TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 18 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 90

Chủ đề: [Dị Giới][Huyền Ảo] Tinh Hải

  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định [Dị Giới][Huyền Ảo] Tinh Hải


    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Nhân vật chính của truyện, thành viên đội biệt động Liên Minh Thái Dương Hệ trong một lần thực hiện nhiệm vụ bị đưa đến một hành tinh xa lạ và lạc hậu với trình độ văn minh ở tầm Địa Cầu giai đoạn trung cổ. Bị hiểu lầm là anh hùng huyền thoại do Thượng đế phái xuống cứu giúp hành tinh này, anh đành phải dấn thân vào bức màn hắc ám đang đe dọa hành tinh…

    Truyện thuộc thể loại khoa học giả tưởng kiêm dị giới – huyền ảo, được lấy cảm hứng từ dòng game nhập vai Star Ocean của tri-Ace và thế giới Star Wars của George Lucas.

    Link Download Ebook
    Tinh Hải - Quyển I [pdf][Mediafire]
    Tinh Hải - Quyển I [pdf][Dropbox]

    Phản hồi, góp ý cho tác giả
    Lần sửa cuối bởi Nhất Trận Phong, ngày 17-01-2017 lúc 23:19.
    ---QC---


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,phamquangdung,thanhnhan2017,thhoangtn,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Mở đầu - Hành tinh vô danh (1)

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Prologue - Mở đầu

    Hành tinh vô danh (1)


    2263 A.D.

    23:00 ngày 25/03.

    Chiến hạm Lunar – mã hiệu Dreadnought TA21, một trong những con “quái vật vũ trụ” của Liên Minh Thái Dương Hệ, hiện đã ra khỏi không gian siêu tốc được khoảng 10 tiếng đồng hồ và từ từ tiếp cận hành tinh vô danh tọa độ N61-OSZ902586. Thời gian dự kiến bắt đầu đổ bộ là 03:00 ngày 26/03, còn cách 4 tiếng đồng hồ nữa.

    Quá đủ thời gian cho một giấc ngủ nhẹ.

    Đó là trên lý thuyết, còn thực tế thì hiện tại Mike không tài nào chợp mắt được. Cũng khó mà trách, nào phải anh sợ hãi hay gì cho cam, phần nhiều là do quá hưng phấn. Chỉ còn 4 tiếng đồng hồ nữa là anh sẽ tham gia vào nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi trở thành thành viên của đội biệt động Liên Minh.

    Đội biệt động Liên Minh, Mike thì thầm cái tên cao quý đó với niềm tự hào và sung sướng khó mà kiềm nén. Đã gần sáu tháng từ cái ngày anh được chọn vào lực lượng tinh nhuệ đệ nhất của hệ thống quân sự Liên Minh này. Chỉ những chiến binh ưu tú nhất, xuất sắc nhất với thành tích chiến đấu thực tế mới có thể được đề cử vào. Và rồi những cá nhân ưu tú đó lại được chọn lọc một lần nữa, kiểm tra so sánh tố chất và quan trọng nhất – khả năng sử dụng Thần lực. Cuối cùng, chỉ còn lại những chiến sĩ hoàn hảo, sẵn sàng để rèn luyện Thần lực và cách sử dụng vũ khí tối tân nhằm thực hiện những nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm nhất cho Liên Minh.

    Đó là đội biệt động Liên Minh.

    Và Mike là một thành viên trong đó.

    Trở thành một thành viên của đội biệt động là giấc mơ của Mike từ rất lâu rồi, trước cả khi anh nhập ngũ. Bây giờ khi nó đã trở thành sự thật lẽ dĩ nhiên Mike cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Không còn gì có thể làm cho anh hạnh phúc hơn nữa…

    À không, thật ra thì có.

    Mike ngồi bật dậy, thở dài. Anh khẽ cười chua chát khi nhớ lại tình trạng hiện giờ của mình. Sau bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu cố gắng để được lựa chọn vào đội biệt động, rồi nửa năm rèn luyện gian khổ để nắm được Thần lực… cuối cùng anh bị đưa vào đội Ngọa Hổ.

    Lực lượng biệt động Liên Minh chia làm tất cả 12 đội, lấy tên theo 12 con giáp của phương Đông. Đội Ngọa Hổ là đội thứ 3 trong số 12 đội.

    Ngoài ra, cũng là đội yếu nhất trong số 12 đội.

    Mike nhớ lại những chuyện đã nghe được khi còn là chiến sĩ bình thường. 12 đội biệt động vốn chỉ có tên đơn giản theo 12 con giáp như Long, Hổ, Ngưu, Xà, .v.v. tuy nhiên qua thời gian dài hoạt động mỗi đội đã để lại sau lưng nhiều thành tích ưu việt cũng như phong cách thực hiện nhiệm vụ khác nhau, dẫn đến chuyện tất cả mọi người – không rõ là ai bắt đầu – khi nhắc đến mỗi đội đều thêm vào một từ miêu tả chẳng hạn như Thần Long, Mãnh Ngưu, Độc Xà, .v.v. cuối cùng chết tên luôn các đội cho đến hiện nay.

    Thần Long – đội đệ nhất trong 12 đội, như một con rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, xuất hiện đột ngột như trời giáng, thủ đoạn nhanh gọn hiệu quả, kẻ thù nghe đến tên là táng đởm kinh hồn.

    Mãnh Ngưu – không phải là đội đệ nhất, nhưng là đội có sức chiến đấu mạnh nhất. Mỗi thành viên trong đội đều là cao thủ sử dụng Thần khí, tấn công như bão chớp sấm giật không ai cản nổi.

    Độc Xà – sở trường thâm nhập và trá hình tấn công kẻ thù từ bên trong nội bộ chúng, đầy kinh nghiệm cũng như thủ đoạn. Ngoài ra thành viên trong đội đa phần đều là nữ binh xinh đẹp hấp dẫn khiến cho nó trở thành đội được yêu thích nhất trong giới quân sĩ.

    Và rất nhiều đội khác, mỗi đội đều có điểm độc đáo riêng.

    Điểm độc đáo của đội Ngọa Hổ - như tên gọi của nó, chính là một con cọp nằm. Không phải nằm để lấy đà nhảy lên, mà là nằm để… ngủ. Ngọa Hổ nổi danh là đội có tỉ lệ sống sót cao nhất trong số 12 đội biệt động, và nguyên do cũng dễ hiểu. Khi xông lên luôn chậm rãi nhất, khi rút lui thì lại hăng hái nhất, nhiệm vụ khó thì để cho đội khác, nhiệm vụ dễ thì để cho chiến sĩ bình thường.

    Nói cho dễ hiểu, nó chính là đội vô dụng nhất trong lực lượng biệt động.

    Mike lại thở dài một lần nữa và kiên quyết ngồi dậy. Nếu đã không thể nào ngủ được thì cần gì phải cố làm chi. Anh mặc quân phục vào rồi mở cửa đi ra ngoài hành lang.

    Hàng lang khá vắng vẻ, những thành viên khác hoặc là đã ngủ hoặc là đang tụ tập ở quầy bar giải trí. Đó cũng là nơi Mike đang định đến. Mặc dù có phần thất vọng với đội của mình nhưng giao lưu tăng cường quan hệ với các thành viên khác vẫn là việc nên làm. Dù sao thì các đồng đội của anh đâu có lỗi gì trong chuyện này.

    Đúng vậy, lỗi là ở cái gã đội trưởng phế vật kia cơ.

    Cứ nghĩ tới cái thứ con ông cháu cha bất tài vô tướng kia là Mike lại tức giận. Anh tức giận là vì trong một tổ chức tinh nhuệ như lực lượng biệt động mà lại để cho thứ sâu mọt như vậy chen chân vào. Thật sự là quá mức mà. Mike không hiểu nổi chính trị, và anh cũng chẳng muốn hiểu. Anh là một quân nhân điển hình và tự hào vì điều đó. Vì vậy anh sẽ không bao giờ chấp nhận được những chuyện dơ bẩn kia làm xấu đi hình tượng lực lượng biệt động. Anh sẽ thay đổi nó từ bên trong, sẽ bài trừ đi những chất cặn bã làm hại tổ chức này.

    Nhưng trước hết thì cứ làm một ly coffee cho nó tỉnh táo đã.

    -----

    Khi Mike bước vào quầy bar anh nhận ra thành viên trong đội tụ tập ở đây đông hơn anh nghĩ, và mọi người đều đang quay lại nhìn anh.

    Hơi bất ngờ khi thấy gần như tất cả 20 thành viên trong đội đều ở đây, Mike khựng lại chưa biết phải phản ứng thế nào. May mắn thay, một tiếng nói vang lên giải vây cho anh.

    “Tưởng ai, hóa ra là tân binh có điểm số cao nhất trong kỳ tuyển chọn thành viên vừa rồi. Anh em, cho một tràng pháo tay !!!”

    Mọi người cùng cười lớn và vỗ tay. Mặt Mike hơi đỏ lên, người vừa lên tiếng là Jaffar thành viên lớn tuổi nhất trong đội. Dù chỉ mới tiếp xúc với đội không lâu nhưng Mike dễ dàng nhận ra Jaffar là người được tất cả mọi người tôn là anh cả trong đội và có sức ảnh hưởng cao. Thậm chí theo anh thấy thì Jaffar mới đúng là trung tâm của đội Ngọa Hổ chứ không phải gã đội trưởng bù nhìn kia.

    Mike đưa tay đáp lễ mọi người rồi đưa mắt tìm chỗ ngồi thích hợp. Sau một thoáng suy nghĩ anh quyết định đến ngồi vào chỗ ghế cuối cùng còn trống trên quầy bar, ngay cạnh Jaffar.

    Jaffar thân mật vỗ vai anh.

    “Sao rồi chú em, hồi hộp quá không ngủ được à ?”

    Mike gật đầu, chẳng có gì phải giấu cả. Ai lại không cảm thấy hưng phấn khi sắp thực hiện nhiệm vụ đầu tiên cơ chứ.

    Jaffar giơ ngón tay cái lên.

    “Rất thẳng thắn, anh thích người như cậu. Chẳng việc gì phải ra vẻ điệu bộ chi cho nó ngứa mắt phải không anh em ?”

    Mọi người hô lớn tán đồng. Mike cảm thấy một chút tự hào, dù cho người khác có nói gì đi nữa thì đây vẫn là đội của anh. Các thành viên trong đội đều là quân nhân hào sảng, tôn sùng thực lực. Mike tự tin mình sẽ rất nhanh hòa nhập vào nơi này.

    Lại nhìn một vòng, ngoại trừ đội trưởng Kiba ra thì tất cả thành viên trong đội đều ở đây hết. Mike ngạc nhiên hỏi.

    “Thế còn mọi người, tại sao đều tập trung ở đây cả vậy ?”

    Jaffar cười cười, còn chưa kịp trả lời thì sau lưng Mike vang lên một giọng nói cực kỳ dễ nghe.

    “Đó là vì truyền thống của đội Hổ là trước mỗi khi thực hiện nhiệm vụ phải tập trung lại ăn mừng, kiểu như đón Giáng sinh hay Năm mới ấy mà.”

    Mike quay người lại, đứng ngay sau anh, trên tay cầm một ly nước trái cây, chính là Melina đội phó của đội Hổ.

    Tim Mike như ngừng đập. Melina, là MELINA bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt anh. Hoa khôi quân đội hai năm liền, được bí mật bầu chọn là “người phụ nữ bạn muốn ngủ chung nhất” trong giới binh sĩ với số lượng phiếu bầu gần 100%. Giây phút này đột nhiên Mike cảm thấy ở trong đội Ngọa Hổ cũng không đến nỗi nào, à không, còn cực kỳ xứng đáng nữa là khác.

    Không thể để xấu mặt trước nữ thần của mọi người được, Mike cố ra vẻ bình tĩnh, như thể nhìn thấy Melina là chuyện đối với anh rất bình thường. Anh đáp lời, không nhận ra rằng giọng mình hơi run run.

    “Xin chào đội phó. Xin lỗi nhưng tôi không hiểu, tại sao lại có truyền thống như vậy ?”

    Melina nheo mắt cười duyên dáng.

    “Thì đằng nào mỗi năm cũng chỉ có một lần, có gì khác đâu ?”

    Mike xém chút nữa té khỏi ghế. Không hổ danh là đội Ngọa Hổ, mỗi năm chỉ làm đúng một nhiệm vụ. Hèn gì mọi người sung sướng ăn mừng như sự kiện trọng đại. Mike thiếu điều chỉ muốn khóc ròng, anh muốn thể hiện khả năng mình, muốn vươn lên thay đổi hiện trạng nhưng với cái đà này thì biết khi nào nguyện vọng đó mới thực hiện được đây ?

    Chợt nhận ra một chuyện khác nữa, Mike trầm mặt xuống. Nếu đã là truyền thống của đội thì tại sao khi anh gia nhập lại không có ai nói với anh cả ? Nếu không phải anh khó ngủ tự mình mò đến thì chẳng phải đã bị cách ly một mình trong khi mọi người ăn uống nói chuyện vui vẻ sao.

    Như thể đọc được ý nghĩ trong đầu Mike, Melina đưa một ngón tay lên mũi anh.

    “Nghĩ gì đấy ? Không ai có ý định cô lập cậu đâu nhóc à. Chẳng qua là…”

    Không để Melina nói hết câu, một người khác đã chen vào.

    “…là bọn này đang bắt độ nhau xem liệu anh lính mới siêu sao của chúng ta có thể bình tĩnh tự tin ngủ được không hay là sẽ mất ngủ tự bò ra đây !!!”

    Mọi người xung quanh cười lớn. Mike thì dở khóc dở cười, đúng là bảo ma cũ bắt nạt ma mới không sai mà. Ai đời lại đem chuyện đó ra làm trò vui để cá cược cơ chứ. Nhìn thấy Melina vừa cười vừa lấy tay che miệng – tim Mike lại đập nhanh thêm vài nhịp – anh lấy hết dũng khí ra hỏi cô với giọng điệu châm chọc.

    “Vậy bà chị bắt bên nào vậy ?”

    Melina thở dài.

    “Chú em đã làm cho chị đi tong nửa tháng lương rồi đấy !”

    Lúc này thì tất cả đều cười nghiêng ngả. Ngay đến Jaffar cũng cười rung cả người. Mike mặt đỏ như gấc thiếu điều muốn đào một cái lỗ để chui xuống, rõ ràng là tự đào mồ chôn mình mà.

    Một phen trao đổi trêu chọc lẫn nhau như vậy vô hình đã rút ngắn rất nhanh khoảng cách giữa Mike và Melina… à không giữa anh và các thành viên khác trong đội. Mike thoải mái nhấp từng ngụm coffee và quan sát mọi người, lâu lâu lại nói chuyện vài câu với những người bắt chuyện cùng anh.

    Đồng hồ trên tường chỉ 01:00. Chỉ còn vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ nữa là nhiệm vụ bắt đầu. Lúc này trong đầu Mike lại hiện ra hàng loạt câu hỏi. Khi nào thì mới bắt đầu chuẩn bị ? Rốt cục là những ai sẽ tham gia đợt hành động lần này ? Nhiệm vụ bao gồm những gì ? Những thông tin quan trọng như vậy bây giờ còn chưa thông báo cho mọi người thì đợi đến khi nào ?

    Và tất cả đều dẫn tới câu hỏi quan trọng nhất, cái người chịu trách nhiệm thông báo những chuyện đó cho thành viên trong đội giờ đang ở đâu ?

    Như trả lời cho Mike, tất cả những tiếng ồn ào trao đổi chung quanh đột nhiên im bặt. Một bàn tay bỗng đặt lên vai anh làm anh giật mình. Khi anh quay lại nhìn thì thấy chính là tay của Jaffar, đang nhìn anh ra dấu và hất đầu về phía cửa.

    Một thanh niên mặc quân phục gọn gàng, trên vai đeo lon đội trưởng, huy hiệu hình đầu hổ bằng bạc lấp lánh trên ngực áo trái đang chậm rãi bước vào khu vực quầy bar.

    Trong không khí im lặng, thanh niên mới vào nhìn quanh một vòng sau đó gật đầu.

