hình cho anh xem. Hình Nhân Thú của Linh Quy chẳng có gì dữ tợn hay đáng sợ. Một cái mặt gần gần giống rùa, da xanh lét, vai mang những miếng vảy cứng xếp chồng lên nhau. Chẳng có răng nanh, chẳng có móng vuốt gì cả. Thế thôi, nhưng nếu tự dưng Kim hiện hình trước mắt anh trước khi anh biết về mấy chuyện Nhân Thú này thì chắc anh cũng hoảng hồn không kém lần chạm trán với gã Kiệt là mấy.

    Cả ba người: Chiến, Lý, Kim đang ngồi trong nhà Kim, nơi Kim và Lý vừa luân phiên giảng giải cho Chiến nghe những kiến thức sơ bộ về Nhân Thú và thế giới siêu nhiên đang được che giấu giữa thế giới bình thường của con người.

    - Vậy là… anh chỉ có thể nhìn thấy chân tướng của các loài siêu nhiên khi họ hiện nguyên hình?

    - Đúng vậy. Thông thường, khi họ kiểm soát tốt, thì chẳng ai có thể nhìn ra chân tướng của họ. Tuy nhiên, khi họ mất kiểm soát và để lộ hình thì em và Kim có thể nhìn thấy. Còn những người bình thường như anh thì… - Lý nhún vai, - … khi nào nhìn thấy là kẻ đó định giết anh rồi đó.

    - Họ có khả năng đặc biệt, nếu đó là điều anh muốn hỏi tiếp.

    Kim chợt nói xen vào khi anh vừa mở miệng định hỏi thêm. Dưới ánh đèn huỳnh quang, vẻ chán nản trên gương mặt cô lộ rõ. Nước da còn xanh xao hơn thường lệ. Mái tóc ngắn bị chủ nhân vò quá nhiều đến mức dựng lên và rối tinh vào nhau, cặp kính có gọng đen trông chả dễ thương gì chốc chốc lại tụt xuống mũi.

    - Nhưng không đặc biệt đến mức như trong các truyện cổ tích, thần thoại của loài người các anh kể. - Cô nói tiếp. - Không có phép thần thông biến hóa này nọ hay bay lượn như chim gì hết. Chỉ là có thể có sức khỏe hơn người, hoặc một số khả năng… như anh đã thấy. Anh có thể hoàn toàn yên tâm nhốt gã Miêu Tinh sau song sắt mà không sợ gã trốn mất.

    - Còn em là Thợ Săn? Người săn yêu quái hả? - Chiến lại ngó sang Lý, nhưng anh chỉ nhận được sự im lặng và cái nghiêng đầu đầy ẩn ý của cô.

    Đây cũng là lần thứ mấy Chiến hỏi về mấy điều này, nên hễ anh hỏi xong câu thứ nhất thì hai cô gái biết ngay anh sẽ hỏi gì tiếp theo. Anh cũng chẳng phải là loại “ngu lâu khó đào tạo” gì cho lắm, chẳng qua là anh cứ muốn nghe đi nghe lại những thứ kì lạ này để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, cũng không mơ mộng gì. Tuy vậy dường như hai cô gái cũng đã phát ngán cái việc phải trả lời tái trả lời hồi cho anh. Bộ mặt chán nản của Kim và cái nghiêng đầu của Lý là một dấu hiệu thấy rõ.

    - Anh làm gì với hồ sơ vụ án? - Rốt cục, Kim hỏi, chắc hẳn muốn kéo anh ra khỏi những câu hỏi cũ rích khi nãy.

    - Ừm… Đã xong. - Chiến nhún vai. - Không phải tất cả trong đó là sự thật. Nhưng quan trọng là thủ phạm đã nhận tội.

    - Bọn em sẽ được hợp tác trong các vụ án sau chứ? - Lý hỏi, đôi mắt lấp lánh tràn trề hi vọng.

    Bỗng chốc, Chiến cảm thấy thứ anh ít mong muốn nhất trên đời này là làm cô thất vọng, nhất là khi cô đã cứu sống anh đến hai lần. Anh mỉm cười méo mó.

