TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 23 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 111

Chủ đề: Chị Gái Yêu Tôi - Sơ Luyến Thôi Xán Như Hạ Hoa

  1. #6
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 5: Chào mọi người, ta là Vương Tiểu Mạt
    Editor: Luciferht



    Cô bé này hình như đặc biệt yêu thích tiếng còi, chạy ra tiểu khu, nàng rốt cục thả Vương An xuống, dù thở hồng hộc vẫn muốn thổi còi tiếp, nhưng là vài lần đều chỉ thổi ra âm thanh cực kỳ ngắn ngủi lại chối tai. Cuối cùng hai má nàng đỏ bừng, sau khi hít sâu một hơi, bắt đầu thổi một cách kinh thiên động địa.

    Vương An chưa bao giờ cảm thấy tiếng còi lại khó nghe như thế, hạt nhựa nhỏ bé bị không khí từ miệng còi thổi vào cổ động, lăn qua lăn lại trong bụng còi, kích thích tiếng còi chói tai không còn đơn điệu như vậy, cũng có tiết tấu khiến cho người ta khó chịu cả người.

    Ở trong trí nhớ xa xôi của mình, tiếng còi tập hợp của khóa thể dục cũng làm cho người ta chán ghét như thế.

    “Bà cô nhỏ của tôi, van cầu ngài đừng thổi nữa được không?” Vương An thiếu chút nữa thì quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lỗ tai non nớt của hắn thật sự chịu không nổi nữa. Chính như những người lớn khác sẽ không đề phòng hắn, hắn cũng sẽ không đề phòng cô bé này, cũng không có cố ý đi giả bộ mình thật ngây thơ...... Dưới tình huống bình thường, hắn hẳn là nháy nháy mắt, nhìn trái phải một cái, sau đó bất lực lên tiếng khóc lớn.

    Tiếng còi của cô bé ngắn ngủi dừng lại một chút, nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục thổi một cách kiên trì bền bỉ, còn vừa thổi vừa lắc lư thân mình.

    Người trưởng thành có tâm địa, có tâm cơ, hoặc giả dối, hoặc thay đổi khó lường, như vậy cũng không sao cả, ít nhất có thể đi nghiền ngẫm, sau đó tìm ra kế hoạch tốt nhất cho mình. Nhưng là cô bé như vậy, lại làm cho Vương An vô kế khả thi, nhất là loại cô bé kì kì quái quái thế này, hoàn toàn không thể suy đoánc theo lẽ thường.

    Chính mình một thằng bé một thân một mình chạy loạn khắp nơi đã rất kỳ quái rồi, Vương An cảm thấy không có khả năng lại đúng dịp gặp được một cô bé không nhà để về như vậy, cha mẹ nàng hẳn là ở ngay gần đây.

    Như vậy nàng mang mình ôm đến nơi đây để làm gì? Vương An ở giữa tiếng còi khó có thể tập trung tinh thần tự hỏi. Lúc này cô bé lại bỗng nhiên ôm lấy Vương An, chạy về hướng một chiếc Santana ở phía trước.

    Chiếc Santana nhìn thấy cô bé lao tới liền vội vàng tấp vào lề ngừng lại, từ bên ghế điều khiển bước xuống một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bất đắc dĩ nói:“Vương Tiểu Mạt, con lại ôm thứ gì trở về vậy!"

    Người này vòng qua đầu xe, đi tới trước người Vương Tiểu Mạt, khi thấy rõ trong lòng Vương Tiểu Mạt đang ôm Vương An, nhất thời quá sợ hãi.

    Người đàn ông này là cha của Vương Tiểu Mạt, Vương Trung Thái. Bình thường con gái thường xuyên ôm trở về một ít chó mèo, có khi là chó hoang và mèo hoang, có đôi khi sẽ mang chó cưng và mèo cưng người khác nuôi trong nhà cũng ôm trở về, rước lấy không ít rắc rối. Hiện giờ thì càng tốt, cũng không biết nàng từ nơi nào ôm tới đây một cậu bé!

    Vương An đánh giá Vương Trung Thái. Một thân tây trang hợp thể, không phải là hàng đặt may ở đường Savile Row Luân Đôn, nhưng sạch sẽ thẳng tắp, cà vạt cẩn thận tỉ mỉ, tóc vuốt chỉnh tề, áo cũng sạch sẽ, dưới chân giày da bóng lưỡng, khi nói chuyện với con gái giọng nói rất ôn hòa, có điểm trầm ổn đặc trưng mà nhân sĩ buôn bán lịch lãm đi ra.

    Vào năm 2001, có thể mua được một chiếc Santana 2000, hẳn là xem như có của cải không ít. Nhưng là tình huống của Vương Trung Thái và Mã Hướng Đông không giống nhau, Mã Hướng Đông không có con cái, nhìn thấy đứa nhỏ bị vứt bỏ sinh ra ý muốn nhận nuôi rất bình thường; nhưng là Vương Trung Thái đã có một đứa con gái, cho dù Vương Trung Thái còn muốn con trai, hắn đầu tiên cũng sẽ không nghĩ đến nhận nuôi. Vương An âm thầm kêu khổ, xem ra chính mình cuối cùng vẫn sẽ bị đưa đến cô nhi viện đi.

    Vương An không muốn đi cô nhi viện, đó là nơi mà ánh mặt trời không chiếu tới. Vương An cảm thấy chính mình lúc này hẳn cần nghĩ biện pháp, khiến cho Vương Trung Thái không đến mức đi liên tưởng hắn là một đứa nhỏ không nhà để về.

    Cứ việc hắn không có đi giầy, nhưng là khuôn mặt và tay hắn đều sạch sẽ, môi có chút khô nứt, chỉ cần liếm liếm môi để ươn ướt một chút, hắn vẫn giống một đứa trẻ của gia đình bình thường được chăm sóc rất tốt.

    Vương An đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng hắn lưu ý đến ánh mắt Vương Trung Thái, người này giống như bị khơi lại một ít tâm sự nào đó. Vương An do dự một chút, đem lời nói đang nghẹn ở cổ họng nuốt đi xuống.

    “Em trai...... Con tìm được em trai nè !” Vương Tiểu Mạt nhón mũi chân, dùng hết sức muốn giơ lên Vương An đưa cho Vương Trung Thái.

    “Đứa ngốc......” Vương Trung Thái chỉ cảm thấy trong cổ họng hơi khó chịu, cũng đã không còn nghĩ la mắng con gái nữa. Hắn sợ Vương Tiểu Mạt làm rớt Vương An, vội vàng đem Vương An ôm lấy.

    Vương Trung Thái đánh giá Vương An, nếu lúc này con trai mình còn ở bên cạnh của mình, chắc cũng đã lớn như vậy, đáng yêu như vậy đi. Vương Trung Thái thở dài một hơi, đang chuẩn bị hỏi Vương Tiểu Mạt từ nơi nào ôm tới đứa nhỏ này, đứa nhỏ trong lòng bỗng nhiên mở to ánh mắt. Ánh mắt trong suốt chiếu rọi ra một khuôn mặt mang theo chút thâm trầm u buồn của đàn ông , hắn nhìn Vương Trung Thái, ngọt ngào hô một câu:“Ba ba!”

    Vương Trung Thái giống như bị sét đánh, trong lúc nhất thời đứng sững ở nơi đó, kinh ngạc nhìn đứa nhỏ này. Những ký ức bị đè nén chợt ùa về giống như thác nước, không thể ngăn chặn.

