TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 44

Chủ đề: Ác Linh Quốc Độ - Trong Nháy mắt cười cười.

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 10: Vị khách bất ngờ.

    "Ta bảo này Triệu Sảng, không phải ngươi cố ý trêu ta chứ, thư viện này thì có bí mật quái gì!"

    Đi theo Triệu Sảng lên lầu, nối sợ trong lòng Phùng Vĩ lại trào lên, như thể sắp có chuyện gì đó rất kinh khủng xảy ra.

    "Đừng vội, đi đến chỗ này thì sẽ biết."

    Giọng Triệu Sảng vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí lúc này nghe vào càng có vẻ giống một người máy không có tình cảm.

    Sợ hãi trong lòng lại dâng lên, nhiệt độ quanh phòng dường như cũng thấp hơn. Phùng Vĩ theo bản năng ôm lấy hai vai, nhưng cũng không thấy có thể ngăn giá lạnh.

    "Sao tự nhiên lại lạnh thế này, lạnh chết ta mất!"

    Phùng Vĩ ôm người run cầm cập, khó chịu nói với Triệu Sảng đang đi trước.

    "Nếu thấy lạnh thì chúng ta vào đây thôi."

    Không biết có phải vì nghe thấy Phùng Vĩ oán trách hay không mà Triệu Sảng đang đi phía trước bỗng dừng bước, tiếp đó mở cửa một căn phòng:

    "Ở trong này, mau tới đây."

    Dù thấy Triệu Sảng có hơi khác lạ nhưng Phùng Vĩ cũng nhanh chóng tiến đến.

    Thật ra trong lòng hắn cũng ít nhiều có phần chờ mong, bọn họ cô nam quả nữ ở nơi này, Triệu Sảng lại chủ động như vậy.... Hắn dù có hơi ẻo lả những cũng không là trai cong.

    Đi tới cửa phòng nghỉ song song đứng cạnh Triệu Sảng, Phùng Vĩ chiếu đèn thử nhìn bên trong thì cũng không thấy có gì đặc biệt.

    "Ngươi chắc chắn trong này có bí mật sao?"

    Phùng Vĩ lúc này đã tin chắc chín mươi phần trăm là Triệu Sảng chỉ lừa hắn tới đây, trong này cũng không hề có bí mật gì.

    Còn vì sao lại lừa hắn tới...

    Phùng Vĩ nghi ngờ nhìn Triệu Sảng ở bên cạnh, vì quá ít ánh sáng, nên cũng không nhận ra sắc mặt cô ta.

    Ngay lúc này, Triệu Sảng chậm rãi đi vào trong.

    Thấy Triệu Sảng đã đi vào, Phùng Vĩ cũng vội vàng theo sát, nhưng khiến hắn không ngờ là, ngay khi vừa bước vào, cửa phòng đã đóng "ầm" lại.

    Còn không đợi Phùng Vĩ kịp quay lại đã có hai bàn tay lạnh lẽo ôm lấy cổ của hắn.

    "Triệu Sảng.."

    Phùng Vĩ vẫn còn đang cầm đèn pin, vậy nên Phùng Vĩ có thể nhờ ánh sáng của nó nhìn thấy rõ mặt Triệu Sảng, một gương mặt trắng bệch.

    "Ta muốn...."

    Mặc dù gương mặt trắng bệch của Triệu Sảng rất dọa người, như một con quỷ hút máu, thì giọng nói tràn đầy dụ hoặc của cô cũng khiến Phùng Vĩ quên hết phòng bị.

    Phùng Vĩ nhìn Triệu Sảng đang sát bên mình, hai tay không ngừng run lên, bởi Triệu Sảng quả thực quá lạnh.

    "Ta muốn.."

    Triệu Sảng vừa áp sát vừa nói:

    Thịt đưa đến miệng, Phùng Vĩ tất nhiên sẽ không bỏ qua, vì vậy cũng rất phối hợp:

    "Ngươi muốn gì..."

    Mặt Triệu Sảng đã kề sát mặt Phùng Vĩ.

    "Ngươi muốn gì?" Hai tay Phùng Vĩ cũng rất không thành thực bắt đầu cởi đồ Triệu Sảng.

    "Ta muốn.. Mạng! Của! Ngươi!"

    Giọng Triệu Sảng đột nhiên cao lên, ngay khi đó, Phùng Vĩ lập tức cảm thấy trong mũi ngập tràn một mùi tanh tưởi.

    Nơi bậc thang tầng một, Hạ Thiên Kỳ và Vương Nhã Chi đang đứng đó.

    "Ngươi nói sao? Triệu Sảng là quỷ!"

    Vương Nhã Chi không biết có phải tai mình đã hỏng khộng, cô thực sự rất khó tin rằng một người đang sống sờ sờ lại là quỷ.

    "Ta chỉ nói là có khả năng rất lớn là vậy, vì người trung niên kia chỉ bảo sẽ dẫn hai người tới, huống hồ, cô ta lại chỉ đến sau khi ông ta đi mất."

    Nghĩ đến việc ác quỷ đã ngụy trang thành nhân viên thư viện Trương Tiểu Thuận lừa mình, Hạ Thiên Kỳ lại càng tin chắc rằng không sai rồi.

    "Nếu lời ngươi nói là thật.. vậy Phùng Vĩ... " Vương Nhã Chi sợ hãi nói không thành lời.

    Hạ Thiên Kỳ chờ cô bình tĩnh lại rồi mới lắc đầu.

    "Không biết được, chỉ mong hắn gặp may, chúng ta lúc này cũng khó tự bảo vệ chính mình, không biết lúc nào sẽ bị nó tìm đến."

    Nói xong, có lẽ là không muốn Vương Nhã Chi hoàn toàn sụp đổ nên Hạ Thiên Kỳ bổ sung.

    "Có điều cũng không phải là không có cách nào khác, nghe nói quỷ sợ người ác, chỉ cần chúng ta tỏ ra ác độc một chút thì chắc là không có việc gì đâu."

    "Thật sao?" Vương Nhã Chi như thấy được cọng cỏ cứu mạng.

    "Ừ." Hạ Thiên Kỳ gật đầu nói tiếp:

    "Ta còn có một ý tưởng, có lẽ con quỷ kia rất sợ ánh sáng."

    "Sợ ánh sáng?"

    "Đúng vậy, ngươi không thấy lạ sao, trong thư viện này không hề có ánh sáng.

    Tất cả mọi khung cửa đều đã bị rèm che kín lại, ngay cả công tắc đèn cũng rất khó tìm, quan trọng nhất là, con quỷ này chỉ xuất hiện vào ban đêm.

    Vì thế ta mới tin là con quỷ kia rất sợ ánh sáng, hoặc có lẽ là sợ nhiệt độ cao.

    Còn nữa, không phải là phim ảnh trong nước ta đều bảo ma quỷ đều sợ ánh sáng sao!"

    Một mạch nói hết suy nghĩ trong lòng, Hạ Thiên Kỳ cũng mặc kệ Vương Nhã Chi có hiểu hay không đã tiếp lời:

    "Vì thế bây giờ chúng ta nên chuẩn bị sẵn."

    "Chuẩn bị sẵn? Chuẩn bị làm gì?"

