TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 18 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 90

Chủ đề: [Dị Giới][Huyền Ảo] Tinh Hải

  1. #11
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 8 - Đi săn hay đánh lộn ?

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 8

    Đi săn hay đánh lộn ?


    Đoàn người đã trải qua được một tuần yên bình, không có sự cố gì.

    Kiba ngáp dài nằm trên xe. Thương tích của anh đã hoàn toàn lành hẳn nhưng cũng chẳng có việc gì để anh làm, có thể nói anh đang trải qua những ngày vô cùng nhàm chán và rảnh rỗi.

    Nhân cơ hội này, Kiba hệ thống lại một lần nữa các thông tin về hành tinh này cho đến hiện giờ.

    Thông qua Kiki đo đạc và phân tích, anh rút ra được kết luận là hành tinh này giống với Trái Đất một cách kỳ lạ. Một ngày cũng có 24 tiếng, một năm cũng tầm 365 ngày. Tuy nhiên cách tính năm của người ở đây không phải dựa trên hành tinh quay quanh mặt trời, mà tính theo 3 mặt trăng của nó. Mặt trăng thứ nhất quay quanh hành tinh mất khoảng 30 ngày, đó là một tháng. Mặt trăng thứ hai quay quanh hành tinh bằng thời gian mặt trăng thứ nhất quay được 3 vòng, gọi là một quý. Mặt trăng cuối cùng quay quanh hành tinh bằng thời gian mặt trăng thứ hai quay được 4 vòng, gọi là một năm. Ở đây người ta tính tháng bắt đầu là thời điểm trăng tròn, và thời điểm cả ba mặt trăng đều tròn là thời điểm kết thúc năm cũ bắt đầu năm mới.

    Còn về vấn đề khác quan trọng hơn, chính là kình lực.

    Sau khi nghiên cứu và thảo luận với Kiki, cả hai đã thống nhất là kình lực ở đây cơ bản chính là Thần lực. Tuy nhiên vì lý do người ở đây không có phương pháp rèn luyện và sử dụng Thần lực hiệu quả mà chỉ dựa vào bản năng sẵn có nên phương thức áp dụng khác hẳn Thần lực. Nếu như Thần lực của Kiba và các thành viên đội biệt động là sức mạnh do rèn luyện và hấp thụ sau đó chuyển vào bên trong cơ thể và biến nó thành sức mạnh của chính mình, không ngừng tinh luyện và vận dụng nó để càng ngày càng thành thạo. Kình lực đối với người và mãnh thú trên hành tinh này là thứ sinh ra đã có sẵn, và không có cách nào để tăng trưởng ngoại trừ tự động mạnh mẽ lên do hấp thu tự nhiên trong quá trình sinh hoạt và lớn lên. Nó giống như một lớp sức mạnh bổ sung bên ngoài thân thể, mặc dù mạnh mẽ nhưng thô sơ và nguyên thủy hơn nhiều so với các phương pháp sử dụng Thần lực để tăng cường khả năng con người của đội biệt động.

    Nói cho đơn giản thì nó hơi giống nội công và ngoại công trong các truyện kiếm hiệp anh từng đọc. Kình lực của hành tinh này là sức mạnh thô sơ có sẵn khi sinh ra, cũng gần giống với sức mạnh cơ thể nhưng lợi hại hơn. Còn Thần lực thì giống nội công, chuyển hóa sức mạnh của tự nhiên vào bên trong cơ thể để phát huy tối đa hiệu quả của nó.

    Kiba quyết định từ nay không dùng hai chữ Thần lực nữa mà sẽ nhập gia tùy tục. Kình lực của hành tinh này anh sẽ gọi là ngoại kình, còn của anh là nội kình. Như vậy đơn giản và dễ hiểu hơn.

    Kiki cũng đã hoàn thành hệ thống đo lường sức mạnh, kết quả của nó đưa ra không khác lắm với những gì Kiba dự đoán.

    Lấy tiêu chuẩn 100 điểm là sức mạnh kình lực Liên Minh dùng làm bậc thang xét tuyển thành viên đội biệt động, thì bảng sức mạnh chi tiết như sau.

    Tân binh đội biệt động - 100
    Mike – 372 (596 sau hai tháng rèn luyện)
    Hoàng Linh - 817
    Jaffar - 1416
    Melina - 1324
    Đội phó đội biệt động - 1000
    Đội trưởng đội biệt động – 1500 đến 3000
    Kiba - 9159
    Falco – 31009
    Albert – 1706
    Hawk - 1828
    Vân – 32566
    Tia - 4750
    Kỵ sĩ Thánh tộc – 5000 đến 6000

    Quá sức quái thai. Chỉ là thợ săn trong một ngôi làng nhỏ cũng có ngoại kình ở mức đội trưởng đội biệt động rồi. Đám chiến sĩ của Thánh tộc thì lại càng kinh khủng. Riêng về Vân thì Kiba đã không còn muốn suy nghĩ đến. Thôi kệ, ít ra dù sao mình cũng vượt quá 9000. Kiba tự an ủi mình.

    “À, riêng phần chỉ số anh thì em đưa ra chỉ số cũ trước khi đến đây để tham khảo. Anh có muốn biết chỉ số mới luôn không ?” – Kiki đột nhiên nói.

    “Cái gì ? Chẳng lẽ mới có chưa đầy một tháng mà ta đã mạnh lên rồi sao ? Tất nhiên là muốn biết rồi !” – Kiba giật mình.

    Con số Kiki đưa ra lại càng làm anh choáng váng.

    Kiba – 10675

    Giỡn hay thật vậy. Chỉ mới hơn nửa tháng mà chỉ số của anh tăng hơn 1500 điểm. Cứ như thể lấy thêm một gã đội trưởng đội biệt động đập vào dung hợp với anh vậy.

    “Chẳng lẽ từ sau khi tỉnh dậy anh không cảm thấy mình mạnh lên đáng kể sao ?” – Thấy anh có vẻ chưa tiếp nhận được thông tin này, Kiki hỏi.

    Sau khi tỉnh dậy... Kiba cười khổ, quá nhiều việc xảy ra liên tục khiến anh cũng không để ý lắm. Mặc dù anh có cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng thoải mái và mạnh mẽ hơn nhưng anh không ngờ là nội kình tăng đến mức độ này.

    “Giả thuyết của em là do trong quá trình hôn mê tự chữa trị cơ thể anh đã trong trạng thái vô thức hấp thụ rất nhiều kình lực vào để chữa thương và lưu chuyển trong nội thể. Xét ra thì nó giống như anh liên tục luyện tập nội kình trong một tuần không ngừng nghỉ vậy, lại còn trong môi trường lý tưởng như thế này nữa.”

    Có vẻ hợp lý. Nếu vậy bây giờ anh suốt ngày rèn luyện nội kình chẳng phải sẽ nhanh chóng biến thành quái vật sao ? Kiba suy nghĩ.

    “Không được đâu đại ca, em đã phân tích rồi. Nhờ vào nhiều yếu tố, đặc biệt là khi cơ thể anh lần đầu tiếp xúc với môi trường mật độ kình lực cao thế này nên có hiệu quả gấp nhiều lần. Bây giờ khi đã quen rồi thì tốc độ hấp thu sẽ giảm đi đáng kể. Theo em tính toán thì tốc độ sẽ càng ngày càng giảm, nếu như hiện tại anh rèn luyện 10 tiếng đồng hồ chắc cũng chỉ lên được tầm 100 điểm mà thôi.”

    Thông tin Kiki đưa ra khiến cho Kiba vốn đã lười rèn luyện nay lại càng mất hết hứng thú. Thôi kệ, dù sao cũng mới tăng một lèo 1500 điểm rồi, nghỉ xả hơi một thời gian chắc cũng không sao. hơn nữa mình đi theo con đường ít mà tinh, Kiba tự biện minh cho bản thân.

    Trời đã về chiều, thông thường đoàn xe sẽ đi thêm khoảng chừng 2-3 tiếng nữa rồi tìm một vị trí thích hợp bắt đầu dừng xe dựng lều trại. Tất cả xe được xếp thành một vòng tròn bảo vệ bên ngoài khu lều trại, các chiến sĩ của Thánh tộc sẽ thay phiên nhau ngủ và canh gác trên đó. Khi gặp tình huống chiến đấu thì cũng có thể dùng làm một lớp tường chắn bảo vệ bên ngoài. Bên trong là khu vực lều trại và nấu ăn của dân làng.

    Trái với các quy tắc mà Kiba quen thuộc, ở đây người ta không có thói quen đốt lửa trong đêm. Theo như những gì anh được người ta giải thích thì mãnh thú hành tinh này cơ bản đều có trí tuệ khá cao nên chúng không hề sợ lửa. Ngược lại, ánh lửa trong đêm đối với chúng chính là bảng chỉ đường, nơi đây có con mồi nè các bạn. Cho nên đốt lửa ban đêm, đặc biệt là khi ở trong rừng hay môi trưởng hoang dã là điều tối kỵ. Sau khi ăn tối lửa sẽ được dập tắt ngay. Cũng may hiện tại đang mùa nóng nên ban đêm không lạnh lắm, nếu gặp phải mùa đông mà lại không được đốt lửa thì khổ rồi.

    Nhưng khiến cho Kiba khó hiểu, đoàn xe bắt đầu chậm lại và chuẩn bị dừng hẳn. Còn quá sớm kia mà, anh ngạc nhiên thò đầu ra. Sharty đang đánh xe quay người nhìn anh.

    “Hôm nay chúng ra sẽ phải đi săn.” – Như biết được anh đang thắc mắc điều gì, cô giải thích. “Lương thực dự phòng mang theo vẫn còn đủ cho hai tuần, nhưng chúng ta từ nay sẽ cách vài ngày lại đi săn một lần. Vừa để tiết kiệm lương thực đề phòng xảy ra sự cố, vừa bổ sung thực phẩm tươi sống vào thực đơn cho mọi người.”

    Có vẻ hấp dẫn rồi đây. Kiba cũng hơi ngán cảnh ngồi trên xe cả ngày nói chuyện với Kiki và ngắm cảnh rồi. Anh cũng không thể giải trí bằng dữ liệu của nó được vì anh đang ra lệnh cho nó vẽ bản đồ dựa theo thông tin thu được từ mắt anh. Không cần phải chính xác đến từng chi tiết, chỉ cần có đại khái khu vực và địa hình là được rồi, anh tin chắc cẩn thận không bao giờ thừa, rồi sẽ có lúc cần đến. Ít ra có một tấm bản đồ thế giới trong tay sẽ an tâm hơn.

    Kiba nhảy xuống xe. Mọi người đã chia nhau ra, đa phần tiếp tục thực hiện những hành động quen thuộc căng lều dựng trại, lấy nước xây bếp. Nhưng anh thấy ngay một nhóm người đang tập trung xung quanh Albert và Vân. Anh biết đó là nơi anh đang muốn đến.

    Vẫn tay chào Sharty trước đi đi, anh để ý thấy một nét lo lắng thoáng qua khuôn mặt cô. Nhưng cô không cản anh, dù sao thì cô chính là người hiểu biết về sức mạnh của anh hơn ai hết trong làng này. Mặc dù đã mất trí nhưng cô nghĩ anh vẫn thừa sức tự bảo vệ cho mình.

    Kiba cất bước về phía nhóm người Albert.

    -----
    Vân đã nhìn thấy anh đi tới từ xa. Cô nghiêng đầu hỏi.

    “Anh cũng tính tham gia à ?”

    Kiba gật đầu. Dễ gì có được cơ hội vận động như thế này, anh cũng muốn biết thêm về hệ sinh thái động thực vật nơi đây. Đi săn không nghi ngờ gì chính là một hoạt động phù hợp với các nhu cầu đó của anh.

    “Tôi đề nghị anh đừng làm như thế !” – Vân nhìn anh rồi nói một cách nghiêm túc.

    Kiba hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô dùng giọng gần như là ra lệnh để nói với anh như vậy.

    “Đi săn là một hoạt động không thích hợp cho người không có kình lực.” – Vân hơi dịu giọng xuống giải thích.

    “Vẫn có rất nhiều người không có kình lực đang chuẩn bị đi săn đấy thôi ?” – Kiba khó hiểu hỏi, tay chỉ về đám đông.

    “Đó đều là những trinh sát kinh nghiệm và quen tay. Trừ khi anh đã từng trải qua công việc đó rồi còn không thì anh chỉ làm vướng bận mọi người mà thôi.” – Vân hoàn toàn không khách sáo nói thẳng với Kiba.

    “Trinh sát ?”

    Albert bước đến và cười, nói với anh.

    “Đó là những người dù không có kình lực nhưng rất nhanh nhẹn và linh hoạt, có khả năng ẩn nấp tốt chuyên đi trước dò tìm vị trí các con thú và cảnh báo nguy hiểm cho mọi người. Chính vì không có kình lực nên họ không sợ bị bọn thú cảm nhận được, chỉ cần khéo léo tránh các giác quan thông thường của chúng là được.”