    “Có vẻ tất cả đều có mặt, rất tốt !”

    Thanh niên này không phải ai khác, chính là đội trưởng đội số 3 Ngọa Hổ trực thuộc lực lượng biệt động Liên Minh Thái Dương Hệ - Kiba.

    -----

    Rất dễ nhìn – đó chính là ấn tượng đầu tiên của Mike về Kiba ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

    Với độ tuổi quá trẻ chỉ tầm 20 và chức vụ đội trưởng đội biệt động danh giá, không hề nghi ngờ gì Kiba chính là hoàng tử bạch mã trong lòng không ít thiếu nữ trong quân. Kết hợp thêm ngoại hình đẹp mã với khuôn mặt tuấn tú nhưng không quá ủy mị, chiều cao cân đối và mái tóc dài lãng tử, hắn ta tuyệt đối là sát thủ đối với phái nữ.

    Mặc dù cực kỳ thiếu thiện cảm với Kiba nhưng Mike buộc phải chấp nhận sự thật là chỉ xét về vẻ bên ngoài thì hắn ta không có gì để chê được cả, quả là một nhân vật không tầm thường.

    Chỉ tiếc là, tất cả chỉ dừng lại ở bề ngoài mà thôi.

    Vô trách nhiệm, thiếu bản lĩnh, thiếu tầm nhìn, không có thành tích gì nổi bật, lười nhác, vô tổ chức, thiếu kỷ luật, .v.v. Đó là những gì Mike đã nhận ra sau hơn một tuần tiếp xúc và làm việc dưới trướng Kiba.

    Lý do duy nhất hắn có thể trở thành đội trưởng một trong 12 đội biệt động, cũng là thứ làm cho Mike khinh bỉ nhất ở hắn, không ngoài bốn chữ “con ông cháu cha”.

    Là con trai độc nhất của cố Đô đốc Hạm đội Alpha Centauri, Joseph Lanford. Thêm vào cha đỡ đầu của hắn, bạn thân của cố Đô đốc Joseph, chính là Levin Ingeno – nhà khoa học quân sự thiên tài, cha đẻ của các hệ thống vũ khí tối tân hiện Liên Minh đang sử dụng. Quả thật nhìn khắp các thế lực quân sự bên trong Liên Minh chỉ e khó mà tìm được người nào xứng đáng với bốn chữ “con ông cháu cha” này hơn Kiba.

    Dễ thấy được là với bối cảnh như vậy, không cần tốn chút công sức nào Kiba thuận lợi thăng tiến vùn vụt từ một binh sĩ cho đến chức vụ hiện tại, và chắc chắn sẽ không dừng ở đó. Không như những chiến sĩ khác, như Mike, phải đổ mồ hôi sôi nước mắt phấn đấu không ngừng, thậm chí có khi phải liều cả tính mạng mình. Con đường của hắn đi là một đại lộ thông thoáng có người chuẩn bị sẵn, chỉ việc tà tà tiến lên là được.

    Và như vậy, đội Ngọa Hổ dưới sự lãnh đạo của hắn trở thành một chi đội yếu nhất vô dụng nhất trong lịch sử lực lượng biệt động, nhưng lại nhận đãi ngộ tốt nhất so với các đội khác. Đến mức mỗi năm chỉ cần thực hiện một nhiệm vụ, mà lại là những nhiệm vụ thuộc loại dễ dàng an toàn ít nguy hiểm nhất.

    Thế giới này, quả thật là không có công bằng mà. Mike cay đắng nghĩ thầm. Anh chỉ là một binh sĩ bình thường không có lai lịch, sau 5 năm xông pha chiến trường khắp dải Ngân hà mới được nhìn nhận khả năng đề cử vào đội biệt động. Những đau khổ và nguy hiểm đã trải qua không thể đơn giản mà nói hết được. Tâm lý anh cơ bản là tự động bài xích thành phần vô dụng ăn không ngồi rồi thăng chức như Kiba.

    Không biết rằng mình đang bị mắng thầm, Kiba lên tiếng.

    “Các anh em, đến hẹn lại lên chúng ta lại phải đi trả nợ rồi…”

    Lời còn chưa nói hết mọi người đã cười ồ lên, còn Mike thì sửng sốt không nói nên lời. Hắn ta gọi việc đi thi hành nghĩa vụ thiêng liêng của quân nhân là “đi trả nợ” ? Nhưng cái khiến anh giật mình là mọi người đều không có vẻ gì tức giận cả mà lại rất đồng tình với hắn. Anh có thể nhìn ra họ không phải chỉ là ra vẻ nịnh bợ hắn mà là ủng hộ thật sự.

    Không thể nào !!! Chẳng lẽ… tất cả mọi người trong đội Ngọa Hổ đều cùng tư tưởng và thái độ làm việc với Kiba cả sao ? Mike choáng váng quay lại nhìn Jaffar như thể muốn xác nhận. Với một cái nhún vai và nụ cười thông cảm Jaffar đã khẳng định nỗi lo sợ của anh.

    Trong khi Mike đang chuẩn bị lên cơn động kinh thì Kiba nhẹ nhàng đưa tay ra dấu cho mọi người im lặng rồi nói tiếp.

    “Nhiệm vụ lần này cũng không có gì đặc biệt – ít ra là tôi hy vọng như vậy. Trạm kiểm soát không gian của Liên minh bắt được một tín hiệu lạ phát ra từ hành tinh chúng ta sắp sửa đổ bộ. Chúng ta sẽ xuống hành tinh và kiểm tra xem rốt cuộc là có chuyện gì dưới đó.”

    Mọi người đều tập trung nghe Kiba giải thích sơ về nhiệm vụ. Hắn lắc đầu nhẹ.

    “Theo ý tôi thì nếu không phải một cặp choai choai nào đó kiếm một hành tinh không người để thử cảm giác lạ rồi vô tình đụng phải thiết bị liên lạc trong khi hưng phấn thì cũng là một bọn buôn lậu giao dịch rồi lỡ tay làm rơi điện thoại mà thôi nên mọi người không nên suy nghĩ gì nhiều cho mệt óc…”

    Mọi người lại cười lớn. Mike chợt nhận ra thành viên đội Ngọa Hổ rất thích cười lớn, nói cái quái gì cũng cười được như một lũ đười ươi. Anh hiện tại đang bực bội không biết phát tiết đi đâu cho hết. Đây là nhiệm vụ đầu tiên đáng nhớ của mình trong đội biệt động đây sao ? Nhảy xuống hành tinh lục tìm bao cao su bọn choai choai để lại sau khi khoái lạc, hoặc là thu gom tàn thuốc rẻ tiền bọn buôn lậu hay hút rồi về báo cáo “Thưa cấp trên em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ !!!” ?

    Như không quan tâm Mike nghĩ gì, mà thật sự có khi hắn chẳng bao giờ quan tâm tới người khác nghĩ gì, Kiba tương thêm một đoạn kết trước khi quay lưng bước đi.

    “Nhiệm vụ lần này chỉ cần 5 người hành động, trong đó có tôi, Melina và Jaffar. Các cậu cứ theo nguyên tắc mà chọn ra 2 người còn lại. Những người tham gia nhiệm vụ đến báo cáo với tôi ở phòng điều khiển vào lúc 02:30. Những người còn lại, thích làm gì thì làm !”

    Khi Mike lấy lại bình tĩnh thì Kiba đã đi từ lâu.

    Phải thật bình tĩnh, Mike cay đắng tự nhủ. Tất cả vẫn còn có thể cứu vãn. Chỉ cần cố gắng thể hiện và hoàn thành tốt nhiệm vụ, dần dần tăng sức ảnh hưởng của mình để thay đổi đội Ngọa Hổ từ bên trong. Anh đã sống sót qua bao nhiêu chiến trường máu lửa không phải để bây giờ chết dí ở nơi chết tiệt này.

    Mặc dù có phần tự thôi miên mình một chút nhưng ít ra có hiệu quả rõ rệt là Mike bắt đầu bình tâm lại. Anh hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu lên. Bây giờ không phải thời điểm để mà tức giận hay chán ngán. Kiba đã nói rồi, chỉ còn có 2 chỗ để tham gia vào nhiệm vụ này. Dù gì đi nữa anh cũng nhất định phải giành cho bằng được. Chỉ là không biết phương pháp lựa chọn “theo nguyên tắc” của đội Ngọa Hổ là gì. Mà dù nó là gì đi nữa anh cũng phải tham gia.

    Mike quay sang những đội viên còn ở lại chuẩn bị hỏi, nhưng anh cứng đơ lại khi thấy chuyện gì đang diễn ra.

    Mọi người, trừ Melina và Jaffar đã rời đi để chuẩn bị, còn lại tất cả đang chia nhóm ra ngồi theo bàn. Và đánh bài.

    Bài Tile là một trò chơi rất phổ biến trong giới quân nhân. Cá nhân Mike cũng rành luật và từng chơi không ít thời anh mới nhập ngũ.

    Nhưng chưa bao giờ anh chơi nó để quyết định xem ai là người đi thực hiện nhiệm vụ cả. Anh cũng không bao giờ tưởng tượng ra được đây là cái “nguyên tắc” mà một đội biệt động sử dụng đến để chọn thành viên hành động. Rốt cuộc thì kỷ luật và tinh thần quân đội của thành viên đội Ngọa Hổ vứt cho chó ăn cả rồi hay sao mà không còn sót lại miếng gì thế này ?

    Thôi kệ, nhập gia tùy tục. Mike nhủ thầm, hôm nay anh đã trải qua quá nhiều cú sốc tinh thần rồi. Anh tự thề với lòng sẽ không bao giờ để cho nơi này làm anh bấn loạn nữa. Mặt lạnh như tiền, anh bước đến ngồi vào một bàn còn trống, rất tự nhiên cầm bộ bài lên và xóc một cách chuyên nghiệp.

    “Luật đấu giải chứ ? Cuối cùng chọn ra hai người thắng nhất dựa theo điểm đúng không ?”

    Mike vừa chia bài vừa lên tiếng với giọng rất tự tin. Gì chứ bài Tile thì anh trước giờ chưa từng thua bao giờ.

    Ba người đồng đội cùng bàn trố mắt lên nhìn Mike, sau đó dội ngay một gáo nước lạnh vào tinh thần chiến đấu đang dâng cao của anh.

    “Chú em muốn làm lao công vũ trụ đến điên rồi hả ? Hai người thấp điểm nhất sẽ phải đi !”

    Nếu có một điều ước, Mike sẽ ước con tàu khốn nạn này lao đầu vào thiên thạch chết hết cả lũ cho xong.

    -----

    Khi Mike cùng Hoàng Linh – hai người ít điểm nhất - bước vào phòng điều khiển con tàu đúng lúc 2:30 thì Kiba và Melina, Jaffar đều đã có mặt ở đó.

    Nhìn thấy hai người, cả ba đều không có vẻ gì ngạc nhiên cho lắm. Melina bắn cho Mike một cái đá lông nheo thâm thúy, còn Jaffar thì gật gù nhìn anh vẻ hiểu biết. Chỉ có Kiba, vẫn thản nhiên như không có gì có thể làm cho hắn quan tâm, vứt cho anh một lời bình luận.

    “Nghe bảo cậu còn ít điểm hơn cả Hoàng Linh cơ à ? Đây cũng có thể xem như là một kỳ tích đấy !!!”

    Hoàng Linh – cô bé nhỏ tuổi nhất trong đội, mới chỉ 16 tuổi – chun mũi lên như thể bất bình với lời nhận định trên. Còn Mike thì nghiến răng trèo trẹo. Cái này còn không phải là vì cái quy định mắc dịch của mấy người chắc ? Đây là lần đầu tiên trong đời Mike chơi gian để được thua. Càng nghĩ càng thấy hận.

    Melina lên tiếng.

    “Tất cả đã tập hợp đầy đủ rồi thì đến lúc trang bị chứ, đội trưởng ?”

    Kiba ngáp một cái rõ to rồi gật đầu.

    “Trang bị cơ bản, vũ khí hạng nhẹ. Thiết bị dò tìm chuyên dụng đã được chuẩn bị sẵn. Chúng ta có khoảng 15 phút. Tập hợp tại khu vực truyền biến lúc 02:50.”

    Gần như ngay lập tức, Melina và Hoàng Linh quay người đi về phía phòng trang bị dành cho nữ. Kiba và Jaffar cũng đi về hướng phòng cho nam. Mike háo hức đi theo sau lưng bọn họ.

    Trang bị vũ khí hạng nhẹ, tức là mỗi người chỉ mang theo một món vũ khí thích hợp nhất với mình thôi, cơ bản chính là chọn lựa giữa Energy Blaster (súng năng lượng) hoặc Lightsaber (kiếm ánh sáng). Là một tay súng có hạng, tất nhiên Mike chọn mang theo Energy Blaster. Chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, Mike quay sang hỏi Jaffar đang trang bị bên cạnh.

    “Ủa, hành tinh chúng ta sắp xuống có khí quyển thế nào ? Có thể thở bình thường được không ?”

    Jaffar vừa kiểm tra khẩu Energy Blaster của anh vừa đáp.

    “Hình như là không thì phải...”

    “Hả, nhưng mà trang bị cơ bản đâu có thiết bị dưỡng khí. Vậy thì làm sao mà thở ???”

    Jaffar ngạc nhiên nhìn Mike.

    “Cậu chưa được rèn luyện kỹ năng hô hấp bằng thần lực à ?”

    “Có, nhưng mà chỉ mới nắm được cơ bản, vẫn chưa thuần thục lắm...”

    “Vậy thì cậu sắp có cơ hội luyện tập rồi đó !” - Kiba đã trang bị xong, bước ra khỏi phòng sau khi để lại cho Mike một câu tuyên bố tỉnh rụi.

    Jaffar cũng cười hắc hắc rồi vỗ vai Mike một cái trước khi đi theo sau lưng Kiba.

    Mike nửa khóc nửa cười đứng đó, nếu biết sớm thế này thì anh đã chuyên tâm tập luyện mấy kỹ năng phụ trợ này nhiều hơn rồi thay vì chỉ cắm đầu luyện kỹ năng chiến đấu. Rút kinh nghiệm cho tương lai, Mike tự nhủ, đó là giả dụ nếu như anh vẫn còn sống được đến cái tương lai đó.

    02:50 ngày 26/03.

    Tất cả mọi người đang đứng tại khu vực truyền biến ngay tầng dưới của phòng điều khiển. Các kỹ thuật viên của tàu đang kiểm tra lại lần cuối để bảo đảm thiết bị vận hành ổn định. Kiba đang nói chuyện gì đó với thuyền trưởng trong khi các đội viên thì đứng tán dóc với nhau.

    Cần nói thêm là hiện tại mắt của Mike đang sáng rỡ. Trang phục hành động của đội biệt động quả thật là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại, vừa gọn nhẹ, bảo vệ được toàn thân mà không làm vướng víu hay ảnh hưởng đến tốc độ người mặc, và đặc biệt là nó bó sát người làm tôn lên dáng vóc của các nữ chiến sĩ một cách vô cùng hoàn hảo. Hoàng Linh tướng khá nhỏ con nhưng không nên vì thế mà coi thường cô bé, chỉ số ba vòng của cô bé đủ làm cho bất kỳ thanh niên khỏe mạnh nào xịt máu mũi. Còn Melina thì thôi miễn bàn, Mike đã phải dùng hết nghị lực từ khi ra đời đến giờ mới có thể kiềm chế không nhìn chằm chằm vào cô ấy. Giây phút này đây anh cảm thấy tất cả mọi hy sinh mất mát đã trải qua đều vô cùng xứng đáng. Jaffar chợt nói nhỏ vào tai anh.

    “Cuộc sống thật tuyệt vời phải không nhóc ?”

    Mike nhìn thẳng vào mắt Jaffar và khẽ gật đầu, anh cảm thấy mắt anh hơi cay cay, có lẽ là do quá xúc động. Hai người đàn ông bắt tay nhau thật chặt, tình chiến hữu vững bền hơn bao giờ hết đã được sinh ra vào những lúc như thế này đây.

