Quyển 1: Năm của loài người
Chương 7: Hướng của mỗi người
Đoạn 10: Frenen
Tối hôm đó, Opletal ở lại Feldivik. Hắn không tin tưởng đám đội trưởng đủ sức cán đán nổi việc bảo vệ căn cứ. Quân Masaryk đã đến từ sớm và hắn phải đứng ra đón tiếp. Quân quỷ thì không đến một lượt mà đến theo từng nhóm. Với hắn điều này chẳng vấn đề, miễn là chúng đến đủ theo yêu cầu. Khi đang bàn bạc với đám thủ lĩnh quỷ, Opletal nhận được tin kẻ gián điệp tự xưng Freon đã bị bắt, thế là hắn có cơ sở để tin rằng tối nay địch sẽ đến. Có điều là hắn chưa vội tra khảo kẻ gián điệp ngay. Trước tiên là hắn phải toan tính chiến lược mới, bố trí thêm quân canh phòng phía Nam. Nhiệm vụ áp tải Reena hắn đã giao cho Flink, theo cùng là một toán quỷ. Nhóm Flink đã lên đường ngay khi toán quỷ viện quân đầu tiên tới.
Đã quá nửa đêm mà vẫn chưa có biến động gì, quân quỷ thì đã đến gần đủ, chỉ còn thiếu một toán, và chúng sẽ tới ngay thôi. Opletal cứ kỳ vọng sẽ có một tên Kwi trắng đến để hắn được mở rộng tầm mắt, nhưng lại chẳng có. Hắn đã nghe lời đồn về những tên Kwi trắng, như là một giống loài hoàn toàn khác. Chúng có nước da trắng âm u, thân hình to lớn, phải cao trên hai sải, cơ thịt thì vạm vỡ. Mái tóc chúng xám bạc như tàn tro thay vì đen, đôi mắt chúng đỏ ngầu thay vì sắc xanh lục. Còn khi chiến đấu, chúng mạnh như gấu, hung như sói, và mưu chước như cáo. Mà dù có Kwi trắng đến hay chăng, chừng ấy Kwi đen cũng là đủ để Opletal thấy yên tâm, trong một chốc rời bỏ vị trí, đích thân tra khảo Freon.
Frenen bị lôi ra quỳ giữa bãi đất trống, hai tay trói ngược ra sau, mặt mũi tím bầm. Đám lính cười nói cợt nhả kẻ tù binh, có kẻ thì tỏ ra tức tối vì bị kẻ đội trưởng giả danh này sai khiến, tra hỏi đủ điều. Chợt nhiên bọn chúng im bặt đi, vội đứng nghiêm vì sự xuất hiện của Opletal.
“Chỉ mới đây thôi ta lại gặp nhau, trong một hoàn cảnh thật không hay.” – Opletal nói, tuy nhiên Frenen cúi gằm im lặng.
“Hãy nhìn ta!” – Opletal bực dọc ra lệnh, tức thì tên lính tay sai nắm tóc giật ngược đầu Frenen lên. – “Ta không có nhiều thời gian. Ta sẽ hỏi nhẹ nhàng và ngươi trả lời thành thực. Ngươi là ai? Của phe nào? Mục đích của ngươi là gì? Đừng lì lợm mạo nhận người Luxor, ta sẽ rất bực mình.”
“Nếu ta nói thì ta được gì?”
Frenen vừa dứt lời thì bị Opletal tán thẳng một cú vào mặt, ngã sấp ra nền đất. Một gã lính lao tới dựng người cậu lên lại.
Opletal cúi người, ghé sát mặt Frenen, chép miệng, buông lời cảnh báo. – “Ngươi là kẻ hiểu chuyện. Ngươi phải biết ngươi đang ở trong tình cảnh nào. Ngươi chẳng phải ở chiếu trên (got upper hand) để mà đưa ra yêu sách. Khai! Ngay khi ta còn kiên nhẫn.”
“Ta biết mình đang ở tình cảnh nào. Dù nói hay không thì ta cũng chết. Còn về chiếu, thì ta đang ở chiếu trên. Nghĩ xem, bọn ta biết về các ngươi, còn các ngươi thì chẳng biết gì về ta. Ngươi còn muốn trao đổi chăng?” – Frenen điềm tĩnh đáp trả.
‘ “Bọn ta?” Hắn có đồng đảng gần đây?’ – Opletal đắn đo trong giây lát rồi mới mở miệng. – “Ngươi muốn đề nghị điều gì?”
“Cái ta muốn biết, để đổi lấy cái ngươi muốn biết.”