    Kiba chợt hiểu ra. Hành tinh này đa phần đều có ngoại kình, và đó cũng là thước đo sức mạnh. Ngoại kình nhiều thì sẽ mạnh hơn người kình lực ít hoặc không có. Tuy nhiên trớ trêu là ngoại kình càng nhiều thì lại càng phát tán ra xa và càng mạnh mẽ, dễ bị người hoặc các sinh vật khác cảm nhận được. Cho nên chỉ có người không có ngoại kình mới làm được công việc trinh sát này.

    “Thế sau khi trinh sát thì sao ?” – Kiba tò mò hỏi, anh có một thắc mắc vẫn đang lởn vởn trong đầu về quan niệm ngược đời trên hành tinh này.

    “Thì sẽ đến phiên các thợ săn có kình lực mạnh đến và giải quyết con mồi. Tuy nhiên vì khi đến gần vẫn sẽ bị phát hiện nên công dụng của trinh sát là cho biết vị trí để thợ săn có thể tấn công hoặc bao vây chặn đường sẵn không cho con mồi bỏ chạy mà thôi. Chiến đấu với con mồi vẫn là một công đoạn khá mệt nhọc và nguy hiểm trinh sát không nên tham gia vào.”

    Sặc. Thắc mắc của anh đã được giải đáp. Thế thì còn gọi là đi săn cái gì nữa. Thợ săn chưa đến gần đã bị con mồi phát hiện hoặc ngược lại, sau đó cả hai lao vào phang nhau chí chóe. Cái này phải gọi là đấu trường đấu thú thì đúng hơn. Những khái niệm như rình rập chờ thời cơ một phát tiêu diệt gọn hay đặt bẫy, .v.v. không hề có trong đầu người ở đây. Vì những hành động đó chỉ người không có ngoại kình mới làm được, mà theo họ người không có ngoại kình đối đầu với mãnh thú chính là tự sát đấy.

    Kiba đã có thể khẳng định, hành tinh này cơ bản không có nghề gọi là thợ săn. Tất cả chỉ là một đám đấu sĩ trá hình thì đúng hơn. Anh không biết nên khóc hay nên cười.

    “Không sao, tôi có thể làm trinh sát.” – Kiba méo miệng nói.

    Vân vẫn đang định ngăn cản, nhưng Albert đã khoát tay ngăn cô lại.

    “Được thôi, vừa lúc chúng tôi cũng còn một đội đang thiếu trinh sát.”

    Albert vỗ vai Kiba. Xém nữa thì quên, thằng cha này cũng là thành viên hội hâm mộ sứ giả của Thượng đế, sau Sharty thì người tin tưởng anh nhất hẳn phải là ổng rồi.

    Biết không cản được anh, Vân thở dài.

    “Anh định dùng vũ khí gì ? Dù là trinh sát cũng phải có gì đó mang theo phòng thân, anh nói đi tôi cho mượn.”

    Vẫn là cô nàng này hiểu mình toàn thân ngoại trừ quần áo và rất nhiều tiền ra thì anh chẳng có gì cả, Kiba gật gù. Không việc gì phải khách sáo, dù sao vũ khí của Thánh nữ Thánh tộc chắc cũng không phải là hàng bỏ đi.

    “Nếu được có thể cho tôi mượn một cái nỏ không, và vài ống tên ?”

    Vân khựng lại.

    “Nỏ ?” – Cô hỏi đầy ngạc nhiên.

    “Ừ, nỏ.” – Kiba lặp lại, anh biết đây là một món vũ khí cũng thông dụng. Rồi như hiểu ra, anh hỏi. “Đừng nói là cô không có đấy nhé ?”

    Mặt Vân đỏ lên, cô lúng túng không biết trả lời thế nào. May mắn cho cô, Tia – vốn nãy giờ im lặng đi theo sau lưng – đã lên tiếng.

    “Tôi có một cái nhưng đã lâu rồi không dùng, để tôi lấy cho anh.”

    Mọi người xung quanh đều nhìn anh vẻ kỳ quái, trinh sát vác theo nỏ làm gì. Đừng nói là định bắn thú đấy chứ. Hành động nguy hiểm vậy cũng dám làm sao, lỡ mà bắn không thành công thì ai cứu cho kịp. Không có ngoại kình mà liều như vậy làm thợ săn có ổn không ?

    Kiba xém nữa tức phun máu khi cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh. Đi săn mang theo nỏ mà cũng bị kỳ thị là sao, tiên sư cái hành tinh quái dị này.

    Bọn thú kia, nếu tụi bay có đủ trí khôn thì hãy tự cầu nguyện đi. Kiba lẩm bẩm, hôm nay anh mày muốn đại khai sát giới. Chỉ có máu, và thịt – rất nhiều thịt – mới có thể đem lại cho anh sự tôn trọng đáng có mà thôi.

    Trong cánh rừng cách đó không xa, rất nhiều con thú đột nhiên linh cảm thấy điều không lành.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả
    ---QC---


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,ComradeH,phamquangdung,Riku Đại Đế,thanaret25,thhoangtn,YouYun,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 9 - Thảm họa trong rừng

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 9

    Thảm họa trong rừng


    Phái đoàn đi săn chia làm 8 nhóm, mỗi nhóm 8 người – 1 trinh sát và 7 thợ săn. Tám nhóm người sẽ chia nhau ra tám hướng xung quanh, phạm vi tương đối rộng để dễ săn mồi nhưng không cách nhau quá xa, khi cần thiết vẫn có thể dùng khói hiệu để liên lạc nếu cần giúp đỡ.

    Vân và các chiến sĩ Thánh tộc không tham gia, nhiệm vụ của họ là bảo vệ an toàn cho đoàn người. Không thể bất cẩn dù chỉ một giây phút nào cả, đó là tinh thần trách nhiệm cao độ của Thánh tộc.

    Kiba nằm trong nhóm cuối cùng, chung đội với Hawk. Đây ắt là ý của Albert khi xếp thợ săn kinh nghiệm nhất trong làng đi với anh, có thể ngăn ngừa được các tình huống ngoài ý muốn.

    Nhưng không một ai có thể ngăn được cuộc thảm sát sắp diễn ra trong cánh rừng nhỏ này.

    Kiba trong vai trò trinh sát tiến vào trong rừng trước mọi người. Anh không quên để lại dấu hiệu chỉ đường cho mọi đường theo dấu.

    Hiện tại anh đang rất nghiêm túc, anh ít khi nghiêm túc như thế này. Vừa nhảy nhót di chuyển như một con sóc qua lại giữa các cành cây, anh vừa dùng nội kình tán ra cảm nhận rõ phạm vi 2000m xung quanh.

    Khu rừng mặc dù nhỏ nhưng không thiếu con mồi, anh đã cảm nhận được mấy chục sinh vật trong phạm vi cảm nhận của mình. Tay cầm nỏ đã lên dây, Kiba liếm mép. Anh không dùng Thần Phong để di chuyển vì như vậy sẽ quá nhanh, dễ làm cho bọn thú nghe được động tĩnh. hơn nữa, kéo giãn khoảng cách quá xa với nhóm thợ săn cũng không phải là việc hay. Anh còn cần bọn họ làm khuân vác cho mình.

    Trước mắt anh xuất hiện con mồi đầu tiên. Từ trên cành cây anh có thể quan sát nó rất rõ. Con thú to và có bộ da dày như một con tê giác, chỉ có điều không có sừng. Ngoại kình tỏa ra man mát từ nó.

    “2170.” – Kiki trong vai trò máy đo sức mạnh cho biết.

    Phập, cùng lúc tiếng nói của Kiki vang lên trong đầu anh, mũi tên bay ra khỏi chiếc nỏ trên tay và gọn gàng cắm vào mắt con thú không biết tên. Mũi tên bay quá nhanh và cắm thẳng vào sâu đến não khiến nó chết ngay lập tức không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    “Một.” – Kiba lẩm bẩm.

    Sau khi hạ xuống đất để lại dấu hiệu hướng mọi người đến chỗ con mồi vừa bị anh bắn hạ, Kiba không ngừng lại dù chỉ một giây tiếp tục phóng lên cây đi về hướng con mồi tiếp theo.

    “Đại ca...” – Kiki rên rỉ. “Anh làm thế này thì làm sao em kịp lấy thông tin về hệ sinh thái động thực vật được chứ ?!”

    “Thế thì dẹp đi !” – Kiba trả lời gọn lỏn.

    Kiki ngay lập tức im như hến. Chết cha đại ca lên cơn rồi, lần cuối cùng nó nhớ đại ca rơi vào trạng thái như thế này là khi một căn cứ của bọn phản loạn sao Hỏa bị biến thành bãi tha ma. Thân là máy tính thông minh, Kiki tất nhiên là rất thông minh, cho nên nó quyết định không lên tiếng nữa mà thay vào đó im lặng đọc kinh siêu độ cho các sinh vật trong cánh rừng này.

    “Hai.” – Kiba tiếp tục đếm một cách không cảm xúc.

    “Amen !” – Kiki tự nói với chính mình.

    -----

    Hawk và sáu thợ săn còn lại không tin nổi vào mắt mình.

    Họ đã không chuẩn bị tâm lý cho thứ họ thấy trước mắt. Bọn họ đang đi theo dấu hiệu Kiba chỉ, vừa đi vừa than phiền vì sao trinh sát còn chưa ra dấu tìm được con mồi nào. Hawk cũng hơi bực mình, là thợ săn giỏi nhất làng mà anh lại phải đi cùng gã trinh sát gà mờ này. Không khéo nhóm anh sẽ là nhóm có thu hoạch kém nhất, thế thì mặt mũi của anh để ở đâu.

    Thế nên khi nhìn thấy xác chết của con Rhinos trước mắt, mọi người xém nữa lên cơn động kinh.

    Một số người còn không tin được rằng nó đã chết, nhưng Hawk thì biết rất rõ. Kình lực của nó đã tản mát gần như không còn, và một chuôi mũi tên cắm trên mắt nó đã giải thích nguyên nah6n mọi chuyện cho anh. Nhưng chính vì vậy anh lại càng kinh hãi hơn ai hết.

    Hắn ta thật sự sử dụng nỏ để săn mồi, và hơn hết đã thành công. Rhinos là sinh vật như thế nào ? Nếu như bình thường, cả nhóm bảy người thợ săn cùng bao vây và tấn công cũng chưa chắc đã có thể giết được nó. Với thân thể khỏe mạnh, kình lực nhiều và đặc biệt là bộ da dày Rhinos thừa sức bỏ chạy nếu như nó cảm thấy nguy hiểm. Nhưng bây giờ nó đang nằm đây, hoàn toàn lành lặn trừ một mũi tên cắm xuyên qua mắt thẳng vào đầu.

    Té ra đi săn có thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy sao ? Hawk cảm thấy như có một tia sáng lóe qua. Anh đứng đó suy nghĩ hỗn loạn, hình ảnh trước mắt đã phá vỡ mọi nguyên tắc đi săn trước giờ mà anh biết đến. Nhưng kết quả thực tế đã chứng minh, hắn không sai. Vậy phải chăng bao lâu nay anh, và tất cả các thợ săn khác, đã sai rồi ?

    Cũng không thể trách bọn họ được. Người trên hành tinh này đã quen với tư duy người không có kình lực là rất yếu đuối, bởi vì đó là sự thực. Cho nên họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện người không có kình lực có thể dùng phương pháp này để săn thú, bởi vì nó quá nguy hiểm và liều lĩnh. Chỉ cần thất bại thì người không có kình lực chẳng khác nào món mồi ngon cho bọn mãnh thú cả. Cũng chính vì không dám nghĩ đến, không dám làm cho nên phương pháp này vĩnh viễn không được dùng tới và luyện tập. Lại thêm vũ khí tầm xa vốn không có uy lực bằng vũ khí cận chến, nhất là khi được sử dụng bởi các chiến binh có kình lực mạnh mẽ, thế nên kỹ thuật sử dụng cung nỏ của mọi người cũng không được phát triển lắm.

    Hawk cảm thấy máu sôi rần rật, thứ cung nỏ trước anh vẫn cảm thấy vô dụng không ngờ lại lợi hại như vậy. Nếu như anh có thể luyện được kỹ thuật bắn như vậy thì cho dù có bị phát hiện anh vẫn sẽ có thể gây sát thương và tiêu diệt con mồi từ xa một cách an toàn và nhẹ nhàng. Một chân trời mới như đang mở ra trước mắt anh.

    Không chỉ riêng Hawk, những thợ săn khác mắt cũng đang dần sáng rỡ lên. Đều là người trong nghề họ nhanh chóng nhận ra con đường mới trước mặt. Trước đây chẳng qua vì chưa ai dám làm và không đủ khả năng để cho họ thấy được mà thôi.

