TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 26

Chủ đề: Cổ Vu

  1. #16
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương mười lăm: Yêu thú.

    Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng chạm mặt đất, trong bộ lạc Tản Viên cũng dần dần vang lên từng tiếng sinh hoạt ồn ào. Từng cánh cửa nhà sàn được kéo ra, tiếng quát tháo, tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau thúc dục đan xen tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức sống.

    Trong căn nhà tranh ở phía ngoài cùng của bản, một thiếu niên từ từ ngồi dậy. Thiếu niên nhìn ra ngoài cửa lều, đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của mình, nhanh chóng bước xuống giường.

    "Hôm nay.....ta sẽ làm được!"

    Lạc Vũ xiết chặt bàn tay, âm thầm tự nhủ.

    Ngày hôm nay là một ngày hết sức trọng đại. Không chỉ với bản thân hắn mà là toàn bộ những tộc nhân khác trong bộ lạc.

    Hôm nay, là ngày tế lễ tổ tiên của Tản Viên bộ.

    Hôm nay cũng là ngày những đứa trẻ bọn hắn được làm nghi lễ trưởng thành, là ngày bọn hắn có cơ hội được tổ tiên ban cho đồ đằng của riêng mình...

    "Vũ nhi, con mau vào đây"

    Lạc Vũ còn đang loay hoay ở sau nhà sửa soạn thì nghe tiếng cha hắn gọi lớn.

    Ông đang ngồi trên giường, phía bên cạnh là một gói nhỏ được bọc lại kín đáo. Lạc Vũ tiến lại gần cha, cả người có chút nôn nao hận không thể đến bản ngay lập tức.

    Cha của Lạc Vũ thấy vậy cười nhẹ, ông với tay sang bên cạnh cầm lấy gói nhỏ, chậm rãi cẩn thận mở ra.

    "Hôm nay là ngày trọng đại đối với người trong tộc, cũng là với chính bản thân con. Ngày thường ăn mặc sao cũng được, nhưng hôm nay thì nên tươm tất hơn một chút."

    Hai mắt Lạc Vũ trân trân nhìn vào gói nhỏ, từ đáy lòng hắn trào lên một cảm giác hạnh phúc ấm áp không lời.

    Trong gói nhỏ là một bộ quần áo da thú đan tay. Lông thú là da sói xám mềm mại như bông. Từng sợi chỉ, từng mũi khâu đều được làm cực kì tỉ mỉ cẩn thận, tuyệt không thấy một lỗi đơn giản nào. Ở một bên vai thậm chí còn có hai chữ nhỏ bằng kim tuyến vàng óng ghi rõ tên của hắn: Lạc Vũ.

    "Con..thích không?" - Cha Lạc Vũ mỉm cười hiền hậu nhìn hắn, giọng nói có chút thấp thỏm.

    "Dạ thích...thích chứ..." - Lạc Vũ run run nhận lấy bộ quần áo da thú từ cha hắn. Bàn tay vuốt ve tấm da thú một cách nhẹ nhàng nâng niu như thể nó là một vật báu vô giá."

    "Thích là tốt rồi. Nhanh...nhanh mặc vào cho cha xem rồi đi kẻo muộn"

    Lạc Vũ vội vã ra phía sau nhà cởi bộ quần áo cực kì cũ kĩ của mình ra, cuốn mái tốc đã bện lại lên đầu, đoạn nhanh chóng mặc đồ mới vào.

    Thân hình hắn vốn nhỏ bé, nay có thêm bộ quần áo da thú làm bản thân hắn có thêm chút đĩnh đạc trưởng thành. Xong xuôi tất cả hắn liền tiến vào nhà tạm biệt cha mình để rời đi.

    ...


    "Con ta, cố gắng lên, ta tin tưởng con."

    Cha hắn ngồi trên giường, hai mắt sáng ngời tự hào nhìn bóng lưng Lạc Vũ đang rời đi, miệng lẩm bẩm.

    Quang cảnh thời tiết hôm nay đặc biệt đẹp, thời tiết lại dễ chịu mát mẻ, dù là giữa trưa vẫn không cảm thấy chút oi bức nào. Lạc Vũ trên mình mặc một bộ quần áo da thú tươm tất, trên người đeo vòng cổ xương thú trắng ngà, thấp thỏm nhắm tới trung tâm bộ lạc mà đi.

    Chưa đến nơi, nhìn từ xa đã thấy đông nghẹt đầu người, từng tiếng cười nói nhộn nhịp vang lên khắp nơi. Tình cảnh này dù là những lễ hội khác hay bất cứ buổi tụ họp nào trước kia của bộ lạc cũng không thể bằng được.

    "Đừng lo lắng, đừng lo lắng" – Lạc Vũ vỗ vỗ ngực tự nói với bản thân, bước chân cũng tự động nhanh hơn một chút.

    Dù mấy hôm trước mới trải qua cuộc nói chuyện với Vu Giàng khiến trong lòng hắn cũng có thêm một phần tự tin, tuy nhiên dù sao hắn cũng vẫn là một đứa bé mới chỉ hơn mười tuổi, nay sắp phải đối mặt với một trong những việc quan trọng nhất cuộc đời, tâm trạng khó tránh khỏi lo âu.

    Linh văn đồ đằng, đó là một thứ cực kì linh thiêng và quan trọng. Nó sẽ theo mỗi người Vu Việt cho tới hết cuộc đời, không bao giờ thay đổi. Linh văn đồ đằng có rất nhiều chủng loại, hình thù, sức mạnh khác nhau. Cái quan trọng nhất chính là linh văn đồ đằng còn là tượng trưng cho linh hồn của người Vu đó.

    Có linh văn đồ đằng, mới có thể tu luyện Vu Thuật, mượn lực vạn vật.

    Có linh văn đồ đằng hợp cách, mới có thể chân chính được gọi là Vu.

    Vì vậy tầm quan trọng của linh văn đồ đằng hẳn không cần phải nghĩ cũng biết được

    Xuyên qua đám tộc nhân xung quanh, Lạc Vũ đưa mắt tìm kiếm gia đình a ba hắn. Bất chợt hắn dừng bước, đôi tai khẽ động. Mấy năm săn bắn, hắn vốn cực kì nhạy cảm với tiếng của mãnh thú. Lúc này, ngoài những tiếng ồn ào của người xung quanh, hắn còn mơ hồ nghe thấy cả những tiếng thú rống trầm thấp vang vọng đâu đây.

    Mang theo nghi hoặc tiến tới gần khu vực trung tâm, quang cảnh nơi đây cuối cùng cũng hiện ra toàn bộ trước mắt hắn, nhất thời làm hai mắt Lạc trợn tròn, miệng há hốc.

