TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 23 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 111

Chủ đề: Chị Gái Yêu Tôi - Sơ Luyến Thôi Xán Như Hạ Hoa

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định Chị Gái Yêu Tôi - Sơ Luyến Thôi Xán Như Hạ Hoa

    Chị gái yêu tôi
    姐姐爱上我


    Tác giả : Sơ Luyến Thôi Xán Như Hạ Hoa 初恋璀璨如夏花
    Editor : 21302766
    Editor : Luciferht

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=100476
    http://book.zongheng.com/book/277652.html
    http://www.uukanshu.net/b/8622/

    Nội dung :
    Quyển thứ nhất : tự mình chuẩn bị cho việc sống lại , tiểu thuyết phân đoạn tái sinh lần thứ hai , khi xem quyển sách , vui lòng mang theo chỉ số IQ , buông xuống mặt mũi .
    Nhân vật chính trọng sinh hai lần !
    Lần sửa cuối bởi 21302766, ngày 17-05-2017 lúc 21:16.
    ---QC---
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    caothetai,linkisback,nhiduonggia,Trường Minh,Vô__Tình,zozohoho,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định

    Quyển thứ nhất đám ngựa tre tới
    ----------------------
    Chương 1: Ta biết ta sẽ chết
    ----o0o----
    Tác giả: 心静凉
    Editor: 21302766
    Thời gian: 06 : 43 : 44

    Chương 1: Ta biết ta sẽ chết

    Thời gian đổi mới: 2013- 06- 18

    Đứng tại tầng cao nhất của ngân hàng tài chính quốc tế An Tú mà nhìn xuống, thành thị lộng lẫy ánh đèn, giống như ngân hà phản chiếu bóng nước.

    Một trận âm ba thật lớn từ boeing 777 theo chỗ không xa lướt qua, có thể thấy rõ khung máy bay màu trắng, Vương An đứng tại phía trước cửa sổ thủy tinh đã rơi xuống đất , hai tay ôm ngực, ánh mắt lấp lánh nhìn về màn ảnh. . . Một bức ảnh này đã từng trở thành bìa mặt được đăng bởi vô số tạp chí, trong đó bao quát < time >.

    Ngày 23 tháng 8 năm 2001, đối mặt Vương An không còn là màn ảnh, mà là họng súng đen ngòm.

    \ "Đơn giản thô bạo như vậy. . . Xem ra các người thực sự đã đến tình trạng không cố kỵ. \" Vương An xoay người đi, không tiếp tục để ý tới sát thủ trước người.

    Muốn tới được phòng làm việc của hắn, ít nhất cần trải qua mười lăm lần trình tự kiểm tra an toàn, trong đó có ba cái trình tự mật mã chỉ có ba người nắm giữ, rải rác công ty cao ốc có ba nghìn cái cameras, hai trăm bốn mươi tên bảo an các cấp, muốn tại giờ phút này gặp được hắn, còn cần đối mặt với cận vệ của hắn, từng là thủ tịch giáo quan của bộ đội đặc công Trung Nam Hải , Lâm Chi Ngôn.

    Lâm Chi Ngôn cũng không ở bên người Vương An, sát thủ lại trực tiếp đi thẳng tới trước người hắn, điều này nói rõ cái gì, không cần nói cũng biết.

    \ "Mật mã tiến vào gian phòng kia. \" thanh âm của sát thủ trầm thấp mà khàn khàn, mang theo cảm xúc khô khan máy móc, rất hiển nhiên mũ phòng hộ của hắn cũng cài đặt hệ thống đổi giọng.

    \ "Các ngươi còn đang kiêng kỵ ta cái gì? \" Vương An mang theo một tia trào phúng, \ "Cho dù là muốn giết ta , cũng không muốn để cho ta từ trong giọng nói của sát thủ đoán được một tia đầu mối? \ "

    \ "Mật mã tiến vào gian phòng. \" sát thủ lặp lại một câu đồng dạng, rất hiển nhiên hắn vô cùng có tư cách nghề nghiệp, sẽ không cùng Vương An tiến hành bất luận cái gì đối thoại dư thừa.

    \ "Ta thực sự không biết mật mã. \" Vương An lắc đầu.

    \ "Mật mã tiến vào gian phòng. \" thanh âm của sát thủ vẫn như cũ không có một tia thiếu kiên nhẫn, chỉ là kiên trì.

    \ "Ngươi phải biết rằng, ở an ninh mạng và uy hiếp tranh tài bên trong, bản thân ngươi quyết định có hay không phân đoạn an toàn yếu kém nhất. . . Vô luận là Fort Knox. . . căn cứ huấn luyện quân sự lực lượng thiết giáp nước Mỹ tối trọng yếu nhất cùng với vị trí kho vàng Fed, vẫn là hàng ngàn tài khoản game Lianzhong, bởi vì mật mã thiết lập cuối cùng đều có thể bị phá giải hết. . . \" Vương An đối mặt với nòng súng, không có một chút sợ hãi cùng hoảng loạn, \ "Gian phòng kia không giống, nó không thể nào bị bất luận cái gì phương pháp phá giải truyền thống giải quyết, nó không có mật mã, nhưng là chỉ có ta có thể mở. \ "

    \ "Ta sẽ không để ngươi rời đi phòng này một bước. \" sát thủ rốt cục nói một câu khác.

    \ "Điều kiện tiến nhập gian phòng kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần chơi một lần Tetris (xếp gạch) là được rồi, tốc độ qua cửa, tần suất ấn phím, còn có thói quen mệnh lệnh ấn phím đều là đồ vật trong tiềm thức của ta, thời điểm từng người chơi trò chơi này, những thứ đồ này đều sẽ khác nhau. . . Chỉ khi ta chơi trò chơi này thì, đặc định tốc độ qua cửa, tần suất ấn phím cùng thói quen ấn phím mới có thể phù hợp điều kiện mở ra, hệ thống an toàn bởi vậy phán đoán có hay không phù hợp điều kiện mở ra. \" Vương An hơi có chút đắc ý nói: \ "Cái hệ thống này xây dựng ở trên cơ sở ngầm mô phỏng thói quen, là mật mã tiềm thức, vô luận các ngươi thế nào nghiên cứu hình ảnh thu được khi ta tiến nhập gian phòng kia, hoặc là cố gắng chơi Tetris (xếp gạch), cuối cùng đều không cách nào giải quyết vấn đề. Ta chết, gian phòng kia liền không mở được. \ "

    \ " ta đành phải giết ngươi. \" thanh âm vẫn như cũ bình tĩnh và lạnh lùng.