    - Việc phá án rất là nguy hiểm. – Nụ cười của anh càng trở nên méo mó hơn khi thấy mắt Lý long lên. – Ơ… Nhưng anh chắc là anh cũng chẳng cản được nếu bọn em cứ muốn đâm đầu vào nguy hiểm, đúng không? Hơn nữa, bọn em cũng rất tháo vát và tài giỏi… - Anh đưa tay quẹt mũi một cách bối rối. – Thôi, được rồi. Khi nào có vụ liên quan đến siêu nhiên, anh nghĩ là anh sẽ phải viện đến sự giúp đỡ của các em. Nhưng phải hứa là không được tự ý làm gì ngoài sự cho phép của anh đâu đấy.

    Có lẽ trí tưởng tượng của Chiến hơi phong phú quá đáng, bởi anh đã nghĩ rằng Lý định ôm chầm lấy mình. Nhưng thay vì đó, hóa ra cô lại quay ra ôm chầm lấy Kim làm cô gái kia nhăn mặt vì đột ngột, với một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.

    ***

    Lý rất mừng. Vì nếu Chiến giữ đúng lời, cô và Kim sẽ được là cộng tác viên của anh trong Ban chuyên án. Thật thỏa mãn cái máu trinh thám biết bao! Sẽ được cộng tác với Chiến trong nhiều vụ án nữa. Sẽ dễ dàng hỏi Chiến những thông tin mình cần...

    Đúng thế. Cô đang cần một thông tin. Một thông tin làm cô đau đầu suốt từ lúc bắt gã Miêu Tinh về. Nhưng cô không thể kể cho Chiến nghe tất cả sự thật. Chiến cũng thân thiết đấy, nhưng anh cũng là cảnh sát. Ai biết anh sẽ làm gì khi biết cô đã giết người? Nghĩ vậy, lúc sau, cô mon men lại ngồi cạnh Chiến, rồi ướm giọng.

    - Nè… Hôm qua em nghe nói người ta vớt được một xác chết dưới gầm cầu. Bọn anh có điều tra gì không?

    - Có chứ. Cậu Tùng phụ trách vụ đó. - Chiến gật đầu. Anh đang ngắm nghía bức vẽ chì chân dung một thiếu nữ tóc dài quá vai dán trên tường nhà Kim. Dường như anh chỉ định nói có vậy, nhưng quay ra thấy vẻ mặt chờ đợi của Lý, liền nói tiếp. - Đó là một tay anh chị, có nhiều tiền án tiền sự về tội hiếp dâm, cướp của, đánh người. Có một vết đâm ở lưng. Dự đoán là thanh toán giang hồ. Có lẽ bọn anh sẽ đóng hồ sơ, chẳng mất công điều tra làm gì.

    - Anh nghĩ là dân giang hồ đâm chém nhau rồi vứt xác xuống sông phi tang hả? - Lý hồi hộp.

    - Ồ, vết đâm đó rất nặng, nếu để yên thì hắn cũng sẽ chết. Nhưng theo khám nghiệm pháp y, hắn chết đuối chứ không phải vì vết đâm. Kẻ nào đó đã đẩy hắn xuống sông khi hắn bị thương.

    - Ai đó… đã đẩy…? - Lý lắp bắp. Thông tin Chiến đưa ra làm cô lúng túng.

    - Ừ. Đó là suy luận lôgic nhất. - Chiến gật đầu thản nhiên.

    Lý im lặng. Chiến lại chú ý lên bức tranh trên tường, như thể đó là một bức kiệt tác của Leonard De Vinci.

    - Tranh vẽ ai đấy em? - Anh hỏi Kim.

    - Chị gái em. Nhưng chị ấy mất tích lâu rồi. Từ hồi em tám tuổi. Người ta nói chị bị bán sang Trung Quốc, nhưng bố mẹ em chẳng bao giờ có điều kiện đi tìm chị ấy. - Kim trả lời. Giọng nó lãnh đạm, không biết thực lòng hay chỉ là vẻ ngoài.