    Giữa khu đất tế lễ là một tế đàn bằng gỗ bạch đàn cao đến mười mấy mét, giống như một ngọn lầu cao chót vót chọc thẳng lên không trung. Trên thân tế đàn khắc đầy những chữ vu cổ xưa mà Lạc Vũ xem không hiểu. Hắn chỉ có thể cảm nhận được một loại khí tức tang thương của năm tháng tràn ra mà thôi. Bốn phía xung quanh của tế đàn đốt bốn đống lửa to đang cháy phừng phực rọi vào tế đàn màu trắng tạo thành một khung cảnh kì vĩ mờ ảo. Tuy nhiên, thứ chân chính khiến cho Lạc Vũ kinh sợ lại là bốn vật ở dưới chân tế đàn.

    Bốn vật này là bốn con dị thú rất lớn, mỗi con tối thiếu cũng phải cao đến ba mét. Trong đó một con nhìn giống như sư tử nhưng hung dữ hơn nhiều, lưng mọc gai nhọn, hai mắt màu hồng đỏ. Một con khác nhìn qua như cá sấu, có điều lại có ba đầu, làn da sần sùi khô ráp, cái miệng chi chít những răng nhọn trắng ởn.

    Hai con còn lại một con có hình dáng như tê giác, chỉ là cơ bắp cuồn cuộn hơn rất nhiều, thêm một cái đuôi dài vung vẩy đằng sau tạo nên tiếng gió rít làm Lạc Vũ cũng phải âm thầm hít vào một hơi, tưởng tượng khi cái đuôi đó quất vào cơ thể mình một nhát thì không chết chắc cũng lột da.

    Con dị thú cuối cùng là một loại nhìn qua giống như sói nhưng toàn thân bao bọc bằng kim loại sắc lạnh, từng chiếc móng vuốt sắc bén chìa ra từ bốn chi phản chiếu lại ánh sáng mặt trời như thần binh lợi khí.

    "Yêu thú"

    Lạc Vũ thì thào, trong lòng đang vô cùng kinh ngạc. Hắn đối với yêu thú cũng mới chỉ là nghe qua người trong đội săn của bộ lạc và đọc trong sách cổ mới biết được. Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn được thấy tận mắt một con yêu thú trong đời thực.

    Yêu thú không giống như những mãnh thú bình thường, mà là những sinh vật có thể hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể, nhờ đó mà tu luyện hoặc cường hóa chính bản thân chúng, lâu ngày biến hóa thành yêu. Nghe nói đa phần yêu thú đều hung ác, tàn bạo dị thường, thích ăn thịt người. Hơn nữa yêu thú nhờ có được thiên địa linh khí nhập thể nên vô cùng mạnh mẽ, da dày thịt béo, khí lực rất lớn, người bình thường tuyệt không phải là đối thủ.

    Yêu thú mạnh như vậy, nên những thợ săn trong bộ lạc muốn săn được chúng thì cực kì khó khăn vất vả, có khi phải trả giá bằng mạnh sống cũng không chừng. Nói là săn chứ bình thường người dân trong bộ lạc muốn tránh gặp yêu thú còn không được nói chi là săn chúng.

    "Vậy mà hôm nay lại có đến bốn con yêu thú, hơn nữa vẫn còn mạnh mẽ sống khỏe, điều này khiến Lạc Vũ không khỏi sửng sốt kinh ngạc.

    "Ngạc nhiên lắm hả? Bốn con yêu thú này là do a ba cùng tộc trưởng tự tay đi bắt về, muốn dùng chúng để hiến tế cho ngày tế tổ hôm nay." - Một giọng nói vang lên bên cạnh Lạc Vũ, giải thích nghi hoặc cho hắn.

    "Ra vậy"

    Lạc Vũ khẽ gật đầu, quay sang bên cạnh nở một nụ cười sáng lạn.

    Kẻ vừa lên tiếng chính là người anh em tốt nhất của hắn Âu Hùng. Hôm nay hắn cũng mặc một bộ quần áo da thú cùng loại với Lạc Vũ, có điều khác với hắn, cơ thể Âu Dũng lớn hơn nên nhìn qua cũng thô tráng hơn, áo da thú trên người không che phủ hết cơ bắp, lộ ra vài phần uy vũ dũng mãnh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bắt đầu từ bây giờ mình sẽ cố gắng chuyển nhiều từ Hán Việt sang thuần việt hơn, ví dụ "Trượng, thước" sang bằng mét, "sâm lâm" sang rừng rậm, rừng già. v...v.....

    Link góp ý : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125 . Các bạn dành chút thời gian ghé vào góp ý để có một tác phẩm hoàn thiện hơn nhé.
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 17-12-2016 lúc 04:43.
    ---QC---
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương mười sáu: Trống đồng, văn tế, và hoài niệm.

    Lạc Vũ tiếp tục đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh. Hắn thấy được a ba Âu Dũng, a ba đang đứng gần tế đàn cạnh ba con yêu thú, cạnh hắn còn có thêm hai người nữa. Một vị nam tử trung niên, một vị đầu trọc tướng mạo hung dữ. Phân biệt là Tộc Trưởng và Vũ Trưởng của bộ lạc Tản Viên. Trong ký ức của Lạc Vũ, nhận biết về hai người này quả thực không nhiều, cộng thêm giờ phút này a ba có vẻ đang bận chuyện nên hắn cũng quyết định không đi qua đó.

    Coong...!

    Đang lúc Lạc Vũ mải đánh giá a Hùng, một tiếng động giống như tiếng sấm rền vang lên khiến hắn giật mình một cái. Không chỉ có hắn, mà toàn bộ tộc nhân trong bộ lạc bất kể là đang làm gì đều dừng lại, không có thêm một tiếng động phát ra. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng động.

    Chỉ thấy ở vùng không gian phía trên tế đàn, một màn sương trắng đột nhiên lan tỏa sau đó dần dần tản đi. Theo sau đó là một bóng người từ trong màn sương chầm chậm bước ra.

    Người này là một lão nhân râu tóc bạc trắng, trên mặt hằn đầy những nếp nhăn, từ má trái qua má phải còn có một vết sẹo rạch ngang vắt qua sống mũi từ đầu bên này sang bên kia. Đôi mắt lão nhân trắng đục nhưng sáng quắc, giống như hai mặt trăng bàng bạc lấp lánh. Bên trong bao hàm một ý vị tang thương nhưng lại vô cùng thâm thúy cơ trí. Lão chính là Vu Giàng của bộ lạc Tản Viên.

    Vu Giàng hôm nay mặc một bộ quần áo vải màu đen tuyền đặc biệt, đầu quấn khăn xếp cũng màu đen. Hai tay phân biệt cầm một chiếc dùi bằng vàng đúc và một chiếc trống đồng tinh xảo. Âm thanh mà mọi người vừa nghe thấy rõ ràng là từ chiếc trồng đồng trong tay lão phát ra.

    Trống đồng kia mười phần cổ xưa, mặc dù tạo hình tinh xảo nhưng cũng khó che được từng vết han rỉ khắp trên thân trống. Trên mặt trống từng hoạt tiết con người và muông thú được điêu khắc sinh động như thật. Phảng phất như chúng đều có sinh mạng và đang sống trong chính mặt trống đồng.