    \ "Giết đi. \" Vương An nhắm hai mắt lại.

    Tiếng súng thật lâu không có vang lên, Vương An nghi hoặc nhìn sát thủ.

    \ "Ngươi đã sớm biết ngày hôm nay sẽ chết? \" sát thủ hỏi.

    \ "Đúng vậy, làm sao ngươi biết ta biết ngày hôm nay sẽ chết? \" Vương An cũng có chút nghi hoặc.

    \ "Hôm nay ngươi làm rất nhiều chuyện, đều giống như là an bài hậu sự. . . Ngươi thông qua bưu cục bất đồng gửi đi ba mươi sáu kiện phong thư. Dùng kênh mã hóa gửi mười hai email, đồng thời thanh toán một số tài khoản, cùng tám quản lý ngân hàng của ngươi tiến hành hội nghị video, đồng thời đem trọng yếu nhất tài khoản một lần tuyến ẩn giấu. Còn có vài luật sư cùng ngươi có liên hệ. . . \" sát thủ giơ tay lên sờ sờ vị trí trên bộ phận tai của mũ giáp, hiển nhiên là đang xác nhận mệnh lệnh và câu hỏi của một người khác truyền đạt đến, \ "Ngươi làm toàn bộ thứ này đều là phí công, ngươi biết là ai muốn đối phó ngươi. \ "

    Vương An rốt cục nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ, \ "Trên thực tế, ta gửi đi số lượng thư càng nhiều, xem ra là các ngươi bỏ lỡ không ít phong thư. Nhưng thật ra mười hai email không có sai. . . Quả nhiên vẫn là truyền thống đồ vật tin cậy an toàn hơn. \ "

    \ "Ngươi làm việc này, có mục đích gì? \" sát thủ cũng không thèm để ý trong giọng nói Vương An có chút châm chọc.

    \ "Có người sẽ báo thù cho ta, nhưng mà hắn đối mặt kẻ địch vô cùng cường đại , đông đảo, cho nên ta phải vì hắn cung cấp tài chính nhất định , cùng lực lượng có thể tin cậy. \" Vương An không nói thêm nữa, trong đôi mắt tinh quang bỗng nhiên bắn ra bốn phía: \ "Nói cho ông chủ ngươi biết, giết người của ta, chắc chắn chết không toàn thây, người phản bội ta, chắc chắn tan cửa nát nhà. \ "

    Từ 240 tên lính đặc biệt giải ngũ cùng với nhân viên chuyên nghiệp của công ty an ninh xếp hạng thứ 3 thế giới tạo thành đội ngũ an toàn, thủ tục an ninh phân bố khắp cao ốc, còn có thiếp thân bảo tiêu rời đi, Vương An dĩ nhiên ý thức được hắn đã bị mọi người. . . Ít nhất là tuyệt đại đa số người thân, đối tác và bạn bè phản bội, bọn họ muốn hắn chết, hắn làm sao cam tâm cứ như vậy chiều theo ý họ, không để bọn họ phải trả giá?

    \ "Ngươi còn có di ngôn gì muốn nói? \" sát thủ trầm mặc một lát rồi nói ra.

    Vương An từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp, bên trong chứa đầy giống như ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ. . . Càng thêm mỹ lệ làm rung động lòng người : kim cương.

    \ "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. \" sát thủ lắc đầu.

    \ "Không. . . Ta sẽ không làm khó ngươi như vậy. Ngươi giết ta, những kim cương này đều có thể lấy đi. Quan trọng là ..., nếu như ta không lấy ra, ngươi cũng sẽ không đi lục soát ngăn tủ của ta, không chiếm được những thứ đồ này. . . Cho nên ta cảm thấy được , thứ này vẫn tính là vật giao dịch ta lấy ra. \" Vương An thành khẩn nói.

    Sát thủ trầm mặc, không nói gì.

    \ "Chỗ kim cương này , giá trị đại khái 10 triệu đô la mỹ, chuyện ta cần ngươi làm rất đơn giản. \" Vương An buông hộp, đến gần sát thủ, nòng súng chĩa vào trán \ "Hôm nay là sinh nhật 2 tuổi của con gái ta, nàng cũng giống như những viên kim cương này , hoàn mỹ không tì vết, đáng tiếc ta không có cách nào lại nhìn thấy người xinh đẹp nhất trên thế giới này. . . Ta hy vọng vào năm nàng lên 5 tuổi, ngươi có thể thay ta đi xem nàng, chúc nàng sinh nhật vui vẻ. \ "

    Sát thủ gật đầu, cầm hộp chứa đầy kim cương, hỏi tiếp: \ "Ngươi có cái gì muốn đối với vợ ngươi nói sao? \ "

    \ "Là nàng để cho ngươi hỏi? \" Vương An nhiều hứng thú hỏi.

    Sát thủ cũng không trả lời vấn đề này của hắn.

    \ "Cho ta thủ tiết, đừng cho ta cắm sừng. . . Ta để lại cho nàng di sản giàu có, nàng phải lưu xuống cho ta trinh tiết của người làm vợ. \ "

    Sát thủ gật đầu, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã đến giờ.

    Tiếng súng trầm thấp, máu văng tung téo, một người đàn ông tuyệt vời, cuối cùng chỉ là một xác chết, cái gọi là sinh mệnh, bất quá là ván cờ của tử thần mà thôi .


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi 21302766, ngày 06-03-2017 lúc 06:56.
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    caothetai,linkisback,Luciferht,nhiduonggia,samki1998,Trường Minh,Vô__Tình,zozohoho,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định

    Quyển thứ nhất đám ngựa tre tới
    ----------------------
    Chương 2: Cho nên ta sẵn sàng chết một lần nữa
    ----o0o----
    Tác giả: 心静凉
    Editor: 21302766
    Thời gian: 00 : 44 : 34

    Chương 2: Cho nên ta sẵn sàng chết một lần nữa

    Thời gian đổi mới: 2013- 06- 18

    Ngày 24 tháng 8 năm 2001, ngày thứ hai sau khi Vương An bị sát thủ bắn gục.