    Chiến hơi sững người, rồi sau đó anh nói chuyện tiếp với Kim về những người phụ nữ bị buôn bán sang Trung Quốc. Lý không để ý lắng nghe nữa, bởi lúc này, mọi suy nghĩ của cô lại bận bịu với gã người rắn trên cầu Sầm hôm nọ.

    ***

    Không có vết máu nào.

    Lý và Kim đi đi lại lại trên cái cầu vắng tanh như chùa bà Đanh. Mặt cầu có bụi, đất, rác rưởi, nhưng tuyệt nhiên không có máu.

    - Ai đó đã xóa vết máu. Chắc chắn là như vậy. Không thể nào không có vệt máu nào. Mấy hôm vừa rồi cũng chẳng hề có mưa. Kẻ nào xóa vết máu đi cũng chính là người đẩy gã người rắn xuống sông. Bởi nếu hắn bò ra mép và lỡ rơi xuống sông thì sẽ để lại vết máu.

    Lý vừa đi lại vừa nói như lên đồng. Những sự kiện dồn dập vừa rồi làm cho đầu óc cô rối tinh rối mù và việc giữ bình tĩnh dường như là một điều hết sức xa xỉ.

    - Nhưng ai? Và để làm gì? - Kim hỏi.

    - Có ai đấy cũng muốn gã rắn ấy chết, nên nhân cơ hội này giết hắn.

    - Nếu như vậy thì chỉ việc để mặc cho hắn mất máu mà chết, đâu cần phải đẩy hắn xuống sông. Anh Chiến nói vết đâm rất nặng. - Kim vặn lại, nghe hoàn toàn hợp lí.

    Lý ngẩn mặt.

    - Đúng thế. Đúng thế. Thế thì tại sao?

    Có vẻ như Lý cũng bắt đầu nhiễm cái tật vò đầu bứt tai của Kim, và đầu tóc cô có tương lai trở thành cái ổ quạ.

    - Cậu có fan hâm mộ nào không? - Kim đột ngột hỏi sau một quãng im lặng. - Lời giải hợp lí nhất mà tớ nghĩ ra được là có người nhìn thấy cậu giết tên người rắn, vì muốn che giấu cho cậu nên đã phi tang mọi dấu vết.

    - Không đời nào!

    Lý há hốc mồm. Có ai đó muốn che giấu cho cô? Nghe thật bất ngờ đến mức hoang đường. Nhưng Kim nói đúng, nó hợp lí.

    - Ở quanh đây cậu có quen ai? Ai có cảm tình với cậu đến mức có thể… - Kim gõ gõ trán, mặt nhăn lại ra chiều nghĩ ngợi lung lắm. - Tối hôm đó cậu đi sinh nhật Huyên, đúng không? Có Quế ở đấy không?

    - Ồ, có. - Lý khịt mũi, giọng có chút chua chát. - Lẽ ra tớ phải nghĩ ra điều đó trước, đến đó mới gặp. Cậu ta nằng nặc đòi đưa tớ về, nhưng tớ không cho.

    Quế là bạn trai cũ của Lý vừa mới chia tay cách đây chưa lâu, trước quen Lý qua Huyên. Chuyện chia tay là Lý chủ động, chứ Quế vẫn còn vương vấn, ban đầu còn sốc.

    - Có thể cậu ta chính là người đó. Vì lo lắng nên đã lẳng lặng đi theo cậu, rồi chứng kiến mọi việc, nên đã ra tay để tránh phiền phức cho cậu. - Kim reo lên khe khẽ.

    Lý bật cười khùng khục.

    - Cậu nghĩ là Quế có đủ gan để phi tang hiện trường như vậy mà lại chỉ dám đứng ngoài nhìn tớ một mình chống chọi với tên côn đồ kia hả?

    - Ờ há... - Kim ngẩn người mất một lúc để suy nghĩ, rồi lẩm bẩm. - Có thể cậu ta đến muộn nên khi đến thì sự đã rồi…

    - Không. Không. Quế không phải kiểu người làm những việc như thế. - Lý gạt phắt ngay. Mang cảm giác mắc nợ Quế là thứ Lý ít mong muốn nhất lúc này. - Hơn nữa, nếu cậu ta có làm thật đi nữa thì giờ đây đã đến làm rùm beng lên với tớ để mong tớ nối lại tình xưa rồi.