    "Tất nhiên là nghĩ cách tạo ra chút ánh sáng, chỉ dựa vào đèn pin nhất định là không đủ. Chúng ta phải kéo rèm che ra."

    Hạ Thiên Kỳ cũng không phải là kẻ thích chờ đợi, hắn cũng không thích giao mệnh cho trời hay là đưa cho người khác nắm giữ.

    Dẫn theo Vương Nhã Chi, Hạ Thiên Kỳ lo lắng đi tới một ô cửa sổ. Nhưng không đợi hắn kèo rèm che ra, đã có vài giọt chất lỏng nóng bất ngờ từ trên đầu hắn rơi xuống.

    "Cái gì vậy??"

    Hạ Thiên Kỳ sờ chất lỏng vừa rơi lên đầu, tiếp đó ngẩng đầu rồi chiếu đèn lên.

    "Hít"

    Khi thấy cảnh tượng trên đầu, Hạ Thiên Kỳ và Vương Nhã Chi đều hít sâu một cái.

    Vì trên đầu họ.. vậy mà có một xác chết.

    Ánh đèn đột nhiên chập chờn, Vương Nhã Chi sợ hãi thét lên.

    Dù chỉ ngẩng lên nhìn trong giây lát, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng nhận ra thi thể đó, không phải ai khác, chính là gã ẻo lả vừa nãy, Phùng Vĩ.

    Có điều, Hạ Thiên Kỳ cũng không phải nhân ra Phùng Vĩ thông qua bề ngoài, mà là qua cách ăn mặc của hắn.

    Vì Phùng Vĩ đã không còn hình người nữa, thân thể không chỉ hoàn toàn biến dạng, ngay cả đầu đã lộ rõ óc cũng chỉ còn một nửa, cực kì thê thảm treo trên tường.

    Chất lỏng rơi xuống đầu họ lúc này, chính là từ đầu Phùng Vĩ rơi xuống, óc người!

    "Hắn bị treo trên đó từ lúc nào!!!!!"

    Hạ Thiên Kỳ cảm thấy trong lòng trống rỗng, thân thể cũng không tự chủ run lên. Còn Vương Nhã Chi vẫn đứng cạnh hắn, không biết đã chạy đi đâu rồi.

    Lấy tay day mặt, Hạ Thiên Kỳ cố gắng để mình tỉnh táo lại.

    Thực tế thì Phùng Vĩ chết cũng không khiến hắn cảm thấy bất ngờ, nói thẳng ra thứ khiến hắn sợ như vậy, là do cái xác này ở quá gần.

    Đây thực sự là chứng minh không thể nghi ngờ rằng, nó đang ở gần đây!

    "Phải mau chạy trốn!"

    Hạ Thiên Kỳ không dám do dự, liều chết chạy lên cầu thang để trốn lên tầng.

    Nhưng hắn còn chưa kịp đi bao xa thì trong lòng đã có cảm giác đang bị theo dõi. Cảm giác này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi hắn không cần quay lại cũng biết có một vật gì đó đang ở phía sau!

    Sự thực thì cảm giác của hắn cũng không sai, bởi ngay khi hắn định quay lại nhìn, thì một bên vai của hắn bị thứ gì đó nắm lấy, tiếp đó có một sức mạnh không thể kháng cự quật hắn xuống đất.

    "Aaaaaaaaaaaaa!!!"

    Vừa nằm xuống đất, Hạ Thiên Kỳ đã không thể kìm nèn nổi sợ hãi mà hét lên.

    Đèn pin còn cầm trong tay lúc nay đã bị hắn quăng ra một góc, không biết là đã hỏng hay là hết pin mà hoàn toàn tắt đi.

    Bóng tối vô tận cùng nỗi tuyệt vọng vô bờ trong giây lát đã hoàn nuốt lấy Hạ Thiên Kỳ.

    Hắn sợ hãi muốn đứng lên, nhưng chợt nhận ra trên người có một chất lỏng nào đó, kế tiếp có một vật nặng đè lên người hắn.

    Có vật gì đó... có vật gì đó đang đè lên người hắn!

    Nhưng... hắn không nhìn thấy gì..

    "Ta phải chết sao!"

    Hạ Thiên Kỳ lần đầu tiên cảm thấy cảm giác tuyệt vọng rõ ràng như vậy, đó là một hỗn hợp của bất lực và bó tay.

    Có điều trong lúc sợ hãi này hắn chợt nhớ tới một vật, một vật có thể tạm thời cứu mạng hắn, đó chính là lá hộ thân phù ông hắn đưa cho!

    Trước đó hắn đã ngu ngốc ném gần hết hộ thân phù vào trong bồn cầu, lúc này cũng chỉ còn lại một cái đang được cất trong túi quần.

    Nghĩ tới hộ thân phù, khát vọng sống trong lòng Hạ Thiên Kỳ lập tức bùng lên, hắn cố gắng vùng vằng thò tay vào túi quần lấy hộ thân phù ra, cũng không quan tâm có tác dụng gì hay không mà giơ về phía vật đang đè xuống!

    Lúc này, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cánh tay đang cầm hộ thân phù dường như chìm vào một đám bùn, có điều rất nhanh, một ánh lửa bỗng xuất hiện trong mắt hắn.

    Hắn cực kì sợ hãi nhận ra, cánh tay của mình đang cháy, nói đúng hơn là hộ thân phù trong tay mình đang cháy, nhưng càng kì lạ hơn, tay hắn hoàn toàn không thấy nóng.

    Mượn ánh lửa này, hắn cũng nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

    Chính là ác quỷ đã ngụy trang thành Trương Tiểu Thuận suýt giết hắn hôm đó.

    Toàn thân vẫn đang thối rữa, gương mặt lở loét vô cùng đáng sợ.

    Tác dụng của hộ thân phù đang bốc cháy với ác quỷ rât rõ ràng, cơ thể của nó như bị điện giật, không ngừng bị đẩy lùi, hoàn toàn rời xa Hạ Thiên Kỳ.

    Hạ Thiên Kỳ cũng không đần, hắn vụt đứng dậy, sắn sàng chạy trốn giữ mạng.

    Bởi hộ thân phù đã cháy gần hết.

    Nói cách khác, thì Hạ Thiên Kỳ đã mất đi vật bảo vệ cuối cùng, muốn tiếp tục sống thì chỉ có chạy trốn. Chỉ có điều không đợi hắn cấp tốc bỏ chạy, đã có một luồng sáng đột nhiên chiếu lên mặt hắn.

    "Chỗ dựa của ngươi quả thực không đơn giản, cũng không biết là ai đã bảo vệ ngươi!"

    Hạ Thiên Kỳ cực kì bất ngờ, giọng nói của người trung niên kia lại đột nhiên vang lên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    no_dance8x,pestie,phiêu!,rukuru,thanhviet170906,vippoy9xbn,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 11: Viện thủ.

    Hạ Thiên Kỳ dụi mắt, nhìn về phía âm thanh phát ra, quả nhiên nhìn thấy người trung niên kia đang hùng hổ đi tới. Có điều gương mặt có chút già nua của ông ta vẫn hơi mờ ảo trong bóng tối.

    Nhưng trong lúc khẩn cấp này, thấy được một vị cứu tinh có thể giúp đỡ mình như vậy, thì đừng nói là ông ta chỉ hùng hổ đi tới, thậm chí có coi là thiên thần xuống trần cũng không quá đáng.

