TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 20

Chủ đề: [Sưu Tầm] Thuyết Huyết Đại Minh - Tịch Mịch Kiếm Khách

  1. #11
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    Thuyết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


    Quyển 1:
    Chương 11: Vào thành


    Nguồn: Metruyen




    Vương Phác nhìn chằm chằm Chân Hữu Tài, bắt đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt, làm sao bây giờ? Tin hay là không tin? Tin, chính là cá cược tính mạng của mình, còn có tính mạng của hơn một ngàn gia đinh dưới tay đều đặt toàn bộ lên người của Chân Hữu Tài, nhưng người này có thể tin tưởng được sao? Nếu không tin, còn có biện pháp nào có thể tốt hơn đâu? Nếu không thể đánh được Thịnh Kinh, trốn về Đại Minh cũng chỉ có con đường chết.

    - Chân Hữu Tài! Vương Phác bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: - Rốt cuộc ngươi là ai?

    Chân Hữu Tài thấp giọng đáp: - Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là một tên thư sử ạ.

    - Nói bậy! Vương Phác vỗ bàn quát to: - Ngươi bị bắt đến Liêu Đông là chuyện của ba năm trước đây, nhưng lão Nô Tù Nỗ Nhĩ Cáp Xích công chiếm Liêu Đông đã là chuyện của mấy chục năm về trước rồi, làm sao ngươi biết ông ta dựa vào chiến thuật lừa mở cửa thành mới cướp được toàn bộ Liêu Đông? Một thư sử nho nhỏ mà có thể biết được cơ mật trọng yếu của Kiến Nô hay sao? Ngay cả lối đi bí mật khi ra vào Kiến Nô ban đêm ngươi cũng đều biết? Một thư sử nho nhỏ có thể mang theo đoàn xe lương ra vào Hoàng thành? Kiến Nô và Tô Đạt Lạt tin tưởng ngươi đến vậy hay sao?

    - Việc này... việc này...

    Tròng mắt Chân Hữu Tài không ngừng đảo qua đảo lại, trong lúc nhất thời cũng không nói được câu nào.

    - Nói mau! Vương Phác lại vỗ một chưởng thật mạnh ở trên bàn, lớn tiếng quát: - Rốt cuộc ngươi là ai?

    Chân Hữu Tài sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, dập đầu run giọng nói: - Ta nói, ta sẽ nói hết tất cả, tiểu nhân họ Chân tên Hữu Tài là thật, nhưng tiểu nhân không phải bị Kiến Nô bắt đến Liêu Đông vào ba năm trước, thật ra... thật ra mấy đời tổ tiên của tiểu nhân đều sinh sống bằng nghề buôn bán nhân sâm ở Liêu Đông, chỉ có điều về sau Kiến Nô hung hăng ngang ngược, toàn bộ Liêu Đông đều rơi vào tay giặc, tiểu nhân bất đắc dĩ... bất đắc dĩ mới vào Kỳ tịch.

    - Hay thật, không ngờ lại vào Kỳ tịch. Tiểu Thất bước tới nắm lấy bím tóc trên ót của Chân Hữu Tài, nói với Vương Phác: - Tướng quân, gã này ngay cả tổ tông cũng không cần nữa, còn để gã sống trên cõi đời này để làm gì? Tiểu nhân sẽ đem gã lôi ra, để cho những người Hán bên ngoài đánh chết gã.

    - Không... Không cần a. Chân Hữu Tài vội la lên: - Tuy là tiểu nhân vào Kỳ tịch, nhưng mà trong lòng vẫn hướng về Đại Minh, hơn nữa là Kỳ nô Kiến Nô sao bằng về Trung Nguyên làm dân chúng Đại Minh chứ? Nếu không thì hôm nay tiểu nhân cũng sẽ không liều chết tới khuyên ngăn tướng quân ngài rồi, tướng quân ngài nhất định phải tin tưởng tiểu nhân, tấm lòng của tiểu nhân có nhật nguyệt làm chứng.

    - Tướng quân. Tiểu Thất cũng vội vàng nói: - Ngàn vạn lần không thể tin tưởng được.

    Vương Phác nhìn thẳng vào Chân Hữu Tài, ánh mắt sâu thẳm giống như huyền băng ngàn năm, thật lâu sau mới cắn chặt răng một cái, trầm giọng nói: - Được, bản tướng quân tin ngươi, vậy sẽ làm theo lời ngươi nói!

    - Hơ.

    Chân Hữu Tài thở dài một hơi, ngồi phịch xuống đất, đồng thời còn lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh từ trên ót chảy xuống.

    *****

    Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Phác, Đao Ba Kiểm mang theo năm mươi gia đinh có năng lực đóng giả thành A Cáp, từ lúc hừng đông đã chuẩn bị chu đáo bốn mươi xe lương thực, mười xe rau quả và thổ sản vùng núi, theo chỉ dẫn của Chân Hữu Tài hướng thành Thịnh Kinh đi tới. Lần đi Thịnh Kinh này quan hệ đến chuyện thành bại của việc đánh úp, Vương Phác không dám xem thường, cho ai đi hắn cũng đều lo lắng, chỉ có thể tự mình ra tay.

    Tiểu Thất, Đại Hồ Tử và còn có phần lớn gia đinh bị Vương Phác cho ở lại Trường Dũng Bảo.

    Mãi cho đến khi trời tối đen, Đại Hồ Tử mới có thể thừa dịp bóng đêm suất lĩnh phần lớn gia đinh lặng yên tiếp cận thành Thịnh Kinh. Trường Dũng Bảo cách thành Thịnh Kinh rất gần, nơi này khắp nơi đều là trang viên Kiến Nô, trên đường lớn người qua lại không dứt, giữa ban ngày mà hành quân căn bản không thể che dấu tai mắt người, chỉ có chờ đến buổi tối mới có thể thần không biết quỷ không hay tới gần thành Thịnh Kinh.

    Từ Trường Dũng Bảo đến Thịnh Kinh chỉ có ba mươi dặm đường, không đến hai canh giờ đội vận lương đã tới bên ngoài thành Thịnh Kinh.

    Cửa thành Thịnh Kinh mở rộng, hai đội Kiến Nô canh giữ hờ hững ở ngoài cửa. Cửa thành người ngựa không ngừng ra ra vào vào, cũng không thấy bọn chúng kiểm tra, xem ra Chân Hữu Tài nói không sai, ban ngày thành Thịnh Kinh canh giữ quả nhiên rất lỏng lẻo. Kỳ thật, cũng không thể trách thủ thành Kiến Nô buông lỏng, bởi vì từ khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích chiếm được Liêu Đông tới nay, quân Minh chưa từng một lần phát động tiến công, lại càng không có khả năng đánh tới dưới thành Thịnh Kinh, ai mà ngờ được quân Minh sẽ đến tập kích Thịnh Kinh chứ?

    Quả nhiên thủ thành Kiến Nô rất quen thuộc với Chân Hữu Tài, còn cách thật xa mà đã bắt đầu tiến lên tiếp đón.

    Chân Hữu Tài quay đầu liếc mắt với Vương Phác một cái, Vương Phác kín đáo gật nhẹ đầu rồi vuốt cằm, lúc này Chân Hữu Tài mới vội vội vàng vàng chạy tới. Vương Phác cho xe lương thực ngừng lại, làm bộ như tựa vào trên xe nghỉ ngơi, nhưng hai tay đã cho vào trong túi lương thực, cầm lấy cán thương tam nhãn, gia đinh phía sau Vương Phác cũng dừng xe lại, cũng bắt đầu "Tựa vào trên xe lương thực nghỉ ngơi".

    Ở khoảng cách này, nếu như Chân Hữu Tài dám mật báo, Vương Phác có đầy đủ lòng tin sẽ đánh cho gã thành tổ ong vò vẽ trước khi gã trốn vào trong thành! Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu sự tình thật sự đến bước này, cái mạng nhỏ của Vương Phác hôm nay cũng để lại ở chỗ này rồi, chỉ dựa vào năm mươi gia đinh mà Vương Phác mang theo này, cho dù là những người già yếu Kiến Nô ở trong thành Thịnh Kinh cũng đủ để đánh chết bọn họ.

    Chân Hữu Tài tiến lên dùng tiếng Mãn hàn huyên vài câu với thủ thành Kiến Nô, len lén quay đầu lại, thấy bộ dáng của Vương Phác và năm mươi gia đinh như thế không khỏi rùng mình một cái, thật ra thì Chân Hữu Tài cũng không có ý định mật báo, thành thành thật thật nói với Kiến Nô: - Các vị quân gia, nô tài phụng mệnh của đại nhân Tô Đạt Lạt, đem mấy chục xe lương thực, rau quả và các món ăn thôn quê này đưa vào trong cung.

