TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 44

Chủ đề: Ác Linh Quốc Độ - Trong Nháy mắt cười cười.

  1. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 5: Có quỷ.

    "Rầm rầm rầm!"

    "Rầm rầm rầm!"

    Tiếng gõ cửa đáng sợ vẫn tiếp tục vang lên, như thể không gõ nát được cánh cửa thì mãi mãi không dừng lại vậy.

    Hạ Thiên Kỳ chảy mồ hôi lạnh đứng cạnh cửa, sau đó hắn lại sợ hãi nhìn vào mắt mèo.

    Màu đỏ kì dị lúc nãy xuất hiện trong mắt mèo đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một gương mặt!

    Đó là một gương mặt của một bà già, trên mặt có vô số bọc mủ khiến người ta sợ hãi.

    "Aaaaaaaaaaaaaa!"

    Hạ Thiên Kỳ bị dọa sợ ngã ra đất, trong lòng hắn cũng đã rõ ràng, người đàn bà hắn vừa nhìn thấy ở trong mắt mèo chắc chắn không phải là người!

    Bởi vì cảnh vật khi nhìn qua mắt mèo đều luôn có cảm giác xa hơn, tuyệt không thể có chuyện gần trong gang tấc như vậy được.

    Trừ phi người kia vẫn luôn sống ở trong mắt mèo!

    "Trừ phi gõ hỏng cửa, nếu không ta tuyệt đối sẽ không mở. Oan có đầu, nợ có chủ, tìm ta làm cái gì!"

    Hạ Thiên Kỳ nhớ rằng mình đã từng nghe một giả thuyết, rằng quỷ sợ kẻ ác, nếu một ngày nào đó thực sự gặp quỷ, chỉ cần tỏ vẻ ác độc một chút, cứ mắng chửi mà chẳng cần biết đó là người hay quỷ đi.

    Trong tình huống không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, nghĩ rằng cũng may mình gan lớn, đổi lại thành người khác thì e rằng đã bị dọa vỡ mật.

    Không biết có phải việc giả làm người ác có tác dụng hay không, cửa phòng từ nãy vẫn luôn rung lên cũng đã yên lại, Hạ Thiên Kỳ sợ hãi đứng nhìn một lúc, rồi mới lại ngó qua mắt mèo trông ra ngoài.

    Người đàn bà trong mắt mèo đã biến mất, hành lang bên ngoài phòng cũng trở lại bình thường, bóng tối lại tiếp tục trùm lên.

    "Thành công?"

    Dù nhìn thì có vẻ mọi thứ đã trở lại bình thường, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không dám buông lỏng. Vì đề phòng vạn nhất, hắn tìm lấy tất cả bàn ghế trong phòng, phàm là thứ có thể di chuyển thì đều trở thành vật chặn cửa.

    Ngay lúc Hạ Thiên Kỳ chống tường thở dốc nghĩ rằng đã không còn việc gì nữa thì trong phòng vệ sinh bỗng vang lên tiếng nước chảy.

    "Ào ào!!"

    Tiếng nước chảy kì quái vang lên khiến Hạ thiên Kỳ không nhịn được mà rùng mình một cái, hình ảnh những thi thể ở trong bồn cầu hôm qua, mỗi người đều lộ ra vẻ đau đớn, dữ tợn trước khi chết, gương mặt tràn đầy máu tươi, tất cả lại hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.

    "Không!!!!!!!"

    Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn chết oan như vậy. Cuộc sống tươi đẹp của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, xe hơi, nhà lầu, gái đẹp cùng với vô số thứ tươi đẹp khác hắn cũng chưa có, làm sao lại cam tâm chết ở nơi này.

    Chết trong một căn phòng nhỏ thế này, lại còn bị nhét xác vào bồn cầu, Hạ Thiên Kỳ tin rằng có thành quỷ cũng sẽ rất xấu hổ, không thể ngóc đầu lên được.

    Vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Hạ Thiên Kỳ cúi đầu nhìn bồn cầu đang không ngừng có tiếng nước chảy, lập tức hắn lại càng sợ hãi.

    Bởi vì bồn cầu vốn trắng ngà giờ đã biến thành màu đỏ.

    Cảnh kì dị này đã phá tan thế giới quan trước đây của Hạ Thiên Kỳ, trên đời này thật sự có quỷ!!!

    Hắn thề từ nay về sau, nếu có kẻ nào nói với hắn rằng trên đời này không có quỷ thì hắn sẽ nhất định không do dự khiến người đó có thể chạy bao xa phải chạy bấy nhiêu.

    "Ầm!!"

    Run rẩy úp nắp bồn cầu lại, Hạ Thiên Kỳ vừa niệm a di đà phật vừa quay lại phòng. Sau đó hắn vội vàng bới tung tất cả hành lí ra.

    "Hộ thân phù, hộ thân phù... Ta nhớ là có rất nhiều mà, ở đâu hết mẹ nó rồi!"

    Hạ Thiên Kỳ gần như đã lục lọi tất cả mọi nơi, cũng may không phí công, cuối cùng hắn tìm thấy một cái túi to có chữ Khôn màu đen trong một chiếc vali.

    Cái này gọi là túi càn khôn, tất cả hộ thân phù không bị Hạ Thiên Kỳ nghịch mất đều nằm ở trong này. Cái thứ trước đây không đáng một đồng trong mắt hắn giờ lại chẳng khác nào một túi vàng đang không ngừng phát sáng.

    Tất nhiên, điều kiện là thứ này phải có tác dụng.

    Nhưng tình huống bây giờ đã không cho phép hắn nghĩ nhiều, trong bồn cầu của hắn hình như có thứ gì đó sắp đi ra ngoài!

    Hạ Thiên Kỳ cầm túi càn khôn đi vào phòng vệ sinh, tiếp đó lại cắn răng nâng nắp bồn cầu lên.

    Hạ Thiên Kỳ vốn định ném thử một hai miếng hộ thân phù vào bồn cầu thử xem có tác dụng không, nhưng hắn vạn vạn không ngờ rằng, ngay khi hắn mở nắp, có một cánh tay màu xám từ bên trong xuất hiện trực tiếp nắm vai trái hắn.

    "Aaaaaaaaaaaa!!!!!"

    Cảm giác lạnh lẽo lan truyền khắp toàn thân, Hạ Thiên Kỳ sợ hãi hét to lên. Hắn cũng chẳng quản có chuyện gì, lập tức vơ lấy hộ thân phù trong túi càn khôn ra ném vào bồn cầu.

    Ngay khi hộ thân phù rơi vào trong bồn cầu thì nơi này cũng tỏa ra một ánh xanh ấm áp, sau đó cánh tay đang nắm vai Hạ Thiên Kỳ như thể bị điện giật, vội vàng thu lại.

    Thấy hộ thân phù có tác dụng, cõi lòng vừa bị kinh hãi của Hạ Thiên Kỳ cũng dần bình lại, nhưng hắn cũng không dám ở tiếp trong phòng vệ sinh mà nhanh chóng chạy ra ngoài.

    Sau khi chạy ra, hắn điịnh đặt hộ thân phù ở từng góc phòng, nhưng khiến hắn cực kì hối hận, là lúc nãy đã quá tiện tay nên trong túi càn khôn cũng chỉ còn lại một cái hộ thân phù..

    Còn những hộ thân phù vốn ở trong túi này, lúc nãy khi sợ hãi, đều đã bị hắn quăng vào bồn cầu.

    Cũng may vẫn còn một cái có thể dùng để phòng thân.

    Vì không rõ con quỷ kia có còn xuất hiện hay không nên Hạ Thiên Kỳ cũng không dám ngủ, có điều không biết có phải là do tác dụng của hộ thân phù hay không mà cho tới sáng cũng không còn chuyện gì xảy ra.

    Căn phòng bừa bãi lại được ánh sáng ấm áp chiếu rọi, yên bình như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

    Dùng sức vỗ má mấy cái, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhất là bả vai trái của hắn rất đau, trên đó có một dấu tay sâu tận xương.

    "Đau chết mất!"

    Hạ Thiên Kỳ lo lắng co thử tay trái, dù có chút đau, nhưng cũng không quá ảnh hưởng tới việc hoạt động.

    Lúc này, Hạ Thiên Kỳ thấp thỏm đi vào phòng vệ sinh, sau khi kiểm tra cẩn thận, hắn thấy bồn cầu đã hoàn toàn bình thường, chỉ có điều trong bồn cầu vẫn còn một lớp tro tàn có lẽ là của bùa hộ mệnh.