    Bầu trời tràn đầy sương mù trên khu chợ ồn ào náo nhiệt, người phụ nữ và đàn ông già nghiêng ngả qua lại không ngớt ở trong đoàn người, vừa cùng người bán rau oán trách rau dưa không đủ tươi mới, giá cả quá đắt, vừa chọn chọn lựa lựa, bọn họ lại lật nhìn mười mấy quả cà chua sau đó mới chọn một quả trong đó, chí ít cần tốn mười phút mới có vẻ miễn cưỡng cầm trong tay rau dưa giao cho người bán hàng cân nặng, đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm cân điện tử, nếu như người bán hàng rong cầm cái cân trong tay, bọn họ nhất định sẽ lấy ra kiếng lão, giống như cảnh giác kẻ trộm, dùng ánh mắt hoài nghi chú ý từng động tác của người bán .

    Chợ bán thức ăn, chính là tại tính toán chi li bên trong , nơi đấu trí và so dũng khí.

    Vương An đứng tại một nơi hẻo lánh, nhìn bàn tay nho nhỏ của mình, chân nho nhỏ, thân hình nho nhỏ, đi hai bước, lung la lung lay, đây đại khái là thân thể của đứa bé 1,2 tuổi.

    Vương An một lần nữa sống lại , đối với trạng thái của mình bây giờ cũng không có quá mức kinh ngạc, hắn phi thường hài lòng trạng thái bản thân bây giờ, tuổi tác càng nhỏ, có nghĩa là càng nhiều thời gian để điều tra và chuẩn bị, chờ bản thân lớn lên, thời gian cách cái chết của mình càng dài, những người đó càng dễ dàng lãng quên và buông lỏng cảnh giác.

    Uy hiếp của một người đã chết, không thể nghi ngờ là buồn cười, người sắp chết uy hiếp, nếu như không thể thực hiện, vậy chỉ là chuyện tiếu lâm.

    Vương An thường xuyên nói đùa, thế nhưng hắn xưa nay không cùng cừu địch của mình nói đùa, mọi người không có phần giao tình đó.

    Nhận thấy ánh mắt thỉnh thoảng rơi xuống trên người mình, Vương An vô cùng rõ ràng, tình trạng của hắn hiện tại kỳ thực cũng không phải rất khéo, một đứa bé trai hai tuổi đáng yêu. . . Vương An sờ sờ con gà nhỏ của mình xác định một chút, một đứa bé trai hai tuổi đáng yêu một thân một mình đứng trong chợ bán thức ăn, bác gái nhiệt tình sau khi đề ra nghi vấn, không tìm được cha mẹ hắn, có thể sẽ đem hắn đưa đến đồng chí cảnh sát ở nơi nào đó, vậy có nghĩa là bản thân sẽ mất đi quyền tự do và tự chủ.

    Xã hội văn minh nhân loại sẽ không cho đứa bé 1,2 tuổi quyền lợi tự do và tự chủ, Vương An liền vội rời khỏi địa phương mà mình đang đứng, quan sát bốn phía một chút.

    Chợ bán thức ăn có ba chỗ bán điểm tâm, một cái bột mì chấm nước, hai cái cửa hàng bánh bao, một cái cửa hàng bánh bao chủ tiệm là một cô gái mập mạp hơn 30 tuổi, một cái cửa hàng bánh bao khác là cô bé mười mấy tuổi.

    Vương An đi về phía phụ nữ mập hơn 30 tuổi kia, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ mập mạp.

    \ "Tỷ tỷ, bánh bao nhà ngươi làm thật là đáng yêu, có thể cho ta hai cái sao? Bất quá ta không có tiền. \" Vương An hít hít mũi, nhỏ giọng nói.

    Nghe âm thanh như trẻ còn bú của đứa bé trai, cô gái mập mạp cười khe khẽ, \ "Có thể a, bất quá người bạn nhỏ , ba mẹ ngươi đâu? \ "

    \ "Mụ mụ đang mua thức ăn, không mua cho ta bánh bao. . . \" Vương An nói.

    \ "Nhanh đi tìm mụ mụ. . . Ngoan. . . Cho ngươi. . . \ "

    \ "Cám ơn chị. \" Vương An tiếp nhận bánh bao, ly khai quầy hàng của người phụ nữ mập, sau đó, đứng ở bên người một cô gái trẻ tuổi đang mua thức ăn.

    Vương An lưu ý đến cô gái mập mạp thu hồi ánh mắt nhìn chăm chăm vào hắn, cầm hai cái bánh bao, thừa dịp không người chú ý, trốn vào trong vườn hoa gần chợ bán thức ăn.

    Hàng rào bao quanh bốn phía vườn hoa ước chừng cao cỡ nửa người, lá cây rậm rạp hoàn toàn có thể che lại thân hình nhỏ nhắn của hắn, Vương An biết bộ dạng của bản thân hiện tại căn bản không có cách nào hành động đơn độc, người bình thường chứng kiến một đứa con nít đi loạn khắp nơi, luôn sẽ làm người quan tâm, nếu như xui xẻo một chút, gặp phải kẻ có ý đồ xấu, thẳng thắn đem hắn bán đi, vậy hắn liền xong đời.

    Cho nên lựa chọn sáng suốt nhất của hắn chính là yên lặng trốn ở chỗ này, cùng đợi thời cơ có thể hành động.

    Khu nhà cũ tập thể ở trong vườn hoa, xung quanh có thiết bị tập thể dục đã cũ kĩ đen nát, nơi đây đã từng là một trong những biểu tượng về sự ưu việt của người dân Trung hải, đại biểu cho lối sống đô thị hóa, hiện nay đã sớm trải qua nhiều năm bị bỏ hoang, trong vườn hoa lẻ tẻ rác rưởi cùng thùng rác chỗ không xa, đầy đủ nói rõ mọi người đối với tố chất bản thân yêu cầu cũng không quá khắt khe, Vương An bình tĩnh hít thở bầu không khí cũng không tính là trong lành, miệng nhỏ cắn bánh bao, hắn chỉ có hai tuổi, hai cái bánh bao này cũng đủ để hắn ăn ngày hôm nay.

    Chính là vấn đề nước uống, Vương An cau mày, chỉ có thể nhịn , hắn không dám uống nước từ vòi tự cấp, lấy tình trạng cơ thể của hắn hiện tại, một khi uống nước từ vòi tự cấp bị tiêu chảy, đó cũng là một chuyện hết sức phiền phức , thậm chí là vấn đề trí mạng.