    "Ông..."

    Hạ Thiên Kỳ chỉ vào trung niên đang đi tới, cổ họng hắn như bị nghẹn lại, không thể nói ra lời.

    Tận khi ông ta đến bên cạnh, Hạ Thiên Kỳ mới rât cố gắng thốt lên:

    "Ông, sao ông lại ở đây?"

    "Đi ngang qua, tiện đường vào giết nó." Người trung niên bóp hai tay răng rắc, nom có vẻ rất dữ dằn..

    Hạ Thiên Kỳ chẳng bao giờ nghĩ rằng, giọng nói của một người có tuổi lại có thể nghe hay đến thế.

    Câu người trung niên nói:"Đi qua, tiện đường giết nó" quả thực rất sướng tai.

    Kể cả ông ta cũng không phải đến để cứu mình.

    Thực ra, ông ta tới có phải vì cứu mình không cũng không quan trọng, quan trọng là, ông ấy có thể tiêu diệt con quỷ đang uy hiếp bọn họ. Chỉ cần nó bị giết, hắn và Vương Nhã Chi sẽ an toàn.

    "Ha ha.. Xem ra tôi đoán không sai, ông sẽ không thể thoải mái nhìn tôi chết ở đây."

    Lúc Hạ Thiên Kỳ nói mấy câu này, dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng cũng thực sự muốn ca ngợi ông ta một chút.

    Chỉ là ông ta cũng không hề để ý tới Hạ Thiên Kỳ, nói chính xác hơn là, người này hoàn toàn không quan tâm tới Hạ Thiên Kỳ.

    Hạ Thiên Kỳ vốn muốn tâng bốc thêm vài câu, dù sao thì hắn muốn sống cũng phải trông cậy vào ông ta, nhưng không đợi hắn mở miệng nói tiếp, đã thấy người trung niên này bắt đầu giơ tay niệm chú.

    "Tứ phương trận, Đông, Tây, Nam, Bắc, tỏa thiên, khốn địa!!!"

    Trung niên này phất tay, trên tay bỗng tự nhiên xuất hiên bốn cây côn như những que diêm lớn, sau đó hắn lại ném cả bốn đi, đồng thời hô to:

    "Trận thành! Phong!"

    Chỉ thấy bốn cây côn như que diêm lớn bay về phía ác quỷ đằng xa, lập tức biến thành bốn cây cột lửa đang bùng cháy, "Ầm ầm" rơi xuống đất.

    Một lò lửa hình thoi được hình thành, vây kín con quỷ vào bên trong.

    Chiêu thức này của ông ta khiến Hạ Thiên Kỳ cực kì kinh ngạc. Lúc này hắn cảm thấy ông ta chắc chắn là con mẹ nó thần, thực sự quá trâu chó đi. Hình tượng vốn dĩ trong lòng hắn lập tức tan biến, thay vào đó là một người siêu câp mạnh mẽ vô địch.

    "Thật, thật sự quá lợi hại."

    Hạ Thiên Kỳ bất chợt cảm thán một câu, có điều khi hắn nhìn trung niên đó, thì phát hiện gương mặt ông ta vẫn vô cùng căng thẳng, không hề có chút niềm vui thắng lợi, xem ra, cũng không giống là đã xong việc.

    Thấy vẻ mặt ấy của ông ta, trái tim Hạ Thiên Kỳ vốn đã đập lại bình thường lại nhất thời run lên.

    Ngay khi đó, người trung niên kia lại mở miệng nói:

    "Trước đó ta chỉ nghi ngờ, vì sao lại có nhiều người mới chết như vậy, chẳng lẽ là do tố chất của đám người gần đây quá kém, tới tận bây giờ mới hiểu ra!

    Hẳn là thứ gì đó làm loạn ở nơi này đã bị ngươi giết chết phải không?"

    Dù nghe không hiểu ông ta nói gì với con quỷ, cũng không rõ đã có bao nhiêu người mới bị giết, có điều từ vẻ tức giận của ông ta, cũng có thể nhận ra đó là một con số không nhỏ, bằng không cũng không đến mức ông ta phải tự mình đến.

    Cũng chỉ có một mình ông ta nói, con quỷ bị vây trong bốn cây cột lửa kia thì vẫn dùng ánh mắt như rắn độc, lạnh lùng nhìn bọn hắn.

    Cũng không rõ là nó không thèm đáp lại người trung niên, hay là hoàn toàn không hiểu ông ta nói gì.

    "Nếu không muốn chết, thì mau tìm chỗ trốn đi!"

    Lúc này trung niên mới nói với Hạ Thiên Kỳ một câu, có điều không chờ hắn kịp phản ứng, ông ta đã tăng tốc lao tới nơi con quỷ kia bị bao vây.

    Hạ Thiên Kỳ ngẩn người nhìn người đó biến mất trong đám lửa, xem ra hắn cũng không thể giúp được gì cho ông ta, vì thế nên nhanh chóng trốn đi, đỡ phải cản trở trung niên này hành động.

    "Ngươi ngàn vạn lần phải thắng.."

    Thầm chúc phúc cho ông ta một câu, sau đó, Hạ thiên Kỳ dựa vào ánh lửa, vội vàng chạy về phía cầu thang.

    Tận khi chạy tơi tầng năm, Hạ Thiên Kỳ mới dừng lại lấy hơi, lúc đó hắn chợt nhớ tới Vương Nhã Chi.

    Lúc nãy, trung niên và con quỷ kia gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không thấy Vương Nhã Chi xuất hiện thì tám chín phần mười cô ta đã chạy lên gác, chỉ không biết là ở tầng nào mà thôi.

    Hạ Thiên Kỳ vốn định tìm quanh đó một chút, nhưng sau khi đấu tranh tâm lí, hăn cũng bỏ đi ý định này.

    Bởi vì hắn nhớ tới lời dặn lúc nãy của người trung niên kia, bảo hắn mau tìm một chỗ để trốn.

    Dù cho nghe có vẻ rất vô ích, nhưng xét kĩ lại, nếu người này trăm phần trăm chắc chắn diệt được con quỷ, hay nói cách khác, nếu con quỷ kia không bõ để hắn đỡ ngứa tay, thì cần gì phải cẩn thận như vậy?

    Hắn cần gì phải nói ra mấy lời vô nghĩa như là bảo hắn trốn đi?

    Đáp án tất nhiên là không phải.

    Vì vậy, hắn mới nhận ra nguy hiểm không vì sự xuất hiện của người trung niên kia mà biến mất mà vẫn cứ tồn tại ở nơi này.

    "Bất kể thế nào, giờ phút này ta cũng không lo được cho mình, tất nhiên cũng không lo được cho người khác."

    Trong lòng xác định như vậy, Hạ Thiên Kỳ liền nương theo ánh sáng của bật lửa để lẩn vào một hàng giá sách.

    Hắn cũng không trốn vào phòng nghỉ, hay là phòng vệ sinh, bởi vì nơi đó hoàn toàn đóng kín, nếu bị phát hiện thì chắc chắn chỉ có đường chết. Mà ở nơi này, ít nhất còn có hy vọng giữ mạng.

    Bó gối, nắm chặt tay, Hạ Thiên Kỳ thở dốc trong màn đêm tĩnh lặng.

