TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 18 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 8161718
Kết quả 86 đến 90 của 90

Chủ đề: [Dị Giới][Huyền Ảo] Tinh Hải

  1. #86
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 76 - Cải tà quy chánh

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 76

    Cải tà quy chánh


    Khi chỉ còn cách hồ nước một quãng không xa, Kiba nói với Sói Bạc.

    “Tôi nhớ cậu có bí quyết gì đó để ẩn giấu kình lực đúng không ?”

    Vân cùng Chris đồng thời giật nảy mình. Hai người cùng buột miệng thốt lên.

    “Thần tộc có bí quyết ẩn giấu kình lực ?”

    “Làm sao anh biết được chuyện này ?”

    Chỉ có Sói Bạc là không ngạc nhiên cho lắm, hắn đã biết Kiba vốn có khả năng cảm nhận kình lực rất nhạy bén nên cũng dễ dàng đoán ra được. Tính ra hôm trước hắn khá may mắn, nếu không nhờ bí quyết này thì dù có bỏ chạy thành công hắn vẫn có khả năng bị anh truy đuổi được. Nghĩ lại mà toát mồ hôi hột.

    “Đúng vậy.” – Sói Bạc thẳng thắn gật đầu. “Anh có dự định gì ?”

    Kiba và Sói Bạc nhìn nhau, có vẻ đoán được suy nghĩ của đối phương. Kiba mỉm cười.

    “Nếu vậy thì tôi đề nghị anh sử dụng bí quyết đó, cùng với Chris – vốn không có kình lực – hai người hẳn có thể dễ dàng trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Behemoth và đám mãnh thú xung quanh. Tôi và Vân sẽ làm mồi nhử dụ bọn chúng chạy sang phía khác cho các anh đủ thời gian để tắm rửa làm sạch chất liệu dụ thú trên người.”

    “Thật sao ? Anh đúng là người tốt !” – Chris ngạc nhiên.

    “Tôi vốn vẫn luôn là người tốt mà !” – Kiba mặt dày gật đầu.

    Sói Bạc và Vân âm thầm lắc đầu, may ra chỉ có thằng khờ Chris mới tin hối hả những gì Kiba nói. Vân đã từ lâu xác định Kiba là người nguy hiểm rồi, mặc dù anh cũng không làm gì quá thất đức nhưng mà bảo anh là người tốt rồi nói gì nghe nấy thì có điểm gì đó không ổn cho lắm.

    Vân đã quên mất rằng vốn từ khi gặp anh đến nay, cô cũng là anh nói gì thì nghe nấy đấy. Con người có bản năng quên đi những gì không hay về mình.

    Còn Sói Bạc thì nhìn sao cũng thấy Kiba là một tên sát nhân hàng loạt miệng mỉm cười tay dính máu. Xem ra phải từ từ cảnh giác thằng khờ Chris mới được.

    “Sau đó thì sao ?” – Sói Bạc hỏi Kiba.

    “Chúng tôi sẽ có cách để thoát khỏi sự truy đuổi của Behemoth và quay lại tìm các anh. Hai người cũng không cần phải ở lại hồ nước chờ đâu, cứ tiếp tục di chuyển theo hướng hiện tại của chúng ta là được.”

    Sói Bạc nhíu mày. Lẽ nào gã này lại nắm rõ khu rừng này như vậy, nếu không thì sao hắn có thể tự tin vừa thoát khỏi Behemoth vừa có thể tìm lại được bọn họ. Nhất là khi bọn họ còn di chuyển liên tục nữa. Tuy nhiên không ảnh hưởng, cho dù Kiba có tìm lại được bọn họ hay không thì đây vẫn là một phương án an toàn và có lợi cho hai người. Thế nên Sói Bạc cũng không thấy có lý do gì để phản đối cả.

    “Cứ thế đi !” – Sói Bạc gật đầu.

    Họ đã nhìn thấy hồ nước thấp thoáng ở phía đằng xa. Kiba ẵm Vân trên tay di chuyển sang hướng khác, anh không lo chuyện Behemoth sẽ không đuổi theo bọn họ. Cho dù không có mùi hương quyến rũ dẫn dụ thì cô nàng Thánh nữ anh đang ôm trên tay với lượng kình lực khổng lồ cũng chẳng khác gì cục thịt thơm lừng để cho Behemoth cảm nhận và đuổi theo.

    Bốn người nhanh chóng tách ra theo hai hướng.

    -----

    “Liệu bọn họ có thoát được không nhỉ ?”

    Chris hỏi Sói Bạc. Hai người vừa mới từ dưới hồ lên. Để cho chắc ăn họ đã vứt luôn bộ đồ đang mặc lúc nãy lại và thay trang phục mới. Chris đưa tay vuốt mái tóc ướt, những vết thương trên người anh lúc này đã ngừng chảy máu và có vẻ bắt đầu liền miệng.

    Sói Bạc nhìn cơ thể Chris một cách ghen tị không che dấu. Hắn quả thật vô cùng hâm mộ cái cơ thể phi nhân này của thằng bạn mình, chỉ bằng sức mạnh cơ bắp đủ để bù lại chênh lệch giữa có và không có kình lực, lại còn có khả năng phục hồi rất nhanh nữa. Sói Bạc nhớ mang máng hình như con Behemoth đang truy đuổi bọn họ cũng nổi tiếng nhờ vụ này. Mặc dù khả năng phục hồi của Chris không đến mức biến thái như vậy nhưng cũng đủ làm cho Sói Bạc tự hỏi có khi nào mẹ thằng bạn mình hồi xưa từng có quan hệ không lành mạnh với một con Behemoth nào đó không ?

    Sói bạc thì không được may mắn như thế, nội kình của hắn giúp hắn phục hồi thương thế nhanh nhưng cũng chỉ là nhanh hơn người thường một chút thôi. Bây giờ hắn đang tranh thủ thời gian băng bó khắp người, ưu tiên những chỗ bị thương nặng.

    “Tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề gì đâu.” – Sói Bạc trả lời nhát gừng.

    Nói thật, cứ nghĩ đến cái mặt tự nhiên như đang đi dạo của Kiba là hắn lại cảm thấy ớn lạnh. Gã đó mà không thoát được mới lạ, hắn chắc chắn đã có tính toán rồi mới tự tin làm như vậy. Nhưng mà dù sao thì hắn cũng đã giúp hai người thoát khỏi tình trạng chật vật mấy ngày nay nên Sói Bạc vẫn cảm thấy có chút biết ơn.

    “Chúng ta tiếp tục di chuyển như anh ta nói hay là sao ?” – Chris nhìn Sói Bạc dò hỏi.

    Chris có một điểm hơn những thằng ngu khác, đó là anh biết mình ngu. Thế nên anh luôn để cho Sói Bạc, người có đầu óc, quyết định mọi việc mà yên tâm làm theo. Anh không biết làm theo những gì Kiba nói có phải là hành động đúng đắn hay không, mặc dù anh cảm giác nên làm theo nhưng vẫn cứ nghe thằng bạn mình nói gì thì vẫn hơn.

    “Tất nhiên là làm theo kế hoạch đã bàn rồi. Mặc dù rất buồn phiền nhưng tôi phải thừa nhận, lúc này đây khả năng sống sót cao nhất của chúng ta trong khu rừng chết tiệt này là phối hợp với bọn họ. Tôi không nghĩ mình có thể tự tìm được đường ra, hoặc nếu có thì cũng phải vô cùng nguy hiểm và cần nhiều may mắn. Nếu hắn ta đã có tự tin như vậy thì hẳn phải có lý do thích hợp. Vả lại bọn họ chủ động vào rừng để thám hiểm, ít ra cũng sẽ có chuẩn bị từ trước.”

    Chris gật đầu, anh cũng muốn đi với hai người Kiba. Thật lòng anh rất cảm kích hành động đánh lạc hướng Behemoth của Kiba. Từ nhỏ đến giờ, rất ít người đối xử tốt với Chris, thế nên mỗi một người như vậy, mỗi một hành động tốt với anh, anh đều nhớ rất kỹ.

    Còn bản năng chiến đấu trong anh thì lại gào thét muốn thử sức với bọn họ thêm một lần nữa. Cô nàng Thánh nữ gì đó đúng là khó chơi, lần đầu tiên anh gặp một cô gái có khả năng chiến đấu với anh như vậy.

    Nếu Vân mà biết được Chris đang nghĩ như vậy có khi cô nàng sẽ tức ói cả máu ra. Đường đường là Thánh nữ của Thánh tộc mà trong suy nghĩ của Chris cô chỉ đến như vậy thôi sao.

    Về phần Kiba thì Chris lại càng hăng máu hơn, mặc dù bận chiến đấu với Vân nhưng anh vẫn cảm nhận được Kiba không hề thua thiệt khi đánh cận chiến tay đôi với Sói Bạc. Nói thật đến ngay cả anh mà đánh với Sói Bạc khi hắn dốc toàn lực thì cũng chỉ có ba, bốn phần thắng mà thôi. Thú vị, càng nghĩ càng thấy thú vị.

    Hai người nhanh chóng lên đường theo hướng đã dự định. Họ di chuyển với tốc độ vừa phải vì không còn bị truy đuổi nữa. Hơn nữa tốc độ như vậy sẽ giúp họ dễ dàng tránh né những con mãnh thú nguy hiểm khác trong rừng hơn, đồng thời giúp cho Kiba không quá tốn công để tìm họ khi anh quay trở lại.

    -----

    Kiba và Vân tìm đến khi Chris và Sói Bạc đang nghỉ ngơi ăn tối.

    Trời đã bắt đầu nhá nhem, lại thêm hai người cũng đã có chút thấm mệt do phải liên tục chạy trốn và chiến đấu suốt mấy ngày nay nên Sói Bạc quyết định dừng chân sớm một chút để lấy lại sức. Bọn họ săn được một con Rhinos gần đó, thịt hơi dai một chút nhưng so ra vẫn tốt hơn nhiều so với ăn lương khô. Chris đang nướng thịt trên một đống lửa nhỏ, lúc này anh cũng mặc kệ chuyện có dẫn dụ thú tới hay không. Nếu bọn chúng dám tới thì có thêm nhiều đồ ăn hơn thôi, chả sao cả. Chris tặc lưỡi nghĩ thầm.

    Sói Bạc đang nằm thẳng cẳng, miệng không ngừng hối Chris làm lẹ lên. Bỗng nhiên hắn ngồi bật dậy, còn Chris thì cũng ngoái đầu nhìn về phía xa. Hai người đã cảm nhận được kình lực khổng lồ của Vân đang tiến về phía họ.

    Quả nhiên hắn ta không nói giỡn, thật sự đã tìm được bọn họ, lại còn nhanh như vậy. Sói Bạc cười khổ. Tuyệt đối không được làm kẻ địch với tên này.