    Từ thân trống đồng tản phát một loại khí tức và lực lượng kì lạ. Không tôn nghiêm, không bá đạo, cũng không phải là huyết tinh tàn ác gì đó. Nếu có thể dùng một từ ngữ chính xác nhất để miêu tả thứ khí tức này thì có lẽ chỉ có một từ:

    Bao dung!

    Đúng vậy, là bao dung! Giống như lòng mẹ! Ấm áp, yên bình!

    Trong mắt Lạc Vũ, chiếc trống đồng nhỏ bé kia dường như đã hóa thân thành đất mẹ. Nuôi dưỡng bao bọc và che chở hàng vạn sinh linh. Nó làm cho người ta có cảm giác an toàn mà ấm áp, bình lặng mà nhẹ nhàng chân thật.

    "Phùng Nguyên diệt(1), lại Đông Sơn hưng, ngàn năm tuế nguyệt chẳng đáng màng. Lấy huyết lệ nhuộm đen đại địa, để Việt Vu thệ với trời xanh.Trống đồng cất lên, tiếng vang vọng đi ba nghìn dặm. Người Vu thét dài, mang theo tới phong vân gầm rú.

    Máu tươi tô mắt, lửa đỏ luyện tâm, ba tiếng hét vang, đạp thiên mà tới.
    Vạn năm thương hải, đảo mắt trôi như nước Cửu Long.
    Bao buổi nương dâu, cũng chỉ như gió đông lại thổi.
    Hỡi ôi! Năm năm tháng tháng, hưng hưng diệt diệt.
    Chỉ mong sao kiếp này có tới vĩnh sinh."

    Coong......!

    Từ miệng Vu Giàng, một khúc ca kì dị được ngân lên. Nó giống như một bài tế tự thần linh thời cổ, lại giống như một đoạn dân tộc lịch sử bi ca, cứ thể lặng lẽ vang lên giữa không trung bộ lạc, len lỏi vào tâm trí của mỗi người. Lời ca ấy như hóa thân thành dòng chảy thời gian, khiến những người xung quanh như được bước đi trong những năm tháng sơ khai. Tận mắt nhìn thấy được Vu Việt đào núi đắp sông, tận mắt thấy được hoàng triều hưng suy toái diệt.

    Chẳng biết từ lúc nào, Lạc Vũ chợt phát hiện hai mắt mình đã đẫm lệ. Đưa bàn tay gạt đi nước mắt, hắn kinh hãi phát hiện ra không chỉ có hắn, mà cả a Hùng, Vu Giàng, a ba, và tất cả tộc nhân xung quanh đều như vậy.

    Thời gian như bị tiếng ca của Vu Giàng làm đọng lại, thật không biết bao lâu sâu, tiếng ca trở nên nhỏ dần rồi kết thúc. Vu Giàng vươn tay thu lại trước trống đồng, hướng xuống phía dưới khàn khàn thốt lên hai từ:

    "Tế trống".

    "Tuân lệnh Vu Giàng."

    Dưới tế đàn, vị tộc trưởng bộ lạc Tản Viên hét lớn đáp lời. Bên cạnh ông là Âu Dũng và vị Vũ Trưởng cũng đồng thanh ứng tiếng. Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt cầm vũ khí tiến lên phía trước ba bước, vừa vặn mặt đối mặt với ba con yêu thú, loan đao trong tay sáng quắc hướng thẳng xuống cổ ba con yêu thú chém xuống.

    Phập....

    Ánh đao lóe lên, ba cái đầu yêu thú đồng loạt rơi rụng, thân hình bọn chúng điên cuồng dãy đụa, máu tươi ồ ạt chảy ra nhuộm đỏ cả vùng đất xung quanh tế đàn.

    Lạc Vũ chỉ cảm thấy lồng ngực siết chặt, một cảm giác trang trọng thê lương dâng lên. Một vài đứa trẻ xung quanh hắn lại không có định lực như vậy, mặt mũi tím tái cố gắng kiềm chế thứ chất lỏng đang trào dâng trong cổ họng. Khác với hắn, có những đứa là lần đầu nhìn thấy máu tươi. Lần đầu tiên cảm nhận sự chết chóc, đây quả thực là một trải nghiệm nặng nề với chúng, cũng là một cột mốc nhắc nhở bọn hắn rằng trưởng thành không hề đơn giản như bọn hắn vẫn thường nghĩ.

    Nó, có thể là một con đường trải đầy máu tanh ghê rợn.

    Trên cao, Vu Giàng thấy tình cảnh như vậy khẽ gật đầu, ánh mắt thậm chí còn có chút hài lòng khi đảo qua Lạc Vũ, a Hùng và một vài đứa nhỏ mà thần tình không bị ảnh hưởng. Ông khẽ phất tay áo, cả người từ từ hạ xuống đỉnh tế đàn.

    "Châm hương !"

    Vu Giàng nghiêm giọng nói. Lập tức phía dưới, tộc trưởng không biết từ đâu đã lấy ra ba cây hương to bằng cánh tay người lớn vội vàng mang lên, cung kính đưa cho ông.

    Xèo....

    Vu Giàng ngón tay khẽ điểm ba lần, ba nén hương theo đó bùng cháy. Hai tay ông cầm chặt hương, hai đầu gối quỳ xuống tế đàn, tiếp đó hướng lên trời cao mà lạy.

    "Tộc nhân Vu tộc La Ô, Vu Giàng bộ lạc Tản Viên, nay dưới chân núi Ba Vì mượn máu tươi tế trống, đánh lên một khúc Tế Vu. Một lòng thành kính kính mong tổ tiên có thể giáng lâm, ban cho con cháu đời sau của tộc ta linh văn đồ đằng suốt đời, nối tiếp dòng máu Vu Việt cao quý linh thiêng."

    Vu Giàng đôi mắt trắng đục nhắm nghiền, bộ dáng cực kì nghiêm nghị trang trọng cúi đầu lạy chín lạy, sau đó ngửa mặt lên trời khàn khàn nói.

    Lời ông vừa dứt, phía dưới ba người tộc trưởng cũng theo đó quỳ xuống hô theo. Không chỉ như vậy, tất cả các tộc nhân còn lại, kể cả đám nhỏ Lạc Vũ, tất cả cũng đều mở miệng tiếp lời, đồng thanh như một.

    "Mong tổ tiên có thể giáng lâm, ban cho con cháu đời sau linh văn đồ đằng suốt đời."

    "Mong tổ tiên có thể giáng lâm, ban cho con cháu đời sau linh văn đồ đằng suốt đời."

    "Mong tổ tiên có thể giáng lâm, ban cho con cháu đời sau linh văn đồ đằng suốt đời."

    Tùng...tùng...tùng....

    Mấy chục chiếc trống đồng cùng vang.

