TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 9 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 789
Kết quả 41 đến 44 của 44

Chủ đề: Ác Linh Quốc Độ - Trong Nháy mắt cười cười.

  1. #41
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 2: Âm hồn quỷ ảnh.
    Chương 26: Kiểm tra và thăng chức..

    "Vì sao khi rời công ty lại bị giết? Là do công ty cử người.."

    "Không phải như ngươi nghĩ đâu." Người đàn ông này cắt lời Hạ Thiên Kỳ đồng thời giải thích:

    "Sau khi kí hợp đồng với công ty thì đại biểu ngươi đã trở thành một thành viên của nơi này, do đó khi ngươi ra sức cống hiến thì cũng nhận được sự bảo vệ của công ty.

    Lấy chính ngươi làm ví dụ, như lúc nãy ta đã nói thì những người được công ty mời tới phỏng vấn đều có thể chất đặc biệt có thể nhận biết được quỷ vật. Khi công ty mời ngươi đến thì cũng là lúc ngươi đã sắp bị quỷ tìm thấy.

    Nếu không công ty cũng không thể nào biết được ngươi có thể chất đặc biêt.

    Nếu qua được bài thử việc để thành nhân viên chính thức thì công ty giúp ngươi che giấu đi loại thể chất khiến quỷ muốn tìm để giết này, vì thế ngươi cũng không còn dễ dàng bị tìm ra.

    Ngược lại, nếu lúc nào đó công ty khai trừ ngươi thì ngươi sẽ không còn được nó bảo vệ, sau đó những con quỷ vốn không phát hiện ra ngươi đều sẽ tìm tới giết chết ngươi.""

    "Quỷ... ta muốn biết tại sao quỷ lại nhất định phải đuổi giết chúng ta tới cùng?"

    Hạ Thiên Kỳ chợt thấy vào công ty này làm việc cũng không phải là chuyện quá tồi tệ, chỉ là hắn không thể nào hiểu được quỷ và người lại có mối quan hệ thế này.

    "Ta cũng không biết là tại sao."

    Người này lại không thể trả lời được câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ nên thẳng thắn nói:

    "Có lẽ đợi ta lên đến chủ quản cao cấp hoặc cấp bậc cao hơn nữa mới có thể hiểu được điều này. Còn điều quan trọng nhất bây giờ với ta và ngươi vẫn chỉ có một thứ duy nhất, đó là sống tiếp!"

    Không cần hỏi nhiều câu vì sao như thế, có những chuyện tới thời điểm nên biết thì ngươi sẽ biết, có muốn giấu cũng giấu không nổi. Nếu chưa đến lúc mà ngươi đã biết thì chỉ tăng thêm áp lực cho ngươi mà thôi, lúc đấy thì được không bằng mất.

    Bây giờ ngươi chỉ cần hiểu rằng việc gia nhập công y này cũng không có tồi tệ như ngươi đã nghĩ, tất nhiên, cũng không phải quá tốt."

    Nhìn thứ rất giống đồng hồ điện tử trên tay này, dù vẫn còn rất ngờ vực nhưng nếu trung niên kia đã nói vậy, thì hắn cũng chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

    Sau khi lên chính thức thì từ đãi ngộ, chức vị, quyền lợi, thưởng phạt cho tới thực lực của quỷ đều được chia theo từng bậc riêng biệt. Lúc này Hạ Thiên Kỳ mới coi như có chút hiểu biết về công ty này, dù rằng vẫn quá ít, nhưng hắn tin rằng sau này mình sẽ có thể vén lên từng tầng bí mật của nó.

    Văn phòng làm việc bỗng chốc yên lại bởi không có ai nói thêm điều gì, có lẽ người trung niên đó muốn cho Hạ Thiên Kỳ thêm thời gian để suy nghĩ.

    Sau khoảng mười phút, ông ta lại tiếp tục nói:

    "Tiếp theo, cũng là chuyện cuối cùng ta muốn nói cho ngươi biết, là những thứ liên quan tới công việc, cũng như điều kiện để ngươi thăng chức, tất nhiên còn phải kiểm tra thể chất của ngươi.

    Ta sẽ bắt đầu nói từ công việc của ngươi.

    Nói một cách đơn giản thì sau khi ngươi nhận được mệnh lệnh từ chủ quản thì phải chủ động đi tới nơi đã xảy ra, hoặc sắp xảy ra chuyện linh dị, sau đó phải tìm cách giải quyết nó.

    Chuyện này ta cũng đã nhắc qua với ngươi, sau khi làm xong thì sẽ được cho điểm, ngươi cũng sẽ nhận được điểm thưởng.

    Điểm thưởng này chính là điểm vinh dự. Trong công ty này nó còn được gọi là công trạng, nó cũng như doanh thu vậy, ngươi nhất định phải tạo ra công trạng cho công ty, bộc lộ ra được giá trị kinh doanh của mình.

    Điểm vinh dự này chính là thứ mà chúng ta cần phải kiếm ra, hơn nữa nó cũng có định mức thấp nhất, đó là mỗi người phải kiếm được 10 điểm trong vòng ba tháng.