    Hoàng Linh nhăn mặt rồi quay lưng lại về phía họ, cô bé có lẽ không nhận ra rằng hành động này chỉ giúp họ dễ thưởng thức cặp mông tròn trĩnh của cô hơn mà thôi. Còn Melina thì bật cười khúc khích rồi như thể khiêu khích Mike, cô hơi ưỡn ngực lên đầy kiêu hãnh.

    “Tất cả đều đã xong, mọi người sẵn sàng chưa ?”

    Kiba đã quay lại và lên tiếng. Thật may mắn, bởi vì Mike cảm thấy chỉ cần chậm vài giây nữa thôi là lý trí của anh sẽ mất khả năng điều khiển cơ thể. Đúng là ngàn cân treo sợi tóc, Mike toát mồ hôi nghĩ thầm. Nhiệm vụ đội biệt động quá sức nguy hiểm, còn chưa bắt đầu mà đã thử thách nghị lực con người như thế này rồi. Không thể coi thường, không thể coi thường.

    Nhìn qua trang bị của mọi người lần cuối cùng trước khi lên đường, gần như tất cả mọi người trừ Kiba đều chọn mang theo Energy Blaster. Kiba thì chỉ đeo một chuôi Lightsaber trên thắt lưng, mà có vẻ như Lightsaber của hắn khá là đặc biệt so với hàng mà Mike và mọi người được phát. Chắc là hàng xịn làm riêng cho hắn, cũng phải thôi với cái thân thế bối cảnh như vậy làm sao có thể sử dụng đồ tầm thường như người khác được. Đúng là người với người không giống nhau, Mike cay đắng nhủ thầm.

    Thiết bị dò tìm chuyên dụng nhỏ hơn so với Mike tưởng tượng, nó chỉ như một cái đồng hồ đeo tay mà thôi. Jaffar là người được phân phối thiết bị này và cũng là người tiên phong dẫn đường cho mọi người khi thực hiện nhiệm vụ.

    03:00 ngày 26/03.

    “Định vị tọa độ hoàn tất. Truyền biến trong 3...2...1...”

    Tiếng thông báo viên vang lên bên tai Mike khi anh và mọi người đang ở trong máy truyền biến. Đó cũng là âm thanh cuối cùng anh nghe được trước khi cảnh vật trước mắt mờ đi dần như một bộ phim cũ bị nhòe hình.

    XÈO.

    Cùng với một tiếng động nhỏ vang lên, năm thành viên đội Ngọa Hổ đã biến mất khỏi con tàu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả

    BONUS




    Melina - minh họa bởi warm-quest
    Lần sửa cuối bởi Nhất Trận Phong, ngày 02-12-2016 lúc 18:11.

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,ComradeH,phamquangdung,Riku Đại Đế,thanaret25,thhoangtn,YouYun,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Mở đầu - Hành tinh vô danh (2)

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Prologue - Mở đầu

    Hành tinh vô danh (2)


    03:01, tại một khu vực trên hành tinh vô danh tọa độ N61-OSZ902586.

    Năm bóng người đột nhiên xuất hiện trên mặt đất. Trong đó bốn người đứng yên rất ổn định, còn một người thì choáng váng té lăn quay ra đất.

    Tất nhiên người con người nhục nhã đó không phải là ai khác mà chính là Mike rồi.

    “Chúc mừng cú ngã sau lần truyền biến đầu đời của bạn !!!”

    Hoàng Linh cười hí hí nói, không thèm che giấu vẻ khoái trá trên khuôn mặt mình. Có trời mới biết cô nàng đã té bao nhiêu lần và bị chọc quê đến cỡ nào mới có thể sinh ra mối hận như thế. Mike lắc đầu, cảm giác biến mất ở nơi này và hiện ra ở nơi khác quả thật khó mà quen được. Trước giờ thứ ưu đãi này anh đã bao giờ được hưởng thụ qua đâu, nó chỉ dành riêng cho thành viên đội biệt động còn binh lính thường như Mike thì vô cùng đơn giản. Tàu hạ cánh xuống mở cửa, anh em xông ra hối hả trước làn đạn sống được thằng nào thì sống. Nhớ lại những thời khắc nguy hiểm đó Mike chỉ biết thở dài, đãi ngộ tốt cũng phải từ từ mà làm quen mới được.

    Sau khi gạt đi cảm giác xấu hổ nhất thời, Mike lồm cồm bò dậy. Ít ra để cho anh cảm thấy an ủi là Melina có vẻ không hề vì chuyện vừa rồi mà coi thường anh chút nào. Không hiểu sao anh lại tò mò muốn biết liệu cặp mông hấp dẫn của cô ấy có đã từng rơi xuống đất trong lần đầu tiên truyền biến ngày xưa không nhỉ ?

    Bây giờ mới có cơ hội nhìn quanh một lần, khu vực mọi người đang đứng là một mảnh đất trọc hoang vắng, có một vài hố sâu và chỗ trũng trên mặt đất. Có phần hơi giống mấy cái hành tinh chết mà Mike từng đi qua.

    Kiba đột nhiên hỏi anh.

    “Có vẻ cậu không gặp vấn đề gì với chuyện hít thở nhỉ ?”

    Câu hỏi đó làm cho Mike chợt nhớ lại mình đang ở một hành tinh không có dưỡng khí. Nãy giờ trong cơn bối rối sau khi truyền biến Mike gần như quên mất chuyện này và thần lực trong cơ thể anh tự động vận hành giúp anh hít thở bình thường như bản năng sẵn có. Đó chính là cảnh giới nắm được phương pháp hô hấp bằng thần lực mà anh được dạy.

    Tiếc thay, ngay vào giây phút anh nhận ra chuyện đó, cảm giác hô hấp tự nhiên này đã hoàn toàn biến mất.

    Ặc ặc, thằng khốn Kiba. Ông căm thù mày, vì sao lại phải nhắc ông cơ chứ ?!

    Mike há miệng ra hít lấy hít để, nhưng làm gì có không khí cho anh hít. Anh bắt đầu hoảng loạn cố nhớ lại những gì đã được dạy. Đầu óc thanh tĩnh, thả lỏng hoàn toàn để cho thần lực lan tràn khắp cơ thể...

    Mike xin thề, nếu có ai đó cho rằng con người ta có thể “đầu óc thanh tỉnh” khi đang thiếu dưỡng khí thì anh thật sự rất muốn đè kẻ đó ra đánh cho một trận. Năm xưa khi học anh cảm thấy cái này cũng dễ dàng thôi, bây giờ anh mới nhận ra anh sai lầm đến cỡ nào.

    Khi mặt Mike bắt đầu đỏ lên và chuẩn bị bất tỉnh thì Melina nhẹ nhàng tiến đến.

    CHÁT !!!

    Một cái tát nóng bỏng vào mặt anh làm cho anh thoáng tỉnh lại. Khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ của Melina đang ở ngay trước mắt anh.

    “Nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ gì cả !”

    Mike ngay lập tức nhắm mắt lại, trước mắt anh là một mảng tối đen. Anh cố gắng tập trung nhìn vào màn đen đó và không suy nghĩ đến bất cứ thứ gì khác.

    Điều kỳ diệu đã xảy ra, khi Mike buông ra không còn cố gắng điều khiển cơ thể anh hít thở nữa, thần lực trong người anh chợt lan ra khắp toàn thân và tự vận hành, đem lại cảm giác sự sống mạnh mẽ chưa bao giờ có.

    Thì ra nó đơn giản như vậy, chỉ cần vứt bỏ bản năng vốn có của cơ thể và để mặc cho thần lực hoạt động mà thôi. Mike như hiểu ra thêm nhiều điều, đúng là chỉ ở trong tình trạng nguy hiểm mới có thể rèn luyện và phát huy hết tất cả những lý thuyết đã được dạy.

    “Đúng vậy, đừng suy nghĩ gì đến chuyện cậu không thể hít thở được nhé...” – Jaffar cười hề hề đế thêm một câu vào.

    Mike lại tiếp tục co giật quằn quại thêm vài lần nữa trong tiếng cười của mọi người trước khi hoàn toàn nắm bắt được kỹ thuật. Đồng thời anh cũng thầm hạ quyết tâm từ nay về sau trừ Melina ra anh sẽ không tin tưởng bất kỳ ai trong cái đội chết tiệt này nữa.

    -----

    Ngoại trừ đoạn đầu hơi trắc trở ra (ít ra là đối với Mike), còn lại thì hành trình của mọi người khá là đơn giản và yên bình. Với Jaffar mang thiết bị dò tìm đi trước dẫn đường và Kiba đi sau cùng, năm người lặng lẽ đi qua những đồi đá hoang vu và lởm chởm của hành tinh vô danh này. Gần như không ai nói chuyện gì cả, vì dù sao cũng không ai biết được hành tinh xa lạ này có những mối nguy hiểm gì đang chờ đợi bọn họ, thận trọng không bao giờ là thừa.

    Mike vừa đi vừa tận dụng thời gian thực tập kỹ năng dùng thần lực để cảm nhận xung quanh. Đây là một kỹ năng vô cùng quan trọng mà gần như tất cả thành viên của đội biệt động đều phải nắm vững và sử dụng như là bản năng thứ hai của mình. Sử dụng thần lực lưu chuyển trong cơ thể để tăng cường tối ưu các giác quan cảm nhận của mình, bao gồm cả giác quan thứ sáu, người thành thục kỹ năng này có thể phát hiện tất cả những mối nguy hiểm dù là nhỏ nhất có thể ảnh hưởng đến mình trong phạm vi nhất định. Huấn luyện viên của Mike có thể cảm nhận phạm vi đến 50m xung quanh mình, trong khi anh hiện tại chỉ có thể cảm nhận tầm 15-20m mà thôi, đó là với điều kiện xung quanh là đất trống bằng phẳng không chướng ngại vật kìa. Nghe nói đội trưởng của đội Thiên Khuyển có thể cảm nhận chính xác đến từng hạt bụi trong phạm vi 100m xung quanh, thế này thì quả thật đúng là thính hơn cả chó luôn rồi chứ còn là con người nữa à.

    Mike càng nghĩ càng thấy đáng sợ, khả năng cảm nhận này phụ thuộc trực tiếp vào lượng thần lực của mỗi người. Anh là người được phát hiện ra có thần lực cao nhất trong đợt tuyển chọn vừa rồi nhưng cũng quá sức thua kém so với gã Thiên Khuyển đó. Nếu bỏ qua yếu tố thành thạo của kỹ năng, vậy thì thần lực của Thiên Khuyển ít ra cũng phải gấp 5 lần của anh. Đúng là quá mạnh mẽ, Mike tặc lưỡi. Đừng cho rằng thần lực nhiều gấp 5 tức là khả năng chiến đấu cũng mạnh hơn 5 lần. Đâu có đơn giản như vậy, thần lực càng nhiều thì sức chiến đấu lại càng bộc phát cao và thêm khả năng sử dụng những kỹ năng siêu cấp, nếu tính ra thì phải mạnh hơn cả mấy chục lần là ít. Liệu có ngày nào đó mình cũng có thể lên tới được những tầm cao đó không, Mike có chút mong đợi.

    Lại nhìn ra Kiba đang nhàn nhã đi cuối đội hình, mắt thì đang thưởng thức cặp mông tròn lẳn của Melina đi phía trước hắn – thật là khốn nạn, tại sao không phải là mình cơ chứ ?!! Mike cay cú nghĩ thầm. Anh dù thế nào cũng không cảm thấy được rằng gã Kiba này có thể có thần lực mạnh mẽ xứng đáng với đẳng cấp của một đội trưởng đội biệt động được. Anh cũng chưa từng nghe nói đội trưởng đội Ngọa Hổ có điểm gì đặc biệt nổi bật, à tất nhiên là ngoại trừ khả năng trốn tránh trách nhiệm siêu việt của hắn.

    Đúng lúc này thì một chuyện nhỏ xảy ra cắt đứt dòng suy nghĩ của Mike.

    “Có chuyện gì vậy ?” - Hoàng Linh khẽ hỏi Jaffar, người không hiểu vì sao đã đứng khựng lại không di chuyển tiếp.

    “Chúng ta hố nặng rồi, đây không phải nhiệm vụ cấp E…” – Kiba là người lên tiếng, thay cho Jaffar.

    Mike quay lại nhìn Melina và Kiba sau lưng mình, cả hai đều có biểu cảm rất khác thường trên mặt. Hoàng Linh thì như chợt hiểu ra, cô lên tiếng.

    “Đã tìm ra được nguồn phát tín hiệu lạ rồi phải không anh Jaffar ?”

    Jaffar im lặng gật đầu thay cho câu trả lời, sau đó anh nói.

    “Ở bên kia cái đồi này thôi, em và Mike có thể đi lên đỉnh đồi nhìn là sẽ thấy !”

    Bây giờ thì Mike đã hiểu, hẳn là Jaffar, Melina và Kiba đã cảm nhận được mục tiêu của bọn họ rồi, và mục tiêu này có gì đó không được bình thường cho lắm. Anh chợt cảm thấy háo hức hẳn lên, cuối cùng thì vận may của mình cũng không tệ, dù có là gì đi nữa thì cũng không thể tệ hơn là đi nhặt bao cao su với tàn thuốc lá được. Đây sẽ là một nhiệm vụ đầu tiên đáng nhớ của mình. Mike háo hức muốn chạy lên ngay để xem, nhưng anh cố bình tĩnh lại, ai mà biết có gì nguy hiểm bên đó hay không…

    “Hai người cứ đi lên xem đi, không có gì nguy hiểm đâu…” – như đọc được suy nghĩ của anh, Melina lên tiếng.

    “…ít nhất hiện tại thì chưa !” – Kiba đế thêm một câu vào.

    Sau khi leo lên đến đỉnh đồi và nhìn theo hướng mọi người chỉ, cảnh tượng đang chờ đón Mike và Hoàng Linh làm cho hai người nín thở.

    Một công trình kiên cố làm bằng kim loại đứng sừng sững ở dưới đó, không biết đã trải qua bao nhiêu năm chưa được ai phát hiện. Màu xám đen của kim loại làm cho kiến trúc này nổi bật lên giữa nền đất đá đơn điệu xung quanh. Từ xa nhìn lại nó toát lên một vẻ bí hiểm và lôi cuốn khác thường.

    Mike quay đầu lại hỏi Jaffar.

    “Tín hiệu phát ra từ trong đó ?”

    Jaffar gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng.

    “Kiến trúc không xác định niên đại, không nằm trong bất cứ thư viện dữ liệu nào. Tín hiệu lạ phát ra từ bên trong. Đây có khả năng rất cao là phát hiện UAT thứ ba của nhân loại.”

    Mike hít một hơi lạnh. UAT – Unidentified Advance Technology, công nghệ cao không xác định ý muốn nói đến trường hợp phát hiện những vật thể lạ tình nghi là thuộc về một nền văn minh phát triển khác đi trước loài người. Từ khi nhân loại bước chân ra khỏi hành tinh mẹ Trái Đất và tiến vào vũ trụ, đã từng có hai lần phát hiện UAT.

    Lần thứ nhất, nhân loại đã dựa vào đó tìm ra nguyên lý di chuyển trong không gian siêu tốc và đặt nền móng cho hành trình đến với các vì sao.

    Lần thứ hai, phát hiện ra Thần lực và cách áp dụng nó vào công nghệ tương ứng – mở màn cho sự thay đổi của chiến tranh với các siêu cấp chiến sĩ và sự thành lập đội biệt động Liên Minh.

    Và trước mắt năm thành viên của đội Ngọa Hổ hiện tại là thứ có khả năng chính là phát hiện UAT thứ ba của nhân loại.

    Mike tim đập thình thịch, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Anh vẫn luôn mơ ước đến nhiệm vụ đầu tiên đáng nhớ, nhưng chưa bao giờ nghĩ là nó sẽ đến mức như thế này. Hoàng Linh thì chớp mắt liên hồi như không thể tin được đây là sự thật. Trong khi đó, Melina và Jaffar thì có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cơ thể họ cũng đang run lên vì phấn khích.

