Quyển 1: Năm của loài người
‘Từ thưở ban đầu của tất cả, chẳng có thứ gì tồn tại. Vô hình hay hữu hình, tất cả đều không. Kể cả là thời gian. Thế giới, không, đó không phải là thế giới. Lúc đó thế giới chưa tồn tại, không có thứ gì lúc đó để định nghĩa được thế giới. Lúc đó chỉ có một khái niệm duy nhất: cõi hư không bất tận. (the boundless void)
Rồi bỗng chợt vào thời điểm khai sáng, Đấng Tối Cao xuất hiện. Người toàn năng và phép màu như chính sự xuất hiện màu nhiệm của Người. Người đã mở ra thời kì khai sáng và kiến tạo.
Đầu tiên, Người tạo ra bánh xe thời gian vĩnh cữu và quay nó. Một khi chiếc bánh đã quay thì nó sẽ không bao giờ dừng lại. Và mỗi lần khi nó thực hiện xong một vòng quay thì chính là thời gian một năm đã trôi qua. Người đã sinh ra thời gian.
Tiếp đó, Người tạo ra ánh sáng. Bằng chính ánh sáng kì diệu của Người, bóng đêm và sự bất tận của cõi hư vô đã được định nghĩa. Để đáp trả lại sự bất tận của cõi hư vô, Người hóa thân thành quang tinh cầu vĩ đại (great orb of light), tỏa ra luồng sáng mãnh liệt tới mức lấp đầy cả cõi hư vô tưởng chừng bất tận. Thế rồi, lúc đó Người bỗng chợt nhận ra rằng, nếu không có bóng đêm kia thì ánh sáng màu nhiệm của Người còn có ý nghĩa gì? Người khiêm tốn thu mình lại và rải những hạt bụi sao ra khắp cõi hư vô. Nơi nào hạt bụi ánh sáng chạm đến thì nơi đó chính là lãnh địa kiêu hãnh của Người. Lãnh địa đó được gọi là vũ trụ, là vũ trụ đầy sao lấp lánh và sự hiện diện uy quyền của Người.
Vũ trụ chẳng thể là đủ để Người thể hiện quyền năng, Người quyết định tạo ra Thế Giới. Từ lòng bàn tay của Người tỏa ra ánh sáng màu nhiệm. Ánh sáng tỏa chiếu đến đâu thì nguyên tố kết tinh tới đó. Nguyên tố đầu tiên mà Người tạo ra chính là đất. Rồi sau đó là lửa, không khí và nước.
Người phấn khích trước tạo tác của mình, nhưng lại chẳng được lâu. Thế Giới mà Người tạo ra nếu không có ánh sáng hay hơi thở của Người, chúng trở nên bất động và vô nghĩa như chính bóng tối thăm thẳm kia. Người muốn tạo ra thứ gì đó sống động. Thật sống. Người quyết định tạo ra sự sống.
Một cái vung tay đầy những hạt bụi ánh sáng, Người gieo ra những hạt mầm sự sống đầu tiên. Kia là đất và đồi, cây cỏ sẽ phủ xanh nơi này và muôn thú sẽ rong ruổi. Kia là đại dương, kia là sông suối, cá sẽ đầm mình nơi đây. Kia là bầu trời và núi cao, chim chóc sẽ tự do bay lượn và đại bàng ngự trị nơi tầng mây. Kia là lửa, sự sống sẽ tránh xa và chỉ có rồng là thích chí chơi đùa.
Người say sưa thưởng lãm tuyệt tác sống động của mình, rồi kiến tạo, rồi nhìn ngắm, rồi lại kiến tạo. Người cứ thế bận rộn mà chẳng mảy may nhận ra rằng xa kia bên ngoài vũ trụ của Người, có con quái vật bóng đêm đang ẩn mình trong bóng tối vô cực và dòm ngó Thế Giới của Người. Con quái vật đó là chúa tể của bóng tối, cai trị vùng tối còn lại của cõi hư vô. Con quái vật chẳng rõ từ đâu tới, chỉ biết là nó đang say giấc ngủ tưởng chừng như kéo dài đến bất tận trong thế giới tăm tối, thì bị đánh thức bởi luồng sáng mãnh liệt của quang tinh cầu vĩ đại.
Giận dữ vì vương quốc tăm tối và im lặng của mình bị ánh sáng xâm phạm, chúa tể bóng tối mò tới vũ trụ của Đấng Tối Cao với dã tâm dập tắt ánh sáng và nhấn chìm Thế Giới trong bóng tối.