    Chợ bán thức ăn náo nhiệt trôi qua về sau, mặt trời nóng bức bắt đầu thiêu đốt thành thị, mặc dù bốn phía trong vườn hoa còn ấm, nhưng bởi vì gió thổi không lọt , cũng sẽ không cảm thấy mát mẻ, Vương An đành phải trước tiên nhẫn nại.

    Thân thể trẻ con dễ mệt mỏi, nếu như có thể, Vương An cũng không muốn ngủ, hắn hẳn là bảo trì cảnh giác, thế nhưng hắn biết việc cảnh giác này cũng không có ý nghĩa, bản thân chỉ cần bị phát hiện, bất luận là đang ngủ, vẫn là đang tỉnh, đều không thể tự quyết vận mệnh bản thân. . . Một đứa bé trai 2 tuổi ngủ trong vườn hoa, không thể nào hoàn toàn không có ai quản hắn.

    Vương An ngủ một lát, lần nữa tỉnh lại, bầu trời đã tối đen, nóng bức bắt đầu tản đi, trong vườn hoa liền mát mẻ hơn, đem một cái bánh bao còn dư lại ăn hết, cảm giác môi có chút khô khốc, trong miệng bị bánh bao hấp khô vướng cọ xát làm cho có cảm giác khó chịu, thế nhưng không có cách nào, dựa vào nước miếng bài tiết, hắn đem cả cái bánh bao đều nuốt vào. . . Cho đến sáng ngày mai, hắn phải có đầy đủ thể lực hoàn thành chuyện mình cần làm.

    Ở trong kế hoạch của Vương An, chuyện hắn cần làm phi thường đơn giản, cũng phi thường dễ dàng, cẩn thận điều tra và lập kế hoạch , xác địch tỷ lệ thành công, mà kết quả sau cùng thường thường chỉ quyết định ở năng lực của người chấp hành.

    Dùng một thân thể hai tuổi để thực hiện, Vương An cảm thấy đây là một thử thách đặc biệt khiến người ta hưng phấn mong chờ.

    Dành cả một ngày nhàm chán ở trong vườn hoa, đây không phải là sự tình mà người bình thường dễ dàng làm được, Vương An không thiếu kiên nhẫn, hắn vô cùng bình tĩnh, chải chuốt kế hoạch mà bản thân trước đây lập ra, để chắc chắn không sơ hở tý nào.

    \ "Mã Hướng Đông, sinh năm 1965 tại Chiết Giang Hàng Châu, nguyên quán Hồ Nam. Một trong những người sáng lập chủ yếu của tập đoàn Duy Tiêu. Hiện tại tập đoàn Duy Tiêu mà hắn sáng lập đã qua năm 3, tại năm 2003 sẽ đẩy ra nền tảng thanh toán của bên độc lập thứ 3. . . Tại tương lai mười năm sau, trong hệ sinh thái của tập đoàn Duy Tiêu sẽ tạo ra hơn triệu xí nghiệp nhỏ, cung cấp hơn một trăm triệu việc làm, hướng mặt về một tỷ cấp độ tiêu dùng, doanh thu hàng nghìn tỷ. . . \" trong trí nhớ Vương An, Mã Hướng Đông hiện tại xa xa không có phong quang như 10 năm sau, hắn bây giờ chỉ sống trong một khu dân cư bình thường ở Trung Hải.

    Vương An cần Mã Hướng Đông trợ giúp, đương nhiên , một thằng nhóc hai tuổi không có khả năng trở thành đối tác quật khởi của Mã Hướng Đông, càng không thể nào xúi giục Mã Hướng Đông đi đối phó con quái vật lớn trước mắt giống như công ty thương mại An Tú, hắn muốn làm là trở thành con trai Mã Hướng Đông.

    Vương An đã phấn đấu qua một lần , hắn vô cùng rõ ràng, có một người cha thành công, ít phấn đấu nào chỉ là mười năm hai mươi năm, hắn muốn làm cũng không phải là chứng minh bản thân, mà là muốn thu nạp nhiều tư nguyên hơn, hoàn thành kế hoạch của chính mình.

    Đây là lần thứ hai Vương An trọng sinh, so sánh với lần đầu tái sinh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Vương An cảm thấy bản thân không lẽ không làm tốt hơn, lần đầu tiên sống lại , hắn có thể một tay sáng lập thương xã An Tú, như vậy sau khi trọng sinh một lần nữa , hắn tự nhiên có thể siêu việt bản thân tiềm nhiệm.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi 21302766, ngày 06-03-2017 lúc 06:56.
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    caothetai,linkisback,samki1998,Trường Minh,Vô__Tình,zozohoho,
  7. #4
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 3: Ta là con ma nhỏ đi bộ vào lúc nửa đêm
    Editor: Luciferht



    Căn cứ vào điều tra của hắn, bởi vì Mã Hướng Đông bận rộn cho sự nghiệp, nên thời gian ở chung với vợ là Lý Tuệ thì ít mà xa cách thì nhiều. Mã Hướng Đông cũng không phải là phần tử tri thức tinh anh gì, tốt nghiệp ở một trường đại học hạng ba bình thường. Vợ hắn cũng chính là học muội của hắn, sau khi tốt nghiệp thì ở Trung Hải làm giáo viên cho một trường tiểu học, sau lại từ chức ở nhà làm nội trợ.

    Sự nghiệp lúc này của Mã Hướng Đông vừa mới có chút khởi sắc, đã đủ để bảo đảm Lý Tuệ áo cơm không lo, nhưng bởi vì hai người còn chưa có con, cuộc sống của Lý Tuệ tự nhiên sẽ có chút trống rỗng và cô đơn. Thời điểm nam nhân bận rộn cho sự nghiệp, nếu nữ nhân không có một đứa nhỏ ở bên người, đó là phi thường khó chịu, trong đầu Lý Tuệ thậm chí bắt đầu xuất hiện ý nghĩ muốn đi làm trở lại. Chỉ là thường xuyên nhìn thấy chồng mình về nhà mệt không thể nhúc nhích, giáo viên tiểu học lại là công việc cần rất tập trung, nên đành bỏ đi ý nghĩ đi đi làn lại ở trong đầu.

