TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 35

Chủ đề: Vong Linh Ma Pháp Sư - Nhất Tuyến Thiên

  1. #11
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Vong Linh Ma Pháp Sư


    Tác giả: Nhất Tuyến Thiên


    Người edit: cuuvy + phong

    Quyển 1: Niên thiếu phong vân


    Chương 10: Đi săn (1)


    Vân Lăng mặt cắt không còn một giọt máu, sững sờ nhìn phụ thân:

    - Phụ thân..!?

    - Không có lệnh bài thông hành, không được vào thành!

    Vân Lăng ngơ người đứng tại chỗ, không biết nên phản ứng ra sao trước hoàn cảnh éo le này.

    Phụ thân à, sao đến cả con mà người cũng không cho vào thành thế?

    - Con rõ ràng là nhi tử của người, sao lại không được vào thành chứ?

    - Không có lệnh bài không được vào.

    - Vậy người định để con ở ngoài này bao lâu?

    - Đến khi nào có lệnh bài thông hành.

    - Nhưng rõ ràng phụ thân người chưa làm lệnh bài thông hành cho con mà, làm sao con có được chứ!? Chẳng lẽ người muốn con cả đời sống ở ngoại thành!???

    - ……

    Nói đến mức miệng lưỡi khô khốc mà hai người đứng trước mặt vẫn không có chút phản ứng gì khiến hắn có chút chán nản, ngồi phịch xuống đất, chỉ tay vào tên kiểm vệ:

    - Tất cả là tại ngươi!

    Đang định phàn nàn thêm mấy câu, một giọng nói quen thuộc khác đã truyền đến:

    - Lăng nhi…

    Vân Lăng vẫn ngồi im trên nền đất, nhìn mỹ phụ đang hớt hải chạy về phía hắn, cười gọi:

    - Mẫu thân!

    Mỹ phụ chạy đến trước mặt hắn thì ngồi hẳn xuống, ôm chầm lấy người hắn, giọng nói không biết từ lúc nào đã lạc hẳn đi:

    - Lăng nhi….

    Hắn còn chưa kịp mở miệng, mẫu thân đã buông hắn ra, hay tay đặt lên má hắn, lo lắng nhìn quanh người hắn một lượt:

    - Con có sao không? Bọn chúng có làm gì con không? Sao lại gầy thế này?

    Vân Lăng có chút khóc dở mếu dở. Mẫu thân à, người sao lại nhìn thành gầy đi thế? Ở cùng Phi Nguyệt mấy tháng, con rõ ràng béo lên được mấy cân cơ mà!?

    - Sao về rồi mà không về phủ ngay? Không nhớ mẫu thân à?

    - Là phụ thân không cho con vào!

    Ngọc Tâm ngay lập tức quay về phía Vân Tường, trách:

    - Sao huynh lại không cho nó vào?

    - Không có lệnh bài thông hành, không được phép vào thành.

    - Chẳng nhẽ đến nhi tử của huynh cũng không cho vào thành?

    Vân Lăng ngồi im không nói gì, lẳng lặng nhìn phụ mẫu đấu đá lẫn nhau.

    Tên kiểm vệ dường như cũng cảm thấy hơi ái ngại với tình hình trước mắt, ngập ngừng nói:

    - Tướng quân, lệnh bài thông hành vốn là dùng để chứng minh thân phận. Nếu công tử đã là nhi tử của ngài, vậy đương nhiên là người trong thành, thuộc hạ nghĩ không nhất thiết phải kiểm tra lệnh bài nữa.

    - Điều này….

    - Nhưng nhị cái gì nữa, chẳng nhẽ huynh định để nó ở đây mãi à? Lăng nhi, theo mẫu thân hồi phủ!

    Vân Lăng vui vẻ đứng dậy, dắt con bạch mã và đại khuyển đi theo sau mẫu thân.

    ………………

    Vân phủ,

    Vân Lăng thoải mái ngồi trên ghế, gác chân lên con đại khuyển đang nằm dưới đất, không chút ý tứ nhồm nhoàm nhai bánh.

    - Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Khổ cho con mấy tháng qua rồi.

    - Thực ra cũng không khổ lắm đâu….

    Đang sung sướng ngồi ăn, đùi trái bỗng nhiên bị ai đó dùng gậy đánh một cái, kêu bốp lên một tiếng.

    - Aaaa…….

    - Quỳ xuống!

    Vân Lăng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của phụ thân, vội nuốt ực miếng bánh trong miệng xuống, đứng dậy, đi đến giữa đại sảnh quỳ xuống.

    Rõ ràng hắn vừa mới về không bao lâu, sao lại bị phạt nữa rồi?!

    - Huynh làm gì thế, nó vừa mới về….

    Ngọc Tâm nói còn chưa dứt câu đã bị Vân Tường xen vào:

    - Muội đứng im đấy cho ta, không thì về phòng đi!

    - Không được, Lăng nhi của muội vừa mới về, huynh không được đánh nó!

    - Lão Lý, đưa phu nhân ra ngoài!

    - Không được, Vân Tường, huynh không được đánh nó!

    - Lão Lý!

    - Coi như muội xin huynh, được không? Đừng đánh nó, huynh muốn đánh thì đánh muội đi, muội chịu được mà.

    Vân Lăng nhìn cảnh mẫu thân nước mắt lưng chừng ôm tay phụ thân cầu xin cho hắn, tuy sợ nhưng vẫn dõng dạc nói:

    - Mẫu thân, việc con làm con chịu, người…ra ngoài đi.

    Ngọc Tâm vẫn không buông tay khỏi người Vân Tường, nước mắt không ngừng chảy xuống:

    - Vân Tường, muội xin huynh…

    Lời còn chưa dứt, người nói đã ngất đi, vô lực ngã xuống.

    Hai đạo thanh âm lo lắng ngay lập tức vang lên:

    - Tâm nhi!

    - Mẫu thân!

    …………………

    Đại phu ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, chăm chú bắt mạch cho Ngọc Tâm. Mãi một lúc lâu sau mới đứng dậy, vòng tay với Vân Tường:

    - Tướng quân không cần quá lo lắng. Phu nhân chỉ là bệnh cũ tái phát, cộng thêm kinh hãi quá độ mà ngất đi. Lát nữa tiểu nhân sẽ kê cho phu nhân mấy thang thuốc bổ. Phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe lại thôi.

    Vân Tường ngay lập tức chắp tay, cảm ơn đại phu, sai người đưa ông ra ngoài.

    Vân Lăng đứng cạnh giường, đang định hỏi bao giờ mẫu thân tỉnh lại thì giọng nói của phụ thân đã truyền đến, chặn lời hắn:

    - Đừng tưởng trốn được! Ngay lập tức về phòng thờ cho ta!

    ……………….

    Vân Lăng quỳ trên nền đất, cúi gằm mặt xuống, không ngẩng mặt nhìn lên.

    - Nhìn lên!

    Hắn theo lời làm theo.

    - Con thấy cái gì?

    - Bài vị của tổ tiên…

    - Nói xem trong mấy tháng ta ra ngoài chiến trường con ở nhà đã làm được những việc tốt gì? Đem kể lại một lượt cho họ nghe!

    Vân Lăng nuốt nước bọt, ấp úng không dám mở lời.

    - CÓ NÓI KHÔNG!?

    - Con…con…

    - Con không nói, đừng tưởng phụ thân không biết con làm những gì. Ta cho con một cơ hội cuối cùng để nói.

    - Con…con…

    Mãi một lúc lâu sau hắn vẫn không dám mở lời.

    - Con không nói, vậy thì để ta kể lại cho con nghe. Bảy tháng, đi kỹ viện một trăm ba mươi sáu lần, sòng bạc hai trăm linh một lần, chọi gà tám lần, đá dế hai mươi sáu lần, tổng cộng thua mất năm nghìn tám trăm chín mươi sáu ngân lượng. Ngoài ra còn đánh bị thương tám mươi hai dân thường, ba mươi tư lính canh, mười bảy bổ đầu, đi trêu ghẹo thiếu nữ nhà lành,…Con nói xem, có việc tốt nào con chưa làm không?

    - Con…

    - Ta đánh con năm mươi roi vì những lỗi này, con có ý kiến gì không?

    - Năm…năm mươi roi? Không…

    - Có ý kiến gì không?

    - Dạ… không…

    Viu….

    Chát! Chát! Chát!

    - Đếm to lên!

    - Ba, bốn, năm,…

    Tiếng roi da đánh vào da thịt liên tục vang lên trong không khí, bắt đầu từ tiếng chat thứ mười ba, một loạt các âm thanh khác cũng cùng lúc xuất hiện: tiếng nhép nhép của da thịt bị rách đánh trúng lần hai, tiếng lách tách của máu nhỏ xuống và cả tiếng nghiến răng của ai đó.

    Chát!

    - Mười tám.

    Chát!

    - Mười chín.

    ….

    Chát!

    - B…ố…n.. t…á…m

    Chát!

    - B…ố…n c…h…í…n…

    Chát!

    - N…ă…….m….m…………….

    Tiếng “mươi” còn chưa phát ra được, hình ảnh trước mắt đã nhòe đi, ý thức cũng dần nhạt nhòa, chỉ còn lại cơn đau đớn từ lưng truyền lại.

    ………………..

    Lúc hắn tỉnh lại thì thấy bản thân đã ở trong phòng ngủ cũ. Hắn đang nằm sấp trên giường, đang được ai đó rắc thuốc lên vết thương ở lưng.

    Vân Lăng nghe tiếng nấc nghẹn của người kia, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, quay đầu nhìn lại:

    - Mẫu thân, con bị phụ thân đánh rồi, thỏa thuận giữa con với người coi như hủy bỏ nhé!

    - Con đừng động đậy, nằm yên để mẫu thân rắc thuốc cho.

    - Đại phu bảo người nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Mấy việc này cứ để nha hoàn làm cũng được mà.

    - Để mẫu thân chăm sóc con một tý không được à?

    - Con chỉ lo cho sức khỏe của người thôi.

    - Lăng nhi này….

    - Dạ?

    - Con đừng trách phụ thân con, ông ấy cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi. Có trách thì trách mẫu thân không quản con…

    - Con hiểu mà, người yên tâm. Con không trách phụ thân, cũng không trách người. Việc con làm, con đương nhiên sẽ tự chịu trách nhiệm.

    Nhưng kể ra, nếu trước đây hắn là một con người tử tế, Phi Nguyệt có lẽ cũng sẽ không tìm đến hắn sớm như vậy…

    - Phải rồi, mẫu thân, con cho người xem cái này…

    Hỏa hệ thần hải được dịch chuyển từ khô lâu sang người hắn, vận chuyển ma pháp lần lượt qua chính kinh, kinh mạch rồi tập trung ở lòng bàn tay.

    Ngọc Tâm nhìn lòng bàn tay hắn, tròn mắt kinh hãi, miệng lắp bắp nói không nên lời:

    - Hỏa…hỏa….cầu! Chẳng lẽ con…!?

    Gật gật đầu với mẫu thân, hắn vừa cười vừa nói:

    - Mẫu thân, bây giờ tu vi của con hơn người rồi đấy nhé!