-Finnler ký trình-’
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Chương 7: Hướng của mỗi người
Đoạn 1
Tarbas, Đại Điện Nhà Vua
Mũi tên đã khiến cho nhà vua Leonin tức tốc về đại điện ngay, phớt lờ luôn nhiệm vụ đương dang dở của một chủ tế. Đó là một cú ám sát hụt, nhà vua quả quyết như thế. Lại thêm câu nói nửa đùa nửa thật của tể tướng Ramses về mũi tên có độc khiến cho nhà vua càng thêm lo sợ, liền triệu gọi những thái y giỏi nhất trong triều đến ngay lập tức.
Vị danh y nổi tiếng nhất kinh thành lúc bấy giờ là Khranes. Cũng chính vì danh tiếng mà ông lại đâm ra luống cuống khó xử, khi mà đột nhiên cả tể tướng lẫn nhà vua đều đồng thời lệnh triệu gọi ông, khẩn cấp. Là nhà vua, ông phải tuân lệnh nhà vua trước, phải ghé qua đại điện trước. May sao đó chỉ là một mũi tên vô hại, cũng như chỉ là một tai nạn theo cái ý nghĩ của Vigor, thế nên vừa ở chỗ nhà vua xong thì ông liền đến ngay chỗ tể tướng.
Không chỉ gọi đại phu mà nhà vua còn điều động tới quân sĩ. Lệnh phong tỏa được ban ra khắp kinh thành, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Lễ hội cũng bị giải tán sớm, người dân bị quân lính xua trở về nhà, như cừu bị lùa nhốt chuồng. Đám lính còn được lệnh phải rà soát, lùng bắt và tra khảo những kẻ lạ mặt có hành tung đáng ngờ. Còn ở tòa đại điện, số quân tuần gác tăng gấp đôi, lại tăng thêm gần trăm hộ vệ canh gác cố định. Bấy giờ khắp nơi trong và ngoài đại điện đều có bóng dáng lính gác, dễ bề nhỏ bé như chuột bọ cũng không thoát khỏi tầm mắt rà soát.
Đã qua nửa đêm mà nhà vua vẫn còn chưa ngủ, nhốt mình ở trong thư phòng ngột ngạt cùng với bốn hộ vệ giáp phục kín mít, lòng cảm thấy nơm nớp bất an, lo sợ. Không ai được phép ra vào phòng, trừ các cá nhân thân tín với nhà vua hay được nhà vua triệu gọi. Tu sĩ Hoséfin là một trong số đó.
“Hắn rõ ràng muốn giết ta! Hắn đã toan tính quyết động thủ trước! Hoséfin! Ta phải làm sao đây?” – Leonin sắc mặt tái nhợt, miệng cắn chặt ngón tay cái, người chốc chốc lại run lên. – “Maril! Chắc chắn là lũ Maril! Lũ bóng ma! Chắc chắn chúng đã ở đó! Sau bấy nhiêu năm, ta cứ tưởng hắn đã giải tán đám Maril. Rõ ràng lần này hắn quyết một phen sống mái với ta mà!”
“Ông ta rõ là đã có tựa lưng vững chắc nên mới manh động như vậy. Kể cả khi ngài thoát nạn và quyết tâm trả đũa thì ông ta cũng chẳng phải sợ.” – Hoséfin phân tích vẻ điềm nhiên. – ‘Ta thì cứ tưởng Maril chỉ là một chuyện đồn thổi.’ – “Kẻ thích khách kia giờ đang ở đâu?”
“Quân lính đã bắt hắn.” – Leonin vò đầu. – “Là quân của Ramses.”
“Vậy thì tiểu thần chịu rồi.” – Hoséfin nhún vai.
“Thế thì các ngài có thể làm gì được cho ta cơ chứ!?” – Leonin giận dữ trợn mắt, chất vấn Hoséfin, chốc chốc lại nghiến răng rền rĩ vì cái chân đau. – “Các ngài có thể bảo vệ ta chăng? Chẳng lẽ Đại Tư Tế không tin sự tồn tại của cái chương trình quân sự bí mật của hắn sao? Nó quá rõ ràng, nó hẳn phải tiến triển tới cái mức độ khủng khiếp nào đó, đủ để khiến hắn manh động tới như vậy. Xin nhớ rằng cái mạng ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tinh thần tự do của ta, lý tưởng của ta sẽ bị nghiền nát thành cát bụi! Và cả Lucar nữa!”