    Nói xong, Chân Hữu Tài còn nhét hai thỏi bạc vào trong tay tên thủ lĩnh Kiến Nô, tên thủ lĩnh Kiến Nô cười hớn hở, quay người lại vung tay lên nói: - Mau vào đi thôi, nhưng đừng lầm canh giờ đấy.

    - Không lầm được, ha hả, không lầm được. Chân Hữu Tài cười nịnh nọt, vội vàng quay đầu lại ngoắc đám người Vương Phác nói: - Có nghe thấy không, còn không mau đem đội xe đưa vào trong thành đi.

    Vương Phác trả lời một tiếng, kêu gọi đoàn xe vào thành.

    Thời điểm vào thành Vương Phác có lưu ý, theo hắn nhìn ra, thành Thịnh Kinh này cũng không lớn, chu vi nhiều nhất cũng không vượt qua mười dặm, phía Nam có hai cửa thành, còn các hướng khác thì không rõ lắm. Tường thành cao khoảng trên dưới 12m, dày khoảng 6m, bên trong thành có các thành nhỏ vây quanh, ở hai bên tường của các thành nhỏ đều có chỗ để giấu binh, có con dốc để kỵ mã có thể lên thành.

    Hiện tại không có quân địch tiếp cận, nơi giấu binh trên tường đều trống không.

    Vương Phác suy đoán một chút, muốn đoạt lấy cửa thành một cách thuận lợi, vấn đề là quân đóng trong thành. Tuy nói lúc này quân tinh nhuệ Bát Kỳ của Mãn Thanh đang ở Tùng Sơn, ở lại trong thành Thịnh Kinh đều là những người già yếu, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn, nếu có thể âm thầm giải quyết hết những quân đóng ở bên trong thành cớ sao lại không làm?

    Chân Hữu Tài lặng yên đến gần Vương Phác, hạ thấp giọng hỏi: - Tướng quân, có phải ngài đang tìm quân doanh của quân ở bên trong thành hay không?

    Vương Phác lạnh lùng liếc mắt Chân Hữu Tài một cái, xem như thừa nhận.

    Chân Hữu Tài nói: - Tướng quân ngài đừng tìm, quân doanh ở bên trong thành ở hai nơi, ở ngay tại hai bên Đại Thanh Môn. Đại Thanh Môn là cửa chính hoàng cung, một lát nữa chúng ta sẽ đi qua Đại Thanh Môn, đến lúc đó ngài nhìn kỹ một chút địa hình nơi đó là được, hiện tại xin đừng có nhìn đông nhìn tây, nếu chẳng may làm cho Kiến Nô hoài nghi sẽ phiền toái lớn.

    Vương Phác ậm ừ một tiếng coi như trả lời.

    Chân Hữu Tài nói tiếp: - Tướng quân, bây giờ có lẽ là ngài đã tin tưởng tiểu nhân, nếu tiểu nhân muốn mật báo, vừa rồi lúc ở cửa thành chính là cơ hội tốt, tướng quân hẳn là hiểu được, tính mạng của tiểu nhân hiện giờ đã buộc cùng một chỗ với tướng quân ngài rồi, tiểu nhân còn mong chờ vào việc cùng với tướng quân trở lại Đại Minh thăng quan phát tài, ha hả.

    - Nói hay lắm. Vương Phác thấp giọng nói: - Chỉ cần ngươi hết lòng hết sức vì triều đình, bản tướng quân nhất định sẽ tiến cử ngươi với vạn tuế gia.

    Chân Hữu Tài cười nịnh nói: - Vậy tiểu nhân trước hết xin tạ ơn tướng quân.

    Thành Thịnh Kinh cũng không lớn, hai người vừa đi vừa nói rất nhanh đã tới trước Đại Thanh Môn. Quả nhiên Vương Phác thấy được hai tòa quân doanh kia, quy mô quân doanh cũng không lớn, ở cùng một chỗ ước chừng có thể chứa được hai ngàn quân. Trên giáo trường tiếng hô giết rung trời, một đội thiếu niên Kiến Nô đang thao luyện, đằng đằng sát khí.

    Kỳ thật Vương Phác còn không biết, binh lính Bát Kỳ Mãn Thanh không được trú đóng ở bên trong thành Thịnh Kinh, chỉ có hai ngàn thân binh Chính Hoàng Kỳ trực thuộc Hoàng Thái Cực mới có thể trú đóng ở trong quân doanh trước Đại Thanh Môn. Lần này Hoàng Thái Cực tự mình suất lĩnh đại quân xuất chinh, hai ngàn thân binh Chính Hoàng Kỳ đương nhiên cũng phải đi theo, trọng trách hộ vệ thành Thịnh Kinh liền đặt lên người đám con cháu Chính Hoàng Kỳ và Tương Hoàng Kỳ.

    Đám con cháu thiếu niên này mặc dù chỉ là những đứa trẻ mới lớn, nhưng trong lòng của Vương Phác cũng không xem thường chút nào, hắn thà rằng đem hơn hai ngàn đứa trẻ Kiến Nô này trở thành địch nhân nguy hiểm nhất để đối phó, bây giờ là một mình xâm nhập, xung quanh chỉ có kẻ thù chứ không có đội quân hỗ trợ, Vương Phác và hơn một ngàn gia đinh dưới tay chỉ có thể dựa vào chính mình.

    Tại trong hoàn cảnh ác liệt này, nhất định phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không thể lơ là sơ suất.

    Đoàn xe tiến đến cửa hông hoàng cung liền dừng lại, phía trước chính là đại nội cung điện rồi, một tên A Cáp người Hán đã tịnh thân đương nhiên không thể tùy tiện vào, Chân Hữu Tài tuy rằng cũng đã vào Kỳ tịch cũng không thể đi vào, rất nhanh có thái giám đi ra tiếp nhận đoàn xe, nhiệm vụ của bọn Vương Phác coi như hoàn thành, tiếp theo chính là ra khỏi thành tìm một chỗ dừng chân, sau đó đợi ngày mai lại vào thành mang xe không về.

    Chân Hữu Tài dẫn Vương Phác tới một góc vắng vẻ, hạ giọng nói: - Tướng quân, tiểu nhân có quen biết một vị người Bát Kỳ, nhà y ngay tại bên trong thành Nam, có hai cái viện, lại khá yên lặng, không có người quấy rầy, chúng ta ẩn thân ở nơi đó tương đối an toàn.

    Vương Phác nói: - Đi.


    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ♥ Roy Keane ♥


  2. #12
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    Thuyết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


    Quyển 1:
    Chương 12: Hoàng Thái Cực hồi kinh


    Nguồn: Metruyen




    Tùng Sơn, đại doanh của quân Thanh

    Hoàng Thái Cực đang ở trong đại trướng triệu tập quần thần nghị sự, ngoài các thân vương tôn thất như Duệ thân vương Đa Nhĩ Cổn, Túc thân vương Hào Cách, Dự thân vương Đa Đạc, Vũ Anh Quận Vương A Tế Cách, Nhiêu Dư Bối Lặc A Ba Thái ra, còn có các đại thần Mãn Thanh như Đạt Hải, Cương Lâm, Hi Phúc, Tác Ni cùng các hàng thần gồm Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Minh, Thượng Khả Hỉ, Lý Vĩnh Phương, Trương Tồn Nhân.

    Sắc mặt của Hoàng Thái Cực có vẻ không tốt lắm.

    Mặc dù quân Thanh đại thắng, nhưng Hồng Thừa Trù trong thành Tùng Sơn và Tổ Đại Thọ trong thành Cẩm Châu vẫn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, thành Tùng Sơn và thành Cẩm Châu một ngày chưa đánh xong thì cuộc đại quyết chiến kéo dài đã lâu này không thể chấm dứt, lương thảo mỗi ngày tiêu hao đến một trăm ngàn, điều này đối với Mãn Thanh vốn đang thiếu lương thực trầm trọng mà nói, đúng là một gánh nặng to lớn.

    Hoàng Thái Cực hỏi Đại học sĩ Cương Lâm: - Sắc dụ mà Trẫm tự tay viết đã được bắn vào thành Tùng Sơn chưa?

    Cương Lâm đáp: - Hôm qua đã bắn vào rồi ạ.

    Hoàng Thái Cực hỏi: - Hồng Thừa Trù có trả lời không?

    Cương Lâm đáp lại: - Có thì có, tuy nhiên…

    Hoàng Thái Cực không kiên nhẫn nổi, ngắt lời Cương Lâm: - Thư đang ở đâu?