    Lý Tuệ vào mỗi buổi sáng đều thức dậy rất sớm, từ thứ hai đến thứ sáu đều phải đi công viên ở gần tiểu khu để rèn luyện thân thể, lúc nàng về nhà bình thường đều vừa mới vừa hừng đông.

    Ở trong tư liệu chính mình điều tra biểu hiện, Mã Hướng Đông và Tuệ vào gần đây từng có một lần đi qua viện mồ côi . Vương An cảm thấy vào lúc này Mã Hướng Đông còn không có bao nhiêu thời gian, tinh lực và tâm tình đi làm sự nghiệp từ thiện, bọn họ hẳn là nghĩ nhận nuôi một đứa nhỏ.

    Vương An vẫn cảm thấy điều tra ở giai đoạn trước vô cùng quan trọng, chỉ cần nắm chắc được một ít chi tiết mấu chốt, đã đủ để chế định một bộ kế hoạch hoàn mỹ.

    Trung Hải là một thành phố không có màn đêm, nhưng đó chỉ là ở trung tâm thành phố cùng với một ít quảng trường giải trí, còn ở trong khu vực cũ này thì từ sau mười hai giờ liền tương đối yên tĩnh.

    Trong chợ tĩnh mịch không tiếng động, hết thảy kiến trúc trong bóng đêm đen như mực này đều toát ra một mùi vị làm người sởn gai ốc. Vương An từ trong vườn hoa đi ra, hơi hoạt động một chút cánh tay và đôi chân nhỏ.

    “Người bạn nhỏ, sao nhóc lại ở nơi này có một mình?”

    Đột nhiên vang lên âm thanh của một cô gái trẻ tuổi, cảm thấy vô cùng kỳ quái hỏi. Đêm hôm khuya khoắt lại nhìn thấy một đứa bé đứng ở chỗ này, dù là ai đều phải quan tâm một chút.

    Vương An cũng thầm kêu không hay ho, vừa rồi hắn đã quan sát xung quanh một lúc lâu, xác định không có ai mới đi đi ra, người phụ nữ này lại là từ nơi nào chui ra tới?

    Cảm giác cô gái trẻ tuổi đang đi tới, Vương An không chút hoang mang, tùy tay cầm lấy trang giấy trắng treo ở trên nhánh cây trong vườn hoa, chấm chút nước miếng rồi dán lên trán của mình, sau đó che lại toàn bộ gương mặt của mình.

    “Khặc...... Khặc...... Khặc......”

    Vương An quay đầu lại, đối với cô gái trẻ tuổi phát ra tiếng kêu kì quái.

    “Á....!”

    Cô gái trẻ tuổi sợ hãi hét lên một tiếng, dưới ngọn đèn mờ nhạt, từ trong bóng đêm lộ ra gương mặt của một bé trai, sắc mặt trắng bệch...... Không ngờ là một con ma không có mắt, mũi và miệng!

    Cô gái trẻ tuổi xoay người muốn chạy, chỉ là dưới sự kinh hãi, lảo đảo một cái, thế nhưng lại ngã quỵ ở trên mặt đất.

    Vương An chậm rãi đi qua, kiểm tra hơi thở của cô gái trẻ tuổi, hóa ra chỉ là té xỉu. Vương An lục lọi ví của nàng, lấy ra một ngàn đồng từ bên trong một bỏ vào trong túi mình, sau đó nhìn nhìn CMND của nàng, nhớ kỹ địa chỉ gia đình của nàng.

    “Chào chú......” Vương An cầm lấy di động của cô gái trẻ tuổi, tìm số điện thoại nhà nàng sau đó ấn gọi, “Tạ Tiểu Kiêm té ngã ở trong hoa viên, cô ấy đã ngất đi, chú nên xuống dưới nâng cô ấy trở lại trên lầu đi.”

    Nói chuyện điện thoại xong, Vương An chạy đến chợ cầm một cái giỏ đựng thức ăn bằng nhựa bị rách tung toé, sau đó thuận tay lấy một miếng vải bạt dùng để che đậy rau dưa nhét vào trong giỏ, hơi suy nghĩ, lại cầm lấy một bình mực nhỏ tiểu thương dùng để ghi giá thức ăn cũng mang theo.

    Làm xong hết thảy những việc này, Vương An tiếp tục chờ đợi. Lúc này đã sắp hai giờ rưỡi rạng sáng, nhiều nhất sau nửa giờ nữa, các tiểu thương bán thức ăn thức sớm nhất sẽ bắt đầu tiến vào chợ làm việc, đến lúc đó hắn muốn rời khỏi sẽ không dễ dàng.

    Còn tốt là không tới năm phút thì cô gái trẻ tuổi Tạ Tiểu Kiêm kia đã được người nâng đi, Vương An cũng nhanh chóng rời đi khu chợ này.

    Vương An cũng không có lựa chọn bắt xe, một đứa bé trai hai tuổi bắt xe vào nửa đêm thật sự là rất kỳ quái.

    Trên đường cái không có một bóng người, dù ngẫu nhiên có xe nhanh chóng chạy qua, Vương An cũng không có thả lỏng cảnh giác, chính là men theo ven đường thật cẩn thận đi về phía trước.

    Trong tay hắn vẫn như cũ cầm trang giấy trắng kia, còn có ngọn đèn ở ngã tư đường cũng đã hơi sáng hơn một chút so với trong tiểu khu. Nhưng mà Vương An vô cùng rõ ràng tâm tính của người bình thường, ở trong tình huống bảo đảm tự thân không có gì nguy hiểm, mọi người sẽ không để ý quan tâm tại sao lại có một đứa bé đi bộ ở trên đường vào lúc nửa đêm gần sáng.

    Nhưng khi đứa bé này có chút kỳ quái, thậm chí khi nó lại có liên hệ với ma quái, mọi người đều sẽ kính sợ tránh xa. Vương An ứng đối chính là đơn giản như thế, nếu có người ý đồ tới gần chính mình, hắn liền dán tờ giấy lên mặt chính mình, hoặc là vẽ loạn một ít nước mực lên răng nanh và trên môi, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn.

    Ban ngày nhìn thấy đứa bé như vậy sẽ chỉ cảm thấy kỳ quái mà buồn cười, nhưng ở đêm khuya nhìn thấy đứa bé như vậy, hù chết người cũng không kỳ quái, tuyệt đối không ai còn dám đi tới gần hắn.