    Xác định phòng vệ sinh đã an toàn, Hạ Thiên Kỳ lại đi tới cửa nhìn mắt mèo, tới khi rõ ràng đã không còn uy hiếp gì nữa hắn mới kéo đồ chắn ở đó ra rồi mang theo tất cả tiền bạc chạy ra khỏi phòng.

    Sau khi đi, việc đầu tiên Hạ Thiên Kỳ làm là tìm đến một quán net gần nhà.

    Bưng một tô mỳ nóng hổi, Hạ Thiên Kỳ chọn bừa một máy không có người ngồi xuống.

    Hắn vốn định tới thư viện Hâm Hoa lấy điện thoại di động, có điều nghĩ tới việc điện thoại của mình rất có khả năng đã bị cảnh sát mang đi, hoặc cũng bị người khác lấy mất thì hắn quyết định cứ lên mạng liên lạc với ông hắn trước.

    Đăng nhập tài khoản QQ của mình, Hạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nhận ra ông hắn đang online, vì thế hắn cũng không để ý tới việc ăn mỳ nữa, lập tức gọi sang.

    Vốn nghĩ rằng ông đang bận nên không để ý tới mình, nhưng không ngờ hắn vừa gọi, bên kia lập tức có tiếng đáp lại, chỉ là.. người nói cũng không phải ông hắn, mà là mẹ hắn.

    "Thiên Kỳ, đứa con hư đốn này dạo này bận gì sao? Cũng không gọi cho người mẹ xinh đẹp này, nói cho mẹ biết, có phải là có bạn gái rồi hay không? Nhóc con, tìm thấy vợ đã quên mẹ... Thôi bỏ đi, con bé ấy có đẹp không, vóc người có tốt không, nhà ở đâu....."

    "Dừng! Dừng! Con sai rồi, gần đây không có gọi về quả thực rất xấu hổ, bây giờ cứ nói chuyện chính đã, con muốn tìm ông!"

    "Lần nào cũng kêu là biết sai rồi, thế mà mãi không thấy sửa! Tìm ông làm gì?"

    "Nhất định lần sau con sẽ sửa." Hạ Thiên Kỳ vội vàng đáp:

    "Con tìm ông có việc! Việc rât gấp!" Lúc này hắn cũng không cố nói dối.

    "Chuyện gì?"

    "Mẹ xinh đẹp nhất trên đời.."

    "Thôi, có bí mật cũng không nói cho mẹ, hư đốn. Kệ vậy, ông con cũng không ở nhà, đi chơi rồi."

    "Hả? Đi chơi? Vậy sao mẹ lại online nick ông?"

    "Ông con bảo ta online hộ."

    "Được rồi, con gọi điện cho ông sau vậy."

    "Điện thoại của ông con.. Được rồi, nói đến điện thoại mẹ mới nhớ ra, có phải đã làm mất điện thoại không?"

    Nghe mẹ nói xong, Hạ Thiên Kỳ bỗng nhớ ra rằng ông hắn vì sợ phóng xạ của điện thoại nên nhất quyết không dùng. Nếu như có việc ma chay muốn tìm hắn đều phải đến nhà tìm.

    Nói cách khác, xem ra sắp tới không trông cậy được vào ông rồi.

    "Này, tên nhóc kia, nghe thấy mẹ nói không?"

    "Nghe, nghe mà.." Nhận được tin xấu này, lòng Hạ Thiên Kỳ cũng trở nên buồn bã, hắn vô tình hỏi:

    "Sao mẹ lại biết con đã làm mất điện thoại?"

    "Hôm qua có một người đàn ông gọi điện cho mẹ, hỏi me có phải mẹ con không, rồi bảo ta kêu ngươi tới lấy lại điện thoại. Hắn có cho ta một địa chỉ, cái gì mà tầng 33 tòa nhà Hoàng Kim, bảo ngươi tới đó lấy lại điện thoại.

    Con biết chỗ đó không?"

    Hạ Thiên Kỳ sao có thể không biết, vì đó chính là nơi hắn tới phỏng vấn, nên người gọi cho mẹ hắn, tám chín phần mười là người trung nhiên kia.

    Việc người đó lấy được điện thoại của mình, Hạ Thiên Kỳ cũng không có gì bất ngờ, bời vì bất luận là quản lí thư viện hay cảnh sát đều có thể đưa điện thoại của mình cho hắn.

    Nghĩ kĩ một chút, Hạ Thiên Kỳ thấy mình vẫn nên đi, ít nhất, cũng cần lấy lại đồ của mình.

    "Vậy tạm không nói nữa nhé mẹ, con đi lấy điện thoại trước, nếu như ông về, nhất định phải nói cho con biết."

    Tắt voice chat đang kết nối với mẹ, Hạ Thiên Kỳ vội vàng ăn mỳ rồi rời khỏi quán net, sau đó thuê xe đi tới tòa nhà Hoàng Kim.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lôi Động Cửu Thiên,pestie,phiêu!,rukuru,thanhviet170906,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 6: Lựa chọn bất đắc dĩ.

    Hạ Thiên Kỳ cũng không cho mẹ hắn biết những chuyện mình đã gặp tối qua, lí do rất đơn giản, cũng vì không muốn để mẹ hắn lo lắng.

    Có điều cũng phải nói, dù cho hắn có kể cho mẹ mình, thì một giáo viên trung văn bình thường đến mức không thể bình thường hơn như bà cũng không thể làm được gì.

    Tất nhiên đáng trách nhất vẫn cứ là người ông đã đi chơi của hắn, lúc nào không đi lại đi ngay khi hắn gặp chuyện cần giúp đỡ nhất. Đáng ghét nhât là hắn lại không có cách nào liên lạc được với ông.

    Ông Hạ Thiên Kỳ là một người có tính cách cực kì quái lạ, trong đám bạn bè cũng có một biệt danh vô cùng chuẩn xác, lão ngoan đồng. Có điều, dù là một lão ngoan đồng, nhưng lại ngang ngược khó tả, đúng kiểu thích nghĩ gì thì nghĩ, muốn làm gì thì cứ làm, mặc kệ bạn bè hay người thân có đồng ý hay không.

    Ngồi trên xe ô tô đang phóng đi, Hạ Thiên Kỳ vẫn không ngừng nghĩ cách, nhưng ngay khi ra khỏi xe, hắn đã bỏ qua tất cả.

    Lần thứ hai tới tòa nhà Hoàng Kim, Hạ Thiên Kỳ cũng không còn vẻ kích động như trước, chỉ còn lại bất an và sợ hãi.

    Lần này hắn quyết định tới đây, lấy điện thoại chỉ là lí do phụ, còn lí do chính, là mong người trung niên kia giải đáp cho hắn vài chuyện còn đang khó hiểu.

    Dù không có chứng cứ gì, nhưng hắn luôn có cảm giác rằng mấy chuyện đáng sợ hắn gặp trong hai hôm nay tuyệt đối có quan hệ với người đàn ông kia, không, phải là có quan hệ với công ty thần bí này.

    Mang theo vô vàn nghi hoặc, Hạ Thiên Kỳ đã ngơ ngẩn đi thang máy lên tới trụ sở của công ty ở tầng ba ba.

    Nhưng cũng không khác lần trước là mấy, ngay khi hắn đi ra khỏi thang máy thì đã thấy trung niên kia đứng đợi ở phía trước.

    "Đi theo ta."

    Trung niên vẫn tiết kiệm lời như thế, có thể ngắn gọn thì tuyệt đối ngắn gọn. Vừa thấy Hạ Thiên Kỳ ra khỏi thang máy thì lập tức quay người đi.

    "Mẹ, kiêu vãi đái!"

    Hạ Thiên Kỳ bực dọc mắng thầm, tuy nhiên vẫn cứ đi theo người đó, đồng thời cũng không ngừng quan sát chung quanh.

    Thật ra thì cũng chẳng có gì để nhìn, bởi vì ngoài vẻ là một khu làm việc vô cùng bình thường ra thì cũng chỉ thấy bố cục hơi xa hoa một chút mà thôi. Nó cũng không phải là một nơi người kề sát người mà có từng phòng làm việc riêng.

    Còn việc ở trong đó có ai, chính xác hơn, có ai hay không, Hạ Thiên Kỳ cũng không biết được.

