TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 12 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 59

Chủ đề: Nghiệp

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    69
    Xu
    0

    Mặc định Nghiệp

    Nghiệp
    Tác giả: Tôi

    Giới thiệu: Đây là một dự án mà tôi ấp ủ nhiều năm, tức là bỏ nhiều năm tìm kiếm ý tưởng và nghiên cứu các thông tin cần thiết.
    Quá trình viết cũng sẽ là một quãng dài nữa, cần đầu tư nghiêm túc về ngôn từ và hình ảnh. Quan trọng là đi sâu vào cảm xúc riêng, suy nghĩ riêng của nhân vật.
    Tuy là Fantasy nhưng cũng không thể bỏ qua yếu tố logic được. Thậm chí, logic là thứ ưu tiên hàng đầu xuyên suốt truyện.
    Bộ truyện dự định dài 4 quyển, 50 chương. Nhưng một năm qua tôi chỉ viết được 7 chương.
    Đầu tư nhiều thì tiến độ không thể nhanh được. Nhưng tôi hạ quyết tâm là sẽ hoàn thành bộ truyện trong sự hùng tráng.
    Rất mong được mọi người ném đá nhiệt tình Tại đây.


    Về câu chuyện:

    Đây là câu chuyện về chiến tranh, ở một thế giới giả tưởng. Bối cảnh lịch sử tương thời Châu Âu Trung Cổ. Ở thế giới đó, các phe phái đấu đá nhau đều vì động cơ riêng, nhưng nhân danh lý tưởng cao đẹp, lý do đúng đắn và tư tưởng chính nghĩa. Truyện sẽ lần lượt đi theo mỗi phe, để người đọc có được cái nhìn toàn diện và tự đưa ra đánh giá của riêng mình. Còn tôi sẽ quyết định bên nào thắng

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi chosanbo, ngày 15-10-2016 lúc 23:16.
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Dragonfly,hailam1991,Khinh Vũ 2020,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    69
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Năm của loài người

    Chương 1: Khởi đầu của xung đột bị ngủ quên

    Đoạn 1

    “Tại sao ngài lại muốn đích thân giết hắn cho bằng được?” – Songthek hỏi Shalan’Shah.

    “Đó là chuyện riêng của ta. Thỏa thuận là thỏa thuận, được chứ?”

    “Được cả thôi! Và tôi sẽ có cái tôi cần?”

    “Ngươi sẽ có. Chỉ có điều ta tò mò muốn biết là ngươi cần chúng để làm gì.”

    “Đó là chuyện riêng của bọn tôi. Thỏa thuận đã được thiết lập.”


    Denfort, Năm Leonin thứ X

    “Trăm năm trước, khi mà các vị thần ánh sáng từ cõi trời cao chưa giáng trần, và cũng là khi mà quỷ dữ hung ác gieo rắc nỗi kinh hoàng từ bóng tối của Quỷ Môn Quan nằm dưới chân dãy núi Cực Tây chưa xuất hiện, là lúc nhân gian được hưởng thái bình ...”

    ‘Hòa bình. Đại Lục (One Continent) từng tồn tại nền hòa bình, nhưng ngắn ngủi và ngắt quãng, đan xen giữa các cuộc xung đột lớn nhỏ. Đối với tầng lớp nông tạn đáy cùng của xã hội, hòa bình là một thứ xa xỉ phẩm, không thể mua. Giá trị và sự tồn tại của nó tùy thuộc vào phán quyền của giới thượng tầng quý tộc. Một xã hội nực cười là một xã hội những kẻ số ít từ lúc sinh ra đã có quyền định đoạt tất cả.

    Một xã hội nực cười là một xã hội yếu đuối.

    Con người yếu đuối, ngay lúc này đây, bị kẹp giữa của hai thế lực hùng mạnh, luôn mong chờ cái khoảnh khắc chiến tranh liên giới kết thúc. Rồi mong ngóng hòa bình sẽ tới ngay sau đó.

    Xã hội nực cười là xã hội của những con cừu, dốt nát và cả tin.

    Ngay trước cả khi Cánh Trắng và Âm Binh xuất hiện, ta, con người, đã tự tàn sát lẫn nhau qua các cuộc chiến tranh vô nghĩa. Vì lãnh địa, quyền lực, tài nguyên, ... và đáng hổ thẹn nhất là vì đàn bà. Khi ta hết đánh nhau với họ nhờ một phép màu nào đó, ta sẽ quay sang đánh lẫn nhau. Non sông dễ đổi, bản tính khó dời.

    -Musache ký trình-’


    “... Người nông dân hò vui vẻ trên các cánh đồng, trẻ con nô đùa trên bãi cỏ, cả ngày lẫn đêm một sự yên bình. Kể là khi đêm tới, dân chúng vẫn thường tổ chức các lễ hội đêm mừng vụ mùa. Đó là cả một khoảng thời gian tươi đẹp, cho đến khi chúng xuất hiện. Những con quỷ khát máu đến từ Quỷ Môn Quan, từ trong hang tối sâu thẳm nhất của dãy núi Cực Tây, chúng ùa ra như đàn ong vỡ tổ và gieo rắc nỗi kinh hoàng khi ánh sáng cuối cùng của ngày vừa tắt.

    Chúng tràn qua các làng mạc, thôn trấn, chúng đốt phá và giết chóc. Thậm chí cả những thành trì to lớn kiên cố cũng khó mà ngăn chặn được cơn khát máu điên cuồng của chúng. Chúng còn rất thích ăn thịt trẻ con và phụ nữ...”

    Học giả lang bạt Heh’ran vừa kể tới đây thì bọn trẻ con ngồi vây xung quanh òa lên sợ hãi. Thay vì kể cho bọn trẻ con một câu chuyện cổ tích có hậu trước khi chúng leo lên giường đi ngủ thì lão lại kể cho chúng câu chuyện về một cuộc chiến chưa có hồi kết. Cái kết của nó có thể là có hậu: chiến tranh kết thúc và người nông dân lại bằng an vui vẻ đốt lửa trại đêm mừng trúng mùa thu hoạch, như điều mà Heh’ran vẫn hằng mong muốn. Hoặc cái kết đó có khi là nhân giới đại diệt.

    Ông đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho bọn trẻ im lặng, đưa cặp mắt tinh ranh đảo nhìn qua một lượt để thấy hết vẻ non nớt sợ hãi của chúng. Bụng lão thực tình cảm thấy khoái chá khi dọa được bọn trẻ một mẻ, nhưng bên ngoài vẫn vờ giữ vẻ nghiêm nghị.

    “Chúng tràn tới đâu thì nỗi kinh hoàng lan tới đó. Các chiến binh của chúng ta đã chiến đấu quả cảm tới tận hơi thở cuối cùng, nhưng chúng ta nào thắng nổi sức mạnh gian tà, hắc ám của bóng tối ghê rợn, sâu thẳm. Đức vua Constantan đáng kính đã thề bằng tính mạng của mình, là sẽ bảo vệ cho bằng được kinh thành Tarbas, quyết tâm đánh đuổi quỷ dữ xâm lăng. Nhưng rồi Ngài đã phải hy sinh trong trận Đại Chiến Cổng Vàng.

    Tưởng như mọi thứ đã kết thúc, nhưng không hề! Bởi đúng ngay thời khắc tuyệt vọng, tăm tối nhất thì sẽ luôn xuất hiện tia sáng chói lọi nhất rọi đến, thắp sáng dẫn đường cho những ai không ngừng hy vọng và chiến đấu tới cùng. Đó chính là ánh sáng thần thánh đến từ trên trời cao, đâm xuyên vút qua bóng tối ghê rợn đang giăng kín khắp chốn nhân gian, khiến quỷ dữ hung tàn đang giấu mình trong bóng tối phải hiện hình, sợ hãi chết lặng trước sức mạnh tối cao của các vị thần ánh sáng giáng thế.

    Các vị thần ánh sáng từ trên trời cao lao xuống, lao xuyên qua các tầng mây. Thoạt nhìn tưởng chừng như đó là cơn mưa ánh sáng đang trút xuống từ trên trời cao. Đó là một cảnh tượng hùng vĩ đượm phép màu kỳ diệu hiếm có, mà ta tin rằng trong đời người ai cũng mong muốn được một lần ngắm nhìn.

    Thần linh lao xuống nhanh như tia chớp, lao thẳng vào bóng tối âm u nơi bọn quỷ đang giấu mình. Trên lưng các ngài là đôi cánh trắng phát ra ánh sáng rực rỡ. Các ngài mặc áo giáp sáng lóa, trên tay cũng là một thanh gươm sáng lóa. Ánh sáng từ các vị thần tỏa ra rực rỡ và chói lọi tới nỗi chúng ta không thể nhận rõ hình hài của ngài. Ánh sáng của ngài làm quỷ dữ ẩn nấp trong bóng tối phải hiện nguyên hình. Kiếm của ngài cứ nhằm vào những cái đầu xấu xí của chúng mà bổ xuống, hết bổ dọc rồi chém tạt ngang vun vút. Tiếng thét ghê rợn của lũ quỷ vang lên khắp nơi, dưới đất ngổn ngang xác quỷ bị cắt lìa đầu, tay, chân...

    Bầy quỷ bị đánh cho tan tác, hoảng sợ tháo chạy rút về thế giới tối tăm của chúng. Các chiến binh của chúng ta khi được đứng bên cạnh các vị thần thì như được tiếp thêm sinh khí thần thánh, liền xông lên truy sát, tiêu diệt chúng không chừa một tên.

    Và các chiến binh quả cảm của chúng ta đã cùng với những vị thần truy đuổi bọn quỷ gian ác tới tận dãy núi Cực Tây xa xôi, đánh sâu tận vào trong sào huyệt ma quỷ của chúng, làm cho chúng phải kinh hồn bạt vía. Để rồi từ đó về sau, chúng sẽ không còn dám bén mảng quay lại, dám đặt chân lên ruộng đồng của những người nông dân hiền lành nữa.”

    ‘Năm Constantan XXXI, xảy ra sự kiện Cổng Vàng, ...

    ... Sau đó trở thành năm Farandinan I. Sau khi vua Frandinan dẫn quân đi theo Cánh Trắng tiến vào Quỷ Môn Quan thì năm đó trở thành năm Leonin I.

    -Musache ký trình-’


    Lũ trẻ không giấu được vẻ hào hứng, hò lên khi được nghe một đoạn kết hoành tráng, dù là nó được dựng lên giả tạo có chủ đích của Heh’ran. – ‘Chúng mày là trẻ con, chúng mày cần phải được đối xử như thế, chúng mày quá non nớt để phải chịu đựng nỗi kinh hoàng mà người lớn đang phải trải qua từng ngày, nỗi kinh hoàng khi thấy ánh nắng cuối cùng của ngày vụt tắt trước mắt.’

    Hadim, một cậu bé có đôi mắt sáng lanh lợi, giơ tay lên vẫy vẫy với vẻ hiếu kỳ và hào hứng.

    “Hãy nói đi chàng hiệp sĩ nhỏ!” – Heh’ran nhìn cậu gật đầu chấp thuận.

    “Lúc nãy ông kể là thần linh đã làm cho lũ quỷ phải kinh sợ đến mức không dám bén mảng quay trở lại. Tại sao ta lại không diệt sạch chúng đi, ngay tận hang của chúng ấy? Tại sao vậy hả ông, không phải các vị thần ánh sáng hết sức hùng mạnh sao? Như thế chúng ta không phải lo sợ chúng sẽ tìm cách quay trở lại nữa. Bố cháu sẽ không phải đêm nào cũng thức đêm để canh gác nữa. Cháu sẽ được ngủ với bố.”

