TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 20 của 20

Chủ đề: [Sưu Tầm] Thuyết Huyết Đại Minh - Tịch Mịch Kiếm Khách

  1. #16
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    Thuyết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


    Quyển 1:
    Chương 16: Quân sư quạt mo


    Nguồn: Metruyen




    Vương Phác khiếp sợ là điều có thể nghĩ.

    Theo hắn đoán, lúc này tất cả binh lực Kiến Nô cũng đã tập kết ở tại tiền tuyến Tùng Sơn, ở lại Liêu Đông chẳng qua là chút người già yếu, cho dù khuya ngày hôm trước tàn binh Kiến Nô từ Thịnh Kinh chạy đi đem tin tức đưa đến Tùng Sơn, Kiến Nô lại từ Tùng Sơn điều đến kỵ binh phản công Thịnh Kinh, vậy cũng phải ít nhất năm sáu ngày thời gian, đây cũng là nguyên nhân Vương Phác dám ở Thịnh Kinh ở thêm một đêm.

    Hiện tại thời gian gần hết một ngày hai đêm, kỵ binh của Kiến Nô đã xuất hiện bên ngoài thành Thịnh Kinh? Chẳng lẽ là chắp cánh bay tới hay sao?

    - Đúng vậy. Đao Ba Kiểm thở dốc nói: - Chính là kỵ binh Kiến Nô, chí ít có ba nghìn kỵ binh!

    - Ba nghìn kỵ?

    Sắc mặt Vương Phác tái nhợt, trong lòng bắt đầu trầm xuống.

    Nếu chỉ là đơn thuần thủ thành, Vương Phác căn bản cũng không e ngại ba nghìn kỵ binh Kiến Nô ngoài thành này, ba nghìn kỵ binh Kiến Nô này nếu là thật dám cường công, thì chính là muốn chết, đại pháo Hồng Di trên đầu thành cũng không phải là ngồi không. Khoa học kỹ thuật phát triển đến Minh mạt, hỏa khí uy lực đã hùng mạnh tương đương, lựu đạn do đại pháo Hồng Di này bắn ra liền làm tan vỡ một mảng lớn, ba nghìn kỵ binh còn chưa đủ bắn hơn mấy pháo.

    Nhưng vấn đề hiện tại là Vương Phác vốn không muốn cũng không thể thủ thành, chẳng những không thể thủ thành hơn nữa còn phải nghĩ hết biện pháp mau rời khỏi Thịnh Kinh. Thành Thịnh Kinh này Vương Phác nhiều một khắc cũng không muốn ngây người, nguyên nhân rất đơn giản, Vương Phác và gia đinh thủ hạ của hắn hoàn toàn là một chi quân đơn độc, bọn họ căn bản cũng không có viện quân, triều đình cũng không có khả năng phái viện quân tới.

    Tử thủ Thịnh Kinh có lẽ có thể sát thương kẻ thù rất lớn, thậm chí khả năng khiến Kiến Nô bị thương nặng, nhưng cuối cùng Vương Phác và thủ hạ của hắn là hơn ngàn gia đinh cũng khó lòng thoát chết. Vương Phác cũng không phải là thư sinh cổ đại đọc lý thuyết suông, hắn là một người hiện đại xuyên qua, trong đầu hắn căn bản cũng không tồn tại cái gọi là tư tưởng trung quân, hơn nữa tuổi hắn còn rất trẻ, hắn vốn không muốn làm liệt sĩ cho Sùng Trinh gia, Đại Minh đế quốc!

    Tử thủ Thịnh Kinh chỉ có thể là đường chết.

    Như vậy, ra khỏi thành dã chiến với Kiến Nô? Ngoài thành quân địch kỵ binh Kiến Nô đã trải qua trăm trận chiến, huống chi kỵ binh Kiến Nô còn chiếm thêm ưu thế gấp ba binh lực, phần thắng thật sự xa vời.

    Làm sao bây giờ?

    Nếu muốn mạng sống, liền nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết hết ba nghìn kỵ binh Kiến Nô ngoài thành trước! Hơn nữa nhất định phải mau chóng, bằng không, đợi đại quân Kiến Nô ở Tùng Sơn vừa về đến, vậy thì cái gì cũng xong rồi.

    Vương Phác lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: - Đi, đi lên cổng thành xem trước đã.

    Đao Ba Kiểm mang theo Vương Phác và Chân Hữu Tài đi vào cửa nam Thịnh Kinh, đứng ở trên lầu địch nhìn hướng ra phía ngoài quả nhiên thấy được kỵ binh Kiến Nô đông nghìn nghịt. Vương Phác thô sơ giản lược đoán chừng khoảng cách một chút, kỵ binh Kiến Nô cách cửa thành chí ít có mấy ngàn mét, hơn nữa trước sau chỉ chạy trong khoảng cách mấy ngàn mét, cũng không dễ dàng tới gần, xem ra Kiến Nô đối với uy lực của Hồng Di đại pháo có hiểu biết rất rõ ràng.

    Nghiêng đầu nhìn mặt trời từ phương Đông mới lên, Vương Phác chau mày, hỏi Đao Ba Kiểm: - Ba phương hướng khác có phát hiện kỵ binh Kiến Nô hay không?

    Đao Ba Kiểm nói: - Không có, tuy nhiên có du kỵ Kiến Nô đang tuần tra.

    - Lũ Kiến Nô giảo hoạt này. Vương Phác oán hận mắng: - Xem ra ý định của bọn họ là đem chúng ta vây ở Thịnh Kinh.

    Đao Ba Kiểm hung tợn nện một quyền ở trên tường thành, quát: - Tướng quân, chúng ta đây đơn giản liền không đi, dù sao đạn dược và lương thực trong thành đều rất sung túc, đủ các huynh đệ chống đỡ một năm còn có dư.

    - Nói bậy. Vương Phác quát mắng: - Ta cũng không muốn chết ở chỗ này, nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, hơn nữa nhất định phải mau chóng!

    Đao Ba Kiểm nói: - Vậy thì chờ trời tối, buộc bao vải vào miệng và vó ngựa, âm thầm ra khỏi thành.

    - Sự việc không đơn giản như vậy. Vương Phác lắc đầu nói: - Lần trước ở Tùng Sơn là vì Kiến Nô đem tất cả lực chú ý đều tập trung vào trên người hơn mười vạn đại quân, mới bị chúng ta chui chỗ trống, nhưng lúc này lại không giống, lần này du kỵ Kiến Nô nhất định sẽ không ngủ nghỉ đêm mà chạy ở bên ngoài thành Thịnh Kinh, tuyệt đối sẽ không cho chúng ta bất chỗ trống nào.

    Đao Ba Kiểm nói: - Vậy làm sao bây giờ?

    - Tướng quân. Chân Hữu Tài bỗng nhiên bu lại, thấp giọng nói: - Tiểu nhân thật ra có một ý tưởng.

    Vương Phác cũng không quay đầu lại hỏi han: - Ý tưởng gì?

    Chân Hữu Tài nói: - Kiến Nô đem kỵ binh chủ lực bố trí ở cửa nam, còn lại ba phương hướng chỉ để lại chút ít du kỵ, dùng sách lược chính là lấy tịnh chế động, chúng ta không ra thành bọn họ sẽ không động, chúng ta vừa ra thành bọn họ sẽ theo đuôi tới, đuổi cùng giết tận. Tiểu nhân cảm thấy chúng ta có thể chọn dùng chiến thuật dương đông kích tây phá giải Kiến Nô lấy tịnh chế động.

    Vương Phác cau mày nói: - Dương đông kích tây như thế nào?

    - Dương đông kích tây này cũng không phải là đơn thuần dương đông kích tây, mà là trong kế lại có kế khác nữa, dương đông kích tây bên trong còn bao hàm liên hoàn kế. Chân Hữu Tài hơi có chút đắc ý nói: - Tướng quân có thể phái người đem xe ngựa và ngựa bên trong thành tụ tập lại, trước tiên ở trên xe trang bị mấy trăm thùng hỏa dược, đợi sau khi trời tối âm thầm ra cửa Đông, đợi khi kỵ binh Kiến Nô đuổi theo, binh lính đánh xe liền đốt cháy ngòi lửa rồi lui vào bên trong thành. Bởi vì uy hiếp của đại pháo Hồng Di, Kiến Nô khẳng định không dám đuổi theo không bỏ, bọn họ sẽ đi chặn lại xe ngựa này, lúc này mấy trăm thùng hỏa dược trên xe ngựa sắp nổ, oanh...

    - Tốt! Đao Ba Kiểm vỗ mạnh đùi, hưng phấn mà hét lớn: - Kế này không tệ, đủ độc.

    Mặt Vương Phác không chút cảm xúc hỏi han: - Sau đó thì sao?

    Chân Hữu Tài nói: - Sau đó tướng quân lại phái thuộc cấp đắc lực dẫn số ít binh lính xua đuổi mấy trăm ngựa gióng trống khua chiêng ra cửa Tây. Để mê hoặc cơ sở ngầm Kiến Nô, trên lưng mỗi con ngựa còn phải cột lên rối gỗ, lại cho rối gỗ phủ thêm chiến bào quân Minh, sau khi ra cửa Tây lập tức chạy như điên về phía trước không ngừng, triển khai tư thế chạy trốn về hướng Liêu Tây. Kiến Nô ngoài cửa Nam tất nhiên sẽ tin là thật, bỏ thành theo đuổi không bỏ, đợi đại đội kỵ binh Kiến Nô truy xa, tướng quân lại suất quân theo cửa Đông ra khỏi thành, quân ta vừa mới ở cửa Đông phá vây thất bại, Kiến Nô khẳng định không thể tưởng được quân ta sẽ lại theo cửa Đông phá vây, cứ như vậy là có thể thần không biết quỷ không hay thoát khỏi dây dưa của Kiến Nô.

    - Hay! Đao Ba Kiểm hét lớn: - Chân Hữu Tài, con mẹ nhà ngươi đích thực là rất có tài đấy!

