TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: [Khoa huyễn]Đôrêmon đại kết cục: Đại âm mưu

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    162
    Xu
    127

    Mặc định [Khoa huyễn]Đôrêmon đại kết cục: Đại âm mưu

    Đôrêmon đại kết cục: Đại âm mưu
    Thể loại: Khoa huyễn
    Tác giả:Trương Trùng Trùng (张虫虫)
    Dịch giả: Doãn Minh
    Đây là lần đầu tiên tiểu đệ dịch truyện, nên trong quá trình đọc mà có chỗ nào sai sót thì mong các bậc tiền bối bỏ quá cho và rất mong rằng các bậc tiền bối góp ý cho tiểu đệ thật nhiệt tình những chỗ khuyết thiếu để tiểu đệ lấy đó mà rút kinh nghiệm lần sau ạ! Được vậy thì thật là hay lắm!

    Bộ truyện tranh Đôrêmon này không hề đơn giản như những gì mà các bạn đã từng nghĩ về nó. Trong Đôrêmon, mỗi người đều ngầm ẩn một âm mưu to lớn. Nobita, Đôrêmon, Đôrêmi, Chaien, Xêkô, Xuka, Đêkhi, mỗi một người trong số họ, tất cả đều không hề đơn giản như những gì trông thấy ở vẻ bề ngoài. Họ đều là vì bí mật của riêng mình không thể nói cho người khác biết nên họ mới có sự liên quan mật thiết với nhau mà cùng ở một nơi.
    Trông có vẻ như đó là một thời thơ ấu vô cùng vui vẻ yên bình, nhưng kỳ thực thì thường xuyên là đấm đá lẫn nhau, lừa dối lẫn nhau, so đo tính toán, đọ trí đọ lực phải nói là đạt đến đỉnh cao. Cái vẻ bề ngoài gió êm sóng lặng đó chỉ là để che giấu đi cái vẻ ngấm ngầm cuồn cuộn bên trong. Mãi đến một ngày, sau khi Đôrêmon gặp phải hai người lạ mặt đến từ thời tương lai của 500 năm sau ở trong cỗ máy thời gian thì tất cả mọi sự đều là do đây mà phát sinh ra, một sự biến đổi long trời lở đất. Từ đây, âm mưu sâu kín của tất cả mọi người đều dần dần bị bóc trần, bộ mặt thật của mỗi người bắt đầu lộ diện, cuộc sống yên bình bị đảo lộn trong nháy mắt...


    Đoạn giới thiệu này tiểu đệ dịch có gì đó ngang ngang, nhưng mà về cơ bản là như vậy ạ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    http://m.qidian.com/book/showbook.aspx?bookid=3477388

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi Ánhtrăngcôđơn97, ngày 06-01-2017 lúc 07:44.
    ---QC---
    Đem đau thương vứt cả vào quá khứ
    An nhiên, ta tìm chữ "Chân như"


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,ronkute,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    162
    Xu
    127

    Mặc định

    Đôrêmon đại kết cục: Đại âm mưu
    Chương 1: Những đứa bạn biến mất

    "Đôrêmoooooonnnnnnnnn..."

    Kèm theo âm thanh đó là tiếng khóc đầy oan ức. Đẩy mạnh một cái mở toang cánh cửa phòng, Nobita miệng mếu máo, hai tay liên tục rụi mắt, cứ vậy mà chạy vào phòng. Trong phòng không có ai, Đôrêmon chẳng biết đã đi đâu.

    Nobita đưa tay chùi nước mắt rồi khoanh chân ngồi phịch xuống sàn. Cậu nhớ lại mấy ngày hôm nay, Đôrêmon hình như rất bận rộn, biệt tăm biệt dạng, thường xuyên không nhìn thấy mặt, cũng không biết tên ấy đang bận những gì mà trông có vẻ bí hiểm lắm!