“Nghe cũng công bằng. Ta sẵn lòng chia sẻ cho ngươi biết thông tin ngươi muốn biết.” – Opletal tặc lưỡi vẻ làm tiếc. – “Tuy nhiên, những thông tin đó chỉ có giá trị khi ngươi còn sống để mà kể lại, ngươi thấy có đúng không?”
“Vậy thì ta thêm mạng sống của ta vào cuộc trao đổi vậy.” – Frenen nhún vai, đáp tưng tửng. – “Vậy mới công bằng. Rõ ràng là mạng ngươi không phải là mục tiêu của bọn ta.”
Opletal cười phá lên, thật sự là đang muốn kiềm chế bản thân, tránh phải tán thêm một cú nữa vào mặt kẻ không biết trời cao đất dày kia. Hắn chỉ gằng giọng đe dọa. – “Ta không có thời gian để đùa cợt. Ta sẽ ngửa bài. Cuộc trao đổi sẽ là như sau, ngươi nói ra hết, ta cho ngươi chết nhẹ nhàng. Ngươi không nói, ta khiến ngươi cầu xin được chết. Gọi gã người Eshulu tới đây!” – Opletal chợt ra lệnh cho đám lính. – “Ta không ưa đám dân Eshulu, bẩn thỉu, ti tiện, hủ bại. Tuy nhiên, nhìn nhận về mặt tích cực thì chúng lại giỏi thực hiện mấy màn tra tấn kinh tởm. Thậm chí lại còn tỏ ra thích thú nữa là đằng khác. Một lát nữa ta sẽ quay lại, để xem thử gã người Eshulu giỏi tới đâu.”
“Kế hoạch của ngươi dành cho ta, ta xem đó là thông tin đã chia sẻ.” – Frenen bình tĩnh đáp. – “Ta chia sẻ kế hoạch bọn ta dành cho ngươi. Người của ta đã đến. Ngươi sẽ được giữ cho sống. Bọn ta sẽ tra khảo, nhưng không cần tới gã Eshulu. Phương thức tra tấn thì bí mật. Ngươi chỉ được biết là nó chưa bao giờ thất bại.”
‘Đã đến?’ – Opletal cười nhếch mép. – “Có chuyện đó nữa sao? Ngươi đang đe dọa ta à? Cũng được thôi. Có điều là, ngươi nghĩ ngươi và đồng đảng có cơ may thắng tối nay không? Hạng lính đánh thuê như ngươi thì làm được gì?”
“Ngươi tự tin vì có lũ quỷ giúp sức. Ngươi tự tin vì quân bảo tiêu đánh thuê không đủ chuyên nghiệp đối phó với quỷ. Nhưng ngươi chủ quan vội kết luận bọn ta chỉ là hạng đánh thuê tầm thường. Bọn ta đúng là quân đánh thuê thật, nhưng chẳng phải hạng nghiệp dư kia. Quỷ chẳng phải là mối bận tâm đối với bọn ta.”
‘Lính quân đội?’ – “Các ngươi nghi ngại điều gì?”
“Tình trạng của thân chủ. Salta Reena đang ở đâu?” – Frenen hỏi.
“Làm cách nào mà Salta Reena thuê được quân đội chuyên nghiệp?” – Opletal nhếch mép, vẻ không tin.
“Trả lời câu hỏi của ta trước.” – Frenen yêu cầu.
“Ả vẫn ở chỗ cũ. Làm cách nào mà ả thuê được đám quân đội chuyên nghiệp các ngươi?”
“Ngươi nói dối. Ta từ chối trả lời tiếp. Cuộc trao đổi chấm dứt.”
“Ngươi cũng là đồ dối trá bịp bợm! “Làm cách nào mà ả thuê được đám quân đội chuyên nghiệp các ngươi?” Đây là câu hỏi tu từ đồ khốn! Chẳng thể nào mà ả thuê được quân đội. Thuê nhầm người, ả cũng chết. Thuê đúng người, ả cũng chết.” – Opletal quát to. – “Gã người Eshulu đâu?”
‘Thuê nhầm người? Điều này ám chỉ chúng có tay chân trong quân đội. Bản thân đám quân bảo tiêu Kisrael cũng là người của chúng nốt. Thuê đúng người? Điều này ám chỉ thành phần trong sạch trong quân đội. Bản thân bang hội Salta đã có hành vi phạm pháp. Cậy đến thành phần này ắt hẳn sẽ bị điều tra ra tội lỗi, nếu ta không nói đơn giản chỉ là vì trốn thuế hay buôn lậu tài sản quân đội.’ – Frenen trộm nghĩ, rồi đáp. – “Thuê đúng hay thuê nhầm còn tùy thuộc vào cái giá. Ta nói điều này không phải vì sợ gã Eshulu. Ta nói là để đáp trả thông tin ngươi vừa cấp.”