    Theo quy tắc ban thưởng điểm vinh dự cho người mới thì mỗi lần được đánh giá là phổ thông sẽ được cho một điểm.

    Ưu tú là hai điểm.

    Hoàn mỹ được năm điểm.

    Muốn làm sao để có thể hoàn thành định mức tối thiểu thì phải để ngươi tự nghĩ, ta cũng không tiện nói nhiều."

    Khi nghe thấy định mức tối thiểu là mười điểm thì Hạ Thiên Kỳ cũng không quá quan tâm, dù sao số điểm này nhìn có vẻ cũng không khó để đạt được.

    Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì cái định mức này cực kì đáng sợ.

    Vì phổ thông chỉ được một điểm, nên nếu mỗi lần hắn đều chỉ đạt được phổ thông thì cần phải tham gia giải quyết tới mười việc. Tạm không nói mười lần là nhiều hay ít mà quan trọng là 10 lần này phải hoàn thành trong vòng 3 tháng.

    Kể cả là ưu tú thì cũng cần ít nhất 5 lần.

    Nếu là cả ưu tú và phổ thông thì ít nhất cũng phải tham gia 7 lần.

    Còn về cái gọi là hoãn mỹ thì hắn cũng không dám nghĩ tới, bởi lẽ hắn cũng tự biết bản thân ra sao.

    Mới tham gia một lần mà đã suýt chết rồi, hắn còn sống nổi cũng đều do may mắn cả, vậy mà trong ba tháng hắn lại cần phải tham gia ít nhất 7 lần nữa.

    Đó quả là con số trên trời.

    Hắn bị dọa đến suýt chút nữa đái luôn ra quần.

    "Điều này cũng quá mất dạy đi!"

    Hạ Thiên Kỳ tức tối nhìn người đàn ông ở đối diện, còn người đó lại vẫn thản nhiên từ tốn nói:

    "Nếu ngươi có thể làm đến hoàn mỹ thì trong 3 tháng cũng chỉ cần tham gia hai lần, lại còn thu được nhiều thứ hơn hẳn mười lần phổ thông, nguy hiểm cũng ít hơn rất nhiều.."

    "Đó là ngươi..."

    Hạ Thiên Kỳ nghe thấy thế vốn định nói gì nhưng lập tức bị người kia chặn lại:

    "Phải xem chính người rồi, thôi, tiếp theo ta sẽ nói tới chuyện thăng chức."

    Thấy ông ta không có ý định nói cho xong chuyện kia thì Hạ Thiên Kỳ thấy rất khó chịu nhưng vẫn tiếp tục ngồi nghe.

    "Thăng chức cho cá nhận, ví như hiện tại ngươi từ nhân viên bình thường lên chủ quản.

    Điều kiện để lên chức là điểm vinh dự ta vừa mới nói, cùng với điểm đánh giá công việc.

    Một điêm hoàn mỹ cùng với 10 điểm vinh dự.

    Nếu như vị trí chủ quản có chỗ trống thì ngươi sẽ được lên chức, cũng sẽ bị trừ đi số điểm tương đương."

    Nói xong, ánh mắt ông ta nhìn về Hạ Thiên Kỳ bỗng sắc bén hơn, đồng thời cảnh báo:

    "Chủ quản sẽ nhận được đãi ngộ cho chủ quản, gần như tốt hơn hẳn nhân viên bình thường, nhất là trong việc giữ mạng. Vì thế cố gắng lên, ở nơi này thăng chức đại diện cho mình ngày càng mạnh, sống lại càng lâu!"

    Hét lời, người này không khỏi cảm thán:

    "Dù cho khi tới đây cách sống của chúng ta đã hoàn toàn thay đổi nhưng cũng chẳng phải là đang chết dần, chỉ cần có thể kiên trì tiếp tục thì sẽ nhận được rất nhiều thứ mà người ngoài còn không dám nghĩ tới.

    Cùng với.. bí ẩn đáng sợ này..."

    Khi nói những câu này ông ta có lẽ là nhớ tới một vài chuyện cũ nên bỗng thoáng già hẳn đi.

    *** bởi lẽ trong mắt Hạ Thiên Kỳ thì ông ta đúng là quá già.

    Lần này Hạ thiên Kỳ nghe xong cũng không nói gì thêm. Người kia cũng mặc kê Hạ Thiên Kỳ có nghe hay không mà tiếp tục:

    "Được rồi, ta đã nói gần đủ chuyện liên quan tới quy tắc trong công ty, còn lại cũng cần ngươi phải tự mình tìm hiểu. "

    "Đm, chơi ta một vố còn chưa đủ mà giờ lại còn xoay ta tiếp!"

    Hạ Thiên Kỳ không ngừng thầm nguyền rủa người đàn ông này. Hắn thấy lần này mình đến đây không những không xóa đi mây mù mà thậm chì còn càng bị chơi thêm.

    Hơn nữa lại càng khó hiểu công ty này hơn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pestie,phiêu!,Tử Linh,
  3. #42
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 2: Âm hồn quỷ ảnh.
    Chương 27: Ký hợp đồng chính thức.