“Xin đức vua hãy bình tĩnh!” – Hoséfin giơ bàn tay lên ra hiệu. – “Không cần phiền đến đức Thánh. Chuyện này sẽ có thánh sĩ Vondin lo liệu. Tạm thời trong thời gian này xin đức vua hãy lánh lại trong cung, tránh ra ngoài nếu không có thánh vệ sĩ hộ giá.” – ‘Kẻ dị giáo này được bảo bọc trong nhung lụa, sức chịu đựng lẫn sức chiến đấu là không có.’
~~~Tarbas, Dinh Tể Tướng, nhiều ngày sau sự kiện đại lễ~~~
Vigor chợt hồi tỉnh khỏi cơn hôn mê, nhưng mắt lại mở không ra, khắp mình đau nhức, đầu óc nặng nề, chẳng thể nhớ được gì trong giây thoáng. Đương trong cơn mơ màng chàng nghe thấy xung quanh có tiếng người nói chuyện.
“Tiểu thần tài hèn sức mọn, mấy ngày qua đã thử hết cách nhưng chẳng thể làm hắn hồi tỉnh. Thôi thì số phận đã an bài, thần nghĩ ta nên lo hậu sự cho hắn thì hơn.” – Giọng của một lão niên, vẻ cung kính.
“Không được! Thái y phải cứu hắn. Kẻ này không thể chết.” – Giọng của một trung niên khác, vừa uy quyền mà cũng vừa cầu khẩn.
“Thưa đại nhân, tiểu thần thực không thể. Kẻ này rơi từ cao xuống mà còn thở thì đã là mạng lớn lắm rồi. Để hắn bất tỉnh, nếu có trách thì chỉ có thể trách đám cấm vệ đã quá lỗ mãng. Đó là chưa kể tới nội thương do cú ngã, kể cả khi hắn không bất tỉnh đi chăng nữa, thì kiểu gì hắn cũng chết do nội thương.”
“Chẳng lẽ ngài đành bó tay thật sao?”
“Mạng hắn giờ là do trời định đoạt. Kẻ thường mất nước ba ngày là đã chết. Quá ba ngày rồi mà hắn còn thở thì mạng còn lớn. Trớ trêu là, mất nước thì gây hôn mê, mà càng hôn mê thì càng không uống nước được. Nói chung là, tiểu thần không thể giúp được hắn.” – Lão thái y phân trần.
Vị đại nhân kia thở dài thất vọng, nhưng vẫn cung kính nói. – “Dù sao ta cũng rất biết ơn thái y đã tận tình cứu chữa những ngày qua!”
‘Hãy luôn kính trọng thầy thuốc và chiến binh. Chỉ có họ là dám thách thức ý chí của Vudai.
-Ramses ký trình-’
“Tiểu thần không biết phải làm gì nữa. Xin phép đại nhân được cáo lui.”
“Vậy không làm phiền ngài nữa. Đã trễ rồi, ngài đi cẩn thận.”
“Thần xin được nói lời cuối. Hễ còn hơi thở là còn hy vọng cứu. Nhưng kẻ này…” – Vị thái y thở dài, lắc đầu vô vọng, sắc mặt rầu rĩ. – “con mắt nghề y của thần mách bảo rằng đó là hơi thở của kẻ hấp hối. Ta giờ chỉ có thể chờ đợi và cầu khấn mà thôi.”
“Đây là đâu?” – Vigor mở mắt và thều thào, thấy mình đang nằm trên giường đệm bông trắng, đắp chăn bông trắng, ở trong một căn phòng tường đá phẳng lì vuông vức. Khắp phòng là những món đồ nội thất đắt tiền, như ghế đệm nhung, tranh thêu lụa treo trên tường... Ngay gần sát bên đầu chàng là ngọn đèn dầu bằng đồng, chạm khắc cầu kì tinh xảo, đặt trên một cái bàn gỗ đen được sơn nhựa bóng loáng.
‘Ô chết tiệt! Mất mặt quá! Cái đồ khốn này sao lại tỉnh ngay lúc này được cơ chứ!’ – Lão thái y lật đật chạy trở lại bên giường, thoáng nhìn thấy cái cau mày không hài lòng của vị đại nhân kia, chợt thót sợ. – “Đừng cử động mạnh! Đừng làm nội thương thêm trầm trọng!” – Lão lấy một cái khăn bông sạch đem ngấm ướt nước sạch, rồi đưa lên bờ môi khô nứt vì thiếu nước của Vigor và bóp nặn ra dòng nước. – “Uống từ từ thôi.”