    Cương Lâm bất đắc dĩ đành lấy ra một phong thư trong tay áo, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, tấu đáp: - Thư ở đây ạ.

    Hoàng Thái Cực trầm giọng: - Đọc.

    Cương Lâm khó xử: - Chuyện này…

    Hoàng Thái Cực nhắc lại: - Đọc!

    Cương Lâm cắn chặt răng, mở thư ra đọc: - Đại Minh thượng quốc Kế liêu đốc sư, Binh bộ Thượng thư kiêm Tả đô ngự sử Hồng Thừa Trù gửi Hạ tù Kiến Nô: Tổ tiên Kiến Nô các ngươi chẳng qua là một lũ mọi rợ dã nhân ăn lông uống máu ở biên cương Đại Minh ta, Đại Minh thượng quốc ta đã giáo huấn các ngươi, để các ngươi hiểu lễ nghĩa, hiểu liêm sỉ, hiểu đạo trồng trọt và đánh cá săn bắt, nhưng lũ mọi rợ dã nhân các ngươi không những không nghĩ báo ơn, lại hưng binh xâm phạm vào Đại Minh ta, cướp thành trì của ta, giết bách tính của ta…

    - Đâu có cái lý đó! Đa Nhĩ Cổn đứng lên ngắt lời Cương Lâm nói: - Tên Hồng Thừa Trù này ăn nói lỗ mãng, dám làm nhục tổ tiên người Nữ Chân của chúng ta như thế, có chết cũng chưa đền hết tội! Đợi khi công phá Tùng Sơn bắt được tên nghịch tặc này, thần đệ nhất định phải bầm thây gã thành vạn đoạn.

    - Ôi… Gương mặt Hoàng Thái Cực không chút giận dữ, thở dài một tiếng xúc động nói: - Minh quốc đã vô cùng mục nát, Hồng Thừa Trù lại vẫn muốn chịu chết vì nó, tên Hồng Thừa Trù này quả là trung thần! Truyền ý chỉ của Trẫm, sau khi phá thành nhất định phải bắt sống Hồng Thừa Trù, bắt được lập tức áp giải đến đại trướng của Trẫm, Trẫm muốn đích thân xử lý.

    Túc thân vương Hào Cách khó hiểu hỏi: - Hoàng a ma, Hồng Thừa Trù nói năng lỗ mãng, khinh thường tổ tiên Nữ Chân ta, tại sao không giết gã?

    - Ngươi không hiểu đâu. Hoàng Thái Cực lắc đầu, có chút thất vọng nhìn Hào Cách nói: - Đây chính là đạo trị quốc.

    Hào Cách không còn lời gì phản bác được.

    Hào Cách quả thực không hiểu được dụng tâm của Hoàng Thái Cực, y đâu biết rằng Hoàng Thái Cực muốn thông qua chiêu hàng Hồng Thừa Trù để nêu gương cho tất cả quan viên Đại Minh của Trung Nguyên, nêu chiêu bài tiếng tăm rằng Mãn Thanh chiêu hiền đãi sĩ, mong muốn cầu hiền.

    - Hoàng thượng! Mãnh tướng Tương Hoàng Kỳ là Ngao Bái bỗng nhiên xông vào trướng, quỳ một chân tấu: - Thịnh Kinh cấp báo.

    - Thịnh Kinh? Hoàng Thái Cực kinh ngạc, đứng phắt dậy, nghiêm giọng quát: - Mau nói!

    Vẻ mặt Ngao Bái nặng nề, tập trung tấu: - Sứ giả đưa tin nói Thần phi bệnh tình nguy kịch, bảo Hoàng thượng mau trở về Thịnh Kinh.

    - Cái gì? Thần phi…

    Hoàng Thái Cực vốn sức khỏe không tốt, trước đợt xuất chinh lần này còn luôn chảy máu mũi, giờ bỗng nghe nói Thần phi mà mình sủng ái nhất bệnh tình nguy kịch, trong lúc nôn nóng thấy trước mắt tối sầm lại, ngất đi, may mà Đa Nhĩ Cổn và Hào Cách ở bên cạnh nhanh nhẹn tới đỡ lấy Hoàng Thái Cực, vừa khẩn trương truyền gọi thái y.

    Thái y tới cho thuốc, Hoàng Thái Cực đã thấy dễ thở hơn, cuối cùng tỉnh dậy yếu ớt.

    Câu đầu tiên sau khi Hoàng Thái Cực tỉnh lại là: - Mau, mau bãi giá cho Trẫm, Trẫm phải lập tức quay về Thịnh Kinh.

    Đa Nhĩ Cổn có chút lo lắng bèn nói: - Hoàng thượng, người đã bệnh như thế này rồi, còn lên đường thế nào được?

    - Trẫm không quan tâm được nhiều như vậy. Hoàng Thái Cực nói xong bỗng chảy nước mắt: - Nếu không phải bệnh tình của Thần phi đã tới bước không thể cữu vãn nữa, Hoàng hậu chắc chắn sẽ không sai người chạy sáu trăm dặm báo tin gấp cho Trẫm, Trẫm dù thế nào cũng phải quay về Thịnh Kinh gặp Thần phi lần cuối, Thập tứ đệ, chiến sự ở Tùng Sơn Trẫm sẽ giao cho đệ, Trẫm sẽ để hai ngàn thiết kỵ ở lại hỗ trợ tác chiến.

    Đa Nhĩ Cổn vội la lên: - Như vậy sao được, hai ngàn thiết kỵ này là thân binh của Hoàng thượng mà.

    - Hai ngàn thiết kỵ ở lại bên cạnh Trẫm cũng không để làm gì, nhưng nếu để lại Tùng Sơn sẽ có tác dụng rất lớn, công thành chiếm đất không có đội thiết kỵ tinh nhuệ này là không được. Hoàng Thái Cực nói xong lại quay sang Ngao Bái: - Ngao Bái, mau đi triệu tập thị vệ, hồi kinh.

    - Vâng!

    Ngao Bái đáp lại một tiếng rồi vội vã bước đi.


    Thịnh Kinh

    Vương Phác mang theo năm mươi gia đinh nấp trong một nhà dân đã cả buổi chiều rồi, để không rò rỉ tin tức, Vương Phác hạ lệnh tru sát hết già trẻ Kiến Nô ở nhà này, tình thế bức bách thật sự không trách được Vương Phác bụng dạ độc ác.

    Thời gian trôi đi từng giây từng phút trong sự chờ đợi gian nan, trời cuối cùng đã tối.

    Cửa thành được đóng lại, người đi lại trên đường cũng dần thưa thớt, thành Thịnh Kinh vốn náo nhiệt phồn hoa đã dần dần vắng lặng, ông trời coi như đã giúp đỡ, tầng mây mỏng manh che kín trăng sao trên trời, đi trên đường giơ tay lên cũng không nhìn thấy năm ngón. Đêm về khuya, vào lúc nửa đêm khi toàn bộ thành Thịnh Kinh đã hoàn toàn chìm trong giấc mộng, Vương Phác dẫn năm mươi gia đinh lén lút ra khỏi nhà dân, dưới sự hướng dẫn của Chân Hữu Tài đão nhào về cửa phía nam.

    Trong cửa nam rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu chít chít, ầm ĩ tới mức khiến mọi người phiền lòng.

    Hai cây đuốc cắm nghiêng trên lầu thành, dưới ánh lửa mờ tối, hai tên Kiến Nô đứng trong cửa thành buồn thiu, do thời tiết nóng bức, hai người đều cởi áo khoác ngoài ra, chỉ để lại áo ngắn bên trong, trên lầu thành có một đội Kiến Nô vừa đi qua, giơ đuốc nhìn ra xa, thấy ánh đèn cổng thành bên trong vẫn còn sáng, xem ra võ quan canh cổng không hề ngủ nướng.

    Mặt Thẹo co cả người vào chân tường bên đường, thong thả ngọ nguậy lên phía trước như con rắn, cùng với khoảng cách được kéo gần, bóng dáng lũ Kiến Nô dần trở nên rõ ràng hơn, một tên trong đó vô tình quay đầu lại hình như đã phát hiện ra gì đó, đang định há mồm kêu lên thì một cây phi tiêu đã xuyên thẳng vào cổ họng gã, tên lính rên hừ hừ rồi tắt lịm tiếng.

    Hàn quang lóe sáng, lại một cây phi tiêu bay ra từ trong tay Mặt Thẹo, bắn xuyên vào cổ họng của tên lính Kiến Nô còn lại.