    Vương Phác quay đầu lại nhìn Chân Hữu Tài thật sâu một cái, nghĩ thầm rằng lòng dạ lão tiểu tử này thật là có chút sâu xa, từ “Quân sư quạt mo” thình lình hiện ra trong đầu Vương Phác. Đúng, Chân Hữu Tài này chính là một quân sư quạt mo, ngươi coi y cúi đầu khom lưng có vẻ ti tiện, còn có hai chùm râu hồ kia, hiển nhiên chính là tiêu chuẩn hình tượng “Quân sư quạt mo” nha a.

    - Mặt Sẹo. Vương Phác nói với Đao Ba Kiểm: - Lập tức phái người tập hợp xe ngựa và ngựa trong thành, rồi đem toàn bộ hỏa dược Kiến Nô cất giữ trong kho hàng chuyển ra chất lên xe ngựa, đừng quên ở trên xe ngựa bày nhiều chút bao bố, trong bao bố phải thả thêm vôi, đinh sắt, mảnh sứ vỡ và đá dăm, chúng ta thả cho Kiến Nô một pháo hoa lớn siêu cấp.

    - Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.

    Đao Ba Kiểm lĩnh mệnh mà đi, Vương Phác nhìn về phía bóng lưng của y lại hô: - Ngươi thấy Râu Rậm thì bảo gã lập tức tới gặp ta.


    Thịnh Kinh, phía tây nam một trăm dặm, hành trướng của Hoàng Thái Cực.

    Át Tất Long vào trướng bẩm: - Hoàng thượng, ba nghìn kỵ binh Mông Cổ đã chạy tới bên ngoài thành Thịnh Kinh trước khi trời sáng, và dựa theo ý chỉ của ngài ở ngoài cửa nam năm dặm hạ doanh trại, còn lại ba phương bắc, tây, đông cũng đã phái ra hơn mười nhóm thám mã tiến hành tuần tra ngày đêm không gián đoạn, uân Minh bên trong thành có chạy đằng trời rồi.

    - Ừ, tốt. Hoàng Thái Cực mỏi mệt gật gật đầu, uể oải nói: - Ba nghìn kỵ binh Mông Cổ của Mãn Chu Tập Lễ tới rất đúng lúc, không để cho trẫm thất vọng.

    - Hoàng thượng. Át Tất Long thân thiết nói: - Hiện tại kỵ binh Mông Cổ cũng tới rồi, Đồ Chiêm và Ngao Bái cũng đã tiến đến Thịnh Kinh hội hợp với Mãn Chu Tập Lễ Vương gia, Hoàng thượng ngài cũng có thể yên tâm mà nghỉ ngơi rồi.

    Hoàng Thái Cực nhíu mày trầm tư một lát, bỗng nhiên lắc đầu nói: - Không, không được.

    Át Tất Long ngạc nhiên nói: - Hoàng thượng, làm sao vậy?

    Hoàng Thái Cực xoay thân thể mập mạp hai cái, vươn hai tay nói với Át Tất Long và Tháp Chiêm đứng hầu bên cạnh: - Át Tất Long, Tháp Chiêm, mau đỡ trẫm đứng lên.

    Át Tất Long và Tháp Chiêm vội vàng xông về phía trước trước đỡ Hoàng Thái Cực dậy.

    Bên cạnh, thái y lo lắng định ngăn cản lại không dám, chỉ đành khuyên nhủ: - Hoàng thượng ngài hiện tại long thể suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều ạ.

    - Không được. Hoàng Thái Cực thở hào hển lắc lắc đầu, thân thể mập mạp khiến ông ta vừa cử động đã phải thở gấp: - Trẫm không thể nghỉ ngơi, trẫm phải tiến đến Thịnh Kinh tự mình chỉ huy trận chiến tranh này.

    - A? Hoàng thượng ngài muốn đi Thịnh Kinh? Át Tất Long vội khuyên nhủ: - Nô tài cho là có Mãn Chu Tập Lễ Tước Gia và Đồ Chiêm, Ngao Bái bọn họ ở đó, còn có ba nghìn thiết kỵ Mông Cổ, muốn thu thập không đến một ngàn tàn quân quân Minh bên trong thành là hết sức dễ dàng, làm sao cần Hoàng thượng ngài ngự giá thân chinh?

    - Các ngươi không hiểu. Hoàng Thái Cực suy yếu khoát khoát tay, thở dốc nói: - Chủ tướng lĩnh quân chi quân Minh này không đơn giản, chỉ dựa vào một đội quân Minh nhỏ bé lại dám xâm nhập giữa Liêu Đông, kỳ binh đánh lén đô thành Đại Thanh ta, đây là chuyện từ khi khởi binh mấy chục năm tới nay chưa bao giờ xảy ra, can đảm, nhận thức và mưu lược của người này không thể khinh thường, đơn giản là gan dạ sáng suốt và dụng binh mà nói, người này thậm chí còn ở trên cả Viên Sùng Hoán và Hồng Thừa Trù!

    - A? Át Tất Long quá sợ hãi nói: - So với Viên Sùng Hoán và Hồng Thừa Trù còn lợi hại hơn?

    Hoàng Thái Cực gật gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói: - Viên Sùng Hoán có thể văn có thể võ, trị quân cẩn thận, nghiêm túc, ngày xưa trẫm trước sau hai lần bại dưới tay gã, người này có thể nói là đại tướng tài trẫm ít thấy trong cuộc đời. Nhưng người này hay nói mạnh miệng, hơn nữa dáng vẻ thư sinh quá nặng, làm người bộc lộ tài năng, làm quân thầnMinh quốc không dung, cho nên trẫm chỉ dùng tiểu kế liền mượn tay Sùng Trinh trừ đi gã. Hồng Thừa Trù cũng là người trị quân cẩn thận, nghiêm túc, hơn nữa làm người khiêm tốn, giỏi về làm người, nhưng gã dùng binh quá mức cầu ổn, khuyết thiếu tâm tiến thủ, Sùng Trinh thúc giục gã liền rối loạn đầu trận tuyến, gã thua ở trong tay trẫm cũng không tính oan.

    - Đúng vậy đúng vậy. Bên cạnh, Tháp Chiêm và Át Tất Long khẩn trương nịnh hót:; - Hoàng thượng anh minh thần võ, không ai bằng.

    Hoàng Thái Cực nói tiếp: - Trẫm tuy rằng còn không biết chủ tướng đội quân Minh nhỏ này là ai, nhưng người này có đảm lược có nhận thức, hữu dũng hữu mưu, có thể dẫn cỗ quân Minh nhỏ như vậy tập kích bất ngờ đô thành nước Đại Thanh ta và một lần đã thành công, chỉ bằng điểm này cũng đã hơn xa Viên Sùng Hoán và Hồng Thừa Trù gấp trăm lần rồi. Người này chưa trừ diệt, ngày khác chắc chắn trở thành họa lớn của nước Đại Thanh ta!

    Vẻ mặt Tháp Chiêm và Át Tất Long ngưng trọng, Hoàng Thái Cực nhìn xa trông rộng khiến hai người khâm phục không ngừng.

    Hoàng Thái Cực nói: - Mãn Chu Tập Lễ, Đồ Chiêm và Ngao Bái bọn họ tuy rằng năng chinh thiện chiến hơn nữa đầy kinh nghiệm sa trường, nhưng bọn họ chưa chắc là đối thủ của người này, cho nên trẫm nhất định phải tự mình đi tới Thịnh Kinh trấn thủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ♥ Roy Keane ♥


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  3. #17
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    Thuyết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


    Quyển 1:
    Chương 17: Dương đông kích tây


    Nguồn: Metruyen




    Thịnh Kinh, hậu cung

    Ánh tà dương hạ về phía Tây, Vương Phác đang nằm trên bàn đá ở trong lương đình nằm ngáy o..o. Chân Hữu Tài tay cầm thanh quạt hình tròn đang thay hắn quạt gió, hắn đang ngủ rất say, thình lình bị những tiếng bước chân dồn dập đánh thức, đứng dậy xem xét là Tiểu Thất, Mặt Sẹo, còn có Râu Rậm bọn họ đã đến.

    Mặt Sẹo lau mồ hôi, lớn tiếng bẩm: - Tướng quân, xe ngựa đều chuẩn bị xong rồi, đầy đủ 200 chiếc! Bên trên mỗi chiếc xe đều trang bị vài thùng hỏa dược lớn, lần này nhất định có thể làm Kiến Nô nổ tung, người ngã ngựa đỗ.

    Vương Phác gật đầu một cái, hỏi Râu Rậm: - Râu Rậm, ngựa bên trong thành đều nhốt vào rồi hả?

    - Đều nhốt vào rồi. - Râu Rậm nói: - Ở trong thành Kiến Nô thật đúng là nuôi không ít ngựa tốt, mọi thứ đều làm xong theo như phân phó của tướng quân ngài.

    - Tốt. Vương Phác lại nói với Tiểu Thất: - Tiểu Thất, bên Lý lão cha kia thế nào?

    Tiểu Thất cau mày nói: - Tướng quân, Lý lão cha nói nữ nhân Kiến Nô kia bệnh tình rất nghiêm trọng, ông ta cũng không dám nói chính xác là có thể chữa khỏi, nhưng ông ta nhất định sẽ hết sức.

    - Ta lo lắng không chỉ có hai nữ nhân Kiến Nô kia mà còn có hai Kiến Nô Vương gia. Vương Phác trầm giọng nói: - Buổi tối trước khi phá vòng vây ngươi phải an bài thật tốt, nhất định phải làm đến tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn, không thể để cho bọn họ chạy.

    - Tướng quân ngươi cứ yên tâm đi. Tiểu Thất cười gằn nói: - Lúc đột phá vòng vây tiểu nhân sẽ đặc biệt phái hai tên huynh đệ cầm chân hai nữ nhân Kiến Nô kia, bọn họ sẽ trói nữ nhân Kiến Nô ở trên lưng mình, tuyệt đối chạy không được! Về phần Vương gia Kiến Nô, khà khà, tiểu nhân đã từng khiến người ta đánh gãy gân chân của bọn họ, bọn họ bây giờ đã hoàn toàn thành người tàn tật, ngay cả muốn chạy cũng không chạy được á.