    Kiba và Vân bước ra từ trong rừng dưới ánh nhìn của Chris và Sói Bạc. Vân im lặng không nói gì còn Kiba thì đưa tay lên chào vui vẻ.

    “Thịt con gì khó ngửi thế ?” – Kiba nhíu mày.

    Chris gãi gãi đầu, không biết phải nói gì. Anh tự biết khả năng nấu nướng của mình không được tốt cho lắm.

    Kiba tự nhiên tiến đến giành vị trí đầu bếp và đuổi Chris sang chỗ khác. Bao lâu nay toàn ăn đồ ngon do Sharty và nhất là Sherry nấu cho, cái miệng Kiba đã hoàn toàn bị làm hư rồi. Đồ ăn ngon bình thường anh còn miễn cưỡng ăn được, chứ còn lại thì xin miễn. Kiba lắc đầu, muốn ăn ngon đành phải tự mình ra tay thôi.

    Chris trố mắt nhìn Kiba thành thạo lột da, rọc xương tách những mảng thịt ngon nhất từ trên xác con Rhinos ra sau đó dùng gia vị mang theo người để ướp và rắc lên nướng một cách chuyên nghiệp. Sói Bạc ngồi xa nhìn, không nói gì nhưng mắt sáng lên thấy rõ và miệng thì đã bắt đầu ứa nước miếng.

    Vân chọn chỗ ngồi cách Kiba không xa, quan sát Chris cùng Sói Bạc. Mặc dù bọn họ đang tạm thời là đồng minh, nhưng cô vẫn còn một chút cảnh giác. Dù sao bọn họ vốn là sát thủ Thần tộc.

    “Thả lỏng một chút đi, Thánh nữ à. Bọn tôi không có ý định tấn công hai người đâu...” – Sói Bạc cười khổ lên tiếng. Hắn không thể nào không nhận thấy ánh nhìn cảnh giác của Vân.

    “...ít ra là trước khi anh ta nấu nướng xong !” – Sói Bạc bổ sung.

    Kiba bật cười. Còn Vân thì quắc mắt lên nhìn Sói Bạc, cô có vẻ không ấn tượng lắm với trò đùa này của hắn.

    “Vậy chờ anh ta nấu xong chúng ta sẽ tấn công hả ?” – Chris hỏi, ngồi bật dậy thủ thế.

    Phụt. Bây giờ thì Vân cũng nhịn không được phì cười. Kiba ha hả cười lớn, còn Sói Bạc thì cúi gằm đầu xuống, hai tay ôm mặt không nói lời nào. Chỉ có Chris vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Bốn người thoải mái thưởng thức món thịt nướng do Kiba nấu. Công bằng mà nói thì tay nghề của Kiba phải gọi là thượng hạng, có chăng chỉ thua đầu bếp đỉnh cao như Melina, Sharty với Sherry thôi. Nhưng Kiba thiếu một đức tính rất cần thiết của người đầu bếp – siêng năng. Thế nên trừ khi không còn cách nào khác, anh tuyệt đối sẽ không ra tay.

    Vân đột nhiên lên tiếng. Kể từ sau khi tách ra rồi gặp lại, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện.

    “Hai người thật sự muốn thoát ly Thần tộc ?”

    Chris gật đầu, còn Sói Bạc thì đưa tay lên làm một động tác khó hiểu.

    “Thề trên danh dự lão sư phụ chết bầm của bọn này luôn.” – Hắn nói.

    Kiba không nhận ra nhưng Vân thì biết, mặc dù có vẻ không nghiêm túc nhưng động tác vừa rồi của Sói Bạc chính là lời thề cho các vì sao. Đây là lời thề trang trọng nhất của người dân sống trên lục địa này, nếu như dối trá sẽ mất đi sự phù hộ của các vì sao, khi chết đi vĩnh viễn không được siêu thoát lên biển sao mà phải trở thành cô hồn dã quỷ dưới mặt đất.

    Vân cảm thấy hơi ngượng vì đã vô tình làm cho Sói Bạc phải thực hiện lời thề như vậy. Nhưng Sói Bạc như hiểu được cô đang nghĩ gì, hắn chỉ khẽ phẩy tay.

    “Chris thì tôi có thể hiểu được, nhưng còn anh thì tại sao ?” – Kiba thắc mắc. Sói Bạc nhìn thế nào cũng rõ ràng là người Thần tộc.

    Sói Bạc và Chris nhìn nhau cười. Họ đã quá quen với chuyện này.

    “Không phải cứ là người Thần tộc thì đều ưa thích Thần tộc đâu.” – Sói Bạc lắc đầu.

    Vân hiểu ý của hắn. Người Thần tộc nổi tiếng khắp lục địa vì cảm giác ưu việt và thái độ khinh người của họ. Điều đó không chỉ áp dụng cho các chủng tộc khác mà ngay cả trong bản thân nội bộ bọn chúng cũng thế. Kẻ có tiền khinh thường kẻ nghèo, kẻ có sức mạnh hà hiếp kẻ yếu, kể có quyền lực dẫm đạp lên người thấp cổ bé họng. Thần tộc là một vùng đất cá lớn nuốt cá bé với đầy rẫy bất công và tranh chấp. Đó cũng là phương châm sống của bọn chúng. Nhẫn tâm với chính mình mới có thể nhẫn tâm với người khác. Nói một cách dơn giản dễ hiểu, đến người cùng chủng tộc mà chúng còn khinh bỉ hiếp đáp chém giết được thì người chủng tộc khác là cái gì ?

    Sói Bạc hiển nhiên là đã trải qua thời gian không được vui vẻ lắm khi lớn lên ở Thần tộc. Chris thì không cần phải nói nữa, số phận của người da trắng sống trong lãnh thổ Thần tộc chỉ có thể dùng hai chữ bi thảm để hình dung. Vân không thể tưởng tượng được bọn họ đã phải trải qua khó khăn như thế nào để sống sót tới hôm nay.

    Nghĩ đến đó, chút thù địch còn sót lại của Vân tiêu biến hết. Cô vốn là người phóng khoáng và rộng lượng, đó cũng là lý do người dân trong lãnh thổ Thánh tộc rất yêu quý cô.

    “Nếu vậy thì, mặc dù hơi muộn màng một chút, nhưng cho phép tôi thay mặt Thánh tộc chào đón các bạn.” – Vân bỗng nhiên mỉm cười lên tiếng.

    Chris và Sói Bạc ngạc nhiên nhìn cô.

    “Tất nhiên tôi không ép buộc hai người phải dựa vào Thánh tộc.” – Vân giải thích. “Tôi chỉ muốn nói rằng, chỉ cần hai người tuân thủ theo luật lệ Thánh tộc đặt ra thì lãnh thổ Thánh tộc luôn luôn có chỗ cho hai người.”

    “Nhưng mà tôi vốn là sát thủ Thần tộc. Còn cậu ta thì lại là người da trắng...” – Sói Bạc hơi ngập ngừng chỉ tay vào mình và Chris.

    Vân đặt miếng thịt trên tay xuống, nhíu mày.

    “Chẳng lẽ không có ai nói cho hai người biết rằng Thánh tộc yêu cầu bình đẳng chủng tộc à. Không có thứ gọi là phân biệt đối xử, cho dù xuất thân của anh như thế nào đi nữa, hay anh thuộc chủng tộc nào màu da nào.” – Nói xong không rõ vô tình hay cố ý Vân liếc nhìn Kiba.

    “Tôi có biết chuyện này.” – Sói Bạc nói. Dù sao hắn ta cũng đã sống trong căn cứ ngầm ngay bên dưới thủ đô Nogias được gần một năm chứ ít gì. “Có điều tôi tưởng...”

    “Tưởng thế nào ?” – Lông mày Vân lại càng nhăn tít.

    Trong khi Sói Bạc đang phân vân chọn lựa từ ngữ thì Chris đã trả lời thay hắn.

    “Bọn tôi tưởng cái đó chỉ là khẩu hiệu đưa ra lừa người thôi. Làm thế quái nào mà lại có dân tộc tốt đẹp như vậy, đám lãnh đạo ai cũng giống nhau cả. Chỉ giỏi đưa ra ảo tưởng để mê hoặc người dân.”

    Kiba khục một tiếng, vội đưa tay lấy bình nước uống một ngụm. Còn mặt Vân thì xám xịt như một tảng đá. Sói Bạc hoảng hốt ra dấu với Chris.

    “Gì chứ, hôm trước rõ ràng cậu nói thế mà...” – Chris lầu bầu.

    Sói Bạc hận không thể treo cổ thằng này lên cây ngay lập tức. Trời ạ đây là thời điểm phải nịnh bợ ton hót đưa người ta lên mây xanh, thế mà thằng đần này lại chửi thẳng vào mặt người ta như vậy. Xem ra bọn họ phải kiếm nơi khác sống thôi, lãnh thổ Cổ tộc nghe đồn phải đi lên phía Bắc thì phải...

    Vân cắn một miếng thịt lớn rồi nhai nuốt như thể đang nuốt cơn giận xuống. Sau đó cô làm một hơi hết sạch bình nước rồi mới thở hắt ra.

    “Tôi không thể cấm hai người suy nghĩ như vậy. Tôi cũng lười không muốn giải thích, hai người có thể tự mình xem và đánh giá.” – Vân nhún vai thở dài.

    Chris và Sói Bạc nhìn nhau, phản ứng của Vân có vẻ ngoài dự tính của bọn họ. Không nổi giận đánh người sao, hoặc ít ra cũng phải biện hộ hối hả ca ngợi chế độ của mình đi chứ, nói một câu vậy rồi thôi à. Hình như có gì đó khác biệt với đám lãnh đạo mà họ vẫn hay thấy thì phải.

    “Thánh tộc thế nào thì tôi không biết. Về phần tôi thì hoan nghênh hai người đến với rừng ma Ylain. Nơi đây chúng tôi giữ vững nguyên tắc công bằng tuyệt đối, dưới sự lãnh đạo của thủ lãnh Behemoth thì tất cả chủng tộc đều bình đẳng như nhau cả. Cho dù anh là da trắng, da vàng hay da đen, thì cũng chỉ đớp một cái là xong.” – Kiba lên tiếng, bắt chước phong cách của Vân lúc nãy.

    Vân lại phì cười, khuôn mặt nửa giận nửa xấu hổ khi bị Kiba trêu chọc. Còn Sói Bạc và Chris thì sau giây phút ngơ ngác đã cười lăn ra đất. Kiba đã nhắc cho bọn họ nhớ được rằng hiện tại mình đang ở nơi đâu. Còn chưa thoát ra khỏi rừng ma đã lo chào mừng với chả chỉ trích chế độ rồi, chờ về lại được phòng tuyến Thánh tộc rồi hãy tính tiếp.