    Mẫu thân hắn qua hơn hai mươi năm, tu vi vẫn chỉ dừng lại ở Ma Pháp Sư cấp bốn, không có chút tiến triển nào. Mà hắn, ít nhất bây giờ cũng có thể sử dụng sức mạnh tương đương với Ma Pháp Sư cấp bảy.

    - Mau kể cho mẫu thân nghe chuyện mấy tháng qua đi. Con ở đâu? Bị ai bắt đi? Tại sao lại tu luyện được?

    Vân Lăng hồi tưởng lại khoảng thời gian ở cùng Phi Nguyệt, phân vân không biết nên nói cho mẫu thân nghe không.

    - Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là được một lão già bắt đi rồi dạy ma pháp thôi.

    - Láo nào, sao lại gọi là lão già? Nếu đã dạy con ma pháp, chí ít con cũng phải gọi người ta một tiếng sư phụ chứ? Nhưng mà rõ ràng phụ thân con bảo con bị Hợp Hoan phái bắt đi cơ mà? Có phải con bị đám nữ nhân đó….hành hạ nên không dám nói ra, cố tình bịa chuyện với mẫu thân không?

    - Con lừa người làm gì, thực sự là được lão già kia truyền thụ ma pháp mà!

    - Thế sao phụ thân con lại nói con bị Hợp Hoan phái bắt đi?

    - Làm sao con biết được?

    - Vả lại, con rõ ràng là phế linh căn, sao lại tu luyện được thế?

    - Con không biết, lão già kia bảo làm gì thì con làm nấy thôi.

    - Thế vị tiền bối ấy bảo con làm gì?

    Hắn suy nghĩ mất một lúc mà chẳng bịa ra được cái gì, đành giả vờ kêu lên:

    - Aiiii, đau…

    - Đau ở đâu? Để mẫu thân xem nào…

    ……………..

    Thời gian thấm thoát như thoi đưa, chẳng mấy chốc một tuần nữa lại trôi qua.

    Vân Lăng bình thản ngồi học đàn cùng nhạc sư trong hậu viện của Vân phủ, không để ý chút gì đến đám hạ nhân đang chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh.

    Hắn là vậy, nhưng lão nhạc công trước mắt lại thấp tha thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng lại lấp la lấp liếm nhìn quanh một lượt rồi ngập ngừng nói với hắn:

    - Thiếu…thiếu gia….chỗ này…có vẻ không phù hợp lắm….

    - Vậy thì hôm nay đến đây thôi, hôm khác lại tiếp tục.

    Lão đã không muốn dạy tiếp, hắn cũng chả miễn cưỡng làm gì, phất tay ra lệnh cho bọn hạ nhân tiễn lão ra ngoài cửa.

    Một tuần này, lịch trình hàng ngày của hắn là sáng học đàn, chiều ra doanh trại cùng phụ thân, tối quay về tu luyện. Nói tóm lại, tuần này hắn chỉ xuất hiện ở hai nơi, một là Vân phủ, hai là ở doanh trại.

    Mẫu thân hắn vì chuyện này mà mừng đến rớt nước mắt, đi hết chùa này đền nọ cảm ơn thần phật. Tâm trạng của phụ thân hắn cũng hòa hoãn đi phần nào, thậm chí còn vỗ vai khen hắn vài câu.

    Đang lượn lờ trong hậu viện, mẫu thân hắn đột nhiên bước vội đến, cười đến mức híp cả mắt lại, nói:

    - Thánh chỉ vừa truyền đến doanh trại, nói hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn cho con đi cùng với phụ thân tham gia đi săn cùng hoàng thất.

    - Cũng đâu phải chỉ có mình con với phụ thân đâu? Còn có mấy trăm quan viên nữa đi cùng mà? Người mừng cái gì chứ?

    - Không phải….Quan trọng là, ta nghe nói nhị công chúa, tam công chúa sắp đến tuổi thành gia lập thất. Hoàng thượng ân chuẩn cho con đi cùng, có lẽ là muốn nhìn biểu hiện của con, biết đâu…

    Vân Lăng nhìn dáng vẻ vui mừng của mẫu thân, chẳng thèm nói gì nữa, hờ hững bước qua.

    - Này, mẫu thân đang nói chuyện với con, ai cho con đi như thế?

    - Người nghĩ hoàng thượng sẽ gả công chúa cho một tên ăn không ngồi rồi như con à?

    - Sao lại ăn không ngồi rồi? Phụ thân con là Đại tướng quân của Đại Minh, nắm giữ binh quyền trong tay. Con lại là Ma Pháp Sư, dù cấp bậc hơi thấp tý nhưng dẫu sao cũng được coi là có chút nổi bật. Để công chúa lấy con, hoàng thượng vừa nắm được binh quyền, vừa có thêm một cường giả nữa ủng hộ, chả là vô vàn cái lợi mà không một cái hại là gì? Không chỉ hoàng thượng thôi đâu, tiểu thư khuê các trong kinh thành bây giờ ai cũng coi con là đối tượng trong mộng rồi đấy….

    - Hoàng thất vốn đã có Âu Dương gia chống lưng, lý nào lại để ý đến một tên ma pháp sư như con?


    * xem lại chương 1 để biết thêm chi tiết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 15-01-2017 lúc 10:49.
    ---QC---


  2. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,adbn,cổ trùng tiểu mễ,congnghiavnn,contraithanchet,Daigai_1982,Decepticon,diangucmauden,ducvo,Fanclub MU Bank,gacondirong,geminigill,hoanlamthao,huynhnguyenkhiem,jabba,lamson_jsc,luffie,NAMKHA,Pang,PVS9001,Soujiro_Seita,swolf,tobano,traingheo,troilongdatlo,tvhoan2008,Vô__Tình,vvssdfg,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Vong Linh Ma Pháp Sư


    Tác giả: Nhất Tuyến Thiên


    Người edit: cuuvy + phong

    Quyển 1: Niên thiếu phong vân


    Chương 11: Đi săn (2)


    Có một câu nói đã trở nên rất phổ biến trong mấy trăm năm trở lại đây, đó là “Bắc Sất Vân, Nam Thượng Quan, Đông Âu Dương, Tây Hiên Viên, Trung Công Tôn”.

    Câu nói này, dù là già trẻ lớn bé, ai ai cũng biết và hiểu được ý nghĩa của nó: đại lục phía Bắc là thiên hạ của Sất Vân gia, phía Nam là Thượng Quan gia, phía Đông là Âu Dương gia, phía Tây là Hiên Viên và đại lục trung tâm là Công Tôn gia.

    Nhưng nguyên nhân tại sao một đại lục với hàng trăm vương quốc như vậy lại thuộc quyền sở hữu của một gia tộc đơn lẻ thì không phải ai cũng biết.

    Bá tánh thường dân thì cho rằng các đại gia tộc như Sất Vân, Thượng Quan,…có mối quan hệ mật thiết với nhiều hoàng tộc khác nhau, nhờ thế mà có được thế lực như ngày hôm nay.

    Thế nhưng đâu có chuyện đơn giản như vậy?

    Năm đại gia tộc chi phối năm đại lục kia thực chất chính là gia tộc của năm vị chủ thần cai quản năm đại lục:

    Vị chủ thần thứ hai cũng là Chiến Thần: Công Tôn Duy, Công Tôn gia.

    Vị chủ thần thứ ba mang thổ hệ ma pháp: Âu Dương Lãnh Mặc, Âu Dương gia.

    Vị chủ thần thứ tư sở hữu ma pháp thủy hệ: Hiên Viên Tuấn, Hiên Viên gia.

    Vị chủ thần thứ năm sở hữu ma pháp phong hệ: Thượng Quan Vân Trường, Thượng Quan gia.

    Và vị chủ thần thứ sáu mang hỏa hệ ma pháp: Sất Vân Kiệt, Sất Vân gia.

    Trong đó, Sất Vân gia lại có thế lực bành trướng nhất, nguyên nhân là vì ngoài Sất Vân Kiệt, Sất Vân gia còn sở hữu cả vị chủ thần quyền năng nhất trong số chín vị chủ thần: Đoan Mộc Nhan!

    Đại Minh nằm ở đại lục phía Đông, cũng tức là thuộc quyền sở hữu của Âu Dương gia, đương nhiên sẽ được Âu Dương gia bảo hộ.

    Đương nhiên, tất cả những điều này trước đây Vân Lăng không hề biết. Nếu không phải hắn gặp được Phi Nguyệt, có lẽ vĩnh viễn hắn củng chẳng chú ý đến.

    Vân Lăng đi liền một mạch mấy chục bước mà không thấy mẫu thân nói gì nữa, kỳ quái quay đầu lại.

    - Mẫu thân, sao người lại đứng đơ ra đấy thế?

    - Lăng nhi……con trưởng thành thật rồi!

    Vân Lăng nghe giọng nói nghèn nghẹn của mẫu thân, biết bà sắp khóc, đành vòng lại.

    - Con trưởng thành, người đáng ra nên vui mừng mới đúng chứ? Tự dưng lại khóc làm gì? Người ngoài thấy được lại bảo con bất hiếu.

    Ngọc Tâm đưa ống tay áo lên chấm chấm nước mắt, mỉm cười nói:

    - Con được thế này, ta mừng lắm!

    Vừa đưa tay dìu bà đi, hắn vừa cười cười hỏi:

    - Hai ngày nữa đến sinh thần của mẫu thân rồi, muốn con tặng lễ vật gì đây?

    - Con thành thân đi.

    - Con mới có hai mươi, người vội gì chứ?

    - Con không vội thành thân, nhưng ta lại vội bế cháu!

    - Vậy người sinh thêm một tiểu đệ đệ nữa rồi bảo nó đi thành thân là được.

    - Vớ vẩn!

    - Con hỏi thật mà, người muốn con tặng lễ vật gì?

    - Con thành thân đi.

    Hắn không nói gì nữa, duy trì trạng thái im lặng suốt dọc đường đi.

    Mới đi cùng mẫu thân đến hành lang gần đại sảnh, hắn đã nhìn thấy phụ thân cùng một thiếu niên chừng mười bốn tuổi nói chuyện. Cuộc đối thoại diễn ra như sau:

    - Vương gia, mời ngồi!

    - Vân tướng quân không cần khách sáo, bổn vương cũng chỉ là phụng mệnh phụ hoàng đến đây nhắc nhở ngài một số điều liên quan đến lần đi săn này thôi. Nói xong, bổn vương còn phải đi hoàn thành nốt một số việc, thứ lỗi không thể cùng tướng quân nói chuyện.

    - Vương gia quá lời. Mời nói!

    - Lần đi săn này được định là ở một sâm lâm phía Nam Đại Minh. Tuy chỉ là một sâm lâm nhỏ nhưng trước đây sâm lâm này lại từng xuất hiện một con thất cấp ma thú. Để đảm bảo an toàn, phụ hoàng muốn tướng quân ngài đích thân đi kiểm tra một lượt, đồng thời mang binh lính đến khoanh vùng khu vực săn phù hợp, không được phép có ngũ cấp ma thú trở lên.

    Mẫu thân vừa bước chân vào đã nhún người hành lễ, chỉ có hắn là vẫn đứng im không cử động.

    Bắt hắn quỳ gối trước thằng ranh này á? Đừng có mơ.