    Nobita lại mếu máo, nhớ tình cảnh vừa nãy bị hai tên ác ôn Chaien và Xêkô ức hiếp, cậu càng nghĩ càng ức. Hai tên đó lúc nào cũng bắt nạt Nobita, không những đánh cậu như cơm bữa mà còn thường xuyên mạ nhục, chế giễu cậu. Bắt đầu từ ngày mai, Nobita sẽ được tận hưởng quãng thời gian nghỉ hè xả hơi vô cùng thoải mái, vậy mà ngày nào cũng phải bắt gặp cái vẻ khinh khỉnh, ngày nào cũng phải hứng chịu những cú đấm cú đá của hai tên trời đánh đó, nghĩ đến đây Nobita đột nhiên đứng phắt dậy, bàn tay nắm thật chặt hình quả đấm, cậu nói: "Lần này mình nhất định phải cho hai tên đó một bài học nhớ đời. Mình sẽ tìm Đôrêmon xin mượn món bảo bối nào thật cao cấp để dạy cho chúng biết thế nào là lợi hại. Ha ha ha...!!!". Nobita vừa nghĩ vừa hạ mình nằm xuống, cơn buồn ngủ nhanh chóng ùa đến.

    Trong lúc mơ mơ màng màng, Nobita nhớ về lần đầu tiên gặp Đôrêmon, chính là vào dịp Tết năm ấy. Lúc đó, cũng là tại phòng học này, cậu đang nằm vắt vẻo chân bay bổng với những mộng mơ thì đột nhiên từ trong ngăn kéo bàn học của cậu, một con mèo với hình dạng vô cùng quái dị trèo ra. Con mèo này chẳng phải ai khác, chính là Đôrêmon, nó nói với Nobita rằng, nó đến từ thế giới tương lai cách thời điểm cậu đang sống khoảng 200 năm và đến đây bằng một thứ có tên gọi là cỗ máy thời gian, lối ra của cỗ máy đó chính là ngăn kéo bàn học của cậu. Một lát sau, từ trong ngăn kéo một người nữa lại nhảy ra, lần này là một cậu bé, cậu bé này trông rất giống Nobita, tự xưng là cháu của cháu Nobita, tên là Nobito, là người của thế kỷ 22. Vì Nobita tính cách đần độn, cho nên cả đời chẳng làm nên trò trống gì, mai sau không những nợ nần chồng chất mà còn làm hại cả đến đời con cháu. Do đó, Nobito đã dùng cỗ máy thời gian để quay về thời mà cụ cố Nobita của cậu còn nhỏ tuổi, sau đó tặng cho cụ một chú mèo máy của thế kỷ 22. Chú mèo máy có tên Đôrêmon này sẽ luôn ở bên cạnh để giúp đỡ Nobita, giúp cho con người cậu có thể trở nên thông minh, giỏi giang hơn, nhờ đó mà thay đổi được vận mệnh của cậu.

    Nobita nhận lấy món quà trời cho này.

    Sau đó Nobita dần dần phát hiện ra, chiếc túi không gian bốn chiều đeo trước bụng của Đôrêmon là một thứ vô cùng thần kỳ. Vì trong chiếc túi đó chứa vô vàn những bảo bối kỳ diệu cho nên lúc nào cũng khiến cho Nobita đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Đôrêmon đã giúp cậu giải quyết mọi khó khăn bằng những bảo bối trong chiếc túi đó. Đôrêmon nói rằng đây đều là những thứ đồ chơi và dụng cụ nhỏ của con người ở thế kỷ 22, cho nên việc sử dụng những bảo bối này vào thời đại đó là chuyện hết sức bình thường.

    Cũng từ đây, Nobita càng ngày càng ỷ lại vào Đôrêmon.

    Trong lúc Nobita đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng nhiên có một tiếng "Rầm" khẽ khàng vang đến. Âm thanh này Nobita là người biết rõ nhất, đó chính là âm thanh phát ra từ cỗ máy thời gian trong ngăn kéo bàn học cậu khi cánh cửa của nó được mở ra.

    Nobita vội vàng ngồi dậy, quả nhiên là Đôrêmon đã về.