Vigor ho sặc nảy người, rền rĩ đau đớn vì vết thương.
“Từ từ thôi. Đừng nói gì cho tới khi ta thấy mồ hôi đổ ra.”
“Tôi đang ở đâu?” – Vigor thều thào.
“Phủ của ta.” – Vị đại nhân kia đáp và tiến lại gần, đi vào trong tầm mắt của Vigor.
Chưa bao giờ một tên lính vô danh tiểu tốt như Vigor lại có thể tiếp kiến vị tể tướng đương triều uy nghiêm, lừng lẫy ở trong một hoàn cảnh kì lạ như vậy. Tể tướng Ramses hiện ra là một người có vóc dáng to lớn, lưng dài vai rộng chẳng thua gì một lực sĩ. Mặt ngài xương, da hằn nhiều vết sẹo của thời gian, nhưng cái ánh mắt vẫn còn tinh tường, cái thần thái vẫn còn uy nghi. Mái tóc của ngài dài và bạc trắng, vuốt ngược hết ra sau để lộ vầng trán cao trí tuệ. Mọc dưới cằm ngài là một chòm râu nhỏ bạc trắng, được tỉa tót vuốt nhọn.
Ngài vận bộ áo choàng dài thắt eo thêu họa tiết cầu kì. Nhiều chỗ trên ngực, eo và tay áo còn được thêu đính thêm các sợi vàng, sợi bạc. Hay thậm chí là đá quý, ngọc trai lấp lánh, khi ta nhìn vào thì nghĩ ngay đến vẻ sang trọng, xa hoa tột cùng. Trên vai ngài có phủ thêm một lớp áo choàng, cũng thêu đính cầu kì phức tạp, phía sau mặt lưng là họa tiết hình linh vật kỳ lân. Đeo trên cổ và hai tay ngài là các món trang sức chạm khắc tinh xảo, vòng cổ, dây chuyền, vòng tay, nhẫn vàng được đính ngọc. Tuy nhiên, đối với ngài thì những thứ phục trang óng ánh kia chỉ rõ nặng nề và nóng nực. Mấy món trang sức thì rõ rườm rà, vướng víu, nhưng chúng lại đóng vai trò quan trọng không thể thiếu để tô vẽ thêm quyền uy của ngài trước thiên hạ.
Tức thì Vigor hoảng sợ cái uy quyền đó, toan nhổm người dậy, bò ra khỏi giường để quỳ hành lễ. Nhưng chàng vừa nhổm lên thì cơn đau nhức gay gắt ập đến khắp cả mình. Thái y liền cản chàng lại. – “Ta đã bảo là không được cử động mạnh mà lại.”
“Không cần thi lễ.” – Ramses úp bàn tay phải xuống. – “Cứ nằm yên đấy. Làm theo yêu cầu của thái y Khranes.”
“Xin thứ cho tiểu nhân thất lễ!”
“Bỏ đi. Ngươi là ai? Trông có vẻ là lính Tarbas. Cái này là có ý gì?” – Ramses rút ra mảnh vải trắng. – “Ngươi định gửi cho ai?”
“Bẩm! Tiểu nhân là Vigor, sĩ quan phó đội đóng quân tại Đồn V, biên giới Tây Nam. Tiểu nhân đến là có tin hệ trọng muốn cấp báo với đại nhân.”
“Tin hệ trọng cho ta?” – Ramses cau mày, vẻ không hài lòng, lật mảnh vải hiện chữ ra. – “Ngươi gọi cái này là tin hệ trọng hả?”
“Kó, nọi, dán?!” – Lão Khranes đọc to từng chữ, nhíu mày vẻ khó hiểu.
“Ơ là ‘có nội gián’.” – Vigor thanh minh. – “Ý của tiểu nhân là như vậy.”
Ramses vẫn cau mày, thốt lên. – “Từ khi nào mà trình độ văn hóa của đám sĩ quan lại đổ đốn tới mức này?!”
Vigor vẻ bẽ mặt, xấu hổ. – “Dạ... tiểu nhân... dốt nát...”
Ramses xua tay. – “Bỏ đi. Ngươi biết ai là nội gián của Leonin, hay chỉ đơn giản là biết hắn có cài nội gián?”
“Đức vua Leonin ư?” – Vigor ban đầu ngạc nhiên, sau đó thì biết chàng lại mắc sai lầm khi lại nhìn thấy cái cau mày không hài lòng của tể tướng. – “Ý thần là nhiếp chính vương Leonin. Ngài ấy có vấn đề gì ở đây ạ?”
