TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 21 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 111920212223 CuốiCuối
Kết quả 101 đến 105 của 111

Chủ đề: Chị Gái Yêu Tôi - Sơ Luyến Thôi Xán Như Hạ Hoa

  1. #101
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 100: Bất động như núi
    Editor: 21302766




    Chương 100: Bất động như núi

    Lục đại phái vây công Quang Minh đỉnh, Trương Vô Kỵ hoành không xuất thế, đây là một đại cao trào trong Ỷ Thiên Đồ Long ký để người khắc sâu ấn tượng.

    Trương Vô Kỵ khiến lục đại phái thất bại tan tác mà quay trở về, sau đó Triệu Mẫn thừa cơ bắt được lục đại phái, có thể nói lục đại phái toàn quân bị diệt cũng có công lao của Trương Vô Kỵ.

    Lúc ẩn lúc hiện, nhần vật nam nữ chính luôn luôn ăn ý như vậy.

    Trương Vô Kỵ nhân từ nương tay, nhưng Triệu Mẫn tâm ngoan thủ lạt, nhưng Tần Tang Tử cảm thấy Triệu Mẫn còn chưa đủ tâm ngoan thủ lạt, bắt được lục đại phái, trực tiếp giết toàn bộ, nơi nào sau này còn phiền phức? Người trong lòng của nàng liền có thể nhất thống thiên hạ.

    Triệu Mẫn thật muốn làm như vậy, Trương Vô Kỵ liền tuyệt không có khả năng cùng một chỗ với nàng.

    Tần Tang Tử không có loại cố kỵ này, bởi vì Vô Kỵ ca ca của nàng đã chết, tình cảm của Tần Tang Tử đối với anh rể, càng giống như trong thuyền nhỏ, Chu Chỉ Nhược mớm thuốc cho Vô Kỵ ca ca, cũng không có quá nhiều quan niêm tình yêu nam nữ gút mắc.

    Chẳng qua Tần Tang Tử cảm thấy, người tốt như anh rể, người tốt với mình như anh rể vậy, bị một đám người mà mình không thích thậm chí chán ghét giết đi, như vậy đương nhiên phải vì anh rể báo thù, về phần quan hệ của Tần Tĩnh và mình như thế nào, quan hệ của Tần Mục Nam và Tần Chinh Nghi cùng mình như thế nào, đều không có vấn đề gì.

    Ngược lại chính bản thân mình từ nhỏ liền đi theo sau mông của chị gái và anh rể mà lớn lên, những người khác Tần Tang Tử không thèm để ý chút nào.

    Đương nhiên, hiện tại Tần Tang Tử cũng rất thích tiểu chất nữ của mình, Vương Phi Tử.

    Tần Tang Tử dĩ nhiên nhớ kỹ, dưới ánh đèn thoáng chút ấm áp, anh rể luôn luôn cau mày ngồi ở sau bàn công tác, liếc nhìn đủ loại tư liệu, hắn luôn luôn gõ cái bàn, mi tâm gấp rúc vào một chỗ, Tần Tang Tử thấy qua cảnh tượng như vậy vô số lần, khi anh rể đi ra văn phòng, rồi hắn lại trầm ổn tự tin như vậy, cho dù là người căn bản không biết sự tình tiến triển, cũng sẽ bị bộ pháp ổn định của hắn dẫn dắt, an định lại.

    Nhìn xem cái bàn làm việc kia, Tần Tang Tử có chút suy nghĩ xuất thần, Tần Tĩnh diễn thuyết càng dõng dạc, nhưng càng ngày càng để Tần Tang Tử lâm vào trong tâm tình của mình, không thể tự kềm chế, Tần Tang Tử nhẹ nhàng vuốt ve cái bàn, phảng phất còn có thể cảm giác được hơi ấm của anh rể, tựa hồ còn sót lại ấn tượng của hắn, lưu ở nơi này.

    Giống như chính mình nhún nhảy đẩy cửa một cái, vội vội vàng vàng chạy tới nơi đã hỏi hắn nên núp ở đâu, liền sẽ không bị chị mình bắt được, hắn vẫn sẽ hoàn toàn như trước đây, đem mình giấu dưới bàn làm việc, đồng thời dùng âu phục của hắn che giấu nàng nghiêm nghiêm ngặt ngặt, lại như không có chuyện gì làm việc của mình.

    Tần Tang Tử vẫn luôn nhớ rõ, có một lần anh rể quên đi mình ở bên dưới, sau đó chính mình cũng quên mất còn đang chơi trốn tìm, ngủ thiếp đi ngay ở bàn làm việc của hắn, chị gái tìm không thấy mình, lo lắng hỏi thăm anh rể mấy lần, anh rể đều nói không biết... Cuối cùng anh rể cũng cuống lên, vội vội vàng vàng đi theo chị mình ra ngoài tìm người...

    Nghĩ tới đây, con mắt của Tần Tang Tử có chút ướt át, dưới lồng ngực quá mức nở nang mềm mại của thiếu nữ, tâm đã lạnh hơn.

    Tần Tang Tử đi đến trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm lên lư hương tiên nữ trước mắt, đang chuẩn bị thò tay, cảm giác được một ánh mắt nhìn chăm chú lên mình, bỗng nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện không biết lúc nào, Lâm Chi Ngôn đã xuất hiện ở trước mắt nàng, ánh mắt lấp lánh đang nhìn xem nàng, hai tay chắp phía sau, lặng im đứng thẳng, không nói một lời.

    "Lâm thúc... Ngươi dọa ta nhảy dựng!" Tần Tang Tử vội vàng lui lại hai bước, một nháy mắt trong lòng bàn tay dần ra mồ hôi mịn.

    Lâm Chi Ngôn cười cười, nhìn một chút Tần Tang Tử, lại nhìn một chút lư hương gỗ lim nặng nề trên bàn sách, quay người rời đi.

    Tần Tang Tử nghi ngờ nhìn xem bóng lưng Lâm Chi Ngôn, chờ đợi hồi lâu, xác định Lâm Chi Ngôn không tiếp tục chú ý mình, lúc này mới chuyển động cái lư hương kia.

    Hệ thống trợ lực khởi động, Tần Tang Tử nhẹ nhàng đẩy đi bàn sách gỗ lim, dù cho thiếu hụt bảo dưỡng, cơ cấu truyền động tỉ mỉ chính xác đã duy trì trạng thái vận chuyển tốt đẹp, phát ra thanh âm đều đều thong thả.

    Bàn sách gỗ lim rất lớn, tiếng động cũng không vang dội, nhưng vô cùng có lực, đủ để hấp dẫn chú ý của mọi người.

    "Chúng ta..." Tần Tĩnh không thể không ngắt quãng nói chuyện, xoay đầu lại, bất mãn nhìn xem Tần Tang Tử, sau này cũng hẳn là hảo hảo quản giáo nàng một chút, dù sao mình cũng là anh trai của nàng, chẳng lẽ thật không quản được nàng? Nắm trong tay Thương xã An Tú, Tần Tĩnh đắc chí vừa lòng, cũng không cảm thấy được Tần Tang Tử làm người nhức đầu đến đâu, "Tang Tử, ngươi đang làm gì vậy?"

    Bàn sách gỗ lim dời đi, sàn nhà sáng loáng như vừa tẩy rửa, trơn bóng sáng sủa, có một miếng nền nhà cùng xung quanh có chút khác biệt rất nhỏ, người bình thường đều rõ ràng, một cái bàn sách nặng nề có thể dời đi, khẳng định dưới đáy có ẩn giấu thứ gì.

    So sánh với Tần Tĩnh nói chuyện nhạt nhẽo, bí mật mà Vương An ẩn giấu trong thư phòng tựa hồ càng khiến người ta hiếu kì, Tần Tĩnh phát giác được lực chú ý từ trên người hắn chuyển đi, nguyên nhân vẫn là ảnh hưởng cất dấu đến từ Vương An, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng một cái chớp mắt mà qua.

    Tần Mi Vũ nhìn thấy Tần Tang Tử, trực tiếp đi qua, bắt lấy tay Tần Tang Tử.

    "Ta có chuyện muốn nói!" Tần Tang Tử vội vàng nói, tư thế Tần Mi Vũ tựa hồ muốn đem nàng mang đi, nhưng Tần Tang Tử không nguyện ý, dừng lại bước chân.

    "Bây giờ Chu Lý hẳn là tại trong thư phòng của ta, ngươi còn việc gì?" Tần Mi Vũ lạnh lùng nói.

    Tần Tang Tử kinh ngạc há to miệng, đầu lưỡi ra khỏi bên môi lại rụt trở về, cái mũi nhíu lại, lập tức hiểu được kế hoạch tối hôm nay đã tuyên cáo thất bại.

    Tiếng nói Tần Mi Vũ không lớn, Tần Tang Tử cũng thấp giọng theo, không xác định dò hỏi: ''Chu Lý ở trong thư phòng của ngươi, có quan hệ gì với ta?''

    "Không phải ta muốn thuyết phục ngươi, càng không phải muốn định tội gì ngươi, chỉ muốn nói cho ngươi, kế hoạch của các ngươi không có cách nào tiếp tục được nữa." Tần Mi Vũ phiền lòng khoát tay áo, "Đừng cho ta thêm phiền!"

