TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 9 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 44

Chủ đề: Ác Linh Quốc Độ - Trong Nháy mắt cười cười.

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định Ác Linh Quốc Độ - Trong Nháy mắt cười cười.

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Ánh sáng tan đi, bóng tối tràn về, lặng lẽ dõi theo giấc mơ của mỗi người.

    Chân tướng bị ảo giác che giấu vào từng góc tối tăm lạnh lẽo, thi thoảng có người nhận ra cũng không hiểu sao quên mất.

    Trong mắt mèo có con mắt đỏ, nửa đêm bên cửa sổ có thứ gì đó lay động, ngoài ra trong bóng tối âm u còn có.. một bóng người đáng sợ đang không ngừng đến gần ngươi!

    Buồn ngủ kéo đến, ác ma tấn công, vô cùng tuyết vọng!

    Vô số chuyện khiến ta sởn gai ốc không ngừng xảy ra, là chìm trong tuyệt vọng, hay phấn đấu vượt qua?

    Hay đành chấp nhận phán xét tàn nhẫn của định mệnh?

    Đây là một thế giới đầy ma quỷ, một nơi phủ dầy giết chóc và khủng bố!
    ---QC---
    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    haimuoi,pestie,phiêu!,thanhviet170906,vippoy9xbn,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 1: Thử việc.

    "Tiền lương thử việc hai vạn, ngoài ra còn được cấp thêm một chiếc xe Audi A6.."

    "Tiền lương hai vạn.."

    "Xe A6.."

    Thẳng cho đến khi ngồi vào trong xe, Hạ Thiên Kỳ cũng không hết sung sướng!

    Không lâu trước đây, hắn mới thành công vượt qua một buổi phóng vấn của một công ty lớn, đồng thời cũng ký một hợp đồng thử việc lương cao.

    Cái gọi là thử việc lương cao, là trong mỗi tháng thử việc nhận được hai vạn tiền lương, còn được cấp cho một chiếc ô tô A6 làm phương tiện đi lại.

    Đãi ngộ này với một kẻ chỉ vừa mới học hết năm ba đại học, còn không có một tí kinh nghiệm nào như Hạ Thiên Kỳ mà nói chẳng khác gì trúng thưởng xố số năm trăm vạn cả.

    Khoa trương mà nói, chuyện vui như này, ngay cả khi nằm mơ hắn cũng không dám mơ tới.

    "Nếu đã ký hợp đồng thì bây giờ cũng nên đi làm việc thôi."

    Ngay khi Hạ Thiên Kỳ còn đang mơ màng thì một giọng nói trầm thấp vang lên ở bên.

    Hạ Thiên Kỳ lúc này mới bừng tỉnh, ngồi trong xe cũng không chỉ có một mình hắn mà còn có một người trung niên trên dưới bốn mươi tuổi.

    Đây cũng là người trước đó đã phỏng vấn hắn, có điều từ đầu tới cuối rất ít nói, như thể ngại phiền, khiến hắn có cảm giác chỉ là làm đại cho xong việc.

    Thực sự thì người này làm việc rất qua loa, bởi vì dù hắn đã ký hợp đồng, nhưng vẫn không biết đây là công ty nào, cũng không biết công việc của mình là gì.

    Nói đơn giản một chút thì trước đó hắn hoàn toàn ngẩn ngơ ký hợp đồng.

    Dù vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không lo rằng đây là một công ty chuyên lừa đảo, bởi vì nó nằm trong tòa nhà Hoàng Kim.

    Nếu như không phải một công ty làm ăn hợp pháp, lại có quan hệ với bên ZF (kiểu như là chính phủ), thì vốn không có tư cách nằm ở tòa nhà Hoàng Kim, huống chi nó còn ngang ngược chiếm lấy ba tầng lầu, điều này càng chứng tỏ sức mạnh của nó.

    Bằng không dù đối phương có đưa ra đãi ngộ tốt đến đâu thì hắn cũng không dễ dàng ký hợp đồng, dù sao hiện nay có quá nhiều công ty bán hàng đa cấp lừa đảo.

    Có điều, Hạ Thiên Kỳ vẫn muốn hỏi người kia một câu, rốt cuộc hắn nhìn trúng điểm nào ở mình.

    Hắn nhớ rõ khi bất đầu buổi phỏng vấn, người này cũng không hỏi hắn học trường nào, cũng không hỏi hắn học ngành nào, lại càng không hỏi sở thích của hắn.

    Mà chỉ hỏi hắn duy nhất một câu, gan có lớn hay không, có sợ gặp quỷ hay không?

    "Điều này... chắc cũng không có vấn đề, có điều, rốt cuộc ta phải làm gì?"

    Hạ Thiên Kỳ quay sang phía ông chú kia, hai tay cũng vỗ nhẹ tay lái.

    "Công việc của ngươi là nghe theo sự sắp xếp của công ty, hoàn thành từng nhiệm vụ của mình. Chi tiết thì đợi đến khi ngươi vượt qua quá trình thử việc rồi tính, nếu không, nói cũng chỉ là phí lời."

    Người trung niên này vẫn giữ nguyên bộ dạng không kiên nhẫn, nhưng lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng đã không nhịn được nửa, thẳng thừng nói:

    "Nhưng cái gì ngươi cũng không nói cho ta biết thì ta cũng không thể làm việc được."

    Mặc Hạ Thiên Kỳ nóng lòng, người đàn ông này cũng không đổi thái độ, hắn chỉ chỉ tay về phía trước bảo:

    "Lái xe đi, trước tiên đi tới số 34 đường Bình An, thư viện Hâm Hoa..."

    Thư viện Hâm Hoa là thư viện lớn nhất thành phố Phước Bình. Nó có tổng cộng sáu tầng, có thể nói rằng chỉ cần là sách có trong thành phố này, thì đều có thể tìm thấy ở nơi này.

    Khi Hạ Thiên Kỳ cùng người đàn ông kia đi tới nơi này thì nó cũng đã ngừng đón khách.

    Thư viện Hâm Hoa chỉ mở cửa từ chín giờ sáng cho tới sáu giờ tối, mà giờ cũng đã hơn bảy giờ, không rõ họ đi đến đây làm gì.

    "Xuống xe."

    Khi Hạ Thiên Kỳ đỗ hẳn xe lại, người trung niên này lập tức mở cửa bước xuống. Hạ Thiên Kỳ dù vẫn không hiểu gì nhưng cũng đi xuống theo.

    Vừa xuống xe, hơi nóng lập tức ùa đến, hít thở cũng trở nên khó khăn.

    "Thời tiết chết tiệt, nóng như lửa ấy."

    Hạ Thiên Kỳ vừa lẩm bẩm vừa đi theo người kia tới trước của thư viện. Khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy lạ là, tất cả các rèm cửa sổ trong thư viện đều đã được kéo kín, nhìn qua có vẻ rất tối tăm.

    "Bên trong đang sửa chữa sao? Hay là, ta có trách nhiệm giám sát công trình?"

    Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn người kia.

    Người đó không lập tức trả lời mà móc lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra rồi ném cho Hạ Thiên Kỳ:

    "Khoảng thời gian tới ngươi tạm thời sẽ làm việc ở trong này, còn ở nơi này bao lâu, thì phải xem khả năng của ngươi rồi.

    Công việc của ngươi rất đơn giản, mỗi tối đến trông sách trong này, sáng mở cửa, tối đóng cửa là xong."

    "Để ta làm người trông sách? Không, đây là gõ canh."

    Mặc dù nghe rất đơn giản, hắn hoàn toàn có thể làm được, nhưng trong lòng vẫn rất không tình nguyện, như thể nếu đồng ý làm việc này, thì sẽ chìm vào địa ngục vậy.