    - Lăng nhi, mau quỳ xuống hành lễ với vương gia.

    Vân Lăng hết nhìn phụ thân lại nhìn thằng nhóc mười bốn tuổi còn chưa cao đến vai hắn, đang định nói gì đó thì bị một giọng nói the thé cắt ngang:

    - THÁNH CHỈ ĐẾN!

    Giọng nói vừa dứt, một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện, mặc bộ y phục điển hình của thái giám, tay cầm theo chiếu chỉ màu vàng kim.

    - Vân tướng quân, Vân đại thiếu gia tiếp chỉ!

    Vân đại thiếu gia!? Là hắn ấy hả?

    Đang còn ngơ ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, khuỷu chân đột nhiên đau nhói, hắn liền mất đà quỳ xuống, vừa hay quỳ trước mặt tên thái giám kia.

    Phụ mẫu hắn và cả tên vương gia kia cũng nhanh chóng quỳ xuống.

    - Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tướng quân Vân Tường có công dẹp loạn, phù trợ Đại Minh mở mang bờ cõi, nay ban thưởng một trăm mẫu ruộng, mười ngàn lượng vàng, nô bộc hai trăm, gấm vóc thượng hạng một trăm thước. Xét thấy Vân tướng quân lập được đại công, nhi tử là Vân Lăng lại tài trí hơn người, trí dũng song toàn, rất hợp ý trẫm, nay trẫm ban hôn cho Vân Lăng cùng nhị công chúa là Đinh Mẫn, định ngày lành là mùng năm tháng sau thành hôn. Khâm thử!

    - Thần lĩnh chỉ, đội ơn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

    Hắn vẫn đang kinh hãi chưa hiểu điều gì đang xảy ra, lưng đã lần nữa bị một nguồn lực vô hình ép xuống, khấu đầu trước tên thái giám kia.

    - Vân tướng quân mời đứng dậy. Tiểu nhân xin chúc mừng ngài cùng phu nhân.

    - Công công quá lời. Nào, mời ngồi!

    - Thứ lỗi không thể hầu chuyện cùng tướng quân và vương gia, tiểu nhân bây giờ lập tức phải về cung nhận lệnh của hoàng thượng, đành cáo từ trước.

    - Công công đi thong thả.

    Vân Lăng vừa mới đứng dậy, mẫu thân hắn đã vui mừng vỗ vai hắn, cười đến mức híp mắt lại.

    Thiếu niên được gọi là vương gia kia hình như có chút không vui, miễn cưỡng nói:

    - Bổn vương có việc phải đi trước, không làm phiền tướng quân nữa.

    - Cung tiễn vương gia.

    Vân Lăng ngây người nhìn thánh chỉ trên tay phụ thân.

    Nhị công chúa Đinh Mẫn? Ngoại hình ra sao? Dáng vẻ thế nào? Sao trước đây chưa từng nghe đám công tử kinh thành nhắc đến? Là không dám nhắc đến, hay là….quá xấu?

    Nghĩ đến cảnh nương tử tương lai là một người vừa lùn vừa xấu, hắn liền rùng mình một cái, lắc lắc đầu.

    - Lắc đầu cái gì? Muốn kháng chỉ à?

    Vân Lăng nghe giọng nói nghiêm nghị của phụ thân, giật mình trả lời:

    - Không phải. Nhưng tại sao…

    - Là ta xin hoàng thượng ban hôn cho con. Cũng hai mươi tuổi đầu rồi, không còn nhỏ nữa, thành gia lập thất là điều đương nhiên. Nhìn con có vẻ không hài lòng?

    - Không, không phải.

    - Ấp a ấp úng cái gì? Muốn nói gì thì nói hẳn ra.

    - Con nghe nói…đại công chúa có ngoại hình không được…thuận mắt lắm, hơn nữa còn đanh đá…

    - Đại công chúa thì liên quan gì đến nhị công chúa? Ta từng gặp mặt nhị công chúa một lần rồi. Nếu không như vậy, con nghĩ ta sẽ xin ban hôn cho con với công chúa à?

    - Thế ngoại hình… của công chúa thế nào?

    - Nam nhi đại trượng phu ăn nói cho rõ ràng, cứ ngập ngừng như thế ra thể thống gì?

    - Người trả lời con đi đã chứ!?

    - Yên tâm, phù hợp tiêu chí của con.

    Vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngạc nhiên nhìn phụ thân:

    - Tiêu chí của con, làm sao người biết được?

    - Tiêu chí của mẫu thân con cũng là của con. Cho nên, ta chọn dựa theo tiêu chí của mẫu thân con.

    Hắn lập tức quay đầu nhìn mẫu thân, hỏi:

    - Mẫu thân, tiêu chí của người là gì thế?

    - Quản được con.

    Một câu nói đơn giản “quản được con”, nhưng đối với hắn lại không khác gì sét đánh ngang tai.

    Chẳng lẽ hắn sắp phải lấy một con sư tử hà đông?

    - Con có suy nghĩ cũng chẳng được gì đâu, việc đã định như thế rồi. Còn nữa, sau sinh thần mẫu thân con, lập tức chuyển đến doanh trại ở.

    Vân Lăng lần nữa ngơ ngác nhìn phụ thân, không dám tin vào tai mình:

    - Con? Đến doanh trại ở? Để làm gì?

    - Hai tuần nữa đi săn, con định chạy theo thú săn rồi dùng đá chọi chết nó à? Tất nhiên là phải đến doanh trại học cưỡi ngựa bắn cung rồi!

    Nghe đến bốn từ “cưỡi ngựa bắn cung”, tâm trạng căng như dây đàn của hắn nhẹ nhõm đi phần nào, cười hì hì nói:

    - Vậy thì không cần đâu, con biết mấy cái đấy mà.

    Gần năm tháng trời cả ngày chỉ có cưỡi ngựa, tập thể lực với bắn cung, chẳng nhẽ hắn còn không bắn trúng nữa à? Tuy không đến mức bách phát bách trúng nhưng mười tên trúng bia cả mười, trong đó ít nhất cũng phải 7 tên trúng hồng tâm. Cưỡi ngựa thì khỏi nói đi. Bây giờ bảo hắn vừa ôm mỹ nhân trong lòng vừa phi nước đại hắn cũng làm được.

    Mặt Vân Tường hiện rõ hai chữ “không tin” nhưng vẫn điềm tĩnh nói:

    - Nếu đã như vậy, bây giờ con đến doanh trại cùng ta. Chỉ cần con làm được, ta không ép con nữa.

    - Hay phụ thân đánh cược với con một lần đi. Nếu người thắng, con trả người hai ngàn lượng. Còn nếu con thắng, người đưa con ba ngàn lượng, thế nào?

    - Đánh cược!?

    - À không, không có gì.

    Vân Lăng toát mồ hôi hột, thầm mong phụ thân không lưu ý đến câu nói vừa rồi của hắn. Hắn vừa bảo đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng đánh cược với hắn!? Mẹ nó, đúng là não úng nước!

    - Nếu con hoàn thành được những gì ta đề ra, đừng nói ba ngàn lượng, đến ngân khố của Vân phủ ta cũng cho con quản lý.

    Vân Lăng ngờ vực nhìn phụ thân.

    - Người nói thật chứ?

    - Nam nhi đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh.

    - Tốt rồi, đi thôi phụ thân.

    Nếu thực sự hắn được quản lý ngân khố, vậy thì....

    Đang hào hứng bước đi, hắn bỗng nhiên bị phụ thân gọi giật lại:

    - Khoan đã!

    - Sao thế phụ thân?

    - Nếu con không hoàn thành thì sao?

    Cụm từ “hai ngàn lượng” sắp ra khỏi miệng, hắn mới nhớ ra mức cược có chút không hợp lý, ngạc nhiên hỏi:

    - Thì sao ạ?

    - Lập tức xung quân.

    - Ơ…

    Nếu thực sự phải xung quân, cuộc đời hắn cũng coi như chấm hết rồi còn gì?

    - Không được. Con sắp thành phò mã rồi, chẳng nhẽ lại đi làm binh tốt à?

    - Ai bảo con làm binh tốt? Ta đương nhiên sẽ sắp xếp con vào vị trí phù hợp.

    - Thế nhỡ có chiến trận…

    - Nếu cần thì phải ra chiến trường chứ sao.

    - Không được!

    - Không được!

    Hai tiếng “không được” đồng loạt vang lên, một là của Vân Lăng, hai là của Ngọc Tâm.

    Ngọc Tâm nãy giờ đứng một bên yên lặng nghe hai người nói chuyện bây giờ đột nhiên lên tiếng chen vào:

    - Huynh ra chiến trường thì cũng thôi đi, dù gì cũng là một đại kiếm sĩ. Lăng nhi nó mới chỉ là ma pháp sư cấp bảy, sao huynh nỡ đẩy nó vào nơi như thế?

    - Nó đường đường là nhi tử của Vân Tường ta, chẳng nhẽ cả đời cứ ru rú trong phủ đệ? Ý ta đã quyết, muội đừng nói nữa. Còn con, có đồng ý không?

    Vân Lăng suy nghĩ mất một lúc lâu, cuối cùng gật đầu một cách chắc chắn, khẳng định:

    - Đồng ý!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Link bình luận và góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...2#post20532022
    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 15-01-2017 lúc 10:49.

  4. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,adbn,cổ trùng tiểu mễ,congnghiavnn,contraithanchet,Daigai_1982,Decepticon,diangucmauden,ducvo,Fanclub MU Bank,gacondirong,geminigill,hoanlamthao,huynhnguyenkhiem,jabba,lamson_jsc,luffie,Soujiro_Seita,swolf,tobano,traingheo,troilongdatlo,tvhoan2008,Vô__Tình,vvssdfg,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Vong Linh Ma Pháp Sư


    Tác giả: Nhất Tuyến Thiên


    Người edit: cuuvy + phong

    Quyển 1: Niên thiếu phong vân


    Chương 12: Đi săn (3)


    Phía bên trong lều trại của đại tướng quân,

    Vân Lăng hết nhìn phụ thân lại nhìn đống binh khí được treo ngổn ngang trong lều, tặc lưỡi. Nếu hắn đoán không sai, chắc hẳn đây là những vũ khí đã từng được phụ thân sử dụng.

    - Phụ thân, bao giờ bắt đầu đây? Con còn phải đi chuẩn bị lễ vật mừng sinh thần cho mẫu thân nữa.

    - Đợi Nhậm thúc mang y phục đến cho con thay đã.

    - Con thấy bộ y phục con đang mặc cũng được mà.

    - Đây là doanh trại, không phải nơi con muốn làm gì thì làm.

    Đứng đến lúc chân hắn bắt đầu cảm thấy mỏi, người được gọi là “Nhậm thúc” mới bước vào, cầm trên tay bộ phục giáp đặc trưng cho binh tốt, đưa cho hắn.

    Vân Lăng cầm bộ phục giáp bằng gỗ trên tay, tâm tình không khỏi chán nản đi vài phần.

    Vải thì là loại vải kém chất lượng, giáp thì làm bằng gỗ, có tác dụng gì chứ? Cái gì chả xuyên qua được?