    “Nhiệm vụ đã chuyển thành cấp SS, gửi tín hiệu mã hóa cho Lunar đề nghị liên lạc trực tiếp với căn cứ Mặt Trăng ngay lập tức, mức độ ưu tiên tối cao.” - Kiba lạnh lùng lên tiếng.

    Jaffar ngay lập tức ngồi xuống sử dụng thiết bị liên lạc. Melina hỏi.

    “Tốc độ phản hồi nhanh nhất từ căn cứ Mặt Trăng cũng phải mất nửa ngày – chúng ta ở quá xa. Trong khi chờ đợi, chúng ta sẽ làm gì đây đội trưởng ?”

    Mike im lặng, hắn không hy vọng gì nhiều từ gã đội trưởng này. Còn gì phải hỏi nữa, chắc chắn sẽ là kiếm một chỗ an toàn ngồi chờ tiếp viện...

    “Jaffar ở lại tìm một vị trí an toàn để giữ liên lạc và theo dõi tình hình chung. Những người còn lại...”

    Kiba bình tĩnh nói, không có vẻ gì khác thường. Nhưng nếu Mike chịu nhìn kỹ, có lẽ anh sẽ phát hiện ra được hai mắt hắn đang sáng rỡ trong khi miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

    “...sẽ cùng tôi tiếp cận mục tiêu !”

    Miệng Mike há to ra như quả trứng gà sau khi Kiba kết thúc lời nói.

    “Có ý kiến gì sao, tân binh ?” – Kiba liếc mắt nhìn Mike đang đứng như trời trồng.

    “Không, thưa đội trưởng !!!”

    Đây là lần đầu tiên Mike cảm thấy tên đội trưởng này có lẽ cũng không đáng ghét như anh đã nghĩ.

    -----

    Khoảng cách ngắn chỉ khoảng 30m giữa ngọn đồi và kiến trúc đã làm mọi người tốn gần 2 tiếng mới vượt qua được.

    Tất nhiên là không phải bọn họ gặp phải trở ngại gì, chẳng qua là nguyên tắc an toàn tối đa trước tình hình không xác định - đặc biệt là khi mục tiêu có khả năng cao là UAT – yêu cầu mọi người phải kiểm tra thật kỹ mọi số liệu tương quan mỗi khi tiến đến gần. Từ tác động sóng cho đến phóng xạ, ánh sáng, lực trường, .v.v.

    Nhiều lúc Mike chỉ muốn mặc kệ những thứ rối rắm đó mà cắm đầu chạy thẳng 5 giây là đến cho xong. Nhưng đó là nghĩ thôi, anh cũng không điên đến mức nhắm mắt lao đầu vào thứ không ai biết là có nguy hiểm hay không này.

    Sau khi phần kiểm tra an toàn cuối cùng tthông qua, mọi người mới từ từ tiếp cận kiến trúc kỳ lạ.

    Nhìn từ bên ngoài, nó như một cái hộp khổng lồ đặt trên mặt đất. Đúng vậy, một cái hộp. Vuông vức và sắc cạnh. Một hình lập phương với thể tích khoảng 125m3.

    Và hoàn toàn không có cửa hay thứ gì đại loại như thế cả.

    “Theo như thiết bị dò tìm thì bên trong kiến trúc này có không gian trống, và tín hiệu sóng lạ phát ra từ đó. Không có dấu hiệu của bất cứ sinh vật sống nào.” – Melina khẳng định lại một lần nữa kết quả điều tra.

    “Vấn đề là làm thế nào mà vào được cơ chứ ? Ai thiết kế mà ngu vậy, không có đến cả một cái cửa nữa !!!” – Hoàng Linh nhăn mũi.

    Kiba đứng trầm ngâm trước hình lập phương kỳ lạ này, mắt vẫn nhìn chăm chăm không rời. Từ trong ánh mắt hắn toát ra một loại hứng thú khó hiểu.

    Còn về phần Mike, sau khi đi 3 vòng xung quanh và hoàn toàn chắc chắn là cái hộp này không có một kẽ hở nào anh quyết định tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Anh thậm chí đã dùng Thần lực để nhảy lên trên cái hộp tìm kiếm, đó là lý do giờ đây anh hơi cảm thấy kiệt sức. Sử dụng Thần lực sẽ tiêu hao thể lực rất nhanh, nhất là đối với lính mới chưa quen dùng như Mike.

    Sau khi chọn được một tảng đá có vẻ bằng phẳng, Mike quay người lại chuẩn bị ngồi xuống nghỉ xả hơi và nhìn ngắm Melina và Hoàng Linh trong bộ trang phục đội biệt động. Nói thật, anh có thể ngắm cảnh tượng này hàng giờ liền mà không chán.

    Ngay trước khi anh đặt mông xuống anh nghe tiếng hét lớn của Kiba.

    “Khoan đã, tảng đá đó có vấn đề !!!”

    Tiếc là hắn đã trễ mất một nhịp, cái mông của Mike đã không còn có thể thu hồi được nữa rồi. Một tia hoảng loạn chạy qua suy nghĩ của anh. Không phải chứ, xui dữ vậy, kê đít xuống ngồi nghỉ xả hơi cũng có khả năng xảy ra vấn đề sao.

    PHỊCH.

    Mông của Mike và tảng đá thân mật làm quen với nhau. Tất cả mọi người im lặng nhìn anh.

    Không có chuyện gì xảy ra cả.

    Mike và mọi người thở phào ra một hơi. Anh quay sang nhìn Kiba với vẻ chế giễu.

    Nhưng trước khi anh hay ai đó kịp nói gì thì thực tế đã chứng minh là hắn đúng.

    Kiến trúc kỳ lạ rung lên nhè nhẹ, sau đó một lối đi bỗng nhiên xuất hiện ngay tại mặt bên của nó.

    “Melina, nhớ ghi công cho cái mông của cậu ta !” – Kiba vừa cười vừa nhún vai. “Có vẻ như chúng ta đã tìm ra được cách vào bên trong rồi đấy.”

    Melina và Hoàng Linh phá lên cười trong khi Mike thì không biết nên cười hay nên xấu hổ. Thôi kệ dù sao thì cũng nhờ đóng góp “to lớn” của anh mới tìm ra được lời giải, hẳn cũng nên tự hào chút nhỉ ?

    Kiba bước lại gần Mike, vừa đi vừa quay người nói với hai cô gái.

    “Chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút và chuẩn bị sẵn sàng tinh thần trước khi xâm nhập vào bên trong...”

    Và mọi chuyện đột nhiên tuột dốc không phanh kể từ đây.

    Trước khi Kiba dứt lời, từ bên trong kiến trúc hình lập phương một tia sáng nhanh như chớp bắn ra từ thông đạo mới vừa mở.

    “A...” – Hoàng Linh chỉ kịp kêu lên một tiếng khi cô bị tia sáng bắn trúng ngay người. Ánh sáng bao phủ toàn thân cô. Chỉ trong nháy mắt, thân thể cô hoàn toàn tiêu biến. Cứ như thể nơi đó chưa từng có sự tồn tại của cô bé.

    Mike cứng đơ người, bộ não anh chưa kịp phân tích chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ vừa mới đây thôi, cô bé Hoàng Linh dễ thương nhí nhảnh vẫn còn đang đứng đó. Vậy mà giờ đây cô bé không còn nữa rồi. Tại sao lại có thể như vậy ?

    Không cho mọi người thời gian suy nghĩ cũng như câu trả lời, một tia sáng nữa lại bắn ra.

    Mục tiêu lần này của nó là Melina đang đứng bên cạnh chỗ của Hoàng Linh lúc nãy. Melina vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, cô chỉ có thể đưa mắt nhìn vào tia sáng đang bay đến trước mắt cô.

    KHÔNG. Một cái gì đó như đang gào thét bên trong đầu Mike. Anh không thể để Melina cứ như vậy biến mất giống như Hoàng Linh. Tuyệt đối không thể để cho chuyện đó xảy ra !!!

    Mặc dù chỉ trong khoảng thời gian chưa tới 1 giây đồng hồ nhưng lại như một cảnh phim quay chậm diễn ra trước mắt Mike. Tia sáng bắn ra từ bên trong kiến trúc kỳ lạ bay từ từ đến chỗ của Melina trong khi cô thất thần nhìn vào tia sáng đang đến gần cơ thể mình...

    Khoảng cách từ anh đến chỗ cô không xa, nhưng khoảng cách nhỏ nhoi đó anh lại không thể nào vượt qua được. Chỉ có một cách duy nhất là sử dụng Thần lực. Tốc Biến – kỹ năng vận dụng Thần lực vào lòng bàn chân mình liên tục, tạo ra một phản lực cực mạnh để phóng cơ thể đi một khoảng cách ngắn trong chớp mắt.

    Nhưng anh lại chưa thể sử dụng được kỹ năng cao cấp này, nó đòi hỏi khả năng điều khiển Thần lực bên trong cơ thể vô cùng nhuần nhuyễn, kết hợp với việc nắm vững vị trí và tọa độ chính xác. Chưa kể cho dù có sử dụng được đi nữa anh cũng không thể đạt được tới khả năng kích hoạt Tốc Biến chỉ trong vài khắc thời gian như vậy.

    Mike nhắm mắt lại trong tuyệt vọng. Melina sắp biến mất ngay trước mắt anh, và anh không thể làm được gì để ngăn cản chuyện đó xảy ra.

    Nhanh như một tia chớp, một bóng người lao ra cản trước mặt Melina. Tia sáng bắn thẳng vào bóng người đó.

    Không phải ai khác, chính là Kiba.

    Tia sáng bắn trúng vào người Kiba. Nhưng khác với Hoàng Linh, tia sáng không làm cho Kiba tiêu biến. Giữa lớp ánh sáng bao phủ bên ngoài và thân thể hắn có một lớp bảo hộ vô hình trong suốt như có như không. Chính lớp bảo hộ đó đã ngăn cách cơ thể hắn và ánh sáng kia, giúp cho hắn tạm thời không bị tác động.

    Giáp Thần lực... trời ơi, Mike thì thầm. Một trong những kỹ năng sử dụng Thần lực tối thượng, biến Thần lực thành một lớp bảo vệ hữu hình bên ngoài cơ thể. Nhưng anh chỉ nghe nói đến tạo thành lớp bảo vệ trên diện tích nhỏ như nắm tay hay các vị trí nguy hiểm chứ chưa bao giờ nghe ai nói có thể dùng Thần lực để tạo ra một lớp giáp bao phủ toàn thân cả.

    Đây là gã đội trưởng “bất tài” mà anh vẫn khinh thường sao ? Sử dụng Tốc Biến trong khoảnh khắc lao đến bảo vệ Melina, rồi vận dụng Giáp Thần lực bảo vệ toàn thân. Phải có Thần lực mạnh mẽ và kỹ năng cao đến thế nào mới có thể làm được những chuyện như vậy. Mike cảm thấy như mình đang nằm mơ.

    Kiba vẫn đang nằm trong ánh sáng kỳ lạ. Dù đã sử dụng Giáp Thần lực để tạm thời bảo vệ chính mình, hắn vẫn không có cách nào vô hiệu hóa hoàn toàn thứ ánh sáng quái dị lần đầu gặp phải này.

    Melina nhìn thẳng vào mắt Kiba, thân thể hắn vẫn đang ở vị trí che chở cho cô. Cô thì thào.

    “Không muốn... em không muốn thế này...”

    Nét mặt Kiba thay đổi, khuôn mặt điển trai bình thản của hắn bắt đầu có dấu hiệu nhăn nhó, mồ hôi đổ từng hạt lớn như hạt đậu chảy từ trán xuống cằm.

    Không ổn, đội trưởng không còn chịu nổi nữa rồi. Mike chợt nhận ra.

    Kiba đưa mắt về phía Mike, há miệng nghiến răng nói với hắn một cách khó khăn.

    “B...bảo... vệ... Me...li...”

    Giáp Thần lực của Kiba bắt đầu có dấu hiệu lung lay. Như thể có ai điều khiển cơ thể mình, Mike lao đến ôm lấy Melina và kéo cô ra sau một tảng đá lớn cách xa kiến trúc ma quỷ kia. Anh đưa mắt nhìn về phía người đội trưởng của mình.

    Kiba cũng đang nhìn anh, gật đầu nhẹ tán thành. Mike cảm giác như trên môi Kiba lại sắp nở ra nụ cười nhếch miệng quen thuộc của hắn.

    XÈO một tiếng, cùng lúc Giáp Thần lực của Kiba biến mất, cơ thể hắn cũng bị ánh sáng bao trùm và tiêu biến trong không gian.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả
    Lần sửa cuối bởi Nhất Trận Phong, ngày 02-12-2016 lúc 18:11.

  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,ComradeH,phamquangdung,Riku Đại Đế,thanaret25,thhoangtn,YouYun,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 1 - Sứ giả của Thượng đế

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 1

    Sứ giả của Thượng đế


    Không biết đã trải qua thời gian bao lâu, cuối cùng Kiba cảm nhận được mình đã thoát ra khỏi lực lượng kỳ quái kia và đang rơi xuống. Anh ngay lập tức lấy lại cảm giác thăng bằng và lộn nhẹ một vòng tiếp đất bằng hai chân.

    BẠCH. Chân anh chạm xuống nền đất ẩm và phủ đầy lá cây.

    Đây có vẻ như là một khu rừng, Kiba nhìn xung quanh và nhận định sơ bộ. Cây cối xanh um cành lá rậm rạp, thậm chí có những gốc cây to bằng mấy lần thân người phủ đầy dây leo chằng chịt.

    Kiba lắc đầu, vấn đề lớn nhất hiện giờ là, anh rốt cuộc đang ở đâu ?

    Chắc chắn không phải là N61-OSZ902586, anh đã xem hình cắt của nó rồi – cơ bản gần như là một hành tinh chết. Hoàn toàn không có quan hệ gì với khung cảnh tươi tốt đầy sức sống xung quanh anh cả.

    Nhớ lại ánh sáng trắng kỳ quái kia và cảm giác quen thuộc khi rơi xuống, Kiba giật mình. Lẽ nào là một hệ thống truyền biến ?

    Đúng vậy, đó là giải thích hợp lý nhất cho tình trạng hiện tại của anh. Ánh sáng trắng kia thật ra không phải là vũ khí gây sát thương gì mà chỉ đơn giản là hệ thống tín hiệu truyền biến mà thôi. Và anh đã bị nó đưa đến nơi đây.

    Kiba chợt cảm thấy nhẹ nhõm, như vậy là Hoàng Linh cũng không bị sao cả, cô bé hẳn là chỉ bị truyền biến đến đây mà thôi. Nếu có một điều Kiba luôn tự hào trong quá trình làm đội trưởng đội Hổ, đó chính là tỉ lệ sống sót 100% của đội. Còn may, xem ra thành tích này vẫn chưa bị phá vỡ.

    Kiba khẽ nhắm mắt lại tập trung, vận dụng Thần lực để cảm nhận xung quanh.

    Và anh ngay lập tức hoảng loạn mở mắt ra, không tin nổi.

    Đúng là hoảng loạn, tình trạng này gần như chưa bao giờ xảy ra với anh cả. Ngay cả khi mới rồi diễn ra tình huống đột ngột gây nguy hiểm cho Hoành Linh và Melina anh vẫn có thể tỉnh táo phân tích tình huống và xử lý trong chớp mắt. Nhưng hiện tại anh thật sự hoảng loạn rồi.

    Vì vừa rồi khi sử dụng Thần lực để cảm nhận, anh phát hiện ra mình không ngờ lại có thể bao quát được phạm vi gần 2000m xung quanh.

    Trước đây khi ở trong tình trạng tốt nhất, với điều kiện môi trường thích hợp anh có thể đạt đến tầm xa nhất là gần 500m. Đó là nếu anh tập trung thật lâu và vận dụng tối đa Thần lực của mình cơ. Nhưng bây giờ chỉ vừa nhắm mắt thử anh đã có thể nhẹ nhàng cảm nhận được đến tầm 2000m.

    Điều này có nghĩa là gì ? Hoặc là Thần lực của anh đột nhiên mạnh lên gấp 5 lần, hoặc là có chuyện gì vô cùng không thích hợp đang diễn ra ở đây.