Ramses chợt nhướng mày, sau lại cau mày. – “Vậy kẻ đó thuộc phe nào?”
“Tiểu nhân không biết chúng là phe nào. Nhưng tiểu nhân biết chúng là một lũ bí hiểm và âm mưu của chúng thì thâm độc. Chúng cướp thuế của chúng ta, cướp vũ khí của chúng ta, cướp tài nguyên của chúng ta. Chúng đục phá cột trụ kinh tế và quốc phòng của ta như lũ sâu mọt. Xin ngài hãy cho quân đi điều tra và tiêu diệt chúng ngay!”
Ramses nhíu mày vẻ khó hiểu, rồi lại cau mày. – “Đừng gấp (save your breath). Hãy kể cho ta toàn bộ câu chuyện của ngươi, ngay khi thái y cho phép nhà ngươi nói.”
~~~~~~
‘Con quái vật nuốt chửng những vì sao, vũ trụ của Đấng Tối Cao cứ thế mà bị thu nhỏ lại. Khi Người bất chợt nhận thấy có điềm hung dữ thì con quái vật đã tiến tới cận kề tạo tác của Người. Sớm nhận ra dã tâm của quái vật, Người liền lao tới chặn đứng nó. Từ bàn tay Người ánh sáng nhiệm màu phát ra và hóa thành thanh gươm ánh sáng. Một tiếng gọi của Người phát ra và tất thảy những vì sao hóa thành những chiến binh ánh sáng. Những chiến binh ngôi sao của Người nhỏ bé nhưng đông đúc và quả cảm, nhất loạt xông lên với quyết tâm đánh đuổi thế lực hung ác.
Trận chiến ác liệt giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự sống và cái chết, giữa thánh thiện và hung ác đã diễn ra nảy lửa. Càng nhiều chiến binh xông tới con quái vật, càng nhiều chiến binh rơi xuống Thế Giới. Thân xác lấp lánh của họ tạo thành cơn mưa ánh sáng và lụi tàn trước khi kịp chạm mặt đất. Các vì sao trên trời cứ thưa dần thưa dần theo thời gian, sức mạnh của ánh sáng cứ thế mà yếu đi. Còn quái vật bóng tối thì không hề tỏ ra suy suyển chút nào. Thanh gươm ánh sáng của Đấng Tối Cao không thể nào cắt lìa thân thể bóng tối. Hễ chặt đứt bóng tối thành từng mảng thì chúng ngay sau đó lại hòa nhập với nhau.
Bánh xe thời gian từ lúc ấy vẫn cứ quay, quay hàng ngàn vòng, quay mãi, quay lâu thật lâu nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc. Thời gián cứ trôi đi cho tới khi đội quân ngôi sao bị tan vỡ hết, cũng là lúc con quái vật xông lên nuốt chửng Đấng Tối Cao. Nó liền tỏ ra tự mãn và toan nuốt chửng nốt Thế Giới. Thế nhưng, nó không hề hay biết cuộc chiến vẫn chưa kết thúc và Đấng Tối Cao vẫn chưa bị đánh bại. Từ bên trong con quái vật, Đấng Tối Cao một lần nữa hóa thân thành quang tinh cầu vĩ đại, tỏa ra ánh sáng màu nhiệm chói lọi, mãnh liệt chưa từng có. Thân xác bóng tối bị ánh sáng màu nhiệm thiêu đốt từ trong ra, vỡ nát thành từng mảng tối và rồi tan biến vĩnh viễn.
Lực lượng ánh sáng hân hoan trong niềm vui chiến thắng vĩ đại. Đấng Tối Cao cũng sớm nhận ra một phần thân xác bóng tối của con quái vật đã kịp tẩu thoát trở về miền tăm tối. Đức thánh thiện của Người là đại diện của khởi sinh, cái ác tăm tối lấy tận diệt làm lẽ tồn tại, Người tận diệt cái ác thì há cũng trở thành cái ác. Con tim thuần khiết của Người chẳng hề nghĩ tới tận diệt mà còn mở lượng khoan dung cho phép nó tồn tại. Tâm trí khai sáng của Người không hề nghĩ tới xâm lấn bóng tối mà chỉ nghĩ tới bảo vệ vũ trụ nhỏ bé của Người khỏi thế lực hung tàn.