    Không thể không nói, sự rung động của người trung niên kia mang đến cho hắn vẫn không hoàn toàn biến mất, mà điều này cũng cho thấy phán đoán tước đây của hắn rất chính xác.

    Ông ta thật sự không phải người bình thường, theo đó công ty này cũng không phải công ty bình thường. Rõ ràng còn có nhiều điều được che giấu, những điều mà hắn hoàn toàn không biết nhưng đủ để khiến hắn sợ hãi.

    Hắn to gan nghĩ rằng, chẳng bao lâu trước đây, người trung niên kia cũng như mình, chỉ là một người mới không hề biết gì, vất vả cầu sinh trong quá trình thử việc.

    "Ta cũng sẽ có ngày như vậy!"

    Hạ Thiên Kỳ bỗng có chút kỳ vọng với "Công việc" này.

    Ở một nơi khác, tầng bốn.

    Trong bóng đêm, giọng nức nở của Vương Nhã Chi không ngừng vang lên.

    Dù nước mắt đã ngưng chảy, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô vẫn không hề mất đi.

    Vương Nhã Chi đã hoàn toàn lạc lối trong bóng đêm, cũng không biết đây là tầng bốn, hay là tầng ba, là trong phòng vệ sinh, hay là một góc nào đó.

    Cô chưa bao giờ có khát vọng có người ở bên cạnh như bây giờ.

    Trong hai mươi phút ngắn ngủi rời khỏi Hạ Thiên Kỳ, cô nhớ tới rất nhiều người đã yêu thương, quan tâm tới mình.

    Có cha mẹ, có người thân, có bạn bè,... thậm chí có cả người mới quen trước đó, Hạ Thiên Kỳ.

    Cô không ngừng nghĩ, bởi vì chỉ cần dừng lại, trong đầu lập tức sẽ xuất hiện hình ảnh cái xác Phùng Vĩ treo trên đầu!

    Vương Nhã Chi đã thực sự hối hận, hối hận vì bỏ Hạ Thiên Kỳ chạy đi, để rồi lại bị lạc trong bóng đêm.

    Lúc này cô rất muốn đi tìm Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng nơi này tối như vậy, trên người cũng không có công cụ chiếu sáng, huồng chi.. nàng rất sợ bị con quỷ kia phát hiên.

    Vương Nhã Chi có thể chạy tới đây hoàn toàn là bị xác chết của Phùng Vĩ làm sợ hãi. Bây giờ đã bình tĩnh lại, nên không dám làm gì hết.

    Nhưng ngay khi Vương Nhã Chi quyết định chờ ở đây tới sáng, trong tai nàng bỗng có tiếng vật gì đó lết trên sàn.

    Nghe như là có một ai đó, đang kéo thi thể!

    Đang không ngừng tiến về phía nàng!

    Tim Vương Nhã Chi đập rộn lên, nhưng vì trong nay quá tối, nên cô cũng không nhìn ra cái gì.

    Có thể là Hạ Thiên Kỳ nàng muốn tìm, cũng có thể, la con quỷ kia!

    Huống hồ, nó còn đang không ngừng tới gần!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pestie,phiêu!,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 12: Kết quả đáng sợ.

    Vương Nhã Chỉ rất muốn lên tiếng hỏi xem thứ đang tới gần cô có phải là Hạ Thiên Kỳ hay không, nhưng lí trí lại không ngừng cảnh báo cho cô biết, nhất định không được làm vậy, thậm chí còn không được tạo ra âm thanh nào.

    Bưng kín miệng, Vương Nhã Chi sợ hãi mở to mắt, cố gắng xem xem bên trong bóng tối có vật gì.

    Nhưng cô lại không thể thấy gì... chỉ có màn đêm tĩnh lặng.

    "Sạt sạt.."

    Tiếng bước chân chậm rãi cùng âm thanh của vật nặng bị kéo lê trên sàn đồng thời vang lên, nháy mắt đã tới bên người cô.

    Dù không thể nhìn thấy tận mắt, nhưng cô vẫn có thể nghe, đồng thời có thể nhận ra rằng, "người" này đang đứng ngay sát mình.

    Có thể ở cạnh người, cũng có thể, ở ngay đối diện!

    Còn thứ bị "người này" kéo đi, rốt cuộc là gì?

    Là một món đồ? Hay là....

    Vương Nhã Chi cố gắng không nghĩ nữa, bởi vì cô sợ, nếu tiếp tục nghĩ nữa, thì nhất định sẽ sụp đổ mất.

    Lúc này, "người" đang ẩn mình trong bóng tối kia cũng y hêt cô, đang bình tĩnh lắng nghe.

    Nếu lúc nãy cô không cảm thấy có người tiến tới rõ ràng như vậy, thì e rằng nhất định sẽ không tin nổi, trong bóng tối còn có một "người", hơn nữa, còn ở rất gần nàng.

    Không hề có chút tiếng động nào, sự im ắng này làm Vương Nhã Chỉ không dám thở mạnh.

    Bởi vì bất cứ âm thanh nào đều sẽ bị phóng to lên vô số lần ở nơi này.

    Sau một lúc nín thở, Vương Nhã Chi dường như đã đến cực hạn, trong lòng cũng chỉ mong "người" kia mau chóng rời đi.

    Không biết có phải là lời cầu nguyện của nàng đem đến tác dụng hay không, mà ngay khi Vương Nhã Chi sắp không chịu nổi nữa, thì tiếng bước chân, cùng âm thanh của vật bị kéo bắt đầu rời xa.

    "Hít hà..."

    Tới khi chắc chắn rằng "người" kia đã đi xa, Vương Nhã Chi mới lại dám hít thở tiếp. Lần đầu tiên nàng cảm thấy, hít thở là một chuyện hạnh phúc như vậy.

    Thở dốc một lúc, tới khi trong lồng ngực không còn thiếu khí như vừa nãy, Vương Nhã Chi mới đứng lên, tiếp đó dựa theo phương hướng đã xác định, mới đi ngược lại phía "người" vừa nãy.

    Đi một đoạn, cô nhận ra đường đã bị một bức tường chặn lại.

    Nói cách khác, cô chỉ có thể quay đầu, hoặc đứng chờ ở đây.

    Dừng lại ở đó, Vương Nhã Chi bắt đầu mò mẫm xung quanh, cuối cùng đưa ra được một kết luận, đây là một phòng vệ sinh nữ.

    Bởi vì cô không chỉ tìm thấy chiếc gương, còn tìm được vòi nước, hơn nữa lại không thấy có buồng tiểu của nam.

    Khi đã chắc chắn đây là một phòng vệ sinh nữ, Vương Nhã Chi bắt đầu lục lại trí nhớ của những lần tới đây mượn sách, cuối cùng cũng hiểu được phần nào không gian quanh đây. Thực ra thì sau quá trình mò mẫm lúc nãy, cô cũng đại khái nhận ra được khung cảnh nơi này.

    Sau khi đấu tranh tâm lí một lúc, Vương Nhã Chi quyết định tạm ở lại nơi này, bởi vì cô thấy nếu trốn vào trong một buồng vệ sinh thì sẽ rất an toàn. Ác quỷ chắc cũng sẽ không đi tìm từng phòng vệ sinh một, lại mở ra từng buồng một đâu.