    Cả ngàn người đồng thanh nói, tràng cảnh hào hùng làm trái tim Lạc Vũ nhảy trong lồng ngực. Thanh âm trống vang dội như tiếng sấm rền làm máu huyết con người ta như sôi trào. Khói hương nghi ngút bốc lên, cuộn lại trên không trung thành từng cụm. Lời ca vang dội, cùng tiếng trống trầm thấp như vang xa đến tận tầng trời.

    Ù...ù...ù...

    Cùng lúc này, trên trời cao, mây đen cũng đột nhiên ùa tới.

    Mây khói càng lúc càng dày, dường như vươn tay ra là có thể chạm tới được. Trông thấy tình cảnh này. Vu Giàng cầu khấn lại càng nhanh hơn. Dần dần thậm chí không còn nghe rõ ông đang nói gì, càng giống như âm thanh hung thú rít gào.


    (1) Văn hóa Phùng Nguyên là một nền văn hóa thời tiền sử thuộc sơ kỳ thời đại đồ đồng, cuối thời đại đồ đá mới, cách đây chừng 4000 năm.
    *Văn hóa Đông Sơn là thời kỳ trống đồng Đông Sơn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý truyện: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...5#post20417125 . Mong các độc giả bỏ chút thời gian góp ý để có một tác phẩm với chất lượng tốt hơn.
    Lần sửa cuối bởi Dạ Mộng, ngày 01-01-2017 lúc 21:34.
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương mười bảy: Sơn.

    "Hầu....."

    Bất chợt một tiếng hú dài vang lên giữa những đám mây, phảng phất lại như một tiếng thở dài rền rĩ. Trên trời, giữa muôn trùng mây đen, mơ hồ có thể thấy bóng hình một người khổng lồ mờ ảo xuất hiện.

    Người khổng lồ này thân cao đến cả ngàn trượng, bễ nghễ cả trời xanh. Hai con mắt như hai hố đen mênh mông sâu thẳm, giống như cả tinh không được gói gọn bên trong, lại như có ngàn vạn sấm sét đang đan xẹt. Khuôn mặt hắn góc cạnh mà trang nghiêm như một bức tượng ngàn đời bất hủ. Tóc dài sau gáy phảng phất giống cuồng phong loạn vũ đâm thẳng lên trời cao. Cằm bao phủ bởi một lớp râu dài màu đen tuyền tùy ý tung bay.

    Nhưng điều ngạc nhiên nhất, nửa thân trên của hắn là người, nửa thân dưới lại là một ngọn núi cao chọc trời, cực kì khổng lồ. Mà ngọn núi này Lạc Vũ vừa nhìn đã nhận ra, chính là...núi Tản Viên. Hai tay người khổng lồ bị từng sợi xiềng xích khổng lồ từ hư không buộc chặt, phảng phất như e sợ sức mạnh của hắn. Hắn chính là "Sơn", Vu Sơn thần thoại, Tổ Vu đồ đằng của bộ lạc Tản Viên. Cũng là một trong những Tổ Vu mạnh nhất của Bách Việt bộ tộc.

    "Sơn" chậm rãi vươn vai như vừa thức dậy từ một giấc ngủ dài, hắn từ từ vươn bàn tay phải ra phía trước. Bàn tay đi tới đâu, mây đen che phủ bầu trời tức thì bị xua tan tới đó. Làm ánh nắng mặt trời một lần nữa có thể chiếu rọi xuống mặt đất.

    Phía dưới, Vu Giàng từ lúc nhìn thấy bóng người khổng lồ này thì cả người run lên bần bật như xúc động khó có thể kiềm chế. Ông từ từ đứng dậy, ba nén hương nghi ngút cháy trong tay, dựng thẳng tắp lên trời, mở miệng khàn giọng hô lớn:

    "Sơn"

    Dưới chân tế đàn, gần như toàn bộ tộc nhân bộ tộc Tản Viên, những người nhận biết được người khổng lồ này đều như Vu Giàng, trở nên vô cùng kích động, ánh mắt ai đầy đều tràn đầy vẻ cuồng nhiệt và thành kính. Họ quỳ xuống bái lạy, đồng thanh mở miệng hô lớn.

    "Sơn!"

    "Sơn!"

    "Sơn!"

    Trên trời cao, "Sơn" dường như nghe được âm thanh này nên từ từ cúi đầu xuống, cặp mắt sâu thẳm xuyên phá lớp lớp không gian chiếu thẳng xuống mặt đất quan sát đám người quỳ lạy phía dưới, cả người hắn lặng đi như đang hồi tưởng lại những ký ức xa xưa.

    Không biết đã bao lâu, "Sơn" bất chợt mở miệng, âm thanh như sấm rền mạnh mẽ, thế nhưng tuyệt nhiên không gây ra bất kì cảm giác khó chịu nào cho người nghe. Thậm chí nó còn đem lại cảm giác an toàn bảo vệ, phảng phất như bậc trưởng bối uy nghiêm mà gần gũi.

    "Tộc!"

    Một chữ này mang theo khí tức thê lương mà khổ lão, giống như đã trải qua muôn ngàn thời không mà tồn tại ở dưới vòm trời này. Nó như một tiếng trống rung chuyển trời đất, truyền thẳng vào tai mỗi người của Bộ Lạc Tản Viên.

    Tiếp đó, "Sơn" lại một lần nữa nâng lên bàn tay phải đang bị xiềng xích của mình, ngón trỏ vươn ra chỉ thẳng xuống mặt đất, trầm trầm nói:

    "Ban...Tổ Huyết. Tạo...Văn....muôn đời...!"

    Lời nói vừa dứt, trời đất trở nên cuồng loạn, từ ngón trỏ của hắn một giọt máu tươi bất ngờ được phun ra, giống như một viên thiên thạch bằng máu ngùn ngụt cháy, lao thẳng xuống Tản Viên bộ lạc. Giọt máu tươi này cũng không phải màu đỏ thắm, mà là sắc đen hơi vàng, phát sáng lấp lánh, phảng phất như một khối thiên địa kì bảo. Giọt máu đi đến đâu, không gian nơi đó như bị rạch phá, gợn từng đợt sóng tại không trung. Tựa như nó đang rạch phá bầu trời mà đi xuống, vẽ ra một đường thẳng ám kim hùng vĩ.

    "Xin Tổ Huyết!"


    Vu Giàng trông thấy cảnh này thì hét lớn lên một tiếng. Chiếc trống đồng ban nãy lại hiện ra nơi tay. Ông cầm nó đưa lên trời, mặt trống hướng thẳng nơi huyết tinh đang rơi xuống.

    "Thùng...."

    Giọt máu tươi dần thu nhỏ lại, va vào mặt trống tạo nên một tiếng vang trầm đục cực kì lớn, lại nghe giống như tiếng dùi đánh vào mặt trống. Từng tia máu loang lổ thấm vào các đường nét điêu khắc trên đó tạo thành một bức tranh máu tươi quỷ dị. Bức họa này, không ngờ lại là hình ảnh của một con chim kì lạ.

