TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 26

Chủ đề: Cổ Vu

  1. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương năm: Nghịch thiên đệ tam châm.

    Vứt lọ thuốc cuối cùng sang một bên sau khi đã dốc cạn đến đáy. Lý lão đưa vạt áo lên chùi khóe miệng. Hai mắt lão vẫn đăm chiêu nhìn chằm chằm vào đứa bé, từ sâu trong ánh mắt hiện lên sự phân vân khó xử.


    "Châm cuối cùng, liệu ta có thể phát ra? Trước giờ ta chưa từng làm được, như thế thật là quá mạo hiểm. Nếu thành công thì không sao, nhưng một khi thất bại..... Hai châm trước lãng phí không nói, tính mạng của đứa nhỏ không biết có còn giữ được không. Rốt cuộc ta có nên thử?"


    "Làm, sinh mệnh của đứa nhỏ đã trôi đi nhiều quá rồi, nếu không làm thì hắn cũng không thể sống quá mười năm nữa, như vậy công sức của ta đổ xuống sông xuống biển ư?"

    Được nửa tuần trà, ánh mắt Lý lão trở nên quyết liệt, lão kiên nghị đứng dậy, từ hư không lấy ra một cuộn da dê cũ kĩ. Tứ quỷ cũng được lão thu lại vào trong chiếc chuông bạc.

    Tấm da dê này không hiểu đã trải qua bao nhiêu năm tháng, các cạnh cũ nát rách bươm, nếu có vứt ra giữa đường chắc hẳn cũng không ai thèm nhặt. Mặt trong tấm da dê ghi nhiều kí tự nhỏ kì quặc xếp thành nhiều hàng đều nhau, có lẽ là một loại cổ ngôn ngữ nào đó.

    Lý lão nhìn chằm chằm vào cuộn da dê cũ, miệng lẩm bẩm một thứ âm điệu kì dị không phải nhạc cũng không phải ngữ. Miệng vừa đọc, bàn tay lão cũng vừa vung lên bắt chỉ điểm vào trán, hai mắt trợn tròn, phảng phất như đang cố hết sức lôi kéo cái gì đấy.

    Bàn tay Lý lão càng lúc càng run rẩy, từ đỉnh đầu lão chui ra một đoàn linh quang(1) mờ ảo. Đoàn linh quang càng lúc càng nhiều dần, sau đó mơ hồ tụ lại thành hình dáng của chính Lý lão.

    Lúc đoàn linh quang vừa định thành hình, hai mắt Lý lão liền trở nên trống rỗng, bàn tay giữ nguyên tư thế điểm vào giữa trán, miệng cũng ngưng phát ra âm thanh. Lão bằng cách nào đó vừa tự bức ra được linh hồn của mình. Là linh hồn chứ không phải nguyên thần.

    Tấm da dê cũ kĩ run lên một chập, linh hồn Lý lão cũng từ từ mở mắt. Bàn tay của linh hồn vươn ra tóm lấy tấm da dê. Miệng khẽ may động như đang nói gì đó.

    Lão đưa bàn tay ra phía trước, miệng vẫn không ngừng lẩm nhẩm, từ từ không gian trước mặt lão tụ thành một quang mang(2) nhỏ, tỏa ra hấp lực, cắn nuốt linh quang từ chính bản thân lão.

    Linh quang từ linh hồn Lý lão đã mờ đi trông thấy mà quang mang vẫn chưa có vẻ muốn dừng lại. Linh hồn Lý lão hai mắt trở nên mờ nhạt, đôi chân đã dần dần biến mất.

    "Ta có nên ngừng lại? Nếu cứ để đốm sáng này hút nữa thì chỉ thêm vài phút thôi là linh hồn của ta cũng coi như xong. Thù giết vợ con còn chưa trả? Đứa bé này vốn không thân thích với ta, ta mạo hiểm tính mạng vì nó như thế này liệu có đáng không?"

    "Không, nó cũng giống như Vũ nhi vậy, một sinh linh bé bỏng tội nghiệp. Ta đã phải trơ mặt nhìn Vũ nhi chết, hiện tại lại trơ mắt nhìn nó chết ư? Như vậy cả đời này nó sẽ là tâm ma của ta, có tâm ma tu luyện không thể đột phá, vậy thì còn nói gì chuyện báo thù nữa? Hơn nữa trước khi làm chuyện này không phải ta đã quyết định rồi ư? Tại sao đến giờ lại nảy tâm hối hận như vậy? Lý Nguyên ơi là Lý Nguyên, nếu nàng ở đây hẳn cũng sẽ không trách ta, vậy tại sao ta lại phải tự trách mình đây? Tiếp tục...."

    Không biết là đọc được suy nghĩ của Lý lão, hay là đã cắn nuốt đủ. Lực hút từ quang mang dần chậm lại, càng lúc càng sáng, hình dáng cũng bắt đầu thay đổi theo suy nghĩ của lão, từ hình cầu biến thành hình dẹt, sau đó trở nên thon dài ở hai đầu, hơn nữa càng lúc càng mảnh, cuối cùng thì biến thành một cây châm ánh sáng nhỏ cỡ sợi tóc.

    Hóa hồn thành châm....Điều này chỉ có bốn chữ có thể miêu tả: không thể tưởng tượng.

    "Tốt, thành công rồi, tốt tốt tốt..."

    Hồn châm cô đọng từ linh hồn của Lý lão ngày càng rõ hơn. Linh hồn của lão từ phần hông đến chân cũng hoàn toàn biến mất nhưng khuôn mặt lão vẫn biểu hiện điềm nhiên như không có gì. Trong tâm trí của Lý lão lúc này chỉ có duy nhất một châm kia và đứa bé là tồn tại, mọi sự vật khác đều bị mờ đi trong tâm trí lão. Một giây phút này, bao nhiêu hận thù, luyến ái, tâm sự, tham vọng, tất cả đều bị bỏ qua một bên.

    Hồn châm trên không trung từ từ bay đến gần đứa bé, chính giữa vị trí của trái tim.

    Đệ tam châm, nghịch thiên hồi mệnh.

    Một châm này cả đời Lý lão chưa bao giờ có thể sử ra. Hôm nay vì liều mạng mà may mắn thành công ngưng tụ. Có điều ngưng châm là một chuyện, sử châm thành công hay không lại là chuyện khác.

    Hồn châm đâm vào vùng ngực đứa bé, từ từ tiến về phía trái tim, một nửa đã ngập vào ngực, một nửa vẫn còn ở phía ngoài.

    Siinh mệnh chi lực xung quanh Lý lão điên cuồng hội tụ. Dùng hồn tụ châm, dùng châm làm đại giá thi triển bí pháp kết nối thân thể đứa bé với một phiến thiên địa này, cắn nuốt sinh mệnh chi lực của xung quanh. Bí pháp kinh thiên cực kì mạo hiểm. Cũng may xung quanh đây là rừng rậm, sinh mệnh lực dồi dào, cũng góp phần lớn cho một châm này. Nếu là ở khu vực khác, có cho Lý lão mười cái mạng lão cũng không dám thử. Không phải vì sợ chết, mà là có ngưng tụ được hồn châm cũng sẽ không có đủ sinh mệnh chi lực.

    Sinh mệnh chi lực như dòng sông lớn ùa vào cơ thể đứa bé, sắc mặt nó cũng từ trắng bệch dần trở nên hồng hào nhưng lạ thay, sinh mệnh chi lực nhiều như vậy, chảy vào thân đứa bé cũng đã đến mười thời thần mà tuyệt nhiên không có dấu hiệu dừng lại. Lý lão chợt hai mắt trợn trừng, phát hoảng.