    Hawk rút mũi tên ra khỏi mắt Rhinos. Anh cẩn thận lau chùi nó rồi bỏ vào trong ngực áo của mình. Các thợ săn khác nhìn anh một cách đố kỵ. Hawk cười khổ.

    “Rồi sẽ có đủ cho mọi người. Theo tôi thấy đây chỉ là bắt đầu mà thôi.”

    Bảy người nhìn nhau gật đầu rồi chuẩn bị vác con mồi săn được lên và tiếp tục đi theo dấu Kiba. Họ còn muốn nhìn xem anh sẽ cho họ thấy những ngạc nhiên đáng mừng nào nữa.

    Thực tế sau đó cho thấy Hawk không đoán sai.

    -----

    “Hai mươi sáu.”

    Kiba càng lúc càng thuần thục. Động tác của anh liền mạch như nước chảy mây trôi, nhảy lên cây, lắp tên, bắn, để lại dấu hiệu. Tiếp tục nhảy lên cây.

    Anh cảm thấy hưng phấn, đã lâu rồi không có cảm giác hoàn toàn chuyên tâm vào một chuyện như thế này. Lúc đầu anh sử dụng nỏ còn hơi có chút khó khăn phải bỏ thời gian ngắm kỹ, nhưng bây giờ thì anh đã bắn gần như là bản năng. Xem ra còn chưa có lụt nghề, Kiba cười tự nói. Nói về khả năng sử dụng vũ khí tầm xa, vốn cũng không phải sở trường của anh nhưng anh có tự tin trong khắp đội biệt động Liên Minh có thể làm cho anh tự nhận không bằng chỉ có hai người mà thôi. Một chính là đội trưởng đội Linh Miêu, cô nàng này là đệ nhất xạ thủ của toàn bộ quân đội Liên Minh. Người thứ hai, chính là con bé Hoàng Linh đội viên của anh. Còn may là nội kình nó chỉ tầm 800 nếu không thì chưa biết giữa nó và Linh Miêu ai hơn ai kém đâu, ít ra là về khoản rình rập bắn tỉa.

    Kiba mặc dù hăng say săn bắn nhưng vẫn không quên dùng nội kình cảm nhận và theo dõi các đồng đội của mình đi theo sau anh. Họ đang đến gần con mồi thứ mười bảy mà anh đã bắn hạ. Mọi chuyện vẫn ổn cả, dù sao thì những sinh vật có ngoại kình mạnh có thể gây nguy hiểm cho họ đều đã nằm trong danh sách đối tượng trọng điểm cần tiêu diệt trước của anh.

    Khu vực xung quanh đã không còn nhiều con mồi đáng giá, đến lúc phải qua khu vực mới rồi. Kiba huýt sáo nhẹ rồi tiếp tục con đường đẫm máu của mình. Dù sao anh mới dùng hết có một ống tên thôi, vẫn còn hai ống nữa cơ mà.

    “Lạy hồn, sát sinh quá độ rồi. Tội lỗi tội lỗi...” – Kiki vẫn không ngừng tự nói với chính mình.

    -----

    Vân và Albert đang hết sức sốt ruột.

    Từ khi cuộc đi săn bắt đầu đã hơn 3 tiếng đồng hồ trôi qua. Đã có hai nhóm hoàn thành mục tiêu của mình và quay về cùng với con mồi săn được. Những nhóm khác chắc cũng sắp về đến nơi là vừa.

    Thế nhưng thứ bọn họ nhìn thấy lại là...

    “Nhìn kìa, khói hiệu cần giúp đỡ !!!” – Một thợ săn đã trở về đang nghỉ ngơi la lớn, tay chỉ về phía khu rừng.

    Mọi người đều đồng loạt nhìn theo, đúng là khói hiệu xin giúp đỡ không nghi ngờ gì. Hướng khói đó phát ra... lại chính là nhóm thứ tám do Kiba làm trinh sát.

    Biết ngay là sẽ có chuyện mà, Vân nghiến răng lẩm bẩm. Đã bảo đừng tham gia rồi nhưng hắn ta có chịu nghe đâu, giờ thì còn báo hại đến người khác trong nhóm nữa.

    Albert mặt hơi đổi sắc, không lẽ ông đã quyết định sai rồi sao ? Nhưng dù sao có Hawk ở đó chắc tình hình cũng không đến nỗi nào.

    Như khẳng định suy nghĩ của ông, khói hiệu tiếp tục thả ra ba vòng tròn báo hiệu cần giúp đỡ nhưng không nguy cấp. Albert và Vân cùng thở phào ra một hơi. Thôi kệ, an toàn là tốt rồi.

    Nhìn hai nhóm thợ săn đang định lên đường, Albert ngăn lại.

    “Không cần đâu, gần đó còn có hai nhóm chưa về. Họ hẳn cũng đã thấy khói hiệu rồi. Các cậu cứ nghỉ ngơi một chút rồi mổ thịt lột da con mồi săn được đi.”

    Nhưng có vẻ như cảm thấy như vậy chưa đủ làm cho mọi người hoảng sợ. Sau nửa tiếng khói hiệu cần giúp đỡ lại bay lên. Vẫn từ chỗ đó.

    Albert nhíu mày đọc kỹ dấu hiệu.

    Ba vòng tròn và hai cột khói. Tình trạng vẫn không nguy cấp, nhưng cần thêm hai đội nữa giúp đỡ. Thế nghĩa là thế nào.

    Vân thì đã không còn bình tĩnh được nữa rồi. Dù sao thì bảo vệ an toàn cho mọi người vẫn là trách nhiệm của cô, không thể để mọi người gặp nguy hiểm chỉ vì một chuyến đi săn như thế này được. Cô nói với Albert.

    “Cho hai đội đang nghỉ ngơi tiến vào ngay đi, tôi sẽ đi tới trước xem rốt cuộc là chuyện gì !!!”

    Rồi trước khi Albert kịp phản ứng cô đã phóng thẳng về phía cánh rừng. Nhóm chiến sĩ Thánh tộc vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ đoàn người tại đây, còn Vân, cô thừa sức tự lo cho chính mình. Nói thật ra, thứ có thể làm Thánh nữ của Thánh tộc gặp nguy hiểm trong khu vực này chỉ e là hoàn toàn không tồn tại.

    -----

    Vân chạy băng băng trong khu rừng với tốc độ rất nhanh.

    Chỉ khi gặp những tình huống hành động như thế này mới có thể thấy được hình ảnh chân thật của Thánh nữ. Không còn là cô gái hiền lành vui tính nữa, Vân hiện tại đã hoàn toàn phát ngoại kình của mình ra ngoài. Như một con báo nhanh nhẹn và nguy hiểm cô liên tục phóng mình chạy xuyên qua rừng. Các sinh vật xung quanh đều tránh xa ra khi cảm nhận được ngoại kình mạnh mẽ đến mức biến thái của cô. Thử hỏi trong cái rừng nhỏ này lại có con thú nào dám giỡn mặt một sinh vật có ngoại kình mạnh như Thần thú chưa trưởng thành cơ chứ ?

    Vân đã cảm nhận được ngoại kình của những thợ săn phía trước. Cái lợi của lượng ngoại kình khổng lồ của cô đó là cô có thể cảm nhận được ngoại kình của sinh vật khác từ rất xa, cái hại thì là – những sinh vật khác cũng tương tự cảm nhận được cô. Nói chung là ngoại kình khủng khiếp đã định sẵn cô không thể làm những hành động như đánh lén rình rập rồi, đương đầu trực diện là phương pháp chiến đấu duy nhất Vân có thể sử dụng, cũng may, đó lại chính là sở trường của cô.

    Tổng cộng phía trước có 21 nguồn kình lực phát ra. Là thợ săn của ba nhóm, Vân nhíu mày. Tại sao họ lại tụ tập lại một chỗ như vậy, chẳng lẽ có người bị thương. Không đúng, kình lực mọi người đều rất ổn định không có dấu hiện tán loạn, chẳng lẽ người bị thương là người không có kình lực ? Nghĩ đến Kiba có thể đã gặp chuyện, cô chợt cảm thấy tim đập hơi nhanh lên. Vân tăng tốc độ di chuyển lên về phía nhóm người.

    Và cảnh tượng đón chào Thánh nữ của Thánh tộc đang gấp gáp chạy tới đầy lo lắng chính là...

    23 người, trong đó có cả hai trinh sát của hai nhóm khác. Đang đứng ngồi khắp nơi chung một chỗ quanh một đống gì đấy. Và nói cười rôm rả vui vẻ với nhau.

    Nhìn thấy cô chạy đến, Hawk quay người đưa tay lên chào.

    “Nhanh như vậy, không ngờ là cả Thánh nữ cũng đến tham gia. Những người khác đâu ?”

    Không có vẻ gì là căng thẳng trên mặt anh cả. Vân cảm thấy hơi hụt hẫng, cảm giác như mình đã bị lừa.

    “Rốt cuộc là chuyện gì ?” – Vân hỏi, giọng nguy hiểm. Nếu bọn mắc dịch này không có chuyện gì mà lại đi đốt khói hiệu xin giúp đỡ làm cho mọi người lo lắng vô cớ thì cô xin thề là chỉ có Thượng đế mới cứu nổi bọn chúng thoát khỏi bàn tay của cô mà thôi. Đây không phải là một trò đùa có thể tha thứ được.

    Hawk nghiêng đầu chỉ về một hướng.

    “Cô tự xem thì sẽ rõ ngay thôi !”

    Vân nhìn theo hướng hắn chỉ...

    ...và há hốc mồm, cô đưa tay lên dụi dụi mắt như không tin được những gì mình đang thấy.

    Giữa nhóm thợ săn đang ngồi bàn luận chỉ chỏ sôi nổi, là một núi con mồi.

    Đúng vậy, MỘT NÚI.

    Phải đến ba chục, không, bốn chục con mồi trở lên trong đấy. Tất cả đều đã chết, nhưng điều kỳ lạ là chúng không có dấu hiệu thương tích gì trên người cả.

    Ngoại trừ một lỗ máu nhỏ ở trên mắt.

    Vân hít một hơi lạnh, lẽ nào... cô đưa mắt nhìn Hawk để tìm đáp án.

    “Đúng vậy, bằng chính cái nỏ anh ta mượn của cô đấy.” – Hawk gật đầu khẳng định suy đoán của cô.

    Vân cảm thấy trời đất quay cuồng. Đây ý nghĩa là gì ? Nói thật, nếu cô thật sự dùng toàn lực thì giết bốn năm chục con thú có kình lực cũng không phải là không thể. Nhưng chắc chắn là không thể nhanh như vậy, và gọn ghẽ không thương tích như vậy được. Những con thú bị giết còn nguyên vẹn thân thể và đặc biệt là bộ da lành lặn này có giá trị hơn hẳn so với những con thú bình thường thợ săn giết được.

    Nhìn thấy một đống khoảng chừng mười mấy mũi tên đã được lau chùi sạch sẽ để gọn gàng trên mặt đất bên cạnh xác đống thú, Vân hỏi.

    “Đó là...”

    Hawk gật đầu trước khi cô nói dứt câu.

    “Cô có thể lấy một cái, ở đây mọi người đều đã có hết rồi. Cái của tôi là mũi tên đầu tiên, được rút ra từ xác một con Rhinos trưởng thành đấy.” – Hawk hãnh diện khoe.

    Vật may mắn. Vân hiểu ra ngay. Thợ săn vốn là nghề nghiệp nguy hiểm kiếm sống bằng việc chiến đấu với bọn mãnh thú, thế nên trong nghề này họ rất tin vào vận may. Một món vật may mắn từ trên người một thợ săn lành nghề là thứ ai cũng mong muốn. Thường sẽ là một con dao hay một đoạn vũ khí, và nhất định phải từng dính máu của con mồi. Với cách suy nghĩ đó, những mũi tên này chẳng phải là vật may mắn vô cùng tuyệt vời sao.

    Nhìn qua đống xác thú chất chồng, Vân chợt cảm thấy hơi xấu hổ. Thế mà cô còn dè bĩu hắn đủ kiểu khi hắn mượn cái nỏ nữa chứ. Ai mà ngờ hắn lại kinh khủng đến mức này, nhìn xem hắn giết được những cái gì này. Rhinos, Lefir, Tigris... khoan đã, TIGRIS ? Vân nhìn thật kỹ, đúng vậy, đúng là một con Tigris bằng xương bằng thịt.

    Được xưng tụng chúa sơn lâm, vua của các loài thú trong rừng. Một trong những sinh vật nằm trên đỉnh kim tự tháp chỉ dưới những loài thú mạnh mẽ nhất và Thần thú. Không ngờ trong cánh rừng nhỏ này lại có một con Tigris. Mà đáng buồn hơn, chúa sơn lâm nay cũng đã trở thành một cái xác đang nằm bất động bên cạnh những sinh vật mà nó vẫn coi thường. Không biết nó nghĩ gì khi chết một cách oan uổng như vậy ?