    Ngay khi Hạ Thiên Kỳ còn đang không ngừng nguyền rủa trong lòng thì người đàn ông này bỗng dưa tới một cây bút mực từ phía đối diện rồi nhắc:

    “Được rồi, nếu vẫn không có chuyện gì nữa thì ký tên lên hơp đồng đi.”

    “Vậy phải chăng nếu như ta vẫn còn có chuyện thì không cần phải ký?” Hạ Thiên Kỳ nghe thấy thế thì lại cợt nhả một câu.

    “Ngươi cũng có thể không ký, điều này không ép buộc, nhưng nếu vậy cũng sẽ không được công ty bảo vê. Hợp đồng thực tập của ngươi vẫn sẽ có hiệu lực.”

    Không rõ có phải ông ta không thích đùa cợt hay không hay bỗng tối sầm mặt lại.

    “Rồi rồi, ta cũng chỉ nói vậy thôi, dù sao cũng không thể không chọn.”

    Hạ Thiên Kỳ bực bội nhún vai rồi cầm bút lên định ký nhưng lại bị người trung niên kia cản lại:

    “Ký chỗ nào trên hợp đồng cũng được, có điều bút chưa có mực đâu.”

    “Bút không có mực? Thế ngươi đưa ta làm gì?”

    Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ông ta đang có tình trêu mình, hơn nữa khi hắn lật hợp đồng thì lại cảm thấy nó rất có vấn đề bởi lẽ thứ này không hề khác gì hợp động thực tập mà hắn đã ký.

    Trên đó không hề có nội dung gì, cũng không thấy có bất cứ kí tự nào, trông chả khác gì một xấp giấy trắng đính lên nhau cả.

    “Sao hợp đồng này không có chữ?”

    “Quy tắc của công ty là như vậy, cụ thể ra sao thì ta không rõ nhưng hợp đồng này chắc chắn không trống mà chỉ không thể nhìn thấy dưới tình huống bình thường mà thôi. Còn mực thì cần ngươi tự xử lí.”

    “Tự xử lí? Ngươi đùa ta sao, chẳng lẽ ta phải lấy nước tiểu của ngươi đổ vào?”

    Dù sao ông ta cũng là một chủ quản mạnh mẽ nên Hạ Thiên Kỳ vừa nói xong đã cười cười:

    “Ta đùa thôi, nhưng ngươi muốn ta tự tìm mực thì thật khó, trừ khi bây giờ lập tức đi mua.”

    “”Mực chỉ có thể dùng thứ của chính ngươi!” Người đàn ông bỗng nói ra một câu khiến Hạ Thiên Kỳ cực kì kinh ngạc.

    “Nước tiểu thật sao?”

    “Là máu!”” Cuối cùng ông ta cũng khó chịu với Hạ Thiên Kỳ nên nhấn giọng:

    “Cần dùng máu của ngươi làm mực để ký hợp đồng.”

    “Dùng máu của ta?” Hạ Thiên Kỳ nghe vậy thì nhếch miệng nghi ngờ hỏi lại:

    “Cái này cũng là quy tắc của công ty hay sao?”

    “Đúng, không có lựa chọn khác, chỉ có thể dùng máu của chính ngươi làm mực để ký tên lên hợp đồng mới có hiệu quả.”

    Dứt lời ông ta lại giục thêm:”Mau ký đi.”

    Hạ Thiên Kỳ nhìn người đàn ông đang cực kì thiếu kiên nhân này rồi lại nhìn về cái bút trên tay. Hắn cảm thấy cả công ty này từ trên xuống dưới đều lộ ra hai chữ: biến thái!

    Không phải chỉ là biến thái, mà là cực kì biến thái.

    “Không rõ thứ này có vi trùng hay không nữa.”

    Hạ Thiên Kỳ tháo ống mực ra nhìn thì thấy trong đó quả nhiên trống không. Hắn đành thở dài khó chịu vỗ lên mạch máu trên tay mình rồi cắn răng đâm bút vào.

    “Thú thực đây là lần đầu tiên ta tự ngược thế này, may mà chỉ hơi đau chứ cũng không thấy gì khác.”

    Hạ Thiên Kỳ nhăn mặt cố ý kích đểu người này nhưng có lẽ ông ta cũng không thèm để ý tới hắn nên lúc này lại bắt đầu hút thuốc.

    Thấy vậy hắn cũng không nói nhảm thêm câu nào mà rút chiếc bút đã thấm máu ra rồi nguệch ngoạc ký ba chữ Hạ Thiên Kỳ lên hợp đồng.

    Ngay khi hắn viết xong định đưa trả lại cho người kia thì bỗng thấy tờ hợp đồng bùng cháy lên, hơn nữa còn cháy rất nhanh, chỉ chưa tới một lần hít thở đã cháy đến mức chỉ còn nhỏ bằng bàn tay.

    Hơn nữa lại càng khiến Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc hơn là trên hợp đồng bỗng có chữ viết!