    Khi nó mở to ánh mắt rồi xoay tròn, tò mò nhìn người thứ nhất trên thế giới này dùng ánh mắt trân trọng và chân thành nhất nhìn nó; khi nó đi tiểu nước tiểu bắn lên khuôn mặt của ba ba nó, khi nó khập khiễng đứng thẳng lên từ trong lòng bàn tay của ba ba nó , khi nó hàm hàm hồ hồ y nha y nha hô lên tiếng “ba ba”...... Vương Trung Thái nhớ lại ngày ánh mặt trời ấm áp vào mùa xuân năm trước kia, hắn mệt rã rời ngồi ở trong xe. Vào buổi tối hôm qua đứa nhỏ lại náo loạn hơn nửa đêm, buổi sáng bảy giờ hắn liền rời giường đi ra ngoài, buổi chiều thì bồi lão bà đi đi dạo phố. Lão bà đi siêu thị mua này nọ, nên đem đứa nhỏ đang ngủ đặt ở ghế khiển phụ để cho hắn trông chừng, Vương Trung Thái thật sự có chút mệt rã rời, nên đã gục lên tay lái ngủ một hồi. Bởi vì lúc dừng xe dựa vào vườn hoa, bên cạnh sẽ không có người đi đường qua lại, nên Vương Trung Thái cũng không có kéo lên cửa kính xe. Chờ hắn lại mở mắt ra, đứa nhỏ bên cạnh đã không cánh mà bay!

    Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác vào khoảnh khắc đó, dường như là vết thương do bị chém một đao thật mạnh tạo thành, chưa từng có khâu lại quá, vẫn đang không ngừng chảy máu như trước!

    “Em trai về nhà rồi...... Ba ba và mụ mụ nhìn thấy thì sẽ không khóc nữa!” Vương Tiểu Mạt nở nụ cười, cao hứng thổi còi, quay tròn thân hình hô vang.

    Nắng sớm dừng lại ở khuôn mặt nho nhỏ của nàng, còi thổi bằng kim loại lấp lóe hào quang, khuôn mặt tươi cười của nàng giống như đóa hoa nở rộ trong khoảnh khắc..

    Vương Trung Thái thu hồi suy nghĩ, đè nén xuống phần nghẹn ngào kia. Hắn dù sao cũng là người đàn ông thành thục, cứ việc không có lúc nào là hắn không hy vọng đứa con trai bị trộm đi trở lại bên người của mình, nhưng là hắn biết khả năng đứa nhỏ trước mắt này chính là con trai bị mất tích của mình thật sự quá nhỏ quá nhỏ.

    Nhìn khuôn mặt tươi cười của Vương Tiểu Mạt, Vương Trung Thái thật không biết nên làm sao mở miệng.

    “Tiểu Mạt......” Lý Vân vợ của Vương Trung Thái vừa lúc chậm rãi đi tới, liếc mắt một cái liền thấy được đứa nhỏ Vương Trung Thái ôm trong tay, sửng sốt một chút, “Đứa nhỏ này là con nhà ai thế?”

    “Là em trai! Là em trai!” Vương Tiểu Mạt tranh nói.

    Lý Vân sửng sốt một chút, vội vàng chạy tới bên cạnh Vương Trung Thái, đã trải qua rất nhiều hi vọng và thất vọng nên nàg cũng không có vì tin tức hoang đường này mà sinh ra bao nhiêu giật mình vui sướng, nàng chỉ là không biết con gái vì cái gì lại nói đây là em trai của nó.

    “Mụ mụ!” Đứa nhỏ trong lòng Vương Trung Thái lại ngọt ngào hô lên một câu, dang ra đôi tay nhỏ bé hướng về Lý Vân lắc lư.

    Trong chớp mắt nước mắt Lý Vân liền tuôn trào ra như suối, giành lấy đứa nhỏ từ trong lòng Vương Trung Thái, nhất thời vui đến phát khóc, “Trung Thái, con của chúng ta đã trở lại, chúng ta tìm được nó rồi!”

    Nhìn vợ mình đang lâm vào mừng như điên, còn có con gái với bộ dạng đắc chí, giống như đã lập công lớn, Vương Trung Thái cười khổ một tiếng, không biết nên làm sao mở miệng khuyên nàng?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Có một số việc, có thể làm, nhưng không thể nói.
    Có một số việc, có thể nói, nhưng không thể làm.
    Có một số việc, không thể nói, cũng không thể làm.


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,linkisback,samki1998,Trường Minh,Vô__Tình,
  3. #7
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 6: Lại kêu một tiếng mụ mụ
    Editor: Luciferht



    Sau khi đứa nhỏ bị mất tích, Vương Trung Thái và Lý Vân lập tức báo cảnh sát, chỉ là khi đó đã qua mười hai giờ, trên đường có rất ít người đi đường. Hơn nữa vào lúc đó còn chưa có camera, sau khi tìm người quen làm ở ngành công an hỏi thăm, biết loại chuyện này chỉ có thể xem vận may, chứ thật sự khả năng tìm trở về vô cùng xa vời.

    Vương Trung Thái và Lý Vân cũng không có buông tha cho, ngừng lại hết thảy công việc trong tay, hai vợ chồng bắt đầu chậm rãi tìm kiếm một cách không có mục đích, luôn hy vọng nói không chừng ngay ở nơi nào đó sẽ thấy được đứa nhỏ của mình...... Loại tỉ lệ này so với trúng sổ xố giải đặc biệt còn thấp hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói căn bản là không có. Chỉ là nếu không tự cho chính mình một chút hy vọng, thì làm sao có thể sống tiếp được?

    Dần dần, ở trong lúc ngày qua ngày tìm kiếm, Lý Vân dần dần tuyệt vọng, bắt đầu xuất hiện một ít triệu chứng khi tinh thần tan vỡ. Trong lúc đó thân thể Vương Tiểu Mạt được gửi ở nhà ông bà nội cũng rất không tốt, có một lần bị sốt cao cần đưa đến bệnh viện chữa trị, nhận được tin tức thì Lý Vân và Vương Trung Thái lúc này mới từ trong ma chướng kia tỉnh táo lại. Một đứa nhỏ đã mất đi, bọn họ quyết không thể lại mất đi một đứa nhỏ khác, không thể vì dò hỏi tìm kiếm đứa nhỏ đã mất đi mà không quan tâm tới Vương Tiểu Mạt.

    Tuy rằng vẫn còn chưa có hoàn toàn từ bỏ hy vọng, nhưng Vương Trung Thái và Lý Vân đã muốn không hề điên cuồng mà tìm kiếm. Chỉ là ở trong lúc chăm sóc cho Vương Tiểu Mạt, lúc nào cũng không quên chú ý tới tin tức của đứa nhỏ bị mất đi.

    Năng lực chịu đựng trong chuyện này của phụ nữ vốn yếu ớt hơn đàn ông rất nhiều, lại thêm đứa nhỏ vốn chính là từ trên người nàng rơi ra, là một phần sinh mệnh của nàng. Nên đứa nhỏ đã không có, sinh mệnh của nàng cũng không còn đầy đủ...... Vương Trung Thái vô cùng rõ ràng điểm này, vào lúc này nhìn vợ mình ôm đứa nhỏ với vẻ mặt mừng như điên, Vương Trung Thái nghĩ chỉ có thể chờ sau khi nàng bình tĩnh một chút lại nói.

    “Con ngoan...... Lại kêu một tiếng mụ mụ......” Lý Vân gắt gao áp chặt hai má đứa nhỏ vào lòng mình, nước mắt không nhịn được lại chảy xuôi. Luôn có cảm thấy những ngày trước kia cũng không chân thật, nàng hiện tại mới có cảm giác mình chân chính còn sống.

    “Mụ mụ......”

    “Cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ! Trung Thái!” Lý Vân một tay ôm đứa nhỏ, một tay kia gắt gao kéo cánh tay chồng mình.

    Vương Trung Thái cười khổ, lén kéo tay Vương Tiểu Mạt, nhỏ giọng hỏi:“Tiểu Mạt, con tìm được em trai ở chỗ nào?”

    “Ở ngay cửa nhà dì!” Vương Tiểu Mạt huýt sáo hồi đáp.

    Lý Tuệ là chị họ của Lý Vân. Bởi vì Mã Hướng Đông đi công tác, ngày hôm qua Lý Vân mang theo Vương Tiểu Mạt tới nhà Lý Tuệ. Sáng hôm nay Vương Trung Thái lại đây đón vợ và con gái, thật không ngờ Vương Tiểu Mạt cư nhiên nhặt được một "em trai" ở trước cửa nhà Lý Tuệ.

    “Là em trai của nhà dì Lý Tuệ sao?” Lý Tuệ còn chưa có đứa nhỏ, Vương Trung Thái biết điểm này.