    Hiển nhiên Thần lực không thể đột nhiên mạnh lên như vậy được, ít ra anh vẫn nắm được sức mạnh của chính mình. Vậy nếu anh không mạnh lên, tức là khả năng thứ hai.

    Kiba hít mạnh một hơi, một luồng sinh lực tràn vào trong cơ thể anh, anh cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn bao giờ hết. Không lẽ là...

    Kiba đột nhiên lên tiếng.

    “Kiba Lanford. Kích hoạt quyền hạn hệ thống Biocom N00-FREEDOM. Mở khóa khả năng trao đổi bằng âm thanh. Kiki, nghe rõ trả lời !”

    Ngay lập tức, một giọng nói vang lên bên tai anh.

    “Có mặt, thưa đại ca !!!”

    Kiba bật cười, dù bao nhiêu lần đi nữa anh vẫn không thể nào nhịn cười khi nghe cái giọng điệu giang hồ của Kiki vang lên. Chẳng biết nó học được từ đâu nữa. Biocom – máy tính sinh học – của những đội trưởng khác anh cũng có nghe qua. Cái nào cũng một giọng nghiêm túc cứng nhắc đúng chuẩn người máy chứ đâu có ai lại như con Kiki nhà mình.

    Mà thôi kệ, anh thích như vậy. Cứng ngắc như robot thì có gì là hay. Như con Kiki của nợ này nó mới vui.

    “Sử dụng nguyên lý Ingeno, đo mật độ Thần lực trong môi trường xung quanh - tham số đơn vị dựa theo Trái Đất.” – Anh ra lệnh.

    “OK. Chờ em 5 giây thôi...” – Kiki nhanh nhẩu phản hồi.

    5 giây sau.

    “Đã có kết quả... ẤY DÀ giỡn hay thiệt vậy cha nội ?” – Kiki la lớn.

    “Kết quả này hơi lạ, ta nghe không hiểu. Nói lại xem.”

    “Em xin lỗi đại ca, tại em bất ngờ quá. Kết quả là... 47.79 In.”

    ẶC. Kiba xém sặc nước miếng. Hèn gì đến cả Biocom cũng phải giật mình. Con số này quá mức điên loạn rồi.

    Kể từ khi Levin Ingeno đưa ra hệ thống sức mạnh thần kỳ bên trong cơ thể con người – Thần lực và các phương pháp đo lường phát triển, Thần lực đã trở thành con bài quan trọng nhất trong việc thống nhất các thế lực chống đối bên trong Liên Minh Thái Dương Hệ. Với sự ra đời của siêu cấp chiến sĩ và đội biệt động Liên Minh, quyền lãnh đạo và quản lý các hành tinh nhân loại đã hoàn toàn nằm trong tay quân đội Liên Minh. Sức mạnh áp đảo của đội biệt động khiến cho các thế lực phản loạn không thể ngoi đầu lên được. Đó là tầm quan trọng của Thần lực.

    Theo Levin Ingeno, Thần lực là sức mạnh của tự nhiên nằm sẵn trong cơ thể con người từ khi sinh ra và có thể phát triển tăng cường lên dựa theo các phương pháp rèn luyện hoặc bằng cách đơn giản nhất – hít thở năng lượng tự nhiên bên trong không khí và chuyển hóa thành sức mạnh cơ thể. Tuy nhiên với sự phát triển của nhân loại như ngày nay, các hành tinh gần như đã bị khai quật hết mọi giá trị sử dụng và sức sống cũng yếu dần đi, trở thành những tinh cầu công nghệ mà thôi. Sức mạnh thiên nhiên cũng vì vậy mà trở nên vô cùng yếu ớt trên những tinh cầu đó. Chỉ có những tinh cầu đặc biệt được bảo tồn và còn hoang sơ mới có thể dùng cách hít thở để tăng cường Thần lực.

    Dễ thấy là những tinh cầu đó trở thành đối tượng tranh đoạt trọng điểm giữa các thế lực bên trong Liên Minh. Hành tinh càng cung cấp được nhiều năng lượng thì lại càng quý giá, là trung tâm huấn luyện đào tạo cho các siêu cấp chiến sĩ có tiềm năng cao. Trong số đó, được dùng làm đơn vị cơ bản để đo lường mật độ Thần lực trong không khí chính là Trái Đất – được quy định là 1 In. Hành tinh có mật độ cao nhất hiện tại Liên Minh có được là 4.5 In.

    Chưa bằng 1/10 của nơi này.

    Kiba và Kiki một người một máy như đang nằm mơ, 47.79 In có nghĩa là gì ? Nói ngắn gọn – CHIẾN TRANH VŨ TRỤ. Cả nhân loại sẽ điên cuồng lao vào chém giết nhau giành giật chỗ này, vì gần như ai chiếm được nơi có mật độ Thần lực cao như thế này sẽ là bá chủ vũ trụ.

    “Kiki, chúng ta có đang nằm mơ không ?” – Kiba ngơ ngác hỏi.

    XẸT XẸT. Dòng điện mạnh chạy từ trên xuống dưới cơ thể khiến Kiba xém chút nữa tê liệt té thẳng xuống đất.

    “Á trời ơi, mày làm trò gì vậy ?!” – Kiba gầm lên.

    “Nếu đại ca thấy đau thì đây khẳng định là hiện thực, không phải mơ. Đán áp đã có.” – Kiki tỉnh rụi trả lời.

    Nếu như Kiki không phải là một Biocom nằm trong cơ thể mình thì Kiba thề là anh sẽ lôi nó ra đập cho một trận nhừ tử rồi. Mà nó chắc cũng biết vậy nên trước giờ chưa hề sợ anh bao giờ.

    Bỏ qua những chuyện nhảm nhí đó. Nếu vậy thì vừa rồi anh sử dụng Thần lực hiệu quả mạnh khủng khiếp như vậy cũng là dễ hiểu. Đứng ở nơi Thần lực dày đặc thế này mà không mạnh kể cũng hơi uổng.

    Khoan đã. Có gì đó không đúng. Kiba chợt thấy cột sống hơi lành lạnh.

    Anh nhắm mắt lại và sử dụng Thần lực cảm nhận một lần nữa. Lần này tập trung tinh thần anh có thể bao quát được đến hơn 2500m phạm vi xung quanh.

    Sau đó anh mở mắt ra và ngay lập tức phóng nhanh về phía Nam. Đồng thời không quên dùng Thần lực kích hoạt kỹ năng Thần Phong – tăng tốc độ chạy của chân lên đến mức tối đa.

    Đang ở cách anh khoảng 1200m hướng 3 giờ là một đàn sinh vật kỳ lạ Kiba chưa từng gặp bao giờ và không thể biết chúng nó là gì chỉ bằng cảm nhận Thần lực. Nhưng ít nhất anh biết 3 điều.

    1. Chúng rất đông.
    2. Chúng rất to, con nhỏ nhất kích cỡ phải bằng một con voi. Con to nhất thì... xêm xêm một con Battle Mech cỡ trung, tức là cao tầm 15m.

    3. Chúng đang di chuyển về phía anh.

    -----

    Kiba cắm đầu cắm cổ chạy.

    Thật ra mà nói thì, giả như đàn thú kia thật sự là mấy chục con Battle Mech cỡ trung cũng chưa chắc làm cho Kiba phải bỏ chạy vắt giò lên cổ như thế này. Các chiến dịch lớn của đội biệt động còn thảm khốc hơn thế. Với thanh Lightsaber tin cậy trong tay, kích cỡ to lớn đối với Kiba cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh đã từng tiêu diệt số lượng Mech còn đông hơn nhiều. Nhất là khi đang ở nơi có mật độ Thần lực cao như thế này, sức chiến đấu của anh lại càng được tăng cường.

    Nhưng mà suy nghĩ kỹ thêm một chút, Kiba nhận ra linh cảm xấu của anh là từ đâu mà đến. Nếu nói anh trở nên mạnh lên chỉ nhờ vào đứng ở nơi này thôi, vậy bọn thú kia từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở đây thì sao ?

    Nói cho dễ hiểu, sống ở nơi như thế này đến chó kiểng cũng trở thành cọp. Còn bọn quái thú cao to như Mech kia ? Miễn bàn.

    Ba mươi sáu kế, chạy là trên hết. Dù gì cũng là sở trường của đội Hổ. Kiba thân là đội trưởng lại càng phát huy đến mức siêu việt cái sở trường này. Anh chạy băng rừng lội suối như trên đất bằng, nhanh như một cơn gió - bộ tưởng kỹ năng tên Thần Phong chỉ để gọi nghe cho vui tai à ?

    Sau khi xác nhận lại đã thoát khỏi đường đi của bầy thú kia, Kiba từ từ giảm tốc độ lại và lâm vào trầm tư.

    Vấn đề đầu tiên anh nghĩ đến, Hoàng Linh ở đâu ? Cô bé không hề xuất hiện trong phạm vi 2000-3000m xung quanh anh, nếu có thì anh đã nhận ra ngay rồi. Chẳng lẽ là truyền biến đến nơi khác nhau ? Không có khả năng. Hai lần truyền biến được thực hiện gần như ngay lập tức. Nếu có chênh lệch tọa độ thì anh cầm cự được thêm chừng 10 giây so với Hoàng Linh, cũng không thể nào lệch quá xa như vậy.

    Đột nhiên nhớ ra một chuyện. Kiba lên tiếng.

    “Kiki, xác nhận chênh lệch thời gian từ khi ta biến mất trong ánh sáng trắng đến khi xuất hiện lại ở đây.”

    “11 tiếng 26 phút 42 giây, thưa đại ca !” – Kiki trả lời ngay lập tức. Dù sao nó vốn là Biocom nằm trong cơ thể anh, chuyện như thế này nó nắm rõ trong lòng bàn tay.

    Kiba giật mình. Truyền biến hơn 11 tiếng đồng hồ. Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy. Truyền biến khoảng cách từ ngoài khí quyển xuống bề mặt hành tinh tốn chừng 30 giây. Chưa kể thời gian càng tăng thì khoảng cách truyền biến lại càng xa gấp nhiều lần. Vậy thì...

    Rốt cuộc anh được truyền biến đến cái tinh hệ nào đây ? Đây chắn chắn không còn nằm trong Thái Dương Hệ nữa rồi.

    Điều này cũng giải thích chuyện anh không tìm được Hoàng Linh. Thời gian truyền biến càng dài thì biên độ dao động vị trí lại càng lớn, thêm vào việc truyền biến sau cô bé tới 9-10 giây. Khoảng cách giữa anh và cô bé dao động quá khổng lồ. Giả sử đây là một hành tinh cỡ trung thì anh và cô bé có khi cách nhau cả nửa vòng tinh cầu cũng không phải là chuyện không thể.

    Kiba thở dài, xem ra tạm thời em đành phải tự lo cho bản thân rồi Hoàng Linh à.

    Vấn đề thứ hai, hành tinh chết tiệt này bị cái gì vậy ?

    Nãy giờ Kiba dù chạy nhưng vẫn tập trung theo dõi bầy thú kia. Càng xem kỹ lại càng sợ.

    Bọn chúng con nào cũng có Thần lực.

    Mặc dù sống ở hành tinh có mật độ Thần lực cao thì đồng ý là cơ thể sẽ hấp thụ Thần lực và trở nên mạnh mẽ, nhưng mà đó là tăng cường thể chất thôi. Chỉ những ai bẩm sinh có Thần lực mạnh và trải qua đào tạo thì mới có thể chuyển hóa sức mạnh thiên nhiên đó thành Thần lực của mình được.

    Nhưng mà sự thật rành rành trước mắt, hành tinh này đến thú cũng có Thần lực.

    Kiba đã từng nghe lão Levin Ingeno nói về giả thuyết sinh vật sinh ra và lớn lên ở nơi có mật độ Thần lực cao. Theo lão thì cho dù không chủ động rèn luyện đi nữa, cơ thể cũng sẽ thích nghi với Thần lực và dần dần sẽ có thể sinh ra một loại sức mạnh tương tự như vậy. Nó không giống với Thần lực của các thành viên đội biệt động mà thuộc về thứ gần như là bản năng. Kiba còn nhớ mình đã từng cười vào mặt lão, gọi lão là một lão già hoang tưởng đưa ra giả thuyết nhảm nhí. Chưa kể kiếm đâu ra nơi có Thần lực dày đặc tới mức độ đó cơ chứ.

    Vậy mà giờ lại có, và có vẻ giả thuyết của lão hoàn toàn chính xác. Theo Kiba thấy, Thần lực của bọn thú kia rất hỗn loạn, không thể sử dụng để tăng cường khả năng cơ thể như anh. Chúng cũng không thể điều khiển vận dụng được một cách chủ động sức mạnh đó, với chúng nó chỉ như sức mạnh trời cho phát tiết ra ngoài cơ thể mà thôi. Thậm chí anh dùng Thần lực theo dõi và cảm nhận chúng cả buổi mà cũng chả con nào phát hiện ra. Giống như một đứa nhóc không biết gì nhưng lại có sức mạnh lực sĩ vậy. Quá phí của trời, Kiba tặc lưỡi.

    Nhưng mà chỉ số Thần lực của chúng thì... quá mức đáng sợ. Con yếu nhất cũng mạnh hơn bất kỳ một thành viên đội biệt động bình thường nào. Còn con mạnh nhất thì Thần lực của nó đến Kiba cũng phải chào thua.

    Cho dù không biết vận dụng, bầy thú này cũng xem như một cỗ thế lực rồi, đụng vào e khó mà lành lặn trở ra. Nghe đồn người xưa nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, bọn này so với voi còn tởm hơn, tránh chúng lại càng không có gì phải hổ thẹn. Kiba vừa chạy vừa gật gù.

    “Đại ca, đã có kết quả phân tích sơ bộ.” – Kiki nói.

    Nãy giờ dù bỏ chạy nhưng Kiba vẫn không quên dặn Kiki thu thập thông tin từ thảm thực vật và động vật xung quanh kèm với phân tích thành phần không khí để đưa ra thông tin về hành tinh này.

    “Ngoại trừ mật độ Thần lực dày đặc ra, không khí hành tinh này có thành phần rất gần với Trái Đất thời kỳ cổ đại – trong lành và an toàn tuyệt đối. Thực vật phát triển cũng có phần tương tự nhưng có nhiều nhân tố biến dị nên không hoàn toàn giống. Tạm thời xét mức độ nguy hiểm là D...”

    “D cái đầu mày chứ D !? Xét thêm nhân tố sinh vật cư trú vào, tăng nó lên cấp SSS cho ta.” – Kiba vừa chạy vừa chửi. Giỡn mặt hả, hành tinh mức nguy hiểm D mà bố mày phải chạy như một con chó thế này sao ? Trí thông minh nhân tạo cái con khỉ.

    “Em đâu có nhận được thông tin sinh vật đại ca cảm nhận bằng Thần lực đâu...” – Kiki mếu máo trả lời.

    Ừ nhỉ, Kiba quên mất. Mặc dù nằm trong cơ thể mình nhưng Biocom dù sao cũng chỉ là một cỗ máy mà thôi. Thông qua sự cho phép, nó có thể lấy thông tin từ các giác quan của anh như nghe, nhìn, .v.v. nhưng cảm nhận bằng Thần lực thì lấy thông tin thế quái nào được. Nói đúng hơn, nếu thông tin kiểu đó mà nó cũng lấy được thì Kiba sẽ kiên quyết bảo lão già Levin gỡ nó ra khỏi cơ thể anh ngay lập tức. Quá đáng sợ.

    “Xin lỗi, ta nhầm. Nhưng mà cứ tăng lên cấp SSS đi.”

    “Đại ca làm em tò mò muốn biết thông tin bọn sinh vật hành tinh này quá. Hay anh lạng qua nhìn tụi nó một cái để em coi với ?” – Kiki gợi ý.

    “Cút ngay !”

    “Không cho thì thôi, làm gì ghê vậy...” – Kiki lầu bầu.