    Đôrêmon hình như có chuyện không vui, trông có gì đó ưu tư lo lắng. Nobita lại có vẻ không nhận ra điều đó, cậu cứ kéo qua kéo lại Đôrêmon, than khóc thảm thiết mà kể lể tình cảnh vừa nãy bị hai tên Chaien và Xêkô bắt nạt như thế nào. Đôrêmon dường như không hề nghe thấy, cậu chỉ thẫn thờ mà nhìn Nobita rồi từ khoé mắt bỗng chảy ra hai dòng nước mắt. Nobita vô cùng kinh ngạc, vội hỏi:

    _Đôrêmon, cậu làm sao vậy? Cậu... cậu sao lại khóc vậy?

    Đôrêmon rùng mình một cái rồi vội vàng đưa tay lên lau nước mắt. Cậu cố gượng cười mà nói rằng:

    _Tớ không sao. Bọn Chaien lại bắt nạt cậu à? Cậu cầm lấy cái này đi.

    Chỉ thấy Đôrêmon lấy ra từ trong chiếc túi trên bụng cậu một đôi bao tay trông có vẻ rất bình thường, nói rằng:
    _Đây là đôi bao tay đấm bốc tự động, chỉ cần đeo nó vào tay thì cậu sẽ trở thành một cao thủ quyền anh, chẳng còn ai là đối thủ của cậu nữa.

    Nobita vui mừng khôn xiết. Cậu nhận lấy bao tay đeo vào thử qua thử lại rồi nói với Đôrêmon rằng:

    _Đôrêmon, cậu đúng là người bạn tốt nhất của tớ. Ngày mai, tớ sẽ cho bọn nó nếm thử mùi lợi hại. Hahaha...!!!

    Nhưng Đôrêmon không cất tiếng cười cùng với Nobita, cậu chỉ thẫn thờ nhìn Nobita rồi bỗng nhiên cúi đầu xuống mà nói:

    _Cậu cũng là người bạn tốt nhất của tớ, mãi mãi, mãi mãi...

    Lúc đó, tiếng gọi của mẹ Nobita vọng lên từ tầng dưới:

    _Nobita, xuống ăn cơm nào!

    Nobita vội vàng cất đôi bao tay rồi nói với Đôrêmon rằng:

    _Đến giờ ăn cơm rồi! Ăn cơm xong sẽ có món bánh rán mà cậu thích nhất đấy!

    Nhưng bộ dạng của Đôrêmon chẳng chút gì vui vẻ. Cậu ta đi tới bàn học của Nobita, kéo ngăn kéo ra, nhảy vào trong đó rồi quay đầu lại mà nói với Nobita rằng:

    _Tớ có chút việc bận, cả nhà cứ ăn cơm đi nhé!

    Nobita bĩu môi, đang định hỏi dò thì bỗng dưng cậu nhận ra vẻ mặt khác thường, quyến luyến không muốn đi của Đôrêmon. Trong lòng sinh nghi, cậu liền hỏi:

    _Đôrêmon, cậu làm sao vậy?

    Đôrêmon vội cười gượng, cậu quay đầu đi, khua khua tay ra hiệu chào tạm biệt. Rồi bóng Đôrêmon dần biến mất trong ngăn kéo bàn học. Lúc này, trong tâm Nobita bỗng khởi lên một dự cảm không hay.

    Đêm đó, Đôrêmon không về.

    Sáng ngày hôm sau, ngày đầu tiên của dịp nghỉ hè, Nobita dậy sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong xuôi, cậu chào mẹ rồi chuẩn bị ra khỏi nhà. Bà Nobi vừa thu dọn bát đũa vừa nói thầm: "Lúc đi học chưa bao giờ thấy nó dậy sớm như vậy. Điều gì làm nó tự nhiên thay đổi tích cực vậy nhỉ?"