    Vân đứng đó trầm mặc, quên mất rằng thực ra cô cũng là một trong những nguyên nhân góp phần dẫn đến cái chết oan uổng của con Tigris kia. Cô nhìn nhóm thợ săn và tặng cho bọn họ một nụ cười thật tươi, sau đó hỏi – vẫn giữ nụ cười trên môi.

    “Mũi tên bắn chết con Tigris này, ai giữ vậy ?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,ComradeH,phamquangdung,Riku Đại Đế,thanaret25,thhoangtn,YouYun,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 10 - Lửa trại

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 10

    Lửa trại


    Khi Kiba quay lại thì mũi tên Tigris đã đổi chủ. Tất nhiên là anh chẳng biết gì về chuyện đó cả. Anh chỉ nhìn thấy Vân đang rất vui vẻ mà thôi.

    Vân đương nhiên là có lý do để vui vẻ. Một mũi tên đã từng bắn chết Tigris, thứ này e là kiếm khắp lục địa cũng không ra cái thứ hai à nhe. Người thợ săn chủ nhân trước của mũi tên cũng khá thỏa mãn, mặc dù cũng có hơi tiếc nuối. Hiển nhiên là Vân không ép buộc anh ta phải đưa cho mình, Thánh tộc trước giờ không hề có chuyện dùng quyền lực ép người. Thế nên cô lấy tiền để đè người, sau khi ra giá lên đến 5 đồng vàng thì mũi tên đã ngay lập tức chuyển chủ.

    Ngoài ra cô còn “lượm” thêm hai mũi tên nữa, một cái cho Tia một cái cho Sharty. Đằng nào thì cũng “nhân dịp”.

    Ngoại trừ Vân đang vui vẻ không để ý lắm đến sự trở về của Kiba, còn lại tất cả mọi người đều đứng dậy khi thấy anh. Ánh mắt họ đầy sùng bái, và họ thể hiện ra cho Kiba sự tôn trọng mà anh xứng đáng có được.

    Không mấy ngạc nhiên trước thái độ của mọi người, Kiba vẫn như bình thường. Ít ra anh cũng đã hoàn thành mục tiêu của mình – cho bọn trâu lợn này hiểu được cái gì mới gọi là thợ săn chân chính. Anh đưa tay chỉ ra sau.

    “Vẫn còn 18 con mồi nữa đấy, cứ đi theo dấu hiệu của tôi để lại là sẽ thấy.”

    Sau đó anh ngồi xuống một tảng đá, vươn vai ngáp dài một cái. Nhóm thợ săn nhìn nhau sau đó ngay lập tức phần lớn người đi theo hướng anh chỉ để khiêng con mồi về. Trời cũng đã hơi tối rồi. Chỉ còn lại một ít người là ở lại bàn bạc xem phân chia công việc khuân vác trở về như thế nào đây.

    “Sao không tiếp tục nữa ? Vẫn còn chút thời gian nữa trời mới tối cơ mà ?” – Vân hỏi xách mé Kiba, chủ yếu là để che giấu sự xấu hổ của mình vì đã coi thường anh lúc chiều.

    “Tôi cũng muốn tiếp tục lắm, nhưng mà hết tên mất rồi !” – Kiba thành thật trả lời, vừa đưa ống tên ra cho Vân xem.

    Vân xém tí nữa thì té nhào xuống đất. Thì ra là do hết tên nếu không thì gã cuồng sát này chưa chắc đã biết điểm dừng đâu. Mà cô nhớ rõ ràng là đã đưa cho hắn ba ống tên, mỗi ống 20 mũi. Cô nhìn lại, ở đây có 42 con mồi tổng cộng. Thêm vào 18 con mà hắn nói là vừa đủ 60 con. Vân muốn dựng tóc gáy, gã này thật sự là một phát một mạng sao. Kỹ năng sử dụng nỏ biến thái này làm thế nào mới luyện được ?

    Kiba bỗng hỏi Vân và những người còn lại.

    “Này, đường về tính toán thế nào đây ?”

    Vân hơi khựng lại suy nghĩ. Hiện tại ở đây ngoài cô ra thì có ba nhóm thợ săn, thêm vào hai nhóm đang trên đường, hiện tại hẳn cũng sắp tới rồi. Vậy tổng cộng là 41 người. Nhưng lại có tới 60 con mồi cần đem về, trong đó nhiều con phải 2-3 người khiêng mới nổi.

    Cô thở dài, và đưa ra một mệnh lệnh mà trước khi tới đây cô hoàn toàn không nghĩ mình sẽ làm.

    “Đốt lửa làm khói hiệu xin giúp đỡ đi !”

    -----

    Khi đoàn người khổng lồ trở về cùng với chiến lợi phẩm – bảy trong số tám nhóm thợ săn, cùng với 60 con mồi săn được lớn nhỏ đủ kiểu, đã tạo ra một chấn động không hề nhẹ cho những người ở trại.

    Khu vực dựng trại trở nên sôi nổi hẳn lên như ngày hội. Mọi người chia nhau ra làm thịt thú, lột da, cạo lông, .v.v. và tất nhiên là không thể thiếu việc kể cho nhau nghe chuyện gì đã xảy ra. Ngoại trừ một nhóm ra, tất cả người trong bảy nhóm đi săn còn lại tham gia vào việc khiêng thịt về đều trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ vây kín và hỏi han đủ thứ. Sau khi kể đến văng nước miếng tung tóe, bọn họ chắc chắn sẽ trăm người như một rút ra mũi tên may mắn của mình để khoe khoang trước ánh mắt ganh tị của những người xung quanh.

    Về phần nhóm thợ săn xui xẻo cuối cùng không được tham gia, hiện tại họ đang nổ ra tranh luận gay gắt.

    Lý do vô cùng đơn giản, hiện tại số mũi tên chỉ còn lại đúng hai mũi – sau khi bị những người khác lấy trước, và Vân “nhân dịp” lấy thêm ba cái. Cả tám người còn lại không ai nhường ai, họ đều khao khát muốn có được một mũi tên dùng làm bùa may mắn.

    Cách xử lý của Albert vô cùng đơn giản.

    “Hôm nay chúng ta sẽ tổ chức lễ hội cầu phúc, nhân dịp săn bắn được nhiều như thế này. Một mũi tên sẽ dùng làm vật đốt lên tế các thần linh và Thượng đế. Mũi tên còn lại thì...”

    Ánh mắt cả tám người tập trung nhìn vào ông, ai cũng nét mặt căng thẳng lẫn trông đợi hy vọng nó sẽ thuộc về mình.

    “...là của tôi, các cậu dẹp ý nghĩ tranh giành đi !” – Albert tỉnh rụi nói.

    Tám người không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng phản đối. Trước sự phản đối đó Albert chỉ khẽ cười và hỏi.

    “Nhắc lại cho tôi nhớ xem, ai là người đã đồng ý cho anh ta tham gia cuộc đi săn này nhỉ ? Ái chà, dạo này hình như hơi già rồi trí nhớ có phần không được minh mẫn. Các cậu nhắc cho ông già này một chút đi ?”

    Không một ai lên tiếng.

    Albert cười khặc khặc quay lưng bước đi với hai mũi tên trên tay, bỏ lại sau lưng tám ánh nhìn căm phẫn nhưng cam chịu.

    Một trong số tám người đang buồn rầu đó đột nhiên nghĩ ra.

    “Tối nay tổ chức lễ hội, vậy chẳng phải là sẽ đốt lửa xuyên đêm sao ?” – anh ta nói với những người còn lại.

    “Thì sao ?” – Một thợ săn trẻ tuổi vẫn chưa hiểu, ngu ngơ hỏi lại.

    “Trời ạ, sao ngốc thế ! Có lửa thì mãnh thú xung quanh sẽ chú ý và tới chứ sao ?”

    Ồ, mọi người cùng gật gù.

    “Nhưng mà bọn thú cũng đâu có ngu. Sau buổi chiều hôm nay thì chỉ e chúng thấy lửa bỏ chạy còn không kịp chứ sao dám tới nữa ?” – Một người lo lắng.

    “Có thể đa phần thú sẽ tránh xa, nhưng cũng có những con ngu đần mang tâm lý may mắn tới kiếm ăn thì sao. Xung quanh đây nhiều thú như vậy, chúng ta cũng đâu cần nhiều. Chỉ cần tám con thú ngu là đủ rồi có phải không ?”

    Tất cả mọi người mắt sáng rỡ lên. Quá hợp lý, không lẽ đông thú như vậy mà không tìm ra được tám con đủ ngu để tìm đến sao.

    “Không được, em phải đi ngay đây !” – Thợ săn trẻ tuổi ngu ngơ lúc nãy bỗng nhảy dựng lên.

    “Đi đâu ?”

    “Đi kiếm sẵn tên cho anh Kiba chứ đi đâu, nhỡ khi cần anh ấy lại không có tên để bắn thì sao. Tốt nhất là lựa mũi tên nào đẹp một chút, đằng nào nó cũng sẽ trở thành vật may mắn của mình mà.” – Vừa nói cậu ta vừa chạy mất.

    Bảy người còn lại nhìn theo bóng cậu ta chạy đi sau đó lại nhìn nhau. Vậy mà chúng ta cứ tưởng nó ngu lắm, không ngờ còn lanh hơn cả đám còn lại.

    Không ai bảo ai, tất cả cũng ngay lập tức chạy đi chuẩn bị tên.

    Tốt nhất là khắc tên mình lên đó luôn cho chắc, khỏi sợ nhầm. Bọn họ nghĩ thầm.

    -----
    Đêm nay không giống như mọi khi, khu lều trại sáng bừng lên trong ánh sáng của ngọn lửa và vang lên những tiếng cười nói khắp nơi, cùng với tiếng ca hát và nhảy múa tưng bừng.

    Dân làng say sưa múa hát, nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt mỗi người. Họ đã phải trả qua quá nhiều áp lực kể từ khi thế giới thay đổi. Cuộc sống khó khăn hơn, nguy hiểm hơn, nhiều người đã phải bỏ mạng trong rừng ma. Sau đó là nỗi khỗ phải rời bỏ quê hương tha phương cầu thực, xây dựng lại đời sống ở vùng đất mới chỉ với hai bàn tay trắng. Cuối cùng là hành trình dài một tháng với nguy hiểm chực chờ không biết lúc nào sẽ phủ lên.

    Nhưng hôm nay, họ đã quên tất cả những thứ đó mà thật sự cảm thấy an toàn vui sướng. Họ còn gì phải lo, đã có sứ giả của Thượng đế ở bên họ. Anh đã cho họ tài sản để xây dựng cuộc sống. Anh với kỹ năng săn bắn như thần lại cho họ nguồn lương thực dồi dào và bài học giá trị. Mọi người bỗng nhiên trở nên lạc quan hơn bao giờ hết, đầy trông đợi đối với cuộc sống sắp đến.

    Trong khi đó, nhân vật chính của buổi tiệc thì đang ngồi say sưa gặm thịt nướng một cách ngon lành. Kiba thỏa mãn đưa tay lên chùi mép. Thịt ngon và chắc, lại thêm gia vị nêm nếm rất vừa phải làm dậy lên mùi thơm mà không át đi hương vị vốn có của thịt. Anh đưa tay qua phải, ngay lập tức một chiếc ly rót đầy nước trái cây thơm ngon được đưa tới cho anh. Kiba uống một hơi cạn sạch và cười lớn. Sống là phải như thế này.

    Bên cạnh và đằng sau anh là ba cô gái, ngoại trừ Vân cũng đang ăn thịt một cách từ tốn ra thì Sharty và Tia chỉ chăm chú phục vụ đưa đồ ăn thức uống cho Kiba. Quá sa đọa rồi, Vân bĩu môi.

    Sau cuộc đi săn danh vọng của Kiba đã lên tới đỉnh điểm trong dân làng Nevile. Không ít cô gái đến tuổi thành niên không nhịn được muốn đến gần thể hiện cho anh chú ý đến mình. Nhưng họ đã rất nhanh phải thất vọng khi nhìn thấy ba cô gái đang ngồi gần anh. Sharty – cô bé xinh xắn nhất trong làng Nevile, người tình trong mộng của gần như tất cả đám con trai trong làng. Tia, nữ tu cao cấp của Thánh tộc, vô cùng thuần khiết và đẹp một cách đoan trang trong bộ áo khoác màu trắng. Cuối cùng là Vân, mặc dù không có ưu thế về mặt ngoại hình như hai cô gái kia, nhưng mà trời ơi người ta là Thánh nữ của Thánh tộc đó. Đừng nói đến kình lực khổng lồ, chỉ cần cái danh hiệu thôi đủ đè dẹp lép những cô gái khác rồi.