    "Nguy rồi, chuyện gì vậy?"

    Sắc mặt ba người Âu Dũng ở phía ngoài căn nhà tranh chợt trầm xuống, dù cách xa vài tầng trận pháp nhưng họ vẫn có thể cảm giác được sinh mệnh lực từ bốn phương tám hướng đang tràn về phương hướng đó. Thậm chí dòng suối gần ngôi nhà lão đã khô cạn, cây cối thực vật chỉ trong khoảnh khắc đã lụi tàn, bụp một tiếng hóa thành tro bụi. Chim chóc, động vật trào ra từ rừng thi nhau chạy trốn. Lực cắn nuốt thậm chí còn tràn theo phương hướng ba người bọn hắn đang đứng mà cắn nuốt tới.

    "Ta đã nói mà ngươi không nghe, chắc chắn cái Lý lão này làm trò quỷ, ở đây gần bản(1) của chúng ta như vậy, nếu để nó tiến tới thì sẽ bao nhiêu người phải chết đây?"
    Trung niên đầu trọc giận dữ gầm lên một tiếng, bàn tay vung lên phía trước tạo ra một vầng sáng màu xanh lục ngăn chặn sinh mệnh lực cắn nuốt

    Nam tử tên Giao cũng không thèm đáp lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn thẳng về phía trước.

    "Giàng đang bế quan đột phá, tình hình này chỉ có chúng ta có thể chống đỡ. Dũng, đánh trống báo hiệu cho mọi người rời xa khỏi khu vực này, ba người chúng ta cố gắng chống đỡ một canh giờ để tất cả rời đi."

    Âu Dũng nghe vậy sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, từ một túi vải bên hông lấy ra một chiếc trống đồng.

    Trống đồng cổ xưa to cỡ hai người ôm, hình dáng cân đối hài hòa, mặt trên khắc đủ loại hoa văn phong phú chi tiết, sống động như thật. Chính giữa có hình một ngôi sao mười hai cánh, họa tiết lông công đã biến thể xen giữa các cánh sao, bao phía ngoài là đủ loại hoa văn hình răng cưa. Cuối cùng ở xa phía nữa, vòng ngoài cùng, có khắc bốn con chim, phân biệt bốn phương hướng Đông, Nam, Tây, Bắc.

    Trống đồng vừa ra, bàn tay Âu Dũng cũng cầm theo một cây dùi sắt, vận lực đánh mạnh.

    Đùng đùng đùng,
    Đùng đùng đùng,

    Tiếng trống đồng như sấm rền mang theo một qui luật riêng vang lên, nó có ý nghĩ như thế nào thì chỉ người bộ tộc Tản Viên mới hiểu. Chỉ biết toàn bộ tộc nhân trong vòng năm mươi dặm, bất kể là đang làm gì, khi nghe được tiếng trống đều lập tức biến sắc, vội vã kéo nhau hướng về phía tây mà bỏ chạy.

    (1)Linh quang: đoàn ánh sáng có linh.
    (2)Quang mang: Ánh sáng
    (3)Bản: Bản làng, giống như thôn xóm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các huynh đệ tỉ muội có dạo qua đọc được truyện thì cho mình xin cái thanks nha
    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 14-12-2016 lúc 20:41.
    ---QC---
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    handsome,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương sáu: "Dị biến".

    "Mau mau nghĩ cách, ta sắp chống không nổi"

    Trung niên đầu trọc gấp rút gầm lên một câu, hai tay liên tục huy động phát ra ánh sáng màu xanh từng lớp từng lớp ngăn chặn sinh mệnh lực bị cắn nuốt.

    Nam tử tên Giao rút cây lao từ sau lưng cắm xuống mặt đất trước mặt, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Chưa đến nửa khắc mây đen trên không trung đã ùn ùn kéo đến, rồi bắt đầu xuất hiện lôi điện xẹt ngang dọc.

    Một tia lôi điện xẹt ngang trời đánh thẳng xuống chỗ cây lao, lấy cây lao làm trung tâm, từ từ khuếch tán một vòng lôi điện hình cầu bao phủ toàn bộ cả ba vào bên trong. Lôi cầu không ngừng phình to, chỉ nháy mắt đã bao phủ khuôn viên năm trăm trượng. Chim chóc muông thú vừa khẽ đụng vào lập tức bị đốt thành than.

    Lực lượng cắn nuốt va chạm vào lôi cầu do nam tử tạo ra cũng không hề bị tiêu diệt như ta tưởng tượng, nó chỉ bị giảm tốc độ đi chừng một nửa, không nhanh không chậm hướng phía bản mà tiến tới.

    Cả ba người Âu Dũng sắc mặt ngưng trọng. Âu Dũng cũng bước tới.

    "Để ta giúp ngươi một tay"

    "Man vực, trọng lực ma vực"

    Hắn gầm lên một tiếng, từ trên người phát ra khí tức mãnh liệt không thể tưởng tượng. Cây cối, đất đá trong khuôn viên vài trăm trượng trước mặt bị đè rạp xuống đất như bị thứ gì đè xuống từ trên cao. Vài sinh vật đang di chuyển trong khu vực cũng bị đập bẹp, chỉ để lại trên mặt đất từng vũng máu loang lổ với da thịt bầy nhầy.

    Lực cắn nuốt kia đi vào khu vực đó cũng bị chậm lại thêm một phần nữa, tốc độ đã giảm đi rõ rệt. Tuy nhiên chống đỡ như vậy không hề dễ dàng chút nào. Từng giọt mồ hôi trên khuôn mặt Âu Dũng và Giao thi nhau chảy xuống, sắc mặt cả hai đều trở nên khó coi, không dám có một chút lơ là.

    Trung niên đầu trọc cũng không đứng không, hai bàn tay hắn đưa ra, phân biệt để lên sau lưng hai người Âu Vũ và nam tử tên Giao. Từ lòng bàn tay phát ra lục quang nhè nhẹ truyền vào hai người trước mặt. Khuôn mặt cả hai khẽ biến dễ chịu đôi chút.

    "Cứ chống đỡ thế này không phải là cách hay. Chỉ sợ không đến một canh giờ chúng ta cũng kiệt lực, lúc đó thì không nói đến bản làng. Thậm chí bản thân chúng ta có đủ sức để thoát ra hay không cũng khó nói."

    Giọng hắn trầm trầm vang lên truyền vào tai Âu Dũng và Giao.

    "Ta biết chứ, nhưng nếu chúng ta không làm thì ai làm? Trì hoãn thứ này được thêm một khắc thì tộc nhân có thêm một phần cơ hội sống sót. Hi vọng Giàng sớm đột phá tỉnh lại, nếu không..."

    Nam tử tên Giao ngưng trọng đáp lại. Câu nói của hắn chưa kết thúc nhưng cả ba cũng tự hiểu. Ánh mắt cả ba đều có một tia kiên quyết cường liệt. Bọn hắn đềù quyết định dù có chết tại đây cũng phải cứu lấy tộc nhân.

    Nửa canh giờ đã qua, sinh mệnh chi lực đi vào người đứa bé vẫn như trăm sông đổ vào biển, tuyệt nhiên không có dấu hiệu ngưng lại. Lý lão lúc này cũng có khổ mà không thể nói.

