TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 26

Chủ đề: Cổ Vu

  1. #11
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    "Ra là tên gầy ốm Lạc Vũ, ta còn tưởng là ai..."

    "Làm sao ngươi chứng minh được đây là thịt của ngươi? Mà nếu là của ngươi thì đã làm sao? Đồ ăn trong bản đều được chia đều, ngươi muốn một mình độc chiếm đồ ăn ư? Chà, việc này nếu để Săn Trưởng biết được thì sẽ thế nào nhỉ?"

    Biện La cười khẩy đáp lại, giọng đầy châm biếm.

    "Sẽ ra sao ta không cần biết, thịt này là do ta săn được, các ngươi muốn ăn thì tự đi mà săn"

    Đứa nhỏ tên Lạc Vũ không thèm để ý đến thái độ của Biện La. Hắn rảo bước tiến lại chỗ đống thịt của mình, mắt không thèm nhìn Biện La lấy một cái.

    Biện La cảm thấy nóng mặt, trước mặt các anh em tốt của hắn mà lại bị Lạc Vũ khinh thường như vậy, thẹn quá tức giận quát lớn.

    "Hừ, thích ngang bướng, anh em đâu, đánh hắn !"

    Cả đám người Biện La nhanh chóng làm thành một vòng tròn nhỏ, quây Lạc Vũ vào giữa, ai nấy nhìn hùng hùng hổ hổ, mắt trợn tay nắm, tựa như hận không thể đợi để cho hắn một trận.

    Uông Trì ra tay trước, hắn nhảy tới gần đối phương, một quyền nặng nề theo đó tung ra.

    Lạc Vũ lùi lại một bước, né được một quyền của Uông Trì.

    Uỳnh...

    Một cước khác từ đằng sau đập thẳng vào lưng hắn, chính là Biện La bắt lấy cơ hội mà ra tay.

    Lạc Vũ ngã nhoài ra đất, lông mày nhíu lại. Một cước này thật nặng, hắn cảm thấy phía sau lưng ê ẩm, có lẽ đã sưng lên không ít. Chợt hắn lăn tròn sang bên cạnh một vòng, né được một cước nữa nhằm vào chỗ hắn vừa nằm.

    "Ta còn tưởng thế nào? Hóa ra bản lãnh của ngươi chính là lăn tròn dưới đất mà tránh đòn, haha"

    Biện La cười trào phúng, cả đám xúm lại tung quyền cước vào Lạc Vũ.

    Lạc Vũ cố gắng né tránh, đám người Biện Lạc dù chỉ là trẻ con, nhưng đứa nào cũng cao lớn hơn hắn nhiều. Bàn tay hắn nắm chặt con dao găm màu đen, liên tục bị ép lui.

    "Khi bị bao vây, thì phải tìm chỗ yếu nhất mà ra."

    Hắn nhớ lại những gì hắn được dạy, chú ý quan sát tình hình. Chợt ánh mắt hắn sáng lên, hai chân tự động lùi dần về phía hồ nước.

    Mắt thấy Lạc Vũ bị dồn ép đến sát mép suối, Biện La dồn lực đạp ra một cước.

    Hắn chỉ chờ có vậy, khéo léo xoay người, xảo quyệt né được một cước kia, bàn tay còn đệm nhẹ lên lưng Biện La, khiến hắn mất đà đâm thẳng xuống mặt nước.

    Không dừng lại, Lạc Vũ nhảy về phía trước, né đòn của Uông Trì, đồng thời tiến về một trong hai đứa nhỏ còn lại, tung ra một quyền vào mũi của nó.

    Cả đám đang bất ngờ vì Biện La bị ngã xuống nước thì quyền của Lạc Vũ đã theo mà đến.

    Đứa nhỏ kia trúng một quyền, đầu gối khụy xuống đưa hai tay ôm mặt, có thể thấy chút máu chảy ra từ mũi của hắn. Lạc Vũ vội vã chuyển hướng, nhắm tới phía bên phải mà chạy.

    "Ầm"

    Chưa được đến vài bước thì từ phía hồ nước bỗng truyền lên một thứ áp lực nặng nề. Lạc Vũ có cảm giác sởn gai ốc. Thứ áp lực này hắn là người rõ hơn ai hết, chính là thứ áp lực khi hung thú khóa chặt con mồi.

    Ngoái đầu trở lại, thứ duy nhất hắn nhìn thấy là một hư ảnh hình rắn hung dữ màu xám đang trồi lên từ phía hồ nước, phía dưới là khuôn mặt thẹn quá hóa giận của Biện La.

    Nụ cười khẩy luôn treo ở miệng Biện La nay đã biến mất, thay vào đó là vẻ tức giận tột độ.

    "Lạc ốm đói, ngươi chọc giận Biện La rồi, đến mức làm hắn phải triệu hồi ra linh văn đồ đằng. Hôm nay không trầy da thì cũng gãy xương".

    Uông Trì cười lớn, cũng không vội vã đuổi theo. Hắn và hai đứa nhỏ khác khoanh tay đứng lại chờ coi trò vui.


    Lạc Vũ không để ý đến lời nói của Uông Trì. Hai chân hắn không ngừng chạy, mắt thấy sắp vượt qua được đám bụi rậm.

    Rít....

    Tiếng gì đó vang lên, Lạc Vũ đang chạy bỗng cảm giác như hai chân bị đeo chì, nặng nề như đá. Sự thay đổi bất chợt làm hắn chút nữa thì ngã đập mặt xuống đất.

    Hư ảnh hình rắn trên đầu Biện La rít lên vài tiếng. Hai mắt nó khép hờ để lộ hai đường kẻ màu đen trong cặp mắt vàng, chăm chú nhìn vào đôi chân Lạc Vũ. Nó rít càng nhiều thì áp lực lên hai chân hắn càng nặng. Đến cuối cùng hắn cảm giác hai chân mình như đã bị hóa thành đá, muốn di động nửa bước cũng khó.

    Lạc Vũ ngã ngồi trên đất, sắc mặt khó coi nhìn Biện La và đồng bọn tiến lại gần mình càng lúc càng gần. Hư ảnh hình rắn chuyển dời ánh mắt từ hai chân Lạc Vũ lên đến hai tay. Lần này đến lượt đôi tay hắn cảm giác cứng đờ, càng lúc càng nặng như đá.

    "Ta xem ngươi còn chạy đi đâu, dám chống lại ta thì phải biết hậu quả"

    Biện La rít lên qua kẻ răng, sau đó nhảy lại gần Lạc Vũ vung quyền cước. Đám đồng bọn cũng không đứng không, mỗi người góp một chút sức lực để đánh hắn.

    Lạc Vũ nằm co trên mặt đất như con tôm, hắn dùng hết sức lực bú sữa mẹ cố gắng di chuyển hai cánh tay bảo vệ phần đầu, còn lại để mặc cho đám Biện La đấm đá.

    Bụp...bụp....

    Hồ nước yên tĩnh nay chỉ còn tiếng quyền cước đập vào da thịt.