    Kiba cảm thấy đầu hơi đau. Anh thề là chưa hề thấy con Biocom nào nhân tính hóa đến mức như con Kiki này. Khả năng cao là lão Levin đã giở trò gì khi chọn Biocom cho anh rồi chứ không ai khác vào đây hết.

    Đúng lúc này Kiba cảm nhận được một thứ khiến anh dừng ngay lại.

    Con người, chắc chắn là con người không thể sai được. Một nhóm ba người đang di chuyển rất gấp ở phía Đông cách anh khoảng 2000m. Bọn họ đang bị tám con thú không nhận biết được, kích thước cỡ con gấu rượt theo.

    Cảm nhận sơ qua đám thú đó, Kiba thở một hơi nhẹ nhõm. Còn may không phải con thú nào ở đây cũng mạnh một cách bệnh hoạn như bầy thú lúc nãy. Bọn gấu này – anh tạm gọi như vậy – Thần lực chỉ tầm đám tân binh đội biệt động thôi. Tốc độ cũng không phải quá nhanh. Anh nhắm có thể xử lý bọn này một cách khá dễ dàng.

    Đến lúc làm anh hùng diệt quái thú rồi. Dù gì cũng là đồng loại, cứu trước rồi lấy thông tin sau.

    Kiba chuyển hướng chạy về phía đó.

    -----

    Sharty vừa cố nén nước mắt vừa chạy. Chạy sát ngay sau cô là Tyr với vẻ mặt hoảng sợ.

    Đoạn đường từ hôm qua đến nay đối với cô là một cơn ác mộng khủng khiếp không thể nào tỉnh dậy. Nhóm bọn họ từ năm người đến bây giờ chỉ còn lại ba. Và chỉ vừa mới đây thôi, Kaito – sau khi bị thương – đã quyết định ở lại cản đường cho cô và Tyr.

    Sharty sợ, cô rất sợ. Nhưng so với nỗi sợ hãi thì cô lại càng đau lòng và phẫn nộ khi nhìn thấy những người bạn của mình lần lượt ra đi ngay trước mắt cô. Dù vậy, cô vẫn phải chạy, vì nếu không sẽ không ai biết được tin tức, sẽ không ai đến giúp đỡ những người còn đang kẹt lại ở nơi địa ngục kia.

    Tiếng gầm gừ và hơi thở nặng nề của những con thú càng ngày càng vang lên rõ ràng phía sau. Chúng đã gần lắm rồi. Chúng khỏe và đang say máu. Trong khi cô và Tyr thì đã phải liên tục chạy trốn suốt hơn một ngày trời. Cuộc đi săn không công bằng này đã gần đến hồi kết.

    Một tiếng gào thảm vang lên, Sharty không dám quay lại nhìn vì cô biết chuyện gì đã xảy ra. Cô nghe được sự tuyệt vọng và không cam lòng trong tiếng kêu cuối cùng của Tyr. Cô mím môi tiếp tục chạy trong vô vọng.

    Bọn chúng vẫn không dừng lại mà tiếp tục đuổi theo cô. Đối với chúng đây giống như một trò chơi hơn là cuộc đi săn sinh tồn. Chúng sẽ không dừng lại khi con mồi cuối cùng chưa ngã xuống.

    Sharty sắp kiệt sức rồi, cô đã nhìn thấy giới hạn của mình. Cơ thể cô chỉ còn hoạt động một cách vô thức chứ không còn nghe lệnh của cô nữa.

    Nước mắt chảy dài trên mặt cô. Tại sao lại như vậy ? Thượng đế ơi, tại sao người lại bỏ mặc chúng con như thế này. Tại sao người lại bỏ mặc thế giới này ?!

    Cuối cùng cô gục xuống, cơ thể cô đã hoàn toàn từ bỏ cô. Dùng hết sức lực cuối cùng, Sharty cố gắng quay đầu lại để nhìn rõ những sinh vật hung ác sắp đoạt đi tính mạng của cô. Cho dù có chết cô cũng phải đối diện với nó đến giây phút cuối cùng.

    Con thú đi đầu vừa chạy vừa nhìn cô chằm chằm, có thể chỉ là ảo giác nhưng cô như cảm giác được nó đang cười thỏa mãn. Với một cú phóng người nó rút ngắn khoảng cách cuối cùng giữa cô và nó. Bóng đen to lớn trên trời phủ xuống cô gái đang nằm dưới đất, bàn chân trước với những chiếc móng vuốt sắc bén đập tới.

    “Xin lỗi, mọi người...” – Sharty đau khổ thì thầm. Cô đã thất bại. Bọn họ đã thất bại. Bây giờ không còn gì có thể cứu được mọi người nữa ngoại trừ một phép màu.

    Trong khoảng khắc cuối cùng đó, cô đã nhìn thấy phép màu diễn ra.

    -----

    “Chết tiệt !!!”

    Kiba tức giận mắng to. Dù đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình kết hợp với Thần Phong anh vẫn không thể đuổi kịp nhóm người và thú đang truy đuổi nhau kia trong thời gian ngắn. Nhìn từng người từng người một bị bầy thú giết trong tầm cảm nhận của mình, sự phẫn nộ trào lên trong anh.

    200m.

    Cậu bé chạy sau bị giết.

    100m.

    Cô gái chạy trước té ngã xuống.

    20m.

    Con thú đi đầu phóng đến chỗ cô gái.

    “ĐỪNG HÒNG !!!” – Kiba gào lên.

    Tốc Biến.

    Một hành động điên cuồng. Kích hoạt Tốc Biến trong khi đang sử dụng Thần Phong. Chỉ cần một tính toán sai sót anh có thể sẽ đâm đầu vào chướng ngại vật và với tốc độ đó sẽ tự chết mà không cần ai làm gì cả.

    Nhưng Kiba cảm giác anh có thể làm được. Từ khi đặt chân lên hành tinh này anh cảm nhận được không chỉ cơ thể, ngay cả phản xạ và các giác quan của anh cũng trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Cùng với nó là một sự tự tin gần như vô căn cứ.

    VÉO.

    Chỉ để lại một đường tàn ảnh, Kiba đã trong khoảng khắc lướt qua khoảng cách 20m cuối cùng.

    Con quái thú đang vui sướng bổ xuống con mồi mình giành được đột nhiên cảm thấy như trước mắt lóe lên một tia sáng.

    Và sau khi tia sáng đó đi qua, cái đầu của nó đã nhẹ nhàng rơi xuống đất trong khi thân mình vẫn còn lao tới theo quán tính.

    Kiba xoay người đá văng thân thể không đầu của con thú ra và hạ xuống ngay phía trước cô gái. Lightsaber trong tay anh lấp lóe màu sáng trắng. Anh nhìn thẳng phía trước mặt.

    Bảy con quái thú đã giảm tốc độ từ từ chạy đến. Trong mắt chúng ánh lên tia cảnh giác.

    Không nói một lời, Kiba vận chuyển Thần lực chạy khắp toàn thân. Anh đã nhìn thấy cách chúng rú lên thỏa mãn mỗi khi giết người. Anh đã thấy sự khoái trá trong mắt con thú trước khi anh chặt đầu nó. Chúng cảm thấy niềm vui khi săn giết con người.

    Kiba cười, anh không hiểu vì sao nhưng những lúc thế này anh luôn mỉm cười. Nếu chúng giết người vì niềm vui, vậy thì anh cũng sẽ rất vui sướng khi tiễn chúng lên đường.

    “Chơi chết chúng nó đi đại ca !!!” – Giọng Kiki vang lên, lần này chỉ trong đầu anh thôi.

    Trong góc nhìn của bọn thú, chúng rất khó hiểu. Thực sự khó hiểu.

    Sinh vật trước mặt kia không hề toát lên chút sức mạnh nào. Nhưng hắn đem lại cảm giác vô cùng nguy hiểm. Bản năng của bọn chúng mách bảo chúng như vậy.

    Nhưng mà, hắn không hề có một chút sức mạnh nào tỏa ra.

    Chúng giằng co giữa trí tuệ và bản năng. Sinh vật kia rất nguy hiểm, nhưng mà sao có thể được ? Hắn đâu có chút sức mạnh nào đâu. Vậy hắn không nguy hiểm. Nhưng hắn lại nguy hiểm.

    Trong khi chúng vẫn đang phân vân giữa lao lên hay là quay đầu bỏ chạy thì Kiba đã hành động.

    -----

    Cô gái chỉ nhìn thấy bóng người trước mắt lóe lên và biến mất, cùng với nó là một loạt những tia sáng không ngừng xẹt qua bầy thú.

    Và chỉ trong giây lát, nơi khi nãy là bảy con ác thú khủng khiếp và hung bạo, giờ chỉ còn một người đứng đó, trên tay vẫn cầm thứ ánh sáng lóa mắt kia.

    “Thượng đế, người cuối cùng cũng không từ bỏ chúng con...”

    Cô gái lẩm bẩm trước khi nhắm mắt lại.

    -----

    Đêm đã xuống. Kiba ngồi bên bếp lửa cháy tí tách, trên tay là một cái đùi đã được nướng chín.

    Anh không ngần ngại cắn ngay một miếng lớn rồi nuốt xuống. Sau khi mổ thịt bọn thú anh đã nếm một chút rồi dùng Kiki để phân tích thành phần và bảo đảm không có độc chất có hại cho cơ thể. Thật ra cho dù có chút độc đối với Kiba cũng chả sao, Thần lực của anh đủ mạnh để khống chế chất độc trong cơ thể. Nhưng mà không có độc dù sao vẫn tốt hơn.

    Thịt rất săn chắc và ngon. Kiba chưa bao giờ được ăn thứ thịt nào ngon như vậy. Anh thở dài tiếc nuối, nếu có thêm chút gia vị để sử dụng thì sẽ lại càng tuyệt hơn nữa. Mà thôi, đòi hỏi quá mức rồi.

    Kiki không lên tiếng. Nó biết anh không thích bị quấy rầy khi đang thưởng thức món ăn.

    Sau khi chén hết hai cái đùi, Kiba mới cảm thấy hơi thỏa mãn. Anh quay đầu nhìn ra đằng sau. Đang nằm dưới một gốc cây đại thụ, lót bởi một lớp lá cây tươi, chính là cô gái mà anh đã cứu được hồi chiều.

    Cô gái đã bất tỉnh vì mệt mỏi, cả về tinh thần lẫn thể xác. Dựa vào kiểm tra sơ bộ Kiba có thể biết cô đã vận động liên tục không ngừng nghỉ trong trạng thái đầu óc căng thẳng hơn 28 tiếng đồng hồ. Ngay cả đối với quân đội thì đây cũng là một sự hành xác không nhẹ nhàng chút nào. Anh nhìn cô đầy thông cảm.

    Cô gái có khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh xắn theo tiêu chuẩn Âu Mỹ. Kiba khẽ cười. Con người đã đi vào vũ trụ mấy trăm năm rồi nhưng vẫn còn dùng những tiêu chuẩn đánh giá của Trái Đất cũ. Châu Á, châu Âu với chả châu Phi. Một số người còn chẳng biết những từ ấy đại diện cho thứ gì nữa, nhưng điều đó không ngăn cản họ sử dụng nó trong giao tiếp hàng ngày. Có vẻ như có một số thứ vẫn lưu truyền không bỏ được trong văn hóa nhân loại.

    Quay lại vấn đề cô gái. Cô có nước da trắng và khuôn mặt đúng chuẩn châu Âu. Dựa theo ngoại hình thì cô khoảng chừng 15-16 tuổi. Cơ thể có phần khiêm tốn, ít ra là nếu so với Hoàng Linh. Thật tình, con bé kia không biết ăn cái gì mà muốn gì có nấy không chê vào đâu được. Nghĩ đến cô bé đội viên láu lỉnh của mình Kiba lại lắc đầu. Hy vọng nó không gặp phải đám quái thú như mình, nếu không thì cái thân hình cân đối đó lại thành món ăn chui vào bụng thú thì nghĩ cũng hơi đáng tiếc.

    Một điểm Kiba không bỏ sót – đó là sự phát triển của cơ bắp. Có thể là do ảnh hưởng của mật độ Thần lực, mặc dù cô – và hai cậu bé đã chết trước đó – không có Thần lực nhưng cả ba đều có cơ bắp rất phát triển và sức mạnh hơn xa những người cùng tuổi của Liên Minh. Đó là Kiba đã dùng tiêu chuẩn đội biệt động để so sánh rồi đấy.

    Cần lưu ý cơ bắp phát triển ở đây không phải ý nói đến cơ bắp cuồn cuộn như bọn cốt đột đầu bò óc chó của đội Mãnh Ngưu. Cơ bắp phát triển là ý nói độ dẻo dai và sức mạnh của từng sợi cơ nói riêng và cơ thể nói chung. Hiệu quả và sức mạnh tăng vọt nhưng không ảnh hưởng đến ngoại hình. Đó mới là tiêu chuẩn đội viên biệt động cao cấp.

    “Kiki, ngôn ngữ thế nào ?” – Kiba hỏi.

    “Dựa vào những lời nói cô ta để lại trước khi bất tỉnh, em đã phân tích ra được ngôn ngữ của cô ta thuộc về họ ngôn ngữ cổ của Trái Đất. Mặc dù không chính xác hoàn toàn nhưng giống đến 88.87% so với ngôn ngữ của vùng châu Á. Nói chính xác thì nó như một ngôn ngữ lai giữa tiếng Việt Nam và tiếng Lào.”

    “Hả ?” – Kiba há hốc miệng.

    “Ngoài ra, nội dung những gì cô ta nói trước khi bất tỉnh là - Thượng đế, người cuối cùng cũng không từ bỏ chúng con.”

    Kiba vẫn còn đang há hốc miệng.

    “Sao vậy đại ca ? Em làm việc có gì sai sót hả ?” – Kiki ngần ngại hỏi.

    “Không phải sai sót. Mà là quá sức hiệu quả !!! Mày làm được như vậy chỉ nhờ vào câu nói kia thôi ?”

    Kiba đúng là không thể ngờ được đến kết quả này. Mới đầu khi bảo Kiki phân tích anh cũng chỉ hy vọng nó đại khái cho ra họ âm tiết và cách sử dụng từ chung chung để có cái mà so sánh với các ngôn ngữ khác thôi rồi từ từ nghiên cứu chứ không hy vọng gì nhiều. Vậy mà nó không chỉ phân tích ra chính xác, lại còn dịch được ra cho anh hiểu nữa. Khả năng phân tích ngôn ngữ của Biocom giờ đã đến mức độ khủng khiếp này rồi sao.

    “Thật ra thì... sau khi phân tích câu nói kia đối chiếu với số liệu sẵn có em đã tìm ra bộ ngôn ngữ tương ứng có cài sẵn. Còn những phân tích vừa rồi của em và phần dịch là dựa trên bộ ngôn ngữ mà ra.” – Kiki tỉnh bơ nói.

    Kiba xém tí nữa lăn ra đất. Trời ơi còn tưởng Biocom siêu cấp té ra là nhờ có cài sẵn nên mới lôi ra nói như thể đúng rồi.

    Ủa mà khoan. CÓ CÀI SẴN ???

    Trong khi Kiba còn đang chấn động với thông tin này. Cô gái đang nằm chợt ư nhẹ một tiếng rồi cựa quậy. Sau đó cô từ từ mở mắt ra.

    Cô chậm rãi nhìn quanh nhận định tình huống hiện tại. Khi cô nhìn tới Kiba, mắt cô mở to lên, ánh mắt cuồng nhiệt. Cô bật dậy, đập đầu xuống đất liên tục, miệng không ngừng kêu lên một tràng âm thanh khó hiểu.

    Kiba tạm thời bỏ qua những chuyện khác và nhìn cô với vẻ tò mò. Cô gái vẫn tiếp tục đập đầu xuống đất và lặp đi lặp lại chuỗi âm thanh đó.

    “Kiki, cô ta đang nói gì vậy ?”

    “Em có thể dịch ra, nhưng em nghĩ đại ca sẽ không thích nội dung của nó đâu...” – Kiki trả lời.

    Kiba nhíu mày, theo hành động của cô gái anh cũng cảm giác được anh sẽ không mấy thích những gì cô ta đang nói. Nhưng mà thôi kệ.