    Nhưng mà phải công nhận anh ta nói đúng, quả thật nơi đây mới là công bằng tuyệt đối.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,thanaret25,
  3. #87
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 77 - Ẩn giấu kình lực

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 77

    Ẩn giấu kình lực


    Không khí căng thẳng giữa bốn người đã biến mất hoàn toàn. Công bằng mà nói thì ngoại trừ việc nằm trong tổ chức sát thủ Thần tộc ra, Kiba và Sói Bạc vốn chẳng có thù oán gì với nhau cho lắm. Kiba cũng không phải loại người thù dai, chưa kể nếu nói đúng ra thì Sói Bạc có thù với anh còn có khả năng chứ anh thì đâu đã bị Sói Bạc làm hại gì đâu. Sói Bạc thì vốn cũng chẳng ưa gì đám sát thủ đồng nghiệp của mình đã bị Kiba giết, hắn còn vui nữa là đằng khác.

    Kiba và Sói Bạc tính cách kể ra cũng khá hợp với nhau, hai người trò chuyện khá là tâm đắc. Còn về phần Chris và Vân thì vẫn mải mê ăn, Vân mặc dù khá tò mò không biết tên Chris này rèn luyện kiểu gì mà ra được thân thể kinh khủng như vậy nhưng cô cảm thấy chưa gì đã hỏi han bí mật người khác thì có vẻ không được lịch sự cho lắm.

    Kiba trái lại không hề quan tâm gì đến những chuyện như vậy, cho nên anh thoải mái nói với Sói Bạc.

    “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào, cái bí quyết ẩn giấu kình lực của cậu có thể dạy cho bọn tôi được không ?”

    Ba người còn lại đồng thời ngừng việc mình đang làm và nhìn anh. À thật ra thì Chris mặc dù nhìn Kiba nhưng vẫn không quên nhai nuốt thịt hối hả.

    “Cái này...” – Sói Bạc hơi có vẻ khó xử.

    Đây là bí quyết do chính sư phụ hắn truyền lại, ngay cả trong tổ chức Thần tộc cũng là bí mật không ai biết. Nói thật những bí quyết mà lão sư phụ truyền cho hắn còn nhiều hơn và vượt xa những gì Thần tộc đang nghiên cứu lúc này. Nhưng mà Kiba định dùng ẩn giấu kình lực để làm gì, bản thân hắn đã là nội kình đại thành rồi còn cần gì đến nó nữa.

    Chợt Sói Bạc nghĩ ra một chuyện, anh kín đáo đưa mắt nhìn qua Vân đang ngồi cạnh Kiba và vỡ lẽ ra. Không phải là cho hắn ta sử dụng.

    “Dạy cho bọn họ đi Sói, tôi nghĩ sư phụ nếu có biết cũng sẽ không phản đối đâu.” – Chris bỗng nhiên lên tiếng.

    Sói Bạc ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.

    “Tôi cũng cho rằng như vậy là thích hợp nhất, chứ nếu không thì những ngày sắp tới của chúng ta cũng sẽ không dễ chịu cho lắm.”

    Vừa nói hắn vừa nhìn Vân khiến cô hơi ngại ngùng. Không cần hắn nói cô cũng biết hiện tại trong bốn người thì cô đang là mục tiêu to lớn cho bọn mãnh thú truy tìm với lượng kình lực khổng lồ của mình. Nếu như không có cô thì bộ ba quái thai trước mặt với hai tên không có kình lực và một tên kình lực rất tầm thường này thừa sức tung hoành trong rừng Ylain mà không sợ bị phát hiện.

    Cho nên khi nghe Kiba hỏi Sói Bạc về bí quyết ẩn giấu kình lực cô đã hiểu ngay ra mục đích của anh. Tự nhiên cô lại cảm thấy ấm áp trong lòng, người khác có thể cho rằng Kiba làm vậy là vì an toàn của nhóm người nhưng Vân lại cảm thấy rất chắc chắn rằng anh làm vậy hoàn toàn vì cô. Suy nghĩ này khiến cho cô mâu thuẫn, vừa vui sướng vừa khó xử.

    “Tuy nhiên...” – Sói Bạc tiếp lời. “Có một vấn đề nhỏ, đó là bí quyết này không khó học, nhưng vận dụng được đến mức nào thì phải tùy người. Vả lại cá nhân tôi cho rằng một khi kình lực đã lớn đến mức như Thánh nữ thì chỉ sợ hiệu quả ẩn giấu cũng không cao cho lắm.”

    Kiba gật đầu, anh đã sớm đoán được điều này. Tuy nhiên anh cho rằng có vẫn hơn không. Vả lại, anh còn đang định nghiên cứu xem bí quyết này như thế này, có thể anh sẽ cải thiện chỉnh sửa gì được nó thì sao. Nghe rất là chủ quan, nhưng thật sự nói về nghiên cứu và chỉnh sửa kỹ thuật sử dụng kình lực trong toàn bộ Liên Minh nếu như Kiba tự nhận đứng thứ hai thì không một ai dám nhận đứng nhất cả, kể cả lão Levin. Ngay từ khi 5 tuổi anh đã cùng lão Levin mày mò nghiên cứu sử dụng tiềm năng trong cơ thể mình như thế nào, và hoàn toàn không quá đáng khi nói rằng 99% các kỹ năng mà đội biệt động Liên Minh đang sử dụng đều xuất phát từ Kiba mà ra. 1% trong số đó là do một số cá nhân kiệt xuất phát minh ra, chẳng hạn như Thiên Khuyển với kỹ năng cảm ứng toàn phần hay Linh Miêu với kỹ năng Dạ Nhãn, nhưng cũng đều do Kiba hoàn thiện lại cả.

    Lúc này Kiba lại cảm thấy ngứa ngáy tay chân rồi, ẩn giấu kình lực, nghe hấp dẫn đấy. Không biết nó có khác biệt gì hơn so với kỹ năng phong bế nội kình của đội Xà không nhỉ.

    Sói Bạc không ngần ngại gì bắt đầu truyền thụ cho hai người bí quyết này. Quả thật đúng là đơn giản, nó về cơ bản chỉ là đường lối vận dụng kình lực và cách vận kình phát kình cũng như điều khiển kình lực mà thôi. Theo như Vân nói thì gần như tất cả chiến kỹ cũng đều như vậy, nhưng những đường lối vận kình nhìn tưởng như đơn giản này lại chính là tâm huyết và mồ hôi nước mắt của bao đời nghiên cứu tìm tòi thử nghiệm mới đúc kết ra được con đường hoàn chỉnh. Đó là sự quý giá của các bí kỹ và chiến kỹ.

    Vân không hổ danh là thiên tài của Thánh tộc, chỉ nghe qua một lần cô đã ghi nhớ được phần lớn và sau 5 phút đồng hồ thử vận kình cô đã bắt đầu cảm thấy hiệu quả của phương pháp này.

    Kiba cũng nhắm mắt lại cảm nhận, anh ngạc nhiên nhận ra phạm vi lan tỏa kình lực của Vân đã thu lại chỉ còn hai phần ba so với bình thường. Đối với kình lực của Vân cũng có nghĩa là cô đã thu ngắn phạm vi kình lực lại chỉ còn khoảng 1400 Koca.

    “Thế nào ?” – Chris hỏi. Cậu không rành về khoản cảm ứng kình lực này cho lắm.

    “Hiệu quả ngoài mong đợi của tôi.” – Vân vui vẻ trả lời. Cô tin chắc nếu cho cô thời gian để nắm vững và vận dụng bí kỹ này sẽ giúp cô rút ngắn phạm vi lan tỏa kình lực lại chỉ còn một nửa. Chừng đó đã quá đủ để tạo nên khác biệt những khi cần thiết rồi.

    Kiba đưa tay rờ cằm trong khi Sói Bạc lè lưỡi, cái gì không biết chứ nói về ngộ tính thì cô nàng Thánh nữ này hơn mình không biết bao nhiêu lần. Hắn còn nhớ rõ hồi đó hẳn phải tập luyện gần cả tuần mới bắt đầu thấy được chút hiệu quả, còn cô ta chỉ cần chưa đến 5 phút đồng hồ. Người với người sao lại chênh lệch như vậy.

    Thật ra Sói Bạc cũng đã hơi tự ti quá mức, bởi vì hắn không để ý đến một vấn đề rất đơn giản – Vân đã đạt đến đẳng cấp Khống Kình, còn hắn thì hoàn toàn bỏ bê ngoại kình của mình. Mà thật ra Sói Bạc cũng chỉ dùng nội kình là chính, ngoại kình chỉ để đó lừa bàn dân thiên hạ thì hơi sức đâu mà rèn luyện làm gì. Nói thật chẳng qua hắn không có cách nào chuyển hóa nốt phần ngoại kình đó thành nội kình để đạt đến trình độ đại thành nếu không thì hắn đã làm từ đời tám hoánh nào rồi. Trên cương vị một người thích bị người khác coi thường như Sói Bạc thì còn gì tuyệt hơn là khi người ta nghĩ hắn chỉ là một tên phế thải không có kình lực nữa chứ ?

    “Không đủ !” – Kiba suy nghĩ một lúc rồi phun ra hai chữ ngắn gọn.

    “Không đủ cái gì ?” – Sói Bạc và Vân cùng thắc mắc.

    “Hiệu quả của bí quyết này, chưa đủ mạnh.” – Kiba lắc đầu. “Tôi nghĩ nó còn có thể tốt hơn thế rất nhiều.”

    Sau đó anh quay sang hỏi Sói Bạc và Chris một câu khiến cho cả hai cứng đơ người.

    “Sư phụ của hai người là người không có kình lực đúng không ?”

    Chris không kịp phản ứng, trong khi Sói Bạc thì bật người dậy há to miệng.

    “Làm thế nào... Tại sao anh lại biết chuyện đó ?!! Anh có quen với sư phụ chúng tôi ?”

    “Chưa gặp bao giờ !” – Kiba tỉnh bơ lắc đầu.

    Chris và Sói Bạc lại càng hoảng hồn, còn Vân thì đắc ý cười thầm. Tên Kiba này cái gì không biết chứ cái khoản làm cho người ta bất ngờ thì đúng là đệ nhất. Cô đã bị hắn làm cho thất thố không biết bao nhiêu lần rồi. Bây giờ nhìn người khác bị hắn dọa không hiểu sao lại cảm thấy khoan khoái khác thường.

    “Tôi không cần gặp cũng có thể đoán được là dựa vào bí quyết cậu vừa chia sẻ. Nó rất là hợp lý và rảnh mạch, tuy nhiên... quá sức cứng nhắc và thuần lý thuyết. Chỉ có thể là xuất phát từ người không có kình lực ngồi một chỗ tưởng tượng mà ra thôi.”