    Trộm cướp sinh mệnh chi lực của thiên địa là một điều cấm kị mà cao tầng tu luyện giả ai ai cũng biết. Lão vốn chỉ muốn sử châm trong ba khắc, để sinh mệnh chi lực kia hồi lại sinh mệnh lực đã trôi của đứa bé rồi lão sẽ lập tức dừng lại ngay. Khổ nỗi châm kia đang thi triển giữa chừng bỗng vượt khỏi tầm kiểm soát của lão, càng kì lạ là thân thể đứa bé không có dấu hiệu không chịu nổi mà vẫn như một cái vực không đáy tham lam cắn nuốt sinh mệnh chi lực xung quanh.

    "Nguy rồi, thiên phạt"

    Đang lo lắng không biết cách nào để xử lý, chợt như cảm nhận được cái gì, sắc mặt linh hồn Lý lão chợt đại biến. Hai mắt mở to trừng trừng nhìn lên bầu trời.

    U...u.....u

    Bất chợt từng đợt âm thanh kì lạ xuất hiện, nghe như tiếng sấm chớp, lại có lúc như tiếng trống trận ầm ầm vang vọng từ chín tầng trời.

    Bầu trời mây đen vần vũ mà nam tử tên Giao triệu tập bị xua tan, thế chỗ cho nó là từng đợt mây kì lạ màu tím. Mây này mang theo sấm sét chằng chịt, lạ ở chỗ sấm sét ở đây không phải màu trắng, mà toàn một màu hoàng kim.

    Từng đám mây kì lạ lăng không xuất hiện, tụ tập ở khu vực bầu trời ngay phía trên ngôi nhà tranh. Mây tím càng lúc càng dày đặc, lôi điện cũng theo đó cuồng bạo hơn, phảng phất như không thể chờ đợi mà giáng xuống đất.

    Lý lão lo lắng đưa mắt nhìn đứa bé, sau đó sắc mặt khó coi nhìn lên bầu trời.

    "Làm thế nào bây giờ? Hài tử à, ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nếu như ngươi không dừng lại nhanh thì cả hai chúng ta sẽ cùng chết đó".

    Trái ngược với sự gấp gáp lo lắng tột độ của Lý lão. Đứa bé vẫn cứ vô tư cắn nuốt sinh mệnh chi lực khu vực xung quanh, thậm chí vì đám mây lôi điện của nam tử tên Giao bị đánh tan làm kết giới lôi điện yếu đi nên lực cắn nuốt này thậm chí còn nhanh hơn trước nhiều lần.

    Đám mây khẽ rung động, giống như nổi giận vì bị khiêu khích, một tia lôi điện to lớn cỡ cánh tay nhắm xuống đứa bé mà đánh.

    Ầm....

    Từng đợt quang hoa từ chiếc nhẫn trên tay Lý lão phát ra, đua nhau bay lên không trung, nổi bật nhất là một thanh kiếm xanh, một vòng lụa hồng, một bộ bao tay màu đỏ và một chiếc mai rùa lớn màu đen.

    Thanh kiếm và đôi bao tay bay thẳng lên không đón đỡ hoàng kim tia chớp đánh xuống.

    Chiếc mai rùa bay lên không trung, biến lớn như một ngọn đồi, che trên đầu ngôi nhà tranh.

    Vòng lụa hồng dài ra cả trăm trượng, cuốn lại với nhau thành nhiều lớp bao phủ khu vực gần Lý lão và đứa bé.

    Hoàng kim tia chớp đầu tiên đánh xuống vừa va chạm với thanh kiếm và bao tay thì bị đánh tan. Đám mây tử sắc vẫn không hề dao động, từ phía trên đánh xuống tiếp ba đạo lôi điện, đạo nào đạo nấy to gấp đôi ban đầu, hình dáng cũng sắc nét ngưng tụ hơn.

    Ầm....

    Lại một lần nữa, ba đạo tia chớp bị thanh kiếm và bao tay đỏ phân biệt va chạm phá hủy. Trên bao tay và thanh kiếm vẫn không hề có dấu hiệu gì bị ảnh hưởng, như thể việc phá vài đạo tia chớp vừa rồi với chúng dễ như cơm bữa vậy.

    Đùng...đùng...đùng...

    Lần thứ ba, chín đạo hoàng kim lôi điện đua nhau đánh xuống, đạo nào đạo nấy to như cây cột nhà, thậm chí có thể thấy rõ từng góc cạnh, hình dáng của lôi điện.

    Choang...

    Va chạm kịch liệt giữa bao tay, thần kiếm và chín đạo lôi điện từ trên bầu trời phát ra tiếng nổ ầm ầm. Lần này thanh kiếm và bao tay kia có vẻ chật vật hơn đôi chút, trên thân chúng còn có vết khói tỏa ra.

    Ánh mắt của Lý lão không lấy gì làm vui mừng, thậm chí còn thêm ba phần lo lắng. Lão biết nhìn qua thì tưởng như vô sự, nhưng thời gian kéo dài càng lâu, lôi điện đánh xuống sẽ càng mạnh, khả năng "hắn" thức tỉnh càng cao. Mà "hắn"....,

    Những người chưa từng biết đến "hắn" sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được "hắn" đáng sợ như thế nào.

    "Liều"

    Linh hồn Lý lão cắn răng, cả thân hình bộc phát quang mang dữ dội, dồn vào một châm đang ở trên ngực đứa bé, đẩy nó tiến vào sâu thêm một chút.

    Lực lượng cắn nuốt thậm chí tăng lên một phần, làm đám người Âu Dũng khổ không thể nói.

    Giao và Âu Dũng thi nhau thổ huyết, kết giới lôi điện và man vực mà cả hai thi triển thậm chí bị rung động. Trung niên đầu trọc thấy tình cảnh thì gào ầm lên.

    "Khốn kiếp, ta đã nói rồi, lão già này không có gì tốt đẹp cả. Tự dưng đưa đến thiên phạt, rồi cái lực cắn nuốt này bây giờ còn tăng lên. Lão định giết cả bản ta đây mà."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các huynh đệ tỉ muội có dạo qua đọc được truyện thì cho mình xin cái thanks nha
    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 14-12-2016 lúc 20:42.
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    handsome,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương bảy: "Hắn".

    Quá tam ba bận, có vẻ như đám mây màu tím trên trời đã bị chọc giận thật sự. Chỉ thấy nó rung lên một hồi, sau đó từ phía trên đánh xuống mười tám đạo lôi điện màu tím, đạo nào đạo nấy mang theo khí tức hủy diệt kinh khủng.

    Ầm...ầm...

    Bao tay và thanh kiếm chỉ chống đỡ được một đạo đã bị đánh văng xuống đất. Mời bảy đạo lôi điện còn lại một đường lao thẳng xuống va chạm với mai rùa to lớn trên đầu Lý lão tạo ra một đám bụi mịt mờ.

    Khói bụi tan đi, chiếc mai rùa vẫn sừng sững nơi đó như một ngọn núi. Phía thân trên mai rùa là từng vết cháy đen kịt sâu hoắm, nham nham nhở nhở vẫn còn bốc khói.

    Không để Lý lão kịp thở dốc, ba mươi sáu đạo tử sắc lôi điện lặng thinh không một dấu hiệu theo chân các đạo lôi điện trước thả xuống. Mai rùa to lớn lần này trụ không được quá mười khắc đã bị đánh thủng lỗ chỗ. Từ những lỗ thủng các tia lôi điện theo nhau mà vào, va chạm với tầng phòng hộ cuối cùng là đám lụa hồng đang xếp chồng với nhau che chở cho Lý lão và cả đứa bé.