    Nobita ra khỏi nhà, cậu đeo chiếc bao tay vô địch đó vào tay. Nghĩ đến chuyện chỉ một lát nữa thôi là có thể được dạy dỗ bọn Chaien, Xêkô một trận thoả thuê, Nobita không thể kìm nổi sự hưng phấn mà cười ha hả một hồi. Lúc đi ngang qua nhà Xuka, Nobita chợt nảy ra một ý tưởng hay ho. Nếu mời Xuka đi cùng thì cậu sẽ có được một dịp tốt để thể hiện cho cô ấy thấy vẻ oai phong lẫm liệt của mình. Nghĩ vậy, Nobita liền tiến vào gõ cửa nhà Xuka. Một lát sau, Xuka từ trong nhà chạy ra mở cửa. Nhìn Xuka, Nobita chợt cảm thấy hai gò má của cô ấy có hơi chút ưng ửng hồng, hôm nay cô ấy trông thật là đáng yêu! Cậu nói với Xuka:

    _Xuka, cậu có muốn đi chơi cùng tớ không?

    Xuka nghe vậy mỉm cười mà nói rằng:

    _Được đấy! Chúng ta sẽ đi đâu chơi?

    Nobita cười khì khì, cậu nói:

    _Tớ đang tính tìm Chaien quyết đấu một trận, cậu có muốn xem không?

    Sắc mặt Xuka tỏ vẻ khó hiểu, cô hỏi lại:

    _Chaien là ai vậy?

    Vẻ mặt tươi cười của Nobita lập tức đứng lại, cậu nói:

    _Chính là Chaien đó, cái tên mà thường hay bắt nạt tớ ấy.

    Xuka bĩu môi, nói rằng:

    _Tớ lại không biết cậu ta, cậu ta là ai thế? Họ hàng của cậu à?

    Nobita vô cùng kinh ngạc, cậu nói:

    _Xuka, cậu đừng đùa nữa! Chúng ta chẳng phải thường hay chơi với nhau hay sao? Chaien, rồi còn cả Xêkô nữa, bọn nó toàn kết bè xúm vào bắt nạt tớ. Cậu thì lúc nào cũng nói tốt cho tớ...

    _Nobita, hôm nay cậu có vẻ không được bình thường phải không?? - Xuka không đợi Nobita nói hết lời mà liền cắt ngang - Tớ vốn chẳng biết gì về hai người tên Chaien và Xêkô ấy, cậu đang kể chuyện cười cho tớ nghe đấy à? Chẳng thú vị một chút nào! Hừ..

    Nói xong, Xuka đóng sầm cửa lại. Nobita bần thần đứng như trời trồng trước cửa nhà Xuka, trong lòng cảm thấy oan ức đến độ muốn rơi nước mắt: "Cậu ta không muốn đi thì cứ bảo là không muốn đi, sao lại cứ phải nói là không quen biết bọn họ chứ?"

    Trong suy nghĩ của Nobita gờn gợn một cảm giác rất lạ, Xuka hôm nay hơi khác so với ngày thường, bình thường cô ấy đâu có dễ nổi nóng như vậy.

    Trở lại nói lúc Xuka vừa đóng cửa, cô ấy lập tức hướng tai ra ngoài nghe ngóng động tĩnh. Lúc Nobita vừa đi khỏi, cô liền đưa tay lên nhìn vật có hình dạng giống chiếc đồng hồ đang đeo ở cổ tay mình, vẻ lo âu lộ rõ trên khuôn mặt.

    Nobita chẳng biết làm cách nào khác, cậu thở dài một tiếng nặng nề. Đi được một đoạn, lúc này trước mặt cậu là cửa hàng tạp hoá của gia đình Chaien. Mẹ của Chaien đang quét dọn ngay trước cửa. Nobita chạy lên trước, hét to:

    _Cô ơi!

    Mẹ Chaien quay người lại, nói với Nobita:

    _Là Nobita phải không? Cháu đi mua đồ à?
    Nobita lắc đầu, cậu nói:

    _Không ạ! Cháu đến gọi Chaien đi chơi, cậu ấy có nhà không cô?