    - Được. Vương Phác khen: - Miễn là bốn tù binh Kiến Nô này có thể thuận lợi áp giải trở về kinh thành, chính là một công lớn.

    Tiểu Thất mừng rỡ nói: - Đa tạ Tướng quân.

    - Còn nữa. Vương Phác lại hướng về phía Mặt Sẹo nói: - Mười sáu Hồng Di đại pháo trên đầu thành Thịnh Kinh cũng không thể để lại cho Kiến Nô, ngươi lập tức phái người đặt hỏa dược dưới pháo, trước khi đi cho chúng nổ hết.

    - Vâng. Mặt Sẹo lớn tiếng đáp: - Tiểu nhân đi sắp xếp ngay.


    Lại nói đến Hoàng Thái Cực, rốt cục vào đêm đã chạy tới đại doanh quân Thanh phía nam thành Thịnh Kinh.

    Mãn Chu Tập Lễ, Đồ Lại và Ngao Bái đích thân ra bên ngoài viên môn nghênh đón quỳ xuống đất tiếp giá, Hoàng Thái Cực đã mệt mỏi, khí lực nói chuyện cũng không có, chỉ khoát tay áo ra hiệu ba người đứng lên.

    Do tình hình quân sự khẩn cấp, Hoàng Thái Cực chỉ nghỉ ngơi một lát liền sai người triệu Mãn Chu Tập Lễ, Đồ Lại, Ngao Bái vào liều lớn. Mãn Chu Tập Lễ, và Đồ Lại đã tới rất nhanh, chỉ có Ngao Bái chưa tới, Hoàng Thái Cực hỏi: - Ngao Bái đâu?

    Đồ Lại đáp: - Ngao Bái mang binh đi tuần tra rồi.

    Hoàng Thái Cực lại hỏi: - Quân Minh bên trong thành có hành động khác thường hay không?

    - Không có. Mãn Chu Tập Lễ đáp, - Quân Minh bên trong thành rất yên tĩnh, không có bất kỳ hành động khác thường nào.

    Hoàng Thái Cực nhìn sắc trời ngoài trướng vải đã hoàn toàn màu đen, phân phó nói: - Đêm đã khuya, quân Minh bất cứ lúc nào đều có thể ra khỏi thành đột phá vòng vây, nhất định phải phái người đốt nhiều điểm lửa ở ngoài thành, phái kỵ binh đi tuần tra cảnh giới nhiều hơn nữa, không được phép lưu lại góc chết.

    Mãn Chu Tập Lễ nói: - Những thứ này nô tài cũng đã sắp xếp xong xuôi.

    Đang nói, Ngáo Bái liền thở hồng hộc chạy vào trướng, quỳ xuống đất bẩm: - Nô tài Ngao Bái bái kiến Hoàng thượng.

    - Bình thân. Hoàng Thái Cực khoát tay áo, hỏi - Ngao Bái, quân Minh có dị động gì không?

    Ngao Bái đáp: - Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài vừa mới nhận được tin tức, quân Minh đã theo cửa Đông ra khỏi thành rồi.

    - Hả? Hoàng Thái Cực đang vê hạt châu trên ngón tay bèn ngừng lại, hỏi, - Quân Minh ra khỏi thành rồi hả?

    - Đúng ạ. Ngao Bái nói: - Ước chừng có sáu bảy trăm quân Minh, áp tải hơn hai trăm chiếc xe ngựa.

    Hoàng Thái Cực hỏi: - Quân Minh có đánh lửa hay không?

    Ngao Bái lắc đầu nói: - Không có.

    Bên cạnh Mãn Chu Tập Lễ nói: - Hoàng thượng, nếu quân Minh giơ đuốc cầm gậy, gióng trống khua chiêng mà ra khỏi thành, nô tài cho rằng trong đó nhất định có lừa gạt, hiện tại quân Minh không có đánh lửa, xem bộ dáng thật sự muốn thừa dịp trời tối lén lút chạy đi.

    Đồ Lại nói: - Hoàng thượng, nô tài dẫn người đi chặn bọn họ lại.

    Hoàng Thái Cực lặng im suy nghĩ, một lát sau gật đầu nói: - Ừ, Đồ Lại ngươi mang năm trăm kỵ binh đi chặn đánh quân Minh, nhớ kỹ, nếu chẳng may quân Minh lui về bên trong thành, dù thế nào cũng đừng giết đuổi theo, Hồng Di đại pháo trên đầu thành cũng không phải ngồi không.

    - Hoàng thượng? Năm trăm kỵ binh có phải hơi ít hay không? Mãn Chu Tập Lễ hoang mang hỏi: - Vì để tiêu diệt hết đội quân Minh này, nô tài cho rằng ít nhất cần phải phái ra hai nghìn kỵ binh.

    - Không. Hoàng Thái Cực lắc đầu, nói: - Nếu trẫm đoán không sai, quỷ kế quân Minh chơi là dương đông kích tây, lần này phá vòng vây cửa đông môn chẳng qua là giả vờ động, cho nên chủ lực quân ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

    Mãn Chu Tập Lễ gật đầu nói: - Hóa ra là như vậy, nô tài hiểu rõ rồi.

    Hoàng Thái Cực lại hướng về phía Đồ Lại nói: - Nhanh đi.

    - Vâng!

    Đồ Lại trả lời một tiếng, lĩnh mệnh đi.


    Mặt Sẹo mang theo 500 gia đinh áp 200 chiếc xe ngựa từ cửa đông ra khỏi thành, lại từ cầu nổi vượt qua sông Hồn (sông Hồn gần sát thành Thịnh Kinh, cầu nổi nằm trong tầm bắn của đại pháo Hồng Di, quân Thanh không dám tới gần), đi về phía trước không đến ba dặm, phía nam liền xuất hiện thân ảnh của Kiến Nô, trong ngọn lửa, Kiến Nô đông nghìn nghịt xung phong liều chết tới, cản đường đi của quân Minh.

    Trên mặt Mặt Sẹo hiện lên một tia độc ác, nhe răng cười, hạ lệnh: - Các huynh đệ, rút mồi châm lửa!

    Bọn gia đinh rối rít đánh hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) lên trên ngòi lửa cắt ngắn ngủi kết nối đến thùng hỏa dược kia, ngòi lửa này là dây thừng hoặc là sợi vải quấn chặt đã được ngâm a-xít-ni-tric hoặc là loại muối dung dịch, sau đó hong khô, có thể thiêu đốt thời gian dài, đừng nhìn đoạn ngòi lửa trên thùng hỏa dược kia không dài lắm nhưng lại có thể cháy thời gian nửa nén hương.

















    ( Tốc độ cháy của ngòi lửa: Mỗi giờ khoảng 100mm.)

    Thấy các huynh đệ cũng đã đốt lên ngòi lửa, Mặt Sẹo mới ghìm cương ngựa quay đầu lại quát: - Rút lui, trở về thành!

    Mặt Sẹo ra lệnh một tiếng, 500 gia đinh giống như gió cuốn mấy tan, bỏ xe ngựa rút lui về trong thành Thịnh Kinh. Khi Đồ Lại mang theo 500 kỵ binh Mông Cổ đuổi tới, chỉ thấy mấy trăm chiếc xe ngựa vứt bỏ đầy đất, bóng dáng quân Minh lại sớm đã không thấy.

    - Bọn này đều là mọi rợ Nam Minh thuộc thỏ đấy, chạy đúng là nhanh. Mắt thấy đuổi theo không kịp, Đồ Lại buộc lòng phải quay về phương hướng quân Minh chạy trốn mà hung dữ chửi rủa một tiếng, lại nói với 500 kỵ binh Mông Cổ phía sau: - Các dũng sĩ của thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, đám Nam Minh mọi rợ nghe nói các ngươi đến đã sợ hãi chuồn rồi, giờ hãy áp tải chiến lợi phẩm của các ngươi trở lại doanh đi.

    Bọn kỵ binh Mông Cổ ào ào hoan hô lên, ùa lên tới tranh đoạt chiến lợi phẩm

    Vừa lúc đó, ngòi lửa chứa ở xe ngựa đốt xong, mấy trăm thùng hỏa dược trên xe ngựa lần lượt bùng nổ, chỉ nghe ầm ầm một hồi nổ mạnh, ngoài cửa đông Thịnh Kinh đột nhiên phóng lên một đóa pháo hoa nở rộ rực rỡ nhiều vẻ long trọng, lửa cháy bốc lên xông thẳng lên trời, cách hơn mấy chục dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn một ngàn bao tải chất đống bên ngoài thùng hỏa dược cũng bị nổ bay, đinh sắt, mảnh sứ vỡ đặt ở trong bao bố bay loạn đầy trời.

    Kỵ binh Mông Cổ đông nghịt vây chung quanh xe ngựa tranh nhau chiếm đoạt chiến lợi phẩm lập tức bị nổ tung người ngã ngựa đỗ, chết thê thảm và nghiêm trọng, hơn hai trăm kỵ cả người lẫn ngựa gần nhất bị nổ nát bươm, hơn một trăm người bị tiếng nổ thật lớn chấn động thất khiếu đổ máu mà chết, còn dư lại hơn một trăm kỵ cách xa hơn một chút cũng bị đinh sắt, mảnh sứ vỡ bay múa đầy trời, gây thương tích. Đồ Lại tức thì bị một khối sắt vỡ lớn cỡ bàn tay gọt bay nửa đầu, chết thảm tại chỗ.


    Thành nam Thịnh Kinh, doanh trại quân Thanh.

    Hoàng Thái Cực đang cùng đám người Mãn Chu Tập Lễ, Ngao Bái, Tháp Chiêm, Át Tất Long chờ tin tức của Đồ Lại, không trung tối om ngoài trướng vải đột nhiên sang ngời, tiếp theo là một tiếng nổ nhanh long trời lở đất, cuối cùng mặt đất dưới chân cũng bắt đầu chấn động rung lên rất nhỏ, đám người Mãn Chu Tập Lễ tức thì sợ hãi, Ngao Bái theo bản năng rút yêu đao ra lắc mình chắn trước mặt Hoàng Thái Cực, lạnh lùng nói: - Người đâu, hộ giá!