    "Chị, đây là cơ hội khó được, chúng ta có thể đem tất cả mọi người một mẻ hốt gọn!" Tần Tang Tử lo lắng nói.

    "Một mẻ hốt gọn? Còn là thà giết lầm một ngàn, cũng không buông tha một cái? Chỉ vì các ngươi cho rằng hắn không phải tự sát, cho nên liền muốn nhiều người như vậy vì hắn chôn cùng?" Tần Mi Vũ hờ hững nhìn về phía trước, mặt không thay đổi nhìn xem em gái của mình, "Các ngươi thật sự là gan to bằng trời!"

    "Ngươi làm sao mà biết được? Ngươi không có khả năng biết!" Tần Tang Tử rất không cam tâm, chỉ là Chu Lý đều đã bị chị mình bắt, một mình Tần Tang Tử không có biện pháp đem kế hoạch chấp hành xuống dưới.

    "A..." Tần Mi Vũ ngắn ngủi cười lạnh một tiếng, ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Tần Tang Tử, "Cái gì ta cũng không biết... Ta chỉ cần ở thời điểm cần phải biết, biết thứ cần phải biết là đủ rồi.''

    "Rốt cục ngươi muốn làm gì?" Tần Tang Tử giãy giụa, không có cách nào tránh thoát tay của chị mình, đánh giá gò má xinh đẹp tuyệt luân kia của chị gái, trong lòng tràn đầy vẻ hồ nghi, nàng càng lúc càng nhìn không rõ người chị gái này, luôn cảm thấy chị gái đang lần lượt lột xác, lần lượt để Tần Tang Tử cảm giác được lạ lẫm mà... Đáng sợ.

    "Bảo vệ bản thân, bảo hộ ngươi, bảo hộ Phi Tử." Tần Mi Vũ xoay đầu lại, bỗng nhiên căm tức nhìn Tần Tang Tử, "Nếu ngươi thật để ý anh rể ngươi như vậy, thì hẳn phải biết hắn tuyệt đối không nguyện ý để ngươi mạo hiểm vì hắn, nếu như anh rể ngươi bị mưu sát, nếu hung thủ thật sự có thể bị ngươi xử lý, là anh rể ngươi quá vô dụng, hay là ngươi cảm thấy mình mạnh hơn so với anh rể ngươi?"

    Tần Tang Tử trầm mặc, chị gái đúng là không tin anh rể bị mưu sát, vẫn cảm thấy hung thủ thật sự căn bản không ở hiện trường?

    Anh rể sẽ không phải là bị chị mình giết? Tần Tang Tử tin tưởng tình yêu giữa chị gái và anh rể, nhưng vẫn nhịn không được thói quen hoài nghi.

    Khả năng này không lớn, Tần Tang Tử lập tức đẩy ngã sự hoài nghi này của mình, anh rể không để lại di thư, nhưng hắn làm ra động tác càng thực tế, những sắp xếp này được xem như là an bài hậu sự trước lúc tự sát,thế nhưng nếu như anh rể không phải tự sát, như vậy những sắp xếp này của anh rể mang ý nghĩa, anh rể ở trước khi chết biết có người muốn đối phó mình, lấy phòng ngừa vạn nhất làm ra an bài.

    Nếu như hung thủ là chị mình, anh rể không hẳn là ngồi chờ chết, chẳng lẽ không phải ôm chị mình lên giường ba ba ba ba liền có thể giải quyết vấn đề sao? Phụ nữ trên giường luôn luôn để thân thể nàng mềm nhũn ra, lòng của nàng liền sẽ mềm xuống... Lão xử nữ Chu Lý nói đạo lý cho Tần Tang Tử, nhưng Tần Tang Tử không chắc chắn lắm.

    Tần Tang Tử chỉ có thể xác định anh rể là dùng loại thủ đoạn này, lúc chị mình mới 16 tuổi liền cưới nàng, để khi Tần Tang Tử lớn lên cơ hội cạnh tranh cũng không có.

    Tần Tang Tử quyết định thương lượng cùng Chu Lý một chút, lại nói chuyện với chị gái, so sánh với Tần Tang Tử tâm cơ thâm trầm , cũng nhìn không thấu chị gái, Tần Tang Tử càng tin tưởng Chu Lý, người luôn mồm muốn xử lý luôn cả Tần Tang Tử, Chu Lý là một người phụ nữ nguyện ý vì anh rể mà có thể đại đồ sát, Tần Tang Tử cảm thấy đây là chỗ hung hãn nhất của Chu Lý.

    Xác nhận Tần Tang Tử không có ý muốn tránh thoát, lúc này Tần Mi Vũ mới buông ra Tần Tang Tử, phiền lòng vuốt vuốt huyệt thái dương, Chu Lý và Tần Tang Tử căn bản chính là làm loạn, thật sự cho rằng làm như vậy liền vạn sự đại cát, cũng không ai có thể biết mưu đồ của các nàng? Nếu như xảy ra chuyện như vậy ở dưới mí mắt của nàng, nàng cũng không biết, nàng còn có tư cách gì duy trì truyền thừa vì hắn? Nàng còn có tư cách gì chơi trò ẩn nhẫn và rút lui... Vậy nàng nên đi thực hiện nguyện vọng kia vẫn giấu kín dưới đáy lòng , trong chớp mắt biết được tin hắn chết, bản năng ý nghĩ đó.

    Tần Mi Vũ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, thần tình trên mặt lại càng phát ra ôn nhu, trong hai tròng mắt giống như thiếu nữ còn mối tình đầu ngọt ngào.

    An ca ca , chờ ta.

    -

    -

    -

    -












    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,caothetai,
  3. #102
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 101: Thời buổi rối loạt (cuối)
    Editor: 21302766



    Chương 101: Thời buổi rối loạt (cuối)

    Tần Tang Tử lại quấy rối lần nữa, để Tần Tĩnh ý thức được, cần phải mau chóng đem Tần Tang Tử gả đi.

    Tần Tang Tử mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng Tần Mi Vũ không phải cũng lập gia đình lúc mười sáu tuổi sao? Huống chi Tần Tang Tử mặc dù thân cao không bằng Tần Mi Vũ, nhưng dáng người phát dục so với lúc Tần Mi Vũ mười sáu tuổi muốn thành thục hơn nhiều.

    Ngoại trừ khuôn mặt em bé kia, chỗ đó của Tần Tang Tử như một đứa bé gái? Trang điểm tô son liền hoàn toàn nhìn không ra chỉ có mười sáu tuổi.

    Tần Tang Tử phải gả tới Nghiêm gia là thích hợp nhất, dù sao tương lai Tần Tang Tử thật chọc ra đại họa gì, vậy cũng không chỉ Tần gia có phiền toái.

    Nhưng Nghiêm Khang không phải Vương An, lúc trước Tần Mi Vũ mặc dù chỉ có mười sáu tuổi, nhưng nàng kỳ thật nguyện ý gả cho Vương An, Tần Tang Tử lại không tầm thường, Tần Tang Tử chỉ coi Nghiêm Khang là tùy tùng thuận tiện sử dụng, thân phận Nghiêm gia nhị thiếu gia dùng rất tốt.

    Ánh mắt Tần Tĩnh từ trên thân Tần Tang Tử dời đi, duy trì mỉm cười, đang chuẩn bị đem chủ đề kéo trở về, lại phát hiện cơ hồ tất cả mọi người đang chú ý nền nhà dưới bàn sách lớn bằng gỗ lim.

    Rất hiển nhiên, người bình thường có trí khôn đều hiểu, có thứ gì ẩn giấu dưới nền nhà, gian phòng kia của Vương An ở trung tâm tài chính quốc tế cũng không phải là bí ẩn quá hiếm có, Tần Tĩnh đang suy nghĩ có phải hay không mọi người thấy tình cảnh bây giờ, khơi gợi lên lòng hiếu kỳ đối với gian phòng kia, đến mức đều đang cho rằng nơi này có phải hay không có bí mật để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.

    Tần Tĩnh có thể khẳng định nơi này không có bí mật gì, bởi vì hắn và Vương An đã từng cùng đi qua, nơi này chỉ là một lối đi tiến về hải đăng mà thôi.

    Đương nhiên, nếu là đường hầm chạy trốn, người biết khẳng định cũng không nhiều, nhìn xem ánh mắt của đám người, Tần Tĩnh cảm thấy để cho mọi người nhìn xem tràng cảnh của mật thất cũng không tệ.

    Hi vọng càng lớn, thì thất vọng càng lớn, càng là cảm thấy hiếu kì, thần bí, sau khi công bố kết quả lại thường thường không có gì lạ, cái loại cảm giác thần bí kia trong lòng cũng sẽ không còn sót lại chút nào.

    "Ta vẫn luôn nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên giao thủ với Nippon Steel, một phong bưu kiện đến từ Brazil để Vương An cau mày, ta chỉ mơ hồ đoán được là lũng sông nước ngọt Brazil bên kia xảy ra vấn đề, Vương An đi vào trong tầng hầm phòng sách. . ." Tần Tĩnh hoài niệm mà tò mò nhìn nền nhà ẩn chứa bí mật, "Sau một lát, hắn lần nữa đi ra, quyết định tự mình đi một chuyến đến Brazil, sau ba tháng. . . Mọi người đều biết, công ty khai thác của chúng ta ở Châu Mỹ thu mua NVC, để thương xã An Tú cùng xí nghiệp sắt thép Nhật Bản ở bố cục toàn cầu, chiếm cứ tiên cơ trong lần thứ nhất tranh phong. Ta vẫn thường suy nghĩ, trong cái phòng dưới đất này, có phải hay không ẩn giấu lực lượng thần bí gì. . .''