    Lạ thay, từng tia lôi điện vừa chạm vào đám lụa hồng thì nhẹ nhàng tan biến như không khí. Giống như ta ném hòn đá vào mặt nước hồ phẳng lặng. Tầng tầng lớp lớp miếng lụa hồng khẽ rung lên theo từng gợn rồi nuốt trọn đám lôi điện kia.

    Đám mây trên bầu trời im lặng, từng cơn gió thổi ngang qua khu vực nhà tranh của Lý lão làm người ta chợt thấy lạnh gáy.

    Bất chợt, bảy mươi hai đạo tử sắc lôi điện, khí thế chỉ hơn chứ không kém ba mươi sáu đạo vừa rồi từ trên trời đổ xuống như nước.

    Đám lụa kia vẫn cứ rung động, cố gắng chống đỡ được đến đạo thứ ba mươi sáu thì bị xé thành từng mảnh nhỏ. Ba mươi sáu đạo còn lại nhằm thẳng linh hồn Lý lão và đứa trẻ mà đánh tới.

    Mắt Lý lão trở nên tuyệt vọng, lão đang ở thể linh hồn, chỉ cần một đạo thiên phạt lôi điện nhỏ cũng có khả năng đánh cho lão nhẹ thì nguyên khí đại thương, nặng thì hồn phi phách tán, huồng hồ đây là ba mươi sáu đạo Tử Sắc Thiên Lôi.

    Mắt thấy linh hồn Lý lão sắp bị lôi điện nuốt trọn thì dị biến xảy ra. Miếng da dê cũ kĩ đang trôi nổi bên cạnh lão bỗng từ từ phát sáng. Một thứ ánh sáng ma quái yêu dị chậm rãi lan tỏa. Thứ ánh sáng kia mang một loại khí tức khó mà diễn tả, vừa cổ xưa, vừa bất khuất, vừa có chút hận thù, vừa không cam lòng.

    Tấm da dê nhẹ nhàng đón đỡ ba mươi sáu đạo tử sắc lôi điện. Từng tia lôi điện khí tức kinh khủng là thế, vậy mà vừa va chạm với tấm da dê bé nhỏ cũ kĩ kia thì lập tức như nước bốc hơi, không để lại một vết tích.

    Ánh mắt ba người Âu Dũng lúc này tràn đầy nghi hoặc, tấm da cũ kĩ kia truyền lại thứ khí tức kì lạ yêu dị, nhưng với ba người bọn hắn thì lại khác hẳn. Nó có thứ gì đó gần gũi, quen thuộc, giống như ba người bọn hắn và tấm da dê đó có một mối liên quan mơ hồ vậy.

    Tuy nhiên lúc này không phải là lúc để suy nghĩ về chuyện đó, lực cắn nuốt kia đang như một con hung thú nhằm vào bọn hắn mà cắn xé khiến cả ba không cách nào khác là phải lùi dần. Chẳng mấy chốc mà đã đến gần phía bản làng của bộ lạc Tản Viên.

    Lý lão lúc này cũng kinh ngạc không kém, trước nay lão vốn không thể hoàn toàn sử dụng tấm da dê này, thậm chí trong quá khứ có vài lần đối địch với kẻ thù suýt mất mạng cũng chưa từng thấy tấm da dê này ứng cứu.

    "Lẽ nào có liên quan đến đứa bé này".

    Không để Lý lão có thời gian suy nghĩ. Đám mây trên đầu lão chợt biến đổi như cơn bão, từng tiếng ầm ầm phát ra phía bên trong như vạn lôi tranh phong.

    Đùng....đùng...đùng

    Chín mươi chín đạo tử sắc lôi điện, khí tức mạnh mẽ gấp mấy lần các đạo trước phủ xuống như mưa bao trọn khuôn viên năm trăm thước.

    Tấm da dê cũng không chịu thua kém, từ thân nó từng đạo kí hiệu kì quặc bay ra xếp thành nhiều hàng trên không trung. Đám kí hiệu này sau khi ngưng tụ, chợt bắn ra một luồng sáng màu trắng bay thẳng lên không trung đối nghịch với chín mươi chín đạo hủy diệt lôi điện trên bầu trời.

    Bất ngờ thay, chín mươi chín đạo lôi điện kinh khủng là thế, vậy mà bị thứ ánh sáng kia va chạm đánh tan, từng cụm từng cụm, thậm chí đám ánh sáng còn xé rạch bầu trời, chia đám mây tử sắc thành hai nửa, phát ra tiếng xè xè.

    Không trung bỗng dưng tĩnh lặng. Đám mây cũng ngừng rung động. Giống như nó vốn không ngờ có người lại có thể đánh tan nó. Từng cụm mây tử sắc liên tục xoay tròn, từ không trung xuất hiện một vòng xoáy, hút lấy toàn bộ đám mây tử sắc.

    Bầu trời bỗng chuyển tối đen. Toàn bộ khu vực trong bán kính ngàn dặm lập tức bị bóng tối che phủ. Không một ánh trăng, không một ngôi sao, toàn bộ chỉ có một màu đen tĩnh mịch và tiếng gió rít vù vù rợn người trên không trung.

    Toàn bộ sinh vật đang sinh sống trong U Minh sâm lâm đều kinh ngạc, người bình thường thì hoảng loạn, cường giả thì điên cuồng phát tán thần thức điều tra. Những tồn tại kinh khủng ngủ say cũng bị đánh động thức tỉnh.

    Trong một hang động trên đỉnh núi Ba Vì.

    Một lão nhân đang ngồi quay mặt vào thành động, hai mắt nhắm nghiền. Lão nhân này râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hằn những dấu vết tháng năm. Mái tóc dài bạc phơ được lão buộc lại hờ hững thả ở phía sau.

    Trên người lão mặc một bộ quần áo màu xám cũ kĩ. Nó cũ đến mức thậm chí đến những hoa văn trang trí trên quần áo cũng đã bị phai mờ. Từng sợi vải vốn chắc chắn đẹp đẽ không biết đã phải trải qua bao nhiêu sương gió của thời gian nay đã bạc màu.

    Lúc này lão đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, bên cạnh chống một cái quải trượng. Cái lưng còng, làn da nhăn nheo như trái khổ qua cộng thêm thân hình gầy gò của lão làm người khác có cảm tưởng lão đã gần đất xa trời, chẳng còn sống được bao lâu.

    Lão ngồi như vậy không biết đã bao lâu, trên thân thể còn đóng một tầng bụi mỏng.

    Thiên địa linh khí xung quanh lão khẽ dao động. Mắt lão nhân bất chợt mở to, hai con ngươi già nua đục ngầu nhưng lại sáng quắc, giống như hai mặt trăng lấp lánh. Ánh mắt lão sâu hút như vực thẳm, tang thương mà lại vô cùng thâm thúy.

    Da mặt lão lấm chấm vết đồi mồi, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Bên gò má trái thậm chí còn có một vết sẹo dài, vắt ngang từ má trái qua sống mũi đến má phải.

    Lão nhân chậm rãi há miệng hút. Thiên địa linh khí xung quanh như sương đêm từng đợt từng đợt thi nhau chui vào miệng lão.

    Thân thể lão nhân khẽ rung một chập, quang hoa pháp tắc như reo lên vờn quanh người lão.