    Có điều hắn cũng không thể làm gì khác, cũng chẳng thể nói rằng hắn không làm được việc gõ canh.

    "Được rồi, nghe lời ngươi là được, ngươi nói cái gì thì làm cái đấy. Thế nhưng ta còn ..."

    "Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì." Người đàn ông dường như hiểu rõ ý định của hắn nên lập tức ngắt lời.

    "Chờ ngươi qua thử việc rồi nói tiếp."

    "Ta phải thử việc bao lâu? Ngươi cũng phải nói cho ta biết chứ?" Hạ Thiên Kỳ đã không nhịn được muốn chửi người.

    "Chờ ta báo đi, lúc nào ta báo ngươi được trở thành nhân viên chính thức thì ngươi sẽ qua thử việc."

    Năm phút sau, người trung niên kia rời đi, chỉ còn lại Hạ Thiên Kỳ ở đây.

    Hạ Thiên Kỳ nhìn thư viện trước mặt rồi lại nhìn chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, sắc mặt của hắn cũng không ngừng thay đổi.

    Rất nhanh sau đó, vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ trở lại như thường, bởi lẽ hắn cảm thấy việc này cũng không có gì phải lo cả.

    Hơn nữa trước đó hắn cũng đã báo cho mấy người bạn học có quan hệ tốt rằng nếu sau hai tư tiếng không thấy hắn về nhà thì phải lập tức đi báo cảnh sát.

    Đương nhiên, chuyện có liên quan tới đãi ngộ thì hắn vẫn cố tình giấu nhẹm.

    Bởi vì chuyện này cũng rất khó để bạn hắn tin được, nhất định đều sẽ cảm thấy hắn đang bị lừa.

    Sau đó, Hạ Thiên Kỳ đi quanh đó một lúc, sau khi mua một ít đồ ăn uống ở cửa hàng tiện lợi thì mới quay về thư viện Hâm Hoa.

    Dùng chìa khóa người kia đưa cho, Hạ Thiên Kỳ mở toang cửa thư viện rồi bất an đi vào.

    Trong thư viện rất tối, hơn nữa rèm đã che kín cửa sổ nên cũng không thấy cả đèn đường, dù có giơ bàn tay lên trước mặt cũng không nhìn được năm ngón.

    Cũng may Hạ Thiên Kỳ từ bé đã can đảm hơn người nên cũng không sợ bóng tối, không đến nỗi chỉ đứng yên một chỗ.

    Mở đèn pin trên điện thoại ra, Hạ Thiên Kỳ có chút cố gắng khóa cửa lại, dù sao bên trong cũng có nhiều thứ như vậy, chẳng may mất thứ gì thì chắc chắn sẽ bị trách móc.

    Làm xong mấy việc đó, hắn cũng không lập tức đi vào mà dò quanh rồi ngồi xuống cạnh một khung cửa sổ gần đó để ăn uống.

    Bỗng nhiên, khi hắn còn chưa kịp bỏ túi đồ xuống thì có một loạt tiếng bước chân vang lên bên tai.

    "Ai đó!!"

    Tiếng bước chân này lập tức khiến hắn sợ hãi bởi trước đó hắn nghĩ rằng chỉ có một mình mình ở nơi này.

    Vậy mà lúc này dường như có một người đột nhiên xuất hiện, e rằng có thể là một tên trộm.

    "Sớm không đến, muộn không đến, cứ đợi tới khi ta nhận việc mới tới trộm! Thật con mẹ nó tức!"

    Nghĩ thế, Hạ Thiên Kỳ cực kì tức giận, nhưng hắn tất nhiên sẽ không lập tức liều mạng với người kia, nói không chừng không phải đánh thì sao, vạn nhất là do hắn nghĩ nhiều, người kia cũng không phải trộm thì sao?

    Nhưng mặc kệ là sao, an toàn vẫn là trên hết. Trước tiên cũng nên gọi cho ông chú kia báo cáo, hơn nữa cũng có thể dọa người kia.

    Có điều hắn cũng không tính tới việc điện thoại của mình khi vào trong thư viện lại không hề có sóng, cũng chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát.

    "Chắc không phải là nhân viên trong thư viện, nếu không vì sao không bật đèn, lại lén lút tiếp cận ta?"

    Nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức bấm điện thoại báo cảnh, nhưng bỗng vang lên một tiếng, điện thoại của hắn tắt ngúm.

    "Mẹ nó, gặp quỷ sao!"

    Điện thoại đột nhiên tắt khiến Hạ Thiên Kỳ cực kì sợ hãi, nhỡ đâu đối phương có dao thì sao.

    Nghĩ vậy hai chân hắn lập tức run lên, cũng không dám đứng lại thêm nữa mà lập tức chạy về hướng cửa nhằm mở khóa chạy ra.

    Nhưng vì không nhìn thấy gì nên trong lúc chạy Hạ Thiên Kỳ đã không may va vào một giá sách khiến hắn choáng váng rên lên rồi ngã xuống đất.

    Có điều tiếng bước chân phía sau cũng không hề biến mất mà ngược lại lại tăng nhanh hơn.

    Đến khi có ánh đèn chói mắt sáng lên trong thư viện.

    Bởi vì đã quen với bóng tối nên nhất thời Hạ Thiên Kỳ không mở nổi mắt, cơ thể hắn cũng theo bản năng dựa sát vào giá sách để tránh bị người phía sau đánh lén.

    Cảm giác chóng mặt nhanh chóng biến mất, Hạ Thiên Kỳ cũng khôi phục được thị giác, lập tức có một bóng người thanh niên xấp xỉ hắn hiện lên trong tầm mắt.

    Thanh niên mặc một bộ đồ làm việc cũ kĩ, gương mặt cũng hơi khó chịu, nhìn Hạ Thiên Kỳ không nói gì.

    "Ngươi là ai, làm gì trong này?"

    Sau khi nhìn thấy người này, Hạ Thiên Kỳ lớn giọng quát.

    "Ngươi là người gác mới?"

    Thanh niên cũng không thấy căng thẳng như Hạ Thiên Kỳ, lúc này hỏi ngược lại.

    "Đúng thế." Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc hỏi tiếp.

    "Ngươi là?"

    "Cũng không khác ngươi là mấy, ta là nhân viên quản lý trong thư viện này." Thanh niên từ tốn đáp.

    "Ngươi làm ta sợ muốn chết, còn tưởng ngươi là trộm đấy! Sao ngươi không bật đèn lên?"

    "Mới đứt cầu dao, ta vừa đi buồng điện kiểm tra, sau đó nghe thấy bên này có tiếng động nên nghĩ rằng có trộm."

    Câu trả lời của thanh niên coi như đã giải đáp được nghi vấn trong lòng Hạ Thiên Kỳ, sau khi đi vào hắn không có bật đèn, không phải là không muốn bật, mà cơ bản là không biết công tắc ở đâu.

    Không yên lòng nhìn qua thẻ công tác của thanh niên này, tới khi xác định không có chuyện gì thì hắn mới thôi đề phòng, dù sao thì có nhiều người cũng tốt hơn.

    Có điều sau một lúc tiếp xúc, Hạ Thiên Kỳ cũng nhận ra rằng người này không thích nói nhiều, bởi vì hắn phải cố gắng nửa ngày mới hỏi được một vài thông tin cá nhân.

    Thanh niên này tên là Trương Tiểu Thuận, từ lúc tốt nghiệp đại học đã ở đây, bởi vì quanh đây tiền thuê nhà rất cao, bản thân cũng không có bạn gái nên hắn trực tiếp ở lại thư viện. Việc ở đây quản lí sách cũng giúp hắn tiết kiệm được một khoản tiền kha khá.