    “Không phải...... em trai ngủ trong một cái rổ!” Vương Tiểu Mạt lắc lắc đầu.

    Ngủ trong rổ? Vương Trung Thái đứng dậy, đánh giá đứa nhỏ vợ mình đang ôm. Đứa bé trai này vung tay nâng lên, có thể nhìn thấy trong túi quần áo của nó có một sấp tiền.

    Vương Trung Thái suy nghĩ một chút, chợt vội vàng chạy tới trước cửa nhà Lý Tuệ, tìm được tấm vải bạt và cái rổ kia, Vương Trung Thái lập tức hiểu được, đây là một đứa nhỏ bị vứt bỏ. Tuy là đã nuôi tới hai tuổi còn vứt bỏ rất ít gặp, nhưng dựa vào những dấu hiệu này thì chỉ có một lời giải thích như vậy.

    “Lên xe nhanh!” Vương Trung Thái mở cửa xe, sau khi để cho Lý Vân và Vương Tiểu Mạt ngồi vào trong xe, lập tức lái xe rẽ về phía trước nhanh chóng rời đi tiểu khu.

    Vương Trung Thái nhìn lại, thấy Lý Tuệ cũng vừa mới đi ra cửa chuẩn bị rèn luyện.

    Về tới nhà, Vương Trung Thái cẩn thận ôm lấy vợ mình, che lấp đứa nhỏ tiến vào trong nhà.

    “Tiểu Mạt, con tự mình đi chơi đi, ba ba và mụ mụ có chút chuyện riêng cần nói.”

    Vương Trung Thái kêu con gái đi, lúc này mới đối với Lý Vân nói:“Lý Vân, đứa nhỏ này là người khác đặt ở trước cửa nhà Lý Tuệ.”

    “Nó là con em!” Lý Vân phục hồi tinh thần lại, gắt gao ôm đứa nhỏ, nghi ngờ nhìn chằm chằm Vương Trung Thái, “Anh nói lời này là có ý gì?”

    “Đúng vậy...... Nó chính là con trai chúng ta đã bị bọn buôn người trộm đi, rốt cục bị chúng ta tìm được rồi!” Vương Trung Thái nhìn thấy sắc mặt của bà xã, biết cả người nàng vào lúc này đều căng thẳng, không có cách nào nói chuyện rõ ràng với nàng, cũng không thể trông cậy vào nàng dùng lý trí ngẫm lại đứa nhỏ này có khả năng là con của mình hay không.

    Vương Trung Thái vô cùng rõ ràng, Lý Vân đã muốn có một chút dấu hiệu tinh thần hỏng mất, đó là triệu chứng của bệnh tâm thần. Tuy rằng lúc bình thường nhìn qua thấy vô cùng bình thường, nhưng là nàng đã không thể lại thừa nhận thêm kích thích. Lúc này Lý Vân lại xem đứa nhỏ này trở thành con trai của mình, nếu chính mình nhất định phải đưa đi đứa nhỏ này, chỉ sợ nàng sẽ thật sự điên rồi.

    Vương Trung Thái không dám làm như vậy, nên hắn quyết định lưu lại đứa nhỏ này. Còn một điểm quan trọng nhất là đứa nhỏ này là bị người vứt bỏ, cũng không phải cướp đi từ trong nhà người khác, giữ lại hoàn toàn không có vấn đề gì!

    Vương Trung Thái ra ngoài mua một ít thực phẩm và quần áo các thứ linh tinh dành cho trẻ sơ sinh đem về nhà, lại dặn dò vợ mình tốt nhất không cần đi ra ngoài, sau đó liền lái xe quay lại tiểu khu nhà Lý Tuệ.

    Vương Trung Thái ngồi trông chừng ở đó cả ngày, cũng không có nhìn thấy có người đến tìm đứa nhỏ, hoặc là nghe được tin đồn ở gần đây có đứa nhỏ bị thất lạc.

    Sau khi Vương Trung Thái ngồi giữ ba ngày, sau đó lại chạy đến cục cảnh sát hỏi thăm. Hắn đương nhiên sẽ không trực tiếp hỏi có người nào báo án đã làm mất đứa nhỏ hay không, mà vẫn giống như lúc bình thường hay lui tới, chính là hỏi thăm tin tức về đứa nhỏ bị mất tích đã tìm lại được hay chưa, nhưng được đến đáp án vẫn trước sau như một...... Vương Trung Thái bắt đầu nói chuyện phím với cảnh sát, một bên mắng bọn buôn người, một bên dụ ra một ít tin tức. Trong hai ngày nay quả thật có đứa nhỏ đã bị làm mất, nhưng đều chỉ lớn có ba tháng tuổi.

    Một tuần trôi qua, Vương Trung Thái hoàn toàn có thể xác định, đứa nhỏ này tuyệt đối là bị người vứt bỏ, mà không phải bị lạc đường.

    Vương Trung Thái từng gặp quá thống khổ như vậy, nên nếu thật là bị lạc đường, như thế chỉ có thể nghĩ biện pháp đưa trở về. Nhưng nếu là bị người vứt bỏ, Vương Trung Thái quyết định sẽ nhận nuôi đứa nhỏ.

    Tuy rằng dựa theo pháp luật nhận nuôi tương quan, tình huống hiện giờ của Vương Trung Thái không phù hợp quy định nhận nuôi, nhưng đó chỉ là mấy thứ được viết lên giấy. Vương Trung Thái về nhà chuẩn bị một chút, làm hộ khẩu cho đứa nhỏ, sau đó nói với họ hàng thân thích là đứa nhỏ đã được tìm trở về.

    Vương Trung Thái suy nghĩ vô cùng chu đáo, tốt nhất là làm cho đứa nhỏ vĩnh viễn cũng không biết nó là bị nhận nuôi. Về phần như thế nào làm cho những người biết hắn từng bị mất đứa nhỏ cũng tin tưởng đây là đứa nhỏ nhà mình được tìm trở về, chuyện này để sau tính.

    Tóm lại, Vương An cứ như vậy trở thành con trai của Vương Trung Thái và Lý Vân. Vương Trung Thái hy vọng đứa nhỏ nhà mình sẽ ít gặp tai nạn một chút, ít bị bệnh một chút, ít gặp rủi ro một chút, cho nên đặt tên đứa nhỏ gọi là Vương Thiếu [ tiếng thứ ba ].

    Tuy rằng việc này so với kế hoạch của chính mình có sai lệch rất lớn, nhưng Vương An sẽ không lại đi ảo não rối rắm. Hắn nhanh chóng tiếp nhận sự thật, chuyện trước mắt hắn cần làm là phân tích vị trí hoàn cảnh hiện tại của mình, cùng với tài nguyên mà mình có thể lợi dụng, sau đó sửa chữa một phần kế hoạch, một lần nữa chế định kế hoạch.

    Ngồi ở trên sô pha, Vương Trung Thái và Lý Vân phân biệt ngồi ở hai bên trái phải Vương An, còn Vương Tiểu Mạt thì cúi người vào trên sàn chơi đồ chơi. Vương An nhìn thấy bộ cảnh tượng này, không khỏi nhớ tới con gái của mình.

    Phải làm thế nào mới có thể vào lúc sinh nhật năm tuổi của con gái, cùng nhau chúc mừng sinh nhật với nó đây?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Có một số việc, có thể làm, nhưng không thể nói.
    Có một số việc, có thể nói, nhưng không thể làm.
    Có một số việc, không thể nói, cũng không thể làm.

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,linkisback,Trường Minh,Vô__Tình,
  5. #8
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 7: Bôn ba ngàn dặm hồng trần chỉ vì nụ cười Phi Tử
    Editor: Luciferht



    Hoàng tử khiêu vũ với cô bé lọ lem chỉ có trong truyện cổ tích, con trai của nông phu và công chúa lướt qua nhau, công chúa không có khả năng sẽ liếc mắt nhìn hắn một cái.

    Vương Thiếu, con trai của chủ thầu Vương Trung Thái và giáo viên tiểu học Lý Vân; Vương Phi Tử, con gái của người sáng lập tập đoàn An Tú Vương An và nữ dương cầm gia trẻ tuổi nổi tiếng cả nước từ khi còn là cô gái Tần Mi Vũ, hai người ở dưới tình huống bình thường, vĩnh viễn sẽ không thể nào xuất hiện chung với nhau.