    Tần Tĩnh mỉm cười, càng là nâng lên cảm giác thần bí của tầng hầm, để cho người ta càng chờ mong Vương An có sức mạnh siêu tự nhiên thần bí gì , chờ đến phát hiện loại cảm giác thần bí này thất bại, bổ sung sự mất mát của loại cảm giác này, liền sẽ liên lụy đến Vương An, để cho người ta cảm thấy có lẽ hắn cũng không có chỗ gì đặc biệt để sùng bái, chỉ so mạnh hơn một chút so với người bình thường.

    Lời nói của Tần Tĩnh làm ra một chút tác dụng, một chút nghị luận vang lên, Sau khi Vương An chết, Tần Mi Vũ phong bế lầu nhỏ, ngoại trừ quét dọn thường ngày, một chút kiểm tra tu sửa và bảo trì càng thâm nhập hơn thì hoàn toàn cấm chỉ, lúc này nhớ tới, tựa hồ mang ý nghĩa Tần Mi Vũ đang tiếp tục ẩn giấu bí mật gì của Vương An.

    Đối mặt rất nhiều như ánh mắt bắn tới như có như không, Tần Mi Vũ mặt không biểu tình, chỉ nhìn xem Tần Tĩnh, mang theo phát hiện mất mát giật mình, bản thân đã không còn có được quyền nói chuyện duy nhất, còn có mấy phần giữ gìn và tôn trọng đối với tân chưởng môn nhân.

    Trên mặt Tần Tang Tử lại xem thường, nguyên bản chính mình dự định lợi dụng bịa đặt di chúc Vương An cùng tin tức quốc tế An Tú chuẩn bị bơm tiền, hấp dẫn đám người này tiến vào mật thất, không nghĩ tới Tần Tĩnh lại ở chỗ này thêm mắm thêm muối, đều không cần mình nói nhảm thêm nhiều. . . Nếu như không phải chị mình bắt lấy Chu Lý, Tần Tĩnh này không phải tự tìm đường chết sao? Đồ ngu xuẩn.

    Tần Mi Vũ không nói gì, dáng vẻ chỉ nghe lệnh Tần Tĩnh, tiếng nghị luận càng nhiều một chút, không có người chủ động nói ra muốn đến đi xem một cái, nhưng loại nghị luận này chính nó liền là một loại yêu cầu hàm súc.

    Tần Tĩnh rất rõ ràng, Tần Mi Vũ chưa hẳn nguyện ý để mọi người vào xem một chút, chỉ là nàng chung quy là một người lấy đại cục làm trọng, Tần Tĩnh rất hài lòng thăm dò của mình, nàng thật dự định triệt để buông tay. Nếu không chiếu theo cá tính của nàng ngày xưa và duy trì đối với Vương An, không có khả năng dưới loại tình huống này, vẫn không nói một lời.

    "Ta nhớ được nơi này hẳn có mấy năm không có sử dụng." Đúng vào lúc này, Lâm Chi Ngôn ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ vuốt vuốt ở vùng ven mặt đất.

    "Có vấn đề gì không?" Trần Thanh Vũ đi tới, ánh mắt từ trên thân Tần Tĩnh, Tần Nam, Nghiêm Vũ Nhàn, Tần Mi Vũ và Tần Tang Tử đảo qua, luôn cảm thấy buổi tối hôm nay đang ẩn giấu một cỗ mạch nước ngầm, tựa hồ có âm mưu gì đang ẩn nhẫn tích góp lực lượng bộc phát, Trần Thanh Vũ lại không cách nào xác nhận loại cảm giác này cụ thể đến từ địa phương nào, chỉ cảm giác được một loại nguy hiểm không nói nên lời, có rất nhiều chỗ không bình thường bị hắn lưu ý đến, giờ này khắc này bồi hồi trong đầu, nhưng không có tạo thành trực giác để hắn có thể trực tiếp làm ra quyết định.

    Nếu như Vương An ở chỗ này, nhất định có thể phát hiện ra gì, Vương An am hiểu nhất từ đủ trên đủ loại dị thường nhỏ nhặt đạt được tin tức hữu dụng.

    "Quét dọn thường ngày sẽ không di động bàn độc sách này, nhưng vết tích tiếp xúc của bàn đọc sách và sàn nhà hoàn toàn không giống với năm năm chưa từng di chuyển qua. . ." Lâm Chi Ngôn từ trong túi âu phục lấy ra một cái kính lúp, nhìn kỹ một chút, ngẩng đầu lên, lại nhìn chằm chằm Tần Tang Tử!

    "Làm gì?" Tần Tang Tử lui về phía sau một bước, núp ở sau lưng Tần Mi Vũ, có chút chốt dạ không lý do, bất quá bây giờ kế hoạch của mình đã bị chị gái phá hủy, cũng không cần thiết sợ bị vạch trần cái gì, ngẫm đến đây, Tần Tang Tử lại ưỡn ngực.

    Động tác này của Tần Tang Tử để Lâm Chi Ngôn không cách nào tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt Lâm Chi Ngôn nghiêm nghị mà nhìn xem Tần Tĩnh, "Sàn nhà đã bị người vén lên, tuy nhiên đã không cách nào sưu tập chỉ tay, nhưng vết mồ hôi và đường vân của vân tay trên ngón tay vẫn sẽ luôn sinh ra ảnh hưởng đối với hình dạng tro bụi rơi và sự phân bố của nó.''

    "Lâm thúc, ngươi nói đã có người ra vào cái phòng dưới đất này?" Tần Mi Vũ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lặng lẽ nhéo nhéo cánh tay của Tần Tang Tử.

    "Không phải ta!" Tần Tang Tử nhỏ giọng nói với Tần Mi Vũ, mặc dù Tần Tang Tử thu được mật mã của mật thất, nhưng nàng cũng không có đi vào, chỉ thông qua hệ thống trung ương, kiểm tra hệ thống thông gió, các hạng máy móc công năng của thông đạo cùng mật thất vẫn như cũ vận chuyển bình thường.

    Tần Mi Vũ quay đầu nhìn xem con mắt của em gái mình, xác nhận nàng không cần thiết tiếp tục nói láo vào lúc này, vậy mới nghi ngờ nghiêng đầu đi, nhưng không có nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn chằm chằm vào nền nhà.

    "Tiểu Mi, ngươi không tiếp tục sử dụng qua?" Tần Tĩnh cũng không phải rất để ý, có người sử dụng qua mật thất, có thể nói rõ Lệ Chi Viên tồn tại lỗ thủng an ninh, nhưng Tần Tĩnh cũng không cần Lệ Chi Viên không chút kẽ hở làm gì.

    Tần Mi Vũ cau mày lắc đầu.

    "Mở ra xem một chút đi, loại chuyện này không thể qua loa, phải điều tra rõ ràng." Nghiêm Vũ Nhàn cảm giác được kỳ quặc, giống như Vương An, Nghiêm Vũ Nhàn không quá tin tưởng chuyện ngoài ý muốn , dựa theo lẽ thường phỏng đoán mà cho ra kết luận, nếu như cùng hiện thực khác biệt, như vậy nhất định lại có vấn đề, tuyệt đại đa số thời điểm, loại vấn đề này cũng sẽ không liên quan mà trùng hợp.

    Lâm Chi Ngôn nhìn một chút Tần Mi Vũ, lại nhìn một chút Tần Tĩnh, Tần Tĩnh nhẹ gật đầu, thế là Lâm Chi Ngôn không còn tìm sự xác nhận của Tần Mi Vũ, trực tiếp xốc lên sàn nhà, lộ ra mặt bảng đưa mật mã vào mật thất.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,caothetai,
  5. #103
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 102: Kẻ kế tiếp sẽ là ai?
    Editor: 21302766



    Chương 102: Kẻ kế tiếp sẽ là ai?

    Ngón tay Tần Mi Vũ trắng thuần như ngọc thạch mỹ lệ, nhẹ nhàng nhấn chữ số trên bàn phím, thanh âm tích tích lách cách giống như giai điệu động lọng người.

    Nghiêm Vũ Nhàn đứng đằng sau nhìn xem gò má của nàng, khó thấy được thời điểm nàng trang điểm hơi đậm, trang trọng và hoa lệ, tản ra khí chất hoàn toàn khác biệt với ngày thường, chỉ là sắc màu trên cánh môi ướt át kia, y nguyên lộ ra mị hoặc cực hạn, đều khiến người ta muốn biết hôn nàng là dạng tư vị gì.

    Dù cho chỉ là nhấn phím số, động tác của nàng vẫn ưu nhã giống như khi đàn tấu dương cầm vậy, Nghiêm Vũ Nhàn nhớ tới cảm giác kinh diễm khi lần thứ nhất tận mắt nhìn thấy Tần Mi Vũ đàn tấu « Tử thần tam trọng tấu », chỉ là thời gian dài dẵng sau đó, trong lòng Nghiêm Vũ Nhàn luôn luôn tràn đầy thống khổ như bị Tử thần gác liêm đao trên cổ, hắn không nhịn được nghĩ, khi Vương An phá vỡ sự trong trắng của Tần Mi Vũ, ngón tay của nàng cào lưng Vương An, tiếng ngâm khẽ trong cổ nàng phải chăng dễ nghe như khi tấu khúc dương cầm, đau đớn trộn lẫn ai oán, như tiếng đàn của nàng.