    Sói Bạc không biết nói gì nữa. Nhưng Chris thì đã từ từ đứng dậy, chiến ý nổi lên, mặt hầm hầm.

    “Anh đang sỉ nhục sư phụ chúng tôi ?”

    “Không.” – Kiba phẩy tay. “Tôi đang bảo rằng sư phụ các người là một thiên tài. Một người không có kình lực mà lại có thể sáng chế ra được bí quyết sử dụng kình lực chỉ dựa vào thông tin từ bên ngoài. Tuyệt đối là siêu cấp thiên tài !”

    “Thế thì được, thì ra anh cũng nhận ra sự vĩ đại của sư phụ chúng tôi.” – Chris ngay lập tức chuyển sang khuôn mặt vui vẻ tươi cười ngồi xuống.

    “Anh quả là người tốt !” – Chris đế thêm một câu trước khi tiếp tục ăn.

    Kiba không biết phải nói gì, khen sư phụ cậu ta thì liên quan thì đến người tốt hay là không ? Nhưng mà thôi kệ, quay trở lại chuyên môn.

    “Như đã nói, mặc dù bí kỹ rất có hiệu quả nhưng nó vẫn có nhiều chi tiết tôi thấy khá là dư thừa cũng như hoàn toàn có thể cải tiến. Mạch suy nghĩ cực kỳ sáng tạo, chỉ tiếc là vì bản thân không có kình lực nên không thể nhìn được xa hơn giới hạn của nó.”

    “Xa hơn giới hạn của nó, ý anh là sao ?” – Sói Bạc tò mò hỏi. Anh đã sử dụng bí kỹ này cũng đã gần chục năm nên rất thắc mắc những lời Kiba nói.

    “Nếu tôi đoán không lầm, bí kỹ này có thể triệu tiêu kình lực lan tỏa đến mức độ cực yếu hoặc thậm chí triệt tiêu đi hoàn toàn.”

    “KHÔNG THỂ NÀO !!!” – Cả Sói Bạc và Vân đồng thanh la lớn.

    Vân không tin được vào tai mình nữa. Bí kỹ này nếu như khủng khiếp đến như vậy thì chỉ riêng nó đã đủ để ảnh hưởng đến sự phân chia thế lực trên lục địa này. Phe nào nắm được bí kỹ này sẽ nắm trong tay lợi thế áp đảo tất cả các thế lực khác. Thử tưởng tượng xem, đột nhiên bị tập kích bởi một đội quân bao gồm toàn những siêu cấp chiến sĩ có ngoại kình cực mạnh – vốn là chuyện hoàn toàn không thể vì kình lực càng mạnh thì càng dễ bị phát hiện. Một bí kỹ như vậy xếp vào Cao cấp cũng không đủ, mà phải là Siêu cấp.

    Sói Bạc cũng cảm thấy máu trong người chảy rần rật. Nếu bí kỹ anh vẫn dùng bao lâu nay mà bá đạo như vậy thì phải gọi là có thể lật tung trời rồi. Lão sư phụ già hẳn cũng không bao giờ có thể tưởng tượng ra được mình lại sáng tạo ra một kỹ năng khủng khiếp như vậy. Chuyện này mà để lộ ra ngoài thì Thần tộc sẽ không tiếc bất cứ thứ gì mà dùng toàn bộ lực lượng để truy sát hắn.

    Chris vẫn cắm cúi ăn ngon lành. Anh không hiểu tại sao đồ ăn ngon như thế này lần đầu tiên trong đời anh được thưởng thức mà hai người Sói Bạc và Vân lại há mồm ra không thèm ăn uống gì cả. Đúng là bọn ngu không biết thưởng thức, Chris gật gù.

    Kiba không trách phản ứng của hai người bọn họ, chính anh cũng phải than thở không thôi trước sự thiên tài của người nghĩ ra được bí kỹ này. Sau này có cơ hội phải gặp mặt mới được, dù sao thì anh cũng đang quen biết với hai tên đệ tử của người đó. Tuy nhiên bí kỹ này như đã nói bị chính sự nhận thức của người sáng tạo ra nó giới hạn lại, phải nhờ đến anh ra tay chỉnh sửa thì mới có thể đạt được đến trình độ hoàn thiện.

    Trong đầu anh không ngừng chạy các giả thiết và cách vận dụng, Kiba thầm than may mắn. Kết hợp với kinh nghiệm trước đây của anh trong nghiên cứu cách phong bế kình lực của đội Xà mới có thể đưa ra được dự đoán mạnh bạo như vậy. Sử dụng nguyên lý vận kình của ngoại kình, nhưng theo cách thức và phương pháp luân chuyển của nội kình, chỉ có như vậy mới tạo ra được trạng thái hoàn hảo mà anh đang nghĩ đến.

    Vân và Sói Bạc nhìn Kiba, không ai dám lên tiếng cản trở suy nghĩ của anh. Vân thì trong đầu đang có muôn vàn thắc mắc. Cô nhớ lại Kiba vừa bảo rằng sư phụ của hai người kia không có kình lực mà có thể sáng tạo ra kỹ năng này, đúng là một thiên tài. Vậy thì anh ta, cũng là người không có kình lực, dựa vào gì mà cho rằng anh có thể cải tiến và hoàn thiện kỹ năng đó. Và giả sử, chỉ là giả sử thôi, anh ta thật sự thành công. Thế thì phải dùng từ ngữ gì để miêu tả anh ta ?

    Truyền thuyết về sứ giả Thượng đế lại xuất hiện trong đầu Vân và dù rất cố gắng như cô vẫn không thể nào xua tan suy nghĩ đó đi được. Bởi vì ngoại trừ nó ra thì cô không biết phải dùng cái gì để giải thích cho tất cả những việc thần kỳ mà Kiba đã, và sắp làm cả. Lẽ nào tất cả đều là có thật ?

    Nhất thời nơi đây trở nên hoàn toàn im ắng, nếu như không tính đến âm thanh gặm xương rôm rốp của Chris.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,
  5. #88
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 78 - Nội kình đại thành

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 78

    Nội kình đại thành


    Khoảng chừng một tiếng sau khi bữa ăn kết thúc, Kiba mở mắt ra và vui vẻ thở một hơi.

    “Thế nào rồi ?” – Vân và Sói Bạc nôn nóng muốn biết kết quả.

    “Hẳn là được, ít nhất là về mặt lý thuyết.” – Kiba thủng thẳng trả lời.

    Tất nhiên, anh cũng đâu có kình lực đâu mà đòi thực hành chứ, Vân nhủ thầm.

    “Tôi sẽ hướng dẫn cô phương pháp thực hiện, khá là phức tạp nhưng tôi nghĩ với khả năng của cô sẽ nhanh chóng nắm bắt được nó thôi.” – Kiba nói với Vân.

    Sói Bạc đang định lên tiếng hỏi thế còn hắn thì sao, nhưng sau đó kiềm lại được. Dù sao hắn cũng chỉ mới vừa thoát ly Thần tộc, dựa vào gì mà đòi biết bí kỹ siêu cấp này chứ. Cho dù nó vốn là nhờ vào bí quyết của sư phụ hắn mà ra. Nghĩ đến đây Sói Bạc cảm thấy có một tia bất mãn trong lòng.

    “Còn cậu thì lát nữa tôi sẽ hướng dẫn riêng sau !” – Kiba quay sang nói với Sói Bạc khiến hắn chưng hửng.

    “Tại sao ?” – Sói Bạc buột miệng hỏi, sau đó im lặng vì hắn cũng đã nghĩ ra đáp án.

    “Đúng rồi, là vì cái-mà-chỉ-có-chúng-ta-có đấy.” – Kiba gật đầu.

    Vân nghiêng đầu tò mò, cái gì mà có vẻ bí mật vậy, chỉ có hai người bọn họ có ? Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó và đỏ mặt.

    “À, và chắn chắn là không phải cái mà cô đang nghĩ đâu !”

    Kiba nheo mắt nói với Vân và được đáp trả bằng một cú đập tràn đầy kình lực mà nếu anh không tránh kịp sẽ làm anh dính vào tường như một con gián.

    “Không đùa nữa, chúng ta bắt đầu thôi. Tốt nhất là hoàn thành trước khi trời sáng.” – Thái độ Kiba trở nên nghiêm túc. Anh cũng không muốn cứ tiếp tục bị bọn thú và con Behemoth kia đeo bám quấy nhiễu thế này, có khả năng còn đem phiền phức đến cho những người khác trong đoàn khi họ tìm đến.

    -----

    Sau khi hướng dẫn cho Vân phương thức vận hành kình lực và khiến cô ngạc nhiên cũng như thán phục với những điều mới mẻ và sáng tạo mà anh đưa ra, Kiba để mặc cho Vân tự tập luyện và lôi Sói Bạc ra một nơi khác tránh xa cô. Một phần vì để không quấy nhiễu cô, một phần vì anh không muốn cô nghe được những gì bọn họ sắp nói.

    “Vậy ra cô ta cũng không biết ?” – Sói Bạc hỏi thẳng.

    “Không ai biết cả, tất nhiên là ngoại trừ cậu lúc này hẳn đã đoán ra.” – Kiba đáp.

    Sói Bạc gật đầu.

    “Một quyết định thông minh, thứ này nếu như lộ ra thì chúng ta chết không có chỗ chôn.”

    “Ý cậu là trong tổ chức cũng không biết cậu có nội kình ?” – Kiba ngạc nhiên.

    Sói Bạc cười khổ.

    “Nếu bọn chúng biết thì tôi giờ đã thành chuột thí nghiệm rồi.”

    “Thế nhưng tôi đã từng gặp rất nhiều sát thủ Thần tộc biết cách sử dụng nội kình, mặc dù vô cùng ngu xuẩn.”

    “À, ý anh là cái bí quyết ngu si tự hại bản thân của chúng ấy hả.” – Sói Bạc bật cười. “Nói cũng tội, đó là thành quả đắc ý của Thần tộc sau nhiều năm nghiên cứu đấy.”

    Kiba cười, ít ra bây giờ anh đã yên tâm về chuyện Thần tộc không phải là có hiểu biết về nội kình. Tên Sói Bạc này cũng là đặc biệt mà thôi. Nhưng nếu vậy thì...

    “Vậy thì anh lấy đâu ra nội kình ?” – Kiba thắc mắc.

    Sói Bạc suy nghĩ một chút. Thôi kệ, hắn quyết định, dù sao Kiba cũng là người duy nhất có nội kình mà hắn từng gặp, hai người cũng nên thẳng thắn trao đổi với nhau.

    “Năm xưa lúc tôi còn nhỏ từng gặp một lão quái nhân...”