    Nắm chắc được lòng người, chính là có thể dùng phương pháp hữu hiệu nhất đạt tới mục đích của chính mình. Bất kể là dùng để buôn bán đàm phán hay là phân tích, đối thủ cạnh tranh hoặc là hộ khách tâm lý mãi mãi là tình báo hữu hiệu đáng giá nghiên cứu nhất.

    Để cho Vương An thiếu rất nhiều phiền toái, dọc theo đường đi hắn thật cẩn thận tránh né, cũng không có người phát hiện hắn. Nhưng là hắn đánh giá cao thể lực của một đứa nhỏ hai tuổi, nhất là ở trong tình huống còn mang theo một cái rổ nhựa, hắn đã sắp mệt đến không kiên trì nổi nữa.

    Việc này cũng không phải dựa vào nghị lực là có thể đủ hoàn thành, Vương An tính toán quãng đường còn lại, ra kết luận là hắn cần phải nghỉ ngơi một lúc.

    Lúc này hẳn là đã là ba giờ, khi bốn giờ công nhân bảo vệ sẽ đi làm. Đến lúc đó ở trên đường cái cách một đoạn sẽ có công nhân quét rác, bọn họ vốn chính là đang dọn dẹp rác rưởi, sẽ chú ý tới bên góc ngã tư đường, đến lúc đó Vương An còn muốn không bị người phát hiện là chuyện không có khả năng.

    Hắn cũng không thể trông cậy vào bằng vào tờ giấy trên mặt và bình nước mực, có thể hoàn toàn dọa chạy công nhân bảo vệ đã quen làm việc vào lúc đêm khuya. Hơn nữa công nhân bảo vệ cũng không phải làm việc một mình, bọn họ bình thường đều là hai hoặc ba người phụ trách một khu vực. Nhiều người thêm can đảm, nói không chừng người có gan lớn còn có thể tiến lên nhìn kỹ hắn, con ma nhỏ này.

    Vào lúc này tàu điện ngầm đã đóng cửa, nhưng thật ra có một tuyến xe buýt chạy 24 giờ thông hành ở giữa sân bay và nhà ga, Vương An đi tới dưới một tấm biển chờ xe buýt ở nhà ga, nghiên cứu một chút lộ tuyến. Nếu xuống xe ở chùa Cẩm An, nơi đó cách tiểu khu Mã Hướng Đông ở cũng không xa, tính thêm thời gian nghỉ ngơi và thời gian đi đường của chính mình, hẳn là có thể tranh thủ chuẩn bị tốt hết thảy trước lúc Lý Tuệ rời khỏi nhà.

    Vì thế Vương An lựa chọn ngồi xe buýt.

    Chiếc xe buýt thứ nhất cũng không có để ý tới Vương An, có thể là vì vóc dáng của hắn quá nhỏ nên tài xế không có nhìn thấy, hoặc là tài xế cảm thấy một đứa bé trai đón xe buýt vào nửa đêm đồng nghĩa với phiền phức, nên đã trực tiếp rời đi.

    Cách hai mươi phút thì có một chuyến xe buýt, nếu chiếc thứ hai vẫn như cũ không có dừng xe, vậy thì rắc rối rồi.

    May mắn là chiếc xe buýt thứ hai rốt cuộc cũng nhìn thấy đứa bé trai hai tuổi mang theo một cái rổ đón xe này.

    “Người bạn nhỏ...... Cháu thế nào lại ở đây một mình, ba mẹ của cháu đâu?” Người tài xế là một phụ nữ mập tuổi trung niên. Với thể trọng, dung mạo và dáng người của bà ta đã quyết định bà ta cũng không cần lo lắng gặp nguy hiểm khi trực đêm ban. Khi nhìn thấy Vương An đứng ở nơi đó liền quan tâm hỏi.

    Vương An không có trả lời vấn đề của bà, chỉ là đứng ở cửa xe do dự một chút, sau đó mới đi lên, vừa đi vừa nói thầm :“Hơn nửa đêm rồi, làm sao còn có nhiều người như vậy nhỉ?”

    Âm thanh của hắn không lớn, nhưng là đã đủ làm tài xế nghe rõ. Tài xế quay đầu lại nhìn nhìn trong xe không có một bóng người, do dự đóng cửa xe lại, khởi động xe.

    Bởi vì câu nói khó hiểu của đứa bé trai này, tài xế lại không có đi chú ý một đứa bé trai ngồi xe buýt vào nửa đêm vốn là một chuyện không bình thường, chỉ là thường xuyên chú ý vào bản thân của bé trai kia.

    Gió đêm thổi vào cửa kính xe vang lên từng tiếng phách phách bạch bạch, tiếng động cơ nổ vang luôn là thứ làm cho người khác thấy bực bội, thùng xe vào lúc này lại làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác tĩnh mịch.

    “Chú ơi, có thể cho cháu ngồi bên trong không?”

    Nghe nói như thế, tài xế liền mở to hai mắt nhìn. Bà xem thấy đứa bé trai kia nghiêng thân hình né đi chỗ ngồi trống rỗng ở mép ngoài, chậm rãi leo lên dựa vào chỗ ngồi ở cửa sổ, sau đó mỉm cười với không khí ở bên cạnh. Gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên, cặp mắt to đen nhánh kia lại làm cho tài xế thấy rợn cả tóc gáy.

    “Dạ, cháu đi chùa Cẩm An. Còn chú?”

    “Cháu không biết nữa, cháu chưa thấy qua ma, ma là cái gì vậy?”

    “Chú ơi, đầu lưỡi của chú tại sao lại dài như vậy thế, giống như làm bằng khoai lang ấy!”


    Đứa bé trai nói xong, liền thè ra đầu lưỡi chính mình, bộ dáng vô cùng đáng yêu, chỉ là răng nanh và đầu lưỡi của nó lại là màu đen.

    Nhìn thấy một màn như vậy, tài xế rốt cục run rẩy cả người, hai chân càng không ngừng run rẩy. Bà ta dùng hết một chút sức lực cuối cùng, đạp phanh xe lại, sau đó liều mạng chạy xuống xe.

    Nơi này cách chùa Cẩm An còn còn có một khoảng cách...... Vương An không thể làm gì khác nên đành xuống xe, cũng may hẳn là có thể kịp lúc đuổi tới.