    Kim khoanh tay trước ngực, nhìn Lý với một vẻ nghi ngờ, kiểu như muốn nói “cậu không thể ngờ được là người ta có thể làm gì”. Sau vài giây, nó nhìn quanh quất hai bên bờ sông đầy những bụi tre, rồi tặc lưỡi.

    - Cũng chẳng hại gì khi đi hỏi cậu ta vài câu!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...37639&page=999
    Lần sửa cuối bởi Hồng Quế, ngày 05-01-2017 lúc 19:38.
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

  8. #10
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 9: Nỗi băn khoăn mới của Kim


    Lý trở về kí túc xá khi trời xẩm tối. Dẫu sao, việc tìm Quế hỏi chuyện (theo ý muốn của Kim) có thể chờ đến ngày mai. Ngày kia cũng được… Lý cũng chả muốn gặp lại Quế lắm. Cậu ta vẫn chưa coi “không hợp” là một cái lí do chính đáng để chia tay, nên vẫn cố sức gặng hỏi Lý cho kì được một lí do mới. Thậm chí còn nghi ngờ Lý đá cậu ta vì cô đã có người khác. Mỗi lần tình cờ chạm trán Quế, mọi câu họ nói với nhau chỉ loanh quanh như vậy.

    Mấy hôm vừa rồi quả là mấy hôm be bét. Bỏ học. Không về phòng. Ba đứa cùng phòng chỉ tủm tỉm nhìn Lý một cách đáng ngờ. Mặc! Lý tặc lưỡi.

    Khi cả phòng đã đi ngủ, Tươi – đứa bạn thân nhất trong phòng - nhảy vào giường Lý.

    - Dạo này có người yêu mới rồi hả? Anh Chiến phải không?

    - Hử?

    - Anh Chiến công an thảo lảo đãi bọn mình nem rán mấy lần rồi ấy.

    - Đương nhiên là tớ biết anh Chiến nào. Không, không yêu đương gì hết. Ông ấy già khú đế.

    Tươi cười sặc sụa. Chiến ba mốt tuổi, hơn Lý chín tuổi, nhưng chưa đến nỗi để bị gọi là “già khú đế”. Ngưng cười, vuốt ngực, Tươi bảo, trước khi lại mò về giường của mình.

    - Lão ấy có vẻ thích cậu. Cũng được đấy. Mặc dù không đẹp trai bằng bạn Quế hồi xưa.

    Lý nhướn mày, dõi theo Tươi đến khi bạn về hẳn giường, rồi tắt điện, thả mình xuống, mặt vùi vào gối. Cười.

    ***

    Bốn giờ sáng. Điện thoại tít tít. Tin nhắn của Kim: “Gửi tớ mấy ảnh chụp ở nhà ông đại gia bị giết với.” Hai mắt díu lại, Lý lầm bầm mấy từ không rõ lời rồi ném đại cái điện thoại vào góc giường, ngủ tiếp.

    ***

    Kim lại trở mình. Từ lúc đột ngột tỉnh giấc vì một cơn ác mộng, Kim không ngủ lại được. Không phải tại cơn ác mộng – nếu gọi nó như vậy chỉ vì nó kết thúc khi Kim sắp rơi xuống vực và chết ngắc. Kim đã quá quen với việc mơ những giấc mơ nhuốm đầy màu sắc phiêu lưu, kì bí mà trong đó nhân vật chính thường có kết cục không tốt đẹp gì mấy như vậy. Cô không ngủ lại được chỉ vì một cảm giác lạ lùng. Một cảm giác dường như bắt đầu nhen lên từ khi vụ án con Miêu Tinh kia kết thúc.