    Kiba gật gật đầu, hành tinh này gì chứ lão quái nhân thì đúng là rất nhiều, so với chó còn nhiều hơn một ít.

    “...lão nói rằng cơ thể tôi có tiềm năng, sau đó cho tôi uống một đống thuốc men quái dị và làm đủ trò trên thân thể tôi – tất nhiên là trong sự phản đối vô vọng của tôi. Sau một tháng lão thả tôi đi, thất vọng bảo rằng tôi chỉ là bán thành phẩm. Kể từ đó về sau tôi không còn gặp lại lão ta nữa.”

    “Lão ta có kình lực không ?” – Kiba nhíu mày.

    “Không, một tên phế vật da vàng điển hình. Không phải là người Thần tộc, có lẽ là người Thánh tộc hay Cổ tộc không chừng.” – Sói Bạc nhún vai.

    “Vậy còn nội kình ?”

    “Mặc dù lúc đó tôi không biết, nhưng bây giờ phân tích kỹ lại thì có khả năng cao là lão cũng không có nội kình.” – Sói Bạc trầm tư. “Tôi cho rằng lão ta đang nghiên cứu về nội kình và muốn tìm cách tạo ra người sử dụng được nội kình, có khả năng là để áp dụng lên chính bản thân mình.”

    “Giả thuyết hợp lý.” – Kiba gật đầu. Dựa trên thực tế và phân tích tâm lý thì Sói Bạc đã nói rất chuẩn vào tâm điểm vấn đề. “Sau đó thì sao ?”

    “Mặc dù không hoàn toàn có được nội kình như lão nói, chỉ là bán thành phẩm, nhưng từ sau đó cơ thể tôi trở nên mạnh mẽ hơn nhiều và có thể hấp thụ kình lực vào trong cơ thể cũng như vận hành chúng để sử dụng một vài kỹ năng chiến đấu đơn giản. Còn về ngoại kình bên ngoài thì vẫn thế, nhưng tốc độ tăng trưởng vô cùng chậm và rất khó khống chế để sử dụng.”

    Bán thành phẩm, Kiba nghĩ thầm. Vậy ra con đường anh đang suy nghĩ trước đây đã có người từng đi rồi. Nói cũng phải, làm sao người ta có thể không nghĩ đến chuyện này chứ. Tuy nhiên khác với những con người trên hành tinh này, Kiba thật sự có nội kình và nhờ vậy anh có thể đi đường tắt, thoát được rất nhiều trở ngại mà đối với họ là gần như không thể vượt qua.

    “Tôi có thể cảm nhận một chút không ?” – Kiba hỏi.

    Sói Bạc gật đầu, hắn ngồi xuống nhắm mắt vận công. Kiba đứng đằng sau đặt tay lên lưng hắn và cảm nhận. Nội kình trong cơ thể hắn không hề yếu, ít nhất phải hơn 10000. Nếu như trước đây mấy tháng thì còn nhiều hơn cả Kiba nữa là khác. Tuy nhiên anh cũng nhìn thấy được vấn đề, nội kình của hắn vô cùng tản mát, không tập trung và vận hành một cách có hệ thống như bên trong cơ thể anh. Đồng thời cường độ của nội kình cũng khá yếu, nếu áp dụng vào kỹ năng thì hiệu quả chỉ được chừng 1/10 của con số 10000 kia.

    Nội kình và ngoại kình của Sói Bạc được kết nối với nhau thông qua huyệt đạo ở dưới rốn. Điều này giống với trạng thái của những tên sát thủ Thần tộc mà Kiba từng gặp, khi chúng kích hoạt bí kỹ. Tuy nhiên nội kình của Sói Bạc ít ra đã đạt đến mức chấp nhận cơ thể hắn, nhờ vậy chúng không tạo ra sát thương như trường hợp kia.

    Đây có thể xem như là đã đi được một nửa con đường, theo như phương pháp mà Kiba vẫn đang ấp ủ suy tư bao lâu nay. Anh quyết định thử một lần.

    “Cậu có muốn từ bán thành phẩm tiến hóa lên thành phẩm chân chính không ?” – Anh hỏi Sói Bạc.

    “Có nguy hiểm không ?” – Sói Bạc ngay lập tức hỏi lại. Nói thừa, chuyện như vậy ai mà chả muốn, thế nhưng KIba vẫn hỏi lại hắn vậy tức là có gì đó không ổn ở đây.

    “Tất nhiên là có !” – Kiba cười.

    “Nguy hiểm cỡ nào ?” – Sói Bạc hồi hộp hỏi.

    “Tỉ lệ chết vào khoảng chín phần mười.” – Kiba ngẫm nghĩ. Trước giờ người từng được anh thí nghiệm qua hầu như đều chết cả ngoại trừ tên cuối cùng, à mà thật ra hắn cũng chết sau đó, chẳng qua là không phải do thí nghiệm thôi.

    “Thế thì thôi. Chúng ta quay lại vấn đề ẩn giấu kình lực đi.” – Sói Bạc ngay lập tức từ chối cái rụp.

    “Tôi đùa thôi. Thật ra tôi gần như chắc chắn sẽ thành công, và nếu có sai sót gì đi nữa thì với nội kình sẵn có anh cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.” – Kiba dụ dỗ.

    “Tôi vẫn cảm thấy không cần lắm, chỉ cần cái bí quyết ẩn giấu kình lực kia là được rồi.” – Sói Bạc lắc đầu nguầy nguậy.

    “Ấy, vấn đề là ở chỗ đó. Nếu chúng ta thành công thì cậu còn cần đến cái bí quyết đó làm gì nữa chứ ?” – Kiba cười đểu.

    Sói Bạc chưng hửng. Hình như Kiba nói cũng có lý, nếu anh có thể giúp hắn trở nên nội kình đại thành thì hắn còn luyện cái môn ẩn giấu ngoại kình vô nghĩa kia làm cái gì.

    Cảm thấy Sói Bạc đã bắt đầu cắn câu, Kiba chỉ im lặng không nói chờ hắn quyết định.

    “Thật sự không nguy hiểm đến tính mạng ?” – Sói Bạc nuốt nước bọt.

    “Thề trên danh dự sư phụ của cậu luôn !?” – Kiba cũng bắt chước Sói Bạc chỉ tay lên trời.

    “Thế thì đư... ủa mà khoan tại sao anh lại lôi sư phụ tôi ra thề ?!!”

    “Đùa chút thôi. Chúng ta bắt đầu luôn chứ ?” – Kiba nôn nóng xắn tay áo lên.

    Nhìn thấy bộ dạng hăm hở của Kiba, Sói Bạc cảm thấy hơi ớn lạnh. Tuy nhiên đã đâm lao thì phải theo lao, hơn nữa hắn cũng có khát vọng có được nội kình đại thành. Sói Bạc nghiến răng lại.

    “Làm đi !”

    -----

    “Tôi cần phải làm gì ?” – Sói Bạc hỏi, vẫn còn hơi bất an.

    Hắn đang ngồi xếp bằng phía trước, Kiba ngồi sau đặt hai tay lên lưng hắn.

    “Không cần làm gì cả, nhắm mắt lại và thả lỏng cơ thể. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng dùng nội kình chống lại, nếu không tôi cũng không bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”

    Kiba dặn dò Sói Bạc thật kỹ, lỡ như hắn vận kình chống lại nguyên kình dẫn lực của anh thì tình huống sẽ trở thành một cuộc chiến nội kình giữa anh và hắn và chỉ kết thúc khi một trong hai người hoàn toàn kiệt sức và để cho nội kình đối phương tràn vào phá nát cơ thể mình. Anh không muốn chuyện đó xảy ra chút nào.

    Sói Bạc gật đầu. Những hành động có khả năng gây nguy hiểm cho tính mạng hắn sẽ tuyệt đối không làm.

    Kiba bắt đầu quy trình lúc trước đã từng thành công, anh hít một hơi đầy nguyên lực đậm đặc trong không khí vào. Ở trong rừng Ylain này hơi thở của thiên nhiên nồng đậm và nguyên lực trong không khí có vẻ như mật độ còn cao hơn bên ngoài rất nhiều.

    Sau khi dẫn dắt nguyên lực vận hành trong cơ thể vài vòng theo đúng lộ tuyến anh vẫn sử dụng, Kiba truyền trực tiếp luồng nguyên lực này vào trong cơ thể Sói Bạc thông qua chỗ tiếp giáp ở lưng.

    Sói Bạc cảm thấy hơi không quen và nhộn nhạo khi có một luồng nguyên lực ngoại lại xâm nhập và di chuyển trong cơ thể hắn. Tuy nhiên đã được Kiba dặn dò từ trước hắn cố gắng không sử dụng nội kình chống lại mà thả lỏng để mặc cho luồng nguyên lực kia muốn làm gì thì làm.

    Một luồng hơi ấm chạy khắp toàn thân Sói Bạc, theo đúng lộ tuyến mà luồng nguyên lực đang di chuyển. Thật dễ chịu, Sói Bạc thoải mái thở hắt ra, nội kình trong cơ thể hắn cũng không biết từ khi nào đã bắt đầu vận hành theo một con đường mới, con đường mà luồng nguyên lực kia dẫn dắt.

    Không biết từ khi nào, Sói Bạc chợt phát hiện ra điều kỳ diệu. Lượng ngoại kình còn sót lại bên ngoài cơ thể mà hắn tìm mọi cách vẫn không thể xử lý kia bây giờ đột nhiên ngoan ngoãn chui dần vào bên trong cơ thể hắn và chuyển hóa thành nội kình, cùng vận hành theo dòng nội kình bên trong. Chỉ trong khoảng chừng thời gian 15 phút, tất cả ngoại kình bên ngoài đã hoàn toàn chuyển hóa thành nội kình. Thay vào đó bây giờ nguyên lực bên ngoài tràn vào cơ thể hắn từ khắp các huyệt đạo khác nhau và theo mỗi lần hô hấp khiến cho Sói Bạc cảm thấy như đây là lần đầu tiên hắn thật sự được hít thở.

    Kiba đã sớm rút tay ra và chỉ dùng cảm ứng nội kình để theo dõi tình hình của Sói Bạc. Anh cảm nhận rất rõ ngoại kình bên ngoài cơ thể Sói Bạc dần tiêu biến vào bên trong cũng như những vòng xoáy nguyên lực do Sói Bạc hiện đang tham lam hấp thụ vào bên trong cơ thể mình.

    Thành công tuyệt đối, Kiba cười thỏa mãn. Lần này thì anh đã chắc chắn 100% vào phương pháp của mình. Xem ra sắp đến lúc đào tạo ra một đội Ngọa Hổ chân chính tại hành tinh này rồi.