Opletal liền thấy chột dạ, lúng túng không biết bản thân vừa nói hớ điều gì. – ‘Đúng! Dù hắn có là thành phần nào trong quân đội thì rõ ràng Reena đã trả cái giá rất cao. Có thể ả ta muốn chơi sát ván.’ – “Reena không còn ở đây nữa. Ngươi là ai và ngươi muốn gì, ta đã biết. Giờ ta muốn biết các ngươi đã biết những gì, có bao nhiêu người và sẽ đánh bọn ta như thế nào. Điều này rõ ràng ngươi sẽ từ chối đáp thành thật. Cho nên ta đã đổi ý. Ta sẽ ở lại, chờ xem khả năng chịu đựng của ngươi lì lợm tới đâu. Hãy cầu mong cho bọn chúng đến trước khi ngươi cầu xin được chết.”
“Họ đã đến rồi. Chẳng phải ta vừa nói đó sao?” – Frenen lắc đầu, đáp vẻ bí hiểm. – ‘Khốn kiếp! Phải làm cho chúng tin là ta còn gián điệp khác ở đây. Phen này ta chết chắc rồi!’
Opletal cau mày vẻ nghi ngờ, như đang cân nhắc. – “Điều này ta sẽ làm rõ sau.”
Opletal dứt lời thì gã người Eshulu đến, cùng với một tên lính khác. Gã Eshulu dưới ánh đuốc hiện ra gầy gò, mặt mũi xấu xí, tóc tai dị hợm, cử chỉ đi đứng quái dị. Nơi tai, mũi, miệng, lưỡi của hắn đều xỏ khuyên sắt tròn. Thân mình hắn thì xăm trổ họa tiết kì lạ. Hắn có điệu cười khả ố, lâu lâu lại lẩm bẩm thứ ngôn từ kì lạ, như là ngôn ngữ của đám tộc thiểu số man rợ. Frenen tin rằng ngoại hình của hắn chỉ mang tính chất dọa thị, khiến con người ta khiếp đảm tinh thần bằng cái nhìn đầu tiên.
Khi gã người Eshulu tiếp cận Frenen thì tên lính kia tiếp cận Opletal, thì thầm vào tai.
“Bảo đội trưởng nào đó đi tiếp chúng. Ta đang bận.” – Opletal xua tay.
“Thưa, chúng cần gặp đô úy để cảnh báo về việc quân địch sắp ập đến từ phía Bắc.” – Tên lính đáp.
“Cái gì?” – Opletal ngạc nhiên. – “Phía Bắc?”
Opletal vừa dứt lời thì một toán quỷ Kwi xồng xộc lao tới, vẻ hớt hải, la toáng lên. – “Chúng đang tới!”
Lúc đó ai cũng ngỡ ngàng nhìn toán quỷ, kể cả gã Eshulu dị hợm cũng phải dừng tay để hóng chuyện.
‘Mẹ nói! Nói đùa mà hóa thật!’ – Frenen mừng rơn. – ‘Ta chưa tới giờ chết.’
Opletal thì bình tĩnh hỏi. – “Ai đang tới?”
“Stieng!” – Tên quỷ Kwi la to, vẻ kinh hãi. – “Stieng Vũ Trang!”
“Stieng Vũ Trang? Chúng làm gì ở đây?” – Opletal ngạc nhiên hỏi.
Tên Kwi không đáp, chỉ giương tù và thổi to, phát hiệu lệnh triệu tập khẩn cấp. Ngay lập tức có bốn tràng tù hồi đáp lại, nghĩa rằng các toán quỷ còn lại đã biết và sẽ tới. Opletal nhận thấy có sự nghiêm trọng và gấp rút nơi đám quỷ, hắn liền thổi tù, phát hiệu lệnh triệu tập khẩn cấp các quân cánh Nam và Tây. Đám dân nghe thấy tiếng tù chiến liền chạy hết vào trong nhà, cài then khóa chốt cửa, trốn hết lên giường, run rẩy cầu khấn.