    Nếu Vương Thiếu không có bị bọn buôn người trộm đi, hắn đại khái cũng sẽ giống như bao người thường khác: sau khi học xong, tốt nghiệp đại học, hoặc là kế thừa gia nghiệp, hoặc là xin làm nhân viên công vụ. Sau đó kết hôn với học muội quen biết ở đại học hoặc là một cô gái môn đăng hộ đối nào đó mà người nhà giới thiệu. Lại vì vợ mình không phải trinh nữ mà rối rắm, ở trong lúc bà xã mang thai nhịn không được đi ra ngoài lêu lổng, sau đó ở sau khi đứa nhỏ sinh ra thì thu liễm tâm tư, an tâm bắt đầu làm một người cha...... Cho tới khi kết thúc kiếp này, hắn cũng sẽ không khả năng quen biết Vương Phi Tử.

    Nhưng là Vương Thiếu đã không phải Vương Thiếu, hắn là Vương An, hắn không có khả năng không đi quen biết Vương Phi Tử, đó là con gái bảo bối của hắn. Bất kể như thế nào hắn cũng phải mau chóng vượt qua chướng ngại xuất thân, trở lại bên người nàng nhìn xem nàng.

    Hắn có thể chuẩn bị nhẫn nại mười mấy năm hai mươi năm sau lại đi tìm Tần Mi Vũ, nhưng là hắn rất muốn biết Vương Phi Tử hiện giờ thế nào. Bé gái hai tuổi bẩm sinh đã đối với cha mình có cảm giác không muốn xa rời, chỉ là theo thời gian trôi qua, trong cuộc sống đã không có nhân vật người cha này, cảm giác của nàng cuối cùng sẽ chậm rãi phai nhạt. Thế cho nên sau khi nàng lớn lên, nàng đã muốn hoàn toàn không nhớ rõ chính mình từng cùng cha cùng một chỗ vui cười, lưu lại ở trong đầu nàng chỉ có từng tấm ảnh chụp hình dáng của Vương An mà thôi.

    Nhất định phải trở lại bên người nàng, hắn không thể lấy thân phận người cha bồi dưỡng con gái chính mình, nhưng nhất định phải có điều ảnh hưởng đối với nàng, vẫn cùng với nàng bồi dưỡng ra tình cảm thân cận nhất như cũ.

    Hy vọng Tần Mi Vũ không được tái giá, đó là chuyện Vương An không thể dễ dàng tha thứ nhất. Bởi vì Vương Phi Tử bây giờ còn nhỏ, nếu có một người đàn ông khác lấy thân phận người cha tiến vào cuộc sống của nàng, như vậy ý nghĩa chính mình sẽ bị hoàn toàn thay thế mất. Vương An không thể chấp nhận việc Vương Phi Tử đối với một người đàn ông khác sinh ra cảm giác không muốn xa rời giống như người cha, vì đó là con gái của hắn.

    Vương An bây giờ hai tuổi, Vương Phi Tử cũng là hai tuổi, đừng nói tới ảnh hưởng nàng, ít nhất trước hết cần nghĩ biện pháp ở chung một nhà trẻ với nàng đã.

    Người Trung Quốc có truyền thống coi trọng việc giáo dục của con cái, đối với rất nhiều cha mẹ thì chuyện giáo dục là một bước thậm chí so với sau đó kết hôn sinh con càng thêm quan trọng. Bởi vì quan niệm thông qua thụ giáo dục có thể thay đổi số mệnh, hoặc là nói có thể đạt được cuộc sống rất tốt đã thâm căn cố đế, mấy ngàn năm tới nay vẫn như thế, Vương An cũng vô cùng coi trọng việc học tập của Vương Phi Tử.

    Làm nguyên bộ phúc lợi dùng để hấp dẫn và lưu lại nhân tài cao cấp, Vương An tự tay chế định kế hoạch giáo dục cho con em của nhân viên cao cấp trong tập đoàn. Kế hoạch sẽ chấp hành từ quỹ giáo dục An Tú, toàn bộ nguyên bộ phương tiện trường học từ nhà trẻ cho đến trung học, quỹ giáo dục An Tú trực tiếp quản lý việc giáo dục có điều kiện tốt nhất toàn bộ Trung Quốc, chiếm diện tích rộng nhất, quản lý nhà trẻ có tố chất cao nhất của tập đoàn An Tú. Việc lựa chọn giáo viên mầm non cực kỳ nghiêm khắc, trừ bỏ đối với giáo viên mầm non kiểm tra trình độ chức nghiệp bản thân, còn cần thông qua kiểm tra xem xét bệnh tật tinh thần, phân tích tâm lý và chẩn đoán các loại bệnh vâng vâng toàn bộ phương diện, để bảo đảm sẽ không xuất hiện hiện tượng ngược đãi trẻ nhỏ và xâm phạm tình dục, cũng không có chuyện giáo viên mầm non hướng dẫn trẻ nhỏ có khuynh hướng sinh ra tâm lý không khỏe mạnh. Trong điều kiện tuyển dụng mang tính kỳ thị còn bao gồm: sẽ không tuyển nhận người còn độc thân cùng với giáo viên mầm non có người trong gia đình có hồ sơ phạm tội. Việc này quả thật là không phù hợp với lẽ thường, cũng là điều kiện làm người cực kỳ lên án bài trừ, nhưng đây là kiên trì của Vương An.

    Bản thân quỹ giáo dục An Tú chính là một cơ cấu phi lợi nhuận. Nhà trẻ được đầu tư lớn như vậy, nên khi đưa vào hoạt động chi phí sẽ cực kỳ kinh người, trên căn bản là không có khả năng lợi nhuận. Cũng giống như những trường học khác mà quỹ giáo dục của tập đoàn An Tú thiết lập ở Trung Hải này, nhà trẻ chỉ cung cấp phục vụ giáo dục đối với tất cả nhân viên quản lý cao cấp thuộc công ty tập đoàn An Tú.

    Vương Trung Thái nhưng thật ra từng nhận xây dựng qua một cái bể phun nước, bể phun nước thuộc loại một cái đồ vật dùng để điểm tô cho đẹp hoàn cảnh quảng trường CBD. Quảng trường CBD này là hạng mục thuộc điền sản An Tú, mà điền sản An Tú cũng coi như là công ty trung tâm của tập đoàn An Tú...... Trải qua nhiều trung gian như vậy đã có thể làm cho Vương Trung Thái có chút quan hệ với tập đoàn An Tú, nhưng là hiển nhiên quan hệ như vậy vẫn chưa đủ để làm cho Vương An hưởng thụ phục vụ giáo dục từ quỹ giáo dục tập đoàn An Tú.

    Vương An kiên trì yêu cầu sau khi Vương Phi Tử ba tuổi rưỡi mới được đi nhà trẻ, đây là quyết định được nhất trí sau khi thương lượng với Tần Mi Vũ. Lúc này cách thời gian Vương Phi Tử nhập học còn có một năm rưỡi, Vương An phải nghĩ biện pháp bảo đảm chính mình ở một năm rưỡi về sau có thể ở cùng một nhà trẻ với Vương Phi Tử.

    Nếu là nhà trẻ bình thường, chỉ cần chi tiền là có thể tiến vào. Cho dù Vương Trung Thái không trả nổi tiền, Vương An cũng có thể đủ nghĩ biện pháp. Đối với loại cơ cấu không phụ thuộc vào bên ngoài, chân chính chỉ cần tiêu tiền và không có áp lực về lợi nhuận áp lực này, cũng là loại xương cứng khó gặm nhất.

    Từ xa xa truyền đến tiếng còi chói tai, xuyên qua cửa sổ, dừng ở trong phòng khách, đánh gãy suy nghĩ của Vương An...... Vương Tiểu Mạt đã trở lại! Toàn bộ người thuộc tiểu khu này đều nhận ra tiếng còi của nàng, bởi vì không đứa bé nào có ham mê nhàm chán và độc đáo giống nàng như thế.