    Bởi vì người này cũng không muốn nói nhiều nên Hạ Thiên Kỳ cũng không tiện hỏi tiếp. Hôm nay hắn chỉ toàn gặp được cái loại người cậy mãi không nổi nữa chữ này.

    Trước thì gặp ông kia, giờ lại gặp Trương Tiểu Thuận này, khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội.

    Tiếp đó hắn quay lại cửa sổ, Hạ Thiên Kỳ lấy một gói bánh cùng một hộp sữa ra khỏi túi, nghĩ một lát, hắn ném cho Trương Tiểu Thuận một chai nước, nhưng Trương Tiểu Thuận cũng không nhìn hắn một lần.

    "Mẹ nó, người nào cũng con mẹ nó lạnh."

    Thầm mắng Trương Tiểu Thuận một câu chứ Hạ Thiên Kỳ cũng không nói ra miệng. Hắn thử ấn nút bật nguồn, nhưng không tài nào bật được điện thoại nên quay ra hỏi Trương Tiểu Thuận.

    "Ở đây có chỗ nào sạc điện thoại không?"

    "Lầu hai có phòng nghỉ có thể sạc pin, bên trong có dây sạc."

    Trương Tiểu Thuận chỉ lên lầu đồng thời trả lời ngắn gọn.

    Hạ Thiên Kỳ nhìn Trương Tiểu Thuận rồi hơi nhếch miệng, sau đó đi đến gần hắn nói:

    "Ta lên gác sạc điện thoại, một lúc nữa sẽ quay lại."

    Nói xong, cũng không quan tâm Trương Tiểu Thuận có đáp ứng hay không, Hạ Thiên Kỳ trực tiếp đi qua, nhanh chóng đi về phía cầu thang.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tuyết Mùa Hạ, ngày 04-11-2016 lúc 00:50.
    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    haimuoi,Lôi Động Cửu Thiên,luffie,pestie,phiêu!,rukuru,thanhviet170906,vippoy9xbn,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 2: Thi thể.

    Trước đó Hạ Thiên Kỳ cũng đã không ít lần tới đây mượn sách nên cũng coi như khá quen thuộc với Hâm Hoa thư viện, vì thế chả mấy chốc đã lên tới lầu hai.

    Tiếp đó hắn đi tới một phòng nghỉ gần đó, cũng không rõ có phải là nơi Trương Tiểu Thuận đã nhắc tới hay không. Hắn vốn dĩ luôn mang sạc dự phòng nên cũng chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ mà thôi.

    Phòng nghỉ có tên như nghĩa, vốn dành cho nhân viên thư viện nghỉ ngơi, dù cho không lớn nhưng cũng khá thoải mái.

    Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy một cái giường đơn, ổ cắm điện cũng ở ngay đầu giường, rất tiện để vừa sạc vừa nghịch điện thoại.

    Hạ Thiên Kỳ cũng chẳng lo gì nữa, sau khi cắm sạc liền nhảy thẳng lên giường nằm.

    Thử bật điện thoại thêm lần nữa nhưng vẫn không được, không rõ là do đã hết sạch pin hay đã hỏng.

    Hạ Thiên Kỳ vốn muốn gọi một cuộc cho cha mẹ để báo tin đã tìm được việc, cũng cho họ yên lòng. Cũng bởi từ khi hắn học xong năm ba đại học, cha mẹ hắn cũng rất lo lắng chuyện việc làm của hắn, đồng thời cũng tạo cho hắn không ít áp lực.

    Dù sao tỉ lệ sinh viên tìm được việc làm cũng thấp như vậy, ngay cả những người ưu tú ở các trường có tiếng cũng không tìm được việc, càng không cần nói tới sinh viên ở trường bình thường.

    Tất nhiên, hắn cũng đã tính sẵn, nếu thực sự không tìm được việc thì sẽ theo ông ngoại học làm Âm Dương sư.

    Chẳng quản có phải lừa người khác hay không, chỉ cần một tang lễ, ít nhất cũng có thể thu về năm sáu trăm đồng, lại còn được người khác coi như ông chủ, sai gì làm nấy. Ông hắn đã nói hắn có tiềm năng từ nhỏ, nếu không phải cha mẹ hắn sống chết không chịu, có khi hắn cũng đã có chút danh tiếng cũng nên.

    Cũng may việc tồi tệ này cũng chưa xảy ra, hơn nữa không chỉ không xảy ra, hắn lại còn tìm được một công việc rất vừa ý.

    Đợi mấy ngày nữa hắn lái A6 về nhà, cha mẹ hắn vừa nhìn thấy chắc chắn sẽ cười rất vui vẻ.

    "Chỉ nghĩ thôi cũng thấy sướng, có điều, nhất thời cũng không cần nói cho họ, coi như để lại một chút tin vui.

    Trên mặt Hạ Thiên Kỳ lộ rõ nét cười, trong lòng cũng đã quyết tâm sẽ cố gắng làm việc, nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức.

    Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, công ty này quả thực quá thần bí.

    Trên mạng không hề có chút tin tức gì về nó, nếu nghĩ kĩ lại thì hắn cũng chưa từng gửi đơn xin việc cho họ.

    Còn có người đã phỏng vấn hắn nữa, người này chẳng hề có chút xíu chuyên nghiệp nào, mà đúng hơn, cũng chẳng có công ty nào tự dưng bỏ hai vạn tiền lương ra chỉ để nhân viên trông thư viện ban đêm.

    "Chẳng lẽ còn điều gì bí ẩn?"

    Nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lắc đầu thầm nghĩ, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nếu ngay cả chút xíu nguy cơ cũng không dám đối mặt thì e rằng cả đời cũng sẽ chỉ như vậy.

    Hiện thực vốn dĩ là vậy, to gan thì sống, bé gan thì chết.

    "Không nghĩ nữa, đi ngủ!"

    Hạ Thiên Kỳ quyết định cứ đi ngủ đã rồi sau đó mới xuống gọi Trương Tiểu Thuận, dù sao việc của hắn cũng là trông coi nơi này ban đêm, dĩ nhiên, ông kia cũng không nói rằng hắn không được ngủ.

    Cũng chỉ là trực đêm rồi mở cửa buổi sáng mà thôi.

    Đứng dậy khóa lại cửa phòng rồi Hạ Thiên Kỳ cuộn mình lại, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

    Ngủ không biết bao lâu, Hạ Thiên Kỳ bị cơn buồn tiểu đánh thức. Hắn vốn dĩ muốn cầm điện thoại lên nhìn theo thói quen thì lập tức nhận ra điều gì đó.

    Đầu ngẩng về phía cánh cửa!

    Cửa phòng, không rõ đã được mở ra từ lúc nào!

    Một khe hở nhỏ vài centimet, không ngừng tỏa ra bóng tối của bên ngoài.

    Theo Hạ Thiên Kỳ thì đèn ngoài phòng khách đã bị Trương Tiểu Thuận tắt đi, nếu không hắn cũng không thể nào không nhìn thấy bên ngoài.

    "Trương Tiểu Thuận? Là ngươi à?"

    Hạ Thiên Kỳ bỗng có cảm giác bị ai đó theo dõi, điều này làm hắn rất khó chịu.

    Nín thở một lúc, Hạ Thiên Kỳ vẫn không thấy bên ngoài có tiếng gì truyền tới nên cũng bình tĩnh lại. Hắn xuống giường định đi về phòng vệ sinh.

    Chỉ là không hiểu tại sao, cảm giác bị người theo dõi vẫn không hề thay đổi.

    Hạ Thiên Kỳ cũng không quá để tâm mà tiếp tục đi về phía cửa. Ngay khi hắn sắp đi đến nơi thì "Ầm!" một cái, cánh cửa đóng sầm lại.

    Tiếp đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rời đi.