-Finnler ký trình-’
~~~Tarbas, Dinh Tể Tướng~~~
“Cơ bản là không trí mạng. Xương thịt có thể hoạt động lại được, nhưng sẽ phải dưỡng thương rất lâu. Phép thử kim châm kết quả có phần tích cực, nhưng chưa đủ để nói lên điều gì chắc chắn.” – Khranes nói với Ramses khi hai người ra khỏi căn phòng. – “Thần vẫn sẽ quay lại thường xuyên để quan sát tình trạng của hắn.”
Khranes trước đó thực hiện phép thử kim châm với Vigor. Đó là lấy một mũi kim và châm khắp người bệnh nhân, là để kiểm tra xem bệnh nhân có còn cảm giác nơi thân mình và tứ chi.
“Cảm tạ ngài, sắp tới hắn sẽ còn phiền ngài nhiều. Có điều này là ta làm phiền ngài, làm phiền tình bạn giữa chúng ta.” – Ramses bất chợt đặt hai tay lên hai vai Khranes. Ngài tể tướng cao hơn vị thái y già nua hẳn một cái đầu, không khỏi làm vị thái y cảm thấy choáng ngợp, thầm kinh sợ trước hành động kì lạ. – “Hãy giúp ta điều này: ngài không hề hay biết gì về sự tồn tại của căn phòng này. Những điều ngài nghe, những thứ ngài thấy, những thứ ngài chạm phải, chúng đều không tồn tại, chưa từng tồn tại. Ngài giúp ta được chứ?”
“Bẩm… bẩm… Căn phòng nào? Thần không biết căn phòng nào cả!” – Khranes lắp bắp.
“Rất tốt! Ngài và căn phòng này, chỉ một trong hai được phép tồn tại.” – Ramses ôn tồn.
“Thần… thần… biết mình phải làm gì. Xin đại nhân an tâm.”
“Vậy thì tốt rồi. Ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của ngài. Hộ vệ sẽ hộ tống ngài về tư gia. Họ cũng sẽ đến đón ngài như mọi khi.”
Tiễn thái y xong, Ramses cho hộ vệ canh giữ căn phòng nghiêm ngặt, rồi liền sau đó đi tìm Nimbus. Vừa đi qua một hành lang là ngài đã thấy Nimbus đang ngược chiều tiến lại.
“Bẩm bề trên, ngài cho gọi…” – Nimbus cung kính chào, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Ramses kẹp cổ bằng tay trái rồi kéo trở người đi cùng.
“Ta sẽ có nhiều để nói, tốt nhất hãy nói trên đường đi.” – Ramses vẻ lầm lì.
“Chúng ta sẽ tới đâu?” – Nimbus không tỏ ra ngạc nhiên mấy trước thái độ này của tể tướng, đây không phải là lần đầu ông bị kẹp cổ lôi đi như vậy, chỉ là luôn bị choáng ngợp trước cái vóc dáng cao lớn của tể tướng, nhất là khi bị ngài choàng tay qua vai và siết mạnh như lúc này đây.
“Kho vũ khí.”
“Bề trên muốn biết về tiến độ phát triển hay chăng?”
“Không, ta sẽ kể chuyện cho nghe. Gã lính Vigor đã tỉnh, hắn biết chuyện buôn lậu.”
“Nhanh thật! Thần biết hắn là kẻ có bản lĩnh.” – Nimbus phấn khích. – “Thần kì vọng là hắn biết nhiều thứ hay ho.”
“Đúng! Hắn biết một số thứ mà ta không hề biết. Không hay ho, là những thứ cực kì nghiêm trọng. Bắt đầu từ…” – Ramses đang nói dở thì chợt đưa tay phải kẹp cổ một hộ vệ trung thành - vốn đang đứng gác phía bên cánh phải - rồi lôi đi theo cùng. – “Binh sĩ yêu cầu đội Tám cắt cử mười đơn vị đi Đồn V, biên giới Tây Nam, tìm sáu cái tên theo thứ tự ưu tiên: Orukrum, Frenen, Petersander, Gotsar, Bram, Carluso. Khẩn cấp, im lặng.” – Nói xong ngài thả người lính lại và quay trở lại với Nimbus. – “Ta bỏ rơi chỗ nào nhỉ?”
“Bắt đầu từ.” – Nimbus nhắc.
“Ta bắt đầu từ vũ khí. Vũ khí của ta báo cáo số lượng như thế nào?”
“Dòng cũ hay dòng mới?”
Dòng cũ: vũ khí trước thời kì của Nimbus. Dòng mới: phát minh của Nimbus.