    Lý Tuệ ôm lấy Vương An đi mở cửa. Vương Tiểu Mạt chạy thẳng phòng khách, vứt bỏ túi sách nhỏ, sau đó bắt đầu từng ngụm từng ngụm uống nước.

    “Con uống chậm một chút...... Cả ngày thổi còi, thổi đến miệng đều khô khốc......” Lý Tuệ nhìn con gái cười tủm tỉm. Từ khi con trai được tìm trở về, Lý Tuệ ngay cả dạy học cũng không đi, ở nhà mang đứa nhỏ. Bởi vì sợ con trai lại bị bọn buôn người trộm đi, Lý Tuệ gần như là hai mươi bốn giờ đều không gián đoạn ở cùng Vương An.

    Nói thật ra, Vương An hiện giờ vô cùng đau đầu với Vương Tiểu Mạt. Trừ bỏ Lý Tuệ vào bất cứ lúc nào cũng phải bảo đảm hắn ở trong phạm vi tần mắt của nàng, khi Lý Tuệ có chút việc cần phải làm thì Lý Tuệ sẽ để cho Vương Tiểu Mạt tới trông giữ em trai. Bình thường các bé gái đều có tính ham chơi rất nặng, chỉ sợ sẽ có chút không kiên nhẫn và không phụ trách nhiệm, nhưng mà Vương Tiểu Mạt lại không để cho Vương An có một chút cơ hội nào. Nàng sẽ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Vương An, bắt đầu từ tóc Vương An, đối với mỗi một bộ phận trên cơ thể Vương An đều phải nhìn một lần, nhìn từ đầu đến chân, sau đó... lại nhìn từ đầu đến chân.

    Lúc cả nhà từng đi thăm vườn bách thú một lần, Vương An chú ý tới ánh mắt của Vương Tiểu Mạt khi nhìn động vật ở vườn bách thú, cũng là nhìn như vậy.

    Bởi vì có Lý Tuệ và Vương Tiểu Mạt trông giữ, đi vào nhà này đã hơn một tháng, Vương An còn chưa có tìm được cơ hội để sử dụng máy tính một chút, phát mấy phong bưu kiện điện tử đi ra ngoài.

    Tuy rằng không lâu trước kia hết thảy cử chỉ của hắn đều bị nghiêm mật theo dõi, nhưng là bây giờ ai có thể theo dõi đến hắn? Hắn chỉ cần dùng một cái máy tính bình thường, tùy ý tạo một cái hòm thư, sau đó thì có thể làm chuyện mình muốn.

    “Em trai khi nào mới đi nhà trẻ ạ?” Vương Tiểu Mạt hướng về Lý Tuệ hỏi.

    “Em con vẫn còn nhỏ, ít nhất phải ba tuổi rưỡi mới được.” Lý Tuệ hồi đáp.

    “Con ngày mai liền mang em trai đi nhà trẻ được không?” Vương Tiểu Mạt chờ mong nhìn mụ mụ.

    Lý Tuệ lắc lắc đầu, cười nói:“Như vậy sao được?”

    Vương Tiểu Mạt không cam lòng nói:“Nếu em trai đi nhà trẻ với con, buổi sáng con sẽ không thổi còi nữa!”

    Vương Tiểu Mạt không giống với các bé gái bình thường khác, nàng lúc này đã có thể ngủ một mình một phòng, lại chưa bao giờ ngủ lười, ngủ sớm dậy sớm, thức dậy còn sớm hơn cả Vương Trung Thái và Lý Tuệ. Nàng vừa tỉnh dậy liền ngậm còi vừa thổi vừa chạy một mạch từ phòng chính mình tới phòng ngủ ba mẹ, mang ba ba mụ mụ đánh thức. Âm thanh chói tai của chiếc còi kia có thể khiến cho người ta sau khi tỉnh lại liền không tự chủ được cảm thấy đau đầu, không thấy buồn ngủ nữa.

    “Như vậy cũng không được.” Tuy Lý Tuệ cực kỳ cưng chiều con gái bảo bối của mình, nhưng là ở loại chuyện này đương nhiên không thể thỏa hiệp.

    Vương Tiểu Mạt thất vọng, sờ sờ tiểu đệ đệ của Vương An, sau đó tự mình chạy tới lấy đĩa dạy học tiếng Anh bỏ vào đầu DVD, bắt đầu học tập tiếng Anh.

    Vương Tiểu Mạt là loại học sinh ngoan ngoãn giáo viên vô cùng thích. Tuy rằng nàng thường xuyên làm một ít chuyện không thể tưởng tượng, nhưng là khi nàng học tập lại rất là chăm chú, đối với một ít bài tập và hoạt động do giáo viên đặt ra đều sẽ thực tự giác hoàn thành.

    Nhìn thấy Vương Tiểu Mạt học tập phát âm theo TV, Vương An cũng đi học theo.

    Đối với con trai của mình Lý Tuệ nhìn như thế nào đều thấy yêu thích, phát hiện Vương An cũng đọc theo, không khỏi nở nụ cười. Nhưng mà rất nhanh Lý Tuệ liền phát hiện con trai của mình có thiên phú vô cùng giỏi về ngôn ngữ, âm tiết Vương An đọc ra cực kỳ tiêu chuẩn.

    Sau hai mươi sáu cái chữ cái là vài câu đơn giản, ánh mắt Lý Tuệ dần dần sáng lên, bởi vì Vương An ngay cả vài câu từ đơn giản này đều có thể đọc rõ ràng!

    Chẳng lẽ con trai chính mình có thiên phú cực cao ở phương diện ngoại ngữ? Cũng giống như những cha mẹ khác, Lý Tuệ cũng hy vọng con trai của mình có thể là một thiên tài, nên nàng giống như Vương Tiểu Mạt bắt đầu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Vương Thiếu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Có một số việc, có thể làm, nhưng không thể nói.
    Có một số việc, có thể nói, nhưng không thể làm.
    Có một số việc, không thể nói, cũng không thể làm.

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,linkisback,Trường Minh,Vô__Tình,
  7. #9
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 8: Gửi thư cho nữ hầu
    Editor: Luciferht



    Tuy Lý Tuệ là giáo viên ngữ văn, nhưng tự thân cũng biết một ít câu tiếng Anh đơn giản. Sau khi đĩa phát xong, Vương Tiểu Mạt hiển nhiên còn chưa có nhận ra em trai của nàng phát âm còn tốt hơn nàng rất nhiều. Ít nhất cho rằng chính mình đã làm xong bài tập hôm nay, liền thổi còi chạy xuống lầu đi tìm đám bạn nhỏ chơi.

    “Con trai, có thể dùng tiếng Anh vừa rồi đối thoại với mụ mụ được không?” Lý Tuệ cố kiềm nén vui sướng, nàng nghĩ thử xem con trai của mình rốt cuộc thông minh tới cỡ nào.

    “Được ạ!” Vương An gật đầu. Trên thực tế hắn đã biểu hiện chính mình không giống người thường, bởi vì đứa nhỏ hai tuổi không có khả năng mang ngôn ngữ sắp xếp vô cùng có trật tự giống hắn như vậy. Nhưng là Lý Tuệ hiển nhiên không có chú ý tới việc này, nhưng thật ra thời điểm dùng tiếng Anh đối thoại, càng làm cho nàng lưu ý.

    “How are you?” Lý Tuệ hỏi.

    “Fine. Thank you! and you?” Vương An gằn từng chữ trả lời, ánh mắt có chút mê mang. Hắn phải biểu hiện chính mình chỉ là nhớ kỹ đối thoại trong TV, không thể để cho Lý Tuệ nhận ra hắn ngay cả ý nghĩa đều hiểu được.

    Lý Tuệ cũng là vừa mừng vừa sợ, thật không ngờ con trai của mình lại giỏi như thế. Phải biết là Vương Tiểu Mạt ở trong trường học cũng chỉ học tập được câu đối thoại đơn giản như vậy, mà Vương An lại chỉ nhìn đĩa VCD một lần mà thôi.

    Vì thế Lý Tuệ lại nói vài câu đĩa VCD vừa nãy từng truyền phát quá, Vương An đều có thể trả lời đầy đủ đi ra, tựa hồ đối với ngôn ngữ thì hắn có được loại học tập kiểu máy móc thế này.