    Cảm giác của Hạ Thiên Kỳ quả thực không sai, lúc nãy thật sự có người đứng ở cửa theo dõi hắn.

    "Tên khốn Trương Tiểu Thuận này!"

    Không thể không nói, cửa phòng bị đóng sập trước mắt thật sự khiến Hạ Thiên Kỳ bị giật mình, đồng thời nó cũng làm cơn giận dữ của hắn bùng lên dữ dội. Nói một cách nghiêm túc, tính tình của hắn cũng không tốt chút nào.

    Cả thư viện này cũng chỉ có hắn và Trương Tiểu Thuận, hắn thì ngủ trong phòng, tất nhiên người vừa rình mò sau cánh cửa cũng chỉ có thể là Trương Tiểu Thuận.

    Còn tại sao phòng nghỉ lại bị mở ra thì chắc rằng Trương Tiểu Thuận đã dùng chìa phụ mở cửa từ bên ngoài, dù sao hắn cũng ở nơi này cả năm, có một chìa phụ cũng không phải chuyện gì quá kì lạ.

    "Tên khốn này rõ ràng là không muốn thấy ta ngủ yên ở đây nên mới con mẹ nó giả thần giả quỷ để ta sợ!"

    Hạ Thiên Kỳ nhổ nước bọt rồi mở toang cửa, nóng giận bước ra.

    Sau khi ra ngoài, cảnh sắc bên ngoài hoàn toàn giống như khi hắn nhìn qua khe cửa, một màu đen tối.

    Vì điện thoại không bật được, nên Hạ Thiên Kỳ cũng không rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ thấy bên ngoài chìm trong bóng tối. Hắn lưỡng lự muốn quay về trong phòng thử tìm xem có cái đèn pin nào không.

    Trong một ngăn kéo, Hạ Thiên Kỳ quả thực tìm được một chiếc đèn pin, may mắn là nó cũng vẫn còn có thể sử dụng, nhưng cũng không phải là quá sáng. Thế nhưng trong hoàn cảnh này có cũng hơn không, nếu không có đèn pin thì e rằng ngay cả phòng vệ sinh cũng không thể tìm được.

    Cầm đèn pin, Hạ Thiên Kỳ đi ra ngoài phòng, bên ngoài rất tối, cũng rất lạnh.

    "Thằng khốn Trương Tiểu Thuận này chắc chắn cố ý bật điều hòa thật thấp!"

    Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ càng giận, việc đi vệ sinh cũng bị hắn quăng sau đầu mà trực tiếp đi xuống cầu thang quay lại tầng một.

    "Trương Tiểu Thuân! Mày ở đâu?"

    Tầng một cũng vẫn tối đen như mực, Hạ Thiên Kỳ vừa khó chịu hô tên Trương Tiểu Thuận vừa soi đèn khắp nơi.

    "Trương Tiểu Thuận! Tao biết mày ở đây, đừng có giả thần giả quỷ nữa, mau ra đây nói cho rõ xem nào!"

    Hạ Thiên Kỳ mang theo đèn pin tìm khắp tầng một nhưng ngay một cái bóng cũng chẳng thấy.

    Có lẽ Trương Tiểu Thuận cũng không ở đây.

    "Lẽ nào đã chạy lên tầng?"

    Không tìm được Trương Tiểu Thuận ở tầng một nhưng Hạ Thiên Kỳ tuyệt không có ý bỏ qua, hắn chính là loại người như vậy, làm gì cũng phải làm đến cùng.

    Sau đó hắn quay lại tầng hai, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu lục soát từng phòng một, nhưng cũng vẫn không tìm được gì.

    Liên tiếp tìm kiếm hai tầng khiến Hạ Thiên Kỳ hơi mệt, hơn nữa suốt thời gian tìm kiếm hắn cũng không ngừng hô to mà không thấy Trương Tiểu Thuận đáp lại.

    Như thể Trương Tiểu Thuận không hề ở trong này!

    Mệt mỏi thở dốc đi lên tầng ba, Hạ Thiên Kỳ sợ hãi nhận ra đèn pin trong tay hắn bỗng nhiên lập lòe.

    "Đại ca, đừng có hết pin lúc này chứ!"

    Lắc lắc vài cái nhưng đèn pin vẫn chập chờn, điều này khiến khung cảnh phía trước cũng trở nên mờ ảo.

    Hạ Thiên Kỳ lúc nãy cũng không tìm được công tắc đèn, nếu chẳng may đèn pin không dùng được thì hắn sẽ biến thành kẻ mù. Điều này khiến hắn không thể không thỏa hiệp, phải nhanh chóng tìm nhà vệ sinh rồi quay lại ngay phòng nghỉ.

    Còn chuyện của Trương Tiểu Thuận chỉ có thể để tới ngày mai mới tính.

    Vừa nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức tiến tới phòng vệ sinh ở tầng ba, còn hèn hạ đi vào nhà vệ sinh nữ.

    Ai cũng biết phòng vệ sinh nữ không có bồn tiểu nam nên Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể đẩy cửa đi vào một buồng vệ sinh. Nhưng ngay khi hắn vừa đi vào thì sát vách có tiếng nước chảy vang lên.

    "Ọc ọc.."

    Nghe thấy tiếng nước, gương mặt Hạ Thiên Kỳ lập tức tái nhợt, bởi vì.. điều này đồng nghĩa với việc phòng vệ sinh có người!

    Hắn vội vàng đóng kín cửa rồi khom lưng ngồi xổm xuống nhằm lợi dùng ánh đèn pin trong tay để xác định xem buồng bên có phải là con gái hay không.

    "Ào ào" Tiếng nước chảy vẫn vang lên, Hạ Thiên Kỳ thấp thỏm ngồi, cố gắng nhìn qua khe hở dưới sàn.

    Lập tức, hắn thấy, có một gương mặt cũng đang nhìn hắn!

    "Aaaaaaaaaa!"

    Hạ Thiên Kỳ bị dọa sợ giật mình kêu to. Không chỉ vì gương mặt đó xuất hiện quá đột ngột, mà còn vì.. đó là một gương mặt hắn chưa từng nhìn thấy!

    Một gương mặt đàn ông!

    Sau khi kinh ngạc, Hạ Thiên Kỳ lần nữa chiếu đèn pin. Lần này thì đã không thấy gương mặt kia, nhưng tiếng nước vẫn vang lên như cũ.

    "Ai ở bên đó?"

    Hạ Thiên Kỳ dùng sức đấm vách ngăn một cái, thực sự là hắn đã rất giật mình. Vậy mà, buồng bên cũng không hề có ai đáp lại.

    Vội vàng giải tỏa xong kéo quần lên, Hạ Thiên Kỳ lập tức mở cửa buồng. Hắn vốn định đi luôn xuống lầu, ngờ đầu lại như thể bị ma xui quỷ khiến mà quay lại đứng trước của buồng bên.

    Lúc này, tiếng nước bên trong cũng đã biến mất, bóng tối tĩnh lặng lại tràn đầy phòng vệ sinh.

    Hạ Thiên Kỳ chắc chắn rằng người đàn ông ở trong này chưa hề rời đi, bởi vì hắn luôn tập trung nghe ngóng buồng bên này, cũng không hề nghe thấy có tiếng mở cửa đi ra.

    Thế thì quá lạ, nếu như người kia còn trong buồng vệ sinh thì kiểu gì cũng phải có tiếng động chứ... thế mà quả thực không hề có chút âm thanh nào.

    Hạ Thiên Kỳ nắm chặt đèn pin trong tay, mặc dù cũng không thể bì kịp với những người giỏi võ, nhưng hắn tự nhận cũng không quá kém, ít nhất từ bé đến giờ cũng có không ít kinh nghiệm đánh nhau.