    “Dịch đi !”

    Kiki dịch ra, trán Kiba lại càng nhăn hơn. Anh quả thật không thích nội dung này.

    Sharty không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, cô gái lúc này vẫn đang cúi gằm đầu xuống đất, miệng lẩm bẩm.

    “Sứ giả của Thượng đế !”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả
    Lần sửa cuối bởi Nhất Trận Phong, ngày 02-12-2016 lúc 18:12.

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,ComradeH,phamquangdung,Riku Đại Đế,thanaret25,thhoangtn,YouYun,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Đang ở
    Nhân Sinh Nhất Mộng
    Bài viết
    352
    Xu
    0

    Mặc định Chương 2 - Thanh kiếm ánh sáng

    Tinh Hải

    - Biển Sao / Star Ocean -

    Tác giả : Nhất Trận Phong
    Minh họa : (xém nữa là) warm-quest

    Chương 2

    Thanh kiếm ánh sáng


    Kiba cười khổ nhìn cô gái nhỏ bé đang chiến đấu với đống thịt nướng. Anh vốn còn đang lo có nên làm món súp nhẹ để cô ăn hay không, giờ thì khỏe rồi. Xem cái cách cô nàng tiêu diệt thịt như bão táp thế kia thì rõ ràng là cô ta còn khỏe mạnh hơn nhiều so với anh nghĩ.

    Nói đến cũng may, nếu không nhờ mùi thơm của đống thịt và tiếng gọi của dạ dày thì không biết cô ta sẽ còn bái lạy anh đến khi nào nữa. Xem như tạm thời giải quyết được một vấn đề.

    Quay lại với câu hỏi chính. Kiba sử dụng hệ thống trao đổi với Kiki bằng suy nghĩ.

    “Bây giờ nói rõ đi. Ngôn ngữ có cài đặt sẵn là thế nào ?”

    “Thì đơn giản như em đã nói thôi. Bộ ngôn ngữ của hành tinh này, hoặc ít ra là ngôn ngữ của cô gái kia – vốn đã nằm trong cơ sở dữ liệu của em rồi.” – Kiki trả lời.

    “Vậy thì nó thuộc về hành tinh nào, khu vực nào ?” – Kiba ngay lập tức hỏi, nếu đã có trong dữ liệu của Biocom tức là nó phải là ngôn ngữ nhân loại đã từng tiếp xúc. Có vẻ như anh sắp tìm được manh mối về địa điểm hiện tại của mình rồi.

    “Không biết.” – Kiki dội cho anh một xô nước lạnh.

    “Mày đang giỡn mặt tao đó hả ?” – Kiba nghiến răng.

    “Không có, em không biết thật mà...” – Kiki luống cuống đáp. “Bộ ngôn ngữ này hoàn toàn không có thông tin nguồn gốc gì cả, nếu không phải đối chiếu với tiếng nói cô ta thì em thậm chí không biết là nó có tồn tại trong dữ liệu của mình nữa kìa.”

    Lại là một dấu chấm hỏi to tướng nữa. Nhưng Kiba có thể đoán được một điều, tất cả những chuyện này chắc chắn có liên quan đến một người cụ thể.

    Levin Ingeno.

    Lão già mắc dịch này đang giở trò gì đây. Tại sao trong Biocom của anh lại có cài sẵn ngôn ngữ của một hành tinh bí hiểm mà anh bị đưa đến do biến cố trong khi thực hiện nhiệm vụ.

    Tình cờ ? Có mà ngu mới đi tin vào chuyện đó.

    Kiba nhíu mày, quá nhiều ẩn số và quá ít dữ kiện.

    Thôi kệ. Kiba lắc đầu, không nghĩ ra thì khỏi nghĩ làm gì cho mệt. Dần dần rồi thì anh cũng sẽ có câu trả lời thôi. Không tự làm khó bản thân là nguyên tắc sống của anh. Vả lại nếu là dính tới lão Levin thì anh cũng an tâm được một chuyện. Đó là lão sẽ không bao giờ làm chuyện có hại cho anh cả, anh tin tưởng như vậy.

    Tạm thời hành động tiếp theo của anh sẽ là tìm kiếm thông tin từ cô gái này. Nếu ngôn ngữ của cô ta đã được cài đặt sẵn, điều đó chứng tỏ cô ta – hoặc dân tộc cô ta – có liên quan ít nhiều đến lời giải cho những vấn đề của Kiba. Dù sao có hướng đi rõ ràng vẫn tốt hơn.

    Cô gái có vẻ đã ăn xong. Kiba nhìn đống xương lớn bên cạnh cô ta mà cũng thấy hơi giật mình. Thật đáng thương, phải đói đến mức nào mới có thể ăn được như vậy.

    Thấy ánh nhìn của anh, cô gái hơi đỏ mặt cúi đầu xuống. Sau đó cô mím môi nhìn thẳng vào mắt anh và lên tiếng.

    “Thưa ngài, có thể cho Sharty hỏi một chuyện được không ?” – Giọng cô nhỏ nhẹ và trong vắt.

    Kiba đã ra lệnh cho Kiki mở hệ thống chuyển ngữ tự động, thế nên anh có thể hiểu cô đang nói gì một cách dễ dàng. Anh gật đầu.

    “Bạn bè của tôi...” – Sharty ngần ngừ hỏi, mắt cô hoe đỏ.

    Kiba thở dài, thay vì trả lời anh quay đầu nhìn về phía xa đống lửa.

    Cô gái theo phản xạ nhìn theo ánh mắt anh và phát hiện ra hai đám đất nhỏ nằm trên một khu vực sạch sẽ. Sau khi cô bất tỉnh, Kiba đã đi tìm và mang thi thể của hai cậu bé về rồi chôn ở đây. Vì không biết rõ tập tục tôn giáo của dân tộc nơi đây nên anh chỉ làm tạm hai nấm mộ bỏ không. Nước mắt không kiềm được nữa chảy ra trên mắt Sharty. Cô lại cúi đầu.

    “Cảm ơn ngài, sứ giả nhân hậu.”

    Rồi cô lầm lũi đi tới trước hai nấm mộ.

    Sharty nhặt nhạnh vài viên đá xung quanh rồi xếp vào trên hai nấm mộ, mỗi nấm mộ cô xếp ba hòn đá nhỏ thành hình tam giác. Sau đó cô dùng tay viết chữ trên từng nấm mộ. Chắc là tên của hai cậu bé.

    Làm xong, cô quỳ trước mộ và – trái lại với những gì Kiba nghĩ – cô nở một nụ cười thật tươi.

    “Kaito, Tyr, hãy an nghỉ. Chúng ta đã làm được rồi, mọi người sẽ được cứu. Thượng đế không bỏ rơi chúng ta. Hy vọng hai cậu sẽ cùng Lyn và Tomoe vui chơi thanh thản trong lòng biển sao.”

    Một cái gì đó mách bảo cho Kiba rằng, phiền toái của anh chỉ mới bắt đầu thôi.

    -----

    “Thưa sứ giả tôn kính...”

    “Một lần cuối cùng, làm ơn bỏ ngay hai chữ sứ giả đó dùm cho tôi với.” - Kiba ngắt lời cô gái. Qua công cụ chuyển ngữ của Kiki anh lên tiếng, phát ra những âm thanh khó hiểu tương tự như của cô.

    Sharty ngập ngừng, cô có vẻ khó hiểu không biết vì sao anh lại kiên quyết như vậy.

    “Thưa ngài, ngài...”

    “Gọi tôi là Kiba !”

    Khi nghe anh xưng tên, mắt cô bé mở to lên đầy tò mò nhưng kèm với nó là một niềm vui không thể che giấu.

    “Vâng, thưa ngài Kiba.” – Cô vui vẻ gật đầu.

    “Bây giờ thì đi vào vấn đề chính đi, chẳng phải cô đang rất gấp hay sao.” – Kiba phẩy tay.

    Sharty lập tức gật đầu lia lịa, cô nói liến thoắng.

    “Thưa ngài Kiba, em tên Sharty. Chúng em là người của làng Nevile ở cách đây năm ngày đường về phía...”

    Kiba lại ngắt lời cô.

    “Bỏ qua phần giới thiệu lý lịch đi. Bao nhiêu người cần cứu, ở đâu, bao xa ?”

    Sharty khựng lại, rõ ràng là không biết “giới thiệu lý lịch” là gì. Nhưng cô ngay lập tức hiểu ý của anh và trả lời ngay. Thật là một cô bé thông minh, Kiba thích người như vậy.

    “Gần hai mươi người bị kẹt lại trong lãnh địa của Falco, cách đây hơn một ngày đường. Em có thể dẫn đường.”

    Kiba gật đầu. Anh đã đoán được là bọn họ hẳn phải gặp chuyện gì cực kỳ nguy hiểm mới phải để cho những đứa trẻ đi cầu cứu. Dù sao đã giúp thì phải giúp cho trót.

    “Nguy cấp đến mức độ nào ?”

    “Vô cùng khẩn cấp. Họ còn đang lẩn trốn nhưng Falco vẫn rình rập chờ thời cơ...” – Sharty lo lắng nói.

    “Vậy thì lên đường ngay thôi !”

    Kiba đứng dậy, dùng chân hất đất vào dập tắt đống lửa. Anh đã hun khói sẵn một ít thịt để mang theo làm lương thực, phần còn lại không ăn hết thì đành phải bỏ vậy. Cứu người quan trọng hơn.

    “Lên đường... ngay bây giờ ?”

    Sharty ngơ ngác hỏi, cô ngẩng đầu nhìn lên trời.

    Màn đêm vẫn đang che phủ bầu trời, cho dù có ánh sáng của các vì sao và được ba mặt trăng chiếu rọi nhưng khu rừng ban đêm vẫn tràn đầy tăm tối và nguy hiểm. Cô được dạy rằng tuyệt đối không di chuyển trong rừng vào ban đêm và tự bản thân mình đã trải qua cảm giác khủng khiếp đó một lần rồi.

    “Đúng vậy, ngay bây giờ.” – Kiba vừa nói vừa chuẩn bị một ít dây leo đã được anh bện lại thành một sợi dây thừng chắc khỏe.

    Rừng đêm có thể nguy hiểm với bất kỳ ai khác, nhưng không bao gồm Kiba trong đó. Với kỹ năng cảm nhận bằng Thần lực anh có thể dễ dàng phát hiện và tránh các mối nguy hiểm từ xa. Còn về bóng đêm ? Kỹ năng Dạ Nhãn sẽ dễ dàng xử lý chuyện đó, sau khi kích hoạt mắt anh sẽ còn nhìn ban đêm rõ hơn cả ban ngày nữa. Chính nhờ kỹ năng này mà đội Linh Miêu nổi danh là sát thủ bóng đêm có thể tung hoành khắp nơi.

    “Đừng lo lắng gì cả, chỉ cần định hướng cho tôi là được.” – Kiba nói với Sharty.

    Sharty ngoan ngoãn gật đầu. Như biết rõ anh đang làm mọi cách để giúp cô và mọi người, cô thậm chí im lặng không phản kháng khi anh cột cô lên sau lưng anh bằng dây leo.

    “Cố gắng chịu đựng một chút sẽ quen.” – Kiba nói.

    Hít một hơi vào, anh nhìn theo hướng tay của Sharty chỉ, Thần lực đang cuồn cuộn không ngừng dưới chân anh. Một luồng khí chạy lên não, anh mở mắt ra. Trước mắt anh cảnh vật bỗng nhiên bừng sáng.

    Thần Phong. Dạ Nhãn.

    Kiba đạp mạnh chân và như một ngọn gió, anh và cô gái trên lưng hòa vào trong màn đêm.

    -----

    Khi Sharty mở mắt, mặt trời đã lên đến gần giữa bầu trời.

    Cô đã ngủ mê mệt từ tối đến giờ, sau khi chỉ phương hướng cho Kiba. Anh cũng không muốn đánh thức cô, để cho cô ngủ lấy lại chút sức lực.

    Cô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

    Cuộc săn đuổi đẫm máu. Cái bóng khủng khiếp phủ lên phía trên cô. Tia sáng chói mắt lướt qua cứu tính mạng cô. Và anh, như một vị thần giáng thế trừng phạt bọn ác thú.

    Nhưng ngọn gió thổi vào mặt cô cho cô biết đây không phải là mơ. Đây là hiện thực, một phép lạ thật sự xảy ra trong hiện thực.

    Cô đang nằm trên lưng Kiba, lướt đi xuyên qua cánh rừng nhẹ nhàng. Khi thì nhảy từ ngọn cây này qua ngọn cây khác, khi thì phóng qua những ngọn đồi, con suối. Cô có cảm giác như mình đã hòa làm một với ngọn gió, thổi qua khu rừng này. Với tốc độ như thế này thì chỉ nội trong hôm nay cô có thể quay lại chỗ mọi người rồi.

    “Tỉnh dậy rồi sao ?” – Gịng Kiba vang lên phía trước cô.

    Sharty giật mình. Cô vội trả lời.

    “V...vâng.”

    “Tốt lắm, chúng ta vẫn còn đi đúng hướng chứ ?”

    “Vẫn đúng. Chắc chỉ trong chiều nay sẽ tới được thôi.”

    Kiba gật đầu, vẫn không chậm bước chân.

    Chợt nhớ ra, Sharty tái mặt vội nói.

    “Nhưng mà, sắp đến gần lãnh địa của Falco rồi thì chúng ta không thể tiếp tục thế này đâu. Phải hạ xuống đi trong rừng thật nhẹ nhàng.”

    “Nhân tiện, Falco rốt cuộc là cái giống gì thế ?” – Kiba hỏi.

    Sharty ngạc nhiên, sứ giả của thượng đế không biết đến Falco ? Nhưng cô nén lại sự thắc mắc và trả lời anh.

    “Falco là một trong năm loại thần thú của lục địa Asha này. Thần thú là những con thú có kình lực vô biên cùng với trí tuệ gần với con người. Falco là một con chim rất lớn, chuyên sử dụng móng vuốt sắc bén và những cọng lông cứng như thép của mình làm vũ khí...”

    Hả cái gì mà thần với chả thú. Kiba tự hỏi, phải chăng trên hành tinh này những con thú hấp thụ Thần lực mạnh mẽ được xưng tụng là thần thú. Nghe có vẻ hợp lý. Nhưng phải mạnh đến cỡ nào mới được gọi là thần thú nhỉ, anh tò mò.

    “Lớn đến mức nào ?”

    “Trong truyền thuyết, Falco khi trưởng thành có đôi cánh dài có thể bao phủ một ngọn núi nhỏ...” – Sharty sợ sệt nói.

    “Đại ca, nếu vậy thì kích thước nó bằng cỡ một chiếc phi thuyền chở khách dân dụng đó...” – tiếng Kiki vang lên trong đầu Kiba.

    Kiba muốn dựng tóc gáy. To như phi thuyền dân dụng, lại còn lượng Thần lực khổng lồ nữa. Đánh thế nào ? Ngoại trừ vác chiến hạm vũ trụ tới nã pháo năng lượng ra anh không nghĩ ra cách nào khác cả.

    “...may mắn là con Falco này còn nhỏ. Mà thật ra tất cả Falco khi trưởng thành đều di chuyển đến sống trong dãy núi Hel rồi chứ cũng ít gặp chúng bên ngoài các lục địa.” – Sharty tiếp lời.

    Kiba thở ra một hơi, thì ra là đi đánh thần thú phiên bản nhỏ. Vậy thì còn được. Nếu thật sự là thần thú như trong truyền thuyết thì anh chắc cũng phải gạt nước mắt bỏ đi thôi. Giúp người tốt thì tốt thật nhưng vì những người không quen biết mà bỏ mạng thì lại không phải là nguyên tắc sống của anh.

    “Nhưng điểm đáng sợ của Falco không phải là sức mạnh hay kích thước, mà là khả năng cảm nhận kình lực của nó. Nó có thể phát tán kình lực của mình bao phủ phạm vi rất rộng và có thể theo dõi được từng cử động của mọi sinh vật bên trong. Miễn là những sinh vật đó có kình lực trên người. Nhờ khả năng này nó được gọi là thợ săn của bầu trời.”