    Lão nhân đưa mắt nhìn về bức tường phía trước mặt, khẽ lẩm bẩm.

    "Cuối cùng thì ta cũng hiểu được ý nghĩa của nó. May mắn thay, chỉ chút nữa là thất bại. Tốn nửa đời người, chỉ để đột phá được lên cảnh giới tiếp theo này của Vu, không biết lần đột phá kế tiếp sẽ là tận khi nào nữa."

    "Ài, Vu nhân....Trời không dung, người ganh ghét, tu luyện càng lên cao càng khó khăn, đến bao giờ tộc ta mới có người tu luyện đến cảnh giới của các Cổ Vu thời xưa, ngạo nghễ thiên địa, oanh chấn cửu thiên!

    Lão nhân thở dài một tiếng, đưa bàn tay già nua phủi đi bụi bám trên người. Đoạn lão đứng dậy, nắm lấy cây quải trượng bên cạnh đưa ra phía trước hua một cái, từng lớp đất đá tụ lại với nhau che phủ bức tường trước mặt.

    Cũng lúc này thiên địa thay đổi, lão giật mình biến sắc nhìn lên không trung.

    "Hắn..tới?"

    Một khắc kia khi lão nhân ngẩng đầu nhìn lên trời. Các tồn tại ngủ say, các cường giả hàng đầu trong U Minh sâm lâm cũng đồng loạt đưa mắt nhìn lên không trung, ai nấy cố gắng nín thở, thần thức toàn bộ thu lại giống như sợ kinh động phải cái gì đó.

    U Minh sâm lâm, bắt đầu từ khi tấm da dê cũ kĩ đánh tan đám mây màu tím, bầu trời liền xuất hiện vô số mây đen che phủ.

    Ầm ầm ầm....

    Mây đen càng lúc càng nhiều. Cuồng phong càng lúc càng lớn.

    Đột nhiên....

    Từ trong mây đen xuất hiện một khe nứt.

    Khe nứt phải lớn đến vạn dặm.

    Rắc....

    Chậm rãi, khe nứt mở ra. Một thứ áp lực cực mạnh đánh thẳng vào toàn bộ sinh vật đang có mặt tại U Minh sâm lâm này, vô số sinh vật bất kể là người hay thú đều bị trùng kích nặng nề, quỳ rụp xuống đất không có sức phản kháng. Có chăng một số ít cường giả cường đại và các tồn tại ngủ say là có thể chống lại thứ áp lực kia đôi chút.

    Cảm giác được chút khí tức kia, lão nhân già nua khuôn mặt trở nên kinh hoảng, vội vã xuất ra một cái tế đàn cổ xưa, chân đạp tế đàn bay vút về phương hướng căn nhà tranh của Lý lão, nơi mà nguồn áp lực cực mạnh kia tập trung đến.

    Từ khe nứt kia, chậm chạp xuất hiện một con mắt. Một con mắt cực lớn, lớn hơn bất cứ thứ sinh vật gì mà mọi người ở U Minh sâm lâm từng thấy. Con mắt kia từ từ mở ra, để lộ một con ngươi bằng bạc to tròn, sáng quắc.

    Con ngươi bằng bạc mang một thứ khí chất băng lãnh đến cực hạn, giống như nó không bị ảnh hưởng bởi bất kì thứ tình cảm gì, giống như vạn vật sinh linh trong mắt nó cũng chỉ như một đám kiến hôi không đáng nhắc đến. Kèm theo cảm giác khinh miệt vạn vật mà nó mang tới còn thêm một loại khí chất thương hải tang điền cổ lão, khiến người nhìn vào liền có ý nghĩ sùng bái, muốn quỳ lạy

    "Nghịch.....Vu..."

    Từ tầng trời ầm ầm vọng xuống một giọng nói kì lạ, không phân biệt được nam nữ, cũng không biết nó xuất phát từ đâu. Giọng nói giống như vang vọng trong thức hải mỗi người. Cảm giác xa tựa chân trời, rồi lại như ngay trước mặt. Nó mang theo uy lực vô thượng, đánh tan bất kì ý chí chống lại nó, khiến người cảm giác không thể phản kháng.
    .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các huynh đệ tỉ muội có dạo qua đọc được truyện thì cho mình xin cái thanks nha
    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 14-12-2016 lúc 20:42.
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    handsome,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương tám: Một khắc.

    Cách đó thật xa, ngoài bìa rừng U Minh sâm lâm, Trong một gian nhà sàn tọa trên đỉnh Cổ Loa thành.

    "Đới Nam, mau phái người xem xét chuyện gì xảy ra trong U Minh sâm lâm. Luồng sức mạnh này quá ghê gớm, phải tra cho rõ việc gì xảy ra, dù có phải trả bất kì giá nào."

    "Rõ thưa Vương".

    Chỉ thấy một bóng người lóe lên từ phía căn nhà tranh như một cái bóng. Để lại trong phòng một người trung niên mặt mày nghiêm nghị, mày rậm mắt sáng, hai mắt có thần, diện mạo hiền hòa. Hắn mặc y phục có năm sáu phần giống người Việt tộc, đầu đội mũ miện lông chim tinh xảo, hông đeo kiếm, khí thế nặng nề như núi.

    Người này hai tay để sau lưng, hai mắt đăm đăm nhìn về phía trước, mặt mài suy nghĩ đăm chiêu. Trước mặt hắn lúc này là một trận sa trải dài cả chục trượng. Trận sa có đủ núi non, sông ngòi, chia đều thành từng khu vực của các quốc gia. Mặt trận sa lúc này đang cắm chi chít các lá cờ nhỏ đủ màu sắc.

    Vài thời thần trôi qua, cặp lông mày của hắn không những không giãn ra, mà càng lúc càng kéo lại gần với nhau. Hắn nhấc lên một lá cờ màu đỏ, đặt xuống một dải đất ở biên giới nước Chiêm La sát với Âu Lạc..

    Đến đây mới thấy cơ mặt hắn giãn ra, khẽ nở một nụ cười bí hiểm hài lòng. Đoạn hắn nhìn về phía U Minh sâm lâm, ánh mắt xa xăm, miệng lẩm nhẩm gì đó có lẽ chỉ mình bản thân hắn mới nghe được.



    Ba người Âu Dũng lúc này hao tổn chống đỡ đã lâu. Hai mắt của Âu Dũng đỏ quạch đầy những tơ máu. Cây lao đá của nam tử tên Giao linh quang cũng đã ảm đạm đi rất nhiều. Trong ba người thảm hại hơn cả không ngờ lại là trung niên đầu trọc. Hắn lúc này hai mắt mơ hồ không còn ý thức, đầu gối chạm đất, hai cánh tay vẫn dính vào lưng hai người phía trước mặt. Từng dòng lục quang từ đó vẫn cứ đều đều không ngớt truyền vào người họ.

    "Ta....sắp...không xong..."

    Âu Dũng khó khăn cố gắng mở miệng, thều thào từng chữ.

    Lực cắn nuốt càng lúc càng mạnh, nếu lúc trước nó như một con sông nhỏ thì giờ đã tăng lên như là biển lớn. Bọn họ chật vật chống đỡ đến sát biên giới của Tản Viên bản, chỉ cần quay đầu lại là thấy từng dãy nhà sàn ở phía sau.

    "A..."