    Bởi nó cháy quá nhanh nên hắn cũng không thể biết được trên đó viết gì mà chỉ kịp nhìn một được một đoạn ngắn:

    “Xxx minh phủ thứ ba xxx”

    “xxx… khế ước ….xxx”

    Hạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nhìn hợp đồng đã biến thành bụi đen, trong đầu cũng không ngừng nghĩ về mấy chữ này.

    “Minh phủ thứ ba? Khế ước? Là sao?”

    Ngẩng đầu ngờ vực nhìn trung niên kia, Hạ Thiên Kỳ mong rằng có thể được giái đáp.

    “Chỉ có thể nhìn thấy nội dung hợp đồng chính thức trong lúc nó bốc cháy, hơn nữa cũng chỉ có bản thân ngươi đó nhìn thấy được.”

    Ông ta không hề trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ đáp lại như vậy. Hạ Thiên Kỳ định cắt lời thì đã nghe thấy người đó nói tiếp:

    “Ta cũng không thể giải thích cho ngươi việc này, vì chính ta cũng không biết, tất nhiên ta cũng không quan tâm tới chuyện này. Ngươi quá tò mò, đó cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp ở đây đâu. Ta nhắc ngươi trước, biết nhiều cũng chưa chắc đã có lợi, ở nơi này chỉ nên cố gắng sống tiếp, cố gắng hưởng thụ là đủ rồi.’

    Hạ Thiên Kỳ thấy lời này của ông ta như đánh rắm vậy, nhiều thắc mắc như vậy thì làm sao có thể để hắn không nghĩ thêm được?

    ”Nếu ngươi thật sự có lòng không muốn ta nghĩ nữa thì ngươi nói con mẹ nó cho ta biết đi!”

    Hạ Thiên Kỳ thầm rủa ông ta theo thói quen. Hắn chợt nhận ra gần đây mình gặp khá nhiều tên khốn.

    Thấy ông ta đã không muốn nhiều lời nữa nên hắn cũng không buồn hỏi thêm. Hắn tin rằng những thứ khiến hắn không hiểu nổi này sớm muốn cũng sẽ bị hắn tìm ra.

    Còn người kia cùng lắm chỉ là một kẻ già dặn nên biết được nhiều chuyện. Chỉ cần hắn ở công ty này đủ lâu thì chắc chắn sẽ biết được nhiều điều hơn hắn.

    “Sau khi ký hợp đồng thì nó sẽ tự bốc cháy đến hết, có thể nói bây giờ ngươi đã là một thành viên chính thức của công ty này.”

    Trung niên chào mừng một tiếng rồi lại nói lại chủ đề lúc nãy:

    “Ngươi đã thành nhân viên chính thức của công ty vì thế có thể đeo đồng hồ vinh dự lên.”

    “Đeo vào tay nào cũng được sao?”

    “Đúng thế, chỉ cần đeo là được.”

    Hạ Thiên Kỳ đeo đồng hồ lên tay trái theo lời ông ta, sau đó lại nghe thấy tiếng người đó hỏi:

    “Thấy vân tay trên đồng hồ không?”

    Nghe thế Hạ Thiên Kỳ liền chuyển ánh mắt xuống đồng hồ, lúc này hắn mới nhìn thấy trên mặt đồng hồ xuất hiện một khung nhận vân tay đang không ngừng nhấp nháy.

    ‘Định dạng vân tay à?”

    “Coi như là vậy đi, ngươi lập tức cắn ngón tay rồi ấn lên đó đi.”

    Hạ Thiên Kỳ nghe theo cắn đầu ngón tay trỏ bên phải rồi ấn lên khung tay đó. Lập tức như có thứ gì đó chui vào trong đầu hắn kêu vang một tiếng khiến tai ù đi. Mãi một lúc sau mới bình thường lại.

    “Đây là sao? Sao ta cảm thấy có một con sâu chui vào trong đầu mình.”

    Nói tới đây hắn bỗng nhớ tới mấy chữ: khế ước!

    Hắn cảm thấy mình vừa mới ký khế ước. Dù hắn chưa bao giờ làm việc này, ngay cả khái niệm khế ước cũng chỉ thấy trong tiểu thuyết nhưng chỉ bằng cảm giác này cũng đủ khiến hắn không thể phủ nhận.

    Trong lúc Hạ Thiên Kỳ còn đang kinh hãi thì tiếng người đàn ông kia lại vang lên bên tai:

    “Giờ ngươi nhìn đồng hồ xem thử có gì khác trước không?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Blue_planet,pestie,phiêu!,Tử Linh,
  5. #43
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 2: Âm hồn quỷ ảnh.
    Chương 28: Thể chất ác linh..

    “Có gì khác?”

    Nghe thấy thế Hạ Thiên Kỳ lập tức nhìn lên đồng hồ thì chợt nhận ra trên đó có thêm một biểu tượng chức năng.

    Hắn ấn tay lên đó định xem thử nó có tác dụng gì nhưng sau khi ấn vài lần thì không thấy có chuyện gì xảy ra cả.