    Đi theo người đàn ông này một đoạn, Hạ Thiên Kỳ cùng hắn đi vào một văn phòng rất sang trọng.

    Phòng cũng rất rộng, quanh tường cũng treo rất nhiều thư họa, cũng có thể từ đó nhận sở thích của người chủ căn phòng này.

    Cũng không cần được người đàn ông này cho phép, Hạ Thiên Kỳ sau khi vào phòng lập tức ngồi lên ghế salon, sau đó nói thẳng:

    "Trước không nói đến chuyện điện thoại, ta có vài chuyện muốn được biết câu trả lời từ ngươi!"

    Hạ Thiên Kỳ cứng rắn nói như thể căn bản cũng không cho trung niên kia cự tuyệt. Tất nhiên, nếu người đó không chịu nói, thì lại là một chuyện khác.

    "Ngươi muốn hỏi gì?" Ông ta nghe xong thì bình tĩnh hỏi.

    "Ta muốn biết ngươi, và cái công ty này đang làm cái gì?" Hạ Thiên Kỳ ngay lập tức hỏi ra thắc mắc đầu tiên.

    "Ngươi còn chưa đủ tư cách biết điều này, ta cũng không trả lời ngươi được." Trung nhiên cũng rất thẳng thắn cự tuyệt.

    Thấy bị từ chối, lửa giận trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại bùng lên.

    "Cái này không thể trả lời, cái kia lại không có tư cách biết! Tốt, giờ ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có thể nói gì cho ta?"

    Trung niên nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Kỳ đang cực kì nóng giận, sau khi im lặng một lúc thì mới cất giọng:

    "Ta chỉ nói một lần, ngươi tốt nhất không nên cắt ngang."

    Hạ Thiên Kỳ nghe thấy vậy cũng đành khó chịu gật đầu, nếu quả thực không có chuyện gì đặc biệt, hắn tất nhiên sẽ không cắt lời.

    "Ta nghĩ ngươi hôm trước ở thư viện Hâm Hoa cùng với đêm qua ở trong nhà mình đều đã gặp những chuyện kì quái khiến ngươi không thể hiểu được. Có thể nói, là đã gặp quỷ phải không?"

    "Ngươi biết chuyện đó?"

    Nghe người này nói tới những chuyện hắn gặp hai hôm nay, Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc cất lời, có điều nghĩ tới lời dặn trước đó của ông ta, hắn đành cắn răng im miệng ý bảo ông ta cứ tiếp tục nói.

    Người này hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục:

    "Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi một chút, ngươi cũng có thể coi đó là một lời khuyên.

    Nếu như hôm nay ngươi vẫn không quay lại làm việc, đồng thời nghĩ cách vượt qua quá trình thử việc, thì e rằng ngươi sẽ không sổng qua nổi đêm nay. Kể cả khi trên người ngươi có vài thứ đồ chơi gì đó!

    Ta tin là ngươi hiểu ta nói gì!"

    Hạ Thiên Kỳ khó hiểu nhìn ông ta, đầu tiên là khẽ gật đầu, sau đó lại ngờ vực hỏi:

    "Ý của ngươi là, tối qua ta gặp quỷ, cũng bởi vì ta không chịu quay lại thư viện Hâm Hoa làm việc."

    "Ngươi có thể hiểu vậy." Trung niên gật đầu khẳng định.

    Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ lại hỏi:

    "Nói cách khác, chỉ cần ta thành thật quay lại trực đêm, sẽ không tiếp tục gặp quỷ?"

    "Không nên tiếp tục gạt mình như thế, trong lòng ngươi hẳn đã có đáp án rõ ràng." Trung niên lập tức tạt cho Hạ Thiên Kỳ một chậu nước lạnh.

    Trái tim Hạ Thiên Kỳ không ngừng đập mạnh, hắn mang gương mặt sợ hãi ôm lấy trái tim, đồng thời không ngừng thở dốc. Không lâu sau, lại cố gắng nói:

    "Buổi tối ở thư viện kia có chuyện quái dị phải không, còn con quỷ chính là Trương Tiểu Thuận? Những cái xác ta thấy đêm đó cũng đều là nó giết đúng không?

    Ta vốn dĩ cũng trốn không thoát, xem ra là bùa hộ mệnh ông ta cho sinh ra tác dụng nên mới cứu cho ta một mạng phải không?"

    Nói xong, thần sắc Hạ Thiên Kỳ càng trở nên sợ hãi, cuối cùng hắn như hét lên:

    "Đi thư viện sẽ bị quỷ giết, không đi cũng bị quỷ giết, dù làm gì cũng chết, đcm, có phải là muốn đùa chết ta không?

    Ta đã từng có lỗi với ngươi, hay là có lỗi với con ngươi hay sao? Không thù không oán, có cần đùa chết ta như thế không?"

    "Con đường này là ngươi tự chọn, hợp đồng cũng do ngươi kí, không hề có ai bắt ép, cũng không ai kí thay ngươi. Hơn nữa, cũng chẳng ai nói với ngươi, quay lại thư viện thì nhất định chết."

    Trung nhiên không thay đổi sắc mặt châm biếm.

    "Chẳng lẽ không phải thế?"

    "Chẳng lẽ cái gì?" Ông ta hỏi ngược lại:"Ta có nói là không thể chống lại con quỷ kia sao?"

    Nghe ông ta nói vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng bình tĩnh lại, ánh mắt căm hận hướng về người đó từ nãy cũng trở nên tha thiết.

    "Thế thì nhanh nói cho ta biết cách đối phó đi!"

    "Không thể, vì còn cần chính ngươi nghĩ cách, còn về chuyện liên quan tới công ty, nếu sau này ngươi có thể trở thành nhân viên chính thức thì đều sẽ biết. Đủ rồi, ngươi cầm điện thoại đi đi, tí nữa ta sẽ mang theo hai người tới."

    Nói xong, ông ta đến bên cạnh Hạ Thiên Kỳ rồi đưa điện thoại cho hắn. Cuối cùng, như thể nhớ tới điều gì, ông ta nói thêm:

    "Có một số chuyện mà sức mạnh phàm tục không thể giải quyết nổi, vì thế mới có loại người như chúng ta tồn tại."

    Nói xong, ông ta ném tiếp cho Hạ Thiên Kỳ một chiếc chìa khóa xe.

    "Khóa xe của ngươi đây, trả lại cho ngươi."

    Hạ Thiên Kỳ cơ bản cũng không hiểu mình đã đi ra khỏi tòa nhà Hoàng Kim kiểu gì, có lẽ hắn vẫn còn bị những lời lúc nãy làm sợ hãi.

    Run rẩy ngồi trên bậc thang ở lối vào của tòa nhà Hoàng Kim, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng ngập tràn sóng dữ.

    Có điều chuyến đi này cũng khiến hắn biết được không ít.

    Đầu tiên là tình cảnh của hắn bây giờ rất có vấn đề.

    Hắn chỉ có hai lựa chọn, một cái là quay lại thư viện chịu chết, một cái khác là không quay lại thư viện nhưng vẫn chờ chết.

    Hai phương án đó theo lời của trung niên kia thì cái thứ nhất chắc chắn là cửu tử nhất sinh, còn cái thứ hai, là chết chắc.

    Hơn nữa, trung niên kia cũng biết chuyện trên người hắn có hộ thân phù, nhưng vẫn đưa ra kết luận như thế, có thể thấy là nếu ông hắn tới giúp, hắn cũng chưa chắc có thể bình an sống tiếp.

    Càng không cần nói là hắn không muốn người nhà lo lắng, cũng không muốn đề họ gặp liên lụy.

    Thật ra, lí do hắn bị quỷ quấy nhiễu thì bản thân cũng đã hiểu được một phần. Tám chín phần mười là do hắn đã vượt qua phỏng vấn của công ti này, đồng thời cũng kí một bản hợp đồng ma quỷ chết tiệt.

    Vì thế bây giờ hắn nhất định phải nghe sắp xếp của công ty, tiếp tục quay lại thư viện Hâm Hoa.

    Cuối cùng, những thông tin liên quan tới công ty cực kì bí ẩn này, thì phải đợi hắn qua được quá trình thử việc, trở thành nhân viên chính thức mới có tư cách biết được.

    Dù cho lúc này hắn hoàn toàn không biết làm như thế nào mới qua được thử việc.