Với ít quân cánh Bắc, Opletal e rằng chẳng thể chống chọi được, liền sai lính truyền lệnh, báo quân cánh Bắc phải rút lui, chờ viện quân đến hiệp lực. Quỷ Kwi vốn chạy rất nhanh, chỉ mới đó thôi đã tập hợp đông đủ. Nghe lỏm lũ Kwi trao đổi với nhau, Opletal biết là lũ Kwi đang lo sợ về kẻ địch Stieng Vũ Trang kia. Lũ Kwi chẳng biết lũ Stieng đến vì lí do gì. Nhìn cách mà lũ Stieng tràn đến nhanh như lũ cuốn, ồn ào như núi lở, thì rõ ràng lũ Stieng đến chẳng phải để mà nói chuyện đạo lý. Opletal thì tin chắc chẳng có chuyện lũ Stieng đến vì Salta Reena, chẳng thể nào! Mọi thứ chỉ là sự trùng hợp. Chẳng may lũ quân đánh thuê của Salta mà ập tới nữa thì e rằng Feldivik thất thủ.
Quỷ Kwi giác quan đêm tối tinh tường, chợt nhiên đám chúng chẳng nói gì cả mà giương vũ khí lên thủ thế. Opletal nhìn rồi hiểu là kẻ thù sắp đến, liền lệnh cho binh sĩ khiên giáo sẵn sàng, giữ lấy vị trí, còn bản thân hắn cũng tuốt kiếm. Phía trước hàng ngũ người quỷ là một khoảng trống, được soi sáng bằng đuốc giắt trên thân cây. Xa hơn nữa phía trước là lãnh địa của bóng tối. Đám quân Feldivik từ lâu đã quen sống trong bóng tối của rừng, nhưng không phải đêm nay – bóng tối trở nên đáng sợ kỳ lạ.
Và cái bóng tối đó bắt đầu hành động. Từ màn đêm tăm tối kia bay ra những mũi tên chuẩn xác, bắn gãy rụng hết thảy đuốc. Bóng tối lập tức ập tới, che dấu bước tiến thần tốc của một đội quân.
“SÓI!” – Một tên Kwi hét to cảnh báo.
Đám Stieng đánh trận hay dụng tới thú hoang, Opletal thừa biết. Nếu là sói xám thì khiên giáo sẽ chống chọi được. Nhưng bất ngờ thay, đàn sói không xông thẳng vào ngay, mà tách đôi, chạy vòng qua, bao vây lấy quân địch. Cung thủ bất giác bắn theo đàn sói, hạ được mấy con.
“CÂY!” – Tên Kwi lại hét to cảnh báo.
Trên cây có cung thủ của Opletal đứng nấp, vừa bắn tỉa, vừa quan sát cục diện. Đám cung thủ này nghe thấy phía trước cành lá xào xạt, liền giương tên lên phòng bị. Ánh đuốc yếu ớt từ bên dưới chỉ giúp họ nhìn thấy những bóng đen thấp thoáng chuyền cành lanh lẹ như sóc, tiếp cận bọn họ với tốc độ rất nhanh. Những mũi tên hoảng loạn bắn ra trong vô vọng, chẳng thể nào cản bước những cái bóng ghê rợn. Từ nơi cành cao vọng xuống những tiếng la kinh hãi, rồi lần lượt từng cái xác rơi xuống đất như trái chín rụng. Kẻ thì bị chém chết, kẻ thì bị cung tên bắn xuyên.
Khi thấy làn sóng cành lá xào xạt đã lan tới ngay trên đầu, đám lính bên dưới đâm ra hoảng loạn, lập tức chĩa giáo lên trời. Mãi nhìn lên trời mà không ai để ý là nơi mặt đất bóng tối đã ập tới ngay sát. Rồi từ bóng tối đó cất lên tiếng hú kì lạ và lao ra những chiến binh Stieng Vũ Trang thực thụ, vác rìu xông thẳng vào hàng ngũ quân người và Kwi. Cùng lúc ấy từ trên cành cao, cung thủ Stieng cũng bắt đầu trút xuống mưa tên. Quân Kwi mắt thấy tỏ kẻ địch, liền lấy nỏ bắn đáp trả. Opletal cũng lệnh cho cung thủ bắn lên trời theo hướng bắn của quân Kwi.
Nơi cành cao quân Stieng Vũ Trang vẫn đang tiến tới ồ ạt, dường như cả góc rừng phải rúng động. Trong nhóm quân này có kẻ - thay vì nấp trên cây bắn tên - thì vác rìu lao thẳng xuống, vồ lấy kẻ địch. Phải hàng chục cái bóng đen hung hãn lao xuống. Rồi chỉ giây lát sau, chiến trường trở nên hỗn loạn, đội hình quân người và Kwi bị phá nát. Bất ngờ hơn, lũ sói xám quay trở lại, tấn công từ phía sau, nhắm vào đám cung thủ và nỏ thủ mà vồ tới.