    Có chuyện gì vậy? Tại sao mình lại cứ thấy có điều gì không phải? Kẻ bị bắt đã nhận tội. Động cơ, cách thức gây án đều khớp. Vậy thì có gì mà phải suy nghĩ? Kim hậm hực nghĩ thầm. Càng thức, cô càng thấy bực bội với bản thân mình, bởi bất chấp những lí lẽ đưa ra của lí trí, cái cảm giác đó không hề dịu xuống. Cô ngồi dậy, bật điện. Chiếc đồng hồ con cú mới chỉ gần đến số bốn. Kim với tay rót một cốc nước, tu ừng ực. Dòng nước mát lạnh không làm cô thấy dễ chịu hơn một chút nào.

    Thử nghĩ lại xem. Có điều gì mình đã bỏ qua. Có điều gì chướng tai gai mắt. Hãy rà soát lại tất cả. Bắt đầu từ lúc Lý đợi mình ở cổng và nói cho mình nghe về vụ án mạng. Kim nằm lại xuống giường và nhắm mắt lại. Những kí ức chạy trong đầu cô như một thước phim tua lại, cô tập trung vào những hình ảnh nhỏ nhất, trốn trong những ngõ ngách sâu nhất của não mình. Những hình ảnh – đó là thế mạnh lớn nhất của Kim. Câu chữ, âm thanh dù có gợi nhớ đến thế nào cũng chẳng thể so sánh được với hình ảnh. Cô thậm chí vẫn nhớ được như in khuôn mặt thiếu nữ của chị gái mình – người đã mất tích mười bốn năm – để vẽ lại và treo trên tường. Cô cũng có thể vẽ lại được khuôn mặt mẹ, nếu như điều đó không gợi lên một nỗi đau quá lớn.

    - Trời đất!

    Kim ngồi bật dậy và thốt ra một tiếng kêu, khi những hình ảnh cô cần tìm đã hiện lại trong óc. Nhất định là nó. Nhưng cô cần chắc chắn hơn. Cô quờ tay dưới đám chăn gối đầu giường tìm chiếc điện thoại, nhắn tin cho Lý.

    ***

    Mười bảy phút trôi qua. Vẫn chưa thấy tin nhắn đáp lại của Lý. Cũng chẳng thể trông mong gì nhiều ở một tin nhắn vào lúc bốn giờ sáng như thế này. Điện thoại vẫn trên tay, Kim đi lòng vòng quanh phòng vài vòng nữa, rồi quyết định bấm gọi Lý. Thuê bao hiện tại đang ngoài vùng phủ sóng… Lần hai. Lần ba. Kim giật giật mớ tóc trước trán mình, rên lên. Có cần phải đến mức tắt máy đi không, hả?

    Nằm xuống giường, nhìn chong chong lên trần nhà hồi lâu, Kim lại nhắm mắt lại, kiểm tra những hình ảnh trong trí nhớ mình một lần nữa. Một cách cẩn thận và chi tiết. Khi kim đồng hồ vượt qua con số năm một chút, cô thiếp đi vì mệt, nằm mơ thấy mình đến tìm Lý.

    ***

    Sau khi chịu đựng xong màn tổng xỉ vả nhẹ nhàng và thâm thúy của cô giáo về tiến độ cực kì èo uột của đồ án môn học vi xử lí, Lý thở phào, lóc cóc ra khỏi văn phòng khoa. Lúc này, đầu óc cô mới bắt đầu hồi hồi lại, và những suy nghĩ tỉnh táo nhất đưa cô đến sự kiện hồi đầu sáng với Kim.

    Lúc vừa hớt hải bước qua cánh cổng kí túc, Lý chạm mặt ngay Kim đang đứng lù lù ngay sát quán trà đá.

    - Không nhắn tin trả lời tớ hả? Gọi cũng không liên lạc được?

    Trông cô nàng có vẻ bực bội. Kiểm tra lại điện thoại thấy một tin nhắn, Lý nhíu mày. Quái nhỉ! Mình đọc lúc nào mà không biết. Chắc lúc mình ném cái điện thoại tung hết cả nắp lẫn pin ra. Liền nhe răng cười trừ với Kim.