    Mẹ Chaien tỏ vẻ không hiểu, bà hỏi lại rằng:

    _Chaien? Cậu ta là ai? Sao lại ở nhà cô?

    Nobita lại sốc một lần nữa, cậu nói:

    _Cậu ấy là con của cô mà, Chaien ấy ạ!

    Mẹ Chaien nghe đến câu này, sắc mặt ngay lập tức biến đổi, tay chống cái hụych vào thắt lưng, gào to:

    _Mày đang nói vớ vẩn gì thế? Tao làm gì có con trai, nhà tao chỉ có một đứa con gái tên là Chaian thôi! Mày còn ăn nói linh tinh nữa thì liệu hồn, tao sẽ tìm mẹ mày đấy!

    Nobita bạt hồn bạt vía, vội vội vàng vàng bỏ chạy, trong suy nghĩ ngổn ngang bao hồ nghi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mọi người đang hùa nhau trêu mình sao?"

    Nobita chạy đến nhà Xêkô. Gia đình Xêkô rất lắm tiền, ngôi nhà trông vừa to lại vừa bề thế. Nobita đứng trước cửa sổ nhà Xêkô, hét to:

    _Xêkô, ra ngoài chơi đi, bọn mình đi đánh bóng chày.

    Không có ai đáp lại, cửa sổ nhà Xêkô vẫn đóng kín mít.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ánhtrăngcôđơn97, ngày 06-01-2017 lúc 02:01.
    Đem đau thương vứt cả vào quá khứ
    An nhiên, ta tìm chữ "Chân như"

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Never Die,ronkute,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    162
    Xu
    127

    Mặc định

    Đôrêmon đại kết cục: Đại âm mưu
    Chương 2: Kẻ lạ mặt đến từ tương lai


    Nobita lại gọi thêm vài tiếng, nhưng hôm nay thực không giống như mọi ngày chút nào. Nếu giống như mọi ngày thì chẳng cần chờ lâu cánh cửa sổ kia sẽ bật mở và tên Xêkô đó sẽ thò đầu ra, cười cợt mà nói:
    "Nobita là một thằng đần, ta không nên chơi bóng chày cùng với những thằng đần như Nobita!"

    Chẳng lẽ Xêkô không có nhà?

    Lúc đó, Nobita chợt nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc của phụ nữ. Nobita đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ thì đột nhiên cánh cửa nhà Xêkô bật mở. Từ bên trong bước ra là một người đàn ông với bộ mặt lộ rõ vẻ giận dữ, trên tay cầm một chiếc gậy bóng chày, ông ta vừa khua khua gậy vừa nạt nộ:

    - Thằng nhãi ranh này từ đâu tới, sao mày lại độc ác như vậy, phải rạch to hơn vết thương của người khác ra mày mới hài lòng sao? Đùa cợt cũng phải có mức độ thôi chứ, mày mau cút đi cho tao...

    Nobita nhận ra người này chính là bố của Xêkô, cậu vẫn còn nhớ bác ta là người rất hiền từ, vậy mà tại sao hôm nay lại trở nên hung dữ cay nghiệt như vậy? Nobita liền vội vàng bỏ chạy.

    Nobita chẳng còn chút tâm trạng nào mà đi chơi nữa, cậu chạy thẳng một mạch về nhà, cậu cần phải gặp Đôrêmon để hỏi cho rõ ngọn ngành, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

    Về đến nhà, Nobita thấy Đôrêmon đang ở trong phòng đi tới đi lui, nét mặt vô cùng sợ hãi, tựa hồ gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm! Nobita liền bước đến trước mặt Đôrêmon, hỏi rằng:

    - Đôrêmon, cậu làm sao vậy? Cậu biết không, hôm nay tớ gặp phải bao nhiêu chuyện kỳ quái, Xuka tự nhiên nói rằng cô ấy không hề quen biết Chaien và Xêkô. Còn nữa, lúc tớ đến tìm Chaien, mẹ cậu ta...