    - Vội cái gì! Hoàng Thái Cực dùng sức đẩy Ngao Bái ra, quát lớn: - Hồng Di Đại pháo không đánh xa đến như vậy.

    Ngao Bái nói: - Nhưng âm thanh này rất giống pháo bắn ạ?

    - Bắn cũng không có âm thanh lớn như vậy. Hoàng Thái Cực cau mày nói: - Nghe thanh thế này giống như là kho hỏa dược nổ, đi, lập tức phái người đi nhìn phía đông, Đồ Lại nơi đó có phải là xảy ra chuyện gì không?

    - Vâng.

    Ngao Bái lính mệnh mà đi, không tới thời gian một chén trà đã trở lại.

    Thấy Ngao Bái sắc mặt ngưng trọng, trong lòng Hoàng Thái Cực không khỏi trầm xuống, hỏi: - Đồ Lại đâu?

    Ngao Bái chán nản nói: - Hoàng Thượng, Đồ Lại đã bị nổ chết rồi.

    Hoàng Thái Cực nhíu mày không nói, đám người Mãn Chu Tập Lễ lại ngẹn ngào thất kinh hỏi: - Đã bị nổ chết?

    Ngao Bái gật nhẹ đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: - Nam Minh mọi rợ giảo hoạt chất đầy hỏa dược ở trên xe ngựa, Đồ Lại bọn họ vừa mới xuất hiện, Nam Minh mọi rợ liền bỏ xe trốn về trong thành, khi Đồ Lại dẫn binh đuổi tới thì hỏa dược trên xe ngựa vừa lúc bùng nổ, năm trăm kỵ binh có hơn ba trăm kỵ bị nổ chết tại chỗ, còn toàn bộ bản thân bị trọng thương, Đồ Lại hắn…..cũng bị nổ chết rồi.

    - Gì? Đã bị nổ chết hơn ba trăm kỵ? Còn lại toàn bộ bị trọng thương?

    Mãn Chu Tập Lễ nghe nói như thế, trong lòng rỉ máu, lần này kỵ binh mang đến đều là bộ Mãng Cổ Tư tinh nhuệ.

    - Khinh thường, là trẫm khinh thường. Hoàng Thái Cực bùi ngùi nói: - Trẫm không nghĩ tới quân Minh động tay chân ở trên xe ngựa, thật là chủ quan.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  5. #18
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    Thuyết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


    Quyển 1:
    Chương 18: Tương kế tựu kế.


    Nguồn: Metruyen




    Thịnh Kinh.

    - Ha ha ha, nổ được, tốt!

    Trong điện Sùng Chính đèn đuốc sáng trưng, Mặt Thẹo, Chân Hữu Tài, Râu Rậm và đám người Tiểu Thất đang tụ họp trên đại điện cười cười nói nói, tâm tình vui sướng bộc lộ ra bằng lời, Vương Phác cũng cười gian xảo nói: - Tới Liêu Đông một lần cũng không dễ dàng, hiện giờ sắp đi, cũng không có vật gì tốt để tặng, vậy hãy đem thuốc pháo lớn này đưa cho Kiến Nô làm kỉ niệm đi, ha hả.

    Mặt Thẹo nói: - Tướng quân, lần này Kiến Nô tổn thất thật là nghiêm trọng rồi.

    - Ừ. Vương Phác gật đầu, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, thần sắc bắt đầu trở nên ngưng trọng, quay đầu nhìn qua Râu Rậm nói: - Râu Rậm, kế tiếp đến phiên ngươi rồi, ngươi chuẩn bị xong chưa?

    Râu Rậm đứng dậy nói: - Tiểu nhân đã sớm chuẩn bị xong.

    Giọng nói của Vương Phác trở nên nặng nề nói: - Râu Rậm, Kiến Nô có thể đem đại đội nhân mã ra ngoài thành hay không đều phải xem ở ngươi rồi!

    Râu Rậm nghiêm nghị nói: - Tướng quân người cứ yên tâm đi, tiểu nhân nhất định làm tốt việc này.

    Vương Phác gật gật đầu, nói: - Râu Rậm, gọi các huynhg đệ vào đi.

    Râu Rậm quay đầu lại khẽ vẫy tay, năm mươi tên gia đinh có năng lực lần lượt tiến vào.

    Vương Phác đưa tay ra, cất cao giọng nói: - Đưa rượu lên!

    Tiểu Thất cho người mang cái bát lớn đến cho Râu Rậm và năm mươi gia đinh, sau đó rót đầy rượu trắng vào trong bát lớn cho mỗi người. Vương Phác cũng tự mình rót đầy một chén lớn, giơ lên ngang mặt ngó Râu Rậm và 50 gia đinh nói: - Theo như quân quy, khi xuất chinh ra trận là nghiêm cấm uống rượu, nhưng hôm nay bản tướng quân muốn phá lệ một lần, dùng chén rượu trắng này chúc sức khỏe các ngươi!

    Râu Rậm và 50 gia đinh cùng nhau giơ bát rượu lên, vẻ mặt nghiêm túc.

    Ánh mắt của Vương Phác dần dần trở nên dữ tợn, trầm giọng nói: - Tối nay, năm mươi mấy người các ngươi sắp phải đối mặt với sự đuổi giết của vài ngàn Kiến Nô, cuối cùng các ngươi có thể tránh được đuổi giết hay không, có thể còn sống trở lại Đại Minh hay không, chỉ có trời mới biết!

    Trên đại điện yên lặng một mảnh, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của bọn gia đinh hòa quyện vào cùng một chỗ, nói không khẩn trương không sợ chết thì là giả dối, chỉ cần là người thì đều sợ chết, nếu có thể lựa chọn không có một người nào tình nguyện đi tìm chết, nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải ai cũng sợ chết, trên thế giới này quả thật không ít người tình nguyện sẵn sàng chết vì nghĩa khí, vì người nhà, vì lý tưởng.

    - Bản tướng quân không thể đảm bảo các ngươi có thể sống sót trở lại Đại Minh, nhưng... Vương Phác đột ngột cao giọng: - Bản tướng quân có thể cam đoan với các ngươi đem phần quyền lợi (có được khi chiếm Thịnh Kinh) mang cho người nhà các ngươi, nếu các ngươi có thể còn sống trở lại Đại Minh, mỗi người các ngươi được khao thưởng thêm một ngàn lượng bạc! Nếu các ngươi chết trận, người nhà của các ngươi được trợ cấp thêm hai ngàn lượng bạc!

    Vương Phát nói những lời này rất chân thành, nếu quả thật còn sống trở lại Đại Minh nhất định hắn cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp thực hiện lời hứa hẹn!

    Râu Rậm và 50 gia đinh này có thể nói sắp sửa phải làm một nhiệm vụ mà chắc hẳn phải chết hết, có lẽ là chưa đến hừng đông ngày mai bọn họ đã biến thành liệt sĩ rồi, Vương Phác không muốn thấy cũng không thể để cho những anh hùng này vừa đổ máu lại vừa rơi lệ!

    Nghe những lời cực kỳ kích động của nói Vương Phát, ánh mắt bọn gia đinh bắt đầu trở nên nóng rực lên, đại đa số những binh lính này đều là người thô kệch, bọn họ không hiểu được cái gì gọi là đạo lý lớn lao của thánh nhân quân tử, bọn họ chỉ tôn thờ một đạo lý đơn giản nhất: Ngươi đối tốt với ông đây, ông đây liền đối tốt với ngươi, ngươi đối tốt với cả nhà ông, ông sẽ bán mạng cho ngươi!

    - Hôm nay bản tướng quân nói với các ngươi những lời này, nếu như không có thực hiện sẽ không đáng làm người, bản tướng quân sẽ để cho các huynh đệ còn sống trở lại Đại Minh loạn đao róc xương lóc thịt!

    - Tướng quân, ngài đừng nói gì thêm nữa! Râu Rậm giơ bát rượu lên hét to: - Râu Rậm ta tin ngươi, chén rượu này...ta uống!

    - Đúng, chúng ta cũng tin. Những gia đinh khác cũng đều hét lớn: Chén rượu này chúng ta uống!

    - Tốt, thật sự là huynh đệ tốt, uống đi!

    Vương Phác nâng mạnh bát đưa đến bên miệng, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó nâng ném mạnh cái bát xuống đất, chỉ nghe “xoảng”một tiếng giòn vang, bát rượu đã bể thành nhiều mảnh, trong lòng Râu Rậm và 50 gia đinh cũng sôi sục, nâng bát nhắm mắt uống cạn, sau đó cùng ném bát xuống đất, trên đại điện lập tức vang lên âm thanh bát rượu vỡ vụn.

    Bát rượu vỡ nát, nhưng tâm của hơn năm mươi người đàn ông lại cứng như sắt rồi!

    Râu Rậm lau miệng, quay đầu hướng về 50 gia đinh cười lạnh, nói: - Các huynh đệ, rượu này cũng đã uống, chuyện hậu sự tướng quân cũng giúp chúng ta sắp xếp tốt đẹp, hiện tại....Chúng ta nên lên đường, đi!

    - Đi

    - Đi

    - Đi

    Rượu rắng uống vào rất nhanh sẽ say, người đàn ông tính tình vốn hào phóng rất nhanh sẽ ném chuyện sinh tử ra khỏi đầu, cả đám đều quát to lên.

    Râu Rậm khi đi ngang qua Mặt Thẹo còn nhếch miệng cười, nói: - Mặt Thẹo, ngày lễ ngày tết đừng quên ở trước linh vị huynh đệ đốt mấy nén hương, tàn tiệc rượu cũng đừng quên vẩy hai chén nha, ha ha ha.

    - Râu Rậm!

    Khóe mắt Mặt Thẹo nóng lên, hai hàng lệ nóng chảy xuống.

    Khi ra đến đại điện, Râu Rậm còn quay đầu lại phía Vương Phác hét lớn: - Tướng quân, mười tám năm sau Râu Rậm ta lại là một hảo hán, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngài, theo ngài xông pha!