    Heh’ran nhướng mày, cong môi, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi nghe một câu hỏi hóc búa từ một đứa trẻ mười tuổi. Điều ông ngạc nhiên nhất là nó nhận ra điều bất thường trong câu chuyện của lão, không hề giống như bao đứa trẻ đồng lứa khác chỉ biết chăm chú lắng nghe, rồi sợ hãi, rồi hào hứng, rồi lại run sợ.

    “À, ừm, vấn đề này ... là một điều quá khó để hiểu, ... nó phức tạp ... đối với mấy đứa ... thì ...” – Lão cười trừ, ấp úng, ậm ờ. Thực tình là lão thấy quá khó để làm sao để dập tắt hết thảy mọi hoài nghi trong ánh mắt của đám trẻ con đang nhìn lão, lúc này đây chúng đã nắm được cái ý nghĩ của Hadim. Nhưng rồi thì lão cũng nghĩ ra một câu trả lời. – “Không phải tất thảy lũ quỷ đều bỏ chạy về cả! Vẫn còn có vài con quỷ lì lợm lẩn trốn đâu đó quanh đây. Tuy là vài con, nhưng vẫn không thể không đề phòng. Bố cháu đang làm một việc đúng đắn và dũng cảm. Hãy tự hào về bố nhé!”

    “Ê! Mấy đứa! Đã tới giờ giải tán rồi đó, mau về nhà ngủ đi. Không thì quỷ dữ đến bắt hết chúng mày!” – Một viên lính lớn tiếng và tiến lại gần.

    Đám trẻ con chục đứa la hét inh ỏi, ùa bỏ chạy như bầy sóc tinh ranh, thoáng một cái là trốn mất dạng trong các con hẻm. Khi viên lính tới gần thì chỉ còn mỗi Hadim còn ngồi đó.

    “Heh’ran đáng kính! Ngài chưa ngủ sao?” – Viên lính khép người kính cẩn chào.

    “Sĩ quan Bronn thật vất vả! Ngài cũng không hề được ngủ đấy thôi.” – Heh’ran cười đáp.

    “Là trách nhiệm của tôi, thưa học giả!” – Bronn lễ phép đáp, rồi quay sang Hadim. – “Tại sao cháu chưa về đi hả Hadim? Đừng để cô và em Lisa phải lo lắng chứ!”

    “Ồ! Cả hai có quen biết à?” – Heh’ran cười nhướng mày.

    “Thưa vâng! Nó là tiểu tử của ngài sĩ quan lãnh binh Maxim. Vợ tôi, Adelaide là em gái ông ấy, chúng tôi có một con gái là Lisa.” – Bronn đáp với vẻ tự hào.

    “A ha ha! Bảo sao nó là đứa trẻ thật khác thường.” – Heh’ran cười đáp, rồi quay sang Hadim. – “Cháu nghe ngài phó binh nói rồi đấy, mau về ngủ đi, nào, mau về đi.” – Lão xua đuổi nó như xua đuổi một tên tiểu yêu rắc rối, nhiễu sự.

    Hadim xị mặt, không nói gì đứng dậy chạy một mạch, tới đoạn góc tường xa xa thì cậu nhóc nấp ngay phía sau đó và ngoái đầu nhìn lại. Bronn thấy vậy liền giậm mạnh chân, hét to, – “Hadim!” – thì cậu nhóc thụt đầu biến mất.

    “Thằng nhỏ thật tinh quái!” – Heh’ran cười khà khà, vuốt chòm râu bạc dài tới tận bụng.

    “Bố nó mải việc quân mà không có thời gian dành cho nó.” – Bronn lắc đầu, cười trừ. – “Tôi cũng chẳng thể quản được nó.”

    “Theo thực ý của lão già này thì nó là một đứa thông minh lắm đấy! Hơn hẳn bọn trẻ thường.” – Lão gật đầu ưng ý. Nhưng rồi lão chợt chuyển từ vẻ hóm hỉnh sang sắc mặt nghiêm nghị. – “Ngài sĩ quan nghĩ đêm nay là một đêm như thế nào?”

    Bronn nhướng mày, ngạc nhiên trước sự thay đổi sắc mặt lẫn ngôn từ đột ngột của Heh’ran. – “Ngài hỏi vậy là có ý gì? Cũng chỉ bình thường như bao đêm ngài ở đây thôi. Ngài đã ở đây cũng hơn một tuần rồi nhỉ?”

    “Đêm nay là đêm thứ tám, trời không có trăng, gió hướng Tây thổi nhẹ, cũng như bao đêm khác. Nhưng đêm nay trực giác lẫn kinh nghiệm của lão đồng thời lên tiếng cảnh báo rằng có điều bất thường sắp sửa ập tới!” – Heh’ran lắc nhẹ cái đầu.

    “Sao ngài lại nghĩ như thế? Mọi thứ vẫn rất ổn mà!” – Bronn nhếch mép, – “Ngài hãy an tâm đi nghỉ sớm đi. Đã có chúng tôi đây. Và cả bọn họ nữa!” – và làm điệu bộ chỉ ngón trỏ lên trời.

    “Không đâu thưa ngài!” – Heh’ran lắc đầu. – “Mười năm qua tôi chưa từng trọn giấc, kể cả là đêm nay. Tôi đã chạm trán với chúng từ khi ngài còn chưa trổ mã, và tôi hiểu rõ cái cảm giác này. Nó một thứ linh cảm mà tôi tin rằng nó chưa từng cảnh báo sai.” – Heh’ran nhìn Bronn nghiêm túc, rồi hai bàn tay nắm chặt lấy pháp trượng đang đặt tựa trên vai lão, đưa mắt nhìn xa xăm về phía bờ tây tường thành.

    “Nhưng già cũng hiểu là trong suốt thời gian qua chưa từng có một nào lớn cả. Tôi chỉ thấy là có một vài vụ cướp bóc vặt, đốt phá làng trấn, chỉ là mấy vụ linh tinh thôi. Không phải là chủ quan, nhưng đôi khi tôi chợt có ý nghĩ cuộc chiến này sắp sửa kết thúc thật rồi.”

    “Vậy ngài có thấy mỗi lần chúng tấn công thì chúng có thông báo trước cho ta không?” – Heh’ran hỏi vặn lại.

    “Ồ! Nếu như ngài đã hỏi vậy,” – Bronn bối rối, cười gượng, – “thì tôi xin không làm phiền ngài nữa. Tôi nghĩ tôi nên quay lại vị trí canh gác của mình.” – nghiêng đầu về phía tháp canh.

    Heh’ran không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đáp. – ‘Ta đã hơi phóng đại rồi chăng? Ta thực bụng chẳng mong nó ứng nghiệm, nhưng lời tiên tri đã được phán.’

    ~~~~~~

    Bronn leo lên tường thành bờ Tây Denfort, tiến về đứng cạnh lãnh binh Maxim. Bronn dáng người gầy, mặc giáp sắt, đội nón sắt, hông đeo kiếm, vai đeo áo choàng, gương mặt dài có đôi mắt nhỏ, hàng ria mép cong lên, khác xa với vẻ uy dũng của vị lãnh binh Maxin. Ngài cũng mặt giáp sắt, đội mũ sắt, vai đeo áo choàng và giắt kiếm bên hông nhưng vóc người lại cao lớn, vai rộng, mặt chữ điền để râu quai nón nhưng không rậm rạp, đôi mắt sâu, hai hàng lông mày tạo hình chữ V trông vẻ nghiêm nghị.

    “Anh biết không? Lão già râu tóc luộm thuộm Heh’ran đó lúc nãy nói ...” – Bronn định cười nói.

    “...Đêm nay sẽ có biến!” – Maxim tiếp lời Bronn, cả hai dường như cùng đồng thanh nói một lượt. Bronn nhướng mày, lộ vẻ ngạc nhiên.

    “Vậy chắc là lão cũng đã tầm phào chuyện gì đó với anh hả?” – Bronn cười ngặt nghẽo.

    Maxim lờ đi câu hỏi của Bronn. – “Im ắng, gió hướng Tây nhẹ, nhưng nặng mùi yêu khí, càng lúc càng nặng.” – Lãnh binh vừa dứt lời quay sang nhìn phó binh chằm chằm.

    “Sao lại có thể như thế được? Em chẳng nhận thấy gì cả!” – Bronn cười gượng gạo. Maxim vẫn không nói gì mà chằm chằm nhìn anh ta. Tức thì anh ta như hiểu được ý của lãnh binh mà hét lớn về phía tháp canh. – “Gatz! Tập trung cung thủ! Đánh chuông động binh cấp một!”

    “Mời học sĩ Heh’ran đến! Đốt tháp canh Bắc và Đông!” – Maxim ra lệnh, giọng dứt khoát.

    “Nhưng chúng ta vẫn chưa chắc chắn điều gì, sẽ làm kinh động mọi người mất.” – Bronn can giải.

    “Tập trung thường dân, mở cổng Đông, ra lệnh di tản cấp năm!” – Maxim vẫn lờ Bronn đi, ánh mắt vẫn nghiêm nghị dõi nhìn ra bóng tối xa xăm.

    “Ơ ...! Tuân lệnh!”

    “Phải nhanh chóng đưa Adelaide và bọn trẻ di tản, phải bảo vệ chúng, và cả thường dân, đó là nhiệm vụ của cậu! Mau!”

    Từ trên cao tháp canh, viên lính Gatz gióng chuông báo động liên hồi. Tiếng chuông leng keng phát ra từ tháp này đánh động người đánh chuông ở tháp kia, chẳng mấy chóc tiếng chuông đánh vang lên khắp cả thành Denfort. Binh lính từ khắp nơi trong thành, từ các bờ Bắc, Đông và Nam, từ trong lán quân trại hối hả, rầm rập đổ dồn tập trung về cửa Tây. Cung thủ đứng dàn hàng trên tường thành, cầm trong tay là mũi tên lửa, một số thì đứng trên các tháp canh cao. Các đơn vị bộ binh khác đứng trấn thủ ở các vị trí chủ chốt như cổng thành.

    Bronn chạy đi tìm Heh’ran, không khó để tìm thấy lão ta vì lão đã chủ động tìm tới bờ Tây.

    “Đang sắp có chuyện gì vậy thưa ngài sĩ quan?” – Heh’ran gấp hỏi.

    “Chết tiệt! Anh ấy nói y hệt ông. Tôi đang sợ cái sắp xảy ra đây. Hãy mau tới chỗ anh ấy! Anh ấy đang cần ông. Tôi phải đi điều động di tản ngay bây giờ!” – Bronn quay sang ra lệnh cho đám lính đang hối hả. – “Mau đánh thức tất cả dậy, tập trung hết về bờ Đông!”

    “Già biết rồi! Hãy đi làm việc của anh!” – Dứt lời vị học sĩ áo vải luộm thuộm chống gậy đi tiếp.

    Bronn tới tháp canh bờ Bắc, đây là ngọn tháp cao nhất và nó hướng về phía kinh thành Tarbas. Khi có giao tranh xảy ra, ngọn tháp sẽ có tác dụng như là hỏa đài báo tin. Bronn ra lệnh cho binh sĩ trực tháp nhóm lửa đốt củi ở trên đỉnh tháp. Từ xa, khi thấy ánh lửa sáng sẽ biết được đó là tín hiệu cầu viện quân.

    Bronn ngay sau đó chạy về nhà tìm vợ con. Vị sĩ quan phó binh phải lội ngược dòng người đang hối hả, hoảng loạn. Lắm kẻ vẫn còn bụng dạ mà mang vác, ôm đồm theo tài sản, của báu. Khi đến nhà thì người vợ Adelaide của anh vẫn còn ở đó, như anh đã hy vọng.