    Tần Mi Vũ mở ra cửa tầng hầm.

    Đám người bất giác tản ra một chút, tựa hồ lo lắng có thứ gì u ám kinh khủng đập vào mặt.

    Một luồng gió phà vào tầng hầm, giống như bóng tối sâu xa trống rỗng, nuốt chửng tầm mắt của mọi người.

    Ngay sau lúc này, ánh đèn sáng ngời nháy mắt phát ra thông hướng trên cầu thang dưới đáy tầng hầm, một đường cầu thang rộng rãi kéo dài, tản ra sắc thái dụ dỗ người đạp xuống, lại không biết được, nếu tiếp tục đi xuống sẽ đi vào một vùng ánh sáng, hay hoặc là thân vùi vào bóng tối.

    "Cùng vào xem một chút đi, hình như không có mùi gì." Tần Tĩnh bước ra bước đầu tiên, làm một người lãnh đạo, hẳn phải biết chính mình lúc nào phải dùng chi tiết nhỏ dựng lên hình tượng hạch tâm của mình.

    Giày da bóng loáng giẫm lên cầu thang phản chiếu cái bóng màu đen, Thanh âm ''Đốc đốc'' lúc nhẹ lúc nặng, tiếng bước chân theo sự bất đồng về giày, thể trọng, tiết tấu mà khác biệt, trộn cùng một chỗ thoáng có chút lộn xộn.

    Tầng hầm mười phần rộng rãi, hoàn toàn có thể tiếp nhận tất cả mọi người tự do tham quan, ánh đèn phát trắng chiếu lên bốn phía vách tường, không có trang trí hoa lệ, không có sưu tầm trân quý, càng không có vật dụng sinh hoạt và công tác, chỉ có một tấm sô pha thật đơn giản.

    "Trống rỗng... Không có gì hết." Lâm Chi Ngôn bó tay nói.

    "Tôi cảm thấy chúng ta có lẽ nên đi lối này chút xem, đến hải đăng đi nhìn thử..." Nghiêm Vũ Nhàn đứng trên bậc thang nói, chậm rãi đi xuống dưới, đưa ra một đề nghị rất có thể được người phụ họa.

    "Vụt..."

    Tiếng gió thật lớn bỗng nhiên vang lên, làm tất cả mọi người giật nảy mình, Tần Mi Vũ bắt lấy lan can thang lầu mà dừng bước, những người khác cũng hơi dừng lại.

    "Là Hệ thống đo lường không khí phát giác được nhân số đi xuống dưới tầng hầm quá nhiều, nhất định phải hoạt động duy trì chất lượng không khí tốt lành, thanh âm lúc khởi động có chút lớn, lập tức liền tốt rồi." Lâm Chi Ngôn an ủi nói.

    Nghe được giải thích của Lâm Chi Ngôn, Tần Nam buông ra cánh tay Tần Tĩnh, làm nữ nhân, cho dù lá gan không nhỏ, nhưng đối mặt tình huống đột phát, cuối cùng sẽ theo bản năng ỷ lại vào đàn ông mà mình tín nhiệm. Mặc dù Lâm Chi Ngôn cũng ở bên thân, nhưng so với cháu của mình, gã đàn ông này không khác lắm với tuổi tác của mình, để Tần Nam kính nhi viễn chi.

    Như lời của Lâm Chi Ngôn, hệ thống đo lường không khí hoạt động về sau, tiếng vang khởi động biến mất, ngược lại để tiếng bước chân đi xuống dừng lại chốc lát, trong tầng hầm ngầm xuất hiện sự yên tĩnh trong tích tắc.

    Một nháy mắt yên tĩnh, một nháy mắt sau, là một tiếng vang trầm "Ầm!".

    Tựa hồ là vật nặng rơi xuống đất.

    "Lộc cộc..."

    Sau khi vật nặng rơi xuống đất, lại là một hồi tiếng động lăn lóc.

    Người đứng trên bậc thang bị hấp dẫn bởi tiếng lốc cốc, theo tiếng mà nhìn lại, một quả cầu màu trăng bệch lảo đảo lăn đến trước đám người.

    Phía trên tròn trịa, phát xuống nổi bật, dưới hai chỗ trống tối đen thật to còn có hai cái lỗ nhỏ, hai hàng vật thể nhỏ vụn trắng nõn chỉnh tề kẹp vào với nhau, dưới tia sáng chiếu xạ, còn giống như là đá ngọc tỏa sáng.

    Lăn lóc mấy vòng, vật thể màu trắng này rốt cục ngừng lắc lư, không nhúc nhích đối mặt với tất cả mọi người!

    "Đầu người chết!" Tần Nam la hoảng lên trước hết, gắt gao bắt lấy cánh tay Tần Tĩnh.

    Tần Tĩnh lảo đảo một cái, lui về phía sau hai bước, liên tiếp tiếng hít vào, tiếng kêu sợ hãi, còn có đình trệ thân hình, ngưng tụ đủ loại cảm xúc, ngoài ý muốn, kinh hãi, run rẩy, còn có đủ loại nghi hoặc và ngưng trọng, càng nhiều ánh mắt chứa đầy mê muội khó hiểu, nhìn chăm chú lên mấy người cách đầu lâu gần nhất.

    Sau tiếng hét sợ hãi của Tần Nam là yên lặng không tiếng động, lỗ trống của đầu lâu, phảng phất vẫn còn con mắt đen thẫm, nhìn chăm chú lên tất cả mọi người, toàn thân Nghiêm Vũ Nhàn run lên, theo bản năng chỉ muốn rời đi, một nắm tay đập lên vai của gã, Nghiêm Vũ Nhàn bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện là Lâm Chi Ngôn.

    Lâm Chi Ngôn mặt không đổi lắc đầu, ngăn lại Nghiêm Vũ Nhàn rời đi, Trần Thanh Vũ đi về phía trước hai bước, ánh mắt hồ nghi đảo qua Lâm Chi Ngôn và Nghiêm Vũ Nhàn, lập tức rơi vào trên mặt Tần Mi Vũ, sắc mặt Tần Mi Vũ trắng bệch, cau mày, sự kinh hãi phẫn nộ trong ánh mắt rõ ràng còn nhiều hơn sự sợ hãi, còn có sự kinh ngạc và nghi ngờ như người thường, lại có càng nhiều ngoài ý muốn hơn.

    "Người chết! Hung thủ là ai!" Tần Tang Tử giậm lấy guốc gỗ, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, hưng phấn nhảy tới trước cái đầu người, quay đầu nhìn qua tất cả mọi người: "Hung thủ nhất định ngay trong các người!"

    Tiếng kêu chói tai của thiếu nữ, giống như hồi chuông cảnh báo, để cho người ta tỉnh hồn lại, trong tầng hầm ngầm đột ngột lăn đến đầu người, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy chấn kinh.

    Vì sao ở trong tầng hầm có một cái đầu người như thế?

    Đầu người này là của ai?

    Thời gian người này chết đã bao lâu rồi, hoặc là nói chỉ là có kẻ lấy được một cái đầu người, muốn chế tạo ra một trò đùa quái đản kinh người?

    Cái đầu người này, có quan hệ với việc Tần Mi Vũ phong bế lầu nhỏ sau cái chết của Vương An hay không?

    Vào buổi tối hôm nay, vào ngày mà Tần Tĩnh đạp lên đỉnh, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng như vậy, phải chăng mang ý nghĩa Tần Mi Vũ phản công?

    Người chết không đáng sợ, không có tư bản không chảy máu, cho dù là Vương An, tại trong quá trình khuếch trương tư bản, cũng nương theo lạnh lùng cướp đoạt, được cái này mất cái kia, nương theo thương xã An Tú khuếch trương, vô số tư bản đối địch bị thôn tính, vô số kẻ thất bại táng gia bại sản, có kẻ tự sát, có kẻ sa đọa, có kẻ ở trước tấm bia của thương xã An Tú đụng đến đầu rơi máu chảy, lưu lại vết máu loang lổ. . .

    Đáng sợ là âm mưu chưa biết phía sau kẻ đã chết, tiếng kêu sợ hãi của Tần Nam, để mỗi người đều cảnh giác, trong nháy mắt đánh giá đồng bạn trước người sau người, rất nhiều kẻ theo bản năng dựa lưng vào tường, không tự chủ được kinh hãi, nếu như hung thủ ở trong đám người, sẽ là ai đây?

    Lâm Chi Ngôn đi lên phía trước, hai tay cắm vào hốc mắt đầu lâu, chộp cái đầu trong tay, chậm rãi đi đến một bên khác của tầng hầm.

    Tất cả mọi người đều nín thở, bởi vì đã có người chú ý tới, trong góc của tầng hầm tựa hồ ẩn giấu một cái bóng đen, ánh mắt của bọn hắn nương theo Lâm Chi Ngôn chuyển động, bất ngờ phát hiện, một bộ thây khô đã mất đi đầu lâu đang treo ở nơi đó!