    Nghĩ vậy, Vương Nhã Chi bắt đầu tìm kiếm nắm đấm cửa, khi tìm được, thì lo lắng mở cửa bước vào.

    Vì bên trong có bồn cầu, nên cô cũng ko đi hẳn vào trong, mà dừng lại sau cánh cửa.

    Xoay người lại dựa lưng vào tường, Vương Nhã Chi mới thờ phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình chắc là đã an toàn.

    Nhưng ngay khi có ý nghĩ này, bồn cầu trước mắt cô bỗng vang lên tiếng nước..

    "Ào ào..."

    Tiếng nước bất chợt khiến cô run lên, nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao bỗng nhiên lại có.

    Nàng ép mình không nghĩ tới những thứ kinh khủng trong phim để vươn tay sờ nắp bồn cầu.. sau đó...

    Cô lại sờ được một chất dịch nhầy phủ kín bề mặt.

    "Aaaaaaaaa!!!!!!"

    Chỉ trong chớp mắt, Vương Nhã Chi cảm thấy như mình đã rơi vào hầm băng.

    Sợ hãi thét lên, Vương Nhã Chi cuống cuồng lao về phía cửa, định bỏ chạy ra ngoài. Nhưng không biết có phải là quá sợ hãi hay không nên cô không tìm được nắm đấm cửa, chỉ có thể không ngừng đấm lên vách tường.

    "Rầm rầm rầm.."

    Nhưng cô chưa kịp phá được cửa để thoát ra ngoài thì một cánh tay lạnh lẽo bỗng nhiên tóm lấy cổ nàng từ phía sau.

    Cũng trong lúc này, Hạ Thiên Kỳ tự nhiên rùng mình, giật nảy người đứng dậy, nhìn về phía có tiếng kêu truyền tới, mặc kệ trong mắt chỉ là bóng tối.

    "Tiếng kêu vừa rồi là sao? Chẳng lẽ là Vương Nhã Chi?"

    Trong lúc này, hắn dường như có nghe được một giọng con gái hét thảm, dù chỉ thoáng qua trong giây lát.

    Hạ Thiên Kỳ sợ hãi nuốt nước bọt, sống lưng cũng run lên. Nên nhớ rằng từ khi trung niên kia xuất hiện đến giờ đã hơn một giờ, nhưng lại như đá chìm trong biển, hoàn toàn không thấy có chút động tĩnh nào.

    Nếu ông ta có thể thuận lợi diệt quỷ, thì bình thường cũng sẽ làm ra một hành động gì đó để nhắc nhở hắn, nhưng lại không hề có gì xảy ra.

    Sau đó, hắn lại thông qua tiếng hét thảm kia liên tưởng tới vài chuyện.

    Trong thư viện này, cũng chỉ có một cô gái là Vương Nhã Chi, nếu có cô gái nào bị giết, thì chín phần mười sẽ là cô ta.

    Còn kẻ giết cô ta, e là cũng chỉ có con quỷ kia.

    Nếu con quỷ kia bị trung niên tiêu diệt, sao lại có thể giết Vương Nhã Chi?

    Trừ khi, trung niên kia bị nó giết.

    Dù trong lòng rất không muốn thừa nhận giả thuyết này, nhưng nếu tiếng thét kia thật sự là của Vương Nhã Chi, vậy thì sự thực rất có khả năng là vậy.

    Trung niên kia không giết được quỷ, ngược lại còn bị nó giết, sau đó nó lại tìm được Vương Nhã Chi ở trên lầu, rồi giết luôn cô.

    Tiếp theo, chắc chắn là đến lượt hắn!

    Nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ bỗng run rẩy, cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng đã hạ thấp hẳn.

    Bất an trong lòng lại dâng lên, khiến Hạ Thiên Kỳ phải lắc mạnh đầu, không cho mình nghĩ lung tung nữa.

    Dù sao thì cứ ngồi đó tự dọa bản thân thì chi bằng thừa dịp con quỷ kia chưa tìm thấy mình mà nghĩ xem nên làm gì, nói đúng hơn, là nghĩ cách làm sao mới giữ được mạng.

    Sau khi bình tĩnh suy xét, hắn đã nghĩ ra hai cách.

    Thứ nhất là đốt thư viện.

    Còn nguyên nhân thì do suy luận trước đó của hắn, rằng con quỷ này sợ nóng, thậm chí, là nó chỉ có thể sống nhờ vào thư viện này, nếu nơi này không còn, nó cũng sẽ tự nhiện biến mất.

    Còn chuyện gì xảy ra sau khi đốt nơi này, hắn hoàn toàn không quan tâm.

    Cách thứ hai lại là ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, người như trung niên kia còn không giết được quỷ, hắn cứ ở lại đây chẳng khác nào chịu chết.

    Vì thế chỉ có thể chạy ra khỏi thư viện, quay lại tòa nhà Hoàng Kim tìm cách, kiểu gì cũng không thể tiếp tục ngồi im đợi chết trong này.

    Nếu đã nghĩ ra hai cách, hắn tất nhiên phải đưa ra lựa chọn, Hạ Thiên Kỳ biết mình không có nhiều thời gian để do dự, nói không chừng một giây sau con quỷ kia sẽ đứng ngay trước mặt hắn.

    Nghĩ một chốc, Hạ Thiên Kỳ cuối cùng quyết định hợp hai cách này lại làm một.

    Tức là đốt nhà, rồi chạy.

    Có điều vì an toàn, hắn quyết định xuống được tầng một rồi mới đốt.

    Đã quyết định như vậy thì không nên kéo dài, đó là quy tắc làm người của Hạ Thiên Kỳ, thực ra thì hắn cũng hơi bất ngờ với sự bình tĩnh của mình, có thể thấy là đã không thể chỉ dùng hai chữ nhân tài để hình dung, nói cho đúng, phải là thiên tài.

    Hắn là thiên tài, một thiên tài có thể gặp quỷ mà vẫn vô cùng bình tĩnh.

    Hạ Thiên Kỳ dù tự sướng như vậy, nhưng bước chân cũng không ngừng lại, dựa theo ánh sáng từ bật lửa, nhanh chóng chạy về phía cầu thang gần nhât.

    Vì bật lửa chỉ có thể bật một lúc, hơn nữa ánh sáng còn có thể kéo quỷ tới, nên khi đến cầu thang, Hạ Thiên Kỳ cũng không bật nữa, sau đó lần mò bước xuống cầu thang trong bóng tối.

    Vì muốn xuống lầu một, nên Hạ Thiên Kỳ rất nhanh đã đi qua ba tầng, ngay khí hắn thở lấy hơi để tiếp tục đi xuống thì phía trên lại có âm thanh kì lạ.

    Nghe thấy thứ này, lông mao trên người Hạ Thiên Kỳ dựng đứng lên, hắn cũng mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, liều mạng chạy.

    Cùng lúc đó, có tiếng bước gấp từ trên cầu thang truyền xuống.

    ''Là ông sao?"

    "Có phải ông không?"

    "Vương Nhã Chi."

    Đối phương chắc chắn đã nhận ra hắn, nên Hạ Thiên Kỳ cũng không định tiếp tục che giấu mà hồi hộp hỏi, chỉ là không thấy ai đáp lại.