    “Bọn trẻ đâu?” – Bronn thở hổn hển.

    “Chỉ có em và Lisa thôi. Em tưởng Hadim đang ở chỗ anh.” – Adelaide ngạc nhiên đáp.

    “Chết tiệt! Sao lại lúc này cơ chứ? Hai mẹ con mau đi ngay đi, hãy ra thẳng bờ Đông, đừng mang theo gì cả. Anh sẽ đi tìm thằng nhỏ.” – Bronn thúc giục hai mẹ con, lệnh cho một binh sĩ đi theo hộ tống họ rồi nhanh chóng chạy về phía bờ Tây.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi chosanbo, ngày 28-02-2017 lúc 19:43.

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,kira,samki1998,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    69
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Năm của loài người

    Chương 1: Khởi đầu của xung đột bị ngủ quên

    Đoạn 2

    Khắp nơi trong thành lúc bấy giờ hết sức hỗn loạn và ồn ào. Những con người nhỏ bé náo loạn chạy ngược xuôi trên khắp các con hẻm nhỏ. Trên cao tháp canh chuông vẫn đổ liên hồi. Binh lính mang khiên giáp sáng loáng dưới ánh đuốc, bước chân hành quân rầm rập và tiếng kim loại va chạm kêu lanh canh theo từng nhịp chân. Chẳng mấy chốc binh lính đã đứng rập kín cả bờ Tây. Cung thủ đã ở vị trí và sẵn sàng bắn khi có hiệu lệnh.

    “Lãnh binh! Tôi không tìm thấy Hadim, Adelaide và Lisa đã được di tản!” – Bronn thở hổn hển báo tin cho Maxim.

    “Sao lại như thế được? Tôi đã ra lệnh cho cậu tìm và bảo vệ bọn họ cơ mà!” – Maxim giận dữ quát.

    “Adelaide cũng không biết thằng nhỏ đang ở đâu. Em đã ra lệnh cho đám lính nếu thấy nó thì mau đưa nó đi. Nó không thể trốn ở đâu được, họ sẽ tìm ra nó ngay thôi!” – Bronn trấn an. – “Điều quan trọng lúc này là ...” – Anh ta thở không ra hơi, nhìn ra phía xa ngoài thành.

    “Cậu phải mau tìm cho được nó!” – Maxim dứt lời quay sang đám lính. – “Cung thủ chuẩn bị!”

    Maxim hít một hơi sâu. – “Bắn!”

    Cung thủ nhất loại phát hỏa tiễn. Ngoài kia, trên bãi đất trống, người ta đã làm sẵn những ụ rơm vải tẩm dầu, đặt rải rác trên nền đất. Khi tên lửa bắn trúng sẽ đốt cháy các ụ rơm và phát sáng, soi sáng vùng đất trống phía trước thành.

    Loạt tên đầu tiên đã trúng mục tiêu, các ụ dầu cháy sáng rực cả một vùng rộng. Nhưng không cho thấy được gì lạ thường. Binh sĩ ngẩn người nhìn nhau, tự hỏi liệu đây có phải là báo động lầm hay tập trận khẩn cấp gì đó, rồi họ quay sang nhìn lãnh binh.

    “Lãnh binh?” – Bronn gặng hỏi.

    Maxim vẫn lờ anh ta, không nói gì, mắt vẫn hướng thẳng vào trong bóng đêm xa xăm. – ‘Gió. Yêu khí (demonic presence). Gió. Yêu khí. YÊU KHÍ TRONG GIÓ!’ – Maxim đột nhiên hét lớn, chỉ tay góc bốn mươi lăm độ lên trời. – “CUNG THỦ! MAU BẮN LÊN TRỜI!”

    Loạt tên lửa thứ hai bắn ra, bay vút vào không gian trên cao, phát sáng và làm lộ ra những hình hài kì dị đang bay trên trời. Những con quỷ có cánh bay giang cánh che phủ rợp trời và chỉ hiện ra khi những mũi tên lửa bay vụt qua. Nhiều con quỷ đã trúng tên và rơi xuống. Tuy nhiên số lượng của chúng vẫn còn rất đông đảo.

    Từ trên cao lũ quỷ ùa xuống thành đàn và nhắm vào các đơn vị cung thủ trên tháp cao và tường thành mà tấn công. Chúng dùng móng vuốt để cào và răng nanh cắn xé những người lính, cắn được mảng thịt nào thì chúng nhai nuốt ngay bằng ấy. Hoặc khác thì chúng dùng chân quắp lấy con mồi kéo lên trời, rồi cả bọn bâu lại cắn xé, ăn tươi nuốt sống người lính đáng thương. Ai may mắn hơn thì chỉ bị ném vật xuống đất, nhưng cũng chết hết cả.

    “Binh sĩ, giữ vững hàng ngũ, nâng khiên và giáo lên, che chắn cung thủ!” – Lãnh binh Maxim hét to ra lệnh, vừa vung kiếm chém xối xả vào những con quỷ dám bén mảng tới gần. Lãnh binh còn phải trở mình né những cú đâm thẳng như đại bàng vồ mồi của chúng, không quên tặng cho chúng một nhát chém chí mạng khiến chúng đâm sầm xuống đất hoặc vào tường. Lúc đấy binh lính liền lao vào băm vằm nát thây con quỷ xấu số. Không có nhát chém nào của lãnh binh là chém hụt, chí ít thì ngài luôn cố chém trúng phần cánh. Con quỷ nào bị chém trúng cánh thì chỉ bay lảo đảo trong không trung được một chốc, cố đến mấy rồi cũng kiệt sức rơi rụng xuống đất như táo chín rụng.

    Các tháp canh bị lũ quỷ bám kín như đám sâu bệnh bám trên thân lúa. Maxim trỏ kiếm về phía tháo canh gần nhất và ra lệnh. – “Cung thủ dưới đất mau bắn yểm trợ tháp. Mau tái chiếm tháp!”

    Đội hình phòng thủ được thiết lập, khiên sắt cứng như mai rùa khiến móng vuốt của lũ quỷ không làm gì được, giáo nhọn tua tủa đâm ra như nhím xù lông khiến chúng không dám áp sát. Nhiều con quỷ liều lĩnh đã bị xiên cứng trên những ngọn giáo nhọn. Bọn quỷ bay liền vội tản ra và lượn lờ vòng vòng trên trời như đám diều hâu đang chờ chực con mồi trút hơi thở cuối cùng rồi bâu vào xé xác. Binh sĩ mừng thầm, tưởng chừng như mình đang giành được lợi thế thì sau đó thì liền tái mặt khi thấy lũ quỷ đàn đàn ùa sang phía bờ Đông.

    Từ trên bầu trời, lũ quỷ nhìn thấy rõ mọi thứ trên mặt đất bằng đôi mắt đỏ như máu nhìn xuyên thấu màn đêm. Chẳng khó khăn gì để chúng phát hiện ra thường dân đang tập trung lại mỗi lúc một đông ở bờ Đông. Trong mắt chúng, đám dân yếu đuối đông đúc kia chẳng khác gì một bữa đại tiệc thịnh soạn. Không vỏ cứng, không gai nhọn, không vuốt sắc, chỉ thịt mềm máu tươi.

    “Chết rồi! Mau bảo vệ thường dân!” – Bronn hét lớn rồi gọi theo một toán lính tiến về bờ Đông. Dọc đường đi, Bronn không ngừng la lối, ra lệnh cho bất kỳ binh sĩ nào mà anh ta thấy trong tầm mắt, gắng huy động được lực lượng đông nhất có thể để mong kịp ngăn chặn một trận thảm sát xảy ra.

    Bronn cũng như nhiều binh sĩ khác có thân nhân sống trong thành đều chung một nỗi lo sợ tột độ. Bronn nghĩ tới Adelaide yêu dấu và con gái Lisa bé bỏng của mình và tưởng tượng ra những điều kinh khủng đáng sợ sẽ xảy đến với họ, như những gì anh ta đã thấy lũ quỷ làm với những người lính xấu số bị chúng bắt đi.

    Những người lính đang phải tham gia một cuộc chạy đua không công bằng. Hằng trăm người phải chen chúc trên những lối đi nhỏ vốn đã chật hẹp, nay lại phải tranh lối đi với đám dân hối hả, hoảng loạn chạy ngược xuôi đi tìm thân nhân thất lạc, luôn miệng la to ý ới. Họ còn bị vướng víu, vấp phải hàng la liệt các thứ đồ vật ngổn ngang trên mặt đất, vốn là tài sản bỏ lại của đám dân chạy nạn.

    Còn lũ quỷ thì tự do sải cánh bay lượn như chim trời, thêm cả con gió hướng Tây như đang tiếp thêm sức mạnh cho đôi cánh của chúng. Rồi tới cái lúc Bronn ngước mắt nhìn lên trời và thốt lên. – “Ôi trời!” – Bầu trời sáng lung linh và tràn ngập ánh sao.

    Điều này chẳng báo hiệu cái gì đẹp đẽ tốt lành cả! Lũ quỷ đã bay mất dạng rồi!

    ~~~~~~

    Nơi bờ Tây, mọi ánh mắt cái nhìn của các chiến binh đều hướng lên bầu trời, đuổi theo từng nhịp đập cánh của quỷ rồi đổ dồn hết về hướng Đông, như thể mắt của họ đã bị quỷ bắt lấy, cho tới khi con quỷ cuối cùng khuất dạng sau những tòa nhà và tháp cao, trả lại cho họ bầu trời đầy sao trống vắng.

    Binh sĩ không dám hành động, bởi lũ quỷ thật ghê sợ và hung ác. Họ chờ đợi lệnh của chỉ huy Maxim.

    Không gian im lặng như tờ, hoặc là họ đang lờ đi âm thanh la hét nhiễu loạn của đám dân ở đằng xa. Họ chỉ muốn căng tai ra để nghe thấy một mệnh lệnh nào đó được thốt ra từ miệng của ngài. Không có một mệnh lệnh nào được ban ra. Lãnh binh chỉ đứng im đó, vẻ kiên cường nhưng đôi mắt không giấu được nỗi lo sợ và lưỡng lự. – ‘Không phải! Không phải như vậy!’

    “Thưa chỉ huy! Thường dân ...?” – Một binh sĩ sốt ruột thúc giục chỉ huy.

    Maxim lắc đầu, miệng như lẩm bẩm. – “Không phải! Không đúng như vậy! Chưa bao giờ!”

    Mọi ánh mắt ở đó đổ dồn về phía ngài, những khuôn mặt ngơ ngác không hiểu sự và cái bụng thì sốt ruột, hoang mang. Nhưng họ vẫn kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi và hy vọng, mong đợi một mệnh lệnh sáng suốt được ban ra, một mệnh lệnh quyết định chiến thắng toàn vẹn, đánh đuổi được quỷ dữ, bảo đảm được sự an toàn cho thường dân. Quan trọng nhất là mỗi người trong số binh sĩ bọn họ và thân nhân của họ phải sống sau cuộc chiến. Một suy nghĩ ích kỉ, nhưng nó là bản năng sinh tồn. Nhưng càng chờ đợi thì họ chỉ càng thấy thêm bồn chồn, hoang mang. Nỗi lo lắng càng lúc lại càng dâng tràn, sắp nhấn chìm đầu óc của họ. Đến lúc đó thì thể nào cũng có kẻ sẽ phải để bản năng dẫn dắt, hoặc theo linh tinh mách bảo.

    “ĐỊCH ĐANG TỚI!” – Một binh sĩ trên tháp cao phá tan không gian im lặng bất lực bằng tiếng la to cảnh báo và tay thì chỉ về hướng Tây.