Kwi đã kể rằng, đám cung thủ Stieng Vũ Trang là độc nhất, ở chỗ chúng cực kỳ cơ động, cả lúc trên cành cao và ở nơi mặt đất, thậm chí dám lao thẳng vào trận hỗn chiến mà bắn tên, thay vì chỉ đứng nấp bắn từ xa. Và rồi Opletal đã có cơ hội chứng thực điều đó. Đám cung thủ Stieng Vũ Trang chạy ùa vào trận chiến, vừa chạy nhảy, vừa bắn tên, vừa lấy cánh cung đánh quật vào kẻ địch. Đuổi đánh chúng thì chúng bỏ chạy. Đuổi theo không kịp thì chúng đứng lại bắn tên.
Liên quân Feldivik và Kwi thất thế thấy rõ, bị vây đánh từ khắp phía. Đó là chưa kể tới sức chiến đấu đáng sợ của chiến binh Stieng Vũ Trang. Chúng múa rìu linh hoạt, mỗi động tác đều là một bước xấn tới không khoan nhượng cùng những cú đòn dồn dập, uy lực. So với Stieng Rừng, chúng thiện chiến hơn, nhanh nhẹn hơn, dũng mãnh hơn, một sức mạnh áp đảo hoàn toàn quỷ Kwi.
Opletal là kẻ có võ nghệ cao cường, có phần trên cơ một chiến binh Stieng Vũ Trang. Địch thủ Stieng bị hắn đả thương, phải tháo lui trốn vào một góc tối, co cụm như một con chó đang sợ hãi. Kwi biết rõ Stieng Vũ Trang, chúng biết đó là một con quỷ Stieng có hình xăm ân phước (bless tattoo). Và đó là lúc con quỷ Stieng có hình xăm trở nên đáng sợ nhất. Nhưng Opletal thì không biết điều đó, lại không nhận được lời cảnh báo nào, cứ lao tới truy sát trong cơn háo thắng, để rồi nhận thấy kẻ địch đang co cụm kia đột nhiên hóa thành một con sói khổng lồ, vồ tới cắn nát mặt hắn.
Cái chết chóng vánh của Opletal để lại mội đội quân hàng ngũ rời rạc. Ngoài ra thì ý chí chiến đấu cũng bị dập tắt nốt, như thế thì có nghĩa là chẳng một ai trong đám dám nghĩ là họ sẽ thắng trận. Kết cục thì họ hoặc là chết trận như một chiến binh kiên cường, hoặc là bị hành quyết như một kẻ đầu hàng hèn nhát. Họ còn một lựa chọn khác có cơ may sống: chạy. Bảy đội trưởng thì đã chết hai, khi kẻ thứ ba gục xuống thì chẳng một ai trong bốn kẻ còn lại muốn trở thành kẻ thứ tư. Bốn đội trưởng chẳng ai bảo ai, đồng loạt mở màng cho cuộc chạy đua sinh tồn, mạng ai người nấy lo, hồn ai người nấy giữ.
‘Khu rừng biên giới giữa Halatan và Gardine là vùng đất thiêng của loài sói xám. Và người dân xứ Gardine có câu chuyện ngụ ngôn “Hai người tiều phu”. Chuyện kể rằng hôm nọ có hai người tiều phu rủ nhau vào rừng đốn củi, nhưng chẳng may bị sói bắt gặp. Người thứ nhất non dạ bỏ chạy theo bản năng. Người thứ hai khôn ngoan đứng im, mắt nhìn thẳng con sói, giương rìu lên, hét to hù dọa. Kết quả là con sói đuổi theo người bỏ chạy.
Bài học rút ra (moral of story): Đừng bao giờ quay lưng lại với sói.
-Musache ký trình-’
Lũ Kwi tức giận khi thấy đồng minh con người kia bỏ chạy. Chúng khinh miệt lũ con người hèn nhát và ngu dốt, không biết rằng chẳng thể tài phép nào mà con người hay Kwi chạy nhanh hơn sói xám. Bỏ chạy là cầm chắc cái chết. Nếu đứng lại cùng sát cánh, quyết chiến tới cùng thì may ra còn thắng trận sống sót.
‘Người Halatan cũng có một phiên bản của câu chuyện ngụ ngôn “Hai người tiều phu”. Chuyện cũng bắt đầu từ việc hai người tiều phu chẳng may bắt gặp sói. Người thứ nhất là dân Gardine, liền đứng im giương rìu lên, hét to. Người thứ hai nói với người thứ nhất, “Hét to như thế sẽ dụ cả bầy sói tới, hãy cùng nhau bỏ chạy.” Người thứ hai hỏi, “Cậu bỏ chạy làm sao mà nhanh hơn sói?” Người thứ nhất liền đáp, “Tôi chỉ cần chạy nhanh hơn cậu,” rồi vứt bỏ gánh củi mà chạy thục mạng. Người thứ hai hoảng sợ liền bỏ chạy theo.