    Chỉ bằng điều này, Hạ Thiên Kỳ đã có thể xác định thứ đang đuổi theo mình chính là con quỷ kia, giả thuyết trước đó của hắn đã thành sự thực!

    "Chết tiệt!"

    Hạ Thiên Kỳ chửi vọng lên, sau đó cũng không tiếp tục ẩn giấu nữa, bắt đầu dùng bật lửa để soi đường.

    Mở bật lửa, cái bóng đang hoảng loạn chạy trốn của Hạ Thiên Kỳ lập tức bị kéo dài ra, nhưng ngay phía sau, còn có một bóng quỷ đáng sợ đang không ngừng áp sát.

    Khoảng cách ngày một thu lại.

    "Xong rồi... Bị đuổi theo rồi.."

    "Làm sao đây... sẽ bị đuổi kịp mất..làm sao bây giờ!"

    Cảm thấy cánh tay lạnh lẽo kia đang càng ngày càng gần lưng mình, nỗi sợ hãi của Hạ Thiên Kỳ lập tức bùng lên, điều này cũng khiến hắn trượt chân, ngã lăn xuống tầng.

    "Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!!"


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pestie,phiêu!,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 13: Cô gái đáng sợ.

    Nỗi sợ từ cái chết cận kề như những lưỡi dao sắc nhọn không ngừng lướt qua trên thần kinh đang sụp đổ của Hạ Thiên Kỳ.

    Cũng không rõ là đã ngã bao lâu, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, như thể không còn cảm giác.

    Dù không muốn thừa nhận, cũng không muốn chấp nhận chút nào, nhưng sự thực cho thấy hắn đã sắp chết rồi.

    Hôm nay, hắn sẽ chết ở nơi này.

    Từng luồng khí lạnh lẽo từ mặt đất không ngừng tràn vào trong người hắn, tiếng bước chân đang không ngừng vang lên trong bóng tối cũng ngày một rõ ràng hơn.

    Hắn thậm chí đã bắt đầu hoảng loạn nghĩ tới cảnh mình chết thê thảm sắp xảy ra.

    Hoặc là bị cắt đứt cổ, hoặc là bị đánh vỡ đầu, cũng có thể, là bị ăn tươi.

    Tóm lại, chắc chắn phải chết.

    Cũng không phải là Hạ Thiên Kỳ không muốn chạy, mà là cơ thể hắn bây giờ đã không còn nghe lệnh hắn nữa, ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng không nổi, chỉ có thể nằm im chờ chết ở đây.

    Hạ Thiên Kỳ rất không cam tâm, hắn không thể tin được là mình sẽ mất mạng như thế này, nên nhớ, hắn cũng chỉ là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết.

    Hắn còn có rất nhiều mục tiêu chưa thực hiện được, chưa có nhà, chưa có xe, cũng chưa cho cha mẹ một cuộc sống thật tốt.

    Quan trọng nhất là, mẹ nó, hắn còn là xử nam. (Còn trinh :v)

    Nếu hắn là một người xấu xí, một người ngu ngốc thì cũng coi như xong đi, lúc đó hắn cũng sẽ không cam tâm như thế này.

    Tiếc là, mặt mũi của hắn cũng không tồi, dáng người cũng rất khá, hơn nữa lại còn có tài.

    Nhưng mà cũng chả có tác dụng mẹ gì, cũng chẳng thể thoát được vận đen bị quỷ giết.

    Tiếng bước chân của con quỷ càng ngày càng gần, Hạ Thiên Kỳ cũng bắt đầu nhớ lại những kí ức xa xưa.

    Có sự chiều chuộng của mẹ, có kỳ vọng của cha, cũng có những lời lải nhải không ngừng của ông.

    Hắn nhớ rằng mình đã từng nghe ai đó nói, người khi sắp chết, trong đầu cũng sẽ hiện lên từng người, từng câu chuyện đã bị chính mình lãng quên.

    "Ta phải chết sao..."

    Ngay lúc Hạ Thiên Kỳ đã nản lòng cảm thấy đầu mình sắp rời khỏi cổ, đồng thời cũng chuẩn bị nói lời từ biệt với thế giới này thì trong màn đêm trước mặt hắn đột nhiên có gì đó lóe lên, tiếp đó có một làn sáng dần xuất hiện trong mắt hắn.

    Không nghi ngờ là, đã có người bật đèn cầu thang.

    Hạ Thiên Kỳ bị ánh sáng bất ngờ ảnh hưởng nên không thể mở mắt nổi, mà trong lúc hắn đang cố gắng thích ứng với ánh sáng thì có một cô gái tóc dài cao gầy bỗng quỷ mỵ xuất hiện trên bậc thang.

    Cô lấy người làm khiên, che trước người hắn, ngăn cách hoàn toàn con quỷ kia.

    Trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ đã khôi phục được thị giác, hắn bắt đầu quan sát cô gái bí ẩn đột nhiên xuất hiện này.

    Cô mặc một chiếc quần ngắn màu đen, hai bắp đùi nhỏ nhắn bị bó lại cực kì bắt mắt. Một làn tóc nâu hơi xoăn buông thả trên lưng lại càng tăng thêm vẻ đẹp khác lạ của cô.

    Dù chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, cũng không rõ được hình dáng của cô, nhưng không thể không thừa nhận, chỉ thế cũng đủ khiến người ta phải say mê liên tưởng.

    Cũng may bình thường Hạ Thiên Kỳ dù hơi bỉ ổi, nhưng cũng không phải là kẻ thấy gái đẹp là tinh trùng lên não, nên cũng không quá tập trung đánh giá dáng người của cô.

    Điều mà hắn quan tâm, lại là thân phận của cô gái này, cùng với mục địch cô ta xuất hiện ở đây.

    Bởi vì hắn nhận ra rằng, đèn câu thang là do cô ta mở.

    Hạ Thiên Kỳ chắc rằng tám chín phần mười cô ấy là người của công ty, cũng rất có thể có cùng mục đích với người trung niên kia, thẳng thắn mà nói, hắn tuyệt sẽ không tự sướng là, cô ta đặc biệt tới đây để cứu hắn.

    Trong giấy lát ngắn ngủi, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng đã có phán đoán đại khái. Có điều, hắn cũng không hỏi xem cô ta là ai, dù sao chuyện này cũng rất rõ ràng, cô ta đột nhiên xuất hiên ở đây, lại chủ động chắn giữa hắn và con quỷ kia, thì hiển nhiên là muốn đối phó với nó.

    Vì thế nếu còn cố hỏi, thì quả thực là quá ngu đần.

    "Trách không được ngay cả Từ Thiên Hoa cũng bị ngươi làm khó, hỏa ra là một ác quỷ có trình độ thế này."

    Ngay khi Hạ Thiên Kỳ còn đang bất an, thì nghe thấy giọng nói êm ái của cô ấy, mềm mại, dễ nghe như tiếng chuông gió vậy.

    Có điều khiến Hạ Thiên Kỳ giật mình, phải nói là khiếp sợ, là khi đối mặt với con quỷ kia cô ta vẫn rất thản nhiên, như thể con quỷ đó chẳng bằng con kiến trong mắt nàng, muốn giết thì giết vậy.