    Các chiến sĩ của Thánh tộc cũng tham gia vào cùng chung vui với dân làng. Họ thay phiên nhau canh gác để cho những người còn lại có thể thoải mái ăn uống và ca múa, dù gì thì cũng là lễ hội mùa màng cầu phúc cơ mà. Đặc biệt là có một số thợ săn trong làng còn rất hăng hái giành công việc canh gác cảnh giới và mời các chiến sĩ vào trong ăn uống để bọn họ làm dùm cho. Các chiến sĩ vô cùng xúc động, cảm thấy mình bỏ công sức ra bảo vệ dân làng là quá xứng đáng, người làng này quá thành tâm và chất phác. Một số chiến sĩ đã lén rơi nước mắt trước sự hy sinh không vụ lợi này của tám người thợ săn tốt bụng làng Nevile...

    Sharty vừa vui sướng nhìn Kiba ăn ngấu nghiến thức ăn cô làm vừa cười tủm tỉm. Trong lòng cô anh đích thực là sứ giả của Thượng đế không sai vào đâu được. Anh đã đem hạnh phúc và hy vọng đến cho cô nói riêng và dân làng Nevile nói chung.

    Tia tiếp tục rót nước trái cây cho Kiba, vừa nói với anh.

    “Chiếc nỏ tôi cho anh mượn dùng trong khi đi đường thôi đấy. Sau khi tới nơi nhớ trả lại cho tôi nhé !” – Cô nhắc Kiba, mắt nhấp nháy.

    Kiba khó hiểu, chỉ là một cái nỏ thôi có cần phải nhắc đi nhắc lại thế này không, nghe rất là keo kiệt. Anh gật đầu, dù sao cái nỏ của cô cũng không thích hợp cho anh sử dụng, sức bắn của nó không đủ mạnh khiến anh thường phải đến gần mục tiêu hơn mức cần thiết. Sau khi đến nơi anh sẽ tự đặt làm riêng một cái nỏ cho mình.

    Chỉ có Vân mới hiểu được suy nghĩ của Tia. Cái bà chị này, nhìn thì đàng hoàng thánh khiết lắm, thì ra cũng tính toán hết cả rồi. Mũi tên cô đưa cho Tia quý thì có quý thật, nhưng giá trị làm sao bằng được cái nỏ cơ chứ. Tưởng tượng xem, khi ai đó đưa ra khoe “Đây là mũi tên đã một phát lấy mạng Rhinos này” hay “Mũi tên này đã xuyên qua mắt Tigris cắm vào trong đầu nó” .v.v. cô nàng sẽ nhẹ nhàng cười thánh thiện rồi rút ra cái nỏ, vừa vuốt ve vừa giới thiệu “Còn đây là cái nỏ đã bắn ra những mũi tên đó !?”. Woa, quá sức bảnh rồi, toàn trường còn không nổ tung ra vì đố kỵ à ? Vân tức giận lẩm bẩm, đến cô cũng cảm thấy đố kỵ nữa là. Nếu cô biết sử dụng nỏ thì tốt rồi, lúc này cái nỏ Kiba dùng sẽ là của cô mà không phải của Tia, sau đó nó sẽ lại trở về tay cô. Tia như đoán được Vân đang nghĩ gì, cô liếc nhìn Vân rồi lè lưỡi ra dáng ahihi xin thứ lỗi nha ai biểu em không xài nỏ làm chi.

    Không khí quỷ dị giữa Kiba và ba cô gái khiến cho không ai muốn đến quấy rầy họ.

    Cho đến khi một thợ săn trẻ tuổi vui mừng chạy đến chỗ Kiba và la toáng lên.

    “Anh Kiba ơi, đến rồi đến rồi !!!”

    “Cái gì đến rồi ?” - Kiba ngạc nhiên hỏi lại, anh không biết tên cậu thợ săn trẻ tuổi này, chỉ nhớ mang máng cậu ta cũng là một trong số những đi săn chiều nay thì phải.

    “Mãnh thú, chúng đang bao vây chúng ta.” – Cậu thợ săn sung sướng đáp.

    Hả, mãnh thú bao vây sao anh không cảm nhận được. Mà sao giọng cậu ta có vẻ vui sướng dữ vậy. Kiba vội dùng nội kình tỏa ra cảm nhận khu vực xung quanh...

    ...và xém nữa ném cái ly trên tay vào mặt cậu ta.

    Cái gọi là “mãnh thú bao vây” đó chỉ là một đám sinh vật giống như chó hoang chưa đến 10 con, ngoại kình ít ỏi chỉ cỡ 50 điểm là cùng. Đám “mãnh thú” này e là còn chưa đủ cho đám thợ săn trong làng lót dạ nữa chứ đừng nói đến các chiến sĩ của Thánh tộc.

    Khi Kiba còn đang suy nghĩ rốt cuộc thằng này đang có âm mưu gì thì cậu ta – vẫn đang rất phấn khởi – rút ngay ra một túi tên trong đó có chừng chục mũi tên. Kiba không thể không chú ý đến 8 mũi tên đặc biệt sặc sỡ với màu sắc các kiểu và còn khắc ký hiệu gì đó trên thân mũi tên nữa.

    “Anh hãy giúp mọi người tiêu diệt chúng đi !!!”

    Ánh mắt cậu ta chân thành và đầy trông đợi đến nỗi Kiba đứng dậy nhận lấy túi tên trước khi nhận ra mình đang làm gì. Sau đó anh thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài, thôi kệ dù sao mới ăn xong tập thể dục một chút cho tiêu hóa thức ăn cũng là chuyện nên làm. Mặc dù anh chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra ở đây cả.

    Nhìn thấy Kiba đi ra với vẻ mặt khó hiểu, bám theo sau lưng là cậu thợ săn nét mặt hạnh phúc, ba cô gái nhìn nhau rồi cười nghiêng ngả.

    Lễ hội vẫn diễn ra tưng bừng náo nhiệt bên ánh lửa trại cho đến khi trời sáng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả
    Lần sửa cuối bởi Nhất Trận Phong, ngày 04-12-2016 lúc 22:31.

  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,ComradeH,phamquangdung,Riku Đại Đế,thanaret25,thhoangtn,YouYun,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 11 - Điểm dừng chân

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 11

    Điểm dừng chân


    Sáng ngày hôm sau, thay vì chuẩn bị lên đường từ sớm như thường lệ thì dân làng lười nhác thức dậy. Một số mới chỉ ngủ trước đó một chút sau khi vui chơi cả đêm.

    Dự tính trước chuyện này, Albert đã thông báo với mọi người hôm nay mọi người sẽ cắm trại và nghỉ ngơi một ngày thay vì lên đường. Đồng thời cũng nhân cơ hội xử lý những con mồi giá trị mà Kiba săn được. Rất nhiều bộ lông cần phải lột và phơi khô, sấy qua để bảo quản, nhiều nguyên vật liệu thu được cần kiểm kê và đánh giá.

    Kiba chui ra khỏi lều và như mọi khi, anh khoan khoái hít đầy một hơi không khí trong lành vào phổi. Cảm giác dễ chịu theo nguyên khí chạy từ trên xuống dưới cơ thể anh khiến anh thoải mái muốn rên lên một tiếng. Đúng là buổi sáng không có gì bằng nguyên khí tự nhiên cả, Kiba đã thành thói quen tận hưởng loại nguyên khí đậm đặc này mất rồi.

    Đa số dân làng vẫn còn chìm trong giấc ngủ, một số ít bắt đầu thức dậy và ra khỏi lều. Kiba tranh thủ làm vệ sinh buổi sáng rồi tìm một chỗ rộng rãi thực hiện các động tác thể dục buổi sáng. Anh chưa bao giờ bỏ qua những hoạt động luyện tập này, dù sao thứ đáng tin nhất vẫn là cơ thể của chính mình. Nhất là với người sử dụng nội kình như anh, cơ thể càng khỏe mạnh thì khi sử dụng nội kình hiệu quả phát ra cũng sẽ càng lớn hơn.

    Hoàn thành xong bài tập luyện, anh quay người lại hỏi.

    “Có chuyện gì không ?”

    Đối tượng không phải ai khác ngoài Vân, từ nãy giờ vẫn tò mò quan sát anh tập luyện.

    “Những động tác đó là sao vậy ? Mới nhìn có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng nhìn kỹ thì cảm giác rất có hiệu quả cho cơ thể ?”

    Kiba gật đầu.

    “Cũng chỉ là hiệu quả cho cơ thể mà thôi. Nếu như không dùng kình lực thì tôi cũng chỉ có cách rèn luyện thân thể mình cho mạnh mẽ hết mức có thể.”

    Vân sáng mắt lên.

    “Anh có thể dạy tôi những phương pháp động tác này không ? Lúc nãy tôi xem từ giữa chừng nên bỏ qua một ít.”

    “Cô muốn học ?” – Kiba ngạc nhiên hỏi lại.

    Vân gật đầu, sau đó cô giải thích.

    “Không phải cho tôi, nhưng đâu phải ai cũng có kình lực đâu. Các chiến binh bình thường nếu có thêm phương pháp rèn luyện thể chất này thì sẽ rất có lợi về lâu dài.”

    Thì ra là thế, Kiba gật đầu. Đối với những người có ngoại kình thì rèn luyện thể chất quả thật là một hành động vô bổ. Giả dụ như sức mạnh cơ thể họ là 100, ngoại kình lại là 1000. Cho dù có luyện sức mạnh cơ thể lên 110 thì tổng sức mạnh cũng chỉ tăng có 10 điểm, chẳng là so gì so với số lượng ngoại kình kia cả. Chính vì hiệu quả của ngoại kình quá lớn nên người ta coi nhẹ đi việc rèn luyện cơ thể.

    Tuy nhiên số lượng người có ngoại kình so với người không có thì vẫn chỉ là số ít. Chiến tranh không thể chỉ dựa vào những chiến sĩ dùng ngoại kình được mà còn phải dựa vào đông đảo những binh lính bình thường kia. Tăng sức mạnh họ lên sẽ càng tăng khả năng sinh tồn của loài người chống lại cuộc xâm lăng của mãnh thú. Kiba không thể không thừa nhận Vân là một Thánh nữ rất hợp cách, cô luôn đưa lợi ích của Thánh tộc nói riêng và nhân loại nói chung lên trên hết.

    Cũng chẳng có việc gì phải dấu diếm cả. Kiba vui vẻ chỉ cho Vân những bài tập thể dục này. Thật ra anh còn suy nghĩ nếu anh móc những bài huấn luyện địa ngục dành cho biệt động ra thì liệu cô nàng có hoảng sợ bỏ chạy mất không. Mấy bài tập đó thật ra có khi lại rất thích hợp cho người trên hành tinh này vốn thể chất mạnh mẽ hơn hẳn so với tiêu chuẩn của Liên Minh. Sau khi đến nơi anh sẽ suy nghĩ kỹ hơn về vấn đề này. Dù gì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

    Mọi người cũng đã phần lớn thức dậy. Kiba cảm thấy hơi đói bụng, anh cùng Vân đi về phía khu lều kiếm đồ ăn sáng.

    Sharty và Tia chắc vẫn còn chưa dậy, hai người cũng không muốn đánh thức bọn họ dậy làm gì. Kiba và Vân cùng ngồi ăn món súp nóng hổi vừa nói chuyện.

    “Anh định làm vũ khí như thế nào ?” – Vân hỏi Kiba, sự hứng thú không che giấu trong mắt cô.

    Kể từ sau khi thấy được khả năng Kiba thể hiện ra trong cuộc đi săn, cô lại càng thêm trông đợi xem anh còn có những gì chưa lộ ra ngoài nữa.

    “Chắc sẽ phải có một cây nỏ chứ ?” – Vân háo hức hỏi.

    “Tất nhiên.” – Kiba gật đầu. Nhưng anh lại hơi ngần ngại. “Chỉ có điều...”

    “Có điều gì cơ chứ ?! Không được, anh nhất định phải có một cây nỏ thật tốt !!!” – Vân nóng nảy ngắt lời Kiba. Đừng giỡn, trình độ thế này mà không dùng nỏ thì ai mà chấp nhận được.

    “Ý tôi là... hình như mớ lông chim và móng vuốt kia đâu có cái gì thích hợp chế nỏ hả ? Tôi đang định nhờ cô tư vấn giúp một số loại nguyên liệu làm nỏ tốt và giá cả đây.” – Kiba cười khổ.

    “Chuyện đó không thành vấn đề !!!” – Vân ngay lập tức nói. “Anh không cần lo về nguyên liệu, tôi sẽ cho người chuẩn bị nguyên liệu tốt nhất cho anh.”

    “Làm vậy có hơi lợi dụng lòng tốt quá không ?” – Kiba tặc lưỡi.