Bài học rút ra: Lâm cảnh tiến thoái lưỡng nan, lôi kẻ khác theo cùng thì giảm xác suất chết của nhau.
-Musache ký trình-’
Lúc này ở chỗ Frenen, gã người Eshulu dị hợm với lối cử chỉ quái dị đang săm soi mớ dụng cụ của mình. Là đủ loại dao, kéo, kẹp, kim châm, được buộc cố định ngay ngắn, thẳng thớm bằng dây vỏ cây trong một cái bọc da. Những lưỡi dao được chế tác với hình dáng kỳ lạ, hẳn là có một công năng đặc trưng nào đó. Gã người Eshulu cuối cùng cũng chọn được một con dao ưng ý, ngồi cười tủm tỉm, liếc nhìn Frenen bằng ánh mắt khoái chá. Gã ra lệnh cho hai tên lính gần đó đè ngửa Frenen ra, rồi tiến tới đưa những ngón tay mò mẫm, sờ soạng thân mình Frenen, cười hí hửng thành tiếng. Gã đưa tay bóp bóp phần đũng quần của Frenen, cố tình bóp mạnh nơi hai tinh hoàn, vẻ thích thú lắm. Frenen vừa đau quặn, vừa ghê tởm hành động đó mà giãy nảy, rú lên, nhưng nom bất lực vì đã bị hai tên lính ghì chặt xuống đất.
Gã Eshulu tiếp đó đưa dao rạch áo nơi phần ngực, rồi lấy hai ngón tay kéo lấy đầu ti ngực ra, tay kia đưa con dao sắc bén lại gần đầu ti, tính cắt ngọt một đường. Gã người Eshulu dư dứ con dao, ra vẻ đắn đo cân nhắc, hòng làm con mồi của gã hồi hộp trong sợ hãi để gã lấy làm vui thú thỏa mãn. Mãi gã rồi cũng quyết định cắt, tuy nhiên chưa kịp xuống tay thì gã chợt nghe thấy tiếng có người chạy lại từ phía Bắc, bèn dừng lại, ngóc đầu lên xem.
Hàng chục tên lính la hét, bỏ chạy trong kinh hãi. Rượt theo sau là một bầy sói và những bóng đen kì dị đáng sợ. Gã người Eshulu vẻ kinh sợ, hoảng hốt gom cái bọc da lại, bỏ chạy. Hai tên lính cũng bỏ Frenen lại mà chạy. Frenen cũng lo lồm cồm đứng dậy mà bỏ chạy. Mấy lần ngoái đầu lại thoáng nhìn, Frenen tin chắc là đám liên quân kia đã bại trận. Nhìn lũ sói, nhìn cái dáng dấp di chuyển đó, Frenen đoán những bóng đen đó chính là lũ quỷ đã đánh Đồn V, chính là Stieng, trùng hợp với cái tên Stieng trên tấm bản đồ.
Trong một chốc thì Frenen chạy vượt qua gã người Eshulu, một kẻ gầy gò dị hợm thì sức đâu chạy nhanh hơn một chiến binh. Chạy thêm được một lúc thì Frenen quyết định rẽ trái sang hướng Đông, suy luận rằng, quân Feldivik đang dụ kéo quân Stieng về thị trấn nơi hướng Nam, chạy theo hướng đó là tự sát. Reena cũng chẳng còn ở nơi đó, thế nên chẳng có gì ở đó níu kéo cậu. Hơn nữa nếu rẽ sang hướng Đông, cậu có cơ may được quân Salta cứu sống, nếu là họ tới thật. Gã người Eshulu liền chạy theo sau Frenen. Gã chẳng có ý định gây hấn gì với Frenen cả, ngoài việc chạy theo hòng kiếm đường thoát thân. Tuy nhiên Frenen thì chẳng quan tâm điều đó, quan trọng là cậu cần thứ gì đó giữ lũ sói đang đuổi bám lì lợm phía sau lại, mà cậu cũng ghét gã nữa. Thế là Frenen bất ngờ tung cho gã một cú đạp thẳng vào ngực, khiến gã té ngửa đau đớn. Ngay sau đó Frenen bỏ chạy, để lại gã Eshulu đáng thương cho ba bốn con sói bâu lại xé xác. Một mũi tên trúng hai đích.