    “Trung Thái, con trai chúng ta thật sự là thiên tài!” Lúc này Vương Trung Thái về nhà, Lý Tuệ vội vàng mang phát hiện vừa rồi nói cho chồng mình.

    Vương Trung Thái đặt xuống chiếc ô tô chạy bằng điện mới mua cho con trai, sau khi thử đối thoại vài câu tiếng Anh, xác nhận phát hiện của vợ mình, Vương Trung Thái cười ha ha, “Xem ra em sau này ở nhà cũng có việc làm, việc học tập tiếng Anh rất quan trọng, em chỉ cần phát đĩa dạy học tiếng Anh này là được...... Nó nguyện ý học thì học, không muốn học thì chơi đồ chơi, không cần phải cố ý bắt buộc nó đi học.”

    “Tốt, nhà chúng ta phải xuất hiện thần đồng rồi.” Lý Tuệ cực kỳ chờ mong nói.

    Ngày hôm sau, Vương Trung Thái liền mua đã trở lại rất nhiều băng từ và đĩa VCD, trong đó còn có một bộ đĩa quang máy tính. Vương An liếc mắt một cái liền thấy được ngoài phong bì đĩa quang máy tính có vẽ đồ án phim hoạt, sau đó liền cầm vào trong tay.

    “Vậy xem cái này trước đi......” Nhìn thấy con trai cầm lấy đĩa quang máy tính, Lý Tuệ liền đi khởi động máy tính.

    Vương An vội vàng nhìn chằm chằm vào bàn phím, nhớ kỹ mật khẩu khởi động máy, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi ở trước máy tính bắt đầu tiếp tục triển lãm “thiên phú” học tập ngôn ngữ của hắn.

    Bởi vì thường xuyên sử dụng máy tính để học tập tiếng Anh, sau một tuần Vương An rốt cục gửi đi ra ngoài một phong bưu kiện điện tử được đứt quãng hoàn thành.

    “Shanna yêu dấu, hẳn là em đã nhận được tin tức tạ thế của anh. Anh tin tưởng lấy nghề nghiệp tu dưỡng của em và những công việc được chuẩn bị vào lúc trước của ta có thể giúp cho em bảo trì bình tĩnh, sẽ không làm ra một ít chuyện ngu ngốc mà anh không thể kiểm soát. Anh vẫn như cũ nhớ rõ lúc em còn học tập ở học viện Dartmouth thích nhất sôi nổi bàn luận với vị giáo sư Ford về sự uy hiếp của Trung Quốc trên khóa giảng, bộ dáng cao hứng phấn chấn với mái tóc được buộc thành đuôi ngựa đó, hy vọng em vẫn như cũ đáng yêu mà làm cho anh tâm động như thế.

    Trải qua nhiều năm như vậy, anh cũng đã giúp em thành công chiếm được một vị trí nhỏ nhoi ở phố Wall. Năm trước ngài Modi vẫn kiên trì dùng giấy viết thư từng phát ra lời mời muốn trở thành đối tác cao cấp với em, anh thấy vô cùng cao hứng khi em không chút do dự từ chối hắn, đây cũng là một trong những nguyên nhân để anh tiếp tục đối với em bảo trì tín nhiệm.

    Quan hệ giữa anh và em không có ai biết được, cho nên em cũng không cần thiết đi nghiền ngẫm tin tức mà anh cố ý hoặc vô ý lộ ra cho em là có ý gì, anh sẽ trước sau như một dùng phương thức truyền thống nhất để liên lạc với em. Còn nhớ quyển sách mà anh tặng em vào lúc sinh nhật chứ? Về sau mật mã thông tín đều có thể tìm được từ trong đó, tin tưởng lấy tài trí của em, nhất định có thể tìm được phương pháp sử dụng nó.

    Đồng thời, đối với sự kiện 911 đã mang đến đau thương cho nước Mỹ cùng với người dân nước Mỹ, anh cũng thấy rất tiếc, hi vọng em không có bằng hữu và thân nhân đã bị ảnh hưởng trong sự kiện lần này. Thệ giả đã hĩ, chúng ta phải tiếp tục làm chuyện của mình, mời em đơn giản tổng kết một chút về những cơ hội có thể nắm lấy và sự trùng kích mà sự nghiệp của chúng ta sẽ gặp phải trong sự kiện lần này.

    Cuối cùng, hãy chú ý giá cổ phiếu của công ty RIM, anh cảm thấy ít nhất nó sẽ là người được lợi trong sự kiện 911, nó sẽ ở mấy năm kế tiếp tăng trưởng vững vàng.

    Chúng ta sẽ không hề chuyên chú cho thực nghiệp, từ giờ trở đi em phải chú ý giảm bớt số cổ phiếu Microsoft cầm trong tay ...... Đương nhiên, cũng không phải bây giờ, vì nó còn có tương lai. Đồng thời còn cần chú ý công ty máy tính Apple , tuy rằng lúc này nó còn chỉ là một công ty nhỏ giá trị thị trường mới vài tỷ USD...... Nhưng anh tin tưởng tương lai nó, khi giá trị trường của nó bắt đầu vượt qua năm trăm tỷ USD thì chúng ta có thể không cần chú ý nó, khi đó em hẳn là biết nên làm như thế nào. Còn những lĩnh vực tài chính khác em tạm thời không cần giao thiệp với trong đó, bởi vì năng lực của em có hạn, chơi đùa cổ phiếu là được rồi.

    Về sau anh sẽ lục tục mang một ít tên công ty và nhân tài gửi qua cho em, chúng nó và bọn họ đều chưa quan trọng gì. Em hẳn là giúp bọn họ một chút, chúng ta sẽ nhận được hồi báo khó có thể tưởng tượng. Có thể trong số bọn họ có rất nhiều người rất khó khống chế, nhưng là không có vấn đề gì, sau khi nhận được cũng đủ hồi báo, chúng ta hẳn là sẽ không tham lam chút nào rời đi. Chúng ta cần chính là đầu tư và hồi báo, mà không phải trung thành và hữu nghị...... Bởi vì anh chỉ cần em là đủ rồi.

    Nữ hầu trung thành của anh, a nh yêu em.”

    Vương An cũng không lo lắng phong bưu kiện này sẽ bị chặn lại, sự kiện 911 vừa qua khỏi, rất nhiều dự luật nghe lén của nước Mỹ còn chưa có thông qua quốc hội phê chuẩn. Tuy rằng loại giám sát này vốn là không có lúc nào không tồn tại, nhưng là một phong bưu kiện nhìn qua chỉ có vài lời nói bốc nói phét như vậy, sẽ không khiến cho gợn sóng gì.

    Về phần phương diện quốc nội, vậy thì càng không cần lo lắng. Những người đó cho dù lại thần thông quảng đại cỡ nào đi nữa, cũng không tưởng tượng được hắn vẫn chưa có có chân chính chết đi. Bọn họ vào lúc này hẳn là đang vì phân chia lợi ích thật lớn mà hoan hô nhảy nhót, vì thỏa hiệp phân phối lợi ích mà tranh cãi không ngớt.

    Tần Mi Vũ, nàng, còn có anh trai, cha của nàng ở trong sự kiện âm mưu sát hại chồng mình lần này, rốt cuộc đóng vai trò gì? Vương An bóp bóp tay nhỏ bé bụ bẫm của mình, mặt không chút thay đổi ngồi ở trước máy tính, tiếp tục học tập tiếng Anh dành cho trẻ nhỏ của hắn.

    Một năm trôi nhanh liền trôi qua, trong thời gian này trừ bỏ gửi đi bưu kiện cho Shanna một lần, hơn nữa xem qua hồi phục của nàng, Vương An không còn có động tác khác. Bởi vì hắn biết chính mình lúc này cũng không làm được cái gì, nên chỉ lưu ý tới tin tức mà mình có thể tiếp xúc. Tốc độ truyền bá tin tức trên mạng vào năm 2001 xa không bằng mười năm sau, trừ bỏ mấy trang web lớn đăng một ít tin tức trung quy trung củ, Vương An chú ý nhiều nhất cũng là một ít tin tức truyền bá từ dân chúng...... Loại tin tức này cũng không đáng tin cậy, nhưng là có câu là không có lửa thì làm sao có khói, vị tất vô nhân, Vương An dùng ánh mắt của mình đến phân tích, luôn sẽ phát hiện một ít thứ hữu dụng.