    Nam Hiệu Thịnh Kinh, đại doanh quân Thanh.

    Khi Hoàng Thái Cực đang trao đổi một vài chuyện cùng với Mãn Chu Tập Lễ bỗng nhiên Ngao Bái vội vã đi vào trướng, quỳ xuống đất tâu nói: - Hoàng thượng, quân Minh lại có động tĩnh rồi.

    Hoàng Thái Cực ừ một tiếng: - Nói đi.

    Ngao Bái nói: - Ngay vừa rồi, có một đội quân Minh từ Tây Môn chạy về phía Liêu Tây, không có xe ngựa chỉ có kỵ binh, bởi vì không hề đốt đuốc nên không thể xác định được có bao nhiêu kỵ binh, tuy nhiên dựa theo tiếng vó ngựa có thể đoán hẳn là có khoảng bảy, tám trăm kỵ.

    Ánh mắt của Mãn Chu Tập Lễ vô cùng bội phục nhìn Hoàng Thái Cực, nói: - Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Hoàng thượng, quân Minh đích thực là dương đông kích tây, Hoàng thượng liệu sự như thần, nô tài khâm phục, khâm phục a.

    Hoàng Thái Cực mặt không chút cảm xúc mà đứng dậy, giống như căn bản không nghe thấy lời tâng bốc của Mãn Chu Tập Lễ, vừa đi vừa phân tích nói: - Đội quân Minh này có thể từ Tùng Sơn im hơi lặng tiếng đến Liêu Đông, binh lực sẽ không quá một ngàn, trong quá trình đánh chiếm Thịnh Kinh sẽ có thương vong, còn thừa lại 700, 800 người là hợp lý đấy, ừ, xem ra lần này quân Minh muốn phá vây là thật rồi.

    Ngao Bái nói: - Nô tài sẽ mang binh đi chặn bọn chúng.

    - Đi thôi. Hoàng Thái Cực gật đầu nói: - Lần này ngươi mang hai ngàn kỵ binh đi, dùng hai ngàn kỵ binh để đánh 700, 800 kỵ binh là có thể diệt sạch rồi, nhớ kỹ nhất định phải toàn diệt, một người cũng không để chạy thoát, hơn nữa chủ tướng của bọn chúng cũng không thể chạy.

    - Dạ!

    Ngao Bái xoay người rời đi, nhưng mà mới đến ngoài trướng bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng gào to của Hoàng Thái Cực: - Chậm đã!

    - Hoàng Thượng. Ngao Bái có chút hoang mang quay lại hỏi: - Làm sao vậy?

    - Không đúng. Hoàng Thái Cực lắc lắc đầu, cau mày nói: - Vẫn là không đúng.

    Mãn Chu Tập Lễ hỏi: - Hoàng thượng, không đúng chỗ nào rồi hả?

    - Pháo! Hoàng Thái Cực trầm tư một lát, giọng điệu bỗng nhiên trở nên kiên định: - Hồng Di đại pháo, quân Minh không cho nổ Hồng Di đại pháo trên đầu thành.

    - Hồng Di đại pháo?

    Mã Chu Tập Lễ và Ngao Bái ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên không theo kịp lối suy nghĩ vừa rồi của Hoàng Thái Cực, bọn họ thật sự nghĩ không ra các Hồng Di đại pháo trên đầu thành mười sáu cửa Thịnh Kinh có quan hệ gì với việc quân Minh chạy trốn?

    Hoàng Thái Cực khẽ mỉm cười, nói: - Hồng Di đại pháo chế tạo khó khăn, chế tạo rất đắt hơn nữa uy lực thật lớn, dùng thủ thành có thể sát thương phần lớn quân địch, dùng để công thành không có gì mà không phá nổi, nếu các ngươi là chủ tướng quân Minh trong thành Thịnh Kinh, biết rõ uy lực to lớn của Hồng Di đại pháo này, nhưng hiện tại lại không mang đi, các ngươi sẽ làm sao?

    Ngao Bái không cần nghĩ ngợi mà đáp: - Vậy còn phải nói, đương nhiên phải cho nổ tung.

    - Vậy là được rồi. Hoàng Thái Cực mỉm cười nói,: - Nhưng hiện tại quân Minh cũng không cho nổ pháo, cho nên họ còn ở trong thành!

    Mãn Chu Tập Lễ hỏi: - Vậy ở Tây Môn chạy ra 700, 800 kỵ binh quân Minh là sao?

    Hoàng Thái Cực nói: - Việc này đơn giản, quân Minh chỉ cần thu gom ngựa trong thành lại lại buộc rối gỗ trên lưng ngựa, lại dùng một vài binh lính xua đuổi, làm ra vẻ như là đại đội kỵ binh ra khỏi thành, bất quá đây chỉ là kế nghi binh của quân Minh mà thôi.

    Ngao Bái nói: - Hoàng thượng, quân Minh còn ở bên trong thành đó hay không, nô tài dẫn người đi dò xét một chút sẽ biết.

    - Không thể. Hoàng Thái Cực lắc đầu nói: - Nếu quân Minh đã ra khỏi thành, chờ người thăm dò hư thực rồi mới đuổi theo sẽ không còn kịp rồi, nếu quân Minh còn ở trong thành, ngươi đi dò xét chỉ có thể rút dây động rừng.

    Ngao Bái nói: - Vậy đuổi theo hay là không đuổi?

    - Đuổi theo, đương nhiên phải đuổi theo! Nếu chẳng may chủ tướng quân Minh trà trộn vào bên trong đội nghi binh, không đuổi theo chẳng phải là để cho hắn chạy sao? Hoàng Thái Cực nói: - Ngươi mang theo hết 2500 kỵ binh Mông Cổ còn lại, tay đều phải cầm nhiều đuốc để tạo đủ thanh thế! Sau khi đuổi theo ra mười dặm lại chia binh ra làm hai đường, ngươi dẫn theo năm trăm kỵ binh tiếp tục đuổi, nhất định phải giết sạch bọn quân Minh chạy trốn, một đường khác do Tháp Chiêm, Át Tất Long dẫn đầu tắt đuốc lặng lẽ rời khỏi Thịnh Kinh mai phục ngoài cửa đông hai mươi dặm.

    - Việc này... Ngao Bái chần chờ nói: - Hoàng Thượng, nô tài đều mang đi hết rồi kỵ binh Mông Cổ, bên cạnh người cũng chỉ có hai trăm thị vệ, nếu chẳng may quân Minh theo cửa nam phá vây, vậy nguy rồi.

    - Sẽ không. Hoàng Thái Cực quả quyết nói: - Quân Minh tuyệt đối sẽ không phá vây từ cửa nam.

    Thấy vẻ mặt Ngao Bái và Mãn Chu Tập Lễ vẫn là nữa tin nữa ngờ, Hoàng Thái Cực giải thích: - Có hai nguyên nhân, đầu tiên quân Minh ở bên trong thành cũng không biết trẫm ở chỗ này, cho dù biết đại doanh quân ta bọn họ cũng không đến làm chuyện vô ích, bởi vì đạp một doanh trống không đối với bọn họ mà nói không có bất kỳ lợi ích nào, còn có thể làm hỏng cơ hộ phá vây.

    Mãn Chu Tập Lễ gật gật đầu, hỏi: - Còn gì nữa không?

    Hoàng Thái Cực cầm lấy “ Tam Quốc Diễn Nghĩa” đặt ở trên bàn quơ quơ, mỉm cười nói: - Người Hán đều thích dụng kế, người Hán còn có một câu châm ngôn, chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất đấy, quân Minh phá vây từ cửa Đông đã thất bại một lần rồi, theo lý mà nói cửa Đông là phương hướng nguy hiểm nhất, chắc có lẽ quân Minh không tiếp tục phá vây từ cửa đông nữa rồi.

    - Cái này đúng. Ngao Bái nói: - Nô tài nghĩ kế tiếp có lẽ quân Minh hẳn là phá vây từ cửa bắc.

    - Không. Hoàng Thái Cực lắc đầu nói: - Quân Minh tuyệt đối sẽ không phá vây từ cửa bắc, nhất định bọn họ sẽ phá vây từ cửa đông!

    - Việc này..

    Ngao Bái vẫn là có chút không yên lòng.

    - Đi đi. Hoàng Thái Cực lớn tiếng nói: - Đừng để cho quân Minh chạy.

    - Dạ.

    Ngao Bái cắn răng một cái, lĩnh mệnh đi.

    Hoàng Thái Cực quay đầu lại hướng Mãn Chu Tập Lễ khẽ mỉm cười, nói: - Nào, chúng ta tiếp tục tán gẫu.


    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  7. #19
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    Thuyết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


    Quyển 1:
    Chương 19: Gặp nhau nơi ngõ hẹp


    Nguồn: Metruyen




    Thịnh Kinh, Hoàng cung.

    Mặt Sẹo hăm hở chạy vào điện Sùng Chính, khoe với Vương Phác: - Tướng quân, Kiến Nô sập bẫy rồi.

    - Hả? Vương Phác không tin nổi, lập tức quay đầu lại nhìn Chân Hữu Tài và hỏi: - Có thật là Kiến Nô đã mắc bẫy?

    - Đúng vậy! Mặt Sẹo gật đầu và bổ xung: - Tiểu nhân đứng ở trên thành nhìn thấy rất rõ, hơn hai nghìn kỵ binh Kiến Nô cầm đuốc đuổi theo Râu Rậm ra khỏi đại doanh.

    - Hơn hai nghìn kỵ binh? Vương Phác gật đầu: - Số quân lính bị chết nổ ở ngoài của đông cũng phải vài trăm người, lần này Kiến Nô lại huy động hơn hai nghìn kỵ binh, xem ra bọn chúng đã dốc toàn bộ lực lượng rồi.

    Mặt Sẹo liếm liếm môi, đề nghị: - Tướng quân, hay là chúng ta nhân dịp này, lừa bọn chúng ở bên ngoài cửa nam, biết đâu chúng ta lại bắt được cá lớn?