    Bầu trời chợt tối đen, con mắt từ trên cao xuất hiện với áp lực kinh khủng làm chút chống đỡ cuối cùng của ba người cũng tan biến. Âu Dũng hô lên một tiếng rồi ngã lăn ra bất tỉnh. Trung niên đầu trọc cũng đổ rập xuống mặt đất, thất khiếu chảy máu, không biết sống chết.

    Nam tử tên Giao hàm răng nghiến chặt, ánh mắt hắn trợn trừng nhìn lên trời, nơi con mắt đang mở to đang nhìn xuống như thần linh.

    Lực cắn nuốt không còn cản trở, như hung thú nhào tới đám người Âu Dũng, Mắt thấy cả ba sắp bị nó nuốt chửng thì một bóng người già nua chợt hiện ra trước mặt hắn.
    "Giàng..."

    Nam tử tên Giao nhìn bóng người trước mặt, cả người thả lỏng, đôi môi khô khốc tím tái vì cắn chặt đã lâu khó nhọc cất tiếng.

    Bóng người chân đạp một tế đàn đã cũ. Phía trên có một cây cột đồ đằng chạm trổ công phu. Bốn phía tế đàn có bốn bức tượng yêu thú hình thù kì lạ không biết loài gì. Góc trái gác một chiếc trống đồng cổ xưa, mặt trống đầy họa tiết cầu kì tinh xảo, ở bên là chiếc dùi trống bằng vàng cực kì bắt mắt.

    Lão nhân đạp tế đàn đằng vân giá vũ xuất hiện trước mặt ba người Âu Dũng. Tế đàn dưới chân lão tỏa ra một thứ ánh sáng mông lung bao phủ cả ba người vào bên trong. Lực cắn nuốt không dám va chạm, chỉ đi vòng qua thứ ánh sáng ấy giống như khu vực nó bao phủ là một khu vực bất khả xâm phạm vậy.

    Lão nhân không nói một tiếng nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào trung ương nơi phát ra lực cắn nuốt kinh khủng kia.

    Nơi đó vốn là căn nhà tranh của Lý lão nay đã bị phá tan, đứng trên mặt đất là thân thể của lão hai mắt vô hồn, ngây ra như một bức tượng. Phía trên một tý là linh hồn lão đang phiêu phù trên không trung, hai ngón tay bắt lấy một thứ gì đó đâm vào ngực một đứa bé cũng đang lơ lửng trên không giống lão. Linh hồn Lý lão nửa thân dưới đã biến mất, hai mắt phát sáng tinh quang, bộ dáng liều mạng.

    Ánh mắt lão nhân già nua càng lúc càng căng thẳng, mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng với kinh nghiệm và lịch duyệt của lão cũng đủ để lão mường tượng sơ bộ một số thứ. Lão quay người lại, đưa mắt nhìn hai người Âu Dũng đang nằm dưới đất. Chợt lão cất tiếng nói cái gì đó, quang hoa xung quanh người lão chợt nở rộ. Từng đám quang hoa như có linh tính tràn vào người Âu Dũng và trung niên đầu trọc. Qua một thời thần đã thấy sắc mặt hai người khá hơn đôi chút.

    Lão lại lấy ra vài thứ cây cỏ lạ kì, một cái cối dã thuốc nhỏ cầm tay, thêm một cái lọ chứa thứ chất lỏng gì đó đặc quánh màu xanh lục, toàn bộ trộn đều với nhau rồi bắt đầu dã nhuyễn, đến khi hợp chất trong cối biến thành một màu vàng đất lão mới ngưng tay.

    Mọi việc diễn ra chỉ trong nháy mắt, đối với lão giống như là chuyện như cơm bữa, làm đã quen tay. Lão ném cái cối thuốc cho nam tử tên Giao rồi lên tiếng.

    "Mau mang hai tên này đi, càng xa càng tốt. Lát nữa dù có bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây cũng không được quay lại cho đến khi có trống hiệu của ta. Thuốc trong cối chia cho bọn hắn mỗi người một nửa, ngươi chỉ là thoát lực quá độ, không cần đến thuốc của ta làm gì, dùng một chút Hồi Lực Tán mà ta cho ngươi là được. Mau rời đi đừng chậm trễ, mọi chuyện ta sẽ giải thích sau."

    Nam tử tên Giao cầm cối thuốc trong tay, ánh mắt cương nghị nhìn lão nhân trước mặt, gật đầu một cái rồi quay người kéo theo Âu Dũng và trung niên đầu trọc đạp không bay đi.

    Lão nhân già nua dặn dò xong cũng không nhìn tiếp nữa, toàn bộ tinh thần của lão cần phải tập trung đối phó cho thứ sắp tới, tuyệt không thể phân tâm một chút.

    Hai chữ "Nghịch Vu" vang lên từ khung trời. Linh hồn Lý lão nghe ong một cái, hai mắt hoa lên, bàn tay đang thi châm cũng bị ngưng lại, lão tuyệt vọng nhìn lên bầu trời.

    Ở đây có lẽ chỉ có lão nhân già nua là hiểu. Chỉ là hai chữ, nhưng hai chữ này như sét đánh ngang tai, gợi lại một thời quá khứ huy hoàng nhưng cũng đau thương nhất của Bách Việt bộ tộc.

    Lão cắn răng nhìn lên bầu trời, nơi con mắt với con ngươi bạc đang chằm chằm nhìn xuống. Bàn tay siết chặt cây quải trượng, cả người lão khẽ rung lên từng đợt.

    "Là hắn....chính là hắn. Cũng chính con mắt này, tám mươi năm về trước đã hủy đi niềm hy vọng của người Vu. Cũng chính con mắt này, tám mươi năm về trước đã biến toàn bộ bản làng của ta thành bụi phấn, vĩnh viễn biến mất trong thiên địa này."

    "....Chết.....".

    Một chữ "chết" nữa vang lên, nối tiếp cho hai chữ "Nghịch Vu". Cả bầu trời bỗng hóa sáng trưng, từng tia lôi điện màu trắng xé ngang bầu trời. Chúng gầm rống, gào thét như hàng ngàn hung thú đang hò reo.

    Từ hư không xuất hiện hư ảnh một người khổng lồ toàn thân màu tím. Nửa người của hắn chìm trong biển mây, nửa người còn lại trồi ra ngoài.

    Hư ảnh người khổng lồ như yêu ma giáng thế, người cởi trần, trên trán có sừng, miệng đỏ răng trắng. Tay trái hắn cầm một cái dùi đục to lớn giơ ra trước mặt, tay phải cầm một chiếc búa nhấc lên cao, tư thế như chuẩn bị đập xuống.

    Đùng.....

    Khoảnh khắc cái đục và chiếc búa trên tay người khổng lồ va chạm nhau, mặt đất như rung động. Từng tiếng thét dài vang lên trên bầu trời. Lôi điện màu trắng như mưa đổ xuống vị trí tấm da dê. Từng đợt lôi điện xẹt ngang không khí, phát ra tiếng xè xè như rắn rít.

    "Sinh tử do mệnh...ài"

    Lý lão thất thần trong chốc lát, sau đó cũng mặc kệ. Lôi điện kinh khủng như vậy, cho dù lão không linh hồn xuất thể cũng chưa chắc có thể bảo toàn đỡ được, chi bằng toàn tâm hoàn thành nốt một châm này.