    Cả đám đánh đập hắn một hồi lâu, xem chừng đã thỏa mãn. Chúng quay lại hồ nước nướng thịt ăn ngon lành, bỏ mặc Lạc Vũ nằm co ro trên đất.

    Lạc Vũ nằm trên đất hồi lâu, cảm nhận từng cơn đau đớn truyền lại. Lạ thay, khuôn mặt hắn không hề hiện lên chút thù hận nào. Hắn nhắm chặt hai mắt, không rên rỉ, không kêu ca.

    Săn thú là một chuyện, còn đánh nhau lại là chuyện khác.

    Hắn không ngờ Biện La lại bất chấp mà sử dụng sức mạnh linh văn với hắn. Hắn chỉ là một người bình thường, tất nhiên sẽ đánh không lại.

    Hồi lâu, Lạc vũ cố gắng bò dậy từ mặt đất, đau đớn chống tay đứng dậy.

    Trước mặt hắn là cả đám Biện La đang cấu xé từng đám thịt nai đã được nướng chín. Chúng thản nhiên thưởng thức thành quả mà hắn đã tạo ra.

    Lạc Vũ quay đầu lại, khó nhọc di chuyển bước đi. Dưới ánh nắng gay gắt của trưa hè, bên hồ nước nhỏ, thiếu niên cô độc bước đi, đi mãi, đi mãi về phía trước.

    Bốn phía không người, chỉ còn lại cái bóng nhỏ gầy của bản thân hắn in sâu trên đất như làm bạn với chủ nhân.

    Hình ảnh ấy tiêu điều mà tĩnh lặng, ảm đạm mà thê lương. Giống như báo trước của đời này của hắn, phải chăng...sẽ mãi cô độc như vậy?

    Qua từng bụi cây to lớn, lại thêm vài quả đồi nhỏ, cuối cùng Lạc Vũ cũng nhìn thấy nhà mình ở phía xa.

    Đó là một ngôi nhà tranh sơ sài lắp bằng tre nứa. Bên cạnh là một khoảng sân rộng, có hàng rào bao quanh, chia làm một khu để trồng rau, còn một khu khác không biết để làm gì, chỉ thấy một mộc nhân to lớn kì quái đứng giữa sân. Phía trong là một cái bàn, trên để mấy cuốn sách.


    Đẩy cửa bước vào, hắn cố gắng không tạo ra một tiếng động, nhẹ nhàng lách qua.

    Phía trong ngồi nhà đặc biệt trống trải, chỉ có một chiếc giường, một chiếc tủ, một cái bàn, vài cái ghế. Tuy nhiên bắt mắt nhất lại là một giá sách lớn nằm ở trong góc phòng.

    Hắn tiến lại gần chiếc giường duy nhất trong căn nhà, đang nằm nơi đó chính là cha của hắn.

    "Có lẽ cha đang ngủ!" - Lạc Vũ thầm nghĩ, hai mắt hắn sưng tấy, thực sự cũng nhìn không được rõ lắm.

    Lạc Vũ mon men tiến lại gần chiếc tủ trong nhà, mở ngăn kéo lấy ra vài loại thuốc bột, nhanh chóng sắc lên các vết bầm tím trên cơ thể mình.

    Thuốc chạm vào da như kim châm lên thịt, hắn khó chịu cau mày lại.

    "Con đã về rồi à?"

    Lạc Vũ quay đầu lại, cha hắn tự lúc nào đã ngồi dậy khỏi giường. Cũng như bao lần khác, Lạc Vũ lại bắt đầu quan sát cha hắn.

    Ông đã rất già, có lẽ phải bằng tuổi các bô lão trong bản. Trên người ông mặc một loại quần áo bằng vải lụa. Hắn cũng không biết vải lụa có nghĩa là gì, chỉ biết nó cao cấp hơn đám da thú và thổ cẩm mà người trong bản làng mặc.

    Cha hắn thần thái vẫn đặc biệt minh mẫn, kiến thức lại nhiều vô kể, cũng chính là người thầy của hắn từ lúc hắn bắt đầu biết nhận thức đến giờ. Ông dạy hắn rất nhiều thứ mà người trong bản không bao giờ biết, ông dạy hắn cả y thuật, cả cách đối nhân xử thế.

    Đối nhân xử thế?

    Đây là thứ mà hắn chẳng bao giờ có thể hiểu được, cũng là thứ duy nhất mà hắn thầm không đồng ý với cha hắn từ trong lòng.

    Lạc Vũ đưa mắt nhìn xuống hai chân của cha mình.

    Nơi đáng lý ra là chân nay lại chỉ có hai cái ống quần phất phơ trong không khí.

    Hắn đã không biết bao nhiêu lần hỏi cha hắn xem cái gì đã làm ông như vậy. Ông chỉ cười nhẹ mà không nói gì cả.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các huynh đệ tỉ muội có dạo qua đọc được truyện thì cho mình xin cái thanks nha
    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 14-12-2016 lúc 20:43.
    ---QC---
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương mười một: Vu sử.

    "Con đã về, cha có đói bụng không? Để con đi làm cơm cho cha nhé!"

    Lạc Vũ ngưng suy nghĩ, hắn kiếm cớ để không phải giáp mặt với cha mình vào lúc này.

    "Đám nhỏ lại ức hiếp con?"

    Cha của Lạc Vũ thở dài, ánh mắt lão buồn xa xăm như đang tự trách bản thân mình.

    "Chỉ là chút xô xát nhỏ, con đã quen, cha đừng bận tâm, có lẽ A Hùng và a ba cũng sắp đến. Con ra trước đón họ".

    Lạc Vũ sợ nhìn phải ánh mắt u buồn kia của cha hắn. Hắn nhanh chóng đứng dậy, cố nín đau rảo bước nhanh ra ngoài.

    Nhìn theo bóng lưng cô độc cam chịu kia, cha của Lạc Vũ ngập ngừng định gọi hắn quay lại nhưng lại thôi. Hai chữ "con đã quen" sao nghe cam chịu, cay đắng đến vậy?

    "Năm xưa cũng tại ta nóng lòng cứu người, lại quá tự tin vào y thuật của bản thân. Suýt chút nữa đã gây nên họa lớn. Cái này cũng không thể trách được bọn họ. Chậc....."

    Lão thả người nằm xuống đất, đưa cánh tay già nua vắt lên trán, miệng lẩm bẩm.

    Lạc Vũ quay trở ra ngoài sân kiểm tra lại mấy luống rau đang lên mầm. Loay hoay một lúc, cuối cùng hắn với lấy một quyển sách dày trên chiếc bàn gần đó, ngồi bệt xuống hiên nhà chăm chú đọc.

    Bìa sách đã cũ, từng chữ vàng mất nét uốn lượn bên ngoài bìa cuốn sách: Kì Trân Bách Thảo.

    Hắn đọc cuốn sách này rất nhanh, giống như đã thuộc lòng, mỗi trang giấy không dừng lại quá mười khắc.