    Nghĩ là như vậy nhưng hắn vẫn đi ra phía sau bạt, thay bộ y phục đang mặc bằng bộ khải giáp kia. Chỉnh trang tử tế lại xong, hắn mới bước ra ngoài.

    Dù không thể tận mắt chứng kiến bản thân mặc trông như thế nào nhưng hắn cam đoan trông hắn rất có khí phách.

    Vân Lăng cao đến hơn một mét chín, thân hình lực lưỡng, cơ nào cơ ra nấy, hơn nữa ngoại hình còn đặc biệt ưa nhìn. Nay mặc thêm bộ phục giáp lại càng làm tăng thêm vẻ oai phong.

    Đang mải mê tưởng tượng bản thân trông như thế nào, vai trái bị ai đó vỗ một cái rõ đau, kèm theo đó là giọng nói quen thuộc:

    - Đi thôi.

    ……………

    - Nếu con vượt qua được ba trong bốn nội dung kiểm tra, con thắng.

    Vân Lăng chỉ tấm bia đặt cách bản thân có tám mét, ngạc nhiên hỏi:

    - Bia đặt ở đấy ạ?

    - Đây là khoảng cách cơ bản, cũng là nội dung đầu tiên. Mười tên trúng chín coi như hoàn thành.

    Khoảng cách cơ bản có tám mét!?? Sao trước đây Phi Nguyệt nói là mười tám mét!? Chẳng lẽ nàng lừa hắn?

    - Nghĩ gì đấy? Xa quá à? Không bắn được thì nhận thua luôn đi, đỡ phải mất mặt trước mọi người.

    - Người cứ chuẩn bị giao ngân khố cho con đi.

    Vân Tường nghe hắn nói vậy, không nói gì nữa mà đưa hắn một cây cung, kèm theo một giỏ gồm đúng mười mũi tên.

    Nhưng lúc cầm cây cung trên tay, hắn lại lần nữa cảm thấy khó hiểu.

    Mẹ nó, sao lại nhẹ thế?

    - Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của ta!

    Vân Lăng mang theo tâm trạng khó hiểu bước lên phía trước, đứng đúng ở vạch bắn, cầm tên lắp vào cung, giương lên.

    Mẹ nó, khoảng cách thì có một đoạn, cung với tên thì nhẹ, chả nhẽ bắn còn không trúng nữa à?

    Một tên, hai tên, ba tên, bốn tên, năm tên, sáu tên, bảy tên, tám tên, chín tên, mười tên!

    Mười tên liên tiếp được bắn ra, tên này nối tiếp tên kia. Mà những mũi tên này, quỹ đạo mũi sau y hệt mũi trước, cùng nhắm vào điểm chính giữa hồng tâm! Mũi thứ nhất vừa găm vào hồng tâm, mũi thứ hai đã bay đến, xẻ đôi mũi thứ nhất, cắm lại vào vị trí đó. Cứ như thế đến tận mũi thứ mười, vẫn chỉ có độc nhất một mũi tên duy nhất nằm trên bia.

    Đứng tại chỗ nhìn thành quả trước mắt, Vân Lăng có chút hài lòng, quay đầu tự hào nhìn phụ thân cùng Nhậm thúc đứng gần đó, nhún nhún vai:

    - ¬Đơn giản!

    Ánh mắt Vân Tường hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi sự nghiêm túc thường ngày, cau mày nhìn hắn:

    - Huênh hoang cái gì? Vẫn còn ba nội dung nữa đấy.

    Đang định hỏi “phụ thân không định khen con à”, một tràng vỗ tay đã từ xa truyền đến, kèm đó là giọng nói tán thưởng của ai đó:

    - Khá lắm!

    Vân Lăng quay đầu về phía âm thanh phát ra thì thấy sáu người đang đi tới. Người đầu tiên mặc một bộ trường bào màu hoàng kim, cao khoảng mét bảy mét tám, vừa vỗ tay vừa nhìn hắn, hiện rõ nét mặt khen ngợi. Năm người đi phía sau tất cả đều là nam nhân, một trong số đó là tên thiếu niên vương gia hồi chiều. Bốn nam tử còn lại, một người khoảng hai tám, một người khoảng hai sáu, một người khoảng hai ba, một người khoảng hai mốt. Ngoại trừ tên thiếu niên vương gia và nam tử đi đầu, ngoại hình ba người còn lại đều chẳng có gì nổi bật, nếu không muốn nói là có chút khó nhìn.

    Còn chưa định hình được người đến là ai, phụ thân hắn và Nhậm thúc đã vội vã tiến tới, định quỳ xuống hành lễ với những người kia.

    Có điều, trung niên nhân nhân đi đầu đã phất phất tay, từ tốn nói:

    - Miễn lễ. Trẫm đã nói rồi, trong doanh trại, khanh là to nhất, không cần hành lễ với bất kỳ ai, kể cả trẫm!

    - Đa tạ hoàng thượng.

    Người xưng “trẫm” trong thiên hạ, ngoài Đinh Hoàng ra còn ai đây!?

    Vân Lăng vội quỳ xuống giống như đám binh lính đứng gần đó, không dám ngẩng mặt lên.

    - Hoàng thượng hôm nay ngự giá đến đây, không biết là vì chuyện gì?

    - Vân khanh không cần bận tâm. Trẫm chỉ là muốn dắt nhi tử của trẫm đến tham quan, để chúng biết quân đội Đại Minh ta cường đại đến mức nào, tiện thể cũng định nhờ khanh chỉ dạy cho chúng nó thêm.

    - Vi thần không dám!

    - Thiếu niên kia cung pháp không tồi, chẳng hay chính là người hôm trước khanh tiến cử với trẫm chức vị phó tướng quân?

    - Bẩm hoàng thượng, đó là nhi tử của vi thần, tên Vân Lăng, hôm nay vì có chút việc riêng nên mới đến đây. Còn người hôm trước vi thần tiến cử hiện vẫn đang ở biên cương, trấn giữ biên giới.

    - Thì ra là nhị phò mã tương lai của trẫm. Mau miễn lễ!

    Mãi đến lúc này, hắn mới dám đứng lên, đi đến phía sau lưng phụ thân.

    Đinh Hoàng đánh giá hắn một lượt rồi quay về phía sau nhìn nam tử đi đầu, nói:

    - Phong nhi, con thấy cung pháp của y thế nào?

    - Bẩm phụ hoàng, cung pháp của Vân công tử đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, thiên hạ khó có người nào bì kịp.

    Đinh Hoàng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

    - Không phải Vân khanh nói lúc nãy còn có ba nội dung nữa sao? Cứ tiếp tục đi. Trẫm cũng muốn xem thêm cung pháp của nhi tử khanh.

    Sáu cái ghế nhanh chóng được xếp ra, kèm theo đó là hàng loạt hộ vệ được điều động để bảo vệ.

    Vân Lăng không chút căng thẳng nhìn ba tấm bia trước mắt, thoải mái đứng xoay xoay mũi tên trên tay.

    Ba tấm bia kia được đặt thành một đường thẳng, mỗi tấm cách nhau khoảng ba mét, tấm gần nhất là tám mét.

    Yêu cầu của phụ thân hắn là bắn bốn tên nhưng phải trúng được cả ba tấm bia.

    Bình thường để tên cắm được vào bia, lực bắn tên phải đủ mạnh, cho nên thông thường quỹ đạo đều là một đường thẳng. Thế nhưng trong trường hợp này, nếu bắn tên theo đường thẳng thì không thể đến được bia thứ hai, cho nên chỉ có cách là bắn tên theo quỹ đạo hình vòng cung. Nhưng nếu quá vòng thì lực tên sẽ bị yếu đi khi chạm bia nên đường vong cong phải thấp nhất có thể, cũng tức là tên chỉ bay vừa đủ vượt qua tấm bia thứ nhất rồi cắm vào bia thứ hai, rồi bia thứ ba cũng thế.

    Hắn thừa nhận, nếu là lần đầu gặp phải yêu cầu kiểu như thế này, hắn không làm được! Thế nhưng, ở cùng Phi Nguyệt mấy tháng, làm gì có kiểu nào hắn chưa thử qua!? Thậm chí, khoảng cách để bia của nàng còn xa hơn gần ba lần so với bây giờ!

    Vân Lăng lần nữa giương cung lên.

    Nhưng lần này, hắn lại không dùng cách như hắn vẫn thường làm.

    Trước kia, Phi Nguyệt dạy hắn hai cách để bắn được dạng này. Một là bắn mỗi tên trúng một bia, hai là một tên ba bia! Mỗi tên một bia là cách sử dụng đường bắn vòng cung, còn một tên ba bia là cách dùng lực bắn xuyên một lần cả ba bia!

    Hắn cũng từng thử bắn một tên ba bia nhưng chỉ xuyên qua được bia thứ nhất. Có điều, đó là ba tấm bia với khoảng cách gần hai mươi mét! Còn bây giờ là ba bia với khoảng cách chỉ bằng chưa đến một nửa, chẳng lẽ hắn còn không làm được!?

    Bắp tay bỗng chốc gồng lên, kéo căng dây cung hết mức có thể.

    VÚT!!!!!

    Tiếng mũi tên xé gió bay ra phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ở doanh trại. Tiếp đó là ba tiếng phập liên tiếp vang lên.

    Vân Lăng nhìn mũi tên cắm trên cột gỗ tít đằng xa và ba tấm bia bị xuyên thủng, khóe môi hiện lên nụ cười như có như không.

    Đây thực sự là thành quả của hắn sao? Một tên công tử bột đến trói gà không chặt qua năm tháng lại có thể làm được điều này ư?

    Phi Nguyệt, rốt cuộc nàng đã làm những gì?

    Đang mải mê suy nghĩ, một tràng vỗ tay nữa lại vang lên.

    - Hahaa, khá lắm. Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Trẫm nghe nói nhi tử của khanh còn là một hỏa hệ ma pháp sư nữa, phải không?

    - Bẩm hoàng thượng, đúng vậy.

    Vân Lăng quay người nhìn phụ thân, đang định bảo người chuyển sang nội dung khác thì nghe Đinh Hoàng gọi tên mình:

    - Vân Lăng.

    Hắn vội vàng đi đến trước mặt Đinh Hoàng, quỳ xuống:

    - Có tiểu nhân.

    - Bổn hoàng phong ngươi làm Thừa Đức tướng quân, sau này phò tá Vân tướng quân, giúp Đại Minh ta mở rộng bờ cõi. Ý ngươi thế nào?

    Hắn còn chưa nói gì, phụ thân đứng bên cạnh đã quỳ xuống, cảm tạ hoàng thượng. Hắn cũng chẳng còn cách nào khác, lặp lại y nguyên những gì phụ thân nói.

    Làm tướng quân có gì hay? Suốt ngày lượn đi lượn lại trong doanh trại, hết nơi này đến nơi khác, đã thế còn phải đi bộ. Bình thường thì không sao, nhưng nhỡ đến lúc phải ra chiến trường thì phải làm thế nào? Hắn ngoài bắn cung ra còn biết cái gì nữa đâu!?

    Vân Lăng chán nản ngồi chống cắm trong đại sảnh nhìn mẫu thân đang cười đến mức híp mắt lại, chốc chốc lại thở dài một lần.