    Quần áo dúm dó dán chặt lên thây khô, áo sơ mi mở rộng lộ ra da thịt khô héo màu nâu, từng cây xương cốt dán chặt lên làn da như vỏ cây, vị trí bụng bị cắt mở, mơ hồ có thể thấy được tạng khí đã biến thành màu đen, thây khô trên vách tường lung la lung lay, thân thể không có đầu lâu dưới ánh trắng âm u ẩn núp sự u ám, hấp thu ánh mắt mọi người.

    Một bộ thây khô treo trong tầng hầm, đầu lâu lăn lóc, chân cẳng mấy người phụ nữ đã sớm như nhũn ra, gắt gao bắt lấy dàn ông bên cạnh, một tay Tần Nam thật chặt nắm lấy cánh tay Tần Tĩnh, một tay khác bị Nghiêm Vũ Nhàn nắm trong tay, thân thể lung lay sắp đổ tựa trước lan can, đầu lâu được Lâm Chi Ngôn thả lại chỗ cũ, lỗ trống đen kịt giống như cái nhìn chằm chằm của thần chết, đang chọn người kế tiếp may mắn được gã chiếu cố.

    "A. . . Ta. . . Ta. . ." Lúc ánh mắt mọi người đều bị đầu lâu hấp dẫn lấy, sắc mặt Ngô Đạo Minh bỗng nhiên trắng bệch, lảo đảo một cái ngã nhào trên đất, toàn thân co quắp, giống như ếch xanh bị mở ngực mổ bụng, tứ chi co rút run rẩy, hai tay liều mạng nắm lấy bụng của mình, thống khổ lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại.

    "Ngô hiệu trưởng!"

    "Lão sư!"

    Mấy người lao đến, ngó xem tình huống của Ngô Đạo Minh, Ngô Đạo Minh lại giống như điên cuồng, kính mắt rơi xuống đất, con mắt đục ngầu lồi ra ngoài hốc mắt, lộ ra mảng lớn tròng mắt trắng, ông ta cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng gào trầm thấp, thân thể già nua lại vào lúc này trở nên có lực vô cùng, quẳng ra mấy người đang ôm ông ta, đầu hướng phía tường đụng tới!

    "Ầm!"

    Giống như dưa hấu bị một búa đạp nát, đầu Ngô Đạo Minh đụng trên tường, lập tức xương đầu vỡ vụn, máu tươi và óc vẩy ra, xối đầy vách tường.

    Thảm trạng của Ngô Đạo Minh làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc hoảng sợ, óc trắng và máu tươi đỏ chói, thi thể Ngô Đạo Minh theo vách tường ngã xuống, làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi không cách nào động đậy, nhìn chằm chặp vào một màn trước mắt.

    "A! A! A. . ." Tần Nam đã tỉnh hồn lại, sợ hãi kêu lên, ngón tay phát run chỉ về vách tường phía trước.

    Kẻ

    Kế

    Tiếp

    Sẽ



    Ai

    ?

    Giống như tiếng nỉ non của thần chết, biểu thị công khai quyền lực sinh sát trong tay, lấy sinh mệnh làm lời chú giải, tỏ rõ uy nghiêm và lực lượng, từng tia ý lạnh toát ra từ sau lưng, tất cả mọi người đều không khỏi nghĩ đến hiện trường tại tiệc rượu vừa nãy, câu nói vừa nghe được: "Nơi này không phải Thiên Đường, bởi vì ta không ở Thiên Đường. Nơi này không phải địa ngục, bởi vì ta không ở địa ngục. Ta như cũ ở nhân gian, các vị, ta đã trở về."

    Vương An trở về, lấy thân phận thần chết!

    Tất cả mọi người nhìn chằm chằm lên sáu chữ nghiêm túc, quy củ, ngay ngắn trên vách tường kia, trong đầu toát ra suy nghĩ giống nhau.

    Không ai biết thi thể treo trên vách tường là ai, nhưng tất cả mọi người đều biết Ngô Đạo Minh là ai. . ."Kế tiếp" chỉ là Ngô Đạo Minh sao?

    Như vậy, sau Ngô Đạo Minh, "Kế tiếp" sẽ là ai!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    caothetai,
  7. #104
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 103: Mặt cũng bị mất rồi
    Editor: 21302766



    Chương 103: Mặt cũng bị mất rồi

    Không có ai sẽ cảm thấy cái chết của Ngô Đạo Minh chính là kết thúc, thậm chí có thể nói là bắt đầu, nỗi sợ hãi không hiểu là điều khiến cho người không biết làm sao nhất, bất an và lo lắng âm thầm lâu dài ẩn giấu ở trong lòng, chớp mắt bị dẫn nổ, từ trong đáy lòng lan tràn ra.

    Cảm xúc khủng hoảng trong không khí sinh sôi và lan tràn, cho dù nơi này không có một ai là hạng người nhát gan, nhưng đối mặt uy hiếp giống như lưỡi đao của thần chết, lại không ai có thể thản nhiên như thường nữa.

    Vương An.

    Quan trọng nhất chính là một cái tên này, khiến cho người ta căn bản không có đủ tự tin và lực lượng đi đối kháng, đầu tiên lập tức an ủi tựa như nghĩ đến Vương An đã chết rồi, nhưng nếu như đây là Vương An an bài khi còn sống, khả năng này lập tức làm cho tâm lý may mắn trong lòng người trở nên suy yếu bất lực.

    Quả nhiên, Vương An sẽ không mặc người chém giết như thế, với tư cách nguyên lão đi theo Vương An lập nghiệp, nơi này chẳng có ai lại không chút nghi ngờ nào với cái chết của Vương An, trong đó liên lụy tới đấu tranh, liền xem như người tham dự hội nghị Lệ Chi Viên cũng vô lực can thiệp vào, phần lớn bọn họ chỉ có thể ở Lệ Chi Viên phát ra thông cáo Vương An tự sát về sau, yên lặng lựa chọn nhóm để đứng.

    "Mình biết mà, lúc trước Vương An chết quá an tĩnh rồi, hoàn toàn không giống hắn!" Gân xanh trên trán Nghiêm Vũ Nhàn nổi lên, quay đầu nhìn xem Tần Tĩnh.

    Đầu của Ngô Đạo Minh đã đụng nát nhừ, hơn nửa xương đầu vỡ vụn vẩy ra, óc chảy xuôi một chỗ, tử trạng vô cùng thê thảm, Nghiêm Vũ Nhàn không khỏi nghĩ đến tai nạn xe cộ vào tết thanh minh năm ngoái, nếu như lúc mình xảy ra tai nạn, không phải Tần Mi Vũ ra lệnh cho người đâm xe cứu mình, chính mình chỉ sợ đã thành một kẻ bên trong "Kế tiếp" rồi.

    Nhớ tới chuyện này, Nghiêm Vũ Nhàn ngược lại khẳng định chí ít không phải Tần Mi Vũ đang chủ trì đây tất cả.

    "Chớ loạn trận cước trước." Tần Tĩnh minh bạch ý của Nghiêm Vũ Nhàn, Tần Tĩnh biết tai nạn xe cộ trước đây của Nghiêm Vũ Nhàn là Chu Lý làm ra, nhưng không cần tai nạn lần trước, tất ca những thứ trước mắt cũng đủ để chứng minh, cho dù không phải an bài của Vương An trước khi chết, cũng nhất định có kẻ quấy phá trong bóng tối.

    Chưa nói đến xác chết, Ngô Đạo Minh vì sao đột nhiên nổi điên tự sát, điểm đáng ngờ chồng chất nơi đây, Tần Tĩnh không tự chủ được nhớ tới thủ đoạn của Chu Lý, lần trước Nghiêm Vũ Nhàn xuất hiện ảo giác không phải chính là Chu Lý làm ra sao? Tình trạng vừa nãy của Ngô Đạo Minh rõ ràng thuộc về tinh thần mất khống chế, loại bộc phát đột nhiên không phù hợp lực lượng tuổi tác, hẳn là cũng có quan hệ với dược vật, cùng loại với một ít chất kích thích mà vận động viên dùng, chỉ bất quá hiệu quả càng thêm mãnh liệt mà không cách nào khống chế.

    Tần Tĩnh vẫn nhìn bốn phía, ánh mắt đối nhau với Lâm Chi Ngôn, Ngô Đạo Minh chết cách không xa trước người Lâm Chi Ngôn, rất hiển nhiên tình hình của Ngô Đạo Minh để Lâm Chi Ngôn cũng không kịp ngăn cản.

    Lâm Chi Ngôn hướng Tần Tĩnh nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía Tần Mi Vũ, nàng tựa hồ có chút không biết làm sao, đang đè nén cảm xúc mà lộ ra thần tình kích động.

    "Tôi đi gọi người thu dọn..." Trần Thanh Vũ hít sâu một hơi rồi nói, gã chỉ muốn rời khỏi nơi này, nếu như đây là sắp xếp của Vương An trước khi chết, chính mình tất nhiên không phải là "Kế tiếp", nhưng ai nói được rõ ràng đây? giao tiếp của Tần Mi Vũ và Tần Tĩnh mặt ngoài gió êm sóng lặng, thế nhưng có người mượn cơ hội làm chút gì không biết được hay không, Trần Thanh Vũ không muốn lâm vào trong đó.