    “Phải!” – Maxim lầm bầm một mình. – “Chúng chưa bao giờ là quân chủ lực cả! Chưa bao giờ!” – ‘Lũ bay chỉ là nghi binh. Nếu ta rời bỏ vị trí lúc này thì số người chết sẽ là nhiều nhất. Mọi sự trông cậy ở cậu Bronn.’

    Vì trước đó mải tập trung vào lũ quỷ bay nên binh lính không nhận rằng bóng tối đã bò tới dưới bờ thành. Những ụ vải tẩm dầu lúc nãy còn cháy sáng rực thì giờ đã bị dập tắt ngúm. Đôi mắt của binh lính không nhìn thấy gì nhưng đôi tai họ nghe rõ tiếng bước chân hành quân bước đều rầm rập, tiếng giáp sắt va chạm kêu lanh canh, tiếng hò đồng thanh khí thế vang lên mỗi lúc mỗi to. Âm thành to dần, to dần cho tới khi bằng đôi mắt của mình, binh sĩ nhìn thấy trong đêm hằng hà sa số cặp mắt xanh lục lập lòe trong đêm ánh lên sắc hoang dã ghê rợn.

    Chúng là quỷ.

    ‘Lũ ghê tởm khát máu thèm khát thịt người hơn bao giờ hết!’ – Ký ức về chúng lại tràn về trong đầu lãnh binh Maxim. Qua bao nhiêu lần giao chiến chém giết, cảm xúc của ngài không gì khác ngoài hơn sự căm thù tột độ, chỉ muốn phanh thây chúng ra làm trăm mảnh, rưới máu chúng lên thanh gươm của ngài.

    Lũ quỷ mặc giáp sắt đen thô, vũ khí mang trên tay cũng đen thô, da chúng đen như than. Trong bóng tối khó mà nhìn rõ mặt chúng, nhưng qua đôi mắt xanh hoang dã đó cũng có thể mường tượng được mặt mũi chúng xấu xí hung tợn cỡ nào. Chí ít là qua ký ức của Maxim.

    Quân đoàn quỷ hành quân có lề lối và kỉ luật. Chúng bước đều vững chắc, không có vẻ gì là hối hả. Những tên lính mới non trẻ chưa từng đụng độ một quân đoàn chủ lực của quỷ thì hẳn sẽ mường tượng chúng như là một đám giặc cỏ, hoang dã, mọi rợ, loạn xị.

    Maxim liền lệnh cho cung thủ tập hợp lại đội hình, đứng dọc theo bờ tường và tái chiếm lại các tháp canh. Bộ binh được lệnh cho đứng ngay sát cung thủ, nhanh chóng hành động phòng khi chúng có khí cụ công thành (siegecraft) như tháp thang hay thang giàn.

    Quỷ tiến tới gần bờ thành, cách chân bờ thành chừng hai chục sải rồi đứng lại. Trên bờ thành cung thủ đã giương tên lên, nhưng chưa dám manh động, họ còn phải chờ lệnh phát tiễn. Tuy nhiên địch đã sớm tung ra ngay đòn phủ đầu. ‘Tiên hạ thủ vi cường.’

    “MƯA ĐÊM!” – Maxim liền hô to cảnh báo cho binh sĩ.

    Với những trận giao tranh trong đêm tối, mũi lửa mồi được bắn đầu tiên để xạ thủ có thể định hình được hướng và tầm bay của mũi tên. Mũi tên lửa nặng hơn mũi tên thường nên tầm bay xa sẽ ngắn hơn. Cung thủ sẽ có cách căn chỉnh cự li của riêng họ. Nếu trúng địch, họ còn dễ dàng quan sát được địch. Sau đó họ sẽ trút xuống một trận “mưa đêm” lên đầu địch.

    Với quỷ, chúng không cần, và chưa bao giờ phải dùng tới mũi lửa. “Mưa đêm” của quỷ lợi hại hơn ở chỗ mũi tên được chúng sơn đen từ mũi cho tới cán. Mũi tên dường như đạt tới mức độ không thể phát hiện trong đêm tối. Ngoài ra quỷ chuộng nỏ hơn hẳn cung tên, bởi những ưu điểm như: độ chính xác cao, có thể lên tên sẵn, uy lực mạnh, không tốn nhiều sức lực...

    Một loạt “mưa đêm” bất ngờ được phát ra từ nỏ của quỷ. Không một cặp mắt nào có thể nhận ra mũi tên cho tới khi có những tiếng leng keng của mũi tên găm vào tường thành hoặc tiếng thốt đau đớn của binh sĩ vang lên. Chỉ có duy nhất trực giác sắc bén của lãnh binh Maxim là phát hiện ra, nhưng chỉ một tiếng la to cảnh báo là không đủ. Nhiều cung thủ đã bị bắn gục ngay trong loạt mưa đêm đầu tiên.

    “BẮN TỰ DO!” – Maxim ra lệnh cho cung thủ bắn trả.

    Nhưng ngay khi cung thủ vừa ló đầu ra là lại có thêm một loạt mưa đêm nữa ập tới. Loạt hai. Loạt ba. Loạt bốn. Rồi loạt năm ... Cung thủ khó nào mà dội tên bắn trả lại được, chỉ thưa thớt vài mũi tên đáp trả lại yếu đuối. Dường như lũ quỷ đã chuẩn bị tới hàng trăm cây nỏ, không ai ngờ được là chúng lại giàu có tới mức vậy.

    Đừng trong đội hình quỷ là ba hàng nỏ thủ. Một hàng bắn, một hàng nạp tên lên dây, và một hàng đứng nhắm sẵn chờ tới lượt bắn. Cứ thế chúng lần lượt thay phiên nhau dội tên liên tiếp, bắn phủ đầu tối mặt tối mũi đối phương ở trên cao. Trong khi tên vẫn liên tục được bắn ra, lính quỷ đang dàn hàng chợt nép ra hai bên, nhường lối cho một nhóm quỷ vác thang leo thành xông tới dựng lên.

    Thang làm bằng sắt, rộng một sải, dài chừng tám sải, khi dựng lên thành thì hợp với đất một góc sáu mươi độ, khá vững chãi và khó hất đổ. Để giữ cho thang thêm vững chắc, chúng ném lên thang những quả tạ sắt nhằm tặng sức nặng, khó mà hất đổ từ trên thành. Khắp cả trận đồ có hơn chục thang được dựng lên xếp gần nhau và được móc nối với nhau bằng xích sắt, như thế bọn quỷ sẽ dễ dàng hỗ trợ cho nhau. Tên quỷ tiên phong leo lên thang mang theo một khiên chắn lớn để chắn tên. Khi leo lên tới đỉnh rồi thì hắn sẽ lao bừa vào lòng địch hòng gây náo loạn, dọn đường cho những kẻ khác theo sau. Quân quỷ lần lượt từng tên nối tiếp nhau leo thang và nhảy lên thành chẳng gặp chút trở ngại gì đáng kể cả.

    Cung thủ dường như bất lực trước hàng loạt mũi mưa đêm ập tới không ngớt. Lực lượng cận chiến trở thành cốt cán phòng ngự trên tường thành, nơi lúc này đây đang nổ ra một cuộc hỗn chiến đâm chém. Maxim dẫn đầu các binh sĩ chống trả quyết liệt, ngài vung kiếm bổ xối xả vào bọn quỷ. Đường kiếm của ngài nhanh như cắt và chuẩn xác như xâu chỉ lỗ kim. Ngài cứ nhắm vào những điểm yếu trên giáp chúng mà ra đòn. Lần lượt từng tên quỷ giáp mặt ngài đều gầm lên đau đớn rồi gục xuống chỉ trong giây lát. Ý chí chiến đấu ngoan cường của ngài đã truyền sang hết thảy binh sĩ. Họ liền hò lên khí thế và lao lên tiếp chiến dũng mãnh.

    “Cung thủ mau lùi xuống dưới, đứng trên mái nhà hay bất cứ chỗ nào cao! Bắn bất kì tên nào ló đầu khỏi thang!” – Lãnh binh Maxim ra lệnh.

    Theo lệnh, cung thủ vội lui ra sau. Có kẻ đứng dàn hàng đứng dưới chân thành, hoặc nhắm bắn hỗ trợ cho đồng đội, hoặc bắn ngay tên nào dám tiến sâu hơn vào thành. Một số lớn khác chọn các vị trí cao như mái nhà. Từ đó họ nhắm bắn phía bờ tường nơi lũ quỷ dựng thang lên. Thấy tên quỷ nào vừa leo lên ló đầu ra là họ bắn.

    Ở nơi cổng thành, quân quỷ cũng cử ta một toán quân phá cổng. Chúng đẩy tới một xe đục cổng (battering ram) rồi hì hục, liên tục dội lên cổng thành những cú tông uy lực. Hai lớp cổng trượt song sắt (portcullis) và cổng gỗ sẽ chẳng trụ được lâu. Mỗi tiếng ầm vang lên là mỗi cú tông, là mỗi lần lớp cổng rung lên bần bật, nứt gãy, biến dạng. Nhưng chỉ huy Maxim sẽ tìm cách mua đủ thời gian, chờ viện quân tới. Ban đầu ngài sai lính chằng chống cửa bằng bao cát và thanh gỗ đặt xiên. Sau đó bảo họ đi kiếm bất kể thứ gì to và nặng tới lấp ngay sau cổng. Gạch, đá, gỗ, ... kể cả cái đe rèn sắt lẫn bao tải ngũ cốc cũng được trưng dụng. Xe đục cổng sẽ chẳng làm gì được lớp rào chắn tạp nham chất đầy cổng này. Lũ quỷ cũng chẳng khó khăn mấy mà dời cái mớ này sang một bên để dọn đường, nhưng cái mớ đó cũng chẳng hề nhẹ nhàng gì, đủ để cho binh sĩ có được thêm khối thời gian.

    Quân quỷ áp đảo về cả mặt quân số lẫn mức độ hung hãn hiếu chiến, nhưng các chiến binh người vẫn cầm chân được chúng. Chỉ huy Maxim phải luôn động não để tìm cách kiểm soát tình thế, cũng không ngớt động tay xả kiếm giết địch.

    Cuộc chiến vẫn đang ở thế giằng co căng thẳng. Tuy nhiên giằng co thì lại có nghĩa là tốt đẹp ở cái tình thế mà con người không hề mảy may có một cơ hội chiến thắng.

    Nhưng sự giằng co tốt đẹp này lại không kéo dài được mãi, nó kết thúc khi kẻ có sức mạnh phá vỡ cân bằng xuất hiện. Trên bầu trời, xuất hiện một bóng đen to lớn lao xuống và đâm thẳng vào người lãnh binh, hất tung ngài bay ra khỏi bờ thành rồi rơi ngã lăn vòng vòng trên nền đất.

    Dưới ánh đuốc lập lòe, hắn hiện hình là một con quỷ to lớn thân hình kì dị với răng nanh và móng vuốt sắc nhọn. Đôi cánh của hắn dang rộng như hai cánh buồm căng gió.

    Hắn tiếp tục nhảy bổ về phía lãnh binh, giương móng vuốt sắc nhọn ra liên tiếp đánh. Maxim liền vội nhặt lại vũ khí, rồi nâng khiên lên và vung kiếm ra chống đỡ quyết liệt, nhưng sức mạnh của hắn vượt xa những con quỷ mạnh nhất mà ngài từng giết. Vuốt của hắn sắc nhọn, khiến khiên của ngài hằn sâu những vết sẹo xấu xí. Móng của hắn cứng chắc, khiến kiếm của ngài mẻ to nhiều mảng. Một cú đánh mạnh của hắn làm khiên ngài bật bay ra xa và ngón tay ngài gãy răng rắc. Thêm một cú đánh nữa làm ngài văng mất kiếm bay cắm mạnh vào tường. Hắn đạp mạnh thẳng vào ngực ngài, làm ngài bay dội vào mảng tường sau lưng rồi nằm vật ra đất.

    Hắn tiến tới nắm cổ áo lôi cái thân hình to lớn của ngài lên, nhẹ nhàng như lôi một đứa trẻ mới biết đi. Miệng hắn tua tủa răng nhọn. – “Thật đáng thương hại! Thật yếu đuối! Thật nhục nhã! Quá sức phi lý! Sao lại là hắn? Sao nàng lại chọn hắn? Một kẻ yếu đuối và đáng thương hại như hắn! Nàng điên rồi! Nàng mất trí thật rồi! Nàng phải là của ta! Nàng sẽ là của ta!” – Vừa dứt lời con quỷ cắn phập hàng răng nhọn của hắn vào cổ lãnh binh, xé toạc cổ họng ra. Máu của ngài tuôn ra xối xả, chảy như thác.

    Hắn ngửa cổ lên trời, mặt hung tợn nhưng đầy thỏa mãn, gầm lên một tiếng ghê rợn vang trời.

    Chợt nhiên từ đâu một viên đá nhỏ bay tới trúng vào đầu con quỷ, làm cho hắn ngẩn người khỏi cơn say máu, đưa mắt tò mò nhìn xem kẻ nào đã dám phạm thượng. Và rồi hắn nhìn thấy Hadim. Và cũng trong cơn hấp hối Maxim nhìn thấy Hadim, nhưng ngài chẳng thể trăn trối được lời nào.

    Hắn ném xác Maxim sang một bên như ném một túi rác và tiến lại gần Hadim đang sợ hãi, run rẩy và nước mắt đầm đìa. Hắn bước từng bước chậm, mặt hắn nửa giận dữ nửa phấn khích. Tay hắn giương móng vuốt sắc nhọn ra, dự rằng muốn chậm rãi tận hưởng thú vui hành hạ, vờn mồi trước khi giết. Nhất là đối với một con mồi nhỏ bé, yếu đuối, sợ hãi và bị dồn vào chân tường.

    “Ta sẽ cắt con chuột nhắt này từ đâu trước nhỉ?” – Hắn tự hỏi mình, vẻ cao ngạo.

    Hadim khóc nấc, nhưng nó là một đứa trẻ gan dạ, nó không bỏ chạy. Nó cúi xuống nhặt đá và tiếp tục ném về phía con quỷ.

    “Ồ dễ thương lắm! Ta ghét con mồi nào ngoan ngoãn chịu chết.”

    Khi hắn vừa tới gần, định đưa tay tóm lấy Hadim thì đột nhiên Heh’ran xuất hiện phía sau cậu bé, giương gậy phép ra phát ra ánh sáng trắng chói lọi, làm con quỷ kinh sợ, phải giật lùi lại. Hắn dang rộng cánh, nhe nanh giương vuốt, gầm lên tức giận điên cuồng, như thể muốn lao lên ăn tươi nuốt sống lão già kia.

    Lão Heh’ran tiếp tục niệm chú và quát. – “Hãy cút đi hỡi quỷ dữ! Hãy cút về nơi tăm tối của mi, bởi nơi đây luôn có ánh sáng chiếu rọi! Hãy mau cút!” – Lão vừa dứt lời, gậy phép bắn ra một luồng sáng cực mạnh về phía con quỷ, khiến con quỷ không thể chịu nổi, gầm lên tức tối rồi vội vụt cánh bay đi.

    Lão dùng ánh sáng phép xua đuổi bất kì tên quỷ nào dám xáp lại gần rồi vội nắm lấy tay Hadim vội kéo đi.

    ~~~~~~

    Chỉ huy Maxim của những người lính đã chết. Họ mất đi nguồn sức mạnh ý chí, tinh thần lẫn sự dẫn dắt khôn ngoan, đúng đắn. Chẳng bao lâu sau đó thì bờ Tây thất thủ, cổng thành bị phá toan. Nhiều người lính sợ hãi thì vứt bỏ hết vũ khí bỏ chạy hòng giữ mạng. Những ai dũng cảm quyết tử để giữ vững vị trí đều lần lượt ngã xuống. Những ai còn sống cầm gươm trên tay thì dường như chẳng còn lối thoát, sau lưng là bức tường chắn cao và trước mặt là muôn trùng địch với cặp mắt xanh hoang dã ghê rợn. Tuyệt vọng. Khi tuyệt vọng, ta cầu nguyện. Họ cầu nguyện các đấng thành thần trên cõi trời cao. Họ ngước nhìn bầu trời, ngắm nhìn những vì sao lấp lánh và thầm mong các vị thần có thể nghe thấy những lời khẩn cầu thống khổ.

    Người lính dũng cảm đưa đôi mắt trần nhìn ngắm nơi những vì sao kia, tưởng tượng rằng phép màu kỳ diệu như đang xảy ra trước mắt. Từ trên trời cao trút xuống một cơn mưa sao, hàng trăm hàng ngàn ngôi sao rơi xuống, càng rơi càng sáng tỏ. Và khi giọt mưa sao kia chạm xuống mặt đất, hình hài thần thánh sẽ hiện ra. Ngài sẽ vận giáp ánh sáng, cầm gươm ánh sáng, dang đôi cánh ánh sáng và luồng ánh sáng thần thánh quyền uy của ngài sẽ tỏa khắp cõi trần thế, xua đuổi và dẹp tan mọi thế lực hắc ám hung tàn.

    Đôi mắt tuyệt vọng của người lính ngập tràn thứ ánh sáng tưởng tượng đẹp đẽ và rực rỡ đó, cho tới khi mọi thứ trở nên tối sầm lại bởi một cú đánh chí mạng trực diện vào đầu anh ta.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi chosanbo, ngày 15-10-2016 lúc 15:49.

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,kira,samki1998,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    69
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Năm của loài người

    Chương 1: Khởi đầu của xung đột bị ngủ quên

    Đoạn 3

    Eleana vẫn còn nhớ mãi lời kể của lão Heh’ran. ‘... cơn mưa ánh sáng đang trút xuống.’ Cô bé cứ ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm tối có muôn vàn ngôi sao lấp lánh, ngóng chờ cái khoảnh khắc bầu trời trút xuống trận mưa ánh sáng diệu kỳ như câu chuyện thần tiên của lão già.

    Eleana năm nay mười hai tuổi. Bố em là một người lính, mẹ em là thợ may vá. Đêm ấy, bố em ở lại bờ Tây để quyết thủ. Em theo mẹ chạy về bờ Đông và cuối cùng bị vây kín giữa một biển người la khóc sợ hãi và hoảng loạn.

    ~~~~~~

    Cổng Đông đã mở, người người chen lấn nhau giành quyền được chạy ra trước. Nhưng ở trong hay ở ngoài thì có khác gì nhau khi mà cái chết đến từ phía trên. Mà ở bên trong có khi lại an toàn hơn, họ có thể tạm thời nấp trong mấy căn nhà.

    Lũ quỷ bay từ phía Tây bay tới. Chúng lượn lờ vài vòng để quan sát kĩ, xác định được vị trí của số lượng ít ỏi binh sĩ ở đây và lao vào tấn công, loại bỏ họ trước. Rồi sau đó, chúng thưởng thức bữa tiệc dường như được dọn ra là để thiết đãi chúng. Từ trên cao chúng lao xuống vồ lấy một con mồi ngẫu nhiên rồi xé xác kẻ đó ngay trên không trung. Máu thịt của nạn nhân xấu số rơi vương vãi lên người đám dân sợ sệt phía dưới, châm ngòi cho một cuộc tháo chạy hỗn loạn.

    Đám đông kinh hãi la hét, bỏ chạy tán loạn khắp nơi khắp phía, giẫm đạp lên nhau giành lối chạy. Bronn và toán lính của mình liền vấp phải một làn sóng người chạy loạn từ phía ngược lại. Nếu có nói về trở ngại, thì cái đám dân chạy loạn này trở thành trở ngại lớn nhất đối với bọn Bronn. Phần lớn thời gian là phải nhường đường cho đám dân đang hoảng sợ nên toán lính chẳng tiến nhanh được. Nghĩ tới vợ con mình, bụng Bronn như đang có lửa. Anh ta vừa đi chầm chậm vừa quan sát, vừa gọi tên họ, nhưng chẳng hề có một phản hồi nào.

    Khi tiếp cận được bờ Đông, nhóm Bronn được lũ quỷ chào đòn bằng hàng loạt cú vồ đổ xuống từ trên cao. Họ không hề tỏ ra sợ hãi, liền rút gươm giương tên ra nghênh chiến, cố gắng giết được con nào hay con đây. Đã có cả trăm người dân bị lũ quỷ giết hại. Nhưng Bronn chẳng thể trách cứ bất kỳ một người lính nào ở đây, bởi họ cũng phải chống đỡ chật vật lắm mới giữ được chính mạng của mình.

    Một lát sau, từ phía Tây đám dân chạy loạn lúc nãy ùa chạy ngược trở lại. Ngay lúc ấy, Bronn đã biết bờ Tây đã thất thủ. Dường như mọi hy vọng đã tiêu tan thành cát bụi. Lũ quỹ bay đã chặn đứng bờ Đông và quỷ bộ binh thì đang tràn tiến đến từ bờ Tây, tạo thành một thế gọng kìm lý tưởng cho một trận thảm sát.

    ~~~~~~

    ‘Bởi đúng ngay thời khắc tuyệt vọng, tăm tối nhất thì sẽ luôn xuất hiện tia sáng chói lọi nhất rọi đến, thắp sáng dẫn đường cho những ai không ngừng hy vọng và chiến đấu tới cùng.’ – Lão Heh’ran đã kể thế đấy, nên Eleana vẫn cứ ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. Các bóng đen hung ác vẫn cứ lượn qua suốt, che mất ánh sao của em.

    Em ôm chặt lấy mẹ, vì em sợ các bóng đen đó. Mà ai ai cũng sợ cả, họ gào thét đến ồn ào chói tai. Họ xô đẩy, giẫm đạp lên nhau mà chạy trong kinh sợ. Em cũng sợ lắm, nhưng em không có la hét như họ, vì em đã có mẹ. Em cũng chẳng biết phải chạy đi đâu cả, mẹ đi đâu thì em theo đó.

    Nhưng em không biết là mẹ em cũng đang sợ lắm, hoang mang lắm, nhưng chẳng biết làm gì, chỉ biết nhớn nhác nhìn quanh. Nếu chạy theo đám đông thì mẹ sợ em bị đám đông chèn ép giẫm đạp, nhưng đứng im ở đây thì chẳng phải điều đúng đắn.

    Em thấy đứng gần đó có một bà lão mặt mũi nhăn nheo. Bà đứng đó run rẩy, nhắm mắt mếu máo, chắp tay cầu nguyện, miệng lẩm bẩm đọc lời khấn cầu mà bé nghe chẳng hiểu câu chữ. Bé thấy bà nom chẳng khác gì một đứa trẻ con sợ hãi trước đòn đau.