    Nhưng vẫn còn tốt, dù hắn vẫn còn rất nhiều điều không rõ, nhưng ít nhât bây giờ, hắn cũng hiểu được tình cảnh của mình, không còn hoảng loạn không rõ có chuyện gì đang xảy ra nữa.

    Ít nhất cũng biết mình cần làm gì.

    Hắn phải thành thật trở lại thư viện Hâm Hoa trực đêm, nghĩ cách để trừ quỷ, từ đó mới tiếp tục sống tiếp.

    Trung nhiên cũng không có nói làm gì để chống lại quỷ hồn, nhưng hắn cũng hiểu ra rằng, cũng không phải là không thể chống lại con quỷ đó!

    Nói đúng ra, thì chỉ cần tìm được cách, hắn có thể giết nó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lôi Động Cửu Thiên,pestie,phiêu!,rukuru,thanhviet170906,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 7::Lại quay lại thư viện..

    Nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra tối nay, Hạ Thiên Kỳ không dám tiếp tục phí phạm thời gian nữa, nhanh chóng tìm tới một quán net gần đó.

    "Ông Hải của con ơi, chúng ta còn có thể ở chung không đây, không phải đã bảo là nếu trong hai tư giờ ta không tìm ngươi thì ngươi phải báo cảnh sát sao? Sao ngươi và đám Tôn Long kia không hề làm gì vậy?"

    "Mẹ kiếp, ngươi bị điên thì cũng không cần kéo chúng ta theo chứ?"

    "Ta không đùa với ngươi, nói chuyện chính đi, ta thật sự gặp nguy hiểm."

    "Ha ha, đúng lúc, ta cũng đang gặp nguy hiểm, ta vừa mới tiêu hết tiền học năm sau.."

    Vốn dĩ, mục đích Hạ Thiên Kỳ gọi cho đám bạn, là muốn họ động viên, giúp hắn chia sẻ một chút lo lắng.

    Nhưng khiến hắn cực kì đau lòng là, bọn họ đều đang nghĩ là hắn đùa, hoàn toàn không thèm quan tâm.

    "Đám khốn nạn kia, phí công bố mày trước đây cùng chung hoạn nạn! May mà ta người tốt có phúc, nếu không chỉ trông vào mấy kẻ như các ngươi báo cảnh sát cứu ta, thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi."

    Hạ Thiên Kỳ ngoài miệng thì trách móc đám bạn xấu này. nhưng thực tế là, không lâu trước đây họ còn sống chung một chỗ.

    Dù sao dạng tồn tại cực kì siêu nhiên như đám quỷ này, cũng không có mấy ai tin tưởng.

    "Haiz!!"

    Hạ Thiên Kỳ chán nản thờ dài, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực như vậy.



    Lí do hắn chuyển từ khỏi ký túc xá ra ngoài, là để tiện phỏng vấn tìm việc hơn, cũng không bị giới hạn thời gian, ai mà ngờ được sự thực lại hoàn toàn trái ngược.

    Giờ thì hắn không thể tìm được ông, lại không tin cậy được đám học, ngay cả cảnh sát cũng không thể dựa vào. Cũng không thể gọi điện báo cảnh sát là mình gặp quỷ, chính xác hơn thì là, tên giết người trong thư viện là quỷ chứ?

    Điều này qúa phi lý, cũng không hề đáng tin.

    May mà hắn cũng cứng cỏi, hơn nữa lại rất lạc quan, nên không dễ bị khó khăn làm suy sụp

    Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, hắn vẫn tin rằng sẽ có biện pháp giải quyết mọi việc, vì thế nên khi gặp chuyện khó khăn, chỉ cần cố gắng nghĩ cách giải quyết là được.

    Nhìn thời gian trên máy tính, trên đó báo bây giờ là mười rưỡi sáng, cũng còn cách lúc hắn phải đến thư viện trực đêm khá lâu.

    Nhận thấy là từ đêm trước đến giờ vẫn chưa hề nghỉ ngơi, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, Hạ Thiên Kỳ quyết định trước tiên ngồi ngủ trong tiệm net đã, sau đó mới tính tiếp chuyện trực đêm.

    Dù sao hắn cũng cần phải tỉnh táo.

    Có điều sự thực lại ngoài dự định của hắn, Hạ Thiên Kỳ ngủ một mạch tới bốn giờ chiều, dù cơ thể vẫn còn nhức mỏi, nhưng cũng tỉnh táo lại không ít.

    Đi tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt một lúc, Hạ Thiên Kỳ lại quay lại trước máy tính, sau đó bắt đầu lên mạng tìm kiếm.

    [Gặp quỷ phải làm gì?]

    [Làm thế nào để không bị quỷ đuổi?]

    [Phương pháp khắc chế quỷ!]

    [Làm thế nào mới giết được quỷ?]

    Tìm kiếm ở nơi không gì không biết này cả tiếng, Hạ Thiên Kỳ quả thực muốn quỳ lạy những câu trả lời vô cùng đặc sắc này.

    Không bàn đến câu trả lời là gì, thứ khiến hắn muốn quỳ lại là, dưới mỗi câu trả lời, đều có không ít người ác ý châm biếng hoặc trực tiếp đả kích, cơ bản cũng không thể biết được là ai nói đúng, ai nói sai.

    Cứ mỗi phương pháp đưa ra, lại có một đám phá hoại.

    Cũng chỉ có một phương án có ít người tranh luận, là thứ hắn đã thử đêm qua, quỷ sợ người ác.

    Nó nói rằng nếu gặp quỷ tuyệt đối không được sợ, nhất định phải tỏ ra hung dữ, gian ác, không chỉ mạnh mẽ mắng quỷ, còn phải tiến lên đánh quỷ.

    "Không cần xem nữa, nếu tiếp tục thế này, không biết là ta sẽ làm ra chuyện ngu ngốc nào. Cư dân mạng thật sự không có một ai đáng tin."

    Nếu không thể tìm thấy phương pháp giải quyết trên mạng, thì việc ngồi đây cũng chẳng còn ý nghĩa,

    Hạ Thiên Kỳ rời khỏi quán net liền gọi xe đi tới một siêu thị tổng hợp gần thư viện Hâm Hoa.

    Hắn tới đây không chỉ để mua thức ăn, trọng yếu hơn là muốn chuẩn bị cho việc trực ban đêm nay.

    Cứ vậy, Hạ Thiên Kỳ không ngừng lượn lờ trong siêu thị tới gần sáu giờ, sau đó cầm theo một đống đồ rời đi, cuối cùng gọi taxi đưa hắn tới thư viện Hâm Hoa.

    Vì chưa qua sáu giờ tối, nên thư viện vẫn còn đang làm việc. Trong thư viện có rất nhiều khách, nhân viên vô cùng bận rộn. Hạ Thiên Kỳ nghĩ rằng, nếu không tự mình trải qua, e rằng sẽ chẳng có ai tin tưởng, chốc nữa trong này sẽ biến thành một địa ngục vô cùng đáng sợ.

    Không ngờ được, trong thư viện đã chết nhiều người như vậy, mà vẫn kinh doanh tốt như cũ, có điều hắn cũng không quá bất ngờ.

    Bởi vì trong nước bất cứ khi nào có chuyện như vậy xảy ra thì phần lớn sẽ bị ém nhẹm, hoặc là đưa ra tin tức giả, hoặc là không lộ ra điều gì. Nếu không trong thư viện đã xảy ra chuyện như vậy thì nhất định sẽ bị niêm phong.

    Đứng ngoài thư viện quan sát một lúc, Hạ Thiên Kỳ mới chậm rãi đi tới bãi đỗ xe.

    Khiến hắn rất vui là, xe Audi A6 của mình vẫn nằm trong đó.

    Mở cửa xe, Hạ Thiên Kỳ không chần chừ ngồi lên, trong lòng cũng ít nhiều có chút hưng phấn.

    Dù mẹ hắn có là một giáo viên trung văn trong một trường điểm, nhưng vì không chịu dạy thêm, nên thu nhập cũng không là bao. Càng không nói tới ba hắn cũng như vậy, chỉ là một nhân viên quèn trong một cơ quan, tiền lương cũng chỉ có hạn.

    Nói cho chính xác, nhà hắn không nghèo, nhưng cũng không giàu, coi như một gia đình bình thường.

    Đương nhiên, chuyện này cũng không bao gồm ông của hắn. Còn tình cảnh của ông hắn thế nào thì cũng không quá rõ, bởi ông hắn đều ăn ngủ trong nhà hắn, trong kí ức của hắn cũng không có chuyện ông hắn cho hắn tiền.