Frenen chạy thêm một đoạn dài nữa, thì lại bắt gặp những đốm sáng xanh lam lơ lửng giữa không gian tối đen. Cậu hoảng hốt dừng lại, thầm kinh sợ, rồi lại bớt kinh sợ khi thấy đó đều là những cặp mắt người, đúng là những con người cưỡi ngựa như Opletal phỏng đoán. Dẫu là đám người dị thường vô danh tính thì vẫn còn tốt lành chán so với quỷ dữ kia. Đến ngay sau Frenen là một gã đội trưởng lạ mặt, và sắp sửa ập tới là đám Stieng Vũ Trang và sói xám. Trong lúc ngay cấp mà Frenen lại đắn đo, không biết phải nói lời cầu cứu sao cho thuyết phục. Mà chẳng đợi cậu hay đám người Feldivik kia nói ra lời cầu cứu, kẻ thủ lĩnh có đôi mắt sáng rực liền rút gươm ra. Thanh gươm phát ra thứ ánh sáng chói lọi thần kỳ, soi sáng của một vùng rộng lớn phía trước, làm lộ ra hình hài của quỷ Stieng Vũ Trang.
Lũ quỷ và đàn sói khiếp sợ luồng ánh sáng mạnh mẽ, liền quay đầu bỏ chạy. Kẻ thủ lĩnh hội mắt sáng cất kiếm đi, thúc ngựa chậm rãi tiến lên, cất tiếng hỏi. – “Chúng ta khách vãng lai, không có ác ý làm phiền gia chủ hay nhúng mũi vào chuyện riêng tư. Chúng ta chẳng có ý gì hơn là hỏi thăm về một người bạn thất lạc xa cách. Chẳng hay các vị có nghe qua cái tên Nogias?”
“Nogias?” – Tên đội trưởng đáp. – “Chưa hề nghe qua cái tên này.”
‘Nogias? Nghe quen quen.’ – Frenen thầm nghĩ.
“Đó là tên trước kia của người đó. Giờ, người ta gọi hắn là Markuro. Liệu các vị biết chăng?”
“Ngài là ai?” – Tên đội trưởng hỏi. – “Ngài tìm Markuro hay Murkuro?”
“Ta là Vondin.” – Kẻ thủ lĩnh mắt sáng đáp. – “Ta tìm Markuro, không phải Murkuro. Chính sự nhầm lẫn giữa hai cái tên mà bọn ta đã phải lang thang một quãng đường dài. Ngài đây hẳn biết Markuro?”
‘Markuro và Murkuro là hai kẻ khác nhau!’ – Frenen thầm nghĩ. – ‘Murkuro mới chính là thủ lĩnh hội chủ thị.’
Tên đội trưởng đáp. – “Markuro không còn ở đây nữa, hắn đang ở…”
“Hắn đang ở chỗ Reena Salta!” – Frenen chợt cướp lời.
“Reena Salta?” – Vondin hỏi. – “Đấy là đâu?”
“Không đúng!” – Tên đội trưởng liền đính chính. – “Markuro đã đi lên hướng Bắc, còn Reena thì đang về hướng Tây. Tôi chắc chắn!”
“Không thể nào!” – Frenen cũng la lên. – “Phía Tây làm gì có nơi nào ở được? Không có chuyện Reena với Markuro đi về hướng đó.”
“Đồ ngu! Ở hướng Tây có pháo đài cổ Masaryk.” – Tên đội trưởng quát. – “Mày không biết gì thì câm mồm!”
“Markuro đang ở đâu nơi phương Bắc?” – Vondin hỏi bằng âm giọng nhẹ nhàng, nhưng cái áp lực tỏa ra từ thần thái thì có sức trấn áp nặng nề vô cùng.
“Tôi không biết rõ. Hắn là kẻ gàn dở. Hắn chẳng nói chuyện với ai. Nên chẳng ai biết là hắn định làm gì. Hắn còn chẳng nghe lệnh ai, trừ mỗi chủ nhân, ngài Murkuro.” – Tên đội trưởng đáp, xua tay. – “Tôi chỉ thoáng nghe là hắn đã rời nơi này lên hướng Bắc.”
“Ngươi vừa nói gì?” – Vondin đột nhiên gằng giọng, vẻ rất giận dữ.
“Gì cơ?”
“Ngươi dám nói ai là gàn dở?” – Vondin chợt thúc ngựa tiến lại gần tên đội trưởng.
Tên đội trưởng chợt e dè. – “Tôi xin lỗi.”
“Ta không muốn nghe ngươi nói gì nữa.” – Vondin quay ngựa tính rời đi.