    Trái ngược với vẻ hào hứng lúc hắn được phong làm tướng quân, phụ thân hắn bây giờ lại ngồi trầm tư như đang suy nghĩ gì đó.

    - Nhi tử được phong làm tướng quân, huynh không vui mừng thì thôi đi còn bày ra cái vẻ mặt như thế là sao!?

    - Muội thì biết cái gì? Muội cho rằng nó được phong làm tướng quân chỉ với cái tài lẻ đó à? Dù gì cũng là quan hàm tam phẩm, đâu phải ngày một ngày hai mà lên được?

    - Chứ không thì huynh nghĩ là tại sao?

    - Nếu ta đoán không nhầm, hoàng thượng có lẽ đang muốn lợi dụng nó.

    - Hoàng thượng lợi dụng Lăng nhi? Nó có cái gì để mà lợi dụng?

    Vân Lăng nghe giọng nói khinh bỉ của mẫu thân, dù không vui nhưng cũng phải công nhận bà nói đúng. Hắn có cái gì để mà lợi dụng cơ chứ?

    - Nghe nói dạo này Thái tử làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, hoàng thượng đã có ý định phế ngôi nhưng lại e dè thế lực ủng hộ Thái tử trong triều và cả thế gia sau lưng đương kim Hoàng hậu nên vẫn chưa ra dám hạ chỉ.

    - Vậy thì có liên quan gì đến Lăng nhi?

    - Nhị công chúa và Ngũ vương gia đều là hài tử của Bảo Phi nương nương. Mà Ngũ vương gia hiện tại lại đang rất được lòng hoàng thượng nên ta nghĩ, mục đích của hoàng thượng là muốn củng cố địa vị cho y.

    - Ý huynh là, hoàng thượng muốn huynh ủng hộ Ngũ vương gia, giúp y đăng vị Thái Tử!?

    - Không phải muốn, mà là ép buộc! Hoàng thượng đã ban hôn cho Lăng nhi cùng nhị công chúa, cũng tức là sinh mệnh của chúng ta đã gắn liền với Ngũ vương gia. Nếu Thái Tử thực sự đăng cơ, tính mạng Ngũ vương gia chắc chắn ngàn cân treo sợi tóc, mà chúng ta cũng không tránh khỏi liên lụy.

    Vân Lăng nghe hai người đối thoại qua lại một lúc lâu, mệt mỏi đứng dậy, vừa đi vừa nói:

    - Con về phòng đây.

    - Chuẩn bị dùng bữa tối rồi đấy, con về phòng làm gì?

    - Con không ăn đâu.

    ………………..

    Vân Lăng ngồi xếp bằng trên giường, mồ hôi chảy ướt đẫm cả y phục, tuy vậy nhưng nét mặt lại không hiện chút gì khó chịu.

    Mãi đến gần hai mươi phút sau, hắn mới mở mắt, thở phào một hơi.

    Rốt cuộc hắn cũng giữ được Hỏa hệ thần hải trong người được tròn nửa tiếng! Hơn nữa còn có thể điều động lượng ma pháp tương đương với Đại Ma Pháp Sư cấp ba!

    Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, một luồng khí lạnh bỗng từ đâu xuất hiện. Cùng lúc đó, không gian giới chỉ ở ngón út của hắn trong phút chốc cũng sáng lên.

    Không đầy mấy giây sau, mười khô lâu xếp hàng đứng trước mặt hắn.

    Lời nhắn của Phi Nguyệt lần nữa vang lên trong đầu hắn.

    “Hảo phu quân, có lẽ chàng đã dùng được sức mạnh tương đương với Đại Ma Pháp Sư rồi nhỉ? Vậy coi như chàng đã hoàn thành được bước đầu tiên rồi. Tiếp theo đây, chàng hãy chọn một khô lâu trước mặt chàng để dung hợp thần hải. Trước mặt chàng là mười khô lâu tương đương với chín hệ ma pháp phổ biến, lần lượt từ trái sang là hỏa, thủy, phong, thổ, hắc ám, quang minh, băng, lôi hệ và tinh thần hệ. Bộ khô lâu cuối cùng là một chiến sĩ. Sau khi dung hợp thần hải, chàng sẽ có thể tu luyện được dạng ma pháp đó nhưng bù lại, sau này chàng lại không thể sở hữu khô lâu của dạng ma pháp đó nữa. Trên mỗi khô lâu có một lá bùa, chàng chọn khô lâu nào thì giật lá bùa trên khô lâu đó ra, ta sẽ hướng dẫn chàng cách dung hợp. Còn chín khô lâu còn lại, chàng cứ sử dụng thoải mái. Có điều, chín khô lâu này không thể tu luyện được như hai khô lâu Pháp Thánh kia nên vĩnh viễn chỉ dừng lại ở cấp bậc Ma Đạo Sĩ cấp một.”

    Vân Lăng nhìn mười khô lâu trước mặt, cuối cùng quả quyết đi đến khô lâu cuối cùng là một chiến sĩ, giật lấy tấm bùa được gắn trên hộp sọ.

    Tấm bùa vừa giật xuống, giọng nói Phi Nguyệt lại lần nữa hiện lên, nhưng lần này lại là một đoạn khẩu quyết vừa dài vừa khó nhớ.

    Hắn theo lời nàng ngồi xuống, đem chiến sĩ khô lâu để trước mắt, thu hồi chín khô lâu còn lại vào không gian giới chỉ.

    Một tràng chú ngữ dài dòng từ miệng hắn phát ra, liên miên mãi không dứt. Đến tận khi hắn cảm thấy cổ họng nóng bừng lên, chú ngữ vẫn chưa kết thúc.

    Cũng không biết qua bao lâu, chú ngữ mới hoàn thành.

    Vân Lăng cảm nhận viên thần hải đang dần dần hình thành trong cơ thể, tim bỗng chốc đập nhanh lên.

    Chẳng lẽ, hắn thực sự có thể tu luyện?

    Mấy canh giờ nữa lại nhanh chóng trôi qua……

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Link bình luận và góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...2#post20532022
    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 15-01-2017 lúc 10:50.

  6. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,adbn,cổ trùng tiểu mễ,congnghiavnn,contraithanchet,Daigai_1982,demon123,diangucmauden,Fanclub MU Bank,gacondirong,geminigill,hoanlamthao,huynhnguyenkhiem,jabba,lamson_jsc,luffie,pandoraminh,Soujiro_Seita,swolf,tobano,traingheo,troilongdatlo,tvhoan2008,Vô__Tình,vvssdfg,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Vong Linh Ma Pháp Sư


    Tác giả: Nhất Tuyến Thiên


    Người edit: cuuvy + phong

    Quyển 1: Niên thiếu phong vân


    Chương 13: Đi săn (4)


    Sáng hôm sau,

    Vân Lăng thoải mái ngả người vào bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần.

    Thần hải vừa hoàn thiện, thân thể hắn lập tức xuất hiện biến hóa. Tạp chất trong cơ thể nhanh chóng bị đẩy ra ngoài, hỗn độn ma pháp có sẵn trong thần hải cũng lập tức cải tố lại toàn bộ cơ thể hắn. Cơ bắp đợt trước có được nhờ luyện tập nay lại càng rắn chắc, cảm giác sức lực lớn hơn trước rất nhiều.

    Không chỉ vậy, thần hải kia dù mới hoàn thiện nhưng đã có lượng ma pháp tương đương với một Kiếm Sư cấp ba! Cũng có nghĩa, bây giờ hắn là Kiếm Sư cấp ba. Hơn nữa do đã dung hợp nên hắn hoàn toàn có thể điều động ma pháp bất cứ lúc nào mà không bị giới hạn thời gian!

    Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng nói của Lý quản sự đã từ bên ngoài truyền vào, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có của hắn:

    - Thiếu gia, Ngũ vương gia tìm người, hiện đang chờ ở đại sảnh.

    Ngũ vương gia? Chính là tên thiếu niên vương gia hôm trước? Cũng tức là thê đệ* tương lai của hắn?

    - Ta biết rồi, lão lui ra đi.

    Vân Lăng chán nản đứng dậy mặc y phục, bình tĩnh đi ra ngoài đại sảnh.

    Vừa bước chân vào đại sảnh, tên thiếu niên kia đã bước đến, nói:

    - Huynh dạy ta bắn cung được không?

    - Gì cơ?

    - Huynh dạy ta bắn cung được không?

    Thiếu niên vương gia kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.

    Vân Lăng nhìn phụ thân đang ngồi ngay phía sau, khó hiểu hỏi y:

    - Sao không nhờ phụ thân ta mà nhờ ta làm gì?

    - Vân tướng quân nói cung pháp của ông không bằng huynh.

    Đang định từ chối, phụ thân hắn đã chen vào:

    - Vương gia đã mở lời như vậy, chẳng lẽ con còn từ chối nữa à?

    Đến nước này, hắn sao còn có thể từ chối nữa đây!?

    - Ừ thôi cũng được. Bao giờ bắt đầu?

    - Mai là sinh thần của Vân phu nhân rồi, vậy để ngày kia đi. Ta sẽ sai người tới đón huynh tới phủ đệ của ta.

    - Ừ.

    Tên thiếu niên vương gia dường như rất hào hứng với việc học bắn cung, vui vẻ chào hắn cùng phụ thân rồi ra về.

    Vân Lăng thở dài nhìn phụ thân, uể oải nói:

    - Sao người không từ chối hộ con đi?

    - Dù gì sắp tới cũng là người một nhà, giúp một tý sao lại không được?

    - Con mệt lắm!

    - Nhị công chúa lấy con đã là thiệt thòi lắm rồi, coi như con bù đắp cho nó một ít.

    - Sao lại là thiệt thòi? Con dù gì cũng là tướng quân được hoàng thượng ngự phong, hơn nữa còn là ma pháp sư. Phụ thân thì là đại tướng quân. Tính ra, là nhị công chúa có lợi đấy chứ?

    - Vớ vẩn. Mới được chút thành tựu nhỏ nhoi đã huênh hoang, cẩn thận rước họa vào thân.

    - Họa đã có phụ thân đỡ cho, sao con phải lo?

    Vân Tường không nói gì nữa, nhìn hắn một lúc rồi như nhớ ra điều gì đó, hỏi:

    - Mai sinh thần mẫu thân con rồi đấy, chuẩn bị lễ vật gì chưa?

    - Lát nữa con đi lấy.

    - Con định tặng gì?

    - Trâm cài đầu.

    - Chọn cái khác đi!

    - Sao lại thế?

    - Bởi vì ta cũng tặng mẫu thân con trâm cài đầu.

    - Còn có một ngày, làm sao con chuẩn bị cái khác được?

    - Bây giờ mới là buổi sáng, nhanh thì vẫn kịp.

    - Sao người không đổi mà bắt con phải đổi?

    - Vì ta là phụ thân con.

    Vân Lăng bĩu môi, vừa quay lưng định bước đi thì cảm nhận được một đạo kình phong bay tới. Cũng không biết tại sao, thân thể hắn lại tự động nghiêng sang một bên, hoàn hảo tránh khỏi một quyền kia.

    Vân Lăng ngỡ ngàng nhìn nắm đấm phụ thân vừa lướt qua cổ mình, kinh hãi hỏi:

    - Người…làm gì thế!?