    Bản thân chỉ đến từ một gia đình bình thường, vì thế giấc mộng từ bé của hắn là trở nên giàu có.

    Cũng là mấy giấc mơ kiểu như ở nhà lớn, đi xe sang, có công việc tốt.

    Nếu mượn lời một người bạn xấu của hắn thì, giấc mộng này quá thấp kém, quả thực là tầm thường đến không thể tầm thường hơn.

    Vì thế chiếc xe A6 này tuyệt đối là một niềm vui lớn với Hạ Thiên Kỳ, dù theo đó là vô vàn kinh hãi.

    Hạ Thiên Kỳ nhớ rằng người trung niên kia có nói sẽ tới, nên cũng không vội vàng vào trong thư viện.

    Mở radio trên xe, tìm lấy một kênh âm nhạc, Hạ Thiên Kỳ cũng ngưng lo lắng hát lên. Chẳng mấy chốc, hắn đã cảm thấy nỗi lo sợ trong lòng tan đi không ít.

    Ở trên xe chờ khoảng một tiếng, Hạ Thiên Kỳ rất không tình nguyện đi xuống, tiếp đó nặng nề bước chân về phía thư viện Hâm Hoa.

    Khi hắn tới nơi, cửa thư viện đã đóng, trên con đường cách đó không xa cũng vắng lặng, gần như không có người qua lại.

    Có điều trước cửa thư viện, có ba người đang đứng. Đó là ba người trẻ tuổi, hai nữ một nam.

    Tháy ba người này ngoài cửa, Hạ Thiên Kỳ cũng ngó quanh đó một lúc, nhưng khiến hắn bất ngờ là, cũng không thấy bóng dáng người trung niên kia.

    "Xin hỏi, ngươi có phải là Hạ Thiên Kỳ, Hạ tiên sinh phải không?"

    Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang tìm người trung niên kia thì có một giọng nữ mềm mại vang lên.

    "Ừ, là ta."

    Dù đã đoán được ba người này rất có thể là người mới mà người kia đã nói sáng trưa nay, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn nghi ngờ hỏi lại:

    "Các ngươi là?"

    "Chúng ta tới đây thử việc, người trung niên kia cũng có nói là ngươi ở đây, nên bảo chúng ta đến đây chờ ngươi."

    "Ừ." Hạ Thiên Kỳ tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp:

    "Hắn đâu? Sao ta không thấy?"

    "Hắn cũng có tới, nhưng hình như có chuyện gì gấp, nên vội vã bỏ đi."

    Lần này người trả lời Hạ Thiên Kỳ là một người đàn ông đeo kính, giọng nói như là.. thái giám.

    Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ lập tức biến đổi, hắn cố nhịn cười để trầm giọng nói:

    "Được, chúng ta cũng đều là dân đen, đêm nay phải trông cậy vào các vị."

    Nói xong, hắn cũng không cho ba người thời gian đáp lại, lập tức mở cửa thư viện, tiến vào đầu tiên.

    Bên trong thư viện vẫn tối như vậy, hầu như không thể nhìn thấy gì.

    Nghĩ tới việc một lát nữa nơi này sẽ có chuyện quỷ dị, thậm chí còn có thể gặp quỷ có thể giết người, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy sau lựng lạnh buốt, hai chân cũng run rẩy.

    Giờ mà nói không sợ, tuyệt đối là nói dối.

    Dù cho không biết ở đây đã xảy ra nhiều chuyện khó hiểu, nhưng ở trong tình cảnh giơ tay không thấy năm ngón, ba người mới cũng đều tỏ ra sợ hãi.

    "Ở đây sao lại tối thế này, thật sự đưa tay không thấy năm ngón, cái gì cũng không thấy."

    "Đúng thế, chí ít cũng nên có đèn chứ, thế này quá đáng sợ."

    "Mọi người đi đứng cẩn thận, ta lấy điện thoại ra soi sáng..."

    Tới khi có một người sử dụng chức năng đèn pin của điện thoại, mới có thể nhìn được cảnh vật trong thư viện.

    Thấy có ánh đèn, Hạ Thiên Kỳ mới lấy vài thứ ra khỏi túi đồ, đó là ba cái đèn pin.

    Hắn giữ lại một cái, còn hai cái còn lại bị hắn đưa cho ba người kia.

    "Ở đây có hai cái đèn pin, ba người các ngươi cứ chia ra mà sử dụng, thực ra ta cũng không biết công tắc đèn ở đâu.

    Hạ Tiiên Kỳ mua thiếu một cái đèn pin, cũng không phải là vì hắn tiếc tiền, mà vì người trung niên kia cũng chỉ bảo là có hai người tới.

    Để bọn họ lo sợ đi tiếp cũng là chuyện chẳng thể nào thay đổi, dù sao thì cả đêm nay họ cũng phải ở đây.

    Ba người mới có vẻ kinh ngạc khi thấy Hạ Thiên Kỳ chuẩn bị sẵn đèn pin, hiển nhiên bọn họ đều cho rằng chỉ cần tìm được công tắc đèn là đủ rồi, cơ bản cũng không cần dùng đèn in.

    "Cái này... Nếu không thìchúng ta chia nhau ra tìm xem, xem thử quanh đây có công tắc đèn hay không?"

    Có một người mới đề nghị sau khi Hạ Thiên Kỳ nói.

    Đối với đề nghị này, hai người còn lại cũng lập tức đồng ý, chỉ có Hạ Thiên Kỳ lắc đầu.

    "Trước đó, ta muốn hỏi các ngươi vài điều."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lôi Động Cửu Thiên,pestie,phiêu!,rukuru,thanhviet170906,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 8::Bị bóng tối bao phủ..

    Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ bảo có chuyện muốn hỏi thì ba người mới này đều rất phối hợp, dừng lại không vội đi nữa.

    Thấy họ như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không tiếp tục phí thời gian, hỏi thẳng:

    "Các ngươi có biết chuyện của công ty này không? Nói cách khác, các ngươi đã hiểu gì về công ty này?"

    "Là sao?" Ba người nghe vậy đều thắc mắc.

    "Nói cụ thể xem nào?"

    "Ý của ta là, các ngươi có biết điều gì về công ty mà chúng ta đã phỏng vấn này không? Có biết công ty làm gì không, lại vì sao mà tuyển chúng ta không?"

    Hạ Thiên Kỳ nói rõ ý của mình.

    "Điều này, hình như cũng không biết gì."

    Ba người này tất nhiên đã hiểu ý của Hạ Thiên Kỳ, có điều, đúng là họ cũng không biết gì.

    "Cái này, Hạ tiên sinh, vậy ngươi đã biết gì về công ty?" Người có giọng ẻo lả hỏi lại.

    Hạ Thiên Kỳ nhìn người này một chút, nhưng cũng không trả lời ngay câu hỏi của hắn, mà tiếp tục nói với bọn họ:

    "Người phỏng vấn các ngươi, có phải là trung niên lúc nãy đưa các ngươi tới đây không?"

    "Ừ, là ông ta. Nom hắn có vẻ rất ác." Cả ba người đều gật đầu khẳng định.

    "Tiền lương thử việc của các ngươi là bao nhiêu?" Hạ Thiên Kỳ tiếp tục hỏi.

    "Tiền thử việc của ta là hai vạn, hơn nữa còn cho ta mượn một chiếc Audi. Các ngươi thì sao?"

    "Ta cũng giống ngươi, cũng là mấy thứ này."

    "Ta cũng vậy."

    "Ta cũng y hệt."

    Ba người nhất trí đáp lại Hạ Thiên Kỳ, xem ra đãi ngộ trong thời gian thử việc của họ đều giống nhau.

    Sau khi xác định việc này, Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút rồi lại nói:

    "Trong lúc các ngươi phỏng vấn, cũng như trên đường đi tới đây sau đó, người đàn ông đó có nói gì với các ngươi không? Tựa như lúc nào thì chuyển thành chính thức, tại sao lại phải tới đây, hoặc vài điều cơ bản về công ty..?"

    Sau đó Hạ Thiên Kỳ lại hỏi kĩ ba người vài câu, từ đó cũng biết được tên họ.

    Thì ra người có giọng ẻo lả kia tên là Tố Phùng Vĩ, ngoài ra hai cô gái còn lại, người có giọng mềm mại là Vương Nhã Chi, người còn lại là Triệu Sảng.