    “Đáng thương cho Thần tộc. Gây sự với ai không chịu lại đi gây sự với đại ca...” – Kiki thở dài thườn thượt. Nếu Kiba không phải quá quen thuộc với nó rồi dám có khi tưởng nó đang thương xót cho Thần tộc thật lắm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,thanaret25,
  7. #89
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 79 - Ẩn Kình

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 79

    Ẩn Kình


    Vân cũng đang trong một trạng thái vô cùng kỳ diệu. Sau nhiều tiếng đồng hồ tập luyện cuối cùng cô cảm thấy mình đã bắt đầu nắm được kỹ thuật mà Kiba dạy.

    Kình lực xung quanh Vân lưu chuyển theo một nhịp điệu đều đặn và bắt đầu từ từ biến mất. Không phải thật sự biến mất, mà chúng như ẩn như hiện, chìm dần hòa lẫn vào với nguyên lực trong không khí. Vân đột nhiên cảm giác như mình đã biến mất giữa không gian.

    Tất nhiên đó chỉ là cảm giác, nhưng một cảm giác vô cùng rõ ràng khi mà lượng kình lực khổng lồ luôn luôn bao phủ xung quanh cô từ nhỏ đến lớn bỗng nhiên tiêu biến vào trong không khí. Lần đầu tiên Vân trải nghiệm cảm giác kỳ lạ khi không bị bao phủ bởi kình lực của mình, cô vẫn cảm nhận được chúng, rất mờ nhạt ẩn trong không khí, và cô biết cô có thể đưa chúng trở lại để sử dụng bất cứ lúc nào cô muốn.

    Quá kỳ diệu, Vân gần như không tin được chuyện đang xảy ra, cho dù chính cô đang trải nghiệm nó. Bí kỹ mà Kiba chỉnh sửa lại còn thần kỳ hơn cô nghĩ nhiều, Vân có thể nghe tim mình đập thình thịch. Có được bí kỹ này, Thánh tộc sắp tới đã có được thêm một con bài tẩy để bảo vệ chính mình và phát triển mạnh mẽ.

    Và tất cả những thứ này đều là do Kiba ban tặng.

    Vân lại thấy vô cùng nhức đầu. Cô thật sự không biết phải làm gì với anh. Những thứ mà anh nắm trong tay đều có giá trị vô giá, đều đem đến cống hiến lớn cho Thánh tộc. Từ đống nguyên liệu Thần thú, cho đến bí quyết gia công ngọc và nay là bí quyết ẩn giấu kình lực này. Nếu như cô đem tất cả chuyện này báo cáo lên cho các trưởng lão thì không còn gì nghi ngờ Kiba nhất định sẽ có được một vị trí vô cùng cao trong nội bộ Thánh tộc và những đãi ngộ tương ứng.

    Tuy nhiên đồng thời với nó, anh chắc chắn sẽ mất đi sự tư do vốn có hiện tại. Thánh tộc tuyệt đối không thể để cho anh làm việc theo ý mình, và sẽ quản thúc anh mọi lúc mọi nơi. Không phải chỉ riêng gì Thánh tộc mà bất kỳ thế lực lớn nào trên lục địa Asha cũng sẽ không để cho một con người có giá trị như vậy thoát ra khỏi tầm tay mình. Đó là chưa kể đến anh vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa lộ ra, cùng với vô vàn chiến kỹ cao cấp. Mà ngay cả bản thân anh cũng là một kho báu vô giá với sức chiến đấu cao ngoài dự tính và khả năng sáng tạo bí kỹ của mình.

    Cuối cùng phải làm sao đây, Vân lại quay lại với vấn đề cô vẫn băn khoăn và cố gắng trốn tránh bao nhiêu lâu nay. Cô xem Kiba như một người bạn, hoặc ít ra là cô nghĩ như vậy. Và cô cũng hiểu được ít nhiều tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ không thích bị trói buộc kiềm giữ bởi bất kỳ ai. Nhưng tinh thần trách nhiệm của cô đối với Thánh tộc cũng không thể bỏ qua được, anh quá quan trọng đối với bọn họ.

    Trong khi Vân chìm vào trong mâu thuẫn và đấu tranh nội tâm thì Kiba vô tư không hề biết đến, anh vui vẻ đến gần cô và lên tiếng.

    “Có vẻ bên này cũng đã thành công rồi nhỉ ?”

    Vân giật mình nhìn lên. Kiba và Sói Bạc đang tiến đến.

    “Cũng ?” – Vân nhìn sang Sói Bạc. Lúc này cô mới nhận ra mình không thể cảm nhận được chút kình lực nào từ hắn.

    Tuy nhiên sự kinh ngạc của cô không thể nào bằng được với Sói Bạc. Hắn không tỏa ra kình lực là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn đã chuyển hóa hết lượng ngoại kình vốn ít ỏi của mình thành nội kình. Còn Vân thì đã thật sự từ một con người có ngoại kình khủng bố như thần thú nay lại như một người bình thường không có chút kình lực này. Nếu như không phải hắn đã biết trước thì cô lúc này nhìn như một cô gái hiền lành vô hại.

    Tên quái vật này thật sự cải thiện bí quyết mà sư phụ hắn tốn bao nhiêu cực khổ mới nghĩ ra, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà rõ ràng là đã thành công ? Sói Bạc không kiềm được đưa mắt liếc nhìn Kiba. Rốt cuộc tên này từ đâu mà xuất hiện vậy, tại sao bao lâu nay không hề có chút dấu hiệu nào cả. Sói Bạc không tin con người như gã này mà lại có thể sống đến chừng này tuổi không một ai biết đến. Lẽ nào hắn ta thật sự từ trên trời rớt xuống ?

    Chỉ có Kiba là tự biết thật ra tất cả công lao là nhờ vào ý tưởng sáng tạo của sư phụ Sói Bạc cùng với bề dày kinh nghiệm của anh khi nghiên cứu kỹ năng kình lực. Bí quyết kia quả thật vô cùng độc đáo, sử dụng nguyên lực trong không khí xung quanh để dồn ép kình lực của bản thân lại khiến cho phạm vi lan tỏa của kình lực bị hạn chế đáng kể. Kiba chỉ đơn giản là đưa nó tiến thêm một bước, thay vì dùng nguyên lực để áp bức kình lực thì lại biến nó trở thành lớp màn che chắn cho kình lực, làm cho kình lực hoàn toàn ẩn giấu bên dưới nguyên lực trong không khí. Trừ khi là người có nội kình và biết sử dụng khả năng cảm nhận kình lực như Kiba, còn lại thì không người nào khác có thể cảm nhận được kình lực đã bị ẩn giấu đó cả.

    Thật ra Kiba cũng có chút xíu mánh khóe trong này, anh cố tình sửa lại bí quyết này theo hướng có lợi cho mình. Nếu như trước đây thì bí quyết này sẽ dồn nén kình lực lại và làm cho ngay cả Kiba cũng khó cảm nhận được hơn, nhất là với khoảng cách xa. Nhưng nay sau khi qua sự cải tiến của anh, bí quyết này giúp cho người sử dụng hoàn toàn ẩn giấu kình lực của mình với tất cả người bình thường cũng như người có ngoại kình khác, nhưng lại hoàn toàn hiện ra lồ lộ trước mắt Kiba khi anh dùng kỹ năng cảm nhận. Nói cách khác bí kỹ này hoàn toàn vô dụng trước Kiba. Anh cũng không tốt bụng đến mức đưa ra một bí kỹ giúp người ta thật sự biến mất ngay cả anh cũng không theo dõi được. Mặc dù hiện tại anh và Thánh tộc đang quan hệ hữu nghị nhưng ai mà biết trước được tương lai. Tự gây ra khó khăn cho bản thân là một việc không nên làm. Hơn nữa, anh cũng không muốn Vân sau này có thể trốn khỏi khả năng theo dõi của anh. Xem như một công đôi việc.

    “Chút nữa thì quên, bí kỹ này có tên gì không ?” – Kiba quay sang hỏi Sói Bạc.

    “Sư phụ tôi chả bao giờ đặt tên cho những thứ lão nghĩ ra cả.” – Sói Bạc nhún vai lắc đầu. “Hơn nữa cái này đã được anh cải tiến rồi, tôi nghĩ hay là anh đặt tên cho nó luôn đi.”

    “Được. Vậy thì gọi nó là Ẩn Kình đi !”

    Không ai phản đối, mọi người cảm thấy tên này cũng khá là đơn giản và thích hợp.

    “Tôi... có thể truyền lại bí kỹ này cho người khác được không ? Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ giữ bí mật.” – Vân ngập ngừng hỏi Kiba.

    “Không thành vấn đề, dù sao cũng là bí kỹ do cô tự nghĩ ra mà !” – Kiba cười.

    “Hả ?” – Vân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    “Phải vậy không Sói Bạc, hôm qua Thánh nữ Vân dưới áp lực của mối nguy hiểm trong rừng ma Ylain đã ngồi mặc định dưới gốc cây nguyên một đêm, cuối cùng phát minh ra được siêu cấp bí kỹ ẩn giấu kình lực. Chuyện là như vậy mà đúng không ?” – Kiba nhìn Sói Bạc.

    “Rõ ràng là thế ! Thánh nữ Vân không hổ danh là thiên tài, một trong ba truyền nhân Thánh tộc, đã sáng tạo ra được kỹ năng mới lạ trước giờ chưa từng có này.” – Sói Bạc gật đầu lia lịa.

    Vân há hốc miệng nhìn hai thanh niên đang diễn trò trước mặt mình.

    Thì ra là vậy, cô sực hiểu ra. Đây là giải pháp Kiba tự tìm cho bản thân, đó chính là đổ hết công lao lên đầu cô. Vân dở khóc dở cười, có ai như tên này không. Người ta thì chỉ sợ không ai biết là do mình sáng tạo ra siêu cấp bí kỹ, thậm chí còn có thể tranh giành ăn cắp bí mật của người khác dưới danh nghĩa của mình. Còn anh ta thì lại chỉ sợ ai cũng biết là mình tài giỏi, suốt ngày lo giấu nghề.

    Nhưng mà đây cũng là một giải pháp hay, ít ra nó sẽ phần nào giúp cô xử lý được mâu thuẫn nội tâm hiện tại. Anh ta nói gì thì nói cũng đã giúp cho Thánh tộc quá nhiều rồi, nhất là bí kỹ này tin chắc sẽ đem đến cho Thánh tộc ưu thế áp đảo mà không ai có thể đoán được. Mặc dù cô không thích nhận bừa công sức của người khác, nhưng anh ta đã muốn như vậy thì cô cũng không từ chối, vả lại việc này sẽ giúp Kiba ít bị chú ý hơn.

    Vân thở một hơi nhẹ nhõm sau khi đã quyết định, rồi gật đầu.