    Hắn cố gắng nuốt nước bọt, Hạ Thiên Kỳ cũng mặc kệ bên trong có người hay không mà đạp thẳng về phía cửa.

    Hắn lập tức thấy một người đàn ông nằm úp sấp bên trong.

    Kì quái là cơ thể người này lại ở trong bồn cầu, cũng chỉ còn sót lại cái đầu ở ngoài. Trên mặt đất nhớp nhuá vết máu chưa khô.

    "Chết... người chết!!"

    Hạ Thiên Kỳ muốn hét lên nhưng lí trí lại ép hắn ngậm miệng.

    Hắn nhớ rõ rằng sau khi mình tiến vào tiếng nước mới vang lên, mà vết máu trên mặt đất còn chưa khô, có thể thấy hung thủ mới rời đi không lâu, Nói cách khác, hắn còn ở trong này!

    Nghĩ đến việc tên giết người kia vẫn còn ở trong này với mình, đồng thời lúc nãy còn có thể ở cùng một chỗ, toàn thân Hạ Thiên Kỳ lập tức đổ ra từng tầng mồ hôi.

    "Trương Tiểu Thuận phải chăng cũng đã bị giết!"

    Nghĩ đến việc mình không tìm được Trương Tiểu Thuận, Hạ Thiên Kỳ lập tức liên tưởng tới rất nhiều chuyện.

    Mà trong quá trình này, hắn còn nhớ tới một việc đáng sợ hơn.

    Hắn phát hiện, trên cửa mỗi buồng vệ sinh đều có một dấu tay máu!

    Thậm chí, có dấu tay còn đang không ngừng nhỏ máu xuống sàn nhà, rõ ràng là mới bị người ấn lên.

    Hạ Thiên Kỳ đẩy một cánh cửa buồng vệ sinh trong số đó nhìn vào thì lại càng sợ hãi, bên trong cũng có một cái xác.

    Một cái xác đàn bà!

    Sau đó, hắn đẩy ra từng phòng, cuối cùng nhận ra, mỗi phòng đều có một cái xác!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    haimuoi,Lôi Động Cửu Thiên,luffie,pestie,phiêu!,rukuru,thanhviet170906,vippoy9xbn,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 3: Tầng tầng sương mù..

    Hạ Thiên Kỳ có chút không tìn vào mắt mình bởi lẽ trước mắt hắn đang có quá nhiều xác người!

    Nhìn thì có vẻ tất cả đều mới chết cách đây không lâu, máu vẫn còn đang theo các vết thương không ngừng trào ra.

    Trái tim bắt đầu đập không ngừng, hít thở cũng khó khăn hơn, thậm chí Hạ Thiên Kỳ còn cảm thấy mình đang dần không thở nổi.

    "Không được, không thể tiếp tục như vậy được, mình phải bình tĩnh lại! Nhất định không được loạn lên! "

    Hạ Thiên Kỳ dùng sức vỗ má, cố gắng để bản thân bình tĩnh.

    Thứ nhất hắn phải xác định rõ tình cảnh của bản thân cùng với các bước tiếp theo. Thứ hai thì là nghĩ cách hiểu rõ mọi chuyện đang xảy ra rồi tìm biện pháp chạy khỏi thư viện báo nguy.

    Không nghi ngờ gì, nếu được lựa chọn hắn chắc chắn sẽ chọn cách thứ hai.

    "Trong thư viện này rất có thể có một tên giết người điên cuồng, hơn nữa cũng vừa rời khỏi nhà vệ sinh nữ ở tầng ba. Không, không thể, nếu kẻ kia có khả năng giết nhiều người như vậy, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua người vừa la hét ầm lên lúc nãy là mình.

    Lẽ nào mọi suy đoán của ta đều là sai, tên giết người kia trước đó cũng không ở trong phòng vệ sinh nữ."

    Hạ Thiên Kỳ tin rằng rất có thể là như thế, nếu không, vừa nãy hắn làm ầm lên như vậy, nếu có kẻ giết người ở trong này thì chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.

    "Có thể tên giết người đã không còn ở đây..."

    Nghĩ lại việc lúc nãy tìm Trương Tiểu Thuận ở tầng dưới, Hạ Thiên Kỳ không khỏi sợ hãi. Có điều dựa vào chuyện này cũng có thể nhận ra, tên giết người có vẻ thực sự đã bỏ đi.

    "Vẫn là chạy nhanh một chút thì hơn, vạn nhất, hắn vẫn còn ở đây thì..."

    Nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức muốn chạy xuống lầu, nhưng ngay khi hắn lao ra khỏi phòng vệ sinh thì có một cái bóng xuất hiện ở bên cạnh.

    "Ai!"

    Hạ Thiên Kỳ sợ hãi kêu lên, cơ thể dù đã bày ra tư thế phòng ngự nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

    Đèn pin vẫn lấp lóe như cũ, có điều dựa vào ánh sáng chập chờn, Hạ Thiên Kỳ cũng kịp nhìn thấy một gương mặt!

    Đó chính là người mà từ nãy hắn vẫn tìm, Trương Tiểu Thuận.

    "Dọa chết ta!"

    Hạ Thiên Kỳ khó chịu nhìn Trương Tiểu Thuận, nhưng thấy người này vẫn ổn thì cũng rất vui vẻ. Dù sao có người bên cạnh thì cũng yên tâm hơn.

    Trương Tiểu Thuận có vẻ cũng bị dọa sợ nên mặt trắng bệch, vừa ôm ngực vừa nói:

    "Những lời này là ta nói mới đúng!"

    "Suỵt!"

    Trương Tiểu Thuận còn muốn nói tiếp thì Hạ Thiên Kỳ đã ra dấu im lặng đồng thời khẽ bảo:

    "Đừng lên tiếng vội, nghe ta nói đã. Trong thư viện này rất có thể có một tên giết người, trong phòng vệ sinh nữ toàn là xác chết. Ngươi có điện thoại di động không, chúng ta báo án!"

    Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ nói, đôi mắt Trương Tiểu Thuận lập tức nhíu lại, hắn sợ hãi lắc đầu:

    "Ta.. ta không có điện thoại!"

    "Mẹ! Vậy cũng chỉ có thể chạy!"

    Hạ Thiên Kỳ thất vọng chửi, tiếp đó bảo Trương Tiểu Thuận.

    "Ngươi quen thuộc chỗ này hơn, mau dẫn ta xuống!"

    "Ừ!"

    Thấy Trương Tiểu Thuận gật đầu, Hạ Thiên Kỳ cũng tắt đèn pin. Dù sao ánh đèn chập chờn cũng khiến người ta thêm sợ hãi, hơn nữa cũng dễ bị địch phát hiện.

    Đèn pin vửa tắt, bóng tối lại bao phủ tầm mắt của Hạ Thiên Kỳ.

    Hắn theo bản năng tóm lấy áo của Trương Tiểu Thuận rồi cẩn thận đi theo sau lưng.

    Vừa đi, Hạ Thiên Kỳ lập tức bắt đầu suy tưởng, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ.

    Hắn chưa từng thấy hình dạng kẻ giết người, nói cách khác, đó có thể là bất cứ người nào, kể cả Trương Tiểu Thuận.

    Hơn nữa Trương Tiểu Thuận cũng rất đáng nghi ngờ. Trước đó hắn la hét ở tầng dưới lâu như vậy cũng không thấy Trương Tiểu Thuận đáp lại, vậy mà ngay khi ra khỏi phòng vệ sinh lại gặp nhau. Trên người Trương Tiểu Thuận cũng không có điện thoại hay đèn pin, làm sao dám khẳng định người đi ra từ nhà vệ sinh là người tốt?

    Hoặc là.. tốt xấu không quan trọng, vì trong mắt hắn, chỉ có người chết!

    Thêm nữa, hắn cũng quá bình tĩnh, trước sau cũng không nói câu nào.