    Nhưng người kinh hãi, không chỉ có mình hắn!

    Vân Tường tròn mắt nhìn nhi tử vừa thoát khỏi một quyền của ông, đồng dạng lên tiếng hỏi:

    - Sao con tránh được!?

    - Con phải hỏi người mới đúng chứ? Đang yên đang lành sao lại đánh con?

    Phụ thân đột nhiên cau mày nhìn hắn, nghiêm túc hỏi:

    - Sao con lại tu luyện được?

    - Con? Con không tu luyện…

    Chữ “được” còn chưa ra khỏi miệng, Vân Tường đột nhiên bước lên phía trước mấy bước, đứng gần vào với hắn, khiến hắn không dám nói tiếp.

    - Đừng hòng giấu được ta. Một quyền kia, nếu không phải Đại Chiến Sĩ thì chắc chắn không thoát được. Nói đi, tại sao con lại tu luyện được?

    - Con…con…

    - Ta từng cho con làm khảo nghiệm thiên phú, rõ ràng là phế linh căn, phế thể chất, không cách nào tu luyện được. Hôm trước mẫu thân con nói con tu luyện được hỏa ma pháp, ta không tin nên đã đến hỏi Thuần Pháp Công Hội. Trưởng lão ở đó nói rằng nếu thực sự gặp được tiên cơ thì vẫn có thể tu luyện nhưng vĩnh viễn không qua được cấp bậc đầu tiên, cũng tức là Ma Pháp Sư cùng Chiến Sĩ. Mà con bây giờ, ít nhất cũng đã đạt đến Đại Chiến Sĩ. Nói đi, rốt cuộc con đã trải qua những gì? Sao lại có thể tu luyện? Hay đơn giản….ngươi vốn không phải là Vân Lăng?

    Vân Lăng toát mồ hôi hột, theo phản xạ lùi về phía sau một bước, lắp ba lắp bắp:

    - Con…con chỉ làm theo những gì sư phụ nói…

    - Sư phụ con là ai? Ông ta nói cái gì?

    Đại não nhanh chóng vận hành, nhớ lại những cái tên hiển hách mà đợt trước Bạch Phi Nguyệt từng nói với hắn.

    Nếu phụ thân biết hắn tu luyện được hỏa ma pháp cùng chiến sĩ…hỏa ma pháp….hỏa ma pháp…

    - SẤT VÂN KIỆT!

    Không biết tại sao, trong đầu hắn lại xuất hiện cái tên này. Hắn theo bản năng lập tức nói ra. Thế nhưng nói ra rồi, hắn lại cảm thấy hối hận.

    Sất Vân Kiệt….là vị chủ thần thứ sáu trong số chín vị chủ thần, đồng thời là gia chủ Sất Vân gia – gia tộc sở hữu đại lục phía Bắc!

    Một người như thế, có lý nào lại nhận hắn làm đệ tử!?

    Phụ thân hắn đương nhiên cũng không tin lời hắn nói, cau mày nói:

    - Ăn nói hàm hồ! Sất Vân gia với Âu Dương gia vốn có hiềm khích, lý nào Sất Vân tiền bối lại sang địa bàn của Âu Dương gia nhận đệ tử!?

    Hắn rất muốn nói thật với phụ thân nhưng khổ nỗi, chuyện hắn là vong linh ma pháp sư sao có thể đứng ở đại sảnh mà nói được? Nhỡ bị người ngoài nghe thấy thì sao?

    Thế nhưng, đã phóng lao thì phải theo lao. Hắn cũng chẳng còn cách nào khác, đành cố gắng cãi chày cãi cối:

    - Chuyện này con không biết. Con chỉ biết, sư phụ giúp con tu luyện được. Sư phụ có cấp bậc cao hơn trưởng lão ở Thuần Pháp Công Hội, đương nhiên sẽ biết những điều trưởng lão không biết, có gì lạ đâu?

    Vân Tường bán tính bán nghi nhìn hắn, gằn giọng:

    - Những điều con nói là thật?

    - Là thật!

    Vân Lăng thấp thỏm nhìn ông mất một lúc lâu, thậm chí còn cố gắng nói thêm một câu để tăng tính xác thực:

    - Người đừng nói cho người ngoài biết đấy! Nếu không cái mạng nhỏ của con không giữ được đâu!

    …………………….

    Hai ngày này, phủ tướng quân đặc biệt náo nhiệt. Người ra người vào tấp nập, từ quan viên trong triều cho đến các phu nhân, tiểu thư thế gia rồi cả bá tánh thường dân…Lễ vật cũng theo đó lần lượt được chuyển tới Vân phủ, chẳng mấy chốc đã chật kín cả kho chứa đồ.

    Vân Lăng đứng sau mẫu thân, ngoài mặt thì cười đùa nói chuyện với đám phu nhân quyền quý, trong lòng lại không ngừng than vãn. Tiếp chuyện hết người này đến người khác, hắn rốt cuộc có chút chán nản, chỉ trả lời qua loa cho có lệ.

    Đang định quay lưng tìm cớ chạy ra ngoài một lúc thì bắt gặp ánh mắt vui vẻ của mẫu thân, hắn đột nhiên lại mềm lòng, đành ngồi xuống tiếp tục trả lời đống câu hỏi lặp đi lặp lại của những phu nhân trước mặt.

    Đã gần đến giờ ăn tối rồi, cũng chỉ còn có đúng ba phu nhân này vẫn tiếp tục ở lại trò chuyện cùng mẫu thân hắn, không hiểu đến lúc nào mới chịu ra về.

    Một nha hoàn đột nhiên hấp tấp chạy đến, gương mặt hớt ha hớt hải, như đang vội chuyện gì đó.

    Ngọc Tâm thấy vậy chỉ cười khẽ, nói:

    - Có chuyện gì thế?

    Nha hoàn kia mặt đỏ bừng ngẩng đầu lên, lễ phép tham kiến các vị phu nhân rồi mới hổn hển nói:

    - Phu…phu nhân, nhị công chúa đến, hiện đang ở đại điện chờ người!

    Tâm tình đang chán nản của Vân Lăng lập tức biến mất. Thay vào đó là sự hiếu kỳ với ngoại hình của thê tử tương lai.

    Hôm qua sau khi đi lấy lễ vật tặng mẫu thân, hắn đã chạy đến tìm đám công tử quyền quý đợt trước hay lêu lổng cùng hắn, hỏi về nàng nhị công chúa này. Kết quả? Không một ai biết ngoại hình nàng ra sao, tính cách thế nào!

    Hắn chỉ biết, nhị công chúa tên Đinh Mẫn, năm nay vừa tròn mười chín tuổi.

    Điều hắn thắc mắc nhất là, tại sao thê tử tương lai của hắn lại không hề có bất cứ một lời đồn thổi nào cơ chứ!?

    Phải biết, những tiểu thư trong kinh thành không ít thì nhiều cũng sẽ có người chú ý đến, lời ra tiếng vào là điều hiển nhiên. Mà đằng này, đường đường là nhị công chúa Đại Minh mà lại không có bất kỳ lời đồn nào!? Chẳng lẽ quanh năm nàng chỉ ở trong phủ đệ?

    Mẫu thân hắn vừa nghe được ba từ “nhị công chúa” thì mắt sáng lên, vội nói mấy câu với ba phu nhân trước mặt rồi bảo hắn đi cùng ra ngoài đại sảnh. Mà ba vị phu nhân kia, cũng hiểu ý mà đi về. Thành ra, cả Vân phủ hiện tại cũng chỉ có mình nhị công chúa là khách.

    Vân Lăng đương nhiên hào hứng đi theo.

    Hắn rất tò mò, thê tử tương lai của hắn, rốt cuộc là cửu thiên huyền nữ hay mẫu dạ xoa?

    …………………

    Nếu phải dùng hai từ để miêu tả cảm xúc của hắn lúc này, đó sẽ là: ngỡ ngàng!

    Phải, là ngỡ ngàng.

    Ngỡ ngàng không phải vì dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của nàng, cũng không phải vì vẻ nhẹ nhàng, ấm áp của nàng mà là vì hắn đã từng gặp nàng trước kia!

    Còn địa điểm mà hắn gặp nàng….

    Là kỹ viện!!!

    Nàng chính là nữ tử đợt trước mặc hắc y đeo mạng che mặt đi cùng tú bà vào căn phòng cuối cùng ở kỹ viện!**

    Trí nhớ hắn có thể không đủ để học thuộc tứ thư ngũ kinh, nhưng chắc chắn đủ để nhớ được ngoại hình của nữ nhân!

    Hắn ấn tượng với nữ tử đeo mạng che mặt ấy, một là vì nàng ta tuy không giống kỹ nữ nhưng lại xuất hiện ở kỹ viện, hai là vì dung nhan quá mức xuất chúng của nàng.

    Thật không ngờ, nữ tử đeo mạng che mặt ấy lại là nhị công chúa Đinh Mẫn của Đại Minh!

    Nhưng vì sao nàng lại xuất hiện ở kỹ viện!?

    Cảm giác đau nhói từ eo truyền lại khiến hắn bừng tỉnh, vội ôm quyền trước ngực, hướng về phía mỹ nhân chỉ cách hắn mấy bước chân, cúi người:

    - Tham kiến nhị công chúa.

    - Vân phu nhân, Vân công tử không cần đa lễ, mời đứng dậy.

    Vân Lăng ngẩng đầu, nhìn nét mặt ấm áp của Đinh Mẫn, bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ không biết nên làm gì.

    Nàng, quả thực rất xinh đẹp. So với Phi Nguyệt chỉ có hơn không kém. Nhưng không biết tại sao, hắn lại có cảm giác nàng rất yếu ớt, tựa như thân thể bẩm sinh đã vậy…

    Nàng xinh đẹp như vậy, tại sao từ trước đến nay chưa hề nghe đến? Tại sao lại xuất hiện ở kỹ viện? Tại sao hoàng thượng lại để nữ nhi xuất chúng như vậy thành thân với hắn?...

    Hàng loạt câu hỏi trong phút chốc xuất hiện trong đầu hắn nhưng hắn lại không thể trả lời được bất kỳ câu nào, cũng không có bất cứ một manh mối nào để trả lời.

    Đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng kéo hắn lại thực tại:

    - Vân công tử.

    Vân Lăng sực tỉnh, nhìn nụ cười ấm áp của Đinh Mẫn, có chút bối rối hỏi:

    - Nhị công chúa có điều gì muốn hỏi?

    - Thiếp có chút chuyện muốn nói riêng với công tử, không biết…

    Chưa đợi nàng nói hết câu, hắn đã vội vàng nghiêng người sang một bên, đưa tay mời nàng, ý bảo nàng ra ngoài cùng hắn nói chuyện.

    Nàng cười, nói thêm mấy câu với phụ mẫu hắn rồi bước ra ngoài.

    Vân Lăng dẫn nàng đi đến sân trước biệt viện của hắn, mời nàng ngồi trên ghế đá rồi rót trà cho nàng.

    - Không biết công chúa muốn nói gì với ta?

    Đinh Mẫn tay cầm chén trà, nhìn tỳ nữ phía sau, ra hiệu cho nàng lui ra ngoài.