    "Chờ một chút... Hiện tại không ai được rời đi." Lâm Chi Ngôn quát nghiêm một tiếng, ngăn trở Trần Thanh Vũ rời đi, nói với Tần Mi Vũ: "Phu nhân, xin để cho tôi tới xử trí."

    Lúc này Tần Mi Vũ mới bỗng nhiên bụm ngực, khó chịu nhíu mày, tựa hồ bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, hai tay có chút phát run, im lặng không lên tiếng, nhẹ gật đầu, lôi kéo Tần Tang Tử thối lui đến sau lưng Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn.

    Phụ nữ sống an nhàn sung sướng, chưa trải qua tràng diện máu tanh chân chính, khiếp nhược mà lộ ra phản ứng mất đi chủ kiến như thế, cũng nằm trong dự liệu, so sánh với Tần Nam thét lên, chí ít Tần Mi Vũ lộ vẻ tỉnh táo hơn nhiều.

    Lực chú ý từ trên thân Tần Mi Vũ chuyển di, tất cả mọi người đều ý thức được ý tứ trong lời nói của Lâm Chi Ngôn, cái chết của Ngô Đạo Minh, tuyệt không phải là ông ta nổi điên, mà là một lần mưu sát, nói không chừng hung thủ ngay trong nhóm người này.

    Đều không phải là người ngu, ý nghĩ này theo tiếng nói của Lâm Chi Ngôn sau đó hiện lên trong đầu tất cả mọi người.

    Đám người hợp cùng một chỗ nháy mắt phân tán ra, mỗi người cảnh giác đánh giá đối phương.

    Tiếng bước chân nhỏ nhặt vang lên, bước chân di chuyển, đám người tốp năm tốp ba ở trong tầng hầm tách ra, hình thành từng vòng tròn to to nhỏ nhỏ, mỗi người đứng chung một chỗ với đồng bạn mà mình cho rằng tuyệt đối không thể nào là kẻ mưu sát, cũng có mấy người tựa hồ phản ứng hơi chậm mà đứng tại chỗ, hoặc là cũng không tin người nào hết.

    Giang Bân chần chờ một chút, đi hướng bộ sự vụ Bắc Mỹ, Ô Vân, bên cạnh Ô Vân còn đứng chủ nhiệm trung tâm số liệu, Lưu Tiểu Ngôn, tổng công trình sư kiến thiết An Tú, Trần Chân.

    Ô Vân nhìn thấy Giang Bân đi tới, đồng dạng chần chờ một chút, cùng Lưu Tiểu Ngôn và Trần Chân bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, không có ý bài xích Giang Bân.

    Giống như lý do mà Tần Tang Tử xem thường Giang Bân một dạng, Ô Vân không xem thường Giang Bân, nhưng không cho rằng Giang Bân có lý do giết chết Ngô Đạo Minh, càng không vô thanh vô tức mà không chút nào bại lộ năng lực như thế... Nơi này chính là Lệ Chi Viên.

    "Tôi có một đài máy kéo Porsche (*)... Có muốn chơi đùa hay không?" Giang Bân nhẹ giọng nói.

    "Tốt, tìm thời gian nhìn xem." Ô Vân nhẹ gật đầu, ông ta hiểu được ý tứ của Giang Bân, Giang Bân chỉ muốn tìm thời gian tâm sự cùng Ô Vân, Giang Bân là tướng tài Nghiêm hậ, Ô Vân tại Bắc Mĩ và Nghiêm Vũ Nhàn phối hợp không sai, về phần Giang Bân vì sao tỏ ý thân cận ngay vào lúc này, Ô Vân lại không được biết rồi.

    Sắc mặt Lưu Tiểu Ngôn y nguyên trắng bệch, Trần Chân bên cạnh nhìn xem Ô Vân nói chuyện với Giang Bân, mặt âm trầm không nói gì thêm.

    Lúc này Lâm Chi Ngôn móc điện thoại ra, để đám người hầu bồi bàn ở phòng nghỉ chờ nhóm gia thuộc, sau đó mệnh lệnh một nhóm bảo an đi vào lầu nhỏ chờ lệnh.

    "Chư vị, Lâm mỗ làm người phụ trách chủ yếu bộ môn an toàn, xuất hiện chuyện thế này không thể đổ cho người khác. Sau đó Lâm mỗ sẽ nói xin lỗi Tần tiên sinh và phu nhân, đồng thời phối hợp điều tra, nhưng hiện tại mời chư vị phối hợp với Lâm mỗ..." Sắc mặt Lâm Chi Ngôn âm trầm như nước, "Lâm mỗ không có ý muốn giam giữ các vị ở đây, mời qua kiểm tra toàn thân, ghi âm quay phim rồi lại rời đi. Ở trước phương diện Lệ Chi Viên không phát biểu chính thức nói rõ, xin giữ yên lặng với ngoại giới. Phu nhân?"

    Lâm Chi Ngôn quay người dò hỏi Tần Mi Vũ.

    Tần Mi Vũ kềm chế rất nhiều tâm tư giống như sóng lớn cuồn cuộn trong lồng ngực, khẽ gật đầu, so với cái chết của Ngô Đạo Minh, Tần Mi Vũ quan tâm cỗ xác chết và chữ trên vách tường kia hơn.

    Cái chết Ngô Đạo Minh xem ra không hiểu thấu, nhưng trong lòng Tần Mi Vũ hiểu rõ, chỉ là thời điểm Ngô Đạo Minh chết xảo diệu, đã dẫn phát một chút hiệu quả kinh hãi, những chữ trên vách tường kia đến cùng là ai lưu lại, cỗ thi thể kia là kẻ nào, Tần Mi Vũ không cách nào biết được.

    "Chú Lâm. . . Bây giờ có nên để cho mọi người rời khỏi nơi này trước được hay không? Chỉ cần không đi khỏi lầu nhỏ là được rồi." Tần Tĩnh nói với Lâm Chi Ngôn, tư thái cũng không giống kiểu nắm lấy đại cục trong tay mà lên tiếng như vừa rồi, khi thân phận Lâm Chi Ngôn là người tham dự hội nghị Lệ Chi Viên, bộ trưởng trung tâm an toàn số liệu toàn cầu internet cùng với bộ sự vụ an toàn của thương xã An Tú, Tần Tĩnh đương nhiên có thể ra lệnh, nhưng lúc bây giờ, Lâm Chi Ngôn chỉ lấy thân phận đại quản gia mà chủ trì sự kiện lần này của Lệ Chi Viên, Tần Tĩnh đã không có lý do tự tác chủ trương rồi... Quan trọng nhất, chính là Lâm Chi Ngôn tựa hồ cũng không cho rằng Tần Tĩnh hiểu được xử lý tình huống hiện tại thế nào.

    Vẻ mặt Lâm Chi Ngôn nghiêm nghị gật đầu, "Tôi đã thông tri Triệu cục trưởng , chờ Triệu cục trưởng tới, sau đó mọi người có thể rời đi trước một bước."

    Cục trưởng công an thành phố Trung Hải là từ thị ủy thường ủy kiêm nhiệm, bản thân Triệu Khang Thiệu cùng Lệ Chi Viên và thương xã An Tú cũng không thường xuyên lui tới, nhưng Triệu Khang thiệu và Nghiêm gia - kỳ thật quan hệ chặt chẽ... Điểm quan trọng nhất là thân phận Ngô Đạo Minh, hiệu trưởng đại học Khải Nam, nhưng cũng là phó bộ cấp đường đường chính chính, Ngô Đạo Minh chết ở chỗ này, đừng nói kinh động Triệu Khang thiệu, xem như bí thư thị ủy Trung Hải tự mình hỏi đến cũng hẳn nên.

    Một quan viên phó bộ cấp bình thường tự sát, có lẽ sẽ khiến quan trường chấn động, nhưng lực ảnh hưởng trong xã hội hoàn toàn có thể khống chế thậm chí làm nhạt, nhưng một hiệu trưởng đại học có học trò khắp thiên hạ không giải thích được mà chết đi, không phải dễ dàng tiêu trừ ảnh hưởng như thế, loại tình huống này vô luận là che đậy hoặc là xử lý thế nào, trước tiên thông tri Triệu Khang Thiệu không hề nghi ngờ là sáng suốt nhất, bằng không phát triển thất thố tiếp xuống tuyệt đối không phải đơn phương Lệ Chi Viên có thể khống chế được.

    "Anh gọi điện thoại cho ông nội đi, tôi cũng gọi điện thoại cho cha tôi." Nghiêm Vũ Nhàn đứng sau lưng Lâm Chi Ngôn, ngay tại lúc này, bảo tiêu không cách nào tiến đến, ở trong mắt trưởng bối, bản sự Lâm Chi Ngôn kì diệu vô cùng, hiển nhiên làm cho người ta có cảm giác an toàn nhất.

    Ngô Đạo Minh chết ở đây, chuyện này đã không phải là mấy tiểu bối Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn, lại thêm Tần Mi Vũ có thể xử lý được, nhất định phải lập tức thông tri Tần Chinh Nghi và Tần Mục Nam, Nghiêm Vũ Nhàn cũng dự định lập tức nói cho phụ thân Nghiêm Bình Tây.

    Lực ảnh hưởng của Ngô Đạo Minh tập trung ở giới học thuật và trong phần tử trí thức, bản thân Ngô Đạo Minh chính là học sinh của Tần Chinh Nghi, Tần Chinh Nghi và Tần Mục Nam nhất định phải ra mặt . Còn cái chết của một vị hiệu trưởng đại học phó bộ cấp, liên lụy tới một chút rối loạn trên quan trường, nhất định phải để Nghiêm Bình Tây đến xử lý.