    Tin tức người sáng lập tập đoàn An Tú tự sát cũng không có nhấc lên bao nhiêu gợn sóng. Dưới sự cố ý áp chế và tiêu trừ ảnh hưởng của quan phương, hơn nữa ở thời đại này tin tức truyền bá vẫn còn lấy TV và báo chí truyền thông chiếm giữ vị trí chủ đạo, nên Vương An chết chỉ ở trong nhất định lĩnh vực gây ra một ít nghị luận và hoài nghi.

    Đối với chân chính đề cập tới nhân vật mang tính mấu chốt trong đó, cùng với đám người có lợi ích tương quan với Vương An, cái chết của hắn mang đến trùng kích cũng không phải chỉ sau sự kiện một năm hai năm thậm chí mười năm thì có thể tiêu trừ...... Đương nhiên, việc này chẳng có quan hệ gì với công chúng.

    Vương An cũng có thể bắt lấy tin tức của một công ty con nào đó của tập đoàn An tú, dựa vào việc đưa ra thị trường, thay đổi nhân sự cùng với thay đổi đăng kí vâng vâng, để phân tích nguyên nhân và hành động của người phía sau màn. Tuy rằng hắn cảm thấy chính mình cuối cùng sẽ siêu việt thành tựu cũ, nhưng hắn rốt đã cuộc trút xuống rất nhiều tâm huyết vào tập đoàn An Tú. Mà hắn cũng không cho rằng Tần Mi Vũ có thể điều hành tốt quái vật lớn đã muốn để lộ ra tài phiệt khí chất này, dù sao đó là kì tích do lần đầu sống lại cũng dựa vào tin tức dẫn trước hơn mười năm sáng lập đi ra. Tần Mi Vũ tuy rằng cũng có được thiên phú và tài năng buôn bán không gì sánh được, nhưng so sánh với quyền lực và tài phú mà nàng nắm trong tay thì nàng chỉ là một người phụ nữ quá mức trẻ tuổi và xinh đẹp, hơn nữa nàng cũng không phải người sống lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Luciferht, ngày 13-11-2016 lúc 21:19.

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,linkisback,Trường Minh,Vô__Tình,
  9. #10
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 9: Vương Tiểu Mạt là công nhân đốn củi
    Editor: Luciferht



    Trong thân hình nho nhỏ của Vương An vẫn cất dấu dã tâm chưa bao giờ mất đi quá, chỉ là vào lúc này hắn không có năng lực làm bao nhiêu việc, hắn cần làm chính là lẳng lặng chờ đợi cùng nhẫn nại.

    Nhưng là hắn thật sự không thể nhẫn nại Vương Tiểu Mạt, lòng nhiệt tình yêu thương của nàng đối với tiếng còi đã muốn siêu việt cực hạn của nhân loại. Hơn nữa sau khi nàng ở nhà trẻ học được một bài hát thiếu nhi, nàng liền ý đồ dùng còi để thổi ra bài hát thiếu nhi kia, khiến tiếng còi vốn có chút đơn điệu chối tai liền trở nên khi thì ngắn ngủi, khi thì ngân nga, huyên náo không hề có quy luật. Lý Tuệ và Vương Trung Thái thật sự chịu không nổi nàng, cảm thấy nàng hẳn là có hứng thú với âm nhạc, vì thế đi mua một chiếc đàn violon, gửi Vương Tiểu Mạt đi học đàn violon.

    Quyết định này của Lý Tuệ và Vương Trung Thái hiển nhiên là một cái quyết định càng thêm sai lầm, Vương Tiểu Mạt quả thật thoáng giảm xuống nhiệt tình đối với còi, nhưng lại càng thêm nhiệt tình yêu thương đàn violon. Chỉ là nàng hiển nhiên không có thiên phú gì, người một nhà lại phải bắt đầu chịu đựng những lần diễn tấu violon giống như kéo cưa kia của nàng.

    “Vương Tiểu Mạt, ngươi kiếp trước nhất định là công nhân đốn củi!” Vương An nói với Vương Tiểu Mạt như vậy.

    Lúc này Lý Tuệ đang ở chỗ nghỉ chân trong tiểu khu tán dóc với vài hàng xóm, thổi phồng thiên phú ngôn ngữ của Vương An, vì trong một năm này, Vương An tiến hành theo chất lượng bày ra thiên phú mình. Toàn bộ tiểu khu đều biết con trai Lý Tuệ chỉ mới hơn ba tuổi, nhưng là đã có thể dùng tiếng Anh lưu loát tiến hành đơn giản đối thoại, hơn nữa còn có trình độ nhất định về tiếng Nhật, tiếng Anh, còn có thể dùng tiếng Quảng Đông hát bài [ Trời Cao Biển Rộng ].

    Có thần đồng như vậy vẫn là thứ cha mẹ thích nói chuyện say sưa nhất. Trong lúc Lý Tuệ đang ở đắc ý dào dạt truyền thụ tâm đắc dạy con của nàng, Vương An bên kia cũng đang chơi đùa ở trong hoa viên cùng với Vương Tiểu Mạt. Vương Tiểu Mạt còn thật sự thực sự chăm chú vào đàn violon này, liên tục không ngừng phát ra âm thanh kéo cưa.

    Nàng không hề lo lắng tạp âm do mình tạo ra, Vương An lại cảm thấy loại tính cách đặc biệt này của Vương Tiểu Mạt rất là không tệ. Bởi vì nàng mặc kệ chính mình làm thế nào, nhưng chỉ cần là chuyện nàng làm thì nàng sẽ chăm chú thật sự làm. Hơn nữa chưa bao giờ để ý chính mình làm sẽ thất bại cỡ nào, mặc kệ người khác là phê bình hay là khen ngợi, nàng đều kiên trì ngày qua ngày, làm cho Vương An cũng không biết Vương Tiểu Mạt trời sinh thì có một trái tim trì độn hay là một trái tim mạnh mẽ nữa.

    “Chị là chị của em, em không được trực tiếp gọi tên chị!” Vương Tiểu Mạt giáo huấn Vương An, tóc đuôi ngựa nhếch lên nhếch lên, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.

    “Nếu ngươi không kéo cưa nữa, ta sẽ gọi ngươi bằng chị.” Vương An cũng là không có cách nào, hắn đi tới đâu, Vương Tiểu Mạt liền đi theo tới đó. Nàng và mẹ của nàng vẫn duy trì thói quen giống nhau, luôn không cho Vương An rời đi tầm mắt các nàng, hoặc là Vương Tiểu Mạt sẽ nhìn chằm chằm Vương An, hoặc là Lý Tuệ sẽ nhìn chằm chằm Vương An.

    “Không được, tương lai chị sẽ trở thành nhà soạn nhạc vĩ đại giống như Edison, nên chị phải cố găng từ lúc còn nhỏ!” Vương Tiểu Mạt kiêu ngạo mà nói.

    “Edison là nhà khoa học!” Vương An vỗ vỗ cái trán của mình.

    “Phải không?”

    “Đúng vậy!”

    “Chẳng lẽ là mình nhớ lầm?” Vương Tiểu Mạt thực hoài nghi nhìn Vương An, một chút cũng không có cảm thấy em trai của mình là thần đồng, cho nên hẳn là mình càng thêm lợi hại, càng thêm chuẩn xác một ít.

    “Sai cực kỳ.”

    “Nói không chừng còn có một nhà soạn nhạc vĩ đại nào đó tên Edison, chỉ là mọi người cũng không biết mà thôi.” Vương Tiểu Mạt hoàn toàn không có ý nhận sai, cũng không muốn tiếp tục thảo luận đề tài làm cho nàng không có mặt mũi này, lại tiếp tục kéo cưa.

    Nhìn nàng banh khuôn mặt nhỏ nhắn, tiếp tục cố gắng mà không hề tiến bộ, Vương An không biết nên nói cái gì cho phải, đành cầm khối rubik trong tay mình cách xa nàng một chút.