    Hai gã Kiến Nô ngã sụp xuống đất, tiếng vật nặng rơi xuống đất đã kinh động võ quan Kiến Nô ở trong phòng canh, khi gã đi ra quan sát động tĩnh, một bóng đen mạnh mẽ đã vọt ra từ phía sau phòng canh như con báo vồ mồi, hàn quang lóe sáng, cổ họng của Bả tổng Kiến Nô đã bị phanh ra, máu tươi nóng bỏng bắn lên như suối phun, văng ra xa tới hơn ba trượng.

    Đao Ba Kiểm không cần tốn nhiều sức đã giải quyết xong Bả tổng và hai tên lính Kiến Nô đang trực, năm mươi gia đinh ùa ra, giết sạch mười mấy tên Kiến Nô khác đang say ngủ trong phòng canh, cửa thành dễ ràng rơi vào tay quân Minh, Vương Phác lệnh cho hai mươi gia đinh trốn trong phòng canh để phòng bất trắc, hai mươi mấy gia đinh còn lại thì xuyên qua Ủng thành tới mở cửa thành.

    Bên ngoài thành.

    Ngay từ nửa canh giờ trước, Đại Hồ Tử đã dẫn hơn ngàn gia đinh lặng lẽ ra bên ngoài thành, khi đang đợi sốt cả ruột thì trong khe cửa thành đen xì phía trước bỗng lấp lánh ánh lửa, lập tức có một bóng người thò nửa thân ra từ trong khe cửa, kêu hai tiếng như chim ưng, Đại Hồ Tử vội vạ đáp lại bằng hai tiếng chim ưng kêu.

    Cửa thành chỉ mở một khe nhỏ bỗng được mở toang.

    Đại Hồ Tử giơ mã đao dẫn đầu, hơn ngàn gia đinh giống như những kỵ sĩ khủng bố tới từ địa ngục, lặng yên không một tiếng động xông vào trong thành Thịnh Kinh, bởi vì vó ngựa của chiến mã đã được bọc vải bông, mồm ngựa đã được chụp lại nên đội tuần tra Kiến Nô đã đi đến phía xa cũng không phát hiện sự khác thường ở phía này, mà trong lúc này thành Thịnh Kinh vẫn chìm trong giấc ngủ, hồn nhiên không biết tai hoạt đã sắp ập xuống.

    Thành Thịnh Kinh sau khi được Hoàng Thái Cực mở rộng xây dựng đã có hình vuông, chu vi khoảng tám dặm, quy mô không lớn lắm, bố cục trong thành theo tiêu chuẩn hình chữ Tỉnh “井”, hai con đường lớn ngang dọc đã phân chia khu vực thành chín hình vuông, hình vuông ở giữa phía bắc là hoàng cung, hai hình vuông bên cạnh hoàng cung là phủ đệ của các thân vương bối lặc Mãn Thanh, sáu hình vuông còn lại là khu cư trú của quý tộc Mãn Thanh phổ thông.

    Mục tiêu của Vương Phác trước tiên là giải quyết Kiến Nô đóng quân trong hai quân doanh, sau đó mới là hoàng cung, cuối cùng mới là toàn bộ thành trì.

    Hơn ngàn gia đinh tiến vào thành từ cửa trái phía nam đã chia thành hai đường, Đại Hồ Tử và Đao Ba Kiểm mỗi người dẫn bốn trăm gia đinh men theo hai con đường lớn dọc nam bắc lao về phía hoàng cung ở chính bắc khu thành, từ chỗ vào thành đến Đại Thanh môn chưa tới năm sáu trăm mét, thúc ngựa phi nhanh loáng cái đã đến, hai tên Kiến Nô đang canh gác ngoài quân doanh vừa phát hiện ra điều khác thường thì kỵ binh đông nghìn nghịt đã lao tới trước mắt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  3. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  4. #13
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    Thuyết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


    Quyển 1:
    Chương 13: Công hãm Thịnh Kinh


    Nguồn: Metruyen




    - Giết!

    Đao Ba Kiểm quát khẽ một tiếng, hai điểm hàn tinh bay ra từ lòng bàn tay gã, hai tên lính canh Kiến Nô còn chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã quỵ xuống, lại là phi tiêu đoạt mạng, đây vẫn là tuyệt kĩ mà Đao Ba Kiểm luyện được khi làm thổ phỉ ở Tây bắc, bốn trăm gia đinh theo sau Đao Ba Kiểm ùa vào, lần lượt đốt đuốc lên, châm lửa khắp nơi trong quân doanh.

    Thành Thịnh Kinh lúc này cho dù là hoàng cung hay là nhà dân hoặc quân doanh, phần lớn đều có kết cầu bằng gốc, hơn nữa khí hậu phương bắc vốn rất hanh khô, lửa bùng cháy, đến khi lính Kiến Nô bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say thì toàn bộ quân doanh đã biến thành biển lửa, hầu hết binh lính còn chưa kịp xông ra khỏi doanh phòng đã bị lửa lớn nuốt gọn, số ít xông ra được bên ngoài cũng bị đám gia đinh chen chúc kia chém chết.

    Đáng thương là hơn tám trăm đệ tử của hai Chính Hoàng Kỳ và Tương Hoàng Kỳ đều là những thiếu niên dưới mười lăm tuổi, bao gồm cả con trai thứ sáu Cao Tắc và con trai thứ bảy Thường Thư của Hoàng Thái Cực cũng đều chết hết trong loạn quân. Đao Ba Kiểm thấy quân doanh Kiến Nô đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, liền chia binh thành hai đường, để một tên tiểu đầu mục dẫn hai trăm gia đinh tới chặn ở cửa nhánh tây của hoàng cung, còn mình dẫn số gia đinh còn lại xông thẳng vào Đại Thanh môn.

    Gần như là đồng thời, Đại Hồ Tử cũng phát nát quân doanh Kiến Nô ở cửa nhánh bên phải của Đại Thanh môn, theo lời dặn dò của Vương Phác trước đây tương tự cũng chia quân làm hai đường, một đường bịt kín cửa nhánh đông của hoàng cung, một đường xông thẳng tới Đại Thanh môn, Đao Ba Kiểm và Đại Hồ Tử hợp binh lại cùng công phá Đại Thanh môn mà không phải tốn nhiều công sức, sau đó đốt giết qua phường Văn Đức, phường Võ Công, lầu Phượng Tường, điện Sùng Chính.

    Vương Phác rất tỉnh táo, lần này bất ngờ tập kích Thịnh Kinh không phải để công thành chiếm đất, mà hắn đến để đốt giết cướp bóc, hắn phải phá hủy Thịnh Kinh về căn bản! Đây chính là gậy ông đập lưng ông, đem những đau khổ và tai họa mà Kiến Nô từng mang đến cho bách tính Đại Minh trả lại cho dân tộc dã man mà giết chóc đã ăn sâu vào tính này.

    Đương nhiên, đây không phải lý do chính khiến Vương Phác tới Thịnh Kinh.

    Vương Phác không quản thâm nhập đơn độc, tìm đường sống trong cái chết để đánh úp Thịnh Kinh, thực ra chỉ vì cùng một thứ, đó là ngọc tỷ truyền quốc đã bị Hoàng đế Bắc Nguyên cướp đi Đại Mạc, sau đó bị Đa Nhĩ Cổn đoạt về Liêu Đông! Vương Phác cho rằng, chỉ có giành lại được ngọc tỷ truyền quốc dâng lên cho Hoàng đế Sùng Trinh, thì trong lúc Hoàng đế cao hứng mới có thể miễn tội bại trận ở Tùng Sơn cho hắn.

    Tất cả mọi việc Vương Phác làm thực ra chỉ để bảo vệ cái đầu của mình.

    Mà muốn bảo vệ cái đầu của mình, chỉ có cách cướp lại ngọc tỷ và dâng nó cho Hoàng đế Sùng Trinh, sự việc chỉ đơn giản như vậy.


    Cung Vĩnh Phúc.

    Trang Phi Bố Mộc Bố Thái bị tiếng chém giết đánh thức, Phúc Lâm (chính là Hoàng đế Thuận Trị sau này) mới bốn tuổi cũng tỉnh dậy, sợ tới mức gào khóc oe oe, Bố Mộc Bố Thái ôm Phúc Lâm, đang lúc hốt hoảng thì hai cung nữ vội vã chạy tới, hoảng hốt nói: - Chủ tử không xong rồi, quân Minh, quân Minh xông vào hoàng cung rồi!

    - Nói bậy. Bố Mộc Bố Thái điềm tĩnh quát mắng: - Quân Minh sao có thể đến Thịnh Kinh chứ?

    - Là thật đó. Cung nữ hốt hoảng: - Quân Minh đã xông vào điện Sùng Chính, sắp tới cung Vĩnh Phúc rồi.