    Lạc Vũ rất thích đọc sách, có lẽ đó chính là thú vui duy nhất của hắn. Năm lên sáu tuổi, từ lúc bắt đầu được cha hắn dạy cho mặt chữ, hắn đã tìm ra sự thú vị đằng sau những cuốn sách này.

    Có quá nhiều thứ mới mẻ, có quá nhiều thứ thú vị. Có quá nhiều thứ mà hắn chưa từng được chứng kiến hoặc nghe nói đến. Ví dụ như các truyền thuyết cổ xưa, các thần thoại, các vị đại năng ngao du thiên địa, xẻ núi đắp sông.

    Thói quen đọc sách hằng ngày của Lạc Vũ đến tận bây giờ vẫn chưa thay đổi. Có lẽ vì vậy nên nội dung của chúng hắn đã nhớ nằm lòng. Mỗi lần đọc lại chỉ để ôn luyện lại trí nhớ của mình.

    Gập cuốn sách lại, hắn với tay sang cuốn sách bên cạnh trên bàn. Đây là một cuốn sách được làm bằng da thú khá mỏng, có lẽ chỉ khoảng mười trang.

    Lạc Vũ cầm lấy cuốn sách này một cách nhẹ nhàng, hắn nâng niu cuốn sách như thể một thứ kì trân dị bảo hiếm có trên đời này.

    Cuốn sách bằng da này bề mặt nhăn nheo, từng trang sách được nối lại với nhau bằng dây trường điều(1) chắc chắn. Lạc Vũ đưa bàn tay vuốt ve bề ngoài cuốn sách, đến tận hai chữ Vu Sử bằng mực đỏ đậm như máu, sau đó thật chậm rãi mở ra.

    Đây là lần đầu tiên biểu cảm trên khuôn mặt Lạc Vũ thay đổi. Hắn mở to mắt, hai con ngươi nở rộng, chăm chú đọc, tinh thần hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

    "Từ thái cổ, hỗn độn chia trời đất.

    Trời thì tròn, mặt đất lại vuông

    Trên hóa trong, dưới tụ đục.

    Giữa trời đất, có thiên địa chi linh...."

    Ánh mắt Lạc Vũ như bốc lửa, hắn nuốt lấy từng câu chữ, từng hình ảnh trong cuốn sách kia như thể đói khát.

    "....Long Phụ (Cha Rồng) mở trời, Tiên Mẫu (Mẹ Tiên) lập địa

    Kết thành đôi, Vu tộc sinh sôi."

    Người Vu sinh ra từ thời thái cổ, cảm ngộ vạn vật, giao tiếp thiên địa tự nhiên, tự tạo công pháp, cường hóa cơ thể, luyện thành cốt cách. Lại có thể hoán đổi máu huyết, hiến tế linh hồn, khai ra linh trí, đoán được vận mệnh, không gì có thể làm khó. Những người này được gọi là Vu sư.

    Vu sư tu vu đạo, vu đạo lại mênh mông, vu sư chia làm nhiều nhánh:

    Có Thể Vu lực bạt sơn hà, xé trời rạch biển.

    Có Hồn Vu câu thông tinh tú, hòa hợp nhật nguyệt, tìm hiểu đại đạo mênh mang.

    Có Linh Vu linh văn nhập thể, câu thông vạn vật, sử dụng đủ loại thần thông.

    Có Huyết Vu lấy máu làm chủ, tà khí che trời, nhuộm đỏ đại địa.

    Có Tử Vu âm trầm quỷ bí, giao thoa linh hồn, đi lại âm dương.

    Có Dự Vu nhìn thấu quá khứ, đoán được tương lai, diễn biến trời đất tuần hoàn.

    Vu tu đến đỉnh, thông linh thành tổ.

    Tổ Vu như Long Phụ (Cha Rồng), Tiên Mẫu (Mẹ Tiên), có thể sáng tạo sinh linh, khai sáng một giới, thọ ngang trời đất.

    Vu ấy xa xưa, cũng chính là cội nguồn Bách Việt."

    Lạc Vũ gập cuốn sách lại, hai mắt mơ màng thở ra một hơi dài thoát lực. Hắn nhắm mắt lại cố ngăn cho cảm xúc dâng trào. Cho dù đã đọc xong cuốn sách, hắn vẫn cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, tưởng chừng như trái tim còn đang nhảy nhót trong lồng ngực.

    Đầu óc Lạc Vũ mông lung suy nghĩ, tựa như vẫn đang đắm chìm trong cuốn sách kia.

    Vu đạo mênh mông, vu sư lại cường đại như vậy.

    "Liệu ta có một ngày có cơ hội trở thành vu sư?"

    "Nếu thực sự có cơ hội như vậy thì bản thân ta sẽ trở thành vu gì? Giống như Giàng? Hay giống như a ba?"

    Ngẫm nghĩ một lúc, hắn không khỏi lắc đầu tự giễu. Vu sư tu luyện ra sao, cấp bậc thế nào hắn còn chẳng rõ, vậy mà mơ mộng đòi trở thành vu sư? Huống chi cha hắn đã nói, hắn sinh ra linh hồn vốn không hoàn thiện, còn sống sót đã là một may mắn, lại còn mơ tưởng nữa hay sao?

    Hai.z.z....!

    Lạc Vũ thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy mây đen u ám. Sự hắc ám này cũng giống như tâm trạng của hắn vậy.

    "A Vũ, ngươi đang làm cái gì mà thở dài như các già làng trong bản vậy?"

    Một giọng nói chân chất mộc mạc vang lên kéo Lạc Vũ ra khỏi dòng suy nghĩ.

    Hắn đưa mắt nhìn về phía sau. Một thiếu niên đang đứng ở đó. Làn da thiếu niên thô ráp khỏe mạnh, mặt mũi chất phác. Thân thể hắn cao lớn hơn Lạc Vũ phải đến một cái đầu. Trên người thiếu niên khoác áo da hổ, sau lưng đeo một chiếc phủ lớn bằng đồng.

    "A Hùng, Người anh em tốt của ta, ngươi đến rồi..."

    Lạc Vũ nở một nụ cười, đứng dậy tiến tới phía thiếu niên tên gọi A Hùng kia. Bàn tay nắm lại thành quyền, đấm nhẹ lên vai hắn.

    "Khuôn mặt ngươi...? Có chuyện gì vậy? Lại là kẻ nào gây chuyện với người anh em của Âu Hùng này? Mau nói cho ta biết để ta đi tìm hắn đánh một trận."

    Vừa nhìn thấy từng vết bầm tím trên khuôn mặt và cơ thể Lạc Vũ, A Hùng hai mắt trợn ngược, nổi giận đùng đùng quát lớn.

    "Bỏ đi, chỉ là xô xát nhỏ, ta nghỉ ngơi vài hôm là khỏi. Phải rồi, A ba không đến ư?"

    Lạc Vũ lắc lắc cái đầu nhỏ ra hiệu không có gì, sau đó nhẹ nhàng hỏi.

    "A ba mới trở về từ đợt săn lớn, hiện tại đang ở trong nhà của Giàng bàn chuyện gì đó. Ngươi có rảnh không?