“Xin ngài đừng đi!” – Tên đội trưởng khẩn nài. – “Ngài tài phép xua đuổi được lũ quỷ, xin ngài hãy ra tay cứu giúp. Trong kia là một ngôi làng hơn mấy trăm mạng người, già trẻ lớn bé có đủ. Giờ bọn quỷ đã tràn đến, xin ngài hãy cứu giúp bọn họ.”
“Bọn họ có phải là đứa con trung thành của Người không?” – Vondin lạnh lùng đáp. – “Bọn họ không. Bọn họ đã chọn sống ở một nơi như thế này thì phải là trao lòng tin nơi quỷ dữ. Thế thì khác nào đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Giờ họ thuộc về quỷ dữ. Họ là quỷ dữ. Tấm lòng độ lượng vô biên đã ngăn ta không ra tay thanh trừng lũ quỷ dữ các ngươi. Đừng nói gì tới việc cầu xin ta cứu các ngươi.”
“Đội trưởng, liệu ngài biết chủ nhân Murkuro đang ở đâu chăng?” – Frenen hỏi tên đội trưởng.
“Ta không biết. Hạng tôm tép như ta há nào biết.”
“Vậy thì đô úy Opletal ắt phải biết?”
“Đô úy đã hi sinh rồi!”
“Vậy còn ngài chánh tổng Gimlor?”
“Ngài ấy hẳn biết. Nhưng ngươi hỏi như vậy là để làm gì?”
Frenen không đáp lại tên đội trưởng, mà gọi to Vondin. – “Ngài Vondin xin hãy dừng bước! Ngài muốn tìm người bạn Markuro phải chăng? Thế thì ngài phải tìm chủ nhân Murkuro của chúng tôi trước! Chỉ chủ nhân mới biết bạn ngài đang ở đâu. Nhưng nếu ngài muốn tìm chủ nhân Murkuro của chúng tôi, ngài phải tìm ngài Gimlor, viên chánh tổng của làng Feldivik. Nếu ngài muốn tìm ngài Gimlor thì ngài phải nhanh lên thôi, bởi ngôi làng Feldivik đang bị lũ quỷ tàn phá!”
“Lời ngài nói liệu có đúng chăng?” – Vondin chợt dừng lại. – “Nếu ngài nói dối ta, ngài biết ta sẽ tức giận lắm chứ?”
“Ngài tốn công sức, thời gian lên phương Bắc mà lại không tìm được bạn mình, tôi tin lúc ấy ngài càng bực tức hơn nhiều.” – Frenen đáp.
“Chỉ đường cho ta.”
“Là hướng này.” – Frenen chỉ biết ngoắc cổ để chỉ hướng, bởi tay cậu vẫn còn trói ngược ra sau.
Vondin không nói gì nữa, cùng các thuộc hạ phi ngựa tiến thẳng về phía Feldivik. Lúc này tên đội trưởng mới nhận ra Frenen đang bị trói, nghi ngờ hỏi. – “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại bị trói?”
“Tôi là lính đào ngũ, bị ngài Flink bắt được, chuẩn bị đem ra trị tội. Xin hãy cởi trói cho tôi. Đây là cơ hội để tôi chuộc tội.” – Frenen nói dối.
“Tại sao lúc nãy ngươi lại nói là Markuro đang ở chỗ Reena?”
“Tôi nói vậy là để dụ chúng theo hướng Tây mà về làng. Nếu về làng rồi mà không tìm thấy Reena thì chúng sẽ tiếp tục về hướng Tây cho tới khi gặp đoàn áp tải. Nếu chẳng mai đoàn áp tải bị mai phục thì chắc chắn bọn chúng sẽ giúp cho một tay giải cứu. Như vậy là ta lợi dụng chúng triệt để.” – Frenen nhanh chóng ứng đáp
Tên đội trưởng tạm tin, rút dao cắt dây trói. – “Ngươi định làm gì tiếp?”
“Nhanh chóng về làng, cầu mong cho ngài Gimlor bình an vô sự, bằng không lũ người kia còn đáng sợ hơn quỷ trăm lần! Rồi kiếm ngựa tức tốc đuổi theo cảnh báo đoàn áp tải. Ngài biết đội trưởng Flink đang ở đâu chứ?”
“Flink đang dẫn đoàn áp tải, ngươi không biết sao?”
“Thế thì xin ngài hãy giao nhiệm vụ cảnh báo đoàn áp tải cho tôi. Đây là cơ hội vàng để tôi lập công chuộc tội chết với ngài Flink. Tôi xin ngài!” – Frenen khẩn khoản van nài.
“Mẹ kiếp! Đừng có đứng đây nói lằng nhằng nữa. Muốn làm gì thì làm nhanh đi. Mọi thứ đang nguy cấp!” – Tên đội trưởng giục.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile