TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Thần Sấm và nghĩa địa Xì Trum

  1. #1

    Icon6 Thần Sấm và nghĩa địa Xì Trum


    đây là phiên bản đặc biệt cho mùa Halloween của tiểu thuyết Thần Sấm. Các bạn có thể tìm ở các nhà sách hoặc fahasa online.


    Tiếng chuông đinh đon vẫn trong trẻo ngân vang. Bầu trời đêm nay trông đặc biệt ám muội. Không gian đen đặc như muốn chèn ép mọi thứ bên trong, những thứ mà nãy giờ vẫn cố sức giẫy giụa trong lòng của nó.

    -“Ý, mà cho xin phát biểu tí xíu được không?” Giang Đông cố gắng duỗi thẳng cánh tay, ý định đẩy mớ tóc ổ quạ của nhỏ My Anh đang phủ chụp lên toàn bộ khuôn mặt, mắt và thậm chí có nhiều sợi đã chui tọt vào miệng của nó, rồi ca cẩm oán than “Tại sao chúng ta lại phải di chuyển bên trong một quả cầu bằng phân thối um thối ùm như vầy kia chứ?”
    My Anh nghe thế bỗng tím tái sắc mặt, quát lên:

    -“Im!”. Nó nhắm mắt rồi hít vào thật sâu, thật nhẹ và cẩn trọng. Từng lời nói cứ vất vả tuôn ra. “Đừng nhắc tới nó có được không hả trời?”
    Tiêu Minh chịu hết nỗi cũng ngao ngán than thở:

    -“Nói là di chuyển cho kín đáo, bí mật. Mà mùi hôi bốc ra đến kinh thiên động địa, trời đất ngưởi thấy cũng phải rung rinh sụp đổ thì còn giấu giếm cái nỗi gì.”
    Liền ngay sau đó có tiếng nói của một người khác liên thanh tù tì, tuôn lời chửi mắng:

    -“Tụi bay có im hết hay không? Cách này là thông thái sư nhất rồi đó. Còn nói nữa là cả đám xác chết tụi nó thức dậy, cả đám chúng ta chỉ có nước đội quần lên đầu rồi đưa nhau đi trốn.”
    Đứa nhăn mày, đứa méo mặt, đứa bịt mũi, đứa trợn mắt như sắp sửa trào nôn. Còn kẻ vừa quát thét kia không biết là ai. Thì “còn ai trồng khoai”-lang trên cái nghĩa địa u ám này nữa ngoài ông ma Linh Can béo tròn.

    -“Dẹp! Không nói chuyện tào lao mía lao gì nữa.”

    Cả đám liền nín thin. Nhưng không phải vì mệnh lệnh của ông ma Linh Can, mà vì cả ba đều nhận ra có một luồng sát lực đang dần dần tiến lại. Nguồn sát lực ấy quả thật dị thường, chưa gặp bao giờ, chắc chắn là nơi thế giới loài người không thể nào tồn tại, hay nói đúng hơn là không thể nào dung chứa nguồn pháp lực ghê rợn như thế trong thân thể của một con người.
    Tiếng chuông đinh đon vẫn trong trẻo ngân vang. Không gian vẫn sâu, bốn bề vẫn tối, không một ngọn gió, hoàn toàn tĩnh mạc, khó mà phân định đâu đất đâu trời, đâu trên đâu dưới. Rồi xuất hiện một đốm lửa nhỏ, ở lưng chừng không, đang nhẹ nhàng nở rộ. Lửa đỏ, một ngôi mộ, trông vô cùng quái gở, tấm bia bằng đá, màu đen, nhưng màu sắc dường như quái lạ, khác thường. Nhưng thật ra không phải, đó là do tấm bia, nó đang rướm ra một thứ chất lỏng màu đen nhơ nhớp.

    Ánh sáng vàng loang.

    Bọn trẻ giật thót, trước mắt đang hiện ra một nhân dạng kỳ bí, mình vận hắc y, hầu như rách mướp, trùm kín cả đầu, một chân gác trên tấm bia mộ.
    Lúc này tụi nhỏ mới hoàn hồn để ý, trên tấm bia đằng kia, rành rành khắc chữ, đề danh “Tử Thần”.

    -“Mộ, ồ, ộ ộ.” Giang Đồng trừng mắt, thân thể cứng đờ, xì xầm không thốt nỗi thành câu.

    -“Tử Thần.” Tiêu Minh cũng nói, mà nghe như gió rít. Nó tự trấn án, dặn mình tập trung, chỉ nhìn duy nhất vào tấm bia mộ mà thôi, để không phải nhìn lên, vì rất có thể khuôn mặt của tên hắc ám kia đã lộ ra và đang trừng trừng nhìn ngược lại nó không chừng.
    Tử Thần. Đây chính xác là ngôi mộ của Tử Thần, nơi Tử Thần đã bị tru diệt. Một nơi như thế vốn dĩ là phi lý. Đó là một câu chuyện kinh thần táng đởm. Một sự ngạo mạn, vô luân, làm đảo lộn càn khôn, phá tan sự vận hành của không gian và thời gian. Tử Thần đã chết!

    -“Ngọn lửa của ta.” Hắn nói.
    Tiêu Minh không thể tin nó vừa nghe thấy gì. Đó không phải là Tử Thần đang nói hay sao? Nó đang đứng trước Tử Thần, là linh hồn hay một thứ gì đó của Tử Thần, nhưng là một vị thần đã chết. Làm sao có thể? Tử Thần làm sao lại có thể chết được? Hay là có gì đó, một bí mật khủng khiếp suốt hàng tỉ năm qua đã lừa gạt mà áp đặt lên tất cả sinh linh, bí mật về cái chết, khái niệm về cái chết, trạng thái chết, những thứ đó làm sao có thể gán lên hay ứng nghiệm được trên Tử Thần? Vậy rốt cuộc sự chết phải là như thế nào? Tiêu Minh lúc này như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của vạn vật càn khôn thì giật mình nhận ra ông Linh Can vừa bay vút lên trên, băng xuyên qua người nó, rồi tới gần hơn với Tử Thần, mắng:

    -“Thất vọng! Tràn trể thất vọng, đại dương thất vọng, Thái Bình Dương thất vọng, một biển trời đầy ngập thất vọng về ngài. Làm sao ngài lại có thể chết một lãng xẹt như vậy kia chứ, hỡi Thần Chết?”
    Bọn trẻ mặt mày xám ngoét vì không sao tin nỗi vào giây phút này lại có thể nghe thấy những câu nói... buồn cười đến vậy. Ông ma Linh Can, ông ấy đang mắng chửi Thần Chết đó sao? Hay là một loài thần chú cổ xưa nào đó của âm giới yêu hồn? Chúng có nên nhân cơ hội này tung ra thêm hàng tá bùa chú khác nữa để cản bước Tử Thần, rồi sau đó chuồn đi thật lẹ. Giang Đông liếc sang Tiêu Minh, xì xầm:

    -“Trời ơi, chắc mình đạo giới tự chôn sống luôn quá. Ông Linh Can làm sao vậy chớ?”
    Tiêu Minh cũng liếc sang, toàn thân cứng đơ như hóa đá mất rồi.

    -“Ai mà biết. Ông ấy lại lên cơn nữa rồi. Mà ủa?” Tiêu Minh chợt quát lên. Có thể nói đó là âm thanh to nhất từ nãy tới giờ, đến nỗi cả ông ma Linh Can và Tử Thần cũng giật mình nhoài ngó. Tử Thận vì thế cũng tuột chân rớt khỏi tấm bia. “My Anh đâu rồi?” Tiêu Minh nói tiếp.
    Tự nãy giờ tụi nó hầu như đã quên mất cô nàng.

    -“Eo ơi.” Giang Đông vừa phát hiện ra tung tích của My Anh. “Cậu ấy sợ quá, nằm lăng quay từ nãy tới giờ. Đang lúc cần mà chả giúp được gì cả!” Nó cằng nhằng, bây giờ đứng dậy, rồi lập tức trở lại cảm xúc bất an, tâm tình lo âu, căng thẳng tột độ nhìn thằng bạn kế bên mặt mũi cũng xanh xao như tào lá chuối.
    Ông ma Linh Can bấy giờ trở lại:

    -“Ngài không biết cái tên tự xưng là Chúa Tể Tử Thần đó đang phá nát cái thế giới này như thế nào đâu. Từa lưa tè le hết rồi, một bãi chiến trường, đầy rẫy thây ma, bọn ma tử lửa đen ấy, con cái của hắn giờ đông như kiến cỏ. Một lần nữa, nhân danh chủ tịch hội liên hiệp các hồn ma nam nữ, tôi có lời phê bình sâu sắc sấu dành cho ngài, Tử Thần.”

    -“Ngọn lửa của ta.” Tử Thần lặp lại câu nói đó.

    -“Thôi” Ông Linh Can tỏ ý vô tâm, “Ngài đừng nói nữa. Ngọn lửa đó giờ còn làm được gì. Tất cả lửa hỏa ngục đều bị biến thành lửa đen cả rồi. Cũng đều do Chúa Tể Tử Thần hết cả.”

    -“Ngọn lửa của ta.” Tử Thần lại lặp lại lần nữa.

    -“Điên thiệt! Ổng điên thiệt rồi.” Ông Can làu bàu, nhưng lần này chỉ dám tự mình nói khẽ.

    -“Thứ pháp thuật đó. Ta đã không tin lại có thứ phép thuật tru thần diệt thánh như thế tồn tại trên đời. “

    Ánh sáng vàng loang.

    -“Hắn ta, một pháp sư hãy còn rất trẻ, tư chất tuyệt vời, ta chưa từng thấy ai lại mang pháp lực kỳ dị như hắn. Ta đã thấy, thật sự đã thấy, hắn ta, đã...” Tử Thần ngập ngừng, dường như rùng mình, “nung đốt linh hồn. Hắn kéo linh hồn của hắn ra, nhưng chỉ một nửa, và rồi...lạy Ngài,” Tử Thần ngước lên trời, nói tiếp, “Tôi vô cùng tội lỗi. Tôi không muốn nói.”
    Tử Thần gần như đổ gục, tấm mũ trùm đầu bấy giờ tuột rơi.
    Khoảnh khắc ấy, cả Giang Đông, Tiêu Minh, và ngay cả ông ma Linh Can cũng mất vía thất kinh. Tử Thần, nhân dạng đó chẳng phải là Tiêu Minh hay sao? Không thể nào, hay Chúa Tể Tử Thần lại đến, và tự nãy giờ hắn vẫn ở đây mà không ai hay biết?

    -“Ông Linh Can, là ta đây. Riêng điều này hắn không thể có được. Đó là khả năng linh cảm của ông. Ông có thể cảm nhận được ta. Ông là một hồn ma, và chính ta đã là người kéo ông ra khỏi xác phàm, chính ta đã giết ông, linh cảm của hồn ma sẽ không thể nào sai được. Ông biết chính là ta, đúng không?”

    -“Đúng thế. Nhưng, nhưng, sao ngài lại thành ra thế này, khuôn mặt đó, chuyện gì đã xảy ra kia chứ?”

    -“Trận thánh chiến khi đó, dù đã biết hắn thuộc dòng dõi phù thủy tinh luyện phép thuật, nhưng từ cổ chí kim, từ alpha và cho đến omega của ngày tận thế đi chăng nữa, cũng chưa từng thấy sinh ra thứ phép thuật như thế.”

    -“Vậy tóm lại, nó là cái gì?” Ông ma Linh Can chừng như đã hết kiên nhẫn. “Nãy giờ ngài cứ nói lòng vòng ngã sáu ngã bảy tốn xăng gần chết mà không chịu chạy thẳng vô vấn đề.”

    -“Thì ta đang nói đây!” Tử Thần quát lại.

    Bầu không khí căng thẳng chợt chảy loang màu tím. Có một ngôi mộ màu tím gần đó, từ đó vừa phóng lên một hình nhân bé nhỏ, dị thường.

    -“Tí Vua? Là ngài đó sao? Còn bảy chú lùn nữa đâu?” Ông Linh Can nhíu mày đắn đo, dường như không hoan nghênh sự xuất hiện của nhân vật này.

    -“Ta có thể xìn trum tiếp tục về hắn. Mặc dù chuyện này thật sự chẳng xì trum tí nào, nó làm ta xì trum mất mặt. Còn bảy chú lùn thì đi hỏi con Tuyết, xì trum gì tới ta.”

    Ông Linh Can cười vang, và dường như chỉ chực chờ lúc này để xen vào châm chọc:

    -“Đường đường một Tí Vua sống ngàn năm tuổi như ông mà phải tử trận dưới tay Cháu Tể Tử Thần, để rồi phải nhập cư nơi này. Tặng ông một biển hồ thất vọng.”

    -“Thôi đủ rồi.” Tử Thần cất giọng lạnh băng, gương mặt lạnh lùng nhìn quanh ngó quẩn. “Ta không còn gì để nói với các ngươi nữa rồi. Ta cạn lời. Lễ Hội Ma đã đến, hãy để các thây ma nơi đây vui vẻ cùng các ngươi đêm nay.” Nói rồi Tử Thần lại gác chân lên bia, tay giơ quyền trượng lưỡi trăng đoạt hồn, thần chú ma quái bắt đầu cất vang:

    “Mây mù vén lại khai trăng,
    Lửa đêm lấp lóe từng cơn loang trời.
    Ta vời hết thảy yêu thần,
    Thây ma từ dưới đất bùn trồi dâng.
    Vâng lời thánh lệnh Tử Thần,
    Trói chân khách viếng muôn đời ngục tâm.
    Âm khí tích tụ đủ đầy,
    Triển khai ma lực hớp hồn thế gian.”

    Ông ma Linh Can dẫu rất thích vè, nhưng nghe xong câu chú đó thì chấn động hết linh thần. Rồi bất ngờ toàn thân búng mạnh lên trời, kéo theo bọn trẻ tìm đường thoát thân.

    HẾT

    Lần sửa cuối bởi Thần Thánh, ngày 20-10-2016 lúc 19:38.
    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status