    A Hùng biết tính cách của Lạc Vũ, nếu hắn đã không muốn nói cho ngươi biết thì người có dùng cách gì cũng không được. Hắn bèn nén giận nói sang chuyện khác.

    "Đi theo ta đến khu đất trống giữa bản, ta chỉ cho ngươi xem cái này"

    Không đợi Lạc Vũ trả lời, A Hùng ném lại một câu rồi quay người chạy như bay làm Lạc Vũ cười khổ.

    "Cái tên này, quay đầu đi đã quên mất là ta đang bị thương, làm sao mà chạy theo hắn cho kịp".

    Hắn đưa mắt nhìn quanh, vớ lấy một cây củi lớn làm gậy, sau đó chậm chạp di chuyển, hướng đến giữa bản mà đi. Ít ra tốc độ cũng nhanh hơn đôi chút.

    (1)Cây trường điều: là một họ nhỏ chứa khoảng 12 chi của các loài cây dây leo, cây bụi, cây gỗ nhỏ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các huynh đệ tỉ muội có dạo qua đọc được truyện thì cho mình xin cái thanks nha
    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 14-12-2016 lúc 20:43.
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,Mid_Night,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương mười hai: Tế Tổ.

    Lạc Vũ vất vả đi đến vị trí trung tâm của bản. Đây là khu vực mà bộ lạc hắn dùng để cúng tế hàng dịp hoặc tổ chức lễ hội.

    Trong khu đất trống lúc này nhộn nhịp người. Ở đây đang có rất nhiều tộc nhân ngồi nghỉ xung quanh bếp lửa. Bên cạnh bếp lửa có mấy cái bệ nướng thịt bằng gỗ, phía trên có nhiều tảng thịt lớn đang được nướng tản mùi thơm phức. Một đám tộc nhân đang say sưa cắn thịt tranh thủ lúc thay ca, họ bàn luận chuyện gì đó rất sôi nổi, hai mắt dõi theo đám tộc nhân khác đang hì hục khiêng gỗ, xẻ gỗ, xếp củi.

    Lạc Vũ đưa mắt tìm kiếm, phải mất một hồi hắn mới thấy được A Hùng, hắn đang đứng ở sau một cây cột to đùng của căn nhà sàn gần đó. Vừa thấy Lạc Vũ thì hắn vẫy tay ra hiệu cho Lạc Vũ tiến lại gần.

    "Ngươi có biết họ đang làm gì không?"

    Hai mắt A Hùng dán chặt về phía trước, khẽ hỏi.

    Lạc Vũ chuyển ánh mắt quan sát kĩ lưỡng khu đất trống một lần nữa. Có vẻ như họ đang chuẩn bị cho gì đó. Hắn thấy một tế đàn đang được dựng lên, xung quanh là từng chồng củi khô cao vượt đầu người. Hắn còn thấy rượu, phải, rất nhiều rượu và thịt khô được chất thành từng đống xung quanh. Chính giữa trung tâm của bãi đất trống là một cây cột đồ đằng cao lớn màu nâu bằng gỗ trầm hương quý giá.

    Trong rừng rậm U Minh này có rất nhiều bộ lạc. Tản Viên bộ lạc của hắn cũng chỉ là một bộ lạc cỡ trung mà thôi. Tuy nhiên dù là lớn hay nhỏ, từng bộ lạc đều có đồ đằng riêng của chính mình. Đây chính là ngọn nguồn căn bản của mỗi bộ lạc, cũng là vật tượng trưng cho tổ tiên của họ.

    Lạc Vũ đưa mắt nhìn lên trên đỉnh cây cột. Đây chính là đồ đằng của bộ lạc hắn: "Sơn".

    Ánh mắt Lạc Vũ lóe lên một tia hâm mộ cuồng nhiệt. Hắn nhớ lại những gì mà mình biết về "Sơn".

    "Sơn.......Đã rất lâu rồi, từ cái hồi mà người Vu còn chưa mạnh mẽ, từ hồi mà thượng cổ thiên tai vẫn dẫn phát triền miên, từ cái thời đại mà các yêu thú là những tồn tại mạnh mẽ nhất trên thế gian. Xa ở phía nam, có một ngọn núi sừng sững hùng vĩ cao chọc trời. Người bộ lạc Tản Viên sống đông đúc dưới chân ngọn núi này, ngày ngày cực khổ chống chọi với yêu thú, với thiên tai. Sức người có hạn, chỉ là người trần mắt thịt tất nhiên không thể chống chọi lại những thứ có sức mạnh áp đảo như thế. Họ ngày ngày phải thấy cảnh anh em, bạn bè, người thân bị yêu thú ăn thịt, bị thiên tai cướp đi. Họ khóc, họ đau đớn, họ nguyền rủa bản thân vì không đủ thực lực bảo vệ bộ lạc của chính mình. Họ cố gắng, họ hi sinh, nhưng vẫn chỉ là máu đỏ chảy xuôi đại địa một cách vô ích. Một thiếu niên tên Sơn vì xót thương đồng loại, lại nghe nói ngọn núi kia nối đến tiên giới, nơi mà Cha Rồng, Mẹ Tiên trú ngụ. Hắn quyết tâm trèo lên ngọn núi để tìm họ, để được họ ban cho sức mạnh bảo vệ bộ lạc của mình..

    Hắn cứ trèo, trèo mãi, không biết mất bao lâu, đói thì săn thú trên núi, ngủ thì đào hang nằm tạm, cứ như thế, mòn mỏi, cuối cùng hắn cũng lên đến đỉnh. Hắn tại ở đó, thành tâm quỳ lạy bảy ngày bảy đêm, huyết lệ nam nhi đổ như suối, hết ngày thứ bảy sức cùng lực kiệt mà chết. Nước mắt và máu, hai thứ quện lại với nhau, ngấm vào lòng đất ngọn núi kia. Linh hồn và thể xác của hắn hòa quyện vào ngọn núi, từ đó hắn sống lại, cũng trở thành ngọn núi kia. Hắn diệt yêu thú, ngăn chặn thiên tai, trở thành một trong số các thần hộ mệnh của người Vu, thành tổ tiên của Tản Viên Bộ lạc. Hắn chính là Sơn...Vu Sơn".

    "Sơn...." - Lạc Vũ lẩm bẩm, bàn tay siết chặt lại. Hắn cũng muốn trở thành một tồn tại như vậy để bảo vệ bộ lạc, bảo vệ người thân của hắn.

    "Ngươi sao vậy A Vũ?" - Tiếng của A Hùng đánh thức hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

    "Không có gì, sắp tới có phải có lễ hội hay cúng tế gì chăng?"

    "Phải, ba ngày nữa chính là ngày tế lễ tổ tiên.." - Ánh mắt A Hùng ánh lên sự hưng phấn cuồng nhiệt.

    "....Cũng là ngày mà chúng ta có được cơ hội thức tỉnh linh văn từ tổ tiên chúng ta, hay còn gọi là đồ đằng linh văn. Sao ta lại quên được chứ, thật là" - Lạc Vũ hào hứng tột độ tiếp lời....