    Bước chân Hạ Thiên Kỳ lập tức dừng lại, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, hắn không còn biết nên làm gì.

    "Sao tự nhiên dừng lại?"

    Giọng nói của Trương Tiểu Thuận vang lên.

    "Ta bị tuột dây giày, đợi ta buộc lại."

    Hạ Thiên Kỳ cố gắng bình tĩnh đáp, cũng tận sức không thể hiện điều gì đặc biệt.

    "Làm sao đây? Rốt cuộc Trương Tiểu Thuận có phải là tên giết người kia không?"

    Tự hỏi trong giây lát, Hạ Thiên Kỳ quyết định mặc kệ Trương Tiểu Thuận, một mình chạy xuống tầng. Chỉ cần có thể rời khỏi thư viện thì hắn cũng sẽ an toàn, dù sao cũng không có tên điên nào dám đuổi giết người ngay trên đường.

    Xác định trong lòng xong, Ha Thiên Kỳ muốn nhanh chóng vượt qua Trương Tiểu Thuận ở phía trước, nhưng ngay khi chuẩn bị, thì màn đêm phía trước bỗng có một bóng người!

    Đó không phải ai khác, chính là người đứng cách đó không xa Trương Tiểu Thuận!

    Lúc này nhìn Trương Tiểu Thuận rất lạ. Rõ ràng trên tay hắn không hề có bất kỳ dụng cụ phát sáng nào nhưng nhìn tới nhìn lui lại như đang ở trong một màn sáng, quanh thân tỏa ra vẻ u ám.

    "Ngươi định làm gì?"

    Trương Tiểu Thuận bỗng lạnh lùng hỏi.

    "Ta đâu có làm gì.. Được rồi, sao trên người ngươi sáng thế?"

    Hạ Thiên Kỳ cố gắng nói, có ý chuyển đề tài.

    Nhưng Trương Tiểu Thuận cũng không để ý tới hắn, hắn chỉ tay về phía trước bảo:

    "Đổi ngươi đi trước."

    "Đổi, đổi ta lên trước? Vì sao?"

    Giọng của Hạ Thiên Kỳ cũng run lên, hắn cảm thấy sức chịu đựng của mình cũng đã tới giới hạn, không thể tiếp tục giả vờ nữa.

    Cho nên nói xong hắn lập tức xoay người, liệu mạng bỏ chạy.

    Đương nhiên trong lúc chạy, hắn cũng không quên bật đèn pin, nếu không cứ đi trong bóng tối thì nhất định không tìm được đường ra.

    Liều mạng chạy một lúc, Hạ Thiên Kỳ soi đèn pin về phía sau thì nhận ra Trương Tiểu Thuận đã biến mất. Có điều hắn cũng không lơ là, biết đâu Trương Tiểu Thuận đã chờ hắn ở cửa thư viện.

    Rẽ một cái, Hạ Thiên Kỳ đã đi đến cửa ra cầu thang, chỉ cần tiếp tục đi xuống là tới tầng một.

    Nhưng ngay khi hắn vừa đi qua cửa, cánh cửa này bống đóng sập lại!

    Cùng lúc đó một bóng người đáng sợ đi từ trên trên xuống.

    Thấy phía trên đã không còn đường, Hạ Thiên Kỳ sợ hãi trượt chân ngã xuống cầu thang, lập tức hôn mê.

    Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình đang nửa mơ nửa tỉnh, bởi hắn vẫn luôn có cảm giác có hơi nóng từ ngực truyền tới, giống như là có thứ gi đang bị đốt trước ngực khiến hắn đau đớn muốn thét lên, nhưng lại mãi không thể mở miệng.

    Thẳng đến khi có người đánh thức hắn.

    "Này, dậy mau.."

    Hạ Thiên Kỳ cố gắng mở mắt, tiếp đó hắn cũng bị cảnh trước mắt dọa sợ.

    Hắn thấy bên người mình có hơn chục cảnh sát.

    Không chỉ vậy, còn có rất nhiều người mặc blouse trắng đang khiêng thỉ thể...

    Thất thần nhìn đám cảnh sát một lúc, Hạ Thiên Kỳ chợt nhớ tới chuyện tối qua nên sợ hãi kêu:

    "Giết người! Khắp nơi ở tầng ba đều có xác người, hung thủ còn định giết ta.."

    "Ngươi nói mình thấy hung thủ?"

    Một cảnh sát to con ngắt lời Hạ Thiên Kỳ.

    "Ta đã gặp. hung thủ mặc đồ của quản lí thư viện, hắn gọi là Trương Tiểu Thuận."

    "Trương Tiểu Thuận? Ngươi xác định là cái tên này?"

    "Là hắn nói với ta hắn tên Trương Tiểu Thuận!"

    "Phiền ngươi qua đây một chút, thư viện các ngươi có một người tên Trương Tiểu Thuận không? " Cảnh sát gọi một người trung niên hói đầu từ đám người phía sau.

    "Không có!" Người này chắc chắn khẳng định.

    Hạ Thiên Kỳ thấy thế lập tức bực mình.

    "Chắc chắn có, hắn mặc đồ nhân viên, ta còn nhìn thấy cả thẻ nhân viên, chắc chắn là Trương Tiểu Thuận, tóc húi cua, mắt một mí, ít nói nữa.."

    "Chỗ này thực sự không có người này." Trung niên hói tiếp tục khẳng định.

    Trong lúc Hạ Thiên Kỳ và trung niên tranh cãi, một cảnh sát chạy đến nói:

    "Thưa chỉ huy, đã kiểm tra xong máy quay hai bên đường, chỉ có một mình hắn đến nơi này."

    "Ok, hiểu rồi." Cảnh sát cao to gật đầu, sau đó ra lệnh cho hai cảnh sát bên cạnh còng tay Hạ Thiên Kỳ lại.

    "Chúng ta nghi ngờ người có liên quan tới vụ án này, mời ngươi theo chúng ta về phối hợp điều tra."

    Nói xong cũng không để Hạ Thiên Kỳ có cơ hội phản bác, lập tức vung tay lên nói:

    "Mang đi!"

    "..."

    Trước đây luôn nghe người ta nói rằng thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một lằn ranh hắn còn không thèm để ý, nhưng giờ đây Hạ Thiên Kỳ đã thực sự tin.

    Mới hôm qua hắn còn sung sướng vì tìm được một công việc lương cao, đảo mắt một cái đã là một nghi can phạm tội, quả thực không thể không thừa nhận nó như một vở kịch.

    Vừa tới sở cảnh sát, Hạ Thiên Kỳ đã được đưa ngay đến phòng thẩm vấn. Kiểu phòng này hắn đã thấy trên phim vô số lần, thế nhưng dây mới là lần đầu tiên ngồi vào, dĩ nhiên, hẵn cũng không muốn có lần nữa.

    Ngồi trên cái ghế lạnh như băng, Hạ Thiên Kỳ nhớ lại từng chuyện, hắn nhận ra có rất nhiều điểm đáng ngờ.

    Hắn nghĩ rằng người trung niên kia và Trương Tiểu Thuận này rất có thể là đồng bọn, vì thế mới đưa ra đãi ngộ như vậy cho hắn, cũng nhằm khiến hắn thành kẻ chết thay. Như vậy thì chuyện gì cũng có thể giải thích, là tiền để mua mạng.

    Trong lúc Hạ Thiên Kỳ nhớ lại chuyện này thì cảnh sát cao to kia bỗng mở cửa đến ngồi xuống đối diện hắn.

    "Có gì muốn nói không?"

    "Ta bị oan. Ta không có giết người, Chuyện ta nói lúc nãy ở thư viện với các người đều là sự thực. Hơn nữa ta còn biết tên giết người kia có đồng bọn, ta có số điện thoại của hắn, một ông chú cắt tóc cua.."