    - Giờ tớ đang vội lắm. Muộn giờ gặp cô rồi. Tí nữa tớ gửi cho.

    Không đợi Kim có phản ứng gì, Lý ba chân bốn cẳng chạy vù đi, chỉ loáng thoáng nghe tiếng la hét bài hãi của Kim đằng sau.

    Giờ nghĩ lại, máu tò mò lại khiến mọi lo lắng và bực bội của buổi gặp cô giáo biến đi mất sạch. Có chuyện gì mà Kim lại cần mấy cái ảnh đó vào lúc bốn giờ sáng? Vụ án đã kết thúc rồi, còn xem lại làm gì? Với cái cách hành xử của Kim như vậy, nếu có bất kì điều gì, hẳn nó phải quan trọng. Lẽ ra mình phải hỏi Kim trước, thay vì chạy hùng hục lên khoa như vậy, đằng nào chả muộn rồi. Lý tự nhủ đầy tiếc nuối.

    Vừa rút điện thoại ra, định gọi cho Kim, một bóng người ở hông tòa nhà bên kia đường lọt vào tầm mắt Lý.

    ***

    Kim cắn môi đứng trước cánh cổng sắt cao nghều, trống ngực rộn lên vì hồi hộp. Thật xui xẻo khi Lý lại phải bận lên trường. Gặp và hỏi chuyện người lạ chưa bao giờ là một thế mạnh của cô, nếu không muốn nói là sở đoản. Thông thường, Kim luôn tìm cách tránh phải nói chuyện trực tiếp với người lạ càng nhiều càng tốt. Kể cả người quen, trừ khi hợp rơ lắm, thì cũng chỉ khi nào cần mới mở lời. Nhiều trường hợp mà xoay sở được, cô thích nhắn tin hoặc chat qua internet hơn.

    Kim phải nhấn chuông đến lần thứ hai mới có người ra mở cổng. Đó là bà giúp việc Cẩm. Nhìn thấy Kim, bà nhíu mày.

    - Cô tìm ai?

    - Dạ thưa, cháu ở bên điều tra… - Kim rụt rè.

    Bà Cẩm à lên một tiếng.

    - À, tôi nhớ rồi. Cô đi cùng với cái cô cao cao. Tôi tưởng cái thằng ôn giết ông chủ đã đi tù rồi chứ. Có chuyện gì nữa thế?

    - Dạ, cháu chỉ muốn hỏi thêm mấy chuyện.

    Bà Cẩm nhíu mày vẻ cân nhắc rồi mở rộng cánh cửa cho cô vào. Bà để cô ngồi ở bàn uống nước ngoài sân, rồi đi vào nhà. Một lúc sau, bà quay ra cùng bà chủ.

    Bà chủ nhà Oanh trông vẫn khắc khổ và buồn bã y như lần trước Kim và Lý đến. Rõ ràng bà cũng chẳng vui thích gì khi nhìn thấy cô. Khuôn mặt bà sắt lại, nước da xám xịt. Cả con người bà toát ra một vẻ tiều tụy, nhưng dường như lần này còn nhuốm một vẻ cay đắng.

    Dưới giàn thiên lý trước sân nhà là một bộ bàn ghế bằng gỗ, dùng để ngồi uống nước, tiếp khách ngoài trời. Chiếc bàn làm bằng nguyên một gốc cây to, những rễ cây được chuốt, mài, sơn bóng loáng, tủa ra, ngoằn ngoèo như những con rồng nhỏ. Rõ ràng chiếc ghế mây mà bà Oanh đang ngồi không cùng bộ, bởi những chiếc ghế khác cũng có hình dạng gần giống như cái bàn, chỉ là bằng những gốc cây nhỏ hơn, và ít rễ tủa ra hơn. Bà giúp việc Cẩm ngồi cạnh bà, trên một chiếc ghế bằng gốc cây đó, vừa nói chuyện vừa luôn tay bện những chiếc túi mắt cáo bằng những sợi dây được tuốt ra từ những bao xác rắn.

    Có một sự chua chát và phật lòng gì đó đượm trong từng lời mà bà Oanh nói về ông chồng quá cố của mình.