    Khi Hạ Thiên Kỳ còn đang không ngừng suy đoán thì thấy cô ấy quay người lại nhìn hắn.

    Đó là một gương mặt vô cùng xinh đẹp khác hẳn vẻ đẹp khi nhìn qua bóng lưng, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cái quần ngắn kia không hề hợp với cô, hoặc là, màu đen cũng không hợp với cô.

    "Vận khí của cậu không tệ, thế mà có thể kiên trì tới bây giờ."

    Nghe thấy cô ta nói, Hạ Thiên Kỳ cũng không biết nói gì mà chỉ đành ngốc nghếch gật đầu.

    Thấy Hạ Thiên Kỳ im lặng, cô ta lại chuyển mắt đồng thời nhắc nhở:

    "Tìm một chỗ núp đi, lát nữa tôi sẽ tìm cậu."

    Cô ấy còn định nói thêm gì đó, nhưng không hiểu sao, lại đột nhiên cười lạnh hô:

    "Giờ lại muốn trốn sao, chậm rồi."

    Vị trí của cô vừa đúng chặn mất tầm nhìn lên của Hạ Thiên Kỳ nên hắn cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng từ lời cô ta nói thì chắc là con quỷ kia đang bỏ trốn.

    Sau đó cô lại hóa thành một ảo ảnh màu đen, thoáng cái đã mất đi tung tích, điều này cũng làm cho cầu thang trở về cảnh im ắng lúc đầu.

    Hạ Thiên Kỳ mở to mắt, không tin nổi mình vậy mà đã an toàn?

    "Số mệnh của mình... quả thực là con mẹ nó phức tạp."

    Hạ Thiên Kỳ không khỏi than thở một câu, có điều nhớ tới tình cảnh lúc nãy của trung niên kia, hắn cũng vẫn không hoàn toàn tin vào cô ta, vì thế tranh thủ chuồn khỏi nơi này mới là thượng sách.

    Sau một thời gian thư giãn ngắn ngủi, Hạ Thiên Kỳ mới có thể cử đông nhẹ, cố lết xuống tầng chắc vẫn được.

    Vội vàng bò dậy, Hạ Thiên Kỳ mới nhận ra trên người có rất nhiều chỗ đang thâm tím, ngay cả mắt cá chân cũng đã bị chệch đi, cứ cử động là đau như bị kim châm vậy.

    Lết xuống tầng một với một đầu mồ hôi, Hạ Thiên Kỳ lại cố gắng đi tới một ô cửa sổ, muốn dùng bật lửa đốt rèm, rồi để làn lửa đốt rụi thư viện.

    Có điều hắn lập tức nhận ra suy nghĩ này của mình nực cười thế nào, rèm cửa có thể bị đốt, nhưng rất nhanh lại tắt đi, không hề giống trong phim ảnh, chỉ đốt bừa một cái là có thể đốt cháy một căn nhà.

    "Ẩm IC mẹ nó rồi!"

    Bực bội vỗ trán, Hạ Thiên Kỳ cũng không cố thử nữa. Hắn khập khiễng tăng tốc đi tơi cửa ra vào rồi lại dùng chìa khóa mở cửa ra.

    Nhưng hắn còn chưa kịp đi ra khỏi cửa thì có một giọng nói nữ tính vang lên ở đằng sau:

    "Ra ngoài chờ tôi."

    Hạ Thiên Kỳ không ngờ cô ta xuất hiện sớm như vậy nên giật bắn mình, run rẩy đáp:

    "Rồi, ta biêt rồi."

    Dù bảo Hạ Thiên Kỳ chờ mình, nhưng tốc độ của cô lại không hề chậm, gần như là ra khỏi thư viện cùng lúc với Hạ Thiên Kỳ.

    Thấy Hạ Thiên Kỳ tập tễnh, cô ta cũng hơi dừng bước hỏi thăm:

    "Sao, bị thương à?"

    Sự quan tâm của cô ấy khiến Hạ Thiên Kỳ có phần được sủng ái mà sợ hãi nên gật đầu run rẩy đáp:

    "Ừ, nhưng cũng không sao cả."

    Cô ta nghe vậy cũng không nói gì thêm mà chỉ giơ tay chỉ về ánh đèn đang lấp lóe phía xa nói:

    "Tí nữa ra đó với tôi."

    Nói xong cũng không để ý tới Hạ Thiên Kỳ nữa mà nhanh chóng đi về phía ô tô.

    Chằm chằm dõi theo bóng hinh mê người của cô ta, Hạ Thiên Kỳ thầm tặc lưỡi, cũng vô tình sinh ra chút sợ hãi.

    "Haizz!!!!"

    Ha Thiên Kỳ không nhịn được thở dài, rồi lại cố gắng tập tễnh đi về phía chiếc ô tô đang không ngừng nháy đèn. DÙ sao đi nữa, cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của hắn.

    Hơn nữa, hắn còn có thể biết được gì đó từ trong miệng cô ta.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    KOFTF,pestie,phiêu!,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 14: Lần thử việc thứ hai.

    Vất vả lắm mới tới chỗ ô tô, Hạ Thiên Kỳ lại càng kinh ngạc, bởi lẽ chiếc xe cô gái kia đang ngồi là một chiếc Ferrari Enzo.

    Hạ Thiên Kỳ đã từng thấy chiếc xe này trong một tạp chí xe, chắc chắn là bản giới hạn, giá thị trường khoảng hai ngàn năm trăm vạn, hơn nữa còn là có tiền mà không thể mua được.

    Hạ Thiên Kỳ nuốt nước bọt, hắn nhớ ra xe của trung niên kia cũng không quá kém, là một chiêc Bentley.

    "Công ty này không phải là một ngân hàng chứ? Quá là giàu có!"

    Có trung niên kia trước đây, và cô gái này bây giờ để làm tiêu chuẩn so sánh, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy đãi ngộ của mình quá bình thường.

    "Còn nghĩ gì nữa, mau lên xe!"

    Cô gái hạ cửa xe xuống nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ đang ngẩn ngơ.

    Tới tận khi nghe thấy tiếng cô ta, Hạ Thiên Kỳ mới lúng túng phản ứng lại, vội vàng đi lên.

    Đeo đai an toàn theo thói quen, Hạ Thiên Kỳ lại không tự chủ nhìn cô gái bên canh một lần.

    Có điều khiến hắn càng thêm lúng túng là dường như cô gái này cảm thấy gì đó nên lập tức quay sang, ánh mắt giao nhau, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy máu trong người như ngừng chảy.

    "Ta muốn hỏi một chút, cô muốn đưa ta đi đâu?" Để tránh xấu hổ, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu mở miệng.

    Cô gái này có vẻ cũng không định lái xe đi ngay mà kiên nhẫn đáp:

    "Đêm nay ngươi muốn đi đâu cũng được, ta bảo ngươi lên xe chỉ vì muốn nói vài câu với ngươi."

    Nghe thấy cô gái ấy bảo mình có thể tự rời đi thì Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy tâm mình hơi lạ, không biết là do đã hài lòng hay là vì phải rời xa gái đẹp mà đau lòng. Có điều hắn cũng không biểu hiện rõ ra mặt mà chỉ im lặng gật đầu.