    "Là hắn sao?"

    Cảnh sát vừa nói thì lập tức có một người đàn ông mặc đồ tây tiến đến.

    Thấy người này, Hạ Thiên Kỳ lập tức nổi giận, lớn tiếng hét to.

    "Chính là tên khốn này hại ta, hắn cùng hung thủ nhất định là một bọn!"

    "Ồ, ta đã rõ, ngươi bây giờ có thể đi rồi."

    Cảnh sát cao to nói xong thì tháo còng tay dưới sự khó hiểu của Hạ Thiên Kỳ.

    Hạ Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn ông cảnh sát cùng với ông chú đang im lặng đứng ở cửa, cuối cùng sau nửa ngày mới đứng lên.

    "Ta thật sự có thể đi."

    "Nếu không, ngươi muốn tiếp tục ở đây?" Cảnh sát to con nói.

    "Cảm ơn..."

    Dù cho không hiểu là đã có chuyện gì xảy ra nhưng có thể rời khỏi đồn cảnh sát thì tốt rồi, vì thế Hạ Thiên Kỳ cũng không nói nhảm thêm nữa. Cảm ơn xong hắn lập tức rời khỏi đồn cảnh sát, còn ông kia cũng đi theo hắn.

    Từ đồn cảnh sát ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ có vô số nghi ngờ muốn hỏi, nhưng lại không có cơ hội hỏi.

    "Chút nữa còn có hai người thử việc tới, ta sẽ trực tiếp mang họ đi."

    Nói xong trung niên này liền lên xe định bỏ đi, nhưng đã bị Hạ Thiên Kỳ ngăn lại.

    "Ngươi rốt cuộc là ai? Công ty kia là công ty gì? Hôm qua trong thư viện còn có người chết, ngươi có biết không, đã chết rất nhiều người! Ta thiếu chút nữa cũng xong, thế mà bây giờ ngươi còn muốn ta quay trở lại!"

    "Vậy thì sao? Không phải là bây giờ ngươi vẫn sống tốt sao? Ngươi vẫn chưa hết thử việc, nên ngươi vẫn phải quay lại làm việc."

    Nói tới đó, ông chú này hơi ngừng lại rồi tiếp lời.

    "Có điều lúc này không chỉ có một mình ngươi, còn có người mới tới thử việc. Hơn nữa, ta khuyến nghị ngươi không nên về nhà, bởi điều này tương đương với việc còn có thêm càng nhiều phiền phức.

    Cuối cùng, chúc ngươi may mắn, hi vọng còn có thể nhìn thấy ngươi còn sống."

    Ông chú nói xong thì mạnh mẽ quặt tay lái, lái xe đi xa.

    Đồng thời cũng để lại cho Hạ Thiên Kỳ thêm nhiều ngờ vực.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lôi Động Cửu Thiên,pestie,phiêu!,rukuru,thanhviet170906,vippoy9xbn,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
    Chương 4: Liên tiếp kéo đến..

    "Mẹ kiếp! Ông mày chút nữa bị người ta giết, lại còn được vào phòng giam ngồi chơi mà mày còn không thèm giải thích chút nào là sao? Lại còn muốn bố mày quay lại làm tiếp? Quay về cái con mẹ mày...!"

    Hạ Thiên Kỳ thề rằng từ bé tới giờ hắn chưa từng chịu nhục thế này, đồng thời cũng chưa bao giờ gặp nguy hiểm đến thế. Hắn suýt nữa đã bị người khác giết thế mà thằng kia lại không thèm để ý.

    "Trừ phi bố mày chết nếu không xxx bao giờ quay lại!"

    Hạ Thiên Kỳ không thèm quan tâm trung niên kia nhắc nhớ điều gì... ít nhất.. trong lúc hắn đang tức giận thì sẽ là như vậy.

    Tất nhiên với việc quyết định không làm nữa thì chiếc xe này cũng coi như vô duyên với hắn, Hạ Thiên Kỳ hơi đau lòng, nhưng dù sao giữ mạng vẫn hơn.

    Vốn định dùng phần mềm gọi xe để kêu một chiếc taxi nhưng lúc này Hạ Thiên Kỳ mới giật mình nhận ra mình đã để quên điện thoại di động ở thư viện.

    "Chắc chắn là gần đây ta dẫm phải cứt chó rồi!"

    Hạ Thiên Kỳ giận dữ dậm chân, may mà trong tay hắn cũng còn chút tiền lẻ, nếu không cũng chẳng thể về nhà nổi.

    Vẫy tay gọi một chiếc taxi, Hạ Thiên Kỳ một lần nữa quay trở lại nhà trọ của mình. Không, nói cho đúng, phải là quay trở lại căn phòng nhỏ của mình .

    Vì vẫn còn bực mình nên Hạ Thiên Kỳ ngay khi về nhà đã lập tức lao vào lấy nước lạnh dội lên đầu.

    Mỗi khi trong lòng cảm thấy khó chịu, hay là gặp chuyện đau buồn, hắn luôn lấy việc dội nước lạnh làm cách giải quyết, đây cũng là thói quen từ nhỏ của hắn.

    Dùng khăn lau qua mặt, Hạ Thiên Kỳ đặt mông ngồi ngay xuống giường, đồng thời cũng chìm trong suy tư:

    "Rốt cuộc đó là công ty gì? Người trung niên kia lại là ai?"

    Vì sao hắn chẳng tốn chút sức nào đã có thể buộc cảnh sát thả người? Thật sự là quá khó hiểu, chẳng lẽ là người của ZF sao?

    Nếu vậy thì hoàn toàn có thể nói với ta chứ, sao phải thần bí như vậy?

    Hơn nữa cũng lạ thật, tại sao họ lại để ta đi thư viện Hâm Hoa trông sách chứ?

    Có quá nhiều người giỏi hơn ta về mọi mặt, tại sao lại cứ phải là ta cơ chứ?

    Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ thì càng có nhiều thắc mắc với công ty và trung niên kia.

    "Đến đâu thì đến!" Kể cả các ngươi có là người của ZF thì bố mày chết cũng không làm!"

    Hạ Thiên Kỳ xả tức bằng cách đá dép ra xa rồi lăn thẳng lên giường nằm, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lập tức giật mình ngồi dậy.

    Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

    Đó chính là.. hắn làm sao lại thoát được?

    Hắn nhớ rõ rằng mình đã trượt chân ngã xuống cầu thang, ngay trước đó, Trương Tiểu Thuận đã đứng sau hắn.

    Nói cách khác, nếu như Trương Tiểu Thuận là tên giết người trong thư viện thì hắn tuyệt đối không có lí do nào để bò qua mình cả.

    Chẳng lẽ hắn cũng không phải tên giết người? Không thể nào, ngay cả lão hói kia cũng không thừa nhận trong thư viện có người này.

    Nghĩ kĩ lại, hắn mới nhớ ra ông cảnh sát lúc nãy cũng đã nói, camera ở quanh đó cũng chỉ thấy có một mình hắn đi vào.

    "Vì sao không có ai tin Trương Tiểu Thuận thật sự xuất hiện? Vì sao tất cả chứng cớ đều cho thấy chỉ có một mình ta ở trong thư viện đêm qua?

    Chẳng lẽ, Trương Tiểu Thuận là quỷ?"

    Hạ Thiên Kỳ thấy rằng suy nghĩ vừa rồi của mình quá buồn cười. Dù cho hắn có người ông là Âm Dương sư, nhưng hắn cũng không tin trên đời này có ma quỷ. Dĩ nhiên, ông hắn cũng chưa từng nói chuyện này với hắn.