“Cũ.” – Ramses đáp.
“Luôn đủ. Thần vẫn luôn để mắt kiểm soát. Ít nhất là từ khâu nhận thành phẩm từ lò rèn.”
“Từ tổng kho quân các tới tay các đạo, các doanh thì như thế nào?”
Các: tổng hành vụ các lực lượng, đứng đầu là ngũ quân thống chế (thống lĩnh bốn đạo là Đông, Tây, Nam, Bắc và vệ binh cấm quân), chính là tể tướng Ramses. Đạo: lực lượng của một miền, là tập hợp của nhiều doanh, đứng đầu là thống tướng. Doanh: lực lượng của tỉnh, là tập hợp của nhiều thành, chỉ huy bởi đề đốc.
“Không còn thuộc quyền hạn của thần, là thuộc về các thống tướng và thuộc cấp chỉ huy. Bẩm bề trên, xin ngài tiết lộ ý nghĩa của việc này.”
“Vũ khí của ta đang bị bán ra bên ngoài, ngay tại chợ lậu.”
“Thần thấy có sự hiện diện của các vị tướng ở đây.” – Nimbus gãi cằm, vẻ chưa chắc chắn.
“Ta thì chắc chắn. Nhúng tay sâu nữa là đằng khác. Lần cuối cùng ta phê duyệt bổ sung quân bị là khi nào?”
“Hai năm ba tháng trước. Xuất xưởng chín trăm đơn vị cận chiến. Đó chỉ là bổ sung.”
“Hãy tính luôn sửa chữa và thay mới.”
“Một ngàn bảy trăm. Riêng đạo Tây nhận hết một ngàn năm trăm.”
“Cứ cho một năm ta xuất ra một ngàn đơn vị vũ khí, thì mỗi đề đốc chỉ nhận về khoảng một trăm đơn vị hoặc ít hơn. Chừng đó là không đủ để cấp ra chợ lậu.”
“Vậy là phải các vị tướng!” – Nimbus sửng sốt.
“Hoặc cũng có thể là ngài.” – Ramses chợt siết mạnh tay, làm Nimbus phải giật mình. – “Ngài là kẻ kiểm soát số lượng lớn nhất.”
“Cũng là người ít động cơ ngờ nhất.”
“Đúng vậy, ta ít nghi ngờ ngài nhất. Vì ta chưa bao giờ từ chối ngài điều gì, phải không?” – Ramses trao cho Nimbus cái liếc nhìn đe dọa.
Nimbus thì đáp trả lại bằng ánh mắt thách thức. – “Chuyện đó thì bề trên an tâm.”
“Ta chưa yên tâm, vì thế ta cần tới kho quân bị của cấm quân.” – Tới đây thì họ đã tới ngay kho vũ khí.
Ramses ngẫu nhiên chọn lấy một thanh kiếm trên giá, dùng ngón tay để tìm điểm cân bằng (point of balance), vung tay múa vài đường, rồi bất chợt vung chém mạnh vào tường. Sau đó ngài cho đặt thanh kiếm trên giá ngang, rồi lấy một thanh kiếm khác chặt mạnh lên. Khi quan sát độ sứt mẻ của hai thanh kiếm, ngài mới ra kết luận. – “Đạt chuẩn.”
“Bề trên đang suy tính chuyện gì vậy?” – Nimbus hỏi.
“Loại bỏ khả năng vũ khí bị tráo từ lúc ra lò.”
“Tráo?”
“Ta trước kia chỉ kiểm soát theo số lượng, không kiểm soát chất lượng. Để đạt số lượng, gian tế sẽ phải tìm cách tráo hàng kém phẩm chất vào. Đó là điều ta nghi ngờ.” – Ramses dứt lời thì tới rút kiếm của một cấm quân đang đứng gần đó và chặt mạnh lên thanh kiếm đặt ngang. – “Tạm thời tin tưởng cấm quân của ta vẫn đang dùng vũ khí đạt chuẩn. Tuy nhiên ta không chắc chắn điều này với quân sĩ các đạo.”
“Ngài nghi ngờ các tướng cấu kết gian thương tráo hàng giả vào kho quân bị chăng?”
“Chính xác là như vậy. Ngài lập tức cho thu hồi ngẫu nhiên một số vũ khí từ các đạo, từ kho quân bị lẫn đang sử dụng bởi quân sĩ.”
“Thần tuân chỉ! Tuy nhiên điều này thần tin là không có gì đáng phải lo lắng.”
“Tại sao?”