    Đang nói thì tiếng chém giết ngoài cung quả nhiên trở nên kịch liệt hơn, trong tiếng binh khí va vào nhau còn xen lẫn tiếng kêu gào của phụ nữa và tiếng quát mắng của đàn ông, Bố Mộc Bố Thái biến sắc mặt, trầm giọng nói: - Đi, đi tới cung Thanh Ninh.

    Khi Bố Mộc Bố Thái ôm Phúc Lâm tới cung Thanh Ninh, Quý phi Na Mộc Chung của cung Lân Chỉ, Thục phi Ba Đặc Mã của cung Diễn Khánh và cả mười mấy phi tử khác cũng đã tập trung ở đó, Hoàng hậu Triết Triết đã hoàn toàn rối loạn, căn bản không biết nên làm thế nào, thấy Bố Mộc Bố Thái đến, mọi người như thấy vị cứu tinh tới, cùng vây lại rối rít hỏi: - Trang phi, giờ phải làm sao, phải làm sao bây giờ?

    Bố Mộc Bố Thái đáp: - Hoàng hậu, quân Minh tiến vào từ Đại Thanh môn, giờ thị vệ đại nội đang liều chết ngăn cản, chúng ta hãy trốn ra từ cửa hông, chỉ cần ra ngoài thành sẽ an toàn.

    - Được được được. Triết Triết luôn miệng nói. - Vậy chúng ta đi ra từ cửa hông.

    - Chủ tử, chủ tử không xong rồi. Tiếng Triết Triết vừa dứt, đã có Thái giám vội vàng tới, hoảng loạn nói: - Cửa nhánh phía tây, ngoài cửa nhánh phía tây có quân Minh đang lao tới.

    Thái giám bên này vừa nói xong, bên kia cũng có Thái giám kêu lên: - Chủ tử, ngoài cửa nhánh phía đông cũng có quân Minh xông vào.

    - Hả? Triết triết hốt hoảng: - Cửa chính và cửa hông đều có quân Minh, phải làm sao đây?

    Vẫn là Trang phi điềm tĩnh trước nguy cấp, bình thản nói: - Cửa chính và cửa hông đều có quân Minh, vậy chỉ có thể trèo tường, mấy người các ngươi, mau đi tìm thang lại đây.

    Rất nhanh đã có thái giám khiêng thang đến, phía sau cung Thanh Ninh không xa là tường cung, một đám phụ nữ ôm mấy đứa bé lao thẳng đến tường cung dưới sự bảo vệ của cung nữ và thái giám, tới dưới chân tường, thái giám đặt thang xuống, trước tiên dìu Triết Triết lên, may mà Triết Triết là người Mông Cổ, không bị bó chân nên trèo tường cũng không khó khăn gì.

    Thế nhưng leo được một nửa, Triết Triết dừng lại, quay đầu nói với Bố Mộc Bố Thái: - Ngọc nhi, ta bỏ quên ngọc tỷ truyền quốc trong tẩm cung rồi.

    - Hoàng hậu đừng nóng vội, nô tì sẽ đi lấy ngay.

    Bố Mộc Bố Thái giao Phúc Lâm bốn tuổi cho cung nữ, tự mình quay về cung Thanh Ninh, tìm được ngọc tỷ truyền quốc trong tâm cung của Triết Triết, nhưng đáng tiếc là khi nàng vừa ra khỏi cửa, quân Minh đã lao tới từ ba phía, chặn đứng nàng lại.


    Lại nói đám Triết Triết vừa trèo ra khỏi tường cung liền gặp Trịnh thân vương Tể Nhĩ Cáp Lãng và mấy chục thân binh Tương Lam Kỳ của y, nếu là lúc bình thường, thân binh Tương Lam Kỳ trong vương phủ của Tể Nhĩ Cáp Lãng ít nhất cũng có bốn năm trăm người, nhưng do cuộc chiến Tùng Sơn Mãn Thanh dốc toàn sức lực, thân binh Tương Lam Kỳ của Tể Nhĩ Cáp Lãng cũng bị điều động đi, chỉ còn lại năm mươi than kỵ binh ở bên mình.

    Tể Nhĩ Cáp Lãng vừa thấy Triết Triết liền cuống quýt xoay người xuống ngựa, quỳ xuống đất cúi chào: - Nô tài cứu giá chậm trễ, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội.

    Triết Triết vội đáp: - Trịnh thân vương miễn lễ.

    Tể Nhĩ Cáp Lãng đứng lên hỏi: - Hoàng hậu, tình hình trong cung thế nào?

    Triết Triết trả lời: - Trang phi và ngọc tỷ truyền quốc còn ở bên trong, Vương gia mau đi tiếp ứng.

    Tế Nghĩ Cáp Lãng biến sắc mặt, quát mấy chục thân binh Tương Lam Kỳ phía sau: - Ngươi, ngươi, cả mấy người các ngươi nữa, bảo vệ Hoàng hậu nương nương và mấy vị quý phi ra khỏi thành, nếu có chút gì sơ suất, các ngươi hãy xách đầu tới gặp ta.

    - Vâng!

    Mấy chục thân binh Tương Lam Kỳ đáp lại rền vang.

    Tể Nhĩ Cáp Lãng lại nói với Triết Triết: - Hoàng hậu, nô tài sẽ trèo tường vào tiếp ứng Trang phi.


    Cung Thanh Ninh.

    Hơn một trăm cây đuốc chiếu sáng bãi đất trống trước cung như ban ngày, hơn bốn trăm đao thép sáng loáng phản xạ hàn khí sáng chói, khiến người khác choáng váng, đặc biệt là ánh mắt hung ác của đám quân Minh này thật kinh người, nếu đổi lại là người phụ nữ khác e rằng đã sợ tới mức ngất xỉu rồi, Bố Mộc Bố Thái mặc dù mặt trắng bệch nhưng vẫn miễn cưỡng giữ được điềm tĩnh.

    - Tướng quân, ả là Trang phi của Nô tù Kiến Nô Hoàng Thái Cực.

    Chân Hữu Tài phía sau Vương Phác kêu lên giống như đang dâng vật quý.

    - Ngươi nói gì? Vương Phác giật mình hỏi: - Trang phi?

    - Vâng. Chân Hữu Tài khẳng định. - Chính là Trang phi, khi Hoàng Thái Cực tới Nam Hiệu tế trời, tiểu nhân trốn trong đám người vây xem đã từng gặp qua.

    Vương Phác liền nhìn vào mắt Bố Mộc Bố Thái, lúc này mới nhận ra người phụ nữ lưu danh sử sách này quả nhiên rất xinh đẹp, nhìn qua không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện ra nàng khác với những người khác, hơn nữa càng nhìn càng muốn nhìn thêm nữa. Lúc này Bố Mộc Bố Thái vừa mới hai mươi tám tuổi, ba năm trước đã sinh Phúc Lâm, cơ thể đã dậy thì hết, vẻ phong tình thiếu nữ đẫy đà trưởng thành tương đối có lực sát thương.

    Có lẽ ánh mắt nóng bỏng của Vương Phác đã khiến Bố Mộc Bố Thái cảm thấy sợ hãi, nàng lùi lại một bước theo bản năng và ôm chặt bọc vải trong lòng.

    Đến lúc này Vương Phác lại chú ý tới bọc bải mà Bố Mộc Bố Thái ôm trong ngực, liền đẩy tay phải ra nói: - Ngươi ôm thứ gì trong lòng vậy? Lấy ra.

    Vẻ mặt Bố Mộc Bố Thái lập tức căng thẳng, ôm bọc vải lùi lại một bước.

    Vương Phác đánh mắt một cái, hai gã gia đinh đã nhào lên như hổ sói tới cướp bọc vải trong lòng Bố Mộc Bố Thái, nàng định cướp lại nhưng đã bị hai gã gia đinh khống chế không thể động đậy.

    Vương Phác nhận lấy bọc vải từ tay gia đinh, thấy nặng trình trịnh.

    Cởi bọc vải ra, đó là ngọc tỷ, ngọc tỷ có chu vi năm tấc, trên đó là năm con rồng, lật mặt chính ra sẽ thấy khắc tám chữ bằng triện thư “thụ mệnh vu thiên, tức thọ vĩnh xương”. Vương Phác thấy vậy lập tức mừng rỡ, không ngờ lại là ngọc tỷ truyền quốc! Đúng là đúng với câu: đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, nhưng đến tay mình lại chẳng tốn công sức. Vương Phác tuyệt đối không ngờ rằng lại có được ngọc tỷ truyền quốc dễ dàng như thế.