    "Cái tên suốt ngày dán mắt vào đọc sách với đi săn như ngươi..." - A Hùng đưa mắt nguýt Lạc Vũ một cái.

    Thức tỉnh linh văn....

    Tế tổ.

    Đây cũng là một cơ hội duy nhất đời người của mỗi tộc nhân của Bách Việt bộ tộc. Thân là người Vu tộc, mỗi một đứa trẻ của bộ lạc khi đạt đến mười tuổi, vào lễ tế tổ tiên hằng năm sẽ có cơ hội được tổ tiên hiển linh ban cho linh văn. Linh văn cũng là thứ quyết định ngươi có thể trở thành một Vu hay không.

    "Vu, sẽ như a ba và Giàng..." - Hai bàn tay Lạc Vũ siết chặt lại với nhau, hắn thì thầm như chỉ để mình bản thân nghe được.

    Trở thành một Vu, đó là điều mà bất kì tộc nhân nào cũng mơ ước.

    Ngươi sẽ có sức mạnh không tưởng, có thể giết yêu thú trong nháy mắt, có thể bảo vệ bộ lạc khỏi kẻ địch tấn công, có thể đạp không mà vượt mọi chướng ngại, có thể làm những việc như thần tiên trong các câu truyện cổ mà hắn đã đọc.

    Hít sâu một hơi vào lồng ngực, nội tâm Lạc Vũ vừa hy vọng chờ đợi vừa thấp thỏm lo âu. Hắn rất khát vọng trở thành một Vu. Những điều ghi chép về Vu trong cuốn sách Vu Sử đã làm Lạc Vũ hắn si mê từ nhỏ.

    Vu, chính là gốc rễ của mỗi tộc nhân Bách Việt. Chỉ khi trở thành Vu, mới có cơ hội trở thành cường giả chân chính, mới có thể cười ngạo chín tầng trời, có cơ hội đi đến những vùng đất xa xôi.

    "Liệu ta có được tổ tiên chấp nhận, ban cho linh văn để trở thành Vu?"

    Lạc Vũ trước giờ vẫn luôn mong chờ, đây chính là tâm nguyện cả đời của hắn từ trước cho đến nay.

    "Đi thôi, lâu như vậy có lẽ a ba đã xong chuyện với Giàng, ngươi với ta qua nhà gặp a ba với a mụ một chút, tiện lấy phần thức ăn cho ngươi. Bọn họ rất nhớ ngươi đó." - Thấy Lạc Vũ bỗng dưng trầm mặc, A Hùng liền lái sang chuyện khác.

    Lạc Vũ tạm gác suy nghĩ qua một bên, theo chân A Hùng đi tới nhà của hắn. A Hùng đề nghị cõng hắn nhưng Lạc Vũ kiên quyết lắc đầu từ chối. Hết cách, A Hùng đành giảm tốc độ của hắn xuống mức chậm nhất, vừa đi vừa trò chuyện với Lạc Vũ.

    "A ba...a mụ....ta cũng nhớ hai người."

    A ba của hắn tên là Âu Dũng, là cha của A Hùng, cũng là Săn Trưởng(1) của bộ lạc Tản Viên. A ba không phải là cha ruột của hắn, nhưng người thương hắn như thương A Hùng vậy. Từ nhỏ hắn đã chia ra ở chung với gia đình a ba và cha hắn, mỗi bên nửa năm, đều đặn như vậy cho đến tận bây giờ. Hắn cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao họ lại không thể ở chung.

    Nhà của A Hùng cũng như nhà của các tộc nhân khác trong bộ lạc, là một nhà sàn bằng gỗ mái lợp tre nứa. Có khác chăng là xung quanh có nhiều hình nộm thú vật bằng đất được đắp lên ở các tư thế khác nhau.

    Vừa về tới cổng nhà, A Hùng trực tiếp chạy vào, miệng hô to:

    "A Mụ, ta về rồi"

    Lời nói của hắn vừa dứt, chỉ thấy trong nhà vang lên vài tiếng động nhỏ, trong chốc lát một người thiếu phụ mang vẻ mặt vui mừng vội vã bước ra.

    Người thiếu phụ này tầm khoảng hơn ba mươi tuổi, mái tóc dài đen láy tết lại thành đoạn nhỏ cuốn xung quanh đầu. Khuôn mặt nàng hiền hậu nhẹ nhàng, hai mắt nhìn bọn hắn dịu dàng như nước làm trong lòng Lạc Vũ xuất hiện cảm giác ấm áp. Một trong những thứ tình cảm mà hắn coi trọng nhất: tình thương của a mụ, và nàng, cũng là một trong những người quan trọng nhất đối với hắn.

    Hắn sinh ra đã thiếu vắng tình thương của a mụ, chính nàng là người đã cho hắn ăn, chăm sóc hắn, cho hắn biết cảm giác được yêu thương như bao đứa trẻ khác. Lạc Vũ từ lâu đã thề với bản thân, hắn sẽ làm tất cả để bảo vệ a mụ và những người thân của mình.

    (1)Săn trưởng: Người phụ trách việc săn bắn trong bộ tộc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các huynh đệ tỉ muội có dạo qua đọc được truyện thì cho mình xin cái thanks nha
    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 14-12-2016 lúc 20:43.
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương mười ba: Tâm sự.

    "A Vũ, a Hùng, hai đứa nhỏ các ngươi đã về rồi. A Vũ nhanh lại gần để ta ôm ngươi một chút nào". - Người thiếu phụ cất tiếng trước. Giọng nói nàng thập phần ấm áp, khóe miệng nở một nụ cười hiền hậu, bước nhanh về phía Lạc Vũ, cánh tay nhẹ nhàng vươn ra chờ đợi được ôm hắn vào lòng.

    Nàng chính là mụ mụ của a Hùng, cũng là vợ của a ba Âu Dũng hắn. An Lệ.

    "Chờ đã...những thương tích này....có chuyện gì vậy?" - Ánh mắt vừa chạm đến những vết bầm tím trên khuôn mặt Lạc Vũ, cả người An Lệ khẽ run rẩy, bàn tay đưa ra phía trước ngập ngừng, giọng nói đầy lo lắng hỏi hắn.

    Lạc Vũ nghe vậy lắc lắc đầu, cố gắng dùng một giọng nói bình thản nhất để đáp lại cho nàng đỡ lo lắng.

    "Không có gì đâu mụ mụ, chỉ là có chút xô xát nhỏ với người khác. Con vẫn còn khỏe lắm người đừng lo lắng, coi này...."

    Đoạn hắn cắn răng nuốt xuống cơn đau, bước thẳng mấy bước đến trước mặt nàng, cả người vặn vặn mấy cái ra hiệu không có gì.

    An Lệ nghe vậy cả người liền trầm xuống, khuôn mặt cũng trở nên buồn bã hơn. Nàng biết tính cách của đứa nhỏ này hơn ai hết, là thuộc loại ngoài mềm trong cứng. Nếu hắn đã không muốn cho ngươi biết thì nhất định sẽ không cho ngươi biết, nhất định là vậy, dù ngươi có cố gắng thế nào đi nữa.