    - Vân công tử không cần căng thẳng. Thiếp cũng chỉ là có chút chuyện muốn nói rõ với chàng trước mà thôi.

    Vừa định lên tiếng mời nàng nói, tiếng chó sủa đột nhiên vang lên.

    Vân Lăng khó chịu nhìn con đại khuyển Tiểu Bạch đang hào hứng chạy tới, hận không thể một cước đá bay nó ra chỗ khác.

    Mẹ nó, cư nhiên dám phá hoại chuyện tốt của hắn!

    Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ được, Tiểu Bạch lại chạy đến, dụi dụi đầu vào tay Đinh Mẫn. Mà nàng thì lại tỏ vẻ ngạc nhiên, đưa tay xoa đầu nói, hỏi:

    - Tiểu Bạch? Sao ngươi lại ở đây? Nguyệt tỷ tỷ đâu?

    Con đại khuyển hướng về phía hắn sủa một tràng dài.

    Còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Đinh Mẫn đã tò mò nhìn hắn, ngập ngừng hỏi:

    - Huynh…chính là nam nhân của Phi Nguyệt tỷ?

    *Thê đệ: em vợ
    ** xem lại chương 2 để biết thêm chi tiết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Link bình luận và góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...2#post20532022
    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 15-01-2017 lúc 10:50.

  8. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,adbn,cổ trùng tiểu mễ,congnghiavnn,contraithanchet,Daigai_1982,Decepticon,Fanclub MU Bank,gacondirong,geminigill,huynhnguyenkhiem,jabba,lamson_jsc,luffie,Soujiro_Seita,swolf,tobano,traingheo,troilongdatlo,tvhoan2008,Vô__Tình,vvssdfg,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Vong Linh Ma Pháp Sư


    Tác giả: Nhất Tuyến Thiên


    Người edit: cuuvy + phong

    Quyển 1: Niên thiếu phong vân


    Chương 14: Đi săn (5)


    Vân Lăng tròn mắt nhìn Đinh Mẫn:

    - Nàng biết Phi Nguyệt!?

    Đinh Mẫn đặt chén trà trên tay xuống, vừa vuốt ve con đại khuyển vừa trả lời:

    - Thiếp và tỷ ấy vốn là hảo tỷ muội, sao có thể không biết được chứ?

    - Vậy sao nàng biết ta!?

    Rõ ràng trong quãng thời gian hắn ở cùng Phi Nguyệt, không một ai đến phủ đệ của nàng, mà nàng cũng ít khi ra ngoài, sao nữ tử trước mắt lại biết?

    - Chẳng phải thiếp vừa nói sao, thiếp và tỷ ấy là hảo tỷ muội. Những gì tỷ ấy biết, thiếp cũng biết, những gì tỷ ấy làm, thiếp cũng biết.

    Vân Lăng đột nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng. Nói vậy, có lẽ nàng cũng biết chuyện hắn và Phi Nguyệt…đã làm chuyện kia!?

    Nhưng sao một nữ tử khi biết phu quân tương lai đã từng cùng người khác ân ái lại có thể điềm tĩnh đến mức này cơ chứ?

    - Chàng không cần lo lắng, thiếp không để ý đến chuyện đó đâu.

    - À thì…nói ra cũng hơi ngại nhưng mà….

    - Thiếp biết, chàng từng ở cùng Phi Nguyệt tỷ tỷ rất lâu, hai người cũng chẳng khác gì phu thê nữa, nhưng thiếp không bận tâm điều đó.

    - Vậy….

    - Chuyện thiếp muốn nói với chàng, là một chuyện khác.

    Vân Lăng đưa tay tự rót một chén trà rồi uống. Ngụm trà vừa nuốt xuống, hắn bỗng nhận ra có điểm không đúng?

    Sao cách nói chuyện của Đinh Mẫn lại giống Phi Nguyệt như thế!? Hắn còn chưa nói hết câu, nàng đã hiểu hắn muốn nói gì rồi trả lời luôn. Chẳng lẽ….

    - Chàng yên tâm, thiếp không giống như Phi Nguyệt tỷ có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Thiếp chỉ là một người bình thường, không phải ma pháp sư cũng không phải chiến sỹ.

    - Vậy sao nàng lại biết ta muốn nói gì?

    - Trong tình huống như thế, dù cho là ai cũng sẽ phản ứng như chàng thôi.

    - Chẳng phải nàng nói muốn nói với ta một số chuyện sao? Nàng nói đi.

    Đinh Mẫn lấy từ ống tay áo ra một chiếc hộp gỗ, đặt trước mặt hắn rồi nói:

    - Đây là Nhiếp Hồn Thạch, có khả năng trấn áp linh hồn. Chỉ cần chàng đeo nó lên, phàm là ma pháp sư dưới cấp bậc Pháp Thần Sư đều không thể phát hiện được huynh là vong linh pháp sư.

    Vân Lăng lại lần nữa ngỡ ngàng nhìn nàng:

    - Nàng biết ta là vong linh pháp sư!?

    - Chàng không cần lo lắng, thiếp sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai. Dù sao, thiếp với chàng cũng sắp trở thành phu thê. Nói ra, đôi bên cũng chẳng ai có lợi.

    Vân Lăng nhìn viên bảo thạch màu lục bảo với ánh sáng ẩn ẩn hiện hiện bên trong, thầm đánh giá nó:

    - Vật này…có lẽ rất đắt…

    Nếu đây là đồ cổ, hắn chắc chắn nhìn ra được giá trị của nó. Nhưng là vật phẩm ma pháp thì hắn chịu!

    - Chàng nhận lấy đi, coi như là chút thành ý của thiếp. Vong linh pháp sư sau tu luyện một thời gian sẽ có linh hồn cường đại hơn người thường, rất dễ bị phát hiện.

    - Nếu nàng đã nói vậy, ta cũng không khách sáo nữa.

    Đinh Mẫn cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói tiếp:

    - Chuyện thiếp và Đinh Hàn đều là hài tử của Bảo phi, chắc chàng đã nghe qua?

    - Đã từng nghe phụ thân ta nhắc tới.

    - Vậy chắc Vân tướng quân cũng nhắc đến chuyện ngôi vị Thái tử với chàng?

    - Phải.

    - Nếu đã như vậy, thiếp cũng không vòng vo nữa. Thiếp hy vọng chàng có thể giúp đệ đệ của thiếp lên ngôi Thái Tử.

    Vân Lăng suy nghĩ một lúc, cuối cùng gãi gãi đầu, ngại ngùng nhìn nàng nói:

    - Nàng biết đấy, ta từ trước đến nay chỉ biết đánh bạc với đi kỹ…

    Hai từ “kỹ viện” sắp ra khỏi miệng, hắn mới nhớ ra nữ tử trước mặt sắp tới sẽ là thê tử của hắn, vội nuốt từ cuối cùng vào trong.

    - Những chuyện này, thiếp đều biết. Thiếp còn biết, chàng là khách quen của Di Hồng Viện và là một trong ba người chi nhiều tiền nhất cho Di Hồng Viện.

    - Sao nàng biết!!??

    - Thiếp cũng chẳng giấu chàng làm gì. Kỹ viện ở toàn bộ kinh thành này, đều là của thiếp.

    Hắn lập tức đứng hình.

    Chuyện hắn đi kỹ viện ai cũng biết, nhưng để thê tử tương lai của hắn biết rõ đến mức này, hắn vẫn là có chút ngượng ngùng.

    - Thiếp nói rồi, thiếp không để ý những chuyện đó. Nếu sau này chàng muốn đi đến những nơi đó, thiếp có thể bảo tú bà giảm giá cho chàng.

    - À…không cần đâu.

    - Chẳng bao lâu nữa chàng sẽ làm chủ được sức mạnh của hai khô lâu kia, đến lúc đó, thiếp hy vọng chàng sẽ ủng hộ cho Đinh Hàn.

    - Thực ra, ta cũng không chắc liệu ta có làm chủ được khối sức mạnh đó hay không….

    - Chỉ cần chàng chịu ủng hộ tiểu Hàn, thiếp sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ chàng. Ngoài ra, thiếp cũng sẽ chuyển nhượng toàn bộ tài sản của thiếp cho chàng. Thậm chí nếu chàng muốn, thân thể của thiếp, cũng sẽ thuộc về chàng.

    Ngụm trà vừa nuốt xuống tự dưng đi sai chỗ khiến hắn ho sặc sụa.

    Đinh Mẫn nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói:

    - Chàng cũng biết, thiếp thân là nữ nhi không thể tham gia chính sự, vậy nên thiếp mới phải nhờ tới chàng. Hy vọng chàng có thể thông cảm cho thiếp. Chàng cứ bình tĩnh suy nghĩ, khi nào chàng quyết định rồi thì đến phủ công chúa tìm thiếp. Thiếp chờ chàng.

    Thấy nàng đứng dậy, hắn cũng chỉ kịp thở dài một hơi, cười nói:

    - Ta đồng ý.

    - Chàng cứ suy nghĩ kỹ đi, thiếp không ép chàng.

    - Nàng là tỷ muội tốt của Phi Nguyệt, cũng là thê tử tương lai của ta, cho nên, ta đương nhiên sẽ giúp nàng.

    Đinh Mẫn bỗng nhiên nhún người, hành lễ với hắn.

    Vân Lăng giật mình, vội đặt chén trà xuống bàn, tiến đến đỡ nàng đứng dậy.

    - Tình hình triều chính hiện tại, trong một hai câu khó nói hết được. Ngày mai, thiếp sẽ đợi chàng ở phủ đệ của tiểu Hàn.
    …………………..

    Sáng hôm sau,

    Vân Lăng dậy từ sáng sớm, tắm rửa sạch sẽ rồi lập tức phi ngựa đến phủ đệ của tiểu thê đệ, cũng chẳng thèm chờ người tới đón.

    Vừa từ ngựa nhảy xuống, hai tên lính gác cổng đã vội tiến tới, một cầm dây cương ngựa hộ hắn, một dẫn đường hắn đi vào trong phủ.

    Tên tiểu thê đệ này quả nhiên không hổ là nhi tử được Đinh Hoàng yêu thương nhất, đến phủ đệ cũng to như vậy! Chỉ riêng đại sảnh đã bằng cả đại sảnh và sân trước của Vân phủ cộng lại!

    Lính canh đưa hắn đến trước cửa một căn phòng, gõ cửa báo:

    - Bẩm vương gia, Thừa Đức tướng quân đến!

    Vân Lăng nghe danh xưng “Thừa Đức tướng quân”, tuy tự hào nhưng vẫn cảm thấy có chút không quen.

    - Mời vào.

    Giọng nói ngái ngủ của tiểu thê đệ vang lên.

    Tên lính canh mở cửa cho hắn, đợi hắn bước vào rồi cẩn thận đóng cửa lại.

    Chỉ khổ cho hắn, chân vừa chạm đến đất, trọng tâm còn chưa vững đã đi ai đó đánh lén, kình phong tới tấp đập vào mặt. Điều may mắn là, người đánh lén tu vi còn yếu, tốc độ khá chậm, so với một Kiếm Sư cấp ba thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Còn điều không may là, hắn tuy là Kiếm Sư cấp ba nhưng chẳng biết lấy một chiêu đấm đá nào, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào chênh lệnh tốc độ mà thoát khỏi mấy quyền kia.