    Khi Vương Phác đang vui mừng cầm ngọc tỷ truyền quốc, Đao Ba Kiểm phía bên kia đã dẫn theo mấy chục gia đinh tới, lớn tiếng bẩm báo: - Tướng quân, tiểu nhân đã bắt được Vương gia Kiến Nô!

    - Hả?

    Vương Phác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám gia đinh đã áp giả một gã Kiến Nô tới, người này mặc long bào màu xanh da trời, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt rất lớn, thân phận chắc chắn vô cùng tôn quý, gã thấy Bố Mộc Bố Thái lập tức thần sắc buồn bã, cúi đầu tự trách: - Trang phi nương nương, nô tài vô dụng, không cứu được người từ tay lũ mọi rợ Nam Minh này.

    Bố Mộc Bố Thái thở dài một tiếng, im lặng không nói.

    Chân Hữu Tài tiến đến cạnh Vương Phác, hạ giọng nói: - Tướng quân, tên đó là Trịnh thân vương Tể Nhĩ Cáp Lãng của Kiến Nô.

    - Tể Nhĩ Cáp Lãng? Vương Phác mừng rỡ nói. - Được, hai vị đai thần đóng giữ ở Mãn Thanh coi như đã đến đông đủ, người đâu, áp giải tên này đi, giam giữ gã chung với Đại Thiện, bảo Tiểu Thất nhất định phải trông chừng kỹ hai tên này, tuyệt đối không được để chúng trốn thoát.

    - Tướng quân, ở đằng kia bọn nô tài đã phát hiện ra một phụ nữ Kiến Nô, dáng vẻ xinh đẹp, hẳn là một quý phi. Bên này vừa mới áp giải Tể Nhĩ Cáp Lãng đi, bên kia đã có gia đinh tới báo. - Tuy nhiên hình như chỉ còn lại một chút sức lực.

    - Đi, đi xem sao. Vương Phác quay đầu nhìn Bố Mộc Bố Thái, bèn nói: - Đưa ả đi theo luôn.

    Khi Vương Phác dẫn người tới cung Quan Thư, Hải Lan Châu đã hấp hối.

    Châu Hữu Tài khẽ nói: - Tướng quân, ả chính là Thần phi được Hoàng Thái Cực sủng ái nhất.

    Thần Phi? Hải Lan Châu?

    Vương Phác nghiêng đầu nhìn kỹ người phụ nữ có khuôn mặt nhợt nhạt, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, đặc biệt là vẻ phong tình quyến rũ toát ra giữa hai bên lông mày, càng mê người, chả trách làm cho Hoàng Thái Cực điên đảo như thế, nhớ ra người phụ nữ này am hiểu thuật phòng trung của Đạo gia trong dã sử, đặc biệt giỏi thuật cửu thiển nhất thâm (chín cạn một sâu), tim của Vương Phác cũng không khỏi đập thình thịch.

    Vương Phác quay đầu lại nói với Đao Ba Kiểm: - Mặt Sẹo, có bắt sống được mấy vị thái y không?

    - Thái y? Đao Ba Kiểm kêu than: - Tiểu nhân nhìn đám Kiến Nô này ai cũng đều để bím tóc, bộ dạng gần giống nhau, ai biết ai là thái y chứ, chỉ cần người có thể thở được thì đều bảo các huynh đệ chém chết.

    Vương Phác nhíu mày nói: - Vậy hãy sai người tới Trường Dũng Bảo mời Lý lão tiên sinh Tổ Tôn tới, ả đàn bà này là Thần phi của Nô tù Kiến Nô Hoàng Thái Cực, không thể để ả dễ dàng chết được, bảo Lý lão tiên sinh bằng mọi giá cứu sống được người này, giờ toàn bộ hoàng cung Kiến Nô đã là của chúng ta rồi, nhân sâm thuốc bổ trong cung này bảo y cứ việc dùng.

    Đao Ba Kiểm nói: - Vâng, tiểu nhân sẽ sai người tới Trường Dũng Bảo.

    Vương Phác lại hỏi: - Râu Rậm đâu?

    Đao Ba Kiểm đáp: - Râu Rậm dẫn huynh đệ ra ngoài tàn sát dân trong thành rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  5. #14
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    Thuyết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


    Quyển 1:
    Chương 14: Hai ngàn vạn lượng bạc trắng (1)


    Nguồn: Metruyen




    Một đêm máu tanh rốt cục trôi qua.

    Trong thành Thịnh Kinh nguyên bản ở hơn ba vạn người già, phụ nữ và trẻ em Kiến Nô, trong đó hơn hai vạn người chạy ra ngoài thành, còn dư lại hơn một vạn người thì toàn bộ đã bị chết thảm dưới đao tàn sát của quân Minh, trong đó còn có ít nhất hai ngàn thiếu niên Kiến Nô, bọn họ đã vĩnh viễn không có cơ hội trưởng thành rồi trở thành chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến. Khi mặt trời lại mọc lên, toàn bộ thành Thịnh Kinh đã thành một mảnh Tu La huyết ngục.

    Trên đường cái, thi thể của người Kiến Nô nằm lung tung đầy đất, có người già, có phụ nữ, cũng có trẻ con.

    Ngoại trừ phương Bắc hoàng cung và hai bên phủ Thân vương Bối Lặc, còn lại hơn phân nửa trong thành đã lâm vào biển lửa, khói đen đặc bay cao, từ hơn mấy chục dặm bên ngoài đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

    Gia đinh của Vương Phác đã hoàn toàn khống chế thành Thịnh Kinh.

    Ngọc tỷ đã tới tay rồi, Lễ Thân vương Đại Thiện, Trịnh Thân vương Tế Nhĩ Cáp Lãng cùng với hai sủng phi của Hoàng Thái Cực là Hải Lan Châu, Bố Mộc Bố Thái của Kiến Nô cũng đã trở thành tù binh của Vương Phác, có thể tưởng tượng được, nếu Vương Phác có thể mang theo ngọc tỷ và bốn tù binh này trở lại Đại Minh, toàn bộ đế quốc Đại Minh đều sẽ tung hô Vương Phác hắn, bại trận ở Tùng Sơn cũng liền có thể một bút xóa bỏ rồi.

    Dựa theo kế hoạch đã định ra trước đó, để các huynh đệ ăn no nê, ngủ một giấc thật say, tối nay sẽ chuyển hướng Triều Tiên, đợi đến khi Hoàng Thái Cực nhận được tin tức Thịnh Kinh rơi vào tay giặc mà phái đại quân quay về viện trợ, chỉ sợ Vương Phác và gia đinh của hắn sớm đã qua sông Áp Lục rồi.

    - Tướng quân, tin tức tốt!

    Vương Phác đang muốn tìm người kêu Tiểu Thất, Đao Ba Kiểm và Đại Hồ Tử tới thảo luận, Đại Hồ Tử lại tự mình đến đây, lớn tiếng nói: - Tướng quân, tin tức vô cùng tốt, ha ha ha...

    Bởi vì hành động thuận lợi, Vương Phác lúc này tâm tình cũng khá tốt, cười hỏi: - Râu Rậm, việc gì khiến ngươi cao hứng như vậy?

    Đại Hồ Tử kích động nói: - Tướng quân ngươi đoán xem, các huynh đệ ở hoàng cung Hòa Thân Vương, quý phủ Bối Lặc Kiến Nô phát hiện cái gì?

    Vương Phác hỏi: - Phát hiện cái gì?

    - Nhân sâm! Nhân sâm già loại tốt nhất, một đống lớn như núi, ít nhất cũng có đến mấy vạn cân! Đại Hồ Tử hoa chân múa tay vui sướng nói: - Còn có đông châu lớn như trứng ngỗng, chừng mấy chục lớn hòm, còn có cả phòng hoàng kim, bạc trắng, lông chồn, da hổ, da gấu, đồ cổ, tranh chữ …vân vân, tiểu nhân lớn như vậy còn chưa bao giờ từng thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy. Tướng quân, lần này thật đúng là phát tài lớn rồi.

    Liêu Đông vốn chính là khối bảo địa, sản vật phong phú, trong Trường Bạch Sơn sản xuất nhân sâm, lông chồn, bao kéo cây cỏ, còn có đặc sản đông châu ở lưu vực Hắc Long Giang được xưng tụng là báu vật hiếm có, lại thêm Thượng Thanh Binh trước sau bốn lần nhập quan bắt tới từ Trung Nguyên đại lượng vàng bạc tài bảo, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được của cải hoàng cung Hoàng Thái Cực và các vị thân vương, quý phủ Bối Lặc phong phú đến đâu.

    Đại Hồ Tử vui mừng nói: - Tướng quân, nếu đem những kỳ trân, vàng bạc châu báu hiếm có này chở hết về Trung Nguyên, tiểu nhân xem chừng ít nhất giá trị cũng có thể tới hai ngàn vạn lượng bạc.