    Nobita mới nói được phân nửa thì chợt nhận ra Đôrêmon vốn chẳng hề để ý đến lời nói của cậu ta. Chỉ thấy Đôrêmon cặp mắt thất thần, vẻ mặt vô cùng khủng hoảng, miệng thì liên tục lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?..."

    Nobita kéo mạnh tay Đôrêmon một cái rồi vội hỏi:

    - Cậu bị làm sao vậy?

    Toàn thân Đôrêmon run lên dữ dội một hồi, rồi Đôrêmon quay đầu nhìn sang phía Nobita. Nobita không kìm nổi sự kinh hãi, chỉ thấy toàn bộ khí quan trên mặt Đôrêmon đều méo mó biến dạng. Cậu từ trước tới nay chưa lần nào thấy Đôrêmon khủng hoảng đến như thế, cậu không thể nào ngăn được nỗi sợ hãi.

    Chợt Đôrêmon run giọng nói:

    - Tớ vừa gặp phải hai người lạ mặt trong Cỗ máy thời gian. Tớ thử kiểm tra thời gian thiết lập của cỗ máy thì biết được họ là người đến từ thế kỷ 25. Nhưng họ làm cách nào mà vào được Cỗ máy thời gian, bằng cách nào mà họ tới được đây?

    Nobita không khỏi cảm thấy kỳ quái, cậu nói:

    - Chuyện đó đâu có gì là khó hiểu, cậu chẳng phải cũng đến từ thế kỷ 22 của thế giới tương lai hay sao? Thời các cậu đã có Cỗ máy thời gian rồi thì đến thời bọn họ khoa học công nghệ chắc chắn phải phát triển hơn rất nhiều chứ!

    Đôrêmon lắc đầu, miệng liên tục lẩm bẩm: "Không phải như vậy, không phải như vậy, chẳng lẽ nào kế hoạch thất bại rồi sao, đã thất bại rồi sao? Không, không,...

    Nobita nghe mà chẳng hiểu gì, đành cười trừ một tiếng, rồi cậu hỏi:

    - Rốt cuộc chuyện đó là như thế nào vậy?

    Đôrêmon nhìn Nobita, thở dài mà nói rằng:

    - Tớ đã chế phục hai người đó rồi, bây giờ bọn họ đang hôn mê, bất tỉnh. Tớ có rất nhiều mối nghi hoặc cần phải hỏi hai người này cho ra nhẽ, nhưng chỉ sợ bọn họ làm kinh động đến người khác thôi! Ở gần đây cậu có biết chỗ nào vắng vẻ một chút không?

    - Nobita ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

    - Có thể ra ngọn núi đằng sau trường học.

    Đôrêmon gật gật đầu:

    - Chúng ta sẽ dùng Cánh cửa thần kỳ.

    Nói xong, Đôrêmon liền rút ra từ trong chiếc Túi thần kỳ đang đeo trước bụng một cái cánh cửa. Cậu ta thiết lập địa điểm tới rồi mở cánh cửa ra. Chỉ trong chốc lát hiện ra đằng sau cánh cửa đã là cảnh vật của ngọn núi sau trường.

    Nobita thán phục thầm trong lòng một hồi lâu, quả thực khoa học kỹ thuật của loài người tương lai vô cùng phát triển. Chỉ với riêng chiếc Cánh cửa thần kỳ này thôi, Nobita đã cảm thấy rằng dù sử dụng nó đến bao nhiêu lần đi nữa thì lần nào sử dụng cũng vẫn là như vậy, vẫn kỳ diệu chẳng thể tưởng tượng nổi.

    Nobita và Đôrêmon đưa hai người lạ mặt đó ra ngọn núi sau trường. Hai người này trông có vẻ đều đã ngoài trung niên. Một người đeo mắt kính nom rất có học vấn. Người còn lại thì râu quai nón mọc quanh mặt, mũi cao mắt sâu, rõ ràng không phải là người châu Á. Lúc này, hai người họ vẫn đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, nằm dài trên mặt đất.