    Vu Giàng cẩn thận trịnh trọng đặt trống đồng lên mặt đất, sau đó lại một lần nữa quỳ xuống, cung kính hướng về phía người khổng lồ trên không trung vái ba lạy. Không chỉ có ông, mà tất cả mọi người trong bộ lạc Tản Viên đều làm như vậy.

    "Tạ tổ tiên đã ban cho Tổ Huyết. Cung tiễn người đi!

    "Tạ tổ tiên đã ban cho Tổ Huyết. Cung tiễn người đi!

    "Cung Tiễn người đi...."

    Ngàn người lại đồng thanh nói, âm thanh hào hùng tràn vào tai Lạc Vũ. Hắn lúc này hai mắt cuồng nhiệt nhìn lên bầu trời như đang cố gắng thu hết tất cả hình ảnh nơi đây vào mắt. Đó chính là "Sơn", Tổ Vu hùng mạnh mà hắn vẫn luôn hâm mộ. Vị Tổ Vu chỉ tồn tại trong truyền thuyết và những câu chuyển cổ của các già làng. Hôm nay, tại chính nơi này, hắn đã được nhìn thấy tận mắt, bảo hắn làm sao không hân hoan cuồng nhiệt.

    Phía trên cao, "Sơn" vẫn dõi theo theo đám người bên dưới, không biết đã bao lâu, hắn như thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn lên trời cao sau đó dần trở nên mơ hồ rồi biến mất.

    Đợi đến khi nhân ảnh của "Sơn" hoàn toàn khuất dạng. Thật lâu sau Vu Giàng mới từ từ đứng lên. Ông nhìn qua tộc trưởng, nghiêm giọng nói:

    "Mau cho đám nhỏ xếp hàng lên tế đàn, chuẩn bị khai mở linh văn đồ đằng."

    "Dạ"

    Tộc trưởng ứng thanh một tiếng bước lên chém rơi đầu con yêu thú thư tư. Máu tươi từ cổ nó xối xả phụt lên cao, tràn vào chân tế đàn, phủ lên những chữ Vu cổ xưa thần bí được khắc lên đó, làm chúng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

    ............

    Theo sau dưới sự sắp xếp, đám trẻ Lạc Vũ từng đứa từng đứa một được gọi ra, xếp hàng ngay ngắn trật tự dưới chân tế đàn chờ đợi đến lượt mình.

    Lạc Vũ lúc này nhịn không được lo lắng, bàn tay khẽ xiết chặt lại thành nắm đấm, trên trán đã thấy lấm tấm từng giọt mồ hôi. Hắn nhìn thoáng qua mặt trống phủ đầy máu bên cạnh Vu Giàng, trái tim hắn bất chợt trở nên dồn dập.

    Dùng máu của Tổ khai mở đồ đằng. Nghi thức này mỗi đứa trẻ của Bách Việt khi đến tuổi đều phải trải qua. Thế nhưng nhận được linh văn đồ đằng ra sao lại đều là vận mệnh của mỗi người. Máu của Tổ có linh tính, sẽ lựa chọn linh văn đồ đằng mà nó cảm thấy thích hợp nhất với chủ nhân. Linh văn đồ đằng hợp cách sẽ được công nhận là Vu.

    Thế nào là hợp cách?

    Tức là linh văn đồ đằng có thể dùng để chiến đấu, hoặc phụ trợ chiến đấu, hoặc chữa thương, hoặc kích phát sức mạnh cơ thể của người đó, câu thông linh hồn giữa người nhận được đồ đằng với thiên nhiên, nhờ đó mà có thể sử dụng sức mạnh. Vì Việt Vu là chủng tộc thân cận với thiên nhiên nên đồ đằng tiêu biểu được hoan nghênh nhất thường là đồ đằng có hình núi non, cây cỏ, các loại yếu tố thiên nhiên. Tiếp đó là đồ đằng các loại linh thú, phi cầm. Kém nhất là đồ đằng các loại vũ khí, thậm chí là công cụ.

    Đồ đằng càng tốt, đại biểu cho tiềm năng càng lớn, sức mạnh càng cao, tương lai phát triển cũng dễ dàng hơn. Như linh văn đồ đằng của Biện La là rắn, cũng thuộc loại mạnh mẽ trong đám đồ đằng. Đồ đằng của a ba Âu Dũng hắn là gấu đen, của tộc trưởng nghe nói là giao long, của vũ trưởng cũng là rắn. Còn của Vu Giàng....

    Lạc Vũ thắc mắc không biết linh văn đồ đằng của Vu Giàng là gì? Người mạnh mẽ đến như vậy, chắc hẳn phải là đồ đằng có liên quan đến thiên nhiên rồi.

    "Nếu ta không nhận được đồ đằng tốt thì phải làm sao đây? Nếu vậy...nếu vậy ta phải làm sao? Bản thân ta linh hồn đã thiếu sót, không phù hợp tu luyện các vu pháp của Vu. Nếu linh văn đồ đằng cũng thuộc loại kém cỏi nữa..vậy..."

    "A Vũ, làm sao vậy? Ngươi mặt mày tím tái, mồ hôi đổ đầy khắp người? Có phải bị làm sao không?

    Ngay lúc Lạc Vũ đang suy nghĩ đến thất thần. Bất chợt bờ vai hắn bị một bàn tay thô to vỗ nhẹ, cùng lúc là giọng nói quen thuộc vang lên.

    "A Hùng, ta không sao. Chỉ là nghĩ tới việc khai mở đồ đằng nên hơi có chút lo lắng thôi."

    Lạc Vũ nhìn qua tên to xác Âu Hùng phía sau lưng, yếu ớt cười nói.

    "Haha, ta cũng vậy, đang hồi hộp gần chết luôn. Ngươi biết không, vừa nãy khi Tổ giáng xuống, nói ngươi không tin chứ ta chút nữa là tè cả ra quần đó. May mà Âu Hùng ta đây cũng thuộc dạng dũng cảm, trời đất sụp đổ không e sợ, e hèm..cái bản mặt nghi ngờ đó của ngươi là có ý gì vậy?... Thôi được thôi được, ta công nhận là hơi nói khoác một chút."

    Âu Hùng gật đầu, bỗng cúi sát bên Lạc Vũ, thì thầm vào tai hắn. Mà xem nét mặt đang hây hây đỏ của tên này, có vẻ mười phần thì cũng chín phần là thật.

    Lạc Vũ che miệng cười trộm, tâm trạng lo lắng bồn chồn cũng giảm bớt đi nhiều.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  7. #19
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 18: Tám vị Tổ Vu.

    "Các ngươi biết người khổng lồ được Giàng gọi là Sơn đó là ai sao?"

    Một giọng nói vang lên lấy sự chú ý của Lạc Vũ và Âu Hùng, cả hai ngưng nói chuyện đưa mắt nhìn chằm chằm sang bên cạnh.

    Kẻ vừa lên tiếng là một đứa trẻ khác. Hắn có thân hình khá là ốm yếu, nét mặt cũng nhợt nhạt. Có vẻ hắn vừa nghe lỏm được câu nói của Âu Hùng nên không nhịn nổi hiếu kỳ.