    “Tất nhiên là không. Chỉ riêng giá trị của chiếc móng vuốt anh tặng cũng đã vượt xa những nguyên liệu đó rồi. Anh cứ để đó cho tôi !” – Vân vỗ ngực đảm bảo.

    Kiba cảm thấy hơi xót. Cô ơi ngực đã không to lắm rồi nên hạn chế hành động đó đi kẻo càng ngày lại càng nhỏ thì không hay đâu.

    “Đại ca, em thấy anh quả là có trình độ dụ gái ở đẳng cấp bậc thầy...” – Kiki lại lên tiếng.

    “Nói bậy, bộ mày điếc hả ? Rõ ràng là gái đang dụ tao !” – Kiba đáp trả.

    “Thế còn vũ khí khác ? Anh định dùng móng vuốt và lông chim để chế vũ khí gì ?” – Vân quay lại chủ đề cũ, cô hiển nhiên vô cùng quan tâm. “Kiếm ? Thợ rèn mà tôi định giới thiệu cho anh sở trường chính là kiếm, rất nhiều thanh kiếm nổi danh đều là do...”

    “Tôi không biết xài kiếm.” – Kiba gãi đầu, dội cho Vân một xô nước lạnh.

    “S...sao có thể như vậy ? Rõ ràng theo như tôi nghe kể thì anh...” – Vân lắp bắp không nói nên lời.

    Kiba lại càng nhăn mặt.

    “Tôi cũng có nghe kể thế, nhưng mà tôi không hề biết dùng kiếm cũng là sự thật !”

    Vân nhìn Kiba. Kiba cũng than thầm, ai lại đi ngu dại cầm kiếm đi chém người cho người ta nhớ đến hình ảnh sứ giả kia cơ chứ. Vả lại anh vốn cũng không quen dùng kiếm bình thường thật, anh chỉ quen dùng Lightsaber. Nếu như phải dùng những loại kiếm khác thì không bằng anh dứt khoát chuyển sang sử dụng vũ khí tầm xa cho nó khỏe. Hơn nữa dùng vũ khí tầm xa còn có cái lợi là không cần phải tiếp cận bọn quái vật mang hình người ngoại kình khủng khiếp kia, cũng không phải dùng nhiều nội kình khi chiến đấu khỏi làm cho mọi người khó hiểu. Chứ nếu anh sử dụng vũ khí cận chiến thì sẽ dễ dàng xảy ra tình huống người không có ngoại kình như anh mà lại mạnh hơn người có ngoại kình về mặt sức mạnh thuần túy. Kiba không muốn gây ra sự chú ý vô nghĩa như vậy.

    “Vậy vũ khí anh muốn chế tạo...”

    “Tôi vẫn chưa quyết định hẳn, nhưng chắc sẽ là một món vũ khí tầm xa. Còn đống lông chim kia sẽ chế tạo thành dao nhỏ có thể ném.” – Kiba trả lời.

    Anh đã suy nghĩ kỹ khi đưa ra quyết định này. Vũ khí chính của anh sẽ là một món có thể công kích từ xa và cũng có thể dùng để phòng thủ bảo vệ bản thân. Dù sao chất lượng của móng vuốt Thần thú nếu không tận dụng thì cũng quá phí. Còn đống lông chim vừa nhẹ vừa sắc bén kia dùng làm dao phóng thì quá thích hợp. Anh cũng muốn thử cảm giác làm cao thủ ném phi đao như trong các tiểu thuyết võ hiệp từ lâu. Thêm vào một cái nỏ nữa, anh chính là một cỗ máy giết chóc từ xa. Mặc dù trang bị kiểu đó sẽ không thể nào gây được chút thương tích nào cho những sinh vật kiểu như Falco. Nhưng rất may mắn là anh không hề có ý định đi chiến đấu với bất kỳ con Thần thú nào nữa trong đời mình, dù trưởng thành hay chưa cũng vậy. Thế nên mọi chuyện đều ổn thỏa.

    Vân suy nghĩ, sau đó cũng có vẻ đồng ý với lựa chọn của anh. Dù sao người không có ngoại kình muốn chiến đấu cận thân với sinh vật có ngoại kình thì cũng gần bằng tự sát. Lại thêm khả năng sử dụng cung nỏ thần kỳ của anh dùng vũ khí tầm xa thì cũng sẽ là một thế lực không nhỏ trên chiến trường rồi.

    Chỉ là về khả năng sử dụng kiếm của anh, cô vẫn còn có chút nghi hoặc.

    “Lẽ nào thật sự là do cây kiếm ánh sáng kia ? Chẳng lẽ truyền thuyết về những món Thánh khí có thể điều khiển thân thể người sử dụng là thật ?!”

    Vân thì thầm tự nói với chính mình, nhưng với cái lỗ tai đã được nội kình tăng lực của Kiba thì không khác gì loa phóng thanh cả. Anh gật gù thỏa mãn. Đúng rồi, chính là vậy đấy. Anh muốn cô suy nghĩ đúng là theo hướng này. Tự mình nói ra là cách dở nhất, làm cho người khác nghĩ theo ý mình muốn mới là đẳng cấp. Tuy nhiên cũng may là hành tinh này lại vô cùng hợp tác có ngay một truyền thuyết về Thánh khí gì đấy nữa.

    Ai bảo truyền thuyết chỉ có hại thôi cơ chứ ? Kiba lần đầu tiên cảm thấy anh đã tìm được một truyền thuyết trên hành tinh này mà mình thích.

    -----
    Đoàn người sau một ngày nghỉ ngơi tiếp tục lên đường vào sáng hôm sau, với một tinh thần hăng hái và đầy sinh lực hơn hẳn trước kia. Có lẽ đó là lợi ích tích cực mà đêm lễ hội và một ngày nghỉ ngơi đã đem lại.

    Một tuần lễ hành trình nữa lại êm ả trôi qua, ngày đi đêm nghỉ không có gì gián đoạn.

    “Chúng ta hẳn là đã đi được một nửa con đường rồi chứ ?” – Kiba hỏi Albert. Anh hiện đang ngồi trên xe của ông.

    Albert gật đầu.

    “Theo tôi thì là vậy, mặc dù chuyện này thì tôi nghĩ Thánh nữ sẽ rành hơn. Dù sao tôi cũng chưa tới điểm tập kết kia bao giờ.”

    “Tuy nhiên có một chuyện thì tôi lại biết chắc chắn...” – Albert vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía trước. “Qua khỏi ngọn đồi này, chúng ta sẽ đến làng Binthan. Đó là điểm dừng chân mà trước giờ chúng tôi vẫn đi qua trên đường đến thành phố Nogias của Thánh tộc.”

    Kiba nhìn theo hướng ông chỉ...

    ...và ngay lập tức đứng bật dậy.

    Albert cũng mặt cắt không còn chút máu. Vì ông cũng đã nhìn thấy, theo hướng tay chỉ của ông – từng đám khói đen dày đặc đang bốc lên cao, vị trí của nó không gì khác ngoài nơi mà đoàn người đang hướng đến.

    Làng Binthan.

    Kiba thì khác, anh không những nhìn thấy khói bốc lên, mà qua khả năng cảm nhận nội kình anh đã nhìn thấy được thảm kịch đang diễn ra tại đó.

    Tiếng Nguwja hí vang xung quanh. Vân nhanh chóng ra lệnh cho các chiến sĩ Thánh tộc.

    “Đội 1 ở lại lập đội hình bảo vệ mọi người. Đội 2 tất cả đi theo tôi. Tia cũng đi, có thể chúng ta sẽ cần đến khả năng trị liệu của chị.”

    Các chiến sĩ Thánh tộc ngay lập tức nghe lệnh. Không lãng phí một phút giây Vân và Tia cùng 9 chiến sĩ Thánh tộc khác phóng ngựa chạy về phía làng Binthan. Hay nói đúng hơn, những gì còn lại của làng.

    Kiba không đi, anh chán nản ngồi xuống. Vì anh đã biết, không còn gì để làm nữa ở đó. Khi Vân và mọi người đến thì những kẻ gây ra chuyện này cũng đã bỏ đi rồi.

    Và cũng chẳng còn ai còn sống để cho họ cứu nữa.

    -----

    Mọi người im lặng nhìn cảnh hoang tàn trước mặt.

    Đây từng là ngôi làng Binthan tươi đẹp và trù phú luôn luôn đầy sức sống với gần 1000 dân cư sinh sống, địa điểm trao đổi lớn giữa những ngôi làng nhỏ xung quanh. Điểm dừng chân bắt buộc của các tuyến giao thương phía Nam lục địa.

    Bây giờ chỉ còn là một đống đổ nát, mùi khét lẹt của những căn nhà vẫn còn đang cháy không thể át được mùi máu nồng nặc bốc ra. Một số người không nhịn được ói ra đầy đất. Những người thần kinh yếu thì đã sớm bất tỉnh.

    Albert và người dân làng Nevile im lặng nhìn khung cảnh trước mắt. Đây rất có thể đã là số phận của người dân làng Nevile nếu như họ không di tản, hoặc nếu như họ ít may mắn hơn. Cảm giác vui vẻ còn sót lại từ sau lễ hội đã hoàn toàn biến mất. Khung cảnh như địa ngục trước mắt đã nhắc nhở cho mọi người biết họ đang sống trong hoàn cảnh ác liệt như thế nào. Đối diện họ sẽ là một cuộc chiến gian khổ và có thể ảnh hưởng đến cả sự tồn vong của nhân loại trên lục địa này.

    Cố nén sự đau đớn và tức giận, Vân chỉ huy các chiến sĩ chia nhau ra canh gác xung quanh đề phòng nguy hiểm. Cô quay người nhìn Albert.

    “Có vẻ nơi đây không còn thích hợp để làm điểm dừng chân hôm nay nữa rồi.” – Giọng cô hơi run, có thể thấy cô đang cố hết sức giữ bình tĩnh.

    Albert thở dài, ông hỏi.

    “Là bọn nào làm ?”

    “Gnoll.” - Một chiến sĩ Thánh tộc lên tiếng. “Tôi có thể nhận biết mùi của chúng từ cách xa hàng trăm koca.”

    Koca là đơn vị đo lường chiều dài của người hành tinh này. Một koca khoảng gần bằng một mét. Kiba nhớ lại hình ảnh anh cảm nhận được về những sinh vật đã tấn công ngôi làng này. Với kích cỡ như người đàn ông trưởng thành, những sinh vật đi bằng hai chân có thân hình, bộ lông và cái đầu giống như linh cẩu. Ánh mắt chúng khát máu và hàm răng trắng hếu luôn nhe ra một cách đểu cáng. Điểm đáng sợ là chúng có mang trên người những thứ gần như là trang phục bằng da, và chúng sử dụng vũ khí thô sơ. Điều này chứng tỏ chúng đã có trí tuệ ở một mức độ nhất định.

    Albert nói với Vân.

    “Chúng ta sẽ không dựng trại ở nơi đây.”

    Điều này cũng dễ hiểu, không ai muốn nhìn cảnh tượng này thêm dù chỉ một phút một giây nào nữa.

    “Tuy nhiên...” – Albert nói tiếp, giọng kiên quyết. “Chúng ta cũng sẽ không rời đi. Trước khi hoàn thành những gì nên làm, chúng ta sẽ không rời đi !”

    Quay người nhìn tất cả mọi người, mặc dù vẫn còn hoang mang hoảng sợ nhưng không ai cảm thấy lời ông nói có gì sai cả.

    Thay cho câu trả lời, Kiba bắt đầu đi về hướng một ngôi nhà. Ở đó có ba cái xác đang chờ anh thu dọn và chôn cất.

    Những người khác cũng giống Kiba, bắt đầu tản ra làm điều họ nên làm. Điều họ muốn làm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,ComradeH,Riku Đại Đế,thanaret25,thhoangtn,YouYun,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 12 - Thị trấn Somo

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 12

    Thị trấn Somo


    Đại lục Asha.

    Cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài bởi Tinh Hải. Không ai biết được bên ngoài đại lục Asha có những gì. Thậm chí ngay cả bản thân đại lục Asha cũng còn rất nhiều địa điểm con người chưa thể khám phá được hết.

    Chiếm một diện tích khoảng chừng một phần ba đại lục, nằm ở phía tây lục địa Asha chính là vương quốc Asha – vương triều đầu tiên của nhân loại và vẫn còn tồn tại cho đến tận ngày hôm nay.

    Phía Nam giáp với rừng ma Ylain, phía Đông là dãy núi Holiso hùng vĩ kéo dài. Phía Bắc giáp với đại thảo nguyên Laco và thung lũng Thần thú Hel, nơi tập trung những sinh vật mạnh mẽ nhất trên đại lục trong truyền thuyết.

    Ba mặt giáp với thiên nhiên hoang dã và mãnh thú cuồng bạo, sự phát triển của nhân loại là lịch sử của những tranh đấu khốc liệt với thiên nhiên.