    Nghiêm Bình Tây hiện đang chủ trì Bộ công thương, nhưng nguyên lai cũng đảm nhiệm qua phó bí thư thị ủy thành phố Trung Hải, xử lý chuyện này như thế nào, nhất định phải để ông ta và Triệu Khang Thiệu câu thông trước mới được.

    Tần Tĩnh, Nghiêm Vũ Nhàn và Lâm Chi Ngôn an bài, xử lý, đều tiến hành đâu vào đấy, để cục diện ồn ào náo động mà hơi có vẻ hỗn loạn được an tĩnh rất nhiều, Tần Tang Tử cởi ra thắt lưng của mình, bày ra tư thế, tự nhiên đi qua, chụp ảnh Ngô Đạo Minh đã mất đi hơn nửa đầu.

    "Mặt cũng bị mất rồi... Vừa vặn ông cũng không mặt mũi gặp anh rể, ngược lại là một lựa chọn tốt." Tần Tang Tử nhỏ giọng nói, quay đầu, phát hiện chị gái y nguyên kinh khiếp, từ phía sau Lâm Chi Ngôn bắn tới ánh mắt trên người mình, nhưng không chút cảm xúc nào.

    -

    -

    PS: Chương sau sẽ có Vương Tiểu Mạt


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi 21302766, ngày 04-07-2017 lúc 23:48.
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,caothetai,
  9. #105
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 104: Ba người phụ nữ
    Editor: 21302766



    Chương 104: Ba người phụ nữ

    Trăng sáng lặn về phía tây, dần dần bị mây đen che lấp, mặt biển âm trầm, giống như vực sâu mênh mông vô bờ, lại phảng phất thế giới cuối cùng bị một đao chặt đứt, chìm vào bóng tối vô biên.

    Bên ngoài Lệ Chi Viên, các phóng viên y nguyên bày trận địa sẵn sàng đón địch, không dám chút nào thư giãn, chuẩn bị tin tức tư liệu trực tiếp, đương nhiên bọn họ cũng không phải đội chó săn, mà là phóng viên chuyên nghiệp đến từ các tạp chí tài chính và kinh tế lớn.

    Hội nghị Lệ Chi Viên luôn là đối tượng trọng điểm mà tạp chí tài chính và kinh tế theo đuổi báo cáo, người tham dự hội nghị không phải loại người mà tất cả mọi người đều biết như minh tinh giải trí, nhưng ở lĩnh vực kinh tế, bọn họ lại là người nhiều quyền quý hết sức quan trọng, bọn họ có chút điệu thấp, có chút thích giả vờ giả vịt, cũng có một chút nhân khí cao giống như minh tinh vậy.

    Hội nghị Lệ Chi Viên là hội nghị kiểu phong bế, nhưng cũng không phải là sẽ không tiết lộ một chút tin tức ra ngoài, tỷ như hội nghị lần này lại truyền ra là hội nghị chính thức cử hành lần cuối cùng tại Lệ Chi Viên, về phần "Một lần cuối cùng" này, ý vị như thế nào, lại không có thêm nhiều tin tức, khơi gợi lên phỏng đoán của vô số người, nguyên nhân là cao tầng biến động, là quyền lực đấu tranh, hoặc chỉ là một loại biến đổi phổ thông nào đó?

    Cầm tới một chút tin tức độc nhất trong dịp hội nghị Lệ Chi Viên, thường thường trở thành tiêu chí ghi chép của lĩnh vực tài chính và kinh tế, nếu có cấp bậc đầu sỏ hạch tâm của bộ đại sự vụ cho cơ hội chuyên môn phỏng vấn, đây tuyệt đối là tấn thăng và lý lịch đáng giá xưng hiệu.

    "Chị Tạ... Hôm nay có chút không đúng a, hình như tất cả mọi người đều ở lại trong Lệ Chi Viên." Phóng viên Mã Thế Long của « Trung Hải tài kinh » ngáp một cái rồi nói.

    Chị Tạ trong miệng Mã Thế Long gọi Tạ Tiểu Kiêm, trên thực tế, so với họ Mã còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng vào năm 2001 trong một ngày trời tối bị kinh sợ hôn mê, sau khi tỉnh, lại lải nhải gặp người liền nói mình thật thấy được quỷ. . . Mặc dù không ai tin tưởng nàng, từ sau lúc đó, vận trình của nàng lại khá hơn, thường xuyên sinh ra một ít suy nghĩ cổ quái, lại trợ giúp nàng bắt được không ít tin tức trọng đại, để nàng ở tạp chí xã liên tiếp thăng cao, hiện tại đã là chị đại trong tạp chí kinh tế và tài chính Trung Hải, ngay cả chủ biên cũng phải bồi tiếp nói chuyện, hoạt động gác đêm như này nguyên bản không cần nàng tự thân đến, nhưng là trực giác nói cho nàng, buổi tối hôm nay có tin tức lớn, cho nên mang theo trợ thủ liền đến rồi.

    "Dưới tình huống bình thường, người tham dự đến từ nơi khác sẽ ngủ lại trong phòng khách Lệ Chi Viên, nhưng người bản địa sẽ còn tự động về nhà. . . Nhiều xe sang lái vào như vậy, đến bây giờ còn chưa có một chiếc lái ra, không có vấn đề mới là lạ." Trong ánh mắt Tạ Tiểu Kiêm chớp động ánh sáng, uống xong hai bình Red Bull để nàng tinh lực tràn đầy.

    "Xem ra thật có chuyện lớn." Mã Thế Long cũng bắt đầu hưng phấn, đi theo chị Tạ luôn luôn có tin tức mới.

    "Anh mắt cậu tốt chút đi." Tạ Tiểu Kiêm nhẹ gật đầu, nhìn chung quanh một chút, "Tôi lên xe trước sửa sang lại tư liệu, viết ít đồ. Loại tình huống này đã đủ viết một đoạn văn rồi."

    Mã Thế Long cầm kính viễn vọng nhẹ gật đầu, Tạ Tiểu Kiêm lên xe, một lát sau lại xuống, phát hiện tiểu phóng viên của « Diên đàn phương Nam tài phú» Trương Hồng đang dính sát với Mã Thế Long nói chuyện.

    Bất kỳ một ngành nghề nào đều là như thế, người đẹp có dáng người có tướng mạo lại phóng khoáng, bao giờ cũng có thể thu hoạch được càng nhiều tài nguyên và trợ giúp, ở trong nghề nghiệp phóng viên này, nữ phóng viên xinh đẹp vì thu hoạch được tin tức trực tiếp, chơi chút quy tắc ngầm gì cũng rất bình thường, Tạ Tiểu Kiêm biết Trương Hồng là xe công có tiếng, loại hoàng mao tiểu tử như Mã Thế Long khẳng định chống đỡ không được, cũng không biết Mã Thế Long nói thứ gì với Trương Hồng, vội vội vàng vàng đi qua, rồi đẩy ra Trương Hồng.

    "Cô làm gì. . ." Trương Hồng mang giày cao gót, đứng không vững, kinh hô một tiếng liền muốn ngã sấp xuống.

    Mã Thế Long lấy làm kinh hãi, vội vàng đỡ Trương Hồng, Tạ Tiểu Kiêm nhìn thấy phản ứng của Mã Thế Long, tức giận liền đạp một cước trên mông Mã Thế Long.

    "Chị Tạ!"

    Lần này thì tốt, Trương Hồng nắm lấy tay Mã Thế Long lảo đảo mấy lần đứng vững vàng, Mã Thế Long bị Trương Hồng kéo một phát, bị Tạ Tiểu Kiêm đá một cái, cũng lảo đảo, lại đụng trên xe, quay người ngã sấp xuống.

    Một tiếng hét thảm vang lên, lập tức mặt Mã Thế Long không còn chút máu.

    "Không phải chỉ té một cái thôi sao?" Tạ Tiểu Kiêm xem thường nói, đối với biểu hiện khoa trương của Mã Thế Long càng thêm bất mãn.

    "Cái mông của tôi. . . Cái mông của tôi. . ." Mã Thế Long nhe răng nhếch miệng.

    Trương Hồng vội vàng chạy tới nhìn một chút, lập tức vừa muốn cười lại vừa lo lắng, nguyên lai Mã Thế Long đặt mông ngồi ở trên một cây ống thép lồi lên, ống thép tựa hồ cắm vào một nơi nào đó.

    Hiểu rõ tình huống của Mã Thế Long, Tạ Tiểu Kiêm cũng giật nảy mình, vội vàng cùng Trương Hồng đi đỡ Mã Thế Long, một hồi luống cuống tay chân, hồn nhiên không chú ý tới một chiếc Audi màu đen nhanh chóng nhanh rời đi Lệ Chi Viên.

    Ngồi trên xe Audi là cục trưởng cục công an thành phố Trung Hải, Triệu Khang Thiệu, lái xe lại là một tên tài xế của đại đội hình sự trinh sát, đại đội trưởng đại đội hình sự trinh sát Ngũ Quần lưu ở Lệ Chi Viên.