    "Thôi được, ta không hỏi nữa. Hai đứa nhỏ các ngươi đã đói chưa? Mau vào nhà đợi một chút. Mụ mụ đi nấu bữa tối cho các ngươi. Hôm nay cuộc săn vừa kết thúc, có rất nhiều thịt. Ta sẽ nấu món mà hai đứa nhỏ các ngươi thích nhất được không?"

    "Mụ mụ là tuyệt vời nhất" – Lạc Vũ và a Hùng đồng thanh reo lên hớn hở.

    Đêm!

    Một đống lửa được thắp lên ở trung tâm Tản Viên bộ, chiếu sáng cả một vùng rộng tới mười mấy trượng. Từng đôi trai gái trẻ tuổi kéo tay nhau nhảy múa xung quanh đống lứa theo nhịp khèn réo rắt du dương. Thi thoảng một vài người lại cất lên vài tiếng ca vui vẻ.

    Phía ngoài đống lửa, đám trẻ con nghịch ngợm đuổi bắt, chốc chốc lại nghe thấy vài tiếng hét chói tai pha với tiếng cười lanh lảnh hồn nhiên, làm khung cảnh thêm một phần ấm áp nhộn nhịp.

    Ngồi gần đống lửa nhất là các già làng, những người cao tuổi nhất trong bộ lạc. Những ông lão này ai nấy đều râu tóc bạc phơ, nếp nhăn tràn đầy khuôn mặt, khắc sâu dấu vết của năm tháng đã qua. Tuy vậy nhiều người trong số họ vẫn còn đặc biệt khỏe mạnh và minh mẫn, vài vị còn đang cởi trần nướng thịt, tu rượu như thanh niên trai tráng.

    Nổi bật lên giữa những già làng là một lão nhân mặc một bộ quần áo màu xám cũ kĩ, những ông lão xung quanh đối với lão nhân này đều có thái độ cực kì cung kính.

    Râu trắng xóa kéo dài đến ngực, mái tóc bạc phơ buộc hờ hững thả ở sau lưng. Lão nhân ngồi xếp bằng đối diện với đống lửa, ánh lửa phập phồng phản chiếu vào quần áo râu tóc lão tạo thành ánh sáng vừa hồng vừa trắng kì dị.

    Tuy nhiên điều đặc biệt nhất ở lão nhân này lại là đôi mắt. Hai con ngươi trong đôi mắt lão nhân là một màu trắng đục thế nhưng lại lạnh lẽo thâm thúy, phảng phất như mặt trăng trên bầu trời U Minh sâm lâm, bên trong ẩn chứa sự tang thương và cơ trí vô cùng.

    Lúc này đây lão nhân đang ngồi dõi theo cảnh đám trẻ nô đùa nhau ở phía xa. Thật không biết lão có thực sự nhìn thấy được gì không, chỉ thấy khóe miệng lão hiện lên một nụ cười hiền lành ấm áp, quay sang một ông lão đang ngồi cạnh thấp giọng nói cái gì đó. Ông lão kia nghe vậy cũng khẽ mỉm cười, cái đầu gật gù ra chiều đồng ý. Lão nhân nét cười trên mặt càng đậm hơn, bàn tay nâng lên bát rượu trước người uống hết một ngụm lớn.

    Lão nhân này, không phải ai khác chính là Vu Giàng của Tản Viên bộ lạc.

    Vu Giàng uống cạn chén rượu, chợt như cảm giác gì đó, quay đầu nhìn về một phía xa, bắt gặp ánh mắt của một đứa nhỏ đang chăm chú quan sát mình, ngài khẽ cười, gật đầu nhẹ một cái rồi quay đi tiếp tục câu chuyện đang dang dở với ông lão ngồi cạnh.

    Đứa nhỏ kia chính là Lạc Vũ. Hai mắt hắn đang chăm chú nhìn Vu Giàng, trong lòng hiện lên một sự kính trọng và ngưỡng mộ.

    Vu Giàng đã già rồi, rất già. Nghe các tộc nhân khác trong bộ lạc đồn dù là những già làng đã hơn trăm tuổi trong bộ lạc, khi họ bắt đầu biết đếm lá cây phong rơi rụng mỗi mùa thì diện mạo của Vu Giàng đã là như vậy. Trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn cứ như vậy, có chăng là già nua thêm một chút, mặt nhiều nếp nhăn hơn một chút, màu tóc bạc lại đậm thêm một chút mà thôi.

    Giàng chính là người mạnh nhất trong bộ lạc Tản Viên, nghe nói từ rất rất lâu rồi người đã đạt tới được cảnh giới Đại Vu, đã có thể bay trên trời cùng sử dụng rất nhiều vu pháp uy lực khủng khiếp rồi.

    "Đại Vu, chắc hẳn là một cấp bậc rất cao của Vu rồi, không biết các cấp bậc khác là gì?"

    Lạc Vũ thầm nghĩ, trong mắt lại hiện lên một sự khao khát. Đối với hắn, giấc mộng trở thành một vu vẫn chưa bao giờ vì linh hồn không trọn vẹn mà suy giảm, ngược lại theo tuổi lớn lên giấc mộng đó lại càng ngày càng mãnh liệt.

    Hắn muốn trở nên mạnh hơn, muốn trở thành vu sư. Điều này, ngoại trừ là mộng tưởng về các nhân vật thần thoại trong sách, càng nhiều hơn là một ước mong được bảo vệ, thủ hộ bộ lạc. Hơn nữa, trở thành vu nhân hợp cách là đích nhắm tới của tất cả tộc nhân của Bách Việt bộ tộc, nó giống như một chứng minh thân phận đầy cao quí mà người có được nó có thể tự hào suốt cả cuộc đời.

    Như Vu Giàng, như a ba....

    Mải suy nghĩ, Lạc Vũ chợt cảm giác giật mình, hóa ra Giàng đã phát hiện ra hắn đang quan sát ngài, không những gật đầu với hắn, lại còn cười nhẹ như khích lệ. Lạc Vũ bối rối vội cúi đầu xuống đất, bàn tay đưa lên gãi gãi đầu, cảm giác thấp thỏm như đứa trẻ lén lút làm chuyện xấu bị ba mạ tóm được.

    Đêm về khuya, ánh lửa dần dần nhỏ đi. Tộc nhân ai cũng tản đi trở về nhà của mình, bắt đầu chuẩn bị đi vào mộng đẹp để kết thúc một ngày. Bên đống lửa lúc này chỉ còn rất ít người, một trong số đó là Vu Giàng và Lạc Vũ. Hắn bần thần ngồi nhìn đống lửa đang phập phồng cháy, trong lòng không khỏi nghĩ về lế hội tế tổ sắp tới.

    Một khi trải qua lễ tế tổ, những đứa trẻ như hắn đã bắt đầu trưởng thành, một khi được ban linh văn, đã là đạp một chân lên con đường trở thành vu rồi.

    Trưởng thành...