    Vương Phác nghe xong trong lòng trầm xuống.

    Hai ngàn vạn, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, lúc ấy thuế một năm của đế quốc Đại Minh cũng chỉ có năm trăm vạn lượng bạc trắng!

    Hoàng kim bạc trắng đều là đồ tốt, người gặp người thích, Vương Phác cũng thích, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tham tiền, thực phải mang theo những hoàng kim bạc trắng nặng nề này, chỉ sợ chưa tới sông Áp Lục, thiết kỵ Bát Kỳ Mãn Thanh đã đuổi theo tới rồi.

    - Nói cho các huynh đệ, mỗi người chỉ cho mang theo hai viên nhân sâm, ba viên đông châu và mười lượng vàng, còn lại hết thảy thiêu hủy, không thể thiêu hủy thì ném hết đi! Vương Phác lãnh đạm nói: - Nếu ai dám không tuân quân lệnh một mình mang theo vàng bạc châu báu, một khi bị điều tra ra cũng đừng trách bản tướng quân trở mặt.

    - A? Thiêu hủy? Đại Hồ Tử đột nhiên trừng lớn mắt trâu, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình: - Tướng quân, đây chính là sâm có tuổi của Trường Bạch Sơn a, còn có đông châu, đây chính là báu vật hiếm có nha, đám quan lớn tài chủ Trung Nguyên ngay cả có tiền cũng mua không được một viên a, nếu đem những báu vật này chở về Trung Nguyên, chúng ta liền phát tài lớn rồi.

    - Phát tài phát tài, trong đầu óc ngươi chỉ nghĩ đến phát tài thôi sao? Vương Phác cau mày nói: - Ngươi cũng không dùng đầu óc ngẫm lại, mấy thứ này nặng bao nhiêu, chiếm bao nhiêu chỗ? Phải đem những báu vật và vàng bạc đồ cổ này chở hết về Trung Nguyên, ngươi có biết cần bao nhiêu con ngựa bao nhiêu chiếc xe, cần bao nhiêu huynh đệ không? Ngươi có biết sau khi mang theo những trói buộc này, tốc độ chúng ta hành quân sẽ giảm bớt rất nhiều hay không, nếu chẳng may thiết kỵ bát kỳ Mãn Thanh đuổi theo, chúng ta ngay cả một người cũng đừng nghĩ đến sống về Đại Minh.

    - Vậy đem nhiều tài bảo như vậy cứ thế trả lại cho Kiến Nô? Tướng quân, tiểu nhân không cam lòng đâu.

    - Nếu như ngay cả tính mạng cũng không có, mang theo những báu vật hiếm có này thì có ích lợi gì? Suy nghĩ thật kỹ đi!

    Đại Hồ Tử bị Vương Phác mắng tới á khẩu không trả lời được, tuy nhiên theo ánh mắt của y là nhìn ra được, y vẫn không cam lòng buông tha cho những của cải này.

    - Tướng quân. Cùng ở phía sau Vương Phác, Chân Hữu Tài bỗng nhiên nói: - Tiểu nhân thật ra có một phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường, vừa không cần lo lắng những tài bảo này trở thành vướng bận, cũng sẽ không khiến những tài bảo này lại rơi vào trong tay Kiến Nô.

    - Biện pháp gì? Không đợi Vương Phác đặt câu hỏi, Đại Hồ Tử đã gấp giọng hỏi: - Nói mau nói mau.

    Chân Hữu Tài sờ sờ hai vết ria trên môi, nói: - Nhân sâm, đông châu, da thú, tranh chữ mấy thứ này nhẹ lại dễ dàng mang theo, có thể mang đi toàn bộ, về phần hoàng kim, bạc trắng và đồ cổ hiếm có thì quá nặng, nếu bắt bọn họ chở đi toàn bộ ít nhất cũng cần hơn một ngàn chiếc xe ngựa, cho dù trong thành Thịnh Kinh có thể tìm đủ xe ngựa, vội vàng nhiều xe ngựa như vậy cũng đi không nhanh a, tựa như vừa rồi tướng quân nói, nếu chẳng may thiết kỵ của Kiến Nô đuổi theo, những tài bảo này sẽ lại trở lại trong tay Kiến Nô rồi...

    Đại Hồ Tử không nhịn được nói: - Ai nha, ngươi nói thẳng luôn làm sao bây giờ đi.

    Chân Hữu Tài nói: - Tiểu nhân có ý tứ là đem những vàng bạc châu báu này để vào thùng đựng hàng, hết thảy dìm xuống Hồn Hà ngoài thành! Đến tương lai có cơ hội sẽ tới nơi này thu hồi bảo tàng, hai vị tướng quân nghĩ đến như thế nào?

    Đại Hồ Tử gật đầu nói: - Đây cũng là một biện pháp.

    Nếu chiếu ý tứ của Vương Phác, là trực tiếp ném những hoàng kim bạc trắng đó đi, nhưng hắn cũng hiểu được nếu muốn khiến Đại Hồ Tử và thủ hạ chính là các huynh đệ làm được điểm này quá khó khăn, hơn nữa thông qua việc bắt người cướp của thành Thịnh Kinh, thú tính của những gia đinh đó đã hoàn toàn bị bộc phát, nếu kích thích quá độ mà nói, làm không tốt sẽ gây thành binh biến, vậy đại sự không ổn.

    - Được rồi, vậy cứ làm như thế. Rơi vào đường cùng, Vương Phác chỉ có thể thỏa hiệp: - Râu Rậm ngươi dẫn người đem những hoàng kim, bạc trắng và đồ cổ tìm được cho vào thùng đựng hàng, trước khi trời tối phải dìm hết vào Hồn Hà, còn lại nhân sâm, đông châu và da thú thì chia đều, mỗi người có phần, nếu ai dám giấu riêng hoặc là cầm cường minh đoạt, liền xử quyết giống nhau, tuyệt không nhân nhượng!

    - Vâng.

    Đại Hồ Tử ầm ầm đồng ý, kích động mà đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  6. #15
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    Thuyết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


    Quyển 1:
    Chương 15: Hai ngàn vạn lượng bạc trắng (2)


    Nguồn: Metruyen




    Lại nói tới Hoàng Thái Cực nhớ Thần phi, chỉ đem đám thân tín Ngao Bái, Đồ Lại, Át Tất Long, Tháp Chiêm cùng với hai trăm đại nội thị vệ ngựa không dừng vó chạy gấp về hướng Thịnh Kinh, một ngày đêm đi hơn ba trăm dặm, tới buổi chiều ngày hôm sau cũng đã qua Liêu Hà. Nhưng mà vừa qua khỏi Liêu Hà liền gặp được thái giám Triết Triết phái đi Tùng Sơn báo nguy, Hoàng Thái Cực hỏi ra mới biết được có một cỗ quân Minh đánh lén Thịnh Kinh, hiện tại Thịnh Kinh đã bị chiếm đóng.

    Bất chợt nghe được tin dữ này, Hoàng Thái Cực quả thực không thể tin được và tai mình.

    - Ngươi nói cái gì? Hoàng Thái Cực gắt gao nhéo vạt áo thái giám, lớn tiếng quát hỏi:

    - Quân Minh đánh lén Thịnh Kinh? Thịnh Kinh đã bị chiếm đóng?

    Thái giám vẻ mặt sợ hãi, dùng sức gật đầu.

    - Điều đó không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng! Hoàng Thái Cực hét lớn:

    - Hành lang Liêu Tây có hơn mười vạn kỵ bộ đại quân Đại Thanh ta cứng rắn ngăn chặn, Triều Tiên đã là nước phụ thuộc của Đại Thanh ta, các bộ phận Mông Cổ cũng đã thần phục Đại Thanh ta, cũng tuyệt đối không thể để quân Minh quá cảnh, chi quân Minh này đến tột cùng là từ đâu tới được? Chẳng lẽ lại có thể chui từ dưới đất lên hay sao?

    Thần sắc thái giám tái nhợt, không phản bác được.

    - Cho dù quân Minh là từ dưới đất chui lên, bên trong thành không phải còn có hai ngàn Tử đệ binh sao? Hoàng Thái Cực càng nói cơn tức càng lớn, ngay cả bị chảy máu cam cũng không hề hay biết, hét lớn: - Đại Thiện và Tế Nhĩ Cáp Lãng đang làm ăn cái gì không biết? Bày ra trên đầu thành mười sáu đại pháo Hồng Di chẳng lẽ chỉ có để bài trí sao? Trẫm phải giết bọn họ, giết hai cái đồ rác rưởi này!