    Quyền phong vội vã ập tới, hắn thì vội vã tránh né, thành ra chẳng nhìn xung quanh có những ai.

    Chẳng biết bao lâu sau, một giọng nói nhẹ nhàng mới vang lên:

    - Tiểu Hàn, đừng làm khó Vân công tử nữa, ngồi xuống đi.

    Câu nói vừa dứt, quyền phong liền dừng lại, Vân Lăng cũng ngừng tay, đứng chỉnh trang lại y phục.

    Mẹ nó, hắn mới đến phủ đệ lần đầu mà tên tiểu thê đệ này đã làm khó hắn, đợi sau này hắn làm chủ được khô lâu, người đầu tiên hắn giáo huấn sẽ là y!

    Vân Lăng chỉnh trang y phục xong thì nhìn Đinh Mẫn, vô tình thấy được hai nữ nhân đang đứng sau nàng.

    Nữ tử bên trái mặc bộ cung trang điển hình cho nô tỳ, không có gì đặc biệt lắm. Nhưng còn nữ tử bên phải thì….

    Mẹ nó, đây không phải chính là kỹ nữ đợt trước hắn từng bao trọn một tuần sao!?* Sao cô ta lại ở đây?

    * xem lại chương 2 để biết thêm chi tiết.

    Đinh Mẫn nhìn vẻ ngạc nhiên của hắn, cười hỏi:

    - Chàng quen Hồng Vân sao?

    Nàng vừa nói vừa chỉ nữ tử đứng bên phải.

    Hắn lập tức khẳng định:

    - Không quen!

    Ai đời lại đi thừa nhận đã từng cùng thuộc hạ của thê tử tương lai lên giường cơ chứ!?

    Đinh Mẫn vẫn duy trì nụ cười trên môi, bình tĩnh nói:

    - Chẳng phải chàng từng bao Hồng Vân trọn một tuần sau? Mới đó đã quên rồi?

    - À….Ta cũng không nhớ rõ lắm.

    - Sổ sách ghi chép của Di Hồng Viện ghi rất rõ mà. Hồng Vân là người duy nhất chàng bao trọn một tuần, ngoài ra không có nữ tử nào khác được như vậy.

    - À….Ta cũng không nhớ rõ lắm.

    Đinh Mẫn ngẩng đầu nhìn nữ tử gọi là “Hồng Vân”, gật đầu ra hiệu điều gì đó.

    “Hồng Vân” lập tức tiến lên phía trước, quỳ xuống trước mặt hắn:

    - Thuộc hạ Liêu Ảnh, tham kiến chủ nhân.

    - Liêu Ảnh!?

    Liêu Ảnh vừa ngẩng mặt lên nhìn hắn, hắn liền giật mình, bất giác dụi dụi mắt.

    - Chàng không nhìn nhầm đâu, đây mới là gương mặt thực sự của Liêu Ảnh. Những ký ức chàng từng có trước kia với “Hồng Vân”, thực chất đều là ảo ảnh.

    Vân Lăng nhìn gương mặt bình thường đến nhạt nhòa của Liêu Ảnh, khác hẳn với vẻ lộng lẫy của “Hồng Vân” trước kia, khó tin nói:

    - Sao có thể là ảo ảnh?!

    Đinh Mẫn giơ tay, ra hiệu mời hắn ngồi xuống.

    - Liêu Ảnh là một tinh thần hệ ma pháp sư. Nhưng không giống như Phi Nguyệt tỷ tỷ có khả năng đọc và điều khiển ý nghĩ của người khác, Liêu Ảnh chỉ có thể tạo ra ảo giác trong một thời gian nhất định. Trước kia thiếp bảo Liêu Ảnh tiếp cận chàng, mục đích cũng chỉ là để thăm dò chàng, không có bất cứ ý xấu nào cả.

    - Nàng….thăm dò ta!???

    Đinh Mẫn chưa trả lời hắn mà nhìn về phía sau lưng, nói:

    - Các em ra ngoài một lúc đi, ta có chuyện cần nói riêng với Vân công tử.

    Đoạn lại hướng về Đinh Hàn:

    - Cả đệ nữa.

    Thiếu niên vương gia dường như không nghĩ tỷ tỷ sẽ đuổi cả mình ra ngoài, tròn mắt nói:

    - Sao cả đệ cũng phải ra ngoài? Không được, nhỡ hắn làm gì tỷ tỷ…

    - Yên tâm, tỷ tự biết nên làm gì.

    - Nếu hắn có ý đồ gì xấu, tỷ cứ kêu lên, đệ sẽ lập tức cứu tỷ!

    - Ừ.

    Đợi tất cả mọi người đi ra rồi, Đinh Mẫn mới bắt đầu nói:

    - Hai tuần nữa là đến lần đi săn của hoàng thất, chắc chàng cũng biết chuyện này?

    - Biết. Ta và phụ thân cũng đi cùng mà.

    - Lần đi săn này sẽ có người hành thích Thái Tử. Thiếp cần chàng ra tay cứu y.

    - Thái Tử bị hành thích!? Sao nàng lại biết? Hơn nữa, nếu y thực sự bị ám sát, chẳng phải kình địch lớn nhất của …thằng nhóc kia sẽ biến mất hay sao? Tại sao phải cứu hắn!?

    - Thực ra đây cũng chẳng phải cao kế gì. Thái Tử giả vờ bị ám sát, để thủ hạ bắt được thích khách, thích khách khai bị tiểu Hàn sai khiến, sau đó Hoàng Hậu, Thái tử và các vị quan sẽ gây áp lực ép phụ hoàng điều tra mọi chuyện, gây rắc rối cho tiểu Hàn.

    - Nhưng dù ta cứu y, chẳng phải thích khách vẫn sẽ bị bắt hay sao? Như vậy đâu thay đổi được gì?

    - Thiếp biết được chuyện này thực ra cũng là nhờ Nguyệt tỷ tỷ. Tỷ ấy cũng đã thay đổi suy nghĩ của tên thích khách, đảm bảo rằng y không nói gì bất lợi cho tiểu Hàn. Thiếp cần chàng cứu y, mục đích cốt yếu là để củng cố vị trí Thừa Đức tướng quân của chàng.

    - Củng cố địa vị cho ta!?

    - Tuy Vân tướng quân là đại công thần của triều đình nhưng chàng lại chưa biểu hiện được gì nhiều, hơn nữa còn có nhiều lời đồn không mấy tốt đẹp. Chuyện phụ hoàng ban cho chàng chức quan tam phẩm bị một số quan viên trong triều phản đối, đặc biệt là người bên phe Thái Tử. Cho nên, chàng cần phải nhanh chóng lập được một số chiến công nào đó để giữ vững chức quan hiện tại của chàng. Thiếp đã suy tính mọi việc rồi, chàng cứ làm theo lời thiếp là được.

    Vân Lăng ngạc nhiên nhìn Đinh Mẫn. Lần đầu tiên gặp nàng hắn còn băn khoăn tự hỏi một nữ tử yếu đuối như nàng sao quản được hắn như lời phụ thân nói, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu.

    Một nữ tử mới mười chín tuổi lại có thể suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện đến mức này, hắn đúng thật là không bằng.

    - Chàng không cần ngạc nhiên vậy đâu. Thiếp vốn lớn lên trong hậu cung, những chuyện toan tính như thế này xảy ra hàng ngày. Nếu không hiểu được lòng người thì sao thiếp và mẫu phi có thể tồn tại được đến bây giờ?

    - Vậy mọi việc cứ theo ý nàng đi.

    - Thái Tử sẽ bị hành thích ngay sau khi chuyến đi săn bắt đầu. Chàng cứ đi theo sát y là được.

    - Nhưng mà ta hiện tại mới là Kiếm Sư, chỉ sợ dù muốn cứu cũng là lực bất tòng tâm…

    - Chàng yên tâm. Thiếp đã an bài sẵn một số ma pháp sư trợ giúp chàng rồi. Đến lúc đó chàng cứ tùy cơ ứng biến thôi. À, phải rồi, chàng nhất định phải đạt quán quân trong lần đi săn này đấy.

    - Quán quân!?

    - Ừ. Mỗi lần đi săn phụ hoàng đều để mọi người thi xem ai săn được nhiều thú nhất. Người săn được nhiều nhất sẽ được đưa ra một yêu cầu với người. Thiếp thấy cung pháp của chàng cũng không tồi, việc này hẳn cũng không khó lắm.

    - Nhưng ta nhớ hình như nàng chưa nhìn ta bắn cung bao giờ mà?

    - Thiếp có nghe tiểu Hàn kể qua rồi. Năm ngoái Thái Tử săn được mười hai con đã đạt quán quân, nhưng để chắc chắn thì tốt nhất chàng nên săn được ba mươi con.

    - Bốn mươi con? Cũng chẳng nhiều lắm!

    Đinh Mẫn nhìn hắn, cười nhẹ:

    - Mục tiêu săn không phải thú thường mà là phong hệ ma thú có sở trường tốc độ. Nhưng chàng đừng lo. Chúng cũng chỉ là ma thú cấp một thôi.

    Vân Lăng cố gắng nhớ lại ký ức mờ nhạt của hắn trong lần đi săn ma thú cuối cùng với Phi Nguyệt, sau đó tự tin nói:

    - Đừng nói ba mươi con, năm mươi con cũng không thành vấn đề!

    - Chàng đừng chủ quan. Lần này nhi tử của Thượng Thư đại nhân là Mã Gia cũng tham gia. Nghe nói hai năm trước y đã là Kiếm Sư cấp bốn, thân thủ phi phàm, chắc chắn sẽ là một đối thủ nặng ký.

    Hắn ậm ậm ừ ừ rồi hỏi:

    - Nàng có đi săn cùng không?

    - Thiếp có đi nhưng không đi săn cùng chàng được đâu.

    - Vì sao? Ta nghe nói đại công chúa năm ngoái cũng tham gia săn bắn mà?

    Giai thoại xú nữ cưỡi ngựa săn thú từng là chủ đề bàn tán suốt một thời gian dài của đám công tử kinh thành, sao hắn có thể không biết cơ chứ?

    - Thiếp không biết bắn cung.

    - Bình thường ta đi săn đều là Phi Nguyệt nói trước đường đi của thú rồi ta bắn tên chặn đầu nó nên mới trúng thôi. Chứ nếu để ta tự đi săn một mình thì chẳng ăn được con nào đâu?

    - Thiếp biết việc đấy nên mới bảo tiểu Hàn đón chàng sang vương phủ.

    - Ý nàng là…

    - Tiểu Hàn tuy không bắn tên chính xác được như chàng nhưng khả năng định vị đường đi của ma thú rất tốt, chàng theo nó vào rừng làm quen trước hai tuần là ổn thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link bình luận và góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...2#post20532022
    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 15-01-2017 lúc 10:50.

    ---QC---


  10. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,congnghiavnn,contraithanchet,Daigai_1982,Fanclub MU Bank,gacondirong,geminigill,huynhnguyenkhiem,lamson_jsc,luffie,swolf,tobano,traingheo,troilongdatlo,tvhoan2008,Vô__Tình,vvssdfg,
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status