    Hoàn cảnh, bầu không khí, thời gian, còn có rất nhiều rất nhiều chi tiết mang tính ám chỉ, đều có thể khiến cho người ta làm ra phán đoán không lý trí, sẽ thay đổi thói quen suy nghĩ và suy luận hằng ngày của mọi người. Vương An hướng về tài xế đang chạy trốn ở xa xa nói lời cảm ơn và xin lỗi, sau đó tiếp tục men theo ven đường, chậm rãi đi về phía trước.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Luciferht, ngày 06-11-2016 lúc 09:58. Lý do: Tối nay trúng đề đăng tiếp 2 chương, còn hụt thì... để mai tính.
    Có một số việc, có thể làm, nhưng không thể nói.
    Có một số việc, có thể nói, nhưng không thể làm.
    Có một số việc, không thể nói, cũng không thể làm.

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,caothetai,linkisback,samki1998,Trường Minh,Vô__Tình,zozohoho,
  9. #5
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 4: Rất nhiều năm sau, vẫn không quên được tiếng thổi còi của nàng
    Editor: Luciferht




    Khi xem phim ma vào buổi tối đều luôn thấy sợ hãi hơn bình thường, rất nhiều người đều rõ ràng chuyện này, nhưng lại có rất ít người đi tự hỏi một cái đạo lý rất đơn giản: Nguyên nhân tại sao khi xem phim ma vài buổi tối lại thấy sợ hãi hơn khi xem vào ban ngày.

    Phần lớn cảnh tượng trong phim ma đều là âm trầm và đen tối, làm cho người xem khi cũng đồng dạng ở trong hoàn cảnh âm u, thường thường sẽ sinh ra cảm giác đại nhập cảm. Ngọn đèn mờ tối, trong góc tràn ngập bóng ma, những nguyên tố này sẽ thỉnh thoảng lại ám chỉ đầu óc người xem: đây là cảnh tượng giống hệt như trong phim ma. Vì thế khiến cho người xem không khỏi tim đập nhanh, luôn cảm thấy giống như ma nữ sắc mặt trắng bệch ở trong phim ma kia, có khi nào chỉ sau chớp mắt sẽ xuất hiện ở trước mặt của mình.

    Sinh vật càng có tính tự hỏi, lại càng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tính ám chỉ. Tất cả những tài xế lái xe buýt vào ban đêm đều từng nghe nói qua chuyện nửa đêm chở ma trên xe, loại chuyện xưa này ở khi chưa có bị tính ám chỉ ảnh hưởng, đều sẽ bị người cười trừ. Nhưng khi ở vào ban đêm thâm trầm, gió lạnh gào thét, thùng xe không có một bóng người, lại có một đứa bé cười nói một mình. Khi những nguyên tố này hội tụ cùng một chỗ, sẽ hình thành một loại ám chỉ mạnh mẽ, làm cho tài xế cảm giác mình đang ở trong chuyện ma kia, mục đích của Vương An cũng đạt tới.

    Vương An chậm rãi đi đến chỗ dự tính, đó cũng không phải là một đoạn đường ngắn ngủi và dễ dàng, nhất là đối với một đứa bé trai hai tuổi phải mang theo giỏ đồ ăn và vải bạt, còn muốn né tránh người đi đường.

    Còn may là có nước rỉ ra từ vòi nước chữa cháy công cộng, nên Vương An không cần dùng sương sớm trên lá cây để rửa sạch môi. Làm xong hết thảy việc này, lại ngồi ở bậc thang thở phì phò nghỉ ngơi một hồi, dựa vào ánh đèn ở bên hiên nhìn rõ số nhà, xác nhận chính mình đã đi tới ngoài cửa nhà Mã Hướng Đông.

    Vương An buông giỏ đồ ăn nhựa, tỉ mỉ đem vải bạt gấp gọn xếp vào giỏ đồ ăn, lại nhìn đôi giày của mình bởi vì lây dính không ít tro bụi và cọng cỏ lá vụn mà có vẻ hơi bẩn thỉu, vội vàng cởi giầy, mang nó ném vào thùng rác.

    Bởi vì nếu dấu vết đi đường quá mức mới mẻ, sẽ làm người ta sinh ra một ít liên tưởng, khiến người ta khi cần làm ra quyết định trọng đại nhưng không nhất định phải làm, liên tưởng này sẽ dễ dàng sinh ra nghi ngờ, mà nghi ngờ này sẽ làm dao động ý nghĩ vốn cũng không kiên quyết cỡ nào trong đầu, Vương An cần phải làm được không có chút sơ sót nào.

    Tuy rằng dưới tình hình chung, không có ai sẽ nghĩ rằng có thể là do chính đứa bé này đi đường lại đây, chính mình nằm vào trong giỏ đồ ăn.

    Vương An mang ra một ngàn đồng tiền mình lấy được từ trong ví của cô gái trẻ tuổi kia , nhét vào trong túi nhỏ trên áo của mình, để tờ tiền lộ ra một nửa. Sau đó nằm vào trong giỏ đồ ăn, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên miệng túi che tiền lại, sau đó nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi Lý Tuệ mở cửa.

    Hiện giờ chuyện nhặt được đứa bé bị bỏ rơi ở trong thành phố đã muốn giảm bớt rất nhiều. Nhưng chuyện này nếu đặt ở mười năm trước, một đứa bé được đặt trong giỏ đồ ăn, lại thêm một hai túi sữa bột và một tờ tiền giấy trị giá 50 hoặc là 100, chuyện này tỏ vẻ đứa trẻ đã bị cha mẹ vứt bỏ xảy ra rất nhiều.

    Vương An muốn làm bộ như chính mình là đứa nhỏ bị vứt bỏ, tuy rằng những đứa nhỏ thế này phần lớn đều ở một tuổi trở xuống , lớn tuổi như Vương An này là vô cùng hiếm thấy...... Đứa nhỏ hai ba tuổi đã muốn có một ít trí nhớ và nhận thức đối với cha mẹ, điều này sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn và quyết định của rất nhiều người.

    Chờ Lý Tuệ vừa mở cửa, Vương An sẽ mở to mắt, kêu một tiếng “mẹ”.