    Chỉ cần có thể nhìn thấy Vương An, Vương Tiểu Mạt cũng sẽ không tiến lại đây.

    Vương An chơi được một hồi thì một bé trai khoảng bảy tám tuổi đi tới, chợt nhổ nước bọt về hướng Vương An, há mồm mắng to:“Vương Thiếu, ngày mai mày sẽ bị viêm màng não, biến thành một tên ngu ngốc!”

    Vương An mở to hai mắt nhìn, tuy rằng hắn quả thật rất dễ dàng đắc tội với người khác, cũng từng gặp phải rất nhiều địch nhân, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ bị một thằng bé bảy tám tuổi nguyền rủa như thế. Đây là xảy ra chuyện gì?

    “Triệu Đại Đồng, ngươi mắng em trai của ta?” Vương Tiểu Mạt mang theo đàn violon, mái tóc tung bay tung bay bỏ chạy lại đây.

    Vương Tiểu Mạt vô cùng cảnh giác, nàng tựa như một con thú mẹ trong rừng rậm, bất kỳ lúc nào đều lưu ý xem thú con nhà mình có bị những dã thú khác uy hiếp hay không, nên vừa thấy được thằng bé này chạy tới, nàng lập tức sẽ lao tới giằng co.

    “Phi, ta muốn mắng nó, mắng chết nó...... Cũng bởi vì em trai của ngươi, mụ mụ ta mỗi ngày đều bắt ta học tiếng Anh, ngay cả Transformers cũng không mua cho ta!” Triệu Đại Đồng tức giận nói.

    Trên đường nhân sinh, luôn luôn sẽ có đứa nhỏ của một thân thích hoặc là nhà hàng xóm nào đó. Nó ngoan ngoãn thông minh, nó học tập giỏi giang, nó luôn nhận được khen ngợi, nó luôn nghỉ đông với hơn hai trăm điểm vào kỳ thi cuối, luôn nhận được nhiều tiền lì xì hơn ngươi, sau đó được người lớn lấy làm tấm gương nhắc đi nhắc lại nhiều lần trước mặt ngươi. Vào trường hợp có nó ở đó, ngươi chỉ biết cúi đầu, chịu đựng người lớn mang ngươi và nó ra so sánh với nhau......

    Đối với Triệu Đại Đồng thì Vương An chính là đứa nhỏ nhà hàng xóm đó, cho nên Triệu Đại Đồng cực kỳ chán ghét Vương An mới hơn ba tuổi này.

    “Ngươi vốn là tên ngu ngốc, chẳng lẽ là bởi vì ngươi bị viêm màng não?” Vương Tiểu Mạt trả lời lại một cách mỉa mai, tuy rằng nàng chỉ mới hơn 5 tuổi, nhưng cũng biết viêm màng não là bệnh gì. Bởi vì từng chích qua vắc xin ngừa bệnh, lúc chích Vương Tiểu Mạt cảm thấy rất là đau đớn, cho nên đối với nguyên nhân bị chích vẫn còn mới mẻ.

    “Vương Tiểu Mạt, ngươi đừng xen vào việc của người khác!” Triệu Đại Đồng quơ quơ nắm tay đối với Vương Tiểu Mạt.

    “Ngươi tên ngu ngốc này, nó là em trai của ta, ngươi khi dễ nó, ta làm sao là xen vào việc của người khác?” Vương Tiểu Mạt cũng không cam lòng yếu thế vung đàn violon trong tay, sau đó tiếp tục mắng to:“Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc đại ngu ngốc siêu cấp đại ngu ngốc ngu ngốc nhất thế giới!”

    Hai má Triệu Đại Đồng trở nên đỏ bừng, “Vậy thì đừng có nói ta khi dễ bé gái!”

    Nói xong, Triệu Đại Đồng liền giật lấy khối rubik của Vương Thiếu, ném xuống mặt đất, lại quay về Vương An phun ra một ngụm nước miếng, sau đó đắc ý dào dạt nhìn Vương An.

    Vương An lau đi nước miếng trên cánh tay, chỉ nhìn Triệu Đại Đồng, hắn đương nhiên sẽ không vì kiểu trả thù này của một thằng nhóc mà tức giận, thật sự là một đứa nhỏ đáng thương. Những người làm cha mẹ đó làm sao lại không hiểu được nhỉ, luôn lấy đứa nhỏ nhà người khác so sánh với đứa nhỏ nhà mình, kỳ thật một chút tác dụng khích lệ đều không có, đây là một loại một loại phương pháp giáo dục làm cho đứa nhỏ vô cùng phản cảm, thậm chí còn tạo thành đến tác dụng phụ.

    Vương An lại nghĩ tới Vương Phi Tử của mình, không lâu về sau, chính mình sẽ có thể nhìn thấy nàng.

    Vương An ở đây cố gắng chịu nhục, Vương Tiểu Mạt cũng không nhịn. Nhìn thấy Triệu Đại Đồng cư nhiên khi dễ em trai mình như vậy, nâng lên chân liền đá một cước vào đũng quần Triệu Đại Đồng, bất kể đàn ông ở vào độ tuổi nào, nơi này đều cực kỳ yếu ớt. Triệu Đại Đồng ăn đau, Vương Tiểu Mạt dùng cây vĩ trong tay liền siết lên cổ Triệu Đại Đồng.

    “Vương Tiểu Mạt, mau buông tay!” Vương An chấn động, không có dự đoán được Vương Tiểu Mạt lại hung tàn như thế.

    Triệu Đại Đồng cảm giác thấy khó thở, ho khan vài tiếng, liền bắt đầu giãy dụa. Nó cuối cùng vẫn lớn hơn Vương Tiểu Mạt ba tuổi, lại là thằng bé mập mạp, bắt lấy Vương Tiểu Mạt liền giãy thoát ra, sau đó quay lại đánh nhau với Vương Tiểu Mạt. Vương Tiểu Mạt mất đi ưu thế lúc đầu, lập tức đã bị Triệu Đại Đồng đẩy mạnh ngã vào vườn hoa.

    “Triệu Đại Đồng, dừng tay!” Nhìn đến Triệu Đại Đồng nổi giận đùng đùng, tựa hồ không có định cứ như vậy buông tha Vương Tiểu Mạt. Vương An chạy tới, thoáng một cái liền mang quần của Triệu Đại Đồng kéo xuống.

    Đối với các cậu bé tuổi này thì bị người cỡi quần ở trước mặt cô bé, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng xấu hổ, Triệu Đại Đồng vội vàng giữ chặt quần, liền tính tìm Vương An tính sổ.

    Vương Tiểu Mạt đã nhân cơ hội đứng lên, không chút do dự chạy chậm lại đây, đạp một cước vào mông Triệu Đại Đồng. Triệu Đại Đồng không thể đứng vững, nhất thời bị ngã thành tư thế chó đớp phân.

    Triệu Đại Đồng cảm giác cái mũi đau rát, sờ sờ cái mũi, nhìn thấy có máu tươi chảy ròng, không khỏi bị dọa oa oa khóc lớn lên.

    “Dám khi dễ em trai của ta, đều phải chết!” Vương Tiểu Mạt nhớ kỹ lời kịch mới học được từ kịch truyền hình, chỉ cao khí ngang nhặt lên đàn violon của mình, lôi kéo tay Vương An liền chuẩn bị về nhà.

    “Vương Tiểu Mạt, ngươi xui xẻo rồi.” Vương An cảm thụ được hơi ấm từ bàn tay của nàng, quả nhiên người với người là không hoàn toàn đều giống nhau. Có chút người luôn đặc biệt lạnh nhạt, bất kể như thế nào cũng khó có thể cùng hắn bồi dưỡng ra cảm tình. Nhưng là cô bé giống như Vương Tiểu Mạt này lại không giống với, đối với nàng thì... đối với thân nhân bảo vệ và chăm sóc, loại ý thức trách nhiệm này đã là từ khi sinh ra đã mang theo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Hết phim.
    Lần sửa cuối bởi Luciferht, ngày 12-11-2016 lúc 20:53.

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,linkisback,Trường Minh,Vô__Tình,
Trang 2 của 23 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status