    “Xin các đấng thành thần thương xót linh hồn con. Xin hãy dẫn dắt con đi qua địa ngục tăm tối. Xin hãy cho con thấy ánh sáng phép màu trong cơn tuyệt vọng khốn cùng. Con sẽ không bỏ chạy trong nỗi sợ hèn nhát vì con biết thần đang thử thách lòng dũng cảm của con. Chỉ những ai có niềm tin bất diệt vào sức mạnh tối thượng và lòng từ bi bao la của thần thì linh hồn kẻ đó mới xứng đáng được quỳ gối trước quyền uy của thần. Con xin nguyện được dâng hiến số phận con cho thần, để thần tùy tâm định đoạt. Sahzi!” – Bà lão ngửa mặt lên trời, dang tay ra như muốn đón lấy cả một vũ trụ ân hiển thần thánh vào lòng. Thế rồi bà bị một con quỷ sà xuống cắp lấy đầu bay lên trời. Nó ném bà quay mòng mòng trên không trung chuyền sang con khác. Rồi ba bốn con chụm lại xâu xé bà ra từng mảnh. Nhưng cuối cùng chúng đều phải nhả ra hết vì chê người bà xương và thịt bà dai quá.

    Đó chỉ là một trong những cảnh tượng đáng sợ đang xảy ra quanh Eleana. Khắp xung quanh em người ta liên tiếp bị quỷ bắt lấy, rồi xé xác. Nhưng em vẫn cứ ngắm nhìn các vì sao không thôi. Chợt nhiên em thấy có một ngôi sao kỳ lạ. Nó thỉnh thoảng lại thay đổi độ sáng, lúc to lúc nhỏ, rồi chớp chớp. Rồi hình như là nó đang di chuyển hay là đầu em đang lắc lư, em cũng không rõ. Rồi em thấy cũng có nhiều ngôi sao như thế nữa gần đó. Những ngôi sao đó cuối cùng đồng loạt sáng dần lên, sáng dần lên, em thì lại tin rằng chúng đang thực sự rơi xuống.

    Em mừng rỡ, định quay sang nói với mẹ phát hiện của mình thì em bị mẹ xô ra. Một con quỷ đã sà xuống và bắt lấy mẹ. Trên không trung, con quỷ ghê tởm nhe hàm răng sắc nhọn cắn đứt lìa đầu mẹ, nhả cái đầu rơi xuống đất lăn lóc cóc rồi dừng ngay trước mặt em.

    Em sợ hãi khóc thét lên, cứ gọi ‘mẹ ơi mẹ ơi’. Nỗi sợ dồn nén trong lòng em dường đã tràn ngập qua cổ, tuôn trào ra ngoài theo từng tiếng khóc nấc. Em cứ đứng đó òa khóc nức nở, ngơ ngác nhìn quanh, tìm kiếm một ai đó có thể cứu mẹ em, nhưng người người đang trốn chạy thần chết thì có ai thèm để ý. Em nhìn lên bầu trời, em tìm kiếm những ngôi sao sáng như thánh thần đó, nhưng chúng đã biến mất khỏi đôi mắt to tròn trong sáng của em. Em đưa mắt nhìn quanh khắp khoảng trời cao có muôn vàn vì sao nhỏ, nhưng chẳng thấy chúng đâu nữa. Chúng đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, em thấy một bóng đen hung ác đang tiến về phía em.

    Từ trong đám đông hỗn loạn, một cậu nhóc chạy tới ôm chặt lấy Eleana, kéo con bé ngồi xuống. Thằng bé mắt nhắm nghiền, nghiến răng thật chặt, người thì run rẩy, nhưng vẫn muốn làm điều anh hùng, nó quay lưng nó về phía cái bóng đen hung ác đó.

    Eleana khóc ré lên, mắt nhắm nghiền lại. Em nhắm mắt để không phải thấy cái bóng đen ghê tởm đó nữa, tưởng tượng rằng nó sẽ biến mất và chưa từng bao giờ tồn tại trên cõi đời này. Em ước rằng khi mình hé mắt ra thì sẽ lại được nhìn thấy vì sao sáng to đó, như trong câu chuyện kể của lão già.

    Hai đứa nhỏ ngay sau đó nghe một tiếng coang rõ to, sắc như tiếng đánh chiêng vậy, liền giật mình mở mắt ra xem có chuyện gì vừa mới xảy ra.

    ~~~~~~

    Bronn đưa con mắt nhớn nhác tìm vợ con thì chợt nhìn thấy một bé gái nhỏ bé, lẻ loi bơ vơ giữa một đám đông hoảng loạn. Và trên cao theo hướng nhìn của nó là một con quỷ đang sà xuống. Vì con mồi nhỏ bé nên con quỷ phải sà thấp xuống, tạt ngang mới hòng tóm được. Tuy là mất công sức, nhưng con quỷ muốn nếm thử cái vị thịt mềm non nớt của trẻ con.

    Bronn không thể chần chừ giương mắt đứng nhìn được, bởi con bé biết đâu lại là Lisa bé bỏng của anh ấy. Thế rồi anh ta liền lao tới thật nhanh, giương khiên tròn lên và tông thật mạnh vào sườn con quỷ trước khi móng vuốt đỏ máu của nó kịp chạm vào hai đứa nhỏ.

    Cú tông thật mạnh khiến cả Bronn lẫn con quỷ phải lăn vòng vòng ra đất. Bronn mặt nhăn nhó gượng đứng dậy, thốt lên đau đớn, hình như cánh tay trái của anh đã gãy. Khiên tròn trên tay cũng móp méo biến dạng. Khi thấy con quỷ xấu xí ghê tởm lồm cồm bò dậy, toan bỏ chạy thì Bronn liên rút kiếm ra lao lên đâm chém nhiều nhát kết liễu nó.

    Bronn tiến lại gần hai đứa nhỏ để nhìn cho kĩ khuôn mặt chúng nó. Anh không biết tên chúng nó, anh chỉ biết những gương mặt này là bạn của Hadim. Lòng anh hụt hẫng vì con bé không phải là Lisa của anh, nhưng anh biết rằng mình đã làm điều đúng đắn với lương tri và trách nhiệm. Anh tự động viên mình rằng vợ con mình họ vẫn còn sống và đang trốn tránh ở đâu đó. Nếu họ có gặp hiểm nguy thì sẽ có một người lính nào đó dũng cảm xả thân bảo vệ lấy họ như anh đã làm.

    ‘Cầu cho Tagia che chở và Vudai lờ họ đi!’

    Bronn chợt nhớ ra rằng mình vẫn còn đang ở giữa một cuộc chiến đẫm máu tàn bạo. Anh cố giương khiên lên nhưng không thể được. Cái khiên sắt dường như trở thành một gánh nặng hơn là lá chắn bảo vệ. Cả chân và lưng anh cũng đau nhức nhối sau cú va chạm mạnh vừa rồi. Thứ anh có lúc này đây là cái mặt nhăn nhó gắng gượng, một thanh gươm sắc, hai đứa trẻ cần phải bảo vệ.

    Và ba con quỷ đang lao tới. Chúng bay thành vòng trên trời, toan tấn công từ nhiều hướng khác nhau hòng làm con mồi không biết đường nào mà chống đỡ.

    ‘Thế là hết! Anh yêu em Adelaide. Yêu con nhiều Lisa.’ – Bronn dường như muốn nhắm mắt buông xuôi đầu hàng.

    Thằng bé thì run rẩy, nắm chặt lấy tay Eleana và òa khóc. Riêng con bé thì vẫn ngước nhìn bầu trời. Đôi mắt cô bé thổn thức cầu nguyện, vẫn muốn tìm kiếm ngôi sáng sáng diệu kỳ đó.

    Và bé nhìn thấy một ngôi sao như thế. Nó rất thật, hiện hữu, sáng rõ và đang sáng dần lên. Như rằng nó đang rơi thẳng vào đôi mắt long lanh của bé.

    Ngôi sao đáp xuống giữa lưng chừng trời, rồi nổ một tiếng bụp nhỏ, phát ra một luồng sáng chói lòa ra khắp không gian, nhấn chìm cả bờ Đông trong một biển ánh sáng trắng. Eleana cảm nhận được sự ấm áp bình yên trên làn da mình. Đôi mắt long lanh của bé không hề thấy chói lóa chút nào. Trước mắt em như là một bức tường màu trắng khổng lồ như che lấp cả thế giới. Khắp nơi xung quanh như đang được phủ một lớp nước vôi trắng tinh. Thời gian như đang đứng im tại chỗ, chỉ có đôi mắt của em là chuyển động quan sát được khắp.

    Em tự hỏi, liệu đây có phải ánh sáng thần thánh của thần, đấng vĩ đại đến từ nước trời cao.

    ~~~~~~

    Chừng ít giây sau, thế giới trắng đó vụt tắt, để lại những con người nhỏ bé sững sờ trước phép màu thần thánh kỳ lạ. Lũ quỷ bay thì như điên loạn, thét lên những âm thanh chói tai ghê rợn. Chúng bay tán loạn khắp hướng, đâm sầm vào các vách tường, nhà cao, tháp cao, rồi rơi xuống đất lăn lộn giãy nãy như đang hứng chịu sự thống khổ, nỗi đau đớn tột độ.

    Trong giây lát, bầu trời sạch bóng đôi cánh của quỷ.

    Không gian tĩnh lặng như chưa từng có một cuộc tấn công xảy ra. Người ta đưa mắt dáo dác nhìn nhau, như muốn hỏi xem liệu có một ai đó có thể giải thích được hiện tượng kì lạ vừa mới xảy ra đó. Chẳng ai động bước, chẳng ai nói gì. Chỉ một sự im lặng. Nhưng chỉ ít lâu sau đó vang lên những tiếng la hét thất thanh của đám dân chạy loạn từ hướng Tây trở lại, khơi dậy lại một cuộc hỗn loạn rối bời. Đuổi theo ngay sau đám dân là bộ binh quỷ. Từ bờ Tây chúng đã tràn tới, đông đảo và hung hãn. Số binh lính còn lại ở bờ Đông chỉ chừng chưa tới trăm, quá ít ỏi để có thể cầm cự được cho tới khi toàn bộ thường dân đã thoát hết ra ngoài qua cổng Đông.

    Sau khi tỉnh người trước luồng ánh sáng trắng, Bronn vẫn không hiểu được thứ ánh sáng đó là cái gì, đoán chừng là thần linh đã hiển linh. Anh ta biết rằng quân chủ lực của địch đang tiến tới rất gần, và tin rằng thần linh vẫn sẽ còn phù hộ cho anh và tất cả con dân của thần. Nghĩ vậy, Bronn liền lệnh cho binh sĩ tập hợp đội hình lại, chuẩn bị nghênh đón lũ quỷ từ bờ Tây, lúc này anh trở thành chỉ huy tối cao của mặt trận.

    Binh sĩ dàn quân thành các lối dọc, tránh lối cho dân thường chạy qua. Cung thủ vẫn đứng trên bờ thành, chỉ có khác là phải quay mặt về phía trong thành mà bắn tên. Dù bị thương tật nhưng Bronn vẫn lên đứng trước đội hình, bởi nếu không làm vậy, anh e rằng binh sĩ sẽ chẳng còn sĩ khí đâu mà đánh.

    Khi người dân đã qua hết, binh sĩ liền dàn trận ngang, tạo thành một rào cản bằng khiên và kiếm. Từ trong các con hẻm tối tăm, lũ quỷ ùa ra như một thứ bệnh dịch đen chết chóc và hung hãn lao tới tông thẳng vào hàng rào khiên. Hai bên xáp chiến đâm chém loạn xạ. Sức mạnh số đông của chúng áp đảo, dần đẩy lùi đội hình binh sĩ. Thậm chí một vài người bị hất tung ra khỏi vị trí, rồi dần dần đội hình phòng thủ của họ bị cày nát. Cung thủ từ trên cao không dám bắn vào đám quỷ đang xáp gần, sợ rằng sẽ bắn trúng đồng đội. Họ cứ nhắm bắn bừa vào trong các con hẻm tối, tin chắc rằng sẽ trúng vì chúng sẽ còn ùa ra nữa.