    “Mọi người đang nói gì vậy ? Đây rõ ràng là bí quyết sư phụ tôi nghĩ ra sau đó được Kiba cải tiến lại mà. Sao lại thành của Thánh nữ Vân rồi ?”

    Chris không biết đã thức dậy từ lúc nào. Hôm qua sau khi ăn uống xong anh là người duy nhất lăn ra ngủ ngon lành cho đến bây giờ.

    Ba người im lặng nhìn Chris đang ngơ ngác.

    “Tôi biết hai người đang nghĩ gì. Nhiều lúc tôi cũng rất muốn giết thằng này để bịt miệng lắm.” – Sói Bạc chán ngán thở dài.

    -----

    “Sau này hai anh có dự tính gì chưa ?”

    Vân lên tiếng hỏi Sói Bạc và Chris, bốn người đang di chuyển thoải mái trong rừng. Nay đã có Ẩn Kình, bốn người như trở thành bốn bóng ma tàng hình tha hồ di chuyển trong rừng mà không sợ thu hút sự chú ý của mãnh thú.

    “Tôi rất tiếc phải thông báo cho cô một tin buồn, Thánh nữ à. Cô đã đến chậm rồi !” – Kiba cười gian xảo, trả lời thay cho hai người kia.

    “Ý anh là anh đã...”

    “Bọn tôi bây giờ là thành viên của đội Ăn Hại !” – Sói Bạc cười cầu tài với Vân, hắn vốn cũng không muốn gia nhập vào Thánh tộc hoàn toàn. Thế nên tham gia đội Ăn Hại và làm việc cho trang trại Sherry là một lựa chọn hoàn hảo cho hai người lúc này. Hắn đã quá chán ngán khi phải làm việc cho chính quyền rồi.

    “Thật sự ?” – Vân và Chris cùng buột miệng hỏi.

    Mọi người nhìn Chris, Vân hỏi thì đã đành nhưng thằng này cũng không biết là sao. Chris gãi đầu, hắn ta thậm chí còn không biết đội Ăn Hại là cái giống gì, nghe tên có vẻ rách. Nhưng mà hắn trước giờ đã quen làm theo Sói Bạc nên cũng không ý kiến gì.

    “Đúng vậy.” – Sói Bạc gật đầu khẳng định. “Tất nhiên với một điều kiện, đó là tôi không phải tham gia chạy bộ buổi sáng như các thành viên khác. Đúng vậy không đội trưởng ?”

    “Tất nhiên. Tôi đã nói với cậu rồi, hoạt động đó không thích hợp với người ở trình độ như cậu.” – Kiba cười tươi.

    Sói Bạc an tâm thở phào, hắn vốn lười thành tính, buổi sáng bắt hắn chạy như vậy thì thà giết hắn còn hơn.

    Hắn không để ý thấy Vân đang trố mắt nhìn hắn, sau đó quay sang nhìn Kiba dò hỏi. Kiba gật đầu cùng với một cái nháy mắt đầy ẩn ý.

    Vân quay người sang chỗ khác, cố gắng nhịn cười. Tội nghiệp tên kia, thế mà cũng dám tự nhận là thông minh. Hoạt động chạy bộ không thích hợp cho Sói Bạc, vậy thì hắn chuẩn bị tinh thần cho những hoạt động khác cực khổ nặng nề hơn vào buổi sáng là vừa. Thôi kệ, ngu thì tự chịu đi. Dù sao tính cách của hai người này đúng là không thích hợp gia nhập quân đội Thánh tộc cho lắm. Để họ đi theo Kiba cũng tốt.

    Có lẽ là vì không hiểu rõ Kiba như Vân, cho nên Sói Bạc lúc này vẫn đang rất nhơn nhơn đắc ý.

    “Nhân tiện, tôi có thể hỏi một chuyện không ?” – Chris bỗng nhiên lên tiếng.

    Kiba gật đầu, anh cũng tò mò muốn biết Chris muốn nói đến chuyện gì.

    “Có thể là do tôi quá nhạy cảm thôi, nhưng tại sao trực giác của tôi lại mách bảo rằng chúng ta đang đi sâu hơn vào trong rừng vậy ?” – Chris gãi đầu.

    Sói Bạc đang di chuyển bỗng nhiên đơ người lại.

    “Trực giác của cậu rất tốt, sau này cứ tiếp tục tin tưởng nó đi nhé !” – Kiba giơ ngón tay cái.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,thanaret25,
  9. #90
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 80 - Truy tìm manh mối

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 80

    Truy tìm manh mối


    “Tôi tưởng chúng ta đang tìm cách ra khỏi rừng ?” – Sói Bạc hoang mang hỏi.

    Kiba gật gù trả lời hắn.

    “À, tưởng... thật là một cách dùng từ vô cùng chính xác.”

    Chris và Sói Bạc câm nín không biết nói gì.

    “Thật ra chúng tôi cũng quên không nói cho hai người biết, nhiệm vụ của chuyến đi vẫn chưa hoàn thành cho nên chúng ta còn chưa thể rời khỏi khu rừng này được.” – Kiba giải thích.

    “Nhiệm vụ gì ?” – Chris hỏi.

    Kiba và Vân lắc đầu ngao ngán.

    “Hai người quả là người theo dõi hạng bét. Cho đến hôm nay rồi mà vẫn còn chưa biết đoàn thám hiểm này vào rừng với mục đích gì à ?”

    “Xin lỗi, bọn tôi bận tìm cách giết sạch đồng đội để giả chết nên không quan tâm lắm đến những chuyện đó...”

    “Lý do chính đáng !” – Kiba búng tay cái tách. “Vậy thì để tôi nói cho hai người biết – Thánh tộc tổ chức đoàn thám hiểm lần này với mục đích tìm hiểu những biến động trong rừng Ylain và ảnh hưởng của chúng đến sinh hoạt của khu vực phòng tuyến.”

    “Đã tìm hiểu được gì chưa ?” – Chris thắc mắc.

    “Tạm thời chỉ biết là... có vài con Behemoth. Và vô vàn mãnh thú đang tụ tập dưới trướng bọn chúng, để làm gì thì không rõ. Khả năng cao là chuẩn bị cho một đợt tấn công tổng lực lên phòng tuyến Thánh tộc.” – Vân nói, khuôn mặt che phủ bởi những nét u ám.

    “Thế thì càng phải thoát ra khỏi đây và về cảnh báo mọi người chứ ?” – Sói Bạc đề nghị, càng nghe hắn càng cảm thấy không nên ở lại trong rừng thêm bất cứ giây phút nào.

    “Chuyện đó đã có người lo rồi, nhiệm vụ của chúng ta là thâm nhập vào sâu bên trong tìm hiểu thêm càng nhiều thông tin càng tốt. Chẳng hạn như tổ chức mãnh thú thế nào, thời gian dự định tấn công, kế hoạch tấn công ra sao, những loài thú nào sẽ tham gia...”

    “Làm sao mà tìm hiểu được chuyện đó, mãnh thú chứ có phải con người đâu !!! Mà trước hết, từ khi nào mãnh thú trở nên thông minh và có tổ chức như vậy ?!” – Sói Bạc hoảng hồn.

    “Đó cũng là một trong những chuyện chúng ta nên tìm hiểu. Còn chuyện tìm hiểu và phân tích bằng cách nào thì sẽ có người làm được, đừng lo.” – Kiba nhún vai.

    “Người đó không phải là anh luôn đấy chứ ?” – Sói Bạc hỏi lại.

    “Tôi không bá đạo đến mức việc gì cũng làm được như vậy.”

    Ba người im lặng khi nghe Kiba trả lời, hiển nhiên là họ không được đồng ý lắm với lời nhận định khiêm tốn trên của anh về bản thân. Theo như họ thì anh đã đủ bá đạo rồi, gần như việc gì anh chẳng làm được.

    “Vậy người đó là ai, hiện tại đang ở đâu ?”

    “Chúng ta đang đi tìm cậu ta đây !”

    Vân quay người sang trao đổi với Kiba.

    “Chúng ta còn cách bọn họ bao xa ?”

    “Nếu theo tôi tính toán, với tốc độ của chúng ta thì còn không đến nửa ngày đường. Tuy nhiên không biết họ có gặp chuyện gì ngoài ý muốn làm cho thay đổi lộ trình hay không. Hãy hy vọng là không.” – Kiba trả lời cô.

    -----

    Có vẻ như thượng đế cũng không đến nỗi quá tàn nhẫn, bởi vì hy vọng của Kiba và mọi người thật sự đã thành hiện thực. Trong suốt thời gian bị chia cắt vừa qua Quân và những người khác không hề gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

    Một phần cũng là nhờ vào Kiba và Vân đã chọc tức bọn Behemoth khiến cho chúng huy động toàn bộ lực lượng trong rừng bao vây truy sát theo hành tung hai người, dẫn đến lộ ra khe hở cho nhóm Quân trốn thoát. Sói Bạc và Chris mặc dù không cố ý nhưng thật ra cũng đóng một vai trò giúp đỡ khá lớn trong việc dẫn dụ thêm một đám mãnh thú khác chạy theo hai người với cái thứ bột trên người họ.

    Tóm lại, nhóm người do Quân và Mokuba dẫn đầu di chuyển khá thuận lợi. Quân đã phát hiện một con Bambino và Mokuba bắt được nó. Bambino có một túi hương trong cơ thể, một khi bôi lên sẽ làm cho con người tạm thời phát ra mùi như mãnh thú, thậm chí cả kình lực cũng sẽ bị ảnh hưởng. Kết hợp với kinh nghiệm và kiến thức của Quân trong quá trình di chuyển và sinh hoạt, mọi người đã thành công ẩn núp dưới mắt của bọn mãnh thú trong suốt thời gian qua.

    Tuy nhiên, sự may mắn đó có vẻ như cũng đến lúc kết thúc vào hôm nay.

    “Mọi người hãy trốn thật kỹ vào, mục tiêu của bọn chúng chỉ là tôi mà thôi !”

    Mokuba quay lại nói gấp với đoàn người, sau đó hắn phóng người đi về một hướng khác. Quân cùng mọi người không biết làm gì hơn là làm theo những gì Mokuba nói. Dù sao đó cũng là giải pháp hợp lý nhất hiện giờ.

    Quá xui xẻo, thế quái nào mà lại gặp phải hai con Belitos, Quân chửi thầm. Đoàn người có khá nhiều người kình lực không tệ, nhất là Mokuba kình lực đã không thua kém gì những con mãnh thú cường đại trong rừng. Kết hợp với mùi hương lấy được từ Bambino, gần như mãnh thú chẳng con nào có hứng thú lại gần gây sự với bọn họ cả. Tính toán của Quân cho đến lúc này khá là hoàn hảo.