    Thấy vậy, cô ta nói tiếp:

    "Tình huống của ngươi có chút đặc biệt, vì con quỷ trong quá trình thử việc của ngươi bị ta giải quyết chứ không phải ngươi. Vì thế, dù ngươi đã thử việc thành công, nhưng cũng không đủ tư cách để trở thành nhân viên chính thức."

    "Ta có thể ngắt lời không?" Hạ Thiên Kỳ lo lắng nhìn cô.

    "Thực ra ta không biết những chuyện này."

    "Ngươi nói là mình không biết mình đang làm gì sao?" Cô gái nghe vậy thì kinh ngạc hỏi lại.

    "Từ Thiên Hoa không nói gì với ngươi?"

    "Từ Thiên Hoa là ai?"

    "Từ Thiên Hoa là người phỏng vấn ngươi, cũng là người sắp xếp ngươi đi thử việc. Sao vậy, ngươi không biết hắn sao?"

    "Hắn cũng không nói tên cho ta, ta cũng không biết gì về công ty cả, hắn cũng chỉ bảo ta đi tới thư viện Hâm Hoa."

    Hạ Thiên Kỳ theo thực tế mà kể lại.

    "Tên Từ Thiên Hoa này có chết cũng đáng!" Cô gái nghe vậy thì tức giận, có điều rất nhanh đã bình tĩnh lại nói tiếp:

    "Được rồi, nếu ngươi đã không biết gì, thì ta sẽ nói cho ngươi biết."

    Sau khi được cô gái nói cho nghe một lần, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc cũng biết được chút tình cảnh của mình.

    Hóa ra mỗi người mới ký hợp đồng với công ty đều sẽ được người chịu trách nhiệm phỏng vấn họ bố trí tới một khu vực có quỷ để thử việc.

    Nếu thành công, thì sẽ thành nhân viên chính thức, hưởng đãi ngộ cho người chính thức.

    Tiêu chuẩn để xác định có thành công hay không chỉ có một, là người đó có thể giải quyết quỷ mà vẫn sống.

    Nói chỉ có một tiêu chuẩn bởi vì người mới trong lúc thử việc cũng chỉ có thể có hai số phận, một là xử lí xong quỷ, hai là bị quỷ giết. Còn vừa không giết được quỷ, lại không bị quỷ giết như hắn thì lại không hề có.

    Hơn nữa trước khi đi thử việc, chủ quản phụ trách người mới sẽ phải nói rõ cho họ biết vài điều. Ví như nhắc nhở họ trong lúc thử việc sẽ có chuyện quỷ dị xảy ra, còn có thể gặp quỷ, chỉ có thể nghĩ cách xử lí xong nó thì mới coi như thành công.

    Nếu trong quá trình thử việc mà không tuân theo quy định của công ty tự ý rời đi hay bỏ trốn thì nội trong ba ngày sẽ bị quỷ giết.

    Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ thầm chửi người trung niên kia, chuyện quan trọng như vậy mà ông ta lại không hề nói cho hắn biết.

    Cô gái này cũng chỉ nói vậy, còn về chuyện đãi ngộ cùng với việc sau trở thành nhân viên chính thức thì lại không hề nói bởi hắn còn chưa thực sụ thành công.

    Tất nhiên, cô ta cũng không nói gì liên quan tới công ty.

    "Ngoài ra ta còn muốn nhắc một ngươi một điều, đừng bao giờ nghĩ rằng mình đã quá dễ dàng, hay là quá ngu ngốc mới đi kí hợp đồng, thế nên mới rơi vào tình cảnh như bây giờ.

    Công ty chọn ngươi, thậm chí chọn ta, cũng đều có lí do. Nói cho đúng, thì đó là vận mệnh của chúng ta."

    "Vận mệnh?" Hạ Thiên Kỳ nghe xong không hiểu đáp lại.

    "Lẽ nào ta gia nhập công ty này là chuyện tất nhiên."

    "Chuyện này sau này ngươi sẽ rõ, còn hiện tại thì vẫn nên nghĩ cách làm sao để trở thành nhân viên chính thức đi."

    Cô ta như thể không muốn Hạ Thiên Kỳ hỏi nữa nên nhất thời đổi chủ đề:

    "Người vốn phụ trách ngươi là Từ Thiên Hoa đã xong, vì thế ta sẽ trực tiếp sắp xếp, cho ngươi nghỉ một ngày."

    Tám giờ sáng ngày kia, ngươi phải đúng giờ tới học viện nữ sinh Tề Hà báo danh, đó là lần thử việc thứ hai của ngươi."

    "Học viện nữ sinh Tề Hà?"

    Hạ Thiên Kỳ cũng không lạ gì trường này, người trong trường chín chín phần trăm là nữ, thậm chí nó còn có mấy tên gọi rất đẹp là "Phần mộ đàn bà" hay "Thiên đường đàn ông".

    Tất nhiên, nếu là trước đây, hắn có thể vào trong đó thì sẽ vô cùng sung sướng. Nhưng bây giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra trong lúc thử việc, thì hắn không hề có chút vui mừng nào. Bởi lẽ trong đó chắc chắn có quỷ, không chừng còn có người chêt, điều này lại cực kì nguy hiểm với hắn.

    "Được rồi, ngươi sẽ dùng thân phận quản lí kí túc đi vào trong đó. Lúc đó sẽ có người mới khác cùng đến." Cô gái chậm rãi nói.

    "Ngoại trừ ta, còn có người mới khác?"

    "Ba người!" Cô gái đưa ra đáp án chính xác cho Hạ Thiên Kỳ.

    Hạ Thiên Kỳ cẩn thận cũng không lạ, dù sao con quỷ lúc nãy cũng có thể biến thành người, nếu ngay cả điều này hắn cũng không hiểu được, thì nói không chừng sẽ chết thế nào cũng không biết.

    Cái này gọi là đề phòng không thừa.

    Cô gái nhìn kĩ hắn một lúc rồi thấy trời đã sắp sáng nên nói với Hạ Thiên Kỳ:

    "Được rồi, chuyện cần nói đã nói, ngươi xuống xe đi, ta muốn đi xử lí chuyện của Từ Thiên Hoa."

    "Ta phải đối phó với quỷ như nào? Ta còn không biết chút gì về bắt quỷ, hơn nữa, nó có đáng sợ như lần này không?"

    "Chắc chắn không, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ta phải đi rồi." Cô gái khó chịu bảo.

    Hạ Thiên Kỳ dù vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng cũng đành phải nuối tiếc xuống xe, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi thêm:

    "Ngươi tên là gì?"

    "Chủ quản cao cấp của công ty, Lương Nhược Vân."

    Nói xong, cô ta nổ máy , ầm một tiếng lái xe đi.

    "Chủ quản cao cấp, Lương Nhược Vân."

    Nhìn về hướng cô ta biến mất, Hạ Thiên Kỳ không ngừng lẩm bẩm. Hắn thấy tính cách của Lương Nhược Vân cũng rất tốt.

    Có điều niềm vui ngắn ngủi, hắn lại mau chóng bị kéo về thực tế tàn khốc.

    "Hy vọng mình còn có mạng để gặp lại."

    Nghĩ tới hành trình tại học viện nữ sinh Tề Hà sắp tới, Hạ Thiên Kỳ không khỏi cảm thấy lạnh người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pestie,phiêu!,
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status