    “Ngươi lại chơi ta sao?”

    Hạ Thiên Kỳ quay sang bực tức nói với người trung niên.

    “Không phải tương tác vật lý, mà dùng suy nghĩ. Nếu ngươi muốn xem thử biểu tượng chức năng thì chỉ cần liên tưởng tới nó là đã có thể kiểm tra.”

    “Để ta thử.”

    Hạ Thiên Kỳ làm theo lời của ông ta là dùng suy nghĩ khống chế đồng hồ, quả nhiên đúng như vậy, biểu tượng vốn không hề thay đổi kia đã bắt đầu chạy, sau đó lại có nhiều biểu tượng mới xuất hiện.

    Phân biệt là:

    [Thông báo], [Điểm vinh dự/ Đánh giá], [Liên lạc], [Tin quan trọng], [Kiểm tra thể chất], [Hỗ trợ nhân viên].

    Hắn thử mở phần thông báo ra nhưng trên đó lại tạm thời trống không..

    Sau đó hắn lại chọn phần Điểm vinh dự/Đánh giá. Lần này lại có thêm hai biểu tượng mới chia ra là Điểm vinh dự và Đánh giá. Hắn chọn Điểm vinh dự thì ngạc nhiên nhận thấy mình đang có 3 điểm.

    Sau đó hắn lại chọn Đánh giá, lần này thì thấy được bên trong có hai phần đánh giá, một là phổ thông, một là ưu tú.

    Điều này khiến Hạ Thiên Kỳ cực kì sung sướng, xem ra đánh giá phổ thông là cho lần ở thư viện Hâm Hoa, còn ưu tú chắc là cho việc ở học viện Tề Hà.

    Nhưng nghĩ kĩ lại thì hắn cũng chưa từng giết quỷ, sao lại tự nhiên được phần đánh giá ưu tú này?

    “Thứ này không có vấn đề gì chứ?”

    “Tất nhiến là không.”

    “Nhưng mà…” Hạ Thiên Kỳ vốn định nói chuyện mình chưa từng giết quỷ nhưng lại được có một phần đánh giá ưu tú ra nhưng vừa thấy bộ mặt khó chịu của ông ta thì lại ngậm miệng tiếp tục kiểm tra các chức năng.

    Hắn mở ra Liên lạc thì thấy trên đồng hồ có giao diện gọi điện, rõ ràng là thứ này còn có thể dùng để liên lạc với người khác. Sau khi rời khỏi phần Liên lạc hắn mở tiếp phần tin tức trọng yếu, lần này lại không hề có gì.

    “Tin tức quan trọng là gì?”

    “Tin tức của công ty.”

    “Ồ.” Hạ Thiên Kỳ có vẻ đã hiểu nên gật đầu hỏi tiếp:

    “Vẫn là không hiểu gì.”

    Nói xong hắn cũng không để ý tới người kia nữa mà tiếp tục nghiên cứu chiếc đồng hồ này, lần này hắn mở ra phần kiểm tra thể chất.

    Sau khi chọn thì trên mặt đồng hồ xuất hiện một đoạn thông báo:

    “Có tiến hành kiểm tra ngay bây giờ không?”

    Hạ Thiên Kỳ gần như không nghĩ thêm gì đã chọn đồng ý, giây lát sau, hắn chợt thấy có một dòng điện chạy dọc toàn thân khiến hắn đau đớn kêu lớn rồi ngất đi.

    Trong cơn mệ, hắn chợt mơ thấy một thứ cực kì quái lạ.

    Trong giấc mộng hắn nhìn thấy một người phụ nữ có thai đang ngồi ở phòng chờ sinh. Có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt vô cùng khắc khổ của người này, không phải ai khác chính là mẹ của hắn. Khung cảnh xung quanh bỗng trở nên mơ hồ, không còn biết mình đang đứng ở đâu, có thể là trong bệnh viện, cũng có thể là ở trên xe ô tô rời xa bệnh viện.

    Cũng trong lúc này bên người mẹ hắn bỗng có một đứa trẻ sơ sinh chỉ còn lại nửa người đang không ngừng khóc lớn thế nhưng trên mặt nó lại có một nụ cười khiến người ta lạnh hết sống lưng.

    Tiếp đó nó lại lôi theo nửa người còn lại từ từ.. từ từ bò vào trong người mẹ hắn.

    Khung cảnh lại thay đổi.

    Hắn thấy một đứa bé sơ sinh đang nằm chúc đầu xuống được kết nối với cuống rốn của mẹ mình. Nhưng chẳng lâu sau đứa trẻ chỉ còn nửa người kia bỗng nhiên xuất hiện, tiếp đó hai hàm răng trên gương mặt đang cười của nó bỗng lộ ra rồi ác độc cắn lên cổ đứa bé kia..

    Nó cứ ăn hết đứa bé kia như vậy, trong lúc đó, có thể vốn chỉ còn lại một nửa của nó lại bỗng mọc ra đầy đủ, cuối cùng nó còn lấy cuống rốn ấn lên rốn mình rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại.