    - Hồ đồ! Vương Phác nghe xong không nén nổi tức giận, quát lớn: - Đại Thiện và Tể Nhĩ Cáp Lãng đều đã bị bắt rồi, bên ngoài cửa nam còn có cá lớn Kiến Nô hay sao? Hiện tại quan trọng nhất là mau chóng rút khỏi Thịnh Kinh, càng nhanh càng tốt, không được để vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn.

    - Vâng! Vâng! Vâng! Mặt Sẹo sợ quá đến mức nói luôn miệng không ngừng. - Tiểu nhân đúng là quá hồ đồ.

    - Mặt Sẹo! Vương Phác trầm giọng nói: - Bảo các huynh đệ tranh thủ nghỉ ngơi, một canh giờ sau chúng ta sẽ xuất phát!

    Mặt Sẹo ngơ ngác hỏi lại: - Chúng ta vẫn đi bằng cửa đông chứ?

    - Đúng vậy! Vương Phác cẩn thận giải thích: - Nơi nguy nhất chính là nơi an toàn nhất, chúng ta đã thất bại ở cửa đông một lần rồi, Kiến Nô sẽ không nghĩ rằng chúng ta sẽ sẽ lại phá vòng vây một lần nữa ở cửa đông. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, lần này cho dù là Kiến Nô biết thì cũng sẽ chẳng làm gì được chúng ta, hai giờ sau thì đội quân chủ lực cửa Kiến Nô đã chạy đi quá xa rồi, chắc cũng phải trăm dặm chứ chẳng chơi. Ha! Ha! Ha!


    Một canh giờ sau, trong thành Thịnh Kinh đột nhiên xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, ngọn lửa vô cùng lớn, nó nuốt chửng hoàng cung Kiến Nô ba trăm mẫu, không chỉ vậy còn có cả hai phủ Thân Vương và phủ Bối Lặc cũng chìm trong biển lửa. Trong lúc ngọn lửa một lúc một lớn thì trên thành lần lượt vang lên những tiếng nổ động trời, rồi 16 khẩu đại Pháo Hồng Di bị bay lên không trung, cuối cùng rơi xuống trở thành một bãi phế liệu.

    Nhân lúc ngọn lửa đang cháy hừng hực, Vương Phác thống lĩnh hơn chín trăm người còn sót lại xông ra ngoài thành.

    Trận hỏa hoạn lớn như vậy cùng những tiếng nổ đinh tai nhức óc đương nhiên là không thể giấu được tai mắt của Kiến Nô, Vương Phác cũng không có ý giấu giếm chuyện này. Hiện tại quân chủ lực của Kiến Nô đã bị Râu Rậm dụ ra khỏi thành, tính đến bây giờ thì cũng cách thành khoảng vài trăm dặm rồi. Nếu như Kiến Nô có phát hiện ra mình bị mắc bẫy, thì cũng phải mất mấy canh giờ để quay về thành, đến lúc đó Vương Phác cùng đám gia đinh, quân sĩ cũng đã cao chạy xa bay rồi.

    Theo đúng kế hoạch, Vương Phác dẫn hơn chín trăm gia đinh chạy về hướng đông khoảng 50 dặm, sau đó dập đuốc, nhân lúc trời chưa sáng theo hướng nam chạy về phía Triều Tiên. Mục đích của lần hành động này là đánh lừa đối phương, thoát khỏi sự truy binh của chúng.

    - Không đúng! Đi về phía đông khoảng được hơn mười dặm thì Vương Phác đột nhiên ghìm chặt dây cương chiến mã, lắc đầu, lẩm bẩm: - Chuyện này hình như có gì đó không đúng.

    Theo sát phía sau Vương Phác là Chân Hữu Tài, thấy vậy y vội vàng thúc ngựa lại gần hơn và hỏi: - Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?

    Vương Phác đáp luôn: - Chân Hữu Tài, ngươi không thấy chuyện này có chút gì đó không đúng hay sao?

    - À? Chân Hữu Tài bắt đầu nhìn kỹ xung quanh một lượt, nơi đây tối đen như mực, đồng không mông quạnh, sau đó y như hiểu ra chuyện gì đó: - Đúng vậy, giống như lời tướng quân vừa nói, chuyện này đúng là có gì đó không đúng.

    - Thuận lợi, quá thuận lợi rồi! Vương Phác bổ sung thêm: - Thuận lợi một cách khác thường!

    Chân Hữu Tài gật đầu, nói: - Ừ, cho dù là kỵ binh chủ lực của Kiến Nô đã bị Đại Hồ Tử bọn họ dụ ra khỏi thành, thì ít ra cũng phải còn lưu lại vài đội du kỵ binh nữa chứ? Nhưng trong suốt quãng đường ra khỏi thành, chúng ta căn bản là không gặp bất cứ một tên du kỵ binh Kiến Nô, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.

    Vương Phác bỗng nhiên giơ tay lên và hô lớn: - Ngừng tiến lên!

    Tiếng hô lớn của Vương Phác át luôn cả tiếng vó ngựa, tiếng ồn ào, truyền tới tai từng người một cách rõ ràng. Đám gia đinh đang giục ngựa đi nhanh vội vàng ghì chặt dây cương, đội kỵ đang cuồn cuộn về phía trước dần dần giảm tốc độ lại, cuối cùng thì cũng dừng lại được. Mặt Sẹo đang ở phía trước dẫn đường thấy vậy, vội vàng quay ngựa lại, ngơ ngác hỏi: - Tướng quân, lại xảy ra chuyện gì vậy?

    Vương Phác nói: - Đừng có hỏi nhiều như vậy, bảo các huynh đệ khác nhanh chóng bày trận.

    Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Vương Phác, Mặt Sẹo không dám hỏi thêm câu nữa, quay lại ra lệnh đám gia đinh: - Các huynh đệ, mau chóng bày trận hình tròn.


    Cách đó vài dặm về phía trước, hơn hai nghìn quân thiết kỵ Kiến Nô đã âm thầm mai phục trong những đám cỏ rậm rạp.

    Phát hiện phía trước đột nhiên dập tắt tất cả các ngọn đuốc, Tháp Chiêm và Át Tất Long từ trong bụi cây nhô đầu lên, ngơ ngác nhìn nhau: - Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Đám mọi rợ Nam Minh hình như là không đi nữa thì phải?

    Át Tất Long cũng lắc đầu: - Ai mà biết đám Nam Minh mọi rợ kia đang giở trò gì?

    Tháp Chiêm nói: - Hay là chúng ta xông lên giết bọn chúng?

    Át Tất Long lắc đầu phản đối: - Chúng ta vẫn nên đợi thêm một chút nữa, khoảng cách bây giờ vẫn còn khá xa.


    Đám gia đinh của Vương Phác huấn luyện có tố chất hành động khá nhanh, đem hơn nghìn con ngựa chiến nối đuôi nhau xếp thành mấy vòng tròn lớn, tạo thành một trận pháp khá vững chắc. Những con ngựa này đều là ngựa chiến được huấn luyện bài bản, nên chúng đã quen với sự hỗn loạn của chiến trường cùng mùi thuốc súng nồng nặc, cho dù tình hình có hỗn loạn, bát nháo như thế nào thì chúng vẫn có thể được đội hình đội ngũ.

    - Tướng quân, trận pháp đã được bãy xong. Mặt Sẹo chạy đến trước mặt Vương Phác bẩm báo: - Tuy nhiên, vẫn chưa thấy bóng dáng của đối phương.

    Vương Phác chỉ ngón tay trỏ về phía trước và khẳng định: - Nếu như ta đoán không nhầm thì Kiến Nô đang đợi chúng ta ở phía trước.

    Mặt Sẹo nửa tin nửa ngờ hỏi lại: - Kỵ binh Kiến Nô không phải đang đuổi theo Râu Rậm hay sao?

    Vương Phác trầm giọng nói: - Nếu như phía trước không có Kiến Nô thì là chuyện tốt nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, thận trọng cũng không bao giờ thừa.

    Mặt Sẹo gấp gáp: - Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

    - Ngươi hãy đi tập hợp cho ta 600 huynh đệ lại đây!

    Mặt Sẹo nhận lệnh và đi làm luôn.

    Vương Phác quay đầu nhìn về phía đông, sắc trời u ám, trong con ngươihắn lúc này đột nhiên hiện lên một tia sát khí nặng nề.

    Là một người hiện đại, Vương Phác hiểu rõ ưu thế của Kiến Nô chính là kỵ binh, còn ưu thế của quân Minh lại là hỏa khí. Trong lịch sử, một nguyên nhân quan trọng khiến cho quân Minh luôn thua trong các trận đánh với Kiến Nô là chưa biết cách sử dụng hỏa khí, vẫn chưa hoàn toàn phát huy hết công dụng của hỏa khí. Cứ lấy súng lửa, súng điểu, súng tam nhãn làm ví dụ, đáng nhẽ ra chúng đều phải là ác mộng với kỵ binh Kiến Nô nhưng trên thực tế thì lại khác. Quân Minh được trang bị hỏa khí tiến tiến căn bản lại không thể đấu lại kỵ kinh Kiến Nô kia, trên chiến trường luôn luôn là đối tượng bị tàn sát.

    Là hỏa khí không đánh được kỵ binh hay sao?

    Đương nhiên là không phải như vậy, nguyên nhân chủ yếu khiến quân Minh bại trận chính là vũ khí trang bị của họ quá lãng phí, một lượng lớn hỏa khí được trang bị nhưng trên thực tế lại không thể sử dụng. Thêm một nguyên nhân khác, đó là họ không nắm được phương pháp sử dụng hỏa khí. Hỏa khí ngày xưa đều phải dựa vào tốc độ bắn, chỉ có thể tiến hành bắn tập trung thì mới có thể uy hiếp tới tính mạng của đối phương. Nhưng đến khi tác chiến, quân Minh lại đánh riêng lẻ, tự do bắn hỏa khí, cứ như vậy thì sẽ rất khó tạo nên sự uy hiếp thực sự với kỵ binh Kiến Nô, hơn nữa, sau khi bắn xong lượt thứ nhất về cơ bản là sẽ không có cơ hội bắn lần thứ hai.