    Nhưng cũng chỉ vậy, hắn không hề thu được tin tức hữu dụng gì.

    Nói cách khác, ba người này cũng như mình, hoàn toàn không biết gì về công ty này.

    Họ thoải mái ký hợp đồng, cũng như đồng ý tới đây trực đêm, cũng đều chỉ vì khoản đãi ngộ rất hấp dẫn kia. Dù cho có cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng muốn tới thử một chút.

    Tất nhiên, trước khi tới đây, họ đều báo với gia đình hoặc bạn bè thân thiết, vì thế, cũng không sợ công ty này chơi chiêu gì.

    Khi biết nguyên nhân ba người này ký hợp đồng, Hạ Thiên Kỳ quả thực thấy dở khóc dở cười, vì chính hắn lúc đó cũng như vậy. Có điều xem ra, hắn đã hiểu rõ, khoản đãi ngộ hấp đẫn này có ý nghĩa như thế nào, cùng với việc tối nay sẽ gặp chuyện gì.

    Cúi đầu suy tư một lát, Hạ Thiền Kỳ cắn răng, quyết định nói ra chân tướng.

    Điều này cũng không phải do hắn có nhiêu lòng tốt hay quá chính trực, chỉ là dù sao chuyện này cũng phải do bốn người bọn họ cùng làm, bất kể thế nào cũng hơn một mình hắn phải chịu. Dù cho hắn cũng không tin tưởng họ sẽ tin chuyện kinh khủng này bởi dù sao họ cũng chưa từng trải qua.

    Trong lòng đã xác định rõ, Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nghiêm túc nói với họ:

    "Ta nói trước, chuyện tiếp theo ta nói, có vẻ rất giống chém gió, lại như là đang kể chuyện cổ tích cho các ngươi, nhưng tất cả đều là sự thực. Mỗi chuyện ta nói tiếp theo chắc chắn đều là thực, đều là chuyện mà ta đã thực sự gặp phải.

    Các ngươi nên tin ta, nếu không, e rằng sẽ gặp chuyện không may."

    "Có đáng sợ như thế không chứ, ta không dám nghe đâu." Vương Nhã Chi nghe xong lo lắng nói.

    "Đúng thế, sợ đến nỗi khiến ta nổi hết da gà."

    Giọng ẻo lả cùng Triệu Sảng cũng phụ họa theo, nhất là người tên Tố Phùng Vĩ. Nói xong cũng sợ hãi soi đèn ra phía sau.

    Thấy ba người như thể đang nghe chuyện ma, Hạ Thiên Kỳ bĩu môi, nhấn mạnh:

    "Ta lnhắc lại, ta đang rất nghiêm túc." Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu nhấn giọng.

    "Công ty mà chúng ta vừa kí hợp đồng, thực ra rất ác độc và nham hiểm, thực sự là một công ty lừa đảo. Họ trả lương cao, phúc lợi tốt cũng chỉ nhằm đề chúng ta cắn câu.

    Một khi chưa hoàn thành hợp đồng, chúng ta sẽ phải nghe họ mà làm việc.

    Ví như bây giờ chúng ta bị sắp xếp tơi đây thử việc."

    "Tới đây thử việc thì sao, cũng không phải là tới đây trực một đêm sao?" Giọng ẻo lả ngắt lời Hạ Thiên Kỳ, rất không hợp tác nói.

    Hạ Thiên Kỳ khó chịu nhìn hắn, kế đó lại càng lên giọng:

    "Nếu như ở đây không có gì thì tất nhiên ở đây một đêm cũng không sao, vấn đề là, ngươi biết nơi này có chuyện gì không?"

    "Có gì?" Triệu Sảng hỏi theo.

    "Có quỷ! Có quỷ thích giết người!"

    Hạ Thiên Kỳ gần như là hét lên, ngay khi nói những lời này thì trong lòng hắn cũng vô cùng sợ hãi.

    Nhưng đã nói đến đây thì dù sợ đến đâu hắn cũng phải nói tiếp:

    "Công ty này quá bí ẩn, một khi đã ký hợp đồng với nó thì nó sẽ đưa chúng ta đến những nơi có quỷ.

    Như là thư viện ban đêm có quỷ này!

    Nếu như chúng ta không đến, hoặc lựa chọn bỏ chạy, thì sẽ bị ác quỷ không ngừng đeo bám, cho đến khi giết được chúng ta mới thôi."

    Càng nói rõ bao nhiêu thì họ lại càng có thể giúp đỡ nhau bấy nhiêu. Vì thế Hạ Thiên Kỳ cũng không hề có ý giấu diêm.

    Hắn gần như đã kế ra hết chuyện đáng sợ xảy ra trong hai ngày nay. Nhưng khiến hắn rất không ngờ là, cả ba người này cũng không hề tin.

    "Ta bảo ngươi có phải là đã tự biên ra câu chuyện này không? Chuyện này quả thực quá dọa người."

    Triệu Sảng dù cho đang sợ hãi ôm người nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng.

    Có Triệu Sảng đi đầu, gã ẻo lả vốn không tin hắn lại càng thêm lời:

    "Ngươi có chứng cớ gì chứng minh lời mình nói là thật không?"

    "Ta nếu có thể gọi quỷ, e là chúng ta chết hết rồi!"

    Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tên này quả thực quá ngu đần nên cũng không thèm để ý hắn nữa, quay sang nói với Vương Nhã Chi và Triệu Sảng.

    "Các ngươi không tin?"

    "Ta không phải không tin..." Vương Á Chi thấy Hạ Thiên KỲ đã hơi bực mình nên yếu đuối nói.

    "Ta chỉ thấy hơi lạ, nếu thực sự là vậy, thì nơi này quá nguy hiểm, thế sao ngươi còn quay lại?"

    "Ta vừa nói rồi, chỉ có thể tuân theo sắp xếp của công ty, về đây trực đêm mới có thể còn mạng, nếu như bỏ đi, hoặc trốn kĩ trong nhà thì đều là chịu chết."

    Hạ Thiên Kỳ cũng không nề hà nhấn mạnh thêm lần nữa.

    "Ta thấy có vẻ hắn không nói dối...." Vương Nhã Chi dù vẫn chưa tin hẳn Hạ Thiên Kỳ nhưng cũng nói với Triệu Sảng. Nhưng giọng ẻo lả đã lập tức cắt lời:

    "Ta thấy chúng ta vẫn nên chia nhau ra tìm công tắc đèn, trong này quá tối rồi."

    Hạ Thiên Kỳ sao lại không biết hắn cố ý nói thế, nên nhất quyết phủ định:

    "Chúng ta không thể chia ra! Nếu không, một khi một mình đối mắt với con quỷ kia, thì chắc chắn sẽ bị giết!"

    "Kệ mẹ ngươi, ngươi quả thực bị dọa sợ rồi. Cứ mở miệng là quỷ, khép miệng cũng là quỷ, trên đời làm quái có quỷ! Chúng ta cũng kệ xác ngươi, cho ngươi mặt mũi, ngươi nên biết điều ngậm miệng đi, đừng có nhắc lại chuyện này nữa!"

    Triệu Sảng rất không biết điều phản bác khiến Hạ Thiên Kỳ nhất thời muốn đánh người, nhưng thấy đối phương chỉ là con gái nên cũng cố gắng nhẫn nại:

    "Các ngươi tin hay không thì tùy, ta tự nhận mình không có thẹn với lòng, thảo nào chẳng ai muốn làm người tốt, người tốt đúng là không phải người!"

    Hạ Thiên Kỳ xem như đã triệt để lật bài ngửa với ba người họ, càng không nói tới họ vốn không tin hắn, nói nhiều nữa cũng là vô ích.

    "Chúng ta không có ý này.." Vương Nhã Chi có vẻ cũng không hy vọng thấy bọn họ bất hòa.

    "Kệ hắn đi, chúng ta đi tìm công tắc." Giọng ẻo lả nói với Vương Nhã Chi.

    Vương Nhã Chi quay đầu nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn Hạ Thiên Kỳ, do dự một lúc rồi trả lời:

    "Các ngươi đi trước đi, chúng ta ở lại đây."

    Nghe thấy Vương Nhã Chi muốn ở cùng Hạ Thiên Kỳ, giọng ẻo lã rất khó chịu hừ một tiếng, rồi lập tưc cùng Triệu Sảng đi tới một phía khác.