“Công trình phát triển dòng vũ khí mới đang tới giai đoạn hoàn thiện. Sẽ sớm thay thế hoàn toàn dòng vũ khí cũ.”
“Ta tin tưởng ở ngài. Các tướng không ai biết chứ?”
“Thần tuyệt đối giữ kín bí mật với họ.” – Nimbus quả quyết. – “Có điều họ vẫn luôn tò mò thắc mắc vì sao ta dời lò rèn từ đây ra ngoài thành.”
“Mặc kệ họ. Ngài cứ tìm cách nói dối. Cần phải làm vậy vì ta vẫn luôn nghi ngờ trong số họ có một kẻ phản trắc.”
“Phản trắc? Thần đoạn nghĩ họ làm vậy vì một chút vun vén của cải cho cá nhân mà thôi.”
“Là phản trắc! Ra chiến trận rồi, kiếm của ta có thể sứt mẻ, nhưng không được phép cong gãy. Một thanh kiếm gãy là một thanh kiếm chết. Một người lính chết là tinh thần chiến đấu chết đi một ít. Tinh thần mà đã chết thì không đánh cũng thua! Kẻ phản trắc là kẻ nối giáo cho giặc, làm cho quân ta thua từ trước khi ra trận!” – Nimbus giọng đay nghiến. – “Hắn chính là tên gián điệp! Nếu không sớm vạch mặt được hắn thì hắn sẽ còn mưu đồ phá hoại.”
“Hắn có thể nối giáo cho ai, thưa bề trên?”
“Là kẻ thù ngầm của chúng ta, những kẻ buôn lậu. Chúng lấy hết vũ khí tốt của ta, để trang bị cho quân của chúng. Ta vẫn chưa biết gốc tích lũ giặc người này là ai, nhưng biết chúng lại cấu kết với quỷ, đây mới là điều ta chưa bao giờ ngờ tới. Chúng chắc chắn chẳng phải người của đám Thiên Hội.”
“Làm sao bề trên tin chắc chúng cấu kết với quỷ đen?”
“Là kẻ Vigor kia cho ta biết. Hắn cam chắc chúng biết quỷ ngữ. Có biết quỷ ngữ thì mới tạo thỏa thuận được với quỷ. Có vậy chúng mới ung dung tổ chức chợ lậu ban đêm. Ta từ lâu đã ủng hộ giả thuyết này, vì thế mới không dám đưa quân ra ban đêm vây bắt.”
“Bề trên quả có lý luận đúng đắn. Trước đó thần cũng đã nghi ngờ đám quỷ đen có đồng minh nào đó trên mảnh đất này, chỉ là không ngờ đó là con người. Cụ thể là khi khám nghiệm lại hiện trường Pirab, thần phát hiện thấy dấu tích của những mũi tên để lại trên thân cây, cho dù chúng đã tìm xóa hiện trường bằng cách dọn dẹp hết số tên. Quỷ đen ta biết chỉ dùng nỏ, uy lực xuyên thủng vượt trội. Quân Thiên Hội thì lại càng không dùng cung nỏ.”
“Chúng quá tự tin ở ánh sáng. Quay lại vấn đề trước, các manh mối đã phù hợp với giả thuyết ban đầu. Các tướng, không chỉ là một, là kẻ phản trắc, nội gián của lũ giặc người, gián tiếp là đồng đảng của quân quỷ.” – Ramses kết luận.
“Bề trên liệu đã có nghi ngờ vị tướng nào chưa?”
“Chưa có.” – Ramses lắc đầu, trao cho Nimbus cái lườm dè chừng. – “Tuy nhiên nếu có thì ta cũng sẽ không nói cho ngài biết. Nhỡ trúng một cái tên thân thiết với ngài thì liệu ngài có cảnh báo cho hắn?”
“Ý lệnh của bề trên nặng hơn cảm xúc cá nhân của thần.” – Nimbus điềm nhiên đáp. – “Thần sẽ chờ cho tới khi bề trên day tận mặt kẻ đó. Có điều, bề trên đã tính phương đối phó chưa?”
“Nếu như gã Vigor kia nói thật, hắn sẽ có bằng chứng. Binh sĩ ta vừa phái sẽ đem về bằng chứng. Sớm thôi. Lúc đó ta và ngài sẽ có nhiều thứ để lo liệu.”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Dự chừng hết chương 7 sẽ treo phím lâu thiệt lâu để tiếp các chương 8, 9, 10, 11 và 12 là kết thúc năm của Tarbas.