    Duy nhất hơi an toàn, chính là mặt phía Tây giáp với Tinh Hải. An toàn, nếu như người ta không bước chân ra biển. Một khi có người dám dũng cảm rời xa bờ quá 1000 Koca, vậy thì hai chữ an toàn đó chỉ còn mang tính tượng trưng thôi.

    Tuy nhiên so ra vẫn là nơi an toàn nhất trong toàn bộ lãnh thổ nhân loại. Chính vì vậy, thủ đô của vương quốc Asha được đặt ngay tại bờ biển phía Tây này. Glory - tòa thành ánh sáng, biểu tượng của nhân loại. Được bảo vệ ba mặt bởi ba vùng lãnh địa lớn, thuộc về ba thế lực khác nhau.

    Phía Nam – Thánh tộc. Quản lý một cách hòa bình vùng đất phía Nam với trung tâm là Thánh Địa Nogias, một thành trì lớn với mức dân cư xung quanh vào khoảng 20000.

    Phía Đông – Thần tộc. Nắm quyền lực tuyệt đối với lực lượng quân sự mạnh mẽ và cai trị bằng nắm đất sắt. Trung tâm quyền lực đặt ở Đại Kinh – một thành phố to lớn và phát triển mạnh về tất cả mọi mặt văn hóa lẫn kinh tế. Cũng là thành phố có số lượng dân cư nhiều nhất trên toàn đại lục – 50000 dân.

    Phía Bắc – Cổ tộc. Thay vì lãnh đạo, Cổ tộc lại sống tản mát ra theo phương thức bộ lạc và hòa nhập vào thảo nguyên rộng lớn. Nơi đây các thành phố thị trấn lớn đều có quyền tự chủ của riêng mình, nhận được sự bảo vệ của Cổ tộc. Thánh địa của Cổ tộc nằm ở một nơi bí mật trong thung lũng Thần Gió rất ít người ngoại tộc từng đặt chân tới.

    Còn lại khu vực trung tâm và phía Tây là nơi sức ảnh hưởng của hoàng thất Asha mạnh nhất. Các lãnh chúa khu vực trung tâm đều là vương công quý tộc, con cháu hoàng thất. Được bảo vệ an toàn khỏi sự quấy nhiễu của mãnh thú, đây cũng là nơi phát triển văn hóa và kinh tế thịnh vượng nhất lục địa Asha. Đáng kể nhất phải nói đến thành phố Gnanad – trung tâm giao thương của cả vương quốc. Tất cả các tuyến đường giao thương đều phải đi qua nơi này. Bất cứ thứ gì lục địa Asha có, hẳn đều có thể tìm được ở đây. Thành phố nằm trong lãnh địa của công tước Lucian – em trai đương kim hoàng đế vương quốc Asha.

    Kể từ sau khi mãnh thú đột nhiên trở nên cuồng bạo, các vùng phía Đông, Nam và Bắc đều lâm vào trạng thái nguy hiểm và phải rút lui dần về hướng trung tâm.

    Thánh địa Nogias – trung tâm quyền lực của Thánh tộc, có sức ảnh hưởng đến toàn bộ vùng đất phía Nam. Lấy Nogias làm trung tâm lan ngoài phạm vi 50000 Koca, Thánh tộc quyết định xây dựng một phòng tuyến kiên cố để thật sự biến thành tấm chắn thép phía Nam che chở cho vương quốc.

    Đó là nơi Kiba và mọi người đang đến gần sau cuộc hành trình hơn một tháng ròng rã.

    -----

    Trước mắt đoàn người là một dãy tường thành được xây bằng gỗ cao đến hơn 6 Koca, và kéo dài xa đến tận chân trời.

    Bên ngoài và trên tường thành luôn luôn có những chiến sĩ Thánh tộc liên tục tuần tra qua lại, không lúc nào ngừng nghỉ. Cách một khoảng xa lại có những cánh cổng lớn với rất nhiều chiến sĩ túc trực canh gác. Vô số đoàn người liên tục ra vào các cánh cổng tạo ra một cảm giác rất đông đúc nhộn nhịp đằng sau đó.

    Tường thành mặc dù chỉ là bằng gỗ nhưng có cảm giác chắc chắn vững chãi.

    Kiba quay người hỏi Vân đang cưỡi Nguwja đi bên cạnh.

    “Đây chính là phòng tuyến phía Nam của Thánh tộc ?”

    Vân tự hào gật đầu. Công trình to lớn này được bắt đầu cách đây mới có ba tháng, nhưng Thánh tộc đã dồn tất cả tài nguyên nhân lực của mình vào mới có được thành quả như hiện tại. Bức tường hình cánh cung trải dài đến hơn 100000 Koca, tiếp giáp với dãy núi bên phải và vực sâu không đáy bên trái, hoàn toàn che chắn khu vực phía Nam của vương quốc. Chỉ cần phòng tuyến này vẫn còn, mãnh thú đừng hy vọng đặt chân lên vùng đất trung tâm.

    Một chiến sĩ đã nhanh chóng chạy lên trước thông báo cho lính canh. Đoàn người dưới sự bảo vệ của Vân và các chiến sĩ Thánh tộc thoải mái đi qua cánh cổng lớn ngăn cách giữa lãnh địa nhân loại và mãnh thú.

    Khung cảnh bên trong vô cùng náo nhiệt.

    Những con đường kéo dài từ những cánh cổng đi thẳng lên phía Bắc, hai bên đường là rất nhiều lều bạt, quầy hàng buôn bán đủ các loại lương thực trang bị vũ khí cho đến thịt, da, răng nanh móng vuốt mãnh thú.

    Vân vừa đi vừa giải thích cho mọi người.

    “Đây là nơi dành cho những người không phải dân bản địa như thương nhân, lính đánh thuê hoặc những người vì nguyên nhân gì đó muốn xuống phía Nam. Khu vực này có đầy đủ các dịch vụ cần thiết như ăn ở trang bị mua bán trao đổi nguyên liệu, tất cả là hoàn toàn tự phát. Người trong các thị trấn mới xung quanh cũng thường xuyên ra đây trao đổi buôn bán. Có thể xem như là khu vực tự do của phòng tuyến phía Nam này.”

    Phòng tuyến phía Nam được xây dựng với tư tưởng tập trung mọi tài nguyên lại hỗ trợ lẫn nhau. Thiết kế của nó bao gồm một lớp tường thành bằng gỗ trải dài bên ngoài. Vượt qua bức tường thành bảo vệ đó, khu vực bên trong lại chia thành năm thị trấn nằm trải dọc theo phòng tuyến. Nằm ở sau cùng là Thánh địa Nogias, được bảo vệ bởi thành trì kiên cố vững chắc xây dựng bằng loại đá tốt nhất. Tất cả năm thị trấn có tường bảo vệ riêng và cách nhau chỉ tầm nửa ngày đường, cách Nogias một ngày đường. Thiết kế này nhằm bảo đảm phát triển sinh hoạt và tập trung sức mạnh quân lực tối ưu. Giữa các thị trấn và Nogias có thể nhanh chóng hỗ trợ nhau khi cần thiết mà không bị tình trạng dồn nén quá nhiều người vào một khu vực, dễ dẫn đến nhiều bất cập về trị an và phát triển.

    Mỗi thị trấn sẽ có một người Trưởng trấn do Thánh tộc đề cử tới lãnh đạo và quản lý, cùng với một lực lượng quân sự 200 chiến sĩ Thánh tộc, cùng với khoảng 1000 quân lính bình thường. Ngoài ra tất cả mọi người đều phải sẵn sàng tinh thần cầm vũ khí ra trận bất cứ lúc nào nếu cần thiết. Năm thị trấn với lượng dân cư 10000 người mỗi thị trấn, cùng với 20000 người tại Nogias. Tổng cộng là 70000 người ở trong phòng tuyến này, không kể đến những khác vãng lai. Kiba thầm thán phục, ở trình độ phát triển như thế này thì đây đã là một con số vô cùng khổng lồ rồi.

    Nơi tập trung của làng Nevile là thị trấn Somo nằm ngoài cùng bên trái. Ở ngay bên ngoài phòng tuyến khu vực đó là một khu rừng hoang sơ nối liền với vực sâu không đáy. Ít ra thì các thợ săn sẽ không cần phải lo không có việc làm.

    Vân và các chiến sĩ đưa đoàn người đến thẳng thị trấn Somo.

    Tường thành bảo vệ bên ngoài của thị trấn không hề thua kém bức tường thành lớn phòng tuyến. Và đứng ở trên đó có thể dễ dàng nhìn thấy được bức tường phòng tuyết ở xa nơi chân trời. Giữa thị trấn và phòng tuyến là một khu vực đồng bằng rộng lớn thích hợp cho các hoạt động trồng trọt, xây dựng và buôn bán cũng như luyện binh, nuôi thú cưỡi. Có thể nhìn thấy đây đó một số trang trại hay nhà kho, những mảnh ruộng đang được khai phá cày bừa.

    Đất trong thị trấn được phân sẵn cho người dân các làng đến để định cư, bảo đảm mọi người ai cũng có nơi ở và kiếm sống bên trong thị trấn. Nhưng những mảnh đất bên ngoài này thì phải tự bỏ tiền ra để mua nếu muốn sử dụng. Đây cũng là một cách trưng thu quân phí của Thánh tộc, tiền thu được sẽ đắp vào chi phí xây dựng, tu dưỡng tường thành và rèn luyện quân đội.

    Đây cũng là mối lo chính của làng Nevile năm xưa. Nếu như không có khả năng mua đất để mở rộng sản xuất và trồng trọt thì sẽ rất khó đứng vững và phát triển được ở nơi đây. Chính vì vậy số tiền mà họ có được nhờ các tài nguyên của Falco quả thật chính là món quà trên trời rơi xuống, như nắng hạn gặp mưa rào. Làng Nevile sẽ có khả năng mua được nhiều đất, có tiền đầu tư vào xây dựng và có tiềm năng phát triển vô cùng mạnh mẽ.

    Cánh cổng thị trấn Somo mở ra sau khi xác nhận thân phận người dân làng Nevile. Đoàn người tiến vào trong thị trấn, vừa có chút hoang mang ngắm nhìn nơi ở mới của mình, trong đó không thiếu một chút chờ mong.

    -----

    Bên trong thị trấn là một cảnh tượng yên bình hơn mọi người nghĩ.

    Từng dãy nhà mới được xây tạm lên nằm sát bên nhau gọn gàng và sạch sẽ. Những con đường lát đá mới tinh đều tăm tắp. Hai tuyến đường lớn chia thị trấn ra thành bốn khu vực và nối liền bốn cánh cổng của thị trấn. Ở trung tâm thị trấn là một quảng trường sinh hoạt lớn, cùng với các kiến trúc to đẹp và uy nghi. Đây chính là khu vực tập trung các kiến trúc quan trọng nhất của thị trấn như dinh thự của Trưởng trấn, tòa nhà của các nghiệp đoàn, tổng bộ thương hội, .v.v. Những thông báo quan trọng cũng sẽ được dán lên những tấm bảng lớn ở xung quanh đường vào quảng trường.

    Mọi người đều có cảm giác tự hào, đây sẽ là nơi ở mới của chúng ta. Thị trấn tạo cho mọi người cảm giác an toàn và đầy hy vọng.

    Vân đưa mọi người đến khu vực được phân cho làng Nevile. Đây là một khu dân cư nằm ở góc thị trấn, có khu vực sinh hoạt chung khá rộng và khoảng chừng 100 căn nhà. Đặc biệt là một con sông nhỏ chảy xuyên qua khiến mọi người vô cùng yêu thích. Con sông sẽ giúp cho không khí trở nên dễ chịu hơn, đồng thời là một nguồn nước sạch và có sự giúp đỡ rất lớn cho các hoạt động nấu ăn, giặt giũ. Albert quay người sang cảm ơn Vân, ông biết cô đã giúp mọi người chọn một nơi định cư tốt hết mức có thể rồi.

    Vân cũng không hề ngần ngại thoải mái nhận lời cảm ơn của Albert. Cô cũng chẳng phải loại người thích sự giả tạo. Cô nói với Albert.

    “Mọi người hãy nghỉ ngơi thoải mái và ổn định trong ngày hôm nay. Sau đó ngày mai thì bắt đầu đến quảng trường trung tâm vào dinh Trưởng trấn và đăng ký hộ tịch nhé. Nơi đó có cung cấp thêm các hướng dẫn cụ thể về việc an cư lập nghiệp của mọi người.”

    Vân và các chiến sĩ tạm biệt người dân làng Nevile lần cuối, sau đó nhanh chóng rời khỏi thị trấn. Cô còn phải về trình báo cho Thánh tộc, và quan trọng hơn là đưa lên thành quả thu được của họ. Chuyến đi này đối với cô và Thánh tộc mà nói thì quả thật là một niềm vui bất ngờ. Tia chạy sau cùng vẫy tay chào tạm biệt Kiba, sau khi lấy lại cái nỏ của mình.