    Khung cảnh lại tiếp tục thay đổi. Một cô y tá không rõ mặt đưa đứa bé cho mẹ hắn, sau đó run run nói:

    “Đứa trẻ này.. vừa sinh ra đã cười!”

    Giấc mơ bắt đầu tan vỡ, Hạ Thiên Kỳ cũng theo đó dần mở mắt. Hắn giật mình nhận ra mình vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, hơn nữa cũng mới chỉ qua có mười giây.

    Mơ màng hướng về người trung niên đang chăm chú nhìn mình xong hắn lại quay sang nhìn đồng hồ. Hắn bỗng nhận ra trên đó có bốn chữ màu đỏ to kín mặt đồng hồ đang không ngừng nhấp nháy – Thể chất ác linh!

    “Thể chất ác linh?”

    Hạ Thiên Kỳ mê mang nghĩ lại cảnh con quỷ anh kia đang từ từ ăn tươi đứa trẻ..
    (Quỷ anh = quỷ sơ sinh)

    “Thể chất của ngươi là ác linh.” Trung niên nghiêm túc nói.

    “Vậy thì sao? Ngươi có thể nói rõ ràng cho ta biết được không, chứ đừng để lần nào ta cũng phải nghĩ nát óc nữa.”

    Hạ Thiên Kỳ nóng nẩy nói, hoặc có thể, hắn đang sợ điều gì đó.

    “Thể chất ác linh là.. linh hồn của ngươi là một quỷ vật!”

    “Linh hồn của ta là một quỷ vật? Điều này… không thể nào!” Hạ Thiên Kỳ tức thời phản bác lại.

    “Không có gì là không thể, kỳ thực mỗi người đều có một loại thể chất đặc thù, ít nhiều gì họ cũng đã bị quỷ vật ảnh hưởng. Những người có thể chất ác linh thì chỉ bị ảnh hưởng lớn hơn mà thôi.

    Xem ra là ngươi từ lúc còn đang trong bầu mẹ đã bị quỷ anh…"

    “Đủ rồi!” Hạ Thiên Kỳ không muốn nghe tiếp nên ngắt lời ông ta. Hắn cực kì không chấp nhận sự thực này.

    Bởi vì nó không khác nào nói rằng tất cả những gì hắn vừa thấy đều là sự thực, hắn đã ăn đứa bé vốn là mình bây giờ.

    “Chuyện này cũng không phải không thể chấp nhận.”

    Người này có lẽ đã đoán được lí do Hạ Thiên Kỳ không chịu tiếp nhận điều đó nên nói thêm:

    “Ngươi và con quỷ anh kia cũng chỉ kết hợp lại với nhau thôi, các ngươi bây giờ đã là một, cũng không thể nói ngươi là quỷ anh hay quỷ anh là ngươi. Giờ hai ngươi đã không còn có thể tách nhau ra được nữa.”

    Nghe trung niên nói vậy thì Hạ Thiên Kỳ mới hơi an lòng. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi:

    “Vậy loại thể chất này có vấn đề gì không?”

    “Người có thể chất các linh sẽ không thể học thuật trừ quỷ mà chỉ có một cách để nâng cao khả năng sống sót đó là tăng sức mạnh bản thân mà thôi. Nói đúng ra thì, ngươi không cần thông qua vật trung gian gì mà chỉ có thể trực tiếp đánh tay đôi với quỷ.”

    “Vậy đây là chuyện tốt hay xấu?” Hạ Thiên Kỳ lo lắng hỏi tiếp:

    “Tất nhiên là chuyện tốt, không chỉ có thể trực tiếp đối đầu với quỷ vật, còn có thể không bị mỵ quỷ phụ thân. Quỷ mỵ chính là những con quỷ có thể tạo ra ảo giác trong phạm vi nhỏ, đồng thời lại có thể phụ thân.”

    Biết được điều này, Hạ Thiên Kỳ mới chợt hiểu vì sao mình được một phần đánh giá ưu tú, ra là vì mình có thể chất ác linh nên con quỷ kia khi phụ thân đã bị giết.

    “Nhưng chắc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ta không tìm rằng loại thể chất này không hề có một điểm xấu nào!” Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn người đàn ông kia.

    Sự thực thì người đó cũng gật đầu đồng ý:

    “Loại thể chất này cũng có chỗ xấu!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Blue_planet,pestie,phiêu!,Tử Linh,
  7. #44
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Hà Nội, Việt Nam
    Bài viết
    88
    Xu
    0

    Mặc định

    Ác Linh Quốc Độ

    Tác giả: Trong nháy mắt cười cười.
    Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.

    Quyển 2: Âm hồn quỷ ảnh.
    Chương 29: Nơi ở.

    “Ta chỉ biết!”

    Nghe thấy mấy chữ thì Hạ Thiên Kỳ bỗng thấy thấp thỏm, trái tim cũng bỗng ngừng đập..

    “Chỗ xấu lớn nhất của thể chất ác linh là cần mất nhiều điểm vinh dự hơn người thường.

    Điều này là cực kì quan trọng trong việc nâng cao khả năng của bản thân.