    Nếu có thể lựa chọn, Vương Phác sẽ không đồng ý ở đây có một trận ngộ chiến với kỵ binh Kiến Nô. Đơn giản thôi, gia đinh trong tay hắn vẫn chưa được huấn luyện nội dung xạ kích, trong thời gian gấp gáp như thế này, cơ bản là sẽ không thể nào lĩnh hội được hết tinh túy xạ kích đoạn tam thức, do đó sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của việc bắn tập trung. Nói thực ra là Vương Phác cũng không tự tin lắm về bản thân, nhưng đáng tiếc là, hiện giờ hắn không có quyền lựa chọn.

    Kiếp trước của Vương Phác là một thủ lĩnh lưu manh, cuộc sống lúc nào cũng bị ám ảnh sợ người khác ám sát mình, loại cuộc sống biến thái này đã giúp hắn có được khứu giác nhạy bén hơn người, nhất là trong những tình huống nguy hiểm như thế này.

    Vương Phác cảm nhận được luồng sát khí đang ẩn nấp ở phía trước. Mặc dù hắn không biết vị trí chính xác của kỵ binh Kiến Nô nhưng chắc chắn là bọn chúng đang mai phục sẵn ở phía trước.

    Kỵ binh Kiến Nô đang ẩn nấp ở phía trước có thể xông ra bất cứ lúc nào, việc này đồng nghĩa với việc thời gian của Vương Phác cũng không còn nhiều, buộc hắn phải trong khoảng thời gian ngắn ngủi này dạy đám gia đinh chiến thuật xạ kích tam đoạn thức. Đương nhiên, trong lúc tác chiến thực sự, Vương Phác định dùng cách xạ kích lục đoạn thức, bởi vì hắn thực sự không tự tin lắm về tốc độ bắn của hỏa khí quân Minh.

    Sáu trăm gia đinh nhanh chóng tập hợp lại một chỗ. Sau đó, Vương Phác hạ lệnh cho họ đứng thành sáu hàng, mỗi hàng 100 người.

    Thời gian cấp nên Vương Phác lập tức đi vào vấn đề chính, lớn tiếng truyền đạt: - Tất cả mọi người đều phải nhớ rõ bản thân là thuộc đội nào, khi ta hô đội thứ nhất, thì đội thứ nhất hành động, năm đội còn lại đứng yên, còn khi mà ta hô tất cả thì mọi người lập tức hành động, tất cả đã hiểu chưa?

    - Hiểu rõ.

    600 tên gia đinh lập tức hô lớn đáp lại.

    - Tốt! Vương Phác gật đầu, rồi đột nhiên hô lớn: - Đội thứ nhất, ngồi xổm xuống!

    Đội gia đinh thứ nhất nhanh chóng ngồi xổm xuống.

    - Đội thứ hai, ngồi xổm xuống!

    Đội thứ hai cũng ngồi xổm xuống theo.

    Vương Phác lần lượt hạ lệnh, sáu đội gia đinh cũng lần lượt ngồi xuống. Vương Phác lại hô lớn: - Tất cả đứng dậy!

    600 gia đinh đồng loạt đứng dậy.

    - Tốt lắm, chính là như vậy đó! Vương Phác gật gật đầu, tỏ ý khá hài lòng, tiếp tục hô vang: - Khi ta hô đội thứ nhất chuẩn bị, các huynh đệ trong đội thứ nhất sẽ giơ cao hỏa khí về phía trước, nhưng tuyệt đối không được bắn, phải đợi đến khi nào bản tướng quân hô: “bắn” thì mọi người hãy cùng nhau bắn, sau khi bắn xong, đội thứ nhất lập tức lui về phía sau cùng, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho đợt bắn tiếp theo, nghe rõ chưa?

    - Nghe rõ!

    600 người lại đồng thanh hô vang.

    - Tốt lắm! Vương Phác lại gật đầu thêm lần nữa, rồi hô lớn: - Đội thứ nhất, chuẩn bị!

    Những tên gia đinh ở hàng đầu nhanh chóng giơ cao hỏa khí trong tay và đồng loạt chĩa súng về phía trước.

    (Giới thiệu: các loại hỏa khí của quân Minh ví dụ như súng điểu, súng lửa, súng tam nhãn đều là những loại súng ngòi lửa nguyên thủy nhất, súng ngòi lửa có móc câu, phía cuối móc câu có thể xoay tròn, trên đỉnh có gắn một ngòi lửa, khi bắn binh sĩ sẽ áp móc câu, đốt ngòi lửa rồi nhét vào trong, từ đó ngòi nổ sẽ làm cháy thuốc nổ bên trong, tạo lực bắn viên đạn ra ngoài.)

    - Bắn!

    Vương Phác vừa hô xong, 100 người đồng loạt áp móc câu xuống, trong không trung đột nhiên vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, mùi thuốc súng nhanh chóng lan tỏa khắp nơi. Sau khi bắn xong, hàng thứ nhất nhanh chóng lui về phía sau cùng, nhanh chóng lắp đạn dược chuẩn bị cho lượt bắn thứ hai.

    Vương Phác nhẹ nhàng gật đầu, biểu hiện của đám gia đinh cũng khá tốt, khiến hắn khá hài lòng.

    Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đây cũng chỉ là diễn tập, đến lúc họ đối mặt với thế xung phong như dời non lấp biển của kỵ binh Kiến Nô, trong lúc chiến sự căng thẳng liệu họ có thể đủ bình tĩnh, đủ bản lĩnh để nghe theo mệnh lênh của hắn hay không? Vậy thì cũng chỉ có thể chờ đợi khảo nghiệm thực chiến.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  9. #20
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    Thuyết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


    Quyển 1:
    Chương 20: Đại hoạch toàn thắng.


    Nguồn: Metruyen




    Trong đám cỏ hao ở phía trước, cách đó vài dặm.

    Át Tất Long bị những tiếng nổ kinh thiên động địa kia làm cho giật mình khiếp sợ, thất kinh hỏi: - Chuyện gì xảy ra vậy? Đám mọi rợ Nam Minh này muốn giở trò gì đây?

    Tháp Chiêm ngửa cổ lên nhìn sắc trời, trầm giọng nói: - Át Tất Long, chúng ta không thể đợi thêm được nữa.

    - Được rồi! Át Tất Long gật gật đầu, trầm giọng nói: - Ta sẽ dẫn theo một nghìn kỵ binh tấn công từ phía chính diện, trước tiên đánh tan bọn mọi rợ Nam Minh, huynh hãy dẫn một ngàn kỵ binh còn lại đánh theo hai bên, lần này chúng ta nhất định phải tiêu diệt hết đám quân Minh này.

    - Được. Tháp Chiêm trầm giọng nói: - Cứ làm như thế.

    Hai nghìn kỵ binh Mông Cổ giống như âm hồn từ trong những đám cỏ hao xông ra, nhằm hướng trận địa của quân Minh mà xông lên.

    Tháp Chiêm và Át Tất Long mặc dù đã chinh chiến cả trăm trận rồi nhưng những thắng lợi liên tiếp đã khiến hai người họ cực kỳ xem nhẹ quân Minh. Vì quá khinh thường quân địch nên bọn họ quyết định chia quân làm ba đường, chỉ dùng một nghìn quân kỵ binh tấn công trực diện quân địch.


    - Tướng quân, mau nhìn! Một tên gia đinh có đôi mắt tinh tường, đột nhiên kêu to lên: - Kỵ binh! Kỵ binh Kiến Nô!

    - Ừ?

    Vương Phác nhìn theo hướng tay của tên gia đinh, quả nhiên là trong đêm đen xuất hiện những đốm lửa lập lòe. Dưới ánh lửa nhóm lớn kỵ binh Kiến Nô giống như một trận thủy triều ập tới. Ngay sau đó, trong không gian truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, tựa như sấm sét từ phía chân trời cuồn cuộn tới khiến cho người ta nghe mà thấy kinh hồn bạt vía.

    Gia đinh dưới trướng của Vương Phác tuy rằng đều là quân tinh nhuệ nhưng cũng đều thay đổi sắc mặt.

    Sắc mặt của Vương Phác cũng thay đổi, Kiến Nô thật đúng là lợi hại.

    Thật không ngờ độc kế dương đông kích tây và liên hoàn của Chân Hữu Tài cũng chưa thể lừa gạt được Kiến Nô, trái lại còn bị Kiến Nô thiết kế tương kế tựu kế. Nếu không nhờ Vương Phác có khứu giác quá mức nhạy bén đối với những nguy hiểm trên chiến trường thì gần một nghìn gia đinh này đã rơi vào trận phục kích của Kiến Nô rồi, nếu như vậy thì có khác gì đã rơi vào kết cục toàn quân bị diệt sao?

    - Ôi mẹ ơi! Không ngờ Kiến Nô không hề bị mắc bẫy!

    Chân Hữu Tài vốn đứng ở phía sau Vương Phác giống như con thỏ trốn vào bên trong vòng tròn phòng ngự, xoay người trốn dưới bụng ngựa.

    Mặt Sẹo liếm liếm môi, ánh lửa rọi ngang qua vết sẹo trở nên đặc biệt đáng sợ hơn, y bước hai bước đến trước mặt Vương Phác và nói: - Tướng quân, ít nhất cũng phải có hai nghìn kỵ binh Kiến Nô, chính diện hơn một nghìn, còn hai bên thì có khoảng bốn năm trăm tên. Xem ra là Kiến Nô muốn tận diệt chúng ta rồi.

    Tận diệt? Vương Phác cười lạnh nói: - Khẩu vị của Kiến Nô thật lớn, không sợ nghẹn hay sao?

    Mặt Sẹo trầm giọng nói: - Tướng quân, tiểu nhân sẽ dẫn hai trăm huynh đệ giữ chân đám kỵ binh Kiến Nô chính diện, còn ngài hãy dẫn số huynh đệ còn lại chạy trước đi!

    Vương Phác trầm giọng nói: - Chạy? Ngươi có thể chạy thoát khỏi Kiến Nô?

    Mặt Sẹo nói: - Còn hơn là ở đây đợi chết.