    Lần lượt từng người lính bị hạ gục, lúc đó Bronn thấy chỉ còn mình anh đứng lẻ loi giữa vòng vây địch. Một con quỷ lao tới tông thẳng vào người Bronn bay ngã ngửa ra sau, nằm sõng soài trên nền đất. Dường như đó là cú đánh quyết định, Bronn chẳng còn chút ý chí lẫn sức lực nào để mà đứng dậy chiến đấu nữa.

    Tên quỷ tiến tới gần chỗ Bronn, giơ vũ khí lên để ra đòn kết liễu. Nhưng Bronn vẫn nằm im đó. Anh ta lờ đi cái khuôn mặt xấu xí và ghê tởm của con quỷ, mắt chỉ nhìn lên trời, mong chờ đón một luồng sáng nữa xuất hiện, từ một ngôi sao nào đó trên kia. – ‘Hễ ta còn niềm tin và cầu nguyện cho tới giây phút cuối cùng, thần sẽ hiển linh và cứu độ. Sahzi!’ – Thế là Bronn nhìn thấy một ngôi sao sáng bay vào trong tầm mắt, chỉ có điều là nó bay ngang qua trên không trung chứ không phải rơi thẳng xuống từ tít trên trời cao. Ngôi sao đó phát nổ một tiếng bụp nhỏ và một luồng sáng trắng mãnh liệt nữa chiếu sáng khắp không gian. Sau đó thế giới trong mắt Bronn tối sầm lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi chosanbo, ngày 15-10-2016 lúc 16:00.

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,kira,samki1998,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    69
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Năm của loài người

    Chương 1: Khởi đầu của xung đột bị ngủ quên

    Đoạn 4

    Luồng sáng trắng một lần nữa lan tỏa một sức mạnh khổng lồ, soi sáng khắp thành, xua tan bóng tối ở khắp ngóc ngách hẻm hầm, khiến cho lũ quỷ phải khiếp sợ, gào lên kinh hãi và bỏ chạy thục mạng. Luồng sáng này vừa dứt thì có thêm nhiều ngôi sao nữa bay tới và phát nổ ra nhiều luồng sáng mãnh liệt hơn. Binh lính trong thành ai nấy cũng đều đứng nhìn sững sờ, ai cũng nghĩ rằng những ngôi sao đó là phép màu kỳ diệu của thần linh, cho tới khi có một cung thủ la lên. – “Viện quân Tarbas đến!”

    Quân Tarbas mang theo những loại vũ khí đặc biệt, đó là những quả pháo sáng được gắn trên mũi tên. Họ châm lửa đốt sợi dây hỏa của quả pháo rồi bắn thẳng mũi tên lên trời về phía trước. Khi dính lửa, thuốc pháo không nổ ngay, mà còn phải trải qua một thời gian “ngậm lửa”. Quả pháo lúc này sẽ trông như một con đom đóm khổng lồ cho tới khi chính thức phát nổ, phát ra một luồng sáng cực mạnh ra không gian rộng lớn xung quanh, và tự duy trì chiếu sáng trong một khoảng thời gian ngắn.

    Kỵ binh Tarbas từ hướng Bắc tách ra làm hai nhóm. Nhóm nhỏ vòng ra cửa Đông để tiếp đón và bảo vệ thường dân. Nhóm lớn vòng ra hướng Tây, nhằm chặn đứng đường rút lui của quỷ. Trong số bọn họ có những kẻ dày dặn kinh nghiệm chiến đấu với quỷ, có những kẻ chẳng có gì khác ngoài sự huấn luyện quân trường, nhưng bọn họ đều ghi nhớ trong đầu một điều: đã là quỷ thì không có nhân tính. Từ “quỷ” ban đầu vốn được họ dùng để gọi những kẻ tàn bạo, độc ác; những kẻ đối xử với con người như là đối xử với súc vật, đồ vật, thậm tệ như rác rưởi; những kẻ không hề có sự cảm thông, thương cảm, hay chí ít là sự thương hại nhỏ mọn trước sự thống khổ của đồng loại.

    ‘Quỷ, chúng không xứng đáng được ân hưởng lòng nhân từ của chúng ta.’

    Ở ngoài bờ Tây vẫn còn một đội quân quỷ đông đúc đang chờ xếp hàng để tiến vào trong thành, tuy nhiên khi thấy có những luồng sáng trắng chói lòa cay nghiệt đang tiến về phía chúng thì chúng liền quay người toan tháo lui, bỏ chạy vào trong bóng tối. Các kỵ binh liền dũng cảm phi tới, bắn pháo sáng ra chặn đường chúng, đồng thời làm cho chúng lóa mắt phòng khi chúng có ý định dàn trận lao lên tiếp chiến. Họ thúc cho ngựa xông tới, lao thẳng vào càn quét đoàn quân quỷ, tông mạnh vào người chúng, hất chúng bay lên rồi nghiền nát chúng dưới móng ngựa sắt lạnh. Họ phóng ra những mũi lao uy lực không chỉ trúng một mà còn xâu cả nhiều tên. Họ vung chém những đường kiếm mạnh mẽ làm chúng đứt cổ lìa đầu. Họ bắn ra những mũi tên chính xác xuyên qua mắt tên nào dám giương nỏ về phía họ. Càn một trận đã đánh tan tác đội hình. Tiếng hét kinh hoàng ghê rợn của chúng quỷ vang lên, xa tới tận tai con người ở bờ Đông Denfort.

    Đám quỷ từ trong thành tháo chạy ra cũng chịu chung số phận với đồng bọn đang bị càn giết. Chúng không thể chạy trở ngược lại vào trong thành được, bởi nhóm kỵ binh phía Đông đã đuổi tới ngay sát sau lưng chúng.

    Cả hai nhóm quân Tarbas hợp lại, tạo thành một thế gọng kìm lý tưởng cho một trận thảm sát, tắm máu.

    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    Sáng hôm sau là một buổi sáng khác thường, một buổi sáng tan hoang điêu tàn. Không có tiếng chim hót trong trẻo, mà thay vào đó là tiếng quạ kêu quan quác. Không có tiếng nói cười rộn ràng chào mừng ngày mới, mà thay vào đó là tiếng khóc than ai oán, thê lương. Không có cảnh người nông dân vui vẻ vác cày ra ruộng, thay vào đó là cảnh người ta đau khổ vác xẻng đào hố chôn cho người thân yêu đã chết. Chỉ có bầu trời là vẫn trong xanh và nắng thì vẫn rực rỡ, nhưng chẳng thể nào phá vỡ được cái bầu không khí tang thương, u ám đang bao trùm Denfort.

    Bronn thức dậy thấy mình nằm trong một cái lán dựng tạm bợ, tay chân được băng bó sơ sài. Hàng chục người khác nằm la liệt xung quanh, cả binh lính lẫn thường dân. Bên cạnh anh là người vợ yêu quí của mình. Họ bật khóc, trao nhau cái ôm hôn hạnh phúc và những lời trấn an, thăm hỏi quan tâm.

    Đằng xa kia là Lisa, cô bé đang ngồi túm tụm với một nhóm các đứa trẻ khác, trong đó có Hadim. Vậy là cả gia đình họ đều được đoàn tụ. Trừ một người.

    Bronn tiến tới gần chỗ bọn trẻ, gọi tên chúng, rồi ôm chúng vào lòng. Gương mặt Hadim lấm lem bẩn thỉu, mắt sưng húp. Bronn liền hỏi. – “Cháu đã ở đâu? Cháu có làm sao không?”

    “Lúc đó cháu ở với bọn Eleana và Vigor. Chúng nó cũng bị lạc.... Cụ Heh’ran đã cứu cháu.”

    “Cháu có biết cháu đã làm bọn ta lo lắng lắm không? Cha cháu ...”

    Bronn vừa nhắc tới Maxim thì Hadim nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc nấc thành tiếng. Bronn vỗ về nó. – “Thôi được rồi! Cháu vẫn an toàn thì là tốt rồi! Adelaide, em trông chừng nó giúp anh một chút.”

    Già Heh’ran cũng đứng gần đó. Bronn kính cẩn cúi chào để thể hiện lòng biết ơn. – “Đại học sĩ! Tôi không biết phải làm sao để thể hiện lòng biết ơn của mình trước những gì ngài đã làm cho Hadim.”

    “Ta đã không thể giúp được ngài lãnh binh.” – Đôi mắt ông vẻ thương tiếc – “Ta đã không giúp được gì cho ngài ấy, ta vô cùng hổ thẹn. Xin mọi người hãy thứ lỗi cho ta!”

    “Xin đừng nghĩ như vậy, tôi và Hadim vô cùng biết ơn ngài.”

    Heh’ran cúi đầu đáp lễ. – “Hãy chăm lo cho gia đình của anh! Ta không thể giúp gì được nữa. Ta đang thấy có rất nhiều sự việc kì lạ cần phải làm sáng tỏ.”

    “Nếu tôi có thể giúp được gì cho ngài thì xin hãy cứ nói.” – Bronn vẻ thắc mắc.

    Lão cúi đầu cảm tạ. – “Cám ơn ngài sĩ quan đã có nhã ý! Nhưng ta đành phải từ chối. Thực sự là ngài sẽ không giúp được gì đâu.” – Nói rồi lão cúi đầu từ biệt, rồi quay lưng bỏ đi.

    Bronn đứng nhìn theo lão, bặm môi, trong lòng đầy hoài nghi khúc mắc về đủ chuyện vừa xảy ra. – ‘Nếu không phải lão thì còn ai nơi đây đủ thông thái để có thể giải đáp giùm ta?’ – Nghĩ thế, Bronn chợt cất tiếng gọi lão. – “Học giả! Xin hãy khoan một chút!”

    Heh’ran quay lại, thấy Bronn đang khó khăn bước cà nhắc từng bước lại gần lão. – “Còn điều gì lão chưa làm hài lòng ngài chăng?”

    “Phải!” – Bronn đáp, ánh mắt nghiêm nghị. – “Tại sao lão lại đến đây? Ta không tin đây chỉ là một chuyến viếng thăm ngẫu nhiên của lão!”

    Heh’ran nghiêng đầu, nhướng mày rồi gật gật, vẻ bị ấn tượng. – ‘Ánh mắt này sẽ chẳng để ta rời khỏi đây một cách dễ dàng đây!’ – Thế rồi lão ra hiệu cho Bronn đi theo lão. – “Hãy đi cùng ta! Ta sẽ kể cho anh biết đôi điều.” – Rồi lão vừa rảo bước đi vừa nói, sắc mặt lão nom nghiêm trọng. – “Chuyện xảy ra đêm qua đã được tiên đoán từ một tháng trước.”

    Bronn trợn mắt ngạc nhiên. – “Lão vừa nói gì thế?”

    “Chả trách ngài. Đến ta cũng chẳng tin được.” – Lão nhìn Bronn vẻ cảm thông, nhưng sau đó lão liền vỗ tay lên trán, như tự trách mình vừa nghĩ điều gì đó hồ đồ. – “Ta nghĩ sai mất rồi. Ngài ngạc nhiên là vì ngài không nghĩ trên đời này lại có kẻ đoán trước được vận mệnh. Ta thì biết cái người có tài đoán mệnh, ta ngạc nhiên chỉ là vì lời tiên tri đó rất khó tin! Đừng hỏi kẻ đó là ai, vì ta sẽ không nói đâu!”

    “Thế lời tiên tri đó nói gì?” – Bronn nôn nóng, vẻ tò mò.