    Nobita nhìn hai người lạ mặt đó rồi quay sang hỏi Đôrêmon:

    - Cậu định sẽ tra hỏi họ như thế nào?

    Đôrêmon vẫn không thay đổi vẻ mặt thâm trầm, cậu nói:

    - Tớ tự có cách!

    Chỉ thấy Đôrêmon lấy ra từ trong chiếc Túi thần kỳ một cái bình, cậu dốc vào tay hai viên thuốc rồi nói:

    - Đây là Thuốc nói sự thật. Uống thuốc này vào rồi thì bọn họ chỉ có thể nói ra đúng với sự thật, không thể nào bịa đặt khác đi được. Đặc tính của loại thuốc này là nó sẽ thôi miên trung khu thần kinh của người sử dụng, cho nên khi chúng ta tra hỏi, bọn họ sẽ chẳng có cách nào để mà suy nghĩ, chỉ có thể nói hết ra toàn bộ sự thật đã được ghi lại trên vỏ não mà thôi!

    Nobita gật đầu một cái rồi khen:

    - Đây đúng là cách rất hay!

    Nói rồi, họ cầm hai viên thuốc đó tiến đến đưa vào miệng hai người lạ mặt đang nằm trên mặt đất kia. Giây lát sau, hai người đó từ từ mở mắt, nhưng ánh mắt vẫn còn lờ đờ, ngây dại, nét mặt nhất thời trở nên ngờ ngờ nghệch nghệch.

    Đôrêmon hỏi người đeo kính:

    - Ông tên là gì?

    Người đeo kính đó mở miệng nói:

    - Ta tên là Cho Takashi

    - Còn gã râu quai nón kia?

    - Hắn là trợ thủ của ta, tên là Ben Rashit

    - Các ông là ai? Làm công việc gì?

    Cho Takashi đột nhiên trở nên phấn khích lạ thường, tay thì khua đông múa tây, miệng thì nói một tràng dài:

    - Ta là một nhà khoa học phải nói là vĩ đại nhất trong lịch sử loài người. Phát minh của ta sẽ làm thay đổi toàn bộ thế giới, tất cả mọi người trên Trái Đất này sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được tên của ta!

    Nobita đứng bên cạnh nghe, không thể nhịn nổi đành cười phá lên:

    - Người này bị làm sao mà tự cao tự đại quá thể vậy! Hô hô hô

    Còn Đôrêmon, khi nghe người đàn ông tên Cho đó nói xong, nét mặt lại càng trở nên thâm trầm hơn, cậu trầm giọng hỏi:

    - Ông phát minh ra thứ gì?

    Trên mặt người đàn ông tên Cho Takashi này lộ rõ vẻ dương dương tự đắc, hắn nói:

    - Ta đã phát minh thành công cỗ máy xuyên thời không, nó đúng thực là một cỗ máy thời gian có thể xuyên qua thời không!

    Nobita lại không thể nén nổi trong bụng bèn cười lớn lên. Loài người thế kỷ 22 đã phát minh được Cỗ máy thời gian rồi, ông ta lại là người ở thế kỷ 25, vậy thì phát minh cỗ máy xuyên thời không gì gì đó có cái gì hay ho để mà khoe khoang chứ? Chẳng lẽ ông ta là người điên?

    Nhưng ngược lại, Đôrêmon lại làm ra vẻ như đại hoạ sắp ập đến nơi, sắc mặt càng trở nên khủng hoảng hơn, miệng liên tục lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ kế hoạch đúng thực là không thành công?

    Nobita ngáp dài một cái, hai tay đưa ra bắt chéo đằng sau gáy, nói:

    - Vậy là quá rõ rồi, hai người này đầu óc đúng thực là không được bình thường, cậu không cần phải quá để tâm đâu!

    Đôrêmon cười khổ một tiếng, cậu chẳng nói gì thêm, chỉ quay sang người đàn ông tên Cho Takashi hỏi:

    - Tôi muốn biết rõ hơn về tình hình cụ thể của chiếc cỗ máy thời gian đó.