    - Đúng là ông ấy có cặp tượng đó. Nhưng tôi thực sự không để ý. Chẳng phải là một thứ đẹp đẽ hay quý giá gì.

    - Thế ông ấy có cặp tượng đó lâu chưa ạ?

    - Tôi cũng không rõ nữa. Có lẽ cũng lâu rồi. Ông ấy nói nó làm bằng gỗ mít mấy trăm năm tuổi, và là một bức tượng của người Chăm thì phải. Nếu tôi nhớ không nhầm. Nói rằng đó là một kỉ niệm thời trẻ, là món quà của ai đó.

    - Thế lần cuối cùng mà cô thấy bức tượng kia là khi nào ạ?

    Bà Oanh khẽ nhíu mày như để suy nghĩ, rồi lắc đầu.

    - Tôi không rõ nữa.

    - Chập tối hôm ông ấy mất, tôi lên lầu dọn dẹp là vẫn còn đó. Tôi còn định gạ ông ấy vứt quách đi, vì trông nó bẩn thỉu quá, nhưng nghĩ lại nên thôi, chỉ lau qua quýt một tí. – Bà Cẩm nói xen vào, hai tay vẫn bện thoăn thoắt. Chiếc túi sắp thành hình trải ra trên đùi bà. – Ai mà thèm để ý cái tượng đó hở cô? Đồ cổ chẳng phải, trầm hương cũng chẳng phải. Cái hồi có cái ông gì đến mua mấy đồ cổ ấy, ông ta có thèm liếc mắt đến cái tượng này đâu.

    - Cô nghĩ là người ta giết chồng tôi rồi đánh cắp cái tượng vô bổ đó hay sao? Không phải cảnh sát đã bắt được hung thủ rồi à? – Bà Oanh nhướng mắt nhìn Lý và Kim, hỏi.

    - Dạ không. Hung thủ không lấy cái tượng đó. – Kim trả lời, cô lơ đãng đánh mắt xuống những cái rễ cây ngoằn ngoèo, trầm ngâm suy nghĩ. Đến khi ngẩng lên, cô nói tiếp. – Tại cháu thấy hiện trường thiếu một bức tượng nên muốn điều tra rõ cho chắc chắn. Cũng có thể nó chẳng liên quan gì đến vụ án, mà bị thất lạc đâu đó trước khi chồng cô mất. Chứ hung thủ cũng không ăn cắp nó, và động cơ gây án chỉ hoàn toàn do ghen tuông…

    Khi thấy phản ứng trên gương mặt của bà Oanh, Kim biết mình lỡ lời. Cô im bặt. Rõ ràng là chẳng dễ dàng gì khi biết ông chồng quá cố mẫu mực của mình hóa ra lại có một cô bồ nhí chỉ lớn hơn con trai mình vài tuổi.

    - Ý… cháu là… có thể nó chẳng liên quan gì đến vụ án. Chẳng có gì to tát. – Kim vò mái tóc mình một cách ngượng nghịu.

    - Tôi cũng nghĩ vậy. – Bà Oanh nói sau một hồi im lặng, bằng một giọng đều đều. – Đó chỉ là một bức tượng tầm thường. Hơn nữa, nếu nó quý giá, thì người ta đã ăn trộm cả đôi.

    Bà Oanh nói hoàn toàn có lí. Trừ việc bức tượng kia đang ở trong tay Thu – cô bồ nhí của nạn nhân. Tất nhiên là Kim không nói cho bà biết điều này. Vì thế, cô cũng ra vẻ gật gù đồng tình với bà. Có lẽ là chẳng thể khai thác thêm được thông tin gì từ hai người phụ nữ này nữa. Kim đứng dậy xin phép ra về. Nhưng khi đứng lên, cô chợt nảy ra một ý nghĩ.

    - Thưa cô, cháu có thể mượn bức tượng còn lại ở nhà mình vài ngày được không ạ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...37639&page=999
    Lần sửa cuối bởi Hồng Quế, ngày 01-01-2017 lúc 16:52.
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

    ---QC---


Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status