    Hoàng Thái Cực đang trong cơn giận dữ, đám người Ngao Bái cũng không dám khuyên bảo.

    Thẳng đến khi Hoàng Thái Cực bởi vì mất máu quá nhiều co quắp nằm trên giường, ngự y đi theo mới dám đi lên giúp ông ta cầm máu, Hoàng Thái Cực nằm trên giường một lúc sau dần dần bắt đầu tỉnh táo lại, lại gọi thái giám đến trước mặt hỏi:

    - Quân đội công hãm Thịnh Kinh thật là quân Minh?

    Thái giám khẳng định mà đáp:

    - Chính là quân Minh.

    - Không phải người Mông Cổ hoặc là người Triều Tiên giả mạo chứ?

    - Đám quân Minh này nói chuyện với nhau đều dùng giọng Sơn Tây nói, người Mông Cổ và Triều Tiên giả mạo không được.

    - Có bao nhiêu người?

    - Điều này không rõ ràng lắm.

    - Lễ Thân vương và Trịnh Thân vương hiện tại ở đâu?

    - Không rõ lắm, nô tài chỉ biết là Thần phi nương nương và Trang phi nương nương đã bị hãm ở trong thành, Hoàng hậu nương nương đã mang theo vài vị cách cách, a ca đi thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm tị nạn rồi.

    Nghe được Thần phi đã bị hãm trong tay quân Minh, Hoàng Thái Cực lập tức đau đớn một trận toàn tâm, nhưng ông ta gắng nhịn được, phất phất tay nói với thái giám: - Được rồi, trẫm đã biết, ngươi đi xuống đi.

    Hoàng Thái Cực lại gọi Chính Hoàng Kỳ Tham Lĩnh Đồ Lại, Tháp Chiêm cùng với Tương Hoàng Kỳ Tham Lĩnh Ngao Bái, Át Tất Long tới trước mặt.

    Đồ Lại nói: - Hoàng thượng, mọi rợ Nam Minh vậy mà đã công hãm Thịnh Kinh, vậy ở lại thủ Thịnh Kinh là Tiên Phong doanh và Kiêu Kỵ doanh hơn phân nửa đã toàn quân bị giết rồi, hiện tại tất cả quân đội Đại Thanh đều tập kết ở tiền tuyến Tùng Sơn, Liêu Đông đã không còn quân đội có thể điều động, không bằng về Tùng Sơn trước, từ đại doanh Tùng Sơn triệu hồi đại quân rồi phản công Thịnh Kinh cũng không muộn.

    - Không vội. Hoàng Thái Cực nhẹ nhàng mà nói:

    - Trước tiên phải làm rõ, chi quân Minh này là từ đâu xuất hiện đã?

    Ngao Bái nói: - Hơn phân nửa là từ trên biển tới rồi?

    - Không đúng. Hoàng Thái Cực lắc đầu nói: - Trẫm đã bố trí ở đường ven biển hơn một trăm chỗ cơ sở ngầm, nếu quân Minh là từ trên biển đến, trẫm nhất định sẽ biết trước tin tức.

    Đồ Lại nói:

    - Vậy chính là từ Triều Tiên tới, dù sao không thể nào là từ Mông Cổ hoặc là Liêu Tây tới được.

    - Không. Hoàng Thái Cực lắc lắc đầu, nói: - Hoàn toàn tương phản, chi quân Minh này đúng là từ Liêu Tây tới.

    - Từ Liêu Tây lại đây? Đồ Lại không hiểu chút nào nói: - Hành lang Liêu Tây tập kết hơn mười vạn tinh binh Đại Thanh, bất luận một chi quân Minh nào điều động cũng không thể giấu diếm được thám mã quân ta, nếu chi quân Minh này thật sự là từ Liêu Tây tới, sao thám mã quân ta lại không biết?

    Hoàng Thái Cực nói: - Nếu như là điều động quân đội vạn người trở lên, đương nhiên không thể giấu diếm được thám mã quân ta, nhưng nếu như là đội quân Minh nhỏ từ ngàn người trở xuống thừa dịp trời tối lén lút hành động, thám mã quân ta sẽ rất khó phát hiện. Các ngươi còn nhớ hay không trên đường về Thịnh Kinh, có vài chỗ trạm nghỉ chân đã bị hủy, lúc ấy chúng ta tưởng mã tặc quan ngoại gây nên, hiện tại xem ra chính là đám quân Minh này làm, đúng, nhất định chính là như vậy!

    Nói xong, ngữ khí của Hoàng Thái Cực liền trở nên kiên quyết hẳn lên.

    Đám người Đồ Lại, Ngao Bái im lặng, nhưng trong lòng đối với phân tích kín đáo của Hoàng Thái Cực là bội phục sát đất.

    Hoàng Thái Cực nói: - Nếu đội quân Minh này chỉ có trên dưới ngàn người thì làm việc quá dễ rồi, cũng cũng không cần tại lúc mấu chốt này triệu hồi đại quân Bát Kỳ từ tiền tuyến Tùng Sơn rồi.

    Đám người Đồ Lại, Ngao Bái ngơ ngác nhìn nhau nói:

    - Nhưng Hoàng thượng, Liêu Đông đích thật là không có quân đội có thể điều động nha.

    - Không, còn có một chi quân đội. Ánh mắt của Hoàng Thái Cực bỗng nhiên đảo về hướng phương bắc, hạ giọng nói:

    - Hãn Trướng của Mãn Chu Tập Lễ ở ngay tại Trường Sơn, khoảng cách từ Trường Sơn đến Thịnh Kinh chỉ có hơn một trăm dặm, khoái mã hai canh giờ có thể chạy tới.

    Mãn Chu Tập Lễ là tứ ca của Trang phi Bố Mộc Bố Thái, bởi vì cô cô của y Triết Triết cùng với hai muội muội Bố Mộc Bố Thái, Hải Lan Châu trước sau gả cho Hoàng Thái Cực, bởi vậy quan hệ với Mãn Thanh cực kỳ chặt chẽ, vì lung lạc gia tộc Bát Nhĩ Tế Cẩm, Hoàng Thái Cực đem nửa Hà Sáo Liêu Hà thưởng cho Mãn Chu Tập Lễ, để y ở chỗ cách Thịnh Kinh gần nhất chăn thả, bày ra ân sủng.

    Đồ Lại nói: - Nô tài lập tức phái người đi Trường Sơn.

    Hoàng Thái Cực ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy chỉ trông vào người Mông Cổ đến thu phục Thịnh Kinh có chút không đủ ổn thỏa, hướng sang Đồ Lại nói:

    - Lại phái người hoả tốc chạy về Tùng Sơn, bảo Dự Thân vương Đa Đạc dẫn năm nghìn kỵ binh Tương Bạch Kỳ lập tức chạy về Thịnh Kinh, ngàn vạn lần không cần tiết lộ tin tức Thịnh Kinh thất thủ, để tránh ảnh hưởng đến quân tâm sĩ khí tướng sĩ tiền tuyến.

    Đồ Lại nói: - Nô tài hiểu rõ.

    Thịnh Kinh.

    Đại Hồ Tử mang theo hơn ngàn gia đinh tìm suốt một ngày mới đem vài chục vạn lượng hoàng kim, hơn năm trăm vạn lượng bạc cùng với đồ cổ quý hiếm không đếm được dìm vào Hồn Hà, còn dư lại mấy vạn cân nhân sâm còn có hơn mười rương đông châu, da thú thì chuẩn bị mấy trăm ngựa thồ đến vận chuyển. Nhìn sắc trời đã tối, hơn nữa bọn gia đinh cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, Vương Phác đành phải hạ lệnh toàn quân ở lại Thịnh Kinh một đêm nữa, đợi ngày hôm sau khôi phục thể lực lại xuất phát hướng Triều Tiên.

    Một đêm trì hoãn này, tình thế chuyển tiếp đột ngột.

    Sáng sớm hôm sau, Vương Phác và bọn gia đinh còn chưa kịp ăn điểm tâm, Đao Ba Kiểm phụ trách cảnh giới vẻ mặt khẩn trương chạy tới, hét lớn:

    - Tướng quân không xong rồi, ngoài thành phát hiện nhóm lớn kỵ binh Kiến Nô!

    - Kỵ binh Kiến Nô? Vương Phác nghe vậy chấn động, vội la lên: - Điều đó không có khả năng, tất cả kỵ bộ đại quân Kiến Nô cũng đã tập kết ở Tùng Sơn, toàn bộ Liêu Đông đã chỉ còn lại có chút người già và trẻ nhỏ, ở đâu ra kỵ binh?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

    ---QC---


Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status