    Với ánh mắt suốt lóe sáng, biểu tình điềm đạm, thân hình nho nhỏ ẩn chứa hương vị đáng yêu, chính mình sẽ kích phát tình thương của mẹ của một người phụ nữ. Một tiếng "mẹ” rất khả năng sẽ khiến cho phụ nữ sinh ra một loại cảm giác đây là con của ta, nhất là loại phụ nữ đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa có con như Lý Tuệ, hơn nữa đối với phụ nữ có ý định đi viện mồ côi nhận nuôi đứa nhỏ, việc này quả thật chính là đâm trúng vào tử huyệt của nàng...... Nếu Mã Hướng Đông không đồng ý, chỉ sợ Lý Tuệ cũng sẽ không tiếc cãi nhau với hắn. Phụ nữ một khi vì xúc động cảm tính của mình mà bắt đầu cố chấp, đó là hoàn toàn không nói đạo lý.

    Một người có thể đi tới độ cao bao nhiêu, đều quyết định bởi ánh mắt của hắn. Mà khi hắn đứng ở độ cao của mình, có thể làm ra được bao nhiêu chuyện, thì lại quyết định bởi hắn có giỏi lợi dụng lòng người hay không!

    Một đứa bé hai tuổi không có bao nhiêu năng lực, tự thân lại có tính cực hạn quá lớn, nhưng nó cũng có ưu thế của riêng mình. Chế định kế hoạch chính là như thế, tránh đi cực hạn và hoàn cảnh xấu, phóng to ưu thế của chính mình.

    Vương An lẳng lặng chờ đợi, biểu hiện cũng giống như khi hắn làm điều tra để chuẩn bị cho việc mình sống lại vậy. Khi trời tờ mờ sáng, hàng hiên vẫn như cũ không có người đi đường đi qua, chỉ còn chờ sau khi Lý Tuệ mở cửa, phát hiện “con trai” của mình.

    Cửa phòng truyền đến tiếng vang, Lý Tuệ muốn ra ngoài!

    Vương An nghe được tiếng cửa phòng trộm mở ra, sau đó tựa hồ có người ngồi xuống ở trước mặt mình. Hắn không nhanh không chậm mở to mắt, chuẩn bị tốt nụ cười hồn nhiên ngây thơ nhất, chỉ là khi nhìn thấy rõ người đang ở trước mắt, tiếng “mẹ” kia chợt bị nghẹn ở trong cổ họng.

    Trước mắt hắn là một cô bé khoảng bốn năm tuổi, mái tóc được buộc thành một đôi sừng dê nhếch lên thật cao, trên đuôi sam còn mang hai cái đồ buộc tóc có trái cà chua thật to. Cô bé có khuôn mặt bụ bẫm, mắt to và cái miệng nhỏ nhắn đang ngoẹo đầu nhìn Vương An với vẻ mặt ngạc nhiên.

    Trước người nàng treo một cái còi thổi bằng kim loại, đang lay động lắc lư qua lại. Nàng cầm còi thổi một cái, dường như đang biểu đạt cảm tưởng của mình vào lúc này. Sau đó dùng hai tay chống lên khuôn mặt mặt mình rồi tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Vương An.

    Nhìn cái gì vậy, ta cũng không phải con khỉ trong vườn bách thú! Từ lúc nào thì trong nhà Lý Tuệ có một cô bé như vậy? Đầu óc Vương An cấp tốc vận chuyển, không chút hoang mang suy nghĩ biện pháp ứng phó...... Chỉ là với một cô bé như vậy, nên làm sao đối phó đây?

    Để cho Vương An cảm thấy càng không ổn là... sau khi cô bé này quan sát vài giây, phi thường quyết đoán tách hai chân Vương An ra, đưa tay sờ sờ tiểu đệ đệ của Vương An.

    Sau khi làm xong chuyện này, cô bé lại ngậm còi bắt đầu thổi, sau đó nàng mang Vương An từ trong rổ ôm ra, liền vừa thổi còi vừa ôm Vương An ì ạch chạy xuống lầu !

    Đối với hành động mà cô bé lựa chọn làm sau khi tự hỏi, Vương An thấy trợn mắt há mồm lại sợ muốn vỡ mật. Bà cô nhỏ của tôi ơi, ngài có thể cẩn thận một chút không? Lấy thân thể nhỏ bé của nàng ôm hắn đã rất miễn cưỡng rồi, còn hùng hổ chạy xuống lầu như vậy, nếu lỡ trượt chân một cái, hai người đều sẽ lành ít dữ nhiều.

    Vương An không trông cậy vào việc có thể thuyết phục cô bé này mang hắn thả lại chỗ cũ, đó là chuyện không có khả năng. Hắn biết kế hoạch của chính mình ở trong thời khắc này đã hoàn toàn bị cô bé vừa thổi còi vừa lao nhanh này quấy rầy toàn bộ. Trong lúc thầm kêu không hay ho, Vương An không khỏi sinh ra vài phần tò mò, nàng định làm gì?

    Âm thanh bén nhọn của còi nhiễu loạn bình tĩnh trong tiểu khu, không khí tươi mới đập vào mặt mà đến, mang theo một chút rét lạnh. Vương An bị cô bé này ôm rất không thoải mái, nhưng là hắn không dám lộn xộn, bởi vì hắn biết nàng ôm hắn lao nhanh đã là hao hết tất cả khí lực của mình, chỉ cần hơi bất cẩn là hai người sẽ ngã sấp lên trên mặt bùn đất. Tuy nơi này so với từ trên thang lầu ngã xuống tốt hơn một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, vì đứa bé hai tuổi hay bốn năm tuổi đều rất yếu ớt.

    Hơn nữa, giãy dụa vào lúc này cũng không hề ý nghĩa, hắn không có khả năng lại chạy trở về rồi tiến vào trong giỏ đồ ăn nằm xuống.

    Ngẫm lại chính mình vất vả cả đêm, còn có nguyên lai rất nhiều điều tra và kế hoạch, đều bị nàng phá hư. Nghe nàng không ngừng thổi còi vang lên âm thanh chói tai, Vương An rất muốn tát một cái mang cái còi nhét vào trong miệng nàng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Luciferht, ngày 06-11-2016 lúc 20:13.

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,caothetai,endlove,linkisback,nhiduonggia,samki1998,Trường Minh,Vô__Tình,zozohoho,
Trang 1 của 23 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status