    Với việc Vương Nhã Chi ở lại, Hạ Thiên Kỳ rất ngoài ý muốn. Ba người họ vốn đến đây cùng nhau, hơn nữa bên kia còn có một cô gái. Không thể phủ nhận rằng, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút an ủi.

    "Sao ngươi không đi cùng họ?" Gương mặt căng thẳng của Hạ Thiên Kỳ cũng có chút giãn ra.

    "Ta cảm thấy ngươi không nói dối, tất nhiên, cũng nên đề phòng vạn nhất."

    Nói xong, Vương Nhã Chi còn xấu hổ che miệng cười.

    "Vậy sao, người đẹp trai như ta làm sao có thể nói dối, cũng chỉ có hai kẻ đần kia mới không tin ta."

    Hạ Thiên Kỳ cũng không thèm tức với hai người kia, dù sao lúc này cũng cần bảo vệ mạng mình thì hơn, cũng không biết con quỷ kia lúc nào sẽ đến giết người.

    "Đi thôi, chúng ta cũng nên đi tìm công tắc."

    Nhìn qua thì Vương Nhã Chi có vẻ mềm yếu, tướng mạo cũng chỉ bình thường, nhưng có người bên cạnh, ít nhất cũng giúp hăn chia sẻ áp lực.

    ****

    "Nơi này thật kì lạ, ngay cả công tắc cũng không tìm được."

    Phùng Vĩ vừa khó chịu lẩm bẩm vừa chậm chạp đi lại dọc theo các ô cửa sổ, đi mấy bước lại lo lắng chiếu đèn lại phía sau.

    Sự thực thì từ lúc Hạ Thiên Kỳ nói, hắn luôn cảm thấy đang bị người theo dõi, nhưng ngay khi quay lại lại không nhìn thấy gì. Hơn nữa, hắn cũng có phần lưu ý lời Hạ Thiên Kỳ, chỉ là ngoài miệng cũng không muốn tin mà thôi.

    Đi qua tiếp hai ô cửa sổ, Phùng Vĩ nhận thấy tất cả rèm cửa trong này đều đã bị kéo xuống, bởi thế nơi này mới tối như vậy.

    Khi đi tới ô cửa tiếp theo, Phùng Vũ cũng không tiếp tục đi nữa mà kéo rèm ra một chút, để cho ánh trăng chiếu xuyên qua cửa.

    Có điều đi cùng có ...

    Phùng Vĩ vô ý nhìn ra cửa sổ, lập tức ra người run lên..

    'Aaaaaaaaaaaa!!"

    Trong chớp mắt, một tiếng thét đầy sợ hãi vang lên, phá vỡ đi sự yên tĩnh vốn có của nơi này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tuyết Mùa Hạ, ngày 04-11-2016 lúc 01:13.
    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lôi Động Cửu Thiên,pestie,phiêu!,rukuru,thanhviet170906,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 9::Chỉ có hai người..

    Nghe thấy tiếng kêu thất thanh, Hạ Thiên Kỳ cùng Vương Nhã Chi lập tức ngừng bước.

    Âm thanh từ phía sau lưng truyền tới.

    "Ta nghe có vẻ là giọng của Phùng Vĩ."

    Vương Nhã Chi sợ hãi quay lại đằng sau, cơ thể cũng không tự chủ được nhích lại gần phía Hạ Thiên Kỳ. Hạ Thiên Kỳ thậm chí còn có thể cảm thấy Vương Nhã Chi đang run rẩy.

    Thực ra thì người sợ hãi không chỉ có Vương Nhã Chi, mà còn cả Hạ Thiên Kỳ.

    "Ừ, ta cũng thấy thế."

    Dù cho âm thanh truyện tới chỗ họ đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng trong thư viện quá im ắng nên cũng nghe được khá rõ.

    Hạ Thiên Kỳ không rõ Phùng Vĩ và Triệu Sảng đã gặp chuyện gì, có điều hắn tin rằng rât có thể, là ác quỷ đã xuất hiện!

    Nhưng bất luận là có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không định tới đó kiểm tra, nếu thực sự là như vậy thì cũng chỉ hi vọng gã ẻo lã Phùng Vĩ này có nhiều phúc phận.

    "Phía đó để bọn họ tự lo đi, chúng ta cứ bình tĩnh ở đây. Có điều, chúng ta cũng cần cẩn thận hơn, chốc nữa đi lại cố gắng không gây ra âm thanh quá lớn. Làm được chứ? "

    "Ừ!!"

    Vương Nhã Chi hoàn toàn tin quyết định của Hạ Thiên Kỳ, dù cho chuyện ma quỷ lúc nãy hắn nói còn chưa có xuất hiện, có điều, nàng thực sự cảm nhận được bầu không khí nặng nề bên trong thư viện này.

    "Ta muốn gọi điện thoại cho bạn bè ở bên ngoài..."

    Vương Nhã Chi đột nhiên đề nghị.

    Cùng lúc đó, ở một góc khác trong thư viện.

    Phùng Vĩ dùng sức dụi mắt, như thể không tin vào mắt mình. Bởi vì những thứ trước mắt này, quả thực quá kì di.

    Chỉ thấy ở cửa sổ, có rất nhiều chất lỏng như máu đang chậm rãi thấm thấu ra ngoài.

    "Đó là thứ gì..."

    Phùng Vĩ khó khăn nuốt nước bọt rồi gắt lên:

    "Triệu Sảng, ngươi đâu rồi? Mau tới đây xem này!"

    "Triệu Sảng!!"

    Cảnh kì quái như này tất nhiên Phùng Vĩ sẽ không có gan thừa nhận, vì thế hắn muốn gọi Triệu Sảng tới bên cạnh.

    Nhưng mà Triệu Sảng lại không hề trả lời hắn.

    "Ê, Triệu Sảng? Ngươi có đây không, nếu có thì trả lời ta đi! Đừng dọa ta!"

    Phùng Vĩ cảm thấy bằng giọng nói của mình, lại ở nơi yên tĩnh như này, thì thậm chí người ở tầng ba tầng bốn cũng đều có thể nghe rõ, vì thế Triệu Sảng cũng không thể không nghe thấy.

    "Bụp bụp.."

    Ngay khi Phùng Vĩ sợ hãi không ngừng kêu tên Triệu Sảng, chất lỏng như máu đang không ngừng từ cửa sổ thấu ra đang lặng lẽ tụ lại một chỗ trên mặt đất, mơ hồ có thể thấy được bóng người đang không ngừng ngọ nguậy.

    Trong lúc Phùng Vĩ cảm thấy nên nhìn lại cửa sổ thì bỗng có một luồng sáng từ bên cạnh đập vào mặt hắn.

    ''Aaaaa!!!!!"

    Có lẽ ánh sáng này xuất hiện quá đột nhiên, cũng có thể là do trước đó Phùng Vĩ quá lo sợ, nên hắn nhất thời bị dọa đến thét lên.

    "Ngươi có thể không sợ hãi như vậy được không chứ?"

    Tiếng giày cao gót vang lên, theo đó là gương mặt lạnh lùng của Triệu Sảng xuất hiện.

    Lần nữa thấy Triệu Sảng, Phùng Vĩ thở phào nhẹ nhõm.

    "Ngươi vừa đi đâu? Gọi suốt cũng không thấy trả lời, còn tưởng rằng ngươi bỏ đi rồi."

    Phùng Vĩ rất không vui vẻ nói, nhưng chợt nhớ tới chất lỏng giống máu ở cửa sổ, hắn lập tức nhắc nhở Triệu Sảng:

    "Bỏ đi, ngươi mau nhìn của sổ, bên trên có một chất lỏng đang không ngừng thấm ra, rất là kì di."

    "Chất lỏng nào?"

    Triệu Sảng nhìn cửa sổ rất khó hiểu hỏi lại.

    "Đó.. Ơ"

    Phùng Vĩ vốn muốn nói ở ngay trên cửa sổ, có điều lời vừa lên tới họng đã phải nín lại, cuối cùng bị hắn triệt để nuốt xuống.

    Chỉ thấy cửa sổ đã bị rèm che kín lại, đừng nói là chất lỏng gì, ngay cả cửa sổ thủy tinh cũng không thể thấy được.

    "Rèm che là ngươi kéo?"

    Phùng Vĩ hoài nghi nhìn Triệu Sảng.