    Đôi mắt của Cho Takashi đột nhiên bừng sáng hẳn lên, hắn nói:

    - Ta là nhà khoa học vĩ đại nhất. Ta cùng với trợ thủ Ben Rashit và hai người nữa tên là Bàng Hủy và Phù Đạo Nhĩ, tất cả tổng cộng là bốn người bọn ta cả đời dốc hết sức vào việc nghiên cứu sáng chế ra một phát minh có thể xuyên qua thời không. Rốt cục thì kẻ kiên nhẫn luôn chiến thắng, bốn chúng ta cuối cùng cũng đã sáng chế thành công cỗ máy xuyên thời không.

    Đôrêmon hít vào một hơi nhẹ rồi hỏi:

    - Sau đó thì sao? Các ông dùng cỗ máy thời gian đó làm việc gì?

    Cho Takashi nói:

    - Còn có thể là việc gì nữa, đương nhiên là phải đi tới đi lui tất cả mọi thời không rồi! Nhưng trong một lần thử nghiệm, bọn ta cho cỗ máy tiến đến tương lai của 10 năm sau thì bất ngờ phát hiện ra Trái Đất 10 năm sau chỉ còn là một bề hoang vu. Trước mắt bọn ta lúc đó, đâu đâu cũng đã bị tàn phá trơ trụi, cảnh tiêu điều, tang hoác ở khắp mọi nơi. Không ngờ rằng Trái Đất to lớn như vậy lại có thể trở nên tĩch mịch đến đáng sợ đến như thế! Đúng thực là Trái Đất đã bị huỷ diệt rồi!

    Đôrêmon và Nobita cùng đồng thời nhảy dựng lên, Nobita há hốc miệng:

    - Cái gì? Năm trăm năm sau Trái Đất sẽ bị huỷ diệt sao?

    Vẻ mặt Cho Takashi bất chợt tỏ ra khó hiểu, hắn vội sửa lại:

    - Không phải là năm trăm năm sau, mà là mười năm sau!

    Nobita gật đầu một cái, cậu giờ đã hiểu rõ người đàn ông tên Cho Takashi này là từ năm trăm năm sau đến, mười năm sau ý là nói mười năm tiếp theo tính từ thời đại của bọn họ.

    Giọng của Đôrêmon run run:

    - Nói tiếp đi!

    Cho Takashi lại tiếp tục nói:

    - Bọn ta vô cùng kinh hãi, ngay lúc đó nhanh chóng dùng cỗ máy thời gian ngược trở về quá khứ để tìm cho ra nguyên nhân khiến cho Trái Đất bị huỷ diệt. Và cuối cùng bọn ta cũng đã tìm ra. Căn nguyên dẫn đến cơ sự khủng khiếp này chính là bởi giữa loài người và bọn người máy đã nổ ra một trận chiến kinh thiên động địa. Bọn người máy đã sử dụng một chất phóng xạ huỷ diệt đặc biệt. Tia phóng xạ này có thể tiêu triệt toàn bộ sinh lực của tất cả các loại tế bào. Dù là loại tế bào nào cũng đều sẽ bị huỷ diệt khi tiếp xúc với tia phóng xạ đó, ngoại trừ tế bào của bọn người máy. Chỉ vỏn vẹn trong một ngày ngắn ngủi, toàn bộ sinh vật trên thế giới đã bị huỷ diệt đến gần một phần ba. Loài người tự biết mình tuyệt chẳng phải là đối thủ của bọn người máy đó, cho nên họ cũng đã đoán trước được sự thất bại ngay từ đầu. Cuối cùng loài người đã đi đến quyết định đốt cháy toàn bộ số bom nguyên tử có được trên Trái Đất và rồi sau đó trên Trái Đất tất cả mọi thứ đều biến mất!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ánhtrăngcôđơn97, ngày 07-01-2017 lúc 14:34.
    Đem đau thương vứt cả vào quá khứ
    An nhiên, ta tìm chữ "Chân như"

    ---QC---


  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,adbn,Never Die,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status