    - Đợi chết? Vương Phác cười gằn nói: - Vẫn còn chưa biết ai sống ai chết đâu, hừ!

    Mặt Sẹo vội la lên: - Tướng quân!

    Vương Phác không hề phản ứng, bước đến phía trước mặt 600 gia đinh, lớn tiếng quát: - Tất cả các huynh đệ hãy nghe cho rõ, kỵ binh Kiến Nô sắp xông đến đây rồi, bây giờ, chạy trốn cũng không kịp nữa, nếu muốn sống phải liều mạng! Mọi người hãy nhớ kỹ những lời bản tướng quân vừa nói, vững vàng, nhất định phải vững vàng, số Kiến Nô ấy cũng chẳng là cái gì cả!

    Hơn một nghìn kỵ binh Kiến Nô xông tới như một cơn gió lốc, trong ánh lửa chập chờn, tiếng chân như sấm, Vương Phác quay lưng về phía kỵ binh Kiến Nô, vẻ mặt nghiêm nghị, đứng hiên ngang, sừng sững như một ngọn núi. Bất luận là hiện đại hay là cổ đại, thì cách sinh tồn trên chiến trường vĩnh viễn đều giống nhau, bởi vì cái gọi là gặp nhau nơi ngõ hẹp thì người dũng cảm thắng, kẻ nào càng sợ chết thì càng mau chết, nếu muốn sống vậy thì phải liều mạng.

    - Đội thứ nhất, chuẩn bị...

    Trong tiếng gào thét chói tai của Vương Phác, đội gia đinh thứ nhất đồng loạt giơ hỏa khí lên, nhắm ngay đội kỵ binh Kiến Nô ở phía trước phóng tới.

    Quan quân vĩnh viễn vẫn là tấm gương tốt nhất cho các binh sĩ, hành động đứng trước chiến trường làm gương cho binh sĩ của Vương Phác đã hoàn toàn khích lệ các binh sĩ này, ngay cả quan tổng binh còn không sợ chết thì gia đinh bọn họ còn có gì phải sợ nữa?

    Trong tiếng gót sắt đinh tai nhức óc, bóng dáng dữ tợn của kỵ binh Kiến Nô mơ hồ có thể thấy được rồi. Một vài kỵ binh Kiến Nô tay cầm cung lớn đã bắt đầu bắn lên trời, những mũi tên sắc bén không ngừng từ trên không ào ào rơi xuống đất, thậm chí có một mũi tên xẹt qua hai má của Vương Phác, suýt chút nữa là xuyên thủng đầu Vương Phác rồi.

    Thân hình của Vương Phác đứng sừng sững không nhúc nhích, thậm chí cũng không hề nháy mắt một cái nào.

    Vương Phác hiểu rõ vào thời điểm hiện tại không thể có bất kỳ dao động nào hay rút lui. Nếu hắn rút lui, đám gia đinh dưới tay sẽ chạy còn nhanh hơn, vậy thì bọn họ cũng sẽ giống như quân Minh ở Tùng Sơn bại binh như núi đổ, hoàn toàn trở thành đối tượng chém giết của kỵ binh Kiến Nô. Chịu đựng, nhất định phải chịu đựng, tên của Kiến Nô có thể giết người nhưng với một khoảng cách xa như vậy thì khả năng bị trúng tên là không cao.

    - Ai da!

    - Uh! Chết tiệt!

    - Ông trời ơi, chân của ta…

    Liên tiếp có những gia đinh không may bị loạn tiễn bắn trúng, ngã xuống mặt đất, kêu la thảm thiết. Có một vài gia đinh nhát gan bắt đầu bất an, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Vương Phác đứng sừng sững, bất động trước trận thì rất nhanh đã trấn định lại.

    Kỵ binh Kiến Nô xông lên như bão táp.

    Đội gia đinh thứ nhất đã nâng súng nhắm căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, mà Vương Phác thì chần chờ vẫn chưa hạ lệnh bắn.

    - Ầm ầm ầm….

    Trong tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, khoảng cách giữa hai đội quân càng ngày càng gần. Lúc này đây gần như tất cả kỵ binh Kiến Nô cũng bắt đầu giương cung cài tên, chỉ chờ khoảng cách gần thêm một chút nữa là có thể bắn tên giết địch được rồi. Vừa lúc đó, Vương Phác đột nhiên rống to: - Đội thứ nhất, bắn!

    Đội gia đinh thứ nhất như trút được gánh nặng, ra sức ấn móc câu xuống.

    - Đoàng!

    Một trăm cây súng lửa đồng loạt phóng ra ánh lửa đỏ bừng dưới bầu trời đêm, quét tới kỵ binh Kiến Nô nhanh như chớp, tức khắc người chết ngựa đổ. Hơn mười kỵ binh ở trước nhất người ngựa đều ngã xuống trong vũng máu. Đám kỵ binh Kiến Nô kế tiếp căn bản không hề sợ hãi, dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa thành thạo phóng ngựa qua đồng bọn nằm dưới đất, tiếp tục xông tới như bão táp.

    Những kỵ binh này căn bản là không biết lợi hại, chúng cho rằng đám quân Minh phía trước mặt và đám quân Minh chúng đã gặp trước kia không có gì khác biệt. Trong ấn tượng của bọn họ, chỉ cần gắng gượng vượt qua được phát súng đầu tiên của quân Minh thì phần thắng chắc chắn sẽ rơi vào tay của bọn chúng, kế tiếp quân Minh sẽ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, biến thành sơn dương bị tàn sát.

    Vương Phác cũng không hề bị kỵ binh Kiến Nô như thủy triều xông tới mà sợ hãi, bình tĩnh lại ra mệnh lệnh như trước.

    - Đội thứ hai, chuẩn bị… bắn!

    - Đoàng!

    - Đội thứ ba, chuẩn bị... bắn!

    - Đoàng!

    - Đội thứ tư, chuẩn bị…bắn!

    - Đoàng!

    Trong màn đêm u tối, những đám lửa đỏ rực không ngừng lóe lên, kèm theo là những âm thanh rung trời lở đất, đinh tai nhức óc. Trời đất đều bị rung chuyển, từng lớp từng lớp kỵ binh Kiến Nô ào ào xông về phía trước ngã xuống không ngừng. Khoảng cách với quân Minh càng được rút ngắn thì uy lực hỏa khí càng mạnh, kéo theo số kỵ binh Kiến Nô bị ngã xuống càng nhiều hơn.

    Đến khi đội gia đinh thứ sáu đã chuẩn bị nổ súng thì số một ngàn kỵ binh Kiến Nô đột kích ở trước mặt đã chết hơn một nửa. Át Tất Long xung phong ở chính diện cũng bị đạn chì bắn thủng mặt té ngựa mà chết. Trước sự thương vong quá lớn, phòng tuyến tâm lý của Kiến Nô rốt cục sụp đổ, bọn chúng không còn dũng khí tiếp tục xông về trước, đều ghìm ngựa quay đầu chạy trối chết.

    Kiến Nô cũng là người, bọn chúng cũng sợ chết, cũng sẽ chạy trốn!

    - Ha ha!

    Vương Phác thở phào một cái, khối đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống đất. 600 gia đinh này quả không hổ danh là tinh binh của quân Minh, bọn họ đã không làm Vương Phác thất vọng, bọn họ đã chịu đựng được khảo nghiệm thực chiến tàn khốc.

    - Tướng quân, Kiến Nô bị đánh lùi rồi! Mặt Sẹo tựa như phát điên vọt lên, hét lớn: - Kiến Nô thực sự bị đánh bại rồi!

    - Đừng có vui mừng quá sớm! Vương Phác lãnh đạm nói: - Kiến Nô chính diện đã bị đánh lùi nhưng cánh quân hai bên của Kiến Nô sẽ mau đến thôi. Mặt Sẹo, ngươi dẫn theo đội một, hai, ba đi sang bên trái ngăn chặn, ngươi có học được cách xếp thành hàng bắn vừa rồi không?

    - Học được rồi! Mặt Sẹo vội vàng nói: - Vậy bên trái hãy giao cho ta đi. Nào đội một, đội hai, đội ba đi theo ta!


    Thịnh Kinh.

    Hoàng cung và phủ Thân Vương Bối Lặc vẫn chưa tắt lửa, Hoàng Thái Cực vẻ mặt tối tăm dưới sự bảo vệ của thị vệ đến trước Đại Thanh Môn. Lúc này Đại Thanh Môn trong biển lửa đã biến thành một mảnh tường đổ nát, không còn hùng vĩ trang nghiêm như trước. Phía sau Đại Thanh Môn không xa là điện Sùng Chính, lúc này một phần điện Sùng Chính đã bị lửa đốt đổ sụp, phần còn lại đã lung lay sắp đổ trong ngọn lửa bừng bừng.

    Có thể tưởng tượng được, trận hỏa hoạn lớn qua đi chắc chắn đem Thịnh Kinh trở thành một đống hoang tàn.

    Hoàng Thái Cực thở dài một tiếng, mắt nhìn mấy chục năm tâm huyết của mình và phụ hãn hóa thành tro tàn, sao y lại có thể không đau lòng? Hơn nữa, điều khiến cho tâm tình của Hoàng Thái Cực nặng nề chính là, bị phá hủy lần này không chỉ là một Thịnh Kinh mà còn là quân uy hiển hách của người Nữ Chân được tích lũy qua mấy chục năm thời gian, thông qua mấy trăm trận huyết chiến lớn nhỏ!

    Nhất định không thể để cho đội quân Minh kia còn sống trở về Quan Nội, đặc biệt là tên chủ tướng quân Minh.

    Nếu để cho đội quân Minh này còn sống trở về Quan Nội, thời điểm quân Minh đối mặt với quân Thanh sẽ không còn bị vây trên tâm lý yếu thế, bọn họ sẽ không còn nhát gan, bọn họ lại một lần nữa có được dũng khí quyết tử chiến với quân Thanh, điều này đối với người Mãn Châu ở quan ngoại mà nói chính là một tai nạn, Hoàng Thái Cực tuyệt đối không cho phép xuất hiện cục diện như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,lâu quá quên,vulord,
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status