    Kình lực ? Phát tán ? Kiba giật mình. Không lẽ cái mà cô bé đang nói đến là Thần lực. Vậy là con chim kia lại có khả năng sử dụng Thần lực để cảm nhận à. Mà không đúng, theo cô bé nói thì nó chỉ cảm nhận được những sinh vật có “kình lực” mà thôi. Điều đó nghĩa là sao ?

    Kiba suy nghĩ. Trong đầu anh hiện lên một giả thuyết. Giả dụ như có những sinh vật có Thần lực và có khả năng điều khiển được nó theo bản năng. Tuy nhiên sự điều khiển đó không được hoàn thiện lắm nên không đạt đến hiệu quả như những kỹ năng của đội biệt động. Vậy thì con chim kia có thể dùng Thần lực đến một mức độ nào đó cảm nhận được những sinh vật có Thần lực khác. Nhưng nó không thể cảm nhận được được địa hình hay những sinh vật không có Thần lực trong người.

    “Vậy ra đó là lý do em và hai cậu bé kia được chọn để đi cầu cứu ?” – Kiba hỏi Sharty.

    “Vâng, thật ra lúc đầu bọn em có đến năm người, nhưng đã có hai người bị lạc mất trong đêm. Tất cả đều không có kình lực nên mới có thể lẻn ra khỏi lãnh địa của Falco được.”

    Vậy là đúng như anh nghi ngờ. Kình lực mà cô bé nói đến chắc là cách người ở đây gọi Thần lực.

    “Ngài Kiba, em thật ra vẫn thắc mắc... tại sao ngài không có kình lực ?”

    A, Kiba ngạc nhiên quay người lại nhìn Sharty. Cô bé cũng đang mở mắt nhìn anh đầy tò mò.

    “Cho dù người không có kình lực vẫn có thể cảm nhận được kình lực phát ra từ sinh vật khác. Nhất là kình lực càng nhiều thì phát ra càng mạnh. Nhưng ngài không hề có chút kình lực nào mà vẫn có thể mạnh mẽ nhanh nhẹn được như vậy. Đây là sức mạnh thượng đế ban cho ngài sao ?”

    Ặc, lại nữa rồi thượng với chả đế. Kiba bỗng nhiên muốn cười. Anh vốn bản thân đã có Thần lực vô cùng dồi dào và mạnh mẽ trong người, trải qua phương pháp rèn luyện và vận dụng của đội biệt động lại càng trở nên tinh thuần. Nhưng dù sao cũng là sinh ra có sẵn, nói là thượng đế cho thật ra cũng không sai. Anh im lặng không phản đối. Sharty mắt lại càng sáng hơn vì nghĩ rằng anh đã thừa nhận.

    Nhưng mà cô bé nói không cảm nhận được anh có “kình lực”. Chuyện này có gì là khó hiểu. Bình thường Thần lực lưu chuyển trong cơ thể, chỉ khi kích hoạt kỹ năng thì mới truyền đến bộ phận tương ứng chứ ai lại đi ở không mà phát ra ngoài cả ngày cho nó tốn sức...

    Khoan đã. Kiba chợt nhận ra điểm mấu chốt. Có lẽ nào trên hành tinh này tất cả mọi người có Thần lực đều phát ra bên ngoài cơ thể giống như những bọn thú mà anh đã gặp. Đó là cách sử dụng ngu xuẩn nhất, hoàn toàn hỗn loạn và thiếu điều khiển. Hiệu quả của Thần lực như vậy chỉ được sử dụng chưa đến 1/10 khả năng vốn có.

    Vậy thì, có khi nào con Falco kia cũng sẽ như bọn thú bị anh cảm nhận theo dõi từ xa – không thể nào phát hiện ra anh. Nó chỉ có thể phát hiện những sinh vật Thần lực hỗn loạn phát tán ra ngoài cơ thể mà thôi ?

    Đột nhiên anh cảm thấy Falco không còn đáng sợ như trước nữa, điểm mạnh nhất của nó đối với anh hoàn toàn vô nghĩa.

    “Ngài Kiba, ngài sẽ dùng đến kiếm ánh sáng để đối phó với Falco chứ ?” – Tiếng Sharty lại vang lên sau lưng anh.

    Không chờ anh phản ứng, Sharty tiếp tục nói giọng đầy hâm mộ.

    “Thật sự là kiếm ánh sáng trong truyền thuyết. Trước giờ em chưa từng thấy vũ khí nào đẹp như vậy...”

    Kiếm ánh sáng ? Chắc ý cô bé muốn nói đến cây Lightsaber của mình, Kiba nghĩ.

    “Thì Lightsaber bản chất nó đúng là kiếm ánh sáng mà đại ca !” – Kiki lên tiếng.

    “Tao biết, tao không có ngu. Tao chỉ đang tò mò cái vụ ‘trong truyền thuyết’ kia mà thôi.” – Kiba hừ mũi.

    Hành tinh này có vẻ rất nhiều truyền thuyết. Mà đa phần những nơi kém phát triển đều như vậy, đây là vấn đề về nhận thức và phát triển tư tưởng.

    Một cái gì đó vô cùng khủng khiếp xuất hiện trong tầm cảm nhận của Kiba.

    “Sharty...” – Anh dừng lại.

    Cũng đang bất ngờ khi anh đột ngột dừng lại, cô bé rụt rè lên tiếng.

    “Vâng, thưa ngài ?”

    “Chúng ta đã đến gần lãnh địa của Falco rồi đúng không ?” – Kiba hỏi.

    Cô bé nhìn xung quanh, sau đó thốt lên.

    “Đúng vậy, nãy giờ em quên cảnh báo mất. Chúng ta phải cẩn thận, Falco có thể ở bất cứ nơi nào trên bầu trời...”

    Không cần phải cẩn thận đâu. Kiba lắc đầu, anh đã cảm nhận được vị trí chính xác của nó.

    Tin vui là, nó không cảm nhận được anh mặc dù anh đang dùng Thần lực quan sát nó rất kỹ.

    Tin buồn là, anh không nghĩ nó lại mạnh đến mức độ này.

    -----

    Với kích thước như một chiến máy bay chiến đấu một người lái, Falco có hình dạng rất giống một con đại bàng trên Trái Đất. Chỉ khác một điều, đại bàng không to khổng lồ và không tỏa ra Thần lực mạnh đến nỗi làm Kiba muốn đái ra quần như vậy.

    Nếu như con thủ lãnh bầy thú lúc đầu làm cho Kiba chảy mồ hôi với lượng Thần lực mạnh hơn cả anh, thì con Falco này đích thực đủ tiêu chuẩn làm cho Kiba đái ra quần với lượng Thần lực khổng lồ gấp ba lần anh.

    Đây chỉ là một con Falco còn nhỏ chưa trưởng thành ? Kiba tự thề với lòng từ nay bất cứ nơi nào có hai chữ thần thú sẽ không có anh ở đó. Anh không dám tưởng tượng thần thú trưởng thành sẽ có Thần lực khủng bố đến mức nào, với cái kiểu tỏa Thần lực ra ngoài cơ thể này thì có khả năng anh sẽ trực tiếp bị ép chết bởi Thần lực bên ngoài cơ thể của thần thú thôi. Đừng nói đến chuyện đánh nhau. Anh thà chiến đấu một mình với băng hải tặc vũ trụ hung hãn nhất vũ trụ còn hơn là đến gần một con thần thú “trong truyền thuyết” kia.

    Vấn đề quan trọng bây giờ là, đánh thế nào đây ?

    Những cái gì mà Thần lực hỗn loạn hiệu quả không đến 1/10 hồi nãy anh phân tích ? Ném hết vào thùng rác đi. Kết hợp với thân hình máy bay chiến đấu của nó và sức mạnh cơ thể, chừng đó Thần lực đã quá đủ hiệu quả để đánh anh tơi tả rồi. Nếu đây là một nhiệm vụ cho đội biệt động, anh sẽ không ngần ngại xếp nó vào cấp SSS.

    Cơ hội duy nhất của anh là sử dụng lợi thế vũ khí của mình. Một nhát chém quyết định với cây Lightsaber tin cậy đã theo anh bao nhiêu năm nay. Anh sẽ không có khả năng chiến thắng một trận đánh kéo dài với nó.

    Sharty im lặng nhìn Kiba. Toàn thân anh phát ra cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ. Cô biết anh đang bắt đầu bước vào trạng thái chiến đấu. Cô đã thấy nhiều chiến binh Thánh tộc như vậy.

    Kiba cởi dây, thả Sharty xuống đất. Cô hơi choáng váng mất thăng bằng sau khi bị cột trên lưng hơn nửa ngày trời.

    Đưa cho cô số thịt còn lại, anh chậm rãi lên tiếng, tay đưa lên chỉ đường.

    “Đi về hướng này, sau khi qua dòng suối cô sẽ tìm được bạn bè mình. Tổng cộng mười tám người đang trốn trong hang động ngầm dưới một tảng đá lớn. Sau khi gặp họ, bảo họ ngay lập tức chuẩn bị xuất phát về làng.”

    “Thế còn ngài ?” - Sharty hỏi.

    “Tôi sẽ tấn công Falco và cố gắng giết nó trong thời gian ngắn nhất. Nếu thất bại thì ít nhất cũng làm nó bị thương. Trong trường hợp đó tôi sẽ dụ nó chạy theo hướng ngược lại. Đừng lo cho tôi, tôi sẽ có cách tìm ra mọi người sau đó.”

    Kiba nói dứt khoát với một thái độ nghiêm túc khiến cho Sharty không dám lên tiếng. Cô chỉ biết gật đầu đồng ý. Sau khi nhìn anh đầy quan tâm, cô quay người đi một cách quyết đoán. Cô hoàn toàn đặt niềm tin vào anh.

    Bây giờ thì đến phần việc gian khổ rồi. Kiba mỉm cười, phải cho con chim này cảm nhận một chút thực lực của đội trưởng đội Hổ. Cây Lightsaber không biết từ khi nào đã nằm gọn trong tay anh, màu bạc kim loại của nó lấp lánh trong ánh nắng chiều.

    -----

    Falco đậu trên một mỏm đá. Nó đang rỉa móng vuốt sau khi làm thịt một con mồi.

    Nó rất bực bội, con mồi vừa rồi không làm cho nó thỏa mãn. Mấy ngày trước có một số con mồi kỳ lạ đi bằng hai chân lọt vào lãnh địa của nó. Nó đã tấn công, phần nhiều vì tò mò hơn là vì cảm thấy uy hiếp và bắt một con về để ăn thử.

    Sau khi ăn, nó đã nghiện mùi vị này mất rồi. Nó không còn cảm giác được thứ thịt nào khác đáng ăn ngoại trừ thịt sinh vật hai chân này nữa. Thế nên nó quyết định bắt tất cả bọn này về để ăn dần.

    Nhưng thật đáng ghét, bọn sinh vật này quá tinh ranh. Chúng lại biết chui rúc lẩn trốn ở những nơi mà nó không thể tiếp cận được. Đã mấy ngày liền nó vẫn chưa săn được thêm con nào nữa. Nhớ lại mùi vị kia, nó lại càng thèm muốn điên cuồng. Nhất định không thể bỏ qua cho bọn này chạy thoát dù chỉ một con. Nó vẫn luôn cảm nhận được vị trí của bọn sinh vật kia. Chúng tụ tập lại và lẩn lút dưới đó. Nhưng chúng sẽ không lẩn trốn mãi được. Chúng cũng cần phải ăn. Rồi chúng sẽ phải thò ra, và khi đó, chúng sẽ biến thành những miếng thịt ngon trong miệng nó.

    Falco hoàn toàn không để ý đến một bóng người đang không một tiếng động tiến đến gần mỏm đá.

    Kiba vô cùng bình tĩnh từ từ tiến đến. Chỉ cần một chút căng thẳng hay mất tập trung, anh sẽ bị nó phát hiện ngay. Những sinh vật họ chim săn mồi này có giác quan vô cùng sắc bén. Rất may là bộ trang phục đội biệt động trên người anh có tính năng khử mùi hoàn toàn, nếu không thì với khứu giác nhạy bén của loài chim anh không thể nào đến gần nó được như thế này.

    Anh nhẹ nhàng trèo lên một cành cây đại thụ. Trước mắt anh là bộ lưng to lớn và hoàn toàn không cảnh giác của Falco. Kiba lấy tinh thần, anh thậm chí không dám hít thở mà thay vào đó sử dụng hô hấp bằng Thần lực. Anh chỉ có một cơ hội mà thôi.

    Chuôi kiếm Lightsaber trong tay, vẫn chưa bật lên. Kiba không thể bật lên vì anh biết một khi lưỡi kiếm ánh sáng với sức mạnh Thần lực tinh thuần của nó bật lên Falco sẽ nhận ra ngay lập tức.

    Anh phóng người lên như một bóng ma, mục tiêu là cánh phải của con thú. Cho dù có mạnh mẽ đến cỡ nào thì chim vẫn là chim, một khi cánh bị phế rồi chỉ có thể trở thành một con gà trên đất mặc cho anh làm thịt mà thôi.

    Falco vẫn đang rúc đầu xuống rỉa ráy móng vuốt, không hề hay biết tử thần đang đến gần nó.

    Đột nhiên, bản năng sinh tồn của nó phát ra tín hiệu nguy hiểm mãnh liệt. Nó quay người lại nhanh như chớp.

    Đối mặt với nó là Kiba đang từ trên không lao xuống.

    Không xong, vậy mà vẫn bị nó phát hiện. Kiba than thầm nhưng không hề dừng lại. Tay anh bấm nút, XÈO một tiếng lưỡi kiếm ánh sáng chạy ra từ chuôi Lightsaber. Anh dùng cả hai tay chém mạnh xuống trong khi Falco xòe lớn hai cánh ra chập lại để bảo vệ cơ thể.

    Lưỡi kiếm của Kiba chém xuống và gặp phải lực cản mãnh liệt, khiến anh bắn ngược ra xa.

    Kiba tái mặt, trong khoảnh khắc lưỡi kiếm và bộ lông của con chim chạm nhau, anh cảm nhận được Thần lực mạnh mẽ vốn đang tản mát khắp bên ngoài cơ thể Falco bỗng nhiên hội tụ lại thành một tấm chắn dày đặc chống lại lưỡi kiếm của anh.

    Cứ như thể là...

    “Giáp Thần lực.” – Kiba cay đắng tự trả lời.

    Anh đã quá coi thường con chim này rồi. Từ bản năng nhạy bén với nguy hiểm cho đến sự cứng rắn của bộ lông và đặc biệt là khả năng vận dụng Thần lực của nó. Mặc dù chỉ là thúc đẩy theo bản năng và vô cùng thô sơ nhưng lớp Giáp Thần lực được tạo thành bởi lượng Thần lực mạnh mẽ kia vẫn đủ khả năng chống lại nhát chém Lightsaber của anh.

    Con chim rít lên, vừa phẫn nộ vừa vui sướng. Phẫn nộ vì bị đánh lén, còn vui sướng là bởi vì sinh vật hai chân mà nó vẫn thèm thuồng không ngờ lại tự dẫn xác đến cho nó làm thịt.

    Kiba bình tĩnh suy nghĩ. Không còn gì phải nghi ngờ nữa, anh sắp sửa đối mặt với một trận ác chiến khủng khiếp nhất từ trước đến giờ anh chưa từng gặp phải. Nụ cười nửa miệng lại xuất hiện trên môi, anh nắm chặt thanh Lightsaber trên tay.

    “Nếu không đủ mạnh, thì ta đơn giản là phải... mạnh hơn nữa.” - Kiba lẩm bẩm.

    Ánh sáng trắng của thanh kiếm chuyển sang màu đỏ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Phản hồi, góp ý cho tác giả
    Lần sửa cuối bởi Nhất Trận Phong, ngày 02-12-2016 lúc 18:12.

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,ComradeH,phamquangdung,Riku Đại Đế,thanaret25,thhoangtn,YouYun,
Trang 1 của 18 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status