    Lạc Vũ và Âu Hùng vẫn không đáp, hai cặp mắt cứ thế nhìn đứa trẻ từ đầu đến chân vài lần giống như hắn là một sinh vật lạ vậy.

    "Ta..ta...ta quả thực là không biết.."

    Đứa trẻ bị nhìn đến bối rối, bàn tay phải luống cuống đưa lên đầu gãi gãi.

    "Ta nói này cáo hôi, a ba nhà ngươi không bao giờ kể chuyện cho ngươi nghe hay sao? Mà kể cả nếu không thì chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ đọc qua Vu Sử à? Trời ơi ít ra ngươi cũng phải nghe được từ những tộc nhân khác chứ." - Âu Hùng nói một tràng liến thoắng, miệng phun nước bọt phì phì.

    "Ta...ta...." - Đứa trẻ được gọi là cáo hôi nghe vậy thì càng bối rối, bàn tay gãi đầu càng lúc càng nhanh, khuôn mặt bắt đầu chuyển sang màu đỏ.

    "Thôi thôi để ta kể cho ngươi...chứ để ai đó biết được người của bộ lạc Tản Viên mà lại không biết đến tổ tiên của mình thì chúng ta nên đập đầu vào cây chết đi là vừa." – Âu Hùng lắc lắc cái đầu, hít vào một hơi dài chuẩn bị.

    "Vị đó..là Sơn Tổ, chính là tổ tiên của bộ lạc chúng ta, người cũng chính là một trong tám vị Tổ Vu của Bách Việt bộ tộc".

    Âu Hùng nhỏ giọng kể, trên mặt hắn còn hiện vẻ đắc ý và tự hào không kiềm chế được, giống như Sơn Tổ kia là người cùng dòng họ với hắn không bằng. Lạc Vũ lại không quan tâm đến điều này, hắn cũng có chút tò mò về truyền thuyết tám vị Tổ Vu nên im lặng đứng nghe. Dù sao trong sách cũng không có viết chi tiết về tám vị tổ vu nên hắn cũng không thể biết hết được. Mà a ba của Âu Dũng là phó tù trưởng, thân cận với Giàng vì vậy có lẽ sẽ biết được những điều mà trong Vu Sử không nói.

    "Vậy tám vị Tổ Vu là những ai, họ trông như thế nào?" - Đứa nhỏ hai mắt mở to, khuôn mặt háo hức hỏi.

    "Thuở xa xưa, từ thời trời đất còn là hỗn mang, Cha Rồng, Mẹ Tiên khai thiên lập địa, tạo ra một phương thế giới này của chúng ta sau đó biến mất. Mà tám vị tổ vu lại chính là tám người đệ tử của Cha Rồng, Mẹ Tiên, mỗi một vị đều có sức mạnh và bản lĩnh thông thiên, mà mỗi người đều là tổ tiên của trăm bộ lạc trong Bách Việt bộ tộc. Như Sơn Tổ, là tổ của bộ lạc Tản Viên chúng ta. Lúc nãy ngươi có thấy không? Sơn Tổ nửa thân trên là người, nửa thân dưới là núi Tản Viên. Người chính là Tổ Vu đại diện cho sức mạnh của đại địa (đất). Ngoài ra còn có bảy vị Tổ Vu khác cũng mạnh mẽ không kém."

    "Ta cũng không biết rõ ràng lắm về họ. Chỉ biết tên của bảy vị còn lại là: Chử, Gióng, Diệc, Liễu, Viêm, Thủy, Xi. Trong đó vị Thủy Tổ là tổ tiên của các bộ lạc vốn sinh sống ở vùng duyên hải phía đông từ thời xa xưa. Vị này cũng giống Sơn Tổ, nửa thân trên là người, có điều nửa thân dưới lại là thân rồng vạn trượng. Vị Viêm Tổ là người khổng lồ bằng lửa và dung nham. Vị Liễu Tổ lại là một cây đại thụ cao sừng sững chọc trời. Còn về bốn vị Chử, Gióng, Diệc, Xi thì ta cũng không rõ. Ba vị Thủy, Viêm, Liễu lần lượt tượng trưng cho sức mạnh của nước, lửa, và cây cỏ."

    "Sơn, Chử, Gióng, Diệc, Liễu, Viêm, Thủy, Xi...tám vị Vu Tổ".

    Miệng Lạc Vũ khẽ lẩm nhẩm. Trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng thời hồng hoang thái cổ tám vị Vu Tổ bản lĩnh kinh thế, đào núi đắp sông, đánh đuổi yêu quái, trải qua bão táp mưa sa khó khăn sáng tạo nên Vu tộc Bách Việt như bây giờ.

    "Sơn Tổ thân cao nghìn trượng, Thủy Tổ đuôi rồng vạn trượng, Viêm tổ với Liễu Tổ cũng vậy, sức mạnh sẽ như thế nào chứ? Chẳng phải vung tay một cái cũng có thể khuấy động đất trời hay sao?"

    Lạc Vũ đọc sách nhiều, thường thấy các vị cường giả đại năng thời thượng cổ, hồng hoang là không gì không làm được, những việc lật tay làm mưa, chỉ tay làm mây, hay là xé trời mở đất cũng không thể làm khó. Bọn họ ai nấy đều có bản lĩnh thông thiên, giơ tay nhấc chân có thể khuynh động đất trời, đảo loạn càn khôn. Mới đây hắn lại được tận mắt thấy được một Tổ Vu, mặc dù không phải chân thân thực sự nhưng uy thế tỏa ra đã vĩ đại như vậy, đã mạnh mẽ như vậy. Lạc Vũ vừa nghĩ đến trong lồng ngực như đang thiêu đốt một ngọn lửa, một cỗ khát vọng biến mạnh, một mộng tưởng được tung hoành, được ngao du khắp trời đất chợt nổi lên."

    "Nếu có một ngày ta có thể trở nên mạnh mẽ như vậy..." - Bàn tay Lạc Vũ siết chặt, hai mắt ánh lên một sự kiên quyết.

    Ngay lúc này, dưới mệnh lệnh của Vu Giàng, đám nhỏ bọn hắn rốt cuộc bắt đầu bước lên tế đàn để vẽ linh văn đồ đằng, mà đứa đầu tiên không ai khác lại là cáo hôi.

    Hai tay hắn nắm chặt, cả người run run nhìn Vu Giàng trước mặt, không biết do hưng phấn hay sợ hãi mà trán hắn đã toát đầy mồ hôi, từng giọt thi nhau chảy xuống làm mắt cay xè.

    Vu Giàng khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ đầu cáo hôi ôn hòa nói:

    "Đứa nhỏ này, không cần phải sợ hãi. Ngươi sắp được khai văn, sắp có cơ hội trở thành một Vu chân chính, nên vui mừng mới phải!"