    Kiba đi dạo một vòng xung quanh khu ở mới. Anh cũng đã thương lượng trước về nơi ở cụ thể của mình trước khi đến thị trấn, dù sao thì bây giờ anh cũng không có lý do gì để tiếp tục ở chung nhà với Sharty nữa. Anh đã thống nhất sẽ ở chung với Hawk và hai người thợ săn độc thân khác. Bọn họ còn vô cùng vui mừng khi biết anh muốn ở chung với họ nữa là đằng khác. Sharty thì có vẻ hơi giận dỗi khi biết chuyện. Kiba cười khổ, cái con bé ngây thơ này, dù sao cũng đã 16 tuổi rồi chứ ít gì. Tuổi này ở xã hội này có khi đã lấy chồng sinh con hết rồi. Ít ra cũng phải có chút đề phòng chứ.

    Nhưng có vẻ như kế hoạch của Kiba không diễn tiến trôi chảy như anh nghĩ.

    Một chiếc xe chạy vào khu dân cư làng Nevile.

    Tất cả mọi người đều quay lại nhìn theo chiếc xe sang trọng do bốn con Nguwja kéo. Ai lại có chuyện gì liên quan đến họ khi họ mới chỉ tới thị trấn cơ chứ,

    Chiếc xe chậm rãi dừng lại. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống.

    Và tất cả mọi người đều nín thở khi nhìn thấy cô.

    Ngay cả Kiba cũng không tránh được giật mình.

    Quá sức xinh đẹp.

    Cô gái vừa mới bước xuống xe, vào khoảng 23-24 tuổi – độ tuổi tươi đẹp của người con gái – có một nhan sắc vô cùng tuyệt mỹ. Kiba không kìm được nghĩ đến hình ảnh những vị nữ thần trong những thần thoại mà anh biết đến – Freya trong thần thoại Bắc Âu, hay Venus trong thần thoại Hy Lạp. Đó là cảm nhận đầu tiên của anh khi nhìn thấy cô.

    Tuyệt đối là một mỹ nhân. Mái tóc vàng lộng lẫy và dài đến thắt lưng, hơi dợn sóng một cách gợi cảm. Làn da trắng và mịn, đôi mắt to quyến rũ màu xanh ngọc và hàng lông mi cao vút. Thân hình hoàn mỹ không có điểm nào để chê với bộ ngực đầy kiêu hãnh và đôi chân thon dài quý phái. Dường như tất cả nét đẹp tinh hoa của Âu Mỹ đều tập trung trên người cô.

    “Đại ca, tim anh đập hơi mạnh quá rồi đó.” – Kiki lém lỉnh trêu anh.

    Kiba mặc kệ không muốn đôi co với nó. Mặc dù đã quen với các người đẹp rồi - nói đâu xa, đệ nhất mỹ nữ quân đội Liên Minh Melina chính là đội phó của anh đấy – nhưng anh vẫn không thể không thán phục bàn tay của Thượng đế. Cô gái vừa xuống xe này quả thật so với Melina không hề thua kém chút nào, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn một chút. Anh có thể khẳng định đây chắc chắn là người con gái đẹp nhất mà anh từng gặp từ trước tới nay.

    Trong khi tất cả mọi người còn đang thẫn thờ như hóa đá trước nét đẹp của cô gái. Cô gái thì vô cùng tự nhiên thoải mái nhìn quanh quất trong đám người như tìm kiếm một ai đó.

    “Chị Sherry !!!”

    Sharty vui sướng hét to và nhanh như một ngọn gió lao đến ôm chặt cô gái và rúc đầu vào ngực cô. Cô gái cũng đầy vui mừng vừa ôm Sharty vừa âu yếm vuốt ve đầu cô bé. Mắt cô long lanh như có giọt lệ đang chực trào ra.

    Kiba chợt nhận ra có một sự giống nhau giữa hai cô gái.

    Không để anh thắc mắc lâu, Sharty chợt nhớ ra. Cô rút ra khỏi vòng tay cô gái rồi, nắm tay cô gái dẫn đến giới thiệu với Kiba.

    “Anh Kiba, đây là chị Sherry, chị ruột của em. Chị Sherry, đây là anh Kiba.”

    Quả nhiên không sai, Kiba lẽ ra phải nhận ra sớm hơn. Hai chị em có nhiều nét giống nhau, nhất là đôi mắt. Tuy nhiên phiên bản trưởng thành này cũng hơi bị quá đỉnh rồi. Kiba than thầm rồi liếc mắt nhìn Sharty, kiểu này tương lai e là lại thêm một cái siêu cấp mỹ nữ. Con trai làng này khó sống rồi. Anh sẽ đề nghị với Albert nuôi một vài sinh vật gì đó có thể giữ nhà như loài chó trên Trái Đất. Tốt nhất nuôi cỡ chục con cho nó chắc.

    Sherry cũng đang tò mò nhìn Kiba. Sau đó, như hiểu ra điều gì đó cô cười quyến rũ với anh rồi quay sang nhéo lỗ tai Sharty.

    “Con bé này, lấy chồng rồi mà không thèm báo cho chị một tiếng luôn ?!”

    Kiba xém nữa té lăn quay ra. Còn Sharty thì mặt đỏ như gấc lắc đầu lia lịa.

    “Ủa, thế ra không phải à ?” - Sherry đưa tay lên che miệng.

    May mắn thay, rất tâm lý Albert bước ra giúp mọi người thay đổi chủ đề.

    “Con bé Sherry này, không ngờ qua 10 năm lại trở thành cô gái xinh đẹp thế này rồi. Còn nhớ chú Albert này không ?”

    Sherry vui vẻ ôm Albert rồi hôn nhẹ vào má ông.

    “Làm sao cháu quên được chú cơ chứ.”

    “Nói cũng phải, chú cũng sẽ rất giận nếu như con bé mặt đầy tàn nhang suốt ngày ăn trộm trái cây nhà chú lại dám quên chú đấy !” – Albert nheo mắt.

    Tất cả dân làng cười ồ lên, bao gồm cả Sharty trong đó. Còn Sherry thì hơi thoáng hiện màu đỏ hồng trên đôi gò má xinh xắn, cô tức giận dậm chân mấy cái.

    Chà, đến cả hành động dậm chân này cũng là di truyền à. Kiba cười phì ra. Nhưng mà phải công nhận, hành động này thực hiện bởi siêu cấp mỹ nữ nhìn vào có cảm giác vô cùng thoải mái.

    Sau khi cười đùa vui vẻ và chào hỏi dân làng. Sherry quay về phía Sharty.

    “Hành lý của em đâu rồi, đưa lên xe rồi cùng chị về nhà dọn dẹp luôn chứ ?”

    Kiba gật đầu, thì ra cô ta cũng là người trong thị trấn này. Quả là Vân sắp xếp vô cùng chu đáo, cho Sharty ở chung thị trấn với chị ruột mình. Mặc dù Kiba không rõ ràng lắm tình huống gia đình họ, nhưng dù sao bây giờ hai chị em được ở chung với nhau cũng là chuyện đáng mừng rồi.

    Khoan đã, có gì không đúng lắm. Nếu là nhà trong thị trấn thì việc gì phải dùng đến xe bốn Nguwja để đến đây ?

    “Cô cũng sống trong thị trấn này à ?” – Kiba hỏi.

    Sherry lắc đầu.

    “Tôi có nhà trong thị trấn nhưng rất ít khi ở đó. Hiện tại tôi sống tại trang trại bên ngoài thị trấn.”

    Kiba hiểu ra. Anh nhìn Sharty và cười.

    “Vậy là chúng ta không được làm hàng xóm với nhau rồi.”

    Sharty buồn bã khi nghe anh nói. Từ sau khi anh cứu cô, cô bé đã rất gắn bó với anh và gần như suốt ngày ở bên cạnh anh. Bây giờ nghĩ đến chuyện phải sống cách nhau hơi xa Kiba cũng có chút buồn. Dù sao thì một cô em gái dễ thương hiền lành chu đáo thế này đâu phải dễ kiếm cơ chứ. Những ngày sắp tới chỉ e sẽ đầy mùi mồ hôi của đàn ông rồi. Kiba lắc đầu, ký ức trại lính tân binh bỗng nổi lên trong anh.

    Albert bỗng nhiên lên tiếng.

    “Chú có nghe một chút về tình huống của cháu, Sherry. Vậy hiện tại ở trong trang trại đó có bao nhiêu người ?”

    Sherry hơi khựng lại một chút. Sau đó cô trả lời ông.

    “Vốn chỉ có mình cháu. Nhưng sắp tới thì cháu và Sharty sẽ cùng ở đó.”

    Mọi người cùng đồng thanh phản đối. Albert nhíu mày.

    “Vậy sao được. Trang trại to lớn như vậy mà chỉ có hai cô gái yếu đuối thậm chí không có cả kình lực. Không được, chú tuyệt đối không cho phép. Trước đây thế nào thì chú không biết, bây giờ chú đã đến đây rồi thì chuyện nguy hiểm như vậy không được xảy ra nữa.”

    “Hai đứa cứ ở lại đây chung với mọi người đi.” – Albert ra lệnh.

    Sherry hơi cúi đầu, sau đó cô ngẩng lên, mắt cô hơi đỏ nhưng khuôn mặt cô thể hiện ra nét cương quyết.

    “Cháu biết chú chỉ muốn tốt cho bọn cháu thôi. Nhưng cháu... cháu không thể bỏ trang trại đó được. Hy vọng chú hiểu cho...”

    Không khí như trầm xuống. Kiba ngồi im không nói gì, anh chỉ là người ngoài không biết chuyện gì cả nên không có quyền lên tiếng.

    Chợt Sherry nhìn qua anh, sau đó nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn đang buồn bã của Sharty. Một ý nghĩ bỗng lóe lên bên trong đầu cô.

    “Hay là... để anh Kiba đến ở chung với bọn cháu ?”

    Kiba tưởng mình nghe lầm. Sao tự dưng chị em nhà mấy người lại lôi tôi vào đây ?

    Sherry thật ra cũng chỉ nói lụi thôi. Nói xong cô liền hối hận ngay, cô chọn Kiba vì thấy Sharty có vẻ rất quyến luyến không muốn xa anh, lại thêm cô cảm thấy anh không có vẻ là người xấu. Nhưng mà nghĩ lại thì anh ta cũng chỉ là một người bình thường không có kình lực mà thôi, cho dù có thêm anh ta thì giúp được gì. Lý do này quá sức miễn cưỡng...

    “Nếu thế thì được !” – Albert gật đầu, đáp gọn lỏn.

    Sherry như không tin được vào tai mình. Chỉ vậy thôi sao ? Kiba hả, uh thế thì được. Thái độ này của chú Albert nghĩa là sao ? Cô hoang mang nhìn mọi người xung quanh.

    Không nhìn thì thôi, càng nhìn cô lại càng giật mình. Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đó là chuyện hợp lý. Các thanh niên trong làng thì hơi có vẻ đố kỵ nhưng cũng không ai phản đối cả.

    Sherry nhìn kỹ hơn thanh niên tên Kiba này. Linh tính mách bảo cô rằng anh ta không hề đơn giản như cô mới đầu nghĩ. Thôi kệ, cô nhìn qua Sharty – hiện tại cô bé nét mặt đang đầy vui sướng. Ít ra thì cô cũng đã không quyết định sai lầm. Sharty và dân làng đều vừa lòng với giải pháp này, còn chuyện thanh niên Kiba kia cô sẽ từ từ nghiên cứu sau.

    Chuyện thế là được giải quyết. Tất nhiên, mọi người đều quên mất không ai nghĩ tới chuyện hỏi ý kiến người trong cuộc – tức là Kiba ấy mà. Anh đột nhiên ngẫm nghĩ, phải chăng cảm giác của con bù nhìn rơm là như thế này ?

    Mà cũng không có nghĩa là anh phản đối với sắp xếp này. Đừng giỡn, anh còn chưa bị điên. Anh cũng không đồng tính. Và anh lại càng không muốn mọi người nghĩ rằng mình là người đồng tính bằng cách lên tiếng phản đối.

    Cho nên một lát sau khi chiếc xe rời khỏi thị trấn, ngồi trên xe là ba người. Hai chị em Sherry, Sharty và Kiba.

    “Đại ca, nếu em đoán không lầm thì anh mặc dù ra vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đang khoái chí lắm phải không ?” – Kiki hỏi.

    “Mày quả là máy tính thông minh !” – Kiba gật gù.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả
    Lần sửa cuối bởi Nhất Trận Phong, ngày 07-12-2016 lúc 16:11.

    ---QC---


  10. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,ComradeH,Riku Đại Đế,thanaret25,thhoangtn,YouYun,
Trang 3 của 18 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status