    Cho đến khi họ đụng phải hai con Belitos.

    Bọn gấu Belitos này cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ chuyện mạnh mẽ và nguy hiểm hơn người. Nhưng tất nhiên, chỉ mạnh mẽ và nguy hiểm thì trong rừng Ylain này thiếu quái gì, tiện tay chụp đại một con mãnh thú thì 90% cũng sẽ lòi ra một con mạnh mẽ và nguy hiểm rồi.

    Cái đáng phiền là, bọn này thích ăn thịt Bambino.

    Đen đến thế là cùng, Quân nghiến răng. Mokuba hiện tại đang dụ bọn chúng ra xa mọi người, tuy nhiên dù rất mạnh thì khả năng hắn chống lại được hai con Belitos gần như là không có. Trong đoàn còn ba Chiến sĩ khác còn sức chiến đấu, nhưng họ cũng chưa hoàn toàn lành hẳn thương tích kể từ sau trận ác chiến với Behemoth. Chưa nói nếu như để bọn họ gia nhập cuộc chiến thì sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn, có khả năng thu hút sự chú ý của những loài mãnh thú khác đến.

    Nhưng cũng không thể để cho Mokuba hy sinh như vậy được. Phải làm sao đây, Quân suy nghĩ liên tục, hàng loạt giả thiết không ngừng chạy qua đầu anh. Tất cả những thông tin anh có về Belitos, từ đặc điểm cơ thể, tập quán sinh hoạt cho đến phương thức săn mồi... Suy nghĩ, phải suy nghĩ ra. Có cách nào hay không ?

    Một tia sáng đột nhiên lóe qua trong đầu Quân. Đúng rồi, tại sao mình lại quên mất chuyện này, mặc dù chỉ là suy luận chưa được chứng minh nhưng bây giờ là thời điểm nguy cấp lắm rồi, thà có còn hơn không.

    Quân ngay lập tức hành động, anh dặn mọi người nấp thật kỹ rồi chạy theo hướng Mokuba lúc nãy. Thời gian không lâu sau, anh đã bắt kịp Mokuba lúc này đang bị hai con Belitos bao vây tấn công và rơi vào tình trạng khốn đốn.

    Khi Quân nhảy ra, Mokuba đang bị hai con Belitos đánh đến tối mày tối mặt cũng phải giật mình la lớn.

    “CẬU TỚI ĐÂY LÀM CÁI GÌ ?!! TÔI ĐÃ BẢO...”

    “ĐỪNG NÓI NHIỀU NỮA, NẰM XUỐNG GIẢ CHẾT ĐI !!!” – Quân cũng hét lớn, sau đó như để biểu diễn cho Mokuba xem, cậu nhanh chóng té sấp mặt xuống nằm bất động trên đất.

    Mokuba khựng lại một giây, sau đó hắn liếc mắt nhìn hai con Belitos và quyết định thôi kệ, dù gì cũng đánh đâu có lại bọn chúng. Cứ tin vào cậu ta lần này, đằng nào thì cũng chết là cùng.

    Thuận theo cú tát của một con Belitos, Mokuab văng ra xa – cái này thì không cần phải giả đò. Sau đó hắn phun ra một ngụm máu – cái này thì hơi giả đò một chút, rồi giãy giãy mấy cái xong nằm im luôn.

    Hai con Belitos như chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, đột nhiên lại có thêm một sinh vật hai chân có mùi giống Bambino chạy ra, hai con vật lạ la hét gì đó với nhau sau lăn ra chết ngắc cả.

    Bọn chúng nhìn nhau ngơ ngác, tay đưa lên gãi đầu.

    Cuối cùng bọn chúng quyết định đến gần xem thử, hai con cùng tiến đến chỗ Mokuba đang nằm. Mokuba cố hết sức thả lỏng cơ thể và nằm im cho dù tim đang đập thình thịch muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cách đó không xa Quân đang giả vờ chết cũng căng thẳng quan sát chuyện diễn ra.

    Bọn chúng ngồi xuống bên cạnh xác (?) của Mokuba, ngửi ngửi. Một con còn lấy tay khều khều thân hình hắn. Vẫn không có dấu hiệu gì cả, hai con nhìn nhau, có vẻ như đồng ý rằng con vật này đã thật sự chết rồi.

    Quả nhiên không sai, có hy vọng. Quân nghĩ thầm. Từng có một báo cáo rất đơn giản đã khiến cho Quân nảy ra ý nghĩ hoang đường là giống gấu Belitos này không ăn thịt sinh vật đã chết. Mặc dù còn phải cần nhiều thông tin và thử nghiệm hơn để chứng minh, nhưng không còn cách nào khác vào lúc này.

    Hai con gấu nhìn xác (?) Mokuba rồi đưa tay chỉ chỉ, một con chỉ phần trên, một con chỉ phần dưới. Cả hai gật đầu, như đã đạt được thỏa thuận nào đó.

    Sau đó chúng cùng giơ móng ra đập thẳng xuống giữa thân Mokuba.

    “CÁI %&*#^%&*^& !!!”

    ẦM. Cùng với tiếng chửi của Mokuba là một âm thanh lớn vang lên khi bàn tay đầy móng vuốt của hai con Belitos đập xuống đất, nơi mà trước đó chỉ vài khoảnh khắc là thân hình bất động của Mokuba.

    Mokuba lăn người bật dậy, cầm vũ khí đối mặt với hai con gấu. Cũng may mà hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng Quân, nếu không thì giờ đã thành hai mảnh rồi. Hắn lại gào lớn phẫn nộ.

    “CÒN NẰM ĐÓ LÀM CÁI GÌ, CHẠY MAU ĐI %#*&^$*& !!!”

    Không cần phải đợi Mokuba nói đến lần thứ hai, Quân đã ngay lập tức phóng dậy bỏ chạy. Vừa chạy cậu vừa lẩm bẩm.

    “Sao lạ vậy ta, chẳng lẽ mình đoán sai ?”

    Nếu như Mokuba không đang bị hai con gấu tức giận tấn công liên tục thì có khi hắn đã rượt theo đánh Quân cũng không chừng.

    Mokuba lúc này đã kiệt sức, giờ hắn chỉ còn một mục đích duy nhất là cố ngăn cản hai con gấu này để cho Quân chạy thoát mà thôi. Sự tồn tại của cậu ta rất quan trọng đối với đoàn, cho dù hắn có chết cũng phải bảo vệ cậu ta an toàn.

    Phựt, một mũi tên xé gió bay thẳng qua tai Mokuba, bắn vào khoảng không.

    Mokuba cảm thấy mồ hôi chảy giọt xuống, đằng sau lưng anh thay vì chạy trốn luôn thì Quân đang hí hoáy cài tên. Có vẻ mũi tên vừa rồi chính là sản phẩm của cậu và cây nỏ trên tay.

    Hình như thằng này cương quyết phải làm cho hắn chết thật vô nghĩa mới hài lòng thì phải. Mokuba tức đến muốn xịt khói ra lỗ tai. Sự tức giận giúp hắn ta mạnh mẽ hơn và bằng một cú đập hắn đánh văng một con Belitos ra sau.

    Tiếc rằng, bọn chúng có tới hai con.

    Mokuba chỉ kịp nghe tiếng Quân la hoảng khi hắn nhận ra cú tát của con Belitos thứ hai đang lao thẳng đến đầu hắn. Hắn có thể cảm nhận được kình phong do kình lực tạo ra. Quá muộn rồi, hắn không thể nào né được nữa.

    Đúng vào lúc Mokuba hoàn toàn từ bỏ mọi hy vọng thì một tia sáng màu xanh cắt ngang đòn tấn công của con Belitos và đập thẳng vào mặt nó.

    ĐÙNG. Đầu con Belitos nổ vụn ra thành một màn máu như thể một trái dưa hấu bị đập bể. Lúc này Mokuba đã nhận ra tia sáng màu xanh này là gì, đó là một chiếc boomerang đang xoay nhanh với hoa văn màu xanh lục trên đó.

    Hắn ta cuối cùng cũng trở lại rồi. Mokuba bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng hắn đã bảo vệ được mọi người an toàn để đợi bọn họ trở lại.

    Tuy nhiên đây chưa phải là lúc để thư giãn, vẫn còn một con Belitos nữa cần xử lý. Chiến ý của Mokuba dâng cao chưa từng thấy, hai con thì hắn không đánh lại nhưng một con thì chưa biết ai hơn ai đâu. Mokuba hăng hái chuyển thân về phía con Belitos bị hắn đánh văng ra lúc nãy...

    ...và nhìn thấy nó cũng đang ngã xuống trong màn máu. Đầu nó xuất hiện năm lỗ thủng không biết do gì tạo ra xuyên thấu đến não. Một gã thanh niên trong trang phục sát thủ Thần tộc đứng bên cạnh, đang chùi bàn tay dính máu vào quần.

    “Tôi nhớ cậu cũng sợ Belitos lắm mà ?” – Thanh niên tóc vàng cạnh hắn hỏi.

    “Sau khi gặp Behemoth rồi, bọn gấu này giờ nhìn vào chỉ thấy hiền lành dễ thương thế nào ấy.” – Tên sát thủ Thần tộc nhún vai.

    Mokuba còn đang há hốc mồm thì đã nhìn thấy Vân đi tới. Cô vỗ vai hắn.

    “Làm tốt lắm !”

    Chỉ ba chữ thôi nhưng cũng đủ làm Mokuba cảm thấy tự hào, cảm thấy những cố gắng của hắn trong thời gian quá xứng đáng.

    “Đó chỉ là bổn phận của tôi, thưa Thánh nữ.” – Mokuba đưa tay lên ngực trong động tác chào trang nghiêm.

    “Nhân tiện, trò giả chết vừa rồi cũng khá thú vị đấy !”

    Một giọng nói giễu cợt vang lên, không cần nhìn Mokuba cũng biết là ai. Hắn nghiến răng, nhưng không biết chối cãi thế nào. Thay vì đó, hắn liếc mắt nhìn Quân đầy phẫn nộ. Quân lúc này còn chưa biết phải phản ứng thế nào trước những chuyện quá đột ngột vừa xảy ra, thế nên cậu chỉ biết cười gượng. Trên tay cậu là chiếc nỏ vẫn chưa kịp gài xong tên.

    “Đây là người tài năng thông minh vĩ đại mà chúng ta đang tìm ?” – Chris chỉ vào Quân hỏi một cách ngờ vực. Hiển nhiên anh cũng đã chứng kiến màn giả chết vừa rồi.

    Sói Bạc nhìn Kiba và Vân vẻ dò hỏi.

    “Con người đôi khi cũng phải có sai lầm...” – Kiba thở dài, đưa tay gãi đầu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,thanaret25,
Trang 18 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 8161718

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status