    Hai chữ đơn giản mà ý nghĩa lại không hề đơn giản và nhẹ nhàng như vậy một chút nào. Nghĩ về nó, lòng Lạc Vũ chợt xuất hiện chút hoang mang xen lẫn muộn phiền. Trưởng thành, là một lẽ tự nhiên, là một sự bắt buộc không thể nào tránh khỏi. Con người cũng là một sinh vật, mà đã là sinh vật thì phải có trưởng thành, chỉ có trưởng thành, con người ta mới có thể thực sự sống, mới có thể lớn lên, làm những việc mình muốn, theo đuổi mộng tưởng của chính mình. Chỉ là, trưởng thành và theo đuổi mộng tưởng của bản thân liệu có đơn giản như vậy?

    "Nếu ta không thể trở thành vu sư thì sao? Nếu ta cuối cùng cũng chỉ có thể là một người bình thường như các tộc nhân khác? Trưởng thành, cưới vợ, sinh con? Ngày ngày lên núi săn bắn, tối về ăn uống nghỉ ngơi rồi đi ngủ, ngày này qua ngày khác, năm nay qua năm khác sống một cuộc sống dập khuôn như vậy? Ta, liệu có thể sống một cuộc sống như vậy không?

    Lạc Vũ khẽ thì thào như đang tự hỏi chính mình, vẻ hoang mang trong mắt ngày càng nồng đậm. Trưởng thành, đồng nghĩa với việc hắn phải đối diện với một nỗi sợ hãi mơ hồ mà hắn không muốn đối mặt chút nào.

    Là hắn, Lạc Vũ, cả đời này cuối cùng chỉ có thành thành thật thật làm một người bình thường, sống một cuộc sống của người bình thường.

    Điều này, theo tuổi lớn lên, dựa vào sách vở hắn đọc, dựa vào những gì hắn nghe lỏm được từ a ba, từ các tộc nhân là vu sư khác làm hắn sâu sắc cảm nhận được cơ hội trở thành Vu của hắn hẳn là rất thấp. Tại sao ư? Tại vì linh hồn vốn không trọn vẹn này của hắn. Hắn chính là thiếu một hồn một phách. Thực không biết là ông trời thương tình hay vì lý do gì mà hắn còn chưa biến thành điên khùng nữa.

    Là người ai cũng có mộng tưởng, có khao khát. Lạc Vũ hắn, một đứa trẻ mới mười tuổi cũng vậy. Trên thế gian này ai chẳng có mộng tưởng muốn thực hiện, trẻ nhỏ cũng không là ngoại lệ.

    Mộng, cuối cùng cũng chỉ là mộng mà thôi.

    Tranh...!

    Đúng lúc này, một tiếng động cao vút lảnh lót chợt vang lên, kéo Lạc Vũ từ trong suy tư giật mình tỉnh lại. Nhìn đống lửa đang lụi dần trước mắt, Lạc Vũ không khỏi cười khổ, thầm nghĩ về muộn thế này thế nào cũng bị cha mắng cho một trận. Hắn liếc mắt về phía xa, nơi âm thanh kia vừa vang lên. Vừa nhìn thấy bóng người đang ngồi đó, trong lòng hắn khẽ nhảy lên một cái.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các huynh đệ tỉ muội có dạo qua đọc được truyện thì cho mình xin cái thanks nha
    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 14-12-2016 lúc 20:43.
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương mười bốn: Mộng tưởng và chấp niệm.

    "Là Vu Giàng"

    Trước mặt Lạc Vũ lúc này là một thân ảnh già nua, lão nhân vẫn đang khoanh chân ngồi đó, không biết đã bao lâu. Ánh trăng vàng rượi và lửa đỏ phập phồng hắt vào người Giàng toát ra một vẻ thê lương ảm đạm. Vu Giàng trên tay đang cầm một chiếc kèn lá, một loại nhạc cụ thông dụng của Bách Việt bộ tộc. Đôi môi người khẽ run lên, ghé vào chiếc kèn chậm rãi thổi.

    Một thứ âm thanh lảnh lót vang lên, bắt đầu bằng những tiếng động cao vút thanh thúy. Dần dần nó không còn là những âm thanh rời rạc xen kẽ nữa, mà đã hợp lại thành một bản nhạc liên miên. Âm điệu có lúc réo rắt như tiếng suối chảy, rồi lại xào xạc như tiếng gió thổi lá bay, cứ thế đều đều không dứt, mang theo ý vị sầu thảm buồn bã vọng vào tâm tưởng của Lạc Vũ, làm trong lòng hắn không khỏi cũng trở nên trầm xuống. Tiếng nhạc sầu bi cứ thế vang lên, theo những cơn gió trong đêm khuya mà quanh quẩn khắp cả bộ lạc.

    Lạc Vũ cứ lặng im ngồi đó như một bức tượng, hai mắt nhắm nghiền chìm mình vào thứ âm điệu nhẹ nhàng bi ai kia. Xung quanh đã không còn ai, chỉ còn lại hai người một già một trẻ. Một bên chậm rãi thổi kèn, một bên yên tĩnh lắng nghe, tạo nên một khung cảnh bình lặng kì lạ khó có thể diễn tả. Vu Giàng đối với sự tồn tại của Lạc Vũ dường như không để ý. Kèn lá trên môi vẫn tiếp tục đưa qua lại, thổi ra từng âm thanh thê lương rầu rĩ.

    Không biết đã bao lâu, tiếng kèn mới từ từ dừng lại. Vu Giàng thở dài một hơi, con ngươi đục ngầu trong cặp mặt vậy mà toát lên vẻ đau khổ, thế nhưng rất nhanh đã biến mất. Lão quay đầu lại nhìn Lạc Vũ, thản nhiên hỏi:

    "Vẫn còn ở đây sao?"

    "Con không ngủ được."

    "Là hồi hộp hay lo lắng về lễ tế tổ?"

    "Dạ"

    Vài câu đối đáp đơn giản, sau đó cả hai lại rơi vào im lặng và trầm tư.

    Qua một lúc lâu, Lạc Vũ đã có phần không chịu nổi, ngước nhìn ánh trăng vàng rọi đang treo trên đỉnh đầu báo hiệu đã rất khuya, hắn toan đứng dậy xin phép Vu Giàng ra về.

    "Lên đây, ngồi cạnh ta!"

    Giọng nói già nua của Giàng chợt vang lên trước, người chỉ tay vào chỗ bên cạnh mình, mỉm cười ra hiệu cho hắn tiến lại.

    Lạc Vũ khẽ sửng sốt, thân hình sững lại trong chốc lát rồi vội vã tiến lại gần.

    Trong ấn tượng của hắn, Vu Giàng là một người có thân phận hết sức cao quý. Mặc dù người không hề tỏ thái độ bề trên hay yêu cầu gì nhưng tất cả mọi người trong làng ai cũng kính trọng Giàng đến tột cùng. Ông cũng chính là người mạnh nhất trong Tản Viên bộ, là chỗ dựa để bộ lạc này có thể tồn tại và đứng vững trong U Minh sâm lâm cũng như trong một trăm bộ lạc của Bách Việt bộ tộc. Dù đã có những chuyện cực kì tồi tệ xảy ra trong quá khứ nhưng hắn cũng chưa từng thấy Giàng có thần thái lo lắng hốt hoảng. Phảng phất như chỉ cần có ông ở đây, mọi người trong tộc sẽ không phải lo lắng gì cả.