    Tấm da dê trên không trung bộc phát quang mang dữ dội, từng đám kí tự chia nhau lao lên đối đầu với cơn mưa lôi điện khủng khiếp trên không trung. Nó nhỏ bé nhưng kiên cường, dũng cảm đối diện với lôi điện như con thuyền nhỏ chòng chành vượt bão tố giữa đại dương.

    Ầm...ầm...ầm...

    Đám kí tự không thể hoàn toàn ngăn chặn hết lôi điện, từng đợt lôi điện như mưa trút thẳng xuống tấm da dê, phát sáng cả một khoảng rừng.

    U...u....u....

    Từng tiếng như thét vang vọng trong thiên địa. Lôi điện đi qua, tấm da dê vẫn sừng sững trong không trung, cả người bốc khói nghi ngút, vài góc cạnh đã cháy đen. Nó vẫn đứng đó, đầy linh tính, hiên ngang thách thức bầu trời. Giây phút này, nó như hóa thân thành người thực sự: kiên cường, dũng cảm, bất khuất.

    Phía dưới, một châm của Lý lão gần như đã đâm vào hết trái tim đứa bé, lực cắn nuốt cũng theo đó mà tăng gấp bội. Lão có cảm giác chỉ cần toàn bộ châm đâm vào cũng là lúc mà lần chữa trị này sẽ hoàn thành xong.

    Không có bằng chứng gì rằng việc đó sẽ xảy ra. Chỉ là cảm giác của lão. Cảm giác của một người đã từng được so sánh với Hoa Đà thời thượng cổ.

    "Chỉ cần một khắc, ta chỉ cần một khắc thời gian, châm này sẽ hoàn thành."

    Lý lão gào thét trong lòng.

    Nhưng liệu con mắt trên bầu trời, hư ảnh cự nhân màu tím như yêu ma kia có cho lão toại nguyện? Một châm cuối này liệu có thể đâm ra?

    Lão không biết, cũng không có lực để đi quản, thứ duy nhất lão có thể nhìn thấy là hư ảnh ma thần kia không chút cảm xúc gõ xuống ba đục nữa.

    Vạn lôi oanh đỉnh.

    Vạn lôi ngùn ngụt trên bầu trời, không đâu không có. Chúng đốt cháy không khí, rừng rậm, nhà cửa, tất cả trong khuôn viên chúng bao phủ.

    Lão nhân già nua chợt động, chân lão đạp tế đàn, cả người gấp gáp lao đến chỗ Lý lão, thần tình cực độ khẩn trương.

    Lý lão hai mắt tuyệt vọng không cam lòng nhìn lên bầu trời, bàn tay vẫn không dừng lại, cố gắng tận dụng từng khoảnh khắc cuối cùng để hoàn thành nốt một châm kia.

    Tấm da dê lần này đã khó làm nên kì tích. Bản thân nó bị nhấn chìm trong vạn lôi, tiếp đến là Lý lão, đứa bé và cả lão nhân già nua kia nữa.

    Ánh sáng chói mắt bao phủ cả một vùng. Tiếng sấm sét vang vọng cả nghìn dặm như tiếng thét xé tai.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các huynh đệ tỉ muội có dạo qua đọc được truyện thì cho mình xin cái thanks nha
    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 14-12-2016 lúc 20:42.
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    handsome,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương chín: Thiếu niên Lạc Vũ. (Thượng)

    U Minh sâm lâm.

    Hiện tại đang là mùa hạ, bầu trời U Minh sâm lâm nắng chiếu gay gắt. Đám cây cối trong rừng cành lá có xum suê đến mấy cũng chỉ có thể che nắng chứ không ngăn cản nổi cái nóng như thiêu đốt từ mặt trời nơi đây. Ở cái thời tiết này, đắm mình vào dòng suối nước mát lạnh chính là điều tuyệt vời nhất không gì sánh bằng.

    Không chỉ có con người, nhiều sinh vật khác cũng nghĩ như vậy.

    Gần một thác nước nhỏ, xung quanh bao phủ bởi cây cối um tùm, nhiệt độ nơi đây bằng cách nào đó thấp hơn phía ngoài rất nhiều. Từng đàn hươu, nai đang ngơ ngẩn chơi đùa uống nước. Chúng chia thành từng tốp vài con, tốp thì nhởn nhơ gặm cỏ, tốp thì đầm mình xuống dòng nước mát vui đùa.

    Dòng nước mát là thế, vậy mà lúc này lại có kẻ lại không muốn đầm mình trong đó.

    Cách đó không xa trong một đám bụi rậm chằng chịt có một bóng người
    đang nằm. Bóng người này thấp bé, ước chừng chỉ khoảng mười mấy tuổi. Cả người hắn cuốn một cái khố nhỏ, thân để trần, tóc dài bện thành từng bện như chân rết cuốn lại quanh đầu. Bên cạnh hắn là một cây cung bé xíu bằng gỗ sồi màu nâu nhạt.

    Cả người hắn bao phủ bởi một màu xanh diệp lục, hòa vào với cây cối xung quanh khó có thể nhận ra. Ngực hắn áp sát mặt đất, hơi thở vừa nhẹ vừa đều như có như không. Nếu không có đôi mắt đen láy to tròn kia đang mở ra thì thật khó lòng biết được ở đây đang có một người ẩn nấp.

    Hắn đã canh ở đây từ sáng sớm. Khi mà bản làng chưa ai thức giấc, mặt trời còn chưa trèo lên hết lưng chừng núi Ba Vì.

    Nai, một động vật cực kì thông minh, nhưng cũng cực kì nhút nhát. Chúng có lực cảnh giác cao độ không thua kém linh giác của nhiều loài ma thú. Chỉ một tiếng động không đúng, hay có cái gì đó không bình thường chúng sẽ lập tức bỏ chạy mất dạng.

    Hắn đã mất cả đêm hôm qua để chuẩn bị, hơn nữa từ tờ mờ sáng đã mò đến nằm ở đây. Lý do hắn làm như vậy chỉ để khung cảnh quanh đây thật tự nhiên khi mà đàn nai đến uống nước.

    Một con nai với cặp sừng cong bước từng bước chậm rãi tiến gần đến dòng nước mát. Hai mắt nó dè chừng cẩn thận, không ngừng đảo qua lại quan sát cảnh vật xung quanh.

    Thấy thời cơ đã gần đến, bàn tay bé xíu của hắn cẩn thận cầm lấy cung tên nhỏ. Hắn kéo căng cung tên, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, mục tiêu là con nai với cặp sừng cong kia.

    Hít hơi một sâu, cố gắng kiềm chế để sát khí không phát tán. Hắn từng được dạy rằng sát khí bản thân phát ra càng nhiều thì khả năng sinh vật cảm giác được hắn càng cao. Hắn phải làm sao để bắn được một cung này
    vào đúng vị trí cần thiết, thời cơ chính xác và đặc biệt là không để lộ một tia sát khí.

    "Dễ thôi, hãy cứ nghĩ như ta đang luyện tập, mục tiêu trước mặt là một cái cây to". - Hắn thầm nghĩ.

    Hai con mắt đen láy của hắn khóa chặt mục tiêu, đồng tử mở to, dây cung được kéo căng hết cỡ chỉ đợi thời cơ để bắn.

    Con nai sừng cong hồi lâu thấy không có gì lạ, liền cúi đầu xuống nhanh chóng uống từng ngụm lớn. Sau đó nó ngẩng đầu lên, ra hiệu cho đồng bạn đến thử.