    Triệu Khang Thiệu rất rõ ràng, không có khả năng gióng trống khua chiêng điều tra , theo đạo lý cái chết của Ngô Đạo Minh ở đó, mỗi người đều có hiềm nghi, thế nhưng nếu quả thật điều tra giống như vụ án hình sự bình thường vậy, đối với thương xã An Tú tạo thành ấn tượng tiêu cực không thể đo lường, quái vật không lồ giống như thương xã An Tú, chỉ cần nó không có dấu hiệu mất khống chế, như vậy dưới tình thế trước mặt nhất định phải giữ gìn và duy trì nó đứng vững không ngã. -

    Điều tra thế nào, điều tra người nào, không chế phạm vi điều tra, cùng không chế cấp bậc tin tức truyền ra ngoài, đây đều không phải là một mình Triệu Khang Thiệu có thể quyết định, cái chết của Ngô Đạo Minh tất nhiên sẽ kinh động trung ương, Triệu Khang Thiệu nhất định phải báo cáo thị ủy trước đã.

    Đương nhiên, hắn tin tưởng ở trước khi liên hệ đến thư ký Thị ủy, điện thoại của Nghiêm Bình Tây liền sẽ trực tiếp đánh tới điện thoại di động của hắn.

    Audi màu đen trong đêm tối ẩn giấu thể chế uy nghiêm, giống như chiếc xe bình thường, hai đường ánh sáng sáng dẫn dắt đến lặng yên vô tức mà đi xa, tin tức lớn như thế tuyệt không phải đám người Tạ Tiểu Kiêm có thể bắt vào tay trước được.

    Đưa tiễn Triệu Khang Thiệu, Tần Tĩnh, Nghiêm Vũ Nhàn, Lâm Chi Ngôn và Tần Mi Vũ đi theo hình sự trinh sát đại đội Ngũ Quần, để mỗi người trong tầng hầm ngầm tiếp nhận kiểm tra và ghi chép hỏi đáp đơn giản.

    Hệ thống thu hình rốt cục tiến vào lầu nhỏ, toàn bộ ghi chép phương vị biểu lộ, ngôn ngữ và động tác của mỗi người, Ngũ Quần không rõ vì sao kiểm an trải rộng Lệ Chi Viên, lại từ một tòa lầu nhỏ không trong phạm vi theo dõi như này, hiển nhiên chính là nguyên nhân này, để hung thủ lựa chọn xuống tay giết Ngô Đạo Minh ở đây.

    Ngũ Quần không có quyền ra lệnh trong Lệ Chi Viên, cho nên mặc dù trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, Tần Mi Vũ cũng có hiềm nghi, nhưng hắn cũng không có ngăn cản Tần Mi Vũ đang lộ ra vô cùng mỏi mệt, tiếp thụ kiểm tra sau đó mang theo Tần Tang Tử rời đi.

    Tần Tang Tử đối với cái chết của Ngô Đạo Minh lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nhưng Ngũ Quần không đem thiếu nữ mười sáu tuổi đang trổ mã xếp vào trong hàng người trọng điểm hiềm nghi, tự nhiên sẽ không làm khó gì.

    Cho dù không có mặt Triệu Khang Thiệu dạy tuỳ cơ hành động, Ngũ Quần cũng biết điều tra tối hôm nay chỉ cần ghi chép có người nào ở đây là được rồi, về phần cuối cùng điều tra thế nào, xử lý thế nào, là tuyệt đối không có khả năng chiếu theo trình tự trinh sát hình sự bình thường được, tựa như khi pháp y tiến hành lấy mẫu thi thể, Lâm Chi Ngôn vẫn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, thậm chí nói rằng bên phía Lệ Chi Viên muốn tham dự toàn bộ quá trình nghiệm thi, loại yêu cầu này rõ ràng quá mức, hơn nữa không hợp với lẽ thường.

    Rất hiển nhiên, đây là mặt phía Lệ Chi Viên truyền đạt một loại tin tức cường thế, Ngô Đạo Minh rốt cục là chết ra sao, bên phía Lệ Chi Viên muốn nắm giữ quyền lên tiếng nhất định.

    Về phần nguyên nhân cái chết thật sự của Ngô Đạo Minh, xác thực rất quan trọng, nhưng xa xa không quan trọng bằng việc công bố cho công chúng rốt cục là ông ta chết thế nào.

    Người đã chết, chỉ như thế thôi, chẳng qua người sống cần phải cân nhắc làm sao lợi dụng người chết chết thu hoạch được một vài thứ, hoặc là khiến kẻ khác mất đi một vài thứ.

    Hung thủ bên trong « Thám tử lừng danh Conan » cuối cùng sẽ bị tìm tới, kết cục luôn là công bố chân tướng và chi tiết, nhưng mà hiện thực không phải Anime.

    Đương nhiên, hung thủ giết chết Ngô Đạo Minh nhất định phải tìm tới, đối với những người kia mà nói, Tần gia và Nghiêm gia vẫn như cũ đồng thời thu được ích lợi ở trong cái chết của Vương An là trọng yếu nhất, Ngũ Quần thấy sáu chữ lớn ngay ngắn trên vách tường, thật sâu nhận thức được, áp lực của vụ án này trước nay chưa từng lớn thế, toàn bộ Tần gia và Nghiêm gia chỉ sợ đều sẽ đứng ngồi không yên.

    Tần Mi Vũ lôi kéo Tần Tang Tử rời đi, đến phòng nghỉ ngơi trấn an một chút nhóm gia thuộc đang chờ có chút lo lắng, phân phó quản sự phòng khách chiếu cố tốt khách nhân, sau đó trực tiếp trở về phòng.

    "Chị. . . Bây giờ chúng ta đi đâu?" Nhìn thấy chị gái rời khỏi phòng nghỉ, nụ cười ấm áp yên tĩnh trên mặt liền biến mất, trở thành không biểu tình, không nói một lời, Tần Tang Tử không khỏi có chút thấp thỏm.

    Tần Mi Vũ không để ý tới nàng, một mực về tới phòng ngủ, giải tán người hầu, từ phòng ngủ tiến vào phòng sách, từ trên ban công rời đi, dọc theo một đường hành lang hoa đi đến gần đầu, ở dưới một lùm bụi hoa Mạn Đà La đẩy ra một cửa phòng màu đồng xanh, xuất hiện một gian phòng không lớn không nhỏ.

    Hai nữ bảo tiêu màu da hơi đen, ngũ quan rõ ràng đặc thù của người vùng nhiệt đới, nhìn thấy Tần Mi Vũ đi đến, nhẹ gật đầu, khoanh tay lui lại, đi ra khỏi phòng.

    "Chị à, chị tìm được bảo tiêu da đen từ nơi nào thế?" Tần Tang Tử ngạc nhiên hỏi.

    "Các nàng chỉ là người Thái Lan, làn da lại đen, chênh lệch với người da đen cũng quá lớn chút chứ?" Chu Lý ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích, tức giận trừng mắt Tần Tang Tử nói, làm đồng bạn, thấy nàng bị bắt, thế mà Tần Tang Tử trước hết quan tâm màu da của bảo tiêu hơn, điều đó khiến Chu Lý rất khó chịu.

    Tần Mi Vũ cũng không để ý Chu Lý, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh Chu Lý, ra hiệu Tần Tang Tử đi sang ngồi.

    "Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu." Tần Tang Tử nói với Chu Lý, sau đó ngoan ngoãn nhích ngồi tới, nếu kế hoạch của nàng và Chu Lý đã không muốn đối phó Tần Mi Vũ, như vậy hai người bị chị gái tóm lấy, tự nhiên là chỉ có phần bị giáo huấn.

    "Chị của cô thật lợi hại, vô thanh vô tức dưỡng một đám bảo tiêu, cô tin hay không Lâm Chi Ngôn cũng không biết những người này là bảo tiêu. . . Các nàng mặc SPA do kỹ sư chế phục." Chu Lý lạnh giọng nói, dối trá và ngụy trang có lẽ là điểm giống nhau của người Tần gia, cứ việc theo một ý nghĩa nào đó, chính mình và Tần Mi Vũ hẳn là đồng minh, nhưng Chu Lý một mực suy nghĩ không thấu, mục đích cuối cùng của Tần Mi Vũ rốt cục là thứ gì.

    Tần Mi Vũ nhắm mắt lại, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, từ trong xách tay lấy làm ra một bộ kính mắt đeo lên, ánh mắt dạo qua một vòng trên thân Chu Lý và Tần Tang Tử, sau đó mới trầm giọng hỏi: "Ngô Đạo Minh là ai giết?"

    "Anh rể." Tần Tang Tử trả lời ngay.

    "Tôi không biết vu thuật." Chu Lý cũng lắc đầu, hơi có chút kinh ngạc nở nụ cười, "Tôi còn tưởng rằng buổi tối hôm nay sẽ không có ai chết đâu, dù sao cũng chết một tên, không sai."

    Tần Mi Vũ híp mắt kính, xem kĩ biểu lộ Chu Lý và Tần Tang Tử.

    "Đừng giả bộ, Ngô Đạo Minh là cô giết." Chu Lý chẳng thèm ngó tới nói.

    -

    -

    Nguyên kế hoạch hôm nay muốn viết 3 chương, cho nên mới bảo hôm nay có Vương Tiểu Mạt, thế nhưng chỉ viết một chương, tạm thời không có.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    caothetai,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status