    "Ngươi nói cai gì vậy, ta vừa mới tới."

    Triệu Sảng lườm Phùng Vĩ sau đó xoay người định bỏ đi.

    "Thế thì thật không đúng, ta vừa mới kèo rèm cửa sổ ra, ở đây cũng chỉ có hai người chúng ta, ta không kéo, ngươi không kéo, chẳng lẽ là quỷ làm?"

    Phùng Vĩ hoang mang gãi đầu, sau đó lẩm bẩm.

    "Quên đi, giờ ta lại kéo cho ngươi thấy là được."

    Nói dứt lời, Phùng Vĩ kéo rèm ra cái "cách", chỉ là khiến hắn cực kì khó hiểu là, trên cửa không hề có bất cứ chất lỏng nào.

    Cũng chỉ có một lớp gương mà thôi, dưới ánh trăng, nó còn tỏa ra một làn sáng dịu nhẹ.

    "Không, không thể nào. Ta vừa mới thấy rõ ràng."

    "Ngươi rõ ràng cái gì mà rõ ràng! Rõ ràng là không có cái gì!"

    Phùng Vĩ muốn giải thích, có điều Triệu Sảng đã lập tức cắt lời, hiển nhiên là cảm thấy chuyện Phùng Vĩ làm này rất là buồn chán.

    "Bỏ đi, có lẽ là ta hoa mắt, nói không chừng là nhìn thấy vật gì đó bị phản quang."

    Phùng Vĩ ngoài miệng cho mình một lí do để giải thích, nhưng lập tức dường như nghĩ tới cái gì nên hỏi Triệu Sảng.

    "Được rồi, ngươi vừa đi đâu thế, sao ta kêu mãi mà không thấy ngươi trả lời."

    "Ta lúc nãy vẫn luôn ở bên kia." Triệu Sảng chỉ tay về phía cầu thang cách đó không xa.

    Phùng Vĩ nhìn về phía đó, hoài nghi hỏi:

    "Ngươi đi lên gác."

    "Ừ!" Triệu Sảng gật đầu, sau đó đi tới bên tai Phùng Vĩ, thấp giọng nói:

    "Ta tìm được một bí mật.."

    ...........

    Hạ Thiên Kỳ cùng Vương Nhã Chi cũng đi một vòng xung quanh, dù không tìm thấy công tắc đèn, nhưng cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm.

    Trong lúc đó, Vương Nhã Chi đã cố gọi điện thoại cho bạn bè, nhưng lại không thể nào gọi được.

    Càng kì quái hơn là, rõ ràng vạch tín hiệu trên điện thoại luôn đầy, nhưng Hạ Thiên Kỳ đã thử, ngay cả gọi cảnh sát báo động cũng không được.

    Tình huống kì quái này xuất hiện đã khiến tinh thần Vương Nhã Chi tan vỡ, còn Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy ngày càng lo lắng.

    Bóng tối tĩnh mịch, không ngừng đè nén thần kinh của mỗi người.

    "Ta không muốn đợi ở đây nữa, ta muốn quay về chỗ ở."

    Vương Nhã Chi không rõ có phải đã quá sợ hay không nên đột nhiên nắm cánh tay Hạ Thiên Kỳ, không ngừng nức nở nói:

    "Ý hay, chúng ta có thể thử xem." Hạ Thiên Kỳ lập tức đồng ý, sau đó lại bổ sung.

    "Coi như hôm nay ngươi thuận lợi rời khỏi đây, chẳng lẽ ngày mai lai không quay lại sao?

    Trừ khi ngươi còn chưa kịp trở về đã bị giết!

    Ta không phải đã nói chuyện ta gặp hai ngày trước sao?"

    Không thể nói không nói, Hạ Thiên Kỳ có ấn tượng khá tốt với Vương Nhã Chi, vì thế cũng muốn cùng nàng sống sót, nhưng càng quan trọng hơn là, nếu như Vương Nhã Chi bỏ đi, nơi này chỉ còn lại mình hắn.

    "Ngươi đừng dọa ta... Ta không muốn chết.."

    Vương Nhã Chi vừa nói, vừa sụt sùi khóc lên, tâm tình cũng càng ngày càng mất bình tĩnh.

    "Ta chỉ muốn kiếm ít tiền cho cha mẹ... nên mới ra ngoài tìm việc.."

    "Vì sao lại gặp loại chuyện này cơ chứ... Ta còn chưa muốn chết.."

    Vương Nhã Chi càng lúc càng khóc to, tiếng khóc cũng càng ngày càng lớn, dường như càng ngày càng không thể kiềm chế.

    Trên thực tế, Hạ Thiên Kỳ sợ nhất, cũng không chịu nổi nhất là thấy nữ nhân khóc.

    Loại tình huống này không chỉ trong đây, cũng như ở ngoài, đều khiến hắn cực kì đau đầu. Nghĩ thêm một lúc, Hạ Thiên Kỳ nhận giọng dọa:

    "Nếu như ngươi muốn sống chứ không muốn chết sớm như thế thì mau câm miệng!

    Tiếng khóc của ngươi rất có thể dẫn nó tới đây, tới lúc đó chúng ta ai cũng không sống được."

    Dù ác độc với phụ nữ quả thực rât mất hình tượng, nhưng trước cảnh sống chết tới nơi này thì hắn cũng không còn ngại gì nữa, huống chi, Hạ Thiên Kỳ cũng chẳng phải người tốt.

    Sự thực thì lời này của hắn cũng có hiệu quả, Vương Nhã Chi nghe xong lập tức sợ hãi bịt kín miệng, cứ như sợ rằng nếu gây ra tiếng động nào, cũng sẽ bị giết chết.

    Thấy Vương Nhã Chi ít nhiều cũng bình tĩnh lại, gương mặt Hạ Thiên Kỳ cũng trở nên thoải mái hơn, hắn an ủi:

    "Trên đời này phương pháp luôn nhiều hơn khó khăn, cho nên nhất định sẽ không có chuyện gì."

    Mấy lời này của Hạ Thiên Kỳ quả thực rất đáng tin, là an ủi Vương Nhã Chi, cũng đồng thời an ủi chính mình.

    Thực tế thì hắn lúc này cũng rất sợ hãi, toàn bộ tầng một trừ tiếng nói của bọn họ ra không còn bất cứ âm thanh nào. Trước đó nghe được tiếng kêu của Phùng Vĩ, cũng không biết bên kia đã có chuyện gì, Triệu Sảng và Phùng Vĩ không rõ còn sống hay không.

    Loại tình cảnh địa ngục đang chào đón này quả thực là dạng hành hạ đáng sợ nhất, bởi vì cũng không ai biết lúc nào, sẽ có một đôi tay từ phía sau vươn tới, mạnh mẽ bóp lấy cổ ngươi!

    Có lẽ là bị Hạ Thiên Kỳ truyền nhiễm, tâm tình của Vương Nhã Chi cũng dần yên bình lại.

    Mà lúc này, Hạ Thiên Kỳ cũng chợt nhớ tới một việc.

    "Được rồi, có một việc quên hỏi các ngươi trước."

    "Khi các ngươi tới đây, nơi này đã ngưng làm việc chưa? Nói cách khác, các ngươi có thấy nhân viên kéo rèm cửa không"

    "Không rõ, lúc ta cũng Phùng Vĩ tới, nơi nay đã ngưng làm việc"

    Vương Nhã Chi lắc đầu tỏ vẻ không rõ, nhưng rât nhanh nàng bỗng nghĩ tới điều gì nên nói tiếp:

    "Triệu Sảng có lẽ sẽ biết, trước đó cô ta đã ở đây."

    "Là sao?" Hạ Thiên Kỳ nghe vậy nên hỏi lại:

    "Chẳng lẽ ba người các ngươi không phải đều bị người trung niên kia đưa tới?"

    "Không phải!" Vương Nhã Chi lắc đầu giải thích:

    "Cũng chỉ có ta và Phùng Vĩ được ông ta mang tới, chỉ có Triệu Sảng, sau khi ông ta đi, liền từ trong thư viện đi ra."

    Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy một cơn lạnh từ chân lan ra khắp toàn thân.

    "Chốc nữa ta sẽ mang hai người thử việc nữa đến..."

    Hạ Thiên Kỳ đến lúc này mới nhớ ra điều người trung niên kia nói sáng nay...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lôi Động Cửu Thiên,pestie,phiêu!,rukuru,thanhviet170906,
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status