    "Dạ"

    Cáo hôi khẽ gật đầu, gương mặt bé nhỏ không bớt căng thẳng bao nhiêu. Vu Giàng thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa. Ông ra hiệu cho cáo hôi cởi bỏ phần trên áo da thú, lộ ra nửa cơ thể của hắn. Tiếp đó tay phải ông vươn ra, ngón tay trỏ quét nhẹ lên mặt trống đồng, quấn theo một tầng máu tươi vàng nhạt. Ánh mắt Giàng chăm chú nhìn lên máu tươi trên ngón tay, đột nhiên tiến tới một bước, điểm mạnh vào trán cáo hôi.

    "Lấy máu tươi làm dẫn, lấy tổ khí làm môi, khai....Văn"

    Cáo hôi chỉ cảm thấy một trận nóng rực, điểm máu trên trán hắn đột nhiên tỏa ra huyết quang,ngay sau đó màu ám kim lập tức chuyển thành sắc đỏ yêu dị, rồi nhanh chóng khuếch tán, trong giây lát đã bao phủ cả thân thể của hắn.

    Mọi việc xảy ra trong chớp mắt. Đám máu tươi kia sau khi lan tràn khắp cơ thể cáo hôi, liền lấy một tốc độ cực nhanh co rút lại, cuối cùng kết thành hình xăm một con chuột to lớn hung dữ màu đen sau lưng. Con chuột tuy chỉ là hình xăm nhưng đem lại cảm giác ranh ma nguy hiểm. Hai mắt của nó thậm chí còn lóe lên ánh sáng đỏ chân thật.

    "Văn là Yêu thử (chuột), cũng không đến mức quá tệ, hẳn là sẽ có thiên phú về mặt tốc độ, ẩn nấp. Dùng làm trinh sát thăm dò cũng được."

    Vu Giàng trầm ngâm nói, đoạn vỗ vỗ vai ra hiệu cho cáo hôi rời đi.

    Cáo hôi vừa về đến hàng đã nghe đủ mọi câu hỏi.

    "Ây dà, vậy ra tên của ngươi phải gọi là chuột hôi chứ không phải cáo hôi nha, vậy mà lại là hình Yêu Thử."

    "Chúc mừng ngươi cáo hôi, giờ ngươi cũng đã là một Vu rồi, mặc dù có thể hơi kém chút nhưng thực sự là một Vu nhân. A ba, a mạ ngươi có thể hãnh diện rồi"

    "Lại đây cho ta xem linh văn của ngươi một chút nào"

    Cáo hoi không có tâm trí trả lời hết những câu hỏi, hắn cười toe toét chạy về phía xa, nơi a ba, a mạ hắn đang vui mừng lau nước mắt vẫy hắn.

    "A ba, a mụ, con đã là một Vu nhân rồi, con trở thành một Vu rồi"

    "Người tiếp theo, A Hùng, ngươi lên đây đi" – Giọng nói của Vu Giàng vang lên.

    Âu Hùng vội vàng bước lên tế đàn, bình thường hắn uy dũng là thế mà hôm nay lại có vẻ lúng túng buồn cười, hai bàn tay cứ vung vẩy hai bên không biết cất đâu, hẳn là hắn cũng căng thẳng không kém cáo hôi.

    Vu Giàng lặp lại các bước như vừa rồi, ngón tay mang theo máu tươi điểm vào trán Âu Hùng.

    Hai mắt Âu Hùng chợt trợn tròn, điểm máu trên trán hắn phát ra huyết quang chói lọi, sáng hơn của cáo hôi gấp nhiều lần. Ít nhất cũng phải qua vài thời thần huyết quang mới giảm bớt, ngưng tụ lại thành hình một ngọn núi nhỏ trên trán Âu Hùng. Núi này tuy nhỏ, nhưng lại thoát ra khí tức vô cùng trầm trọng, giống như ở trán hắn không chỉ là hình ảnh, mà là một ngọn núi tồn tại chân thật.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  9. #20
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 19: Khai văn thất bại.

    "Văn là sơn, có trời đất uy nghi, vĩnh hằng tồn tại, Tốt, rất tốt"

    Vu Giàng cười tươi như hoa, liên tục nói ra hai chữ tốt, cái đầu gật gù liên tục ra chiều vừa lòng lắm. Thậm chí ông còn đưa tay vỗ nhẹ đầu Âu Hùng khen ngợi. Trong các linh văn đồ đằng của Vu tộc, những loại cao cấp nhất thường là hình sơn thanh thủy tú, tinh tú nhật nguyệt, nguyên tố thiên nhiên. Hiện tại không ngờ trong bộ lạc lại có người thành công ngưng tụ Sơn văn, bảo ông không vui sướng sao được. Sơn văn đấy, thường thì chỉ các bộ tộc lớn mới có người tài giỏi ngưng tụ được, ở các bộ lạc cỡ trung hoặc nhỏ hơn như bộ lạc Tản Viên này thì cực kì hiếm.

    "Tốt rồi, linh văn đồ đằng mạnh cũng không có nghĩa là thực lực sẽ mạnh. Tất cả còn phải dựa vào nỗ lực của chính bản thân ngươi nữa. Nghe rõ chưa? Văn này sẽ đi theo ngươi cả đời, đừng làm nhục nó."

    Vu Giàng thu liễm lại nụ cười, nghiêm giọng nói. Ông không muốn đứa trẻ này bước sai đường, phí phạm một tiềm năng. Dù sao đã lâu lắm rồi Tản Viên bộ lạc chưa từng xuất hiện Sơn văn. Âu Hùng thấy nét mặt Vu Giàng đã nghiêm lại, vội vàng gật đầu vâng dạ rối rít rồi lui về, khi đi qua Lạc Vũ hắn còn khẽ đánh mắt một cái khích lệ.

    "Tiếp" – Giọng của Vu Giàng lại vang lên.

    "Này, ngươi có đi lên không? Không thì nhường chỗ cho ta đi? Đứng như cục đá ở đây thật là vướng víu"

    Lạc Vũ tâm thần còn đang lo lắng, chưa kịp bước lên thì đã có giọng nói khác chen ngang.

    Một cánh tay mạnh mẽ đẩy hắn sang một bên, theo sau là một thiếu niên có mái tóc màu xanh rêu, thân hình chắc khỏe mạnh mẽ bước tới.

    Ánh mắt Vu Giàng nhìn tới thiếu niên này thì sáng lên. Ông gật đầu hài lòng rồi thực hiện nghi thức một lần nữa.

    "Hoa văn giọt nước, là Thủy văn đó."

    "Trời ơi, lần này bộ lạc ta lại xuất hiện hẳn hai người mang hoa văn tự nhiên. Phải chăng là tổ tiên linh thiêng, cho bộ lạc ta cơ hội trở nên mạnh mẽ."

    "Ta biết hắn, hắn là Địch Thanh. Nghe nói mụ mụ của hắn là người của Thanh Tuyền tộc, một trong mười tám bộ lạc mạnh nhất của Bách Việt ta."