    Người có thể chất ác linh sẽ có cách tăng sức mạnh khác hẳn người bình thường, lí do thì ta cũng vừa nói cho ngươi biết rồi, là bởi họ có thể trực tiếp đối đầu với quỷ vật chứ không cần dựa vào bất cứ thứ gì làm trung gian.

    Nhưng người bình thường lại khác, họ muốn chiến đầu được với quỷ vật thì chỉ có thể nhờ vào pháp thuật.

    Thứ này cũng tương tự tâm pháp nội công hay bí tịch võ học trong tiểu thuyết võ hiệp, đều chỉ dùng để đối phó với quỷ.

    Còn người mang thể chất ác linh sẽ có quỷ khí tương khắc với thuật pháp trong cơ thể nên không thể học chúng. Do đó họ chỉ có một con đường khác để đi đó là tăng cường thể chất."

    “Tăng cường thể chất?”

    Tim hắn bỗng nhiên rung mạnh. Hạ Thiên Kỳ cũng mang theo ngờ vực hỏi:

    ”Làm sao để tăng cường, chẳng lẽ ta có thể biến thành người giống siêu nhân?”

    “Nếu ngươi có đủ điểm vinh dự thì chắc là cũng có thể.” Người đàn ông này nói xong thì nhếch miệng nhìn Hạ Thiên Kỳ vài giây rồi tiếp tục:

    “Nhưng loại tăng cường này chia làm hai thứ riêng biệt, một là áp chế và thuần thục, cái còn lại mới là tăng cường.

    Nói trắng ra thì áp chế và thuần thục là áp chế ác linh trong cơ thể ngươi đồng thời lại có thể dễ dàng sử dụng năng lực của nó, đó mới gọi là tăng cường.”

    “Chẳng lẽ ác linh trong người ta vẫn còn sống?”

    “Ta đã nói rồi, các ngươi đã hợp thành một, ngươi là nó, nó cũng là ngươi, các ngươi không hề có khác biệt. Nhưng ác linh cũng có năng lực và oán niệm mạnh mẽ, nếu ngươi không thể tìm cách áp chế phần oán niệm này và sử dụng năng lực một cách thuần thục thì ngươi sẽ từ từ bị quỷ vật hóa rồi mất luôn khả năng suy nghĩ cuối cùng trở thành một quỷ vật bị oán niệm chi phối.”

    “Nếu thực sự nghiêm trọng như ngươi nói thì vì sao lúc này ta còn yên ổn đứng đấy, trước đây ta cũng chưa từng áp chế nó.”

    Giải thích của ông ta không khiến Hạ Thiên Kỳ tin hẳn, có lẽ hắn vẫn muốn được giải thích rõ hơn chứ không sơ qua như lúc nãy.

    “Bởi lẽ sức mạnh của ác linh trong cơ thể ngươi chưa bị kích thích, nhưng sớm muộn cũng sẽ bị, vì thể để phòng vạn nhất, ta đề nghị ngươi nên áp chế trước rồi mới cường hóa.

    Tất nhiên, vì ta cũng không phải là thể chất ác linh nên cũng không quá rõ về nó, vì thế những thứ khác đành phải để tự ngươi tự tìm hiểu.”

    “Ok. Ra là ngươi cũng không rõ.”

    Hạ Thiên Kỳ chán nản thở dài. Hắn vốn định châm chọc người kia thêm vài câu nhưng nghĩ rằng ông ta cũng không nợ hắn điều gì, hơn nữa dù không có giải đáp được hết nghi ngờ cua hắn nhưng cũng đã hỏi gì đáp nấy, tính ra là tốt chán hơn kẻ đã phỏng vấn hắn nhiều.

    Nghĩ vậy nên Hạ Thiên Kỳ cũng định cảm ơn ông ta, kể cả ông ta không đồng ý đi ăn cơm với hắn thì kiểu gì hắn cũng phải mời được vài chén, biết đâu sau này người đó lại có thể chiếu cố hắn một chút.

    Khi Hạ Thiên Kỳ còn đang tính làm vây thì ông ta đứng dậy nói:

    "Những gì ta biết hay có thể nói cho ngươi thì ta đều đã nói rồi, còn lại thì phải tự trông vào chính ngươi tra cứu và tổng kết thêm. Nếu không còn chuyện gì khác thì ngươi có thể đi.”

    Nói hết câu thì như chợt nhớ tới thứ gì đó nên ông ta lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu đưa cho Hạ Thiên Kỳ.

    “Đây là thẻ lương của ngươi, 15 hàng tháng sẽ phát lương. Lương thử việc đã được chuyển còn lương nhân viên chính thức được tính từ tháng sau. Ngoài ra mùng 4 hàng tháng đều sẽ có tiền trợ cấp sinh hoạt, trừ khi ngươi tiêu quá hoang nếu không cũng dư dả."