    Nói tóm lại thì đối với hắn Giàng quả thực cũng không kém gì những thần tiên, đại năng phi thiên độn địa trong truyền thuyết kia. Lạc Vũ hắn đối với Vu Giàng chính là sự sùng bái ngưỡng mộ đến cùng cực.

    Vậy mà hôm nay không nói tới chuyện Giàng như có tâm sư gì đó ngồi thổi nhạc, chỉ cần hành động ra hiệu cho hắn tới ngồi gần cũng đủ khiến cho Lạc Vũ có cảm giác như đang nằm mơ.

    Đợi Lạc Vũ ngồi xuống, Giàng nhàn nhạt cười, người ngước mặt lên bầu trời ngắm nhìn ánh trăng, đoạn nói.

    "Người xưa tu tiên để cầu được trường sinh, cầu tiêu dao tự tại, cầu có thực lực mạnh mẽ báo thù, cầu đến đỉnh phong phi thăng tiên giới. Có người lại cầu có thể trảm nhân kiệt, nhiếp thần linh, ngạo thiên địa, nắm trong tay sức mạnh và quyền lực..."

    Giàng dừng lại một lúc, đoạn tiếp:

    "....còn ngươi,nếu là ngươi, ngươi cầu được gì...? Hay phải hỏi là, mộng tưởng của ngươi là gì?"

    Nói đến đây, Vu Giàng quay mặt lại nhìn thẳng Lạc Vũ, hai con ngươi trắng đục sáng như hai vầng trăng làm Lạc Vũ có cảm giác cả linh hồn của mình như bị kéo tuột vào bên trong.

    "Mộng tưởng của ta? Mộng tưởng của ta sao?"

    Lạc Vũ thì thầm qua khóe miệng, hai mắt dần trở nên mông lung vô thần.

    Một hồi lâu sau, Lạc Vũ mới trở lại bình thường, hắn trầm ngâm thêm một lúc rồi mới khẽ mở miệng.

    "Cuộc đời này ta có thể trở thành Vu, có thể đi ra ngoài Tản Viên bộ sao?"

    "Sao lại không thể?"

    Vu Giàng hỏi ngược lại.

    "Ta....ta sinh ra đã thiếu khuyết hồn phách, đã xác định khó có thể trở thành một gã vu nhân, vậy làm sao có thể tu luyện, làm sao có thể có sức mạnh bảo vệ bộ lạc, làm sao có thể đi ra ngoài mà ngắm nhìn thế giới được đây?"

    Lạc Vũ cúi đầu, khổ sở đáp lời.

    "Ngươi sai rồi!"

    Vu Giàng lắc đầu, nhàn nhạt đáp.

    "Sai sao?"

    Lạc Vũ đưa mắt nhìn lại Vu Giàng.

    "Đúng vậy, là rất sai, sai hoàn toàn. Ta biết mộng tưởng của ngươi, là trở thành một Vu vĩ đại, là có sức mạnh bảo vệ những người quan trọng với ngươi, là có thực lực để bước đi ra ngoài thế giới rộng lớn, ngao du bốn phương."

    "Lạc Vũ, mộng tưởng ai ai cũng có, nhưng rất ít người có thể hoàn thành nó. Ngươi biết vì sao không?"

    Không đợi Lạc Vũ trả lời, Vu Giàng lại tiếp:

    "Bởi vì mộng tưởng, là phải cần dùng sinh mạng cả đời để hoàn thành, dùng ý chí cả đời mà cố gắng. Đối với nhiều người, mạng của mình so với bất cứ cái gì khác cũng muốn quan trọng hơn. Nhưng ở trong mắt một số người khác, có một số việc so với tính mệnh còn quan trọng hơn, dù có chết cũng nhất định phải hoàn thành. Ngươi, sẽ là loại người đầu tiên hay thứ hai?"

    "Như ngươi, hồn phách không trọn vẹn chẵng nhẽ hoàn toàn mất đi cơ hội để trở thành Vu hay sao? Dù cuối cùng không thành Vu được thì đã sao? Chẳng nhẽ ngươi vứt bỏ đi hết toàn bộ hi vọng trong lòng mình hay sao? Ngươi biết không? Trong lòng người nếu không có sự hi vọng cũng chẳng khác nào là một hình thức khác của sự tuyệt vọng."

    "Ngươi tuyệt đối không bao giờ được bỏ cuộc, dù trong bất cứ hoàn cảnh gì. Để cho dù có chết, ngươi cũng sẽ không hối tiếc. Bởi vì ngươi biết, ít ra ngươi đã dùng hết cả đời để cố gắng, để không phải tiếc nuối, để tự hào. Mỗi người trong chúng ta đều có một chấp niệm trong lòng. So sánh chấp niệm này với thứ khác mà nói, tính mệnh thật ra cũng không tính là cái gì. Chấp niệm này trong lòng ngươi chính là thứ trọng yếu nhất, chấp niệm lớn bao nhiêu, ngươi sẽ cố gắng nỗ lực bấy nhiêu. Hôm nay ta đã nói quá nhiều rồi, đứa nhỏ nhà ngươi nên đi về nghỉ ngơi sớm đi, ta đi đây."

    Vu Giàng lời nói liên tiếp vang lên, như có thứ gì đó nổ tung trong người của Lạc Vũ, để cho hắn trong óc ong ong một mảnh.

    Đúng vậy!

    "Mộng tưởng...chấp niệm....Mộng tưởng của ta là trở thành vu vĩ đại, là có thực lực bảo vệ tất cả những người yêu thương. Chấp niệm của ta là thủ hộ người thân, thủ hộ tộc nhân, thủ hộ......nơi đây.....nhà của ta.."

    Lạc Vũ nắm chặt tay, hét lên trong lòng. Hắn một mình cô độc đứng cạnh đống lửa đã tắt, từng trận gió thổi mái tóc dài bay trong gió. Ánh trăng vằng vặc hắt lên bóng lưng nhỏ bé mà kiên nghị. Trong ánh mắt trong veo hồn nhiên kia của hắn, lần đầu tiên xuất hiện một ngọn lửa.

    Ngọn lửa của chấp niệm kiên trì....

    Rất nhỏ....

    Nhưng rực cháy !

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các huynh đệ tỉ muội có dạo qua đọc được truyện thì cho mình xin cái thanks nha
    Link góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125

    Mỗi góp ý của các bạn đều góp phần động viên tác giả trên còn đường sáng tác truyện, vì vậy đừng keo kiệt một chút ít thời gian nhấn vào link góp ý và để lại vài dòng góp ý hoặc cảm nghĩ nha các bạn. Vì một tác phẩm chất lượng và tốt hơn. ^^ Dạ Mộng cám ơn nhiều.
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 14-12-2016 lúc 23:22.
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status