    "Hèn chi, hèn chi, vậy thì cũng không quá ngạc nhiên rồi"

    Mọi người phía dưới xôn xao một trận làm Lạc Vũ cũng nghe được không ít thông tin.

    Thiếu niên kia biết được mình có Thủy văn thì cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, tựa như hắn biết trước nó sẽ xảy ra vậy. Vu Giàng cũng không nói gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho hắn lui xuống.

    Tiếp đó là một tràng các linh văn khác nhau được khai mở.

    Có đứa nhỏ may mắn thì có linh văn yêu thú, có đứa kém hơn một chút thì được hình vũ khí, có đứa kém hơn nữa thì là hình công cụ, thậm chí còn có đứa có linh văn hình...cái bô... Cái này làm khóe miệng Vu Giàng không khỏi giật giật, cái bô linh văn này quả thật là độc nhất vô nhị từ trước đến nay, thậm chí lại còn ở ngay trước trán của đứa nhỏ làm hắn khóc thét lên chạy về nhà. Riêng về hoa văn thiên nhiên thì tuyệt không xuất hiện thêm cái thứ ba.

    Cuối cùng cũng đến lượt Lạc Vũ. Vừa rồi hắn đã nhường lượt của mình cho rất nhiều người. Lý do có lẽ tại bản thân hắn chưa đủ can đảm, nội tâm vẫn đang giằng co lo lắng bất an, sợ hãi mơ hồ. Đến giờ thì hắn đã là người cuối cùng, chẳng thể trốn tránh được nữa.

    Lạc Vũ khẽ rùng mình, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, bước từng bước một chậm rãi lên tế đàn. Vu Giàng nhìn hắn gật đầu, ánh mặt nhu hòa hơn một chút như đang khích lệ. Tay ông điểm vào tổ huyết, sau đó ấn nhẹ lên trán Lạc Vũ.

    "Ầm..."

    Như hồng hoang gào thét, lại như viễn cổ vọng về. Đầu óc Lạc Vũ bỗng ong lên một tiếng, mọi vật xung quanh hắn như biến thành màu đỏ. Trước mắt ngoài một màu đỏ thì vẫn chỉ là đỏ. Lạc Vũ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người như đang lao nhanh về phía trước. Thân thể hắn hư ảo như mây mù được gió đưa đẩy, càng lúc càng nhanh, càng lúc cành mạnh, thẳng tiến về phía trước. Thân thể theo đó càng lúc càng nóng, như lửa đỏ thiêu đốt.

    "Nóng...nóng quá...nhưng đẹp quá....mĩ lệ quá.... Này là gì? Ta...đang ở đâu đây?"

    Càng ngày càng nóng, Lạc Vũ không còn nhìn thấy màu đỏ nữa, mà là thứ gì đó rực cháy, rồi phát sáng lóa mắt. Đẹp quá, cái đẹp của màu sắc như đang xâm chiếm lấy thân hồn hắn, hối thúc hắn bay về phía trước bằng tất cả sự cuồng nhiệt và sức lực của mình. Nhanh..nhanh hơn nữa...Bay tới cái nóng cháy rực rỡ diễm lệ ấy. Hắn có cảm giác, chỉ cần đến được điểm cuối, hắn sẽ đạt được thứ gì đó cực kì quan trọng. Thứ gì đó có thể giúp hắn hoàn thành ước mơ.

    "Uỳnh.."

    Vào lúc Lạc Vũ tưởng như sắp chạm đến thứ ánh sáng đó, bất chợt mọi thứ ngưng lại, trời đất đổi màu tối đen, linh hồn hắn như bị sét đánh, trở nên hụt hẫng và ngơ ngác.

    Lửa rút đi, ánh sáng cũng tắt.

    Lạc Vũ giật mình tỉnh lại, bản thân vẫn đứng trên tế đàn, xung quanh là Vu Giàng và tộc nhân. Dường như mọi thứ hắn vừa chứng kiến chỉ là ảo giác. Có điều lúc này, ánh mắt của mọi người, của Vu Giàng nhìn hắn làm hắn có cảm giác chột dạ.

    Lạc Vũ run run đưa tay lên sờ trán, rồi lại sờ tay chân, thậm chí vươn tay ra sau lưng để cảm nhận. Bàn tay di chuyển càng lúc càng nhanh, thậm chí đã mất đi kiểm soát, mọi ngóc ngách trên cơ thể đều đã được hắn kiểm tra qua.

    "Không có, tại sao lại không có? Không thể nào...Ta....ta khai mở linh văn thất bại. Vậy là sao? Vậy là sao? Chẳng lẽ đời này của ta chỉ có vậy? Mãi mãi chỉ làm một người bình thường thôi ư? Còn ước mơ của ta? Chấp niệm của ta? Tại sao lại như vậy? Ông trời! Tại sao?"

    Tâm trí Lạc Vũ lúc này như sóng biển dâng trào. Lạ thay, hắn không cảm thấy tức giận hay buồn bã, chỉ là không cam tâm, chỉ là cảm thấy thất vọng. Thất vọng về chính bản thân mình? Hay thất vọng về ông trời bất công? Hắn chẳng thể tự trả lời được. Lạc Vũ không nói gì, chỉ im lặng ngửa đầu lên nhìn bầu trời, như đang cố thu hết mọi việc hôm nay vào trong tâm trí, sau đó chậm chạp quay người bước xuống tế đàn. Ánh chiều tà đổ xuống bóng người xiêu vẹo cô đơn như chú định cả đời hắn sẽ mãi một mình như thế này.

    Tất cả mọi người đều im lặng, không chỉ những người lớn, mà ngay cả đám nhỏ cũng không nói lời nào. Chỉ là trong ánh mắt họ, nhiều hơn một chút thương hại.

    Loại thương hại này, phảng phất như trong một đàn thú toàn con mạnh khỏe, bất chợt nhiều ra một con thú con yếu ớt. Mà ở cái thế giới nơi thực lực quyết định tất cả này, yếu ớt đã đại biểu cho định mệnh của nó sẽ không được tốt đẹp.

    Cảm nhận được từng ánh mắt thương hại của mọi người đổ xuống người mình, thân hình Lạc Vũ khẽ run lên một chập, đầu cúi gằm xuống đất, khó nhọc bước đi. Hắn cảm giác như hai chân đang đeo hai khối chì nặng trịch. Hắn muốn rời khỏi chỗ này. Hắn...muốn ở một mình.

    Đến cả Vu Giàng cũng bị theo bóng lưng cô độc kia ảnh hưởng. Ông chậm rãi lắc đầu nuối tiếc, miệg thì thầm nói như đang nói chuyện với chính bản thân mình.

    "Ôi đứa nhỏ này, có lẽ ngươi đã định sẽ không có duyên với người Vu ta, số mệnh, tất cả là số mệnh mất rồi".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Hơi buồn là không có độc giả góp ý. ^^
    Ta có một ước mơ...
    Đó chính là trở thành ước mơ của người khác.
    Link truyện huyền huyễn Việt Nam: Cổ Vu.
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=138118

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
Trang 4 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status