    Có điều, từ nhỏ đến giờ, ông hắn cũng đưa cho hắn không ít bùa hộ mệnh, có thể nói là một cái lại một cái. Lúc bé, mặc kệ hắn làm bao nhiêu chuyện càn quấy, gây ra bao nhiêu điều làm người khác giận dữ thì đều không bị đánh, nhưng chỉ cần hắn không mang bùa hộ mệnh thì chắc chắn sẽ bị ông đánh gần chết.

    Vì thế bao năm qua hắn vẫn luôn mang theo, ngay cả lúc tắm cũng không bỏ ra.

    Nghĩ tới ông mình, nghĩ tới bùa hộ mệnh vẫn luôn mang theo bên mình, Hạ Thiên Kỳ vô tình sờ lấy ngọc bội trên cổ.

    Đây là một miếng ngọc quý, nghe ông hắn nói thì ngọc bội này có tác dụng trừ tà, chỉ cần đeo nó lên thì sẽ vạn tà bất xâm.

    Mặc dù hắn nghe lời mang theo, thế nhưng cũng không hề tin lời ông nói.

    Trong mắt hắn, ông mình chỉ là một lão già cổ hủ có đọc qua vài trang sách cổ, lừa vài người mê tín còn có thể, chứ muốn một người luôn được giáo dục hiện đại như hắn tin thì là chuyện không thể nào.

    Giơ ngọc bội lên trước mặt, Hạ Thiên Kỳ xem kỹ hoa văn bên ngoài, nhưng chẳng bao lâu, hắn mở to mắt như nhìn thấy quỷ.

    Trong ngọc bội ấy thế mà, có một con mắt!

    Nhưng, vốn không thể có một con mắt được. Ngọc bội này hầu như ngày nào hắn cũng nhìn, bên trong vốn không hề có gì.

    Trong lúc Hạ Thiên Kỳ đờ người nhìn con mắt bên trong ngọc bội kia thì nó bỗng nháy một cái!

    "Hả?"

    Hạ Thiên Kỳ còn tưởng mình bị hoa mắt, có điều hắn nhanh chóng phủ định ý nghĩ này.

    Bởi vì ngay lúc này, con mắt trong ngọc bội bỗng nhiên trợn trừng lên.

    Không nghi ngờ gì nữa, cũng như Hạ Thiên Kỳ, nó cũng trợn mắt sợ hãi nhìn lại.

    Ngay lúc này, ngọc bội bỗng vang lên một chuỗi âm thanh, trên mặt cũng bắt đầu có vết nứt lan tràn.

    Còn mắt này còn sống!

    Nó muốn đi ra ngoài!

    "Aaaaaaaaaa!!"

    Trong cơn sợ hãi, Hạ Thiên Kỳ lập tức tháo xuống ngọc bội trên cổ rồi ném về phía cửa.

    Ngọc bội rơi xuống đất vang lên một tiếng, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy may mắn vì nó vẫn chừa vỡ.

    Hạ Thiên Kỳ ngơ ngẩn nằm trên giường, sau đó hắn dường như nhận ra điều gì nên nhảy ngay xuống nhặt lấy ngọc bội rồi quăng thẳng ra ngoài cửa sổ.

    Làm xong mấy việc này Hạ Thiên Kỳ cảm thấy toàn thân không còn sức lực, hắn chống gối thở dốc, nhưng vẫn đang rất sợ hãi.

    "Gặp quỷ rồi.. Lúc nãy thực sự là gặp quỷ rồi!"

    Hạ Thiên Kỳ đờ đẫn đứng yên một lúc rồi mới bình tĩnh một chút. Hắn trước nay vốn không tin là có quỷ, nhưng cảnh vừa rồi làm sao để giải thích đây, chẳng lẽ là ngọc bội có mắt hay sao?

    Mà mẹ nó, con mắt này vẫn còn sống.

    "Chuyện gì vậy? Ai có thể giải thích cho ta là chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra!!!"

    Hạ Thiên Kỳ tức giận gào lên, có điều hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, có một người có thể giải thích cho hắn mọi thứ.

    "Ông! Ngọc bội là do ông đưa cho, nếu như quả thực có quỷ thì ông nhất định sẽ biết!"

    Nghĩ tới ông mình, Hạ Thiên Kỳ như vớ được cọng cỏ cứu mạng, nhưng ngay lập tức hắn lai giậm chân giận dữ, bởi trên người hắn cũng không có điện thoại.

    "Chết tiệt!"

    "Chết mẹ nó tiệt!"

    Hạ Thiên Kỳ chửi to hai câu. Cũng may là hắn có máy tính nên có thể lên mạng, chỉ mong ông hắn hôm nay ở nhà chơi.

    Ấn xuống nút nguồn, nhân lúc máy tính đang khởi động, Hạ Thiên Kỳ không yên lòng đi tới cửa sổ. Hắn nhìn qua khung cửa, bên ngoài là một con đường vắng vẻ chẳng có ai đi lại.

    Hắn ở chỗ cũng khá cao, nên tất nhiên cũng chẳng nhìn được gì khác.

    Thu ánh mắt lại, hắn lại ngồi xuống trước máy tính. Lúc này Hạ Thiên Kỳ mới nhận ra máy tính đã bật xong nên lập tức đăng nhập vào phần mềm chat, nhưng ngay lúc đó lại xảy ra một việc khiến hắn tức hộc máu.

    Phòng trọ mất điện!

    Lúc Hạ Thiên Kỳ ra khỏi sở cảnh sát là khoảng sáu giờ, ngoài trời cũng đã tối hẳn, cũng may bên ngoài còn có đèn đường, không đến nỗi không nhìn thấy gì như tối qua trong thư viện.

    "Tức chết ta thôi! Không sao, ta vẫn suy nghĩ bình thường ta không giận, không sợ, không vội vàng! "

    Hạ Thiên Kỳ nỗ lực kiềm nén cõi lòng đang hỗn loạn của mình, cũng không thể nói là tâm lí của hắn quá yếu kém, mà là ai gặp những chuyện như này cũng đều sẽ điên lên!

    Liên tục hít sâu một lúc, Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy nguôi ngoai một phần.

    Trước đó đã gặp chuyện quỷ quái như thế kia, giờ lại đột nhiên mất điện, Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn ở lại nơi này chút nào nữa.

    Thay một bộ quần áo không có mồ hôi mới, Hạ Thiên Kỳ lo lắng đi ra cửa, chỉ là ngay khi hắn còn chưa kịp mở cửa, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.

    "Ai đó!!!"

    Hạ Thiên Kỳ bỗng giật mình sợ hãi. Thực tế thì từ khi hắn tới đây ở cũng chưa có ai gõ cửa phòng bao giờ.

    Dù đã lớn giọng hô lên nhưng cũng không có ai ngoài cửa trả lời hắn.

    Cánh cửa thì vẫn phát ra tiếng rầm rầm!

    "Ai đó, sao không nói gì?"

    Nỗi sợ của Hạ Thiên Kỳ lại càng lớn, lại càng chảy ra nhiều mồ hôi lạnh, quần áo sạch mới thay cũng dính lại trên người.

    Liên tục hỏi mấy lần mà không thấy ai trả lời, Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi thêm nữa mà trực tiếp đên sát cửa, định nhìn qua mắt mèo xem người bên ngoài là ai.

    Nhưng qua mắt mèo, hắn chỉ thấy một màu đỏ như máu.

    Ngoài màu sắc kì dị kia ra, không còn một ai!

    Trái tim Hạ Thiên Kỳ đập rộn lên, nếu như bên ngoài thực sự không có ai, thì thứ gì lúc nãy gõ cửa phòng hắn?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

    ---QC---


  10. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lôi Động Cửu Thiên,pestie,phiêu!,rukuru,thanhviet170906,vippoy9xbn,
Trang 1 của 9 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status