    Hạ Thiên Kỳ nhận lấy thẻ từ tay người trung niên. Lúc này dù hắn đã rất cố gắng kiềm nén nhưng gương mặt vẫn lộ rõ nét hạnh phúc. Nói nhiều vốn là vô ích, dù cho là lúc đi học hay khi đi làm, tất cả đều chỉ vì miếng cơm, nói trắng ra là vì tiền.

    Bao người đã biết pháp vẫn phạm pháp, thậm chí không màng đi trộm cắp hay chém giết cũng đều là vì muốn kiếm nhiều hơn, nhanh hơn.

    Hắn cũng như vậy. Dù đi tham gia chuyện linh dị là cửu tử nhất sinh thì lúc khác hắn cũng hoàn toàn tự dọ, hơn nữa đãi ngộ còn rất tốt vì thế ít nhiều cũng cho hắn cảm giác cân bằng.

    “Ta không còn chuyện gì nữa.”

    Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ rằng dù hắn có thắc mắc thì người kia cũng không giải đáp thêm nữa. Lời lúc nãy vốn là ngầm bảo hắn mau thu lại đồ đạc rồi cút đi.

    Thấy Hạ Thiên Kỳ gật đầu đầy chắc chắn thì sắc mặt ông ta cũng thoải mái hơn. Ông ta dặn Hạ Thiên Kỳ nhớ giữ cẩn thận thẻ công tác của mình rồi nói thêm:

    “Nhà và xe mới của ngươi nằm ở số 130 đường Thế Kỷ. Còn chiếc xe này phải để lại để đưa cho người thực tập tiếp theo.”

    Nói xong ông ta liền đưa cho Hạ Thiên Kỳ một chiếc chìa khóa xe BMW X5, lúc này mới có thể coi như đã hoàn thành việc thăng chức từ thực tập lên nhân viên chính thức.

    Hạ Thiên Kỳ cũng rất vui vẻ nhận lấy chìa khóa. Nói đúng ra thì chiếc xe này là thứ hắn thích nhất, hắn vốn nghĩ mình dù có cố gắng cả đời cũng chưa chắc có thể mua được nó vậy mà không ngờ rằng vừa mới tốt nghiệp đại học đã được lái rồi.

    Điều này khiến khắn cảm thấy vận mệnh xoay chuyển quá khôn lường, thật sự quá khó để có thể nắm rõ được.

    Trước khi đi Hạ Thiên Kỳ còn chưa biết tên người trung niên kia nên hơi ngưng bước hỏi:

    “Ta còn chưa biết ông tên gì, có phải là cấp trên của ta sau này hay không?”

    “Ta là Phó Hải Nghĩa, coi như là chủ quản tạm thời của ngươi, sau này sẽ có người thay thế ta. Nếu như có chuyện cần ngươi phải tham gia thì ngươi sẽ nhận được thông báo trên đồng hồ.”

    “Ok, ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi đã giải thích cho ta nhiều điều như vậy.” Hạ Thiên Kỳ thực lòng nói.

    “Cố gắng sống sót quan trọng hơn bất cứ điều gì, cố lên!”

    “…”

    Sau khỏi rời khỏi tòa nhà Hoàng Kim Hạ Thiên Kỳ liền gọi taxi đi tới địa chỉ mà Phó Hải Nghĩa đã cho

    Ngồi trên xe nhìn về tòa nhà Hoàng Kim đang dần biến mất, Hạ Thiên Kỳ chợt cảm thấy lần sau mình quay lại đó sẽ khác hoàn toàn khác bây giờ.

    Đường Thế Kỷ nằm ở nơi khá xa xôi. Nếu như chỉ nhìn về vị trí của nó thì quả thực là rất tuyệt, bởi lẽ các khu biệt thự đều được dựng lên ở những vùng hoang vắng. Tất nhiên số 130 đường Thế Kỷ cũng nằm ở nơi như thế.

    Xe đi mãi khoảng 40 phút mới dừng lại, Hạ Thiên Kỳ vội trả tiền xe rồi sốt sắng đi xuống.

    Đứng trên con đường Thể Kỷ rộng rãi Hạ Thiên Kỳ mới nhận ra đây là khu biệt thự riêng, hơn nữa còn là loại biệt thự lớn có sân riêng.

    “Ở biệt thự, lái xe sang, giấc mơ của ta chỉ còn thiếu một nữ thần.”

    Hạ Thiên Kỳ bỗng có cảm giác giấc mơ đã thành hiện thức, nói không quá thì nếu hắn có thêm một cô nữ thần nữa sống cùng thì dù nay mai hắn có chết cũng không tiếc, lúc đó có sao thì cũng đã được hưởng thụ hết rồi.

    Đối với một người đàn ông thì thành công đơn giản là tiền, quyền, và gái.

    Mà giờ đây những thứ mà hắn mong muốn này đều đã rất gần.

    Tìm tới biệt thự số 130 thì Hạ Thiên Kỳ thấy cổng biệt thự đang mở. Ngó vào trong đó thì hắn thấy một bể bơi cùng với một bóng người có mặc một chiếc quần tam giác nhỏ….

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
    Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

    ---QC---


  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Blue_planet,pestie,phiêu!,Tử Linh,
Trang 9 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 789

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status