    "Một, hai...ba...đến"

    Sau ba tiếng đếm, cung tên nhỏ xoáy không trung bắn ra, thời cơ xảo diệu đúng vào lúc lực cảnh giác của con nai rơi vào trạng thái thấp nhất.

    Phập...

    Tên nhỏ bắn trúng vị trí trái tim của con nai sừng cong. Nó hoảng hốt rú lên, sau đó quay đầu bỏ chạy với mũi tên cắm ở trước ngực. Đám đồng bạn của nó nghe được tiếng động thì cũng náo loạn, quay đầu chạy mất dạng.

    "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy , tám, chín...mười...đến lúc.."

    Đứa nhỏ kia không vội vã đuổi theo, hắn chậm rãi bước từng bước chậm, miệng đếm số từ một đến mười như một thói quen vậy.

    Chữ "mười" vừa rời miệng, con nai sừng cong đang chạy phía xa bỗng đổ sập xuống mặt đất như cây già đã rụng.

    Đứa nhỏ chạy băng băng đến sát con nai, nhanh chóng rút từ hông ra một con dao găm nhỏ màu đen sắc bén, sau đó thành thục lột da, xẻ gân, cắt thịt. Chỉ chưa đầy một tuần trà đã xử lý xong, thật khiến người ta kinh ngạc.

    "May mà kịp, chậm một chút nữa là thuốc mê ngấm vào trong máu, thịt sẽ không ăn được nữa".

    Đưa bàn tay nhỏ xíu đưa lên vuốt đám mồ hôi đang thi nhau chảy trên trán, miệng hắn nở một nụ cười mãn nguyện.

    Xử lý xong con hươu, đứa nhỏ bắt đầu vác từng tảng thịt to hơn nửa người lên vai quay lại thác nước. Hắn để đống thịt trên mặt đá, loay hoay mò mẫm xung quanh tảng đá to nhất ở đấy, từ đó lấy ra một cái bọc. Trong bọc là từng túi vải nhỏ, đủ loại kích thước khác nhau.

    "Muối này...tiêu này...thêm chút xả này, gừng này..."

    Miệng lẩm bẩm, bàn tay nhỏ bé thoăn thoắt lấy ra từng loại gia vị trong đống túi nhỏ theo một qui luật riêng, sau đó rắc vào từng tảng thịt rồi xoa đều lên khắp các mặt.

    Xong xuôi công việc, hắn nhảy tùm xuống nước, chậm rãi kì cọ làn da màu xanh lục của mình. Bàn tay nhỏ bé đưa đến đâu, từng mảng màu trôi đi đến đấy, đệ lộ phía trong một làn da màu nâu rắn rỏi khỏe mạnh.

    Đầm mình trong dòng nước mát làm hắn cảm thấy thật sự dễ chịu. Hai mắt lim dim nhắm lại, cơ thể nhỏ bé có vẻ đã quá mỏi mệt mà thiếp đi lúc nào không hay.

    Sột...xoạt....

    Tiếng động nhỏ vang lên như bước chân thú di chuyển đánh thức hắn dậy. Hắn vội vã bơi vào bờ, bàn tay nhanh chóng bắt lấy cung tên và con dao găm nhỏ rồi nép mình ẩn sau tảng đá to nhất.

    Tiếng động càng lúc càng rõ ràng, chứng minh sinh vật kia cũng đã đến gần hơn. Hắn kéo căng dây cung, ánh mắt ngưng trọng nhìn vào vị trí lùm cây nơi phát ra tiếng động.

    Xoạt...

    Chui ra từ lùm cây là một cái đầu nhỏ, đầu đội mũ lá cây. Tiếp đến là nửa thân người để trần, rồi đến một cái khố đen. Là một đứa nhỏ khác có lẽ cũng trạc tuổi hắn, có điều nhìn to lớn hơn nhiều. Đứa nhỏ này ánh mắt cực kì kênh kiệu ngạo mạn, trên miệng đeo một nụ cười khẩy nhìn qua cực kì chướng mắt.

    Hắn bước ra khỏi lùm cây, nhìn thấy thác nước và cảnh vật nơi đây, hai mắt ánh lên sự vui mừng như vừa tìm thấy bảo bối.

    "Các ngươi mau qua đây xem, ở đây có nhiều nước mát, có nhiều trái ngon, có lẽ sẽ có nhiều cá nữa".

    Đứa nhỏ quay đầu lại gọi với sang phía bên kia lùm cây.

    Sột..xoạt....xoạt....

    Ba cái đầu nữa chui ra từ chỗ mà hắn vừa chui ra. Vừa thấy được cảnh vật nơi đây thì cả đám vui sướng hò reo, kéo đến chân thác nước rồi thi nhau nhảy xuống.

    "Oa...nước mát quá, Biện La, ngươi đúng là thông minh tuyệt đỉnh, tìm được chỗ tuyệt vời như thế này."

    Một đứa nhỏ lên tiếng, ánh mắt nịnh nọt hướng về phía đứa nhỏ to lớn kia.

    "Hahaha, tất nhiên, a ba luôn luôn khen ta thông minh, giống người như đúc lúc còn nhỏ".

    Biện La cười vang, dáng điệu rất hài lòng với đứa nhỏ vừa lên tiếng.

    "Phải phải, người anh em Biện La chính là thiên tài ngàn năm có một của bộ lạc ta, chẳng phải vậy nên chúng ta mới bầu hắn làm thủ lĩnh hay sao. Nói không chừng tương lai hắn lại được lên làm tù trưởng ấy chứ."

    Một đứa nhỏ khác lên tiếng, giọng điệu còn nịnh nọt hơn cả đứa trước gấp mấy lần.

    "Tốt tốt, tương lai nếu ta làm tù trưởng các ngươi sẽ được làm phó tù trưởng, vũ trưởng, săn trưởng, vừa vặn là ba người."

    Biện La có vẻ thích chí lắm, thả người xuống dòng nước mát, thưởng thức cảnh vật xung quanh.

    "Ồ, gì kia ?"

    Ánh mắt hắn sáng lên, dừng lại bên bờ suối, nơi có từng tảng thịt đỏ phơi phới đã được tẩm ướp gia vị sẵn sàng.

    "Uông Trì, ngươi mau đến kia xem là cái gì"

    Biện La hất hàm, ra hiệu cho một trong ba đứa nhỏ.

    "Thịt, là thịt hươu Biện La, các ngươi mau đến, thịt vẫn còn tươi mới, lại được tẩm ướp đầy đủ, chỉ cần quay lên là xong."

    Đứa nhỏ tên Uông Trì lò dò đến gần mấy tảng thịt, đưa ngón tay xuống chọc chọc mấy cái, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, đoạn ngoái đầu lại gọi lớn.

    "Thịt? Được...mau mau kiếm lửa!"

    Nghe đến thịt, cả đám hai mắt sáng bừng, ùa đến chỗ Uông Trì, Biện La cũng nhanh chóng ra lệnh.

    "Thịt đó là của ta săn, các ngươi không được động vào"

    Củi còn chưa kịp kiếm, lửa chưa kịp nổi thì từ sau lưng tụi hắn vang lên một giọng nói.

    Biện La khó chịu quay đầu lại nhìn, đập vào mắt hắn là một thân hình nhỏ bé, tay trái cầm cung gỗ sồi màu nâu với dao găm, tay phải cầm tên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các huynh đệ tỉ muội có dạo qua đọc được truyện thì cho mình xin cái thanks nha
    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 14-12-2016 lúc 20:42.
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

    ---QC---


Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status