    “Nó giống như là một bài thơ ẩn dụ. Nhưng ta sẽ không kể dài dòng làm gì. Đại ý nó là như sau, vế thứ nhất: một thành trì nhỏ bé nghèo nàn ở phía Nam sẽ bị đánh.”

    “Chính là Denfort?”

    “Bởi một quân đoàn hùng mạnh.”

    “Trong chục năm qua tôi chưa từng nghe có một trận đánh lớn nào xảy ra trên khắp miền Tây cả. Tại sao lại là Denfort cơ chứ?”

    “Ta cũng chẳng thể giải đáp được giúp ngài. Như ta đã nói lúc nãy, ta vẫn còn chưa thể sáng tỏ được nhiều khúc mắc, và ta đang trên đường tìm lời giải đáp. Và vế thứ ba là: một chúa tể tham chiến.”

    “Chúa tể à? Tôi có gặp hắn không? Hắn trông như thế nào?” – Bronn ngạc nhiên ra mặt, rồi chợt nhận ra điều gì đó kì lạ. – “Khoan! Một chúa tể? Vậy chúng có bao nhiêu chúa tể tất cả?”

    “Hắn chính là kẻ đã giết chết lãnh binh Maxim. Hắn toan giết Hadim, nhưng ta đã kịp thời xuất hiện ngăn cản và đuổi hắn đi. Ta rất tiếc về mất mát của các bạn.” – Lão phớt lờ câu hỏi.

    Bronn cúi đầu vẻ biết ơn, nhưng vẻ mặt thì ngạc nhiên. – “Thật không thể tin được là ngài lại siêu phàm tới mức ấy! Làm sao mà ngài có thể xua đuổi được hắn cơ chứ?”

    Lão đáp ậm ừ. – “Ừ thì, chẳng cần gì phải ghê gớm lắm đâu. Chỉ cần ta biết được điểm yếu của hắn là xong thôi.”

    “Thế điểm yếu của hắn là gì?”

    “Điểm yếu của hắn là gì à? Thì là ... thì là ...” – Bụng lão thấy khó chịu trước những câu hỏi tới tấp như tra xét của Bronn, nhưng tay lão vẫn vờ vỗ lên trán vẻ như cố nhớ ra một cái gì đó, giống như một ông lão đãng trí vậy, thực tình ra là đang cố bịa ra một cái gì đó hợp lý. Thế rồi lão reo lên. – “Thì là! Hắn sợ mùi của cây thì là!”

    Bronn nhăn mặt. – “Nghe sao mà kì quái!”

    “Một người bạn thông thái đã kể với ta như thế. Ban đầu ta cũng như anh, chẳng tin đâu. Nhưng lúc cấp bách ta chẳng còn cách nào khác, bèn ném vào mặt con quỷ một mớ thì là to đùng. Ai ngờ lại hữu dụng. Hắn sợ quá liền bay đi mất.” – Lão cau mày nghiêm mặt, dư dứ nắm đấm ra phía trước, vẻ hùng hổ.

    Bronn vẻ gật gù. – “Thì ra là vậy! Vậy còn vế thứ tư?”

    “Vế cuối cùng: các vì sao sẽ im lặng.” – Lão làm điệu bộ chỉ chỉ ngón trỏ lên trời.

    “Cái này thì tôi không rõ.” – Bronn nom ngô nghê. – “Tôi không nhớ rõ lắm về chuyện tối qua, nhưng chí ít là tôi chắc chắn rằng tôi đã thấy một luồng ánh sáng. Sáng tỏa cực mạnh luôn! Như vậy là sao?”

    “Đó là tác phẩm đầu tay của Nimbus.” – Heh’ran thất vọng liếc mắt nhìn Bronn. – “Đây cũng là trận đầu tiên thuốc pháo hoa được đem ra thử nghiệm. May mà nó thành công, chứ không thì anh chẳng còn đứng đây mà nói chuyện với ta. Hãy hỏi đám lính viện quân để rõ thêm về nó, họ sẽ chẳng ngần ngại khoe một thứ gì đó hay ho và thật oách đâu.”

    “Vậy là do họ cả.” – Bronn vẻ gật gù, hơi thất vọng. – “Không ngờ là họ phi nhanh thật. Nếu không lúc đó tôi chết chắc.”

    “Họ không phi nhanh.” – Heh’ran lắc đầu ngán ngẫm, thở dài. – “Họ phi sớm! Đừng ngạc nhiên nhìn ta như vậy! Biết trước sự việc cả một tháng để làm gì cơ chứ? Ta đã cảnh báo trước cho lãnh binh rồi. Nhưng ngài ấy dễ gì chịu tin. Buộc ta phải báo lại cho Nimbus biết đường mà gửi quân.”

    “Ngài quen biết thượng quan Nimbus sao? Vì cách ngài gọi tên thượng quan như vậy ...”

    “Bạn cũ của ngày xa xưa.” – Lão đáp nhanh.

    “Tôi thật thất lễ!” – Bronn cúi người tạ lỗi. – “Bấy lâu nay tôi lại không nhận ra ngài là người đức cao vọng trọng, có tầm ảnh hưởng lớn như vậy.”

    “A ha ha! Ta chỉ là một lão già đãng trí lang thang không nhớ đường mà thôi.” – Lão cười khà khà.

    “Nhưng nếu lão biết trước sự như thế, sao lão không cảnh báo mọi người sớm di tản đi?”

    “Lãnh binh không cho phép ta làm điều đó. Bản thân ta cũng hồ nghi, ngay từ đầu ta đã nói là ta thấy nó rất khó tin. Nếu như lời tiên tri là sai, và ta báo cho người dân di tản, chạy tán loạn khắp nơi không kiểm soát, thì khi đó ta đã vô tình châm ngòi cho một làn sóng di dân khác. Tội này rất nặng. Anh phải hiểu!

    Nếu như chỉ cho hai ngàn quân hành quân cứu viện trong đêm thì sự đơn giản hơn nhiều. Người ta sẽ nghĩ đó chỉ là một cuộc tập trận mà thôi.

    Nếu có trách thì chỉ trách họ đã không đến sớm như dự kiến. Dù sao thì trễ vẫn còn hơn không.”

    “Vậy tại sao ta lại không tổ chức một cuộc di tản diễn tập?” – Bronn hỏi, mắt trừng giận dữ như trách móc lão đã không thông minh nghĩ ra cách này.

    “Cách đó không được bởi hai nhẽ. Thứ nhất, chúng không cần chiếm thành, chúng chỉ cần bắt người dân đi. Như vậy đưa dân ra ngoài chỉ tổ hại họ thêm. Cho dù anh có định đưa dân đi sớm một ngày trước cuộc tấn công thì nó lại đẻ ra vấn đề thứ hai. Đó là ta không biết chính xác lúc nào chúng sẽ tới. Ngay cả đội viện quân kia đã phải đóng quân ngoài xa kia trong suốt bốn ngày qua. Họ hoặc đợi khi có lửa báo hiệu là xông lên chiến, hoặc đợi hết ngày thứ bảy là rút về.

    Nếu không biết chính xác điều thứ hai thì liệu anh sẽ để họ lang thang ngoài kia trong bao nhiêu ngày? Nếu có người từ nơi khác nhìn thấy một đám đông lang thang thì như ta đã nói rồi đấy. Làn sóng tị nạn!”

    Bronn không thể phản bác được điều gì, chợt cảm thấy hổ thẹn, cúi mặt xuống, chẳng dám nhìn lên. – “Là tôi cạn nghĩ.”

    “Không sao! Không sao!” – Lão lại cười khà khà.

    “Liệu tôi có được phép trách cứ các vị thần không?”

    “Không được! Họ chẳng có nghĩa vụ gì để cứu chúng ta cả. Trừ phi đối với họ ta có giá trị nào đó. Còn không, sự giúp đỡ của họ chỉ đơn thuần là ân huệ. Mà đã là ân huệ thì ta không có quyền gì mà đòi hỏi hay trách cứ, cũng chẳng nên ngóng chờ làm gì. Hãy tự sức mình cán đán mọi thứ là hơn!”

    “Tôi hiểu rồi.” – Bronn bặm môi, gật gật, mặt vẫn cúi xuống, cảm thấy như niềm tin của mình bị phản bội. – “Tôi chỉ chưa hiểu là tại sao lại là ở đây cơ chứ? Mảnh đất bé nhỏ nghèo nàn này thì có tội tình gì!”

    “Điều này ta không giải đáp được. Ta xin lỗi!” – Già Heh’ran cúi đầu.

    “Ngài đã chỉ dạy cho tôi ngộ ra nhiều chân lý. Tôi phải cảm tạ ngài mới đúng.”

    “Không cần phải khách sáo như thế!” – Lão cười tít mắt. – “Nói vậy thì có vẻ như ngài sĩ quan chẳng còn điều gì khúc mắc hơn. Như vậy thì ngài có thể tiễn tôi tới đây là được rồi!”

    “Vậy xin không làm phiền ngài nữa. Xin ngài cũng hãy bảo trọng!” – Bronn thi lễ cúi chào.

    “Ta không thể giúp ích được gì nữa. Ta chỉ có lời khuyên cuối, đó là ngài hãy rời bỏ nơi này đi. Ta cũng sẽ có đôi lời với Nimbus. Hắn ta sẽ phải đồng ý việc cho di dời những người còn sống đi nơi khác. Hắn sẽ có cách. Giờ ta phải lên đường để làm sáng tỏ những hồ nghi trong lòng, cũng như khúc mắc của ngài. Xin hãy bảo trọng!” – Heh’ran cúi đầu từ biệt, quay người bước đi.

    “Mọi sự trông cậy ở ngài!” – Bronn cúi chào lần nữa.

    ~~~~~~

    Heh’ran cứ thế bước đi, mang theo những lời giấu giếm để dành riêng cho lão. Lão chẳng muốn tiết lộ điều gì về Phù Thủy Trắng (White Witch), tức nhà tiên tri đưa đã ra lời tiên đoán cay nghiệt.

    Lão không nói cho Bronn biết rằng lão đến gặp Maxim là để hỏi về viên Đá Hổ Phách và đây là lần đầu tiên đích thân một trong ba chúa quỷ chinh chiến ở cõi Đại Lục.

    Lão giấu tiệt những câu nói khó hiểu của chúa quỷ trước khi giết chết Maxim. Lão tin chắc rằng một đứa trẻ như Hadim sẽ chẳng nhớ gì cả. Lão đã có thể ra tay cứu mạng Maxim nhưng Phù Thủy Trắng đã ngăn cấm điều đó mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cả. Lão buộc miễn cưỡng làm theo.

    Phù Thủy Trắng cũng chẳng giải thích cho lão biết vì sao các vị thần không xuất hiện can thiệp. Lão chỉ biết rằng, họ đã ở đó! Tít trên trời cao và chỉ đứng nhìn dõi theo những sinh mạng nhỏ bé bị sát hại thảm thương dưới bàn tay quỷ dữ tàn bạo!

    Có quá nhiều câu đố hóc búa mà Phù Thủy Trắng chẳng chịu hé một lời nào. Lão đành phải tự mình đi tìm lời giải đáp. Nhưng lão vẫn đoán được một điều: Chúa quỷ đích thân đến là để giết Maxim! – ‘Chúa quỷ. Maxim. “Nàng?” Liệu họ có biết nhau không? Mối quan hệ giữa họ là gì? Mục đích của cuộc chiến liệu có phải là Maxim? Căn nguyên hẳn phải là lúc chúng ta lần đầu tiến vào Quỷ Môn Quan!’

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi chosanbo, ngày 04-11-2016 lúc 13:39.

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,kira,samki1998,
Trang 1 của 12 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status